Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961 Quần hùng phẫn nộ 2

Đôi khi làm việc toan tính quá nhiều không phải chuyện tốt gì, tỷ như Đông Hoàng Thái Nhất hắn muốn giết ngươi, vậy toàn lực ra tay, Phần Thiên Bảo Giám trực tiếp đốt sạch, sao phải quan tâm nhiều âm mưu tính toán, nhiều chuyện được mất như vậy?

Dù sao theo hắn thấy, Sở Hưu cũng rất hợp khẩu vị của hắn.

Chỉ tiếc giờ Sở Hưu đã gia nhập dưới trướng đám Ẩn Ma kia, hắn có muốn cướp người cũng chẳng được.

Chuyện này cũng khiến Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy tiếc nuối.

Sở Hưu ở cùng mấy lão già không chịu chết bên nhánh Ẩn Ma kia có tiền đồ gì? Nếu y chịu gia nhập Bái Nguyệt Giáo, Đông Hoàng Thái Nhất thậm chí đồng ý bồi dưỡng hắn như Đông Hoàng Thái Nhất đời sau.

Sở Hưu không biết người khác nghĩ gì, có điều y lại biết phiền toái của mình có vẻ lớn hơn rồi.

Nói thật ra, Sở Hưu tình nguyện đánh một trận với Phương Kim Ngô đã trọng thương cũng không muốn bị vây công như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, đánh với mình Phương Kim Ngô, cho dù đối thủ có mạnh hơn y cũng có thể tập trung tinh thần phát huy mười thành thực lực của bản thân, thậm chí là mười hai thành.

Còn giờ bị vây công, Sở Hưu nhất định phải phân tâm quan sát thế công của những người khác, như vậy đương nhiên ảnh hưởng tới năng lực chiến đấu của y.

Huống hồ hành động vây công này cũng có rất nhiều chuyện bất ngờ, cho nên Sở Hưu không dám ra tay toàn lực, thậm chí phải giữ lại hai phần sức để ứng phó với tình huống đột nhiên phát sinh.

Chiến đấu như vậy rất uất ức, hơn nữa đối thủ cũng chẳng phải đám ô hợp, không như ngày trước Sở Hưu bị vây công cứ giết chết vài kẻ trước, những người khác đương nhiên bỏ chạy giữ mạng.

Mấy vị này chẳng ai dễ chọc.

Hư Ngôn miệng niệm phật hiệu, hắn cùng hai tăng nhân bên cạnh đều tỏa ra phật quang rực rỡ, khiến bản thân như phủ một lớp kim thân, đánh về phía Sở Hưu.

Bọn họ còn chưa luyện thành Bất Diệt Kim Thân của Đại Quang Minh Tự, có điều lực lượng đám người này không yếu, mỗi bước giẫm xuống lại khiến mặt đất rung chuyển.

Lúc này Trình Đình Sơn cùng hai võ giả của Phong Vân Kiếm Trủng cùng Tọa Vong Kiếm Lư cũng đồng thời xuất kiếm, chỉ trong chốc lát kiếm khí bay lượn khắp trời, mang theo khí thế sắc bén vô biên đâm tới tiếp nối ba người Đại Quang Minh Tự.

Trước đó sáu người này không quen biết, chỉ có Trình Đình Sơn giao du rộng rãi, gặp ai cũng nói được vài câu.

Nhưng kinh nghiệm chém giết phong phú lại khiến bọn họ ra tay vô cùng ăn ý.

Ba võ giả Đại Quang Minh Tự áp sát cận chiến co kéo với Sở Hưu, chỉ cần Sở Hưu lộ ra chút kẽ hở nào, kiếm khí của ba người phía sau sẽ trực tiếp hợp lại làm một điên cuồng tấn công y.

Đối mặt với lực lượng như vậy, tốc độ Sở Hưu bộc phát tới cực hạn, thân hình nhanh chóng thối lui. Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, vừa trốn vừa tránh né thế công của đám người. Mặc dù dáng vẻ chật vật hỗn loạn nhưng vẫn tạm thời ngăn cản được, bản thân y cũng đang suy nghĩ xem nên làm sao đẩy lui kẻ địch đồng thời xử lý mấy tên, để huyết châu trên người ăn no.

Lúc lúc này Hình Tư Đồ từng có thù với Sở Hưu thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.

Chứng kiến thực lực Sở Hưu, Hình Tư Đồ thật sự sợ hãi.

May là lúc trước hắn còn lý trí, cố kỵ Sở Hưu cũng là người trong Ma đạo, còn là người trong nhánh của Ngụy Thư Nhai nên không trực tiếp trở mặt với y.

Nếu không một khi chọc giận Sở Hưu, với thực lực mà Sở Hưu thể hiện lúc này, hắn tuyệt đối không ngăn nổi.

Có điều lúc này Hình Tư Đồ lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm bất định.

Nửa ngày sau hắn đột nhiên hành động, truyền âm với tông sư võ đạo đang liên thủ đối địch cùng mình: “Lâm huynh, giúp chút việc nào. Kéo chiến cuộc sang phía Sở Hưu kia một chút.”

Người liên thủ với Hình Tư Đồ để đối địch tên là Lâm Phương, mặc dù là tông sư võ đạo nhưng trên giang hồ lại chẳng có danh tiếng gì.

Khi xưa sư phụ hắn là người của một phân chi nhỏ trong nhánh Ẩn Ma, trước khi lâm chung mới nhận hắn làm đệ tử, cho nên thời gian dạy bảo hắn khá ít, còn chưa bồi dưỡng hắn thành tông sư võ đạo đã để hắn bươn trải trong nhánh Ẩn Ma.

Mãi tới một thời gian trước hắn mới dựa vào một món bảo vật, khi nhánh Ẩn Ma tập trung hội nghị đổi được sư phụ Hình Tư Đồ là Viên Thiên Phóng chỉ điểm một thời gian, lúc này mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Chính vì vậy hắn cũng trở thành hảo hữu của Hình Tư Đồ, hơn nữa còn ngầm coi đối phương như bề trên.

Trước đó xuất thủ với Địa Ma Đường, Lâm Phương không đi, nhưng hắn cũng nghe được mơ hồ ân oán giữa Hình Tư Đồ cùng Sở Hưu.

Cho nên lúc này nghe Hình Tư Đồ nói vậy, hắn cũng lờ mờ đoán được Hình Tư Đồ định làm gì.

Lâm Phương không khỏi hạ giọng nói: “Ngươi điên rồi à? Nơi này là nơi nào? Giờ đang trước mắt bao người, ngươi còn định chơi thủ đoạn như vậy à?

Mấy ân oán cá nhân này không lớn, sau này giải quyết là được. Vạn nhất bị các lão tổ thấy được, cho dù là Viên tiền bối cũng không bảo hộ được cho ngươi!”

Nhánh Ẩn Ma đã tới nước này rồi, đương nhiên có mệnh lệnh rõ ràng cấm chỉ tự giết lẫn nhau.

Nhưng cấm thì cấm, chuyện này chắc chắn sẽ xuất hiện.

Chỉ có điều giờ đang trong Đại chiến chính ma, Hình Tư Đồ còn tính toán nhỏ nhặt mưu hại người ta, chuyện này hết sức nghiêm trọng.

Hình Tư Đồ lạnh nhạt nói: “Ngươi kích động như vậy làm gì? Ta có phải kẻ ngu đâu, đương nhiên không tính toán Sở Hưu vào thời điểm thế này.

Có điều giờ đang giao chiến hết sức hỗn loạn, chúng ta không địch nổi đối thủ, tình cờ chạy sang phía Sở Hưu sau đó bỏ chạy dưỡng thương, có vấn đề gì đâu?

Sở Hưu kia ra sức chém giết vì Bái Nguyệt Giáo, chúng ta lại chẳng muốn bỏ mạng vì Bái Nguyệt Giáo.”

Thấy Lâm Phương còn do dự, Hình Tư Đồ không khỏi cười lạnh nói: “Có phải ngươi nghĩ ra mình không đắc tội gì Sở Hưu, không đáng phải giở trò với ta?

Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, ngươi không hiểu Sở Hưu. Mặc dù danh tiếng của hắn trên giang hồ rất lớn, nhưng thật ra lòng bao dung của hắn lại không lớn.

Ngươi cùng ta là hảo hữu, kể cả chuyện ngươi thăng cấp thành công trở thành tông sư võ đạo cũng là nhờ sư phụ ta chỉ điểm, chuyện này chứng minh ngươi ta có quan hệ.

Giờ với thực lực và tiềm lực của Sở Hưu tương lai chắc chắn là đại nhân vật trong nhánh Ẩn Ma.

Sư phụ ta không giỏi kinh doanh quan hệ, cũng không biết tính kế, bao lâu nay vẫn thân đơn thế cô.

Ngày sau nếu Sở Hưu thượng vị khó tránh khỏi chèn ép nhánh của ta.

Với quan hệ giữa ngươi với ta, ngươi nghĩ Sở Hưu sẽ để mắt tới ngươi chắc?

Tiên hạ thủ vi cường, bất kể có thành công hay không dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết!”

Sư phụ Lâm Phương chết sớm, hắn cũng không biết nhiều chuyện trong giới thượng tầng của nhánh Ẩn Ma.

Hình Tư Đồ nói thật hay nói dối thật ra hắn cũng không biết.

Có điều Hình Tư Đồ cũng nói đúng một việc, quan hệ giữa hắn và chi của Hình Tư Đồ gần gũi như vậy, hôm nay nếu hắn cự tuyệt chưa biết có đắc tội với Sở Hưu hay không, nhưng đắc tội với Hình Tư Đồ là chắc chắn.
Chương 962 Họa thủy đông dẫn

Cho nên hắn chỉ có thể làm theo Hình Tư Đồ, cố ý giả yếu, dẫn người về phía Sở Hưu.

Trước đó bọn họ đang giao chiến với hai tông sư võ đạo của Chân Vũ Giáo, nhưng thực tế chưa từng xuất hết toàn lực.

Đối với lần Đại chiến chính ma này thật ra trong lòng Chân Vũ Giáo cũng có chút kháng cự.

Lần Đại chiến chính ma trước, chính nhờ Ninh Huyền Cơ xuất thủ mang theo Độc Cô Duy Ngã cùng mất tích, có thể tính là đồng quy vu tận mới cứu vớt được toàn bộ giang hồ.

NHưng kết quả là Chân Vũ Giáo từ suy sụp từ đỉnh phong, Chân Vũ Giáo bọn họ trừ chút tiếng tăm ra ngoài ra không nhận được thứ gì có ý nghĩa, chuyện này khiến các đệ tử Chân Vũ Giáo đều cảm thấy uất ức và tiếc nuối.

Lần Đại chiến chính ma này, lão tổ Lạc gia xuất thủ thì cũng thôi, không ngờ bọn họ cũng phải ra tay, chuyện này càng không đáng.

Cho nên khi giao chiến, các võ giả Chân Vũ Giáo đều không liều mạng, tất cả đều giữ lại thực lực.

Lúc này thấy Hình Tư Đồ cùng Lâm Phương bỏ chạy, bọn họ còn tưởng đối phương đã sắp kiệt sức, thấy không địch lại nên định bỏ chạy, chuyện này cũng khiến bọn họ xốc lại tinh thần.

Nếu không trả giá quá lớn cũng giết chết được hai tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma, mua bán thế cũng là có lời.

Cho nên một đuổi một chạy, hai người bất giác đuổi tới bên Sở Hưu.

Nhưng đúng lúc này Hình Tư Đồ cùng Lâm Phương đồng thời bộc phát cương khí bản thân, thậm chí thiêu đốt một chút khí huyết để tăng tốc độ lên mức nhanh nhất. Chỉ trong khoảnh khắc Hình Tư Đồ và Lâm Phương đã bứt khỏi hai tông sư võ đạo của Chân Vũ Giáo, để lại hai người sắc mặt ngây ngốc, không biết đối phương làm trò quỷ gì.

Còn lúc này Trình Đình Sơn thấy hai người lập tức hai mắt sáng bừng lên hô lớn: “Hai vị đạo huynh Chân Vũ Giáo, mau hỗ trợ ngăn cản ma đầu Sở Hưu!”

Sáu người truy sát một còn khiến người ta né tránh được, đám người Trình Đình Sơn cũng cực kỳ phiền muộn, cảm giác như muốn phát điên.

Trước kia bọn họ chỉ nghe Sở Hưu chiến lực siêu quần, nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn có thiên phú chạy trốn cao đến vậy.

Vốn người của Chân Vũ Giáo không muốn tham gia vây công ma đầu như Sở Hưu, nhưng Trình Đình Sơn đã mở miệng, bọn họ cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành đổi mục tiêu sang hướng Sở Hưu.

Thấy cảnh này ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh lùng, đôi mắt nhìn về phái Hình Tư Đồ đã mang chút sát khí.

Mặc dù y không có chứng cứ chứng minh hai người Hình Tư Đồ cố ý dẫn người tới, có điều chuyện này còn cần chứng cứ hay sao?

Sở Hưu thật sự không ngờ lúc này rồi mà Hình Tư Đồ lại dám giở trò như vậy, đúng là tự tìm đường chết.

Có điều hành động này cũng phù hợp với tính cách của Hình Tư Đồ.

Người trong giang hồ đều nói Sở Hưu là kẻ điên, làm việc cực kỳ điên cuồng.

Nhưng thực tế Sở Hưu điên cuồng chỉ là vẻ ngoài, những người khác thấy Sở Hưu hành xử điên cuồng nhưng bản thân y lại nắm chắc tới năm thành mới ra tay làm việc. Năm thành còn lại cứ giao cho thiên mệnh.

Còn Hình Tư Đồ này lại khác, hắn làm việc trước nay chưa từng suy xét tới hậu quả, chẳng khác nào lão sư phụ của hắn.

Lúc trước hắn muốn chế tạo hai thanh ma kiếm Cửu Âm Hồng Uyên, lập tức ra tay giết người luyện kiếm, cuối cùng bị người ta đuổi cho chạy loạn khắp giang hồ.

Chuyện này nếu đổi thành Sở Hưu chắc chắn y sẽ âm thầm bố trí mưu đồ, trực tiếp làm một lần thật lớn lừa giết đại lượng võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái, sau đó thu xếp cả đường lui, thong dong bỏ trốn.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Sở Hưu và Hình Tư Đồ.

Giờ Hình Tư Đồ đột nhiên nảy sinh ý tưởng, vừa kết thù kết oán với Sở Hưu lại lập tức bày kế vặt như vậy, không hề cố kỵ nơi này là đâu. Đây rõ ràng là tác phong của Hình Tư Đồ lúc trước.

Lúc này ở xa, Hình Tư Đồ cũng thấy được ánh mắt mang theo sát khí của Sở Hưu, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng, không buồn để ý.

Nhận ra thì đã sao? Dù sao trước đó hai bên đã kết thù kết oán, giờ lại không có bằng chứng, cho dù tên Sở Hưu kia có bẩm báo lên Ngụy Thư Nhai thì đã sao, đừng hòng làm gì được hắn.

Ngược lại Lâm Phương bên cạnh Hình Tư Đồ lại thấp thỏm.

Hắn không phải Hình Tư Đồ, có Viên Thiên Phóng che chở.

Hắn là một võ giả tán tu Ma đạo, thậm chí thăng cấp lên tông sư võ đạo cũng cực kỳ miễn cưỡng, chọc tới Sở Hưu là chuyện cực kỳ phiền toái.

Có điều lúc này người gặp phiền toái lại là Sở Hưu.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y quả thật thần dị, trước đó trong vòng vây của sáu tông sư võ đạo vẫn có thể thong dong bỏ trốn.

Nhưng giờ thêm hai người nữa, áp lực của Sở Hưu tăng lớn.

Hai người này thực lực không quá mạnh, Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể nhanh chóng nhìn thấu sơ hở.

Nhưng vấn đề là nhìn thấu thì nhìn thấu, đôi khi Sở Hưu không né tránh được, chỉ có thể liều mạng.

Có điều trận chiến bên này cũng khiến rất nhiều người chú ý, khiến đám

người kinh ngạc không thôi.

Sở Hưu này thật quá mạnh, không ngờ một mình chống lại cả tám võ giả cùng cấp vây công, có lẽ ngay cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không được đãi ngộ như vậy.

Thấy bốn người lao tới từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất như thiên la địa võng, hầu như không lưu lại bất cứ không gian nào cho Sở Hưu bỏ chạy, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát khí hung ác.

Tham Đao hiện lên trong tay Sở Hưu, ma khí kinh khủng cùng sát khí đều được truyền vòa thân đao.

Một luồng đao ý dâng trào thậm chí còn mãnh liệt cường đại hơn đao ý tham niệm dẫn phát lòng người trong Tham Đao.

Một đao chém xuống, đao mang cương khí lập tức nhấn chìm tất cả, như xé tan thiên địa, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa vô cùng hùng vĩ!

Thất Đại Hạn. Phá Hải!

Ngay khoảnh khắc đao này chém ra, Tham Đao trong tay Sở Hưu không chịu nổi luồng sức mạnh kinh khủng này ầm ầm vỡ vụn, khiến Sở Hưu cũng phải tiếc nuối mất ba giây.

Thi triển võ thuật cấp bậc này, nếu binh khí không đủ chắc chắn vậy chẳng khác nào vật tiêu hao, dùng lần nào nát lần đó.

Lúc này tám người Trình Đình Sơn đồng thời đối đầu với Phá Hải của Sở Hưu, không ai dám giấu tài nữa, cũng không ai giấu tài. Cả tám người cùng xuất thủ toàn lực, cương khí kiếm mang đủ thuộc tính ầm ầm bộc phát, có vậy mới miễn cưỡng ngăn cản được đao chiêu Phá Hải của Sở Hưu.

Nhưng võ giả Chân Vũ Giáo thực lực hơi yếu trong tám người lại không chịu nổi luồng đao ý cường đại này, hộc máu tại chỗ.

Đám người Trình Đình Sơn cũng chẳng dễ chịu gì. Đón đỡ đao này mặc dù lực lượng chia ra cả tám người nhưng vẫn khiến hai tay hắn run rẩy.

Ở đây chỉ có ba võ giả Đại Quang Minh Tự như Hư Ngôn còn khá.

Tu vi cơ thể bọn họ cực kỳ cường hãn, lúc này trừ tiêu hao hơi lớn, ngoài ra không thụ thương.

Ánh mắt tám người nhìn về phía Sở Hưu đã mang vẻ chấn động.

Lấy một địch tám, đổi lại người khác chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, thế nhưng Sở Hưu lại tốt rồi, y còn dám chọi cứng phản công lại, hơn nữa còn đẩy lùi cả tám người. Thực lực của y quả thật cường hãn tới mức kinh khủng.

Đúng lúc này, Sở Hưu lại hội tụ tất cả Mạnh Kính quanh người, từng luồng Mạnh Kính đen nhánh quấn lấy quanh người y, thậm chí khiến cả hai mắt y hóa thành màu đen kịt.

Ma khí khiến người ta kinh hãi kia ngưng tụ thành một cây cung hình thù dữ tợn.

Giương cung cài tên, sau lưng Sở Hưu lại có hai bàn tay ma khí ngưng tụ, một tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây. Dây cung vừa kéo căng, một luồng khí tức kinh khủng hội tụ trong ma cung.

Thấy cảnh này tám người Trình Đình Sơn lao nhao biến sắc, nhanh chóng thối lui, chạy được bao xa thì cố mà chạy.
Chương 963 Mục tiêu 1

Trước đó Sở Hưu chỉ thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn một lần duy nhất, chính là lúc đối mặt với Phương Kim Ngô.

Thật ra trận chiến đó không ai chứng kiến chi tiết, nhưng cuối cùng Sở Hưu bắn một mũi tên xuyên qua đại phật lại rất nhiều người chứng kiến.

Cho nên khi Phong Mãn Lâu viết lại những tư liệu liên quan tới Sở Hưu, đương nhiên cũng ghi chi tiết này vào.

Những người ở đây đều từng nghe tới trận chiến đó, lúc này thấy Sở Hưu không ngờ lại bày ra thức mở đầu như vậy, ai cũng biết đây chắc chắn là mũi tên kinh khủng mà Sở Hưu đã dùng để bắn giết Phương Kim Ngô.

Một đao vừa rồi bọn họ còn tốn sức như vậy mới cản được, nói chi mũi tên này của Sở Hưu. Có thể nói người trúng chắc chắn phải chết.

Trước đó khi cùng vây công Sở Hưu, bọn họ không ai sợ hãi, thậm chí cho dù có người bị Sở Hưu chém chết tại chỗ cũng không ai chọn cách lùi bước.

Nhưng vấn đề là giờ Sở Hưu giơ mũi tên chỉ thẳng bọn họ, chỉ cần buông tay thôi sẽ mang đi một tính mạng, không ai biết liệu mình có phải người đó không. Áp lực tâm lý này cho dù là Hư Ngôn cũng chẳng chịu nổi.

Nếu giờ đang là lúc sinh tử tồn vong của Đại Quang Minh Tự, vậy Hư Ngôn cũng có dũng khí đón mũi tên này của Sở Hưu.

Cho dù hắn chết, những đệ tử Đại Quang Minh Tự khác cũng sẽ ra tay báo thù giúp hắn.

Nhưng đặt trong trường hợp hiện tại, Hư Ngôn lại không muốn chết vô nghĩa như vậy.

Tám tông sư võ đạo bị thức mở đầu của Sở Hưu dọa cho chật vật bỏ trốn, chuyện này không chỉ kinh người, còn có vẻ nực cười.

Đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu ngồi trên cây cao cẩn thận quan sát chiến trường, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Trước đó bọn họ đều coi những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Đông Hoàng Thái Nhất làm mục tiêu quan sát chủ yếu, thế nhưng không biết từ bao giờ mục tiêu này lại đổi thành Sở Hưu.

Không thể không nói, ‘người ngoài’ tới hỗ trợ Sở Hưu còn biểu hiện ngông nghênh hơn cả võ giả Bái Nguyệt Giáo. Người không biết còn tưởng hắn là đệ tử chân truyền của Dạ Thiều Nam, trừ cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Đông Hoàng Thái Nhất, Sở Hưu là người giết người nhiều nhất, cũng gây ảnh hưởng lớn nhất.

Giờ phút này Sở Hưu thi triển thức mở đầu đã dọa cho cả tám người chật vật chạy trốn, uy thế này quả thật có cảm giác kiêu hùng Ma đạo.

Còn lúc này trong trận chiến, thấy tám người đều bỏ trốn, ánh mắt Sở Hưu không chút biến hóa.

Mũi tên đen nhánh ngưng tụ trên ma cung, lực lượng kinh người khiến cả người thi triển là Sở Hưu cũng cảm thấy tim đập chân run.

Diệt Tam Liên Thành Tiễn là võ thuật cường đại ngày trước có thể phá hủy cả một tòa thành khổng lồ bằng sắt thép. Giờ Sở Hưu thi triển chỉ là chút da lông, thậm chí không đạt được cả một phần trăm hay một phần ngàn uy lực.

Đương nhiên với Sở Hưu hiện giờ, uy lực này đã đủ.

Lần trước Sở Hưu thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn, do không có kinh nghiệm cuối cùng phải lấy khí huyết ngưng thành mũi tên mới bắn ra được.

Có điều mọi chuyện đều có lần đầu, sau lần thứ nhất trúc trắc, cảm giác của lần thứ hai cũng tốt hơn nhiều.

Cũng như Sở Hưu hiện tại, mặc dù y cũng bộc phát hầu hết lực lượng của bản thân, nhưng không đến mức phải ngưng tụ lực lượng khí huyết thành tên.

Ba cánh tay đồng thời buông dây cung, chỉ trong chớp mắt một luồng chấn động ma khí vô cùng cường đại bộc phát.

Nơi mũi tên bắn qua, vạn vật tàn lụi khô héo, một luồng lực lượng tịch diệt tới cực hạn hủy diệt cả vạn vật!

Những võ giả nơi mũi tên đi qua bất luận Chính đạo hay Ma đạo đều lộ vẻ kinh ngạc, trực tiếp từ bỏ giao đấu, không ngừng né tránh, sợ mũi tên của Sở Hưu này bắn lệch, ngộ thương bọn họ.

Chỉ có điều chuyện khiến người người kinh ngạc là mũi tên này của Sở Hưu, không bắn về phía Trình Đình Sơn hay Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự, càng không bắn vào những võ giả của Phong Vân Kiếm Trủng cùng Chân Vũ Giáo, ngược lại nhắm thẳng vào Hình Tư Đồ!

Hình Tư Đồ sau khi họa thủy đông dẫn, không đi quá xa, ngược lại đứng đó quan sát trận chiến bên phía Sở Hưu.

Khi thấy Sở Hưu trực tiếp dốc toàn lực xuất một đao phá cục, Hình Tư Đồ còn âm thầm mắng chửi đám võ giả tông môn Chính đạo bất lực, đã có tên trên Phong Vân Bảng còn chỉ có ngàn đó thực lực?

Thế nhưng một khắc sau Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu đã bắn ra, ngay khi mũi tên rời cung, Hình Tư Đồ lập tức có cảm giác, mũi tên đó nhắm về phía hắn!

Nguyên nhân rất đơn giản, ngay khoảnh khắc mũi tên rời cung, một luồng sát ý vô cùng kinh khủng đã nhắm thẳng vào hắn, thậm chí còn một cảm giác cực kỳ huyền ảo khóa chặt xung quanh hắn.

Cảm giác đó như thiên la địa võng, phong tảo tất cả mọi thứ xung quanh, hắn như con côn trùng rơi vào mạng nhện, có phí công giãy dụa cũng chỉ phí công!

Dưới nguy cơ sinh tử này, Hình Tư Đồ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hai thanh trường kiếm Cửu Âm Hồng Uyên trước người hắn hợp lại làm một,

ma khí cùng huyết sát khí cường đại quét qua, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ ngăn cản trước người.

Lâm Phương bên cạnh hắn đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cảm giác được lực lượng của mũi tên bắn tới, da đầu tê dại, trực tiếp thiêu đốt khí huyết bản thân quay người bỏ trốn.

Chuyện liên quan tới tính mạng như vậy, làm sao hắn còn để ý tới giao tình hay đắc tội với Viên Thiên Phóng hay không?

Hơn nữa sau khi Sở Hưu bắn tên, tất cả mọi người đều ngây ngốc, không ai biết Sở Hưu đang làm cái quỷ gì.

Vừa rồi còn dùng một địch tám, thể hiện uy thế của một kiêu hùng Ma đạo, sao giờ lại đột nhiên quay đầu sang nhắm vào người mình, định ‘trừ ma vệ đạo’?

Ngày trước Hình Tư Đồ rất có danh tiếng trên giang hồ, dù sao ngày xưa hắn cũng từng chém giết võ giả của Ngũ Đại Kiếm Phái, bị Ngũ Đại Kiếm Phái liên thủ truy sát mà không chết, cũng là một người tài.

Thế nhưng ai cũng biết hắn là đệ tử của đại lão nhánh Ẩn Ma, đệ tử của Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng, cũng là võ giả nhánh Ẩn Ma tiêu chuẩn, sao Sở Hưu lại muốn giết hắn?

Mũi tên này của Sở Hưu có uy thế và tầm ảnh hưởng quá rộng, kể cả Viên Thiên Phóng đang giao thủ cùng Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự cũng bị thu hút. Nhưng khi hắn thấy mục tiêu mũi tên của Sở Hưu lại là Hình Tư Đồ, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, phẫn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”

Viên Thiên Phóng là một ông lão mặc áo đen, sắc mặt âm độc.

Ngày trước trong thời đỉnh phong hắn cũng là kẻ hung ác, dường như từng có thù hận với giới Đạo môn. Những người chết dưới tay hắn đại đa số là đạo sĩ.

Lúc trước cường giả Thuần Dương Đạo Môn cùng Chân Vũ Giáo từng thua trong tay hắn, nhưng sau khi hắn bị lão đạo sĩ vô danh bên cạnh lão thiên sư xuất một phất trần quét bay, hắn đã rất ít khi về Trung Nguyên, đặc biệt là Tây Sở.

Nhưng thua dưới tay Long Hổ Sơn không mất mặt, dù sao đây cũng là đại phái đệ nhất Đạo môn, không tổn hại uy nghiêm đại lão Ma đạo là hắn.

Có điều hôm nay, trong tình huống thế này Sở Hưu lại dám động tới đệ tử của hắn. Chuyện này khiến Viên Thiên Phóng cực kỳ phẫn nộ, cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích.
Chương 964 Mục tiêu 2

Hắn muốn tới cứu viện, nhưng Hư Tĩnh trước mặt lại cười khẽ một tiếng, quanh người lấp loáng phật quang, thân hình chia năm đồng thời tấn công về phía Viên Thiên Phóng, thậm chí khiến Viên Thiên Phóng không phân rõ rốt cuộc đâu là thật đâu là giả.

Trong Đại Quang Minh Tự, không itnsh những võ giả đã bắt đầu ẩn thế tu hành, trong võ giả bối phận chữ Hư, mạnh nhất dưới phương trượng chính là thủ tọa Tam Đại Thiền Đường bọn họ.

Trong đó thực lực của Hư Vân mạnh nhất cũng là bá đạo nhất, Hư Độ mặc dù không đứng đắn nhưng hắn trẻ tuổi nhất, tiềm lực cũng lớn nhất.

Chỉ có Hư Tĩnh của Nhân Quả Thiện Đường hầu như không mấy khi rời khỏi Đại Quang Minh Tự, thậm chí không ra khỏi Nhân Quả Thiện Đường, không ai biết thực lực hắn ra sao, chỉ biết trình độ về đạo nhân quả của hắn cực kỳ cao, có thể nói là đại lão của Đại Quang Minh Tự.

Khi Hư Từ bế quan, Hư Vân chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, một khi có đại sự phát sinh nhất định phải tới bàn bạc với Hư Tĩnh.

Đây là một trong số những lần hiếm có Hư Tĩnh xuất hiện trước mặt người trong giang hồ.

Trong suy nghĩ của mọi người, vị thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường thần bí này luôn có vẻ cao tăng đắc đạo, thực lực đương nhiên cũng đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng thật ra tuy Hư Tĩnh đúng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng hắn lại là một hòa thượng trắng trắng mập mập, gương mặt luôn mang nụ cười gợi đòn kiểu ‘ta đã biết hết mọi chuyện’.

Vừa rồi hắn cũng thấy Sở Hưu xuất thủ, mặc dù không biết vì sao Sở Hưu lại tự giết người mình trong thời điểm này, có điều Ma đạo tự giết lẫn nhau, hắn không giúp chẳng lẽ còn ra tay khuyên giải?

Viên Thiên Phóng bị Hư Tĩnh ngăn cản không thoát thân được, chỉ đành móc một ma binh hình cây cờ lớn đã khá rách rưới từ trong hộp báu không gian ra, ném về phía Hình Tư Đồ. Ma binh mang theo tiếng xé gió bay tới, muốn giúp đệ tử hắn ngăn cản đòn này.

Cây cờ ma binh này không phải binh khí của hắn mà là chiến kỳ của một đường khẩu Côn Luân Ma Giáo, mặc dù đã rách nát nhưng dính ma huyết thảm khốc, lực lượng còn mạnh mẽ hơn trước đó, cũng coi là một món bảo vật.

Vốn hắn còn tính để lại thứ này làm quà cho đệ tử của mình, nhưng giờ vì cứu người chỉ có thể dùng trước.

Nhưng dưới Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu, ma khí trên cây cờ lớn kia sôi trào mãnh liệt, chỉ chớp mắt đã bị mũi tên xuyên thủng!

Hình Tư Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, đã từ bỏ việc né tránh.

Tất cả lực lượng khí huyết của hắn ngưng tụ trên Cửu Âm Hồng Uyên, song kiếm hợp nhất bộc phát ra chấn động kinh người.

Nhưng, vẫn vô dụng!

Mũi tên đen nhánh chỉ bị cản trở một khoảnh khắc, ngay sau đó Cửu Âm Hồng Uyên của Hình Tư Đồ đều vỡ vụn.

Hai thanh kiếm ma binh dùng vô số máu tươi của kiếm khách chế tạo ra, rốt cuộc hoàn toàn tan nát dưới tay Sở Hưu!

Lực lượng hủy diệt đen kịt ầm ầm bộc phát.

Hình Tư Đồ trơ mắt nhìn mũi tên đâm vào trái tim hắn. Chỉ trong chớp mắt tất cả sinh cơ đều bị mũi tên hủy diệt này thôn tính sạch sẽ!

Toàn bộ chiến trường trợn tròn hai mắt.

Sở Hưu lại như không buồn để ý, trực tiếp đi tới trước người Hình Tư Đồ thi triển Ma Huyết Đại Pháp, hút sạch khí huyết trên người hắn.

Mặc dù trước đó Hình Tư Đồ đã thiêu đốt một chút tinh huyết, có điều dù sao cũng chưa đốt sạch, vẫn còn một ít.

Hấp thu nhiều máu tươi của tông sư võ đạo như vậy, huyết châu trong cơ thể Sở Hưu mới truyền tới một luồng chấn động.

Nó, ăn no.

Hình Tư Đồ điên cuồng, nhưng hắn cho rằng người khác không dám điên cuồng như hắn? Đúng là quá ngây thơ!

Hình Tư Đồ là đại diện điển hình cho phong cách hành xử của người trong Ma đạo, hoàn toàn dựa vào yêu thích nhất thời, căn bản không quan tâm tới hậu quả.

Trước đó Hình Tư Đồ có thực lực, cũng có chút vận may nên mới không chết. Nhưng lần này hắn dám trêu tới Sở Hưu còn không bồn suy nghĩ tới hậu quả, rõ ràng là thắp đèn lồng trong nhà vệ sinh, tự tìm đường chết.

Hắn tưởng Sở Hưu không dám giết hắn? Sở Hưu giết người đâu quan tâm tới chứng cứ gì, chỉ có giết được cùng không giết được mà thôi.

Rõ ràng Hình Tư Đồ trong mắt Sở Hưu chính là loại giết được.

“Sở Hưu! Tên khốn kiếp!”

Viên Thiên Phóng gầm lên một tiếng, định bứt khỏi hiti lao thẳng về phía Sở Hưu.

Lần này Hư Tĩnh không cản đường nữa mặc cho Viên Thiên Phóng động thủ với Sở Hưu.

Đám Ma đạo này tự giết lẫn nhau, đương nhiên hắn không ra tay ngăn cản.

Nhưng lúc này Ngụy Thư Nhai cũng xuất hiện trước mặt Viên Thiên Phóng, ngăn cản không cho hắn động thủ.

“Ngụy lão! Ngươi tránh ra! Sở Hưu giết đệ tử của ta!”

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Đợi xong chuyện hãng nói.”

Viên Thiên Phóng sắc mặt giận dữ nói: “Nhiều người chứng kiến như vậy, Sở Hưu giết đệ tử của ta! Tới nước này rồi Ngụy lão ngươi còn định thiên vị Sở Hưu hay sao?”

Ngụy Thư Nhai mặt không đổi sắc nói: “Ta đã nói rồi, mặc kệ ai giết ai, mọi chuyện đợi sau này hãng nói!

Nơi này đang là chiến trường Đại chiến chính ma, sống tới từng này tuổi rồi chẳng lẽ còn không biết chuyện nào quan trọng hơn ư?”

Viên Thiên Phóng sắc mặt lúc đen lúc đỏ, có điều hắn lại cưỡng ép nhịn xuống, quay lại chiến đấu cùng Hư Tĩnh, xuất thủ còn mãnh liệt hơn lúc trước vài phần, như đang phát tiết.

Không thể không nói, thân phận Ngụy Thư Nhai trong một số thời điểm vẫn rất hữu dụng.

Viên Thiên Phóng đúng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng ngày trước Ngụy Thư Nhai thân là một trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma giao chiến với cả thiên hạ giương oai khắp giang hồ, Viên Thiên Phóng vẫn chỉ là một tán tu Ma đạo khổ sở tu luyện, thực lực chẳng ra sao.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến Viên Thiên Phóng tạm thời lui bước là thực lực của Ngụy Thư Nhai.

Trong số những người ở đây mặc dù tuổi tác Ngụy Thư Nhai không nhỏ nhưng thực lực trong nhánh Ẩn Ma lại thâm sâu khó lường, còn chưa tới mức không đánh nổi.

Động thủ với Ngụy Thư Nhai trong thời điểm này là rất thiếu khôn ngoan.

Ngụy Thư Nhai quay đầu lại nhìn Sở Hưu, hơi cau mày.

Nói thật, hắn cũng không thấy cái mưu kế vặt của Hình Tư Đồ lúc trước.

Nhưng hắn tin Sở Hưu, không phải tin nhân phẩm Sở Hưu sẽ không tàn sát đồng môn, mà là tin Sở Hưu sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hơn nữa còn làm chuyện ngu xuẩn trước mặt mọi người.

Cho nên nếu Sở Hưu đã giết Hình Tư Đồ, vậy chắc chắn Hình Tư Đồ có nguyên nhân đáng giết.

Giờ Đại chiến chính ma còn chưa phân rõ kết quả, những chuyện này đợi sau hãng nói.

Lúc này trong chiến trường, Sở Hưu hấp thu khí huyết Hình Tư Đồ xong, huyết châu trong cơ thể y cũng đã ăn no.

Đương ngươi hiên nó chưa ăn no Sở Hưu cũng chẳng có cách nào, vì y đã không còn sức đâu đi giết tông sư võ đạo khác đút cho nó.

Lần này Sở Hưu thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn mặc dù không như lần trước, không khiến bản thân phản phệ trọng thương, có điều y cũng chẳng dễ chịu, lực lượng thiếu chút nữa bị rút sạch.

Cho nên lúc này Sở Hưu cũng định kín tiếng một chút, thân hình nhanh chóng lui ra ngoài chiến trường, trong lúc nhất thời không ai ngăn cản, nói chính xác hơn là không ai dám chặn đường.

Mũi tên vừa rồi của Sở Hưu thật sự quá kinh khủng, quả thật thần cản giết thần, phật cản diệt phật. Ngay cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ra tay ngăn cản cũng không ngăn nổi.

Mặc dù nhìn vẻ ngoài trạng thái hiện tại của Sở Hưu không được tốt, nhưng ai dám cam đoan Sở Hưu không còn lực lượng bắn ra mũi tên thứ hai?
Chương 965 Trần Thanh Đế gặp tai bay vạ gió

Hơn nữa tính cách điên cuồng của Sở Hưu cũng thấm sâu vào lòng người, ngay cả Bái Nguyệt Giáo cũng cho là vậy.

Kẻ này một khi điên lên ngay người mình cũng giết, khiến người ta không cách nào đoán được.

Ngay lúc Sở Hưu kín tiếng rút lui khiỏ chiến trường, bên ngoài Bái Nguyệt Giáo cũng có không ít võ giả đứng đó quan sát trận chiến bên trong.

Trong số đó có người của Phong Mãn Lâu, nhưng cũng có người của một số thế lực nhỏ lén lút tới xem trò hay.

Đương nhiên cũng có người quang minh chính đại tới xem trò, tỷ như Trần Thanh Đế.

Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, theo lời hắn nói chuyện này mình không xen vào thì cũng thôi, nhưng nếu không tới xem trò hay, vậy thật quá đáng tiếc.

Cho nên Trần Thanh Đế trực tiếp mang theo Tạ Tiểu Lâu ngồi trên một gốc đại thụ cao khoảng trăm trượng, quan sát trận chiến cách đó không xa.

Thậm chí Trần Thanh Đế còn mang theo một vò rượu, thi thoảng uống một ngụm, thật chẳng khác nào xem kịch, khiến những võ giả Phong Mãn Lâu xung quanh không còn gì để nói.

Lúc này Tạ Tiểu Lâu thấy Sở Hưu thong thả rút lui khỏi chiến trường, hắn không khỏi thở dài nói: “Sở huynh quả nhiên là Sở huynh, mạnh mẽ đánh một hồi biến cả trận chiến giữa Bái Nguyệt Giáo cùng tông môn chính đạo mình thành sân nhà.

Có điều hắn liều mạng thế làm gì? Chẳng lẽ Bái Nguyệt Giáo có giao dịch bí mật gì với hắn?”

Tạ Tiểu Lâu chỉ nghi hoặc vì sao Sở Hưu lại bỏ công sức ra giết đám tông môn Chính đạo kia, không nghi ngờ vì sao Sở Hưu lại giết Hình Tư Đồ.

Hắn hiểu rất rõ tính cách Sở Hưu. Bất kể tên kia có phải người trong nhánh Ẩn Ma hay không, chỉ cần chọc phải Sở Hưu, vậy chỉ có một chữ ‘giết’, đơn giản trực tiếp.

Trần Thanh Đế thản nhiên đáp: “Giết sớm giết muộn gì cũng là giết, tiểu tử Sở Hưu này quả thật vượt ngoài tưởng tượng của ta. Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, có lẽ nhân vật chính trong lần Đại chiến chính ma tiếp theo sẽ biến thành hắn.

Có điều thế hệ trẻ hiện nay đều không yếu, nếu ta không nhìn sai, tên tiểu tử Tông Huyền kia cũng sắp đột phá rồi.”

Lần Đại chiến chính ma này, Tông Huyền đương nhiên cũng ra tay.

Ngay trong lúc Sở Hưu giao chiến kịch liệt với võ giả Chính đạo, Tông Huyền cũng đang giết vào giết ra giữa đám võ giả Bái Nguyệt Giáo.

Quanh người hắn bừng bừng phật quang, Minh Vương Ấn cương mãnh hùng hồn. Những nơi hắn đi qua vô số võ giả Bái Nguyệt Giáo không phải xương cốt vỡ vụn thì bị hắn trực tiếp đánh chết tại chỗ, cũng khiến rất nhiều người chú ý tới.

Cho nên bên phía Tông Huyền lập tức bị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo để ý tới, nàng trực tiếp dùng cổ trùng bao vây lại.

Có điều Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân của Tông Huyền thật sự quá mạnh, mạnh tới mức đám cổ trùng kia thậm chí không thể làm rách da hắn.

Thấy cảnh này Diệp Thiên Tà cũng theo đó xuất thủ, nhưng chỉ vài chiêu đã bị Minh Vương Ấn của Tông Huyền đánh cho hộc máu bay ngược lại.

Thấy Tông Huyền lớn lối như vậy, Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế cũng xuất thủ, phối hợp với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vây giết Tông Huyền.

Thế nhưng lấy hai địch một, thậm chí cảnh giới đã cao hơn đối phương, Sơn Quỷ vẫn không thắng được Tông Huyền.

Hơn nữa càng đánh Sơn Quỷ càng cảm thấy không đúng, nhưng không đợi hắn phản ứng lại, quanh người Tông Huyền đã lấp loáng phật quang lưu ly. Một thức Minh Vương Ấn đơn giản nhất hạ xuống nhưng lại như mang theo lực lượng đẩy nghiêng núi đồi, đánh cho Sơn Quỷ hộc máu trọng thương.

Sau khi ấn quyết này đánh ra, khí thế quanh người Tông Huyền không ngừng dâng lên, cuối cùng đến một điểm giới hạn, đột phá, trở thành tông sư võ đạo!

Ba người đứng đầu Long Hổ Bảng ngày trước, giờ đều đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Có thể nói lần này nếu không có Sở Hưu, biểu hiện của Tông Huyền là chói mắt nhất.

Trần Thanh Đế ở một bên tặc lưỡi cảm thán: “Thế hệ trẻ hiện giờ thật sự không tệ. Sở Hưu, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền có lẽ là những võ giả trẻ tuổi thăng cấp lên tông sư võ đạo nhanh nhất trong mấy đời gần đây.

Phương Thất Thiếu cùng Doanh Bạch Lộc phía sau cũng chẳng kém, thật hiếm có. Quả nhiên là thế tranh đoạt thiên hạ, tuấn kiệt trẻ tuổi lần lượt ngóc đầu lên, đều cùng tiến bộ.”

Theo ánh mắt của Trần Thanh Đế, bất luận Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh đều có thực lực áp đảo võ giả cùng thời đại, thế nhưng giờ lại xuất hiện cả đống, không biết đây là may mắn hay là bất hạnh.

Nghĩ tới đây Trần Thanh Đế bỗng nhìn thoáng qua Tạ Tiểu Lâu bên cạnh, giơ tay cốc thẳng vào đầu, đánh cho Tạ Tiểu Lâu lảo đảo suýt ngã.

“Nhìn những người khác rồi nhìn lại ngươi xem, bao giờ ngươi mới có thể trở thành hạng nhất Long Hổ Bảng? Có phải đợi những người trước ngươi đều bước vào cảnh giới tông sư võ đạo hết rồi mới tới phiên ngươi không?”

Tạ Tiểu Lâu ôm đầu ủy khuất, người ta đột phá, sao mình lại phải chịu xui?

Lúc này trên chiến trường, tình thế lại đảo ngược.

Trước đó rõ ràng là tông môn Chính đạo chiếm cứ ưu thế, dù sao nhân số bọn họ cũng đông đúc hơn.

Sau đó nhánh Ẩn Ma gia nhập, cho dù người của nhánh Ẩn Ma không có ý định xuất thủ toàn lực, hai bên cũng tạo thành cục diện giao đấu ngang tài.

Còn người phá vỡ cục diện này lại vừa vặn là Sở Hưu vừa rồi còn định giả bộ.

Trận đại chiến này của hai bên, cho dù số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã vượt qua con số mười, nhưng người thật sự gây ra tác dụng mấu chốt lại là các tông sư võ đạo.

Thế nhưng bên phía Sở Hưu đầu tiên phế bỏ ba người của Thuần Dương Đạo Môn, tiếp đó lại dẫn tám người vây công, mặc dù cuối cùng tám người không chết nhưng cũng bị Sở Hưu kéo đi một thời gian, khiến cho chiến cuộc nghiêng sang một bên.

Áp lực của các tông môn Chính đạo tăng lên, lúc này một lão đạo sĩ Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn chợt thấy Trần Thanh Đế ở xa xa quan chiến.

Lão đạo sĩ này tên là Kính Nguyên Tử, là võ giả già đời nhất trong Thuần Dương Đạo Môn, thậm chí còn từng tham gia trận chiến tiêu diệt Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, coi như cùng bối phận tông sư võ đạo Ngụy Thư Nhai.

Đám người đứng ngoài xem trò hay như Trần Thanh Đế không tính là Ma đạo nhưng cũng không phải Chính đạo. Khi hai bên đều không có uy hiếp đến mình, bọn họ bo bo giữ mình, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng lúc này bên phía tông môn Chính đạo lại lâm vào thế yếu, sao các ngươi còn tâm trạng ở đây xem trò, có còn quan tâm tới đại cục hay không? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giang hồ biến thành giang hồ phủ đầy ma diễm ngày trước hay sao?

Đây là suy nghĩ của Kính Nguyên Tử, Sở Hưu nói đám người Thuần Dương Đạo Môn căn bản không cách nào giao tiếp chính vì lý do này.

Bọn họ chịu nói lý, có điều là cái lý của chính họ.

Kính Nguyên Tử thoát ly chiến trường, nhanh chóng đi tới trước đám người Trần Thanh Đế, trầm giọng nói: “Chư vị, giờ thế cục võ lâm Chính đạo chúng ta đang bất lợi sao các ngươi còn không ra tay, chẳng lẽ muốn chính tà trong giang hồ này điên đảo hay sao?”

Các võ giả đứng quan chiến lập tức nhíu mày.

Bọn họ chỉ tới quan chiến, sao lại liên lụy tới mình?

Trần Thanh Đế nhíu mày nói: “Nực cười, Đại chiến chính ma là chuyện của các ngươi, liên quan gì tới ta?”

Kính Nguyên Tử hừ lạnh nói: “Trần minh chủ không muốn hỗ trợ ngồi nhìn võ lâm Chính đạo chúng ta chiến bại, chẳng lẽ các ngươi đã sớm cấu kết với Bái Nguyệt Giáo?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK