Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 921 Đại Bi Phú tới tay 1

Sở Hưu rất to gan, hơn nữa hành xử điên cuồng không hề e ngại điều gì, đây là chuyện rất nhiều người đều biết.

Nhưng giờ tận mắt chứng kiến Sở Hưu lại dám cứng rắn với vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Phương Kim Ngô, mọi người xung quanh cũng không khỏi kinh hãi, thầm hô tên Sở Hưu này quả nhiên gan to bằng trời.

Phương Kim Ngô lúc này cũng bị lời nói của Sở Hưu kích cho nổi giận bừng bừng, hắn chỉ thẳng vào Sở Hưu phẫn nộ quát lớn: “Ngươi dám!”

“Ngươi xem ta có dám không!”

Sở Hưu cũng thẳng thắn đáp trả, không nhường một bước!

Đúng lúc này, lão tăng Tịnh Viễn đứng ra, bước tới một bước, khí cơ lại cực kỳ chính xác đạp lên giữa Sở Hưu và Phương Kim Ngô. Một luồng phật quang nhu hòa tỏa ra, không ngờ khiến khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người tiêu tan không ít.

Chỉ với lực lượng hiện tại của Tịnh Viễn, đừng nói so với Phương Kim Ngô, cho dù là Sở Hưu hắn cũng không đánh nổi. Nhưng hắn lại có thể dùng một bước cực kỳ chính xác và nhẹ nhàng ngắt đứt khí thế đối chọi gay gắt của hai người. Trình độ võ đạo của lão hòa thượng này quả thật không tệ.

“Hai vị không cần phải vậy, chuyện gì mà chẳng bàn được?”

Tịnh Viễn chắp tay trước ngực, miệng niệm phật nói.

Phương Kim Ngô vẫn tính là nể mặt lão bằng hữu này. Hắn không nói gì, trên người chỉ tỏa ra cương khí cuồng bạo.

Sở Hưu nheo mắt nói: “Hòa thượng Đại Quang Minh Tự? Trước đó ta từng có ước định với Hư Độ thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường của các ngươi, ta sẽ không tùy tiện xuất thủ, nhưng điều kiện kiên quyết là đừng có ai chọc tới ta.

Ta tin đại sư ngươi đã biết chuyện này từ đầu tới cuối, ai đúng ai sai trong lòng đại sư còn không rõ sao? Ai cũng nói người xuất gia không nói dối, hôm nay đại sư đã đứng ra vậy xin nói thử một lời xem rốt cuộc ai đúng ai sai, chuyện này nên làm thế nào?”

Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Tịnh Viễn cũng nghẹn lời.

Nói thật, dựa theo đạo lý quy củ, chuyện này đúng là Trần Kim Đình không đúng.

Thậm chí với tính cách của Sở Hưu, y không trực tiếp giết chết Trần Kim Đình đã khiến rất nhiều người kinh ngạc rồi.

Tịnh Viễn chỉ đành thở dài một tiếng nói: “Sở đại nhân hiểu lầm rồi, lão tăng tới đây không phải đại biểu Đại Quang Minh Tự uy hiếp Sở đại nhân. Lão tăng chỉ dùng thân phận một người bạn thân tới khuyên can, không muốn mọi chuyện huyên náo hơn nữa mà thôi.

Giờ mọi chuyện đã tới nước này, đúng sai thị phi đã không còn quan trọng.

Chẳng lẽ chỉ vì tranh chấp miệng lưỡi mà gây ra huyết án không chết không thôi hay sao?”

Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh cũng nói: “Tịnh Viễn đại sư nói không sai, Sở đại nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Đây chỉ là tranh chấp miệng lưỡi do tiểu bối không hiểu chuyện mà thôi, Sở đại nhân đã giáo huấn hắn rồi, giờ để Phương tiền bối mang hắn về giáo huấn lần nữa là được.”

Có người của Hoàng Phủ thị cùng Đại Quang Minh Tự ra mặt biện hộ, bầu không khí nơi này mặc dù bớt căng thẳng đi nhưng lại càng nặng nề hơn trước.

Từ điểm này có thể nhìn ra Phương Kim Ngô sống bao năm như vậy không phải uổng phí, chí ít quan hệ của hắn mạnh tới kinh người, tùy ý gọi được cả người của Đại Quang Minh Tự cùng Hoàng Phủ thị tới.

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt đáp: “Ta cũng không muốn mọi chuyện huyên náo hơn, cho nên không giết chết tên Trần Kim Đình này để trút giận. Người, hôm nay các ngươi có thể dẫn đi.”

Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh cùng thở phào một hơi, ngay cả hai hàng lông mày nhíu chặt của Phương Kim Ngô cũng buông lỏng đôi chút.

Xem ra Sở Hưu này vẫn biết thời biết thế, không phải loại người ngoan cố tới cùng.

Có điều lúc này Nhậm Thiên Lý lại cúi đầu, hắn biết Sở Hưu sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.

Quả nhiên tiếp đó Sở Hưu lên tiếng: “Người, ta có thể thả. Có điều phải lấy thứ gì đó ra đổi, coi như bồi thường Trần Kim Đình đã làm tổn hại danh dự của ta.

Nghe nói Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đang trong tay Phương lão tiền bối. Dù sao ngươi cũng chướng mắt với ma công, vậy vừa hay đưa ta tu luyện là được.”

Phương Kim Ngô nghe vậy sắc mặt cau có, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ta không đưa thì sao?”

Nói thật Đại Bi Phú không có tác dụng lớn với Phương Kim Ngô.

Hắn tu luyện công pháp thiên hướng Phật môn, cho nên trời sinh bài xích công pháp Ma đạo, bản thân không tu luyện, còn cấm đệ tử tu luyện.

Trong tình huống bình thường, có bảo hắn lấy bộ công pháp đó ra cũng không sao.

Nhưng giờ nếu hắn lấy công pháp đó ra giao dịch cùng Sở Hưu, sẽ có cảm giác mình trong thế yếu phải cúi đầu. Phương Kim Ngô vốn tích sĩ diện đương nhiên không thể chấp nhận.

“Không đưa, vậy để tính mạng đồ đệ ngươi lại đây!”

Sở Hưu bước tới một bước, khí thế xông thẳng tới trời, ma khí sát khí hòa làm một thể, không ngờ lại khấy động mây đen trên bầu trời, khiến ma khí bao phủ cực kỳ kinh khủng.

Xét theo khí thế cùng khả năng khống chế thật ra Sở Hưu không bằng Phương Kim Ngô, dù sao đối phương cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Có điều Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, luồng ma khí kia được Thiên Tử Vọng Khí Thuật gia trì, tìm tới sơ hở trên khí thế của Phương Kim Ngô, cuối cùng hoàn toàn đảo loạn.

Tịnh Viễn bên dưới lộ vẻ hoảng sợ. Sở Hưu này không hổ là người từng giao thủ tới thủ tọa Hư Độ, mới chừng ấy tuổi mà lĩnh ngộ về mặt võ đạo đã cao tới vậy rồi, quả thật kinh khủng.

Tịnh Viễn không biết Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, còn tưởng rằng Sở Hưu chỉ đơn thuần dùng trình độ võ đạo làm được chuyện này. Cũng như lúc hắn bước một bước phá vỡ khí thế giằng co giữa Sở Hưu và Phương Kim Ngô, không dựa vào thực lực, hoàn toàn dựa theo lĩnh ngộ và kinh nghiệm của bản thân về mặt võ đạo.

Có điều tiếp đó Tịnh Viễn lập tức phản ứng lại, hắn vội vàng nói: “Phương huynh, tỉnh táo một chút! Nơi này là Yên Kinh Thành!”

Phương Kim Ngô hít một hơi thật sâu, thu hồi khí thế bản thân.

Nói thật, nếu nơi này không phải ỵk, hắn đã thật sự động thủ.

Ngay khi hắn vừa tỏa ra khí thế, hắn đã lập tức cảm giác được vài luồng khí tức xung quanh đang quan sát mình, đề phòng mình. Đây đều là cao thủ trong triều đình Bắc Yên.

Chính vì trước kia Phương Kim Ngô không có xung đột với triều đình Bắc Yên, cường giả trong triều đình Bắc Yên mới để hắn làm càn trong Yên Kinh Thành như vậy, nếu không hắn thậm chí không có cơ hội vào cửa.

Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh cũng nhỏ giọng truyền âm khuyên nhủ: “Phương tiền bối, thân phận tên Sở Hưu kia hết sức đặc thù, nơi này dẫu sao cũng là Yên Kinh Thành, ngươi ra tay ở đây cũng không ổn.

Huống chi kẻ này hành xử cực đoan điên cuồng, nếu ngươi còn ép hắn nữa không khéo không đòi lại đệ tử được đâu.

Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên đều không có ở đây, một khi động thủ bọn họ sẽ ra tay đoạt mạng Trần Kim Đình trước!”

Phương Kim Ngô im lặng không nói gì, nửa ngày sau mới lạnh lùng lên tiếng: “Đệ tử ta đâu?”

Mặc dù tính khí hắn không tốt nhưng còn chưa tới mức điên cuồng.

Ra tay đánh nhau trong Yên Kinh Thành, không biết liệu cao thủ trong triều đình Bắc Yên có ra tay ngăn chặn không.
Chương 922 Đại Bi Phú tới tay 2Đại Bi Phú tới tay 2

Hơn nữa Hoàng Phủ Duy Minh nói rất đúng, cho dù hắn có tức giận hơn nữa cũng phải để ý tới tính mạng Trần Kim Đình.

Thật ra Phương Kim Ngô thật sự rất quan tâm tới tên đệ tử quan môn này.

Trong mắt đám người Sở Hưu, Phương Kim Ngô có vẻ không biết nhìn người, không ngờ lại thu nhận hạng người như Trần Kim Đình làm đệ tử.

Nhưng thực tế ngày trước khi Phương Kim Ngô thu nhận Trần Kim Đình làm đệ tử, hắn không như vậy.

Xuất thân của Trần Kim Đình rất giống Phương Kim Ngô, đều là tán tu nhưng lòng mang chí lớn, phấn đấu không ngừng, cho dù bị người ta ức hiếp hay chế giễu vẫn cố gắng tiến về phía trước.

Khi đó Phương Kim Ngô thấy Trần Kim Đình như thấy được mình khi còn trẻ, cho nên hắn mới nhận Trần Kim Đình làm đệ tử quan môn. Thậm chí lúc bình thường, hắn còn coi trọng Trần Kim Đình hơn Nhậm Thiên Lý nhiều.

Chỉ đáng tiếc, Trần Kim Đình chỉ trong một đêm đã thành đệ tử Phương Kim Ngô, thân phận chuyển biến một trời một vực khiến hắn như đang nằm mơ. Trong lúc vui sướng đó, hắn đã hoàn toàn lạc mất bản thân, không còn là Trần Kim Đình cố gắng phấn đấu giữa đám võ giả tán tu đông đảo kia nữa.

Nhưng Phương Kim Ngô lại không biết những thứ này, hắn còn tưởng đệ tử mình vẫn chưa hề thay đổi.

“Giao đồ trước trả người sau, Trấn Võ Đường ta ngay đây, còn trước mặt bao người, chẳng lẽ các ngươi sợ ta lừa gạt hay sao?” Sở Hưu lạnh nhạt đáp.

Phương Kim Ngô hừ lạnh một cái, trực tiếp ném Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ cho Sở Hưu.

Cầm công pháp của hắn, mối thù này xem như đã kết, Phương Kim Ngô trước nay chưa từng hận một ai như vậy.

Trừ phi cả đời Sở Hưu này không ra khỏi Yên Kinh Thành, nếu không chắc chắn sẽ có ngày y đẹp mặt!

Sở Hưu vươn tay, trực tiếp nắm lấy môn Đại Bi Phú này, còn chưa lật xem y đã biết đây chắc chắn là Đại Bi Phú bản chính.

Nguyên nhân rất đơn giản, những thứ khác còn mô phỏng được nhưng cảm xúc kỳ lạ trên thứ như da người kia cùng văn tự như dùng máu tươi viết thành, tất cả đều nói cho Sở Hưu, đây là hàng thật.

Nhìn Đại Bi Phú, trong lòng Sở Hưu đã tràn ngập vui mừng.

Sau bao năm cuối cùng môn tuyệt thế ma công Đại Bi Phú này cũng được Sở Hưu tập hợp đủ. Nếu không phải đang trong cục diện trước mắt, y thậm chí muốn giở ra xem, tu luyện thử.

Có điều nếu tiếp tục trì hoãn, nhìn ánh mắt Phương Kim Ngô e rằng hắn muốn ăn thịt người rồi.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp vung tay, để Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên mang Trần Kim Đình tới, trực tiếp thả ra.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phương lão tiền bối kiểm tra kỹ một lượt đi. Mặc dù tên này to gan mắng chửi ta, nhưng ta không làm gì thương tổn đến hắn đâu.”

“Sư phụ...”

“Im miệng!”

Trần Kim Đình hô lên một tiếng định kêu khổ, nhưng lại bị Phương Kim Ngô ngắt lời.

Tay hắn đặt lên đầu Trần Kim Đình, dò xét một phên. Bất luận bên ngoài hay bên trong cơ thể đúng là không tổn thương gì.

Chỉ có điều khi nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt Trần Kim Đình lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng Phương Kim Ngô không để ý.

Hắn còn tưởng Sở Hưu nói lời hung ác gì đó khiến Trần Kim Đình sợ hãi mà thôi.

Phương Kim Ngô lạnh lùng liếc nhìn Sở Hưu một cái rồi nói: “Đừng tưởng có chút thực lực, có chút chỗ dựa là có thể cuồng vọng phách lối như vậy!

Sở Hưu, lần này cho ngươi chiếm lợi, lão phu tạm tha cho ngươi một lần. lần sau ngươi không còn may mắn như vậy đâu!”

Nói xong Phương Kim Ngô trực tiếp mang Trần Kim Đình đi khỏi, nhưng lại không thấy khóe miệng nhếch lên của Sở Hưu phía sau.

Câu nói đó là: Không có lần sau!

Sắc mặt Phương Kim Ngô vẫn luôn cau có, mãi tới khi ra khỏi Yên Kinh Thành, Nhậm Thiên Lý tiễn bọn họ đi khỏi, Trần Kim Đình mới dám nói với Phương Kim Ngô.

“Sư phụ...”

Có điều hắn chỉ vừa thốt lên hai chữ này thôi, Phương Kim Ngô đã trực tiếp tát thẳng tới, đánh cho Trần Kim Đình chảy máu nơi khóe miệng, thần sắc không thể tin nổi.

Thật ra bất luận Nhậm Thiên Lý hay Trần Kim Đình, bọn họ theo học võ chỗ Phương Kim Ngô đều không ít lần bị đánh.

Phương Kim Ngô là loại võ giả bảo thủ, không chỉ tính cách cứng nhắc, ngay khi dạy đệ tử cũng vậy. Hở ra chút không đánh thì mắng, mặc dù dụng tâm nhưng lại nghiêm ngặt hà khắc tới cực điểm, cho nên cả Nhậm Thiên Lý cùng Trần Kim Đình đều hơi sợ hắn.

Có điều trong quá khứ đánh thỉ đánh nhưng Phương Kim Ngô chưa bao giờ nặng tay như vậy.

Nhìn Trần Kim Đình, Phương Kim Ngô lạnh lùng nói: “Cái tát này là bài học. Trước kia vi sư đã dạy ngươi ra sao, thế nào là họa từ miệng mà ra! Thế này chính là họa từ miệng mà ra!”

Một bộ Đại Bi Phú mà thôi, Phương Kim Ngô không quan tâm. Thứ hắn quan tâm là chuyện mình mất mặt dưới tay tiểu bối Sở Hưu này, còn mất mặt ngay trước mắt giới võ lâm Bắc Yên!

Đến tuổi của Phương Kim Ngô, hoặc là đã nhìn thấu danh lợi thị phi, hoặc là muốn tranh thủ thời gian trước lúc chết làm thêm chút chuyện.

Phương Kim Ngô không có dã tâm quá lớn, nhưng trong hai chữ danh lợi, hắn đã không để ý tới lợi ích nữa, hắn chỉ còn quan tâm tới thanh danh của bản thân.

Cho nên lần này hắn mới tức giận như vậy, giận vì mình mất mặt.

“Vâng thưa sư phụ, đệ tử biết sai rồi.”

Trần Kim Đình che mặt, không dám nói thêm một lời.

Tịnh Viễn cũng khuyên nhủ: “Phương huynh, hay là thôi đi, Kim Đình còn trẻ tuổi mà. Ngày xưa khi ngươi với ta còn nhỏ tuổi cũng cực kỳ bốc đồng, làm việc không suy nghĩ tới hậu quả, nếu không có sư trưởng nhắc nhở cũng sẽ phạm sai lầm như vậy thôi.”

Hoàng Phủ Duy Minh cũng khuyên nhủ: “Mọi chuyện đều qua rồi, Phương tiền bối có tức giận nữa cũng vô dụng. Ta tin rằng sau chuyện này Kim Đình sẽ nhận được giáo huấn, chắc chắn sẽ hối cải.”

Hai người thay nhau khuyên can, lúc này Phương Kim Ngô mới bớt giận, có điều hắn vẫn chỉ vào Trần Kim Đình quát lớn: “Lát nữa về Không Sơn Cốc ngươi lập tức bế quan tu luyện cho ta. Không đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không cho phép bước khỏi Không Sơn Cốc một bước!”

Trần Kim Đình vội vàng gật đầu, gương mặt cũng ra vẻ kính sợ, có điều không ai phát hiện sắc thái khác lạ trong ánh mắt kính sợ đó.

Sau khi dạy dỗ đệ tử xong, đám người Phương Kim Ngô tiện đường cùng trở về.

Một số võ giả ven đường thấy ba người Phương Kim Ngô, trong ánh mắt tò mò còn mang chút vẻ khác lạ. Chuyện này khiến lửa giận trong lòng Phương Kim Ngô càng cháy hừng hực, cho rằng những người này đang chế nhạo mình.

Thực ra Phương Kim Ngô nghĩ quá nhiều, đám người này chỉ hiếu kỳ về võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, hiếu kỳ với vị có xung đột với tên Sở Hưu kia mà thôi.

Giờ không thấy được bọn Sở Hưu, cho nên chỉ có thể quan sát Phương Kim Ngô.

Theo Phương Kim Ngô, hắn chủ động đổi người về đã là mất mặt rồi, đây là điển hình cho việc không chiếm được lợi là thấy thiệt thòi trong lòng.

Nhưng thực tế theo đại đa số mọi người, Phương Kim Ngô không mất mặt.

Trần Kim Đình mắng Sở Hưu ác như vậy, với tính cách của Sở Hưu có giết chết hắn tại chỗ cũng không đủ. Thế nhưng y chỉ bắt chẹt một bộ công pháp, như vậy đã là rất nể mặt Phương Kim Ngô, chỉ có chính hắn cảm thấy mình mất mặt mà thôi.
Chương 923 Nghiệt đồ

Đám người đi tiếp mấy ngày, Tịnh Viễn phải đi theo hướng khác, chuẩn bị về Đại Quang Minh Tự.

Cho nên Hoàng Phủ Duy Minh chủ động đề nghị Tịnh Viễn ăn một bữa cơm chay tạm biệt.

Hoàng Phủ Duy Minh mặc dù không phải gia chủ Hoàng Phủ thị có điều hành xử lão luyện khéo léo vô cùng.

Hắn và Tịnh Viễn trước đó không quen biết, có điều giờ đi chung đường, hai bên cũng coi như quen biết. Trước khi tạm biệt ăn một bữa cơm, kết giao với nhau, tăng cường tình cảm, không có gì sai.

Mặc dù Tịnh Viễn đại sư xem ra không còn bao nhiêu tuổi thọ, có điều giữ quan hệ thân mật với một vị tông sư võ đạo cũng không lỗ.

Ven đường không có thành quách gì lớn, cho nên Hoàng Phủ Duy Minh chỉ đành tìm một quán rượu lớn nhất trong trán nhỏ để mở tiệc chiêu đãi Tịnh Viễn. Thậm chí hắn trực tiếp bao luôn cả một tầng, khiến không ít võ giả hâm mộ và bất mãn.

Có điều khi thấy Yến Tây Hoàng Phủ thị mở tiệc chiêu đãi cao tăng Đại Quang Minh Tự, còn có danh túc võ lâm Bắc Yên Phương Kim Ngô tiếp khách; đám người lập tức thận trọng, có ngồi dưới lầu cũng không dám nhiều lời.

Đám người này có ai không khiến bọn họ phải ngóc đầu nhìn lên. Đặc biệt là Phương Kim Ngô đã lâu rồi không bước chân vào giang hồ, rất nhiều người hiếu kỳ vì sao lần này Phương Kim Ngô lại rời núi. Đám người hỏi dò một lượt, sau đó mới biết chuyện xảy ra ở Yên Kinh Thành, không khỏi đưa mắt tò mò nhìn Phương Kim Ngô.

Hoàng Phủ Duy Minh rót cho Tịnh Viễn cùng Phương Kim Ngô một chén rượu nói: “Phương tiền bối, Tịnh Viễn đại sư, trước khi tới đây lão tổ nhà chúng ta đã nói, lần này không phải ngài ấy không muốn ra tay mà là thời cuộc hiện giờ đang quá mẫn cảm.

Chính đạo Ma đạo chiến loạn không ngừng, Hạng Long mặc dù tuổi già nhưng hùng tâm không giảm, sau khi đánh bại Đông Tề hắn còn muốn chèn ép võ lâm Bắc Yên ta, lưu lại một Bắc Yên bình an cho con trai hắn.

Có thể nói toàn bộ thiên hạ này đều đang bấp bênh, chỉ mất tập trung chút thôi thậm chí không biết mình chết ra sao.”

Tịnh Viễn cũng thở dài một tiếng nói: “Thời buổi loạn lạc. Thủ tọa Tam Đại Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự ta có hai người đi, thủ tọa Lục Đại Võ Viện có năm người đi. Đã nhiều năm rồi không sử dụng lực lượng lớn đến vậy, cho nên giờ trong Bắc Yên, có một số việc không phải Đại Quang Minh Tự ta không muốn quản, mà là không thể quản được.”

Hoàng Phủ Duy Minh gật đầu nói: “Cho nên ý ban đầu của lão tổ thật ra là hai bên đều thối lui một bước. Phương tiền bối lấy công pháp ra giao cho Hoàng Phủ thị ta hay Tịnh Viễn đại sư làm người trung gian đổi lấy Trần Kim Đình.

Nhưng lão tổ biết tính cách Phương tiền bối, cho nên ngài ấy không nói. Lão tổ biết với tính cách ngài chắc chắn sẽ đích thân tới.”

Phương Kim Ngô hừ lạnh một tiếng nói: “Lão phu đương nhiên phải đích thân tới rồi. Không tự tới làm sao biết tên nào to gan lớn mật dám đụng tới đệ tử của ta? Ta nhớ mặt tên Sở Hưu này rồi, ta muốn xem xem triều đình Bắc Yên cùng nhánh Ẩn Ma có thể bảo vệ hắn cả đời không!”

Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh đưa mắt nhìn nhau, đèu bất đắc dĩ lắc đầu.

Tính cách của Phương Kim Ngô quá mức ngoan cố, tới tuổi này của hắn, hắn đã chẳng thèm để ý tới ai. Nếu hắn đã quyết cho dù phương trượng Đại Quang Minh Tự đứng ra trước mặt hắn cũng đừng hòng bắt hắn cúi đầu, nói chi một tiểu bối như Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là ngươi không quan tâm nhưng dẫu sao cũng phải suy nghĩ cho đệ tử của mình.

Tương lai ngươi chết, thù oán này không cách nào tiêu tan, tất cả đều do đệ tử ngươi gánh chịu.

Lúc này Trần Kim Đình nơm nớp lo sợ đi tới, tay bưng một cái đĩa bên trên là thịt chim tùng ưng hiếm thấy tại Bắc Yên.

Chim tùng ưng sinh ra ở Tây Sở, không tới mức kiệt sức chắc chắn không rơi xuống đất, chất thịt rất ngon. Phương Kim Ngô thích nhất là món này.

Trong những thành lớn ở Yên Kinh Thành có tìm được thịt tùng ưng cũng không lạ, nhưng trong trấn nhỏ như vậy là rất hiếm có.

“Sư phụ, lão nhân gia ngài đừng nóng giận. Lần này do con lỗ mãng, con thề sau khi về Không Sơn Cốc con sẽ cố gắng tu hành, không tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất tuyệt đối không bước chân ra khỏi Không Sơn Cốc một bước!”

Thấy bộ dáng này của Trần Kim Đình, cơn giận của Phương Kim Ngô cũng tiêu tan phân nửa.

Hắn nhấc đũa lên định ăn nhưng bàn tay lại chợt cứng lại, một phản ứng vô thức nhắc nhở hắn đừng chạm vào bàn thịt này.

Trực giác này không phải chỉ chính xác ở nữ nhân, tới võ giả thực lực cường đại lại càng chuẩn.

Những võ giả này thu hút lực lượng thiên địa, bản thân đã hợp cùng lực lượng thiên địa này. Mặc dù bọn họ không tinh thông thuật bói toán nhưng trong thời khắc mấu chốt lại có như có dự cảm dâng lên trong lòng, cứu tính mạng họ.

Đương nhiên trực giác này không phải lúc nào cũng chính ác, nếu là lúc bình thường có lẽ Phương Kim Ngô đã đặt đũa xuống. Thế nhưng đĩa thịt tùng ưng

này do Trần Kim Đình đưa lên, lúc này hắn còn đưa mắt nhìn Phương Kim Ngô, cứ như lúc nào sư phụ ăn thịt hắn đưa lên mới là tha thứ cho hắn.

Phương Kim Ngô cũng cảm thấy vừa rồi mình ra tay hơi nặng, thấy bộ dáng này của Trần Kim Đình lại không đành lòng, bèn ăn một miếng thịt. Có điều ăn vào hắn lại cảm thấy hương vị miếng thịt này không đúng.

Nhưng Phương Kim Ngô cũng không nghĩ nhiều, hắn còn tưởng do tay nghề đầu bếp ở nơi này không tốt.

Tịnh Viễn là hòa thượng, đương nhiên không ăn thịt, còn Hoàng Phủ Duy Minh thấy Phương Kim Ngô động đũa trước, cũng muốn gắp một miếng thịt tùng ưng. Có điều ngay lúc này Phương Kim Ngô đột nhiên ném đũa biến sắc.

“Phương tiền bối sao vậy?” Hoàng Phủ Duy Minh lấy làm lạ hỏi.

Phương Kim Ngô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kim Đình, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa tức giận: “Ngươi hạ độc trong thức ăn? Vì sao? Vì sao?”

Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh cùng sửng sốt, sao Trần Kim Đình lại hạ độc vào thức ăn được?

Đừng nói vừa rồi Phương Kim Ngô chỉ tát một hắn cái, cho dù đánh gãy một chân, Trần Kim Đình cũng không thể làm chuyện này được.

Phương Kim Ngô là chỗ dựa của hắn, là tương lai của hắn. Hắn hạ độc Phương Kim Ngô chẳng khác nào hạ độc chính mình.

Huống hồ loại độc có thể giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể đếm được trên đầu ngón tay, Trần Kim Đình lấy đâu ra?

Trần Kim Đình sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm: “Con không biết, con thật sự không biết!”

Trong thời gian ngắn, Trần Kim Đình căn bản không biết mình đang làm gì, cứ như trong đầu có một âm thanh đang nói với hắn, bảo hắn phải làm như vậy. Bản thân hắn cũng như thất hồn lạc phách dựa theo âm thanh đó chấp hành, bản thân không mảy may suy nghĩ.

“Nghiệt đồ! Rốt cuộc vì sao?”

Phương Kim Ngô nổi giận gầm lên một tiếng, xuất chưởng đánh bay Trần Kim Đình. Một chưởng này trực tiếp khiến Trần Kim Đình hộc máu, xương cốt toàn thân đứt gãy.

Phương Kim Ngô thật sự nổi sát ý, hắn không ngờ đệ tử mà mình hết mực yêu thương, dốc túi dạy dỗ, giờ lại định hại mình!

“Đương nhiên vì tên sư phụ nhà ngươi không làm tròn chức trách rồi. Cha con giết nhau, sư đồ tương tàn! Chậc chậc, đúng là thảm kịch nhân gian, khiến người ta không nỡ nhìn.”
Chương 924 Thật độc ác! 1

Ngay khoảnh khắc thấy Sở Hưu, Phương Kim Ngô đã hiểu ra tất cả.

Bên này hắn còn nói đợi có cơ hội chắc chắn sẽ tới gây sự với Sở Hưu, ai ngờ Sở Hưu còn độc ác hơn hắn, căn bản không định cho hắn cơ hội sống sót trở lại Không Sơn Cốc!

Phương Kim Ngô sắc mặt đỏ bừng, gắng gượng đứng lên, phẫn nộ hét lớn: “Ngươi làm gì Kim Đình? Ngươi điều khiển hắn hạ độc?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đồ đệ bảo bối kia bị ngươi phế bỏ rồi, ta làm gì hắn có quan trọng nữa không?

Hơn nữa ta cũng chẳng hạ độc ngươi. Chuyện hạ độc vô sỉ đó là tác phong của ta chắc? Chỉ là mấy con cổ trùng nho nhỏ mà thôi, Đoạn Trường Cổ của Bái Nguyệt Giáo!”

Lời này vừa nói ra, Phương Kim Ngô cùng Tịnh Viễn, Hoàng Phủ Duy Minh đều đồng loạt biến sắc, bọn họ cũng từng nghe đại danh Đoạn Trường Cổ của Bái Nguyệt Giáo.

Thật ra với uy lực Đoạn Trường Cổ, muốn giết Phương Kim Ngô là chuyện không thể. Mặc dù Đoạn Trường Cổ có thể giết tông sư võ đạo, nhưng Phương Kim Ngô đã là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Cho dù hắn không có Lưu Ly Kim Ti Cổ có thể áp chế cổ trùng như Sở Hưu, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn cũng có thể vận dụng khí huyết cương khí của bản thân ép con cổ trùng kia ra ngoài cơ thể.

Chỉ có điều giờ Sở Hưu đang ở đây, y sẽ cho Phương Kim Ngô cơ hội ư?

Vài con Đoạn Trường Cổ đã tiến vào cơ thể nhanh chóng thôn tính lực lượng khí huyết trong cơ thể hắn để phát triển bản thân. Trong thời gian nói chuyện này bọn chúng đã dần trưởng thành, bắt đầu gặm nhấm khí huyết kinh mạch trong cơ thể Phương Kim Ngô. Cảm giác đau đớn kịch liệt đó thậm chí khiến hắn không thể chịu đựng nổi, không hổ danh đoạn trường.

Hoàng Phủ Duy Minh vội vàng nói: “Sở Hưu! Ngươi làm vậy là sao? Rõ ràng mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi, ngươi còn âm thầm giở thủ đoạn bỉ ổi này! Ngươi có còn làm nói đạo lý hay không?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Có ý gì ư? Nhổ cỏ tận gốc mà thôi.

Phương tiền bối ưa sĩ diện như vậy, hôm nay ta làm hắn mất mặt, tương lai chắc chắn sẽ có vô số phiền phức.

So với đợi đến tương lai chẳng bằng giờ tìm cơ hội giải quyết triệt để phiền toái này!”

Mọi người ở đây nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt như đang nhìn kẻ điên.

Ngươi có chắc từ nhổ cỏ tận gốc dùng như vậy không?

Một võ giả Chân Đan lại nói với một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là nhổ cỏ tận gốc, chuyện này có nghe thế nào cũng thấy sai sai.

Nhưng vấn đề là, hiện giờ Sở Hưu lại thật sự định làm như vậy!

“A Di Đà Phật!”

Tịnh Viễn đại sư bước tới một bước, thở dài một tiếng, chắp tay trước ngực nói: “Sở đại nhân, thật sự không thể giảng hòa hay sao?”

Tịnh Viễn đại sư thật sự không ngờ Sở Hưu lại làm như vậy.

Thật hung ác, thật âm độc, thật quả quyết!

Một khi đã kết thù kết oán với đối phương, vậy tức là không chết không thôi. Trong lúc Phương Kim Ngô còn đang nghĩ cách gây sự với Phương Kim Ngô, Sở Hưu đã bố trí xong để giết hắn.

Không thể không nói, Phương Kim Ngô quả thật đã già. Hắn thân là tiền bối trên giang hồ nhưng lại bị một hậu bối tính toán dồn ép tới mức này, thậm chí từ khi hai bên chưa từng gặp mặt, Sở Hưu đã tính toán muốn giết hắn!

Tịnh Viễn đại sư là người của Đại Quang Minh Tự, mấy năm nay hắn đi theo cao tăng Đại Quang Minh Tự, được chứng kiến không ít cường giả Ma đạo hay một số kẻ cuồng đồ ác nhân quật khởi và vẫn lạc trên giang hồ.

Sở Hưu mặc dù còn trẻ nhưng trên người y đã có tiềm chất như vậy, thậm chí làm việc còn độc ác quyết liệt đối phương.

Chỉ có điều Phương Kim Ngô là bạn tốt của hắn, với tính cách của Tịnh Viễn đại sư, hắn không thể làm chuyện lâm trận bỏ chạy, sống chết mặc bây.

“Giảng hòa ư? Tịnh Viễn đại sư, ngươi không nói đùa đấy chứ? Đã đến nước này rồi ngươi còn bảo ta thu tay lại ư?”

Sở Hưu nhìn Tịnh Viễn, vẻ mặt như gặp quỷ.

Lão hòa thượng này bế quan lâu quá rồi, đầu óc ngây thơ tới mức này à?

Bố trí khống chế Trần Kim Đình hạ cổ, Sở Hưu đã bỏ bao công sức, cũng đã đắc tội không chết không thôi với Phương Kim Ngô.

Thậm chí lần này nếu y không giết Phương Kim Ngô, ngày sau chắc chắn sẽ phải đối mặt với đòn trả thù điên cuồng của Phương Kim Ngô.

Thế nhưng giờ Tịnh Viễn lại bảo y giảng hòa, đúng là nực cười.

Tịnh Viễn lại thở dài một tiếng, đột nhiên quát lớn: “Phương huynh! Đừng gắng gượng nữa, trốn mau!”

Nếu trong thời kỳ toàn thịnh, đừng nói Phương Kim Ngô thời còn trẻ, cho dù là lúc khí huyết hắn mới suy bại, Tịnh Viễn đều không lo cho hắn.

Nhưng giờ Đoạn Trường Cổ đã phát tác, dưới cảm giác đau thấu tim gan đó, còn bị Đoạn Trường Cổ gặm nhấm cương khí nội phủ, càng để lâu Phương Kim Ngô càng gặp nguy hiểm.

Cho nên nếu lúc này rồi mà Phương Kim Ngô còn e ngại thể diện không chịu trốn, vậy hậu quả không thể đoán trước được.

Tịnh Viễn không hổ là hảo hữu nhiều năm của Phương Kim Ngô, hắn hiểu rất rõ vị lão bằng hữu này.

Trước đó đúng là Phương Kim Ngô tính toán đối đầu với Sở Hưu đến cùng ở đây, cho dù hắn trúng Đoạn Trường Cổ cũng phải giết chết Sở Hưu rồi tính.

Có điều giờ thấy đã đến nước này rồi mà Tịnh Viễn vẫn đứng ra che chở cho mình, Phương Kim Ngô cũng cắn răng, lao nhanh ra ngoài cửa sổ, thân hình biến mất trong quán rượu.

Sở Hưu híp mắt nói: “Hai vị, hai tên này để lại cho các ngươi.”

Dứt lời thân hình Sở Hưu bộc phát tốc độ cực hạn, chỉ giây lát sau đã đuổi theo.

Bàng Hổ cười hắc hắc nói: “Ngươi đối phó lão già kia đi. Lão ấy dễ hơn, để ta tên trẻ tuổi.”

Dứt lời trường đao đỏ rực trong tay Bàng Hổ đã trực tiếp chém thẳng về phía Hoàng Phủ Duy Minh.

Nói thật, lúc này người thấy nóng ruột nhất chính là Hoàng Phủ Duy Minh.

Cái miệng của mình sao lại xấu như vậy, nhất định phải mời ăn cơm làm gì, kết quả ăn ra vấn đề rồi.

Mặc dù Hoàng Phủ Duy Minh biết nếu Trần Kim Đình đã bị Sở Hưu khống chế, vậy sớm muộn gì hắn cũng tìm cơ hội hạ cổ trùng vào người Phương Kim Ngô.

Nhưng vấn đề là lúc đó bọn họ đã đi rồi, đâu dính dáng gì vào chuyện này?

Tịnh Viễn đại sư vì bằng hữu mà ra tay, còn tình nghĩa của Hoàng Phủ Duy Minh với Phương Kim Ngô, hay nên nói là tình nghĩa của toàn bộ Hoàng Phủ thị với Phương Kim Ngô còn chưa thân mật đến vậy.

Khi thật sự động thủ, thật ra Hoàng Phủ Duy Minh chỉ muốn bỏ đi, ai ngờ Sở Hưu lại trực tiếp coi hắn là mục tiêu, Bàng Hổ cũng xuất thẳng đao chém tới.

Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng nói: “Già nhưng không dễ đối phó.”

Xá Nữ Đại Pháp mặc dù chú trọng công kích tinh thần, nhưng đối với lão tăng như Tịnh Viễn, thọ nguyên đã gần cạn, nhìn thấu quá nhiều chuyện trên đời, hiệu quả của nó rõ ràng suy giảm hơn nhiều.

Có điều chuyện này cũng chẳng quan trọng, mục tiêu của bọn họ chỉ là Phương Kim Ngô. Nàng chỉ phụ trách ngăn cản ở đây, người thật sự động thủ giết người vẫn là Sở Hưu.

Trong trấn nhỏ, đám võ giả đều trợn mắt há hốc mồm.

Chuyện truy sát trên giang hồ hết sức phổ biến, nhưng cảnh giới Võ Đạo Chân Đan đuổi giết cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần lại khác, thậm chí bọn họ chưa từng nghe nói.
Chương 925 Thật độc ác! 2

Phương Kim Ngô thân là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tốc độ đương nhiên không chậm.

Nhưng Sở Hưu lại có Nội Phược Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết trên người, tốc độ di chuyển tăng lên tới cực hạn, đuổi theo sát phía sau Phương Kim Ngô không chịu từ bỏ.

Tinh thần lực ngưng cung hóa tiễn, Diệt Hồn Tiễn được ngưng tụ trong tay Sở Hưu, tinh thần lực cường đại ầm ầm bắn ra, được Thiên Tử Vọng Khí Thuật gia trì, mũi tên khóa chặt Phương Kim Ngô, nhắm thẳng vào đầu hắn.

Phương Kim Ngô liên tục tránh né vài lần, chỉ có thể dùng lực lượng khí huyết kháng cự Diệt Hồn Tiễn.

Nhưng đúng lúc này Đoạn Trường Cổ trong lòng hắn lại không ngừng cắn xé, cảm giác đau nhức kịch liệt đó ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc ngưng tụ cương khí của hắn, thậm chí khiến tinh thần hắn mất tập trung.

Thần sắc Sở Hưu lạnh lẽo, hôm nay y đã xuất thủ tất phải giết chết Phương Kim Ngô.

Không xuất thủ thì thôi, một khi xuất thủ chắc chắn đoạt mạng. Hôm nay nếu Phương Kim Ngô không chết, tương lai phiền toái sẽ ùn ùn không dứt.

Trúng liền mấy mũi Diệt Hồn Tiễn, ngay cả Phương Kim Ngô cũng ăn không tiêu, cảm giác đau đớn kịch liệt trong đầu cùng trong cơ thể khiến hắn phát điên.

Nhưng chuyện khiến hắn càng phát điên chính là trạng thái hiện tại của hắn.

Không ngờ mình lại bị một tiểu bối truy sát chật vật như vậy, thậm chí khiến bản thân cảm nhận được cảm giác thảm khốc khi giãy dụa giữa đường ranh sinh tử. Cảm giác này đã bao năm rồi chưa từng xuất hiện?

Thậm chí sau khi hắn bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Phương Kim Ngô đã rất ít khi đặt mình vào nguy hiểm, mỗi lần hắn ra tay hầu hết đều là cục diện tất thắng, bởi kẻ địch thường sẽ bị hắn áp đảo hoàn toàn.

Những võ giả Chân Hỏa Luyện Thần của đại phái thua được, chứ hắn lại không thể để thua!

Lần này Phương Kim Ngô cũng không thể thua được. Thua, chưa nói tới tính mạng mình, tất cả thanh danh nhánh này của mình đều sẽ mất sạch.

Trong lúc đắn đo, Phương Kim Ngô chợt quay đầu lại, cương khí vàng kim tỏa ra dẫn phát thiên địa xung quanh tạo thành một khu vực, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu vào trong.

Chỉ trong chốc lát, Sở Hưu lập tức phát hiện không khí xung quanh như ngưng kết, khó chịu như cao su dính, cả lực lượng cả trời đất này như đều bị Phương Kim Ngô hút vào bụng.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Hút đi, ngươi hấp thu càng nhiều lực lượng càng tốt.

Chẳng lẽ ngươi không biết những lực lượng mà ngươi hâp thu kia không chỉ tăng cường cho bản thân ngươi mà còn khiến cổ trùng trong cơ thể ngươi lớn mạnh hay sao?”

Phương Kim Ngô không trả lời Sở Hưu mà trực tiếp niết thành ấn quyết. Chỉ trong chốc lát, lấy Sở Hưu làm trung tâm, trời đất xung quanh lập tức đảo ngược, cương khí bành trướng mãnh liệt ngưng tụ thành một phật ấn hình chữ vạn khổng lồ giam cầm vào trong. Một tiếng nổ lớn vang lên, phật ấn hình chữ vạn như bị đốt cháy, tỏa ra ánh sáng nóng rực rồi bắt đầu bùng nổ!

Chính giữa phật ấn hình chữ vạn kia, Sở Hưu cảm nhận lực lượng xung quanh, cũng phải biến sắc.

Thật ra đây là lần đầu Sở Hưu giao thủ cùng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Lần với La Thần Quân không tính, vì bản thân Sở Hưu còn mơ mơ màng màng, La Thần Quân thì trực tiếp bị y dọa chạy.

Tới giờ Sở Hưu mới chính thức cảm nhận được lực lượng của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Đó là một lực lượng hùng vĩ thuộc về đất trời, cho dù đối thủ chỉ là một Phương Kim Ngô đã già yếu còn trúng Đoạn Trường Cổ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thực lực hắn có thể phát huy, nhưng uy thế vẫn cực kỳ kinh khủng.

Trong ánh phật quang vô tận kia, Sở Hưu cũng niết phật ấn. Chỉ trong chớp mắt sau lưng y hiện lên hư ảnh Đại Nhật Như Lai, trong tiếng phật âm phạm xướng, hư ảnh kết hợp cùng bản thân y chống cự lại luồng lực lượng kia, nhưng vẫn bị đánh lùi lại phía sau.

Dùng phật đối phật, trong tiếng cương khí bùng nổ không ngừng, lấy Sở Hưu làm trung tâm, phạm vi trăm trượng dưới chân y đều bị đánh lún sâu vài trượng, tạo thành một cái hố khổng lồ!

Lần đầu tiên giao thủ chính diện với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu thừa nhận đúng là mình đã xem thường cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, hay nên nói là y đã đánh giá thấp Phương Kim Ngô.

Trên giang hồ, số tán tu đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo mặc dù ít nhưng vẫn có một chút, thậm chí có không ít chưởng môn đại phái bản thân từng là tán tu, sau khi đạt tới tông sư võ đạo mới bắt đầu khai tông lập phái thu đồ đệ dạy bảo truyền thừa.

Nhưng số người thân là tán tu đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chẳng khác nào lông phượng sừng lân, bản thân cảnh giới này cũng đại biểu cho một loại đỉnh cao!

Dùng lửa nội lực trong Võ Đạo Chân Đan rèn luyện tinh thần, phải đạt tới mức thật sự dẫn động lực lượng thiên địa, hơn nữa đau đớn trong đó người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi.

Sự kinh khủng của Đoạn Trường Cổ khiến người người trong giang hồ biến sắc, nguyên nhân là cảm giác đau đớn kịch liệt như đứt từng khúc ruột khi

trúng loại cổ độc này. Thế nhưng giờ Phương Kim Ngô trúng Đoạn Trường Cổ một thời gian dài như vậy nhưng hắn thậm chí không rên tới một tiếng, có thể thấy khả năng chịu đựng của hắn cao tới mức nào.

Có lẽ so với đau đớn khi dùng lửa nội lực rèn luyện tinh thần, cơn đau của Đoạn Trường Cổ còn chẳng bằng thứ trước.

“Sở Hưu! Đây là do ngươi tự tìm đường chết!”

Phương Kim Ngô bước từng bước một tới, lực lượng thiên địa xung quanh được y ngưng tụ tới cực hạn. Hai tay hắn giơ lên, rõ ràng không có thứ gì nhưng lại như kéo một ngọn núi lớn. Mỗi bước hắn bước ra, trên mặt đất lại xuất hiện một vết rạn khổng lồ!

Mặc dù bề ngoài Phương Kim Ngô không hề thay đổi, nhưng Đoạn Trường Cổ đã gặm nhấm trăm ngàn lỗ thủng trong cơ thể hắn.

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không sợ Đoạn Trường Cổ, nhưng điều kiện kiên quyết là phải có thời gian khu trục bọn chúng. Nếu không cho dù cường giả Đại Quang Minh Tự tu luyện thành công Bất Diệt Kim Thân đến đây, bị đám cổ trùng này gặm nhấm cũng chẳng chịu nổi.

Cho nên hắn không thể trì hoãn được, cũng không trì hoãn nổi. không giết Sở Hưu, rất có thể hắn sẽ chết ở đây.

Võ công của Phương Kim Ngô thiên hướng Phật môn, nhưng lại không hoàn toàn là võ công Phật môn.

Hắn không phải hòa thượng, đương nhiên không đọc kinh phật, nhưng khí thế mạnh mẽ hùng hồn tới cực điểm trong võ đạo của hắn thật sự rất giống võ đạo của Đại Quang Minh Tự.

Chiêu này của Phương Kim Ngô tên là Di Sơn Ấn, trong tay không núi nhưng lại ngưng tụ hình thể và ý của núi. Một ấn đánh ra, tiếng kình phong gầm thét như tiếng nổ lớn.

Dãy núi vô hình che khuất bầu trời, trực tiếp phong tỏa phạm vi trăm trượng xung quanh Sở Hưu. Bị ấn pháp này đánh trúng, võ giả cơ thể yếu một chút e rằng sẽ bị đánh thành thịt nát tại chỗ.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên chiến ý điên cuồng. Nói thật, trong giai đoạn hiện tại không mấy ai có thể làm đối thủ của y.

Trong cùng số tông sư võ đạo mới thăng cấp, trừ Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh ra, ai xứng đánh một trận cùng y?

Cho dù là tông sư võ đạo thế hệ trước, những kẻ tầm thường cũng chẳng chịu nổi một đòn.

Phải như Hư Độ, Hạng Võ hay Chử Vô Kỵ, những người đã đứng trên đỉnh phong của cảnh giới tông sư võ đạo mới có thể được Sở Hưu coi là đối thủ. Nhưng trước nay Sở Hưu chưa thật sự giao thủ với bọn họ bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK