Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836 Âm Sơn Phái

Nói xong, Hạng Long được một lão thái giám đỡ lên rời khỏi Thiên Điện. Ngũ Ương đạo trưởng đi tới chắp tay với Sở Hưu, gương mặt nở nụ cười kỳ quái nói: “Sau này bần đạo sẽ là cộng sự cùng Sở đại nhân, mong Sở đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có gì đâu, chẳng hay đạo trưởng có đề nghị gì về thời gian khai phủ?”

Ngũ Ương đạo trưởng nói: “Sở đại nhân vừa tới kinh thành, không bằng nghỉ ngơi một đêm. Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nói rõ từng chi tiết, ngài mai lại tới Trấn Võ Đường bàn bạc cẩn thận, Sở đại nhân thấy sao?”

“Được.” Sở Hưu gật nhẹ đầu. /

Sau khi khi Ngũ Ương đạo trưởng đi khỏi, Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên cũng rời khỏi hoàng cung.

“Ngươi biết Ngũ Ương đạo trưởng kia ư?” Sau khi rời khỏi khu vực hoàng cung, Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Vừa rồi y cảm giác được có vẻ lúc Mai Khinh Liên nghe thấy tên Ngũ Ương đạo trưởng, cảm xúc có phần không đúng.

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ta không biết tên này, nhưng ta từng nghe nói tới Âm Sơn Phái. Đối phương cũng là người trong nhánh Ẩn Ma chúng ta. Nói chính xác hơn là một bộ phận của Thánh giáo ta năm xưa.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Đối phương cũng là chính tông của Côn Luân Ma Giáo?”

Mai Khinh Liên nói: “Không tới mức chính tông, Âm Sơn Phái tự có truyền thừa của mình.

Thật ra ban đầu Âm Sơn Phái thuộc về giới Đạo môn, có điều bọn họ am hiểu các loại thuật pháp quỷ dị cùng bí thuật luyện quỷ.

Đạo môn tôn trọng đạo pháp tự nhiên còn ý tưởng của Âm Sơn Phái lại là thời khắc sinh tử mới là đại đạo. Cho nên đệ tử Âm Sơn Phái hoặc nghiên cứu làm sao sống lâu, hoặc nghiên cứu người chết, cho nên bị Đạo môn bài xích.

Lúc đó uy thế Thánh giáo ta dang cường thịnh, hùng bá giang hồ, nếu Âm Sơn Phái bị võ lâm Chính đạo cùng Đạo môn bài xích, vậy đương nhiên thuận lý thành chương gia nhập Thánh giáo ta rồi.

Nhưng lúc đó hình như Âm Sơn Phái làm chuyện gì đó khiến Độc Cô giáo chủ cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng bị đuổi khỏi Thánh giáo.

Có điều chưởng giáo Âm Sơn Phái năm xưa quả thật có chút năng lực, lại có thể đỡ được một chiêu của Độc Cô giáo chủ mà không chết. Nếu không như vậy, Âm Sơn Phái không phải bị đuổi mà trực tiếp bị tiêu diệt.

Âm Sơn Phái đắc tội liên tục cả hai giới Chính Ma, từ đó trở đi không còn tung tích trên giang hồ.

Ngươi cũng biết chuyện sau đó rồi đấy, ngay cả trong Đại chiến chính ma cũng không có cái bóng của Âm Sơn Phái. Mấy trăm năm rồi bọn họ còn không ngóc đầu lên, ta còn tưởng chi này đã bị diệt sạch, không ngờ vẫn còn truyền nhân.”

Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu nói vậy tên này chẳng phải là kẻ thù của chúng ta ư?”

Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Đó là ân oán mấy trăm năm trước rồi. Giờ trong nhánh Ẩn Ma không mấy ai nhớ tới Âm Sơn Phái. Không tới mức kẻ thù, nhưng phải xem người của Âm Sơn Phái nhìn nhận về chúng ta ra sao.

Có điều Âm Sơn Phái làm việc quỷ quyệt, cẩn thận chút vẫn hơn!?

Sở Hưu gật nhẹ đầu, nhớ kỹ chuyện này nhưng lại không quá lo lắng về Âm Sơn Phái cùng Ngũ Ương đạo trưởng.

Nói một lời cuồng vọng ngay cả thế công của liên minh Chính đạo Sở Hưu còn ngăn chặn được, nói chi một tà giáo mấy trăm năm không dám thò đầu ra?

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên tới trong Yên Kinh Thành, tìm Trấn Võ Đường mà Hạng Long xây dựng riêng cho bọn họ.

Đông Tề có hai đô thành cũ mới, Đại Lương Thành cùng Nam Lương Thành. Sở Hưu từng tới cả hai, cũng từng dạo quanh, quả thật hùng vĩ.

Còn Yên Kinh Thành này, mặc dù Sở Hưu cũng từng tới nhưng lại chưa từng đi dạo tại đây.

Làn trước tới Yên Kinh Thành, Sở Hưu muốn cầu viện triều đình Bắc Yên, thứ y thiếu nhất lúc đó chính là thời gian, cần giành giật từng giây từng phút một, lấy đâu ra thời gian dạo phố ngắm phong cảnh.

Lần này Sở Hưu có thời gian nhìn quanh một lượt, có điều y lại thấy hơi thất vọng.

Căn cơ Bắc Yên không bằng Đông Tề, Yên Kinh Thành được xây dựng hết sức ngăn nắp chỉnh tề, nhưng bất luận diện tích hay bầu không khí trong thành đều không hùng vĩ bằng Đại Lương Thành của Đông Tề, cũng không phồn hoa bằng Nam Lương Thành.

Đường Nha đứng sau Sở Hưu cười cười nói: “Đại nhân thất vọng về Yên Kinh Thành à? Chờ tới lúc đến Giang Đô Thành, đô thành Tây Sở, có lẽ ngươi sẽ càng thất vọng. Chỗ đó thậm chí còn không phồn hoa bằng một thành lớn bình thường của Đông Tề.”

Sở Hưu hỏi: “Ngươi ở Tây Sở lâu rồi à?”

Ánh mắt Đường Nha lộ vẻ hồi tưởng gật đầu nói: “Không quá lâu, có điều ta là người Thục Trung, cũng tới Giang Việt Thành nhiều lần. Có điều đó là chuyện từ lâu trước rồi.”

Mọi người trò chuyện vài câu đã tới Trấn Võ Đường.

Xem ra Hạng Long nhẫn nhịn những thế lực võ lâm Bắc Yên đã lâu, riêng cái tên Trấn Võ Đường đã đủ chứng minh tất cả. Trấn võ trấn võ, trấn áp võ lâm Bắc Yên.

Còn Trấn Võ Đường này cũng được xây dựng hết sức to lớn, dùng tường đen ngói đỏ cùng các đường nét kiến trúc bên ngoài khiến người ta có cảm giác âm trầm dữ tợn.

Ngoài cổng Trấn Võ Đường không bày sư tử đá bình thường mà là hai con hổ đen được điêu khắc vô cùng sinh động, dáng vẻ hung ác mạnh mẽ dị thường.

Vào trong Trấn Võ Đường, Ngũ Ương đã chờ ở đó.

Dưới trướng Ngũ Ương đều là các đạo sĩ gương mặt trắng bệch, thần sắc âm u.

Không biết có phải do công pháp tu luyện hay không, đám người này có vẻ đã lâu không thấy ánh mặt trời, trên người mang đầy tử khí.

Ngũ Ương đạo trưởng thấy Sở Hưu tới, khóe miệng nở một nụ cười kỳ dị nói: “Sở đại nhân tới rồi à? Vậy chúng ta cùng bàn bạc thời gian khai phủ của Trấn Võ Đường đi.”

Sở Hưu ngồi xuống đối diện với Ngũ Ương đạo trưởng, vung tay nói: “Thời gian thì càng nhanh càng tốt, có điều trước khi khai phủ cần phát thiệp mời cho tất cả tông môn võ lâm Bắc Yên, mời bọn họ tới đây xem lễ.”

Ngũ Ương đạo trưởng cau mày nói: “Mời bọn chúng tới làm gì? Chẳng lẽ định nói với bọn đạo chúng ta thành lập Trấn Võ Đường là để đối phó với các ngươi à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đương nhiên là để lập uy, tới hay không là chuyện của bọn chúng, mời hay không mời là chuyện của chúng ta.”

Ngũ Ương đạo trưởng dùng giọng khàn khàn nói: “Sở đại nhân, bhe bảo chúng ta thành lập Trấn Võ Đường là để trấn áp võ lâm Bắc Yên chứ không phải để ngươi thể hiện uy phong. Nếu hỏng chuyện, ai chịu?”

Sở Hưu nheo mắt nói: “Thể hiện uy phong? Đạo trưởng ngươi đang chất vấn năng lực ta đấy à? Từ nhánh Ẩn Ma tới toàn bộ Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu ta làm việc có lúc nào sai lầm? Ngược lại đạo trưởng ngươi có chiến tích gì đáng nói trên giang hồ không?”

Trên Phong Vân Bảng liệt kê rõ từng chiến tích của Sở Hưu, âm mưu dương mưu, minh tranh ám đấu, vô số người đã chết trên tay Sở Hưu. Y thật sự có tư cách nói lời này.

Ngược lại Ngũ Ương đạo trưởng mặc dù có danh quốc sư, thực lực cũng không yếu trong cảnh giới Chân Đan, nhưng hắn thật sự không nổi danh bằng Sở Hưu.

Đúng lúc này, một đạo sĩ trung niên sau lưng Ngũ Ương đạo trưởng lại mở miệng châm chọc: “Cái trò mèo khen mèo dài đuôi ai mà chẳng biết chứ? Nếu hỏng việc, Âm Sơn Phái chúng ta cũng phải gánh vác trách nhiệm.”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, ngón tay gõ mạnh lên bàn.

Nhưng đúng lúc này Đường Nha sau lưng Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ, một thanh phi đao trong suốt mảnh khảnh rời tay không biết từ lúc nào, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt đạo sĩ trung niên kia!
Chương 837 Trấn Võ Đường 1

Trong số những võ giả dưới trướng Sở Hưu, y chỉ coi trọng hai người nhất, một là Đường Nha, một là Nhạn Bất Quy.

Mặc dù thực lực bọn họ không phải mạnh nhất, nhưng tiềm lực lại là lớn nhất.

Lúc này Đường Nha vẫn là kém nửa bước mới lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất, còn đạo nhân trung niên vừa lên tiếng đã Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhưng khi đao này của Sở Hưu chém ra, mãi khi tới sát người hắn mới kịp phản ứng lại. Thân hình đạo nhân này như một con rắn vặn vẹo, tử khí tăm tối mờ mịt ngưng tụ lại thành hình dáng ác quỷ, nhưng chỉ trong giây lát đã bị đao khí sắc bén kia xé rách!

Dựa vào tử khí ngăn cản một chớp mắt, thân hình đạo nhân trung niên cong người, miễn cưỡng tránh được chiêu đao này của Đường Nha. Nhưng sau đó hắn sờ lên mặt, gương mặt đã bị đao khí sắc bén xé rách, xuất hiện một vết máu.

Sở Hưu kinh ngạc nhìn Đường Nha, y cũng không ngờ Đường Nha đã tiến bộ tới mức này.

Đường Nha có vẻ biết rất nhiều thứ, khinh công, cận chiến chém giết, kiếm pháp đao pháp vân vân, nhưng thứ hắn tinh thông nhất hẳn là ám khí.

Ngày trước Đường Nha từng lĩnh giáo Sở Hưu một vài thứ liên quan tới ám khí, cũng muốn học đạo về nhân quả của Lý Phi Liêm.

Khi đó Sở Hưu cũng chỉ điểm đối chút cho Đường Nha, nói cho hắn không thể dạy đạo về nhân quả được, đồng thời hướng dẫn phương hướng võ đạo tương lai của hắn.

Chỉ có điều Sở Hưu không ngờ Đường Nha lại tiến bộ nhanh như vậy. Mới vài tháng trôi qua, Đường Nha đã hóa phồn thành giản, đem những ám khí rậm rạp chằng chịt ngày trước biến thành một đao với tốc độ và lực lượng cực hạn như ngày hôm nay.

Ngũ Ương đạo trưởng vỗ mạnh bàn, phẫn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Thủ hạ ngươi có ý gì đây? Ngang nhiên động thủ, Trấn Võ Đường này rốt cuộc có quy củ hay không?”

Sở Hưu gõ bàn một cái lạnh lùng nói: “Nếu Trấn Võ Đường có quy củ sao vừa rồi đệ tử của ngươi lại xen mồm vào? Ngươi ta nói chuyện, hắn có tư cách gì xen vào?”

Trước đó trong hoàng cung, bất luận Ngũ Ương đạo trưởng hay Sở Hưu đều thu liễm, hai bên vẫn giả vờ khách khí.

Còn giờ xung đột đã bị dẫn ra, hai bên cũng không hề nể mặt đối phương.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngũ Ương đạo trưởng, ngươi biết thân phận ta rồi đấy. Nếu Âm Sơn Phái ngươi nhất quyết muốn gây sự với nhánh Ẩn Ma ta, vậy được, ta tiếp.

Nếu ngươi chỉ muốn nhận được thân phận quốc giáo, vậy ta khuyên ngươi nên thành thật phối hợp với ta.

Trấn Võ Đường phát triển tốt sẽ có lợi cho cả ngươi và ta. Nếu phát triển không tốt, cùng lắm thì ta về Quan Trung sinh sống, còn Âm Sơn Phái các ngươi thậm chí không có chỗ sống yên ổn.

Quốc giáo của Đông Tề chính là Chân Vũ Giáo, Âm Sơn Phái ngươi ra sao trong mắt võ giả Đạo môn, tự ngươi biết rồi đấy.

Còn bên Tây Sở là Bái Nguyệt Giáo độc tôn, ngươi có thể đến thử xem, xem Bái Nguyệt Giáo có chứa chấp ngươi hay không?

Bệ hạ đã nói rồi, ngươi ta một trong một ngoài, ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, không can thiệp vào việc của nhau.

Nếu ngươi nhất quyết muốn lải nhải ở đây, nhúng tay vào việc của ta. Ta muốn xem xem cuối cùng ai sẽ chịu xui đây?”

Vì sao Âm Sơn Phái dốc hết sức nghiêng về phía triều đình Bắc Yên? Chuyện này Sở Hưu có thể đoán được, đơn giản là một nơi sinh sống yên ổn mà thôi.

Nhánh Ẩn Ma không cần nơi như vậy, Sở Hưu đã có Quan Trung Hình Đường cũng không cần. Nếu thật sự trở mặt, y muốn xem xem rốt cuộc ai tổn thất lớn hơn?

Ngũ Ương đạo trưởng nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt mang theo ý lạnh, nhưng sau đó hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được! Cứ làm theo lời ngươi. Ngươi đối ngoại ta đối nội. Nếu người của ngươi vi phạm, vậy đừng trách bần đạo không khách khí!”

Nói xong, Ngũ Ương đạo trưởng trực tiếp quay người bỏ đi, không tiếp tục tranh luận về ngày khai phủ với Sở Hưu nữa.

Sau khi ra khỏi đại điện, đạo sĩ trung niên thiếu chút nữa bị một đao của Đường Nha đánh trọng thương không cam lòng nói: “Sư phụ, tên Sở Hưu kia hành xử quá mức phách lối cuồng vọng. Chúng ta bố trí tại Bắc Yên trong thời gian dài như vậy, hắn vừa tới đã ra vẻ phải để ta làm chủ, dựa vào...”

Hắn còn chưa nói hết lời, Ngũ Ương đạo trưởng đã tát thẳng một cái.

“Vừa rồi ai bảo ngươi tự tiện xuất thủ?” Ngũ Ương đạo trưởng lạnh lùng nhìn đệ tử kia.

Đạo sĩ trung niên kia che mặt uất ức giải thích: “Sư phụ, con thấy tên Sở Hưu kia...”

“Bốp!”

Lại một cái tát nữa: “Ta hỏi ngươi, vừa rồi ai bảo ngươi ra tay?”

Lần này người trung niên kia không dám nói thêm gì, chỉ che mặt cúi đầu.

Ngũ Ương đạo trưởng lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi bao nhiêu lần rồi, giờ đã gia nhập triều đình vậy phải làm việc theo quy củ của triều đình. Vốn ta còn định bàn bạc cẩn thận với tên Sở Hưu kia, thế nhưng ngươi làm vậy hai

bên vạch mặt, còn bàn cái quái gì nữa? Lúc nào các ngươi mới thôi lỗ mãng như vậy?”

Đạo nhân trung nhiên che mặt cắn răng nói: “Sư phụ, đệ tử biết sai rồi. Nhưng lần này bệ hạ làm việc thật quá bất công.

Âm Sơn Phái ta nương tựa vào bệ hạ mấy năm, giúp bệ hạ làm bao nhiêu việc?

Thế nhưng kết quả ra sao, bệ hạ mặc dù đáp ứng thành lập Trấn Võ Đường, phong Âm Sơn Phái ta làm quốc giáo, nhưng hắn vẫn tìm Sở Hưu tới. Rõ ràng là hắn không tin tưởng chúng ta!”

Ngũ Ương đạo trưởng lạnh lùng nói: “Tin tưởng? Nếu bệ hạ dễ tin tưởng như vậy, hắn đã chẳng phải hùng chủ của Bắc Yên.

Vị trí Trấn Võ Đường quan trọng như vậy, nếu hắn để mặc mình ta quản lý, cho dù Âm Sơn Phái ta thật sự không có tâm tư khác chắc chắn cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Sở Hưu xuất hiện rất vừa vặn, cho dù không có Sở Hưu cũng sẽ có người khác.”

Sở Hưu cho rằng Hạng Long phái Ngũ Ương đạo trưởng tới là để kiểm soát mình, còn giờ Ngũ Ương đạo trưởng lại cho rằng Hạng Long làm vậy là để hạn chế hắn.

Thủ đoạn quyền mưu của Hạng Long vô cùng lão luyện, chí ít vô luận Sở Hưu hay Ngũ Ương đạo trưởng đều không thể thật sự thân mật hợp tác, không thể phối hợp không kẽ hở.

Mai Khinh Liên ngồi xuống bên cạnh Sở Hưu, chớp chớp hai hàng mi thanh nói: “Đám người Âm Sơn Phái này đổi tính rồi à, đi nhanh vậy?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không đi thì sao? Trấn Võ Đường còn chưa khai phủ đã trở mặt, thành ra ai cũng khó nhìn nhau, điểm khác biệt chỉ là bọn họ tổn thất lớn hơn mà thôi.

Âm Sơn Phái biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy, có thể thấy cuộc sống bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì. Giờ khó khăn lắm mới tìm được nơi dung thân như Bắc Yên, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ cuộc.

Tạm thời mặc kệ bọn họ. Vẫn câu nói kia, chúng ta làm việc của chúng ta, bọn họ làm việc của bọn họ, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nếu có ai vi phạm, duỗi tay nào ra ta chặt tay đấy!”

Không có Ngũ Ương đạo trưởng can thiệp, Sở Hưu trực tiếp xác định ngày khai phủ, quyết định là ba ngày sau.

Đồng thời y còn phát ra đại lượng thiệp mời, mời toàn bộ người trong võ lâm Bắc Yên tới xem lễ.

Thiệp mời được phát ra, toàn bộ võ lâm Bắc Yên xôn xao.

Không ngờ Sở Hưu lại trở về!

Ngày trước trong liên minh Bắc Yên, bên thật sự tổn thất lớn chỉ có mình Tụ Nghĩa Trang.
Chương 838 Trấn Võ Đường 2

Khi đó Sở Hưu tới là để phá hủy liên minh Bắc Yên, không có thực lực tàn sát toàn bộ liên minh Bắc Yên.

Cho nên lúc đó những thế lực tham dự liên minh không sợ Sở Hưu sẽ làm gì. Cho dù Sở Hưu gắng gượng qua được kiếp nạn lần này chắc chắn y cũng sẽ ẩn nhẫn kín tiếng làm việc, ổn định lực lượng hiện tại.

Nào ngờ Hạng Long lại chiêu mộ Sở Hưu làm đại đô đốc Trấn Võ Đường. Nghe thử tên đi, Trấn Võ Đường Trấn Võ Đường, rốt cuộc đang nhắm vào ai?

Trong một sơn trang gần biên giới Bắc Yên Tây Sở, đây là tổng đường của Cự Linh Bang.

Phương Đại Thông cầm thiệp mời Sở Hưu phái người đưa tới, sắc mặt ủ rũ.

Phía dưới hắn còn một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, đều là cao tầng trong Cự Linh Bang.

Lúc này một võ giả hết sức u oán nói: “Lúc trước ta đã nói gì nào? Cự Linh Bang ta không nên xen vào mấy chuyện lung tung đó. Giờ thì hay rồi, không ngờ Sở Hưu kia lại về Bắc Yên, đồng thời còn hợp tác với triều đình Bắc Yên. Nếu Sở Hưu kia tới đối phó với Cự Linh Bang, Cự Linh Bang ta lấy gì ra chống? Giờ thiệp mời đã được phát tới, rốt cuộc chúng ta có đi hay không?”

Phương Đại Thông lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Phùng Thiên Dực, ngươi đang trách ta đấy à? Chẳng lẽ ta không nghĩ cho Cự Linh Bang hay sao?”

Phùng Thiên Dực kia thực lực không yếu, đã đạt tới nửa bước tông sư võ đạo, là đại trưởng lão trong Cự Linh Bang, bối phận thậm chí còn cao hơn Phương Đại Thông. Cho nên trong một số chuyện của Cự Linh Bang, hắn thường xuyên đưa ra ý kiến phản đối, ỷ vào bối phận mình cao, nói năng không cần để ý tới uy nghiêm của bang chủ Phương Đại Thông.

Phùng Thiên Dực hừ lạnh nói: “Ta không nói vậy, có điều ngươi là bang chủ, tiền đồ mấy vạn bang chúng Cự Linh Bang chúng ta đều nằm trên tay ngươi đấy. Một quyết định của ngươi xảy ra sau sót cũng chẳng sao, nhưng sẽ khiến cơ nghiệp trăm năm của Cự Linh Bang ta bị hủy chỉ trong chốc lát!”

Thấy ánh lửa giữa đôi bên càng lúc càng nóng, một võ giả trung niên mặc áo gấm tướng mạo đoan chính lập tức đứng ra hòa giải: “Bang chủ cũng đang nghĩ vì Cự Linh Bang chúng ta mà thôi. Ai ngờ hoàng đế lại hợp tác với tên Sở Hưu kia, biết rõ hắn là người trong nhánh Ẩn Ma mà vẫn để hắn khống quản lý Trấn Võ Đường.

Hạng Long làm vậy khác nào bảo hổ lột gia. Ta thấy hắn già quá hóa hồ đồ rồi, anh minh cả đời cũng sắp thành hôn quân rồi.

Hơn nữa ngươi xem các hắn đặt tên kìa. Trấn Võ, trấn võ, chẳng phải có ý trấn áp võ lâm Bắc Yên chúng ta hay sao? Cho dù không có Sở Hưu, chắc cũng sẽ có người khác tới quản lý Trấn Võ Đường này.”

Người trung niên này tên Thẩm Phi Ưng, chính là phó bang chủ Cự Linh Bang, là huynh đệ kết bái cùng Phương Đại Thông, là tâm phúc đệ nhất của hắn.

Nguyên nhân chủ yếu khiến Phùng Thiên Dực bất mãn với Phương Đại Thông là hắn dùng người không khách quan.

Hắn là đại trưởng lão, thân phận rất cao, vốn không có ý đồ gì với vị trí phó bang chủ. Thế nhưng hắn lại bất mãn với việc Phương Đại Thông vừa thượng vị đã lập tức thăng chức cho huynh đệ của mình làm phó bang chủ.

Phùng Thiên Dực sắc mặt lạnh lùng nói: “Được được được, các ngươi đều nói có lý. Vậy chuyện Trấn Võ Đường khai phủ này, rốt cuộc chúng ta có đi hay không?”

Phương Đại Thông hừ lạnh một tiếng nói: “Đi cái gì mà đi? Các ngươi chưa hiểu ý tên Sở Hưu kia hay sao? Hắn đang lập uy mà thôi!

Hắn muốn nói với tất cả võ lâm Bắc Yên, Sở Hưu hắn đã trở về!

Không cần lo lắng, Trấn Võ Đường đang nhắm vào toàn bộ võ lâm Bắc Yên. Một khi Sở Hưu dám động thủ quy mô lớn, những tông môn Chính đạo Bắc Yên sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Không cần để ý tới hắn!”

Xưa nay giang hồ và triều đình luôn đối lập, người trên giang hồ muốn chém giết diệt môn còn phải suy nghĩ tới phản ứng các bên, nói chi là triều đình.

Nếu triều đình giết người không có lý do, hành động đó là hết sức quá đáng, chắc chắn sẽ khiến tất cả giang hồ căm thù, khiến mọi chuyện huyên náo càng lớn.

Trấn Võ Đường thành lập không chỉ khiến Cự Linh Bang thấp thỏm trong lòng, thực tế tất cả các tông môn nhận được tin đều có phản ứng như vậy, đương nhiên một số đại phái vẫn có chút lòng tin.

Chẳng hạn các thế lực đứng đầu như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Hoàng Phủ thị đều có một số lão tổ tiềm tu trấn giữ. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, số lượng thủ đoạn ẩn giấu của bọn họ còn kinh khủng hơn so với người ngoài thấy được.

Còn như Đại Quang Minh Tự nhận được thiệp mời, căn bản không đưa được tới chỗ phương trương, trực tiếp vứt bỏ.

Đối với Đại Quang Minh Tự hiện tại, bọn họ đưa mắt ra toàn bộ giang hồ, lấy đâu ra tâm tình đùa bỡn với đám người Sở Hưu tại Bắc Yên. Chỉ cần Sở Hưu không chọc tới Đại Quang Minh Tự bọn họ, Đại Quang Minh Tự cũng lười quản Sở Hưu.

Cho nên trong bầu không khí kỳ quái này của Bắc Yên, tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng ứng đối.

Ba ngày sau, Trấn Võ Đường chính thức khai phủ, có điều lại vắng tanh lạnh ngắt, đừng nói tông môn trên giang hồ, thậm chí ngay Ngũ Ương đạo trưởng đều không đến.

Hắn cùng Sở Hưu đã trở mặt, sau này hắn chỉ phụ trách chuyện nội bộ, việc lần này do Sở Hưu phụ trách, hắn không định nhúng tay. Chí ít hắn sẽ không

nảy sinh xung đột gì kịch liệt với Sở Hưu, đương nhiên cũng không tới cổ vũ cho Sở Hưu.

Đúng lúc này Hạng Võ đi vào đại đường của Trấn Võ Đường, tay cầm một rổ trái cây, bên trong chất đầy chuối.

Hạng Võ tiện tay đưa một quả chuối cho Đường Nha, vừa đánh giá xung quanh nói: “Tặng ngươi làm quá khai phủ, là thứ đại bổ tráng dương đấy.

Mà này, Trấn Võ Đường nhà các ngươi vừa khai phủ đã bất lợi vậy, sao vắng vẻ thế, không ai tới cổ vũ à? Bệ hạ cũng thế, vì sao không vận dụng lực lượng triều đình Bắc Yên chiêu cáo thiên hạ?”

Sắc mặt Sở Hưu thoáng chút kỳ quái, tặng lễ lại đưa một rổ chuối tiêu? Còn chuối tiêu lại tráng dương được à? Hạng Võ nghe đâu ra cái tin này?

Thật ra không phải Hạng Võ hẹp hòi, thứ này chỉ sinh trưởng trong một số khu vực nhỏ ở đất Nam Man và Tây Sở, muốn ăn chuối tươi tại Bắc Yên cũng chẳng dễ dàng gì, thứ này rất quý.

Sở Hưu lệnh cho người rót cho Hạng Võ một chén trà nói: “Hôm nay trước cửa vắng tanh, biết đâu ngày khác lại đông như trẩy hội? Đa tạ hầu gia đến đây góp vui, chẳng hay hầu gia có gì muốn chỉ giáo?”

Hạng Võ cùng Sở Hưu không có giao tình gì lớn, mặc dù hai bên từng tán gẫu nhưng chỉ là sơ giao, cùng lắm là không có ác cảm với nhau mà thôi.

Thế nhưng giờ Hạng Võ lại tự mình đến chúc mừng, tặng một rổ chuối ‘quý giá’, e rằng hắn không đơn giản là muốn giao hảo với Sở Hưu.

Hạng Võ cười ha hả nói: “Đâu đến mức chỉ giáo, chỉ muốn giúp ngươi một vấn đề nhỏ mà thôi.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện nhỏ gì?”

Hạng Võ nói: “Lần trước trong số những người tham gia liên minh trừ ma vây công ngươi, có lão tiểu tử Phương Đại Thông của Cự Linh Bang.

Lão tiểu tử này nói thật ra thì thực lực chẳng ra sao cả, bộ dáng cao lớn thô kệch nhưng lại là cao thủ trong chuyện làm ăn.

Con đường buôn bán từ Bắc Yên tới Đông Tề được hắn xử lý ngăn nắp rõ ràng, Cự Linh Bang cũng giàu tới chảy mỡ. Chỉ riêng bang chúng nội môn đã lên tới mấy vạn, kéo dài cả hai vùng Bắc Yên Đông Tề.
Chương 839 Mục tiêu

Nếu ngươi động thủ với Cự Linh Bang, vậy của cải trong bang ngươi cứ lấy, con đường buôn bán thì giúp ta giữ lại, đừng hủy đi!”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Hầu gia thiếu tiền ư? Có điều với thực lực của Cự Linh Bang có vẻ đâu ngăn được hầu gia? Muốn phá hủy Cự Linh Bang đoạt lấy con đường buôn bán của đối phương rất đơn giản.”

Đến cấp bậc như Hạng Võ, tiền tài bình thường chỉ là hư ảo mà thôi, một số tài nguyên tu luyện quý giá mới là quan trọng.

Hạng Võ thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: “Đương nhiên là thiếu tiền rồi, Tây Lăng Quân là một trong Trấn Quốc Ngũ Quân, chi tiêu thông thường thì đủ. Chẳng qua dưới tay ngươi cũng có không ít người, ngươi cũng biết rồi đấy. Muốn thủ hạ tâm phục khẩu phục chí ít ngươi phải lấy ra được thứ gì có lợi cho họ.

Cho thủ hạ ăn trấu với rau mà đòi người ta liều mạng vì ngươi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?

Ta thân là đại tướng quân, cần dùng không ít tiền, ăn chuối tiêu mà không tốn tiền à? Khen thưởng thủ hạ binh lính không tốn tiền? Thủ hạ binh lính chiến tử, trừ khoản trợ cấp của triều đình, chẳng lẽ đại tướng quân ta không thể hiện chút ư?”

Sở Hưu nhíu mày, Hạng Võ này quả thật không phải đơn giản, nhìn như lười biếng nhưng thực tế năng lực lại không kém.

Căn cứ theo hiểu biết của Sở Hưu, Tây Lăng Quân có thực lực yếu nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân, thế nhưng từ khi Hạng Võ trở thành đại tướng quân, hắn chỉ dùng mấy năm đã phát triển toàn bộ Tây Lăng Quân tới mức không thua gì bốn quân khác, đây đã là chuyện không dễ dàng gì.

Hạng Võ lúc này đột nhiên hạ giọng nói: “Còn vì sao ta không tự mình xuất thủ ư? Chắc ngươi cũng đoán được rồi. Vị trí của Cự Linh Bang không nằm trong sự quản lý của ta, hơn nữa ta là đại tướng quân Bắc Yên, vì tư lợi bản thân tới tiêu diệt Cự Linh Bang một trong Nhân Hòa Lục Bang? Làm vậy chắc chắn sẽ khiến đám hòa thượng lải nhải, mặc dù ta không sợ bọn họ nhưng lại không muốn bị bệ hạ trách phạt.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu.

Triều đình Bắc Yên không phải bền chắc như thép, chí ít Trấn Quốc Ngũ Quân không như vậy.

Nếu không Hạng Võ cần gì tìm y, trực tiếp tới nói với vị đại tướng quân phụ trách quản lý khu vực Cự Linh Bang là được.

“Hầu gia tin tưởng ta tới vậy ư, cho rằng Trấn Võ Đường của ta có thể xây dựng nền móng vững vàng tại Bắc Yên?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Hạng Võ đứng đậy cười hắc hắc nói: “Nói thật nhé, không tin. Ta chỉ đặt cược một ván thôi.

Cược thắng, ta kết giao với người bạn là ngươi. Về sau trong triều đình Bắc Yên có việc gì cần cứ tìm ta. Cược thua, chẳng qua ta chỉ mất một rổ chuối tiêu mà thôi.”

Nói xong Hạng Võ trực tiếp quay người rời khỏi.

Mai Khinh Liên ở bên cạnh híp mắt nói: “Hạng Võ này đúng là kẻ thú vị.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Rất thú vị, ngang nhiên kiếm lợi.”

Hạng Võ nói rất thẳng thắn, hắn đang đầu tư. Nếu Sở Hưu có thể cắm rễ sinh trồi, giúp hắn lấy được đường buôn của Cự Linh Bang, hắn cũng có qua có lại giúp Sở Hưu. Ngược lại ư? Vậy không cần phải bàn.

Đường Nha cầm theo rổ chuối tiêu nói: “Đại nhân, rổ chuối này làm gì đây?”

Sở Hưu vung tay nói: “Các ngươi chia nhau ăn đi. Ăn xong cũng nên làm việc rồi.”

Nói xong, đôi mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh.

Đường Nha gật nhẹ đầu, vừa định mang rổ chuối đi, Mai Khinh Liên đã giơ tay lên nói: “Cho ta một quả.”

Đường Nha lấy làm lạ nhìn Mai Khinh Liên, vửa rồi chẳng phải Hạng Võ nói thứ này có tác dụng tráng dương à? Nữ nhân cũng cần tráng dương?

...

Biên giới Yến Đông, trong Tề Thúy Quận, Sở Hưu chỉ mang theo Mai Khinh Liên cùng mười người bọn Đường Nha ẩn nấp tại đây.

Thật ra vốn Sở Hưu không định động tới Cự Linh Bang sớm như vậy, dù sao đối phương cũng là một trong Nhân Hòa Lục Bang, thân phận khá đặc thù. Sở Hưu định làm từ thấp tới cao, bước từng bước một.

Nhưng Hạng Võ tới bái kiến, lại thêm Phương Đại Thông từng ra tay với y trong liên minh trừ ma, Sở Hưu còn cho hắn cơ hội, nhưng hắn không quý trọng. Do đó có đặt mục tiêu đầu tiên lên người hắn cũng không sao.

Chỉ có điều, thấy Sở Hưu chỉ mang theo hơn mười người, Mai Khinh Liên lại cực kỳ khó hiểu.

“Một Cự Linh Bang mà thôi, trực tiếp đánh tới tận cửa, giết Phương Đại Thông đi, đám còn lại chỉ là ô hợp không chịu nổi một đòn, ngươi còn nấp ở đây làm gì?”

Trong quán trọ, Mai Khinh Liên khó hiểu hỏi Sở Hưu.

Sở Hưu rót cho mình một chén trà nói: “Giết Phương Đại Thông đơn giản thôi, diệt Cự Linh Bang cũng đơn giản. Nhưng tiếp theo thì sao? Tới diệt Thần Vũ Môn? Thần Vũ Môn cũng diệt được, nhưng tiếp nữa? Chọc tới mấy vị lão tổ Hoàng Phủ thị cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chui ra, sau đó bị toàn bộ võ lâm Bắc Yên căm thù, lại khiến Đại Quang Minh Tự ra tay, cuối cùng mọi chuyện càng lúc càng lớn? Huyên náo tới cuối cùng khiến Hạng Long đẩy chúng ta ra làm con dê thế tội?”

Mai Khinh Liên xoa xoa đầu, thật ra nàng không am hiểu mấy chuyện đại cục như vậy, bằng không nàng đã không phải thánh nữ Âm Ma Tông mà là tông chủ.

“Vậy ngươi tính sao?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chém chém giết giết không phải biện pháp giải quyết vấn đề tốt. Giết Phương Đại Thông cùng khống chế Cự Linh Bang thật ra không xung đột.”

Ngay lúc Mai Khinh Liên định hỏi kỹ hơn, Đường Nha đột nhiên đi tới, bày một đống tư liệu ra trước mặt Sở Hưu nói: “Đại nhân, tư liệu liên quan tới giới cao tầng Cự Linh Bang đều ở đây.”

Đám người Sở Hưu âm thầm ẩn nấp tại Tề Thủy Quận thật ra là để sưu tập tư liệu liên quan tới Cự Linh Bang.

Cự Linh Bang hùng bá Tề Thủy Quận, phân nửa bang chúng ở đây, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, muốn hỏi thăm những thứ này thật ra không khó mấy.

Mai Khinh Liên giật mình nói: “Ngươi định để giới cao tầng Cự Linh Bang tự giết lẫn nhau?”

Sở Hưu giơ tư liệu trong tay ném cho Mai Khinh Liên nói: “Cự Linh Bang đâu cần chúng ta ly gián, việc chúng ta cần làm chỉ là giúp ai đó một tay mà thôi.”

Mai Khinh Liên lật xem tư liệu, một lúc lâu sau mới nói: “Là đại trưởng lão Cự Linh Bang, Phùng Thiên Dực? Người này cũng được, thân phận của hắn trong Cự Linh Bang rất cao, lại không hợp tính Phương Đại Thông, thường xuyên chống đối lại Phương Đại Thông, có thể lợi dụng một chút.”

Sở Hưu cười cười nói: “Ta không nói tới Phu mà là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, phó bang chủ Thẩm Phi Ưng.”

Mai Khinh Liên cau mày: “Sao ngươi lại chọn hắn? Thẩm Phi Ưng là huynh đệ kết nghĩa của Phương Đại Thông, ngày trước khi Phương Đại Thông vừa lên làm bang chủ, hắn đã trực tiếp đề bạt Thẩm Phi Ưng lúc đó chỉ là hương chỉ lên thẳng đà chủ, cuối cùng còn để người này làm phó bang chủ, cực kỳ tín tưởng hắn.

Hơn nữa sau này Thẩm Phi Ưng nhận ơn cũng hồi báo, hết sức nghe lời Phương Đại Thông, chỉ cần Phương Đại Thông ra lệnh, đều chấp hành vô điều kiện, có thể nói là cánh tay phải của Phương Đại Thông. Người như vậy ngươi làm thế nào ly gián xúi giục được? E là tới cuối vẫn phải dùng sức mạnh thôi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, có đôi lúc huynh đệ không tiếc mạng sống giúp đỡ ngươi, thực tế lại là người hận không thể đâm ngươi hai đao.

Biết người biết mặt không biết lòng, trong lòng mỗi người đều có một ma quỷ.

Xá Nữ Đại Pháp của thánh nữ ngươi nhìn rõ lòng người, nhưng thực tế ngươi chỉ cưỡng ép dùng công pháp thay đổi lòng người. Lòng người chân chính còn

phức tạp hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.”

Mai Khinh Liên như hiểu như không gật nhẹ đầu, có điều sau đó nàng chợt phản ứng lại, có vẻ như tuổi tác mình lớn hơn Sở Hưu mà, sao y này ra laị ra vẻ nhìn thấu chuyện đời như vậy?
Chương 840 Huynh đệ 1

Vị thánh nữ Âm Ma Tông Mai Khinh Liên này cả thực lực và thiên phú đều có, khi mới tiếp xúc còn dọa cho Sở Hưu nhảy dựng lên, cho là mình phát hiện nguyên nhân diễn ra biến cố lớn trong Quan Trung Hình Đường.

Thế nhưng sau này Sở Hưu lại phát hiện vị thánh nữ đại nhân này đôi khi cực kỳ hồn nhiên, biến cố trong Quan Trung Hình Đường cũng không liên quan tới nàng.

Tuổi tác và tâm cơ không có quan hệ trực tiếp, cũng chẳng ít người càng già càng hồ đồ.

Trong một đại trạch ngoài Tề Thủy Quận, Thẩm Phi Ưng về trong nhà, được tiểu thiếp hầu hạ tắm rửa thân thể mỏi mệt, thay quần áo, sau đó một mình tới thư phòng bắt đầu xử lý một số tạp vụ liên quan tới Cự Linh Bang.

Chức phó bang chủ này của hắn chẳng hề thoải mái gì, ban ngày phải tham gia một số đại sự của Cự Linh Bang, ban đêm lại phải xử lý tạp vụ, còn bận rộn hơn cả bang chủ.

Đương nhiên chuyện này cũng chẳng có cách nào, Phương Đại Thông thân là bang chủ đương nhiên không thể lo hết từ trên xuống dưới được. Mà những chuyện này cũng không thể tùy ý vỗ đầu một cái là quyết định, cho nên những chuyện to chuyện nhỏ này đương nhiên rơi xuống đầu phó bang chủ là hắn.

Nửa đêm, ngay lúc Thẩm Phi Ưng vừa xử lý xong sự vụ hôm nay, định về phòng nghỉ ngơi, hắn lại đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào trong phòng mình đã có một người đang ngồi, lẳng lặng nhìn hắn!

Chỉ trong chốc lát, lông tơ khắp người Thẩm Phi Ưng dựng đứng, vô thức muốn gọi người tới.

Hắn không tin ma quỷ nhưng một người có thể lẳng lặng xuất hiện bên cạnh hắn mà hắn không hề phát hiện, vậy tu vi này quả thật cường đại đến đáng sợ.

Sở Hưu giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng vẫy vẫy nói: “Thẩm bang chủ, bình tĩnh chút đi, đừng hô lên, ngươi làm vậy là ép ta giết ngươi đấy.”

Thẩm Phi Ưng cố gắng ổn định lại tâm trạng kinh hãi, trầm giọng nói: “Các hạ rốt cuộc là ai? Thẩm Phi Ưng ta có gì không đúng đắc tội với các hạ? Mong các hạ nói rõ.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thẩm bang chủ làm việc không lọt một giọt nước, sao lại đắc tội với ai được? Lần này ta tới gặp ngươi không có các ý, ngược lại ta tới để giúp ngươi.

Ta tin thẩm bang chủ ngươi cũng từng nghe tới tên ta, ta là Sở Hưu!”

Thẩm Phi Ưng nhìn Sở Hưu từ trong bóng tối đi ra, chăm chú quan sát gương mặt trẻ trung của đối phương. Lúc này trong lòng Thẩm Phi Ưng, Sở Hưu đối diện quả thật không khác gì ác quỷ.

Trước đó bọn họ còn bàn luận về Sở Hưu, thế nhưng giờ Sở Hưu lại xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thù hận mà liên minh trừ ma kết xuống, trước đó khi Trấn Võ Đường khai phủ bọn họ không đi, có ngu cũng biết Sở Hưu xuất hiện ở đây mang ý nghĩa ra sao.

Thẩm Phi Ưng vừa lùi về phía sau vừa nói: “Sở đại nhân, ngươi nghe ta nói đã, chuyện này Cự Linh Bang chúng ta cũng không có cách nào.

Cự Linh Bang ta không thuộc về võ lâm Chính đạo, bị tên Nhiếp Nhân Long kia mê hoặc nên mới ra tay với ngươi.

Còn mấy hôm trước Trấn Võ Đường khai phủ, vốn chúng ta cũng muốn đi, nhưng võ lâm Bắc Yên không ai có động tĩnh gì, nếu chúng ta tới một mình chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích, bị toàn bộ võ lâm Bắc Yên nhắm vào!

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Thẩm bang chủ không cần kích động như vậy, mấy thứ ngươi nói ta biết mà. Ta nói rồi, lần này ta tới giúp ngươi.

Tất cả mọi chuyện của Cự Linh Bang đều do một mình Phương Đại Thông gây nên. Sở Hưu ta là người thế nào, ân oán phải phân minh, nhân quả của Phương Đại Thông đương nhiên do Phương Đại Thông chấm dứt. Ta sẽ không làm liên lụy tới những người khác.”

Thẩm Phi Ưng ngừng lui lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Nếu Sở Hưu này nói sẽ không liên lụy tới những người khác, vậy rốt cuộc hắn xuất hiện ở đây là có ý gì?

Sở Hưu chậm rãi đi tới, giọng nói như mang theo ma lực kỳ dị nói: “Thẩm bang chủ, chuyện Phương Đại Thông làm sai đương nhiên phải do Phương Đại Thông trả nợ. Nhưng nếu Cự Linh Bang bị liên lụy, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Lần này ta tới chỉ diệt kẻ thủ ác. Chẳng hay sau khi Phương Đại Thông chết, Thẩm bang chủ có nguyện ý khống chế Cự Linh Bang, đồng thời đứng về phía Trấn Võ Đường chúng ta hay không?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Thẩm Phi Ưng rốt cuộc cũng hiểu Sở Hưu có ý gì.

Hắn đang bảo mình làm phản đồ, phản bội Phương Đại Thông!

“Không thể nào!”

Thẩm Phi Ưng hạ giọng quát lớn: “Bang chủ đối xử với ta như huynh đệ ruột thịt, ta có địa vị như hiện tại tất cả đều là nhờ bang chủ dìu dắt. Giờ ngươi bảo ta phản bội bang chủ, ta không làm được!”

Sở Hưu cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Không làm được? Thẩm bang chủ, nhất quyết bắt ta phải nói rõ hay sao?

Ngươi là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, còn do hắn đề bạt lên tới địa vị như ngày hôm nay, trong Cự Linh Bang, ngươi cũng cực kỳ nghe lời hắn. Hắn còn dùng ngươi để áp chế những người cũ trong Cự Linh Bang như Phùng Thiên Dực.

Nhưng thực tế thì sao? Toàn bộ Cự Linh Bang, người muốn Phương Đại Thông chết nhất thật ra chính là ngươi!”

Thẩm Phi Ưng đột nhiên biến sắc, quát khẽ: “Nói hươu nói vượn!”

Sở Hưu ngồi đối diện với Thẩm Phi Ưng, thản nhiên nói: “Trước mặt ta không cần đóng kịch. Thẩm bang chủ, thật ra trong lòng ngươi vẫn không phục phải không?

Ngày trước ngươi cùng Phương Đại Thông cùng là bang chúng bình thường của Cự Linh Bang, nhưng khi bang chủ đời trước lựa chọn tùy tùng, ngươi kém một bước không được lựa chọn, còn Phương Đại Thông lại trở thành tùy tùng bang chủ. Tiếp đó hắn trở thành tâm phúc, rồi nhận được chức bang chủ.

Ngươi vẫn luôn cho rằng Phương Đại Thông không bằng mình, chẳng qua mình không may mắn bằng Phương Đại Thông mà thôi.

Mấy năm qua trông thì ngươi không chút tư tâm giúp đỡ Phương Đại Thông, nhưng thực tế là chính ngươi khiến cho Phương Đại Thông càng lúc càng bảo thủ.

Ý định của Phương Đại Thông, tốt một chút thì ngươi đồng ý, không tốt ngươi cũng không hề do dự làm theo, thậm chí trợ giúp, đây là chuyện một huynh đệ nên làm hay sao?

Còn nữa, mấy năm gần đây ngươi âm thầm bồi dưỡng tâm phúc vây cánh, mặc dù giới cao tầng trong Cự Linh Bang ai ai cũng làm vậy, nhưng nếu ngươi thật sự không có chút tư tâm nào, sao ngươi phải làm vậy?

Thẩm bang chủ, không cần diễn nữa. Ngươi mong có một ngày Phương đại thông bị bang chúng xa lánh, ngươi có thể lên làm bang chủ. Nhưng ngươi lại quên mất, Phương Đại Thông là tông sư võ đạo, ở bất cứ tông môn gì, thực lực mới là quan trọng nhất.

Chỉ cần một ngày ngươi không đột phá lên tông sư võ đạo, vậy ngày đó ngươi cũng không có tư cách trở mặt cùng Phương Đại Thông.

Nhưng trong Nhân Hòa Lục Bang, Cự Linh Bang luôn luôn xếp chót. Các ngươi dẫu có tiền nhưng lại không mua được những tài nguyên quý giá để tu luyện. Toàn bộ Cự Linh Bang chỉ cung cấp nuôi dưỡng một tông sư võ đạo là Phương Đại Thông, ngươi muốn bước vào cảnh giới này còn cần bao lâu?

Giờ ta cho ngươi cơ hội này, cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi. Ngươi không thể cự tuyệt, cũng không có lý do cự tuyệt.”

Ánh mắt Sở Hưu nhìn thẳng vào Thẩm Phi Ưng, như thấy được tận đáy lòng .

Lần này Sở Hưu thật sự không vận dụng bí pháp nguyên thần như Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp hay Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp để ảnh hưởng tới tinh thần Thẩm Phi Ưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK