Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 706 Tiềm lực của Sở Hưu 1

Sở Hưu và Tông Huyền mới giao đấu với nhau có một lần, nhưng y lại lý giải rất rõ võ đạo của Tông Huyền. Có thể nói võ đạo của Tông Huyền chính là Phật môn chính tông, hay nên nói là tác phẩm kiệt xuất nhất của Đại Quang Minh Tự, Tông Huyền đã phát huy võ đạo của Đại Quang Minh Tự tới mức cực hạn.

Cơ thể vô cùng cường đại, dùng lực phá vạn pháp, thân thể Tông Huyền từ trên xuống dưới không một nhược điểm. Muốn đánh bại đối phương, cách duy nhất là dùng lực lượng chính diện đánh bại đối phương.

Nhưng xét theo lực lượng, trong thiên hạ này mấy ai sánh được với Tông Huyền? Người hao tổn tới cuối cùng thất bại chắc chắn là ngươi.

Cho nên lúc này Sở Hưu ra tay với Tông Huyền, ngay từ đầu y đã quyết định, không cho Tông Huyền cơ hội tiêu hao tới cuối cùng!

Ma đao mang theo hận ý vô biên ầm ầm chém xuống, lực lượng đao này mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước. Luồng ý hận kia đã truyền vào đao ý, thậm chí không kém gì Sở Hưu vận dụng lực lượng Hận Đao, chẳng qua nó không có lực lượng thần dị hấp thu hận ý của Hận Đao, nhưng vẫn có thể dẫn phát hận ý trong lòng Tông Huyền.

Một đao kia chém xuống, Tông Huyền tay niết phật ấn, giữa song chưởng phật quang bừng lên rực rỡ, không ngờ lại trực tiếp kẹp lấy Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, cương khí bộc phát, chỉ trong chớp mắt đã đánh tan ma khí trên Thiên Ma Vũ.

Hơn nữa hận ý ẩn trong đao của Sở Hưu không tạo thành thương tổn gì lớn với Tông Huyền, bởi vì trong lòng Tông Huyền không ngờ lại chẳng hề có ý hận!

Tông Huyền từ nhỏ đã tu hành tại Đại Quang Minh Tự, không ai biết rốt cuộc hắn tu luyện tới bước này đã phải trải qua những chuyện gì. Cũng không ai biết Tông Huyền làm sao lại hình thành tính cách như vậy, có điều nếu một đao vừa rồi của Sở Hưu vô dụng, vậy chứng minh trong lòng Tông Huyền thật sự không có hận ý. Chuyện này mặc dù khó tin nhưng lại là sự thật.

Điểm này lúc trước đại sư luyện khí chế tạo bảy thanh ma đao trong Hắc Ma Tháp cũng đã nghĩ đến.

Tham sân si hận ái ác dục, chỉ cần là người sẽ có thất tình lục dục, sẽ bị bảy thanh ma đao này nhắm vào. Hận Đao không tác dụng nhưng những đao khác thì chưa chắc.

Còn nếu một người không có cả thất tình lục dục, vậy chỉ chứng minh đối phương đã không phải là người, bất luận thành thần hay thành ma, mình đều chẳng thể ngăn cản nổi.

Trong lòng Tông Huyền không có hận ý, một đao của Sở Hưu thậm chí chỉ khiến tinh thần Tông Huyền hơi lay động một chút, một khắc sau hắn đã tỉnh táo lại.

Tay nắm chặt trường đao của Sở Hưu, kình lực bộc phát, định bẻ gãy Thiên Ma Vũ của Sở Hưu.

Nhưng Thiên Ma Vũ của Sở Hưu mặc dù là bảo binh lục chuyển nhưng lại có căn cơ của thần binh. Hơn nữa vật liệu của nó là Thiên Ma Lệnh, cho dù cơ thể Tông Huyền có thể chống đỡ được thần binh nhưng cũng không bẻ gãy được Thiên Ma Vũ.

Một khắc sau, Sở Hưu đã bứt lại lui về phía sau, có điều ngay khi lui lại Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đã được thi triển, tinh thần lực cường đại điên cuồng tuôn về phía Tông Huyền.

Bí pháp nguyên thần chuyên tấn công như Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức cực kỳ mẫn cảm, Sở Hưu cũng không dám sử dụng trước mặt mọi người, cho nên y chỉ dùng tinh thần lực chấn động đầu óc Tông Huyền.

Vạn Tự Phật Ấn hiện lên trên trán Tông Huyền, triệt tiêu phần lớn tinh thần lực, có điều một bộ phận tinh thần lực vẫn xông vào trong đầu Tông Huyền, khiến hắn không nhịn được rên khẽ một tiếng, cương khí quanh người chấn động, có vẻ không khống chế nổi.

Đúng lúc này, quanh người Sở Hưu bừng bừng phật diễm, hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên phía sau lưng y, phật quang chiếu sáng cả gian đại điện. Lúc này Sở Hưu còn giống cao thủ Phật tông hơn cả Tông Huyền.

Đại Nhật Như Lai xuất chưởng đánh xuống, hoán nhật thâu thiên, khí thế cường đại ầm ầm bộc phát, uy thế đó thậm chí một số tông sư võ đạo cũng phải biến sắc.

Trước đó Sở Hưu vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp đối phó với Trương Thừa Trinh. Với thực lực của Trương Thừa Trinh khi gặp Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu cũng chỉ có thể dùng lôi phù chống đỡ, còn bị Sở Hưu đánh chìm xuống đất.

Lực phòng ngự của Tông Huyền đương nhiên mạnh hơn Trương Thừa Trinh nhiều, hai tay hắn niết ấn quyết, phật quang quanh người hóa thành ánh trăng mờ ảo, pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hiện lên sau lưng Tông Huyền, từng ấn đánh xuống, đối cứng với Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu.

Nhưng dưới lực lượng cường đại của Hoán Nhật Đại Pháp, Tông Huyền bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau, mặc dù không thụ thương nhưng đã trong thế yếu.

Sở Hưu mặt không đổi sắc, mặc dù hiện tại hắn chiếm thượng phong nhưng cũng có thể nhận ra Tông Huyền vẫn không hề bị thương, lực lượng nội tình vẫn cường đại như trước.

Thân hình nhanh chóng lao tới, phật quang vô biên ngưng tụ trong lòng bàn tay y, giới tử tu di, càn khôn kinh diệt, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn!

Theo một ấn của Sở Hưu đánh xuống, những nơi thế ấn đi qua đều bị phân giải tiêu biến, phật quang tịch diệt, ngay cả pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật sau lưng Tông Huyền cũng hoàn toàn vỡ vụn.

Hoán Nhật Đại Pháp lại thêm Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, uy thế kinh khủng tới mức ngay Sở Hưu cũng bất ngờ.

Nếu đổi lại Đàm Uyên đại sư trong thời kỳ đỉnh phong thi triển ra, vậy thật sự có lực lượng chống cự lại thiên địa.

Hơn nữa chứng kiến Tông Huyền lại bị đòn tấn công đầy uy lực của Sở Hưu đánh tan liên tục, đám người lập tức xôn xao.

Đó là Tông Huyền đứng hạng hai trên Long Hổ Bảng, thế nhưng trong thế công của Sở Hưu, hắn hầu như không có sức hoàn thủ. Chênh lệch này quả thật quá lớn, chẳng lẽ trước đó giao chiến với Trương Thừa Trinh, hắn tiêu hao quá nhiều lực lượng?

Hư Hành lúc này thậm chí không lo được chuyện cướp đoạt đạo uẩn, chỉ nhìn chằm chằm vào trận đấu, thậm chí không nhịn được muốn xuất thủ!

Tông Huyền không thể bại!

Đối với Đại Quang Minh Tự mà nói, Tông Huyền chính là thể diện của Đại Quang Minh Tự bọn họ.

Trước đó Tông Huyền đứng dưới Trương Thừa Trinh, chuyện này cũng chẳng sao, dù sao đối phương là thiên tài ngàn năm có một của Đạo môn.

Đạo môn cùng Phật tông luôn ngươi chạy ta đuổi, hai bên có thắng có bại, huống chi Tông Huyền cũng không bị Trương Thừa Trinh kéo giãn quá xa.

Nhưng Sở Hưu lại khác, Tông Huyền không thể thua dưới tay Sở Hưu!

Đại Quang Minh Tự bồi dưỡng tỷ mỉ mới ra một đệ tử, thế nhưng lại bại dưới tay một võ giả xuất thân dân dã. Cho dù Trương Thừa Trinh đã rời khỏi Long Hổ Bảng, Tông Huyền cũng không được thành số một.

Nếu Tông Huyền thua thật, vậy chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền khắp giang hồ.

Có điều cuối cùng Hư Hành vẫn cố nhịn không xuất thủ, bởi vì nếu xuất thủ Đại Quang Minh Tự còn mất mặt hơn.

Quấy nhiễu trận chiến của tiểu bối, đánh lén, thua không chịu nổi, tiếng xấu như vậy nói thì dễ mà nghe thì khó.

Huống hồ Quan Tư Vũ cũng đang đứng xem, nếu hắn công khai xuất thủ ngắt đứt giao đấu giữa tiểu bối, chưa nói tới chuyện người khác sẽ phỉ nhổ, bản thân Quan Tư Vũ chắc chắc chắn sẽ không đứng nhìn.

Lúc này bên phía Tông Huyền, mặc dù hắn bị Sở Hưu áp đảo nhưng lực lượng căn cơ của Tông Huyền vẫn cường đại tới cực điểm, không vì vậy mà thụ thương.
Chương 707 Tiềm lực của Sở Hưu 2

Có điều càng đánh thần quang trong mắt Tông Huyền càng rực rỡ, mặc dù không ai nhận ra trên gương mặt như pho tượng của Tông Huyền có thần sắc gì, có điều lúc này Tông Huyền lại đang tức giận.

Bao lâu nay hầu như không ai áp chế được hắn tới mức độ này, e rằng cả Trương Thừa Trinh khi giao thủ một đấu một với hắn cũng không.

Mặc dù chuyện này không nghĩa là thực lực Sở Hưu mạnh hơn Trương Thừa Trinh, nhưng xét theo lực bộc phát, võ thuật thần dị tầng tầng lớp lớp của Sở Hưu quả thật khó giải quyết hơn Trương Thừa Trinh nhiều.

Nếu giao đấu lý trí một chút, Tông Huyền cứ lẳng lặng phòng ngự, đợi Sở Hưu tiêu hao hết chín thành lực lượng mới ra tay phản kích, như vậy cục diện sẽ là tất thắng.

Nhưng lúc này trong lòng Tông Huyền đã bừng bừng lửa giận. Hắn, không muốn thủ nữa!

Tông Huyền là người không phải là thần, hắn cũng có thất tình lục dục.

Lúc này Sở Hưu không thể vận dụng bảy thanh ma đao, nếu như y có thể vận dụng bảy thanh ma đao, hẳn Sân Đao sẽ có tác dụng lớn nhất đối với Tông Huyền.

Cương khí phật quang vô tận ngưng tụ quanh người Tông Huyền, những luồng phật quang kia hừng hực cháy, hóa thành phật diễm bừng bừng.

Tiếp đó Tông Huyền tay niết Minh Vương Ấn, trong phật quang nộ diễm một hư ảnh Minh Vương bốn mặt tám tay hiển hiện, gương mặt dữ tợn tới đáng sợ. Trên tám tay huyễn hóa ra đủ loại binh khí, điên cuồng tấn công về phía Sở Hưu.

Thiên Ma Vũ được Sở Hưu nắm trong tay, lực lượng Hoán Nhật Đại Pháp cũng được y tăng cường tới cực hạn, khí huyết quanh người y đều như rực cháy. Phật diễm vàng kim lưu chuyển, không ngờ lại phủ một tầng phật diễm rực rỡ bên trên Thiên Ma Vũ.

Một đao đó chém xuống, bên trong phật diễm mang theo ma khí ngập trời, cùng lúc đó Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Phẫn Nộ Minh Vương của Tông Huyền mặc dù có tám tay nhưng toàn bộ đều bị một đao của Sở Hưu chặn lại.

Phật quang ma diễm bắn tung khắp nơi, uy thế đó thậm chí gần sát với lúc năm người vây công Trương Thừa Trinh.

Hư Hành sắc mặt cực kỳ âm trầm, Ma Phật đồng tu là một loại vũ nhục đối với võ giả Đại Quang Minh Tự.

Có điều Sở Hưu có thể tu luyện võ công Phật môn tới trình độ này nhưng hắn lại chẳng thể bắt bẻ điều gì, bởi Sở Hưu chính là truyền nhân của Thánh Tăng Đàm Uyên.

Trên giang hồ ai ai cũng biết thanh danh của Đàm Uyên đại sư, truyền nhân của hắn cho dù có tu luyện ma công cũng không phải người trong Ma đạo.

Đây là một vầng hào quang, cho dù mọi người trong giang hồ không tin Sở Hưu nhưng bọn họ lại tin tưởng Đàm Uyên đại sư.

Còn lúc ở một bên, Chử Vô Kỵ nhìn Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền, khẽ nhíu mày truyền âm cho Lục tiên sinh nói: “Tiểu tử này không đơn giản, người khác đều cho là hắn đồng tu Ma Phật, thật ra hắn là Đạo Phật Ma đồng tu.”

Lục tiên sinh kinh ngạc nói: “Hắn còn tu luyện võ công Đạo môn?”

Lục tiên sinh xem như hiểu khá rõ về Sở Hưu, có điều hắn chưa từng chủ động hỏi rốt cuộc Sở Hưu tu luyện công pháp gì. Dù sao chuyện này cũng là đại kỵ.

Nhưng bên ngoài, Sở Hưu chưa từng chủ động lộ ra bất cứ công pháp Đạo môn mạnh mẽ nào.

Chử Vô Kỵ cười hắc hắc nói: “Ngươi không nhìn ra cũng rất bình thường, công pháp Đạo môn công chính bình thản, chú trọng căn cơ nội tình. Tiểu tử này lấy đạo cơ làm cốt, củng cố căn cơ vô cũng vững chắc kiên cố nên mới có tu vi như ngày hôm nay. Nếu ta đoán không sai, môn công pháp đầu tiên hắn tu luyện hẳn là thuộc Đạo môn.

Lấy đạo pháp công chính bình thản điều hòa lực lượng Ma Phật. Bất kể hắn vô tình hay cố ý, cách làm này khiến cho ba loại lực lượng của hắn đạt tới một mức độ cân bằng vi diệu, thậm chí còn có thể bổ sung cho nhau.

Kẻ này quả thật là nhân tài, tiềm lực của hắn không kém hơn Tiểu Thiên Sư vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo kia!”

Lục tiên sinh kinh ngạc nhìn Chử Vô Kỵ, hắn không ngờ Chử Vô Kỵ lại đánh giá Sở Hưu cao như vậy.

Phải biết Chử Vô Kỵ thật ra cũng từng là thiên tài, ngày trước còn đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, giờ còn là một trong những tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất. Trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, không mấy ai được Chử Vô Kỵ để mắt tới.

Trong đại điện, Sở Hưu cùng Tông Huyền giao chiến vô cùng kịch liệt, thậm chí đã vượt qua chiến đấu giữa tông sư võ đạo, cường độ sức mạnh khiến đám người quan chiến kinh hồn táng đảm.

Hai người giao thủ thật tình, không vì lợi ích, không có thù hận, chỉ vì thắng bại!

Phẫn Nộ Minh Vương của Tông Huyền, Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu, cương khí phật diễm hừng hực cháy, theo hai bên giao thủ, những cột đá bằng đồng xanh xung quanh hai người đều xuất hiện vết rạn, toàn bộ đại điện cũng dần dần lắc lư.

Thấy cảnh này, Quảng Ninh đạo nhân vội vàng lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi chú ý một chút, lại đánh nữa cả đại điện này cũng bị các ngươi làm sập mất!”

Bình thường mà nói, đừng nói hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất giao thủ, cho dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tới đây cũng đừng hòng phá hỏng phân điện Tam Thanh Điện này.

Nhưng phân điện Tam Thanh Điện đã trải qua đại kiếp nạn thượng cổ, trận pháp bên ngoài còn bị đám người Quảng Ninh đạo nhân liên thủ phá hỏng, bên trong không còn trận pháp thủ hộ, thật ra đã rất yếu ớt.

Chỉ có điều trước đó lúc những tông sư võ đạo xuất thủ bọn họ đều chỉ định tranh đoạt đạo uẩn kia, chủ yếu là cướp đoạt đạo uẩn chứ không phải giao thủ chém giết với nhau, cho nên không quá kịch liệt.

Nhưng vừa rồi Trương Thừa Trinh giao thủ rất mãnh liệt với năm người, giờ Sở Hưu và Tông Huyền lại đánh nhau tới mức này, ngay cả phân điện Tam Thanh Điện cũng không gánh nổi nữa.

Có điều lúc này Sở Hưu cùng Tông Huyền đã giao chiến tới mức kịch liệt, cho dù bảo bọn họ tạm dừng bọn họ cũng không ngừng lại nổi, làm gì để ý được tới chuyện khác?

Trong mắt Tông Huyền phật quang bừng bừng, hư ảnh Phẫn Nộ Minh Vương bốn mặt tám tay sau lưng triệt để phai nhạt, nhưng lại hóa thành Bất Động Minh Vương.

Giữ vững bản tâm, cứu độ chúng sinh. Nghe tiếng bất động, trấn tà tru ma!

Bất Động Minh Vương đứng đầu Ngũ Đại Minh Vương, Tông Huyền diễn hóa Bất Động Minh Vương Ấn này đã có chín thành thần vận.

Còn hư ảnh Minh Vương cuối cùng lại trực tiếp chìm vào cơ thể Tông Huyền, khiến thân thể hắn hiện ra phạn văn Phật tông chi chít chằng chịt.

Thân Hóa Minh Vương, Tông Huyền dùng bản thân là trung tâm triệt để bù đắp một phần thần vận cuối cùng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tông Huyền trực tiếp dùng cơ thể chống chọi lại Thần Vũ Môn của Sở Hưu, toàn thân hắn đều là sơ hở, thậm chí không cần Thiên Tử Vọng Khí Thuật dò xét.

Tông Huyền hai tay nắm chặt thân đao, lực lượng của Sở Hưu bộc phát tới cực hạn nhưng vẫn không thể thắng được. Tông Huyền có lực lượng Bất Động Minh Vương gia trì, sức mạnh cơ thể thậm chí vượt xa Sở Hưu, khiến Thiên Ma Vũ không thể thoát ra được.

Sở Hưu có thể cảm nhận rõ ràng cương khí phật diễm của hắn đang bừng cháy, luồng lực lượng cường đại đó, Sở Hưu hiện tại không cách nào chống chọi.

Phật quang bừng lên, trên Thiên Ma Vũ vang lên tiếng rên rỉ, ma khí trên thanh ma đao này thậm chí bị lực lượng Bất Động Minh Vương trấn áp.
Chương 708 Thiên địa vô song

Tay trái nắm chặt thân đao, tay phải Tông Huyền kết ấn đánh thẳng về phía Sở Hưu, thế nhưng động đất, mạnh như núi lở!

Trong mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sát ý, buông đao lui lại phia sau, nhưng không phải rút lui mà là dùng quyền ngưng tụ sát ý sát cơ, dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền đấu cứng với Tông Huyền.

Quyền ấn tương giao, mặt đất bằng đồng xanh bên dưới vỡ vụn thành từng mảnh, đồng xanh được gia trì trận pháp thậm chí bị đánh thành vụn sắt.

Trần Thanh Đế phía sau vuốt cằm, hắn có thể cảm nhận được trong một quyền này của Sở Hưu có một bộ phận quyền ý của hắn. Mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng gia nhập thêm một chút quyền ý này, thế quyền của Sở Hưu liền có ‘thần’, uy lực tăng cường gấp bội.

Trần Thanh Đế nhớ mang máng mình chỉnh thi triển một quyền trước mặt Sở Hưu, không ngờ Sở Hưu lại nhớ được quyền ý của đồng thời còn thi triển ra được, thậm chí trình độ không kém gì đệ tử của hắn, Tạ Tiểu Lâu.

Phải biết Tạ Tiểu Lâu là đệ tử chân truyền của hắn, Sở Hưu chỉ thấy hắn xuất thủ một lần còn Tạ Tiểu Lâu đã thấy hắn xuất thủ vô số lần. Đồng thời Trần Thanh Đế còn chủ động thi triển võ đạo quyền ý trước mặt Tạ Tiểu Lâu, đồng thời giảng giải từng bước một mới khiến Tạ Tiểu Lâu tu luyện được ba phần tương tự một phần giống, chỉ có vẻ ngoài dọa người mà thôi.

Thế nhưng giờ Sở Hưu xuất ra lại có một phần tương tự một phần giống, chuyện này khiến Trần Thanh Đế đột nhiên sinh ra cảm giác so người với người tức chết người, so hàng với hàng muốn ném hàng. Thậm chí giờ hắn rất muốn lôi Tạ Tiểu Lâu ra đánh cho một trận để hả giận.

Hơn nữa Trần Thanh Đế không chỉ nghĩ thế, hắn định làm thật.

Đảo mắt một vòng, Trần Thanh Đế phát hiện Tạ Tiểu Lâu đang đứng cùng Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng quan chiến, không khỏi hừ lạnh một tiếng, không động thủ. Thôi coi cho Tạ Tiểu Lâu thể diện trước mặt bằng hữu.

Tạ Tiểu Lâu đang nghiêm túc quan sát Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Hắn gãi đầu nhìn quanh một vòng, có vẻ đâu có nguy hiểm gì, chẳng lẽ có ai định hại hắn?

Còn lúc này giữa trận, Tông Huyền đã ngưng tụ lực lượng Bất Động Minh Vương vào người, cương khí phật diễm cháy hừng hực, mang tới cho Sở Hưu một loại lực lượng kinh khủng không gì sánh nổi, thậm chí ngược lại áp chế Sở Hưu, ép Sở Hưu vứt bỏ đao, thế cục lập tức nghịch chuyển.

Thấy cảnh này, Hư Hành cũng thở phào một hơi.

Bại bởi Trương Thừa Trinh cũng được, nhưng không được thu Sở Hưu. Tiếp đó Tông Huyền sẽ là hạng nhất trên Long Hổ Bảng.

Nhưng không đợi Hư Hành thở phào xong, thế cục trong sân lại phát sinh biến hóa.

Trừ võ công của riêng thân phận Lâm Diệp, Sở Hưu đã phát huy lực lượng bản thân tới cực hạn.

Tông Huyền là một đối thủ rất tốt, bởi vì võ đạo của hắn xét theo phương diện nào đó rất giống với Sở Hưu, đều là cương mãnh hùng hồn, bá đạo vô song.

Giờ Tông Huyền ngưng tụ lực lượng Bất Động Minh VƯơng, Sở Hưu vận chuyển Hoán Nhật Đại Pháp, lực lượng song phương đều tăng cường tới cực hạn. Hai bên giao thủ thậm chí không kịp suy nghĩ, đều theo bản năng xuất thủ, lây lực lượng đấu cứng với nhau.

Bản thân Sở Hưu cũng đắm chìm trong ý cảnh này, mỗi quyền mỗi cước đều dựa vào bản năng, bản năng chiến đấu!

Theo bản năng, Khoái Mạn Cửu Tự Quyết của Sở Hưu nhanh chóng được thi triển.

Thật ra giờ uy lực của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết đã không theo kịp thực lực của Sở Hưu, một ấn quyết riêng lẻ đánh ra chắc chắn sẽ bị Tông Huyền áp đảo.

Nhưng giờ Sở Hưu xuất thủ càng lúc càng nhanh, hàng loạt ấn quyết như Đại Kim Cương Luân Ấn, Trí Quyền Ấn, Viên Mãn Bảo Bình Ấn liên tiếp thi triển. Dần dà ấn quyết của Sở Hưu bắt đầu mơ hồ, không phải do y kết ấn không chuẩn mà là tốc độ kết ấn quá nhanh.

Khi tốc độ kết ấn nhanh tới mức cực hạn, Sở Hưu lại đột nhiên niết ra một ấn quyết trước nay y chưa từng thi triển.

Chỉ trong chốc lát, chín luồng lực lượng ngưng tụ không hề tiêu tan, như một vòng tròn dính liền trước người Sở Hưu, tỏa ra một luồng phật quang sâu thẳm.

Sở Hưu hai mắt khép hờ, quanh người như có tiếng nhạc vang lên, thậm chí khiến người ta chìm đắm trong đó.

Mái tóc cùng vạt áo Sở Hưu đều bị cương khí trong Cửu Ấn Luân Bàn thổi bay, mặc dù mọi người đều biết lai lịch của y, đều hiểu y là loại người tâm địa thâm độc, nhưng giờ khắc này Sở Hưu lại cho người ta một loại cảm giác, y, chính là Phật!

Hư Hành sắc mặt đen kịt nhìn Sở Hưu, tên này có thể nói là người thứ hai hắn muốn diệt trừ sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên.

Người thứ nhất đương nhiên là tiểu ma đầu do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, Lâm Diệp, kẻ đã chém hắn trọng thương.

Còn giờ Sở Hưu trước mắt đầu tiên là đồng tu Ma Phật, kế tiếp lại tu luyện một loại công pháp Mật tông tới trình độ này, cũng khiến Hư Hành rất ngứa mắt.

Trong Phật tông, Đại Quang Minh Tự xem như thuộc nhánh Thiền tông, mặc dù trong Đại Quang Minh Tự cũng có không ít công pháp có quan hệ với Mật

tông, nhưng đại đa số đều là công pháp Mật tông đã bị đồng hóa. Còn giờ công pháp Sở Hưu đang thi triển lại là võ công Mật tông chính gốc, trời sinh khiến đám người Đại Quang Minh Tự như Sở Hưu căm ghét.

Lúc này trong sân, thần quang trong mắt Tông Huyền bừng lên.

Hắn không biết Sở Hưu đang thi triển võ công gì, có điều trực giác nói cho hắn biết, lúc này Sở Hưu rất nguy hiểm!

Bất Động Minh Vương Ấn ầm ầm đánh xuống, chỉ trong chốc lát thiên địa nguyên khí xung quanh đều phát ra một tiếng nổ kịch liệt, lực lượng tầng tầng bộc phát như núi lở đất rung!

Ngay trong khoảnh khắc đó, hai mắt Sở Hưu đột nhiên mở ra, ánh sáng vô tận chiếu xuống, theo ấn quyết trong tay Sở Hưu đánh ra, chỉ trong chớp mắt cửu ấn hợp nhất, thiên hạ vô song!

Đây mới là biểu hiện thi triển Khoái Mạn Cửu Tự Quyết tới cực hạn, Cửu Tự Ấn Quyết tuần hoàn luân chuyển, sinh sôi không ngừng, cuối cùng cửu ấn hợp nhất, uy lực kinh thiên động địa!

Cửu Tự Ấn Quyết liên tiếp đánh xuống, kim quang bừng lên, Tông Huyền bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau.

Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, tên là nhanh chậm nhưng chín loại ấn quyết tổ hợp lại tạo thành ngàn vạn loại biến hóa. Cửu Ấn Hợp Nhất có mức độ phức tạp của lực lượng vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Môn công pháp này Sở Hưu tu luyện từ từ từng ấn quyết một, sau đó thi triển mỗi môn ấn quyết tới mức cực hạn, cuối cùng cửu ấn hợp nhất, lúc này mới thật sự coi là đại thành.

Bất Động Minh Vương Ấn của Tông Huyền có thể đối phó với một loại lực lượng nhưng lại không gánh được tổ hợp thiên biến vạn hóa này. Lực lượng Minh Vương quanh người Tông Huyền không ngừng sụp đổ, cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, hoàn toàn vỡ vụn!

Một tiếng ầm lớn truyền tới, ánh sáng của Cửu Ấn Luân Bàn rực rỡ tới cực hạn, thân thể Tông Huyền trực tiếp bị đánh chìm xuống đất, vô số mảnh vỡ bằng đồng xanh bắn lung tung, một luồng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng Tông Huyền.

Hư Hành sắc mặt lập tức trầm xuống, mọi người ở đây cũng không ngờ, Tông Huyền lại bại, bại dưới tay Sở Hưu.

Trên Long Hổ Bảng hắn giao đấu với Trương Thừa Trinh đã hơn mười năm, không chỉ không thắng nổi Trương Thừa Trinh, để Trương Thừa Trinh vượt lên trước một bước tiến vào cảnh giới tông sư võ đạo. Hơn nữa giờ hắn còn thua dưới tay Sở Hưu, xếp hạng sẽ không bằng Sở Hưu.

Có điều lúc này thật ra Sở Hưu cũng không chịu nổi, sắc mặt y trắng bệch, ai cũng có thể thấy được đây là vẻ tái nhợt do hao tổn tâm sức.

Cửu ấn hợp nhất, Sở Hưu nhìn như thi triển một chiêu nhưng thực tế mỗi lần Cửu Ấn Luân Bàn chuyển động tương đương với Sở Hưu liên tục đánh ra Khoái Mạn Cửu Tự Quyết hoàn chỉnh, cho nên lực lượng mới biến hóa đa đoan như vậy.

Khoái Mạn Cửu Tự Quyết hao tổn rất lớn, bình thường Sở Hưu sử dụng mười mấy ấn cũng không vấn đề, nhưng vừa rồi rốt cuộc Sở Hưu đã dùng ra bao nhiêu ấn quyết? Mấy chục hay mấy trăm? Thậm chí ngay chính bản thân y cũng không đếm hết nổi.

Trong hố lớn bằng đồng xanh, Tông Huyền giãy dụa bò lên, trong mắt thần quang vẫn hết sức rực rỡ, hắn còn muốn tái chiến.

Có điều ngay lúc hắn bò dậy, toàn bộ đại điện bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng mảng đồng xanh rơi xuống. Dưới trận pháp tàn dư già trì, mỗi khối đồng nặng tựa vạn quân. Trong lúc nhất thời có võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên không kịp đề phòng định chống đỡ, nhưng lại bị mảnh vỡ này nện cho nát bấy!
Chương 709 Ác ý 1

Đại điện bằng đồng thau sụp đổ, không riêng gì đại điện, cả những trận pháp bên trong cũng sụp đổ theo.

Những trận pháp thượng cổ này mặc dù đều đã bị tàn phá trong đại kiếp nạn, có điều uy lực vẫn còn sót lại đôi chút, tên xui xẻo vừa bị đè chết kia chính là chứng cứ.

Cho nên lúc này tất cả mọi người không còn tâm tư giao chiến nưa, lập tức tốc chiến tốc thắng, quay người bỏ trốn.

Sở Hưu ở gần đạo uẩn kia nhất, trực tiếp giơ tay cầm lấy thu vào hộp báu không gian, chạy ra phía ngoài.

Lực lượng của hắn tiêu hao quá lớn, cho dù Tông Huyền muốn đánh nữa hắn cũng không muốn tái chiến. Còn đánh nữa không phải tôi luyện bản thân mà là liều mạng với Tông Huyền.

Đồng thời Phương Thất Thiếu và Doanh Bạch Lộc cũng đồng thời ngừng tay, không tiếp tục xuất thủ.

Hai người bọn họ giao chiến cũng hết sức đặc sắc, có điều mọi hào quang đều bị Sở Hưu đoạt mất, ngược lại không mấy ai để ý tới.

Có điều trong trận chiến đó thật ra vẫn là Phương Thất Thiếu chiếm thượng phong, Nhân Quả Kiếm Đạo quả thật rất khó phá giải, phương thức giải quyết chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hoặc là người tinh thông đạo về nhân quả như Sở Hưu, hai bên so đấu lý giải về đạo nhân quả.

Hoặc như Tông Huyền dùng lực phá vạn pháp, lực phòng ngự cùng lực công kích đều cực kỳ kinh người. Bất kể ngươi là nhân quả hay luân hồi gì gì cũng được, chỉ có lực lượng vượt qua hắn mới có thể khiến hắn bị thương, cũng như trận chiến vừa rồi của Sở Hưu và Tông Huyền.

Cách cuối cùng càng khó, đó là giống như Trương Thừa Trinh lúc trước, dùng tốc độ cực nhanh cùng lực lượng nhập vi điều khiển phá giải đạo về nhân quả. Cách này là theo hướng kỹ thuật, người bình thường không làm nổi.

Có điều Phương Thất Thiếu lại tự biết, mặc dù trước mắt hắn chiếm thượng phong nhưng thực tế Doanh Bạch Lộc lại không vận dụng toàn lực.

Thương Thủy Doanh thị am hiểu nhất là giấu tài, không tới thời điểm thật sự liều mạng, Doanh Bạch Lộc sẽ không lấy hết thủ đoạn tuyệt kỹ ra.

Lúc này Phương Thất Thiếu đưa mắt nhìn bốn phía một hồi, lẩm bẩm: “Tên Lâm Khai Vân kia đâu? Chết ở đâu rồi?”

Mặc dù cùng là người trong Kiếm Vương Thành nhưng Phương Thất Thiếu rất căm ghét Lâm Khai Vân, tên này quá hẹp hòi.

Trước đó trong Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu căn bản không để Lâm Khai Vân trong mắt, thế nhưng Lâm Khai Vân lại suốt ngày nhắm vào hắn, coi hắn là kẻ địch tưởng tượng, còn vọng tưởng có ngày vượt qua hắn, lén lút nói xấu hắn không ít lần.

Chỉ có điều đối phương dẫu sao cũng là người của Kiếm Vương Thành, nể tình đồng môn, Phương Thất Thiếu không thể không để không để ý tới hắn. Mặc dù miệng hắn nói Lâm Khai Vân chết đâu rồi nhưng hắn lại không thể để Lâm Khai Vân xảy ra chuyện được.

Có điều lúc này Phương Thất Thiếu lại không biết, thật ra Lâm Khai Vân vẫn ở lối vào đại điện, đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn đám người Sở Hưu, Trương Thừa Trinh, thậm chí là chính Phương Thất Thiếu!

Không phải ai cũng có tư cách tranh đoạt đạo uẩn, tối thiểu ngươi phải có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất mới được.

Lâm Khai Vân không có tư cách, hắn cũng không phải kẻ ngu, cho nên chỉ có thể thành thật đứng đợi ngoài cổng thành.

Khi thấy Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh hào hùng lấy một địch năm, trong lòng Lâm Khai Vân cũng rung động, nhưng phần nhiều là ghen tị!

Người lấy sức mình mình độc chiến năm vị tuấn kiệt giang hồ, hội tụ phong lôi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vì sao không phải là hắn.

Thậm chí đừng nói trở thành Trương Thừa Trinh, cho dù hắn chỉ thành năm người được Trương Thừa Trinh tự mình khiêu chiến cũng đủ dương danh trên giang hồ rồi.

Có thể được Trương Thừa Trinh tự mình khiêu chiến chứng minh bọn họ đã đứng trên đỉnh cao của cảnh giới này, có thực lực gây sức ép cho Trương Thừa Trinh. Đây là một loại tán thành về thực lực. Sau trận chiến này không riêng gì Trương Thừa Trinh, hào quang của năm người Sở Hưu cũng không bị che lấp nữa.

Đáng tiếc, vinh quang đó Lâm Khai Vân chỉ có thể ngước nhìn!

Hắn hy vọng mình là một trong năm người kia tới mức nào, nhưng hắn không phải.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Thất Thiếu vốn không hợp với mình, bộ dáng trước nay không đứng đắn, giờ đứng đó diễu võ giuơng oai, được người người tán thưởng. Cảm giác đố kỵ trong lòng thiếu chút nữa khiến Lâm Khai Vân bừng cháy, đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng oán khí, oán trời xanh bất công!

Trong Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu ngày ngày không uống rượu thì đi lung tung, bộ dáng cà phất cà phơ, xưa nay chưa từng lộ vẻ đứng đắn. Thế nhưng sư môn trưởng bối lại vô cùng yêu chiều hắn, bất luận hắn làm ra chuyện hoang đường đến đâu, trưởng bối trong Kiếm Vương Thành đều chỉ tùy ý răn dạy đôi chút, thậm chí không hề trừng phạt.

Mình thì sao? Một ngày mười hai canh giờ, mười canh giờ khổ tu luyện kiếm, tiến cảnh hơi chậm trễ một chút sẽ bị sư trưởng trách phạt, bảo hắn

học Phương Thất Thiếu.

Kết quả thế nào đây? Vì sao hắn vẫn không bằng Phương Thất Thiếu! Vì sao mình đã cố gắng như vậy rồi mà còn không bằng Phương Thất Thiếu?

Trời xanh kia không phải bất công thì là gì?

Thậm chí lúc này lòng đố kỵ của Lâm Khai Vân đối với Phương Thất Thiếu đã thăng cấp thành thù hận, nhưng lý trí lại nói với hắn, hắn không thể làm gì Phương Thất Thiếu.

Phương Thất Thiếu là tương lai của Kiếm Vương Thành, là người thừa kế Kiếm Vương Thành. Một khi hắn dám lộ ra chút xíu ác ý đối với Phương Thất Thiếu, kẻ bị trừng phạt chắc chắn là hắn.

Huống hồ với thực lực của hắn bây giờ, ngoại trừ một số âm mưu thủ đoạn, còn lại không cách nào uy hiếp được tới Phương Thất Thiếu.

Cho nên Lâm Khai Vân đưa mắt sang hướng khác, chuyển ánh mắt tràn ngập ác ý sang phía Sở Hưu vừa lấy được đạo uẩn, đang chạy ra khỏi đại điện.

Hận ý của hắn đối với Sở Hưu thậm chí còn mạnh hơn Phương Thất Thiếu. Chính vì tên này nên tâm cảnh mình mới thụ thương, mới mơ mơ màng màng một thời gian dài như vậy, trễ nải tu vi. Nếu không giờ hắn đã sớm bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất rồi.

Hơn nữa quan hệ giữa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu không tệ, chuyện này cũng khiến Lâm Khai Vân đem cả đố kỵ và hận ý đối với Phương Thất Thiếu chuyển sang phía Sở Hưu.

Đương nhiên quan trọng nhất là giờ Lâm Khai Vân cho rằng mình có thể động tới Sở Hưu.

Mặc dù thực lực Lâm Khai Vân chẳng ra sao cả nhưng đó là so với những tuấn kiệt thiên kiêu như Sở Hưu, trên thực tế so với đại đá số võ giả cùng tuổi, thực lực hắn đã coi như không tệ, bằng không Kiếm Vương Thành đã chẳng bồi dưỡng hắn như vậy.

Mặc dù đối tượng bồi dưỡng chủ yếu của Kiếm Vương Thành vẫn là Phương Thất Thiếu, nhưng đãi ngộ của Lâm Khai Vân là gần với Phương Thất Thiếu nhất. Theo suy nghĩ của trưởng bối Kiếm Vương Thành, tương lai Phương Thất Thiếu tiếp quản Kiếm Vương Thành cũng phải có vài thủ hạ có năng lực chống đỡ một phương, Lâm Khai Vân chính là người như vậy.

Chỉ có điều trưởng bối trong Kiếm Vương Thành lại không ngờ, cách đối xử khác biệt này khiến cho kẻ nhỏ nhen như Lâm Khai Vân từ ghen sinh hận đối với Phương Thất Thiếu.

Nói thế nào Lâm Khai Vân cũng là đệ tử được đại phái bồi dưỡng tỉ mỉ ra, hắn cũng có thể nhận ra trạng thái hiện tại của Sở Hưu. Cho dù Sở Hưu thắng được Tông Huyền nhưng lực lượng thể lực của hắn đều tiêu hao tới cực hạn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn Tông Huyền vừa hộc máu.
Chương 710 Ác ý 2

Sở Hưu hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, Quan Tư Vũ lại đang đứng cách chỗ này rất xa, cho nên đây là lúc lực lượng bản thân Sở Hưu yếu ớt nhất. Nếu không bắt được cơ hội này có lẽ cả đời Lâm Khai Vân đều không thể báo thù!

Hơn nữa giết Sở Hưu, đoạt lấy đạo uẩn, hắn cũng có cơ hội tương lai vượt qua Phương Thất Thiếu!

Có điều tuy lúc này trong lòng Lâm Khai Vân đã bị ghen tị phủ đầy, nhưng hắn lại biết chỉ dùng sức mình mình không giết nổi Sở Hưu, bị giết ngược lại còn tạm.

Cho nên Lâm Khai Vân lại chạy sang một bên, nơi đó có một nhóm người đang quan chiến. Những người này chính là võ giả Thương Lan Kiếm Tông tiến vào Tiểu Phàm Thiên sớm nhất, do đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông là Đậu Quảng Thần dẫn đầu.

Lúc trước Liễu Công Nguyên ngăn cản Đậu Quảng Thần dẫn người tiến vào là vì hắn biết nguy hiểm trong Tiểu Phàm Thiên.

Thế nhưng Đậu Quảng Thần vì muốn chiếm trước tiên cơ lại không lựa chọn nghe theo Liễu Công Nguyên, kiên trì muốn dẫn người tiến vào Tiểu Phàm Thiên, song kết cục hết sức thê thảm.

Mấy ngày qua, Đậu Quảng Thần mang theo những đệ tử Thương Lan Kiếm Tông thăm dò di tích, kết quả những đệ tử khác thực lực quá yếu, thậm chí ngay cả hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, khiến cho phân nửa võ giả Thương Lan Kiếm Tông mất mạng.

Đậu Quảng Thần nhận được giáo huấn bèn dẫn theo đệ tử an tâm hái thuốc, tìm được thì trực tiếp nuốt luôn trong Tiểu Phàm Thiên, coi như bế quan tu luyện là được.

Thế nhưng ông trời có vẻ muốn đi ngược lại với Đậu Quảng Thần. Dọc con đường này Đậu Quảng Thần không chủ động trêu chọc những người khác, nhưng lại có nhiều người nhìn hắn ngứa mắt, nhất quyết muốn gây sự. Mấy ngày qua đi, Đậu Quảng Thần đã cảm thấy mình như già đi mười tuổi, trong lòng cũng dâng lên cảm giác hối hận.

Lâm Khai Vân biết lực lượng của mình không đủ, nhưng đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông Đậu Quảng Thần thực lực không kém.

Hắn mau chóng đi ới bên cạnh Đậu Quảng Thần, chắp tay một cái rồi nói: “Đậu huynh có nhận ra ta không?”

Thật ra xét theo bối phận Đậu Quảng Thần cao hơn Lâm Khai Vân một lứa. Có điều Lâm Khai Vân không thể gọi hắn là tiền bối được, nếu gọi vậy địa vị hai bên sẽ bất đồng.

Đậu Quảng Thần cau mày nói: “Lâm Khai Vân của Kiếm Vương Thành? Ngươi định làm gì?”

Lâm Khai Vân dù sao cũng từng là võ giả đứng trong hai mươi hạng đầu trên

Long Hổ Bảng, cũng có chút danh tiêng trên giang hồ, cho nên lúc này Đậu Quảng Thần lập tức nhận ra.

Thời gian không nhiều, Lâm Khai Vân cũng không nói nhảm với Đậu Quảng Thần mà trực tiếp đi vào vấn đề: “Đậu huynh, ta cũng biết ân oán giữa Thương Lan Kiếm Tông các ngươi cùng Sở Hưu. Giờ ngươi cũng hấy thực lực Sở Hưu kia rồi đấy, nếu hôm nay không diệt trừ hắn, tương lai người này chắc chắn sẽ diệt Thương Lan Kiếm Tông ngươi!

Giờ Sở Hưu vừa giao chiến với Tông Huyền, bản thân đã tiêu hao quá độ, hơn nữa lúc này Quan Tư Vũ không ở bên cạnh hắn. Giờ là lúc Sở Hưu suy yếu nhất, hai ta liên thủ giết chết hắn, báo mối hận trong lòng. Ngươi thấy sao?”

Đậu Quảng Thần nghe vậy lập tức giật mình, vội vàng nói: “Ngươi điên rồi? Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ngươi cũng thấy uy thế của tên Sở Hưu kia rồi đấy. Chỉ với thực lực của ngươi với ta mà cũng đòi hôi của lúc cháy nhà ư? Đây rõ ràng là tự tìm đường chết!”

Mặc dù Sở Hưu là kẻ địch nhưng Đậu Quảng Thần không thể phủ nhận thực lực của Sở Hưu, trong cùng cấp bậc Sở Hưu đã gần tiếp cận trạng thái đỉnh phong. Một đòn tiện tay của y e là Đậu Quảng Thần không cản nổi.

Giờ những người có tư cách làm đối thủ của Sở Hưu chỉ có những tuấn kiệt trẻ tuổi tích lũy cực mạnh trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cùng một số tông sư võ đạo thế hệ trước.

Mặc dù Đậu Quảng Thần không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ hắn và Sở Hưu quả thật đã là người của hai thế giới.

Đậu Quảng Thần không phải kẻ ngốc, đúng là hắn có thù với Sở Hưu, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều có thù với Sở Hưu, nhưng chuyện này không nghĩa là hắn sẽ mù quáng chịu chết.

Ánh mắt Lâm Khai Vân lộ vẻ lạnh lùng nói: “Chút thực lực đó của chúng ta không đủ, có điều ta là đệ tử chân truyền của Kiếm Vương Thành, lần này tới Tiểu Phàm Thiên, trên người ta sao không có chút đồ chuẩn bị trước chứ?

Ta mang theo bí bảo của Kiếm Vương Thành, Tích Huyết Kiếm đến đây, thứ này thấy máu đoạt hồn, là hung binh nhất dẳng. Mỗi lần vận dụng nó đều phải hao phí đại lượng tinh huyết, chỉ có thể dùng làm thủ đoạn liều mạng, còn lại không hề có khuyết điểm gì.

Thực lực ta không đủ, vận dụng Tích Huyết Kiếm khó lòng phát huy ra lực lượng chân chính. Đậu huynh, ngươi là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng khí huyết toàn bộ bộc phát đủ để phát huy tám thành uy năng của Tích Huyết Kiếm này, thậm chí đã uy hiếp được tới tông sư võ đạo yếu một chút!

Nếu là Sở Hưu trong thời kỳ toàn thịnh, Tích Huyết Kiếm này không mấy hiệu quả đối với hắn, nhưng giờ lực lượng của hắn đã hao hết, do ngươi cung cấp lực lượng khí huyết, ta điều khiển Tịch Huyết Kiếm, vận dụng kiếm quyết, chắc chắn có thể giết chết Sở Hưu!”

Thấy Đậu Quảng Thần còn do dự, Lâm Khai Vân vội vàng khuyên nhủ: “Đậu huynh! Huynh nghĩ kỹ đi, đây là cơ hội duy nhất của ngươi đấy! Mất đi cơ hội lần này, đừng nói ngươi muốn giết Sở Hưu, cho dù tông chủ Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông các ngươi tới cũng đừng hòng giết được Sở Hưu .

Sở Hưu tiềm lực kinh người, hắn sẽ càng ngày càng mạnh, càng lúc càng khiến các ngươi tuyệt vọng!

Nếu Đậu huynh ngươi thật sự không để ý tới an nguy của Thương Lan Kiếm Tông, vậy coi như ta không nói gì đi, tự ta đi đối phó với hắn là được!”

Ngươi cũng không cần lo chuyện ta gạt ngươi. Nếu không có nắm chắc nhất định, ngươi nghĩ ta sẽ ra tay ư?”

Lâm Khai Vân nói nhiều như vậy nhưng Đậu Quảng Thần vẫn không phản ứng.

Điều thật sự khiến Đậu Quảng Thần âm thầm rung động là câu nói an nguy của Thương Lan Kiếm Tông kia.

Đậu Quảng Thần do Liễu Công Nguyên nuôi lớn, hắn trưởng thành trong Thương Lan Kiếm Tông, đối với hắn mà nói, Thương Lan Kiếm Tông là nhà của hắn.

Lúc trước Liễu Công Nguyên quyết định toàn lực bồi dưỡng Thẩm Bạch chứ không phải đại đệ tử là hắn, nếu nói Đậu Quảng Thần không thấy ghen tị hay không cam lòng gì, vậy chỉ là lời nói dối mà thôi.

Có điều vì tương lai của Thương Lan Kiếm Tông, vì lợi ích của Thương Lan Kiếm Tông, Đậu Quảng Thần cam tâm tình nguyện chịu thiệt, cam tâm tình nguyện giả bộ làm người xấu trước mặt Thẩm Bạch, gây áp lực với hắn.

Hắn chết không sao, nhưng thứ Đậu Quảng Thần thật sự lo lắng lại là tương lai của Thương Lan Kiếm Tông.

Mặc dù Liễu Công Nguyên nói Thẩm Bạch còn chưa phế, hắn còn đang bế quan, chỉ cần hắn có thể xuất quan thuận lời chắc chắn sẽ một bước tới trời.

Đậu Quảng Thần cũng từng nghe về truyền thuyết liên quan tới sau núi Thương Lan Kiếm Tông.

Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng nghe nói có tiên tổ nào của Thương Lan Kiếm Tông bế sinh tử quan xong có thể xuất quan thành công, một bước lên trời.

Không phải Đậu Quảng Thần không tin Thẩm Bạch, mà là xác suất này thật sự quá thấp.

Lúc này Đậu Quảng Thần trơ mắt nhìn Sở Hưu giương oai trước mặt đông đảo cao thủ, thậm chí còn chiến thắng Tông Huyền. Tất cả đều khiến Đậu Quảng Thần cảm thấy uy hiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK