Căn cơ và lực lượng của Sở Hưu còn mạnh hơn Ảnh nhiều.
Nếu Sở Hưu thật sự muốn giết hắn, lúc này chỉ cần thi triển đao ý Phá Tự Quyết là có thể chém hắn thành hai nửa.
Chỉ có điều Hoắc Hành Tôn với những chuyện tranh đấu linh tinh ở Đông Hải đều không quan trọng bằng tin tức về Độc Cô Duy Ngã.
Có thể nói từ khi tới Đông Hải đến giờ, chỉ có lần này Sở Hưu mới nghiêm túc.
Thu hồi hung binh Tà Nguyệt Đao, quanh người Sở Hưu lóe lên phật quang, pháp tướng Đại Nhật Như Lai tay niết phật ấn, dùng phật lực mạnh mẽ bá đạo trấn áp Ảnh vào trong.
Ảnh không ngừng giãy dụa như không sợ chết, liều mạng tấn công Sở Hưu.
Nhưng lúc này, trong lúc giao thủ, bất tri bất giác lực lượng của tâm ma đã lẻn vào cơ thể Ảnh.
Chỉ trong chớp mắt, Ảnh bỗng đờ người ra, hắn gãi đầu, như nhớ ra được rất nhiều thứ.
Hắn không thuộc về Thanh Phong Hải mà là người của Liệt Phong Hải, còn là một trong số rất ít cường giả tán tu ở Liệt Phong Hải.
Trong một lần bão lớn, con thuyền của hắn và vài vị hảo hữu chí giao bị phá hủy triệt để, bọn họ bộc phát toàn bộ lực lượng, đạp lên mặt nước, tuy vượt qua cơn bão nhưng lại lạc mất phương hướng.
Trên một hòn đảo không có trong bản đồ, bọn họ tìm ra một cửa hang tỏa ra ma khí, dẫn thẳng xuống lòng đất.
Đám người tiến vào trong, trải qua ma khí, trải qua giết chóc, trải qua đủ loại lực lượng vô cùng quỷ dị, từng người lần lượt ngã xuống, cuối cùng hắn cũng thấy được món đồ ở trong đó.
Đó là hai thi thể ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh, tuy đã chết nhưng ma khí mãnh liệt tới mức khiến người ta kinh ngạc.
Hình như hắn lấy đi thứ gì trong đó, lại khiến thứ gì khởi động, ký ức đó đã hết sức mơ hồ, chỉ lưu lại có sợ hãi, sợ hãi khủng khiếp trong khoảnh khắc sinh tử!
Thậm chí cuối cùng hắn không nhớ được mình chạy khỏi nơi đó như thế nào. Hắn quên rất nhiều thứ, quên tên của mình, quên tất cả, nhưng chỉ không thể quên được thứ mình lấy ra khỏi đó.
Hắn quên đi tất cả võ đạo mà mình từng tu luyện, nhưng lại học được võ đạo mà hắn lấy ra. Có điều cái giá phải trả là nghịch chuyển ma công, tẩu hỏa nhập ma triệt để, thiếu một bước nữa thôi là mất mạng.
Sau đó hắn được Hoắc Hành Tôn cứu, hắn không biết người cứu hắn là ai, nhưng hắn nhớ khi mình còn nhỏ, có người tên là sư phụ nói với hắn phải uống nước nhớ nguồn.
Hắn cảm thấy câu này rất buồn cười, nhưng hắn chỉ nhớ mỗi câu nói đó, cho nên hắn quyết định làm theo câu nói này.
Từ đó trở đi, hắn trở thành Ảnh, là thủ đoạn cuối cùng của Hoắc Hành Tôn, là Ảnh bảo vệ cho hắn.
Cảm giác mông lung kia hoàn toàn tiêu tán, một khắc sau Tà Nguyệt Đao mang theo ma khí ngập trời chém xuống. Ảnh vô thức ra tay chống cự, ánh trăng đỏ máu lại phá tan chân khí hộ thể của hắn, Tà Nguyệt Đao trực tiếp đâm vào ngực hắn.
“Ngay cả ký ức cũng không còn, bây giờ ngươi chỉ là một cái xác không hồn mà hôi. Ta giết ngươi, đối với ngươi cũng là một loại giải thoát.”
Trường đao rút ra, thân hình của Ảnh ầm ầm ngã xuống, ánh mắt hắn không có đau đớn cũng không có thù hận, đương nhiên càng không có giải thoát.
Bởi vì bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tử vong là gì.
Tâm ma không lấy được toàn bộ ký ức của đối phương, chỉ có một số mảnh vỡ thôi. Nhưng những thứ này cũng có thể chắp vá thành một bức tranh hoàn chỉnh mạch lạc.
Nửa đời trước đây Ảnh là cường giả tán tu xuất thân Liệt Phong Hải, đi cùng huynh đệ hảo hữu ra biển lại gặp bão lớn, tình cờ trôi dạt tới một hải đảo, tìm được di tích ma quật ở đó.
Trong di tích đó, bọn họ mất đi rất nhiều người, cuối cùng chỉ có hắn còn sống, còn lấy ra những thứ như công pháp. Nhưng cuối cùng hắn lại bị thương nặng, khiến cho ký ức hoàn toàn biến mất, ngược lại đi tu luyện công pháp lấy được từ ma quật, khiến cho bản thân tẩu hỏa nhập ma, lại bị trong thương. Có điều lần này hắn may mắn hơn một chút, được Hoắc Hành Tôn cứu, trở thành cái bóng của Hoắc Hành Tôn.
Chẳng trách tên Ảnh này trông kỳ quái như vậy, cứ như không có tình cảm. Thực ra hắn vốn không còn tình cảm.
Khi một người mất đi tất cả ký ức, hắn có còn là người không? Có lẽ trong mắt những người khác, chỉ cần túi da vẫn còn thì hắn vẫn là người. Nhưng đối với bản thân hắn, thật ra hắn đã chết từ rất lâu rồi.
Nhưng điểm đáng tiếc là mảnh vỡ ký ức của hắn quá vụn vặt, không thể thấy một số khung cảnh mấu chốt.
Ví dụ như hai thi thể ngồi trên vương tọa bằng đồng xanh, không cách nào thấy được mặt.
Trước đó Sở Hưu cho rằng một thi thể trong đó là của Độc Cô Duy Ngã, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, lại thấy không đúng.
Nếu đúng là Độc Cô Duy Ngã thì người còn lại hẳn là Ninh Huyền Cơ. Nhưng trong mảnh vỡ ký ức thân thể cả hai đều tỏa ra ma khí.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Dựa theo mảnh vỡ ký ức, y đã biết vị trí đại khái. Sau khi chuyện này kết thúc hắn phải đích thân đi một chuyến.
Nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết Hoắc Hành Tôn cái đã.
Lúc này bên phía Hoắc Hành Tôn thấy Sở Hưu đã giết chết Ảnh, hắn thật sự luống cuống.
Đám con rối cơ quan Thiên Cơ Môn là thủ đoạn then chốt của hắn, Ảnh cũng là thủ đoạn then chốt của hắn.
Kết quả bây giờ một thủ đoạn mấu chốt đã mất, thủ đoạn còn lại cũng không kéo dài được bao lâu.
Nguồn động lực của đám rối cơ quan kia đều là linh thạch cực kỳ quý giá. Một khi linh thạch tiêu hao hết, chúng chỉ là một đống sắt vụn.
Xét theo năng lực tác chiến kéo dài, đương nhiên cường giả Chân Hỏa Luyện Thần phải hơn một đống sắt vụn rồi.
Nhìn bộ dạng của Hoắc Hành Tôn, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Người này đã phế bỏ.
Nhận được cặp thần nhãn, cả đời Hoắc Hành Tôn chỉ dựa vào người khác.
Đã bao năm rồi hắn không động thủ với người khác.
Nói chính xác hơn, từ khi còn trẻ đến giờ, số lần hắn giao chiến với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vừa rồi mọi người đang giao chiến kịch liệt, dù sao Hoắc Hành Tôn cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng hắn lại không tới giúp Ảnh cũng không sang giúp Phó Long Khiếu. Trong lòng hắn vốn không nghĩ tới chuyện chém giết với kẻ khác.
Võ đạo vốn là đạo chinh chiến sát phạt, một võ giả quên cả thủ đoạn giết người, không phải rác rưởi thì là gì?
Thấy Sở Hưu chém một đao tới, Hoắc Hành Tôn hét lớn, giơ kiếm hoàn trong tay lên.
Viên kiếm hoàn này là Cừu Thiên Nhai đưa cho Hoắc Hành Tôn để giữ mạng, đúng là uy lực vượt quá tưởng tượng.
Dù sao cũng là kiếm hoàn do một cường giả kiếm đạo tốn một năm chế ra.
Nhưng kiếm hoàn có mạnh hơn nữa cũng chỉ là vật chết, không có linh trí.
Hay nên nói là bản thân Cừu Thiên Nhai cũng không ngờ, nghĩa phụ của hắn lại chọc phải cường giả cấp bậc Sở Hưu.
Ngọn lửa diệt thế vô tận tỏa ra, trực tiếp bao phủ lấy kiếm hoàn.
Chỉ trong chớp mắt, hàng vạn kiếm khí trên kiếm hoàn đồng thời bộc phát, muốn phá tan ngọn lửa diệt thế kia.
Ngọn lửa diệt thế lại cực kỳ dai dẳng, kiếm hoàn bị quấn lấy, trong thời gian ngắn cũng khó lòng thoát thân.
Chương 1357 Hủy diệt Chí Tôn đảo 2
Một khắc sau, Tà Nguyệt Đao trong tay Sở Hưu chém xuống, nhắm thẳng đầu Hoắc Hành Tôn!
Hoắc Hành Tôn bối rối, cương khí quanh người bộc phát, nhưng chân tay luống cuống, thậm chí Sở Hưu cũng không biết hắn định làm gì.
Đã rất lâu rồi, không phải hắn quên hết chuyện chém giết với kẻ khác rồi đấy chứ?
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, tà nguyệt đỏ thẫm vặn vẹo tất cả lực lượng. Tà Nguyệt Đao dễ dàng xuyên qua thân thể của Hoắc Hành Tôn, chỉ trong chớp mắt đã có đại lượng máu tươi phun ra từ miệng hắn.
“Ta đã nói rồi, xưa nay những kẻ muốn làm cha ta đều không có kết cục tốt.”
Rút Tà Nguyệt Đao ra, ném thi thể Hoắc Hành Tôn sang một bên. Khoảnh khắc này tất cả con rối cơ quan đều dừng lại, có một số thậm chí trực tiếp nổ tung.
Ban đầu khi sửa chữa những con rối cơ quan này, Hoắc Hành Tôn vẫn lưu lại cửa sau.
Những con rối cơ quan này chỉ theo sự điều khiển từ ấn ký và khí huyết của hắn.
Bây giờ hắn đã chết, đương nhiên ấn ký cũng gãy.
Tất cả con rối cơ quan đều mất hiệu lực, Phó Long Khiếu biến sắc, nhưng đã muộn.
Bách Đông Lai, Khấu Thần Thông và Y Ba Tuần, ba người đồng loạt ra tay, đột nhiên bộc phát khiến Phó Long Khiếu thậm chí không có thời gian thiêu đốt tinh huyết, chẳng mấy chốc đã đánh chết hắn tại chỗ.
Những nhân vật nòng cốt của Chí Tôn Đảo đều đã chết, chỉ còn đám võ giả không nên thân của Hoắc gia.
Đến lúc này Bách Đông Lai cũng ngơ ngác, kế hoạch của mình thành công rồi ư?
Bách Đông Lai sửng sốt cả nửa ngày rồi mới cung kính chắp tay nói với tên Sở Hưu kia: “Lần này nếu không có Sở đại nhân, chúng ta không những không giết được Hoắc Hành Tôn mà còn phải nằm lại tại đây.
Công lao của Sở đại nhân trong chuyên này là lớn nhất đấy!”
Lần này Bách Đông Lai thừa nhận, đúng là hắn coi nhẹ Hoắc Hành Tôn.
Tuy trước đó hắn đã đoán Hoắc Hành Tôn làm chí tôn trong khu vực Thanh Phong Hải một thời gian dài, chắc chắn trong tay vẫn còn một số thủ đoạn then chốt, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ những thủ đoạn then chốt kia lại cường đại đến vậy.
Người áo đen thần bí có thể giao chiến với Sở Hưu trong thời gian dài như vậy, có thể nói là thực lực rất kinh khủng.
Dù sao lúc trước Sở Hưu ra tay giết Nạp Lan Hải và Bách Lý Phá Binh đều không mất mấy chiêu.
Thật ra chuyện này là Bách Đông Lai hiểu lầm.
Đúng là thực lực của Ảnh mạnh hơn Nạp Lan Hải và Bách Lý Phá Binh một chút, nhưng còn không mạnh như hắn tưởng tượng. Sở Hưu muốn giết ngươi cũng không khó.
Chỉ có điều từ đầu mục đích của Sở Hưu đã là bắt sống, tra hỏi tin tức, cho nên không hạ thủ giết người.
Nếu Sở Hưu thật sự nổi sát tâm muốn hạ thủ giết người, Ảnh cũng không ngăn được Sở Hưu lâu như vậy.
“Bách tiên sinh đừng khách khí, đôi bên làm theo nhu cầu mà thôi. Chỉ cần Bách tiên sinh đừng quên giao hẹn giữa chúng ta là được.”
Bách Đông Lai vội vàng nói: “Xin Sở đại nhân cứ yên tâm, sau khi xử lý xong dư nghiệt trên Chí Tôn Đảo này, ta sẽ lập tức bắt tay vào xử lý việc kia.”
SAu khi chứng kiến thực lực của Sở Hưu, Bách Đông Lai không dám có chút ý kiến phản đối nào, huống chi hắn cũng không có tư cách phản bội.
Tuy bây giờ bọn họ đã xử lý Hoắc Hành Tôn, hủy diệt võ giả trên Chí Tôn Đảo, nhưng không nghĩa là Bách Đông Lai có thể trở thành chí tôn của toàn bộ Thanh Phong Hải.
Trên đầu không có quả núi lớn, nhưng vẫn có rất nhiều ngọn núi nhỏ muốn ngóc đầu lên.
Trước mắt hắn và Khấu Thần Thông là hai trong số những người mạnh nhất Thanh Phong Hải. Chỉ khi bọn họ liên thủ thì lời nói mới có tác dụng, còn nói mỗi bên tự đánh thì chẳng khác nào đống cát.
Chí Tôn Đảo bị tiêu diệt triệt để, chuyện này gợi lên sóng gió khổng lồ trong khu vực Đông Hải.
Cho dù là ở đâu, một thế lực thống lĩnh hơn trăm năm không dễ gì bị lật đổ, vì đây mọi chuyện đã thành tập quán.
Còn bây giờ tập quán này đã bị phá hủy, toàn bộ khu vực Đông Hải chìm vào hỗn loạn.
Nhưng bây giờ Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông đã là thế lực lớn nhất Đông Hải, bọn họ liên thủ trấn áp, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ Thanh Phong Hải đã thích ứng với trật tự mới.
Chỉ cần là giang hồ, bất luận ở Trung Nguyên hay hải ngoại đều là kim tự tháp tương tự nhau.
Thượng tầng của kim tự tháp xảy ra vấn đề gì cũng không sao, thứ khó giải quyết là ở hạ tầng.
Hơn nữa Hoắc Hành Tôn độc bá Thanh Phong Hải hơn trăm năm, ngoài danh tiếng Thần Nhãn khiến người ta trầm trồ không thôi ra, thật ra tiếng tăm của Hoắc Hành Tôn cũng không được tốt.
Không có Thần Nhãn tăng cường, Hoắc Hành Tôn cũng chỉ là một người tầm thường, thiên phú võ đạo bình thường, tầm mắt thiển cận, chỉ có thể coi là có chút khôn vặt mà thôi.
Đám người Bách Đông Lai cũng không giấu diếm chuyện hủy diệt Chí Tôn Đảo lần này, nói hết tất cả ra, ngược lại còn tăng cường uy thế của bọn họ.
Huống chi đại đa số kẻ địch là Sở Hưu giết, bọn họ cũng không dám giấu diếm uy thế của Sở Hưu.
Sau khi biết cuối cùng Hoắc Hành Tôn cũng chết dưới tay Sở Hưu, mọi người ở đây lại lắc đầu thở dài, thầm nhủ đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Mọi người cũng nghe nói chuyện trong ngày mừng thọ Hoắc Hành Tôn muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử, kết quả hai bên trở mặt.
Bây giờ nhìn lại, xem ra Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn cũng chưa mất hiệu lực, Sở Hưu đúng là tài hoa kinh thế, gần như chỉ mình y đã giết chết tất cả chiến lực cao tầng của Chí Tôn Đảo, giết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như giết gà giết chó.
Nhưng rất đáng tiếc, Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn ngươi để ý đến người ta nhưng chưa chắc người ta đã chịu gia nhập dưới trướng Hoắc Hành Tôn ngươi, ngược lại còn có thể trở thành người mai táng ngươi.
Hoắc Hành Tôn dựa vào cặp Thần Nhãn lập nghiệp, cuối cùng lại coi như chết dưới chính cặp Thần Nhãn đó, âu cũng là số mệnh.
Sau khi chuyện này lan truyền, Bách Đông Lai cũng thuận lợi triệu tập mọi người bàn bạc chuyện tấn công Đông Tề.
Uy thế của Sở Hưu đã lan khắp Thanh Phong Hải, chuyện này cũng khiến mọi người tin tưởng Sở Hưu hơn hẳn lúc trước.
Chuyện này lợi người lợi mình, chỉ cần chiếm giữ được một khu vực bờ biển Đông Tề thôi là bọn họ kiếm bộn rồi.
Sau khi bên phía Thanh Phong Hải chuẩn bị kỹ lưỡng, Sở Hưu cũng không có thời gian trì hoãn, trực tiếp lên đường trở lại Đông Tề.
Trước khi đi, đám người Bách Đông Lai đích thân tới tiễn Sở Hưu.
“Sở đại nhân yên tâm, các thế lực ở Đông Hải đã bắt đầu tập kết, sau khi kế hoạch hoàn thành bọn họ sẽ tấn công khu vực bờ biển của Đông Tề.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Ta tin tưởng thực lực của Bách tiên sinh, đây chỉ là lần hợp tác đầu tiên, có lẽ tương lai chúng ta còn cơ hội hợp tác.
Không biết tình hình bên Bắc Yên ra sao rồi, ta không thể chậm trễ được. Chư vị, cáo từ.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp lên thuyền, cùng Y Ba Tuần đi khỏi.
Nhìn bóng người Sở Hưu đi xa, Bách Đông Lai lại đột nhiên thở dài nói: “Tới nay ta mới ngộ ra được một đạo lý, vì sao Khang Động Minh lại luyện võ như
si như dại.
Chương 1358 Bắc Yên nguy cấp
Con đường võ đạo mênh mông vô ngần như biển Đông Hải này. Chúng ta tính toán đủ đường thật ra cũng như đi thuyền trên biển, nhìn thì yên ổn nhưng không chịu nổi một gợn sóng của người ta.
Khang Động Minh là người như vậy, Sở Hưu cũng là người như vậy. Đứng trước lực lượng tuyệt đối thì cho dù là thuyền lớn bằng sắt thép cũng không chịu nổi một đòn.”
Khấu Thần Thông ở bên cạnh cũng thở dài nói: “Ta cũng hiểu đạo lý này, ai cũng muốn xem rốt cuộc tận cùng biển cả là đâu. Nhưng đáng tiếc, tu vi càng sâu thì càng sợ hãi con đường trước mặt.
Khi ta chưa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ta cũng là kẻ si mê luyện võ, mỗi lần bế quan tới tận mấy năm. Nhưng bây giờ số lần bế quan hơn một năm cũng ít.”
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông, bọn họ có thể đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên cũng có thiên phú, có nghị lực.
Nhưng bây giờ bọn họ dành phần lớn thời gian để chăm lo cho thế lực chứ không phải tu luyện võ đạo, không phải vì bọn họ lười biếng mà là bọn họ sợ hãi.
Đúng như Bách Đông Lai đã nói, con đường võ đạo như biển rộng vô tận, không ai biết điểm cuối của nó là đâu.
Trước đó khi bọn họ vừa luyện võ đã cho rằng cảnh giới Chân Đan là cực hạn.
Sau khi bọn họ đạt tới cảnh giới Chân Đan, bọn họ lại cho rằng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là cường giả.
Còn sau khi bọn họ đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, bọn họ lại phát hiện đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bọn họ cũng chỉ là con sâu cái kiến mạnh mẽ một chút mà thôi.
Không thấy điểm cuối, cho nên bọn họ mới hoảng sợ, vì bọn họ không biết rốt cuộc con đường phía trước là gì.
Phải là người có tính cách như Khang Động Minh hay cố chấp với lực lượng như Sở Hưu mới có tư cách lên tới đỉnh phong.
“Đi thôi, về triệu tập thế lực các bên tới bàn bạc, nhanh chóng tấn công Đông Tề.
Vị Sở đại nhân này tiền đồ vô lượng, bây giờ kết giao với hắn cũng không tệ.”
Bách Đông Lai nói vậy không phải vì hắn cũng có Thần Nhãn hay thật sự coi trọng vận may và tương lai của Sở Hưu, mà Hoắc Hành Tôn đã là tấm gương điển hình.
Kết giao với Sở Hưu, được thế được lợi. Trở mặt với Sở Hưu, xuống địa phủ đi.
Cùng lúc đó, khi Sở Hưu mưu đồ ở hải ngoại, bên phía Bắc Yên đã sắp không chống cự nổi.
Quốc lực của Đông Tề vốn đã mạnh hơn Bắc Yên, mà tương tự thế lực giang hồ ở Đông Tề cũng mạnh hơn bên phía Bắc Yên.
Trong địa phận Đông Tề, Đạo môn và các thế lực Chính đạo của Đông Tề liên thủ, uy thế đó khiến nhánh Ẩn Ma thiếu chút nữa không chống cự nổi.
Bên phía Quan Trung Hình Đường đã lui binh, nhưng Cửu Biên Cường Quân của Đông Tề lập tức phái tới bảy nhánh quân tới biên giới Đông Tề và Bắc Yên, thiếu chút nữa khiến phòng tuyến của Bắc Yên tan tác.
Bắc Cung Bách Lý cũng là người cay độc, trực tiếp kéo một phần mười lực lượng của Trấn Quốc Ngũ Quân đi liều mạng với đối phương, tử chiến bất chấp thương vong. Khi người chết tới mức độ nhất định lại dụ dỗ kẻ địch xâm nhập, bày ra Huyết Luyện Đại Trận trên chiến trường, trực tiếp lừa giết một trong Cửu Biên Cường Quân, đồng thời người bên mình cũng bị đại trận giết chết. Có thể nói là giết địch một ngàn, tự mất sáu trăm.
Toàn bộ Huyết Luyện Đại Trận kéo dài mấy chục dặm, trong trận huyết sát ngập trời, sinh cơ tuyệt diệt, ép bên phía Đông Tề thậm chí không dám đưa đại lượng quân đội vào tử chiến, chỉ có thể chia ra các nhánh nhỏ tập kích, sợ Bắc Cung Bách Lý lại bày mưu kế âm độc nào đó.
Vị này quả là kẻ điên, một khi lên cơn thì cả người mình cũng giết.
Chuyện này là nhờ uy danh của Bắc Cung Bách Lý nên trong Bắc Yên không ai dám làm phản. Nếu không, đổi thành người khác mà làm như vậy, không khéo đã bị người mình giết chết trước.
Trong quân doanh biên giới Bắc Yên, Hạng Võ một tay cầm chuối tiêu, một tay một tay cầm bản đồ bố trí phòng ngự suy nghĩ cẩn thận, thi thoảng lại hung hăng cắn một miếng chuối tiêu, như cắn đám rác rưởi Đông Tề.
Lúc này Bắc Cung Bách Lý vén màn doanh trại đi vào, hắn không mặc bộ quần áo nhà nho như lúc ở triều đình Bắc Yên mà là một bộ chiến giáp đỏ tươi, luồng khí huyết sát như sắp ngưng tụ thành thực chất.
Thấy Bắc Cung Bách Lý đi vào, Hạng Võ đưa một quả chuối sang.
Bắc Cung Bách Lý lắc đầu nói: “Tình hình chiến sự bên phía ngươi thế nào rồi?”
Hạng Võ sắc mặt nghiêm nghị nói: “Không mấy lạc quan, ta đã cho phòng tuyến rút lui về sau hơn mười dặm, phải mượn địa hình mới có thể đối phó với bọn chúng.
Khó khăn lắm mới đánh lui Phi Hùng Quân của Đông Tề, không ngờ Vũ Lâm Quân lại chạy tới.
Nhưng hình như tên Nam Cung Vệ Vũ kia bị thương, thậm chí thanh Phương Thiên Họa Kích hình dáng khoa trương của hắn cũng không còn, bây giờ phải
dùng một thanh bảo binh bình thường giao chiến với ta, kết quả mới đánh vài chiêu đã không chịu nổi.
Nếu không phải lão già ấy chạy nhanh, ta có thể phế hắn ngay tại chỗ!”
Nói đoạn, Hạng Võ hung hăng cắn một cái, nuốt miếng chuối tiêu cuối cùng vào bụng.
Bắc Cung Bách Lý nhíu mày một cái: “Vũ Lâm Quân cũng tới? Bên phía ta vừa giết một nhánh quân của bọn chúng, kết quả bọn chúng lập tức phái Vũ Lâm Quân đến. Thế này chẳng phải bây giờ toàn bộ Đông Tề chỉ có một cánh quân thủ hộ?”
Hạng Võ nhún vai nói: “Còn chẳng có một nhánh quân luôn ấy. Vừa rồi phía Tây Sở đã xuất thủ, tên Ngọc Diện Phì Long Vũ Văn Phục dẫn Lang Gia Quân tập trung ở biên giới Tây Sở, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngăn chặn được một nhánh quân đội của Đông Tề mà thôi.
Thực lực của Tây Sở quá yếu ớt, có thể làm được như vậy đã là cực hạn rồi. Bằng không Cửu Biên Cường Quân tập kết tổng lực, áp lực của chúng ta còn lớn hơn.
Trước mắt Đông Tề đã động thủ với tất cả các thế lực đối nghịch, chỉ cần hoàng thành có cao thủ bảo vệ thì bọn chúng có gì phải sợ? Chúng ta đâu thể nào bay qua làm thịt Lữ Hạo Xương?”
Đánh tới nước này đã không phải vấn đề chiến lược mà là thực lực cơ bản.
Quốc lực của Đông Tề quá cường thịnh, một khi ra tay toàn lực, bên phía Bắc Yên chỉ có thể liều chết chống cự.
Bắc Cung Bách Lý xua tay nói: “Trước mắt không thể không chọi cứng, phải chống cự tới lúc Lữ Hạo Xương không cố nổi thì thôi.
Thực lực của Đông Tề rất cường đại, nhưng có lẽ ông trời không cho Đông Tề vận may thống nhất thiên hạ, mấy đời hòang thượng Đông Tề đều là người tầm thường.
Bắc Yên ta có quyết tâm liều mạng tới tận binh lính cuối cùng trong Trấn Quốc Ngũ Quân, Đông Tề thì có mất một nhánh quân cũng thấy xót.
Nếu đánh tới cuối cùng vẫn không thắng được Bắc Yên, chắc chắn bên lùi bước trước sẽ là Đông Tề.”
Lần trước Bắc Yên và Đông Tề đại chiến, kết quả cũng là như vậy.
Thật ra không thể coi là Bắc Yên đã thắng, cũng không thể coi là Đông Tề bại trận, chẳng qua tính cách Lữ Hạo Xương vốn cẩn thận đã quen, không muốn đánh cược quá lớn nên không ra tay tiếp, dừng tổn thất kịp thời, chấp nhận để Bắc Yên gặm mất miếng thịt Ngụy Quận.
Bây giờ đã qua mấy chục năm, Lữ Hạo Xương đã già, e là hắn còn không quyết đoán bằng năm đó, chỉ muốn yên ổn truyền lại hoàng vị, chắc cũng không chấp nhận chướng ngại gì lớn.
Hạng Võ đưa mắt nhìn về phía phương đông, sắc mặt u sầu hiếm tháy: “Bên phía chúng ta còn có thể đối phó được, nhưng bên Ngụy Quận lại phải đối diện với toàn bộ võ lâm Chính đạo Đông Tề cộng thêm Giang Sơn Các tấn công, không biết có cầm cự được không.
Mà không biết rốt cuộc tên Sở Hưu kia chạy đi đâu? Tên này có thể đáng tin cậy một chút không, đang lúc mấu chốt lại chẳng thấy đâu. Lần sau không mời hắn ăn chuối tiêu nữa.”
Chương 1359 Món quà của Lục Giang Hà 1
Hạng Võ nói tình hình bên phía Ngụy Quận rất tệ, sự thật cũng là như vậy, thậm chí còn tệ hơn lời hắn nói.
Bên phía Ngụy Quận bây giờ phải gọi là Vệ Quốc, do Giang Sơn Các vừa xây dựng Vệ Quốc cầm đầu, chiêu mộ tất cả võ giả Ngụy Quận làm tiên phong bắt đầu tấn công.
Giang Sơn Các không có ưu điểm gì, ưu thế duy nhất là có tiền, rất lắm tiền.
Bao năm qua, Giang Sơn Các ỷ vào uy thế của Hoắc Hành Tôn, có thể nói là lũng đoạn việc buôn bán giữa khu vực hải ngoại và Trung Nguyên, thậm chí còn cướp mất không ít chuyện làm ăn vốn thuộc về Kình Thiên Hội, tích lũy được vô số vốn liếng.
Có trọng thưởng ắt có dũng phu, những võ giả Ngụy Quận tuy bài ngoại nhưng trước lợi ích dụ dỗ của Giang Sơn Các, tất cả đều thành thật nghe theo hiệu lệnh của Giang Sơn Các, trở thành tiên phong cho bọn họ.
Như vậy còn chưa hết, những võ giả Chính đạo và các đại phái như Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Bạch Hổ Đường cũng gia nhập, khiến cho áp lực của Trấn Võ Đường càng lớn.
Hiện tại những thế lực phụ trách phòng thủ Ngụy Quận là Trấn Võ Đường, một số người trong nhánh Ẩn Ma mà Ngụy Thư Nhai mang tới, người của Cung Phụng Đường cho Hạng Sùng dẫn đầu, thậm chí còn có một số cao thủ trong hoàng tộc Bắc Yên.
Tuy nhân số tập kết ở Ngụy Quận không nhiều như ở biên giới, nhưng đều là chiến lực cao cấp, giao chiến vô cùng kịch liệt.
Quan trọng nhất là bên phía biên giới thì Bắc Cung Bách Lý còn có thể dựa vào kế sách tàn nhẫn và bày binh bố trận kiềm chế Đông Tề. Còn bên phía Ngụy Quận đã đánh tới mức này, bất luận ngươi dùng kế sách gì cũng vô dụng, chỉ so bì thực lực.
Lúc này trong phủ thành chủ của một tòa thành nhỏ gần Thương Mang Sơn Ngụy Quận, đám người Ngụy Thư Nhai đứng đó nhưng dáng vẻ không ai yên ổn, hầu như người nào cũng bị thương.
Giữa Ngụy Quận và khu vực Yến Đông của Bắc Yên còn có dãy Thương Mang Sơn. Trước đó bọn họ đã giao chiến một trận, kết quả là bên phía Bắc Yên đại bại, trực tiếp đánh mất Thương Mang Sơn, bị người ta ép tới khu vực Yến Đông.
Trong trận đại chiến vừa rồi, Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn trực tiếp xuất thủ, uy thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đúng là không ai địch nổi.
Tuy khả năng lĩnh ngộ của Thương Thiên Lương không kém, tu vi đã có thể sánh ngang với Lăng Vân Tử, nhưng về mặt chiến lực vẫn kém hơn Lăng Vân Tử một bậc, không phải kém ở bản thân mà kém ở ngoại lực.
Cao thủ so đấu, một chênh lệch nhỏ thôi cũng có thể phân ra thắng bại.
Tịch Vân Tử dùng tinh huyết phát động thần binh Thuần Dương của Lã Tổ, Vân Mộng Tử còn dạy cho Lăng Vân Tử một bí pháp đã thất truyền của Thuần Dương Đạo Môn, có thể điều động ấn ký của Lã Tổ trong Thuần Dương Đạo Môn, đánh cho Thương Thiên Lương đại bại quay về.
Còn đám người Ngụy Thư Nhai cũng bắt đầu giao chiến với Giang Sơn Các, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Bạch Hổ Đường và đám võ giả võ lâm Chính đạo.
Đám người này vốn có nhân số đông đảo, thậm chí trong Chính đạo còn có vài cao thủ tán tu được mời ra mặt, đây đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Chiến lực cao tầng áp đảo hoàn toàn bên phía Trấn Võ Đường.
Người đông thế mạnh, Trấn Võ Đường liên tục lui binh, cuối cùng phải nhờ Hạng Sùng sử dụng bản nguyên long mạch trong Cửu Long Ấn mới đẩy lùi được đối phương, nhưng bọn họ cũng phải nhường lại Thương Mang Sơn.
Không thể tùy tiện sử dụng bản nguyên long mạch, bằng không một khi bản nguyên long mạch bị tổn thương, nó sẽ gây hại tới quốc vận của Bắc Yên.
Nếu thế công lần tới cũng mãnh liệt như vậy, Trấn Võ Đường chỉ có thể lùi bước lần nữa.
Lúc này thấy bầu không khí trong đại sảnh có vẻ nặng nề, Lục Giang Hà bèn nói: “Chư vị nghe ta nói này, đừng có làm cái vẻ chết cha chết mẹ này được không? Tiểu tử Sở Hưu kia còn chưa trở lại đâu, tiểu tử đó mới là thủ đoạn then chốt nhất của chúng ta.”
Trong số mọi người ở đây, hầu hết mọi người đều bị thương, chỉ có mình Lục Giang Hà là sắc mặt phơi phới, có vẻ rất dễ chịu.
Trước đó tuy hắn tái tạo thân thể, nhưng số người chết trong trận chiến tranh đoạt hoàng vị quá ít, không đủ cho hắn hồi phục tới đỉnh phong.
Còn trong Chính Ma Đại Chiến lần này, nhân số hai bên tham chiến rất nhiều, số lượng võ giả hai phe cộng lại phải hơn mười vạn. Riêng trận đại chiến lần trước đã là máu chảy thành sông, hầu như võ giả Chân Hỏa Luyện Thần nào cũng bị thương, hai bên cũng tổn thất vài võ giả cảnh giới Chân Đan.
Nhân cơ hội này, Lục Giang Hà hấp thu lực lượng khí huyết trong chiến trường, có thể nói càng đánh càng mạnh, còn nhân cơ hội đó khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Đương nhiên cũng chẳng có tác dụng quái gì.
Trạng thái đỉnh phong của Lục Giang Hà cũng chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, lúc đó hắn còn như thiểu năng hò hét trên chiến trường mấy câu như rốt cuộc Huyết Hải Ma Tôn ta cũng trở lại. kết quả chỉ chớp mắt đã bị Vân Mộng Tử của Thuần Dương Đạo Môn, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo, Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường cùng với hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trong hoàng thất Đông Tề; bao nhiêu cao thủ vây công một mình hắn, bị đánh tới
chạy trối chết.
Tuy hắn luôn hô hào mình là Huyết Hải Ma Tôn, nhưng dù sao hắn không phải Tứ Đại Ma Tôn chân chính, còn chưa thể ảnh hưởng tới chiến cuộc.
Mai Khinh Liên liếc hắn một cái nói: “Ngươi tin tưởng Sở Hưu quá nhỉ.”
Lục Giang Hà cười hai tiếng, không nói gì. Không phải hắn tin tưởng Sở Hưu mà là tin tưởng Độc Cô Duy Ngã.
Tiểu tử kia có gì đó dính tới giáo chủ, còn dính rất sâu. Dù sao cho dù là nguyên nhân gì, hắn cũng không tin Sở Hưu lại dễ dàng thua cuộc như vậy.
Cho nên hắn tin là đợi tới lúc Sở Hưu trở lại chính là lúc chiến cuộc xoay chuyển.
Đương nhiên bây giờ hắn cũng phải nghĩ cách làm sao ngăn cản thế công lần này mới được.
Đảo mắt một vòng, Lục Giang Hà đột nhiên hỏi Mai Khinh Liên: “Ngươi là truyền nhân của Âm Ma Tông đúng không?”
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Đúng vậy, sao nào?”
Tất cả mọi người đều biết thân phận của cô nàng, sao bây giờ Lục Giang Hà lại đột nhiên nhắc tới?
Lục Giang Hà vuốt cằm nói: “Nói thật, bản tọa rất không thích môn phái các ngươi. Khi Thánh Giáo vẫn còn, sư tổ của Âm Ma Tông các ngươi chẳng khác nào bà tám, chỉ thích nói xấu bản tọa.
Nhưng bây giờ mọi người đều là người phe mình, bản tọa cho ngươi chút lợi lộc này.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Mai Khinh Liên, Lục Giang Hà khắc họa vài thứ vào một tấm ngọc giản trống, ném cho Mai Khinh Liên.
Mai Khinh Liên nhận lấy, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì?”
Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Đương nhiên là đồ tốt rồi. Là một số tâm đắc trong võ đạo của Hồng Liên Ma Tôn, liên quan tới phép luyện tâm của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không phải công pháp nhưng tác dụng còn lớn hơn công pháp.
Năm xưa người mà sư tổ Âm Ma Tông của các ngươi tôn sùng nhất chính là Hồng Liên Ma Tôn, lúc nào cũng đi sau mông Hồng Liên Ma Tôn, thậm chí còn muốn bái lạy làm đệ tử của Hồng Liên Ma Tôn.
Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông làm rối loạn tâm thần, gây họa cho kẻ khác nhưng cũng khiến chính bản thân mình rối loạn.
Chương 1360 Món quà của Lục Giang Hà 2
Hồng Liên Nghiệp Hỏa lại là tôi luyện bản thân trước rồi mới luyện người khác, cả hai đi theo con đường khác nhau nhưng kết quả lại tương tự. Nhưng hiển nhiên Hồng Liên Nghiệp Hỏa cao hơn Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông các ngươi một bậc.
Ngươi biết con mụ Lý Thu Dịch rồi đấy, mụ ta nhận được một số công pháp tàn thiên của Hồng Liên Ma Tôn, tu luyện ra thứ tương tự như Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hại người hại mình.
Ngươi nhận lấy tâm đắc này, nếu cảm ngộ được thì cho dù không tu luyện ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng có thể khiến cho Xá Nữ Đại Pháp tiến bộ thêm một bậc.
Ngươi còn thiếu một bước mới lên tới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu có thể dùng Nghiệp Hỏa luyện tâm, không chừng có thể nhân cơ hội này đi nốt bước đó. Đầu tiên luyện tâm rồi mới luyện thần.”
Không đợi Mai Khinh Liên kích động, Lục Giang Hà đã nhìn sang phía Lã Phụng Tiên: “Tiểu tử ngươi tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, tiểu tử Sở Hưu kia cũng tu luyện môn công pháp này.
Lã Ôn Hầu rất mạnh, có thể nói là đệ nhất chiến tướng từ xưa tới nay, cho nên về mặt công pháp thì ngươi không có thiếu hụt.
Hơn nữa tiểu tử nhà ngươi là người cực kỳ may mắn, căn cơ lại vững chắc, đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là vấn đề thời gian.
Bây giờ nếu ngươi muốn nhanh chóng tiến bộ, chỉ có thể nghĩ phương pháp về mặt kinh nghiệm.
Đây là tâm đắc tu luyện cơ thể của Chiến Vũ Ma Tôn năm xưa. Hắn là đệ nhất chiến tướng trong Thánh Giáo ta, cho dù không sánh bằng Lã Ôn Hầu trong truyền thuyết nhưng vẫn có thể dùng được.
Tâm đắc luyện thể này là dùng chiến dưỡng chiến, lúc này lại đang là chiến trường Chính Ma Đại Chiến, là nơi thích hợp cho ngươi tôi luyện cơ thể. Tuyệt cảnh cực hạn mới có thể có bước độ phá lớn được.”
Lại ném cho Lã Phụng Tiên một ngọc giản, không đợi hắn lên tiếng, Lục Giang Hà đã nhìn sang Nhậm Thiên Thu của Vô Tướng Ma Tông, cũng ném cho hắn một ngọc giản.
“Tổ tiên Vô Tướng Ma Tông của các ngươi có chút giao tình với ta, chúng ta còn bàn luận võ đạo với nhau. Thiên ma vô tướng, diệu pháp vô thần.
Võ đạo của Vô Tướng Ma Tông các ngươi chắc là nằm giữa ba nhà Đạo Phật Ma.
Nhưng trên chiến trường lúc trước, ta nhìn cách ngươi xuất thủ, có vẻ như võ đạo của các ngươi mất mất một tầng, thiếu thần vận bên phía Đạo gia.
Thứ này có thể giúp tu vi của ngươi tiến bộ thêm một bước.”
Thấy Lục Giang Hà liên tục đưa ra nhiều đồ tốt như vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Nửa ngày sau mọi người mới nhớ, Lục Giang Hà không chỉ là đường chủ thiếu đứng đắn của Huyết Ma Đường, hắn còn là hóa thạch sống từng trải qua thời đỉnh phong của Côn Luân Ma Giáo!
Lúc trước khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, bất luận là trực hệ của Côn Luân Ma Giáo hay là thế lực phụ thuộc như Vô Tướng Ma Tông, truyền thừa của bọn họ đều bị tổn hại.
Còn Lục Giang Hà là người cùng thời với tổ tiên của bọn họ, có nói hắn là hóa thạch sống cũng không sai. Chỉ cần hắn tùy tiện để lộ ra vài thứ cũng hết sức có lợi đối với những người nhận truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo như bọn họ.
Sau khi kinh ngạc cả nửa ngày, Mai Khinh Liên mới hỏi: “Sao trước đây ngươi không lấy mấy cái này ra?”
Lục Giang Hà nhún vai hỏi ngược lại: “Sao ta phải lấy ra?”
Mọi người ở đây đều kinh ngạc, nhưng sau đó đều cười khổ, không nói gì thêm.
Trước đó bọn họ đều cảm thấy Lục Giang Hà không đứng đắn, nói chính xác hơn từ năm trăm năm trước hắn đã thiếu đứng đắn rồi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, năm trăm năm trước hắn có thể ngồi vào vị trí đường chủ Huyết Ma Đường, trở thành người có địa vị gần nhất với Tứ Đại Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo, không thể nào là kẻ ngu ngốc được!
Lục Giang Hà không phải Ngụy Thư Nhai, sẽ không thành thật với Sở Hưu, coi y là thừa kế, giao tất cả cho Sở Hưu.
Hắn biết rõ vị trí của mình, nói chính xác hơn hắn giúp Sở Hưu là trao đổi lợi ích. Sở Hưu còn chưa đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã, còn chưa có tư cách khiến Lục Giang Hà toàn tâm toàn ý trung thành.
Hôm nay hắn lấy những thứ này ra là vì tình hình đã rất nguy cấp. Dù sao bất luận là vì Sở Hưu hay vì lập trường của nhánh Ma đạo, hắn cũng phải dốc toàn lực ứng phó.
Tình hình bên phía Trấn Võ Đường đã cực kỳ nguy cấp, cho dù bây giờ Lục Giang Hà lấy ra nhiều đồ tốt như vậy cũng vô dụng.
Vô cùng không thể luyện thành trong thời gian ngắn, cho dù bây giờ bọn họ lĩnh ngộ được cũng không thể lập tức nhảy lên thành cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đến báo cáo, nói là đám người Tư Đồ Khí đến thăm.
Mọi người ở đây đều cau mày, không ai cảm thấy đám người Tư Đồ Khí đến là chuyện tốt.
Ai cũng biết thù hận giữa bọn Tư Đồ Khí với Sở Hưu, bọn họ đã bị Sở Hưu ghi hận không phải một hai lần.
Trước mắt đang lúc bên phe Sở Hưu nguy nan, đám người Tư Đồ Khí không bỏ đá xuống giếng đã không tệ rồi, bọn họ không cho rằng đối phương đến để giúp đỡ.
Tuy cũng là người trong nhánh Ẩn Ma, nhưng bọn họ không cảm thấy đối phương sẽ vì nhánh Ẩn Ma mà từ bỏ thù hận.
So với bọn Tư Đồ Khí, thậm chí những tông môn bên nhánh Minh Ma còn đáng tin cậy hơn.
Ngụy Thư Nhai còn chưa nói có gặp bọn họ hay không, bên ngoài bỗng có tiếng quát tháo, đám người Tư Đồ Khí đã trực tiếp xông vào.
Có khoảng năm võ giả Chân Hỏa Luyện Thần đến đây, trừ Tư Đồ Khí và Côn Mạc ra, ba người còn lại là người đã trốn khỏi Nguyên Thủy Ma Quật. Cũng không biết rốt cuộc vì sao ba vị đại lão Ma đạo tám trăm năm trước lại đi chung với nhau.
Nhìn đám người này, Ngụy Thư Nhai cau mày nói: ”Tư Đồ Khí, các ngươi tới làm gì?”
Tư Đồ Khí cười cười nói: “Ngụy lão đừng tức giận, ta tới đây đương nhiên là để hỗ trợ rồi.
Ta đã nghe tình hình bên phía các ngươi, không mấy lạc quan nhỉ.
Chúng ta đều là người trong nhánh Ẩn Ma, đâu thể bỏ mặc không để ý tới được?
Tuy Tư Vô Nhai tiền bối là võ giả tám trăm năm trước, không liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, nhưng bọn họ cũng là người trong giới Ma đạo chúng ta, cũng đồng ý hỗ trợ.”
Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Bớt nói mấy lời hoang đường ấy đi, ngươi mà có lòng tốt như vậy à?”
Tư Đồ Khí vẫn không nói gì, vị đại trưởng lão Quỷ Vương Tông năm xưa Tư Vô Nhai đã thản nhiên lên tiếng: “Chính Ma không đội trời chung, thân là người trong Ma đạo, hôm nay chúng ta muốn giúp cũng có gì sai?
Đương nhiên, muốn ta ra tay cũng có điều kiện nho nhỏ.
Hôm nay giới Ma đạo chúng ta chia năm xẻ bảy, đã chia thành Minh Ma Ẩn Ma thì thôi, ngay cả người trong nhánh Ẩn Ma cũng chia bè kết đảng. Chuyện này rất không tốt.
Cho nên bổn tọa muốn bắt chước chế độ tám trăm năm trước, xây dựng liên minh ma đạo. Bất luận là võ giả hay là tông môn trong nhánh Ẩn Ma đều có thể gia nhập, đương nhiên chư vị cũng có thể.
Ngụy Thư Nhai, chúng ta có thể cho ngươi một chức vị trưởng lão trong liên minh.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt mọi người ở đây lập tức trầm xuống.
Đám người này không phải bỏ đá xuống giếng, bọn họ đến là để nhân lúc cháy nhà mà hôi của!
Bản thân nhánh Ẩn Ma đã là một liên minh, còn cần liên minh làm quái gì?
Nhưng bây giờ ai là người chấp chưởng nhánh Ẩn Ma? Bên ngoài thì nhánh Ẩn Ma không có người chấp chưởng, nhưng trên thực tế đại đa số lực lượng trong nhánh Ẩn Ma là của Sở Hưu. Bây giờ y có thể tính là người chấp chưởng chân chính của nhánh Ẩn Ma.
Nếu đám người Tư Vô Nhai lại xây dựng liên minh Ma đạo, cũng tức là đào nền móng của toàn bộ nhánh Ẩn Ma.