Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291 Số mệnh không tốt

Khương Văn Nguyên có dã tâm tạo phản đương nhiên cũng phải có chút vốn liếng và thực lực, bằng không chẳng cuồng vọng tự đại tới mức ngu ngốc rồi à?

Cho nên bất luận Sở Hưu hay những người khác đều không ngạc nhiên khi thấy một tông sư võ đạo địch nổi Trương Nhượng xuất hiện.

Trương Nhượng cau mày suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Đệ tử bị ruồng bỏ của Thuần Dương Đạo Môn, Cửu Cung Liệt Dương - Đậu Hàn Uy? Nghe nói ngày xưa ngươi ngộ sát đồng môn bị Thuần Dương Đạo Môn khai trừ khỏi tông môn, bị đuổi giết sinh tử không rõ. Thật không ngờ giờ ngươi vẫn còn sống, lại còn đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo.

Nếu ngươi đã thành tông sư võ đạo, vậy cho dù là Thuần Dương Đạo Môn cũng không thể truy sát ngươi như lúc trước nữa, sao ngươi phải khổ sở tự tìm đường chết như vậy?”

Thuần Dương Đạo Môn thân là một trong Tam Đại Đạo Môn, trong đó có gió thổi cỏ lay gì gì, người trong giang hồ đều biết.

Đậu Hàn Uy trước kia trong Thuần Dương Đạo Môn mặc dù thanh danh không nổi nhưng ít nhiều cũng có chút tiếng tăm, ai ngờ hắn lại đột nhiên gây ra chuyện tự ý sát hại đồng môn, từ đó bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát. Đây là chuyện người trong giang hồ đều biết.

Ban đầu hắn đã là Thiên Nhân Hợp Nhất, giờ mấy chục năm trôi qua, ai cũng cho là hắn đã chết từ lâu, không ngờ Đậu Hàn Uy vẫn luôn giấu mình trong An Nhạc Vương Phủ, đồng thời còn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Đậu Hàn Uy phất đạo bào, trầm giọng nói: “Ngộ sát đồng môn? Ngươi nói sai một điểm, không phải ngộ sát, lão hủ vốn cố ý giết người.

Một số kẻ thực sự nên giết, cho dù vì thế mà phản bội tông môn lão hủ cũng không tiếc!

Lão hủ không muốn nhắc lại chuyện cũ năm đó nữa. Nếu không nhờ An Nhạc Vương đời trước mạo hiểm thu lưu, sợ rằng giờ lão hủ đã thành bộ xương khô trong nấm mồ, càng không thể có tu vi tông sư võ đạo như hiện tại.

Ân tình này lão hủ phải trả, đường chết cũng được, đường sống cũng chẳng sao, dù sao cũng phải đánh thử mới biết được.”

Dứt lời Đậu Hàn Uy phất tay áo, đạo trong đạo bào rộng lớn từng chuôi trường kiếm lóng lánh Thuần Dương Cương Khí liên tiếp bắt ra, tất cả có chín thanh kiếm mang theo lực lượng Thuần Dương Cương Khí chói mắt chém về phía Trương Nhượng!

Khương Văn Nguyên sau lưng Đậu Hàn Uy hai mắt trừng trừng, đầy vẻ không cam lòng.

Họ Khương bọn họ vất vả lắm mới mời chào được một cường giả như vậy, còn cung cấp tài nguyên bồi dưỡng hắn thành tông sư võ đạo, kết

quả giờ đã bại lộ. Đối mặt với Đại tổng quản Điện Tiền Ti, Độc Long Thủ - Trương Nhượng vốn nổi xú danh, ngay cả Khương Văn Nguyên cũng không tin Đậu Hàn Uy thắng được.

Kỳ bá đứng sau lưng Khương Văn Nguyên vội vàng lôi kéo hắn nói: “Vương gia! Đi mau! Không biết Đậu Hàn Uy tiền bối chống cự được bao lâu, chúng ta không đi nhanh thì trễ mất!”

Khương Văn Nguyên cắn răng nói: “Đi!”

Nói xong, Khương Văn Nguyên trực tiếp được các môn khách giả hộ tống trốn ra khỏi vương phủ.

Mà lúc này, giữa trận Đậu Hàn Uy đã giao thủ cùng Trương Nhượng.

Đậu Hàn Uy xuất thân Thuần Dương Đạo Môn, là một trong Tam Đại Đạo Môn, thực lực nội tình đều vô cùng thâm hậu.

Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn nổi danh thiên hạ, là cương khí chí dương chí cương, có uy năng cường đại phá tà tru ma, vừa vặn khắc chế cương khí kịch độc của Trương Nhượng.

Võ thuật Đậu Hàn Uy tu luyện cũng vô cùng kỳ dị, hắn dùng mười năm tế luyện chính thanh Thuần Dương Kiếm, lúc đối địch dùng Thuần Dương Cương Khí điều khiển, thậm chí có thể một mình kết thành Cửu Cung Liệt Dương Kiếm Trận, uy lực cực kỳ bất phàm.

Cho nên cho dù Đậu Hàn Uy đột phá cảnh giới Chân Đan muộn hơn Trương Nhượng, kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều như hắn, nhưng giờ hai người liều mạng lại thành cục diện ngang tài ngang sức.

Vừa giao thủ với Đậu Hàn Uy, Trương Nhượng vừa quát lớn: “Tất cả ra tay cho ta! Tuyệt đối không thể để Khương Văn Nguyên chạy thoát!”

Dứt lời, cẩm bào quanh người Trương Nhượng không gió mà bay, cương khí bùng lên, một trảo đánh xuống. Sương độc bảy màu lộng lẫy ầm ầm bộc phát, như lĩnh vực bao phủ lấy Đậu Hàn Uy. Trong phạm vi đó thậm chí cả thiên địa nguyên khí cũng bị ăn mòn.

Trương Nhượng cũng dần nóng nảy, hắn không ngờ công pháp của Đậu Hàn Uy lại khắc chế bản thân như vậy, trong thời gian ngắn không thể làm gì được đối phương.

Trong làn sương độc bảy màu mịt mờ không thấy được năm ngón đó, một luồng sáng kim chói mắt bùng lên.

Đậu Hàn Uy phun ra một ngụm máu tươi, bám vào chín chuôi Thuần Dương Kiếm, huyết khí thiêu đốt, chín thanh Thuần Dương Kiếm bao quanh người khiến hắn như một vầng mặt trời giữa không trung.

“Ngự!”

Quát lên một tiếng, chín thanh Thuần Dương Kiếm liên tiếp chém ra, thành sau uy thế lại mạnh hơn thanh trước, chín kiếm cùng xuất trực tiếp phá tan lĩnh vực sương độc kia.

“Trấn!”

Chỉ trong chớp mắt, chín thanh Thuần Dương Kiếm xoay vòng đan xen ngưng tụ thành kiếm trận đánh về phía Trương Nhượng, lập tức đảo ngược tình thế.

Hai tông sư võ đạo giao thủ khiến người dưới nhìn như si như say, dù sao với những người cấp bậc như họ, quan sát cường giả giao thủ cũng có thể mang tới không ít lợi ích.

Có điều lợi ích thì lợi ích, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành.

Ngay khi Khương Văn Nguyên đào tẩu, mọi người lập tức truy kích, nhất định phải mang đầu Khương Văn Nguyên về.

Có điều mấy năm nay An Nhạc Vương tích lũy được không ít lực lượng, trong đó còn có vài đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.

Cho dù Vương Cẩn cùng Phương Trấn Kỳ đều có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, trong Điện Tiền Ti mà Trương Nhượng mang theo cũng có không ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng trong thời gian ngắn cũng bị đối phương ngăn cản.

Những người này là môn khách An Nhạc Vương Phủ do Khương Văn Nguyên chiêu hiền đãi sĩ mời chào tới. Bọn họ không thẹn với vị trí cung phụng mà Khương Văn Nguyên trao tặng, lúc này cho dù biết An Nhạc Vương Phủ sắp sụp đổ, đám người vẫn liều mạng ngăn cản, mặc dù có người nửa đường bỏ trốn nhưng chỉ là số ít.

Lúc này Sở Hưu cũng mang theo người của Quan Trung Hình Đường đuổi giết Khương Văn Nguyên phía sau, lần lượt chém giết những kẻ địch ngăn cản.

Trình Chu Hải cùng Chung Bình, Vương Thiên Bình đều đi theo phía sau Sở Hưu. Người của Quan Trung Hình Đường bọn họ là ít nhất, lúc này cũng chỉ đánh đấm bên ngoài. Có điều giết một người cũng là công lao, sau này có thể tới Đông Tề lĩnh thưởng, dẫu sao cũng nhiều hơn bổng lộc bọn họ tại Quan Trung Hình Đường.

Có điều lúc này ánh mắt Vương Thiên Bình nhìn bóng lưng Sở Hưu đã mang theo đủ loại ác ý oán hận, hắn vĩnh viễn không quên được hành động sỉ nhục của Sở Hưu hôm nay.

Thậm chí trong lòng Vương Thiên Bình lúc này còn thầm nghĩ, liệu có nên nhân cơ hội đánh lén Sở Hưu hay không? Có điều ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi lập tức bị hắn dập tắt.

Giờ đánh lén Sở Hưu căn bản là tự tìm đường chết. Hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Sở Hưu, hoàn toàn áp đảo bản thân. Dưới tay Sở Hưu, thậm chí hắn không đỡ nổi một chiêu.

Hơn nữa cho dù đánh lén thành công đi nữa, bọn Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều đang ở đây, bị bọn họ nhìn thấy trừ phi mình giết họ diệt khẩu, còn không đời này đừng nghĩ trở lại Quan Trung Hình Đường, thậm chí còn bị người của Quan Trung Hình Đường truy sát tới chết.

Địa vị của Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường khác với hắn, hôm qua nếu hắn bị Sở Hưu giết chết, vậy Quan Trung Hình Đường chỉ phạt nặng

Sở Hưu. Còn nếu hắn dám đánh lén giết chết Sở Hưu, vậy sẽ thành trọng tội không thể tha thứ.

Dù sao hắn cũng chỉ là một tuần sát sứ bình thường, còn Sở Hưu lại là tuấn kiệt xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường, cho dù Quan Trung Hình Đường luôn rêu rao bản thân công bằng công chính, đối xử bình đẳng, nhưng địa vị của các võ giả vẫn có khác biệt rất lớn.

Ngay lúc Vương Thiên Bình suy nghĩ lung tung lại thấy mười võ giả Ma đạo mang theo ma khí ngập trời đột nhiên lao tới, khiến tất cả mọi người giật mình.

Trước đó bọn họ nói Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo, thật ra chỉ là cái cớ Trương Nhượng thuận miệng nói bừa mà thôi. Dù sao chuyện nội đấu của hoàng thất không thể rêu rao ra được.

Thế nhưng không ai ngờ Khương Văn Nguyên này lại thật sự cấu kết với Ma đạo, đúng là gan to bằng trời.

Chỉ có điều đám võ giả Ma đạo này không ngăn cản bọn Sở Hưu mà là định lao ra, hướng bọn họ chọn lựa chính là nhóm người Sở Hưu.

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ quỷ dị, y đột nhiên quát lên: “Lui!”

Dứt lời thân hình Sở Hưu lập tức thối lui, bọn Trình Chu Hải ngây ngẩn, cũng lập tức rút sang hai bên.

Những võ giả Ma đạo này rất mạnh, yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh, kẻ dẫn đầu thậm chí có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất. Chống đối với bọn họ quả thật là tự tìm đường chết, Sở Hưu bảo bọn họ thối lui cũng hợp lý.

Còn những võ giả Ma đạo này có vẻ chỉ định xông qua vòng vây, sau khi Sở Hưu nhượng bộ, bọn họ trực tiếp chạy qua.

Lúc võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đi qua chỗ Vương Thiên Bình có tốc độ chậm hơn Sở Hưu một chút, hắn lại đột nhiên xuất chưởng. Chưởng thế ma khí lớn tới hơn mười trượng ầm ầm đánh ra, trực tiếp hất văng Vương Thiên Bình đang không hề phòng bị bay ngược ra ngoài, chớp mắt đã bị chấn nát nội phủ, không còn hơi thở.

Trước khi chết Vương Thiên Bình cũng không hiểu nổi vì sao võ giả Ma đạo này đi qua người Sở Hưu lại không động thủ, qua người Trình Chu Hải cùng Chung Bình cũng không động thủ, mãi tới lúc qua bên cạnh hắn lại đột nhiên xuất chưởng đánh chết hắn như tiện tay đập một con ruồi cản đường.

Xuất chưởng đánh chết Vương Thiên Bình xong, võ giả Ma đạo dẫn đầu thậm chí không hề ngừng lại, không nhìn về phái bọn Sở Hưu mà trực tiếp chạy về phía xa, giống như mục đích của bọn họ thật sự là bỏ chạy giữ mạng.

Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều trợn tròn hai mắt, vô thức nhìn sang phía Sở Hưu, ánh mắt mang chút hoài nghi.

Cũng không trách bọn họ nghi ngờ, hôm qua Vương Thiên Bình còn định lén lút đâm đao sau lưng Sở Hưu, bị Sở Hưu giáo huấn một trận. Kết quả hôm nay hắn lại bỗng toi mạng tại đây, có là ai cũng phải nghi ngờ Sở Hưu.

Sở Hưu nhún vai nói: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Vừa rồi ta đã bảo các ngươi lui rồi mà, tên ngu ngốc kia không biết nghĩ cái gì mà chạy chậm như vậy. Cản đường người ta, bị người ta đánh chết, vậy trách được ai?

Sinh tử có mệnh, số mệnh tên này không tốt, chỉ trách bản thân hắn xui xẻo thôi.”

Thời khắc cuối cùng
Chương 292 Thời khắc cuối cùng

Lời này của Sở Hưu khiến Trình Chu Hải không còn gì để nói, xui xẻo? Giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy, mặc dù có vẻ giống lấy lệ.

Có điều đang trước mặt bao người như vậy, ai cũng thấy Vương Thiên Bình chết ra sao. Hơn nữa Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều không phải người thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí bọn họ còn có phần khinh ghét Vương Thiên Bình, bởi vậy không ai nói gì mà tiếp tục ra tay vây giết đám người An Nhạc Vương Phủ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đừng tập trung một chỗ, mọi người tản ra, chọn hồng mềm mà niết. Chúng ta là người ngoài, chỉ tới nhận ban thưởng là được, người của An Nhạc Vương Phủ có chạy cũng không liên quan tới chúng ta.”

Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều gật đầu, cho dù Sở Hưu không nói bọn họ cũng định làm như vậy, nếu lại như vừa rồi đột nhiên có cảnh giới xuất hiện đập chết bọn họ, vậy mới gọi là xui xẻo.

Ba người tản ra, Sở Hưu híp mắt như đã sớm có mục tiêu, lao theo hướng đã tính trước.

Vừa xuất thủ giết người chính là Vô Tướng Ma Tông, có điều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia không phải Lục tiên sinh mà là một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất khác của Vô Tướng Ma Tông.

Vương Thiên Bình kia tự tìm đường chết, Sở Hưu đương nhiên không cản.

Mặc dù thực lực Vương Thiên Bình khá thấp, Sở Hưu cũng chẳng đặt hắn trong mắt, nhưng giờ y không muốn mang phiền toái về Quan Trung Hình Đường, vừa vặn giải quyết ngay tại đây.

Một võ giả Ngoại Cương cảnh mà thôi, người của Vô Tướng Ma Tông cũng chẳng để tâm, tiện tay đập chết hắn, bán cho Sở Hưu một ân tình.

Lúc này Khương Văn Nguyên đã được Kỳ bá cùng một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác hộ tống trốn được một đoạn. Những môn khách cung phụng khác đều gặp phải tầng tầng đuổi giết, tạm thời không đuổi theo kịp.

Nhìn Kỳ bá cùng người trung niên đeo trường kiếm bên cạnh, Khương Văn Nguyên bi thương vô cùng, không ngừng thở dài.

Người trung niên đeo trường kiếm trầm giọng nói: “Vương gia không cần như vậy, chẳng phải ngài đã sớm chuẩn bị không ít tài sản bên Bắc Yên và Tây Sở à? Trời không tuyệt đường người, chúng ta không ở lại Đông Tề được thì tới Bắc Yên hay Tây Sở đều được mà.”

Kỳ bá cũng nói: “Đúng vậy, hoàng tộc họ Lữu bội tín bội nghĩa, lần này chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.”

Thỏ khôn có ba hang, thật ra các đời An Nhạc Vương từ thời tổ tiên Khương Văn Nguyên đã bắt đầu bí mật mua sắm sản nghiệp tại Bắc Yên cùng Tây Sở, còn giấu diếm đại lượng tài nguyên. Bọn họ cũng sợ hoàng tộc họ Lữ trở mặt, cũng phải để lại đường lui cho mình.

Chỉ có điều bao năm như vậy, các đời An Nhạc Vương vẫn bình an vô sự, thậm chí ngay Khương Văn Nguyên cũng không ngờ lại có ngày dùng tới.

Khương Văn Nguyên biểu cảm như cười như khóc nói: “Không còn, không còn gì nữa rồi. Căn cơ của ta đều ở Đông Tề, cho dù có tới Bắc Yên hay Tây Sở cũng không còn cơ hội đông sơn tái khởi nữa rồi.”

Tới giờ Khương Văn Nguyên mới hiểu, thật ra mọi thứ của hắn đều do hoàng tộc họ Lữ ban cho.

Đông Tề thừa nhận hắn là An Nhạc Vương, hắn mới được làm vương gia khác họ của Đông Tề, mới có thể thoải mái phát triển thế lực, mới có thể mời chào nhiều tuấn kiệt anh hào trên giang hồ như vậy.

Không có thân phận đó, hắn chẳng là cái thá gì, lấy gì mà đòi đông sơn tái khởi?

Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Nếu vương gia đã không muốn tới Tây Sở và Bắc Yên, vậy lưu lại tại Đông Tề nhé?”

Kỳ bá cùng võ giả trung niên đeo trường kiếm lập tức cảnh giác nhìn theo hướng có tiếng nói.

Chỉ thấy thân hình Lục tiên sinh đi ra từ trong bóng tối. Thấy là hắn, Kỳ bá cùng võ giả đeo kiếm kia mới thở phào một hơi.

Bọn họ rất quen thuộc với Lục tiên sinh, Vô Tướng Ma Tông và An Nhạc Vương Phủ hợp tác đã lâu, trước nay Lục tiên sinh đều là người liên lạc cùng bọn họ.

Có điều Khương Văn Nguyên lại nhìn Lục tiên sinh quát lớn: “Vừa rồi sao người của Vô Tướng Ma Tông các ngươi lại bỏ trốn? Đám người Ma đạo các ngươi quả nhiên không đáng tin cậy!”

Trước đó Vô Tướng Ma Tông không tham gia ngăn cản đám người đuổi giết, ngược lại tập trung bỏ trốn, Khương Văn Nguyên đã chứng kiến tất cả.

Kỳ bá khẽ kéo Khương Văn Nguyên một cái, ý bảo hắn tỉnh táo một chút.

Giờ An Nhạc Vương Phủ đã hoàn toàn sụp đổ, đương nhiên không cách nào hợp tác với Vô Tướng Ma Tông nữa.

Lúc này đừng nên đắc tội với đối phương thì tốt hơn, không khéo bọn họ còn phải mượn lực lượng Vô Tướng Ma Tông để bỏ trốn giữ mạng là khác.

Ngay lúc Kỳ bá định nói gì đó, Lục tiên sinh lại đột nhiên lên tiếng: “Sở tiểu hữu, ra đi, Vô Tướng Ma Tông ta không nhận được công lao này, tặng ngươi đấy.”

Thân hình Sở Hưu cũng bước ra theo hướng khác, chắp tay với Lục tiên sinh mỉm cười nói: “Đa tạ tiền bối.”

Thấy Sở Hưu xuất hiện, đám người Khương Văn Nguyên trợn tròn hai

mắt, không hiểu rốt cuộc tình hình ra sao.

Sở Hưu hỏi: “Tiền bối lấy hết đồ trong An Nhạc Vương Phủ rồi chứ?”

Lục tiên sinh mỉm cười nói: “Ngươi thông báo rất kịp thời, sau khi Điện Tiền Ti đánh tới, ta cùng các đệ tử Vô Tướng Ma Tông đã dùng hộp báu không gian dọn trống kho chứa bảo vật rồi.

Chậc chậc, mấy năm gần đây An Nhạc Vương Phủ tích trữ cũng thật phong phú. Cũng khó thay cho hoàng tộc họ Lữ, dung túng các ngươi được lâu như vậy.”

Giao dịch giữa vị đệ tử Ma giáo Sở Hưu và Vô Tướng Ma Tông rất sung sướng.

Ngay khi người của Điện Tiền Ti sắp động thủ, y đã đưa tin cho Lục tiên sinh, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nhân lúc cháy nhà mà hôi một đống của.

Dù sao sau này An Nhạc Vương Phủ cũng bị tra xét tịch thu, y cũng chẳng cầm được.

Còn Lục tiên sinh có qua có lại, âm thầm truyền vị trí của Khương Văn Nguyên cho Sở Hưu.

Mặc dù hoàng đế Đông Tề đã nói ai cầm được đầu Khương Văn Nguyên sẽ có thưởng lớn, nhưng hắn là người trong Ma đạo, còn là Vô Tướng Ma Tông vốn đầy tiếng xấu.

Nếu Lục tiên sinh dám cầm đầu của Khương Văn Nguyên tới lĩnh thưởng, không khéo ngay đầu mình cũng phải để lại tại Đông Tề, cho nên tốt nhất là giao cho Sở Hưu.

Nghe hai người trò chuyện, sắc mặt Khương Văn Nguyên đã tức tối tới mức đỏ bừng, như sắp xuất huyết.

Hắn chỉ vào Lục tiên sinh quát lên thê lương: “Khốn kiếp! Ngươi dám phản bội ta?”

Kỳ bá cùng võ giả đeo kiếm cũng kinh hãi.

An Nhạc Vương Phủ bọn họ cấu kết cùng Vô Tướng Ma Tông cũng thôi, dù sao với thân phận của Khương Văn Nguyên, hắn làm ra chuyện như vậy cũng rất bình thường.

Nhưng Sở Hưu là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, ngay y cũng cấu kết với Ma đạo, nếu chuyện này truyền ra chắc chắn Sở Hưu sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục!

Lục tiên sinh thản nhiên đáp: “Vương gia ngài nói sai mất rồi, Vô Tướng Ma Tông ta trước nay chưa bao giờ là thuộc hạ của ngươi. Sao lại nói là phản bội?

Nể tình ngươi ta từng hợp tác, hôm nay ta đích thân tới đưa tiễn ngươi, đã đủ thành ý chưa?”

Khương Văn Nguyên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu và Lục tiên sinh, dáng vẻ phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.

Lúc này hắn mới hiểu vì sao lần trước hắn bảo Lục tiên sinh đi giết Sở Hưu, kết quả lại không giết được. Thật ra hai kẻ này đã sớm cấu kết với nhau.

Sở Hưu bước tới, lạnh lùng nói: “An Nhạc Vương, vốn ngươi ta nước sông không phạm nước giếng, cho dù tiến độ tra án kẹt tại Tụ Long Các của ngươi, ta cũng sẽ nể mặt triều đình Đông Tề, không ra tay với ngươi.

Nhưng ngươi lại định giết ta, tự tìm đường chết, vậy chẳng trách được người khác.

Giờ hoàng đế Đông Tề muốn đầu của ngươi, cho dù ngươi có chạy tới Bắc Yên hay Tây Sở cũng bị truy sát không ngừng nghỉ. Cho nên chẳng bằng giờ giúp ta một tay, ta cũng cho ngươi ra đi sảng khoái, như vậy chẳng tốt hơn sao?”

Võ giả trung niên đeo trường kiếm bước tới, trầm giọng nói: “Kỳ bá, dẫn vương gia đi trước, để ta ngăn cản!”

Lục tiên sinh cười lên quái dị nói: “Bi Thu Kiếm Khách - Hàn Đông Nhạc, ngươi làm khách khanh dưới trướng Khương Văn Nguyên chắc đã mười năm rồi nhỉ?

Ngày trước vì một nữ tử mà ngươi kết thù kết oán với Nam Thương Hạ Hầu thị, là Khương Văn Nguyên giúp ngươi giải quyết. Nhưng thực ra Khương Văn Nguyên chỉ nói một câu mà thôi.

Vì câu nói đó, ngươi làm cung phụng dưới trướng Khương Văn Nguyên mười năm, trung thành tuyệt đối với hắn. Như vậy còn chưa đủ ư, liều mạng làm gì, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết thực lực của ta hay sao?”

Hàn Đông Nhạc rút thanh trường kiếm sau lưng mình ra, đó là một thanh kiếm mang theo hoa văn kỳ dị mỹ lệ, có vẻ sáng lạn chói mắt dị thường.

“Có ơn phải trả có oán phải đền. Ngày trước ta đã nhận ân huệ của vương gia, hôm nay ta cũng phải hoàn trả.

Ân tình nhỏ nhoi cũng cần báo đáp chứ nói chi vương gia đã giúp ta chống đỡ lại Nam Thương Hạ Hầu Thị. Mặc dù chỉ là một câu nhưng còn quý giá hơn cái mạng của ta.

Lục tiên sinh, ta đã thấy ngươi xuất thủ, thực lực của ngươi chắc chỉ thiếu một chút là lên tới tông sư võ đạo, ta còn xa mới bằng.

Nhưng hôm nay chỉ cần ta còn cầm được kiếm, ngươi cũng đừng hòng động tới vương gia.”

Thấy bộ dáng này của Hàn Đông Nhạc, Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Người trượng nghĩa như ngươi đúng là không nhiều. Tính ra võ giả xuất thân dân dã như ngươi ngược lại còn trung nghĩa hơn đám đệ tử đại phái.

Giờ ta đã hiểu vì sao Khương Văn Nguyên lại thích mời chào đám võ giả dân dã các ngươi như vậy, thậm chí không tiếc tiền của.

Đám người các ngươi đúng là ngu ngốc đến mức đáng yêu, khiến ta cũng không nỡ giết ngươi.

Ta đây trước nay rất ít khi cho người khác cơ hội. Giờ ta cho ngươi một lần, rốt cuộc ngươi có lui hay không?”

Hàn Đông Nhạc lắc đầu nói: “Mỗi người đều có việc mình cần kiên trì trong lòng, cũng như Côn Luân Ma Giáo rõ ràng đã bị hủy diệt bao năm như vậy nhưng Vô Tướng Ma Tông các người vẫn không hề từ bỏ. Giờ ta cũng sẽ không lùi!”

Dứt lời Hàn Đông Nhạc trực tiếp cầm trường kiếm chém về phía Lục tiên sinh, thế đao mau lẹ như gió, mỹ lệ vô song, rực rỡ chói mắt.

“Đáng tiếc, không tự biết mình!”

Lục tiên sinh thở dài một tiếng, một chưởng đánh ra, ma khí vô biên ngưng tụ thành chưởng thế không lồ đánh về phía thế đao của Hàn Đông Nhạc, Âm La Ma Trảo, Tê Thiên Liệt Địa!

Gần như chỉ trong chớp mắt, thế đao của Hàn Đông Nhạc đã bị trảo thế của Lục tiên sinh đánh cho vỡ nát, hoàn toàn áp đảo.

Chỉ có điều Hàn Đông Nhạc thấy chết không sờn, cục diện không địch lại thì trực tiếp thiêu đốt tinh huyết bản thân, muốn ngăn cản Lục tiên sinh.

Khương Văn Nguyên trợn rách mí mắt, người chứ nào phải cỏ cây, lúc trước hắn mời chào những môn khách cung phụng này chỉ ôm tâm lý lợi dụng đối phương.

Có điều những người này dẫu sao cũng đã bầu bạn với hắn hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, giờ lại vì bảo vệ hắn mà liều cả tính mạng, Khương Văn Nguyên sao lại không xúc động?

Nhưng giờ không phải lúc xúc động, Kỳ bá kéo Khương Văn Nguyên hô lớn: “Vương gia mau đi thôi!”

Nói xong Kỳ bá trực tiếp bộc phát tốc độ nhanh nhất của mình, không buồn để ý tới tôn ti trên dưới gì, cõng Khương Văn Nguyên lên lưng định bỏ trốn.

Có điều hắn còn chưa đi được bao lâu, phía sau đã vang lên giọng nói của Sở Hưu: “Chạy? E là các ngươi chạy không thoát rồi, chẳng bằng đưa đầu cho ta mượn về lĩnh thưởng, sang năm ta sẽ đốt chút tiền giấy cho ngươi, để ngươi xuống dưới kia lại thoải mái làm chức An Nhạc Vương của mình, như vậy chẳng tốt ư?”

Liều mạng
Chương 293 Liều mạng

Sở Hưu móc nối các phương, cuối cùng thành công mượn tay hoàng thất Đông Tề diệt trừ Khương Văn Nguyên, giờ sao lại dễ dàng bỏ qua cho đối phương được?

Chỉ có điều Sở Hưu không ngờ mấy năm nay Khương gia vẫn dành dụm được chút nội tình. Nội tình này không phải tài nguyên tu luyện mà là người.

Giang hồ ích kỷ, chữ lợi lên đầu

Thậm chí một số tông môn Chính đạo nổi danh thiên hạ cũng chỉ nhân nghĩa ngoài miệng, nhưng thực tế luôn vứt đạo nghĩa sang một bên.

Có điều thế gian này lớn như vậy, ngược lại cũng có những người thật sự coi trọng bốn chữ trung hiếu nhân nghĩa.

Tỷ như Đậu Hàn Uy lúc trước, lại như Hàn Đông Nhạc lúc này.

Chỉ tiếc là loại người này quá ít, huống hồ đối với tình hình của Khương Văn Nguyên hiện tại, loại người này có nhiều nữa cũng vô dụng. Hôm nay họ Khương An Nhạc Vương nhà hắn nhất định phải xuống Địa Ngục an nhạc!

Kỳ bá kinh hãi nhìn Sở Hưu phía sau.

Trước đó khi ở Tụ Long Các, hắn đã giao thủ với Sở Hưu, lúc đó đã biết thực lực Sở Hưu rất mạnh, thế nhưng hắn không ngờ tốc độ thân pháp của Sở Hưu cũng kinh khủng như vậy.

Nội Phược Ấn của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết là tốc độ thân pháp cực hạn, tối thiểu khi di chuyển cự ly ngắn, ngoại trừ nội lực tiêu hao quá nhiều không cách nào sử dụng thời gian dài, cơ hồ không có khuyết điểm.

Vài hơi thở sau, Sở Hưu đã đuổi kịp Kỳ bá, trực tiếp xuất đao chém xuống, Huyết Luyện Thần Cương xen lẫn ma khí ngập trời, uy thế vô cùng cường đại.

Sau lưng Kỳ bá còn cõng Khương Văn Nguyên, hắn không cách nào thối lui, đành bộc phát cương khí toàn thân ngăn cản thế đao đánh tới, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân hình Kỳ bá bất động, khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi.

Buông Khương Văn Nguyên xuống, Kỳ bá quay sang trầm giọng nói với Khương Văn Nguyên: “Ngày xưa nếu không có ơn cứu mạng của vương gia, lão hủ sợ đã thành xương khô trong nấm mộ.

Hôm nay lão hủ chỉ có thể cản đường giúp vương gia lần cuối cùng này thôi, chạy tới Tây Sở và Bắc Yên đi, như vậy còn có đường sống. Vương gia, bảo trọng!”

Dứt lời Kỳ bá một tay kết ấn, khí thế quanh người liên tiếp tăng vọt lên, từ Ngoại Cương cảnh lên thẳng Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên rồi tới Thiên Nhân Hợp Nhất!

Đây mới là thực lực đỉnh phong của Kỳ bá năm xưa, nếu không phải lúc

xung kích tông sư võ đạo xảy ra sự cố, hôm nay thực lực của hắn sợ là không kém hơn Đậu Hàn Uy.

Nhưng lúc này sắc mặt Kỳ bá lại tái nhợt, thậm chí từng luồng chân khí di chuyển trong kinh mạch hắn cũng nổi rõ lên bên ngoài, vô cùng quỷ dị.

Ngày trước Kỳ bá xung kích cảnh giới tông sư võ đạo xảy ra sự cố, cơ thể của hắn thật ra đã suy bại không chịu nổi nữa, cho dù được thần y giang hồ ‘Khí Tử Diêm La’ - Phong Bất Bình trị liệu, thân thể có khá hơn nhưng cũng chỉ giữ được ở tu vi Ngoại Cương cảnh.

Giờ hắn cưỡng ép phá hủy phong ấn, bộc phát ra lực lượng Thiên Nhân Hợp Nhất, thực tế là đang tự sát, cho dù Sở Hưu không rút lui, không bao lâu sau bản thân Kỳ bá cũng bị kinh mạch nổ tung mà chết.

Ngay khi bùng phát hào quang cuối cùng của bản thân, Kỳ bá đạp một bước ra, lao về phía Sở Hưu, mặt đất dưới chân hắn bị bước đạp này làm lún xuống thành một cái hố lớn cỡ vài trượng.

Giờ Kỳ bá đã không kiên trì được bao lâu, cho nên hắn phải dùng lực lượng cuối cùng của mình liều mạng giết chết Sở Hưu, không thì ít nhất cũng phải đánh y trọng thương, để y không thể ra ta với Khương Văn Nguyên.

Khương Văn Nguyên phía sau cắn răng chứng kiến hết thảy, có điều cuối cùng hắn vẫn lựa chọn quay đầu bỏ trốn.

Trong số những khách khanh cung phụng, Kỳ bá là tâm phúc chân chính của hắn, do hắn cứu được lúc còn trẻ tuổi, cùng hắn vừa là chủ tớ vừa là bạn bè, có thể nói là tuyệt đối trung thành.

Nhưng chính vì thế Khương Văn Nguyên mới lựa chọn bỏ trốn, vì hắn không muốn cô phụ hành động liều mình cứu chủ này của Kỳ bá.

Mà đối mặt với Kỳ bá lúc này, ánh mắt Sở Hưu vô cùng nghiêm nghị.

Giờ Kỳ bá bộc phát ra nội tình cuối cùng của mình, uy thế vô cùng mạnh mẽ, không khác gì những đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Thiên Tội đà chủ hay Lục tiên sinh, cùng lắm lực lượng cơ thể hơi yếu hơn một chút mà thôi.

Nhưng quyền này của Kỳ bá lại như mang theo một chút uy thế của thiên địa, cương khí dung nhập giữa trời đất, tự động kèm theo lực lượng vốn chỉ thuộc về thiên địa. Một quyền đánh ra làm vang lên tiếng long ngâm hổ khiếu, gầm vang thiên địa!

Sở Hưu hai tay cầm đao, chớp mắt thân đao của y đã nhuộm đẫm ma khí, A Tỳ Ma Đao, Địa Ngục Môn Khai!

Đối mặt với kẻ địch cấp bậc như Kỳ bá, Sở Hưu vừa lên đã lập tức dùng A Tỳ Đạo Tam Đao đối kháng.

Thế quyền bao hàm cương khí cường đại cùng đao cương tràn ngập ma khí của Sở Hưu va chạm với nhau, làm vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Một tiếng keng nhỏ vang lên, đao cương mang theo ma khí huyết sắc vỡ vụn, thân hình Sở Hưu không ngừng lui lại phía sau, bước chân rơi xuống làm mặt đất nổ tung tạo thành một hố nhỏ lớn cỡ vài thước.

Lùi liền hơn mười bước, Sở Hưu mới miễn cưỡng dừng lại, hai tay run lên lẩy bẩy, thậm chí cả Thiên Ma Vũ trong tay hắn cũng không ngừng run rẩy!

Đây là áp đảo hoàn toàn về mặt lực lượng, võ thuật của Sở Hưu có mạnh hơn cũng không thể ngăn cản nổi.

Đương nhiên hiện tại Sở Hưu cũng đã tiến bộ rõ rệt.

Trước đó hắn từng dùng Độc Cô Ấn đỡ một đòn của Thiên Tội đà chủ, nhưng đòn này cũng tiêu hao toàn bộ lực lượng của Sở Hưu, nhưng giờ y vẫn còn sức đánh tiếp.

Kỳ bá không hề ngừng lại, hai tay xiết thành quyền ấn, như dời núi lấp biển ầm ầm đánh xuống người Sở Hưu.

Thế quyền vừa hạ xuống, mặc dù Sở Hưu bị đánh bay hơn mười bước nhưng cánh tay phải của y đã đầm đìa máu tươi, rõ ràng đã sắp bị phế bỏ.

Thời gian lưu lại cho Kỳ bá đã không còn nhiều.

Quyền ấn đánh xuống, uy thế thậm chí còn mạnh hơn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu vài lần, những nơi nó đi qua tiếng nổ vang lên không dứt, thậm chí không gian xung quanh Sở Hưu cũng bị phong tỏa, khiến y muốn tránh không được muốn né không xong.

Áp lực của ấn pháp không ngừng đánh tới, Sở Hưu cũng kết thành quyền ấn đánh ra, cương khí xung quanh như ngưng kết, bao phủ cả Kỳ bá vào trong.

Trí Quyền Ấn, chú trọng không gian, lưới buông mười phương, trời đất không đường nào thoát!

Thức ấn pháp này tiêu hao kinh người nhưng có thể công cũng có thể thủ, uy lực bất phàm.

Có điều giờ Kỳ bá đã liều mạng, lực lượng của đối phương đánh ra vô cùng kinh khủng, Trí Quyền Ấn phong tỏa không gian nhưng cũng chỉ chặn được Kỳ bá vài hơi sau đó hoàn toàn bị phá hủy.

Thời khắc mấu chốt nhất, Sở Hưu tay nắm Độc Cô Ấn, cương khí toàn thân ngưng tụ thành một thể, bất động như núi lớn, vững chắc như thành đồng!

Hai chiêu ấn pháp liên tục đánh ra, có điều vẫn không ngăn được quyền ấn vô cùng cường đại của Kỳ bá.

Cương khí phòng ngự của Độc Cô Ấn lập tức bị đánh tan, hai chân Sở Hưu chìm sâu xuống đất, thân hình bắn ngược ra ngoài tạo thành hai vết rãnh sâu.

Một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng Sở Hưu, nội phủ đau đớn dữ dội, có điều khóe miệng y lại nhếch lên thành một nụ cười.

Bởi vì lúc này hai tay Kỳ bá đã máu me đầm đìa, buông thõng hai bên.

Thân thể đã hoàn toàn già yếu mục nát đó căn bản không cách nào chèo chống nổi lực lượng cường đại như vậy, giờ đã hoàn toàn phế bỏ!

Kỳ bá vô lực thở dài một tiếng, hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Chỉ có điều Sở Hưu cường đại vượt ngoài dự liệu của hắn, mình đã bộc phát toàn bộ tu vi, đánh ra hai đòn, nhưng tất cả đều bị Sở Hưu ngăn cản. Y cũng chỉ trả giá là nội phủ chấn động một chút mà thôi!

Như vậy tính ra, cho dù mình đang trong thời kỳ đỉnh cao chân chính, muốn giết Sở Hưu cũng không chắc đã làm được.

Có điều hắn không yêu cầu xa vời như vậy, ngăn cản Sở Hưu được thêm một khắc thì sinh cơ của Khương Văn Nguyên nhiều thêm một phần, hai tay đã phế nhưng hắn vẫn còn chân!

Chỉ trong chớp mắt, lực lượng toàn thân Kỳ bá lại truyền vào hai chân, bước chân giẫm xuống như Kỳ Lân chấn địa, mặt đất dưới chân hắn vết nứt không ngừng lan ra, thân hình Kỳ Bá lao tới như mũi tên, phá không đánh tới. Một cước đá về phía Sở Hưu, những nơi hắn đi qua tiếng nổ vang lên mãnh liệt. Sở Hưu nhướn mày, uy thế lúc liều mạng của lão già này thật bất phàm, đáng tiếc Kỳ bá đã là nỏ mạnh hết đà, uy năng của cước này vẫn chưa đủ!

Võ giả rốt cuộc luyện thể hay luyện khí, chuyện này xưa nay chưa một ai có kết luận.

Chỉ có điều thế nhân đều biết, chỉ thân thể mạnh mẽ mới có thể chứa đựng càng nhiều chân khí, cũng chỉ thân thể mạnh mẽ mới có thể tiếp nhận các loại lực lượng cường đại.

Cho nên võ đạo nhập môn nhất định phải luyện thể, tiếp đó mới có thể ngự khí.

Giờ thực lực Kỳ bá cùng cường độ cơ thể của hắn không tương xứng, lực lượng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ phối hợp với thân thể Ngoại Cương cảnh già nua, căn bản không thể giúp hắn phát huy lực lượng đỉnh phong của mình.

Đón lấy cú đá của Kỳ bá, Sở Hưu không lùi mà tiến, tay nắm thành quyền ấn đánh ra nghênh đón.

Chỉ trong chớp mắt, quyền ấn trong tay Sở Hưu bùng lên quang huy sáng lạn vô biên, như vầng mặt trời rực rỡ chói mắt.

Thỏa nguyện khắp chúng sinh, tỏa ánh sáng vô thượng.

Tiền Tự Quyết, Viên Mãn Bảo Bình Ấn!

Đây là ấn pháp mạnh nhất mà Sở Hưu nắm giữ cho đến giờ phút này, cũng là ấn pháp mạnh nhất Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, cưỡng ép vận dụng thậm chí có thể khiến chân khí phản phệ.

Lần trước tại Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu dùng môn công pháp này giết chết Đồng Khai Thái. Còn giờ đối mặt với Kỳ bá, dưới Viên Mãn Bảo Bình Ấn của Sở Hưu, cương khí vô tận va chạm cùng ánh sáng như mặt trời, tiếng nổ cương khí kịch liệt bùng lên phá tan khu vực mười trượng xung quanh, thậm chí Khương Văn Nguyên đã chạy xa vài dặm cũng chứng kiến ánh sáng chói mắt giữa màn đêm.

Trong tiếng nổ cương khí mãnh liệt đó, thân hình Sở Hưu bất động, sau khi bụi đất tan đi sắc mặt mới hơi trắng bệch, nhưng xung quanh đã không còn bóng dáng Kỳ bá, chỉ còn máu tươi vương vãi khắp nơi.

Đòn thế vừa rồi tạo ra lực lượng cường đại phá nát thân thể Kỳ bá, khiến hắn nổ tan thành một làn sương máu!

Đây cũng là hậu quả do cơ thể quá yếu ớt, khi lực lượng cấp bậc này va chạm, thậm chí chết không toàn thây.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thật là, việc gì phải vậy chứ?”

Với thực lực của Kỳ bá, chỉ cần hắn không vận dụng lực lượng vượt ngoài Ngoại Cương cảnh, có sống thêm vài chục năm nữa cũng không vấn đề, không khéo Khương Văn Nguyên già chết hắn vẫn sống nguyên.

Nhưng bất luận Đậu Hàn Uy hay Hàn Đông Nhạc, kể cả Kỳ bá hiện tại, mỗi người đều lựa chọn hy sinh vì Khương Văn Nguyên, loại tình cảm này Sở Hưu cũng hiểu.

Nhưng mạng là cha mẹ giao cho, trừ bản thân mình ra không ai lấy đi được. Đám người Kỳ bá mặc dù đáng kính nể, nhưng kiếp này Sở Hưu lại chẳng tán thành chuyện như vậy.

Tan thành mây khói
Chương 294 Tan thành mây khói

Trong khu rừng hoang dã, Khương Văn Nguyên bộc phát toàn bộ lực lượng cố gắng chạy trốn, cảm nhận được chân khí không ngừng tiêu hao, đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác như vậy.

Sống nhàn nhã sung sướng vài chục năm, Khương Văn Nguyên cũng có cảnh giới Tiên Thiên, có điều đây chỉ là cảnh giới mà thôi, có thể khiến thân thể hắn cường tráng hơn, sống lâu hơn, nhưng không bao hàm sức chiến đấu.

Vừa rồi Khương Văn Nguyên cũng đã thấy ánh sáng chói mắt đó, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác bi thương. Hắn biết, chắc hẳn Kỳ bá không ngăn nổi Sở Hưu.

Có điều so với bi thương, trong lòng Khương Văn Nguyên lúc này tràn ngập cảm giác không cam lòng.

An Nhạc Vương Phủ tích lũy lực lượng suốt bao năm như vậy nhưng cuối cùng mới phát hiện, dù thế nào họ cũng chẳng chống nổi một câu nói của hoàng tộc họ Lữ, đây quả thực là chuyện vô cùng bi ai!

Có điều không đợi Khương Văn Nguyên bi ai được bao lâu, sau lưng hắn đã vang lên tiếng xé gió.

Sở Hưu thân mặc áo đen, hông đeo ma đao, cương khí màu máu xoay chuyển quanh người, như sát thần vô cùng khủng khiếp.

Đổi lại thành võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh khác, Kỳ bá ngăn cản có lẽ còn đủ cho họ trốn thoát, nhưng tốc độ của Khương Văn Nguyên lại thiếu rất nhiều.

Nhìn Sở Hưu đuổi theo phía sau, ánh mắt Khương Văn Nguyên đã vô cùng hoảng sợ.

Lần đầu chứng kiến Sở Hưu, hắn còn coi đối phương như tiểu bối mới vào đời, còn định mời chào.

Cho dù trước đây không lâu, trong mắt Khương Văn Nguyên, Sở Hưu cũng chỉ là con sâu cái kiến, thích giết lúc nào thì giết, chỉ cần phủi tay cho sạch là được.

Ngay cả Thu Chấn Thanh trường chủ Phi Mã Mục Trường hắn còn dám giết, một tên Sở Hưu có tính là gì?

Có điều đến lúc này Khương Văn Nguyên mới phát hiện, không có tước vị An Nhạc Vương, không có quyền thế mà hắn luôn ỷ lại, hắn vốn chẳng là gì cả, chỉ xét võ lực đơn thuần, hắn mới là con sâu cái kiến trước mặt Sở Hưu!

Thấy Sở Hưu càng lúc càng gần, ánh mắt Khương Văn Nguyên từ hoảng sợ đã hóa thành không cam lòng, hắn lớn tiếng nói: “Sở Hưu, ta biết ngươi muốn có lợi lộc! Giết ta mặc dù ngươi có thể tới chỗ hoàng đế Đông Tề lĩnh thưởng, nhưng không giết ta ngươi còn nhận được càng nhiều hơn!

Bắc Yên! Tây Sở! Chỗ ta còn vô số tài sản tích lũy, ta còn có…”

Nhưng Khương Văn Nguyên còn chưa nói xong, tay của Sở Hưu đã phát động, đao quang đỏ tươi đánh tới. Chỉ trong chớp mắt đầu thân Khương Văn Nguyên đã tách rời, ánh mắt vẫn mang đầy vẻ không cam lòng nhưng cái đầu đã bị Sở Hưu xách trong tay.

Có lẽ mãi tới trước lúc chết Khương Văn Nguyên cũng không ngờ nổi, Sở Hưu thậm chí không buồn nghe điều kiện của hắn, một lời không nói trực tiếp ra tay giết chết.

Mang theo đầu của Khương Văn Nguyên, trên Thiên Ma Vũ không dính chút máu tươi, tất cả đều xuôi theo lưỡi đao chảy xuống mặt đất, thân đao vẫn rực rỡ sắc bén.

Sở Hưu không hứng thú gì với điều kiện của Khương Văn Nguyên, y cũng không muốn tới Bắc Yên hay Tây Sở lấy những thứ đó, vẫn là cầm đầu của Khương Văn Nguyên về lĩnh thưởng càng thuận tiện.

Huống hồ đối với người từng định giết mình, Sở Hưu không có ý nhân nhượng, chuyện y đã nhận định không ai có thể thay đổi, tâm như sắt đá đôi khi cũng coi như một loại quả quyết.

Lục soát thi thể Khương Văn Nguyên, không thấy thứ gì có giá trị, chỉ có vài chìa khóa cơ quan đặc thù, hẳn là để cất giữ một số tài nguyên bảo vật của An Nhạc Vương Phủ, không mấy ý nghĩa đối với Sở Hưu.

Toàn bộ An Nhạc Vương Phủ đã bị Vô Tướng Ma Tông cướp bóc sạch sẽ, những thứ còn lại chắc chắn cũng bị người của Điện Tiền Ti tra xét mang đi, có thế nào cũng không tới phiên Sở Hưu.

Lần này Khương Văn Nguyên vội vàng trốn thoát, đồ đạc chắc chắn không mang theo trên người, cho nên Sở Hưu không để ý tới thi thể nữa, trực tiếp cầm đầu người rời đi.

Sau khi Sở Hưu mang đầu Khương Văn Nguyên về, Hàn Đông Nhạc và Lục tiên sinh đã không thấy đâu, nhưng y cũng đoán được kết quả.

Đối mặt với cao thủ chỉ thiếu một bước là lên tới cảnh giới tông sư võ đạo, Hàn Đông Nhạc căn bản không phải đối thủ, chắc chắn đã bị giết chết, ngay cả thi thể cũng bị Lục tiên sinh xử lý sạch sẽ.

Còn tới khi Sở Hưu trở lại An Nhạc Vương Phủ, trận chiến lại chỉ vừa kết thúc.

Đại tổng quản Điện Tiền Ti - Trương Nhượng lúc này trạng thái cũng không được tốt, áo bào màu xanh thẫm chỉnh tề giờ đã bị chém rách, sắc mặt trắng bệch, khí thế vốn âm trầm không ngờ giờ lại mang theo chút lực lượng thuần thuần dương.

Chỉ có điều cảm giác ấy giờ lại chẳng hề tốt đẹp gì, khí thế đó là do cương khí thuần dương nhập thể, tạo thành thương thế. Đối với võ giả tu luyện tà công như hắn, là chuyện rất phiền toái, cần tốn một thời gian mới có thể xử lý được.

Có điều giờ phía đối diện hắn, Đậu Hàn Uy lại đã chết.

Chín thanh Thuần Dương Kiếm tản mát trên mặt đất, phân nửa đã vỡ

vụn.

Đậu Hàn Uy không đổ xuống nhưng sắc mặt đen kịt như mực, quanh người tỏa ra thi khí, trước ngực thủng một lỗ to, trái tim đã không cánh mà bay.

Trận chiến này qua đi, vị đệ tử bị ruồng bỏ ngày trước của Thuần Dương Đạo Môn cuối cùng vẫn thua dưới tay Trương Nhượng. Bại, cũng tức là chết, cũng đã trả hết ân tình cho họ Khương, mặc dù là lấy mạng ra trả.

Những người khác trong An Nhạc Vương Phủ hoặc bị giết hoặc bỏ trốn, An Nhạc Vương Phủ đã hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này thấy Sở Hưu mang theo đầu Khương Văn Nguyên trở về, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khác lạ.

Bọn họ cũng không ngờ, cuối cùng người giết được Khương Văn Nguyên lại là Sở Hưu, khiến bọn họ vừa tiếc nuối vừa không phục.

Có điều Trương Nhượng thấy vậy sắc mặt lại khá hơn một chút.

Bệ hạ giao nhiệm vụ này cho hắn, nếu hắn làm hỏng việc, vậy ấn tượng trong lòng bệ hạ sẽ thấp đi.

Giờ Sở Hưu mang đầu Khương Văn Nguyên về, những người khác trong An Nhạc Vương Phủ cũng bị bọn họ giết gần hết, có những thứ này Trương Nhượng cũng có thể báo cáo lên cho Lữ Hạo Xương.

Trương Nhượng ho khan một tiếng nói: “Sở Hưu, lần này ngươi làm không tệ, ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt bệ hạ.

Phần thưởng mà triều đình Đông Tề ta đã đáp ứng với Quan Trung Hình Đường, chúng ta sẽ trao tặng không thiếu một phần. Chư vị còn tham gia vây giết An Nhạc Vương Phủ, Đông Tề ta cũng sẽ dựa theo cống hiến ban thưởng.

Đặc biệt là Sở Hưu, lần này ngươi giết được Khương Văn Nguyên, bệ hạ chắc chắn sẽ trọng thưởng.”

Bọn Sở Hưu cùng nhau chắp tay cảm tạ, lúc này Trương Nhượng mới cầm theo đầu Khương Văn Nguyên, dẫn người rời khỏi.

Sở Hưu cũng không sợ Trương Nhượng động tay động chân vào công lao của y, vì hắn không dám.

Tới địa vị của hắn, người chú ý tới hắn rất nhiều, cho nên lúc thường Trương Nhượng cũng cẩn thận từng lợi ích từng tí một, không dám có sai sót gì.

Giờ mọi người đều chứng kiến, đều biết công lao là của ai. Công lao đó Trương Nhượng cũng chẳng tham ô được.

Sau khi trở lại khách sạn nghỉ ngơi, cả Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều chưa hết choáng váng, đây là nhiệm vụ kỳ quái nhất mà bọn họ từng chấp hành.

Chẳng hiểu ra sao đã hoàn thành, lại chẳng hiểu ra sao đã lại tham gia vây giết An Nhạc Vương Phủ.

Có điều Chung Bình ngược lại cảm thấy mình giết rất thoải mái.

Từ nhỏ Tư Minh đã dạy hắn đủ loại kỹ thuật giết người, bảo hắn đi tra án hắn không bằng được Trình Chu Hải, thậm chí không bằng cả Sở Hưu, nhưng giết người là chuyện hắn am hiểu nhất.

Cho nên lần này ra tay, số người chết trong tay Chung Bình còn nhiều gấp đôi Trình Chu Hải.

Hai ngày qua đi, ban thưởng cũng xuống tới.

Không biết do Lữ Hạo Xương hào phóng hay triều đình Đông Tề lắm tiền nhiều của, nhưng phần thưởng trao xuống cho bọn Sở Hưu đều vô cùng phong phú.

Những thù lao đã hứa hẹn trước với Quan Trung Hình Đường đều được triều đình Đông Tề đưa tới, Chung Bình cùng Trình Chu Hải tham gia vây quét giết người cũng nhận thêm không ít ban thưởng, đương nhiên Chung Bình nhiều hơn một chút.

Về phần Sở Hưu, y giết chết Khương Văn Nguyên, cho nên được thưởng nhiều nhất.

Triều đình Đông Tề ngoại trừ ban thưởng đại lượng tài nguyên tu luyện cho Sở Hưu, còn kèm theo một viên bát chuyển thần đan, Ngũ Hành Sinh Hóa Đan.

Đan dược nhất chuyển đến tam chuyển tương đối bình thường, luyện đan sư cấp thấp đã có thể luyện chế được.

Còn đan dược từ tứ chuyển đến lục chuyển không chỉ cần luyện đan sư phải thật thuần thục mà còn cần đại lượng tài nguyên quý hiếm, thậm chí đan phương cũng phải vô cùng nghiêm ngặt, chỉ sai lầm một chút thôi cũng khiến cả lò đan dược luyện hỏng, tổn thất nặng nề.

Cho nên giờ trên giang hồ đại đa số đan dược tứ chuyển đến lục chuyển chỉ nằm trong tay các đại môn phái, chỉ họ mới có tư cách năng lực luyện chế.

Về phần đan dược thất chuyển đến cửu chuyển lại được một số người gọi là thần đan, công hiệu cường đại, luyện chế cũng vô cùng gian nan. Phải nắm giữ hỏa hầu cẩn thận, chỉ cần người luyện đan làm sai một chút thôi cũng không thể thành công, vô cùng khó khăn nghiêm ngặt.

Thậm chí đại đa số đan dược thất chuyển đều là do những luyện đan sư luyện chế đan dược loại khác, lượng thuốc của đan phương xảy ra chút biến hóa, ngoài dự liệu đản sinh ra thần đan.

Chỉ có điều chuyện này đôi khi chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu. Hao phí cả đống nguyên vật liệu có lúc cũng chế ra được thần đan, nhưng đại đa số thời điểm chỉ nhận được một đống phế phẩm.

Sở Hưu nhìn Ngũ Hành Sinh Hóa Đan, ánh mắt lộ ra thần thái khác lạ.

Hoàng thất Đông Tề này đúng là khéo hiểu lòng người, biết hắn sắp bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cho nên trao thưởng một viên Ngũ Hành Sinh Hóa Đan.

Ngũ Hành Sinh Hóa Đan dùng năm loại vật liệu ngũ hành cực kỳ quý giá luyện chế thành. Nó có thể cân bằng lực lượng ngũ hành bản thân, dược lực lưu chuyển trong cơ thể, sinh sôi không ngừng, mang lại cho người dùng dược lực cực mạnh. Đối với võ giả sắp đột phá lên Ngũ Khí Triều Nguyên như Sở Hưu, Ngũ Hành Sinh Hóa đan là trợ lực cực kỳ hữu dụng.

Có điều Sở Hưu không định luyện hóa ngay hiện tại, thần đan như vậy muốn luyện hóa chí ít cũng phải mất mấy ngày.

Mà hiện tại Sở Hưu còn chưa mài giũa cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên lên tới đỉnh phong.

Tới khi Sở Hưu có cảm giác như nước chảy thành sông, vậy có thể sử dụng Ngũ Hành Sinh Hóa Đan này, mượn nhờ dược lực một lượt đột phá lên cảnh giới trên, xung kích bình cảnh, có thể giúp Sở Hưu tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Đúng lúc này, Sở Hiếu Đức cũng trở về, còn mang theo tin tức bên phía Thương Dương.

Bọn Trình Chu Hải không biết Sở Hưu cấu kết cùng Sở Hiếu Đức lúc nào, nhưng cũng biết đạo lý đối nhân xử thế. Thấy Sở Hiếu Đức có chuyện cần nói với Sở Hưu, bọn họ bèn tạm lui ra phía ngoài.

Thu Đông Mậu
Chương 295 Thu Đông Mậu

Chuyến đi tới Thương Dương Quận mang lại cho Sở Hiếu Đức nhiều cảm nhận sâu sắc, cũng khiến hắn hoàn toàn tin tưởng việc đứng về phe Sở Hưu không hề sai lầm.

Khi hắn cầm tín vật Cửu Phân Đường tới tìm Mạc Thiên Lâm, Mạc Thiên Lâm không nói hai lời lập tức ra tay giúp hắn điều tra chuyện Thu Đông Mậu.

Tại Thương Dương Quận hắn cũng đã thấy lực lượng của Thương Dương Mạc gia còn hữu dụng hơn triều đình Đông Tề.

Thế lực võ lâm to to nhỏ nhỏ, thậm chí võ giả tán tu cũng phải nể mặt Thương Dương Mạc gia, nói một là một, hai là hai.

Vừa nghĩ tới tương lai sức mạnh này cũng có thể trợ giúp bản thân, Sở Hiếu Đức lại thấy kích động.

Mặc dù lực lượng Cửu Phân Đường không phải dùng không, ngươi được bao nhiêu vậy phải trả bấy nhiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn cảnh tứ cố vô thân lúc trước của Sở Hiếu Đức.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vụ Thu Đông Mậu có kết quả rồi?”

Sở Hiếu Đức gật đầu nói: “Đúng là có kết quả, tên Thu Đông Mậu kia quả nhiên có vấn đề!

Một tháng trước đó, thậm chí cả năm trước đó Thu Đông Mậu đều không hề ra ngoài, chỉ ở nguyên trong Thương Dương Quận.

Nhưng ngay khi Thu Chấn Thanh cự tuyệt Thái tử, Thái tử đã phái người dưới trướng tới gặp Thu Đông Mậu, từ đó trở đi Thu Đông Mậu mua không ít thuốc bổ đưa tới chỗ Thu Chấn Thanh.

Trước đây Thu Đông Mậu cũng từng có hành động như vậy. Chẳng qua là một thủ đoạn lấy lòng Thu Chấn Thanh của hắn mà thôi, nhưng một tháng đó số lần lại khá nhiều.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra thần thái khác lạ, giờ y đã đoán ra rốt cuộc có chuyện gì. Vị Thái tử điện hạ kia mặc dù có vẻ bình thường nhưng lại không phải kẻ ngu.

Thu Chấn Thanh đứng về phe Nhị hoàng tử cũng chẳng sao, hắn còn có thể lôi kéo con trai Thu Chấn Thanh.

Đương nhiên người hắn muốn lôi kéo không phải con trai lớn của Thu Chấn Thanh là Thu Đông Ninh mà là con tư sinh của hắn, Thu Đông Mậu.

Độc quả thật do Thu Đông Mậu hạ, Sở Hưu dám cam đoan trong số thuốc bổ mà hắn đưa tới cho Thu Chấn Thanh chắc chắn có độc Thất Nguyệt Hải Đường.

Nếu đổi lại thành võ giả khác, mấy thứ đồ bổ bình thường như vậy họ cũng chướng mắt, nhưng Thu Chấn Thanh vốn tính cách giản dị tiết kiệm, đường đường trường chủ Phi Mã Mục Trường, đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí đại đa số thời gian đều ăn cơm

canh rau dưa. Cho nên những thứ Thu Đông Mậu đưa tới hắn cũng không lãng phí, thậm chí còn có thể chia sẻ cho người trong nhà.

Nếu không có Khương Văn Nguyên âm thầm phá đám, Thu Đông Ninh chắc chắn sẽ chết dưới độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường, còn biểu hiện nguyên nhân cái chết cũng không phải trúng độc mà là chân khí phản phệ mà chết, rất giống tẩu hỏa nhập ma.

Đến lúc đó biện pháp duy nhất của Thu Chấn Thanh là đón Thu Đông Mậu về, toàn lực bồi dưỡng đứa con tư sinh này, mà Thu Đông Mậu lại có nhược điểm trong tay Thái tử, Thái Tử cũng có thể dùng Thu Đông Mậu làm được nhiều việc.

Chỉ đáng tiếc, kế hoạch đang tốt đẹp cuối cùng lại bị Khương Văn Nguyên âm thầm phá hủy, Thu Chấn Thanh đã chết, Thu Đông Mậu thật ra cũng chẳng còn mấy tác dụng.

Nếu thực lực Thu Đông Mậu mạnh hơn không chừng triều đình Đông Tề còn giao Phi Mã Mục Trường cho Thu Đông Mậu quản lý.

Nhưng giờ Thu Đông Mậu thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, giao cả Phi Mã Mục Trường rộng lớn cho Thu Đông Mậu? Nói đùa gì vậy?

Triều đình Đông Tề cùng lắm chỉ cho Thu Đông Mậu chút vinh hoa phú quý, cho hắn sống cả đời yên ổn, chỉ thế mà thôi.

Đương nhiên, với Thái tử mà nói, Thu Đông Mậu đã vô dụng, nhưng với Sở Hưu lại rất có tác dụng.

Sở Hưu đã tra xét hết điền trang của Thu Chấn Thanh nhưng vẫn không tìm ra công pháp, thậm chí không thấy có tài nguyên tu luyện quý giá hay thứ gì khác.

Những thứ này Lục tiên sinh không cầm, trên người Thu Chấn Thanh cũng không có, vậy khả năng duy nhất là bị hắn giấu đi.

Thu Đông Mậu mặc dù là con tư sinh của Thu Chấn Thanh, nhưng tư sinh thì cũng là con ruột, hơn nữa thực lực hắn cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Thu Chấn Thanh. Để đề phòng vạn nhất hay lưu lại đường lui, khả năng Thu Đông Mậu biết những thứ này là rất lớn.

Lại liên tưởng tới phản ứng khoa trương của Thu Đông Mậu lúc Trình Chu Hải tra án, khả năng này lại càng cao.

Suy nghĩ một hồi, Sở Hưu hỏi: “lần này ngươi có tìm ra chứng cứ gì không?”

Sở Hiếu Đức lắc đầu nói: “Không có bất cứ chứng cớ nào, người Thái tử phái tới chỉ xuất hiện một lần.

Bên phía Thu Đông Mậu cũng phủi sạch tay chân, không để lại dấu vết, thậm chí ngay Thất Nguyệt Hải Đường cũng là Thái tử cho hắn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, nếu đã vậy, xem ra y phải đích thân xuất mã.

Sở Hưu thèm thuồng công pháp trong tay Thu Chấn Thanh đã lâu, y cũng không có ý định chia sẻ với những người khác, sau khi nhận được tin này, y lập tức nói với bọn Trình Chu Hải: “Chư vị, giờ nhiệm vụ bên Đông Tề đã hoàn thành, các ngươi có thể trở về Quan Trung Hình Đường báo cáo.”

Trình Chu Hải nghe Sở Hưu nói ‘các ngươi’, không khỏi nghi hoặc: “Ngươi không về cùng à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Mặc dù bản án bên triều đình Đông Tề đã chấm dứt, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, nhưng phần cuối còn chút vết tích nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục cần xử lý.

Chuyện này không cần các ngươi hỗ trợ, tự ta cũng có thể xử lý. Ta sẽ về nhanh thôi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Trình Chu Hải lập tức hiểu, y có một số ‘việc tư’ cần xử lý, chẳng qua chỉ lấy Quan Trung Hình Đường ra làm vỏ bọc mà thôi.

Chuyện như vậy không ảnh hưởng tới toàn cục, bọn họ cũng chẳng phải Vương Thiên Bình, nhất định phải co kéo với Sở Hưu.

Cho nên tiện người cũng tiện mình, bọn Trình Chu Hải nói thẳng: “Vậy thì tốt, chúng ta đợi Sở huynh ở Quan Trung Hình Đường.

Sở huynh xin cứ yên tâm, khi báo cáo lại bản án chúng ta sẽ không nói lung tung, không ai đoạt được công lao của Sở huynh cả.”

Nếu bọn họ cùng nhau trở về, đương nhiên sẽ do Sở Hưu đích thân tới báo cáo tình hình cho Quan Tư Vũ.

Nhưng giờ Sở Hưu về trễ hơn một chút, Quan Trung Hình Đường chắc chắn sẽ hỏi bọn họ trước.

Có điều bọn họ cũng không muốn kết thù kết oán với Sở Hưu, đương nhiên không cần nói sai sự thật.

Sở Hưu gật đầu: “Ta tin tưởng vào nhân phẩm của mọi người, vậy xin cáo từ.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu lập tức tới điền trang của Thu Chấn Thanh tìm Thu Đông Mậu.

Lúc này điền trang của Thu Chấn Thanh vẫn bị Long Kỵ Cấm Quân phong tỏa, hiện giờ chuyện Khương Văn Nguyên đã được giải quyết nhưng Phi Mã Mục Trường nên xử lý ra sao vẫn là ẩn số, cho nên nơi này vẫn bị phong tỏa.

Thấy Sở Hưu tới thủ vệ Long Kỵ Cấm Quân chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở đại nhân!”

Những Long Kỵ Cấm Quân này đều biết Sở Hưu tham gia vụ vây giết Khương Văn Nguyên, đồng thời tham tướng Phương Trấn Kỳ của bọn họ dường như còn có quan hệ không tệ với y, cho nên những Long Kỵ Cấm Quân này rất khách khí với Sở Hưu.

Nhìn qua xung quanh, Sở Hưu cau mày nói: “Bọn Thu Đông Mậu đâu rồi?”

Long Kỵ Cấm Quân kia lắc đầu nói: “Không biết, hôm qua hắn còn ở lại

nơi này trông giữ trước quan tài cha hắn, có điều sau khi biết tin Khương Văn Nguyên đã chết, hắn cùng Giang Đông Ngũ Hiệp đều rời đi ngay buổi tối.”

Sở Hưu cau mày: “Đi rồi? Bọn họ đi hướng nào?”

Long Kỵ Cấm Quân nói: “Hình như theo hướng tây, ta còn nghe nói bọn họ định nhanh chóng tới Mặc Lưu Thành ở phía tây.”

Mặc Lưu Thành? Thu Đông Mậu tới đó làm gì?

Cái gọi là Mặc Lưu Thành thực ra chỉ là một khu mỏ quặng, nổi tiếng vì sản xuất một loại bảo thạch kỳ dị có tên Mặc Lưu Ly, toàn thân trong suốt, có thể dùng như đồ trang sức trân quý, cũng có hể dùng để bố trí trận pháp, giá cũng không rẻ.

Theo suy nghĩ của Sở Hưu, Thu Đông Mậu giờ nên trở lại Thương Dương hoặc tới Đại Lương Thành của Đông Tề gia nhập dưới trướng vào Thái tử, hắn tới đó làm gì?

Có điều Sở Hưu cũng nhanh chóng nghĩ ra, Thu Đông Mậu tới Mặc Lưu Thành cũng là đầu quân cho Thái tử.

Tại Đông Tề mỗi hoàng tử đều có quyền lực không nhỏ, tự có đất phong riêng của mình.

Nếu Sở Hưu nhớ không nhầm, Mặc Lưu Thành chính là một trong số đất phong của Thái tử.

Thương dương chỉ là nơi Thu Chấn Thanh bố trí cho Thu Đông Mậu, giờ đương nhiên hắn không muốn về đó nữa.

Còn trong Đại Lương Thành, Thái tử bị hoàng đế Đông Tề Lữ Hạo Xương trách cứ, giờ đang bế quan hối lỗi. Thân phận Thu Đông Mậu ít nhiều gì cũng khá mẫn cảm, đương nhiên hắn không muốn gặp Thu Đông Mậu.

Còn Mặc Lưu Thành lại là đất phong của Thái tử, còn sản xuất ra Mặc Lưu Ly, có thể nói là rất quan trọng đối với Thái tử. Ở đó Thái tử cũng có không ít người, Thu Đông Mậu tới đó cũng đảm bảo được an toàn của mình, đồng thời Thái tử cũng phải an bài cho hắn một đường lui phù hợp.

Sở Hưu nhướn mày, Thu Đông Mậu này cũng xem như thông minh, chẳc hẳn đã nhận ra nguy cơ nên mới vội vàng rời đi như vậy?

Có thứ Sở Hưu đã coi trọng, hắn đâu đễ buông tha? Thu Đông Mậu này chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay Sở Hưu!

Mà lúc này trên đường tới Mặc Lưu Thành, Giang Đông Ngũ Hiệp hộ tống Thu Đông Mậu đi trên đường, đây cũng là lần cuối cùng bọn họ hộ tống Thu Đông Mậu.

Lần này năm người Giang Đông Ngũ Hiệp tới đây một là vì bảo hộ con trai duy nhất còn lại của ân nhân bọn họ, hai là muốn báo thù cho ân nhân Thu Chấn Thanh.

Thế nhưng giờ triều đình Đông Tề đã tuyên bố An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo giết chết Thu Chấn Thanh, vậy việc báo thù cũng chẳng tới phiên bọn họ, sau khi hộ tống Thu Đông Mậu đến nơi đến chốn, bọn họ cũng có thể rời khỏi.

Dọc đường này, Thu Đông Mậu đi rất gấp gáp, cứ như sau lưng đang có người đuổi theo. Mà thực tế, Thu Đông Mậu cũng đang hết sức lo sợ.

Hắn biết chuyện Khương Văn Nguyên liên thủ với Thái tử nhưng thật sự không ngờ Quan Trung Hình Đường lại tra tới tận Thái tử, trực tiếp lật đổ Khương Văn Nguyên.

Nếu Quan Trung Hình Đường tra được ra Khương Văn Nguyên, vậy có tra ra mình không? Điểm này Thu Đông Mậu cũng không dám cam đoan.

Đặc biệt là tên Sở Hưu cầm đầu đám Quan Trung Hình Đường kia, mỗi lần thấy Sở Hưu, Thu Đông Mậu lại có cảm giác kinh hãi khiếp vía. Bản thân khi đứng trước mặt hắn cứ như không mặc đồ, lúc nào cũng có thể bị đối phương nhìn thấu.

Cho nên sau khi nhận được tin Khương Văn Nguyên đã chết, An Nhạc Vương Phủ bị hủy diệt; Thu Đông Mậu âm thầm truyền tin cho người liên lạc của Thái tử, bên kia bảo hắn trước tiên đừng tới Đại Lương Thành mà qua Mặc Lưu Thành, đến đó Thái tử tự có an bài.

Đương nhiên tình huống thực tế là giờ Thái tử Lữ Long Cơ đang sứt đầu mẻ trán, thời gian đâu mà để ý tới Thu Đông Mậu, cho nên cứ ném Thu Đông Mậu sang Mặc Lưu Thành đã rồi tính.

Có điều, đúng lúc này đám người đi đường đang yên tĩnh, Ngô Thiên Đông lại đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Thu công tử, vì sao ngươi lại gấp gáp muốn tới Mặc Lưu Thành như vậy?”

Đổi trắng thay đen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK