Trước đó đúng là Triệu Lương Ngọc nhắm vào Sở Hưu vì khác phái ghét nhau, sợ sư muội của mình thân cận với một người xa lạ như vậy.
Nhưng sau này Triệu Lương Ngọc thể hiện thái độ căm thù Sở Hưu như vậy không chỉ vì nguyên nhân đó mà còn vì hắn phát hiện Sở Hưu thật sự không phải người tốt, hay nên nói tâm tư của Sở Hưu vốn không đơn giản như y nói!
Thân là đại sư huynh của Cửu Phượng Kiếm Tông, thiên phú và tu vi của Triệu Lương Ngọc không bằng Lâm Phượng Vũ, nhưng hắn vẫn có thể ngồi vững trên vị trí này, được Lâm Phượng Vũ ưa thích. Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là hắn có một năng lực đặc biệt, cảm giác của hắn vốn rất nhạy bén.
Cảm giác này không phải chỉ ngũ giác hay giác quan thứ sáu mà là hắn có thể cảm nhận được hoạt động trong nội tâm của con người.
Đương nhiên cảm giác này cũng không phải thuật đọc tâm, hắn chỉ có cảm giác đại khái mơ hồ mà thôi, ví như đối phương đang tính kế suy nghĩ hay trong lòng có gì rối loạn.
Dựa vào năng lực cảm giác này, Triệu Lương Ngọc mới đánh bại rất nhiều sư huynh sư tỷ trong Cửu Phượng Kiếm Tông âm thầm tính kế hắn, ngồi vững vàng trên ghế đại sư huynh.
Trước đó khi đối mặt với Sở Hưu, hắn vẫn không thể nhìn thấu được tâm tư suy nghĩ của Sở Hưu.
Mãi tới lúc trong bữa tiệc, Sở Hưu nói ra những lời đó, Triệu Lương Ngọc mới loáng thoáng cảm nhận được, dường như Sở Hưu này ẩn giấu rất nhiều thứ. Chắc chắn tâm tư của hắn không đơn thuần, không phải người lương thiện gì!
Nhưng trước đó hắn đã thể hiện địch ý với Sở Hưu quá rõ ràng, cho nên bây giờ Lâm Phượng Vũ cũng không tin lời của hắn.
“Sư huynh, huynh thành thực một chút đi, đừng kéo chuyện của huynh và ta sang những người khác. Bây giờ Sở tiền bối đã là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, nếu huynh còn nói xấu hắn, ta sẽ báo cho phụ thân đấy.”
Nói xong, Lâm Phượng Vũ hơi tức giận rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng cô, Triệu Lương Ngọc cũng nổi giận hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghe lời ta, chắc chắn cuối cùng các ngươi sẽ hối hận.”
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu dậy sớm tới Tàng Kinh Các của Cửu Phượng Kiếm Tông tìm rất nhiều sách để đọc.
Đương nhiên không phải Sở Hưu tới tìm công pháp điển tịch của Cửu Phượng Kiếm Tông.
Tuy công pháp điển tịch của Cửu Phượng Kiếm Tông không phải là thấp, nhưng cũng không phải loại cao cấp gì, cho Sở Hưu, y cũng lười đọc. Sở Hưu đang tìm hiểu những kiến thức thông thường trong Đại La Thiên, và lịch sử của Đại La Thiên.
Trước đó Sở Hưu cho rằng, chắc chắn Đại La Thiên sẽ che giấu lịch sử trước đây, dù sao chuyện mà những tiền bối của Đại La Thiên đã làm không hề tốt đẹp gì.
Bỏ trốn sang một thế giới khác cũng được thôi, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua hai chữ công bằng, tuy hợp tình nhưng không được quang minh chính đại.
Nhưng những chuyện này lại được ghi chép hết sức rõ ràng trong điển tịch của Đại La Thiên.
Thời kỳ thượng cổ, toàn bộ thế giới chia làm bốn vực đông tây nam bắc, cho nên sau khi tới Đại La Thiên, có lẽ do hoài cổ nên tuy địa hình của Đại La Thiên không hoàn toàn giống như hạ giới, nhưng người xưa vẫn giữ cách gọi đó, thậm chí các quận các phủ cũng được đặt theo cái tên trước đó.
Còn vị trí chính giữa của bốn vực lại là Đại La Thần Cung.
Đại La Thần Cung là trung tâm của toàn bộ Đại La Thiên, cũng là địa điểm của long mạch, còn là nơi võ giả thời thượng cổ phá giới tiến vào Đại La Thiên, cho nên hết sức quan trọng, bị các môn phái đỉnh phong liên thủ nắm giữ. Cứ cách mười năm, các đại phái mới có tư cách phái ra một số người đi vào Đại La Thần Cung tiềm tu.
Những thứ này đều được ghi chép tỉ mỉ trong lịch sử Đại La Thiên, chẳng trách có người đi qua nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao chiến hô hào tổ địa gì đó, kết quả bị Phương Thanh Lam xử lý, hóa ra hầu hết mọi người trong Đại La Thiên đều biết chuyện tổ địa.
Nhưng người của Đại La Thiên lại không biết tổ địa vẫn còn người sống, ít nhất trong điển tịch mà Cửu Phượng Kiếm Tông lưu lại chỉ ghi chép về hạ giới trước thời đại kiếp nạn thượng cổ, nhưng sau đó điển tịch ngầm thừa nhận tổ địa đã bị hủy diệt trong đại kiếp nạn, hoàn toàn không còn sinh cơ.
Thời gian kế tiếp, Sở Hưu lại lý giải thêm một chút kiến thức thông thường trong Đại La Thiên, hơn nữa còn tiện đà học xong ngôn ngữ của Đại La Thiên này.
Trước đó khẩu âm của y tương đối mất tự nhiên, nhưng Lâm Phượng Vũ và Lâm Nhai Tử không để ý, còn tưởng y sống lâu trong rừng rậm không nói chuyện với ai nên mới như vậy.
Nhưng bây giờ Sở Hưu cũng cần sửa lại khẩu âm, nếu không những người khác sẽ nghi ngờ.
Sở Hưu cứ tiếp tục ở lại trong Tàng Kinh Các nhiều ngày, Lâm Nhai Tử lại đứng ngồi không yên.
Hắn mời Sở Hưu tới làm khách khanh là muốn y hỗ trợ giúp Cửu Phượng Kiếm Tông lớn mạnh chứ không phải để Sở Hưu đi xem sách.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, thời gian này Sở Hưu chui vào ở luôn trong Tàng
Kinh Các không chịu ra ngoài.
Lâm Nhai Tử đành phải mời Sở Hưu ra khỏi Tàng Kinh Các, Sở Hưu còn thấy không vui nói: “Lâm tông chủ, ta sống trong rừng núi đã lâu, giờ ra ngoài cũng phải tìm hiểu mọi chuyện ở ngoài chứ. Còn rất nhiều điển tịch chưa đọc xong, ngươi kéo ta ra ngoài làm gì?”
Thời gian vừa qua đúng là Sở Hưu đã đọc sách.
Lịch sử Đại La Thiên tới vài vạn năm, có mấy ngày thôi làm sao hiểu rõ được?
Không phải Sở Hưu thích nghiên cứu thứ này mà hắn muốn tìm hiểu lịch sử vạn năm của Đại La Thiên, từ đó nhìn ra phương thức làm việc và tính cách , vân vân.. của những tông môn thế lực trong Đại La Thiên.
Đọc được vài ngày, nếu bảo Sở Hưu đánh giá về đám người Đại La Thiên, vậy đánh giá của Sở Hưu chỉ có một từ: cổ xưa.
Cổ xưa không có nghĩa là mạnh, không có nghĩa là tốt nhưng cũng không nhất định là xấu.
Truyền thừa của Đại La Thiên kéo dài từ thời thượng cổ. Trong Đại La Thiên hiện tại, có phân nửa, hay nói chính xác hơn là tám phần mười thế lực có thể tra tới ngọn nguồn thời thượng cổ.
Còn thân phận giả của Sở Hưu, truyền thừa của Cổ Tôn cũng phải kéo dài tới thời kỳ thượng cổ.
Nói cách khác, thời gian hơn một vạn năm mà toàn bộ Đại La Thiên chỉ có hai phần mười là thế lực quật khởi sau này, chuyện này đúng là khó tin.
Còn ở hạ giới thì hoàn toàn ngược lại, thế lực truyền thừa hơn một vạn năm mới là hiếm có.
Sở Hưu cũng không biết tình huống như vậy là tốt hay xấu, dù sao những thế lực ở Đại La Thiên quá mạnh, quá ổn định, còn võ giả Đại La Thiên lại thiếu tinh thần phấn đấu, cho nên mới tạo thành tình hình như vậy.
Nhưng đây mới là những điều Sở Hưu nhìn nhận trong mấy ngày gần đây, không đợi y nghiên cứu thêm, Lâm Nhai Tử đã mời y ra.
Nhìn Sở Hưu, Lâm Nhai Tử cười khổ nói: “Sở huynh đệ, nếu ngươi xem tiếp không khéo Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta cũng chẳng còn nữa rồi. Thời gian vừa qua Cửu Phượng Kiếm Tông đang gặp vô số phiền toái.”
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Ồ, phiền toái gì vậy?”
Lâm Nhai Tử nói: “Thật ra Sở huynh đệ cũng biết mà, là những tông môn khác trong Phương Lâm Quận có quen biết với Cửu Phượng Kiếm Tông ta, ngấp nghé Thiên Tuyệt Kiếm Điển của Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta, cho nên tới gây sự.
Chương 1467 Giết người không phiền toái 2
Vốn dĩ ta đã đáp ứng cho bọn họ cùng nghiên cứu Thiên Tuyệt Kiếm Điển, nhưng không ngờ đám người kia lại được đằng chân lân đằng đầu, đuổi giết con gái ta, cho nên sau đó ta đã trở mặt với bọn chúng.
Mấy ngày nay bọn chúng thay nhau chèn ép sản nghiệp của Cửu Phượng Kiếm Tông ta trong khu vực Phương Lâm Quận. Nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, không thì bọn chúng từ từ xâm chiếm, Cửu Phượng Kiếm Tông ta sẽ vĩnh viễn không có ngày bình an!”
Sở Hưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Nhai Tử: “Chuyện này có gì cần nghĩ cách giải quyết?”
Lâm Nhai Tử nghe vậy càng lấy làm lạ: “Chẳng lẽ không cần nghĩ cách à?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Những môn phái kia ngấp nghé Thiên Tuyệt Kiếm Điển trong tay ngươi, nhìn trộm chí bảo này, đó là mối thù đoạt bảo.
Bọn chúng thiếu chút nữa giết chết con gái mà ngươi yêu thương nhất, đây là mối thù giết người thân.
Bây giờ bọn chúng còn từ từ xâm chiếm Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi, muốn hủy diệt môn phái của ngươi, đây là mối thù diệt môn.
Bây giờ người ta định cướp tài sản của ngươi, giết người chí thân của ngươi, diệt cả nhà ngươi, còn thiếu nước ỉa lên đầu ngươi, ngươi còn định nghĩ cách?
Đương nhiên là liều mạng với bọn chúng, còn nghĩ cách gì nữa?”
Lâm Nhai Tử bị Sở Hưu nói tới mức uất ức, nhưng hắn đành đáp: “Đương nhiên ta cũng muốn liều mạng, nhưng vấn đề là cho dù có liều mạng, có lẽ cũng không liều nổi!
Nếu là một nhà còn dễ nói nhưng lần này tận ba nhà xuất thủ, làm sao liều được đây?”
Sở Hưu ném quyển sách trên tay đi, thản nhiên nói: “Trước thì đấu không lại, giờ đã có ta làm khách khanh, chẳng lẽ vẫn không đấu nổi?”
Lâm Nhai Tử hưng phấn xoa tay, hắn đang đợi chính câu này của Sở Hưu.
“Sở huynh đệ, tiếp theo xin giao Cửu Phượng Kiếm Tông cho ngươi chấp chưởng, cụ thể xuất thủ ra sao, có cần bố trí kế hoạch thỏa đáng hay không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Giết người đâu cần phiền toái như vậy? Giơ tay chém xuống, đơn giản trực tiếp. Ta giết người cũng không phiền toái như vậy.
Lâm tông chủ chỉ cần dẫn người tới thu dọn tàn cuộc giúp ta là được.”
Thấy dáng vẻ điềm nhiên của Sở Hưu, Lâm Nhai Tử ngây dại, nhưng không hề nghi ngờ.
Vì từ giọng điệu lạnh nhạt của Sở Hưu có thể thấy được thái độ tự tin của y, còn có sát ý nồng đậm.
Không phải Sở Hưu cố tình tỏa ra sát ý, đây chỉ là hành động vô thức.
Lâm Nhai Tử còn hơi nghi hoặc về chuyện này, chẳng phải Sở Hưu vẫn luôn quy ẩn trong rừng núi à, cùng lắm là giết một chút yêu thú thôi, sao lại bồi dưỡng được sát ý cường đại như vậy?
Nhưng Lâm Nhai Tử chỉ nghi ngờ trong một chớp mắt ngắn ngủi rồi không tiếp tục nghĩ nhiều.
Theo lời Sở Hưu, võ công của y là tam tu Đạo Phật Ma, trong đó tinh thông nhất lại là công pháp Ma đạo.
Công pháp Ma đạo âm trầm cực đoan, cho nên sẽ ngưng tụ đại lượng khí huyết sát. Sở Hưu có sát khí cường đại như vậy cũng rất bình thường.
Đại La Thiên không có Độc Cô Duy Ngã cho nên võ giả không kỳ thị công pháp Ma đạo, chỉ có phần chán ghét võ giả tu luyện ma công mà thôi.
Dù sao ma công cũng là thứ âm trầm cực đoan, cho nên võ giả tu luyện ma công cũng có tính cách hiếu sát cực đoan, tương đối quái đản.
Nhưng cũng chỉ là hơi chán ghét, còn xa mới đạt tới mức ra tay trừ ma vệ đạo như ở hạ giới.
Có thể nói sự tồn tại của Độc Cô Duy Ngã vừa khiến giới Ma đạo đạt tới đỉnh phong lại vừa khiến giới Ma đạo rơi xuống đáy vực.
Trong khu rừng bên ngoài thân phận, Phương Lâm Quận, mấy năm tinh nhuệ Cửu Phượng Kiếm Tông tập trung ở đây.
Tất cả võ giả Cửu Phượng Kiếm Tông đều thấy rất mới lạ.
Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông, trong quá trình quật khởi chắc chắn sẽ gặp chuyện chém giết phân tranh, thật ra bọn họ cũng thấy quen rồi.
Nhưng như lúc này, cứ thế đánh đến tận cửa mà không cần chuẩn bị gì cả, đây đúng là lần đầu tiên làm như vậy, đúng là đơn giản thôi bạo tới cực hạn, khiến bọn họ khó lòng thích ứng.
Lâm Phượng Vũ đứng sau lưng Sở Hưu, cô nàng khá tin tưởng vào Sở Hưu.
Sau lần ở Đế La Sơn Mạch, chứng kiến Sở Hưu giết chết năm võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ trong chớp mắt, Lâm Phượng Vũ đã cực kỳ tin tưởng Sở Hưu.
Còn Triệu Lương Ngọc lại đứng bên cạnh Lâm Phượng Vũ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Hưu.
Trực giác nói cho hắn biết, Sở Hưu không phải người tốt.
Cho dù hiện tại y giúp Cửu Phượng Kiếm Tông giải quyết phiền toái nhưng trên thực tế trong lòng y vẫn có ý xấu, tự có mưu kế riêng.
“Lâm tông chủ, có thể giảng giải cho ta một số tư liệu về Trường Hà Phái không?” Sở Hưu hỏi Lâm Nhai Tử ở bên cạnh.
Lâm Nhai Tử gật đầu nói: “Suýt nữa thì quên, đúng là trước khi ra tay nên thuật lại tư liệu của đối thủ cho Sở huynh đệ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý này, chẳng qua ta chỉ muốn biết rốt cuộc người bị mình giết là ai thôi.”
Lâm Nhai Tử nghẹn lời nhưng vẫn ho khan một tiếng nói: “Thật ra lai lịch của Trường Hà Phái rất giống Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta. Tổ tiên Cửu Phượng Kiếm Tông ta từ Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực tới, còn chưởng môn Phương Trường Hà của Trường Hà Phái tới từ Chiến Võ Thần Tông của Nam Vực, đó cũng là thế lực lớn đứng đầu Nam Vực.
Nghe nói Phương Trường Hà đắc tội với đại nhân vật nào đó trong Chiến Võ Thần Tông, nói những lời không nên nói nên bị đuổi đi.
Khi người này vừa tới Phương Lâm Quận an cư lạc nghiệp từng tới cầu xin Cửu Phượng Kiếm Tông ta, không ngờ bây giờ lại vong ân phụ nghĩa, định giết con gái ta!”
Sở Hưu không quan tâm tới mấy lời oán hận của Lâm Nhai Tử, y chỉ vuốt cằm, cảm giác đám người Đại La Thiên này hành xử đúng là kỳ quái.
Có vẻ như xưa nay những đại phái đỉnh phong không đuổi tận giết tuyệt những đệ tử trong môn phái phạm sai lầm, thậm chí không thu hồi võ công của bọn họ, chỉ đơn giản trục xuất sư môn là xong.
Bọn họ làm vậy chẳng lẽ còn định lưu lại chút tình cảm hay sao? Không sợ những đệ tử kia sinh lòng oán hận, ngày sau âm thầm trả thù?”
Dù sao Sở Hưu cũng không làm chuyện lưu lại hậu hoạn như vậy, tuy những tông môn khác dưới hạ giới cũng không đuổi tận giết tuyệt nhưng chắc chắn sẽ thu hồi vô cùng công, còn cách làm của Đại La Thiên lại rất khác biệt.
Sở Hưu không suy nghĩ tiếp, vung tay, trực tiếp dẫn người đi về phía Trường Hà Phái.
Lâm Nhai Tử tiếp nhận Cửu Phượng Kiếm Tông từ tay phụ thân, còn vị Phương Trường Hà chưởng môn của Trường Hà Phái lại là dùng sức mình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tới giờ mới gây dựng được cơ đồ của Trường Hà Phái tới như hiện tại. Từ điểm này có thể nhìn ra năng lực của Phương Trường Hà hơn hẳn Lâm Nhai Tử.
Trong Trường Hà Phái, Phương Trường Hà đang đích thân dạy bảo võ kỹ cho môn hạ đệ tử.
Thật ra Phương Trường Hà cũng không biết kiếm pháp, hắn am hiểu quyền pháp và chưởng pháp, tương tự cũng không định chuyển tu kiếm pháp.
Lần này ba nhà bọn họ liên hợp âm mưu đoạt lấy kiếm điển, thật ra đối với hắn là có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng hắn vẫn đáp ứng, nguyên nhân rất đơn giản,hắn có thể không lấy kiếm pháp nhưng lại muốn thu lợi từ hai nhà khác.
Chương 1468 Một đao
Còn giao tình giữa hắn và Lâm Nhai Tử mấy năm trước, đứng trước lợi ích này thì có tính là gì? Cùng lắm thì khi động thủ mình không quá nặng tay là được.
Thật ra mấy năm nay thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng tạm được, tiếc là sau khi phụ thân của Lâm Nhai Tử qua đời, Cửu Phượng Kiếm Tông càng ngày càng kém.
Thực lực không đủ, không giữ được bảo vật, vậy không thể trách người khác tham lam được.
Đúng lúc này, một đệ tử hốt hoảng chạy vào nói: “Chưởng môn, người của Cửu Phượng Kiếm Tông đánh tới cửa rồi!”
Phương Trường Hà nhíu mày, thoáng lộ vẻ kinh ngạc: “Lâm Nhai Tử còn có lá gan làm vậy ư? Đúng là ta coi thường hắn rồi. Ra ngoài xem xem rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Lâm Nhai Tử có dũng khí chủ động xuất thủ.”
Không phải Phương Trường Hà tự đại mà là hắn thật sự không để Lâm Nhai Tử trong mắt.
Hắn là võ giả xuất thân từ đại phái Chiến Võ Thần Tông ở Nam Vực, cho dù bây giờ bị trục xuất khỏi tông môn, nhưng võ nghệ vẫn còn.
Đệ tử xuất thân từ đại phái đỉnh phong như hắn, được dạy dỗ và cung cấp tài nguyên vượt xa võ giả bình thường như Lâm Nhai Tử.
Tuy Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có thể truy ngược tới đại phái Huyền Thiên Cảnh tại Bắc Vực, nhưng đó là chuyện vài trăm năm trước, không liên quan gì tới Lâm Nhai Tử hiện tại.
Khi Phương Trường Hà dẫn người ra ngoài, thấy tinh nhuệ của Cửu Phượng Kiếm Tông đều ở đây, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Lâm Nhai Tử, bố trí thế trận lớn như vậy cho ai xem cơ chứ? Chắc ngươi không nghĩ chút lực lượng cỏn con đó mà diệt được Trường Hà Phái của ta đấy chứ?”
Lâm Nhai Tử tức giận nói: “Phương Trường Hà! Năm xưa khi ngươi tới Phương Lâm Quận, ta nào có bạc đãi ngươi, khi Thanh Phong Hải của ngươi vừa thành lập ta còn giúp đỡ ngươi không ít tài nguyên. Bây giờ ngươi báo đáp ta như vậy đấy à?”
Phương Trường Hà điềm nhiên nói: “Đúng là nhận ơn một vũng nước phải báo ơn bằng cả con suối, nhưng Lâm Nhai Tử, làm người đừng quá tham lam, cũng đừng coi người khác là loại ngu ngốc.
Năm xưa Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi đắc tội với vài đại phái, an nguy trong sớm tối, vừa đúng lúc ta xuất hiện. Ngươi đưa chút ơn huệ nhỏ nhoi mà coi ta làm tấm khiên chắn, mấy chuyện này ta đều biết nhưng không nói gì, cũng giúp ngươi ngăn cản đám người kia.
Kết quả bây giờ ngươi lại lấy mấy chuyện ân tình cỏn con đấy ra nói, ngươi tưởng ta là ngu ngốc hay sao?
Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi không thể bảo vệ Thiên Tuyệt Kiếm Điển, còn không muốn giao ra, vậy đừng trách mấy phái chúng ta độc ác!”
Lâm Nhai Tử vẻ mặt phẫn nộ còn định nói gì đó, Sở Hưu lại vung tay lên nói: “Được rồi, nhiều lời như vậy đã thấy mệt chưa? Đã đến lúc trở mặt rồi, còn quan tâm ân tình với không ân tình gì nữa, cứ ra tay giết người là được.”
Trước đó Phương Trường Hà còn không chú ý tới Sở Hưu, dù sao Sở Hưu không cố ý thể hiện khí thế, lại thêm bề ngoài của y rất trẻ trung, rất dễ bị người khác ngộ nhận là đệ tử hay tùy tùng của Lâm Nhai Tử.
Nhưng tới khí mở miệng, sắc mặt của Phương Trường Hà mới nghiêm nghị hẳn lên.
Vì hắn phát hiện, không ngờ mình không thể nhìn thấu tu vi của người trẻ tuổi trước mặt!
“Rốt cuộc các hạ là ai?”
Phương Trường Hà cẩn thận mở miệng thăm dò.
Bây giờ hắn đã có thể xác định, Lâm Nhai Tử có dũng khí tới gây sự với hắn có lẽ là vì người trẻ tuổi này.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Phương chưởng môn không cần biết ta là ai, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.
Một người chết, không cần biết quá nhiều.”
"Cuồng vọng!"
Phương Trường Hà hừ lạnh một tiếng.
Tuy hắn không nhìn thấu tu vi của người trẻ tuổi trước mặt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bó tay chịu trói. Rốt cuộc ai mạnh ai yếu vẫn phải đánh mới biết được.
Sở Hưu lắc đầu, không muốn nhiều lời với Phương Trường Hà.
Phá Trận Tử rời vỏ, ánh sáng sắc bén lóe lên ngay khoảnh khắc rút đao, chỉ riêng lực lượng cường đại trên thân đao đã khiến người khác tâm thần chấn động.
Lâm Nhai Tử thầm nghĩ, quả không hổ danh truyền nhân của Cổ Tôn, chỉ riêng thanh đao này đã không phải vật phàm rồi.
Phương Trường Hà lại âm thầm run rẩy, người dùng đao này chắc chắn không phải loại phàm tục.
Tay hắn niết quyền ấn, chỉ trong chớp mắt thân thể đã như nối liền với mặt đất bên dưới, nắm tay đánh xuống như dãy núi dựng thẳng.
Bất động như núi, có thể ngăn cản nhật nguyệt. Động như núi lở, Thái Sơn sụp đổ.
Lâm Nhai Tử ở bên cạnh nhanh chóng giải thích: “Đây là bí kỹ của Chiến Võ Thần Tông, Bàn Sơn, có thể công có thể thủ, quyền thế bách biến. Sở huynh
đệ phải cẩn thận...”
Hắn còn chưa dứt lời, đao của Sở Hưu đã chém ra.
Chỉ trong chớp mắt, đao mang lóng lánh xuyên thủng thiên địa, mọi thứ đều tan vỡ dưới đao này.
Khoảnh khắc này mọi người đều có một loại ảo giác, cứ như dưới đao của Sở Hưu, thiên địa này như bị chia thành hai nửa.
Khi Phương Trường Hà vào thế thủ Bàn Sơn, bất động như núi, có thể ngăn cản nhật nguyệt.
Nhưng đối mặt với đao của Sở Hưu, bất luận núi non nhật nguyệt gì, tất cả đều bị một đao chia thành hai nửa!
Trong thời khắc sinh tử, Phương Trường Hà gầm lên một tiếng, định thiêu đốt tinh huyết liều mạng xuất thủ.
Nhưng tốc độ xuất đao của Sở Hưu quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua cả thời gian và không gian, nhanh tới vượt ngoài hành động phản ứng của Phương Trường Hà!
Khi hắn phản ứng lại, thân thể đã bị đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, trực tiếp đổ xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dưới chân hắn.
Khoảnh khắc này người của cả Cửu Phượng Kiếm Tông lẫn Trường Hà Phái đều ngây ngốc.
Môn chủ của một phái, cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần lại bị người ta xuất một đao chém chết, chuyện này khiến bọn họ cực kỳ chấn động.
Khoảng vài giây sau người của Trường Hà Phái mới phản ứng lại, lao nhao kêu la bỏ trốn.
Sở Hưu thản nhiên nói với Lâm Nhai Tử đang đứng ngây ra tại chỗ: “Lâm tông chủ, ngươi còn chờ gì nữa? Còn đợi tiếp người ta chạy mất dạng bây giờ.
Cho dù ngươi không muốn diệt cỏ tận gốc nhưng Thanh Phong Hải có nhiều võ giả đệ tử như vậy, chẳng lẽ ngươi không định thu nhận à?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lâm Nhai Tử mới phản ứng lại, gật đầu lia lịa, lập tức dẫn các đệ tử thu dọn tàn cuộc.
Không biết vì sao, bây giờ Lâm Nhai Tử nhìn Sở Hưu lại có cảm giác hơi sợ hãi.
Hắn biết là vì sao, đó là nỗi sợ hãi trước thực lực.
Thực lực của Phương Trường Hà còn mạnh hơn Lâm Nhai Tử, kết quả hắn còn không đỡ được một chiêu của Sở Hưu.
Có lẽ có nguyên nhân là hắn không phản ứng kịp, nhưng thực lực của Sở Hưu cũng cao tới mức khiến người ta kinh hãi.
Nửa ngày sau, khi Cửu Phượng Kiếm Tông hoàn toàn tiếp quản Trường Hà Phái, Lâm Nhai Tử mới hỏi: “Sở huynh đệ, tiếp theo chúng ta làm thế nào?”
Không biết từ lúc nào, thái độ của Lâm Nhai Tử đối với Sở Hưu đã trở nên cung kính, có lẽ ngay bản thân hắn cũng không ý thức được điều này.
Sở Hưu nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là thừa thế xông lên, giải quyết nốt hai phái còn lại.”
Chương 1469 Hoàn toàn áp đảo 1
Thực lực những võ giả Đại La Thiên yếu hơn tưởng tượng của Sở Hưu một chút.
Có lẽ là khởi điểm của bọn họ tương đối cao cho nên trong cùng cấp độ, bọn họ ít phải rèn luyện chém giết hơn võ giả ở dưới hạ giới.
Ở hạ giới, những người có thể đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thường là cột trụ của một tông môn, phải bộc lộ tài năng từ vô số nhân kiệt.
Còn xuất thân tán tu lại càng khó khăn, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, có vậy mới đạt tới cảnh giới này.
Theo lời Lâm Nhai Tử, trong những võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần ở Phương Lâm Quận, thực lực của Phương Trường Hà đã là khá mạnh, còn xuất thân đại phái, cho nên Sở Hưu vừa ra tay đã thi triển đao ý Phá Tự Quyết, dốc toàn lực xuất thủ.
Kết quả ai mà ngờ Lâm Nhai Tử này nói là mạnh nhưng chỉ ‘mạnh’ có vậy, chút thực lực đó có so với mấy lão tổ khí huyết suy yếu của đại thế gia cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Sở Hưu không trì hoãn, trực tiếp dẫn Cửu Phượng Kiếm Tông tới hai thế lực khác, Kỳ Sơn Diêu gia và Phong Lâm Kiếm Tông.
Nếu đều là loại xấp xỉ như vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này giải quyết toàn bộ bọn chúng chỉ trong một ngày thôi.
Lúc này trong Phong Lâm Kiếm Tông, người của hai phái đã tập trung, ai nấy đều rất bối rối.
Trong Đại La Thiên, trận đạo phát triển hơn hạ giới nhiều. Dưới hạ giới thì phải là các đại phái mới có trận pháp đưa tin, nhưng trong Đại La Thiên chỉ cần môn phái có chút thực lực là có trận pháp như vậy.
Tuy Cửu Phượng Kiếm Tông từng tham gia chém giết tông môn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ có hành động diệt môn, làm việc chưa được lưu loát dẫn tới tin tức bị tiết lộ ra ngoài, khiến Diêu gia và Phong Lâm Kiếm Tông biết được.
“Phương Trường Hà đã chết rồi ư? Sao lại như vậy được? Rốt cuộc Lâm Nhai Tử kia tìm được chỗ dựa rao sao? Chẳng lẽ là cường giả Thiên Địa Thông Huyền ở Huyền Thiên Cảnh?”
Tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông đã thấy luống cuống.
Quan hệ giữa hắn và Lê Thành không tệ, chuyện này cũng là hắn kéo Phương Trường Hà vào, đương nhiên hắn biết thực lực của Phương Trường Hà mạnh tới mức nào.
Bây giờ bên kia lại báo tin Phương Trường Hà bị người ta xuất có một đao đã giết chết, chuyện này khiến hắn không thể tin nổi.
Vị gia chủ Diêu gia lại bình tĩnh hơn tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông nhiều.
Hắn trầm giọng nói: “Không thể nào, cho dù Lâm gia và Huyền Thiên Cảnh vẫn còn chút quan hệ, nhưng Huyền Thiên Cảnh cách Nam Vực bao xa?
Chẳng lẽ Lâm Nhai Tử lại biết trước chuyện chúng ta sẽ ra tay đối phó với hắn, cho nên mời người của Huyền Thiên Cảnh đến à?”
“Cho dù đối phương không phải người của Huyền Thiên Cảnh, nhưng loại đối thủ có thể một đao giết chết Phương Trường Hà như vậy, chúng ta nên đối phó ra sao?”
Gia chủ Diêu gia cũng gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng không đợi bọn họ âu sầu quá lâu, bên ngoài đã có đệ tử đi vào báo tin, nói là người của Cửu Phượng Kiếm Tông đã đánh tới cửa!
Hai người nhìn nhau, trong lòng lập tức trầm xuống, sao tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy?
Bên ngoài Phong Lâm Kiếm Tông, lúc này Lâm Nhai Tử không oán hận như vừa rồi.
Chứng kiến tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ Diêu gia đi ra, không khỏi đắc ý nói: “Sơn thủy lưu chuyển, hai vị định cướp đoạt Cửu Phượng Kiếm Tông của ta, chắc cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?
Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn nhận thua đi, Phong Lâm Kiếm Tông và Diêu gia sáp nhập vào Cửu Phượng Kiếm Tông của ta. Ta còn có thể lưu lại cho hai người các ngươi một chức vị trưởng lão.”
Tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ giao dịch sắc mặt đều xám xịt.
Đang làm chưởng môn gia chủ yên lành, ai lại chịu đi làm trưởng lão?
Nhưng không đợi bọn họ lên tiếng, Sở Hưu quay đầu lại nói với Lâm Nhai Tử: “Ai nói sẽ thả bọn chúng?”
Lâm Nhai Tử trợn mắt há hốc mồm nói: “Không thì thế nào? Giết hết à?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Người khác có giết hay không cũng không quan trọng, nhưng ngươi định lưu lại hai vị kia làm gì? Lâm tông chủ, tốt xấu gì ngươi cũng là người chấp chưởng một tông môn, sau này đừng nói những lời ngây thơ như vậy.
Cần biết nuôi hổ thành họa, ngươi muốn chiếm đoạt Phong Lâm Kiếm Tông và Diêu gia cũng được thôi, nhưng hai vị này là người lãnh đạo muốn uy danh có uy danh, muốn thực lực có thực lực. Nhất định phải tiêu diệt bọn họ mới an toàn được.
Bằng không, một khi bọn họ lợi dụng uy thế của bản thân âm thầm gây chuyện với ngươi, ngươi lấy gì ra ngăn cản?
Phiền toái lớn như vậy chẳng bằng một đao chém xuống, cũng là cách vất vả một lần mà an nhàn cả đời.”
Lâm Nhai Tử trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, đây là lần đầu tiên hắn thấy được một mặt khác của Sở Hưu sau khi chứng kiến thực lực của y, đó là hung
ác!”
Thật ra những thế lực võ lâm ở Đại La Thiên cũng hay tranh chấp chém giết lẫn nhau, chuyện diệt môn cũng thường thấy, nhưng phần lớn thế lực vẫn để lại chút đường lui. Không phải Lâm Nhai Tử lòng dạ đàn bà mà là thói quen và quy củ ở Đại La Thiên là vậy, mọi người đều ngầm thừa nhận.
Trước đó Lâm Nhai Tử quên nói với Sở Hưu, hơn nữa Sở Hưu ra tay quá nhanh, cho dù hắn có nhắc nhở cũng không còn kịp nữa rồi.
Thói quen này là do vạn năm trước khi các thế lực lớn tới Đại La Thiên, nhân số thật ra không nhiều.
Ở hạ giới bọn họ đã có mâu thuẫn, đương nhiên mâu thuẫn này không vì tới Đại La Thiên mà biến mất, cho nên vẫn có chuyện chém giết chinh chiến.
Nhưng nhân số ít nên mọi người phải kiềm chế, cố gắng không hạ thủ giết người.
Cho nên nhiều năm qua, chuyện này biến thành một quy tắc ngầm của Đại La Thiên, trừ phi có thù giết cha đoạt vợ vân vân, cơ bản là mọi người sẽ không hạ thủ giết người.
Thấy Sở Hưu và Lâm Nhai Tử bàn bạc chuyện sinh tử của mình, tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ Diêu gia đều rất tức giận.
Dù sao bọn họ cũng là người chấp chưởng của một thế lực, cũng là cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần, kết quả rơi vào tay người ta lại như một khay đồ ăn, muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy, hỏi bọn họ làm sao chịu được?
Hai người nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời đánh về phía Sở Hưu.
Trường kiếm trong tay tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông cuộn một vòng, làm cuốn lên vô số phong vân, kiếm thế hùng hồn mạnh mẽ.
Gia chủ Diêu gia lại dùng binh khí hiếm thấy là côn, đập thẳng xuống đầu Sở Hưu, cương khí cường đại gầm thét như phá núi mở đường.
Một chọi hai, Lâm Nhai Tử định tới hỗ trợ nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Sở Hưu đã bước lên trước một bước.
Chỉ trong chớp mắt, vô số ngọn lửa diệt thế màu đen lan tỏa, ngọn lửa màu đen gần như chỉ chớp mắt đã bao phủ lấy hai người, vô số cương khí bắt đầu cháy lên hừng hực.
Ngọn lửa diệt thế có thể thiêu đốt tất cả, hết sức tà ác quỷ dị, khiến cả tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ Diêu gia đều giật nảy mình.
Gia chủ Diêu gia cắn răng một cái, thân thể bộc phát khí huyết, trực tiếp vận dụng toàn lực, toàn thân tỏa ra ánh kim, giúp hắn vượt qua bao vây của ngọn lửa diệt thế, xuất côn đánh về phía Sở Hưu.
“Đây là côn pháp của ngươi? Yếu, quá yếu, không có chút khí thế nào, sao lại dùng loại binh khí cương mãnh như vậy?”
Chương 1470 Hoàn toàn áp đảo 2
Sở Hưu vung tay hời hợt, chỉ một khoảnh khắc sau gia chủ Diêu gia lại kinh hãi phát hiện khí huyết toàn thân mình như bị khống chế, không ngừng lao về phía Sở Hưu.
“Hôm nay ta cho ngươi thấy thế nào mới là côn pháp!”
Vô số máu tươi bị Sở Hưu rút ra, thân hình gia chủ Diêu gia như cái xác khô rơi dưới đất, chỉ còn lại một hơi thở.
Chỗ máu tươi này ngưng tụ trong tay Sở Hưu, hóa thành một thanh Bàn Long Côn đỏ máu, trực tiếp đập về phía tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông.
Hổ Khiếu Côn Tập trong Huyền Vũ Chân Công được thi triển, tuy Sở Hưu chỉ biết một môn côn pháp như vậy nhưng dù sao Huyền Vũ Chân Công cũng là Huyền Vũ Chân Công, chỉ một môn công pháp cũng hết sức bất phàm.
Sau khi Sở Hưu xuất côn đánh ra, vô số ánh côn trực tiếp bao phủ lấy tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông, lực lượng cường đại đập lên nói trung, tạo ra từng tiếng hổ gầm, không tới ba giây sau, tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông đã bị nhát côn này của y đập thành thịt nát!
Gia chủ Diêu gia chỉ còn một hơi thở chứng kiến cảnh tượng này, rốt cuộc cũng tắt thở.
Hắn luyện côn pháp cả đời, kết quả tới cuối cùng lại phát hiện côn pháp của mình còn không bằng một kẻ dùng đao, không biết rốt cuộc hắn không chịu nổi nên bỏ mạng hay tức chết?
Giải quyết hai người như bẻ gãy cành củi khô, Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ, chuyện còn lại giao cho Lâm Nhai Tử giải quyết.
Nếu Lâm Nhai Tử còn không giải quyết được chút người như vậy, hắn làm chưởng môn cũng quá không xứng chức.
Thật ra đối với những tông môn như Diêu gia hay Phong Lâm Kiếm Tông, ngươi nói bọn họ mạnh thì bọn họ chỉ có một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ, nhưng ngươi nói bọn họ yếu thì bọn họ vẫn có một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ.
Đây là tình thế rất lúng túng, mạnh yếu thắng thua chỉ do người, khổ nỗi phần lớn các tông môn đều như vậy.
Cho nên sau khi Sở Hưu giải quyết người chấp chưởng, những kẻ khác cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Lâm Nhai Tử đứng ở đó, ánh mắt không thể tin nổi.
Phương Lâm Quận chỉ lớn có vậy, lúc bình thường đấu đi đấu lại, bọn họ là những tông môn va chạm với nhau nhiều nhất, đương nhiên đa số thời điểm Cửu Phượng Kiếm Tông đều ở thế yếu.
Kết quả bây giờ, chỉ trong một ngày ba phái đều tan thành tro bụi. Chuyện này khiến Lâm Nhai Tử cảm thấy có phần không chân thật.
Những thứ lấy được từ ba phái, Sở Hưu cũng không muốn, đưa hết cho Cửu Phượng Kiếm Tông.
Lúc trước y lấy được những thứ do Độc Cô Duy Ngã lưu lại, đan dược bát chuyển cửu chuyển còn có thể ăn như đậu phộng, đương nhiên ngứa mắt với mấy thứ này.
Nhưng hắn lại bảo Lâm Nhai Tử tìm điển tịch của ba phái này tới cho mình. Hắn muốn xem xem trong điển tịch của ba phái này có ghi lại thứ gì liên quan tới Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ không.
Kết quả bỏ ra vài ngày xem hết mấy thứ này, Sở Hưu lại thấy thất vọng,y chẳng tìm được gì.
Trong ba phái này, Trường Hà Phái là Phương Trường Hà tự sáng lập cho nên không có lịch sử gì, chỉ ghi lại một số thứ liên quan tới bản thân hắn.
Phong Lâm Kiếm Tông mới thành lập hai ba trăm năm, tổ tiên cũng chỉ là võ giả tán tu, không có lịch sử quá sâu xa.
Chỉ có Diêu gia truyền thừa hơn năm trăm năm nhưng cũng chỉ ghi chép vài chuyện lặt vặt, không có miêu tả Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ.
Tương tự, trong thời gian mấy ngày vừa qua, toàn bộ Phương Lâm Quận đã như lật nhào, tạo ra vô số gợn sóng.
Phương Lâm Quận là một quận lớn của Đông Vực, thật ra ngày thường khá yên bình, không có sóng gió gì lớn.
Thực lực của mọi người không cách biệt nhau bao nhiêu, cho dù lần này mấy tông môn khác ra tay với Cửu Phượng Kiếm Tông cũng là ba nhà phối hợp cùng động thủ, nếu chỉ có một nhà còn chưa chắc đã dám ra tay.
Kết quả bây giờ chỉ trong một ngày mà tam đại thế lực bị diệt sạch, chuyện này đã không phải gợn sóng nữa rồi, không khác nào ném bom vào đầm nước.
Lâm Nhai Tử là người ra sao, ai cũng hiểu. Chuyện này hắn không làm được, cho nên cũng có người thăm dò thân phận của Sở Hưu.
Sở Hưu không bảo Lâm Nhai Tử che giấu thân phận của mình.
Y không muốn làm trò giả heo ăn thịt hổ, muốn có được nhiều thứ hơn, muốn tìm được thông tin liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, thật ra cách tốt nhất là trực tiếp hòa mình vào Đại La Thiên.
Ngươi có thể tìm được tin tức ra sao, được quyết định bởi địa vị của ngươi cao tới mức nào
Ví dụ như khi còn ở hạ giới, chuyện liên quan tới bí ẩn đại kiếp nạn thời thượng cổ chỉ là truyền thuyết đối với các võ giả bình thường, còn dối với những võ giả đứng trên đỉnh phong lại là chuyện hết sức rõ ràng.
Cho nên tuy những tông môn ở Phương Lâm Quận không tìm hiểu được thân phận thực sự của Sở Hưu nhưng lại biết người trợ giúp Cửu Phượng Kiếm Tông chính là một vị truyền nhân của Cổ Tôn.
Tuy đại đa số mọi người đều nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng thấy hâm mộ vận may của Cửu Phượng Kiếm Tông, có thể nịnh bợ một vị truyền nhân của Cổ Tôn.
Trong Cửu Phượng Kiếm Tông, Lâm Phượng Vũ thận trọng gõ cửa phòng Sở Hưu hỏi: “Sở tiền bối, ngài vẫn đang tìm manh mối về đối thủ sao?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Sao nào, ngươi có phát hiện gì à?”
Lâm Phượng Vũ hỏi ngược lại: “Có phải ngài cũng đang tìm manh mối về một cao nhân trong Đạo môn không?”
Thật ra Sở Hưu không đề cập chuyện về Ninh Huyền Cơ cho Lâm Phượng Vũ.
Y thấy một người ngông nghênh hay gây chuyện như Độc Cô Duy Ngã mà còn không để lại manh mối gì, chắc chắn Ninh Huyền Cơ lại càng không.
Nhưng dù sao y cũng có thời gian, cũng phân phó các đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông khi tìm hiểu ghi chép phải chú ý tin tức về phương diện này, cho nên Lâm Phượng Vũ có biết cũng rất bình thường.
Sở Hưu trực tiếp gật đầu nói: “Không sai, vị cao nhân Đạo môn này chính là hảo hữu của sư tổ chi phái ta, năm đó cũng giao chiến kịch liệt với ma đầu kia, không rõ sống chết.
Cho nên lần này rời núi, gia sư còn bảo ta tìm hiểu xem vị cao nhân Đạo môn kia còn tồn tại không, có lưu lại truyền thừa hay không.”
Gương mặt Lâm Phượng Vũ lập tức lộ vẻ hưng phấn nói: “Nếu vậy, có lẽ ta đã tìm được chút manh mối rồi.”
Sở Hưu vội vàng hỏi: “Manh mối ra sao?”
Đến Đại La Thiên đã lâu như vậy, Phương Lâm Quận cũng không phải vắng vẻ, là một trong những quận lớn của Đông Vực, mấy tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông tuy không mạnh nhưng cũng không phải là yếu, kết quả Sở Hưu lại không tra được manh mối gì ở chỗ họ. Chuyện này khiến y không khỏi hoài nghi, rốt cuộc suy đoán lúc trước của mình là đúng hay sai.
Bây giờ rốt cuộc cũng thấy được chút dấu vết manh mối, chuyện này khiến Sở Hưu kích động hẳn lên.
Lâm Phượng Vũ lấy ra một thứ trông như sổ ghi tay nói: “Đây là một quyển sách ghi lại những chuyện lặt vặt trên giang hồ mà đám buôn tin ghi lại. Ta không thích lịch sử Đại La Thiên buồn tẻ mà phụ thân giảng giải cho ta, cho nên chỉ đi tìm hiểu mấy thứ này.
Trong đó có một đoạn miêu tả về sư tổ Hỗn Nguyên Phái rất giống với vị cao nhân Đạo môn mà Sở đại nhân muốn tìm.”