Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1336 Chúc thọ Hoắc ngũ gia 2

Sở Hưu như cười như không nói: “Ngươi nói xấu Hoắc ngũ gia như vậy, không sợ có chuyện gì à?”

Người buôn tin giang hồ cười hì hì nói: “Hoắc ngũ gia sẽ không để ý tới loại con giun cái dế như ta.

Huống chi toàn bộ Thanh Phong Hải đều bàn tán về chuyện này, có muốn quản cũng không quản nổi.

Nhưng nếu hai vị định tham gia lễ mừng thọ của Hoắc ngũ gia, tốt nhất nên nghĩ cách kiếm một tấm thiệp mời.”

Sở Hưu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ không phải ai cũng được tham gia lễ mừng thọ này à?”

“Đúng là ai cũng có thể tham gia lễ mừng thọ, nhưng hai vị có biết toàn bộ Thanh Phong Hải có bao nhiêu thế lực, có bao nhiêu võ giả tán tu không?

Đến ngày mừng thọ thì toàn bộ Chí Tôn Đảo sẽ chật ních người với người. Đa số mọi người chỉ có thể dùng tiệc rượu ở bên ngoài, không có tư cách đi vào bên trong.

Chỉ có không ngàn người cầm thiệp mời mới có tư cách vào trong gặp Hoắc ngũ gia.”

Sở Hưu gõ bàn nói: “Vậy ta phải làm sao để lấy được thiệp mời?”

Người buôn tin giang hồ nói: “Chuyện này thì tiểu nhân cũng không có cách nào, thiệp mời được phát cho người chấp chưởng các thế lực lớn, không ai lấy ra bán cả.

Nhưng một tấm thiệp mời có thể mang ba người, có một số võ giả tán tu lẻ loi cũng đồng ý dìu dắt hậu bối, hoặc có thể bán chỗ, chư vị có thể thử xem.

Gần đây một vị cháu chắt trực hệ của Hoắc ngũ gia đang phát thiệp mời ở Hạo Thiên Đảo, chư vị cũng có thể tới chỗ hắn thử vận may, xem có thể lấy được một tấm không.

Đương nhiên chuyện này cũng rất khó, số lượng thiệp mời có giới hạn, cho dù vị đó là cháu chắt của Hoắc ngũ gia cũng không dám làm loạn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, kéo Y Ba Tuần đi khỏi.

Chỉ cần có manh mối, thiệp mời đâu có gì khó?

Sở Hưu và Y Ba Tuần tới chỗ cháu chắt của Hoắc ngũ gia.

Hạo Thiên Đảo do các thế lực lớn phối hợp quản lý, đương nhiên Chí Tôn Đảo cũng có phần.

Lúc này trong một tòa nhà lớn, một người trẻ tuổi mặc áo gấm cầm giấy bút lần lượt phát thiệp mời.

Nói chính xác hơn là người của các thế lực lớn được mời tham gia ngày mừng thọ chủ động tới nơi này, xác nhận thân phận rồi tới chỗ hắn nhận thiệp mời.

Xưa nay chuyện này luôn là chủ nhà chủ động tới cửa đưa thiệp mời, nhưng vị con cháu của Hoắc ngũ gia này lười chạy tới từng nhà, cho nên ở luôn trên Hạo Thiên Đảo, gọi tất cả mọi người tới tự nhận thiệp. Có ai đến thì hắn gạch một cái trên danh sách, đơn giản thuận tiện.

Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn bực bối trách móc: “Nhanh nhanh lên, chen lấn cái gì? Bản công tử chịu nóng ngồi đây chờ phát thiệp mời cho các người, các người lại lề mà lề mề. Mấy con rùa dưới biển còn nhanh hơn các người!”

Nghe câu này các chưởng môn đảo chủ ở đây sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn nhịn không phát tác.

Dù sao đối phương cũng là con cháu của Hoắc ngũ gia, còn là trực hệ, nghe nói Hoắc ngũ gia rất yêu mến người này, bọn họ không đắc tội nổi.

Nhưng thấy cảnh này, Sở Hưu lại lắc đầu.

Chắc chắn chủ của một số thế lực cường đại sẽ được giới cao tầng của Chí Tôn Đảo đích thân phát thiệp mời, nhưng thực lực của những người ở đây cũng không tệ.

Ít nhất là trong số những người tới nhận thiệp mời có không ít võ giả cảnh giới Chân Đan, yếu nhất cũng có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhưng gã con cháu của Hoắc ngũ gia này mới có cảnh giới Ngoại Cương mà thôi.

Tuy với cảnh giới hiện tại của Sở Hưu, chỉ tiện tay ra chiêu là có thể đập chết võ giả cảnh giới Chân Đan.

Nhưng trong mắt đại đa số võ giả, tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan đã là cao tới mức không thể với nổi. Trong võ lâm Trung Nguyên có thể khai tông lập phái, ở khu vực hải ngoại cũng có thể hùng bá một đảo. Kết quả bây giờ họ lại bị một người trẻ tuổi làm nhục như vậy, đúng là làm tổn hại danh tiếng của Chí Tôn Đảo.

Y Ba Tuần cũng thấy hành động đó của Hoắc ngũ gia.

Hắn lắc đầu nói: “Ánh mắt vị Hoắc ngũ gia đúng là thần kỳ, nhưng đáng tiếc hậu duệ của hắn lại chẳng có ai ra dáng, đều là loại tầm thường. Thậm chí những kẻ làm tổn hại thanh danh như vậy cũng không hiếm thấy.

Nhưng người ta còn năm vị nghĩa tử, đủ để bảo hộ chu toàn cho Chí Tôn Đảo.”

Thấy dáng vẻ gã con cháu của Hoắc Hành Tôn, Sở Hưu càng hiếu kỳ về Hoắc ngũ gia.

Ánh mắt của đối phương thật quá thần kỳ, nhận năm vị nghĩa tử thì mỗi vị đều là rồng phượng trong chốn người.

Nhưng phương thức dạy bảo hậu thế của hắn lại quá bình thường, cứ nhìn bộ dạng này, thậm chí còn chẳng bằng đám người trong Cửu Đại Thế Gia ở Trung Nguyên.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng cãi vã, thậm chí còn mơ hồ vang vọng tiếng nổ của cương khí.

Sở Hưu và Y Ba Tuần đi ra ngoài xem thử, là hai võ giả cảnh giới Chân Đan đang giao chiến kịch liệt trên đường, xung quanh là một số người đứng xem, như đã quá quen với tình huống như vậy.

Phải nói là chuyện này rất thướng thấy ở Hạo Thiên Đảo, đây không phải địa bàn của riêng một thế lực, có tranh chấp gì thì trực tiếp giải quyết trên đảo là được.

Đương nhiên hai bên động thủ cũng phải khống chế cường độ, nếu không làm tổn thương người vô tội, sẽ có người tới quản.

Hai võ giả cảnh giới Chân Đan đang giao thủ là một già một trẻ. Người trẻ tuổi trông mới khoảng hơn ba mươi, tuổi thật chắc chưa tới năm mươi, thiên phú rất khá.

Nhưng rõ ràng hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Đan không lâu, còn kém hơn lão già đối diện một bậc, đã rơi xuống hạ phong.

Võ giả trẻ tuổi căm hận nói: “Lâm Tông Nghiệp! Năm xưa ngươi bị truy sát như chó mất chủ, chính phụ thân ta đã cứu ngươi, cho ngươi gia nhập Trường Hạp Đảo.

Bây giờ phụ thân ta đã chết, ngươi lại vội vàng âm mưu cướp đoạt Trường Hạp Đảo, ngươi có còn mặt mũi nữa không? Đúng là đồ lòng lang dạ sói!”

Lâm Tông Nghiệp cười lạnh nói: “Tiêu Tử Kỳ, đừng nói như kiểu ngươi chịu uất ức lắm ấy. Bao năm qua, Trường Hạp Đảo có quy mô như hiện tại là nhờ vào ai? Chẳng ta thì ai!

Tiêu công tử nhà ngươi nhận thế lực do ta chém giết ra, cầm tài nguyên và đan dược do ta kiếm về, an tâm bế quan tu luyện. Nếu không có ta, ngươi có thực lực như hiện giờ không?

Phụ thân ngươi có ơn cứu mạng ta, lúc hắn còn thì ta tôn hắn làm chủ.

Nhưng giờ hắn không còn, tên kém cỏi nhà ngươi dựa vào đâu mà đòi làm đảo chủ?”

Ân oán giữa hai người rất đơn giản, Sở Hưu nhanh chóng hiểu được, tóm tắt là chuyện đấu đá trong nội bộ mà thôi.

Lâm Tông Nghiệp cướp đoạt cơ nghiệp mà phụ thân Tiêu Tử Kỳ để lại, tự nhận là mình cống hiến nhiều hơn đối phương, vị trí đảo chủ nên là của hắn.

Còn Tiêu Tử Kỳ thì cho rằng đối phương là kẻ phản bội, vong ơn bội nghĩa.

Thật ra hai người đều không sai, người không vì mình trời tru đất diệt. Chuyện đấu đá vì lợi ích này nào có ai đúng ai sai?

Lâm Tông Nghiệp lạnh lùng nói: “Đưa thiệp mời ra đây, ngươi không cần tham gia ngày mừng thọ của Giang Đông Ngũ Hiệp, sau này cũng không cần phải đi, để ta đi thay.”

Chỉ có người chấp chưởng các thế lực lớn mới có tư cách đến Chí Tôn Đảo chúc thọ Hoắc Hành Tôn..
Chương 1337 Ma tính sâu nặng

Trước đây người này là phụ thân của Tiêu Tử Kỳ, đương nhiên bây giờ tới phiên hắn, cho nên tấm thiệp mời này cũng đang trên người hắn.

Không thể không nói, tại Thanh Phong Hải uy danh của Hoắc Hành Tôn đã rất lớn, thậm chí ngày mừng thọ của hắn cũng trở thành tượng trưng cho thân phận.

Nhưng trong lòng Sở Hưu lại hơi động, thiệp mời à?

Tiêu Tử Kỳ lạnh lùng nói: “Nằm mơ! Huống chi trên thiệp mời viết tên họ Tiêu ta, cho dù ngươi có lấy được thiệp mời cũng không thể lên Chí Tôn Đảo!”

Gương mặt Lâm Tông Nghiệp nở nụ cười quái dị: “Thật à? Nhưng chuyện đổi người chấp chưởng hòn đảo là rất thường thấy, ta tin Hoắc ngũ gia sẽ hiểu chuyện này. Có phải không Hoắc công tử?”

Vị Hoắc công tử lúc trước còn đang ngồi trong gian nhà phát thiệp mời, lúc này đã đứng ở bên ngoài xem trò hay từ lúc nào không biết. Nghe vậy hắn chỉ lười biếng nói: “Lão Lâm, đừng quên lúc lên đảo phải mang cho ta bảy mươi hai viên Minh Trần Châu. Mang đồ thì ta nhận thiệp, không có đồ thì ngươi có cầm một trăm tấm thiệp mời tới cũng vô dụng.”

Mọi người nghe vậy lập tức hiểu được.

Lâm Tông Nghiệp chuẩn bị rất chu toàn, không ngờ hắn đã sớm móc nối với công tử Hoắc gia.

Tuy tên họ trên thiệp mời không đúng, có phần sai quy củ, nhưng công tử của Hoắc gia mở miệng thì đệ tử của Chí Tôn Đảo cũng cho qua.

Khoảnh khắc này, trong lòng Tiêu Tử Kỳ lập tức tuyệt vọng.

Lâm Tông Nghiệp đã tính toán hết thảy, chẳng lẽ không thể giữ lại cơ nghiệp mà phụ thân lưu lại?

Nhưng ngay lúc này một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Ta giúp ngươi giải quyết lão già này, khi tới Chí Tôn Đảo, ngươi dẫn theo hai người chúng ta. Đồng ý không?”

Nghe âm thanh này, tất cả mọi người lập tức vô thức quay sang phía hai người Sở Hưu và Y Ba Tuần.

Sở Hưu và Y Ba Tuần lên đảo, đương nhiên không gióng trống khua chiêng khoe khoang cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần của bản thân, ngược lại khiêm nhượng thu liễm khí tức chính mình.

Nhưng người như Tiêu Tử Kỳ và Lâm Tông Nghiệp chỉ vừa nhìn là biết hai người Sở Hưu và Y Ba Tuần không đơn giản. Vì ngay cả bọn họ cũng không thấy rõ thực lực của hai người.

Cho nên Tiêu Tử Kỳ không buồn suy nghĩ về lai lịch hai người Sở Hưu, hắn nói thẳng: “Nếu hai vị đồng ý giúp ta, muốn gì ta cũng đưa!”

Bây giờ gia nghiệp của hắn đã sắp bị người ta cướp mất. Chỉ cần đối phương không muốn tính mạng của hắn, có đòi gì hắn cũng chịu.

Lâm Tông Nghiệp lại híp mắt nói: “Người Trung Nguyên, đây là tranh chấp của hải ngoại chúng ta, tốt nhất các ngươi đừng nhúng tay vào.”

Quần áo mà Sở Hưu và Y Ba Tuần đang mặc rất khác với võ giả hải ngoại, lại thêm khẩu âm của bọn họ, rất dễ bị người ta nhận ra là người Trung Nguyên.

Giọng điệu của Lâm Tông Nghiệp đã mang vẻ e ngại và uy hiếp. Nhưng khi hắn thấy ánh mắt Sở Hưu, trong lòng lập tức giật thót.

Vì ánh mắt của Sở Hưu không khác gì đang nhìn một người chết!

Không đợi Lâm Tông Nghiệp nói chuyện, Sở Hưu dựng chưởng làm đao, nhẹ nhàng chém một cái.

Một vệt lửa màu đen ngưng tụ trong đao của Sở Hưu, trông cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, thậm chí không tỏa ra chút chấn động lực lượng nào.

Nhưng trong khoảnh khắc, bản năng khi gặp nguy hiểm sinh tử đã khiến Lâm Tông Nghiệp bộc phát tất cả lực lượng, thậm chí thiêu đốt tinh huyết chống cự vệt lửa màu đen yếu ớt kia.

Nhưng vẫn uổng công.

Ngọn lửa màu đen dễ dàng thiêu đốt xuyên qua chân khí hộ thể của hắn, dính tới người hắn. Chỉ trong chớp mắt đã đốt hắn thành tro bụi, còn còn cả xương cốt!

Mọi người ở đây lập tức im bặt, bọn họ không thể tin nổi một vị tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan lại bị đối phương giết chết dễ dàng như vậy!

Ai nấy trong lòng phát lạnh, ngay cả Y Ba Tuần cũng vậy.

Hắn sống trong Ma đạo lâu năm, quen biết cả Minh Ma và Ẩn Ma.

Đại đa số người trong Ma đạo đều có tính cách cố chấp điên cuồng, thật ra bọn họ có làm ra chuyện gì cũng không lạ.

Cho nên khi Y Ba Tuần quen biết Sở Hưu, hắn cảm thấy Sở Hưu không giống người trong Ma đạo.

Tuy Sở Hưu ra tay rất tàn nhẫn, nhưng đối thủ đều là kẻ địch của y.

Hơn nữa Sở Hưu cũng không có mấy ham mê kỳ quái như người trong Ma đạo, cũng không gian dâm cướp bóc, hay tra tấn kẻ địch.

Nhưng bây giờ Y Ba Tuần mới thấy, trong toàn bộ Ma đạo, có lẽ chính Sở Hưu mới là người ma tính sâu nặng nhất!

Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới y, nhưng vì một tấm thiệp mời, y bèn nhảy ra giết người. Chuyện này đủ thấy rốt cuộc trong lòng Sở Hưu mạng người có ý nghĩa gì. Có lẽ đối với y, mạng người chỉ là công cụ, là đá kê chân.

Đây mới là kinh khủng nhất, vì ngươi không biết nếu có ngày ngươi và Sở Hưu nảy sinh xung đột về lợi ích, y có ra tay giết ngươi như vậy không.

Lúc này trong bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng đó, một giọng nói thiếu hài hòa lại đột nhiên vang lên: “Này, ngươi giết lão Lâm đi thì chỗ Minh Trần Châu

mà hắn hứa cho bản công tử thì sao? Chẳng lẽ ngươi trả thay?”

Vị Hoắc công tử kia là người lên tiếng đầu tiên, thậm chí giọng điệu có vẻ rất bất mãn.

Có lẽ người khác sẽ sợ hãi thực lực của Sở Hưu, nhưng hắn thì không.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn có rất nhiều cường giả. Mấy vị nghĩa tử của lão tổ tông, không ai là người dễ đối phó.

Nghe câu nói này, Sở Hưu nhíu mày liếc mắt sang, cặp mắt đó như trải qua núi thây biển máu, cực kỳ khủng khiếp.

Vị công tử Hoắc gia này giật nảy mình, không dám nói thêm một câu.

Nhưng ngay lúc này một lão già cũng có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần lại đi từ xa tới, những người khác đều cung kính gọi hắn một tiếng Phùng lão.

Vị này là một trong những người quản lý Hạo Thiên Đảo hiện giờ, xuất thân tán tu, bối phận lẫn tư cách đều rất cao.

Phùng lão không nói gì, chỉ tỏa ra khí thế bản thân, lạnh nhạt nói: “Cường giả Trung Nguyên tới Đông Hải, con dân Đông Hải ta nhiệt tình hiếu khách, chắc chắn phải chiêu đãi cẩn thận.

Nhưng vừa tới đã giết người, cho dù trong lòng chúng ta có muốn chiêu đãi, nhưng cũng không dám!”

Nói đoạn, trên người Phùng lão tỏa ra một uy áp cường đại đánh về phía Sở Hưu.

Nhưng sau đó một luồng uy áp mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần lập tức hàng lâm, khiến Phùng lão trợn tròn hai mắt.

Không tới ba giây, hắn đã không chịu nổi luồng lực lượng đó, lắc đầu nói: “Giang sơn đời nào cũng xuất hiện nhân tài, ta già mất rồi.”

Nói xong Phùng lão quay người bỏ đi, nhưng trước khi đi hắn vẫn lạnh nhạt nói: “Hạo Thiên Đảo ta không có nhiều quy củ, chuyện dính tới ân oán cá nhân, có chết cũng là chết. Nhưng không ai có thể tùy tiện làm bậy trong Hạo Thiên Đảo. Khu vực Đông Hải này, không phải ai cũng có thể ngông nghênh được đâu!”

Trong võ lâm Trung Nguyên thì Sở Hưu rất có danh tiếng, nhưng trong khu vực Đông Hải này, có thể nói là những võ giả nửa ẩn cư như Phùng lão cũng không có ấn tượng gì về y.

Nhưng cho dù là Trung Nguyên hay hải ngoại, thực lực là thứ chứng minh được hết thảy.

Chỉ với uy áp khí thế vừa rồi là đủ khiến hắn cảm nhận được, cho dù khi mình còn trẻ tuổi, còn ở đỉnh phong, e là không đỡ nổi ba chiêu của người trước mắt!
Chương 1338 Chúc thọ 1

Cho dù là ở đâu, thực lực luôn là giấy thông hành hữu dụng nhất.

Hạo Thiên Đảo quản lý lỏng lẻo, có lẽ những quy củ kia còn có tác dụng với người khác, nhưng với cấp bậc như Sở Hưu thì chỉ là vô dụng.

Cho nên Phùng lão chỉ bỏ lại vài lời đe dọa rồi, trực tiếp biến mất, ngay cả vị công tử Hoắc gia cũng xám xịt trở về tiếp tục phát thiệp mời, không tiếc nuối đống Minh Trần Châu mà mình còn chưa nhận được.

Tiêu Tử Kỳ đi tới cảm kích chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối giúp ta diệt trừ tên phản bội này, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Không cần khách khí như vậy, một trao đổi mà thôi, đừng quên lời hứa vừa rồi của ngươi.”

Tiêu Tử Kỳ gật đầu: “Hai vị yên tâm, mấy ngày nữa khi tiệc mừng thọ của Hoắc ngũ gia Bắc Địa, ta sẽ dẫn hai vị đến đó.”

Thật ra trong lòng Tiêu Tử Kỳ cũng rất nghi hoặc.

Hắn có thể nhìn ra hai vị này đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Cường giả cấp bậc như vậy rất nổi danh ở hải ngoại. Người như vậy lại cố tình tới tham gia tiệc mừng thọ của Hoắc ngũ gia là có ý gì? Chẳng lẽ danh tiếng của Hoắc ngũ gia đã lớn tới mức ảnh hưởng tới những cường giả Trung Nguyên?

Tuy trong lòng Tiêu Tử Kỳ của nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ mời Sở Hưu và Y Ba Tuần tới chỗ hắn đợi.

Lúc này Y Ba Tuần đột nhiên truyền âm cho Sở Hưu hỏi: “Sở đại nhân, ta thấy Tiêu Tử Kỳ này cũng không có gì đặc biệt, vì sao ngươi lại chọn giúp hắn mà không giúp Lâm Tông Nghiệp? Chẳng lẽ vì Sở đại nhân ghét kẻ phản bội?”

Y Ba Tuần có thể nhìn ra Sở Hưu chỉ vì một tấm thiệp mời nên mới tùy tiện giết một người.

Cho nên thật ra vừa rồi y giết ai cũng như nhau, giúp Lâm Tông Nghiệp giết Tiêu Tử Kỳ cũng có thể nhận được thiệp mời.

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Ta không ghét kẻ phản bội, thực ra trên giang hồ có không ít kẻ nói Sở Hưu ta là gia nô ba họ, là kẻ phản bội. Mà thực ra ta cũng làm chuyện phản chủ không phải một hai lần.

Nhưng tuy ta không ghét kẻ phản bội nhưng lại không muốn hợp tác với loại ngu ngốc.

Lâm Tông Nghiệp quả kém cỏi, lại tự cho mình là thông minh, tham lam vô độ.

Theo lời hắn nói, bao năm qua mọi chuyện lớn nhỏ trong Trường Hạp Đảo đều do hắn xử lý, còn Tiêu Tử Kỳ kia chỉ một lòng tu luyện, vậy cho dù hắn không phải đảo chủ thì uy danh cũng lớn hơn Tiêu Tử Kỳ.

Đây vốn là chuyện tốt, rõ ràng có thể tiến hành theo chất lượng, âm thầm thi triển mưu kế thủ đoạn để cho toàn bộ mọi người trong Trường Hạp Đảo

xích mích với Tiêu Tử Kỳ, hạ thấp thanh danh của hắn rồi bản thân ‘bị ép’ lên làm đảo chủ.

Nhưng tên Lâm Tông Nghiệp này lại nhất quyết đối đầu trực diện, cố cướp đoạt cho bằng được. Hiển nhiên đây là kẻ tham lam mà ngu xuẩn.

Bản tính của con người là tham lam, ta có thể hợp tác với người tham lam, cũng có thể khoan dung cho lòng tham. Nhưng ta không cách nào tha thứ cho một kẻ vừa tham lam vừa ngu ngốc.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Y Ba Tuần đổ mồ hôi lạnh.

May mà Lâm Tông Nghiệp gặp Tiêu Tử Kỳ, một người chỉ có thực lực chứ không có đầu óc mưu kế.

Nếu hắn gặp phải Sở Hưu, e là bị lừa tới mức không thừa một cọng xương. Đương nhiên bây giờ hắn cũng chẳng còn mảnh xương nào.

Đúng lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

“Không ngờ trên đất Đông Hải mà cũng gặp được Sở đại nhân lừng danh, còn cả tông chủ Y Ba Tuần của Đệ Lục Thiên Ma Tông nữa, đúng là vinh hạnh.”

Sở Hưu và Y Ba Tuần đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không ngờ ở nơi này mà cũng có người nhận ra bọn họ.

Vừa nói chuyện là một người trung niên mặc áo màu tím, khí thế bất phàm.

Người trung niên này cũng có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, khí thế ngưng tụ mà không tản mác, cực kỳ thâm hậu.

Hắn nhìn Sở Hưu và Y Ba Tuần, chắp tay nghênh đón, cử chỉ và hành động đều mang cảm giác hào sảng.

Không đợi Sở Hưu và Y Ba Tuần mở miệng hỏi thăm, người kia đã chủ động nói: “Tại hạ Bách Đông Lai, kinh doanh một số hiệu buôn nhỏ ở Đông Hải, hai vị chưa nghe tên ta cũng rất bình thường.”

Lúc này Y Ba Tuần lại mỉm cười đáp: “Các chủ Thiên Nhất Thủy Các, Tử Khí Đông Lai - Bách Đông Lai, danh tiếng như sấm rền bên tai, có ai mà không biết?

Huống chi nếu Thiên Nhất Thủy Các mà coi là hiệu buôn nhỏ, thế thì tất cả các cửa hàng ở khu vực Đông Hải này đều là quầy hàng bên lề đường rồi.”

Y Ba Tuần nói vậy cũng là âm thầm giới thiệu Bách Đông Lai cho Sở Hưu.

Người này xuất thân dân dã, thời gian trước mang vài chiếc thuyền con tới Liệt Phong Hải, tìm kiếm châu báu cơ duyên.

Sau khi tích cóp được ít của cải, hắn thành lập Thiên Nhất Thủy Các trên hải đảo của Đông Hải, bán các loại kỳ trân dị bảo, binh khí đan được, công pháp điển tịch, cũng thu mua một số tài nguyên từ tay võ giả tán tu.

Giá cả trong Thiên Nhất Thủy Các của Bách Đông Lai vừa phải, không lừa dối người mua, thậm chí khi thu mua của võ giả tán tu cũng cố gắng ra giá cao, cho nên danh tiếng của Bách Đông Lai trong khu vực Đông Hải cũng không tệ.

Hơn nữa hắn là người trượng nghĩa, nếu ai có chuyện khó xử tới nhờ Thiên Nhất Thủy Các, chỉ cần không quá đáng thì Thiên Nhất Thủy Các trên các hòn đảo đều cố gắng giúp đỡ.

Tuy không thiếu những kẻ thích tư lợi, nhưng đại đa số mọi người vẫn mang ơn hắn.

Nói tóm lại, đây cũng là một vị đại nhân trong chốn hải ngoại này.

Bách Đông Lai hỏi: “Hai vị là bậc đại nhân trong võ lâm Trung Nguyên, chẳng hay lần này tới Đông Hải ta có việc gì?”

Sở Hưu mỉm cười nói: “Ta nghe danh Hoắc ngũ gia của Đông Hải Chí Tôn Đảo. Lần này chúng ta tới là để chúc thọ Hoắc ngũ gia.”

Bách Đông Lai nghe vậy chỉ mỉm cười: “Vậy vừa hay, tại hạ cũng sẽ tham gia ngày mừng thọ của Hoắc ngũ gia, đến lúc đó chúng ta còn gặp lại.

Nếu hai vị không chê, sau khi mừng thọ Hoắc ngũ gia, hai vị có thể tới làm khách trong Thiên Nhất Thủy Các của tại hạ.”

Sau khi trò chuyện vài câu, Bách Đông Lai quay người đi khỏi.

Sau khi Bách Đông Lai đã đi, Y Ba Tuần hỏi: “Sở đại nhân, ngươi cảm thấy người này ra sao?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Nhìn như hào sảng rộng rãi, nhưng thực ra tâm tư thâm trầm, hơn nữa hành xử rất có chừng mực.”

Đều là người đa mưu túc trí, thái độ bên ngoài của Bách Đông Lai chỉ lừa được người khác chứ không lừa được Sở Hưu.

Nếu đối phương nhận ra bọn họ, vậy khi Sở Hưu đứng ra giết người, hắn đã phải chú ý tới Sở Hưu. Kết quả sau khi Sở Hưu giết người xong, Phùng lão bị dọa bỏ đi, hắn mới bước ra, giả bộ như vui mừng vì tình cờ gặp mặt, hiển nhiên không muốn bị dính vào phiền phức.

Hơn nữa Sở Hưu nói mình tới chúc thọ cho Hoắc ngũ gia, có là loại ngu ngốc cũng chẳng tin mấy lời này.

Nếu Bách Đông Lai thật sự hào phóng rộng rãi, chắc chắn sẽ không phất tay áo bỏ đi như vậy.

Mà hắn còn làm như tin tưởng, thậm chí không một câu nghi vấn.
Chương 1339 Chúc thọ 2

Hơn nữa hắn cũng có thể đoán được Sở Hưu cảnh giác với hắn, cho nên chỉ trò chuyện hai câu rồi trực tiếp quay người bỏ đi, không tiếp tục dây dưa, cho nên Sở Hưu mới nói hắn có chừng mực.

Y Ba Tuần cười nói: “Thanh danh của Bách Đông Lai trong khu vực Thanh Phong Hải rất không tệ. Ngươi nói hắn như vậy, có lẽ không mấy ai tin.”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có mấy người trẻ tuổi mới vào đời hay loại ngu ngốc mới tin sái cổ mà không nghi ngờ.

Bách Đông Lai có thực lực như vậy, Thiên Nhất Thủy Các của hắn có thế lực như vậy, nếu tâm cơ không đủ thâm trầm e là bị người khác lừa vào chỗ chết lâu rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng Sở Hưu không để ý tới Bách Đông Lai.

Hắn không có địch ý với hai người Sở Hưu, chỉ có vẻ hiếu kỳ và thăm dò, còn tiện đó làm quen một chút.

Hai người bọn họ là đại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên, nhất là Sở Hưu. Giờ cả hai đột nhiên tới Đông Hải, chắc chắn những người nhận ra họ sẽ thấy nghi hoặc, cho nên Bách Đông Lai thăm dò cũng không có gì là lạ.

Hơn nữa đối với người như Bách Đông Lai, kết giao tạo quan hệ đã thành quán tính. Hắn thấy hai người Sở Hưu và Y Ba Tuần không có xung đột trực tiếp về mặt lợi ích, lại là cường giả, hắn cũng vô thức muốn lại gần làm quen một chút. Cho dù không thể giúp hắn thì coi như xây dựng quan hệ cũng được.”

Hai người theo Tiêu Tử Kỳ tới ở tạm tại Hạo Thiên Đảo, chờ vài hôm sau khi đến ngày mừng thọ của Hoắc ngũ gia mới chuẩn bị khởi hành.

Thời gian này Tiêu Tử Kỳ cũng nghi ngờ chuyện hai người Sở Hưu nhất quyết muốn tham gia ngày mừng thọ của Hoắc ngũ gia, liệu bọn họ có mục đích riêng không, có liên lụy tới mình không.

Nhưng Tiêu Tử Kỳ không dám nói mấy câu này, cũng không dám hỏi.

Nếu không có Sở Hưu, e là cơ nghiệp của hắn đã bị Lâm Tông Nghiệp kia cướp sạch rồi.

Đương nhiên quan trọng nhất là Sở Hưu ra tay giết Lâm Tông Nghiệp hết sức dễ dàng, cứ như ép chết một con kiến. Tiêu Tử Kỳ không hề nghi ngờ, nếu mình bày trò gì chắc chắn sẽ gặp kết cục tương tự.

Trước đó khi Tiêu Tử Kỳ còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Đan, phụ thân hắn đã nói, chỉ cần đột phá đến cảnh giới cảnh giới Chân Đan là có thể trở thành chúa tể một phương, hùng cứ một đảo.

bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Đan, kết quả hắn lại phát hiện khi đối mặt với cường giả cấp bậc Sở Hưu, cảnh giới Chân Đan cũng chỉ là hạng sâu kiến mạnh một chút mà thôi.

Chuyện này khiến tâm trạng Tiêu Tử Kỳ sa sút một hồi.

Thuyền lớn sắp tiếp cận Chí Tôn Đảo, xung quanh cũng có rất nhiều thuyền bè đang tới Chí Tôn Đảo, hiển nhiên là những người tham gia chúc thọ Hoắc ngũ gia.

Sau khi lên bờ, Sở Hưu cũng quan sát Chí Tôn Đảo.

Diện tích của Chí Tôn Đảo không quá lớn nhưng cảnh sắc mỹ lệ, hơn nữa thiên địa nguyên khí cực kỳ dư dả, có thể nói là đất lành.

Hơn nữa kiến trúc trên đảo cực kỳ lộng lẫy, theo Sở Hưu thấy thậm chí còn lộng lẫy hơn cả Bắc Yên. Chính giữa đảo không phải là một khu nhà, phải nói là một cung điện cỡ nhỏ.

Có thiệp mời mà Tiêu Tử Kỳ mang theo, bọn họ cũng dễ dàng đi vào trong cung điện.

Nhưng lúc này bọn Sở Hưu lại không phát hiện, ở một phía khác của cung điện, có vài cặp mắt đang quan sát bọn họ.

Vị công tử Hoắc gia mà Sở Hưu từng gặp đứng ở đó, bên cạnh hắn còn có hai người, một người mặc chiến giáp, tướng mạo ác độc dữ tợn, vừa nhìn đã tạo cho người ta cảm giác không giận mà uy.

Còn một người lại càng kỳ dị, hắn ngồi khoanh chân giữa không trung, hoàn toàn dựa vào cương khí nâng đỡ. Nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy không phải hắn cố tạo tư thế quái dị như vậy mà là vì hai chân của hắn đã không còn.

Những người đang âm thầm quan sát bọn Sở Hưu không phải ai khác mà chính là nghĩa tử thứ hai của Hoắc Hành Tôn, đảo chủ Thần Binh Đảo - Bách Lý Phá Binh và nghĩa tử thứ tư - Nạp Lan Hải.

Bách Lý Phá Binh xách tên công tử Hoắc gia tới trước mặt mình lớn tiếng hỏi: “Tiểu tử, hai người này muốn tham gia tiệc mừng thọ của nghĩa phụ nên cố ý giết người, sau đó mới lấy được thiệp mời?”

Tên công tử Hoắc gia gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy, chính là hai người bọn họ, hình như là đại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên.”

Bách Lý Phá Binh đưa mắt nhìn Nạp Lan Hải nói: “Lão tứ, ngày thường ngươi thích nghiên cứu mấy tin tức linh tinh, ngươi cũng là người hiểu rõ nhất về võ lâm Trung Nguyên, rốt cuộc hai người này có lai lịch ra sao?

Không thể để bọn họ quấy nhiễu ngày mừng thọ của nghĩa phụ được.”

Nạp Lan Hải trông như một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nhưng có làm sao cũng không xua được vẻ âm độc trong ánh mắt.

Mỗi nghĩa tử của Hoắc ngũ gia đều là rồng phượng trong chốn người, trước đây Nạp Lan Hải cũng vậy, nhưng bây giờ hắn chỉ là rồng phượng đã bị phế bỏ trong chốn người.

Khang Động Minh gần như vô địch dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cường đại tới mức khiến người khác tuyệt vọng. Thậm chí mấy vị nghĩa tử

dưới tay Hoắc ngũ gia đồng thời ra tay cũng chưa chắc đã hạ được hắn.

Huống chi đám nghĩa tử của Hoắc ngũ gia đều có tâm tư riêng, bọn họ đều là nghĩa tử của Hoắc ngũ gia nhưng bọn họ lại không phải huynh đệ.

Ví dụ như xếp cuối cùng, biết rõ là Khang Động Minh đả thương Nạp Lan Hải nhưng Triệu Nguyên Phong vẫn mời Khang Động Minh làm môn khách.

Trong số năm nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, hắn chỉ thân với Bách Lý Phá Binh hơn một chút.

Công tử Hoắc gia ở bên cạnh thận trọng nhìn Nạp Lan Hải.

Năm nghĩa tử của Hoắc ngũ gia đều là người hắn không thể trêu chọc, Hoắc ngũ gia đối xử với bọn họ còn tốt hơn với con trai ruột của mình.

Nhưng công tử Hoắc ngũ gia không sợ Bách Lý Phá Binh tướng mạo hung ác, hắn sợ nhất lại là Nạp Lan Hải trầm mặc ít nói.

Nghe vậy Nạp Lan Hải lạnh nhạt nói: “Nói đúng ra thì vị mặc áo đen đeo mặt nạ kia không phải võ giả của khu vực Trung Nguyên, mà là tông chủ của Nam Hải Đệ Lục Thiên Ma Tông, Y Ba Tuần.

Còn người trẻ tuổi kia, nếu ta không nhìn lầm, hắn là người mạnh nhất ở ngoài sáng của nhánh Ẩn Ma, cũng là người chấp chưởng của họ, đường chủ Trấn Võ Đường, Sở Hưu.

Trong võ lâm Trung Nguyên, người này tuyệt đối là đại nhân vật, nhánh Ẩn Ma nằm trong tay hắn, toàn bộ thế lực võ lâm Bắc Yên cũng coi hắn là chí tôn.

Trên danh nghĩa thì đường chủ Quan Trung Hình Đường không phải là hắn, nhưng là con rối của hắn. Bộ Thiên Nam, hội chủ Thanh Long Hội một trong Tứ Linh, cũng bị hắn giết chết, kết quả Thanh Long Hội không những không báo thù ngược lại còn bị kẻ giết người này chấp chưởng.”

Bách Lý Phá Binh nghe vậy tặc lưỡi: “Lai lịch của tiểu tử này lớn đến vậy à, nhánh Ẩn Ma cũng yên tâm giao cơ nghiệp khổng lồ như vậy cho một người trẻ tuổi?”

Nạp Lan Hải híp mắt nói: “Trên giang hồ thì tuổi tác chỉ dùng để phân biệt bối phận chứ còn ý nghĩa gì khác? Chỉ cần có thực lực thì cơ nghiệp gì mà không đoạt được?”
Chương 1340 Hoắc ngũ gia

“Lão tứ, ta thấy tiểu tử này mừng thọ nghĩa phụ không phải có ý tốt. Hắn là kiêu hùng Ma đạo trong khu vực Trung Nguyên, tới Đông Hải của chúng ta làm cái gì?

Dù sao đám võ giả Trung Nguyên kia không có ai là người tốt. Hay là thế này đi, nhân lúc tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, ta tìm cái cớ trực tiếp đuổi hắn ra ngoài!”

Năm xưa khi Bách Lý Phá Binh còn chưa trở thành nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, hắn từng xông xáo trên đất Trung Nguyên.

Không ai biết tình hình lúc đó, nhưng nghe nói Bách Lý Phá Binh chịu thiệt, còn thua thiệt rất nặng.

Cho nên chỉ cần là võ giả Trung Nguyên bị hắn gặp phải, cho dù ngươi không trêu chọc hắn, rất có thể hắn vẫn ra tay đánh ngươi.

Nạp Lan Hải liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ của nghĩa phụ, người ta còn chưa làm gì cơ mà, ngươi vội gì chứ? Ngươi tùy tiện xuất thủ, không khéo người bị đánh văng ra không phải tên Sở Hưu kia mà là ngươi.

Chú ý tới hắn, tạm thời lặng lẽ quan sát. Phải nhớ nơi này là hải ngoại, là Chí Tôn Đảo, là địa bản của chúng ta chứ không phải của tên Sở Hưu kia!”

Ngoài miệng thì Nạp Lan Hải nói vậy nhưng trong lòng hắn cũng thấy lo lắng.

Hắn nhớ hình như Đông Tề đã bắt đầu tấn công Bắc Yên, tên Sở Hưu kia này có quan hệ mật thiết với hoàng tộc Bắc Yên, thậm chí hoàng đế của Bắc Yên hiện giờ cũng được hắn đẩy lên hoàng vị. Hắn đến Đông Hải có liên quan gì tới chuyện này?

Lúc này Sở Hưu đã theo Tiêu Tử Kỳ vào trong đại sảnh.

Đây là một căn phòng cực kỳ hoa lệ, xung quanh bày từng cụm bàn ghế.

Nhưng lúc này Tiêu Tử Kỳ lại đắn đo.

Số lượng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trong Thanh Phong Hải chỉ có hạn, cho nên vị trí trước nhất là dành riêng cho cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, số lượng cũng có hạn.

Với thực lực và thế lực của Tiêu Tử Kỳ, hắn chỉ có thể ngồi ở khoảng giữa, nhưng Sở Hưu và Y Ba Tuần là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật, chẳng lẽ lại ngồi cùng chỗ với hắn?

May là lần này Sở Hưu tới để tìm người liên thủ chứ không phải tới gây sự, cho nên y cũng không tranh cãi vì một chỗ ngồi, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngồi xuống đi.”

Khoảng nửa canh giờ sau, trong đại sảnh đã ngồi đầy người.

Có năm vị trí trước nhất, nhưng chưa có người ngồi.

Đương nhiên năm vị trí đó là dành cho năm nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, thậm

chí con trai ruột của hắn cũng không được đối đãi như vậy.

Vị trí thứ nhất để trống, dành cho đại nghĩa tử của hắn, Cừu Thiên Nhai.

Tuy Cừu Thiên Nhai đã mất tích năm mươi năm, nhưng mỗi lần Hoắc Hành Tôn tổ chức mừng thọ luôn để dành chỗ cho hắn.

Thứ hai là đảo chủ Thần Binh Đảo, Bách Lý Phá Binh, không biết vì sao Sở Hưu cứ cảm thấy Bách Lý Phá Binh đang nhìn mình.

Thứ ba chính là chủ nhân của Thương Long Hạm Đội, Phó Long Khiếu. Người này mặc áo gấm hoa văn rồng, khí thế hiên hang, thế lực của hắn cũng là mạnh nhất trong số ba người hiện giờ.

Thứ tư chính là Nạp Lan Hải, nhưng trên người hắn luôn có khí thế người sống chớ lại gần, khiến người khác run sợ.

Vị trí thứ năm hiện cũng để trống, đương nhiên là để dành cho Triệu Nguyên Phong.

Đúng lúc này, bên ngoài có một âm thanh vang dội truyền lại: “Ngũ gia đến!”

Theo giọng nói đó, một lão già râu tóc bạc trắng, mặc hoa phục được con cháu vây quanh đi vào trong đại sảnh.

Nghe âm thanh này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Hoắc ngũ gia, thậm chí ngay cả ánh mắt của Sở Hưu cũng bị thu hút.

Y rất hiếu kỳ, rốt cuộc vị Hoắc ngũ gia này là thần thánh phương nào mà nhãn lực lại đạt tới mức độ này.

Nhưng sau khi quan sát, Sở Hưu lại cảm thấy hơi thất vọng.

Bình thường, thật quá bình thường.

Tuy đối với phần lớn võ giả, đừng nói là Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là cảnh giới Chân Đan cũng chỉ là cơ duyên, may mắn lắm mới đạt được.

Nhưng trong mắt người cấp bậc như Sở Hưu, Chân Hỏa Luyện Thần cũng có phân chia cao thấp.

Tôn gia lão tổ và Lục gia lão tổ chết trong tay y là loại bình thường nhất. Còn ba người đại chiến với y tại Quan Trung Hình Đường cách đây không lâu, Thủ Chân Tử, Nam Cung Vệ Vũ và Hách Liên Trường Phong; tuy cả ba thua dưới tay y nhưng không phải vì bọn họ quá yếu mà vì Sở Hưu quá manh. Tách riêng ra thì cả ba người đều không phải hạng dễ đối phó.

Còn trên người Hoắc Hành Tôn, Sở Hưu không nhìn ra nhiều dị tượng, ngược lại y còn thấy Hoắc Hành Tôn khá yếu.

Trên người hắn không có nhiều sát khí, chứng tỏ đã rất lâu rồi hắn không giao thủ với người khác. Thậm chí khi chiến lực còn ở đỉnh phong hắn cũng rất ít khi giao thủ, sức chiến đấu không cao.

Hơn nữa trên người Hoắc Hành Tôn tỏa ra nguyên khí nồng nặc. Thậm chí nguyên khí này đậm tới mức không bình thường, chứng tỏ hắn thường xuyên sử dụng các loại linh dược và thiên tài địa bảo làm thuốc bổ, hơn nữa tẩm bổ hơi thái quá, khiến cho chúng tản mác ra qua hơi thở.

Ngoài ra khí tức trên người hắn không giống võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là dùng lực lượng nguyên thần dẫn dắt lực lượng của thiên địa, nhất cử nhất động để hòa hợp với lực lượng thiên địa, đây là hành động vô thức.

Ví dụ như nếu bây giờ trời đổ mưa, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu không dùng chân khí che mưa thì nước mưa cũng bất giác chếch hướng, né tránh bọn họ.

Còn khí tức trên người Hoắc Hành Tôn lại rất loạn, cứ như hắn không khống chế được lực lượng này. Chẳng lẽ ngay cả tu vi Chân Hỏa Luyện Thần cũng là hắn dùng ngoại vật đạt được? Nhưng có ngoại vật gì có thể giúp người ta bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?

Sở Hưu còn đang suy nghĩ, Hoắc Hành Tôn đã tới ghế chủ ngồi xuống, chắp tay một cái rồi cười ha hả nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ lão phu đã tới ba trăm tám mươi tuổi. Mỗi lần mừng thọ như vậy là già thêm một chút, thêm mấy lần nữa không khéo chư vị phải tham gia tang lễ của lão phu rồi.”

Bên dưới lập tức có người nói: “Sao ngũ gia lại nói mấy chuyện đó? Đông Hải này may mắn được ngũ gia che chở, chắc chắn ngũ gia sẽ sống tới ngàn tuổi vạn tuổi.”

“Nói không sai, mấy năm nay ân huệ của ngũ gia đã trải khắp Đông Hải, công đức lớn như vậy, làm sao ông trời để ngũ gia đi cho được? Chắc chắn phúc phận của ngũ gia sẽ còn kéo dài.”

Bên dưới lại tiếng tục từng tràng khen ngợi, cực kỳ ghê tởm, nhưng ai cũng biết thật ra Hoắc ngũ gia rất thích nghe mấy lời này.

Người già sợ chết, Hoắc ngũ gia càng như vậy.

Đừng nhìn hắn luôn miệng nói mình không sống được bao lâu, nhưng nếu có ai dám nói tới điềm xấu trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không vui.

Hoắc Hành Tôn xua tay, cười ha hả nói: “Được rồi được rồi, lão phu sống tới giờ phút này đã là được ông trời phù hộ rồi, còn sống nữa thì thành lão già mà không chịu chết mất.

Vốn dĩ lão phu không định tổ chức mừng thọ lần này, đợi tới ba trăm tám mươi tám tuổi rồi mới làm.

Nhưng lão phu cũng sợ đợi tám năm nữa thì không gặp được chư vị, cho nên tổ chức sớm một chút, chung vui với mọi người.”

Lúc này trong số những nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, lão tam Phó Long Khiếu là người đầu tiên đứng ra hành lễ nói: “Nghĩa phụ yên tâm, tám năm nữa hài nhi sẽ tổ chức cho nghĩa phụ một bữa tiệc mừng thọ lớn hơn nữa, mời cả các đại lão cường giả trong Liệt Phong Hải tới tham dự.

Lần này hài nhi tới Liệt Phong Hải, mang về một cây Hải Bồ Đề, quả của nó lại trông như đào mừng thọ, có thể thấy ông trời cũng chuẩn bị quà cho nghĩa phụ.”

Nói xong Phó Long Khiếu vung tay, cho người dâng quà lên, nhưng giờ phút này Sở Hưu lại phát hiện sắc mặt Bách Lý Phá Binh và Nạp Lan Hải bỗng có một khoảnh khắc tối sầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK