Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596 Cầu viện 2

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Không phải chuyện của nhánh Ẩn Ma mà là chính ta có một số chuyện riêng cần ngươi giúp đỡ.”

Nói xong, Mai Khinh Liên thuật lại chuyện Kỳ Liên Trại cho Sở Hưu.

Cuối cùng Mai Khinh Liên nói: “Bàng Hổ là bạn cũ của ta, giờ hắn tới nhờ ta, ta không thể coi như không thấy.

Có điều ta ở đây không dễ thoát thân, chỉ có thể để ngươi đi chuyến này. Đối mặt với Tụ Nghĩa Trang, bọn Bàng Hổ thật ra không kém về mặt thực lực mà là đầu óc.

Để đám sơn tặc thổ phỉ suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết đi đối mặt với liên minh Tụ Nghĩa Trang, sớm muộn gì cũng bịng ta chơi chết. Để ngươi tới giúp bọn họ bố cục, có lẽ bọn họ sẽ gây dựng được cục diện khác.

Hơn nữa ta từng nghe nói ngươi với Tụ Nghĩa Trang cũng có thù oán không nhỏ. Lần này ra tay cũng tiện cho ngươi giáo huấn người của Tụ Nghĩa Trang một chút. Sau khi trở về phần thưởng của ta cũng không ít đâu.”

Nghe Mai Khinh Liên nói xong, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ kỳ dị.

Lúc trước y lừa dối Hàn Báo đi tìm Bàng Hổ thật ra chỉ là lợi dụng Hàn Báo mà thôi, không ngờ lại có ngày mình tiếp tục tiếp xúc với Bàng Hổ. Thực tế Sở Hưu đã sắp quên bẵng chuyện Bàng Hổ rồi.

Còn Kỳ Liên Trại phát triển như hiện tại cũng chênh lệch rất lớn so với cốt truyện gốc.

Trong cốt truyện gốc, Bàng Hổ dẫn theo Kỳ Liên Thiết Kỵ dưới trướng hắn nghỉ ngơi lấy sức trong rừng rậm Liêu Đông, sau khi thực lực đầy đủ mới rời núi cướp bóc ở vùng Liêu Đông Bắc Yên, gây nên phiền toái không nhỏ cho triều đình Bắc Yên. Cuối cùng triều đình Bắc Yên phải phát động một phần lực lượng rất lớn tới trấn áp.

Còn giờ không biết Bàng Hổ bị ảnh hưởng gì, ngược lại không hung hăng càn quấy như trong cốt truyện gốc, chỉ ngoan ngoãn ở lại trong rừng rậm Liêu Đông nghỉ ngơi lấy sức, từ từ phát triển thế lực, từng bước thành lập phân trại. Thậm chí bọn họ còn thông qua quan hệ với thập tam hoàng tử Hạng Xung, hòa giải với triều đình Bắc Yên.

Chỉ có điều, có lẽ là ông trời không muốn thủ hạ của Bàng Hổ sống tốt. Không ngờ Tụ Nghĩa Trang lại liên hợp với mười thế lực tấn công vào Liêu Đông, muốn diệt sạch Kỳ Liên Trại, đã sắp bức ép Bàng Hổ tới cực hạn.

Hơn nữa trong cốt truyện gốc, Sở Hưu căn bản không nhớ Tụ Nghĩa Trang còn từng xây dựng liên minh gì đó, xem ra giờ đã lệch đi nhiều so với cốt truyện gốc.

Sở Hưu suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Thánh nữ đại nhân, đây không phải chuyện tốt lành gì. Đúng là Tụ Nghĩa Trang có thù với ta, nhưng giờ trong Tụ

Nghĩa Trang có hai vị tông sư võ đạo, Kỳ Liên Trại còn bị đối phương chèn ép tới cực hạn. Một mình ta đi có làm gì được chứ? Muốn nghịch chuyển càn khôn khó càng thêm khó.”

Mai Khinh Liên trợn trắng mắt nói: “Nếu đơn giản thì ta tìm ngươi làm gì? Đừng tưởng đây là chuyện khổ sai, sau này lợi ích nhận được sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi.

Ngươi không biết tính cách của Bàng Hổ đấy thôi. Hắn rất ít khi cầu cạnh ai, cũng rất ghét nợ ân tình. Ngươi giúp hắn lần này, Bàng Hổ sẽ cảm thấy mình nợ ân tình ngươi cả đời. Chỉ cần ngươi không cố ý lừa hắn vào chỗ chết, tương lai nếu ngươi có chuyện cần Bàng Hổ xuất thủ, hắn sẽ tuyệt đối không chối từ.

Uy thế Kỳ Liên Thiết Kỵ cũng rất bất phàm, đây là thế lực từng đối chọi được với Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên ngày trước, còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.”

Sở Hưu thư giãn gân cốt đôi chút, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Giờ Sở Hưu đã không phải ‘tiểu bối Ma đạo’ chỉ có thể nghe lệnh làm việc như ngày trước. Với thực lực và năng lực của Sở Hưu, y có thể cự tuyệt, cũng có tư cách bàn điều kiện, cho dù đối phương là vị thánh nữ m Ma Tông Mai Khinh Liên.

Cho nên giờ Sở Hưu chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc chuyện này có lợi ích lớn đến đâu với mình, có đáng xuất thủ hay không mà thôi.

Nói lại thì Sở Hưu rất có duyên với Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, dù sao lúc trước nhờ vào đám người Hàn Báo, Sở Hưu mới có thể thuận lợi đặt chân được tại Nhạc Bình Quận.

Cho nên giờ y cũng chẳng ngại giúp Hàn Báo một lần. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không lừa gạt y.

“Đúng rồi, thánh nữ đại nhân, giờ ta đang bị Quan Tư Vũ cấm túc cơ mà, ngươi bảo ta xuất thủ thế nào được đây? Chí ít cũng cũng phải bỏ lệnh cấm đã chứ?” Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điểm này.

Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Lần này bảo ngươi đi động não chứ không phải bảo ngươi động thủ, không nhất thiết phải dùng thân phận hiện tại của ngươi.

Hơn nữa lần này Bàng Hổ nhờ nhánh Ẩn Ma của ta xuất thủ, vừa hay ngươi dùng thân phận Ma đạo đi là được.”

Sở Hưu gật đầu: “Nếu vậy trong thời gian ta đi nếu bên Quan Tây có phiền toái gì nhờ thánh nữ đại nhân để ý đôi chút, đừng để đến lúc ta về lại thấy đang bị người ta ức hiếp.”

Mai Khinh Liên tùy ý vung tay lên nói: “Yên tâm, chuyện lần trước sẽ không phát sinh nữa đâu. Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ cần An Bá Thông không phải thằng ngốc, sau khi thấy thái độ của Quan Tư Vũ hắn chắc chắn sẽ không gây chuyện nữa, hơn nữa Quan Tư Vũ sẽ không tha cho hắn lần thứ hai.”

Sở Hưu Giang Diệu nói: “Nếu đã vậy dẫn ta tới gặp Hàn Báo đi, dù sao đây cũng là người quen của ta.”

Mai Khinh Liên kinh ngạc: “Ngươi biết tên kia à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Từng có chút quan hệ.”

Mai Khinh Liên ngược lại không biết nhiều chuyện trước đây của Sở Hưu, còn Sở Hưu đổi lại mặt nạ cùng một bộ áo đen sau đó theo Mai Khinh Liên tới gặp Hàn Báo.

Hàn Báo thấp thỏm chờ đợi mấy hôm, thấy Mai Khinh Liên dẫn theo một người thần bí mặc đồ đen đeo mặt nạ tới, trong lòng lập tức kích động hẳn lên.

Hàn Báo chưa từng tiếp xúc với người trong Ma đạo, thậm chí lúc trước hắn còn không phân biệt được khác biệt giữa nhánh Minh Ma và Ẩn ma.

Có điều sau khi nghe Bàng Hổ giải thích cặn kẽ một lần, theo suy nghĩ của Hàn Báo, cao thủ nhánh Ẩn Ma chắc chắc giống như người trước mắt, có vẻ vô cùng thần bí nhưng thực lực cường đại, thân mang tuyệt kỹ.

Có điều khi Sở Hưu đi vào, Hàn Báo lại đột nhiên cảm giác thấy, có vẻ người trước mắt chỉ có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất?

Cho dù với Hàn Báo mà nói, Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là cao thủ, nhưng với cảnh khốn khó của Kỳ Liên Trại bọn họ, có vẻ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không tính là gì.

Hàn Báo thận trọng nói: “Thánh nữ đại nhân, vị này là người ngài gọi tới giúp Kỳ Liên Trại chúng ta?”

Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Hàn Báo chần chừ nói; “Nhưng vị đại nhân này chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất thôi mà.”

Đôi mắt mỹ miều của Mai Khinh Liên trừng lên một cái nói: “Sao nào, ngươi còn coi thường người ta tìm tới cho ngươi?”

Hàn Báo vội vàng vẫy vẫy tay nói: “Không không không! Tại hạ không có ý này, tại hạ chỉ...”

Có điều Hàn Báo còn chưa nói xong đã bị Mai Khinh Liên ngắt lời.

“Bàng Hổ hiếm hoi lắm mới nhờ vả ta một lần, đương nhiên ta không làm việc qua loa rồi.

Vị này là Lâm Diệp, là tuấn kiệt đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma chúng ta.”

Hàn Báo nghe vậy sửng sốt, có vẻ đối phương không chỉ mới Thiên Nhân Hợp Nhất? Còn chỉ là võ giả tiểu bối?

Mai Khinh Liên thản nhiên nói: “Biết Trương Thừa Trinh không?”

Hàn Báo gật nhẹ đầu.

“Biết Tông Huyền không?”

Hàn Báo tiếp tục gật đầu.

“Biết Sở Hưu không?”

Lần này Hàn Báo gật đầu lia lịa, đương nhiên hắn biết Sở Hưu rồi.
Chương 597 Lập uy

Nói thật ra, bản thân Hàn Báo cũng không ngờ tiểu tử của một gia tộc nhỏ lẻ quê mùa ở Sở gia Ngụy Quận ngày trước nay lại trở thành tuấn kiệt trẻ tuổi đứng hạng tư Long Hổ Bảng, danh chấn giang hồ.

Nghe nói giờ Sở Hưu đang đảm nhiệm chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường. Hàn Báo cũng rất muốn tới gặp Sở Hưu ôn chuyện, có điều ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn một cái rồi lập tức từ bỏ.

Một là thân phận hiện tại của hắn và Sở Hưu cách biệt như ngày và đêm, Sở Hưu còn nhớ tới hắn hay không cũng là ẩn số.

Thứ hai là hắn mang theo nhiệm vụ tới đây. Hưng vong của Kỳ Liên Trại đều nằm trên tay hắn, Hàn Báo cũng không dám làm loạn, tránh gây ra phiền toái gì.

Lúc này Mai Khinh Liên lại chỉ vào Sở Hưu, thản nhiên nói: “Đạo môn có thiên tài, Phật môn có thiên tài, Quan Trung Hình Đường có thiên tài, nhánh Ẩn Ma ta đương nhiên cũng có.

Thực lực Lâm Diệp không kém hơn Trương Thừa Trinh, Tông Huyền cùng Sở Hưu. Lần này nếu không phải Bàng Hổ nhờ tới ta, ngươi tưởng ta sẽ phái tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất nhánh Ẩn Ma chúng ta ra tay giúp hắn chắc? Thế mà giờ ngươi còn không hài lòng?”

Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Hàn Báo vội vàng đáp: “Hài lòng, hài lòng, đương nhiên hài lòng!”

Nói đến đây, Hàn Báo còn nhìn đi nhìn lại, đánh giá Sở Hưu vài lần, ngược lại càng nhìn càng thấy có phong phạm cao nhân.

Hàn Báo đương nhiên không biết thực lực tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi mạnh tới mức nào, dù sao hắn cũng chỉ nghe nói tới mấy vị trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, đều có thực lực địch nổi tông sư võ đạo.

Nếu Mai Khinh Liên đã nói Lâm Diệp này có thể sánh vai với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, vậy chắc hẳn hắn cũng có thể đối đầu với tông sư. Mời hắn đến tương đương với mời một vị tông sư võ đạo về, nhiệm vụ đại đương gia giao cho cũng coi như hoàn thành.

Nghĩ vậy, Hàn Báo chỉ đành cáo từ Mai Khinh Liên, dẫn theo Sở Hưu trở về Liêu Đông.

Trên đường Hàn Báo hiếu kỳ hỏi: “Xin hỏi Lâm công tử thuộc phái nào trong nhánh Ẩn Ma?”

Trước đó Hàn Báo còn tưởng nhánh Ẩn Ma chỉ là một tông môn, mãi tới lúc Bàng Hổ giảng giải cho Hàn Báo chút kiến thức hắn mới biết hóa ra nhánh Ẩn Ma còn chia ra nhiều phái.

Có điều nhìn bộ dáng Lâm Diệp trước mắt cùng Mai Khinh Liên, có vẻ hai người không cùng môn môn phái.

Sở Hưu cười hắc hắc hai tiếng, giọng nói khàn khàn: “Nếu ta nói ta là người

của Côn Luân Ma Giáo, ngươi có tin không?”

Sắc mặt Hàn Báo đột nhiên thay đỏi, hắn cười lớn nói: “Lâm công tử nói đùa rồi.”

Cho dù Hàn Báo kiến thức nông cạn hơn nữa cũng biết Côn Luân Ma Giáo là cấm kỵ trên giang hồ, thân phận này còn mẫn cảm hơn so với nhánh Ẩn Ma nhiều.

Nhưng không biết vì sao, Hàn Báo luôn có một cảm giác kỳ quái, dường như mình biết người trước mặt này.

Có điều Hàn Báo cũng chẳng nghĩ nhiều. Giờ Kỳ Liên Trại bọn họ đang trong thời khắc nguy nan, Hàn Báo cũng chẳng có tâm tư nhãn nhã nói chuyện phiếm trì hoãn thời gian với Sở Hưu mà dốc hết sức đi đường, về thẳng Liêu Đông Quận.

Mặc dù Sở Hưu ở Bắc Yên một thời gian dài, có điều hắn chưa từng tới phương bắc lúc này.

Liêu Đông Quận gần nơi Cực Bắc. Một năm bốn mùa có phân nửa thời gian là bị băng tuyết bao phủ, đặc biệt là trong rừng rậm Liêu Đông, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, vô cùng hoang vu.

Lúc này trong đại đường của Kỳ Liên Trại, Bàng Hổ và đám người dưới tay hắn sắc mặt nặng nề.

Trong thời gian Hàn Báo đi khỏi, tình cảnh Kỳ Liên Trại càng lúc càng khó khăn.

Song quyền nan địch tứ thủ, nhân số của Tụ Nghĩa Trang thật sự quá nhiều, nhiều tới mức bọn họ không cách nào địch nổi.

Đúng lúc này bên ngoài có người tiến vào bẩm báo: “Đại đương gia, Hàn Báo đại ca dẫn người về!”

Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều lộ vẻ mưng rỡ, cứu viện rốt cuộc cũng tới!

Bàng Hổ cũng gật đầu nói: “Mời người vào đây.”

Tất cả mọi người đều mong mỏi trông ngóng nhìn ra cổng, có điều khi thấy Hàn Báo chỉ mang một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ăn mặc thần bí tiến vào, ai nấy trợn mắt há hốc mồm.

Uổng cho Hàn Báo đi một chuyến như vậy, lại chỉ dẫn một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất về. Thế này thì có tác dụng gì? Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mặc dù không yếu nhưng trong Kỳ Liên Trại bọn họ cũng chẳng thiếu.

Ví dụ những tâm phúc của Bàng Hổ như Lâm Mộc Thông và Hà Triển đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.

Bàng Hổ cũng nghi hoặc không thôi, có điều hắn vẫn để Sở Hưu ngồi xuống rồi mới hỏi Hàn Báo: “Hàn Báo, vị này là viện binh ngươi mang tới?”

Hàn Báo vội vàng nói: “Đúng vậy, vì này là tuấn kiệt trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma, Lâm Diệp Lâm công tử, là người có thể sánh vai với những tuấn kiệt trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng.”

Nghe xong lời này sắc mặt mọi người càng thêm quái dị.

Đã thế Lâm Diệp này còn là võ giả tiểu bối?

Còn về Hàn Báo nói Lâm Diệp này có thể sánh vai với năm hạng đầu Long Hổ Bảng, bọn họ lại chỉ coi là chuyện cười.

Nếu năm hạng đầu Long Hổ Bảng dễ sánh vai như vậy, Phong Mãn Lâu làm cái bảng đó ra còn ý nghĩa gì nữa? Tưởng đám người Trương Thừa Trinh ăn chay chắc?

Hà Triển lại phẫn nộ vỗ bàn đứng bật đậy, hừ lạnh quát lớn: “Hàn Báo, ta thấy ngươi mê muội quá rồi đấy! Ngươi đi một chuyến tới Quan Trung Hình Đường xa xôi, rốt cuộc lại mang một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất về. Ngươi đang lấy tính mạng huynh đệ Kỳ Liên Trại chúng ta ra làm trò đùa hay sao?”

Hàn Báo sắc mặt uất ức, người này là Mai Khinh Liên cho hắn, hắn cũng muốn mang một vị tông sư võ đạo về, nhưng thánh nữ đại nhân kia không cho, mắc mớ gì tới mình?

Ngay lúc Hàn Báo định giải thihcs, Sở Hưu lại ngồi trên ghế cười lên một tiếng quái dị nói: “Thế nào, chư vị coi thường ta, ghét bỏ thực lực ta thấp?

Đúng là nực cười, Kỳ Liên Trại các ngươi đã bị người ta ép tới mức sắp bị diệt môn đến nơi rồi còn đứng đó mà soi mói. Nếu không phải thánh nữ đại nhân ra mặt, ngươi tưởng ta muốn để ý tới sống chết gì gì của Kỳ Liên Trại các ngươi chắc?”

“Tiểu tử, muốn chết à?”

Hà Triển nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, thân hình như con mãnh hổ đánh về phía Sở Hưu, một quyền đánh ra, như tiếng hổ khiếu sơn lâm, uy thế vô song.

Bàng Hổ ngồi trên ghế chủ nhíu mày đang định ngăn cản.

Đừng nói người ta rốt cuộc có giúp được Kỳ Liên Trại của hắn không, chỉ riêng chuyện Lâm Diệp này do Mai Khinh Liên phái tới, Bàng Hổ đã không thể để hắn thụ thương được.

Hà Triển là đại tướng dưới tay hắn, xuất thân tán tu, mặc dù làm người không tệ nhưng tính khí lại nóng nảy bộp chộp. Thời gian này hắn cũng bị đè nén quá mức, cho nên lúc này bị Sở Hưu nói một câu thôi lửa giận đã cháy bừng bực, trực tiếp xuất thủ.

Có điều không đợi hộp báu ra tay, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người trợn tròn hai mắt.

Chỉ thấy hai mắt Sở Hưu vô số bóng tối ngưng tụ như hóa thành đầm sâu không đáy. Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp thi triển, tinh thần lực được Sở Hưu ngưng tụ thành thực chất, hóa thành ba sợi dây đàn trong suốt trước mặt y.

Tiếp đó Sở Hưu nhẹ nhàng búng ra, chỉ trong chớp mắt ma âm trấn hồn đoạt phách, phát ra tiếng động chói tai vang vọng tới tận linh hồn. Ba sợi dây đàn vỡ vụn, Hà Triển cũng rũ lên thảm thiết, thân hình trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập vỡ vài cái ghế.

Trấn Hồn U Minh Khúc!
Chương 598 Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu 1

Bí pháp truyền thừa của Ma Tâm Đường ngày trước, Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức có thể nói là cực hạn trong công pháp cùng loại, theo Sở Hưu thấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị.

Ngày trước Sở Hưu dùng Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức thậm chí có thể tạm thời ảnh hưởng tới vị tông sư võ đạo Kiều Liên Đông. Lúc này Sở Hưu đã khôi phục thực lực tới đỉnh phong, dùng Trấn Hồn U Minh Khúc đối phó với một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Hà Triển đương nhiên không thành vấn đề.

Trong đống ghế vỡ, Hà Triển xoa đầu bò dậy, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Mặc dù hắn là người nóng tính lỗ mãng nhưng kiến thức vẫn có.

Kẻ trước mắt có bí pháp tinh thần cường đại như vậy, vừa đối mặt mình thậm chí không có cơ hội phản ứng đã trúng chiêu.

Có điều Hà Triển vẫn cứng giọng hừ lạnh nói: “Chỉ biết dùng mưu kế nham hiểm, có giỏi thì đánh chính diện đi!”

Nói xong Hà Triển lại không chịu thua còn muốn hung hăng lao lên.

Có điều lúc này Lâm Mộc Thông bên cạnh lại trầm giọng nói: “Để ta!”

Dưới trướng Bàng Hổ, Lâm Mộc Thông thường xuyên khắc khẩu với Hà Triển. Hai người này một lỗ mãng, một lý trí. Bình thường hai kẻ này cũng chẳng chung đường với nhau.

Có điều khi đối mặt với người ngoài bọn họ lại là huynh đệ đồng sinh cộng tử, nguyện giao sau lưng mình cho đối phương.

Một thanh trường thương đen kịt cao chừng một người được Lâm Mộc Thông cầm trong tay, mang theo khí thế vô song cùng kình phong xé gió ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.

Luồng khí cơ cường đại đến mức khiến người ta không dám tin tưởng, chẳng ngờ một võ giả nhìn gầy gò ốm yếu như Lâm Mộc Thông lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy.

Lần này Sở Hưu ngược lại không dùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức nữa. Y chỉ giơ hai tay ra kết ấn, pháp tướng Đại Kim Cương Thần Lực thi triển, cương khí quanh người bộc phát ngưng tụ thành một thân hình kỳ dị, một nửa phật quang rực rỡ, một nửa ma khí ngập trời. Pháp tượng quỷ dị kia xuất chưởng đánh xuống, lực lượng phật ma bộc phát, trực tiếp đánh văng Lâm Mộc Thông ra ngoài.

Ma La Kim Cương Tướng!

Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh Sở Hưu đã thi triển pháp tướng của Đại Kim Cương Thần Lực. Lúc này y cũng chẳng để ý đến chuyện lộ ra mon công pháp này. Hai chiêu liên tiếp đánh bại hai cao thủ dưới trướng Bàng Hổ, thực lực Sở Hưu đã hiển lộ.

Nếu đặt ở những nơi khác, mọi người xung quanh chắc chắn sẽ khiếp sợ thực lực Sở Hưu, không dám động thủ tiếp.

Có điều đặt trong chỗ đám cự khấu gan to bằng trời dám đối địch với cả triều đình Bắc Yên này, mặc dù bọn họ cũng kinh ngạc trước thực lực Sở Hưu, có điều ai nấy phẫn nộ ầm ĩ muốn ra tay tiếp với Sở Hưu.

Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông là huynh đệ của bọn họ, giờ huynh đệ mình bị người ta đánh thì phải làm gì? Cho dù trước mặt là tông sư võ đạo, bọn họ cũng chỉ có một chữ, đó là đánh!

Có điều đúng lúc này Bàng Hổ lại hừ lạnh một tiếng nói: “Cút hết về cho ta! Còn thấy chưa đủ mất mặt à?”

Nhìn Hà Triển ngơ ngác đứng đó cùng Lâm Mộc Thông đang nằm trên mặt đất, Bàng Hổ hừ khẽ một tiếng nói: “Chết chưa? Chưa chết thì ngồi về chỗ cũ cho ta!”

Nghe Bàng Hổ răn dạy, Hà Triển và Lâm Mộc Thông mới thành thật ngồi xuống.

Có điều cái ghế của Hà Triển đã bị hắn đè gãy. Hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng đành nháy mắt đứng bên cạnh Lâm Mộc Thông.

Bàng Hổ đứng dậy chắp tay cười lớn với Sở Hưu nói: “Lâm công tử không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma, thực lực quả nhiên bất phàm. Lần này Kỳ Liên Trại ta mong vượt qua nguy cơ sắp tới tất nhiên phải nhờ tới Lâm công tử.”

Với nhãn lực của Bàng Hổ, mặc dù vừa rồi Sở Hưu chỉ ra hai chiêu, có điều hắn vẫn nhận ra thực lực chân chính của Sở Hưu.

Đây là do Sở Hưu hạ thủ lưu tình, nếu không Lâm Mộc Thông cùng Hà Triển không chết cũng phải trọng thương.

Trước đó mặc dù Bàng Hổ không oán trách Mai Khinh Liên nhưng hắn vẫn rất hoài nghi, rốt cuộc tiểu tử này có giúp gì được cho Kỳ Liên Trại bọn họ không?

Giờ thấy thực lực Sở Hưu, Bàng Hổ rốt cuộc không còn nghi ngờ gì nữa.

Bất cứ tông môn nào có được đệ tử xuất sắc như vậy chắc chắn phải coi như trân bảo bồi dưỡng hết lòng, địa vị người này thậm chí còn cao hơn tông sư võ đạo trong môn phái.

Mai Khinh Liên phái tuấn kiệt xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi tới cũng coi như nể mặt hắn.

Sở Hưu tùy ý chắp tay nói: “Bàng trại chủ khách khí. Thánh nữ đại nhân mời ta tới giải quyết nguy cơ giúp Bàng trại chủ, ta đương nhiên nỗ lực hết sức. Có điều ta cũng cần quý trại phối hợp mới được, bằng không chỉ một mình ta không cách nào xoay chuyển càn khôn.”

Bàng Hổ gật đầu, trực tiếp vung tay lên nói: “Thiết yến! Vừa ăn vừa nói!”

Kỳ Liên Trại tiền thân là Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, còn Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nói trắng ra là sơn tặc thổ phỉ. Cho dù thực lực bọn hắn mạnh hơn, nhưng cũng không bớt được mấy tập tính của giặc cướp, tỷ như hiện tại.

Trong đại đường trực tiếp được bày một cái bàn lớn, hơn mười thủ hạ cùng tâm phúc của Bàng Hổ đều ở đây.

Cùng ăn miếng lớn uống chén to. Đây có lẽ đã là thói quen của Kỳ Liên Trại, có điều Sở Hưu cũng lần đầu thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy khá mới lạ.

Cách thức của Kỳ Liên Trại đã không thể nói là ăn miếng lớn nữa rồi, phải nói là ăn miếng đại tướng.

Gà vịt gì ăn cả con thì cũng thôi, trong đó còn nguyên một con hổ núi nướng, còn mấy thứ đặc sản rừng núi như thịt hươu tay gấu càng nhiều vô số kể.

Bàng Hổ rót một chén rượu cho Sở Hưu, uống một hơi cạn sạch rồi trầm giọng nói: “Lâm công tử không ngại đi xa vạn dặm tới Kỳ Liên Trại ta hỗ trợ, tất cả mọi người cùng bày tảo tấm lòng chút nào.”

Đám giặc cướp Kỳ Liên Trại này am hiểu nhất là uống rượu, ai nấy lao nhao giơ bát rượu lên.

Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông càng nóng lòng muốn thử.

Trước đó bọn họ bị một chiêu của Sở Hưu đánh bại, giờ vẫn thấy mất mặt.

Đánh không lại ngươi, uống rượu thì được chứ?

Có điều Sở Hưu chỉ theo lễ tiết uống một vòng rồi dùng nội lực trấn áp hơi rượu, đặt chén rượu xuống nói: “Bành trại chủ, cũng nên nói tới chuyện chính rồi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Bàng Hổ cũng buông bát rượu xuống. Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông chỉ có thể buồn bực liếc mắt nhìn nhau, đều buông bát rượu xuống.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nguy cơ hiện tại của Kỳ Liên Trại không phải ở tình cảnh mà là vì sao Kỳ Liên Trại lại sa vào nguy cơ này. Đầu tiên phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn mới dễ làm việc.”

Bàng Hổ câu mày nói: “Lâm công tử có ý gì?”

Mặc dù Bàng Hổ nhìn như thô kệch cuồng bạo, nhưng hắn lại không phải kẻ ngốc.

Ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị diệt sạch chỉ còn lại mình Bàng Hổ kéo dài hơi tàn. Đó không phải vì hắn hèn nhát mà do Bàng Hổ có cảm giác tương đối mẫn cảm đối với nguy cơ, cho nên hắn kịp thời tránh né nguy hiểm, giữ lại một chút lực lượng cho Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.

Có điều lần này bị Tụ Nghĩa Trang ép tới mức như hiện giờ, Bàng Hổ lại thật sự không hiểu vì sao, không biết tình huống thế nào.
Chương 599 Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu 2

Sở Hưu dừng lại một chút nói: “Bàng trại chủ ở lại trong rừng rậm Liêu Đông tu dưỡng nghỉ ngơi hồi phục thực lực, đồng thời còn kết giao với thập tam hoàng tử Hạng Xung, hóa giải áp lực từ phía triều đình. Đây là một nước cờ tốt.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Bàng Hổ cũng lộ vẻ đắc ý.

Vốn ý định của Bàng Hổ là sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại trở về làm nghề cũ. Có điều Bàng Hổ bất ngờ gặp được Hạng Xung, đồng thời kết giao với hắn. Cho nên Bàng Hổ nhờ con đường bên Hạng Xung để triều đình không truy bắt dư nghiệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nữa.

Còn tình huống Bàng Hổ gặp Hạng Xung cũng là lúc Hạng Xung đi cùng tông sư bên nhánh Ẩn Ma, chính là cung phụng hoàng thất Thịnh Thiên Nghiêu. Hai người vừa từ chỗ cứu viện cho Sở Hưu về, cho nên nói Hạng Xung cùng Bàng Hổ gặp nhau thật ra cũng coi như Sở Hưu gián tiếp thúc đẩy.

Thế nhưng lúc này Sở Hưu lại đột hiên nói: “Có điều con đường sau đó Bàng trại chủ ngươi lại đi nhầm mất rồi.”

Bàng Hổ cau mày nói: “Có ý gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Liêu Đông vốn không thích hợp để phát triển. Bàng trại chủ ngươi khôi phục thực lực xong lại chiếm cứ xung quanh Liêu Đông Quận thành lập phân trại. Mặc dù ngươi không như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước tiến hành cướp bóc khắp nơi, ngược lại nhận tiền hiếu kính của khách buôn dọc đường, có điều cũng khiến một số kẻ bất mãn.”

Bàng Hổ hừ lạnh một tiếng nói: “Mỗ làm vậy đã là nhân nghĩa lắm rồi. Kỳ Liên Trại ta tuy là sơn tặc thổ phỉ nhưng vẫn làm việc theo quy củ. Ta chỉ cần nhận bạc sau đó sẽ bảo hộ bọn họ đi đường bình an, thậm chí nếu bọn họ trả nhiều bạc hơn ta còn có thể bảo các huynh đệ thủ hạ hộ tống bọn họ đến tận nơi. Bọn họ còn bất mãn rỗi gì?”

Thật ra chiêu này của Bàng Hổ là học từ chỗ Sở Hưu.

Sau khi Hàn Báo trở lại Kỳ Liên Trại đương nhiên cũng kể lại những chuyện mình trải qua, trong đó chuyên hắn hợp tác với Sở Hưu khiến Bàng Hổ rất hứng thú.

Bàng Hổ cũng chẳng phải kẻ ngốc. Sau khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt, Bàng Hổ cũng suy nghĩ lại, rốt cuộc Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu của mình vì sao lại bị diệt?

Cuối cùng Bàng Hổ đưa ra một kết luận, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt không phải vì bọn họ cướp bóc của triều đình và các thế lực trong võ lâm, mà vì họ không tuân thủ quy củ. Phá hoại quy củ sẽ đắc tội với tất cả những người có thể đắc tội, cho nên mới bị liên thủ tiêu diệt.

Cho nên lần này Bàng Hổ liền tham khảo theo cách thức khi Sở Hưu và Hàn Báo hợp tác ở Thương Mang Sơn. Hắn chỉ thu phí qua đường, không làm gì quá đáng.

Đồng thời Bàng Hổ còn tăng thêm khoản phục vụ hộ tống, chỉ cần trả đủ tiền, giặc cướp Kỳ Liên Trại thậm chí còn đảm nhiệm cả tiêu cục.

Sở Hưu lắc đầu: “Bàng trại chủ, ngươi hiểu lầm ý ta rồi. Ta nói bất mãn không phải là những đội buôn qua đường kia bất mãn, mà là Tụ Nghĩa Trang bất mãn. Bởi vì Bàng trại chủ, ngươi cản đường của Tụ Nghĩa Trang!”

“Nghĩa là sao?”

Sở Hưu chấm rượu vẽ địa hình đại khái của Bắc Yên lên bàn nói: “Mấy năm gần đây nhờ công của Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang phát triển rất nhiều. Có nói là thanh danh lan khắp giang hồ Bắc Yên cũng không sai. Mặc dù thực lực không mạnh nhưng thanh danh lại cực kỳ lớn mạnh.

Nhiếp Nhân Long lại là kẻ giỏi kinh doanh. Người thường trước kiếm lợi rồi mới kiếm danh, còn Nhiếp Nhân Long lại giỏi dùng thanh danh thu được lợi ích. Giờ thanh danh của Tụ Nghĩa Trang đã đủ, Nhiếp Nhân Long đương nhiên muốn kiếm chút lợi ích thực tế.

Có điều Tụ Nghĩa Trang dùng nhân nghĩa làm danh, há có thể làm ra chuyện công phạt phá gia diệt môn? Cho nên phương thức đơn giản nhất chính là gây dựng một liên minh, Tụ Nghĩa Trang làm minh chủ liên minh. Liên minh này sẽ làm một chuyện gì đó, sau khi thành công chỉ cần thủ đoạn của Nhiếp Nhân Long thỏa đáng liên minh này sẽ không giải tán, còn tôn Nhiếp Nhân Long làm chủ.

Mà giờ xem hành động của Tụ Nghĩa Trang rõ ràng mục tiêu của bọn chúng chính là tiến quân về phía bắc. Mà Kỳ Liên Trại của Bành trại chủ đã trở thành mục tiêu chính của Tụ Nghĩa Trang, là thứ chắc chắn bọn chúng phải xử lý, là đá đặt chân cho chúng!”

Sở Hưu vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Kỳ Liên Trại bọn họ cũng từng có thời uy phong, khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu còn tồn tại, bọn họ còn dám khiêu chiến với triều đình Bắc Yên, ai ngờ giờ lại bị người ta coi như đá kê chân như vậy.

Hà Triển tức tới mức vỗ bàn quát lớn: “Khốn kiếp! Đám vô sỉ Tụ Nghĩa Trang kia còn nói gì mà tiêu diệt giặc cướp, trả lại yên bình cho Liêu Đông. Hóa ra là bọn chúng lấy muốn phát triển thế lực, lấy Kỳ Liên Trại chúng ta ra làm cớ!”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Thế gian này nào có ái tình vô duyên vô cớ, cũng chẳng có hận thù vô cớ vô duyên.

Tụ Nghĩa Trang trước nay chưa từng nhân nghĩa như vậy, nếu không Tụ Nghĩa Trang đã chẳng phát triển được tới như hiện tại.

Bái Nguyệt Giáo vẫn luôn đứng yên tại Tây Sở, Tà Cực Tông cũng ở Bắc Nguyên, Tụ Nghĩa Trang nếu thật sự muốn vì dân trừ hại, sao không tới gây sự với Bái Nguyệt Giáo ấy? Ngại xa thì trực tiếp tìm Tà Cực Tông yếu hơn một

chút, vậy chẳng tốt hơn sao?

Huống hồ nói theo cách khác, chư vị hiện tại chỉ là người Kỳ Liên Trại chứ không phải Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu. Ngày trước khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu trong thời đỉnh phong mạnh mẽ nhất, Tụ Nghĩa Trang làm sao dám tới gây sự với các ngươi?”

Mọi người ở đây đều gật nhẹ đầu, có điều lúc này Lâm Mộc Thông lại đột nhiên hỏi: “Lâm công tử, nếu Tụ Nghĩa Trang muốn phát triển, vì sao lại nhất quyết phải theo hướng đông bắc này mà không đi theo đường khác?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Rất đơn giản, bởi vì hai hướng kia Tụ Nghĩa Trang không trêu vào được.

Phía Yến Tây có Bình Diêu Hoàng Phủ thị. Mặc dù thực lực Hoàng Phủ thị không tính quá mạnh, có điều thân là một trong số thế lực lâu đời nhất Cửu Đại Thế Gia, Hoàng Phủ thị vẫn có rất nhiều thủ đoạn ẩn giấu.

Phía nam lại là Yến Nam Thần Vũ Môn. Mặc dù thực lực Thần Vũ Môn không mạnh nhưng Yến Hoài Nam lại là nhân kiệt đương thời. Tụ Nghĩa Trang cũng không muốn chọc tới Yến Hoài Nam.

Cho nên chỉ cần Tụ Nghĩa Trang phát triển theo hai hướng này chắc chắn sẽ bị đánh trở về.

Còn phía đông bắc, Liêu Đông Quận hoang vắng, gần Yến Đông. Còn Kỳ Liên Trại xuất thân Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, bản thân đã là cái cớ rất tốt. Nếu đổi lại ta là Nhiếp Nhân Long ta cũng sẽ chọn mục tiêu theo hướng này.”

Bành Hổ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Vậy Lâm công tử có cách phá cục không? Tụ Nghĩa Trang liên hợp hơn mười thế lực đồng loạt ra tay, luận nhân số Kỳ Liên Trại ta không bằng.

Tên xảo trá Nhiếp Nhân Long cũng thật tàn nhẫn. Mặc dù ta có thực lực đối phó được với hắn, nhưng hắn lại rất ít khí xuất thủ chính diện. Đại hào võ lâm Bắc Yên Hàn Bá Tiên là sư phụ của Nhiếp Đông Lưu. Lần này bọn chúng còn mời cả Hàn Bá Tiên tới, ta đánh với hắn một trận, lưỡng bại câu thương, có lẽ ta còn bị thương nặng hơn một chút.

Hiện tại về mặt chiến lực cao cấp và nhân số, Kỳ Liên Trại chúng ta đều không bằng đối phương.”

Nghe thấy lần này ngay cả Hàn Bá Tiên cũng xuất thủ, Sở Hưu không khỏi hỏi: “Lần này Nhiếp Đông Lưu có tham dự không?”

Lâm Mộc Thông nói: “Đương nhiên. Hơn nữa kẻ bố trí tiêu diệt phân trại của Kỳ Liên Trại chúng ta chính là Nhiếp Đông Lưu.

Lão khốn kiếp Nhiếp Nhân Long đang dốc toàn lực giúp Nhiếp Đông Lưu tích lũy thanh danh. Thậm chí phần lớn kế hoạch tấn công Kỳ Liên Trại chúng ta đều do Nhiếp Đông Lưu bố trí.”
Chương 600 Phá cục

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh. Lần này y tới đây không phải chỉ để giúp đỡ mà còn là để báo thù.

Ánh mắt Bành Hổ nhìn về phía Sở Hưu mang theo vẻ nghi hoặc. Sao nhắc tới Tụ Nghĩa Trang tên lôi đài này luôn có vẻ đằng đằng sát khí như vậy. Xem ra tuấn kiệt trẻ tuổi mà Mai Khinh Liên đề cử tới này có vẻ rất đáng tin cậy, nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái hành động, đứng về phía Kỳ Liên Trại bọn họ, coi Tụ Nghĩa Trang là kẻ thù.

Sở Hưu suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Nếu muốn phá cục cần ba bước. Nhượng bộ, phân hóa và dựa thế. Có điều thế sự khôn lường, cho dù những đại sư bói toán của Đạo môn cũng chẳng thể nào đi một bước tính ba bước. Ta chỉ có thể bước từng bước một mà thôi, nếu xảy ra vấn đề gì thì lại tu sửa.”

Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, thật ra phần lớn mọi người đều không hiểu Sở Hưu nói vậy là sao.

Đối với đám giặc cướp này mà nói, thứ bọn họ am hiểu lúc bình thường chỉ có hai, giết người cùng cướp của.

Không phải nói Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đều là ngu ngốc mà là phần lớn tính cách bọn họ đều như vậy. Bọn họ tin tưởng thực lực quan trọng hơn mưu kế, khi thực lực cường đại tới mức độ nhất định sẽ có thể coi nhẹ bất cứ mưu kế nào.

Mặc dù trên thực tế cũng là vậy, nhưng rất đáng tiếc, trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu trước đó còn không cường đại tới mức độ đó, cho nên đã bị tiêu diệt.

Còn Kỳ Liên Trại hiện giờ cũng vậy, trong điều kiện thực lực không đủ, chỉ có thể dựa vào mưu kế tính toán lật bàn.

Bành Hổ gõ bàn nói: “Ngươi nói nhượng bộ là sao?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chính là ý nghĩa gốc thôi. Tạm thời tránh né mũi nhọn, lựa chọn nhượng bộ, như vậy mới đổi được một chút sinh cơ.”

Sở Hưu vừa nói ra lời này, mọi người lập tức bùng nổ.

Hà Triển đứng bật dậy nói: “Tuyệt đối không thể! Đại đương gia cùng chúng ta vất vả bao năm như vậy mới đặt chân được tại Liêu Đông Quận này, thế nhưng giờ ngươi lại bảo chúng ta từ bỏ cơ nghiệp này, trực tiếp nhượng bộ, thế này là sao?

Nếu nhận thua có thể giải quyết được vấn đề, vậy chúng ta đã nhận thua với Tụ Nghĩa Trang từ đời nào rồi. Còn cần ngươi tới làm gì?”

Sở Hưu nhún vai, giọng điệu chẳng buồn để tâm: “Nhượng bộ không phải nhận thua. Còn nữa, đất Liêu Đông này thật ra không thích hợp để phát triển. Vừa hoang vắng, bốn phía đều có địch. Đông có Tụ Nghĩa Trang, tây có Thần Vũ Môn, nam có Hoàng Phủ thị, bắc có Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Có thế lực nào có hảo cảm với Kỳ Liên Trại không? Giờ không ai động thủ thì

thôi, một khi có người động thủ như hiện giờ, Kỳ Liên Trại thậm chí không có đường nào để chạy.

Chư vị, ta không phải người của Kỳ Liên Trại, thánh nữ đại nhân bảo ta tới giúp đỡ. Ta đã tới, chủ ý ta cũng đã ra. Về phần có dùng hay không tùy các ngươi thôi.”

Bành Hổ cau mày suy nghĩ một hồi, hắn trực tiếp vỗ bàn một cái nói: “Được, chúng ta làm theo Lâm công tử, từ giờ trở đi Kỳ Liên Trại chúng ta sẽ nghe theo ngươi chỉ huy!”

Dùng người thì không nghi ngờ người, bản thân Bành Hổ ta không am hiểu những chuyện này, có người am hiểu là được.

Đương nhiên Bành Hổ tin tưởng không phải Sở Hưu mà là Mai Khinh Liên.

Hắn tin rằng Mai Khinh Liên cho dù không giúp hắn cũng sẽ không lừa hắn, cho nên lúc này Mai Khinh Liên phái Sở Hưu tới vậy chứng minh Sở Hưu có thực lực nhất định xoay chuyển được càn khôn.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu đã vậy mời Bàng trại chủ dẫn dắt các huynh đệ thủ hạ chia thủ hạ tốp nhỏ, từ bỏ Kỳ Liên Trại, toàn bộ lui lại vùng Cực Bắc. Có điều đừng tiến vào địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhất định phải kín tiếng ẩn nhẫn tới cực hạn. Như vậy mới có thể tiến hành bước thứ hai và thứ ba.”

Bành Hổ gật nhẹ đầu, trực tiếp vung tay lên, sau bữa tiệc rượu tất cả võ giả của Kỳ Liên Trại đều rút lui!

Nhân số Kỳ Liên Trại thật ra cũng không nhiều, chỉ có gần vạn người mà thôi. Trong đó tinh nhuệ chân chính của Kỳ Liên Trại thật ra chỉ không tới ngàn người, cho nên lui lại ẩn nấp cũng cực kỳ dễ dàng.

Còn lúc này ngoài Liêu Đông Quận, trong một trang viên, Nhiếp Nhân Long cùng Nhiếp Đông Lưu và hơn mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều có mặt ở đó, cũng bày tiệc rượu, có điều đồ ăn thức uống đều tinh xảo hơn Kỳ Liên Trại nhiều.

Nhiếp Nhân Long ngồi trên ghế chủ, Nhiếp Đông Lưu ngồi ngay cạnh hắn. Xung quanh hắn là những võ giả cầm quyền trong thế lực võ lâm đất Yến Đông, lúc này đang không ngừng nịnh nọt Nhiếp Đông Lưu.

“Lần này may mà có thiếu trang chủ thần cơ diệu toán, bố trí không chút kẽ hở, mới áp chế triệt để được hung đồ thổ phỉ kia.”

“Đúng vậy đúng vậy, dựa theo bố trí của thiếu trang chủ, chúng ta thận trọng từng bước một, có lẽ không bao lâu sau sẽ hoàn toàn quét sạch lũ Kỳ Liên Trại!”

“Tụ Nghĩa Trang có nhân kiệt như thiếu trang chủ, quả thật là chuyện may mắn cho Tụ Nghĩa Trang, cũng là may mắn cho giới võ lâm Yến Đông chúng ta.

Thời gian gần đây thiếu trang chủ hậu tích bạc phát, không làm chuyện gì dương danh giang hồ, khiến cho mấy tên Sở Hưu, Lã Phụng Tiên lao nhao bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Sau khi chuyện này kết thúc, thiếu trang chủ chắc chắn sẽ bước lên năm hạng đầu Long Hổ Bảng.”

Đám người này không đi khen tặng Nhiếp Nhân Long ngược lại đều khen ngợi Nhiếp Đông Lưu, không phải bọn họ không hiểu chuyện mà vì bọn họ biết lần này Tụ Nghĩa Trang gây động tĩnh lớn như vậy vốn là để Nhiếp Nhân Long đẩy Nhiếp Đông Lưu ra trước mắt mọi người.

Thân là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, thanh danh cùng thực lực bản thân Nhiếp Nhân Long đã đủ lớn. Cho nên giờ Nhiếp Nhân Long đã không cần một số hư danh nữa.

Ngược lại Nhiếp Đông Lưu giờ thậm chí không trong trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, cho nên Nhiếp Nhân Long nhất định phải đẩy hắn lên lại mười hạng đầu. Như vậy Nhiếp Nhân Long mới có tư cách tranh phong cùng những tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi kia.

Hơn nữa hành động lần này của Nhiếp Nhân Long cũng mang ý khảo nghiệm Nhiếp Đông Lưu.

Hắn chỉ có một đứa con trai như vậy, tương lai Tụ Nghĩa Trang cũng sẽ giao cho Nhiếp Đông Lưu.

Trước kia Nhiếp Đông Lưu từng gọi người hợp tác đi tiêu diệt một số hung đồ thổ phỉ, có điều đó chỉ là những trận đánh nhỏ mà thôi.

Lần này Tụ Nghĩa Trang liên hợp hơn mười thế lực lớn ở Yến Đông, lại có hai vị tông sư võ đạo là Nhiếp Nhân Long cùng Hàn Bá Tiên. Tất cả những người này đều nghe theo chỉ huy của Nhiếp Đông Lưu, điều này khác biệt hẳn so với lúc trước.

Có điều lần này quả thật rất đáng khen ngợi. Biểu hiện của Nhiếp Đông Lưu lần này thật sự không tệ, mặc dù không khiến người ta trầm trồ thán phục nhưng bố trí cẩn thận, làm gì chắc đó, loại trừ toàn bộ phân trại của Kỳ Liên Trại, cuối cùng đẩy hết lũ thổ phỉ vào trong rừng sâu ở Liêu Đông.

Lần duy nhất hắn tính sai là trận chiến giữa Hàn Bá Tiên cùng Xích Diện Thiên Vương - Bành Hổ. Kết cục lần đó là lưỡng bại câu thương, thậm chí Nhiếp Nhân Long còn không có cơ hội ra tay đánh lén.

Ngày trước trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, Bành Hổ không phải người danh tiếng lớn nhất. Nào ngờ thực lực của hắn lạnh mạnh mẽ đến vậy, đánh với Hàn Bá Tiên tới mức lưỡng bại câu thương.

Có điều không sao, Kỳ Liên Trại đã tới mức nỏ mạnh hết đà, Tụ Nghĩa Trang dốc sức càn quét một lượt là có thể hủy diệt hoàn toàn. Liên minh Tụ Nghĩa Trang còn chưa xuất thủ bởi vì cưỡng ép tấn công rất dễ khiến đối phương cá chết rách lưới. Mặc dù theo tính toán của Nhiếp Đông Lưu cho dù cá có chết lưới cũng không rách, cùng lắm chỉ đứt vài mắt mà thôi. Nhưng Nhiếp Đông Lưu tính cách cẩn thận, tổn thất ít chút nào hay chút nấy, từng bước xâm chiếm mới là phương pháp ổn thỏa nhất.

Đúng lúc này bên người lại đột nhiên có người của Tụ Nghĩa Trang tới bẩm báo, nói là Kỳ Liên Trại đã rút sạch toàn bộ. Chuyện này khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK