Sau khi ra ngoài Sở Hưu trực tiếp tiến vào Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bế quan tu dưỡng một thời gian. Y muốn làm quen với Huyết Ảnh Đại Pháp, đồng thời Độc Cô Duy Ngã nói để lại một hạt giống trong cơ thể y, Sở Hưu cũng không biết hạt giống này rốt cuộc là thứ gì, dù sao y không cảm thấy thân thể mình có gì thay đổi.
Có điều ngay khi Sở Hưu vừa bế quan, bên Trấn Võ Đường lại xuất hiện biến hóa.
Viên Thiên Phóng tính cách chẳng khác nào đệ tử Hình Tư Đồ chết trong tay Sở Hưu, âm tàn độc ác, làm việc vô cùng điên cuồng, là hung đồ Ma đạo tiêu chuẩn.
Điểm khác biệt duy nhất giữa Hình Tư Đồ và Viên Thiên Phóng là Viên Thiên Phóng dẫu sao cũng là đại lão trong nhánh Ẩn Ma, vẫn có cái nhìn đại khái về đại cục.
Lúc trước Hình Tư Đồ đột nhiên nảy sinh ý đồ hãm hại Sở Hưu trong Đại chiến chính ma, âm thầm sử dụng thủ đoạn nhỏ. Đổi lại Viên Thiên Phóng sẽ không làm như vậy.
Đương nhiên chuyện này không nghĩa là Viên Thiên Phóng nhân từ nương tay. Sau khi nhận được chức vị từ chỗ Hạng Long, Viên Thiên Phóng lập tức để đệ tử ra tay tiếp quản Trấn Võ Đường.
Ban đầu ở Đông Cực Sơn Ma Nhai Động, Viên Thiên Phóng thu nhận không ít đệ tử. Thật ra đại đa số đệ tử là hắn nhàn rỗi nhàm chán thu chơi, không mấy người được chân truyền của hắn.
Hình Tư Đồ là một, Đoàn Cửu Ngao theo hắn tới Bắc Yên làm việc cũng là một.
Đừng nhìn tướng mạo Đoàn Cửu Ngao như đầu trâu mặt ngựa, chẳng khác nào phường giặc cướp bỉ ổi, thực tế hắn là người đầu tiên trong số đệ tử của Viên Thiên Phóng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, còn gây dựng được danh hiệu Huyết Hồn Ma Thủ trong võ lâm Bắc Yên.
Viên Thiên Phóng tu luyện vô số ma công, Đoàn Cửu Ngao không được truyền thừa tất cả công pháp của Viên Thiên Phóng, chỉ nhận được một môn công pháp có thể rút khí huyết thần hồn của con người ra khỏi cơ thể. Nghe nói căn nguyên môn công pháp này có thể truy tới tận Huyết Ma Đường mạnh nhất trong số các đường khẩu dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, cực kỳ cường đại.
Lần này Viên Thiên Phóng tới Bắc Yên báo thù cho Hình Tư Đồ, Đoàn Cửu Ngao là người bỏ công nhiều nhất.
Hắn không quan tâm Hình Tư Đồ chết trong tay ai, thậm chí hắn cũng khá ghen tị với Hình Tư Đồ.
Rõ ràng là mình bái Viên Thiên Phóng làm sư phụ trước, thế nhưng trong số các đệ tử Viên Thiên Phóng lại yêu chiều Hình Tư Đồ nhất, dựa vào cái gì?
Cho nên Đoàn Cửu Ngao vốn không hứng thú gì với chuyện báo thù cho Hình Tư Đồ.
Hắn vốn sống tại Bắc Yên, sau khi biết Hình Tư Đồ chết trong tay Sở Hưu lại không hề lộ mặt, đủ thấy lập trường của hắn.
Lần này Đoàn Cửu Ngao nhiệt tình như vậy chỉ vì Hình Tư Đồ đã chết, hắn là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử đông đảo của Viên Thiên Phóng. Chỉ cần hầu hạ Viên Thiên Phóng cho tốt, vậy công pháp truyền thừa, thậm chí đủ loại bí bảo của Viên Thiên Phóng chẳng phải đều là của hắn?
Ôm ý nghĩ này, Đoàn Cửu Ngao nhanh chân đi vào Trấn Võ Đường, lớn tiếng hô lên: “Trong Trấn Võ Đường còn ai quản lý không? Còn không mau ra tiếp đón?”
Mấy võ giả hộ vệ vừa định ngăn cản đã bị Đoàn Cửu Ngao đánh bay.
Lúc này Bàng Hổ cầm trường đao đi ra, hừ lạnh nói: “Tên nào không có mắt dám tới Trấn Võ Đường ta gây sự?”
Mai Khinh Liên cũng đi theo sau lưng Bàng Hổ, thấy Đoàn Cửu Ngao, sắc mặt không khỏi biến đổi, muốn ngăn cản Bàng Hổ, đáng tiếc đã chậm.
Với tính tình nóng nảy của Bàng Hổ, hắn đã thẳng tay giao chiến với Đoàn Cửu Ngao.
Mai Khinh Liên nhận ra Đoàn Cửu Ngao, trong số đệ tử Viên Thiên Phóng, tên này cũng khá nổi danh.
Có điều nổi danh nữa cũng không cách nào sánh nổi Sở Hưu, nói chi toàn bộ Trấn Võ Đường.
Trấn Võ Đường thành lập tại Bắc Yên bao lâu như vậy, Đoàn Cửu Ngao thậm chí không dám lộ mặt. Giờ hắn đột nhiên xuất hiện ở đây mang ý nghĩa ra sao, Mai Khinh Liên hiểu rất rõ.
Chỉ mình Đoàn Cửu Ngao chắc chắn hắn không có gan tới khiêu khích Trấn Võ Đường. Điều Mai Khinh Liên lo lắng là Viên Thiên Phóng đứng sau Đoàn Cửu Ngao.
Còn lúc này Bàng Hổ đã giao thủ với Đoàn Cửu Ngao, chỉ mấy chiêu thôi Bàng Hổ đã chiếm thượng phong.
Giữa tông sư võ đạo cũng phân chia cao thấp mạnh yếu.
Có vài người cho dù có thành tông sư võ đạo cũng chỉ là hạng vô danh, còn có những người lại lên thẳng Phong Vân Bảng, khuấy động phong vân trên giang hồ.
Đoàn Cửu Ngao mặc dù là tông sư võ đạo, có điều hắn không nhận được chân truyền của của Viên Thiên Phóng, trong số võ giả cùng cấp thực lực của hắn chỉ tính là tạm được.
Còn Bàng Hổ lại là một trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, được tôi luyện
qua vô số lần bị truy sát. Thực lực đôi bên không cách nào so sánh.
Ngay lúc Đoàn Cửu Ngao rơi xuống hạ phong, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền tới.
Giữa không trung mây đen vần vũ, một bàn tay khổng lồ bằng ma khí trực tiếp nhô ra từ vòng xoáy đánh nát thế đao của Bàng Hổ, khiến hắn hộc máu lui lại phía sau.
Mai Khinh Liên biến sắc, ma vụn tràn ra trong tay, muốn tiếp lấy Bàng Hổ nhưng cũng bị lực lượng cường đại kia đánh cho không ngừng lui lại phía sau.
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên lại xuất hiện bên cạnh Mai Khinh Liên, hai người liên thủ mới đỡ được Bàng Hổ đã bị đánh trọng thương hộc máu.
Sau khi Viên Thiên Phóng mang theo đám đệ tử bước vào Trấn Võ Đường, võ giả trong Trấn Võ Đường lập tức biến sắc.
Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần!
Ngày trước Trấn Võ Đường cũng từng bị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đánh tới cửa, người đó chính là Phương Kim Ngô.
Có điều khi đó có Sở Hưu chống đỡ, giờ Sở Hưu không có mặt, trong bọn họ có ai chống được?
Không thể không nói, mặc dù ngày thường Sở Hưu ở trong Trấn Võ Đường rất ít khi xuất thủ, thậm chí một số chuyện lặt vặt y cũng lười để ý tới.
Nhưng địa vị của Sở Hưu đối với Trấn Võ Đường đã chẳng khác nào trụ cột.
Lã Phụng Tiên nhướn mày cầm Phương thiên họa kích định lao ra.
Cho dù đối mặt với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Lã Phụng Tiên vẫn có dũng khí xuất thủ.
Nhưng Mai Khinh Liên lại kéo Lã Phụng Tiên lại, không để hắn làm chuyện điên rồ.
Không phải ai cũng là Sở Hưu, dám dùng cảnh giới Chân Đan hạ thủ giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Viên tiền bối có ý gì đây? Cố ý tới gây sự à?
Ngươi là tiền bối của nhánh Ẩn Ma, chắc cũng biết Trấn Võ Đường đại biểu cho điều gì, đây là lợi ích của toàn bộ nhánh Ẩn Ma chúng ta.
Nếu ngươi vì chút thù oán riêng mà tới trả thù, vậy có còn để ý tới quy củ của nhánh Ẩn Ma hay không?”
Viên Thiên Phóng cười lạnh một tiếng nói: “Con nhóc Âm Ma Tông kia, miệng lưỡi sắc bén lắm, chẳng khác nào đám sư trưởng tiền bối của ngươi.
Nghe cho kỹ đây, lão phu không tới để trả thù riêng mà tới để tranh thủ càng nhiều lợi ích cho nhánh Ẩn Ma chúng ta.
Lão phu đã nhận được chức vị đại trưởng lão cung phụng của Trấn Võ Đường từ chỗ Hạng Long, không kém hơn tên Sở Hưu kia.
Vừa hay tiểu tử Sở Hưu kia không có mặt, cho nên Trấn Võ Đường giờ nằm dưới sự quản lý của lão phu!
Con nhóc Âm Ma Tông kia, lão phu khuyên ngươi một câu, đừng treo cổ trên một cái cây, tên Sở Hưu kia không yên ổn được bao lâu nữa đâu!”
Chương 1022 Trấn Võ đường gặp nguy
Viên Thiên Phóng vẫn tương đối khách khí với Mai Khinh Liên.
Ngày trước trong nhánh Ẩn Ma, Âm Ma Tông coi như đại phái, là một phân chi thực lực cực kỳ cường đại.
Nếu Âm Ma Tông còn tồn tại, uy thế thậm chí không thua kém Vô Tướng Ma Tông hiện tại.
Hơn nữa cho dù Âm Ma Tông không còn nhưng những quan hệ mà Âm Ma Tông tích lũy ngày trước vẫn còn. Những mối quan hệ đó không chỉ có Ngụy Thư Nhai, cho nên khi chưa triệt để vạch mặt, Viên Thiên Phóng sẽ không động tới Mai Khinh Liên.
Viên Thiên Phóng vung tay, tất cả đồ tử đồ tôn của hắn lập tức tiến vào Trấn Võ Đường.
Trong số những người này có đệ tử chân truyền của hắn, có đồ tôn của hắn, ai nấy dáng vẻ kỳ quái, tướng mạo dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
“Tên Sở Hưu kia không có ở đây, giờ Trấn Võ Đường nằm dưới quản lý của lão phu. Con nhóc Âm Ma Tông, thức thời chút đi, mang người đi đi.”
Giờ trong Trấn Võ Đường có không ít tông sư võ đạo, nhưng Bàng Hổ đã bị trọng thương, thực lực Liễu Hồng Diệp trong cảnh giới Chân Đan chỉ coi là bình thường, chỉ còn Lã Phụng Tiên và nàng, lấy gì ra đánh?
Cho nên Mai Khinh Liên ngăn cản Lã Phụng Tiên đang cực kỳ giận dữ, trầm giọng nói: “Được, nếu Viên tiền bối đã đồng ý gánh bớt áp lực của Trấn Võ Đường, vậy chúng ta tặng cho ngươi.”
Nói xong Mai Khinh Liên trực tiếp vung tay dẫn toàn bộ mọi người rút lui khỏi Trấn Võ Đường.
Thấy cảnh này Đoàn Cửu Ngao lại gần cười cười nịnh bợ: “Sư phụ quả nhiên là sư phụ, một chiêu một lời đã khiến đám người kia rút lui rồi.”
Có điều lần này Đoàn Cửu Ngao vỗ mông ngựa sai chỗ.
Viên Thiên Phóng trực tiếp giơ tay tát một phát, khiến Đoàn Cửu Ngao lảo đảo đứng không vững rồi mới hừ lạnh nói: “Xem xem mấy năm nay ngươi tu luyện thế nào, thực lực sa sút tới mức nào rồi?
Tên Bàng Hổ kia chỉ là một võ giả xuất thân thổ phỉ, thế nhưng ngươi bị đánh tới mức chẳng hoàn thủ được, uất ức bằng chết!”
Đoàn Cửu Ngao vẻ mặt uất ức nhưng lại không dám phản bác.
Bàng Hổ kia là người trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, trước đây thực lực đã không yếu.
Hơn nữa mặc dù Bàng Hổ xuất thân dân dã nhưng có con đường võ đạo của riêng mình, đâu có như hắn, không học được chút bản lĩnh giữ nhà nào của sư phụ, kết quả còn bị đánh.
Viên Thiên Phóng hừ lạnh nói: “Dẫn những người khác tiếp nhận toàn diện Trấn Võ Đường. Chút chuyện nhỏ như vậy nếu ngươi còn không làm được, ta còn cần ngươi làm gì?”
Đoàn Cửu Ngao gật đầu lia lịa, lập tức dẫn người bắt đầu xử lý mọi chuyện.
Đương nhiên cái gọi là xử lý chỉ là làm qua loa mà thôi.
Đoàn Cửu Ngao mặc dù có sư phụ, có điều từ lâu hắn đã xuất sư sang Bắc Yên lăn lộn. Mặc dù hắn có thực lực nhưng năng lực thực tế chẳng khác gì võ giả tán tu khác.
Còn các sư huynh đệ của hắn cùng đồ đệ của bọn họ đều chung một đức hạnh, không xảy ra sự cố gì đã là không tệ.
Lã Phụng Tiên bị Mai Khinh Liên kéo vào trong phòng, Bàng Hổ được đưa tới cho thần y Phong Bất Bình chữa trị.
“Mai tiền bối, vừa rồi sao ngươi lại kéo ta? Cho dù chúng ta không địch nổi Viên Thiên Phóng cũng không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của Sở huynh bị đem đi như vậy được?”
Mai Khinh Liên gõ cho Lã Phụng Tiên một cái rồi hừ nhẹ nói: “Gọi tiền bối cái gì, không biết nữ nhân không thích bị gọi là tiền bối à? Gọi tỷ tỷ thôi.”
Dạy dỗ tên dốt tịt Lã Phụng Tiên một hồi, Mai Khinh Liên mới nói: “Đừng quá khích, ngươi tưởng lão già này ăn chay chắc? Hắn lưu lại mạng cho Bàng Hổ, không động thủ với ta chẳng qua là e ngại thân phận Ẩn Ma của ta mà thôi.
Ngược lại nếu ngươi chọc giận hắn, với tính cách của lão già này không biết được hắn sẽ làm chuyện gì. Đến lúc đó trừ ngươi với ta bỏ chạy giữ mạng được, cả Trấn Võ Đường cũng chắng sống được nữa.
So với chuyện đấu đá với lão già này chẳng bằng mau mau gọi tên Sở Hưu kia về đi.”
Lã Phụng Tiên cau mày nói: “Cùng là người của nhánh Ẩn Ma, tên Viên Thiên Phóng này lại dám hành động quá đáng như vậy à, hắn không sợ Ngụy Thư Nhai tiền bối phẫn nộ hay sao?”
Mai Khinh Liên khẽ lắc đầu, Lã Phụng Tiên không phải người của nhánh Ẩn Ma, hắn không biết nội bộ nhánh Ẩn Ma lục đục nghiêm trọng tới mức nào.
Nếu là chuyện bình thường, Ngụy Thư Nhai hoàn toàn có thể đè xuống được.
Nhưng lần này Sở Hưu làm thịt đệ tử mà người ta thương yêu nhất, Ngụy Thư Nhai ép được nhất thời chứ không ép được cả đời.
Nếu không sao giờ người ta lại tìm tới cửa, hơn nữa Viên Thiên Phóng nhịn lâu như vậy đã ngoài dự liệu của Mai Khinh Liên rồi.
Lã Phụng Tiên không hỏi nhiều về chuyện này, chỉ nói: “Nếu vậy để ta báo cho Sở huynh.”
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Không cần ngươi đi, nhánh Ẩn Ma có rất nhiều
bí pháp liên lạc. Chỗ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có một trận pháp liên lạc, vừa rồi ta đã bảo Đường Nha âm thầm báo tin. Giờ chắc Sở Hưu cũng đã nhận được tin rồi.”
Vốn Sở Hưu còn định bế quan thêm một thời gian trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, thế nhưng mới đến ngày thứ hai Bạch Vô Kỵ đã vội vội vàng vàng chạy lại, đem theo tin tức từ bên Trấn Võ Đường.
Đọc được tin, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống.
“Tự tìm đường chết!”
Viên Thiên Phóng tự tìm đường chết, Hạng Long cũng đang tự tìm đường chết.
Viên Thiên Phóng muốn báo thù rất bình thường, nhưng Hạng Long lại âm thầm trợ giúp, xem ra hắn thật sự muốn chơi trò giết hổ khôn thịt chó săn.
Trấn Võ Đường do Sở Hưu bỏ rất nhiều công sức mới phát triển được, y sẽ không trơ mắt nhìn Viên Thiên Phóng phá hủy Trấn Võ Đường.
Cho nên y căn dặn Bạch Vô Kỵ, để người khác đào bới ba tháng rồi nhổ cọc đi khỏi, Sở Hưu lập tức trở về Trấn Võ Đường.
Ngay trong lúc Sở Hưu trở về trấn võ đường, thủ hạ của Viên Thiên Phóng đã khiến Trấn Võ Đường náo loạn không chịu nổi.
Trách nhiệm của Trấn Võ Đường là gì? Đối với Hạng Long, Trấn Võ Đường phụ trách trấn áp võ lâm Bắc Yên, khiến võ lâm yên ổn, không gây phiền toái cho triều đình.
Còn đối với Sở Hưu, Trấn Võ Đường lại để các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ trong võ lâm thần phục, vừa giảm thương tổn vừa khiến bọn họ cung phụng Trấn Võ Đường đổi lại che chở, dùng chuyện này kiếm lời.
Còn thủ hạ Viên Thiên Phóng đang làm gì? Hành động lung tung bắt chẹt các thế lực lớn, không chịu nói lý, làm việc hoàn toàn theo sở thích. Mấy ngày thôi nhưng những thế lực dưới trướng Trấn Võ Đường đã khổ sở không thể tả.
Những thế lực này đại đa số đều không thân cận với Trấn Võ Đường, trước đó cũng không thần phục dưới trướng Trấn Võ Đường cho nên mới ở lại tại đây, không tới Cực Bắc Hoang Nguyên.
Có điều giờ nhìn lại, thế này còn chẳng bằng tới Cực Bắc Hoang Nguyên đào bới, chí ít cũng tốt hơn hiện tại.
Cho nên khi Sở Hưu xuất hiện tại Yên Kinh Thành, còn chưa về Trấn Võ Đường, một loạt gia chủ chưởng môn các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ đã tới chỗ hắn tố khổ.
Nhìn những người xung quanh, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị, lúc trước khi ta có mặt các ngươi không muốn thần phục Trấn Võ Đường, còn chửi mắng Sở mỗ tàn bạo.
Giờ các ngươi thấy rồi chứ. Ta tàn bạo nhưng chỉ bắt chư vị làm việc theo quy củ. Còn hậu quả của việc không theo quy củ chắc các ngươi cũng cảm nhận được rồi?”
Chương 1023 Nhịn 1
Con người đôi khi hèn như vậy, khi ở cạnh ai đó bọn họ hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng khi thay bằng người khác, tình cảnh càng bết bát hơn, bọn họ lại bắt đầu nhớ người trước.
Cảm giác của những người ở đây chính là như vậy.
Mặc dù Sở Hưu hành xử táo bạo nhưng vẫn có quy củ, ít nhất còn để cho người ta một con đường sống, nhưng đám đồ từ đồ tôn của Viên Thiên Phóng lại chẳng quan tâm tới thứ gì, thật sự ép người ta vào bước đường cùng.
Sở Hưu không quan tâm bọn họ, để mọi người lại bước vào trong Trấn Võ Đường.
Bên trong Trấn Võ Đường ngay cả thủ vệ cũng đổi thành đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng, thấy Sở Hưu định đi vào Trấn Võ Đường lập tức có người quát mắng chặn đường.
“Làm càn! Biết đây là đâu không mà dám xông loạn vào?”
Đám đồ tử đồ tôn Viên Thiên Phóng rõ ràng là vô dụng.
Viên Thiên Phóng tới là nhắm vào Sở Hưu, nhưng đám tôm tép này lại chẳng biết chuyện gì xảy ra, thậm chí chẳng nhận ra Sở Hưu.
Hừ lạnh một tiếng, quanh người Sở Hưu lóe lên một vệt sáng đỏ máu, võ giả kia như bị quả chùy nặng nện trúng, đụng vào vách tường, ngã lăn trên mặt đất.
“To gan! Ai dám gây sự ở Trấn Võ Đường của ta?”
Đoàn Cửu Ngao từ trong bước ra, thấy Sở Hưu trở về không khỏi ngây ngốc.
Chẳng phải tên này đang ở Cực Bắc Hoang Nguyên liều chết cùng Đại Quang Minh Tự à? Sao về nhanh vậy.
“Trấn Võ Đường của ngươi? Ta cho ngươi nói lại một lần, rốt cuộc là Trấn Võ Đường của ai?”
Sở Hưu đưa mắt nhìn Đoàn Cửu Ngao, khí thế quanh người như ngưng tụ thành thực chất, như mây đen ép tới, thiếu chút nữa khiến Đoàn Cửu Ngao không thở nổi.
Trong mắt Đoàn Cửu Ngao, sau lưng Sở Hưu như có biển máu dậy sóng, áp lực cường đại tới mức thấm sâu vào tận linh hồn, khiến hắn run rẩy không thôi.
Trong đầu Sở Hưu, Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Hóa ra là một tên học được chút công pháp bên ngoài của Huyết Ma Đường ta. Sở Hưu tiểu tử, ngươi muốn giết hắn, ba chiêu là đủ.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi quá để mắt đến hắn, nếu hắn chịu được một chiêu coi như mạng hắn lớn.”
Lúc này trong lòng Đoàn Cửu Ngao đã bị nỗi sợ lấp đầy, hắn rất muốn kiên cường hơn nhưng cuối cùng lại phát hiện mình thậm chí không có dũng khí để mắng chửi một câu.
Trước khi gặp Sở Hưu, Đoàn Cửu Ngao còn đang toan tính, rốt cuộc mình nên làm sao mới giúp sư phụ cô lập Sở Hưu, khiến y không thể sống yên ổn tại Bắc Yên nữa.
Thế nhưng đến lúc gặp mặt hắn mới biết, mình không có dũng khí đó.
Cùng là cảnh giới Chân Đan, có vài người được xưng là tông sư võ đạo, còn có vài người chỉ có thể gọi là võ giả cảnh giới Chân Đan.
Đoàn Cửu Ngao là người sau. Mặc dù tại Bắc Yên hắn cũng có chút danh tiếng, nhưng so với Sở Hưu nổi danh khắp thiên hạ, thậm chí có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chênh lệch quả thật quá xa.
Huống chi mặc dù hắn ghen tị với vị sư đệ của mình nhưng không thể không thừa nhận thiên phú võ đạo của Hình Tư Đồ tốt hơn hắn nhiều.
Thế nhưng Hình Tư Đồ còn chết dưới tay Sở Hưu, mình thì sao?
Nỗi sợ trong lòng Đoàn Cửu Ngao càng lúc càng lớn, tiếp đó thấy Sở Hưu bước ra một bước, không ngờ Đoàn Cửu Ngao lại hốt hoảng tới mức lùi lại phía sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất, dáng vẻ chật vật tới cực điểm.
Thật ra Đoàn Cửu Ngao không nhát gan vô dụng đến mức đó.
Dẫu sao hắn cũng là người từng trải, hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới cảnh giới Chân Đan, trên tay dính vô số máu tươi, còn có sư phụ là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng hắn gặp Sở Hưu lại vừa vặn là khắc tinh của hắn.
Công pháp hắn tu luyện chỉ là mấy thứ thô thiển trong Huyết Thần Ma Công, không biết vì sao lại lưu truyền ra ngoài.
Còn Sở Hưu tu luyện lại là Huyết Thần Ma Công chính tông mà Lục Giang Hà sáng tạo ra, đây là áp chế về mặt chất, một loại áp chế cực kỳ cường đại, khiến nỗi sợ trong lòng hắn bị phóng đại tới cả trăm lần, như gặp phải thiên địch.
“Rác rưởi vô dụng!”
Viên Thiên Phóng không biết từ khi nào đã đi tới sau lưng Đoàn Cửu Ngao, trực tiếp xuất cước đạp bay hắn sang một bên, khí thế quanh người càng lúc càng cuồng bạo, khí trời cũng bị hắn dẫn động, trở nên vô cùng âm trầm.
“Sở Hưu, ngươi định tới địa bàn của lão phu giương oai hay sao?” Viên Thiên Phóng nhìn Sở Hưu, ánh mắt mang sát khí không hề che giấu.
“Địa bàn của ngươi? Trấn Võ Đường do ta kinh doanh bao lâu như vậy, ngươi vừa đến đã thành địa bàn của ngươi?” Sở Hưu lạnh lùng nói.
Viên Thiên Phóng cười lạnh nói: “Ta là đại trưởng lão cung phụng của cái Trấn Võ Đường bỏ đi này, chức vụ này do hoàng đế Bắc Yên đích thân giao cho, nếu ngươi không phục thì tới chỗ hắn mà nói lý.
Tính toán tường tận, chẳng phải cuối cùng cũng bị người khác tính kế ư?
Bất kể nơi này là địa bàn của ai, giờ nơi này lão phu lớn nhất, vậy là địa bàn của lão phu!”
Viên Thiên Phóng nói cực kỳ trắng trợn, thậm chí không để hoàng đế Hạng Long vào mắt, gọi thẳng là hoàng đế Bắc Yên. Đương nhiên thực tế hắn cũng chẳng đặt Hạng Long trong mắt.
Lúc này Viên Thiên Phóng chỉ hận không thể bắt Sở Hưu động thủ với mình ngay trước mặt mọi người, như vậy hắn cũng có lý do. Không phải mình tới gây sự với Sở Hưu mà là Sở Hưu phạm thượng, mình thanh lý môn hộ.
Đừng nghĩ giới Ma đạo là có thể bất chấp tất cả, tùy ý giết chóc. Đặc biệt là nhánh Ẩn Ma, để tránh hao tổn mọi người đều cố gắng hạn chế đối địch với người cùng là Ẩn Ma, sợ lưỡng bại câu thương.
Cho nên chỉ cần một ngày Sở Hưu còn đội cái mũ đệ nhất trong thế hệ trẻ Ma đạo, Viên Thiên Phóng không thể trắng trợn giết y, nếu không sẽ khiến cho Ngụy Thư Nhai cùng các đại lão Ma đạo khác nhắm vào.
Nhưng ngược lại, nếu Sở Hưu chủ động ra tay với hắn, đó là phạm thượng, không hiểu quy củ, cho dù Viên Thiên Phóng giết chết y tại chỗ cũng có thể trả lời những người khác.
Về điểm này bất luận tông môn Chính đạo hay Ma đạo đều giống nhau, làm chuyện gì cũng phải có cái cớ đường hoàng mới được, nếu không cùng phe cứ chém giết loạn lên, chỉ có chính mình bị thiệt.
Nhìn chằm chằm vào Viên Thiên Phóng, khóe miệng Sở Hưu bỗng nở một nụ cười.
“Viên Thiên Phóng, chỉ vì tên đệ tử kia mà ngươi không ngoan ngoãn ngồi ở Đông Cực Sơn nữa, nhất quyết tới Bắc Yên phân cao thấp với ta? Vì một người chết, có đáng không?”
Nghe Sở Hưu nhắc tới Hình Tư Đồ, ánh mắt Viên Thiên Phóng lóe lên sát khí kinh người: “Lão phu bỏ công sức cả đời ra bồi dưỡng một truyền nhân mang y bát như vậy, giờ lại bị ngươi giết chết, ngươi nói xem có đáng không?
Sở Hưu, ngươi có Ngụy Thư Nhai che chở, lão phu tạm thời không giết ngươi. Có điều Bắc Yên này sẽ không có đất dung thân cho ngươi!
Giờ lão phu cho ngươi một lựa chọn, tự phế võ công chuộc tội, nếu không ép ngươi phải rời Bắc Yên chỉ là bước đầu tiên. Bị một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhắm vào không dễ chịu đâu!”
Đoàn Cửu Ngao bị Viên Thiên Phóng đá bay sang một bên trong lòng lại ghen ghét, Hình Tư Đồ là truyền nhân y bát của ngươi, vậy ta là cái gì?
Chương 1024 Nhịn 2
Sở Hưu cười lạnh hai tiếng nói: “Tuổi tác cao rồi thì đừng ra giang hồ lăn lộn nữa, toàn nói mấy lời mê sảng.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người đi vào trong nội đường.
Viên Thiên Phóng nhíu mày, chẳng phải vẫn đồn là tên Sở Hưu này làm việc tùy tiện nóng nảy hay à? Sao giờ y lại bình tĩnh đến vậy, còn không động thủ, chuyện này thật sự vượt ngoài dự đoán của Viên Thiên Phóng.
Trong nội đường, đám người Mai Khinh Liên có mặt, những thủ hạ trước đó của Sở Hưu cũng tập trung tại đây.
Được Mai Khinh Liên ước thúc, người của Viên Thiên Phóng muốn tiếp nhận Trấn Võ Đường cứ nhường cho bọn họ, Sở Hưu không có mặt, không nên liều mạng.
Viên Thiên Phóng không dám giết Sở Hưu, nhưng hắn không ngại gì mà không dám giết người của Trấn Võ Đường.
Thấy Sở Hưu đến, Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Thật hiếm thấy đấy, không ngờ ngươi không động thủ, ta còn tưởng ngươi vừa về đã lập tức đánh một trận với lão già Viên Thiên Phóng kia cơ.”
Sở Hưu nheo mắt lắc đầu nói: “Thời cơ chưa đến, giờ mà động thủ ta cũng không nắm chắc.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần dù sao cũng là Chân Hỏa Luyện Thần, còn thực lực Viên Thiên Phóng cũng hơn xa Phương Kim Ngô.
Cho dù giờ ta hạ Đoạn Trường Cổ vào người Viên Thiên Phóng, có lẽ thực lực Viên Thiên Phóng vẫn sánh ngang với Phương Kim Ngô trong thời đỉnh phong.
Huống chi cho dù ta giết được Viên Thiên Phóng, đây cũng là một chuyện phiền toái.
Đám người nhánh Ẩn Ma chuyện khác không giỏi, chỉ biết đấu đá lẫn nhau với xen vào việc của người khác.
Viên Thiên Phóng là một trong số các đại lão của nhánh Ẩn Ma, giờ ta giết hắn là phạm thượng, vi phạm quy củ.”
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Không thì mời Ngụy lão tiền bối tới đi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, Viên Thiên Phóng được Hạng Long sắc phong, kiếm được cớ trong tay, cho dù Ngụy lão có tới thì đã sao? Đơn giản là triển khai trận thế, giằng co mà thôi.
Cuối cùng náo loạn chắc chắn sẽ thành lưỡng bại câu thương, đồng thời bên chịu thiệt vẫn là chúng ta. Dù sao Trấn Võ Đường là thế lực chúng ta kinh doanh bao lâu như vậy, Viên Thiên Phóng việc gì phải tiếc? Hắn chỉ cần phá hoại là được.
Có một câu Viên Thiên Phóng nói không sai, bị một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần để mắt tới không dễ chịu gì.”
Đám người Mai Khinh Liên cùng nhíu mày, chuyện này thật khó giải quyết.
Một số thời điểm, thực lực đủ hoàn thành mọi chuyện.
Cũng như hiện tại, Viên Thiên Phóng tới gây sự với Sở Hưu, hắn thậm chí không có kế hoạch gì, càng không nói tới âm mưu, cứ thế tìm tới cửa. Sở Hưu làm gì hắn phá cái đấy, chuyện này quả thật rất khó chịu.
“Vậy ngươi tính sao?” Mai Khinh Liên hỏi.
Ánh mắt Sở Hưu lấp loáng ánh sáng lạnh nói: “Đầu tiên đợi đã, thiên thời địa lợi nhân hòa, giờ chúng ta không có thứ gì.
Đương nhiên Viên Thiên Phóng kia cũng vậy, quan trọng nhất là ta phát hiện một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Sở Hưu nói với giọng khinh thường: “Viên Thiên Phóng già rồi, sợ, e ngại. Nói câu không êm tai, hắn thậm chí còn chẳng bằng tên đệ tử Hình Tư Đồ kia.”
Trước nay Viên Thiên Phóng luôn tạo cho người ta ấn tượng là một hung đồ Ma đạo cực kỳ điên cuồng. Tam Đại Đạo Môn trừ Thiên Sư Phủ, hắn đều giết một lượt.
Nhưng không biết từ bao giờ, trong lòng Viên Thiên Phóng lại có đủ loại e ngại.
Cũng như hiện tại, nếu Viên Thiên Phóng vẫn điên cuồng như trước, muốn giết ai thì giết, vậy hắn chỉ cần mặc kệ mọi thứ trực tiếp nhắm vào Sở Hưu, bỏ qua thể diện tập kích y. Như vậy Sở Hưu cho dù không chết cũng chỉ có nước bỏ chạy giữ mạng.
Nhưng trong lòng hắn đã có băn khoăn, không dám trắng trợn giết Sở Hưu, như vậy là có sơ hở. Mà có sơ hở, sẽ có cơ hội.
Trong mắt Sở Hưu, Viên Thiên Phóng đã già, đã sợ, trong lòng có băn khoăn. Nhưng trong mắt Viên Thiên Phóng, tên Sở Hưu này đâu có gì khác?
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu trực tiếp co đầu rút cổ vào trong, thậm chí không dám thò mặt ra ngoài. Chuyện này khiến Viên Thiên Phóng cùng người dưới tay càng hành động xấc xược, quả thật không kiêng nể gì cả.
Mặc dù trên giang hồ tiếng than vãn dậy đất, ngay cả triều đình Bắc Yên cũng có lời nói không tốt, nhưng Hạng Long lại không hề nhúng tay. Hơn nữa ngoài dự liệu của Hạng Long là Sở Hưu không hề ra mặt tìm hắn.
Đây là chuyện khiến Hạng Long lấy làm lạ, hắn muốn xem xem rốt cuộc tên Sở Hưu này có thể nhịn đến lúc nào.
Có điều Hạng Long không ngờ lại có người khác tới tìm Sở Hưu trước, là Ngũ Ương đạo nhân.
Thấy Sở Hưu còn thảnh thơi bế quan trong Trấn Võ Đường, Ngũ Ương đạo nhân không khỏi than vãn: “Ta nói này Sở đại nhân, lão già Viên Thiên Phóng kia làm việc quá đáng như vậy, ngươi không định ngăn lại à?”
Trước đó khi Sở Hưu chấp chưởng Trấn Võ Đường, mặc dù Ngũ Ương đạo nhân có rất ít quyền lực nhưng chí ít chỗ quyền lực ít ỏi tới mức đáng thương đó không bị Sở Hưu cướp sạch.
Nhưng giờ Viên Thiên Phóng chấp chưởng Trấn Võ Đường, lúc này lại hay rồi. Đám đồ tử đồ tôn của hắn không e ngại điều gì, ngay cả thế lực vốn thuộc về Ngũ Ương đạo nhân cũng cướp mất.
Ngũ Ương đạo nhân vốn không để tên Đoàn Cửu Ngao kia trong mắt, hắn chỉ e ngại Viên Thiên Phóng.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, địa vị của đối phương trong nhánh Ẩn Ma thậm chí còn cao hơn ta, ngươi bảo ta làm sao giờ?
Nếu đánh không lại vậy thành thật khiêm nhượng đi. Ngũ Ương đạo nhân, ngươi là người hiểu chuyện, không cần khích ta, giờ ta sẽ không xuất thủ.”
Ngũ Ương đạo nhân nghi hoặc nhìn Sở Hưu một lúc lâu.
Theo hắn biết đây không phải tính cách Sở Hưu, tên Sở Hưu này đâu phải loại người chịu nhẫn nhịn?
Hơn nữa Sở Hưu nói giờ sẽ không ra tay, có phải nghĩa là sau này Sở Hưu sẽ ra tay không?
Có điều rõ ràng giờ Sở Hưu không muốn nói, Ngũ Ương đạo nhân đành phải đi khỏi.
Sau khi Ngũ Ương đạo nhân đi khỏi, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ lạnh lùng.
Không phải y không biết cách nhẫn nhịn mà phải xem nhẫn nhịn có giá trị không.
Giờ chưa có cơ hội, đương nhiên y phải tạm thời nhẫn nhịn. Nếu có cơ hội, Sở Hưu sẽ không như Viên Thiên Phóng phải ngại này ngại kia. Nếu xét theo mức độ điên cuồng, thật ra Sở Hưu không kém gì Viên Thiên Phóng lúc còn trẻ.
Lúc này trong Yên Kinh Thành, một tăng nhân hơn ba mươi tuổi mặc áo xám đi theo dòng người, vô thanh vô tức tiến vào trong thành.
Tăng nhân áo xám này có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, trong độ tuổi này đã là không yếu. Hắn đội một cái mũ rộng vành, như tăng nhân hành khất, che khuất mặt mũi của mình, nhưng lúc này dưới chiếc mũ rộng vành lại là một gương mặt tràn đầy hận ý và sát khí.
Tăng nhân này tên là Tông Bình, là đệ tử dưới trướng Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự.
Đương nhiên hắn còn một tên gọi tục gia, là Phùng Trường Phong. Phụ thân hắn chính là gia chủ Phùng gia bị Sở Hưu giết gà dọa khỉ ngay trước mặt mọi người, sau đó cả gia tộc cũng bị diệt môn.
Đại Quang Minh Tự chọn đệ tử trên khắp khu vực phía bắc, Tông Bình có thể gia nhập Đại Quang Minh Tự, gia chủ Phùng gia đã vui mừng như điên.
Mặc dù Đại Quang Minh Tự không chủ động giúp đỡ gia tộc nhỏ như Phùng gia, chẳng qua có Tông Bình, ai cũng biết con hắn là đệ tử Đại Quang Minh Tự, lại còn là sư đệ Tông Huyền, tương lai chắc chắn mượn được chút vinh quang. Cho nên các thế lực lớn đều hết sức khách khí với Phùng gia.
Chương 1025 Báo thù
Mãi tới trước đây không lâu, Tông Bình mới nhận được tin, Phùng gia của hắn đã bị diệt môn!
Nói thật, Tông Bình không thích Phùng gia, cũng chẳng ưa phụ thân mình.
Mẫu thân hắn chỉ là một trong mười mấy tiểu thiếp của phụ thân, hơn nữa còn yếu ớt hay bệnh tật. Hắn ra đời, mẫu thân khó sinh mà chết, cho nên coi như hắn mồ côi mẹ. Từ khi sinh ra, thời gian hắn gặp phụ thân còn chẳng nhiều bằng thời gian hắn ở chung với phụ thân sau khi được Đại Quang Minh Tự thu nhận làm đệ tử.
Hơn nữa hắn cũng không thích gã phụ thân hám lợi cùng Phùng gia tuy nhỏ bé mà lắm lục đục kia.
Có điều dù sao đó cũng là nhà của hắn, là Phùng gia đã sinh ra hắn!
Sau khi biết tin này, Tông Bình không ăn không uống ba ngày, sư môn trưởng bối đều tới khuyên can hắn, bảo hắn nghĩ thoáng một chút.
Ân ân oán oán, thị thị phi phi, đến bao giờ mới chấm dứt được?
Nhưng đáng tiếc, tu vi phật pháp của Tông Bình không được tốt.
Hắn hiểu đạo lý, biết vào không môn phải cắt đứt triệt để cùng phàm trần thế tục. Đại Quang Minh Tự không thể vì người nhà một đệ tử mà liều mạng với Sở Hưu.
Còn thân thế Tông Bình như vậy cũng sẽ khiến các sư trưởng Đại Quang Minh Tự đồng tình, càng chiếu cố nhiều hơn.
Có điều đạo lý là đạo lý, lựa chọn vẫn là lựa chọn.
Phá gia diệt môn, thù sâu như biển!
Thù này Tông Bình không bỏ được!
Cho dù biết đối phương là đại ma đầu danh chấn giang hồ, còn mình chỉ là một tăng nhân nhỏ bé của Đại Quang Minh Tự, Tông Bình vẫn tới.
Nắm bình sứ trong ngực, đó là căn nguyên lòng tin báo thù của Tông Bình.
Hai bên mặc dù chỉ kém một cảnh giới, nhưng cảnh giới này lại lớn tới một trời một vực. Muốn dùng lực lượng bản thân giết chết Sở Hưu, Tông Bình có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ.
Cho nên muốn giết Sở Hưu, chỉ có thể dùng ngoại lực.
Bình sứ kia là kỳ độc Thất Dạ Phệ Tâm Tán của Ngũ Độc Giáo, cho dù là tông sư võ đạo dính vào, trong bảy ngày không có giải dược cũng chắc chắn phải chết.
Nói lại thì Tông Bình nhận được thứ này cũng có liên quan tới Sở Hưu.
Vốn trên giang hồ các võ giả đều cực kỳ khinh thường những thủ đoạn cổ trùng hạ độc, cho rằng nó là tiểu đạo, khó thành nghiệp lớn.
Nhưng sau lần trước Sở Hưu lợi dụng Đoạn Trường Cổ giết chết Phương Kim Ngô, thứ bỉ ổi này mới được người ta đánh giá lại.
Chỉ cần ngươi có thực lực nhất định lại kết hợp với ngoại vật, một khi phát huy tốt có thể lấy yếu thắng mạnh.
Cho nên sau lần đó, trên giang hồ có không ít người thu thập những thứ này. Còn Đại Quang Minh Tự lại ra tay đoạt lại những thứ âm độc đó.
Thất Dạ Phệ Tâm Tán này do Tông Bình giết chết một tên cướp Tây Sở, lấy được từ trên người hắn. Chắc hẳn kẻ này định đem độc dược sang bên Bắc Yên bán, kiếm một món hời.
Thế nhưng còn chưa nộp lên Tông Bình đã nghe tin gia tộc của mình đã bị diệt môn. Chuyện này theo Tông Bình thấy là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Đây chính là báo ứng của Sở Hưu!
Nhìn Yên Kinh Thành diện tích khổng lồ, Tông Bình đột nhiên nhíu mày.
Hắn từng tới Yên Kinh Thành nhưng lại không quen thuộc.
Quan trọng nhất là hắn không biết mặt Sở Hưu.
Cho dù muốn hạ độc cũng phải tìm hiểu rõ ràng tin tức về Sở Hưu, sau đó tới bên người Sở Hưu mới được.
Nhìn bốn phía, Tông Bình tùy ý chọn một quán rượu tại Yên Kinh Thành.
Tông Bình không phải tân nhân mới bước vào giang hồ, trong số những đệ tử bối phận chữ Tông của Đại Quang Minh Tự, hắn cũng có thực lực không tồi. Từ trước đây khá lâu hắn đã bắt đầu hành tẩu trên giang hồ, hết sức quen thuộc với một số bí mật cùng thủ đoạn trên giang hồ.
Hắn không biết tin tức thói quen của Sở Hưu, nhưng có người biết, tỷ như Phong Mãn Lâu.
Kẻ buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu thích nhất là ngồi trong quán rượu, bởi nơi này tin tức thông suốt, cũng dễ tìm hiểu tin tức mới nhất.
Quả nhiên, trên tầng cao nhất của quán rượu, một võ giả hơn ba mươi tuổi, xắn tay áo, sau lưng cắm hai cây quạt, khóe miệng để hai hàng ria, dáng vẻ dở dở ương ương đang khoác loác với một đám võ giả khác xung quanh.
Tông Bình đi tới bên cạnh hắn, hạ giọng truyền âm: “Có chuyện làm ăn lớn tới cửa.”
Kẻ buôn tin kia vừa nghe tới chữ làm ăn lớn lập tức hưng phấn vung tay nói: “Đợi lát nữa sẽ kể cho các ngươi về Đại chiến chính ma, chuyện làm ăn của lão tử tới rồi!”
Đối với những kẻ buôn tin giang hồ, chuyện khiến bọn họ hưng phấn nhất là phát hiện tin tức lớn và bán được tin tức lớn.
Dẫn Tông Bình tới một gian phòng, gã buôn tin giang hồ kia vội vàng hỏi: “Vị đại sư này muốn mua tin tức như thế nào?”
Tông Bình lạnh nhạt nói: “Sao ngươi biết ta là đại sư? Mặc tăng y thì nhất
định là đại sư hay sao?”
Kẻ buôn tin giang hồ kia cười hắc hắc rồi nói: “Đương nhiên mặc đồ tăng không nhất định là hòa thượng, nhưng với đại sư ta lại dám khẳng định. Đại sư ngài nhất định là hòa thượng, hơn nữa còn là hòa thượng của Đại Quang Minh Tự.
Đại sư ngài mỗi khi hành động đều tuân theo một quy luật nhất định. Chỉ có đệ tử Đại Quang Minh Tự khi nhập môn mới yêu cầu hà khắc như vậy, thông qua việc rèn luyện gân cốt cơ bắp để luyện tập nghị lực cho đệ tử.
Hơn nữa tay phải đại sư luôn vô thức đặt phía dưới trái tim ba tấc, rõ ràng là rất hay làm động tác vê phật châu. Những thứ đó cộng lại mà còn không phải hòa thượng, vậy tại hạ không đoán được có khả năng nào khác.”
Tông Bình gật đầu: “Người buôn tin của Phong Mãn Lâu, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Người buôn tin giang hồ kia cười cười nói: “Đại sư đừng cười ta, xin hỏi đại sư muốn mua tin gì?”
Tông Bình trầm giọng nói: “Tin tức liên quan tới Sở Hưu! Tất cả mọi thứ về Sở Hưu, thời gian làm việc nghỉ ngơi, mọi thứ!”
Người buôn tin giang hồ kia lập tức run rẩy một chút, vội vàng nói: “Vị đại sư này, không phải ta không muốn bán cho ngài, nhưng ngài cũng biết thân phận Sở Hưu kia rồi đấy, quá mẫn cảm. Ta thật sự không dám bán!
Nếu ngài thật sự muốn mua vậy phải tới tổng bộ tìm lâu chủ hay phó lâu chủ mới mua được. Tin tức như vậy chỉ có bọn họ dám bán ra ngoài.”
Tông Bình cau mày, vì mua tin hắn còn phải chạy tới Đông Tề xa xôi hay sao? Hơn nữa có tới Đông Tề nhận được tin cũng thành lỗi thời rồi.
“Ngươi sợ cái gì? Sợ Sở Hưu hay sao?”
Người buôn tin Phong Mãn Lâu kia cười khổ nói: “Toàn bộ Bắc Yên này, ngài tìm được mấy ai không sợ Sở Hưu?”
Tông Bình lạnh lùng nói: “Ngươi sợ Sở Hưu chẳng lẽ không sợ ta ư? Ngươi nghĩ hòa thượng thì không dám ra tay giết người?”
Trên người Tông Bình lóe lên sát khí, hắn đã từng giết người, còn giết không ít. Đương nhiên đại đa số đều là hạng hung đồ ma đạo hay sơn tặc thổ phỉ.
Lần này hắn cũng bị ép tới hết cách, chỉ có thể uy hiếp như vậy.
“Đừng đừng! Đại sư xin tỉnh táo một chút, ta bán thông tin cho ngài... Không! Ta tặng không cho đại sư ngài, chỉ xin đại sư tuyệt đối đừng nói lộ ra ta.”
Nghe người buôn tin giang hồ nói vậy, Tông Bình mới lạnh nhạt đáp: “Yên tâm, ta biết quy củ của Phong Mãn Lâu, ta sẽ không tiết lộ chút gì.
Có điều thời gian tới ngươi phải liên tục đưa tin cho ta, nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đó.”