Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1446 Nơi diễn ra trận chiến cuối cùng 2

Nhưng chính vì hắn là Quách Tiếu Phong, cho nên không thể làm chuyện như vậy.

Trong không gian này vốn không cách nào cảm nhận được khoảng cách, mọi người đi không tới một khắc đồng hồ, cảnh tượng trước mặt không ngừng thay đổi, rung động, từng thân hình xuất hiện giữa hư không, hệt như cảnh tượng mà Sở Hưu từng thấy trong Lục Đô, đều là bộ dạng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ khi giao chiến.

Một người mặc áo đen, một người mặc đạo bào, thân hình mơ hồ, không thấy rõ được gương mặt, nhưng khí tức trên người họ đều như thần tiên, khiến mọi người ở đây đều phải ngước nhìn.

Nhưng trước ấn ký trước mắt khác hẳn những ấn ký sắp tiêu tán trong Lục Đô, không chỉ lực lượng cường đại, thậm chí trong đó còn có một luồng khí tức sống động mơ hồ, cứ như lúc này bọn họ đang tận mắt chứng kiến hai vị cường giả xuất thủ.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong hình ảnh hai vị cường giả này giao thủ, bất luận bọn họ có hiểu hay không, cho dù chỉ lĩnh ngộ được một chút xíu từ đó, cũng đủ cho bọn họ hưởng thụ trong thời gian rất dài.

Đứng trước loại sức mạnh này, thậm chí mọi người không để ý tới một số thứ rơi dưới đất.

Có đủ loại hộp báu điển tịch và đan dược, còn có mảnh vỡ binh khí vân vân.

Xem ra trận chiến cuối cùng cũng kịch liệt tới cực hạn, đánh tới nước này thì cả hai bên đều ra tay liều mạng, song phương vận dụng toàn lực.

Nhưng nếu đem những thứ linh tinh này ra so sánh, thật ra vật báu lớn nhất lại là ấn ký mà hai vị cường giả này lưu lại.

Hàn Bình chỉ là võ giả cấp thấp bình thường mà thôi, thứ này thì hắn có xem cũng không hiểu.

Cho nên lúc đầu khi hắn vào nơi này chỉ tiện tay lượm vài bình đan dược và công pháp, bao gồm cả vỏ đao Thính Xuân Vũ rồi vội vàng rời khỏi.

Nhưng hắn không ngờ, mình vốn không thể lấy đi thứ quý giá nhất tại đây.

Quách Tiếu Phong lo lắng nhìn mọi người một hồi rồi lặng lẽ thở dài.

Thật ra hắn đang sợ chính điều này.

Thế nhân đều theo đuổi lực lượng cực hạn, thậm chí cả người xuất gia như Hư Từ và Rama cũng vậy.

Một khi bọn họ phát hiện nơi này, chắc không thể yên ổn chờ thiên địa quy tắc vận hành mấy chục năm rồi.

Lúc này Sở Hưu lại khôi phục tinh thần, ngừng lĩnh ngộ từ hư ảnh ấn ký này, trực tiếp lấy đi những thứ mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại tại đây.

Bất luận là Phương Thanh Lam hay Quách Tiếu Phong, nhân phẩm của bọn

họ đều đáng ca tụng, không động tới những thứ trong này. Trong nhiều năm qua chỉ có Hàn Bình lấy đi một số truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, nhưng chỉ là một số công pháp của Độc Cô Duy Ngã trong giai đoạn trước, không có tác dụng lớn.

Chứng kiến hành động này của Sở Hưu, ba người Hư Từ, Rama và Lăng Vân Tử cùng hành động, ngăn trước mặt Sở Hưu.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Sao nào? Ta muốn lấy lại những thứ của Thánh giáo ta, các ngươi định ngăn cản ư?

Ta sẽ không động tới mấy thứ của Ninh Huyền Cơ, nhưng ta nhất định phải lấy lại những thứ của giáo chủ, nhất định phải mang chúng về Côn Luân Sơn.”

Hư Từ lắc đầu nói: “Năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của giang hồ để tẩm bổ cho bản thân. Những thứ này không chỉ thuộc về Côn Luân Ma Giáo mà còn thuộc về toàn bộ giang hồ.”

Sở Hưu nhìn về phía Quách Tiếu Phong, cười ha hả: “Quách bang chủ, trước đó ta thật sự không muốn động thủ, nhưng giờ thì ngươi thấy rồi đấy, có người đang ép ta ra tay!

Năm trăm năm trước những thứ này thuộc về Thánh giáo ta, bây giờ vẫn thuộc về Thánh giáo ta!”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu lao thẳng về phía những món đồ của Độc Cô Duy Ngã, đám người Rama cũng lập tức ra tay ngăn chặn, nơi này lập tức thành chiến trường. Quách Tiếu Phong đột nhiên biến sắc.

Trước đó khi ở bên ngoài mọi người đã nói sẵn, nếu có thể không động thì thì sẽ không động thủ.

Kết quả bây giờ thấy được mấy thứ này, ngoài bản thân Quách Tiếu Phong ra, lại chẳng có ai giữ lời.

Quách Tiếu Phong cũng muốn quản, nhưng hắn lấy gì ra quản? Đi cản Sở Hưu hay cản bọn Rama?

Ở đây ngoài Sở Hưu và đám người Rama còn có đám người Thương Thủy Doanh thị và Hạ Hầu thị, tuy bọn họ cũng đứng về phe liên minh Chính đạo nhưng không tính là Chính đạo. Đối với bọn họ thì nếu thấy có lợi cứ trực tiếp lao lên cướp đoạt là được, sao phải quan tâm nói thuộc về Chính đạo hay Ma đạo.

Quanh người Sở Hưu bùng lên ma khí, luồng ma khí thâm sâu tới cực điểm như che phủ tất cả ánh sáng. Giờ phút này toàn bộ không gian đều rung động, trên những ấn ký mờ ảo mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại có từng luồng lực lượng quấn quanh người Sở Hưu.

Tuy lực lượng đó chỉ có một chút, nhưng khi Sở Hưu xuất đao chém xuống, luồng ma khí cường đại tới cực điểm lại như không gì không phá, trực tiếp chém bay Hư Từ đang đứng trước nhất!

Khoảnh khắc này mọi người đều sửng sốt, Sở Hưu còn có thể điều động lực lượng ấn ký ở nơi này/

Sở Hưu dám ra tay cướp đoạt trước không phải là lỗ mãng, mà là vì y có tự tin.

Đúng là lần này Sở Hưu phải chịu thiệt, Thương Thiên Lương không tới, y phải đối mặt với toàn bộ cường giả trong liên minh Chính đạo.

Cho nên trước đó Sở Hưu chỉ tính tìm một cơ hội, đoạt lấy thứ quý giá nhất rồi trực tiếp quay người bỏ chạy.

Nhưng ai ngờ vừa rồi khi lĩnh ngộ ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, y lại phát hiện trong cơ thể mình có một luồng lực lượng có thể tương thông với ấn ký của Độc Cô Duy Ngã.

Đó là lực lượng từ Bất Diệt Ma Điển của Độc Cô Duy Ngã.

Luồng lực lượng này vẫn luôn ẩn náu trong cơ thể Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại không cách nào sử dụng nó, thậm chí chỉ trong một số thời khắc nó mới khởi động.

Lần này chắc là cộng hưởng với ấn ký kia, không ngờ Sở Hưu lại phát hiện mình có thể điều động lực lượng từ Bất Diệt Ma Đan để dẫn dắt lực lượng từ ấn ký. Vậy chẳng phải nếu ở đây mình tương đương với cường giả Thiên Địa Thông Huyền?

Nhưng những cường giả Thiên Địa Thông Huyền khác kết nối với lực lượng của thiên địa, còn Sở Hưu chỉ kết nối với lực lượng của Độc Cô Duy Ngã.

Ma diễm ngập trời bùng lên quanh người Sở Hưu, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện, ngọn lửa diệt thế nóng rực bùng lơ lửng quanh người y, thiêu đốt mọi thứ xung quanh, khiến người khác không dám lại gần.

Trong ngọn lửa diệt thế kia đã xen lẫn ma khí cực hạn của Độc Cô Duy Ngã, đủ để tịch diệt bất cứ phật quang hay đạo uẩn nào, quả thật còn bá đạo hơn ngọn lửa diệt thế bình thường.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người vô thức nhìn sang phía Lục Trường Lưu.

Sở Hưu là người của Côn Luân Ma Giáo, y cũng từng nhận được một bộ phận truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, cho nên lúc này y có thể điều động lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, chuyện này mọi người cũng không thấy có gì lạ.

Nhưng Lục Trường Lưu cũng là truyền nhân trực hệ của Chân Vũ Giáo, ngươi có thể dẫn dắt lực lượng mà Ninh Huyền Cơ lưu lại để khắc chế Sở Hưu không?

Thấy ánh mắt của mọi người, Lục Trường Lưu cười khổ bất đắc dĩ, đúng là hắn cũng thấy nghi ngờ thân phận truyền nhân Chân Vũ Giáo của mình.
Chương 1447 Thần thông ám toán

Vì sao Sở Hưu có thể dẫn dắt lực lượng từ ấn ký của Độc Cô Duy Ngã còn hắn và ấn ký của Ninh Huyền Cơ lại không có chút phản ứng nào? Thế này thật không công bằng!

Thấy Lục Trường Lưu cũng không có cách nào, đám người Rama đành liên thủ tấn công Sở Hưu.

Rama chắp tay trước ngực, miệng tụng Phạn văn. Chỉ trong chớp mắt, vô số kim liên tràn vào trong ngọn lửa diệt thế, cưỡng ép mở ra một lối đi trong ngọn lửa diệt thế và ma khí bá đạo kia.

Sở Hưu xuất đao chém xuống, ma khí cường đại gần như lập tức nhuộm đen toàn bộ không gian này, những nơi nó đi qua, mọi thứ thậm chí không chỉ quy nguyên thành lực lượng cực âm mà còn hóa thành ma khí tràn vào đao này của Sở Hưu.

Một pháp tướng Phật Đà hiện lên sau lưng Hư Từ, dáng vẻ trang nghiêm, phật quang lấp lánh.

Khoảnh khắc đao của Sở Hưu chém xuống, pháp tướng Phật Đà chắp tay hành lễ. Chỉ trong chớp mắt, phật quang vàng chói bùng lên, lực lượng phật quang cường đại hóa thành từng Phạn văn phong tỏa thân đao của Sở Hưu.

Cùng lúc đó, Lăng Vân Tử xuất kiếm đâm ra, ngàn vạn kiếm quang ngưng tụ thành một thể. Ánh sáng Thuần Dương Đạo Kiếm nóng rực lập tức chiếu rọi cả thiên địa.

Ba chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cùng vây công, trên giang hồ hiện tại, người duy nhất từng được hưởng đãi ngộ như vậy là Dạ Thiều Nam, bây giờ có thêm Sở Hưu.

Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên trợn mắt, trong hai mắt ma khí đen kịt ngưng tụ, không ngờ lại tạo thành cơn bão ma khí khổng lồ giữa không trung, trực tiếp phá tan Thuần Dương kiếm quang của Lăng Vân Tử thành từng mảnh, thân hình cũng bị đánh bay.

Sở Hưu thở dài một tiếng, cảm giác nắm giữ loại lực lượng cường đại như vậy thật sự rất không tồi, nhưng hắn cũng không dám khống chế quá lâu.

Dù sao những lực lượng này không phải của y, điều động loại lực lượng không thuộc về bản thân trong thời gian dài rất dễ khiến mình lạc lối trong loại lực lượng này.

Hơn nữa tuy lực lượng này là mượn dùng, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân Sở Hưu để sử dụng.

Cho nên, dẫu Sở Hưu có thể khống chế lực lượng này, nhưng y vẫn rất tốn sức. Nếu thời gian quá lâu, e là chính y cũng không khống chế được lực lượng tỏa ra ngoài.

Cho nên sau khi ép lui đám người, y dùng tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ những thứ mà Độc CÔ Duy Ngã lưu lại, sau khi lấy được đủ lợi ích thì chạy thẳng về Côn Luân.

Ngay lúc Sở Hưu đang tranh đoạt kịch liệt với đám người, trong Thiên Môn, Chư Thiên Hiểu thân hình mập mạp đầu đầy mồ hôi, tay cầm bút run rẩy, vẽ từng phù văn kỳ dị lên không trung.

Nửa ngày sau, Chư Thiên Hiểu mới nói: “Môn chủ, ta đã khóa chặt vị trí của Sở Hưu. Nhưng có vẻ không đúng, hình như tên Sở Hưu kia không ở Côn Luân Ma Giáo mà đang ở một chỗ không thể dự đoán, quá nhiều chuyện khó liệu, hay là chúng ta đổi lại lúc khác nhé?”

Lần trước Chư Thiên Hiểu thôi diễn nhân quả của Sở Hưu thất bại, Quân Vô Thần đã nói tạm thời không động tới Sở Hưu.

Nhưng chỉ là tạm thời, không ai có thể giết chết hai vị thần tướng Thiên Môn mà còn sống bình an vô sự.

Sở Hưu không phải Độc Cô Duy Ngã, còn không tới mức khiến Thiên Môn không dám ra ngoài báo thù.

Cho nên trong thời gian này Quân Vô Thần vẫn luôn suy nghĩ, làm sao mới có thể vòng qua Chung Thần Tú giết chết Sở Hưu.

Hắn bỏ bao công sức, tìm hiểu đủ loại bí pháp trong Thiên Môn mới lục ra được một môn bí pháp có thể làm được điều này.

Thật ra nói chính xác hơn đây không phải bí pháp mà tên là... thần thông!

Trước mặt Quách Tiếu Phong là một người rơm dựng thẳng, bên trên vẽ đủ thứ phù văn quỷ dị, có một số thậm chí còn đang vặn vẹo, trông hết sức tà ác quái dị.

Nghe Chư Thiên Hiểu nói vậy, Quân Vô Thần thản nhiên nói: ”Đã chuẩn bị Đinh Đầu Thất Tiễn, không thể thay đổi được.

Ta chỉ có một cơ hội thi triển Đinh Đầu Thất Tiễn, sử dụng lần thứ hai sẽ tiêu hao bản nguyên, không đáng. Đưa vị trí của Sở Hưu cho ta.”

Thần thông không phải võ kỹ, đối với một số người thì cho dù có nhận được thần thông cũng không cách nào thi triển, càng không thể học tập. Cho dù đặt điển tịch miêu tả trước mặt ngươi, ngươi cũng không học được, còn người khác không khéo chỉ vừa liếc mắt đã biết. Đây chính là chênh lệch.

Thứ tên thần thông này, ngươi biết là biết, không biết là không biết.

Chỉ có thời thượng cổ thì thần thông mới được lưu truyền, sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, công pháp của nhân tộc còn thiếu thốn, nói chi là thần thông.

Huống chi tuy thần thông có năng lực cường đại nhưng không thích hợp cho võ giả tu luyện.

Trải qua vạn năm, võ đạo đã được phát triển thêm nhiều. Võ đạo trên giang hồ hiện tại và võ đạo vạn năm trước cũng có khác biệt rất lớn.

Giới hạn trên có thay đổi hay không thì chưa rõ, nhưng điều kiện nhập môn

đã thấp đi, khiến cho bất cứ ai, cho dù có tàn phế cũng có thể tập võ, tạo ra đại lượng võ giả cấp thấp, cuối cùng cũng giúp giang hồ nghênh đón thời đại hưng thịnh cho võ đạo.

Thần thông Đinh Đầu Thất Tiễn vẫn luôn nằm trong Thiên Môn, người khác muốn học nhưng lại không học được.

Võ đạo bản thân Quân Vô Thần và thức thần thông này không hợp nhau, kết quả hắn nghiên cứu mấy ngày mới hiểu.

Sau khi lấy được vị trí của Sở Hưu, Quân Vô Thần phất tay, máu tươi trong cơ thể ngưng tụ trên không trung, hóa thành bảy mũi tên nhỏ, bắn liên tiếp về phía người rơm đại biểu cho Sở Hưu!

Chung Thần Tú có thể bảo vệ Sở Hưu nhất thời nhưng không thể bảo vệ y cả đời.

Quân Vô Thần không tin nhân quả trên người Sở Hưu lớn đến mức Chung Thần Tú tới báo thù cho y.

Khoảnh khắc Quân Vô Thần bắn ra Đinh Đầu Thất Tiễn, nơi sâu nhất trong Đông Hải, ngay cả võ giả Liệt PHong Hải cũng ít khi đến, Chung Thần Tú xếp bằng trên lưng một con cá nhà táng, quay đầu sang nhìn phía tây, miệng lẩm bẩm: “Đinh Đầu Thất Tiễn? Thật ác độc, lạm dụng nhân quả nhưng sẽ ảnh hưởng tới khí vận.”

Chung Thần Tú chỉ lẩm bẩm một câu rồi không có hành động gì tiếp.

Nhân quả giữa hắn và Sở Hưu chỉ có một lần, sau khi ra tay, nhân quả cũng hết.

Nhưng một khắc sau, Chung Thần Tú lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Đằng đó là tây? Lại sai à?”

Chung Thần Tú vỗ con cá nhà táng bên dưới nói: “Đi nhầm, phiền ngươi đổi hướng.”

Một tiếng cá voi kêu dài vang lên, con cá nhà táng khổng lồ quẫy sóng đổi hướng, mang theo Chung Thần Tú đi vào sâu nhất trong Đông Hải.

Còn lúc này trong không gian ở Lê Thành, Sở Hưu ỷ vào lực lượng mượn được của Độc Cô Duy Ngã, đối đầu với hàng loạt chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vơ vét tới tám phần mười những thứ Độc Cô Duy Ngã lưu lại.

Nhưng lúc này y cũng cảm thấy dường như bản thân không thể khống chế lực lượng này thêm, cho nên đánh tiếng cho đám người Lục Giang Hà rời khỏi.

Đúng lúc này, trong lòng Sở Hưu lại đột nhiên có cảm giác nguy hiểm tới cực điểm.

Trong thời khắc sinh tử có nỗi sợ khủng khiếp, giác quan thứ là thứ mọi võ giả đều có, linh giác càng cường đại thì cảm giác này càng mạnh.

Lúc này trái tim Sở Hưu xao động kịch liệt, nhắc nhở y nguy hiểm sắp tới.

Sở Hưu nhìn sang phía đám người Rama, tuy bọn họ đều không muốn Sở Hưu lấy được những thứ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng dù sao lúc này không phải tử chiến, không ai liều mạng, ít nhất không ai uy hiếp được Sở Hưu trong trạng thái hiện tại.

Nhưng không phải bọn họ thì là ai?

Đúng lúc này, giữa hư không có gợn sóng dập dờn. Bảy mũi tên nhỏ đỏ như máu từ hư không bay ra trước mặt mọi người, xuyên qua vô số không gian và thời gian bắn thẳng về phía Sở Hưu!
Chương 1448 Đinh Đầu Thất Tiễn 1

Khoảnh khắc bảy mũi tên đỏ máu kia bắn tới, cảm giác nguy hiểm trong lòng Sở Hưu lập tức dâng lên tới cực hạn.

Ngay ra đám người Rama cũng biến sắc, nhìn về phía đối phương.

Bảy mũi tên đỏ máu này ẩn chứa lực lượng quá kinh khủng, đó là một loại lực lượng tà ác quỷ dị tới cực điểm, khiến bọn họ không thể nhìn thấu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm.

Mọi người ở đây ai cũng có thù với Sở Hưu, có thể nói là ai cũng muốn Sở Hưu chết, chẳng lẽ có người âm thầm hạ thủ?

Nhưng nhìn quanh lại thấy ai ai cũng mờ mịt, lực lượng cấp bậc này thì bọn họ cũng không khống chế được.

Nếu bọn họ khống chế được lực lượng cỡ này, Sở Hưu còn sống được đến bây giờ hay sao?

Bảy mũi tên đỏ máu nho nhỏ xuyên qua hư không bắn tới, có thể nói là bỏ qua tất cả mọi lực lượng.

Sở Hưu tập trung tất cả mọi lực lượng của bản thân, bộc phát toàn bộ lực lượng ít ỏi từ Bất Diệt Thiên Ma Điển của Độc Cô Duy Ngã, đánh về phía bảy mũi tên đỏ máu kia.

Mũi tên đỏ máu đầu tiên trực tiếp vỡ vụn.

Mũi tên đỏ máu thứ hai hóa thành làn sương máu bộc phát.

Nhưng lực lượng mà Sở Hưu có thể điều động đã không nhiều, mũi tên đỏ máu thứ ba đã triệt tiêu toàn bộ lực lượng cuối cùng, số còn lại tiếp tục đánh về phía Sở Hưu.

Lực lượng của Độc Cô Duy Ngã đã hao hết, ngọn lửa diệt thế vô biên lan tỏa, bốn mũi tên nhỏ màu đỏ máu lại trực tiếp xuyên qua ngọn lửa diệt thế, khiến cho chiêu này cũng trượt đích.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết liên tiếp chém ra, nhưng bốn mũi tên đỏ máu này như không nằm cùng không gian với Sở Hưu, hai đao liên tục thất bại, chém vào chỗ trống.

Thấy bốn mũi tên nhỏ màu máu này càng ngày càng gần, Sở Hưu quát khẽ một tiếng, sương máu lan tỏa xung quanh, khí thế mạnh mẽ đó thậm chí dẫn dắt lực lượng trong thiên địa này, khiến toàn bộ không gian cũng bắt đầu rung chuyển.

Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp được thi triển, Sở Hưu đã chuẩn bị liều mạng.

Quách Tiếu Phong lo lắng nhìn không gian xung quanh, nhưng lúc này hắn cũng không dám ngăn cản Sở Hưu đang liều mạng.

Khí thế mạnh mẽ hàng lâm, Sở Hưu tay niết phật ấn, chỉ trong chớp mắt, một pháp tướng Phật Đà đỏ máu ngưng tụ sau lưng y, mặt trời đỏ máu hàng lâm trong không gian tối đen này, tiếp đó Phật Đà đỏ máu tay niết phật ấn, đánh về phía trước, uy thế đó khiến những chí cường giả như Rama cũng phải đối phó thận trọng.

Nhưng vẫn vô dụng!

Đám người Rama ở đây sắc mặt nghiêm nghị.

Bọn họ đã thấy được, thực lực của người vừa xuất thủ vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, thậm chí lực lượng này đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.

Sở Hưu ra tay liên tục vài lần, lần này cũng dốc toàn lực thi triển chiêu thức tuyệt sát, nếu đổi lại là bọn họ cũng khó mà đối phó.

Nhưng những mũi tên đỏ máu này, ngoài lúc đầu lực lượng của Độc Cô Duy Ngã còn có hiệu lực, phá hủy được ba mũi, bốn mũi còn lại bất luận Sở Hưu liều mạng ra sao cũng không thể hủy diệt.

Đúng lúc này tâm ma lại hét lớn trong đầu Sở Hưu: “Là tam hồn thất phách! Là thất phách! Bảy mũi tên này nhắm vào bảy phách của ngươi! Không ngăn cản nó thì bốn phách tan thành tro bụi, chắc chắn ngươi phải chết!”

Tâm ma nương nhờ trong đầu Sở Hưu, Sở Hưu chết rồi, nó cũng không chết.

Nhưng vấn đề là bốn mũi tên nhỏ đỏ máu này nhắm thẳng vào bốn phách của Sở Hưu, đến lúc đó nó cũng không dám cam đoan bốn mũi tên nhỏ đỏ máu này có tránh nó đi không.

“Biết thứ này khóa chặt thất phách thì có ích gì chứ? Mấu chốt là làm sao mới ngăn được thứ quỷ quái này?”

Lúc này Sở Hưu đã vận dụng tất cả mọi thủ đoạn của mình, thậm chí thi triển cả bí pháp liều mạng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, kết quả vẫn không có tác dụng gì.

Luồng lực lượng này đã vượt ngoài tưởng tượng của y, ngăn không được, cản không xong.

Sở Hưu không phải người dễ bỏ cuộc nhưng lúc này y cũng không nhịn được cảm thấy tuyệt vọng.

Người từng chết một lần đều biết giá trị của sinh mệnh, tuy Sở Hưu hành xử điên cuồng, nhưng y không muốn chết, y không thể chết!

Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hưu bỗng cháy lên một ngọn lửa, đây không phải nội lực chân hỏa mà là ngọn lửa nguyên thần!

Hành động này còn cực đoan hơn cả thiêu đốt khí huyết, đó là thiêu đốt nguyên thần!

Lực lượng nguyên thần thiêu đốt, Sở Hưu bắt đầu sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật điên cuồng thôi diễn lực lượng của mũi tên nhỏ đỏ máu kia.

Bất luận đây là bí thuật quỷ dị gì, xưa nay trên thế gian không có võ kỹ nào là hoàn hảo, cho dù hoàn hảo đến đâu cũng có sơ hở!

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới đỉnh phong,

đánh đổi là thiêu đốt nguyên thần của bản thân.

Thấy bộ dáng đó của Sở Hưu, Mai Khinh Liên và Lục Giang Hà đều hét lớn nhưng không thể làm gì.

Trên giang hồ thì cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã là cường giả, nhưng ở nơi này bọn họ chỉ có thể làm người đứng xem, thậm chí trước mặt lực lượng cấp bậc này, bọn họ còn không có tư cách đứng xem, chỉ có thể chấp nhận số phận!

Nhưng bọn họ chấp nhận, còn Sở Hưu thì cho dù bị đẩy vào đường cùng thập tử vô sinh, y cũng không chấp nhận!

Khoảnh khắc này ngọn lửa nguyên thần thiêu đốt tới cực hạn, rốt cuộc y cũng thấy!

Phía sau bốn mũi tên đỏ máu còn sót lại là bốn sợi dây mỏng manh màu đỏ sậm, nối tới một nơi rất xa, kéo dài tới tận phía tây. Trong đại điện âm u, bốn mũi tên đỏ máu lơ lửng nhắm vào một người rơm thô kệch, bên trên phủ kín ma văn màu đen vặn vẹo.

Nhưng không biết từ khi nào, những ma văn màu đen kia lại dẫn dắt vô số sợi tơ màu đen trong cõi u minh, nối liền người rơm với Sở Hưu.

Còn phía trước người rơm kia chỉ có một bóng hình, tóc đỏ áo đen, hai mắt lạnh lùng như đóng băng hết thảy.

Quân Vô Thần!

Là Quân Vô Thần!

Chưa đối thủ nào từng khiến Sở Hưu kiêng kỵ như vậy, ngoài Quân Vô Thần với lực lượng cường đại vượt ngoài tưởng tượng.

Lần trước Sở Hưu còn tưởng mình đã mượn tay Chung Thần Tú ép đối phương phải rút lui, cũng khiến đối phương hiểu sai quan hệ giữa mình và Chung Thần Tú, cho nên không dám động tới mình.

Nhưng Sở Hưu vẫn xem nhẹ Quân Vô Thần.

Trên cõi đời này, người duy nhất Quân Vô Thần không dám động tới chỉ có Chung Thần Tú, Chung Thần Tú có thể bảo vệ Sở Hưu nhất thời chứ không thể bảo vệ y cả đời. Chỉ cần cho Quân Vô Thần cơ hội, hắn sẽ không từ bỏ việc giết chết Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là cho dù Sở Hưu đã đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới cực hạn, chứng kiến cảnh tượng này, nhưng y lại càng tuyệt vọng.

Muốn phá bí thuật mà Quân Vô Thần đang thi triển cũng rất đơn giản.

Chỉ cần lấy đi người rơm này, hay ngăn cản nó, cắt đứt liên hệ giữa người rơm và Sở Hưu là được.

Nhưng vấn đề là Quân Vô Thần có thể giết y từ địa điểm cách xa vạn dặm, chứ y làm sao mà vượt qua cả vạn dặm lấy đi người rơm kia?

Đúng lúc này, Sở Hưu lại phát hiện trong cơ thể mình có gì đó không đúng.
Chương 1449 Đinh Đầu Thất Tiễn 2

Trong trạng thái đỉnh phong của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể nói không chi tiết nào có thể che giấu Sở Hưu.

Không biết từ lúc nào trong tâm mạch của y ẩn giấu một luồng ma khí, ma khí đó rất mờ nhạt, mờ nhạt tới mức nếu không phải Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong trạng thái đỉnh phong quan sát, thậm chí không thể phát hiện ra nó.

Y vẫn còn nhớ, hình như ma khí này xuất hiện khi y luyện hóa Phá Trận Tử, nó nằm trong Vô Căn Thánh Hỏa.

Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc ma khí này có tác dụng gì.

Nhưng lúc này y cũng chẳng có cách nào khác, đành phải dùng chút lực lượng cuối cùng của bản thân dẫn dắt luồng ma khí này.

Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu đã bị một luồng ma khí âm trầm tới cực hạn bao phủ.

Trong hộp báu trữ vật của y, một pho tượng như phật mà không phải phật hiện lên trước mặt Sở Hưu.

Trong ma khí sâu thẳm tới cực điểm, pho tượng bắt đầu hòa tan.

Pho tượng này là Sở Hưu tìm được trong truyền thừa của Vô Tâm Ma Tôn, Lục Giang Hà từng nói có lẽ trên đó ghi lại thần thông, nhưng lại là loại không cách nào học được.

Sau đó Sở Hưu cũng đã nghiên cứu, thậm chí còn gọi Thương Thiên Lương đến cùng nghiên cứu nhưng vẫn không có thành quả gì, cũng không thể hiểu được.

Nhưng khi ma khí hòa tan lớp vỏ ngoài của pho tượng, ma văn trên đó lại vặn vẹo như vật sống. Tuy Sở Hưu vẫn không hiểu rốt cuộc nó có ý gì, nhưng không biết vì sao những ma văn kia lại khắc sâu vào trong đầu y.

Lúc này bốn mũi tên đỏ máu đã bay tới trước mặt y. Cùng lúc, thân hình Sở Hưu bắt đầu phình to.

Không phải pháp tướng mà là bản thân y. Trong làn ma khí vô biên thân hình y phình lên, chỉ trong chớp mắt đã cao tới trăm trượng ngàn trượng, như thượng cổ ma thần đỉnh thiên lập địa.

Một quyền đánh xuống, thế quyền như phá tan trời đất đánh vỡ một mũi tên đỏ máu, hai luồng lực lượng lập tức bộc phát khiến toàn bộ không gian như đang chấn động.

Nhưng sau đó mọi người đều thấy được, không phải như đang, không gian này thật sự chấn động, chẳng khác nào một khắc sau nó sẽ sụp đổ.

Mọi người ở đây lập tức biến sắc, đành phải rút lui.

Mai Khinh Liên còn muốn ở lại nhưng bị Lục Giang Hà kéo đi.

“Con bé của Âm Ma Tông kia, ngươi bình tĩnh một chút! Chiến đấu cỡ này thì

ngươi còn không có tư cách đứng quan sát!

Ngươi yên tâm, người tốt sống không thọ, tai họa lưu ngàn năm.

Tiểu tử Sở Hưu kia âm hiểm đến cùng cực, không dễ chết như vậy đâu!”

Mai Khinh Liên lo lắng nhìn chấn động lực lượng khủng khiếp trong không gian, luồng lực lượng đó cường đại tới mức khiến cô nàng cảm giác mình như con kiến bé nhỏ.

Cô rất không thích cảm giác bất lực này, hệt như lúc Âm Ma Tông bị hủy diệt, cô cũng bất lực như vậy.

Lúc này Quách Tiếu Phong lại ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ai oán.

Hỏng, hỏng hẳn rồi.

Trước đó tuy đám người Sở Hưu giao thủ cũng tạo ra thanh thế khổng lồ, nhưng không cách nào ảnh hưởng tới không gian này.

Còn bây giờ luồng lực lượng này đã khiến không gian chấn động, không khéo lát nữa thôi là hai thế giới sẽ bị nối liền.

Hắn trấn thủ ở đây mấy chục năm, không ngờ lại thất bại trong gang tấc.

Tính cách Quách Tiếu Phong vốn là như vậy, hắn sẽ không trách người khác, chỉ trách mình gây ra sai sót, dẫn tới mọi chuyện như bây giờ.

Đám người Hư Từ Rama liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị.

Mũi tên đỏ máu quỷ dị và lực lượng mà Sở Hưu bộc phát ra lúc cuối đều vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Trước đó bọn họ cho rằng bản thân đã là đỉnh phong trên giang hồ, với tay lên là chạm tới giờ. Nhưng giờ xem ra, bầu trời còn cách bọn họ rất xa.

Sự cường đại của thần thông và võ kỹ vồn là hai chuyện khác nhau, thứ có thể ngăn cản thần thông cũng chỉ có thần thông.

Đương nhiên, tuy lực lượng của Độc Cô Duy Ngã không phải thần thông nhưng hiển nhiên nó còn đáng sợ hơn cả thần thông, cho nên lực lượng của Độc Cô Duy Ngã có thể tịch diệt thần thông.

Ma văn trong pho tượng đó chính là thần thông, một thức thần thông ẩn giấu được ma cường đại quanh người Sở Hưu tẩy rửa hoàn toàn, khắc sâu vào trong đầu y.

Thức thần thông này tên là Pháp Thiên Tượng Địa!

Dùng thân thể con người mà thể hiện lực lượng của thiên địa, dưới Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình của Sở Hưu đã diễn hóa thành những ma thần cường đại trời sinh trong truyền thuyết thái cổ.

Mũi tên đỏ máu nhắm thẳng vào tam hồn thất phách của Sở Hưu. Loại thần thông này có thể nói là cực kỳ âm tà quỷ dị, có thể nói, hầu như không cách nào ngăn cản.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại dùng thần thông đấu với thần thông, tuy khó khăn nhưng vẫn có sức giao chiến.

Ba mũi tên đỏ máu cuối cùng bị ba quyền liên tiếp của Sở Hưu đánh nát.

Nhưng cứ đấm ra một quyền là thân hình Sở Hưu nhỏ đi một chút, lực lượng bản thân y cũng liên tục tản mác ra.

Sau khi đấm ra quyền cuối cùng, Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu đã không cách nào duy trì, hoàn toàn vỡ nát.

Sở Hưu đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, có thể nói là không còn chút sắc máu, không khác gì người chết.

Có thể nói đây là lúc Sở Hưu bị thương nặng nhất từ trước tới nay, thiêu đốt tinh huyết, thiêu đốt nguyên thần, thận chí tổn thương tới căn cơ của y, không phải nhất thời nửa khắc là khôi phục được.

Ngay lúc Sở Hưu giãy dụa định đi khỏi, sắc mặt y đột nhiên thay đổi.

Trước đó hư ảnh Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ ngưng đọng trong hư không, nhưng giờ nó đã thay đổi, hoạt động, như tái diễn lại tình cảnh trận chiến cuối cùng của bọn họ.

Nhưng không gian xung quanh lại càng ngày càng không ổn định, chấn động càng ngày càng nhiều, không gian ở nơi này đã hoàn toàn tan vỡ!

Không gian tan vỡ, dưới sự tàn phá của quy tắc thiên địa, lực lượng tạo thành sẽ cường đại tới mức nào, Sở Hưu thậm chí không dám tưởng tượng.

Y muốn bộc phát lực lượng cuối cùng để rút lui khỏi không gian này, nhưng bây giờ thân thể y đã bị vét sạch, thậm chí không thể dùng chân khí ngự không.

Đúng lúc này mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo, ấn ký hư ảnh Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã, hình ảnh một thế giới khác, tất cả đều vặn vẹo, thân hình Sở Hưu cũng bị cuốn vào trong đó.

Sở Hưu ra sức kháng cự lại luồng lực lượng này, y tiêu hao toàn bộ lực lượng lại thêm vận may mới chống được ám toán của Quân Vô Thần, y không tin cuối cùng mình lại chết ở dây!

Một khắc sau, trong cơ thể Sở Hưu bỗng hiện lên một luồng sáng, một hòn đá vẽ hoa văn kỳ dị hiện lên quanh người Sở Hưu, một lớp màng sáng màu vàng cũng bao phủ lấy y.

Hòn đá thành chính là chìa khóa Thông Thiên!

Khi ở Huyễn Hư Lục Cảnh, khi cơ thể của Sở Hưu bị phá hủy, nó vẫn luôn lưu lại trong nguyên thần của Sở Hưu, thậm chí còn giúp y vượt qua ngăn cách không gian ở Lục Đô.

Không ngờ lúc này chìa khóa Thông Thiên lại phát huy tác dụng.

Tầng kim quang kia bao phủ quanh người Sở Hưu, cho dù không gian xung quanh có vặn vẹo ra sao cũng không thể ảnh hưởng tới y.

Nhưng cùng lúc, y cũng không thể hoạt động tự do, đành để mặc không gian vặn vẹo đây y tới nơi nào không biết.
Chương 1450 Thay đổi lớn

Lúc này Sở Hưu lại không chú ý, trong số những ấn ký bị bóp méo, có một ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại đưa mắt nhìn một cái, tuy gương mặt mơ hồ nhưng lại như có linh trí.

Một khắc sau, không ngờ một ấn ký lại chủ động rời khỏi không gian vặn vẹo, men theo sợi chỉ đen nối liền Sở Hưu với người rơm Đinh Đầu Thất Tiễn, tiến thẳng tới phương tây.

Trong Thiên Môn, Quân Vô Thần nhíu chặt lông mày.

Phía trước hắn, bảy mũi tên đỏ máu còn chưa tới gần người rơm đã nổ tung thành một làn sương máu. Đinh Đầu Thất Tiễn bị chặn!

Không ai có thể chống lại uy lực của thần thông, nhất là thần thông do Quân Vô Thần tự tay thi triển.

Kết quả hiện tại Đinh Đầu Thất Tiễn đã thất bại, rốt cuộc ai đã xuất thủ? Lại là Chung Thần Tú? Rốt cuộc trên người tên Sở Hưu kia này có nhân quả gì mà khiến Chung Thần Tú năm lần bảy lượt bảo vệ hắn?

Đúng lúc này trong con người rơm kia lại có một luồng ma khí rỉ ra.

Luồng ma khí kia ngưng tụ thành một hư ảnh người mặc áo đen mông lung, tuy chỉ là một hư ảnh nhưng lực lượng cường đại tới mức khiến người ta run rẩy, thậm chí ngay cả Quách Tiếu Phong cũng bị ép cho không ngẩng đầu lên được!

Lục Đạo Luân Hồi hiển hiện sau lưng Quân Vô Thần, điều động thiên địa quanh người, vòng luân hồi nhanh chóng xoay chuyển, mái tóc đỏ rực lay động theo làn gió, khí thế tăng lên tới cực hạn.

Hắn là Quân Vô Thần, môn chủ Thiên Môn, thiên hạ này, giang hồ này, ngay cả Chung Thần Tú mạnh hơn hắn cũng không thể khiến hắn cúi đầu!

Nhưng ngay lúc này hư ảnh kia lại giơ tay tát thẳng tới, xuyên qua thời gian và không gian, không thể cản nổi, cũng không thể né tránh. Lục Đạo Luân Hồi sau lưng Quân Vô Thần vỡ vụn, thân thể hắn cũng bị tát tới mức hộc máu, va nát cột đá sau lưng.

Sau khi tát một cái, hư ảnh kia hóa thành ma khí mỏng manh, trực tiếp biến mất.

Chư Thiên Hiểu cũng ở trong đại điện, trợn tròn hai mắt chứng kiến mọi chuyện.

Trong Thiên Môn, vị môn chủ Quân Vô Thần chẳng khác nào thần linh.

Kết quả vị thần trong mắt hắn bị một cái bóng mờ tát cho hộc máu bay ngược lại, chuyện này thật sự phá hủy tư tưởng của hắn.

Hơn nữa, đúng lúc này người rơm đại biểu cho Sở Hưu cũng ầm ầm nổ tung, hóa thành một đống mảnh vụn, chuyện này làm cho Chư Thiên Hiểu ngây dại.

Hắn cũng biết môn thần thông Đinh Đầu Thất Tiễn, có thể nói là cực kỳ quỷ dị.

Nhưng bất kỳ võ kỹ thần thông nào cũng không hoàn hảo, Đinh Đầu Thất Tiễn cũng vậy.

Tuy người rơm của Đinh Đầu Thất Tiễn có thể kết nối với người bị thi pháp, nhưng muốn gây tổn thương tới người bị thi pháp thì chỉ có thể dùng bảy mũi tên máu kia.

Cho nên chỉ cần bảy mũi tên máu không giết chết đối phương, tức là môn Đinh Đầu Thất Tiễn đã mất hiệu lực.

Vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến bảy mũi tên máu liên tiếp nổ thành làn sương đỏ, làm sao bây giờ người rơm đại biểu cho Sở Hưu lại nổ tung?

Người rơm nổ tung tức là người bị thi pháp đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không nằm trong thế giới này nữa. Nhưng không có tên máu, làm sao đối phương lại chết?

Chư Thiên Hiểu đã không kịp suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, bên kia Quân Vô Thần hộc máu liên tục, có vẻ rất nghiêm trọng, hắn vội vàng lại gần nói: “Môn chủ...”

"Cút!"

Một tiếng gầm vang lên, thân thể béo mập của Chư Thiên Hiểu bay thẳng ra ngoài điện.

Quân Vô Thần gắng gượng bò dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Rốt cuộc thân hình kia là ai? Chỉ có một hư ảnh mông lung nên Quân Vô Thần không cách nào xác định được.

Nhưng khí tức của bóng người đó lại cực kỳ giống một người, một người hắn chưa từng gặp nhưng lại khiến tất cả võ giả Thiên Môn e ngại.

Quân Vô Thần không dám nghĩ tiếp, cũng không dám suy đoán. NẾu là thật thì đúng là mình không thể động tới Côn Luân Ma Giáo.

Còn lúc này bên ngoài Lê Thành, không gian vặn vẹo tạo thành chấn động cường đại, ai ai cũng thấy. Khi luồng lực lượng đó càng lúc càng lớn mạnh, thậm chí lớn với cực hạn, Quách Tiếu Phong cũng cho rằng đường hầm nối giữa hai thế giới sẽ hoàn toàn tương thông, kết quả ai ngờ khi lực lượng kia vặn vẹo tới cực hạn lại đồng thời sụp đổ, không gian bắt đầu khép kín, cuối cùng như chưa bao giờ xuất hiện.

Quách Tiếu Phong trợn mắt há hốc mồm, thế này là sao? Phá rồi lại lập?

Lực lượng cường đại không chỉ tịch diệt phái bên này của đường hầm, cũng tịch diệt cả đường hầm bên thế giới đối diện.

Một khoảng không gian hoàn toàn biến mất, kèm theo đó là đường nối giữa hai bên.

“Không thể nào, không thể nào!”

Mai Khinh Liên sắc mặt trắng bệch miệng lẩm bẩm, cô không tin Sở Hưu lại

chết ở đó!

Lục Giang Hà cũng không thể tin nổi: “Vô lý vô lý, tiểu tử Sở Hưu kia tuyệt đối không thể chết như vậy được!”

Thật ra so với người khác thì Lục Giang Hà hiểu về Sở Hưu nhiều hơn nhiều, hắn ở trong đầu Sở Hưu đã lâu, biết được không ít bí mật của y.

Chỉ riêng chuyện Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã có liên hệ gì đó, đã đủ khiến hắn không tin Sở Hưu sẽ chết dễ dàng như vậy.

Nhưng bây giờ toàn bộ không gian đã tịch diệt, luồng lực lượng đó khiến cả hắn cũng phải kinh hãi, đúng là sức người không thể chống cự được.

Ngay bản thân Lục Giang Hà cũng không thể thuyết phục mình tin rằng Sở Hưu vẫn còn sống trước loại sức mạnh này.

Thấy cảnh này, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo cười lạnh nói: “tên Sở Hưu kia làm nhiều việc ác, giết người vô số, giờ không chết trong tay những võ giả khác mà chết dưới lực lượng của thiên địa, đúng là ác nhân tự có ông trời trị, có thể thấy ngay trời cao cũng không thể chứa chấp được hắn!”

Quanh người Lục Giang Hà lóe lên ánh sáng đỏ máu, khí thế dâng lên tới cực hạn, khí tức lẫm liệt đó khiến Hàn Cửu Tư giật nảy mình.

Đám người Rama thấy thế lập tức bước lên trước một bước.

Đừng nói hiện giờ Sở Hưu đã chết, cho dù y không chết thì nơi này cũng có nhiều cường giả Chính đạo như vậy, không tới phiên bọn họ hò hét.

Lục Giang Hà khẽ cắn môi, trực tiếp dẫn đám người Mai Khinh Liên rời khỏi.

Có tới vài chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đang ở đây, lúc này mà liều mạng với bọn họ, không đáng.

Hàn Cửu Tư hạ giọng nói: “Không giữ bọn chúng lại à?

Mai Khinh Liên của Âm Ma Tông, đường chủ Huyết Ma Đường Lục Giang Hà. Bọn chúng đều là chiến lực đỉnh cấp trong Côn Luân Ma Giáo, thực lực đều không yếu.”

Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Tạm thời không giữ được, đừng quên Chung Thần Tú.

Chúng ta còn chưa biết rốt cuộc Chung Thần Tú chỉ che chở cho Sở Hưu hay là bảo vệ cả Côn Luân Ma Giáo.”

Nghe Lục Trường Lưu nói vậy, Hàn Cửu Tư cũng không nhiều lời.

Hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của Chung Thần Tú, cho dù đặt ở tám trăm năm trước, trên giang hồ cũng không ai có thực lực khủng khiếp như vậy.

Không thể không nói, màn kịch mà Sở Hưu bố trí lần trước đã hù dọa không ít người, tấm da hổ Chung Thần Tú rất hữu dụng, hữu dụng tới mức lúc này những cường giả như Rama cũng không dám vọng động.

Nhưng đám người Hư Từ và Rama cũng thấy thổn thức, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không tin Sở Hưu lại chết đơn giản như vậy. Dù sao Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan trên người, y đã có ‘tiền lệ’ hồi sinh.

Nhưng Bất Diệt Ma Đan không phải bất diệt thật sự, tình huống lần này cũng hoàn toàn khác lúc trước, dưới lực lượng hùng vĩ khi đường hầm nối liền hai thế giới bị hủy diệt, e rằng chân linh lẫn cơ thể đều bị phá nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK