Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826 Tan tác 2

Hắn là người của thái tử nhưng không nghĩa là hắn sẽ bán mạng cho thái tử.

Cho nên không có ai chặn đường, Sở Hưu điểm ra Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ, quầng sáng lực lượng tràn ngập tử ý tịch diệt che lấp phật quang, lập tức lưu lại một lỗ thủng trên ngực Si Kiến, khiến hắn hộc máu tươi, chật vật bỏ trốn.

Sở Hưu nhíu mày: “Đánh trượt!”

Vừa rồi nếu một chỉ kia đâm trúng trái tim Si Kiến, chắc chắn sẽ khiến trái tim hắn hoàn toàn không còn sinh cơ.

Năm người vây công Sở Hưu, một chết một trốn hai trọng thương, chỉ còn lại mình Thẩm Bạch.

Nhìn Sở Hưu, gương mặt Thẩm Bạch lộ vẻ không cam lòng.

Hắn có thù với Sở Hưu, còn là tử thù.

Ngày trước hắn bị Sở Hưu phế bỏ võ công, cảm giác bất lực cùng hận ý đó người thường tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Không ai biết mấy năm nay hắn bế quan trong mật thất sau núi, ngồi cùng một đống xương trắng lĩnh ngộ kiếm đạo là cảnh tượng ra sao.

Cô độc, tịch mịch, đủ loại cảm xúc tiêu cực thiếu chút nữa khiến Thẩm Bạch phát điên.

Cho nên sau khi xung quanh, Thẩm Bạch vốn định tới liều mạng với Sở Hưu.

Nhưng cuối cùng, có lẽ cái chết của Liễu Công Nguyên đã khiến Thẩm Bạch hiểu ra trách nhiệm trên người mình lớn tới mức nào.

Nếu theo tính cách nguyên bản của Thẩm Bạch, cho dù tất cả mọi người chạy trốn, chỉ còn lại mình hắn, hắn cũng sẽ chiến đấu tới cùng với Sở Hưu, cho dù biết rõ sẽ chết cũng không lùi.

Giờ Thẩm Bạch vẫn không sợ chết, nhưng hắn còn đang gánh toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông trên vai, hắn không thể chết!

Cho nên trong khoảnh khắc này, kiếm khí bay lượn quanh người Thẩm Bạch, toàn thân như một thanh thần binh sắc bén, mang theo khí tức mạnh mẽ chém vào khoảng không trước mắt, bỏ chạy về phía xa.

Có điều khi thấy Thẩm Bạch bỏ trốn, sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên biến đổi. Y trực tiếp đuổi theo Thẩm Bạch, cười to nói: “Đi đâu đấy? Chẳng phải ngươi muốn lấy đầu ta à? Đến lấy đi, sao lại chạy?”

Những người khác đều lộ vẻ kỳ quái nhìn Sở Hưu, đến thời điểm này có thể nói Sở Hưu đã thắng chắc rồi, sao hắn lại đi trêu chọc Thẩm Bạch, chẳng lẽ không sợ hắn liều mạng với ngươi à?

Thực ra giờ Sở Hưu đang ước gì Thẩm Bạch liều mạng với mình.

Bởi vì y rất lúng túng phát hiện, có vẻ vừa rồi mình nặng tay quá, khiến Vương Song Quân cùng Si Kiến lao nhao bỏ trốn, áp lực bên ngoài của mình đã nhỏ đi nhiều.

Bất Diệt Ma Đan càng ngày càng kiên cố, chút lực lượng ấy căn bản không thể đúc lại Bất Diệt Ma Đan. Thậm chí với thực lực hiện giờ của Sở Hưu cũng không thể chủ động hủy diệt Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể, hơn nữa số lần còn cần đúc lại chỉ có một!

Chỉ kém một bước nữa thôi Sở Hưu có thể thật sự bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng đám người này không ngờ lại không giúp hắn đi nốt bước cuối này.

Thấy Thẩm Bạch bỏ trốn, Sở Hưu liên tục xuất thủ, thậm chí đánh Thẩm Bạch trọng thương nhưng hắn vẫn không buồn quay đầu đánh trả. Chuyện này khiến Sở Hưu thậm chí nghi ngờ liệu Thẩm Bạch này có phải Thẩm Bạch từng giao thủ với y hay không, tính cách thay đổi thật quá lớn.

Nhưng Thẩm Bạch không xuất thủ, Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể Sở Hưu lại bắt đầu sôi trào, chỉ cần y không áp chế được Bất Diệt Ma Đan chưa thành hình này, người tiếp theo gặp xui chính là bản thân y.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh, cùng lắm thì giờ giết sạch đám người này, sau đó lại nhờ Chử Vô Kỵ cùng Lục tiên sinh tấn công mình, giúp mình hoàn thành bước cuối này. Thời gian hẳn cũng kịp.

Có điều ngay lúc này, cách Quan Trung Hình Đường không xa, một võ giả thân mặc chiến giáp dùng nội lực cường đại lơ lửng giữa không trung, chăm chú quan sát trận chiến bên dưới.

Thấy bóng dáng Thẩm Bạch, hắn không khỏi vuốt cằm: “Vạn Kiếm Quy Tông? là truyền thừa của vị kia? Thú vị, không ngờ thật sự có truyền thừa?”

Võ giả mặc chiến giáp này chính là La Thần Quân của Thiên Môn!

Thẩm Bạch một lòng bỏ trốn giữ mạng nhưng Sở Hưu lại theo sát không tha, bộ dáng không giết chết Thẩm Bạch không thôi.

Cho dù Thẩm Bạch dốc hết sức lực bỏ trốn nhưng vẫn không thoát được khỏi Sở Hưu, thậm chí bản thân còn bị Sở Hưu chém vài đao, miệng phun máu tươi.

Mặc dù Vạn Kiếm Quy Tông không ghi rõ hiệu quả của Vạn Kiếm Quy Tông ra áo nhưng không biết vì sao Thẩm Bạch cảm thấy lực phòng ngự của mình mạnh hơn trước đây.

Trình Đình Sơn chống đỡ một đòn của Sở Hưu đã trọng thương, nhưng hắn vẫn chịu được.

Sở Hưu nhíu mày, mặc dù lúc này y đã chiếm thượng phong, có vẻ như lúc nào cũng có thể giết chết Thẩm Bạch đương trường. Nhưng lúc này y chỉ hận không thể bắt Thẩm Bạch quay lại liều mạng với mình, giúp mình ngưng tụ ra Bất Diệt Ma Đan.

Đúng lúc này giữa không trung xuất hiện một luồng uy áp cực hạn hàng lâm, La Thần Quân thân mặc chiến giáp đạp giữa hư không đi tới. Mỗi bước chân

của hắn đều làm không trung dấy lên một gợn sóng, cứ như bước tiếp theo sẽ phá tan hư không này!

Hành động của Sở Hưu đột nhiên ngưng lại, kể cả những người đang giao thủ bên dưới khoảnh khắc này cũng ngừng tay, kinh hãi nhìn La Thần Quân.

Mọi người đều hiểu trận chiến tại Quan Trung Hình Đường cụ thể ra sao, theo lý mà nói hẳn không có cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần nhúng tay vào mới đúng, nhưng giờ người này là ai?

Tề Nguyên Lễ của Phong Mãn Lâu kinh hãi nhìn La Thần Quân, hạ giọng nói: “Thiên Môn, La Thần Quân!”

Mặc dù Tề Nguyên Lễ mới gặp La Thần Quân lần đầu, có điều với năng lực của Phong Mãn Lâu, muốn thu thập đủ tư liệu về võ giả Thiên Môn cũng không vấn đề.

Mọi người ở đây đều là người đại phái, đương nhiên có không ít kiến thức.

Nghe Tề Nguyên Lễ nói ra hai chữ Thiên Môn, bọn họ đều hít một hơi lạnh, cũng kinh hãi nhìn La Thần Quân như Tề Nguyên Lễ.

Người trong Thiên Môn xuất hiện tại giang hồ, đây tuyệt đối là đại sự.

Võ giả Thiên Môn thực lực thật sự quá mạnh, cho dù đối phương không có ác ý nhưng cũng sẽ gây ra rất nhiều sóng gió trên giang hồ.

Huống hồ nguyên nhân chân chính dẫn tới trận chiến ở Quan Trung Hình Đường này là cái chết của Quan Tư Vũ cùng thân phận Sở Hưu bại lộ.

Quan Tư Vũ có tên trên Phong Vân Bảng, trong trận chiến ở Quan Trung Hình Đường bị một chiêu của La Thần Quân giết chết, lúc này hắn lại tới Quan Trung Hình Đường làm gì? Chẳng lẽ là vì giết Sở Hưu?

Nếu thật sự như vậy, đây là chuyện tốt đối với mọi người ở đây, ít ra bọn họ không cần động thủ.

La Thần Quân hứng thú nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử nhà ngươi chẳng những mưu đồ Quan Trung Hình Đường, hôm nay còn rước lấy nhiều đại phái trên giang hồ vây công như vậy, lá gan đúng là rất lớn, thú vị, rất thú vị.”

Nói xong, La Thần Quân không chờ Sở Hưu trả lời, chỉ tùy ý chỉ vào Thẩm Bạch nói: “Ta muốn người này, trên người hắn có nhiều thứ mà ta thấy hứng thú.”

Giọng điệu La Thần Quân rất lạnh nhạt, cứ như Thẩm Bạch chỉ là một món hàng, còn Sở Hưu là nô bộc của hắn; chỉ cần hắn mở miệng, Sở Hưu nhất định phải dùng tay, đóng gói đưa Thẩm Bạch đến tay hắn.

Sở Hưu nhíu mày, bên phía Thẩm Bạch sắc mặt trắng bệch, tay cầm kiếm run rẩy.

Thẩm Bạch không phải người thích ảo tưởng, nhưng khi La Thần Quân xuất hiện, hắn thật sự cho rằng cường giả đột nhiên hiện thân này tới cứu mình.

Nhưng hiện thực quá tàn khốc, không phải La Thần Quân tới cứu hắn, giọng điệu của người này rõ ràng chỉ coi hắn là một đồ vật, một món hàng, tùy ý lấy đi hay vứt bỏ.
Chương 827 Chân Đan

Còn vì sao đối phương lại đòi mình từ chỗ Sở Hưu, Thẩm Bạch có một suy đoán mơ hồ, có lẽ đối phương đến vì Vạn Kiếm Quy Tông.

Thực ra Thẩm Bạch đoán không sai, La Thần Quân đúng là nhắm vào Vạn Kiếm Quy Tông.

Thiên phú của Thẩm Bạch rất tốt, bằng không lúc trước Liễu Công Nguyên đã chẳng đặt toàn bộ tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên người hắn.

Còn sau này Thẩm Bạch học được Vạn Kiếm Quy Tông, dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giao chiến với tông sư võ đạo, hoàn toàn có thể sánh vai cùng mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Bình thường, người có thiên tư như vậy, Thiên Môn thu làm đồ đệ cũng được, nhưng Thiên Môn lại không làm vậy, vì tuổi tác của hắn đã quá lớn.

Thiên Môn nhận đệ tử ngoại trừ nhìn thiên phú còn phải xem tuổi tác.

Chỉ những đệ tử được Thiên Môn bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn mới có thể cam đoan lòng trung thành tuyệt đối với Thiên Môn. Những người khác cho dù thiên phú có tốt đến đâu đi nữa, Thiên Môn cũng không cần.

Vốn dĩ La Thần Quân chỉ đi ngang qua Quan Trung Hình Đường, thấy có người đang giao thủ nên tò mò tới quan sát. Không ngờ lần tới xem này lại thật sự thấy được đồ tốt.

Vị cường giả thân mang Vạn Kiếm Quy Tông kia từng có chút quan hệ với Thiên Môn, có điều sau khi hắn qua đời, trên giang hồ không còn tin về hắn.

Còn hôm nay không ngờ Vạn Kiếm Quy Tông lại tái hiện trên giang hồ, nếu La Thần Quân có thể tìm được nơi vẫn lạc của cường giả kia, vậy thu hoạch của hắn trong chuyến đi lần này sẽ vượt ngoài tưởng tượng.

Thấy Sở Hưu không lên tiếng, La Thần Quân cau mày, lạnh nhạt nói: “Ta bảo ngươi dừng tay lại, lui về phía sau!”

Thẩm Bạch thấy vậy cắn răng chạy về phía La Thần Quân.

Hắn biết La Thần Quân không có thiện ý gì với hắn, nhưng chí ít La Thần Quân sẽ không giết hắn, còn Sở Hưu lại có sát ý với hắn.

Thương Lan Kiếm Tông vẫn còn, hắn không thể chết!

Lúc này giọng nói của Ngụy Thư Nhai lại vang lên bên tai Sở Hưu: “Tiểu tử Sở Hưu, đừng nóng vội! Lực lượng của Thiên Môn cao thâm khó dò, nếu ta không thụ thương còn có thể động thủ với La Thần Quân, nhưng lúc này nếu La Thần Quân có sát ý với ngươi, ta không cản được!”

Ngụy Thư Nhai cũng thầm lo lắng, sợ Sở Hưu giết đỏ cả mắt, thậm chí không buồn để ý tới cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Có điều lúc này mặc dù Sở Hưu chưa giết tới đỏ mắt, nhưng dưới ma khí kích thích, đúng là y định xuất thủ.

Với thực lực mà Thẩm Bạch thể hiện ra vừa rồi, hắn đủ tư cách đúng trong trên Long Hổ Bảng mười, thậm chí năm hạng đầu Long Hổ Bảng.

Nếu lần này Thẩm Bạch không chết, có hắn dẫn dắt, chưa biết tương lai Thương Lan Kiếm Tông có thể hưng thịnh hay không nhưng chí ít sẽ mạnh hơn hiện tại.

Đến lúc đó, Sở Hưu phải nghênh đón với một đại địch, một đại địch có Vạn Kiếm Quy Tông, tiềm lực tương lai vô hạn!

Đối với kẻ địch như vậy, nên giết chết ngay khi bọn họ chưa kịp trưởng thành, như vậy mới là an toàn nhất.

Nhưng nghĩ tới cảnh La Thần Quân ra tay với Quan Tư Vũ, Sở Hưu lại thầm phát lạnh.

Tới cấp bậc như La Thần Quân, số lượng đã không thể đối phó nổi.

Có điều lúc này Sở Hưu chợt nhớ ra điều gì đó, một ý tưởng to gan sinh sôi trong lòng y.

Nguy hiểm, nguy hiểm tới cực điểm, nhưng nếu thành công Sở Hưu lại nhận được càng nhiều cơ duyên và lợi ích.

“Ngụy tiền bối, lát nữa lập tức dẫn đám người Lục tiên sinh đi đi, đừng đánh nữa!”

Truyền âm cho Ngụy Thư Nhai một câu như vậy xong, Sở Hưu không để Ngụy Thư Nhai phản ứng lại, tay đã cầm Thiên Ma Vũ chém thẳng về phía Thẩm Bạch.

Một đao này thần vận thiên thành, chỉ là một thức mở đầu nhưng lại như cắt qua không gian, khiến mọi thứ trước mắt Sở Hưu đều không còn phù hợp với thế giới này.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Lần này Sở Hưu không hề hư trương thanh thế, y mượn hai tầng Tụ Ma Trận ngưng tụ ma khí cường đại, cưỡng ép điều khiển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm. Mặc dù chỉ có hình không có ý, nhưng như vậy đã đủ!

Ngay lúc Sở Hưu xuất thủ, Ngụy Thư Nhai căn bản không kịp ngăn cản. Ánh mắt La Thần Quân lóe lên vẻ giận dữ.

“Muốn chết à!”

Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ dám đứng ra đối đầu với hắn thì cũng thôi, dù sao dẫu Quan Tư Vũ là sâu kiến nhưng cũng là con sâu cái kiến thực lực tương đối mạnh.

Nhưng tên tiểu tử trước mắt còn chẳng bằng con sâu cái kiến, không ngờ lại to gan không nghe lệnh mình, rốt cuộc hắn lấy đâu ra lòng tin đấy?

Chỉ trong chớp mắt, La Thần Quân nhẹ nhàng giơ tay điểm ra, không trung lập tức tỏa ra một luồng chấn động vô cùng kinh khủng, vô hình vô chất. Những nơi nó đi qua, mọi thứ đều tan vỡ, nguyên khí tịch diệt, lực lượng vô hình vô chất lại kinh khủng hơn cả hữu hình hữu chất!

Sở Hưu nổi giận gầm lên một tiếng, ma khí gần như che lấp toàn thân y dung nhập vào nhát đao này, không buồn để ý tới lực lượng của La Thần Quân, chỉ nhắm thẳng vào Thẩm Bạch!

Một đao đó chém ra như xé tan cả thời gian và không gian, tất cả mọi thứ trước mắt Sở Hưu như một bức họa bị chém thành hai nửa.

Lực lượng chỉ pháp của La Thần Quân bị chém thành hai nửa, cả Thẩm Bạch cũng bị chém thành hai nửa. Thậm chí trong khoảnh khắc đó, hai nửa thi thể đó vẫn mang vẻ không cam lòng và không thể tin nổi!

‘Rầm’.

Không phải tiếng vang, nhưng mọi người đều có một cảm giác kỳ dị, như có thứ gì đó rớt xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Tất cả khôi phục bình thường, thi thể Thẩm Bạch ngã trên mặt đất, lực lượng chỉ pháp của La Thần Quân bị chém thành hai nửa, đánh vào mặt đất bên cạnh Sở Hưu. Mắt đất lập tức nứt ra, chấn động lan tỏa, khe nứt khổng lồ kéo dài mấy mét mới dừng lại.

Một nửa lực lượng còn lại Sở Hưu không cản nổi. Cho dù y vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể thấy hết chi tiết và tuyến đường của lực lượng đó.

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ cất lên, đan điền của Sở Hưu không ngờ bị đánh thủng một lỗ máu, nhưng lại không có máu tươi chảy ra.

Mọi người ở đây sửng sốt, chết rồi ư? Thẩm Bạch chết rồi? Sở Hưu cũng chết rồi?

Có điều không đợi mọi người phản ứng lại, trong đan điền Sở Hưu, ma khí xoay tròn, một luồng ma khí quanh quẩn như vòng xoáy, cuối cùng hội tụ thành một viên Chân Đan mang ma văn kỳ dị, tỏa ra lực lượng cường đại tới cực điểm.

Mọi người ở đây đều rất quen thuộc với lực lượng này, vì trong số bọn họ có rất nhiều người đạt tới cảnh giới này.

Tông sư võ đạo, không ngờ Sở Hưu bước lên cảnh giới tông sư võ đạo trong thời điểm này!

Tề Nguyên Lễ lẩm bẩm: “Bất Diệt Ma Đan! Là Bất Diệt Ma Đan! Thì ra là thế, tất cả đều do Sở Hưu cố ý!”

Tiếng tăm của Bất Diệt Ma Đan trên giang hồ không lớn, vì trừ Độc Cô Duy Ngã không ai ngưng tụ thành công.

Còn sau Độc Cô Duy Ngã, Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không ai đủ quyết đoán thử nghiệm ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan theo cách chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Tư liệu của Phong Mãn Lâu bao dung mọi thứ, Tề Nguyên Lễ thân là phó lâu chủ, không nói đọc vạn quyển sách nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Đương nhiên hắn biết thông tin về Bất Diệt Ma Đan.

Lúc này hắn mới hiểu ra, mọi hành động như tự tìm đường chết của Sở Hưu hóa ra đều có tính toán.
Chương 828 Phản ứng kỳ quái 1

Ngày trước Trương Thừa Trinh lấy một địch năm, ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, đã đủ khiến người trong giang hồ kinh ngạc.

Còn hôm nay Sở Hưu cũng lấy một địch năm có điều bốn trong đó là tông sư võ đạo, chiến tích càng thêm kinh khủng.

Quan trọng nhất là cuối cùng Sở Hưu chống đỡ lại đòn tấn công của La Thần Quân, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Môn, bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan. Chuyện này càng kinh người.

Còn lúc này trạng thái của Sở Hưu càng kỳ dị.

Mặc dù đan điền của y ngưng tụ thành Bất Diệt Ma Đan, nhưng vẫn là một cái lỗ lớn. Lúc này được ma khí tu bổ, cái lỗ kia dùng tốc độ mắt thường thấy được bắt đầu khép lại, quả thật thần dị.

Nhưng phía đối diện, La Thần Quân lại cực kỳ phẫn nộ.

Trong mắt hắn, Quan Tư Vũ là con sâu cái kiến, là con sâu cái kiến khá cường tráng. Còn Sở Hưu cũng là con sâu cái kiến, nhưng là con sâu cái kiến rất yếu.

Thế nhưng giờ hạng sâu kiến này lại dám chống lại hắn, dám lợi dụng hắn, chuyện này không thể tha thứ được.

Ngay lúc La Thần Quân định dùng thêm chút sức triệt để xoá bỏ tên sâu kiến Sở Hưu, y lại đột nhiên cười lớn một tiếng.

“Ha ha.”

Âm thanh này như Sở Hưu phát ra, lại như không phải do Sở Hưu phát ra, thậm chí lúc này bản thân Sở Hưu cũng nằm trong trạng thái hỗn loạn.

Sau khi Bất Diệt Ma Đan ngưng tụ thành công, trong đầu Sở Hưu vô cùng hỗn loạn.

Dường như y đi tới một nơi, bốn phía đều hết mơ hồ hỗn độn. Mặc dù nhìn ra khắp nơi vô biên vô hạn nhưng lại cho Sở Hưu một cảm giác, nơi này không lớn, chỉ là một ngục giam.

Hơn nữa Sở Hưu còn có một cảm giác khác, đó là có người đang nhìn y!

Có người đang nấp trong hỗn độn vô biên vô tận kia, dùng một ánh mắt kỳ dị không thể tả bằng lời nhìn y!

Cảm giác này hết sức kinh khủng, hơn nữa bản thân Sở Hưu cũng nghe được tiếng cười ‘ha ha’ kia. Mặc dù y không thấy được thân thể mình, nhưng y vẫn cảm nhận được hành động và sự tồn tại của thân thể.

Tiếng cười ha ha này đúng là do y phát ra, nhưng âm điệu ngữ khí lại hoàn toàn khác với y lúc bình thường.

Hơn nữa trong âm thanh đó còn ẩn chứa một loại ý cảnh kỳ lạ.

Nếu nói La Thần Quân coi những người khác ở đây là con sâu cái kiến, vậy âm thanh này tạo cảm giác là: các vị đang ở đây đều là rác rưởi, ngay cả La Thần Quân ngươi, thậm chí còn không bằng con sâu cái kiến!

Mặc dù có đôi lúc Sở Hưu rất cuồng vọng, nhưng y có cuồng vọng bằng trời cũng không dám dùng giọng điệu đó nói năng với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như La Thần Quân.

Trên thực tế, trước đó Sở Hưu đã có kế hoạch. Y lợi dụng La Thần Quân đột phá cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, hoàn thành bảy bảy bốn mươi chín lần đúc lại, Bất Diệt Ma Đan sẽ lại ngưng tụ. Ngay khi ngưng tụ nó sẽ bộc phát ra một lực lượng cực hạn, chỉ có một chớp mắt ngắn ngủi nhưng Sở Hưu lại có thể mượn nhờ lực lượng này bỏ trốn.

Trận chiến với võ lâm Chính đạo này y đã thắng, cho nên có trốn cũng chẳng sao. Còn sự xuất hiện của La Thần Quân chỉ là một bất ngờ.

Võ giả Thiên Môn ra ngoài chỉ có thời hạn. Chỉ cần y trốn được, vậy La Thần Quân cũng không có thời gian đuổi giết y.

Còn lần sau La Thần Quân ra khỏi Thiên Môn có tới tìm y hay không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.

Không khéo lúc đó đã tới phiên Sở Hưu nhìn La Thần Quân như con sâu cái kiến.

Kế hoạch không có vấn đề, ai mà ngờ sau khi Bất Diệt Ma Đan ngưng tụ, Sở Hưu thật sự cảm nhận được lực lượng cường đại đó, thế nhưng tinh thần y lại chìm vào hỗn độn, căn bản không cách nào khống chế cơ thể. Cuối cùng lực lượng đó chỉ tu bổ nơi y bị thương, hoàn toàn không phát huy ra tác dụng vốn có.

Nhưng ngay lúc này, La Thần Quân nghe được âm thanh đó, hắn không phẫn nộ mà là nghi hoặc.

Nghi hoặc vì sao một tên sâu kiến như vậy lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình.

Lúc này Sở Hưu lại nhẹ nhàng nâng Thiên Ma Vũ lên, bày ra thức mở đầu của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm. Hành động đó rất giống với chiêu đao của Sở Hưu, nói chính xác hơn là chiêu đao trước của Sở Hưu giống với chiêu đao này.

Chỉ là một thức mở đầu nhẹ nhàng, không có chút lực lượng nào lan tràn ra ngoài; nhưng trong mắt La Thần Quân, trong thân thể Sở Hưu như có một cái bóng khác đang nhắm vào hắn, dường như khi đao kia chém xuống, nó sẽ xuất hiện trước mắt hắn!

La Thần Quân đột nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt hắn không ngờ còn lộ vẻ hoảng sợ!

Vẻ hoảng sợ này không ai phát hiện, thậm chí không ai tin nổi vị cường giả La Thần Quân vừa ra trận đã lập tức giết chết Quan Tư Vũ, mang khí thế bễ nghễ chúng sinh này còn biết sợ hãi!

Nhưng thực tế đúng là hắn sợ, sợ tới mức thân hình lập tức hành động, bộc phát tốc độ tới cực hạn, thân hình chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Thậm chí sau khi hắn đi được một hơi thở, trong không khí mới vang lên tiếng nổ do tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh.

Tinh thần lực của Sở Hưu rời khỏi không gian hỗn độn, hoàn toàn khống chế thân thể bản thân. Nhưng y lại cầm đao nhìn hai tay mình, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.

Đột phá Võ Đạo Chân Đan, ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan, tất cả hưng phấn đều bị cảm giác mê man che phủ. Y không hiểu rốt cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

Sở Hưu đã đọc rất nhiều điển tịch liên quan tới đột phá Võ Đạo Chân Đan. Có của Quan Trung Hình Đường, có của nhánh Ẩn Ma, nhưng không điển tịch nào nói sau khi đột phá cảnh giới Võ Đạo Chân Đan sẽ bị như y. Chuyện này hết sức kỳ quái, Sở Hưu dám cam đoan thân thể của mình chắc chắn có vấn đề.

Đây không phải lần đầu tiên, lúc trước khi y phát hiện trí nhớ kiếp trước của mình không ngừng hóa thành mơ hồ, y đã cảm thấy không đúng. Còn lần này thậm chí y nghi ngờ, liệu có phải trong thân thể mình còn có thứ khác hay không?

Sở Hưu đứng đó mê man, bên dưới lại chẳng đánh tiếp nổi.

La Thần Quân ngông nghênh bá đạo xuất hiện, thế nhưng không hiểu sao giờ lại bỏ chạy, đúng là không khác gì tên tâm thần. Rốt cuộc hắn đến làm gì? Đến giúp Sở Hưu ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan hay sao?

Bọn họ không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng trận chiến này bọn họ đã bại!

Lạc Cửu Niên cùng Thẩm Bạch bỏ mạng, Si Kiến Trình Đình Sơn trọng thương. Trong số những người vây công Sở Hưu, chỉ mình Vương Song Quân thức thời, trốn được trước.

Mạc Thiên Lâm cười khổ nói với lão tổ Mạc gia Mạc Thành Danh: “Lão tổ, ta đã nói rồi mà, Sở huynh sẽ thắng. Giờ Mạc gia ta đã không còn cơ hội đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì thôi, thậm chí muốn dệt hoa trên gấm cũng chẳng kịp nữa rồi.”

Mạc Thành Danh nhíu mày, trận chiến này quả thật khó hiểu, ai mà ngờ đã đến nước này rồi Sở Hưu còn lật bàn được?

Phương Thất Thiếu cũng nháy mắt nhướn mày với Bạch Tiềm nói: “Ta đã nói gì nào? Trực giác của ta luôn rất chuẩn, giờ thủ tọa tin rồi chứ?”

Bạch Tiềm sắc mặt âm trầm, Sở Hưu dẫu sao cũng có thù oán với Kiếm Vương Thành. Sở Hưu thắng chẳng phải chuyện tốt lành gì với Kiếm Vương Thành.

Hơn nữa Phương Thất Thiếu là người thừa kế của Kiếm Vương Thành, Bạch Tiềm thật sự không muốn Phương Thất Thiếu tiếp xúc quá gần với Sở Hưu.
Chương 829 Phản ứng kỳ quái 2

Giờ quan hệ giữa hai giới Chính đạo Ma đạo còn chưa tới mức quá kịch liệt, không như năm trăm năm trước, hai giới Chính Ma gần như ngươi chết ta sống.

Nhưng hiện tại là hiện tại, tương lai là tương lai, khi thực lực Ma đạo càng ngày càng mạnh, quan hệ giữa hai giới Chính Ma rốt cuộc sẽ ra sao? Không ai nói trước được.

Lúc này Doanh Bạch Lộc cũng nhìn Sở Hưu, có điều hắn không có bất cứ cảm xúc ghen tị hay hâm mộ.

Đối với những tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng như bọn họ, đột phá Võ Đạo Chân Đan thật sự không phải việc khó, khác biệt chỉ là đột phá ra sao mà thôi.

Trương Thừa Trinh ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, hôm nay Sở Hưu lại gây dựng cục diện càng lớn, không ngờ mượn lực lượng một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan. Vậy người tiếp theo đột phá cảnh giới Chân Đan là ai? Là Tông Huyền, là Phương Thất Thiếu hay là Doanh Bạch Lộc hắn?”

Thật ra trước nay lòng háo thắng của Doanh Bạch Lộc không quá nặng, nhưng hắn liên tục bị Trương Thừa Trinh cùng Sở Hưu vượt qua, nếu còn tụt hậu so với người khác nữa, vậy sẽ rất mất mặt.

Lúc này ở bên dưới, mọi người đang nghĩ làm sao đi khỏi, Tề Nguyên Lễ đột nhiên biến sắc, hắn giơ tay lấy một trận bàn ra, bên trên lấp loáng vô số phù văn.

Đây là trận bàn truyền tin đặc chế của Phong Mãn Lâu, có thể đem tin tức truyền đi cả vạn dặm, có điều tiêu hao cũng rất lớn, chế tạo lại khó khăn. Chỉ một số người trong giới cao tầng trong Phong Mãn Lâu như Tề Nguyên Lễ mới có thứ này, hơn nữa chỉ khi có tin tức vô cùng khẩn cấp mới được vận dụng.

Tinh thần lực của Tề Nguyên Lễ truyền vào trong đó, đọc xong tin tức bên trong, thần sắc Tề Nguyên Lễ càng lúc càng nghiên nghị.

Hắn quay người nói với mọi người xung quanh: “Chư vị, ta nghĩ các ngươi nên đi đi, xảy ra chuyện lớn rồi!

Một canh giờ trước, Dạ Thiều Nam giáo chủ Bái Nguyệt Giáo xuất quan, Bổ Thiên Tâm Kinh đại thành, một mình lên Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, phá Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận của Thiên Sư Phủ, ép lão thiên sư ra tay. Hai bên giao thủ mười chiêu, thắng được một chiêu rưỡi, khiến lão thiên sư đích thân hạ lệnh Thiên Sư Phủ phong bế sơn môn một năm.

Sau đó Dạ Thiều Nam đánh sang đất Nam Man, khiêu chiến phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, Thần Tăng - Rama, phá tan Thất Bảo Bồ Đề Diệu Thụ của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Rama bị ép cũng phải lệnh cho võ giả trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong vòng một năm không được phép bước ra khỏi Nam Man một bước!”

Mọi người ở đây đồng loạt biến sắc, lần này đúng là đại sự, đại sự kinh thiên động địa!

Từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đến giờ, võ lâm Chính đạo luôn áp chế Ma đạo, hơn nữa còn là thực lực áp đảo tuyệt đối.

Nếu không phải vì võ lâm Chính đạo sợ Ma đạo chó cùng rứt dậu, đồng thời hai nhánh Minh Ma cùng Ẩn Ma cũng có một số thủ đoạn cuối, lại thêm võ lâm Chính đạo không đoàn kết, nếu không khi Ma đạo suy thoái như vậy, bọn họ muốn hoàn toàn hủy diệt Ma đạo cũng không phải là khó.

Nhưng sau hai lần Dạ Thiều Nam này xuất thủ, cân bằng giữa hai giới Chính Ma cũng sẽ bị phá vỡ.

Hiện tại Thiên Sư Phủ hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Tam Đại Đạo Môn, lão thiên sư còn đứng hạng năm trên Chí Tôn Bảng, gần với Quân Vô Thần môn chủ Thiên Môn. Thế nhưng lão thiên sư lại thua một chiêu rưỡi dưới tay Dạ Thiều Nam.

Rama còn là thần tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nghe nói vừa ra đời đã có mây sáng phật quang, được phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện đời trước đích thân thu dưỡng. Ba tuổi hắn đã niệm được kinh văn, bảy tuổi đã có thể luận phật cùng cao tăng trong chùa, mười ba tuổi hành tẩu trên đất Nam Man, độ hết khổ đau của đời người. Thậm chí hắn còn được một số thổ dân đất Nam Man thờ cúng, trở thành Phật sống của vạn nhà, trải qua trăm ngàn kiếp nạn, ba mươi tuổi tiếp nhận chức vị phương trượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, cũng là người đứng hạng sáu trên Chí Tôn Bảng.

Thế nhưng giờ hai vị này đều thua dưới tay Dạ Thiều Nam, đồng thời bị ép phong tỏa sơn môn một năm, đủ thấy ma diễm của Dạ Thiều Nam phủ khắp bầu trời ra sao.

Giang hồ này, e rằng sắp thay đổi lật trời!

Nửa ngày trước, trong Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo.

Thân là tông môn lớn nhất nhánh Minh Ma, thậm chí có thể nói là tông môn đệ nhất trong toàn bộ giới Ma đạo, trong những truyền thuyết trên giang hồ, Bái Nguyệt Giáo luôn xuất hiện với hình tượng phản diện.

Nhắc tới Bái Nguyệt Giáo, vậy chắc chắn là âm trầm kinh khủng, khắp nơi đều trang trí bằng đầu lâu xương trắng, tất cả đệ tử Bái Nguyệt Giáo đều có dung mạo xấu xí, hoặc trên người dính đầy cổ trùng kinh tởm, hoặc mặc áo đen nấp trong góc dùng những bí thuật âm tà vẽ vòng tròn nguyền rủa người khác.

Nhưng thực tế, Bái Nguyệt Giáo tọa lạc trong một sơn cốc lớn, phong cảnh tươi đẹp, cảnh sắc thanh nhã, sơn thủy hữu tình, khiến người ta nhìn mà mê say, như thế ngoại đào viên.

Còn đại đa số đệ tử Bái Nguyệt Giáo đều là nam thanh nữ tú.

Lý do không phải là Bái Nguyệt Giáo thích thu tuấn nam mỹ nữ làm đệ tử, mà là vì Bái Nguyệt Giáo có một loại cổ trùng tên là Nhan Cổ. Sau khi nuôi nấng thu vào cơ thể, chỉ cần tốn một chút xíu khí huyết là sống được, còn Nhan Cổ có thể thay đổi tướng mạo con người.

Cho dù phần lớn võ giả đều không dùng tướng mạo để kiếm cơm, có điều ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp, cho nên chín thành đệ tử Bái Nguyệt Giáo đều thích nuôi nấng loại Nhan Cổ vô hại này.

Về phần có những người xấu thì có thể thật sự rất xấu, xấu tới mức Nhan Cổ có thay đổi dung mạo ra sao cũng không nỡ nhìn vào, hoặc khinh thường thứ này, muốn giữ lại dung mạo bản thân.

Lúc này sâu nhất trong Bái Nguyệt Giáo có một cái hồ lớn, mặt hồ trong suốt thanh tịnh, như một mặt kính, nhưng chính giữa dường như có một cái hang không đáy, sâu không thấy đáy, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Cái hồ này có tên Thần Hồ, nghe nói là nơi khởi nguyên của Bái Nguyệt Giáo, trong đó hồ có yêu tinh bái nguyệt thành thần, điểm hóa tiên tổ Bái Nguyệt Giáo, từ đó mới có Bái Nguyệt Giáo.

Thần Hồ là thánh địa của Bái Nguyệt Giáo, lúc này bên cạnh Thần Hồ, một cô gái thò chân vào trong hồ nước, khẽ đung đưa.

Cô gái kia trên người mặc chiếc áo rực rỡ đặc thù của Miêu Cương, bên dưới lại mang chiếc váy xếp nếp hoa lệ , khẽ vén lên lộ ra đôi chân ngọc thon thả cùng vóc dáng uyển chuyển.

Khiến người ta kinh ngạc nhất là dung mạo của nàng, đó là một loại mỹ lệ không thể dùng ngôn ngữ để mô tả, mỗi đường nét đều như trời cao tinh tế tạo thành, hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Lúc này cô gái kia vừa khua chân trong nước, vừa ngâm nga một khúc hát dân ca của Miêu Cương, dáng vẻ như tinh linh trong núi.

Đúng lúc này, một nam tử thân mặc áo bào đen hoa văn vàng kim, đầu đội mũ miện ngọc long màu vàng đi tới sau lưng cô gái, cau mày nói: “Thánh nữ, ngươi lại mặc mấy thứ quần áo man di Miêu Cương này rồi. Còn nữa, ngươi bất kính với Thần Hồ như vậy, nếu để các đệ tử khác thấy được còn ra thể thống gì nữa?”

Cô gái mặc trang phục Miêu Cương này chính là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Khi ở bên ngoài nàng luôn mặc áo trắng, đeo khăn che mặt. Chỉ khi nào trong Bái Nguyệt Giáo, hay nói chính xác hơn là khi trước mặt những cường giả trong giới cao tầng Bái Nguyệt Giáo, nàng mới tháo khăn che mặt ra.
Chương 830 Bái Nguyệt Giáo

Nghe nam tử này nói vậy, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không thu liễm, chỉ cười khanh khách một tiếng nói: “Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân nói vậy sai rồi, ta đâu có bất kính với Thần Hồ, mà là chủ động dung hợp cùng Thần Hồ, cảm thụ một chút lực lượng của Thần Hồ.

Còn ta mặc y phục ra sao Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân cũng định quản à? Mẹ ta là nữ nhân Miêu tộc, tính ra như vậy trên người ta cũng có một nửa huyết thống man di, có mặc y phục Miêu tộc cũng có gì không đúng?”

Đông Hoàng Thái Nhất còn chưa kịp trả lời, một giọng nói già nua khác đã vang lên: “Sao vậy, Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân coi thường đám man di Miêu Cương chúng ta hay sao? Bái Nguyệt Giáo ta tọa lạc tại Miêu Cương, trong giáo ta cũng có không ít người Miêu Cương. Nếu ngươi không thích nhìn thì tới nói với giáo chủ đi, sau đừng thu người Miêu làm đệ tử nữa.”

Một hướng khác, một ông lão mặc áo xám chậm rãi đi tới.

Ông lão này lưng gù, áo xám phủ đầy phù văn kỳ quái.

Gương mặt hắn cũng xăm hoa văn kỳ dị, tay cầm một chiếc gậy chống bằng xương, dáng vẻ quỷ dị đáng sợ.

Ông lão này chính là Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo, là cường giả đứng trong ba hạng đầu của Bái Nguyệt Giáo.

Hắn là người Miêu, lúc này nghe Đông Hoàng Thái Nhất nói vậy đương nhiên phải lên tiếng chế giễu.

Đông Hoàng Thái Nhất cau mày nói: “Gia nhập Bái Nguyệt Giáo ta đương nhiên không tính là man di Miêu Cương. Hôm nay Bái Nguyệt Giáo ta thân là đại phái đệ nhất Ma đạo, đương nhiên phải có quy củ rồi. Cứ đưa những thói xấu của man di vào Bái Nguyệt Giáo ta như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

Ngay lúc Đại Tế Ti định nói gì đó, Thần Hồ lại có chấn động kịch liệt truyền tới.

Ngay lập tức, Đại Tế Ti và Đông Hoàng Thái Nhất không hề đấu khẩu nữa, cùng quay đầu theo hướng đó.

Ngay cả thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng rút chân khỏi Thần Hồ, đứng dậy nhìn chằm chằm theo hướng có tiếng động.

Chấn động kia càng lúc càng lớn, lực lượng như muốn xông thẳng tới chân trời, có điều tới một điểm nào đó lại bắt đầu co lại, cuối cùng dần bình tĩnh.

Cuối Thần Hồ, vách núi nứt ra, một người thanh niên mặc y phục màu xanh nhạt từ trong bước ra.

Thanh niên này tướng mạo như mới khoảng ba mươi, mặc dù cũng anh tuấn nghiêm túc, nhưng dung nhan lại không quá xuất chúng.

Điểm thật sự thu hút trên người hắn là ánh mắt, như ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần, lại có cảm giác thê lương như thuở hồng hoang.

Người này chính là Dạ Thiều Nam, giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, được xưng là đại ma đầu đệ nhất thiên hạ sau thời Độc Cô Duy Ngã!

Mặc dù lúc này bề ngoài của Dạ Thiều Nam không giống như lời đồn đại trên giang hồ, không phải ma đầu tuyệt thế giết người không chớp mắt, cả ngày ngâm mình trong máu tươi luyện công.

“Chúc mừng giáo chủ xuất quan, Bái Nguyệt Giáo ta thiên thu vạn tái, nhật nguyệt đồng huy!”

Đông Hoàng Thái Nhất đi tới trước nhất, khom mình hành lễ chúc mừng.

Đại Tế Ti khinh thường liếc nhìn Đông Hoàng Thái Nhất một cái, cười lạnh một tiếng.

Còn nói Miêu Cương chúng ta là man di, tên người Trung Nguyên nhà ngươi chỉ nịnh nọt là giỏi.

Đại Tế Ti có bối phận rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả Dạ Thiều Nam. Hắn không trắng trợn như Đông Hoàng Thái Nhất, chỉ cúi thấp thân hình còng còng của mình xuống, trầm giọng nói: “Chúc mừng giáo chủ, Bổ Thiên Tâm Kinh đã đại thành.”

Dạ Thiều Nam gật nhẹ đầu, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Thiên thu vạn tái? Ngày trước Côn Luân Ma Giáo cường thịnh như vậy cũng chỉ xưng bá giang hồ được trăm năm mà thôi, đợi vạn năm sau có lẽ Bái Nguyệt Giáo ta mới có tư cách nói lời này.”

Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói: “Giáo chủ khiêm tốn rồi, Côn Luân Ma Giáo làm việc quá mức bá đạo cực đoan nên mới rơi vào kết cục như vậy. Có giáo chủ đại nhân, Bái Nguyệt Giáo ta chắc chắn không như Côn Luân Ma Giáo, không phải phù dung sớm nở tối tàn!”

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cười hì hì nói: “Giáo chủ, cứ để bọn họ nói mấy lời khen thôi, ta tặng ngài một món quà nhé. Ta tốn bao công mới lấy được đó.”

Nói xong, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vung tay, một đóa tuyết liên được chân khí bao bọc bay về phía Dạ Thiều Nam.

Dạ Thiều Nam nhẹ nhàng giơ tay điểm lên, chân khí bùng nổ, cánh hoa tuyết liên bay lượn, hết sức mỹ lệ.

Dạ Thiều Nam lắc đầu nói: “Được rồi, không làm trò nữa. Báo tin ta đã xung quanh cho mọi người trong Bái Nguyệt Giáo, ta phải ra ngoài một chút.”

Đông Hoàng Thái Nhất ngẩn người nói: “Đi đâu?”

Dạ Thiều Nam đưa mắt nhìn sang phía tây, thản nhiên nói: “Long Hổ Sơn, Thiên Sư Phủ!”

Dạ Thiều Nam vừa luyện đại thành Bổ Thiên Tâm Kinh xong đã muốn tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, có là kẻ ngu cũng biết hắn định làm gì.

Đông Hoàng Thái Nhất chần chờ một chút rồi nói: “Động thủ với tông môn Chính đạo ngay bây giờ ư, làm vậy có nôn nóng quá không? Hơn nữa tuấn kiệt

trẻ tuổi mà nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng đã bại lộ thân phận, hóa ra là Sở Hưu đứng hạng đầu trên Long Hổ Bảng. Hôm nay các thế lực bên Đông Tề liên thủ đang tấn công Quan Trung Hình Đường. Giáo chủ ngài động thủ vào lúc này sẽ gây ra sóng gió rất lớn, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt tất cả mọi người về đây. Như vậy khác nào giúp nhánh Ẩn Ma giải vây.”

Dạ Thiều Nam nhìn lên không trung nói: “Nôn nóng ư? Một vạn năm quá lâu, người như ta không tính được xa như vậy, chỉ tranh một sớm một chiều.

Làm hàng xóm với lão thiên sư đã lâu nhưng chưa từng thỉnh giáo, đúng là đáng tiếc.

Còn về nhánh Ẩn Ma, không cần lo bên bọn chúng . Không có Độc Cô Duy Ngã, chúng chỉ là năm bè bảy mảng, chẳng có kết quả gì đâu.

Bái Nguyệt Giáo ta làm việc cần gì phải cố kỵ nhiều? Vô tình giúp chúng là vận may của chúng. Hại bọn chúng, chúng cũng phải che miệng mà chịu!”

Dạ Thiều Nam nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ bá đạo cứng rắn trong đó còn mạnh hơn cả La Thần Quân.

Có lẽ đám người Đông Hoàng Thái Nhất còn phải cố kỵ nhánh Ẩn Ma thế này thế kia, nhưng thực tế Dạ Thiều Nam đã không để nhánh Ẩn Ma trong mắt.

Chuyện ta muốn làm thì ta làm, cần gì lo tới kẻ khác. Giúp chúng cũng được, hại chúng chả sao, đối với Dạ Thiều Nam chuyện này không quan trọng.

Nói xong, thân hình Dạ Thiều Nam bay lên, chốc lát đã không còn tăm hơi.

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhíu mày, huýt sáo một tiếng: “Giáo chủ đại nhân thật bá đạo.”

Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn nàng một cái, cau mày nói: “Hình tượng hình tượng, chú ý hình tượng. Dẫu sao ngươi cũng là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo ta, bị người ta thấy cái bộ dáng này thì còn ra thể thống gì nữa?”

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chỉ cười khẽ hai tiếng, không buồn để ý tới Đông Hoàng Thái Nhất, trực tiếp quay người bỏ đi.

Trong Bái Nguyệt Giáo mặc dù thực lực thánh nữ Bái Nguyệt Giáo kém xa tít tắp Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu Cửu Đại Thần Vu Tế, nhưng địa vị hai bên lại là bình đẳng. Thậm chí thánh nữ còn cao hơn Cửu Đại Thần Vu Tế nửa bậc.

Hơn nữa các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không phải dùng việc khổ tu để tăng cường thực lực. Giờ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn chưa có thực lực bằng Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng ngày sao ra sao, không nói trước được.

Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt đen kịt, quay sang Đại Tế Ti nói: “Ngươi nhìn nàng xem, còn ra thể thống gì nữa?”

Đại Tế Ti cười hắc hắc nói: “Chúng ta đều là man di Miêu Cương, tự do tự tại quen rồi, đương nhiên không có quy củ. Chỉ có đám người Trung Nguyên các ngươi lắm quy củ linh ta linh tinh.”

Nói xong Đại Tế Ti quay người bỏ đi.

Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục dây dưa trong chuyện nhỏ này nữa mà quay đi tìm người công bố tin tức Dạ Thiều Nam đã xuất quan.

Trong Bái Nguyệt Giáo, khi Đỗ Quảng Trọng bế quan, hắn là người tạm thời quản lý Bái Nguyệt Giáo.

Thánh nữ cả thâm niên thực lực đều quá thấp, không lo được những chuyện chi tiết. Đại Tế Ti cả ngày trốn trong phòng nghiên cứu mấy thứ linh tinh kỳ quái, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất phải ra mặt quản lý Bái Nguyệt Giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK