Bị gác đao trên cổ, Mã Khoát có không muốn tỉnh táo cũng không được.
Hắn xua tay, lệnh cho những người khác buông binh khí, rồi nhìn thẳng vào Sở Hưu hỏi: “Mau nói đi, làm sao ngươi biết lai lịch của chúng ta?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đoán. Công phu của Mã trại chủ không tệ, xem ra không phải kẻ xuất thân dân dã. Hơn nữa hành động cử chỉ của các ngươi mặc dù giống giặc cướp nhưng thực chất cực kỳ nghiêm chỉnh có kỷ luật, không có vẻ tản mạn của lũ cướp bình thường.
Lại thêm lần trước Mã trại chủ nói hớ hai chữ Kỳ Liên càng khiến ta nghi ngờ. Sơn tặc thổ phỉ có liên hệ với hai chữ Kỳ Liên, ta chỉ nghĩ ra Kỳ Liên Thiết Kỵ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.”
Mã Khoát nghe vậy không khỏi cười khổ: “Mẹ nó, hóa ra là do ông đây không quản được cái miệng của mình.”
Mặc dù ngoài miệng Sở Hưu nói là đoán dựa trên những chi tiết quan sát được nhưng thật ra y xác định được thân phận của đối phương la do cốt truyện gốc có đề cập tới Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.
Đánh cướp nhỏ gây loạn nhỏ là giặc cướp, nhưng giặc cướp phát triển tới cực hạn chính là cự khấu, cự khấu cướp bóc cả thiên hạ!
Tam đại cường quốc đương thời là Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở. Hiện giờ thực lực ba bên không chênh lệch nhiều, nhưng vài chục năm trước Bắc Yên lại cực kỳ yếu đuối, bị Đông Tề liên thủ với Tây Sở giáp công. Còn không đỡ được bên ngoài nói chi quản lý nội bộ.
Trong thời loạn lạc, quần hùng trong dân gian cũng nổi lên. Ở phía bắc Yến Quốc, một thế lực giặc cướp nhanh chóng lớn mạnh trở thành Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, thậm chí dám cướp bóc triều đình Bắc Yên cùng môn phái lớn trên giang hồ.
Chẳng qua sau này Bắc Yên quật khởi trở lại. Nghe nói Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chọc giận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một trong số những môn phái lớn của võ lâm Bắc Yên. Nhóm cự khấu này bị triều
đình Bắc Yên cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành liên thủ đánh bại. Những thủ lĩnh tam thập lục cự khấu kẻ chết thì chết, kẻ tàn đã tàn, không còn năng lực gây chuyện.
Trong cốt truyện gốc có một đoạn nói rằng dư nghiệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu xuất hiện tại Ngụy Quận. Chính nhờ thông tin này Sở Hưu mới dám xác định thân phận của bọn Mã Khoát.
Sở Hưu thu đao lại thản nhiên nói: “Ta biết xuất thân của Mã trại chủ nhưng lại không công bố, giờ chắc Mã trại chủ đã hiểu thành ý của ta rồi chứ?”
Mã Khoát xoa xoa cổ lẩm bẩm: “Đao của ngươi nhanh lắm, nhưng nếu khoảng cách xa hơn chút nữa ta sẽ không cho ngươi cơ hội áp sát.”
Nói một câu vãn hồi thể diện xong, Mã Khoát mới hỏi: “Ngươi tìm lão đại của ta làm gì? Nói trước với ta cũng được.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta biết tin tức về đại đương gia Kỳ Liên Thiết Kỵ trong tam thập lục cự khấu, biết Xích Diên Thiên Vương - Bằng Hổ hiện đang ở đâu! Chẳng hay tin tức này có đủ giao dịch không?”
Mã Khoát nghe vậy lập tức giật mình quát: “Ngươi biết đại đương gia đang ở đâu thật ư? Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi cứ dẫn ta tới gặp vị sau lưng ngươi, hắn sẽ biết lời ta nói là thật hay giả. Huống chi đến đó ta cũng không dám nói láo.”
Mã Khoát suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi đi theo ta, lão đại ta đang ở bên phía Bắc Thương Mang Sơn, phải đi vài ngày mới đến được.”
Thương Mang Sơn vốn không phân nam bắc, chỉ là một vùng núi. Có điều dãy núi ở giữa hơi nhỏ, Thông Châu Phủ lại ở vào khoảng giữa, cho nên dân bản xứ Ngụy Quận gọi là Bắc Thương Mang Sơn cùng Nam Thương Mang Sơn.
Vị trí hiện tại của Sở Hưu chính là Nam Thương Mang Sơn, nó dẫn tới khu mỏ Nam Sơn, còn Bắc Thương Mang Sơn lại là phía bắc Thông Châu Phủ, đi về phía Yến Quốc.
Mã Khoát dẫn Sở Hưu đi về phía Bắc Thương Mang Sơn, cho dù đi theo lối nhỏ trong rừng cũng phải mất tới năm ngày mới tới phía Bắc Thương Mang Sơn.
Trong Bắc Thương Mang Sơn, một sơn trại quy mô không nhỏ xuất hiện trước mắt Sở Hưu. Xung quanh sơn trại này còn có tháp canh nhiều tầng, bộ dáng chỉnh chu chính quy hơn cái sơn trại nhỏ rách nát của Mã Khoát nhiều.
Mã Khoát giải thích: “Sau khi tới Ngụy Quận, lão đại của ta thành lập sơn trại ở đây. Tuy nhiên để đề phòng có gì bất trắc xảy ra, chúng ta nhỏ ra phân bổ bên ngoài. N sơn trại nhỏ của ta chẳng hạn.”
Mã Khoát thổi mấy tiếng sáo kỳ quái, vài tên cướp lập tức đi tới chắp tay với Mã Khoát nói: “Mã lão đại, sao hôm nay ngươi rảnh rỗi trở về? Tiểu tử này là ai?”
Mã Khoát nói: “Một người quen, ta dẫn hắn tới gặp lão đại.”
Mấy tên cướp kia chỉ khẽ gật đầu rồi không quản nữa, hiển nhiên Mã Khoát khá có uy tín tại đây, ít nhất cũng đủ khiến mấy tên này tin tưởng.
Sau khi dẫn Sở Hưu vào một phòng tiếp khách, Mã Khoát lập tức đi khỏi, rõ ràng là đi tìm gặp người sau lưng hắn.
Sở Hưu không gấp chỉ yên tĩnh ở đó uống trà. Một lát sau, Mã Khoát cùng một người cao lớn cường tráng chừng ba mươi tuổi, gương mặt sắc bén như con báo bước vào.
Người vừa tới có thực lực mạnh hơn Sở Hưu nhiều , đã đạt tới cảnh giới Ngưng Huyết, hơn nữa theo của Sở Hưu thấy đối phương thậm chí đã đạt tới cảnh giới Ngưng Huyết đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Người kia nhìn Sở Hưu, một luồng khí hung ác ập thẳng vào mặt. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi là kẻ đã nói biết đại đương gia đang ở đâu?”
Mã Khoát vội vàng nói: “Vị này là Hàn Bảo Hàn lão đại, một trong những cận vệ của đại đương gia trước kia.”
Sở Hưu đứng dậy chắp tay nói: “Đúng vậy, Sở Hưu từng gặp đại
đương gia.”
Hàn Báo trực tiếp vung tay rồi hừ lạnh một tiếng; “Đừng nói nhảm nữa, mau nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì. Đương nhiên ngươi cũng đừng có tham lam, nếu không ta cũng có thể cậy tin của đại đương gia từ trong miệng ngươi ra.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hàn lão đại không cần dọa ta, thật ra vốn ta không định lấy tin tức này ra giao dịch, giờ xin giao lại coi như lễ gặp mặt Hàn lão đại.
Theo ta được biết, đại đương gia Bàng Hổ sau khi bị người của triều đình Bắc Yên đánh trọng thương đã trốn vào rừng hoang núi thẳm trong Liêu Đông Quận, đang khôi phục thực lực mong có ngày Đông Sơn tái khởi.”
Sở Hưu không lừa bọn họ, sau này vị Xích Diện Thiên Vương Bàng Hổ này khôi phục thực lực thật sự tạo thành phiền toái cho triều đình Bắc Yên. Đáng tiếc chỉ là phiền toái nho nhỏ mà thôi, bị triều đình Bắc Yên tùy ý giải quyết.
Hàn Báo nghi ngờ nói: “Ngươi không lừa ta đấy chứ? Lúc trước trong số kẻ người tham gia tiêu diệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta có cả người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay tại Bắc Địa, đại đương giả còn ở lại Bắc Địa được sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vùng núi Liêu Đông rừng sâu nước độc, bất luận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay triều đình Bắc Yên đều không đi sâu vào trong, chỉ có một số người hái thuốc thi thoảng mới tiến vào.
Đại đương gia Bàng Hổ chỉ muốn khôi phục thực lực chứ không phải phát triển thế lực, còn nơi nào thích hợp hơn?
Huống hồ chư vị cũng biết đạo lý nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà, ngay chính các vị cũng không nghĩ đại đương gia Bàng Hổ còn lưu lại tại Bắc Địa, triều đình cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành càng không thể tưởng tượng nổi.
Nếu Hàn lão đại không tin có thể phái người tự mình tới Liêu Đông Quận xem xem,, nơi đó chắc chắn có ám hiệu mà đại đương gia Bàng Hổ lưu lại cho các người. Từ đây cưỡi ngựa phóng nhanh tới Liêu Đông Quận chắc chỉ mất hơn tháng.”
Hàn Bảo nghe xong sắc mặt đã hơi hòa hoãn lại, chắp tay với Sở Hưu nói: “Nếu thật sự tìm được đại đương gia, Hàn Bảo ta xin nhận ơn này. Ni đi, ngươi muốn cái gì?”
Sở Hưu không nói mình muốn gì mà hỏi ngược lại: “Đợi sau khi tìm được đại đương gia Bàng Hổ, Hàn lão đại chuẩn bị làm thế nào?”
Hàn Báo trả lời đương nhiên: “Tất nhiên là dẫn người của sơn trại gia nhập dưới trướng đại đương gia.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngài nói vậy là sai rồi. Hàn lão đại, đại đương gia Bàng Hổ giờ đang nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngài tới nương tựa vào đại đương gia chẳng hề có tác dụng gì, ngược lại hành động của ngài sẽ làm bại lộ đại đương gia, khiến đại đương gia càng thêm nguy hiểm. Cho nên ta đám cam đoan sau khi ngài phái người gặp được đại đương gia, đại đương gia chắc chắn sẽ lệnh cho ngài tạm thời lưu lại tại Ngụy Quận, nghe theo mệnh lệnh ngài ấy.
Cho nên việc Hàn lão đại nên làm bây giờ chính là tích lũy lương thảo, tài nguyên tu luyện ở Ngụy Quận, chờ tương lai đại đương gia quật khởi trở lại."
Hàn Báo chớp mắt. Hắn là người thô kệch, lúc đi theo dưới trướng Bàng Hổ chỉ là một cận vệ bình thường, chỉ có lòng trung thành và vũ dũng.
Nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Cho dù Sở Hưu nói rất dễ nghe song hắn sẽ không dễ dàng tin lời một người ngoài.
Hàn Báo trực tiếp nói: “Tiểu tử Sở Hưu, ngươi suy nghĩ thay ta như vậy là muốn điều gì? Mặc dù Sở gia các ngươi dù chỉ có chút thế lực tại Thông Châu Phủ thế nhưng dẫu sao cũng là bá chủ tại bản xứ. Không phải ngươi định gia nhập Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cùng chúng ta đấy chứ?”
Sở Hưu trầm giọng đáp: “Thứ ta muốn rất đơn giản, ta không muốn giao dịch một lần cùng Hàn lão đại mà muốn hợp tác, hợp tác lâu dài.”
“Hợp tác? Hợp tác thế nào?”
Sở Hưu chỉ vào dãy núi Thương Mang nói: “Ngụy Quận là nơi không ai quản lý. Sự thống trị của Bắc Yên tại Ngụy Quận chỉ là hữu danh vô thực. Cho nên trong Ngụy Quận giặc cướp hoành hoành khắp nơi. Kể cả Thương Mang Sơn này cũng có tới vài chục thế lực giặc cướp.
Có điều đám giặc cướp này làm việc rất quá đáng, cướp tiền còn cướp cả mạng, không hề nương tay với những đội buôn qua lại nơi này.”
Hàn Báo cười lạnh nói: “Chúng ta là cướp, bọn chúng là con buôn, sao phải nương tay với chúng?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nhưng chính vì vậy những đội buôn kia sợ giặc cướp. Bọn họ có thể không đi theo đường tắt qua Thương Mang Sơn, đổi sang đi đường lớn, mặc dù tốn thời gian nhưng lại an toàn.
Hoặc họ sẽ bố trí rất nhiều võ giả đi theo bảo vệ, khiến giặc cướp không thể ra tay. Tình huống như vậy càng lúc càng nhiều, cũng dẫn tới việc làm ăn trong Thương Mang Sơn càng lúc càng kém.”
Hàn Báo nghe vậy lập tức cau mày, ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu quy mô rất lớn, có người chuyên bày mưu bố trận, những thứ này hắn quả thật chưa từng nghĩ tới. Hàn Báo không khỏi hỏi tiếp: “Vậy phải làm sao giờ?”
Sở Hưu trầm giọng đáp: “Không có quy củ thì không lâu dài được, không có quy củ thì chúng ta định ra quy củ! Đội buôn có thể tùy ý ra vào Thương Mang Sơn, nhưng phải nộp lên một phần tiền bạc, Hàn lão đại sau khi cầm tiền có thể chủ động hộ tống đội buôn đi qua Thương Mang . Bất cứ ai có ý đồ với đội buôn này cũng là kẻ địch của Hàn lão đại ngài.
Đến khi quy củ đã định, thanh danh của Hàn lão đại ngài sẽ vang vọng bên ngoài, đội buôn qua lại sẽ chủ động tới tìm ngài giao bạc.”
Hàn Báo suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ thành kẻ địch của toàn bộ giặc cướp Thương Mang Sơn?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Thương Mang Sơn này chỉ cần một tiếng nói thôi là đủ. Chẳng lẽ Hàn lão đại không tự tin đối phó được đám tạp nham kia à?”
Hàn Báo cười gằn một tiếng nói: “Đương nhiên là có! Nếu không vì giờ ta đang thụ thương chưa lành, ta đã sớm giải quyết đám rác rưởi kia rồi!”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Hàn Báo. Xem ra thực lực đỉnh phong của vị này hẳn là Tiên Thiên, y đã nhìn lầm.
Chương 12 Lá mặt lá trái
Hàn Báo là người thô kệch nhưng không phải ngu ngốc, kế hoạch của Sở Hưu tốt xấu ra sao hắn cũng có thể nhìn ra.
Ngày trước trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu có kẻ chuyên bày mưu tính kế cho họ. Thậm chí vài vị thủ lĩnh trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cũng là người tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính toán.
Nếu không phải lúc trước Mã Khoát đã nói cho hắn thân phận của Sở Hưu, Hàn Báo thậm chí có lòng muốn mời chào Sở Hưu gia nhập sơn trại của họ.
Mặc dù Sở Hưu này thực lực kém cỏi, nhưng chỉ với những lời y nói ngày hôm nay, Sở Hưu đã có tư cách ra điều kiện với Hàn Báo hắn.
“Đúng rồi, tiểu tử Sở Hưu, ngươi đã cho ta ý kiến như vậy nhưng đến giờ ta vẫn chưa biết ngươi muốn cái gì.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ở Sở gia ta cũng có một đội buôn. Ta hy vọng đội buôn của ta có thể thoải mái ra vào Thương Mang Sơn. Còn nữa, nếu ta đã hợp tác với Hàn lão đại, vậy ta cũng hy vọng lúc ta cần Hàn lão đại ngài giúp ta giết người, Hàn lão đại cũng có thể ra tay hỗ trợ.”
Gương mặt hơi hung ác của Hàn Báo lộ ra vẻ như cười như không: “Điều thứ nhất không vấn đề, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta tuy bản chất là giặc cướp nhưng vẫn giảng đạo nghĩa giang hồ. Ngươi đã đưa ra ý tưởng hay cho ta, đương nhiên ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi.
Nhưng điều thứ hai, ngươi coi Hàn Báo ta như tay chân hay sao? Chỉ một tin tức đó còn chưa đủ!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có qua có lại mới là hợp tác chứ. Ta có thể cho Hàn lão đại nhiều hơn thế nhiều.
Sở gia ta là thế lực bản địa tại Thông Châu Phủ, trong Thông Châu Phủ cũng có làm ăn về quán trọ. Đại đa số đội buôn qua lại Thông Châu Phủ đều phải ở lại trong quán trọ của Sở gia ta. Ta có thể tìm hiểu tình báo của bọn họ, kể cả con đường họ định đi, những thứ họ mang theo.”
Ánh mắt Hàn Báo lập tức sáng lên, nếu có những tình báo này vậy một khi sơn trại của hắn ra tay chắc chắn sẽ không vồ hụt.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nói: “Đúng rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa tin về một đội buôn của Sở gia cho các vị Hàn lão đại. Các vị ra tay cướp của giết người, coi như quà ra mắt ta tặng cho Hàn lão đại.”
Hàn Báo cau mày nói: “Ngươi bảo ta cướp của đội buôn của Sở gia các ngươi Thế là sao?”
Ánh mắt Sở Hưu lạnh băng: “Đó là đội buôn của Sở gia chứ không phải đội buôn của ta!”
Hàn Báo cùng Mã Khoát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng chấn động.
Nếu nói về mức độ tàn nhẫn, đám giặc cướp bọn họ chẳng thể sánh nổi đám đệ tử thế gia này. Hạ thủ với người mình còn ác độc như vậy nói chi với người khác.
Hàn lão đại lập tức đáp ứng điều kiện hợp tác của Sở Hưu. Sau khi trao đổi ước định phương thức liên lạc song phương, Sở Hưu trở về Thông Châu Phủ. Cao Bị cũng được Mã Khoát cho thủ hạ đưa về.
Khi gặp lại Sở Hưu, Cao Bị thiếu chút nữa khóc rống lên.
Mấy ngày nay ở cùng đám giặc cướp, Cao Bị chỉ thấy một ngày dài bằng một năm, chỉ sợ làm gì khiến đối phương mất hứng, bị đối phương chém chết.
Chứng kiến bộ dáng này của Cao Bị, Sở Hưu không khỏi lắc đầu. Mặc dù Cao Bị này làm việc cẩn thận nhưng lá gan lại quá nhỏ.
Sau khi vào thành, Sở Hưu về thẳng Sở gia. Nhưng lúc này trước cổng của Sở gia đang có một đám người bận rộn, chất từng rương hàng hóa lên xe như đang chuẩn bị xuất phát.
Thấy cảnh này, thần sắc Sở Hưu lập tức trầm xuống.
Gần đây Sở gia không có đội buôn nào ra vào, chỉ có đội buôn đi về phía Yến Quốc. Không cần hỏi cũng biết những người này là ai.
Nhưng vấn đề là giờ đội buôn này đã thuộc quản lý của Sở Hưu. Kết
quả khi Sở Hưu không có mặt, đám người này lại chuẩn bị lên đường. Đúng như Cao Bị đã nói, e rằng từ đầu người trong đội buôn này ã không định nghe lời y.
“Ai bảo các ngươi đi.” Sở Hưu sắc mặt âm trầm hỏi.
Một quản sự đội buôn hơn bốn mươi tuổi chậm rãi bước tới, mỉm cười khiêm tốn thi lễ với Sở Hưu nói: “Tiểu nhân Trương Toàn, là quản sự đội buôn, ra mắt nhị công tử.”
Thái độ của Trương Toàn này không thể tính là phách lối, thậm chí có phần nịnh nọt, có điều Sở Hưu vẫn lạnh lùng nói: “Giờ đội buôn này do ai quản lý?”
Trương Toàn cười nói: “Đương nhiên là do nhị công tử ngài quản lý.”
Ánh mắt Sở Hưu nhìn thẳng vào Trương Toàn, giọng nói lạnh lùng: “Nếu là do ta quản lý, vậy bây giờ ai cho phép ngươi chuyển hàng hóa lên đường? Bên trên phê duyệt hàng hóa bán bao nhiêu bạc, mang về những thứ gì, nhóm hàng này chuẩn bị vận chuyển ra sao? Mấy thứ này ngươi đã bàn bạc với ta chưa?”
Trương Toàn cúi đầu ra vẻ khiêm tốn nói: “Xin nhị công tử thứ tội, có điều lúc đó nhị công tử không có trong phủ, tiểu nhân không tìm được ai bàn bạc cho nên đã đi báo cho gia chủ, được gia chủ đồng ý tiểu nhân mới dám đi.
Thời gian không đợi người, đội buôn chậm trễ thời gian cũng chính là tổn thất vàng bạc. Chẳng qua nhị công tử cứ yên tâm, tiểu nhân quản lý đội buôn bao năm nay chưa từng gặp sự cố gì.
Đương nhiên nếu ngài thấy bất mãn, vậy đợi tiểu nhân đi xong xong chuyến này về, xin để nhị công tử xử trí.”
Lúc này ngoài cửa lớn Sở gia đã có không ít người Sở gia, mọi người đều dùng ánh mắt trêu cợt nhìn Sở Hưu.
Có là kẻ ngu cũng nhận ra được, mặc dù thái độ của Trương Toàn hết sức khiêm nhượng, nhưng rõ ràng không nể mặt Sở Hưu cũng không cho y cơ hội nhúng tay vào đội buôn.
Chẳng qua so với thái độ phách lối của Liễu quản gia lúc trước, Trương Toàn này mặc dù chỉ là quản sự đội buôn nhưng từng vào nam ra bắc, thái độ đưa đẩy cực kỳ khéo léo, là kẻ hết sức lõi đòi khó đối phó.
Lúc này ngay trước mặt mọi người, hắn đã tỏ thái độ khiêm nhượng như vậy, còn đưa cả Sở Tông Quang cùng lợi ích của toàn bộ đội buôn ra nói, Sở Hưu làm gì được hắn?
Chẳng lẽ đánh hắn một trận? Hắn không phải Liễu quản gia, không nói sai gì bị Sở Hưu tóm được nhược điểm.
Huống hồ cho dù Sở Hưu thật sự phát điên lên động thủ với hắn mà không cần lý do, mọi người xung quanh sẽ ra tay ngăn cản. Còn Sở Hưu có thể vì chuyện này mà mất đi vị trí quản lý đội buôn của mình.
Ánh mắt Sở Hưu hết sức lạnh lùng. Y vỗ vỗ lên vai Trương Toàn rồi nhỏ giọng nói: “Trương quản sự đúng không? Tốt lắm, ngươi làm tốt lắm, chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận là được.”
Ánh mắt Trương Toàn lóe lên vẻ đắc ý nhưng hắn vẫn khiêm tốn cười nói: “Đa tạ Nhị công tử khích lệ, tiểu nhân làm việc vì Sở gia, vĩnh viễn không hối hận.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không hối hận thì tốt, Trương quản sự, chúc ngươi lên đường bình an.”
Trương Toàn nhíu mày, bốn chữ ‘lên đường bình an’ sao nghe khó chịu như vậy? Chẳng qua hắn không buồn để ý, hắn đã sớm là người bên phe tam công tử, đã định sẵn không cùng đường với vị nhị công tử không được sủng ái này. Đắc tội thì đắc tội, chẳng có gì to tát.
Đám hạ nhân Sở gia vây xem cũng âm thầm cười nhạo lắc đầu. Sở Hưu này vẫn quá non, bị loại già đời như Trương Toàn ép cho không nói nên lời.
Sau khi đám người giải tán, Sở Hưu mang vẻ mặt âm trầm theo Cao Bị về tiểu viện của mình.
Cao Bị đang muốn nói gì đó, đã thấy sắc mặt âm trầm của Sở Hưu lập tức khôi phục như thường. Yhỏi Cao Bị: “Ngươi có nghe ngóng được tuyến đường của đội buôn không?”
Cao Bị sửng sốt một chút rồi mới gật đầu nói: “Đương nhiên là được,
mỗi lần đội buôn xuất phát đều phải ghi chép lại trong hồ sơ của Sở gia. Có vậy chúng ta mới tính được thời gian qua lại của mỗi đội buôn, một khi quá thời gian chúng ta phải cho người đi tìm. Thứ này không phải bí mật gì, rất dễ tra ra được.”
Sở Hưu lấy một tờ giấy ra, viết một bức thư, đóng một con dấu kỳ quái lên giao cho Cao Bị: “Lấy bản đồ hành trình đội buôn, đặt vào đống đá ở vùng phía bắc cách thành ba dặm.”
Cao Bị là người thành thật nhưng hắn không phải kẻ ngốc ngốc, lập tức đoán ra Sở Hưu định làm gì. Suy nghĩ này khiến hắn không khỏi run rẩy.
Nhưng hắn đã là người bên phía Sở Hưu, Sở Hưu bảo hắn làm gì, hắn chỉ có thể làm theo. Nếu không, hắn có thể cảm giác được hậu quả từ phương thức hành xử tàn nhẫn của Sở Hưu.
Lúc này đội buôn của Trương Toàn đã khởi hành. Một quản sự đi tới cạnh Trương Toàn cau mày nói: “Lão Trương, hôm nay ngươi đã làm mất lòng nhị công tử rồi đấy. Ta nghe người ta kể lại lúc trước nhị công tử đối phó với Liễu quản gia trong buổi nghị sự gia tộc như thế nào. Sau khi trở về từ khu hầm mỏ Nam Sơn vị nhị công tử này, đã không còn là nhị công tử trước kia nữa.”
Trương Toàn chẳng hề để ý nói: “Ta biết rồi, có điều ngươi cũng đừng quên mấy năm nay chúng ta nhận bao nhiêu lợi lộc từ chỗ tam công tử. Kể cả lần chúng ta bị người ta lừa gạt, mua về một đống thuốc giả, chuyện đó cũng do tam công tử cùng nhị phu nhân giúp chung ta che giấu.
Chúng ta đều là người làm của Sở gia, nhưng Sở gia tương lai là Sở gia của ai còn chưa biết được, nếu đã chọn phe vậy không thể chần chừ được. Nếu xảy ra chuyện, nhị phu nhân cùng tam công tử sẽ tiếp tục chống đỡ giúp chúng ta.
Cũng như hôm nay, thái độ của ta làm gì có sơ hở gì, Sở Hưu hắn dám giết ta ư? Sở gia là đại gia tộc, đã là đại gia tộc vậy phải làm theo quy củ. Chỉ cần chúng ta không phá hỏng quy củ, Sở Hưu kia cũng chẳng làm gì được chúng ta.”
Quản sự kia khẽ gật đầu, có điều trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
Lên đường bình an
Chương 13 Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu
Đao gác trên cổ, Mã Khoát có không muốn tỉnh táo cũng không được.
Hắn trực tiếp vung tay lên, lệnh cho những người khác buông binh khí, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Hưu nói: “Mau nói đi, làm sao ngươi biết lai lịch của chúng ta?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đoán. Công phu của Mã trại chủ không tệ, xem ra không phải xuất thân dân dã. Hơn nữa từ hành động cử chỉ của các ngươi, mặc dù giống giặc cướp nhưng thực chất cực kỳ nghiêm chỉnh có kỷ luật, không có vẻ tản mạn của lũ cướp bình thường.
Lại thêm lần trước Mã trại chủ ngươi nói ra hai chữ Kỳ Liên, như vậy càng khiến người ta nghi ngờ. Giặc có liên hệ với hai chữ Kỳ Liên, ngoại trừ Kỳ Liên Thiết Kỵ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, ta không nghĩ ra gì khác.”
Mã Khoát nghe vậy không khỏi cười khổ nói: “Mẹ nó, hóa ra là do ông đây không quản được cái miệng của mình.”
Thật ra mặc dù ngoài miệng Sở Hưu nói là đoán dựa trên những chi tiết quan sát được nhưng thật ra y xác định được thân phận của đối phương la do kịch bản gốc có đề cập tới Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.
Đánh cướp nhỏ gây loạn nhỏ là giặc cướp, nhưng giặc cướp phát triển tới cực hạn chính là cự khấu, cự khấu cướp bóc cả thiên hạ!
Tam đại cường quốc đương thời, Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở, thực lực hiện cách biện không nhiều, nhưng vài chục năm trước bắc Yên lại cực kỳ yếu đuối, bị Đông Tề liên thủ với Tây Sở giáp công, phía ngoài còn không đỡ được nói chi quản lý nội bộ.
Trong thời loạn lạc, quần hùng dân gian cũng nổi lên, tại phía bắc Yến Quốc, một thế lực giặc cướp nhanh chóng lớn mạnh trở thành Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước, thậm chí dám cướp bóc triều đình Bắc Yên cùng đại phái giang hồ.
Có điều về sau Bắc Yên quật khởi trở lại, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nghe nói cũng chọc phải Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trong số võ lâm đại phái Bắc Yên, bị triều đình Bắc Yên cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành liên thủ đánh tan, thủ lĩnh tam thập lục cự khấu kẻ chết thì chết, kẻ tàn đã tàn, không còn thành tựu gì.
Trong kịch bản gốc có tin tức dư nghiệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu xuất hiện tại Ngụy Quận, chính nhờ có tin này Sở Hưu mới dám xác định thân phận của bọn Mã Khoát.
Sở Hưu lấy đao ra thản nhiên nói: “Ta biết xuất thân của Mã trại chủ nhưng lại không tuyên dương, giờ chắc Mã trại chủ đã hiểu thành ý của ta rồi?”
Mã Khoát xoa xoa cổ lẩm bẩm: “Đao của ngươi đúng là rất nhanh, nhưng nếu khoảng cách xa hơn chút nữa ta sẽ không cho ngươi cơ hội áp sát.”
Nói một câu vãn hồi thể diện, Mã Khoát mới hỏi: “Ngươi tìm lão đại của ta làm gì? Nói trước với ta cũng được.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta biết tin tức về đại đương gia Kỳ Liên Thiết Kỵ trong tam thập lục cự khấu, Xích Diên THiên Vương Bằng Hổ hiện đang ở đâu! Chẳng hay tin tức này có đủ giao dịch không?”
Mã Khoát nghe vậy lập tức giật mình quát: “Ngươi biết đại đương gia đang ở đâu thật ư? Không lừa ta đấy chứ?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi cứ dẫn ta tới gặp vị sau lưng ngươi, hắn sẽ biết lời của ta là thật hay giả. Huống hồ đến đó ta cũng không dám nói láo.”
Mã Khoát suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi đi theo ta, lão đại ta đang ở bên phía bắc Thương Mang Sơn, phải đi vài ngày mới đến được.”
Thương Mang Sơn vốn không phân nam bắc, chỉ là một vùng núi, có điều dãy núi ở giữa hơi nhỏ, Thông Châu Phủ lại ở trung ương, cho nên đân bản xứ Ngụy Quận gọi là Bắc Thương Mang Sơn cùng Nam Thương Mang Sơn.
Vị trí hiện tại của Sở Hưu chính là Nam Thương Mang Sơn, đi thông về phía khu mỏ Nam Sơn, còn Nắc Thương Mang Sơn lại là phía bắc
Thông Châu Phủ, đi về phía Yến Quốc.
Mã Khoát dẫn Sở Hưu đi về phía bắc Thương Mang Sơn, đi theo lối nhỏ trong rừng cũng phải mất tới năm ngày mới tới phía bắc Thương Mang Sơn.
Trong bắc Thương Mang Sơn, một sơn trại quy mô không nhỏ xuất hiện trước mắt Sở Hưu, xung quanh còn có tháp canh cao tầng, bộ dáng chỉnh chu chính quy hơn cái sơn trại nhỏ của Mã Khoát nhiều.
Mã Khoát giải thích: “Sau khi tới Ngụy Quận, lão đại của ta thành lập sơn trại ở đây, có điều vì đề phòng có chuyện xấu, chúng ta còn chia nhỏ ra phân bổ bên ngoài, như sơn trại nhỏ của ta chẳng hạn.”
Mã Khoát thổi mấy tiếng sáo kỳ quái, vài tên cướp lập tức đi tới chắp tay với Mã Khoát nói: “Mã lão đại, sao hôm nay ngươi rảnh rỗi trở về? Tiểu tử này là ai?”
Mã Khoát nói: “Một người quen, ta dẫn hắn tới gặp lão đại.”
Mấy tên cướp kia chỉ khẽ gật đầu rồi không quản nữa, hiển nhiên Mã Khoát khá có uy vọng tại đây, tối thiểu cũng đủ để mấy tên cướp này tin tưởng.
Sau khi an bài Sở Hưu tại một phòng tiếp khách, Mã Khoát trực tiếp đi khỏi, rõ ràng là đi tìm gặp người sau lưng hắn.
Sở Hưu cũng không gấp chỉ yên tĩnh ở đó uống trà, một lát sau, Mã Khoát cùng một hán tử chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn uy mãnh, gương mặt sắc bén như con báo bước vào.
Người tới thực lực mạnh hơn Sở Hưu không ít, đã đạt tới Cảnh giới Ngưng Huyết, hơn nữa theo của Sở Hưu thấy đối phương thậm chí đã đạt tới Cảnh giới Ngưng Huyết đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Người kia nhìn Sở Hưu, một luồng khí hung ác ập thẳng vào mặt, hắn trầm giọng nói: “Ngươi là người nói biết nơi hạ lạc của đại đương gia?”
Mã Khoát vội vàng nói: “Vị này là Hàn Bảo Hàn lão đại, một trong những thân vệ của đại đương gia trước kia.”
Sở Hưu đứng dậy chắp tay nói: “Đúng vậy, Sở Hưu từng gặp đại đương gia.”
Hàn Báo trực tiếp vung tay rồi hừ lạnh một tiếng; “Đừng nói nhảm nữa, mau nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì. Đương nhiên ngươi cũng đừng mong tham lam, nếu không ta cũng có thể cậy tin của đại đương gia từ trong miệng ngươi ra.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hàn lão đại không cần dọa ta, thật ra vốn ta không định lấy tin tức này ra giao dịch, giờ xin thuật lại coi như lễ gặp mặt Hàn lão đại ngài.
Theo ta được biết, đại đương gia Bàng Hổ sau khi bị người của triều đình Bắc Yên đánh trọng thương đã trốn vào rừng hoang núi thẳm trong Liêu Đông Quận, đang khôi phục thực lực mong có ngày Đông Sơn tái khởi.”
Sở Hưu không lừa bọn họ, sau này vị Xích Diện Thiên Vương Bàng Hổ này khôi phục thực lực, còn thật sự tạo thành phiền toái cho triều đình Bắc Yên, đáng tiếc cũng chỉ là phiền toái nho nhỏ mà thôi, bị triều đình Bắc Yên tùy tiện giải quyết.
Hàn Báo nghi ngờ nói: “Ngươi không lừa ta đấy chứ? Lúc trước khi tham gia tiêu diệt tam thập lục cự khấu chúng ta còn có cả người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay tại Bắc Địa, đại đương giả còn ở lại Bắc Địa được sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vùng núi Liêu Đông rừng sâu nước độc, bất luận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay triều đình Bắc Yên đều không đi sâu vào trong, chỉ có một số người hái thuốc thi thoảng mới tiến vào.
Đại đương gia Bàng Hổ chỉ muốn khôi phục thực lực chứ không phải phát triển thế lực, còn nơi nào thích hợp hơn?
Huống hồ chư vị cũng biết đạo lý nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà, ngay chính các vị cũng không nghĩ đại đương gia Bàng Hổ còn lưu lại tại Bắc Địa, triều đình cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành càng không thể tưởng tượng nổi.
Nếu Hàn lão đại không tin có thể phái người tự mình tới Liêu Đông Quận xem xem, nơi đó chắc chắn có ám hiệu mà đại đương gia Bàng
Hổ lưu lại cho các người. Từ đây cưỡi ngựa phóng nhanh tới Liêu Đông Quận chắc chỉ mất hơn tháng.”
Hàn Bảo nghe xong sắc mặt đã hơi hòa hoãn lại, chắp tay với Sở Hưu nói: “Nếu thật sự tìm được đại đương gia, Hàn Bảo ta xin nhận chuyện này, nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Sở Hưu không nói mình muốn gì mà hỏi ngược lại: “Đợi sau khi tìm được đại đương gia Bàng Hổ, Hàn lão đại chuẩn bị làm thế nào?”
Hàn Báo trả lời đương nhiên: “Tất nhiên là dẫn người của sơn trại đầu nhập vào đại đương gia.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lời này của ngài sai rồi, Hàn lão đại. Đại đương gia Bàng Hổ giờ đang nghỉ ngơi lấy lại sức, ngài tới nương tựa vào ngài ấy chẳng hề có tác dụng gì, ngược lại hành động của ngài sẽ làm bại lộ đại đương gia, khiến ngài ấy càng thêm nguy hiểm. Cho nên ta đám cam đoan sau khi ngài phái người gặp được đại đương gia, đại đương gia chắc chắn sẽ lệnh cho ngài tạm thời lưu lại tại Ngụy Quận, nghe theo mệnh lệnh ngài ấy.
Cho nên việc Hàn lão đại nên làm bây giờ chính là tích lũy lương thảo, tài nguyên tu luyện ở Ngụy Quận, chờ tương lai đại đương gia một lần nữa quật khởi.”
Hàn Báo chớp mắt, hắn là người thô kệch, lúc đi theo dưới trướng Bàng Hổ cũng chỉ là một thân vệ bình thường mà thôi, chỉ có lòng trung thành và vũ dũng.
Nhưng hắn không phải kẻ ngốc, mặc dù Sở Hưu nói rất dễ nghe nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng tin lời một người ngoài như vậy.
Hàn Báo trực tiếp nói: “Tiểu tử Sở Hưu, ngươi suy nghĩ thay ta như vậy rốt cuộc là muốn gì? Sở gia ngươi mặc dù chỉ có chút thế lực tại Thông Châu Phủ thế nhưng dẫu sao cũng là bá chủ một phương tại bản xứ, không phải ngươi định gia nhập Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta đấy chứ?”
Sở Hưu trầm giọng đáp: “Thứ ta muốn rất đơn giản, ta không muốn giao dịch một lần cùng Hàn lão đại mà muốn hợp tác, hợp tác lâu dài.”
“Hợp tác? Hợp tác thế nào?”
Sở Hưu chỉ vào dãy núi Thương mang nói: “Ngụy Quận là nơi không ai quản lý, sự thống trị của Bắc Yên tại Ngụy Quận chỉ là hữu danh vô thực, cho nên trong Ngụy Quận giặc cướp hoành hoành, cho dù trong Thương Mang Sơn này cũng đã có vài chục thế lực giặp cướp.
Có điều đám giặc cướp này làm việc rất quá đáng, cướp tiền còn cướp cả mạng, không hề lưu tình với những đội buôn qua lại nơi này.”
Hàn Báo cười lạnh nói: “Chúng ta là cướp, bọn chúng là con buôn, sao phải lưu tình với chúng?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nhưng chính vì vậy những đội buôn kia sợ giặc cướp, hoặc dứt khoát không đi theo đường tắt qua Thương Mang Sơn, đổi sang đi đường lớn, mặc dù tốn thời gian nhưng lại an toàn.
Hoặc an bài đại lượng hộ vệ theo bảo vệ, khiến giặc cướp không thể ra tay, tình huống như vậy càng lúc càng nhiều, cũng dẫn tới việc làm ăn trong Thương Mang Sơn càng lúc càng kém.”
Hàn Báo nghe vậy lập tức cau mày, ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu quy mô rất lớn, có người chuyên bày mưu bố trận, những thứ này hắn quả thật chưa từng nghĩ tới. Hàn Báo không khỏi hỏi tiếp: “Vậy phải làm sao giờ?”
Sở Hưu trầm giọng đáp: “Không có quy củ thì không lâu dài được, không có quy củ thì chúng ta định ra quy củ! Đội buôn có thể tùy ý ra vào Thương Mang Sơn, nhưng phải nộp lên một phần tiền bạc, Hàn lão đại sau khi cầm tiền có thể chủ động hộ tống đội buôn đi qua Thương Mang . Bất cứ ai có ý đồ với đội buôn này cũng là kẻ địch của Hàn lão đại ngài.
Đến khi quy củ đã định, thanh danh của Hàn lão đại ngài sẽ vang vọng bên ngoài, đội buôn qua lại sẽ chủ động tới tìm ngài giao bạc.”
Hàn Báo suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ thành kẻ địch của toàn bộ giặc cướp Thương Mang Sơn?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Toàn bộ Thương Mang Sơn chỉ cần một tiếng nói thôi là đủ, chẳng lẽ Hàn lão đại không có lòng tin đối phó với đám
tạp nham kia?”
Hàn Báo cười gằn một tiếng nói: “Đương nhiên là có! Nếu không phải giờ ta đang thụ thương chưa lành, ta đã sớm giải quyết đám rác rưởi kia rồi!”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Hàn Báo một chút, xem ra thực lực đỉnh phong của vị này hẳn là Tiên Thiên, y đã nhìn lầm.
Lá mặt lá trái
Chương 14 Lá mặt lá trái
Hàn Báo là người thô kệch nhưng không phải ngu ngốc, kế hoạch của Sở Hưu tốt xấu ra sao hắn cũng có thể nhìn ra.
Ngày trước trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu có kẻ chuyên bày mưu tính kế cho họ, thậm chí vài vị thủ lĩnh trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cũng là người tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính toán.
Nếu không phải lúc trước Mã Khoát đã nói cho hắn thân phận của Sở Hưu, Hàn Báo thậm chí có lòng muốn mời chào Sở Hưu gia nhập sơn trại của họ.
Sở Hưu này mặc dù thực lực không đáng nhắc tới, nhưng chỉ bằng những lời y nói ngày hôm nay, Sở Hưu đã có tư cách ra điều kiện với Hàn Báo hắn.
“Đúng rồi, Sở Hưu tiểu tử, ngươi đã cho ta ý kiến như vậy nhưng đến giờ ta vẫn chưa biết ngươi muốn cái gì đấy.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ta ở Sở gia cũng có một đội buôn, ta hy vọng đội buôn của ta có thể ra vào Thương Mang Sơn thoải mái, còn nữa, nếu ta đã hợp tác với Hàn lão đại, vậy ta cũng hy vọng lúc ta cần Hàn lão đại ngài giúp ta giết người, Hàn lão đại cũng có thể ra tay.”
Gương mặt hơi hung ác của Hàn Báo lộ ra vẻ như cười như không: “Điều thứ nhất không vấn đề, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta tuy thực chất là giặc cướp nhưng vẫn giảng đạo nghĩa giang hồ, ngươi đã đưa ra ý tưởng hay cho ta, đương nhiên ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi.
Nhưng điều thứ hai, ngươi coi Hàn Báo tay như tay chân hay sao? Chỉ một tin tức đó còn chưa đủ!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có qua có lại mới là hợp tác chứ, thứ ta có thể cho Hàn lão đại đương nhiên không chỉ có vậy.
Sở gia ta chính là thế lực bản địa tại Thông Châu Phủ, trong Thông Châu Phủ cũng có làm ăn về khách sạn. Đại bộ phận thương đội lui tới Thông Châu Phủ đều phải ở lại trong khách sạn của Sở gia ta. Ta có thể
tìm hiểu tình báo của bọn họ, kể cả con đường họ định đi, những thứ họ mang theo.”
Ánh mắt Hàn Báo lập tức sáng lên, nếu có những tình báo này vậy một khi sơn trại của hắn xuất thủ chắc chắn sẽ không vồ hụt.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nóii: “Đúng rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa tin về một hương đội của Sở gia cho các vị Hàn lão đại, các vị xuất thủ cướp của giết người, coi như quà ra mắt ta tặng cho Hàn lão đại.”
Hàn Báo cau mày nói: “Ngươi bảo ta cướp của thương đội Sở gia các người? Thế là sao?”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra ý lạnh: “Đó là đội buôn của Sở gia chứ không phải đội buôn của ta!”
Hàn Báo cùng Mã Khoát liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng chấn động.
Bàn về xuất thủ ngoan độc, đám giặc cướp bọn họ chẳng thể sánh nổi đám đệ tử thế gia này, hạ thủ với người mình còn ác độc như vậy nói chi với người khác.
Hàn lão đại lập tức đáp ứng điều kiện hợp tác của Sở Hưu, Sở Hưu sau khi trao đổi ước định phương thức liên lạc song phương, bèn về Thông Châu Phủ. Cao Bị cũng được Mã Khoát cho thủ hạ đưa về.
Khi gặp lại Sở Hưu, Cao Bị thiếu chút nữa khóc rống lên.
Mấy ngày nay ở cùng đám giặc cướp, Cao Bị chỉ thấy một ngày dài bằng một năm, chỉ sợ làm gì khiến đối phương mất hứng, bị đối phương chém chết.
Chứng kiến bộ dáng này của Cao Bị, Sở Hưu không khỏi lắc đầu, Cao Bị này mặc dù làm việc cẩn trọng nhưng lá gan lại quá nhỏ.
Sau khi vào thành, Sở Hưu trực tiếp trở lại Sở gia, nhưng lúc này trước cổng của Sở gia đang có một đám người bận rộn, cất từng rương hàng hóa lên xe như đang chuẩn bị xuất phát.
Thấy cảnh này, thần sắc Sở Hưu lập tức trầm xuống.
Gần đây Sở gia không có đội buôn nào ra vào, chỉ có đội buôn đi về phía Yến Quốc, những người này là ai không cần hỏi cũng biết.
Nhưng vấn đề hiện tại là đội buôn này giờ đã thuộc quản lý của mình, kết quả mình không có mặt, đám người này lại chuẩn bị lên đường. Đúng như Cao Bị nói, người trong đội buôn này sợ rằng từ đầu đã không định nghe lời mình rồi.
“Ai bảo các ngươi đi.” Sở Hưu sắc mặt âm trầm hỏi.
Một quản sự đội buôn hơn bốn mươi tuổi chậm rãi bước tới, gương mặt mỉm cười khiên tốn thi lễ với Sở Hưu nói: “Tiểu nhân Trương Toàn, là quản sự đội buôn, ra mắt nhị công tử.”
Thái độ của Trương Toàn này không thể tính là phách lối, thậm chí có phần nịnh nọt, có điều Sở Hưu vẫn lạnh lùng nói: “Giờ đội buôn này do ai quản?”
Trương Toàn cười nói: “Đương nhiên là do nhị công tử ngài quản rồi.”
Ánh mắt Sở Hưu nhìn thẳng vào Trương Toàn, điềm nhiên nói: “Nếu là do ta quản, vậy bây giờ ai cho phép ngươi chuyển hàng hóa lên đường? Bên trên phê duyệt hàng hóa bán bao nhiêu bạc, mang về những thứ gì, nhóm hàng này chuẩn bị vận chuyển ra sao? Mấy thứ này ngươi đã bàn bạc với ta chưa?”
Trương Toàn cúi đầu ra vẻ khiêm tốn nói: “Xin nhị công tử thứ tội, có điều lúc đó nhị công tử không có trong phủ, tiểu nhân không tìm được ai bàn bạc cho nên đã đi báo cho gia chủ, được gia chủ đồng ý mới dám đi.
Thời gian không đợi người, thương đội bị chậm trễ thời gian cũng chính là mất đi vàng bạc. Có điều mong nhị công tử yên tâm, tiểu nhân quản lý thương đội tới giờ chưa từng gặp sự cố gì.
Đương nhiên nếu ngài thật sự bất mãn, vậy đợi tiểu nhân xong việc lần này trở về, xin để nhị công tử xử trí.”
Lúc này ngoài cửa lớn Sở gia đã có không ít người Sở gia, mọi người đều dùng ánh mắt trêu cợt nhìn Sở Hưu.
Có là kẻ ngu cũng có thể nhận ra, mặc dù thái độ của Trương Toàn hết sức khiêm cung, nhưng rõ ràng không nể mặt Sở Hưu, cũng không cho
y cơ hội nhúng tay vào đội buôn.
Có điều so với thái độ phách lối của Liễu quản gia lúc trước, Trương Toàn này mặc dù chỉ là quản sự thương đội nhưng từng vào nam ra bắc, thái độ đưa đẩy cực kỳ khéo léo, là kẻ cực kỳ lõi đòi khó chơi.
Hiện giờ ngay trước mặt mọi người, hắn đã tỏ thái độ khiêm cung như vậy, còn đưa cả Sở Tông Quang cùng lợi ích của toàn bộ đội buôn ra nói, Sở Hưu làm gì được hắn?
Chẳng lẽ đánh hắn một trận? Hắn không phải Liễu quản gia, không nói sai gì bị Sở Hưu tóm được đuôi.
Huống hồ cho dù Sở Hưu thật sự phát điên lên động thủ với hắn mà không cần lý do, mọi người xung quanh sẽ có người ngăn cản, còn Sở Hưu thậm chí rất có thể vì chuyện này mà mất đi vị trí quản lý đội buôn của mình.
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ lạnh lùng, vỗ vỗ lên vai Trương Toàn rồi nhỏ giọng nói: “Trương quản sự đúng không? Tốt lắm, ngươi làm tốt lắm, chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận thì tốt.”
Ánh mắt Trương Toàn lóe lên vẻ đắc ý, khiêm tốn cười nói: “Đa tạ Nhị công tử khích lệ, tiểu nhân làm việc vì Sở gia, vĩnh viễn không hối hận.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không hối hận thì tốt, Trương quản sự, chúc ngươi lên đường bình an.”
Trương Toàn nhíu mày, bốn chữ ‘lên đường bình an’ sao nghe khó chịu như vậy? Có điều hắn cũng chẳng buồn để ý, hắn đã sớm là người bên phía tam công tử, đã định sẵn không cùng đường với vị nhị công tử không được sủng ái này. Đắc tội thì đắc tội, chẳng có gì to tát.
Đám hạ nhân Sở gia vây xem cũng âm thầm cười lắc đầu, Sở Hưu này rốt cuộc vẫn quá non, bị loại già đời như Trương Toàn ép cho không nói nên lời.
Sau khi đám người tản đi, Sở Hưu mang vẻ mặt âm trầm theo Cao Bị về tiểu viện của mình.
Cao Bị đang muốn nói gì đó, đã thấy sắc mặt âm trầm của Sở Hưu lập tức khôi phục như thường, y hỏi Cao Bị: “Ngươi có nghe ngóng được tuyến đường của đội buôn không?”
Cao Bị sửng sốt một chút rồi mới gật đầu nói: “Đương nhiên là được, mỗi lần đội buôn xuất phát đều phải ghi chép lại trong hồ sơ của Sở gia, như vậy chúng ta mới tính được thời gian qua lại của mỗi đội buôn, một khi quá thời gian chúng ta phải cho người đi tìm. Thứ này không phải bí mật gì, rất dễ tra ra được.”
Sở Hưu lấy một tờ giấy ra, viết một bức thứ, đóng một con dấu kỳ quái lên giao cho Cao Bị: “Lấy bản đồ hành trình đội buôn, đặt vào đống đá ở vùng phía bắc cách thành ba dặm.”
Cao Bị mặc dù là người thành thật nhưng lại không ngốc, hắn cũng có thể đoán ra Sở Hưu định làm gì, suy nghĩ này khiến hắn không khỏi run rẩy.
Nhưng hắn đã là người bên phía Sở Hưu, Sở Hưu bảo hắn làm gì, hắn chỉ có thể làm theo. Nếu không, hậu quả ra sao hắn có thể cảm giác được từ phương thức hành xử tàn nhẫn của Sở Hưu.
Lúc này đội buôn của Trương Toàn đã khởi hành, một quản sự tiến tới cạnh Trương Toàn cau mày nói: “Lão Trương, hôm nay ngươi làm mất lòng nhị công tử rồi. Ta đã nghe người ta kể lại lúc trước nhị công tử đối phó với Liễu quản gia trong buổi nghị sự gia tộc như thế nào. Vị nhị công tử này sau khi trở về từ khu hầm mỏ Nam Sơn, đã không còn là nhị công tử trước kia nữa.”
Trương Toàn chẳng chút để ý nói: “Ta biết rồi, có điều ngươi cũng đừng quên bao năm qua chúng ta nhận bao lợi lộc từ chỗ tam công tử. Kể cả lần chúng ta bị người ta lừa gạt, mua về một đống thuốc giả, chuyện đó cũng do tam công tử cùng nhị phu nhân giúp chung ta che giấu.
Chúng ta đều là người làm của Sở gia, nhưng Sở gia tương lai là Sở gia của ai còn chưa biết được, nếu đã chọn phe vậy không thể chần chừ được. Nếu xảy ra chuyện, nhị phu nhân cùng tam công tử sẽ tiếp tục chống đỡ giúp chúng ta.
Cũng như hôm nay, thái độ của ta làm gì có sơ hở gì, Sở Hưu hắn dám
giết ta ư? Sở gia là đại gia tộc, đã là đại gia tộc vậy phải làm theo quy củ. Chỉ cần chúng ta không phá hỏng quy củ, Sở Hưu kia cũng chẳng làm gì được chúng ta.”
Quản sự kia khẽ gật đầu, có điều trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
Lên đường bình an
Chương 15 Lên đường bình an
Đêm xuống, Trương Toàn dẫn đội buôn trực tiếp tiến vào khu rừng Thương Mang Sơn.
Nhân số đội buôn Sở gia chỉ chừng trăm người, chỉ chống được giặc cướp thực lực không mạnh, nhưng bọn Trương Toàn đều là kẻ lão luyện, giàu kinh nghiệm, không chống được thì lẩn tránh. Thương Mang Sơn lớn như vậy, với kinh nghiệm của bọn họ hoàn toàn có thể đi vòng qua đám giặc cướp kia, che dấu mọi vết tích sau lưng, bình yên vô sự rời khỏi Thương Mang Sơn.
Cho dù có lúc không may mắn bị lũ cướp phát hiện, bọn Trương Toàn cũng cực kỳ quả quyết ném hàng hóa bỏ chạy.
Đám giặc cướp kia mặc dù cướp của giết người, cực kỳ tàn nhẫn, nhưng so với giết người cướp của mới là quan trọng nhất. Cho nên một khi gặp tình huống như vậy, đám giặc cướp chắc chắn sẽ tranh cướp hàng hóa bọn họ để lại, còn bọn Trương Toàn cũng có thể thoải mái trốn thoát.
Đội buôn gặp chuyện như vậy là khó tránh khỏi, chỉ cần không thường xuyên xảy ra, bên phía Sở gia cũng không trách tội, đi thêm vài chuyến cũng bù đắp được tổn thất đó.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Trương Toàn nhỏ giọng nói với người trong đội buôn: “Đi thêm một quãng nữa, phía trước có cái hang núi không nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi.”
Có điều lúc này lại vang lên tiếng cười lớn: “Không cần đi, hôm nay các ngươi muốn nghỉ thì cứ nghỉ lại ở đây là được!”
Theo âm thanh này vang tới, từng bó đuốc bừng lên, tiếng binh khí rời vỏ loạt xoạt, từng tên giặc cướp chi chít xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trương Toàn biến sắc, thế này là sao?
Con đường này gần đây hắn mới chuẩn bị, xung quanh cũng không có sơn trại của giặc cướp gì.
Quan trọng nhất là cho dù hắn thật sự không may mắn gặp phải giặc
cướp, vậy cũng có thể phát hiện một chút mới đúng, hơn nữa đám giặc cướp này có vẻ như biết rõ con đường của đội buôn bọn họ, cố ý chờ họ ở đây!
“Chạy!”
Trương Toàn hét lớn, thúc ngựa bỏ chạy, đám quản sự cùng người của đội buôn cũng vậy, bọn họ căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều.
Có điều khác với dự đoán của bọn họ, tố chất lũ cướp này quả thật sánh ngang quan binh, không buồn nhìn tới đống hàng hóa bọn họ để lại, trực tiếp đánh về phía bọn họ.
Hơn nữa trong đám giặc cướp này có vài kẻ võ công khá mạnh nhắm thẳng vào đám quản sự đội buôn bọn họ mà đánh mà giết, coi những võ giả bình thường trong đội buôn như không thấy.
Mắt thấy quản sự đội buôn bọn họ bị từng tên giặc cướp đuổi kịp, giết chết, trong lòng Trương Toàn không khỏi lo lắng.
Hắn cắn chặt răng, rút một lưỡi dao ra, đâm vào mông ngựa, con ngựa đau quá hí dài một tiếng, chạy càng nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, một thanh trọng kiếm từ xa bay tới, đánh thẳng về phía Trương Toàn.
Trương Toàn mặc dù là quản sự đội buôn nhưng hắn chỉ luyện tập chút công phu quyền cước thô thiển, mấy năm nay quản lý đội buôn cũng là nhờ vào thủ đoạn của mình chứ không phải võ công.
Thanh trọng kiếm đập tới, hắn giơ hai cánh tay lên theo bản năng định chống đỡ, nhưng lại bị nện tới hai tay võ vượn, phun một ngụm máu tươi, rớt thẳng khỏi ngựa.
Phía sau hắn, Mã Khoát từ từ đi tới, nhấc Trương Toàn vẻ mặt hoảng sợ nằm dưới đất lên, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Trương Toàn đúng không? Sở Hưu công tử nhờ ta chuyển lời cho ngươi, Trương quản sự, lên đường bình an!”
Ngay khi nghe câu nói này, đôi mắt Trương Toàn đầy vẻ kinh hãi.
Hắn hiểu, hắn đã hiểu hết, vị nhị công tử Sở gia lại dám cấu kết với lũ cướp đi cướp của giết người đội buôn nhà mình!
Có điều lúc này Trương Toàn đã chẳng còn thời gian đâu mà phẫn nộ, căm thù hay hối hận. Bởi vì Mã Khoát đã lấy một con dao ra đâm thẳng vào ngực Trương Toàn, vặn xoắn bên trong rồi mới ném Trương Toàn đã không còn hơi thở xuống đất.
Mã Khoát vẩy vẩy máu trên lưỡi dao rồi vung tay với lũ cướp còn lại: “Đi, mở hàng hóa ra xem lễ gặp mặt của Sở công tử cho chúng ta thế nào nào.”
Sáng sớm hôm sau, trong đại trạch Sở gia loan truyền một tin tức, đội buôn Sở gia bị lũ cướp giết chết!
Toàn bộ đội buôn hơn một trăm người, không chỉ mất hết hàng hóa mà còn tổn thất hai mươi người, quan trọng nhất là trong hai mươi người này có cả ba quản sự thương đội, không ai trốn thoát.
Sở gia đi buôn nhiều năm như vậy chỉ có lúc đầu chưa quen thuộc với những đường tắt trong Thương Mang Sơn mới bị tổn thất nặng nề, còn mấy năm nay chưa từng có chuyện như vậy.
Trong tiểu viện của nhị phu nhân, Sở Sinh mang vẻ u ám: “Mẹ, mẹ nói xem chuyện lày liệu có liên quan tới Sở Hưu không? Bọn Trương quản sự vừa đắc tội với Sở Hưu, kết quả lập tức xảy ra chuyện.”
Nhị phu nhân cũng âm trầm đáp: “Không biết, theo lý mà nói Sở Hưu hẳn không to gan như vậy mới đúng. Nếu chuyện này khiến lão gia biết, cho dù là con trai ruột, lão gia cũng sẽ phế bỏ hắn.
Huống hồ cho dù hắn có lá gan đó cũng không có năng lực làm việc này. Lũ cướp phía bắc Thương Mang Sơn kiệt ngạo bất tuân, sao lại nghe lời hắn? Lúc trước ta mời một sơn trại nhỏ còn tốn cả vạn lượng bạc, Sở Hưu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Khi không có chứng cứ đừng loan truyền lung tung, nếu không sẽ khiến lão gia không ưa đâu.”’
Sở Sinh khẽ gật đầu, có điều hắn lại đột nhiên nói: “Không thì chúng ta mua chuộc đám hạ nhân của Sở Hưu, xem bọn chúng có manh mối gì không?”
Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu kia sau khi trở về từ khu
hầm mỏ Nam Sơn đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, những hạ nhân theo hắn lúc trước sau khi về Sở gia đều bị hắn đuổi về khu hầm mỏ Nam Sơn, giờ không thể tìm ai mua chuộc được. Kẻ duy nhất theo hầu hắn hiện giờ là Cao Bị.
Có điều tên đó là tâm phúc của hắn, Sở Hưu đã giữ Cao Bị bên người chắc chắn không sợ chúng ta mua chuộc.”
Gương mặt Sở Sinh lộ vẻ không cam lòng, đối thủ trước nay của hắn luôn là lão đại Sở gia Sở Khai, không ngờ Sở Hưu này lại đột nhiên ngóc đầu, khiến hắn tổn thất không nhỏ.
Nhị phu nhân xua tay một cái: “Được rồi, đừng bực tức nữa, lão gia bảo con tới bàn chuyện. Nên nói thì nói, không nên nói đừng nói.”
Sở Sinh khẽ gật đầu, xoay người ra ngoài.
Chuyện đội buôn nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra chuyện như vậy cho nên kinh động cả tới Sở Tông Quang, hắn gọi các quản sự cùng mấy đứa con Sở Hưu tới dự thính.
Trong phòng nghị sự, Sở Hưu ngồi ngay ngắn tại chỗ, gương mặt không chút biểu cảm, còn Sở Sinh thi thoảng lại nhìn sang Sở Hưu một chút, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy người của đội buôn vừa trở về từ cõi chết, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng sợ thuật lại mọi chuyện xảy ra tối hôm đó, đáng tiếc là không có gì giá trị.
Bọn họ thậm chí không biết tên kẻ đã cướp mình, tướng mạo ra sao cũng không rõ. Đám cướp kia gặp ai cũng giết, họ chỉ lo chạy giữ mạng, ai mà để ý thứ này?
Sở Tông Quang bực tức khoát tay áo nói: “Được rồi, được rồi, nhớ cho kỹ bài học lần này cho ta. Lần sau cẩn thận hơn đi, giải tán, ta về bế quan.”
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên đứng ra nói: “Phụ thân đại nhân, trước mắt đội buôn như rắn mất đầu, con xin dẫn đầu đội buôn trở lại Thương Mang Sơn.”
Lời này vừa nói, mọi người xung quanh ngây ngẩn, bao gồm cả ba huynh đệ của Sở Hưu.
Sở gia từ khi thành lập gia tộc tại Thông Châu Phủ tới nay, ngoại trừ chém giết tranh đấu trong tối ngoài sáng cùng thế lực gia tộc khác, người chết trong đội buôn nhiều thứ hai.
Cũng như lần này, vận may không tốt gặp phải lũ cướp, vậy có sống được hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.
Cho nên bọn Sở Sinh cho dù quản lý đội buôn trước nay cũng không đi cùng đội buôn, cùng lắm chỉ phụ trách điều phối hàng hóa của đội buôn vân vân.
Sở Tông Quang cau mày nói: “Ngươi đi theo làm loạn gì? Không có tí kinh nghiệm nào làm sao đẫn đầu đội buôn?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Trước mắt trong đội buôn lòng người bàng hoàng, nếu không có người đẫn đầu đủ sức nặng, lúc nào bọn họ mới dám lên đường lần nữa?
Những chuyện khác có thể chậm được, nhưng phòng chế thuốc sở gia chúng ta lại không thể đợi được. Trong phòng chế thuốc có một số thuốc nếu không sắm thêm sẽ không thể cung ứng thêm được.
Hài nhi thân là dòng chính của Sở gia, đương nhiên xung phong đi đầu, cổ động lại lòng người, cho nên mong phụ thân đại nhân cho phép.”
Sở Tông Quang nhíu mày, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại hiểu chuyện đến vậy.
Có điều suy nghĩ một chút hắn vẫn nói: “Vậy ngươi đi đi, cẩn thận một chút.”
Sở Hưu chắp tay, đi ra ngoài trong ánh mắt khó hiểu của những người khác.
Ba huynh đệ khác của Sở Hưu chẳng buồn để ý tới y, loại việc tốn công vô ích, thậm chí còn có nguy hiểm như vậy, có cho không bọn họ cũng chẳng làm
Người trong đội buôn trước đó đều tập trung trong một tiểu viện, ai nấy ủ rũ cúi đầu, bị đám người Sở gia đi qua chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lần đi này của bọn họ quả thật rất uất ức, vừa vào núi đã bị người ta cướp, không giữ được đồ thì chớ, người cũng chết không ít, thậm chí một số người nảy sinh tâm lý e ngại, không dám đi buôn tiếp.
Sở Hưu tách đám người đi tới, đám người kia ai nấy mặt cau mày rủ, chỉ có mấy kẻ đứng lên chắp tay với Sở Hưu: “Ra mắt nhị công tử.”
Gạt đám người qua một bên, Sở Hưu nói: “Dọn dẹp thu dọn một chút, đội buôn lại lên đường tới Yến Quốc.”
Nghe xong lời này, đám người lập tức căng thẳng, có kẻ nói: “Nhị công tử, chúng ta vừa mới gặp chuyện, dẫu sao cũng phải nghỉ ngơi một thời gian, nghĩ cách rồi mới lại đi được chứ? Vạn nhất lên núi lại bị bọn chúng cướp thì sao?”
Những người khác của đội buôn cũng lao nhao phụ họa, giờ trong lòng bọn họ vẫn cực kỳ lo sợ.
Diễn kịch