Sở Hưu đã từng đánh vài chiêu với Hư Độ, có điều lúc đó không tính là giao thủ, chỉ có thể nói là thăm dò.
Còn giờ Sở Hưu vượt hẳn một cảnh giới giao thủ chính diện với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đây là chuyện hết sức điên cuồng.
Thật ra trước đây không phải không có người dùng cảnh giới tông sư võ đạo đối đầu với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ có điều rất ít mà thôi.
Chử Vô Kỵ đã từng làm vậy, nghe nói hắn đã từng tới Bắc Yên báo thù, kết quả bị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của triều đình Bắc Yên đẩy lùi, nhưng vẫn thong dong bỏ đi.
Còn có Hạng Võ, hắn cũng từng giao thủ cùng vị lão tổ Chân Hỏa Luyện Thần của Hoàng Phủ thị, mặc dù bị đánh xuống hạ phong nhưng cũng không mất mặt.
Đương nhiên cũng có Trần Thanh Đế, chỉ có điều thực lực của Trần Thanh Đế vẫn là một câu đố trên giang hồ. Có người nói hắn đã sánh vai được với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần từ lâu.
Những vị khác đều từng chịu thiệt trong tay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ có Trần Thanh Đế là có thể khiến cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhượng bộ trước mặt hắn.
Lúc này Di Sơn Ấn đánh xuống, áp lực hùng hồn khiến mặt đất dưới chân Sở Hưu nứt toác, ngọn núi vô hình nhưng lại nặng tựa vạn cân!
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, trên thân đao tỏa ra ánh sáng đỏ máu thê lương kèm theo ma khí âm hàn độc ác.
Một đao chém xuống như khai sơn phá hải, đao ý mãnh liệt xé tan hết thảy. Một người một đao mà khí thế như một đi không trở lại, trực tiếp chén tan ngọn núi lớn kia!
Thất Đại Hạn. Phá Hải!
Uy lực của Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn này bắt nguồn từ lực lượng thiên địa, đừng nhìn giờ Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng một đao này của hắn cũng có uy lực phá hải xé tan trời đất.
Cương khí cuồng bạo rền vang như sấm, trong khoảnh khắc đó Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn đánh tới, thậm chí khiến Thiên Ma Vũ trên tay y phát ra một tiếng vang kỳ dị.
Y nổi giận gầm lên một tiếng, thế đao rốt cuộc cũng chém vỡ Di Sơn Ấn, nhưng lúc này hai tay Sở Hưu cũng không khỏi run rẩy, thậm chí trên Thiên Ma Vũ của y không ngờ đã xuất hiện một vết rạn.
Đè nén sắc đỏ trên mặt do chấn động trong nội phủ gây ra, Sở Hưu nắm chặt Thiên Ma Vũ, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Không ngờ trên phần lưỡi của Thiên Ma Vũ đã xuất hiện một vết rạn!
Phải biết mặc dù Thiên Ma Vũ không phải thần binh nhưng thực chất nó đã nằm giữa thần binh và bảo binh.
Mặc dù nó không phải thần binh, không có khí linh, nhưng nó cũng do đại sư luyện khí Mạc Dã Tử thi triển thuật vận dụng trận pháp luyện khí, lại dùng Thiên Ma Lệnh của Côn Luân Ma Giáo năm xưa làm vật liệu chế tạo thành. Xét theo mức độ chắc chắn và sắc bén thậm chí nó còn mạnh hơn thần binh.
Thế nhưng sau đòn này, Thiên Ma Vũ lại xuất hiện một vết rạn, có thể thấy lực lượng của Di Sơn Ấn rốt cuộc mạnh mẽ tới mức nào.
Phía đối diện, Phương Kim Ngô thấy Sở Hưu không ngờ lại có thể cứng rắn ngăn cản, hay nên nói là phá tan đòn Di Sơn Ấn đó của hắn, sắc mặt Phương Kim Ngô không khỏi biến đổi, đồng thời gương mặt cũng dần hóa thành màu trắng xám.
Trong cơ thể hắn, Đoạn Trường Cổ đang không ngừng thôn tính khí huyết, khiến thân thể già nua của hắn lúc nào cũng cảm thấy lực lượng sinh mệnh đang suy giảm.
Vừa rồi hắn cưỡng ép hấp thu nhiều thiên địa nguyên khí như vậy vào cơ thể. Đúng như Sở Hưu đã nói, hắn không chỉ tích lũy sức mạnh cho mình còn cung cấp thêm năng lượng cho Đoạn Trường Cổ. Chuyện này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.
Trạng thái của Phương Kim Ngô có thể giấu diếm được kẻ khác nhưng lại không thể lừa gạt Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Y nhìn về phái Phương Kim Ngô cười nói: “Phương lão tiền bối, đã tới nước này rồi, ngươi đừng gắng gượng nữa. Đoạn Trường Cổ đã tiến hẳn vào tâm mạch, cho dù ngươi có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần cũng đừng hòng loại trừ nó.”
“Nhưng trước lúc đó, ta có thể giết ngươi!”
Phương Kim Ngô bước ra một bước, gương mặt bừng bừng lửa giận, khí thế của cơn giận đó như hóa thành thực chất, ngưng tụ thành một hư ảnh Nộ Mục Kim Cương sau lưng hắn, lửa giận như xuyên thủng cả thiên địa này.
Cùng lúc, quanh người Phương Kim Ngô không ngờ lại tỏa ra ánh sáng vàng kim.
Đó không phải cương khí hộ thể đơn thuần, thậm chí hào quang vàng óng đó đã chìm vào cả thân thể Phương Kim Ngô.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu có thể cảm nhận rõ rệt, Đoạn Trường Cổ lúc trước còn thôn tính khí huyết kinh mạch của Phương Kim Ngô, nhưng sau khi hào quang vàng óng này xuất hiện, nó Đoạn Trường Cổ thậm chí không cách nào gặm nhấm tiếp.
“Bất Diệt Kim Thân! Rốt cuộc Đại Quang Minh Tự đang giở trò quỷ gì vậy?”
Bộ dáng này của Phương Kim Ngô rất dễ khiến người ta liên tưởng tới bí pháp luyện thể chí cường của Đại Quang Minh Tự, Bất Diệt Kim Thân.
Trên thực tế Bất Diệt Kim Thân không phải một bộ công pháp mà là tu luyện công pháp luyện thể tới cực hạn, dung hợp bí pháp của Đại Quang Minh Tự sẽ đạt tới trạng thái này.
Cho nên hễ là võ giả Đại Quang Minh Tự, chỉ cần ngươi tu luyện một môn công pháp luyện thể tới cực hạn, theo lý luận có thể luyện thành Bất Diệt Kim Thân.
Nhưng bí pháp này là bí mật bất truyền của Đại Quang Minh Tự, cho dù quan hệ giữa Phương Kim Ngô và Đại Quang Minh Tự tốt đến đâu đi nữa đáng lẽ ra cũng không thể học được Bất Diệt Kim Thân.
Có điều lúc này Sở Hưu đã không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, Phương Kim Ngô bước ra một bước, hư ảnh Nộ Mục Kim Cương sau lưng hắn cầm Hàng ma Xử ầm ầm đánh xuống, lực lượng khổng lồ như núi sông tan vỡ, khí thế vô cùng hùng hồn.
Trên Thiên Ma Vũ đã có vết rạn, Sở Hưu cũng không dám sử dụng tiếp, tránh cho binh khí theo mình bao năm nay lại hư hỏng.
Thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui, Diệt Hồn Tiễn liên tục bắn ra, tinh thần lực như không cần tiền điên cuồng ngưng tụ, nhưng đều bị lửa giận trên Nộ Mục Kim Cương hoàn toàn thiêu hủy.
Đúng lúc này, Phương Kim Ngô há miệng phát ra phạn âm, đây không phải Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự mà là võ công tương tự. Thiên địa xung quanh đều như đang rung động, chấn động mạnh tới mức tinh thần lực của Sở Hưu thậm chí không thể ngưng tụ, khí huyết bất ổn, có cảm giác muốn hộc máu.
Nhân thời cơ này pháp tướng của Phương Kim Ngô đã cầm Hàng Ma Xử ầm ầm đánh xuống, uy thế như trời sập.
Uy lực hàng ma của Nộ Mục Kim Cương này thật sự quá kinh khủng, đây là áp chế về mặt cảnh giới, ép cho Sở Hưu không thể vận dụng ma công, một khi vận dụng chắc chắn sẽ bị khắc chế đến chết.
Có điều không dùng ma công được, y còn công pháp Phật môn để đối kháng!
Sở Hưu điên cuồng kết ấn. Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Cửu Ấn Hợp Nhất, như vòng xoay chiếu rọi quanh người Sở Hưu, liên tiếp đánh ra, va chạm với pháp tướng Nộ Mục Kim Cương của
Lực lượng cường đại xuyên qua cơ thể, hai tay Sở Hưu thậm chí phát ra tiếng gãy.
Xét theo tu vi thân thể, cho dù Sở Hưu đồng thời tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực cùng Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, nhưng vẫn kém Phương Kim Ngô tu luyện thành công Bất Diệt Kim Thân một bậc.
“Rầm!”
Một tiếng nổ vang lên, thân hình Sở Hưu trực tiếp bị đánh chìm vào sườn núi bên cạnh, không ngờ còn phá tan sườn núi đó.
“Khụ khụ!”
Sở Hưu vừa ho khan vừa chật vật đứng dậy từ đống đá vụn, khóe miệng đã chảy ra một tia máu.
Dường như đã lâu y không đánh với ai chật vật tới mức này, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thật khó giết.
Quanh người Phương Kim Ngô bừng bừng phật quang vàng kim, nhưng trong mắt lại mang đầy sát ý, chỉ hận không thể nuốt sống Sở Hưu.
Giờ được Bất Diệt Kim Thân gia trì, hắn đánh trọng thương Sở Hưu, nhưng Đoạn Trường Cổ trong cơ thể vẫn không hề từ bỏ tiếp tục gặm nhấm khí huyết nội tạng của hắn.
Cho dù giờ hắn giết được Sở Hưu, bức được Đoạn Trường Cổ ra nhưng nguyên khí cũng tổn thương nặng nề, thân thể vốn già yếu này sẽ không sống được bao lâu.
Chương 927 Nhất tiễn diệt Phật 1
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ra tay có thể nói là trời long đất lở, kiếm ý kinh khủng.
Những võ giả khác muốn xem nhưng không ai dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa trông ngóng động tĩnh.
Thậm chí trong quán rượu ở trấn nhỏ, đám người Mai Khinh Liên cũng có thể cảm giác được động tĩnh giao thủ kịch liệt bên phía kia.
Hoàng Phủ Duy Minh là người nhận thua đầu tiên.
Thật ra không phải hắn nhận thua, chỉ là quan hệ giữa hắn và Phương Kim Ngô chỉ có thế, có đánh nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Chẳng qua khi thấy Hoàng Phủ Duy Minh nhận thua, Bàng Hổ vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Sau khi Hoàng Phủ Duy Minh nhận thua, bên phía Mai Khinh Liên cũng có kết quả.
Tịnh Viễn không nhận thua, nhưng hắn thật sự không đánh nổi nữa.
Dù sao tuổi tác hắn đã cao, đối thủ lại là Mai Khinh Liên, xem như cao thủ trong nhánh Ẩn Ma. Cho dù Phật pháp của hắn cao thâm đủ để khắc chế Xá Nữ Đại Pháp, nhưng hắn lại không kiên trì được bao lâu, lực lượng đã không đủ.
Thấy Tịnh Viễn thu tay lại, Mai Khinh Liên cũng không ra tay giết người.
Nàng không phải Sở Hưu, đã điên lên là ai cũng dám giết.
Tịnh Viễn mặc dù dù không nổi danh trong Đại Quang Minh Tự nhưng dù sao cũng là cao tăng thế hệ trước, bối phận quan hệ vẫn đó.
Trong tình huống không cần thiết, giết Tịnh Viễn ngoại trừ gây ra phiền toái, ngoài ra không có bất cứ lợi lộc nào.
Cho nên sau khi hai người ngừng chống cự, Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ liếc mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo hướng chấn động kia.
Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh liếc nhau, trong mắt lấp loáng ý vị bất đồng.
Hoàng Phủ Duy Minh là kinh hãi, kinh hãi vì Sở Hưu lại giao chiến với Phương Kim Ngô kịch liệt tới mức này.
Còn Tịnh Viễn lại thở dài, vị lão bằng hữu của mình cuối cùng không thể trốn thoát khỏi số mệnh của võ giả, quyết định sinh tử trong lúc chinh chiến chém giết.
Mặc dù hắn không biết tình hình trận chiến nhưng hắn có thể cảm nhận được mức độ kịch liệt của trận chiến này, cùng với đó là tử ý ẩn hiện trong đấy!
Lúc này bên phía Sở Hưu và Phương Kim Ngô, quanh người Phương Kim Ngô lóng lánh ánh cương khí và phật quang, tất cả mọi lực lượng đều ngưng tụ tại một điểm, như một khắc trước khi núi lửa bộc phát, cực kỳ kinh người, khiến mọi người chấn động.
“Sở Hưu, lão phu thật không ngờ lại có ngày bị một tên tiểu bối như ngươi ép tới mức này.”
Mặc dù hiện tại quanh người Phương Kim Ngô đã bừng bừng lửa giận nhưng sắc mặt hắn lại cực kỳ bình tĩnh, cứ như thuật lại một chuyện không liên quan gì tới mình.
Phương Kim Ngô giờ đã nghĩ rất thoáng, trận chiến này không có người thắng, lưỡng bại câu thương.
Lúc này hắn đã vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, cho dù cuối cùng giết được Sở Hưu, bản thân cũng chẳng thể sống được bao lâu.
Khi còn trẻ trải qua vô số trận chém giết, thật ra Phương Kim Ngô không sợ chết.
Hắn đã từng nghĩ tới chuyện sau này hoặc là mình chết già trong Không Sơn Cốc, hoặc là mình bị kẻ thù tìm tới cửa, cuối cùng chiên tử.
Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ trận chiến cuối cùng của bản thân lại là cùng một tiểu bối như Sở Hưu.
Phương Kim Ngô coi trọng thể diện của mình thậm chí còn hơn cả tính mạng của mình.
Chết trong tay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác không mất mặt, nhưng nếu cuối cùng hắn chết vì Sở Hưu, cảm giác phẫn nộ này còn vượt ngoài ý hận.
Lúc này hư ảnh Nộ Mục Kim Cương sau lưng Phương Kim Ngô được ngưng tụ lực lượng của hắn, dần dần phát sinh chút biến hóa.
Trong kim quang chói mắt, hình tượng Nộ Mục Kim Cương dần dần hóa thành phật ảnh.
Nhưng phật ảnh này tướng mạo cực kỳ mơ hồ, không cách nào nhận ra đây rốt cuộc là vị phật nào.
Còn sau khi phật quang chiếu rọi, phật ảnh dần dần rõ ràng, gương mặt hiện lên không ngờ lại chính là Phương Kim Ngô.
Mặc dù Phương Kim Ngô tu luyện võ công Phật môn, nhưng hắn lại không phải võ giả Phật môn. Cũng như Sở Hưu, phật mà y hiểu hoàn toàn không phải phật mà Đại Quang Minh Tự hiểu.
Thanh niên trải bao trắc trở, trung niên phí hoài, Phương Kim Ngô từ một tán tu, tu luyện tới mức khuấy động phong vân như ngày hôm nay thậm chí khiến những chưởng môn đại phái trong võ lâm Bắc Yên cung kính đối xử như danh túc, hắn không dựa vào việc bái lạy Phật.
Hắn chinsh là Phật trong lòng mình!
Phật ảnh lớn chừng mấy trăm trượng che khuất cả bầu trời kia ầm ầm đánh
xuống, không có cảm giác thánh khiết, chỉ có áp lực, áp lực vô biên; tựa như Phật Đà hàng thế, trấn áp hết thảy!
Trước nay Phương Kim Ngô chưa từng thi triển chiêu thức này, không vì gì khác mà do chiêu thức hắn lĩnh ngộ ra này rất dễ gây ảnh hưởng tới quan hệ giữa hắn và Đại Quang Minh Tự.
Bản thân tự coi mình là Phật, chân lý võ đạo này theo Đại Quang Minh Tự rõ ràng là sỉ nhục Phật.
Đương nhiên Đại Quang Minh Tự ngược lại không vì một môn công pháp mà trở mặt cùng Phương Kim Ngô, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ đôi bên.
Nhưng giờ Phương Kim Ngô đã biết mình không còn sống được bao lâu nữa, chiêu này giờ còn không dùng, sau này sẽ chẳng còn cơ hội mà dùng nữa. Bản thân chỉ là người sắp chết, còn lo lắng chuyện quan hệ gì?
Phật ảnh vô biên nghiền ép xuống, phương viên vài dặm xung quanh, mọi người đều cảm nhận được uy thế cường đại kia.
Một số võ giả hoảng sợ, đây là lực lượng của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần? Đúng là như tiên như phật!
Thậm chí một số dân nghèo ngu muội chưa từng đọc sách quỳ rạp trên mặt đất, còn tưởng thật sự có thần phật hiện thế.
Thấy phật ảnh xa xa, Tịnh Viễn miệng tụng phật hiệu, đồng thời lại thở dài một tiếng.
E rằng vị lão bằng hữu này của mình còn ra đi trước mình.
Còn giờ Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ đang lao về phía Sở Hưu, đồng loạt biến sắc.
Lần này Sở Hưu chơi quá lớn, chơi tới mức kéo lửa tự đốt mình rồi.
Lão già Phương Kim Ngô này đã hơn mười năm chưa thật sự xuất thủ, tuy đã già, hơn nữa còn trúng Đoạn Trường Cổ, thế nhưng vẫn còn mạnh mẽ như vậy.
Chuyện này Sở Hưu không dự liệu được, ngay cả Mai Khinh Liên cũng không ngờ tới, nàng còn tưởng chuyện này hoàn toàn trong khống chế của Sở Hưu.
Còn lúc này giữa sân, nhìn phật ảnh che khuất bầu trời kia hạ xuống, Sở Hưu lại chỉ thở dài một tiếng.
Phương Kim Ngô cường đại vượt ngoài dự liệu của hắn, chỉ có điều mọi chuyện vẫn còn trong tầm khống chế.
Phương Kim Ngô có tuyệt kỹ như vậy, chẳng lẽ y không có? Chỉ có điều chiêu thức này vốn Sở Hưu còn định nghiên cứu kỹ càng rồi mới sử dụng, nhưng giờ lại bị ép phải dùng ra trước dự kiến.
Nghênh đón phật ảnh hàng lâm, quanh người Sở Hưu ngưng tụ ma khí vô biên, luồng ma khí cường đại đó thậm chí khiến cả hai mắt Sở Hưu đều phủ một màu đen kịt. Khí huyết quanh người y cũng bắt đầu sôi trào, ngay cả tinh thần lực cường đại cũng cùng tràn vào trong tay y.
Dưới ma khí kia, một cây cung lớn hình dáng dữ tợn tỏa ra hắc khí vô biên, từ từ ngưng tụ thành hình.
Giương cung cài tên, sau lưng Sở Hưu lại có hai bàn tay lớn bằng ma khí ngưng tụ, một tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây. Cây cung lớn kéo căng, một khí tức kinh khủng ngưng tụ trong ma cung, thậm chí khiến Phương Kim Ngô đã không e ngại sinh tử cũng âm thầm run rẩy.
Chương 928 Nhất tiễn diệt Phật 2
Ma khí đen kịt ngưng tụ thành mũi tên trên ma cung, nhưng mũi tên này cực kỳ không ổn định, lúc nào cũng có cảm giác sụp đổ.
Chứng kiến phật ảnh sắp đánh xuống, Sở Hưu đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết dung nhập vào ma khí vô biên kia, hình thành một mũi tên quỷ dị lóng lánh ma khí đen kịt cùng huyết khí đỏ tươi.
Cung kéo căng, mũi tên bắn ra!
Tiếng rít đinh tai nhức óc vang lên, thậm chí võ giả cách xa hơn mười dặm cũng nghe được.
Nơi mũi tên đi qua mọi thứ đều bị phá hủy, tất cả đều bị xoắn tan, để lại một khu vực chân không hoàn toàn tĩnh lặng.
Mũi tên kia bắn trúng phật ảnh, phật ảnh vừa rồi còn mang theo uy thế kinh người chợt xuất hiện một điểm đen.
Một khắc sau, điểm đen này bắt đầu lan tràn, khí tức hủy diệt khuếch tán, chỉ chớp mắt sau phật ảnh còn lấp loáng hào quang vàng kim lúc này đã tràn ngập vết rạn màu đen. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, phật ảnh hoàn toàn tịch diệt!
Nhất tiễn diệt phật!
Ngày trước giáo phái ngoại vực thờ cúng thần linh dùng mũi tên này xuyên qua Tam Liên Thành, giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã lại dùng chiêu tiễn này hủy diệt đại phái đứng đầu dương thời Thiết Hoàng Bảo.
Còn hôm nay Sở Hưu lại dùng cảnh giới Chân Đan đối đầu với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhất tiễn diệt phật!
Xa xa, vô số võ giả trợn tròn hai mắt nhìn cảnh tượng này!
Trước đó Phương Kim Ngô sử dụng phật ảnh này đã khiến ấn tượng về cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trong lòng bọn họ như thần như phật. Thế nhưng chỉ một khắc sau, bọn họ lại thấy cảnh tượng kinh khủng một mũi tên hủy diệt phật ảnh kia.
Lúc này trong trận chiến, ma khí quanh người Sở Hưu đã tan hết, sắc mặt trắng bệch tới kinh người.
Thật ra nếu không phải tới thời khắc mấu chốt, Sở Hưu cũng không muốn sử dụng Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Ngày trước khi đối mặt với La Thần Quân, Sở Hưu từng mơ mơ màng màng sử dụng thức mở đầu cực kỳ chính tông của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, cho nên giờ y cũng có thể miễn cưỡng sử dụng, tuy không hoàn chỉnh.
Nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hưu sử dụng Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Mũi tên này được y suy ngẫm trong thời gian dài, thậm chí chính y cũng không nắm chắc liệu mình có sử dụng được không.
Vừa rồi nếu không phải Sở Hưu dùng tinh huyết bản thân làm vật dẫn, ngưng tụ mũi tên thành công, thậm chí y sẽ bị mũi tên này phản phệ.
Còn lúc này ở phía đối diện với Sở Hưu, sắc mặt Phương Kim Ngô đã tái nhợt.
Hắn nhìn Sở Hưu, định nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt lên nổi một chữ, khí tức tiêu tán, ầm ầm ngã xuống.
Phật ảnh vừa rồi chính là lực lượng cùng tinh khí thần toàn thân hắn hóa thành, tương liên với nguyên thần của hắn.
Sở Hưu dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn phá hủy phật ảnh đó, lực lượng hủy diệt trên mũi tên kia cũng theo đó tiến vào cơ thể Phương Kim Ngô, khiến cho sinh cơ của hắn cũng hoàn toàn bị hủy diệt.
Dùng cảnh giới Chân Đan giết chết Chân Hỏa Luyện Thần, chiến tích này trước đó có lẽ từng có, nhưng trong mấy trăm năm gần đây chỉ mình Sở Hưu làm được chuyện này!
Có điều lúc này Sở Hưu đã không kịp nghĩ chuyện gì khác.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn tập trung tất cả lực lượng cùng chân khí toàn thân Sở Hưu, thậm chí cả tinh huyết của y. Giờ có nói Sở Hưu đại thương nguyên khí cũng chẳng sai.
Lúc này Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ cũng chạy tới, thấy thi thể Phương Kim Ngô trên mặt đất, hai người đều lộ vẻ khiếp sợ.
Không ngò Sở Hưu lại thật sự giết chết Phương Kim Ngô!
Có điều không đợi bọn họ hỏi gì, Sở Hưu lại khoát tay nói: “Mang ta về Trấn Võ Đường trước đã.”
Hai người cùng thấy trạng thái Sở Hưu có vẻ không đúng, lập tức mang hắn đi khỏi.
Ngay sau khi bọn họ đi không lâu, Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh cùng một số võ giả quan chiến khác cũng đã đến, ánh mắt đám người đều khó nén nổi vẻ kinh hãi.
Tịnh Viễn đại sư thở dài một tiếng, đi tới khắp lại hai mắt vẫn chưa hề nhắm lại của Phương Kim Ngô, ngồi xuống bên hắn bắt đầu tụng kinh phật.
Cuối cùng vị lão bằng hữu này vẫn phải ra đi trước mình.
Gần đây trên giang hồ mưa gió sắp tới, Chính đạo, Ma đạo, triều đình giang hồ, tất cả đều rối loạn không ngừng, thường xuyên xảy ra đại sự.
Có điều chuyện Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô vẫn khiến tất cả mọi người chấn động không biết nên nói gì cho phải.
Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cường giả đỉnh phong trên giang hồ hàng thật giá thật, thế nhưng lại chết trên tay một tiểu bối như Sở Hưu.
Phải biết hai giới Chính đạo Ma đạo giờ đang mâu thuẫn càng lúc càng lớn, hai bên hỗn chiến không ngừng, tông sư võ đạo cũng chết không chỉ một hai người. Thế nhưng đánh tới giờ vẫn chưa có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần
nào tổn thương.
Thế nhưng giờ thì hay rồi, Sở Hưu lại ra tay trước Bái Nguyệt Giáo, làm thịt một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Hơn nữa Phương Kim Ngô còn không phải hạng vô danh, hắn là danh túc trong giang hồ Bắc Yên, ngày trước cũng từng tung hoành trong giới võ lâm, thậm chí còn có danh tiếng nhất định trên đất Tây Sở và Đông Tề. Tối thiểu những người nhiều tuổi ở hai nơi này vẫn nhớ tới hắn. Thế nhưng giờ hắn lại chết trong tay một tiểu bối như Sở Hưu, quả thật khiến người ta thổn thức không thôi.
Đương nhiên cũng rất nhiều người chửi mắng Sở Hưu hèn hạ vô sỉ, lại dám dùng thủ đoạn hạ cổ độc để suy yếu thực lực Phương Kim Ngô rồi mới dám ra tay chém giết, bằng không kẻ chết chắc chắn là y.
Chỉ có điều trên giang hồ trước nay thắng làm vua thua làm giặc, Sở Hưu còn sống, Phương Kim Ngô đã chết, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Hạ cổ với không hạ cổ đã chẳng mấy ý nghĩa.
Nói cách khác, nếu đem Sở Hưu đổi thành những người khác, cho dù bọn họ đối mặt với Phương Kim Ngô đã trúng Đoạn Trường Cổ, không khéo bọn họ còn chẳng đỡ nổi một chiêu.
Ngay sau ngày Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô, Phong Vân Bảng của Phong Mãn Lâu đã đổi thứ hạng. Sở Hưu trực tiếp vượt hơn mười hạng từ thứ ba mươi lăm lên thứ hai mươi tư, xếp sau Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng.
Nhớ lại ngày trước Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh bước vào Phong Vân Bảng trước Sở Hưu, thế nhưng giờ Sở Hưu đã đi xa hơn Trương Thừa Trinh.
Hơn nữa mọi người còn đoán được chắc chắn chênh lệch này sẽ càng ngày càng kéo dài.
Không phải như vậy nghĩa là Sở Hưu mạnh hơn Trương Thừa Trinh, nhưng hôm nay Long Hổ Sơn đang phong tỏa sơn môn, Trương Thừa Trinh chỉ có thể khổ tu trên núi còn Sở Hưu có thể tung hoành trên giang hồ.
Lúc này Sở Hưu đang dưỡng thương trong Trấn Võ Đường. Trận chiến với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không chỉ khiến Sở Hưu nhận được đại lượng kinh nghiệm cùng cảm ngộ, thứ khuyến mãi kèm theo là thương thế khắp toàn thân.
Ngay khi va chạm với Bất Diệt Kim Thân của Phương Kim Ngô, xương cốt toàn thân Sở Hưu đã có nhiều chỗ vỡ nát, nội tạng cũng bị chấn thương.
Tới cuối thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn, y còn tiêu hao hết mọi lực lượng trên cơ thể, trả giá thêm một ngụm tinh huyết, bản thân cũng chịu phản phệ, cực kỳ thê thảm, chưa qua một tháng cũng không thể tu dưỡng khá lên được.
Có điều y lại chẳng hề lo lắng, bởi vì mặc dù giết Phương Kim Ngô gây ra động tĩnh rất lớn nhưng ảnh hưởng tạo thành sẽ là nhỏ nhất, bởi vì không ai ra mặt cho hắn.
Đây là nỗi khổ của võ giả tán tu, mặc dù Phương Kim Ngô không đắc tội với bên nào nhưng khi có chuyện cũng chẳng bên nào muốn ra mặt vì hắn.
Chương 929 Đại Bi Phú hợp nhất
Trần Kim Đình đã bị Phương Kim Ngô phế bỏ, Sở Hưu không biết hắn đã chết hay chưa, y cũng chẳng định tìm. CÓ điều trên lưng cõng tội danh thí sư, Trần Kim Đình cho dù không chết cũng phải mai danh ẩn tích cả đời.
Còn Nhậm Thiên Lý lại là người cực kỳ lão luyện, hay nói đúng hơn là láu cá.
Sở Hưu giết sư phụ hắn, hắn cũng muốn báo thù, nhưng hắn báo thù được ư?
Trước kia trong triều đình Bắc Yên, chỗ dựa của hắn không phải các vị đại nhân trong triều đình mà là sư phụ hắn.
Giờ Phương Kim Ngô đã chết, tiếng nói của hắn trong triều đình Bắc Yên cũng không bằng lúc trước, hay nói cách khác địa vị của hắn giờ đã không quan trọng bằng Sở Hưu.
Cho nên nói Nhậm Thiên Lý hèn nhát cũng được, thức thời cũng đúng, dù sao khi chưa có lòng tin tuyệt đối, đừng nói tới gây sự với Sở Hưu, thậm chí hắn sẽ tận lực né tránh Sở Hưu, không để y nhìn thấy.
Còn trên giang hồ, cũng chẳng ai ra mặt báo thù cho Phương Kim Ngô.
Phương Kim Ngô có quan hệ không tệ với lão tổ Hoàng Phủ thị, nhưng chỉ là không tệ. Lão tổ Hoàng Phủ thị không thể vì hắn mà tới gây sự với Sở Hưu.
Bên Đại Quang Minh Tự cũng vậy, Sở Hưu và Hư Độ từng có ước định, y không chủ động gây chuyện.
Nói chính xác thì do Trần Kim Đình nói năng lung tung tại Yên Kinh Thành cho nên mới gây ra một loạt huyết án sau này.
Còn giờ người cũng đã chết, lực chú ý của Đại Quang Minh Tự lại không ở Bắc Yên, càng không quan tâm đến.
Cho nên bên này Sở Hưu có thể an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng những chuyện phiền phức khác.
Sau khi dưỡng thương nửa tháng, Sở Hưu cảm thấy nguyên khí bản thân khôi phục đôi chút mới lấy Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ ra xem xét tỉ mỉ.
Từ sau khi nhận được môn công pháp này, Sở Hưu căn bản không kịp xem xét tỉ mỉ, lập tức phải bắt tay vào bố trí giết chết Phương Kim Ngô.
Lúc này cầm Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ trong tay, cho dù với định lực của Sở Hưu cũng không khỏi kích động.
Chỉ một môn Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ riêng lẻ sẽ không khiến Sở Hưu kích động như vậy, nhưng đây là bảy bộ Đại Bi Phú hợp nhất. Từ thời thượng cổ đến giờ chưa một ai làm được, Sở Hưu cũng muốn xem xem sau khi tập hợp đủ bảy bộ Đại Bi Phú rốt cuộc sẽ có biến hóa gì?
Trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ cũng là công pháp có thực lực khá mạnh, nhưng lại không phải mạnh nhất, chỉ có thể nói là quỷ dị nhất.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ nằm giữa bí pháp nguyên thần cùng võ thuật bình thường, khi xuất thủ rút hồn đoạt phách, trực tiếp lôi kéo nguyên thần tinh thần của đối phương. Võ giả thực lực yếu một chút có thể bị Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ kéo thẳng nguyên thần ra, chết ngay tại chỗ, cực kỳ khó đối phó.
Đương nhiên đó chỉ là võ giả thực lực hơi yếu, nhắm vào võ giả thực lực mạnh một chút thì chỉ có tác dụng quấy rối, không cách nào gây thương tổn thực chất. Đối với Sở Hưu hiện giờ, môn công pháp này có phần gân gà, nếu sử dụng trong quần chiến có lẽ còn khá hữu dụng, nhưng nếu một đối một, y thấy Diệt Hồn Tiễn còn thuận tay hơn.
Sau khi khắc ghi Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ vào đáy lòng, Sở Hưu không ngừng diễn hóa sáu bộ Đại Bi Phú còn lại trong đầu.
Bảy bộ Đại Bi Phú dung hợp triệt để trong đầu Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt một nhịp điệu kỳ dị quẩn quanh trong đầu y.
Nó như một loại thần chú, lại như tiếng nỉ non của thượng cổ ma thần. Bản thân y cũng không biết thân thể mình lại bất giác lặp lại theo âm thanh như thần chú kia.
Một khắc sau, trong bóng tối mưa máu vô biên hàng lâm, tiếng quỷ thần kêu khóc vô cùng vô tận vang lên từ tận chân trời, từng tiếng kêu khóc khiến người ta chấn động tận đáy lòng, như muốn phát nổ!
“Phốc!”
Sở Hưu phun ra một ngụm máu tươi, mưa máu ngưng bặt, tiếng quỷ khóc tiêu tán, ánh sáng lại tái hiện.
Sở Hưu rất quen thuộc với loại cảm giác này, bởi vì ý đã từng trải qua, đây là công pháp phản phệ.
Đẩy cánh cửa của mật thất bế quan ra, Mai Khinh Liên thò đầu vào, thấy bộ dáng này của Sở Hưu không khỏi hiếu kỳ: “Ngươi đang làm gì đấy? Bế quan thôi cũng khiến mình hộc máu, đúng là kỳ quái.”
Vừa rồi Sở Hưu không biết khi y vô thức niệm đoạn chú ngữ kia, tất cả mọi người trong Trấn Võ Đường đều cảm thấy căng thẳng, như có thứ gì đó cực kỳ quỷ dị kinh khủng hàng lâm. Cảm giác đó cực kỳ khủng khiếp.
Mai Khinh Liên cũng nhận ra chấn động này nên mới tới xem.
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không sao, công pháp phản phệ mà thôi, dưỡng thương hai ngày là được.”
Mai Khinh Liên hiếu kỳ nhìn Sở Hưu một hồi, nghe y nói vậy mới quay người đi khỏi.
Bên này Sở Hưu lại thở dài một tiếng, biểu cảm trên gương mặt mặc dù không thay đổi, nhưng đáy lòng lại hết sức hài lòng.
Công pháp phản phệ tức là gì? Tức là môn công pháp này có lực lượng quá
mạnh mẽ, mạnh tới mức với trình độ hiện tại của mình cũng không thể khống chế.
Bảy bộ Đại Bi Phú hợp nhất, uy lực vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu, môn công pháp này quả thật sánh ngang với tuyệt thế thần công và công pháp chí tôn trong truyền thuyết.
Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú tập hợp đầy đủ thu được môn võ công tên là Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú.
Trong bảy bộ Đại Bi Phú không có bộ nào đề cập tới cái tên này nhưng không biết vì sao khi Sở Hưu tập hợp đủ bảy bộ Đại Bi Phú, cái tên này lại tự động xuất hiện trong đầu Sở Hưu, cứ như nó vốn có tên như vậy.
Chỉ có điều uy lực của công pháp này quả thật quá mạnh, mạnh tới mức với trạng thái hiện tại của Sở Hưu căn bản không thể thi triển được.
Sau khi bị công pháp phản phệ, Sở Hưu lại gặp xui xẻo thương thế nặng thêm một chút, cho nên vốn dưỡng thương mất một tháng mới khỏi, giờ lại tốn thêm mấy ngày.
Một tháng sau, Sở Hưu mới ra khỏi mật thất bế quan.
Giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mặc dù nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất lớn.
Đến cảnh giới như Sở Hưu, chỉ khổ tu thôi cũng có thẻ tăng cường thực lực, nhưng lại không nhanh như tử chiến cùng kẻ khác.
Hơn nữa lực lượng nhận được khi liều mạng chém giết là vững chắc nhất, không bao giờ gặp cảnh lực lượng phù phiếm.
Chỉ có điều tới cảnh giới tông sư võ đạo đã đủ để khai tông lập phái, trấn thủ một phương.
Đã là người có quyền có thế, ai không muốn hưởng thụ, tội gì đánh nhau người chết ta sống?
Sở Hưu gọi Mai Khinh Liên tới hỏi: “Thời gian vừa qua tên Nhậm Thiên Lý kia có động tĩnh gì không?”
Mai Khinh Liên nói: “Tên này rất thành thật, trực tiếp trốn trong quân doanh Bắc Úy Quân không chịu ra ngoài. Ta nói này, không phải ngươi còn định làm thịt cả hắn đấy chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hỏi qua chút thôi, đương nhiên là không rồi.”
Nhậm Thiên Lý đù sao cũng là đại tướng quân của một trong Trấn Quốc Ngũ Quân, nếu Sở Hưu giết hắn, vậy Hạng Long chắc chắn không bỏ qua cho y.
Đương nhiên điều kiện kiên quyết là Nhậm Thiên Lý phải thành thật đừng có tới gây sự, nếu không kể cả trở mặt với triều đình Bắc Yên, Sở Hưu cũng nghĩ cách giết chết hắn.
“Đúng rồi, lúc trước Ngũ Ương đạo nhân tới đây một chuyến, đưa tặng một số đan dược rồi đi luôn.” Mai Khinh Liên đột nhiên nói.
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Lão già này sợ rồi.”
Ngũ Ương đạo nhân trước đó còn không phục không cam lòng thua dưới tay Sở Hưu, còn muốn tranh đoạt quyền hành của Trấn Võ Đường.
Có điều sau khi Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô, Ngũ Ương đạo nhân thật sự phát sợ, mặc dù không trực tiếp nhận thua nhưng cũng gián tiếp bày tỏ thái độ.
Hắn không ngờ Sở Hưu lại mạnh mẽ tới vậy, ngay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng chết trong tay y.
Đương nhiên điểm khiến Ngũ Ương đạo nhân e ngại nhất chính là thủ đoạn tàn nhẫn không hề cố kỵ điều gì của Sở Hưu.
Hắn không dám đảm bảo nếu mình chọc giận Sở Hưu, y có điên cuồng dùng mọi thủ đoạn lên người mình hay không.
Chương 930 Tái tạo Thiên Ma Vũ 1
Chứng kiến Sở Hưu giết chết một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Phương Kim Ngô, uy danh của y tại Bắc Yên lên cao như mặt trời ban trưa, tạm thời không ai dám gây sự, cho nên thời gian kế tiếp Sở Hưu định tới Đông Tề một chuyến.
Thiên Ma Vũ của y sau khi giao chiến với Phương Kim Ngô đã có vết rạn, nếu tiếp tục sử dụng vết rạn sẽ càng lúc càng lớn, thậm chí cuối cùng khiến cho Thiên Ma Vũ trực tiếp hỏng mất.
Thanh đao này theo Sở Hưu đã lâu, thậm chí thần binh bình thường đều không có thuộc tính tương hợp với Sở Hưu như Thiên Ma Vũ, Sở Hưu cũng không nhẫn tâm để nó hỏng mất.
Cho nên y định tới Đông Tề một chuyến, nhờ đại sư luyện khí Mạc Dã Tử hỗ trợ, sửa chữa lại Thiên Ma Vũ.
Ngày trước Thiên Ma Vũ do Mạc Dã Tử chế tạo, chẳng qua Sở Hưu chỉ cho thêm chút vật liệu vào mà thôi. Giờ trên giang hồ, người sửa được Thiên Ma Vũ có lẽ chỉ có mình Mạc Dã Tử.
Sau khi căn dặn những người khác xong, Sở Hưu lập tức lên đường tới Đông Tề.
Bên ngoài Tế Châu Phủ ở Trường lâm Quận, khi tới đây lần nữa Sở Hưu cũng không khỏi cảm khái.
Tế Châu Phủ là châu phủ đầu tiên y dừng chân khi tới Đông Tề, y cũng nhận được Thiên Ma Vũ ở đây, còn dính dáng tới cả Thần Binh Đại Hội, An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên cùng một loạt chuyện sau đó.
Giờ mới mấy năm qua đi, Tê Châu Phủ lại không phồn hoa như lúc trước nữa.
Trước đó khi Khương Văn Nguyên còn sống, Tế Châu Phủ là đất phong của Khương Văn Nguyên, có thanh danh của An Nhạc Vương lại thêm Khương Văn Nguyên bỏ tiền của mua chuộc không ít tán tu cảnh giới trên giang hồ, cho nên số võ giả tới Tế Châu Phủ không ít.
Nhưng sau khi Khương Văn Nguyên mất mạng, An Nhạc Vương Phủ theo đó bị hủy diệt, Tế Châu Phủ cũng kém xa lúc trước.
Sở Hưu không ở lâu trong Tế Châu Phủ mà trực tiếp lên đường tới Kính Hồ Sơn Trang bên cạnh Tế Châu Phủ.
Bên ngoài Kính Hồ Sơn Trang có không ít võ giả, trong đó đại đa số tới nhờ cậy Mạc Dã Tử hay Mạc gia giúp chế tạo binh khí.
Có điều muốn nhờ Mạc Dã Tử hỗ trợ chế tạo binh khí đã khó lại càng thêm khó. Người tới không những phải đưa ra vật liệu khiến Mạc Dã Tử động tâm còn phải phù hợp với yêu cầu của Mạc Dã Tử.
Cho nên đại đa số người giang hồ tới đây không hy vọng xa vời Mạc Dã Tử đại sư ra tay. Cho dù nhờ được đệ tử Mạc gia xuất thủ chế tạo vài thanh binh khí cũng được.
Chỉ có điều một số đại sư luyện khí có tiếng của Mạc gia cũng chẳng dễ mời, cho nên những người lại cần chắp nối hoặc tự mình nịnh bợ, chỉ mong nhận được một binh khí do đệ tử Mạc gia chế tạo.
Lúc này có người thế Sở Hưu nghênh ngang đi thẳng vào Kính Hồ Sơn Trang, thậm chí không buồn đưa thiệp hay lễ vật, không khỏi cười trộm. Đây là tên quê mùa ở đâu chui ra, không hỏi thăm quy củ nơi này à?
Hai đệ tử của Kính Hồ Sơn Trang ngăn trước người Sở Hưu, thái độ khách khí nói: “Xin hỏi công tử tới Kính Hồ Sơn Trang chúng ta có chuyện gì cần?”
“Ta là Sở Hưu, muốn gặp Mạc Dã Tử đại sư.”
Người bình thường trả lời câu hỏi này sẽ chỉ nói tại hạ tên là gì gì của môn phái này này, hay mình tên là đó đó.
Còn câu trả lời của Sở Hưu lại cực kỳ ngông nghênh, nói thẳng mình là Sở Hưu, cứ như tất cả mọi người đều phải biết y.
Hơn nữa y cũng không nói cầu kiến mà là muốn gặp.
Đệ tử thủ vệ Mạc gia lộ vẻ tức giận.
Đã bao lâu như vậy hắn chưa từng thấy ai lớn lối đến vậy.
Có điều một khắc sau tên đệ tử Mạc gia còn lại lập tức phản ứng, nhanh chóng giữ chặt hắn lại cung kính nói: “Hóa ra là Sở đại nhân, mời vào. Để ta đi thông báo cho lão tổ.”
Lúc này đám người mới nhận ra, vị trước mắt chính là Sở Hưu của nhánh Ẩn Ma, Sở Hưu vừa giết chết một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tại Bắc Yên!
Chỉ có điều trong ấn tượng của bọn hắn, lúc này đáng lẽ Sở Hưu còn ở Bắc Yên, sao đột nhiên lại chạy sang Đông Tề?
Có điều không đợi đám người phản ứng lại, một đệ tử Mạc gia đi ra nói: “Hôm nay có khách quý đến thăm, Kính Hồ Sơn Trang không tiếp đón người khác nữa. Chư vị xin hãy về đi.”
Vừa nghe lời này xong, đám người lại âm thầm chửi mắng Sở Hưu không thôi. Ngươi không ở yên bên Bắc Yên đi, tới Kính Hồ Sơn Trang làm gì? Còn làm trễ nải chuyện của bọn hắn.
Lúc này trong Kính Hồ Sơn Trang, Mạc Dã Tử đích thân chiêu đãi Sở Hưu.
Cho người dâng một chén trà lên cho Sở Hưu, Mạc Dã Tử nói: “Ta đã nghe chuyện của ngươi ở Bắc Yên. Chậc chậc, thật không ngờ, giờ ngươi đã trưởng thành tới mức độ này. Ngày trước ngươi và bọn Phi Hồng cùng là người nổi bật trong giới trẻ nhưng giờ ngươi với chúng nó đã không phải người của cùng một thế giới nữa rồi.”
Mạc Dã Tử lúc này cũng thật sự cảm thán, thật ra hắn cũng coi như tận mắt chứng kiến quãng đường trưởng thành của Sở Hưu.
Ngày trước trong Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu coi như người xuất sắc trong thế
hệ trẻ nhưng không phải người đứng đầu.
Sau này khi giải cứu Lã Phụng Tiên, Sở Hưu đã có thể sánh vai cùng đám người Doanh Bạch Lộc.
Còn đến giờ, ngay cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đứng trên đỉnh giang hồ còn chết trên tay Sở Hưu, chuyện này khiến người ta không thể không cảm thán thế giới này biến đổi quá nhanh, hay nên nói Sở Hưu đi quá nhanh.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Những thứ này do người khác nói cũng được, tự khen mình một chút cũng được, nhưng bản thân mình lại không thể tự cho là vậy.
Trình độ ta đến đâu tự ta cũng biết rõ. Giết được Phương Kim Ngô là nhờ dùng hữu tâm tính toán vô tâm, đối phương lại trúng Đoạn Trường Cổ từ trước nên ta mới có thể giết chết hắn, có điều cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết.
Giết một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần già yếu ta còn tốn sức như vậy, nếu bị người ta tâng bốc khiến bản thân kiêu ngạo quá mức, tới đánh với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đang trong trạng thái đỉnh phong; đến lúc đó khéo chết thế nào còn chẳng biết.”
Mạc Dã Tử gật nhẹ đầu, Sở Hưu có tâm tính như vậy là rất tốt.
Hắn đã nhiều tuổi, gặp nhiều chuyện, trên giang hồ có không ít võ giả quật khởi rất nhanh, nhưng chết còn nhanh hơn.
Thực lực danh tiếng tới quá đột ngột khiến tâm địa bản thân bành trướng, làm chuyện ngu ngốc gì đó. Những kẻ như vậy nhiều vô số kể.
“Đúng rồi, lần này ngươi tới Kính Hồ Sơn Trang của ta chắc không phải chỉ để gặp lão già ta đây?”
Giao tình giữa Mạc Dã Tử và Sở Hưu thật ra chưa sâu đậm như vậy. Mạc Dã Tử coi Lạc Phi Hồng như con gái, lúc này thái độ hắn đối với Sở Hưu hiền lành như vậy chỉ vì Sở Hưu là hảo hữu của Lạc Phi Hồng mà thôi.
Giờ Sở Hưu cố ý tới tìm hắn, hắn không tin Sở Hưu chỉ tới ôn chuyện.
Sở Hưu lấy Thiên Ma Vũ ra đặt trước mặt Mạc Dã Tử nói: “Mạc đại sư, chắc ngươi vẫn còn nhớ thanh Thiên Ma Vũ này, lúc ta giao thủ với Phương Kim Ngô, thanh đao này bị tổn hại khá nặng.
Ta tới đây là muốn nhờ Mạc đại sư ngài xem xem, liệu có thể ra tay sửa chữa lại Thiên Ma Vũ giúp ta được không. Cần vật liệu gì trả giá ra sao xin ngài cứ nói.”