Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Chuyện lần này có vẻ không đúng, Đông Tề tập trung hỏa lực ở biên giới không chỉ là nhắm vào Bắc Yên, một phần nguyên nhân là nhắm vào ngươi!”
Sở Hưu cau mày nói: “Ta? Ta có thù hận gì với Đông Tề đâu?”
Mai Khinh Liên nói nhỏ: “Ngươi không có thù với Đông Tề nhưng ngươi có thù với võ lâm Chính đạo!
Lần này Đông Tề khi xuất binh thảo phạt Bắc Yên, ngươi có biết khẩu hiệu của bọn chúng là gì không?
Bọn chúng nói Bắc Yên trọng dụng tên hung đồ Ma đạo như ngươi, đảo loạn triều đình, gây họa cho bách tính Bắc Địa.
Bọn họ tiến đánh Bắc Yên chính là cứu bách tính Bắc Yên khỏi ma uy.
Quan trọng nhất là chuyện lần này do Thuần Dương Đạo Môn liên thủ với Chân Vũ Giáo khởi xướng, võ lâm Chính đạo ở Đông Tề theo chân như mây.
Ngươi còn cho rằng chuyện này không liên quan tới ngươi không?”
Sở Hưu nhíu mày, đương nhiên chuyện này có liên quan tới y rồi. Phải nói là đối phương đang nhắm vào y!
Nhưng Sở Hưu lại rất nghi hoặc, rốt cuộc Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo lại lên cơn gì đây? Sao nhất quyết phải ra tay với y vào lúc này? Theo lý mà nói Dạ Thiều Nam đoạt được ma chủng, phải thu hút thù hận hơn y mới đúng.
Mai Khinh Liên lại nói: “Bên phía triều đình Bắc Yên đang chờ ngươi tới bàn bạc đấy, chắc bên bọn họ cũng luống cuống rồi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới hoàng cung Bắc Yên.
Lúc này trong hoàng cung Bắc Yên, ngoài Hạng Lê, còn có Hạng Sùng, Bắc Cung Bách Lý, hoàng tộc Bắc Yên và những người có thế lực trong quân đội.
Đại quân Đông Tề áp sát biên giới, đối với toàn bộ Bắc Yên, đây là chuyện rất hệ trọng.
Tuy lần trước dưới sự dẫn dắt của Hạng Long, Bắc Yên đã thắng trận. Nhưng thắng là chỉ với bên mình, Đông Tề cũng không bị thương tổn tới gân cốt.
Còn cuối cùng Đông Tề không tiếp tục đánh là vì không muốn tổn thương quá lớn, lại thêm tính cách Lữ Hạo Xương vốn chỉ muốn ổn định, có bị Bắc Yên cắn mất một miếng thịt cũng không sao, dù sao cũng không cắn chết được mình.
Còn bây giờ Đông Tề rục rịch trở lại, Bắc Yên có ngăn cản được không vẫn là ẩn số.
Lúc này thấy Sở Hưu rốt cuộc cũng đến, Hạng Lê vội vàng nói: “Sở đại nhân, mau mau ngồi xuống. Sở đại nhân có ý kiến gì về chuyện Đông Tề hay không?”
Lúc này Hạng Lê đã rất bối rối, thậm chí có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hắn làm hoàng đế cũng chẳng dễ dàng gì.
Trước khi thượng vị thì trải qua một đợt chém giết đầy gió tanh mưa máu, khó nhọc lắm mới đoạt được hoàng vị.
Còn sau khi lên làm hoàng đế, Hạng Lê còn chưa kịp hưởng thụ quyền lực, vừa đăng cơ đã phải học tập cả đống thứ.
Hắn không thể so với phụ hoàng Hạng Long, nhưng cũng không thể để thua Lữ Hạo Xương của Đông Tề.
Kết quả không đợi hắn học xong đã có tin Đông Tề tập kết quy mô lớn tấn công. Chuyện này khiến Hạng Lê thiếu chút nữa khóc rống lên.
Có ức hiếp người đến mấy cũng không thể như vậy được.
Hạng Long đánh bại Đông Tề nhiều năm rồi, đâu thấy các ngươi báo thù. Kết quả ta vừa lên làm hoàng đế các ngươi lại tới đánh, có phải chọn hồng mềm rồi mới bóp không?
Lúc này Hạng Sùng ở bên cạnh lại hừ lạnh nói: “Bệ hạ, ngài còn hỏi hắn có ý tưởng gì không à? Chẳng lẽ ngài không phát hiện trận đại chiến này vốn là do Sở Hưu dẫn tới!
Trong giang hồ Chính đạo không dung tha cho Ma đạo, Sở Hưu uy phong trên giang hồ, thu hút một loạt thù hận, cuối cùng nhân quả lại rơi vào Bắc Yên ta!”
Tuy bây giờ Hạng Sùng đã ủng hộ Hạng Lê leo lên hoàng vị, thậm chí còn thấy cảm kích vì đối phương không thu hồi quyền lợi của Cung Phụng Đường hoàng thất, nhưng hắn vẫn ngứa mắt với tên Sở Hưu kia.
Trong đó có nguyên nhân về Hạng Long. Trước đó Hạng Sùng chưa từng quen biết Sở Hưu, nhưng trước khi chết Hạng Long đã nói xấu Sở Hưu nhiều lần, khiến hắn rất e ngại.
Ngoài ra lần tranh đoạt hoàng vị, Hạng Sùng đã thất bại, hắn có thái độ tốt với Sở Hưu mới gọi là lạ.
Sở Hưu nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Vương gia nói câu này là đuối lý rồi. Các ngươi nghĩ xem, cho dù không có ta, Đông Tề có tiến đánh Bắc Yên hay không?
Xưa kia tiên đế còn sống, dựa vào uy danh của tiên đế, Đông Tề còn không dám làm gì quá đáng. Nhưng tiên đế vừa mất, các ngươi có nghĩ tới chuyện Đông Tề sẽ ra tay không?
Căn cơ và lực lượng của Bắc Yên không bằng Đông Tề, đương nhiên phải làm theo tiên đế, liên thủ với thế lực giang hồ ở Bắc Yên. Cuối cùng vẫn phải nhờ tới ta thôi!
Hơn nữa Đông Tề đã chịu thiệt một lần, chẳng lẽ bọn họ còn chịu thiệt lần nữa? Chắc chắn Đông Tề cũng muốn lợi dụng lực lượng võ lâm ở Đông Tề.
Đạo môn là quốc giáo của Đông Tề, ngươi nói xem chẳng lẽ Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo lại không ra tay? Nói tới nói lui thì kết quả vẫn vậy thôi, sao Sở Hưu ta lại phải gánh tội?”
Sở Hưu nói câu này đảo ngược nhân quả, nhưng chẳng có sơ hở gì, mọi người ở đây còn cảm thấy y nói rất có lý. Thực ra bọn họ cũng nghĩ Đông Tề sẽ động thủ sau cái chết của Hạng Long, thậm chí còn đề phòng một thời gian. Nhưng suốt quãng thời gian đó Đông Tề vẫn không có động tĩnh gì, ai ngờ bọn họ vừa thả lỏng một chút thì Đông Tề đã tập trung lực lượng ở biên giới.
Trên thực tế, Đông Tề tấn công Bắc Yên đúng là lỗi của Sở Hưu.
Đám người Bắc Yên quá đề cao Lữ Hạo Xương, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời hắn là ngồi yên ổn trên ngôi hoàng đế, sống không công lao không lầm lỗi đến lúc chết. Chuyện thống nhất thiên hạ gì đó cứ giao cho đời sau là được.
Cho nên, dù là ngày Hạng Long chết, hắn cũng chỉ vui mừng bố trí yến tiệc, tiện đó ngủ với ba tú nữ mới vào cung, ngoài ra không có hành động gì khác.
Nếu đám người Vân Mộng Tử không xúi giục, Đông Tề cũng không ra tay.
Hạng Sùng bên kia trừng mắt với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu nói có lý, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên phản bác ra sao.
Hạng Lê ở bên kia vội vàng lên tiếng hòa giải: “Hoàng thúc, Sở đại nhân, hai người đều muốn tốt cho Bắc Yên, hai bên đều không có vấn đề gì. Nhưng trước mắt đại quân của Đông Tề đang áp sát biên giới, dù sao chúng ta cũng phải nghĩ cách mới được.”
Nghe Hạng Lê nói như vậy, Hạng Sùng cũng không nhắm vào Sở Hưu, nhưng hắn cũng không có cách nào hay.
Cả cuộc đời này đa số thời giờ hắn chỉ bế quan trong Cung Phụng Đường hoàng thất tu luyện võ đạo, không quan tâm tới những chuyện khác. Bảo hắn ra tay giết người thì được, nhưng ngoài ra hắn chẳng biết gì.
Cho nên Hạng Lê lại đưa mắt sang nhìn Sở Hưu. Hắn cực kỳ tin tưởng Sở Hưu, dù sao vị này cũng trải qua vài lần Chính Ma Đại Chiến, khuấy động phong vân trên giang hồ. Không có người nào chất vấn thực lực của Sở Hưu, cũng không có ai chất vấn năng lực của y.
Sở Hưu suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất ngăn, không có gì lớn.
Chư vị đừng quên Bắc Yên của bây giờ còn cường đại hơn Bắc Yên vài chục năm trước. Khi đó Bắc Yên còn chống cự được trước Đông Tề, vì sao bây giờ lại không thể?
Chuyện này có các thế lực giang hồ tham dự, cho nên cũng phải ra tay theo hai phía chiến trường và giang hồ.
Giang hồ thì giao cho ta, chiến trường phải nhờ vào các vị như Bắc Cung đại tướng quân.
Hơn nữa chính cách mà tiên đế bố trí cho Bắc Yên cũng rất thích hợp, dùng lại lần nữa cũng không sao.”
Hạng Lê nghi hoặc hỏi: “Chính sách gì?”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Hợp tung, liên hoành.”
Chương 1317 Phiền toái của Đại Quang Minh Tự 1
Hiện tại lợi ích của Sở Hưu và Bắc Yên đã gắn chặt với nhau, lại thêm bên phía Đông Tề rõ ràng đang nhắm vào Sở Hưu, trong thời điểm này Sở Hưu cũng không thể nương tay, toàn tâm toàn ý giúp Hạng Lê bày mưu tính kế.
Một là Bắc Yên không thể chống nổi Đông Tề, muốn đối phó với Đông Tề thì phải kết hợp tất cả mọi lực lượng có thể kết hợp được.
Tuy Hạng Lê không quá thông minh nhưng cũng không phải loại ngu ngốc, hắn lập tức phản ứng lại: “Tây Sở?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng, chính là Tây Sở.
Môi hở răng lạnh, ai cũng hiểu đạo lý này, chỉ cần hoàng tộc Tây Sở không phải thằng ngốc, chắc chắn bọn họ sẽ biết lúc này nên lựa chọn ra sao.
Hơn nữa tiên đế cũng là người nhìn xa trông rộng, tìm Giang Sơn Các tới, để bọn họ quản lý Ngụy Quận, còn có thể làm cứ điểm chống lại Đông Tề. Từ đó ba bên liên thủ, uy thế sẽ mạnh hơn vài chục năm trước.”
Lúc này Hạng Lê lại cười khổ nói: “Không thể trông cậy vào Giang Sơn Các được, phụ hoàng cái gì cũng tốt, nhưng chỉ tính sai một điểm, đó là độ vô sỉ của Giang Sơn Các!
Vừa có tin tức truyền lại, Giang Sơn Các đã chính thức lập quốc tại Ngụy Quận, lấy tên là Vệ Quốc.
Nhưng Vệ Quốc này không phải Vệ Quốc ủng hộ Bắc Yên ta mà là Vệ Quốc của Đông Tề.
Lũ khốn kiếp bội bạc này lại chọn các gia nhập dưới trướng Đông Tề!”
Sở Hưu nghe vậy chỉ thoáng kinh ngạc, không thể coi là sửng sốt.
Giang Sơn Các lựa chọn như vậy cũng không có gì là lạ.
Chim khôn biết chọn cành cây mà đậu, Giang Sơn Các biết Bắc Yên đang suy nghĩ gì, đơn giản là coi bọn họ là khiên thịt chống lại Đông Tề mà thôi.
Nhưng bây giờ Đông Tề cũng có thể hứa hẹn cho Giang Sơn Các dựng nước, hơn nữa uy thế của Đông Tề còn lớn hơn Bắc Yên. Cứ thế thì Bắc Yên còn ưu thế gì?”
Phải nói kể từ khi Hạng Long dẫn Giang Sơn Các tới thống lĩnh Ngụy Quận, hắn nên nghĩ tới điều này.
Nhưng không biết do trước khi chết đầu óc Hạng Long không được tốt, hay hắn mù quáng đánh giá cao lực lượng của Bắc Yên, cho nên lúc này mới có hậu quả như vậy.
Sở Hưu xua tay nói: “Ai cũng có quyền chọn phe, đám người Giang Sơn Các đã phản bội đứng về phía Đông Tề, cuối cùng sẽ tự nhận hậu quả thôi. Trước mắt thêm một Giang Sơn Các thì không nhiều mà thiếu một Giang Sơn Các cũng không ít.
Kế hợp tung liên hoành cần có thời gian, chuyện này phải xem Bắc Cung đại tướng quân có ngăn chặn được không.”
Bắc Cung Bách Lý trầm trọng nói: “Trấn Quốc Ngũ Quân đã chuẩn bị xuất phát tới tiền tuyến. Yên tâm, chúng ta không phải loại vô dụng, Đông Tề không dễ gì thắng được đâu.”
Hạng Sùng ở một bên thấy Sở Hưu ban bố hiệu lệnh như vậy có hơi khó chịu, nhưng hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Mình không am hiểu chuyện này, Bắc Cung Bách Lý là đại tướng, chiến trường mới là nơi hắn đánh cờ.
Hạng Lê vừa leo lên hoàng vị, bản thân còn đang ngây ngẩn. Hắn mà ra lệnh, e là Hạng Sùng cũng không dám chấp hành.
Có thể nói, ở đây người duy nhất có quyền lên tiếng về đại thế của thiên hạ vẫn là Sở Hưu.
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy, chọn một nhóm người đủ trọng lượng lại khéo ăn nói tới Tây Sở, tìm kiếm đồng minh. Trước đây Bắc Yên và Tây Sở liên minh là do ai thúc đẩy?”
Hạng Sùng sắc mặt kỳ quái nói: “Là Độc Long Sĩ - Dương Công Độ, nhưng hắn đã chết.”
Sắc mặt Sở Hưu cũng lộ vẻ kỳ quái đương nhiên y biết đối phương đã chết, hơn nữa còn chết ngay trước mặt Sở Hưu.
Tuy tên kia không có tầm mắt, nhưng miệng lưỡi lại rất lợi hại, nếu hắn ra tay thì thuyết phục Tây Sở rất đơn giản.
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chuyến này đành phải phiền vương gia thôi. Đây là chuyện tốt, dù sao thân phận vương gia của ngươi cũng đủ.”
Sắc mặt Hạng Sùng hơi đỏ lên nói: “Bản vương không giỏi ăn nói, vạn nhất lúc đó không nói rõ được, e là hỏng chuyện.:
Trước đó phần lớn thời gian Hạng Sùng chỉ ở trong Cung Phụng Đường hoàng thất tu luyện, bảo hắn đi thực hiện nhiệm vụ này, hắn cũng không tự tin.
Hạng Lê nói: “Hay là thế này đi, chuyện này do Sở đại nhân và hoàng thúc cùng xử lý.
Hoàng thúc có thể đại diện cho triều đình Bắc Yên, còn Sở đại nhân có thể đại diện cho giang hồ Bắc Yên.
Môi hở răng lạnh, nếu triều đình Tây Sở lung lay, e là giang hồ Tây Sở cũng chẳng được bình yên. Dù sao trong thiên hạ đó cũng là nơi quản lý thế lực giang hồ lỏng lẻo nhất.
Sở đại nhân và Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo cùng là người trong Ma đạo, nếu có thể thuyết phục Bái Nguyệt Giáo xuất thủ chẳng phải càng tốt ư?”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Hạng Lê, hắn cũng không ngốc, còn học được cách suy một ra ba.
Thuyết phục một số thế lực Ma đạo ra tay thì không thành vấn đề, nhưng đối phương là Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu cũng không dám nói chắc chắn sẽ thành công.
Kẻ yếu tốt nhất đừng đi phỏng đoán suy nghĩ của cường giả, vì ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới đó, cho nên ngươi cũng không biết rốt cuộc cường giả cảnh giới đó suy nghĩ ra sao.
Sở Hưu gật đầu nói: “Không thành vấn đề, nhưng trước khi đi Tây Sở, ta còn một chuyện ở Bắc Yên cần giải quyết.”
Hạng Lê sửng sốt nói: “Ở Bắc Yên còn gì cần giải quyết?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự đang bắt đầu, vạn nhất bọn chúng đánh lén, thì chúng ta sẽ rất khó đối phó, cho nên phải giải quyết Đại Quang Minh Tự trước rồi mới có thể tới Tây Sở.”
Hạng Lê lập tức nói: “Sở đại nhân định giải quyết Đại Quang Minh Tự như thế nào, bên phía triều đình chắc chắn sẽ phối hợp.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, lần này ta không định liều mạng với Đại Quang Minh Tự, trong thời gian ngắn là giải quyết được thôi.”
Sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, triều đình Bắc Yên lập tức tiến hành.
Chiến tranh dính tới chuyện diệt quốc, không ai dám coi thường, cho dù là tên lính quèn dưới tầng chót nhất cũng thấy thần kinh căng thẳng.
Bên phía Sở Hưu lại gọi đám người Thương Thiên Lương, đi gây sự với Đại Quang Minh Tự.
Nhưng khi Sở Hưu tới tìm Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương lại giữ cảnh giác nhìn Sở Hưu: “Tiểu tử kia, ngươi còn chưa xong à? Nhất quyết ép bằng hết lợi ích của lão phu hay sao?
Ta không đánh được lão hòa thượng Hư Từ của Đại Quang Minh Tự, ngươi có nói tới nở hoa thì lão phu cũng không đánh nổi.”
Sở Hưu như cười như không nói: “Thương thành chủ sợ rồi à? Đường đường chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền mà còn chưa đánh đã sợ, đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó.”
Thương Thiên Lương khịt mũi coi thường nói: “Không đánh được là không đánh được, có gì mà mất mặt? Truyền thừa của Đại Quang Minh Tự bày ở đó, e là thực lực của lão hòa thượng Hư Từ còn mạnh hơn tổ tiên Thương gia ta. Không đánh được hắn cũng chẳng có gì là mất mặt.”
Có lẽ Thương Thiên Lương trưởng thành trong Lục Đô nên xưa nay hắn chưa từng coi trọng tiếng tăm hay mặt mũi. Đối với hắn mà nói, tiếng tăm mặt mũi còn không quan trọng bằng một cái bánh ngô.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Yên tâm đi, lần này ta không bảo ngươi liều mạng, kéo ngươi đi cho tăng thanh thế thôi.
Đạo môn liên thủ với Đông Tề, cho đại quân áp sát biên giới. Trong thời điểm này dù thế nào ta cũng không thể liều mạng chết chung với Đại Quang Minh Tự được!”
Chương 1318 Phiền toái của Đại Quang Minh Tự 2
Thương Thiên Lương nghi hoặc nhìn Sở Hưu một lúc, đi cùng ngươi còn có thể không chết người? Chuyện này thì Thương Thiên Lương cực kỳ nghi ngờ.
Hơn nữa hắn cũng rất nghi ngờ liệu có phải số mệnh của Sở Hưu có chữ sát không, cho nên sát khí mới nặng như vậy. Nên bảo y tới tìm Viên Cát tính số.
Nhưng với tính cách của Viên Cát đại sư, cho dù hắn có tính ra, chắc chắn hắn cũng chỉ nói Sở Hưu là mệnh cách thiên nhân, thiên hạ vô song.
Khi Sở Hưu dẫn người tới Đại Quang Minh Tự, thật ra Đại Quang Minh Tự cũng đã nghe được tin tức liên quan tới Đông Tề.
Đông Tề có hành động lớn như vậy, trực tiếp gây ra chiến tranh hai nước, đây không phải là sóng gió trên giang hồ nữa rồi.
Trong Đại Hùng Bảo Điện, Hư Vân nhíu mày một cái: “Đúng là ta coi thường Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu rồi, không ngờ hai người bọn họ lại có kế lớn như vậy.”
Viên Quảng ở bên cạnh nói: “Theo ta thấy đây không phải quyết định của hai vị chưởng môn kia mà là kế hoạch của Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư.
Năm xưa Vân Mộng Tử là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân, cũng là người có hy vọng lên làm chưởng giáo nhất.
Còn Hàn Cửu Tư là chưởng giáo Chân Vũ Giáo tám trăm năm trước, cả hai đều rất nóng tính nhưng đồng thời bọn họ làm việc cũng cực kỳ quả quyết, bố trí mưu đồ, dũng mãnh vô song.”
Nghe Viên Quảng nói vậy, Hư Từ và Hư Vân nhìn nhau, âm thầm gật đầu một cái.
Cũng may bên phía Đại Quang Minh Tự bọn họ là Viên Quảng, một tiền bối đã về hưu từ tám trăm năm trước, không tranh không đoạt. Bằng không cũng là một phiền toái.
Hư Tĩnh ở một bên nói: “Nếu vậy Đại Quang Minh Tự chúng ta nên xử trí ra sao? Bên Đạo môn không đưa tin gì tới.”
Viên Quảng cười khổ nói: “Theo những gì ta biết về hai người bọn họ, bọn họ sẽ không đưa tin cho ngươi.
Đặc biệt là Vân Mộng Tử này, tám trăm năm trước là lúc uy thế của Thuần Dương Đạo Môn còn cường đại, việc bọn họ giỏi nhất chính là ỷ thế đè người.
Bây giờ đại thế của Đông Tề đã sắp thành, chuẩn bị thảo phạt triều đình tôn thờ tà ma là Bắc Yên.
Chính Ma không đội trời chung, mọi chuyện bày sẵn trước mặt chúng ta rồi, chẳng lẽ chúng ta có thể coi như không thấy?”
Mọi người ở đây đều nhíu mày. Chính xác, bây giờ bên phía Đạo môn không liên hệ với bọn họ mới là khó giải quyết nhất.
Chẳng phải nhánh Phật môn các ngươi được coi là tông môn chí tôn trong võ lâm Chính đạo hay sao? Giờ chúng ta ra tay tiêu diệt Ma đạo, hơn nữa còn làm ngay trước cửa nhà các ngươi, các ngươi đứng đấy nhìn không thấy xấu hổ à?
Cho dù Đại Quang Minh Tự thật sự không biết xấu hổ, nhưng ngày sau bọn họ cũng sẽ bị Đạo môn chế nhạo, mất đi danh tiếng.
Mọi người ở đây còn đang đắn đo, bên ngoài đột nhiên có một tiểu sa đi hốt hoảng chạy vào nói: “Phương trượng! Thủ tọa! Không xong rồi!
Tên Sở Hưu kia dẫn theo một đám thủ hạ đi thẳng tới sơn môn Đại Quang Minh Tự chúng ta, lúc này đang lên núi rồi!”
Vừa nghe câu này, sắc mặt mọi người ở đây đều tối sầm.
Phách lối! Quá phách lối!
Bây giờ trong tay Sở Hưu ngươi còn có phiền phức ngập trời, chúng ta còn chưa nghĩ ra có nên tới gây chuyện với ngươi không mà ngươi còn dám chủ động chạy tới cửa? Muốn chết phải không?
Đang lúc mọi người ở đây chuẩn bị đi ra, Hư Tĩnh đột nhiên nói: “Phương trượng sư huynh, cẩn thận có bẫy!”
Hư Từ gật nhẹ đầu, hắn biết Hư Tĩnh có ý gì.
Thật ra cho dù gộp toàn bộ lực lượng trong tay Sở Hưu lại cũng không thể uy hiếp đến Đại Quang Minh Tự.
Nhưng bây giờ y lại chủ động tới gây sự trước khi phiền toái tới chỗ mình. Nếu Sở Hưu không bị điên thì là có chỗ dựa.
Với tính cách của Sở Hưu, chắc chắn là trường hợp sau.
Trước cửa lớn của Đại Quang Minh Tự, tất cả cao thủ của Sở Hưu đứng bệ vệ ở đó, như tới du sơn ngoạn thủy.
Không phải lúc nào cũng có cơ hội quan sát Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự ở khoảng cách gần như vậy.
Nhưng lúc này đám võ giả thủ vệ Đại Quang Minh Tự lại cảnh giác nhìn đám người Sở Hưu, sắc mặt ai nấy đều ra vẻ thấy chết không sờn. Hiển nhiên nếu đám người Sở Hưu dám xông vào sơn môn, bọn họ cũng có can đảm liều mạng.
Cửa lớn chậm rãi đẩy ra, đám người Hư Từ bước tới, nhìn Sở Hưu với vẻ bất thiện.
Hư Ngôn là người đầu tiên lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi tới Đại Quang Minh Tự của chúng ta làm gì?”
Sở Hưu cười cười nói: “Đại Quang Minh Tự các ngươi đâu phải đầm rồng hang hổ gì? Sao ta không đến được?”
Hư Ngôn hừ lạnh nói: “Sở Hưu, đừng nói mấy lời mỉa mai đấy. Đạo môn liên thủ với Đông Tề áp sát Bắc Yên, bây giờ ngươi đang gặp phiền toái rất lớn, chẳng lẽ ngươi tới Đại Quang Minh Tự ta là để ngắm cảnh hay sao?”
Sở Hưu thần sắc nghiêm túc trầm giọng nói: “Hư Ngôn đại sư nói đúng, ta tới Đại Quang Minh Tự là có liên quan tới chuyện này.”
Tất cả mọi người trong Đại Quang Minh Tự đều sửng sốt.
Đạo môn liên thủ với Đông Tề tấn công Bắc Yên, ngươi tới tìm Đại Quang Minh Tự chúng ta làm cái gì?
Hư Ngôn cười lạnh nói: “Ngươi tới đây chắc không phải định nói với chúng ta cái gì mà Đạo Phật không đội trời chung, khích bác chúng ta rất tay giúp ngươi đấy chứ?
Nếu ngươi có suy nghĩ này, ta khuyên ngươi đi về luôn đi. Tuy ngày ngày chúng ta đều đọc kinh Phật nhưng còn chưa đọc tới mức đầu óc mất minh mẫn!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên ta cũng muốn Đại Quang Minh Tự các ngươi làm thế, nhưng đáng tiếc, chắc chắn các ngươi sẽ không làm theo.
Ngược lại, ta còn lo Đại Quang Minh Tự các ngươi ra tay sau lưng Trấn Võ Đường chúng ta. Cho nên hôm nay ta ra mặt trước, dù sao xuống tay trước cũng tốt hơn động thủ sau.”
Vừa nghe câu này, mọi người trong Đại Quang Minh Tự chỉ muốn lên tiếng mắng chửi.
Bọn họ chưa từng nghe có lý do nào vô căn cứ như vậy!
Chỉ vì lo lắng Đại Quang Minh Tự sẽ ra tay sau lưng ngươi cho nên ngươi chủ động tới cửa, thế này là sao? Vọng tưởng bị bức hại? Lúc nào cũng nghĩ có điêu dân muốn hại trẫm?
Đúng là đáng thương, chuyện lần này vốn không phải Đại Quang Minh Tự gây ra, thậm chí vừa rồi bọn họ còn ngồi thảo luận xem rốt cuộc có nên xuất thủ hay không, còn chưa quyết định.
Hư Từ trầm giọng nói: “Sở Hưu, rốt cuộc ngươi định làm gì? Chỉ vì lý do nực cười này mà ngươi tự dẫn người tới, hung hăng đến trước cửa Đại Quang Minh Tự ta?”
Sở Hưu sắc mặt nghiêm túc nói: “Hư Từ phương trượng, lý do này không nực cười, ngược lại còn rất quan trọng.
Muốn diệt địch ngoài thì phải bình định thù trong. Bên phía ta đang chống cự Đông Tề và Đạo môn, nhưng nếu sau lưng lại bị người ta đâm đao, ta biết nói lý với ai đây?”
Sở Hưu nói với vẻ lý lẽ thẳng thừng như vậy khiến Hư Từ thiếu chút nữa bật cười: “Vậy ngươi nói đi, ngươi tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi định ra tay trước, diệt Đại Quang Minh Tự chúng ta hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều có vô số cao thủ thế hệ trước đang bế quan. Ta chỉ mang theo một ít người, không thể diệt Đại Quang Minh Tự được. Dõi mắt ra khắp giang hồ cũng không có ai diệt được Đại Quang Minh Tự.
Ta tới chỉ muốn xin một lời hứa của Đại Quang Minh Tự mà thôi.”
Chương 1319 Hèn hạ vô sỉ
“Hứa gì?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Lời hứa là trong chuyện này Đại Quang Minh Tự sẽ giữ trung lập, không được ra tay, hơn nữa còn phải thề với Phật Tổ.
Người xuất gia không nói dối, huống chi còn có lời thề với Phật tổ.”
Hư Từ nghe vậy lạnh lùng nói: “Không thể! Đại Quang Minh Tự ta sẽ không hứa hẹn gì với ngươi.
Sở Hưu, ngươi làm vậy là ép Đại Quang Minh Tự chúng ta. Có lẽ trước đó thì Đại Quang Minh Tự sẽ không động thủ nhưng bây giờ Đại Quang Minh Tự chúng ta cũng không ngại động thủ!”
Đừng nói Đại Quang Minh Tự còn chưa quyết định xem có động thủ hay không, cho dù Đại Quang Minh Tự hạ quyết tâm không xen vào, bọn họ cũng không hứa hẹn gì với Sở Hưu.
Đường đường là Đại Quang Minh Tự một trong Nam Bắc Nhị Phật Tông, từ bao giờ đã xuống giá tới mức phải hứa hẹn với một kẻ trong Ma đạo?
Sở Hưu nói câu này coi như đã chọc giận Hư Từ, hắn bước ra một bước, phật quang quanh người lấp lóe, uy thế cường đại ập thẳng tới chân trời, thậm chí giữa không trung cũng nghe loáng thoáng từng tiếng phật âm phạm xướng.
Sở Hưu cầm Tà Nguyệt Đao trong tay, tâm ma cũng áp chế khí linh của Tà Nguyệt Đao. Chỉ trong chớp mắt ma khí cuồng bạo ngất trời bộc phát, rõ ràng là bầu trời đầy sao nhưng lại có một vầng trăng phản chiếu trên đó, huyết nguyệt.
Thấy hai bên giằng co như vậy, Thương Thiên Lương thầm mắng chửi liên tục.
Ông đây tin ngươi mới là lạ!
Trước đó Sở Hưu còn thề thốt cam đoan với hắn lần này không cần động thủ, kết quả vừa tới cửa là bắt đầu khiêu khích, cuối cùng vẫn phải động thủ đấy thôi?
Nhưng lần này Sở Hưu không trực tiếp xuất đao mà ép uy thế của Tà Nguyệt Đao xuống rồi mỉm cười nói: “Hư Từ đại sư, đừng kích động như vậy. Lúc trước trong Nguyên Thủy Ma Quật ta đã lĩnh giáo võ công của đại sư, bây giờ cũng không muốn lĩnh giáo thêm lần nữa.
Ta yêu cầu một lời hứa của Đại Quang Minh Tự cũng không phải là lấy không, mà là trao đổi với các người.”
Thấy Sở Hưu thu hồi đao thế, Hư Từ cũng thu liễm khí thế một chút rồi hỏi: “Lấy gì ra trao đổi?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Lấy tính mạng của 27369 tăng nhân Phật môn trong Bắc Yên ra trao đổi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Lần này không riêng gì Hư Từ, tất cả võ giả Đại Quang Minh Tự đều bộc phát uy thế, như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Chư vị đại sư đừng kích động, lúc bình thường các ngươi gọi Sở Hưu ta như thế nào? Hung đồ Ma đạo đúng không?
Ta đã thành hung đồ Ma đạo rồi thì cũng phải làm việc xứng với danh hiệu này chứ.
Thế nào là Ma đạo? Hèn hạ vô sỉ, tàn nhẫn hiếu sát, làm đủ chuyện xấu, tội ác tày trời. Đúng không?
Nhưng lần này ta không trêu chọc gì Đạo môn mà Đạo môn không chỉ định chèn ép ta mà còn muốn hủy diệt căn cơ mà ta xây dựng suốt bao năm ở Bắc Yên!
Nguyên tắc của Sở Hưu ta là ai khiến ta chịu thiệt, ta cũng khiến mọi người khó chịu!
Tiếp theo ta phải dốc toàn lực đối phó với áp lực từ Đông Tề và Đạo môn, sau lưng không thể có gì sai sót. Cho nên lời hứa này, Đại Quang Minh Tự các ngươi cho thì cho, không cho cũng phải cho!
Nếu các ngươi thật sự không cho, ta sẽ ra lệnh một tiếng, tất cả sát thủ Thanh Long Hội ẩn nấp trong Bắc Yên sẽ lập tức cắt đầu toàn bộ 27369 tăng nhân Phật môn. Nhân quả này đều tính trên người Đại Quang Minh Tự các ngươi!
Hơn nữa triều đình Bắc Yên cũng sẽ hạ ý chỉ, diệt phật trong toàn bộ Bắc Yên!
Phàm là người tin Phật đều bị lưu đày ở vùng Cực Bắc hoang vu lạnh lẽo, người cất giữ kinh phật thì xử theo tội mưu phản!
Hư Từ đại sư, ngươi có tin không, chỉ trong một tháng thôi là toàn bộ Bắc Yên không còn chút vết tích của Phật môn.
Đến lúc đó các ngươi sẽ là tội nhân của toàn bộ Phật môn!”
Sở Hưu nói câu này khiến sắc mặt tất cả mọi người trong Đại Quang Minh Tự trắng bệch, cứ như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu. Thậm chí ngay cả Thương Thiên Lương cũng nhìn Sở Hưu với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chiêu này thật quá âm hiểm, từng thấy người thất đức nhưng chưa thấy ai thất đức như vậy.
Vì Đại Quang Minh Tự ở gần Bắc Yên, cho nên thế lực Đạo môn trong Bắc Yên không mạnh, ngược lại có một số chùa miếu nhỏ.
Những người này không phải là đệ tử Đại Quang Minh Tự nhưng cũng là đệ tử của Phật môn, coi như đồng nguyên.
Đây là tính mạng của hơn hai vạn đệ tử Phật môn, sao Đại Quang Minh Tự có thể thờ ơ cho được?
Lại thêm triều đình Bắc Yên mà ra lệnh diệt phật, căn cơ mà Đại Quang Minh
Tự gây dựng ở Bắc Yên suốt mấy ngàn năm cũng tan thành mây khói!
Nửa ngày sau Hư Từ mới gằn một câu ra khỏi kẽ răng: “Sở Hưu! Ngươi dám!”
Sở Hưu xách đao, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi xem ta có dám hay không?
Hư Từ đại sư, nếu ngươi có dũng khí thì đặt cược đi, hoặc là bây giờ bắt lấy ta ngay ở Đại Quang Minh Tự này cũng được. Quyền lựa chọn trên tay ngươi.”
Hư Từ luôn có vẻ trầm ổn tới cực điểm cũng tức tới mức tâm thần rung động. Một lúc lâu sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại nơi này, bần tăng thề với Phật tổ, trong thời gian Đông Tề và Đạo môn ra tay với Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự ta sẽ phong sơn, không tăng nhân nào được rời núi. Bây giờ ngươi hài lòng chưa?”
Sở Hưu trực tiếp thu đao, lại mỉm cười nói: “Hài lòng rồi, đương nhiên là hài lòng rồi. Hư Từ đại sư thật dứt khoát, tại hạ bái phục.
Đã vậy ta cũng không quấy rầy chư vị nữa.”
Nói xong Sở Hưu khoát tay, trực tiếp dẫn người xuống núi.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, Hư Ngôn đã giận tới phát run, thậm chí không nói nổi một lời.
Hư Tĩnh lạnh lùng nói: “Vô sỉ!”
Hư Vân hừ lạnh nói: “Nên giết!”
Viên Quảng ở bên cạnh thở dài một tiếng nói: “Tám trăm năm trước bần tăng cũng chưa từng thấy người trong Ma đạo nào bỉ ổi vô sỉ như vậy.
Đúng là thời thế thay đổi, lòng người cũng thay đổi.
Tám trăm năm trước ngay cả Ma đạo cũng phải làm theo quy củ, sao bây giờ lại biến thành như vậy?”
Hư Độ ở bên cạnh bĩu môi nói: “Đại đa số người trong Ma đạo vẫn làm theo quy củ. Kẻ không tuân theo quy củ chỉ có mình tên Sở Hưu kia thôi. Bằng không ngươi nghĩ hắn dựa vào đâu mà ngay lúc tuổi trẻ đã có thực lực như vậy?
Thực lực không mạnh bằng hắn thì bị hắn đánh chết, người không vô sỉ bằng hắn thì bị hắn lừa chết.”
Hư Từ mặt đen kịt không nói gì, hắn đành vung tay lên nói: “Phong sơn đi.”
Lần này Đại Quang Minh Tự bọn họ chịu thiệt nặng rồi, có nhiều lời cũng vô ích.
Sở Hưu có thể không cần thể diện nhưng Đại Quang Minh Tự lại không thể không có thể diện. Không thể không quan tâm tới tính mạng các tăng nhân khác, cũng không thể bỏ qua căn cơ của nhánh Phật môn ở Bắc Yên, cho nên chỉ có thể cúi đầu.
Còn lúc này dưới núi, Thương Thiên Lương khẽ lắc đầu nói: “Tiểu tử Sở Hưu, chiêu này của ngươi thật quá âm hiểm, chắc chắn sau này đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự sẽ quyết không chết không thôi với ngươi. Hơn nữa ngươi chỉ có thể dùng chiêu này một lần, lần thứ hai e là vô dụng.”
Ngã một lần thì khôn hơn một chút, người của Đại Quang Minh Tự không phải kẻ ngốc, sau lần này bọn họ sẽ bố trí ổn thỏa cho các đệ tử Phật môn trong địa phận Bắc Yên, không bị Sở Hưu uy hiếp như lần này.
Hơn nữa sau chuyện này Đại Quang Minh Tự cũng hận Sở Hưu tới nghiến răng nghiến lợi, nếu có cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ không hề do dự mà trực tiếp động thủ.
Chương 1320 Dạ Thiều Nam 1
Sở Hưu không coi thường Đại Quang Minh Tự, cũng biết hậu quả khi đắc tội với Đại Quang Minh Tự, nhưng đối với Sở Hưu lúc này, cho dù y không đắc tội nặng với Đại Quang Minh Tự, tương lai cũng sẽ như vậy.
Nghe Thương Thiên Lương nói chắc chắn Đại Quang Minh Tự sẽ thề không chết không thôi với mình, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không quan trọng. Chính ma đối lập, tương lai nếu ta quyết định dựng lại Côn Luân Ma Giáo, Đại Quang Minh Tự cũng chỉ muốn chém ta thành muôn mảnh.
Đây là chuyện sớm hay muộn, ta chỉ đẩy chuyện này lên trước thời hạn mà thôi.”
Đám người Thương Thiên Lương suy nghĩ cẩn thận lại, Sở Hưu nói rất có lý.
Dù sao trên giang hồ này cũng có không ít người muốn chém y thành muôn mảnh, thêm Đại Quang Minh Tự cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Sau khi xử lý xong Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu mới chuẩn bị đi cùng Hạng Sùng tới Tây Sở, gặp Bái Nguyệt Giáo và hoàng tộc Tây Sở.
Chuyện này không cần nhiều người, cho nên người của Trấn Võ Đường, kể cả Thương Thiên Lương đều được Sở Hưu bố trí tại Bắc Yên, xử lý những chuyện bất ngờ. Y và Hạng Sùng, hai người đi thẳng tới Tây Sở.
Sở Hưu và Hạng Sùng đều ngứa mắt với nhau, cho nên dọc con đường này hai người không mấy khi trò chuyện.
Huống chi tình hình đã nguy cấp tới mức này rồi, bọn họ cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tây Sở.
Nhưng sau khi tới Tây Sở, Hạng Sùng thì muốn tới gặp hoàng tộc Tây Sở, Sở Hưu lại chuẩn bị đến Bái Nguyệt Giáo, hai bên tranh cãi vì chuyện này.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vương gia, lần trước Bắc Yên hợp tác cùng Tây Sở đối phó với Đông Tề, Tây Sở bỏ bao nhiêu công sức?”
Hạng Sùng cau mày nói: “Lần trước triều đình Tây Sở không dùng mánh lới gì, nhưng thực lực triều đình Tây Sở chỉ có vậy, cho dù không dùng mánh lới thì thực lực bọn họ cũng chỉ có hạn. Cho nên lần đó khi đối phó với Đông Tề, Bắc Yên chúng ta vẫn là chủ lực, triều đình Tây Sở chủ yếu kiềm chế lực lượng của Đông Tề. Ngươi hỏi câu này làm gì?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lực lượng của triều đình Tây Sở không hề yếu nhưng cũng không thể nói là mạnh.
Nhưng thực lực của Bái Nguyệt Giáo chắc chắn đủ mạnh, huống chi vương gia chắc cũng biết địa vị của Bái Nguyệt Giáo ở Tây Sở.
Chỉ cần giải quyết Bái Nguyệt Giáo trước, bên phía triều đình Tây Sở sẽ rất đơn giản.
Huống hồ vương gia không nên quên, lần này đối thủ của chúng ta không chỉ là Đông Tề mà còn có thế lực võ lâm Chính đạo.”
Trong mấy chuyện như thế này thì Hạng Sùng không nói lại Sở Hưu. Nếu Sở Hưu đã nói vậy, hắn đành đáp ứng tới Bái Nguyệt Giáo trước.
Sở Hưu từng tới Bái Nguyệt Giáo lần, chính là Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo.
Nhưng lần đó mọi người chỉ chiến đấu ở bên ngoài chứ không vào trong quan sát.
Lần này Sở Hưu đến, sau khi báo tên, Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo, còn có thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đều đích thân đến nghênh đón.
Với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, y cũng đủ tư cách nhận đãi ngộ này.
Đông Hoàng Thái Nhất còn bị thương chưa khỏi hẳn, khi tranh đoạt ma chủng hắn đã thiêu đốt tinh huyết liều mạng xuất kích, giúp Dạ Thiều Nam tranh thủ thời gian đoạt lấy ma chủng. Tiêu hao như vậy không thể chữa trị trong thời gian ngắn.
Còn vị Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu chưa từng tiếp xúc nhưng nghe nói hắn là người hết sức thần bí.
Người mà Sở Hưu từng tiếp xúc nhiều nhất là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, nhưng sau khi thấy cô nàng, Sở Hưu lại quan sát một lúc lâu.
Đương nhiên không phải Sở Hưu chưa từng thấy mỹ nữ, y chỉ hiếu kỳ về trạng thái hiện tại của thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mà thôi. Cô nàng vẫn còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Phải biết những võ giả cùng thế hệ với Sở Hưu trên Long Hổ Bảng, đại đa số đã bước vào cảnh giới Chân Đan.
Đổi lại là người khác, cho dù thực lực bọn họ có yếu hơn nữa cũng bình thường, nhưng thân là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chuyện này rất không bình thường.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cười khẽ một tiếng rồi nói: “Sở đại nhân nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Chẳng lẽ ngài có hứng thú với ta?
Người khác thì chắc chắn ta sẽ cự tuyệt, nhưng nếu là Sở đại nhân, cũng có thể suy nghĩ một chút.”
Sở Hưu cười cười nói: “Cho dù ta có muốn thì Dạ giáo chủ cũng không đồng ý. Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo sẽ không bị người ngoài dụ dỗ.”
Sau khi đùa một câu, Sở Hưu được Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo dẫn vào trong Bái Nguyệt Giáo.
Hạng Sùng đi sau lưng Sở Hưu bỗng có cảm giác khó chịu.
Khi còn ở Bắc Yên, hắn không thấy mình có gì kém hơn Sở Hưu.
Sở Hưu có Trấn Võ Đường, hắn có Cung Phụng Đường hoàng thất.
Sở Hưu có nhánh Ẩn Ma, hắn cũng là vương gia Bắc Yên.
Thực lực của Sở Hưu cường đại, cho dù hắn không đánh nổi nhưng cầm Cửu Long Ấn vẫn có sức đánh một trận.
Nhưng khi tới đây, khác biệt lại rất rõ ràng.
Thanh thế và tiếng tăm của Sở Hưu là do chính y chém giết ra, cùng là người trong nhánh Ma đạo, cho dù Bái Nguyệt Giáo là người đứng đầu Ma đạo hiện giờ, bọn họ cũng không lạnh nhạt với Sở Hưu.
Trừ Dạ Thiều Nam ra, ba người quyền cao chức trọng nhất Bái Nguyệt Giáo cùng nhau nghênh tiếp Sở Hưu, thái độ cũng cực kỳ khách khí.
Còn Hạng Sùng à, tuy không nói là bị coi thường nhưng hiển nhiên mấy vị của Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng coi trọng hắn.
Vương gia Bắc Yên hả, có chiến tích gì?
Người trong giang hồ chỉ nhận ra nắm đấm chứ không nhận thân phận hoàng tộc Bắc Yên.
Đi theo đám người Đông Hoàng Thái Nhất vào bên trong Bái Nguyệt Giáo, phong cảnh dọc con đường cực kỳ thanh tú, cảnh sắc sơn thủy động lòng người, thậm chí một số kiến trúc được thiết kế hết sức mới lạ, cứ như hòa cùng cảnh sắc xung quanh, khiến Hạng Sùng cũng phải sửng sốt.
Trước đó hắn vẫn tưởng bên trong loại đại phái Ma đạo như Bái Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ âm trầm tới cực điểm, ai ngờ nơi này lại như tiên cảnh chốn trần gian.
Hơn nữa các đệ tử Bái Nguyệt Giáo cũng không có cảm giác âm độc qnhư võ giả Ma đạo bình thường, ngược lại nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì trắng trẻo xinh xắn. Chuyện này khiến Hạng Sùng không khỏi lấy làm lạ, chẳng lẽ Bái Nguyệt Giáo này chọn đệ tử là nhìn gương mặt trước?
Tại hánh hồ trung tâm của Bái Nguyệt Giáo, Dạ Thiều Nam đang ngồi trong một đình nghỉ mát bên hồ, chờ bọn Sở Hưu.
Lúc trước Dạ Thiều Nam lấy được ma chủng, Sở Hưu cho rằng bây giờ hắn đang bế quan, nhưng không ngờ Dạ Thiều Nam có vẻ không bế quan, chẳng lẽ hắn không định luyện hóa ma chủng kia ngay?
Vừa nghĩ, Sở Hưu và Hạng Sùng vừa đi tới chắp tay nói: “Xin chào Dạ giáo chủ!”
Dạ Thiều Nam nhìn về phía Sở Hưu, Sở Hưu cũng nhìn về phía Dạ Thiều Nam, khoảnh khắc này hai người cùng dừng lại một chút.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu chính thức đối diện với vị ma đạo đệ nhất nhân đường thời, còn Dạ Thiều Nam cũng không ít lần nghe tên Sở Hưu.
Thật ra nếu xét theo lập trường thì hai bên là kẻ đối địch. Nhưng ngoài có tông môn Chính đạo uy hiếp, cho dù nhánh Ma đạo không cùng trận doanh nhưng cũng không tự giết lẫn nhau, hai bên gặp nhau mà không có địch ý gì.
Có điều ngay lúc này Dạ Thiều Nam lại đột nhiên hỏi: “Tảng đá trông như lưỡi đao ấy là cái gì?”