"Sở Hưu!"
Tân Già La cắn chặt răng phun ra hai chữ.
Có thế nào hắn cũng không ngờ, kế hoạch nhắm vào Thiên La Bảo Tự thất bại lại vì một kẻ không liên quan gì như Sở Hưu.
Không ngờ đối phương lại tụ tập với đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự, liên tưởng tới những võ giả mất mạng mấy ngày qua, hiển nhiên người động thủ chính là Sở Hưu.
Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự đang câu cá, còn Phạm Giáo của hắn chính là cá.
Võ giả báo cáo tin tức kia vẻ mặt u sầu nói: “Điện chủ, tên Sở Hưu này rất khó đối phó, những kẻ dưới trướng hắn cũng không yếu, đều là người nổi bật trong võ giả cùng cấp độ, trước đó còn giao thủ với truyền nhân của Cổ Tôn và người của Thiên Hạ Kiếm Tông, lấy ít địch nhiều mà vẫn bất bại.
Bây giờ bọn chúng liên thủ với Thiên La Bảo Tự, chúng ta lấy gì chống cự?”
Tân Già La trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Ngươi nói lúc trước thuộc hạ của Sở Hưu động thủ với người của Thiên Hạ Kiếm Tông, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Võ giả kia nói: “Cụ thể ra sao ta cũng không rõ, ta chỉ nghe được một số lời đồn, cho nên không viết vào báo cáo.
Nghe nói Sở Hưu từng kết thù với Vũ Văn Phục, sau đó hình như Vũ Văn Phục liên thủ với Hướng Tưởng và Trần Cửu Long vây giết Sở Hưu. Nhưng cuối cùng Vũ Văn Phục bị Sở Hưu giết chết, hai người khác cũng bị trọng thương.
Mà Thiên Hạ Kiếm Tông lại có quan hệ thân thiết với chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn, cho nên sau khi Thiên Hạ Kiếm Tông biết tin về cái chết của Vũ Văn Phục, bọn họ mới ra tay.
Nhưng thực lực của tên Sở Hưu này đúng là khủng khiếp, cho dù là Nghiêm Tri Phi của Thiên Hạ Kiếm Tông ra tay cũng không làm gì được đối phương.”
Nghe đến đây Tân Già La đột nhiên nở nụ cười nói: “Nếu Thiên La Bảo Tự chủ động tới liên thủ với Sở Hưu, vậy nước cờ này của bọn chúng đúng là tự tìm đường chết.
Còn nếu Sở Hưu chủ động tới liên thủ với Thiên La Bảo Tự, vậy rõ ràng là hắn đang lừa gạt Thiên La Bảo Tự.
Nực cười là đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn đang đắc chí, tưởng mình tìm được viện binh, nhưng lại không biết cái bọn họ tìm tới là một phiền toái lớn!”
Võ giả kia vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tân Già La, không biết hắn nói vậy là sao.
Với thực lực của tên Sở Hưu kia, tuyệt đối là một trợ thủ đắc lực, sao lại thành phiền toái?
Tân Già La cười lạnh giải thích: “tên Sở Hưu này vốn là một phiền toái rồi.
Ngươi có thể xem thử, thời gian gần đây hắn đắc tội với bao nhiêu người.
Truyền nhân của Cổ Tôn, Thiên Hạ Kiếm Tông, tông môn Nam Vực.
Như vậy còn chưa hết, thậm chí một số võ giả tán tu vừa đi vào nơi này và một số võ giả xuất thân tiểu môn phái, hắn cũng đắc tội với không ít người.
Trước đó hắn chiếm vị trí giữa khu vực bên ngoài và bên trong của Trung Châu, ngang nhiên cướp bóc võ giả qua lại, thái độ cực kỳ nghênh ngang,
Ngươi nói xem, bây giờ hắn đắc tội với nhiều người như vậy, nhưng Thiên La Bảo Tự lại đi kết minh với hắn, thái độ của những người này sẽ ra sao?”
Nghe Tân Già La nói vậy, võ giả kia hai mắt sáng rực lên, lúc này mới hiểu ra.
Hắn chỉ biết Sở Hưu có thực lực cường đại, có trợ thủ này thì Thiên La Bảo Tự như hổ thêm cánh.
Nhưng hắn lại quên, cặp cánh mà Thiên La Bảo Tự tìm được lại là một kẻ cực kỳ thu hút thù hận, bản thân đã là một phiền toái lớn!
Tân Già La đứng dậy xua tay nói: “Nam Vực thì Chiến Võ Thần Tông điều Trác Bất Phàm của Chiến Hồn Điện tới, Thiên Hạ Kiếm Tông điều Nghiêm Tri Phi của Thập Tam Danh Kiếm Phong tới, còn có phong chủ Dịch Quy tà của Cửu U Kiếm Phong khiến người ta càng khó lòng nhìn thấu.
Bên truyền nhân của Cổ Tôn, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long tuy vừa vào giang hồ nhưng đệ tử chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn lại rời núi vì Đại La Thần Cung, hắn và Hướng Tưởng, Trần Cửu Long cũng có giao tình.
Ngoài ra trước đây Sở Hưu đã cướp của các võ giả khác, có ai không hận hắn?
Nhân quả ngày trước hôm nay trả. Đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự kia đã chọn làm đồng minh của Sở Hưu, chẳng phải bọn chúng luôn lảm nhảm về nhân quả à?
Hôm nay ta muốn xem xem, liệu Thiên La Bảo Tự có gánh nổi nhân quả trên người tên Sở Hưu này không!”
Tại khu vực bên trong của Trung Châu, trên đỉnh một ngọn núi cao, đây đã là một trong những ngọn núi cao nhất khu vực Trung Châu này.
Người của Thiên La Bảo Tự và người bên phía Sở Hưu đã tập trung ở đây chờ đợi.
Bọn họ đang chờ người của Phạm Giáo.
Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đấu đá nhau đã lâu, thật ra luôn có một loại ăn ý.
Hai bên thi triển hết mọi thủ đoạn, tiêu diệt gần mười võ giả của đối phương, tới giờ đã đến lúc lật bài, quyết chiến lần cuối cùng.
Sau trận chiến lần này, chỉ có bên thắng mới có thể tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung.
Tuy tranh đoạt Đại La Thần Cung có sáu danh ngạch, nhưng cho dù để danh
ngạch đó cho Đạo môn hay Đông Vực Nam Vực, bọn họ cũng không muốn cho đối phương.
Lúc này dưới chân núi đang có không ít võ giả tập trung, đứng bên ngoài xem xét.
Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo quyết một trận sống mái, nếu không phải ở Trung Châu, bên ngoài khó mà thấy được chuyện này.
Tuy thời gian gần đây Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo cũng thường xuyên phát sinh xung đột, nhưng đó đều là quy mô nhỏ, ít khi xảy ra đại chiến như lần này.
Cảnh tượng này rất hiếm thấy, cho nên cho dù có phải lãng phí một ngày tranh đoạt lệnh bài và hồn tinh, bọn họ cũng thấy đáng giá.
Pháp Tịnh và Sở Hưu cùng đứng trên đỉnh núi, một áo trắng một áo đen, một người đầu trọc, một để tóc dài, một nhắm mắt, một ánh mắt lạnh lẽo, có cảm giác cực kỳ cân xứng hài hòa.
"Pháp Tịnh đại sư."
“Ừ?”
Sở Hưu nhìn phía trước nói: “Thật ra ta luôn có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự lại đấu đá nghiêm trọng tới vậy?”
Pháp Tịnh hơi sửng sốt, như không ngờ nổi Sở Hưu lại hỏi câu này.
Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đánh từ hạ giới lên Đại La Thiên, hai bên không chết không thôi. Có vẻ như đây đã thành chuyện bình thường, cho nên xưa nay hắn chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại có người hỏi bọn họ vì sao lại đấu đá.
Dừng một chút, Pháp Tịnh trầm giọng nói: “Tranh chấp đạo thống, không sai, đạo thống Phật môn chỉ có thể có một âm thanh.
Thiên La Bảo Tự ta tin rằng đạo thống Thiền tông ta là xuất chúng nhất, Phạm Giáo cũng cho rằng như vậy. Cho nên giữa hai bên chúng ta, chỉ một bên có thể đứng tới cuối cùng.”
Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Pháp Tịnh, như không ngờ được hắn lại nói thẳng ra như vậy, không hề che giấu.
Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu: “Như vậy xem ra tranh chấp đạo thống của hai môn phái Tây Vực có thể khái quát bằng một câu, đó là nắm tay ai lớn, người đó quyết.”
Tuy Sở Hưu tổng kết không sai, nhưng Pháp Tịnh vẫn cảm thấy mất tự nhiên.
Thiên La Bảo Tự bọn họ là thánh địa của Phật tông, ngoài đấu đá với Phạm Giáo ra, thật ra với những người khác họ luôn lấy đức phục người.
Pháp Tịnh cau mày giải thích: “Sở thí chủ hiểu như vậy cũng được, nhưng...”
Chương 1732 Nhân quả của Sở Hưu
Không đợi Pháp Tịnh nói hết, phía xa đã có một luồng chấn động cường đại.
Lực lượng quy tắc quanh quẩn giữa không trung, khuấy động thiên địa nguyên khí.
Trong Trung Châu, thiên địa nguyên khí thuần khiết không có thuộc tính, nhưng dưới lực lượng quy tắc đó, nó lại tỏa ra từng vầng sáng kim của thái dương.
Tân Già La đã đến!
Một loạt tăng nhân Phạm Giáo ăn mặc kỳ quái len lên đỉnh núi, khí thế mỗi người đều tăng tới cực hạn.
So với các tăng nhân trong Thiên La Bảo Tự, khí thế của đám tăng nhân Phạm Giáo có vẻ không chỉnh tề, nhưng mỗi loại lực lượng đều lan tỏa, trong hỗn loạn lại mang một vẻ cân bằng quỷ dị.
Pháp Tịnh nói với vẻ chán ghét: “Phạm Giáo tôn thờ ba vị thần phật chí cao, hóa thân ngàn vạn. Nhưng cuối cùng lại diễn hóa tới mức không nhìn ra bản thân nữa.
Hỗn loạn như vậy sao dám xưng là thần phật? Chẳng qua chỉ là tạp mà không tinh thôi!”
Tân Già La lạnh lùng nói: “Tạp mà không tinh? Đại đạo ngàn vạn, chẳng qua chỉ là trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Tam thần của Phạm Giáo ta hóa thân ngàn vạn, nhưng mỗi loại hóa thân đều có thể đi tới cực hạn, phản bản quy nguyên!”
Lúc này Tân Già La lại nhìn sang phía Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Sở Hưu, ta thật không ngờ đấy, ta không tới tìm ngươi thì thôi, không ngờ ngươi lại liên thủ với đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này.”
“Ma Lợi Kha là ta giết.” Sở Hưu đột nhiên nói.
Tân Già La vô thức định mở miệng, nhưng lại lập tức biến sắc.
"Ngươi nói cái gì!?"
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta nói, Ma Lợi Kha là ta giết, chẳng phải đây là đáp án mà ngươi luôn muốn tìm hiểu ư?
Ảo thuật của hắn cũng bị ta lấy được. Cũng phải nói lại, đúng là rất hữu dụng. Tuy thực lực tên này không mạnh, nhưng trình độ ảo thuật cao tới mức ngay cả Võ Tiên cũng không sánh bằng.
Còn thi thể ấy à, hình như bị ta tùy tiện chôn đâu Diệt Địa rồi, chỗ nào cỏ mọc dày một chút chắc là hắn bị chôn ở đó.”
“Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”
Ánh mắt Tân Già La lóe lên vẻ giận dữ, không chỉ vì Sở Hưu giết Ma Lợi Kha mà còn vì Sở Hưu nói toạc ra ngay trước mặt hắn.
Phải nói vì điều tra chuyện này, hắn đã tốn rất nhiều thời gian, thậm chí
không tiếc nhờ cậy Cực Lạc Ma Cung ra tay, gánh vác nhân quả không nhỏ.
Thật ra tới giờ hắn cũng chỉ muốn bắt giữ Sở Hưu, tra hỏi chân tướng, hưởng thụ khoái cảm mà thôi.
Còn thực tế hắn đã đoán được tung tích của Ma Lợi Kha, chân tướng không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Cho nên lúc này Sở Hưu ngang nhiên công bố chân tướng, Tân Già La nổi giận không phải vì Ma Lợi Kha bị giết mà vì Sở Hưu phá hủy quá trình hưởng thụ khoái cảm của hắn.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Rất nhiều người đã nói câu đó, đáng tiếc Sở Hưu ta muốn chế lâu như vậy mà không ai làm gì được.
Hay là phiền Tân Già La cung chủ... à không, bây giờ phải là Tân Già La điện chủ giúp ta một tay?”
Ánh mắt đám người dưới núi nhìn Sở Hưu đã mang vẻ khác lạ, có vài người thậm chí bái phục.
Dù sao ở Đại La Thiên, không mấy ai dám nói chuyện với Phạm Giáo như vậy.
Đại đa số bọn họ đều biết thân phận truyền nhân của Cổ Tôn và quận trưởng Hoàng Thiên Các của Sở Hưu.
Đáng tiếc so với Phạm Giáo thì thân phận này vẫn chẳng là gì.
Toàn hộ Hoàng Thiên Các cộng lại còn chưa bằng một điện của Phạm Giáo, mà một Võ Tiên thì Phạm Giáo càng không để trong mắt.
Cái gọi là Cổ Tôn, trong mắt Phạm Giáo không khác gì võ giả tán tu, cùng lắm là võ giả tán tu cường đại một chút mà thôi.
Hơn nữa tuy Phạm Giáo cũng coi là người của nhánh Phật tông, nhưng thực tế bọn họ hành động tàn nhẫn hơn Thiên La Bảo Tự nhiều, trước nay chưa bao giờ phải lo lắng nghĩ ngợi.
Lúc này Tân Già La lại không nổi giận tiếp, ngược lại đưa mắt nhìn sang Pháp Tịnh, gương mặt mang nụ cười như có như không: “Pháp Tịnh, ta đã nghĩ người của Thiên La Bảo Tự các ngươi không dễ giết, nhưng ta không ngờ cuối cùng các ngươi lại chọn cách hợp tác với Sở Hưu. Đây không phải tác phong của Thiên La Bảo Tự các ngươi.”
Pháp Tịnh vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Vì sao ta không thể hợp tác với Sở thí chủ? Ai đồng ý giết chết lũ dị đoan Phạm Giáo các ngươi, Thiên La Bảo Tự ta đều đồng ý hợp tác.
Phạm Giáo rộng lớn vô biên, không phải Phật không dung thứ cho người, chỉ là không thể chứa thấp loại dị đoan như các ngươi mà thôi.”
Tân Già La nở nụ cười kỳ quái: “Thật sao? Nhưng các ngươi có biết người mà các ngươi dung thứ rốt cuộc là ai không? Rốt cuộc trên người hắn gánh vác nhân quả lớn cỡ nào không?
Tên Sở Hưu này không việc ác nào không làm, giết chóc nhiều không đếm xuể, đã kết vô số nhân quả ở Đại La Thiên, những chuyện này ngươi có biết không?’
Nói đến đây, Tân Già La đột nhiên lớn tiếng nói: “Chư vị, mời hiện thân, hôm nay là trận chiến chấm dứt nhân quả, không chỉ là nhân quả giữa Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự, còn là chấm dứt nhân quả giữa chư vị và tên Sở Hưu kia.”
Sau khi Tân Già La dứt lời, lại có vài chục luồng lực lượng từ dưới núi bay lên, hạ xuống đỉnh núi.
Nhìn những người này, mọi người ở đây lao nhao biến sắc, bàn tán xôn xao.
Một người trong đó mặc chiến giáp cổ xưa bằng đồng thau, hai tay để trần, phủ kín hình xăm quỷ dị. Người này chính là điện chủ Trác Bất Phàm của Chiến Hồn Điện, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên.
Một người khác cầm trường kiếm màu đen, tấm áo đen lay động theo làn gió, không ngờ lại tỏa ra ma khí tinh thuần tới cực điểm.
Bên cạnh hắn còn có những đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông khác như Nghiêm Tri Phi. Quan trọng nhất là khí tức mà vị này thể hiện tương tự như Võ Tiên nhưng lại không phải Võ Tiên, khiến người ngoài khó lòng hiểu được.
Đây chính là phong chủ Dịch Quy Tà của Cửu U Kiếm Phong trong Thiên Hạ Kiếm Tông. Dù sao người ngoài đều đồn đại mấy năm trước Đỗ Quảng Trọng đã đạt tới nửa bước Võ Tiên. Lúc này cho dù có là Võ Tiên cũng không ai thấy lạ.
Một phía khác chỉ có ba người nhưng khí thế lại bất phàm.
Người cầm đầu mặc hoa phục màu vàng chói mắt, đầu đội mũ miện xích dương, gương mặt tuấn tú mạnh mẽ, cũng có thực lực cảnh giới nửa bước Võ Tiên.
Người này là đệ tử của chi phái Cổ Tôn - Nguyên Dương Thiên Tôn, Âu Dương Thánh, mười năm trước đã là đại nhân vật danh chấn giang hồ.
Đối với các võ giả bình thường, Cổ Tôn vừa thần bí vừa cường đại, nhưng thực ra Võ Tiên có cửu trọng thiên, trong Cổ Tôn cũng phân chia mạnh yếu.
Chi phái Trấn Long Thần Tướng và Cổ Nguyệt Tôn Giả là tương đối bình thường trong số Cổ Tôn. Còn chi phái như Tinh Hà Tán Nhân được công nhận là một trong những cường giả Cổ Tôn mạnh mẽ nhất. Còn chi phái của Nguyên Dương Thiên Tôn này cũng vậy.
Hơn mười năm trước Âu Dương Thánh đã bước chân vào giang hồ rèn luyện, hơn nữa biểu hiện của hắn cực kỳ xuất sắc, danh chấn giang hồ, có thể trực tiếp kế thừa đạo thống của chi phái Nguyên Dương Thiên TÔn.
Nhưng lần này Đại La Thần Cung mở cửa trước thời hạn, không biết vì sao hắn cũng tham gia.
Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đứng sau lưng hắn, quan hệ giữa chi phái của bọn họ không tệ. Hiển nhiên hôm nay hắn đến là để ra mặt cho hai người này.
Hơn nữa ngoài bọn họ ra, xung quanh còn có không ít võ giả tán tu hoặc tiểu môn phái.
Đương nhiên lý do bọn họ đến đây càng hợp lý, vì bọn họ là người bị Sở Hưu đánh cướp. Lúc này thấy mọi người định vây công Sở Hưu, bọn họ không ra tay bỏ đá xuống giếng mới gọi là lạ.
Chứng kiến chỉ trong chớp mắt mà bên phía Phạm Giáo đã xuất hiện nhiều người như vậy, ngoài Pháp Tịnh ra, tất cả tăng nhân trong Thiên La Bảo Tự đều biến sắc.
Tân Già La cười lạnh nói: “Hòa thượng Pháp Tịnh, chẳng phải vừa rồi ngươi nói Phật pháp vô biên bao dung mọi người à? Ngươi có bao dung được những người này không? Ngươi có gánh vác giúp Sở Hưu được không?”
Chương 1733 Hết sức căng thẳng 1
Ngay khoảnh khắc những người này xuất hiện, đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự lập tức ngây ngốc.
Rõ ràng là bọn họ tới nhờ Sở Hưu giúp đỡ, sao lại xuất hiện nhiều kẻ địch như vậy?
Gương mặt Pháp Tịnh không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ thở dài một tiếng nói: “Sở thí chủ, ta cần một lời giải thích!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cái này có gì mà giải thích, Sở Hưu ta quang minh lỗi lạc,không thẹn với lương tâm!
Vì sao Chiến Võ Thần Tông có thù oán với ta? Đó là vì Nam Vực ngấp nghé lãnh thổ Đông Vực ta, sự tồn tại của ta là uy hiếp đối với bọn chúng.
Vì sao Thiên Hạ Kiếm Tông muốn gây sự với ta? Không chỉ vì bọn chúng ngấp nghé lãnh thổ Đông Vực mà còn vì ta giết truyền nhân của Cổ Tôn có quan hệ thân thiết với bọn họ, Vũ Văn Phục của Lăng Thiên Kiếm Tôn.
Ta và Vũ Văn Phục vốn không có nhiều thù hận, nhưng đối phương lại bày mưu muốn giết ta, trong tình huống này chẳng lẽ ta còn phải lấy đức phục người?
Còn Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, đối phương liên thủ với Vũ Văn Phục muốn giết ta nhưng thất bại, bây giờ tìm được chỗ dựa lại tới gây chuyện với ta, cái này thì có gì để nói?
Còn những người khác, chẳng qua là ta đoạt lệnh bài của bọn chúng mà thôi.
Nhưng nơi này là đâu? Là Trung Châu, tranh đoạt lệnh bài vốn đã là quy củ rồi!
Ta chỉ cướp lệnh bài chứ không giết người, chuyện này thì toàn bộ võ giả trong khu vực Trung Châu này có ai dám nói mình làm tốt hơn ta?
Người không phạm ta, ta không phạm người, chẳng hay Pháp Tịnh đại sư có hài lòng với lời giải thích này không?
Đương nhiên nếu Pháp Tịnh đại sư cảm thấy Sở Hưu ta liên lụy tới Thiên La Bảo Tự, vậy thì tốt, ta đi là được. Những nhân quả này ta sẽ tự giải quyết!”
Sở Hưu nói những lời này hiên ngang lẫm liệt, thậm chí cứ như mình đang phải chịu uất ức và hiểu lầm rất lớn.
Nhưng Lục Giang Hà đứng sau lưng y lại sắp không nhịn nổi, mãi tới khi Mai Khinh Liên chọc hắn một cái, hắn mới gắng gượng ra vẻ nghiêm túc.
Trước đó hắn còn lấy làm lạ, không biết vì sao Sở Hưu lại liên thủ với đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này. Bây giờ hắn mới hiểu, Sở Hưu làm vậy đâu phải liên thủ, đúng là tìm người gánh tội thay.
Thật ra Lục Giang Hà nghĩ oan cho Sở Hưu, y tới liên thủ với Thiên La Bảo Tự, mục đích duy nhất là giải quyết Phạm Giáo. Còn chuyện lôi Thiên La Bảo Tự ra gánh tội thay chỉ là thu hoạch bất ngờ mà thôi.
Pháp Tịnh thở dài một tiếng nói: “Chư vị, ân ân oán oán giữa Sở thí chủ và các ngươi, Thiên La Bảo Tự ta không cách nào phân biệt rốt cuộc ai đúng ai sai, cũng không có tư cách phán xử.
Nhưng hôm nay Thiên La Bảo Tự ta liên thủ với Sở thí chủ là để đối phó với Phạm Giáo, không liên quan tới ân oán cùng chư vị.
Sau khi giải quyết xong Phạm Giáo, rời khỏi Trung Châu, chư vị muốn giải quyết ân oán với Sở thí chủ thế nào thì Thiên La Bảo Tự ta cũng tuyệt đối không nhúng tay vào, chư vị thấy sao?”
Tuy Sở Hưu nói đường đường chính chính mình sẽ không làm liên lụy tới Thiên La Bảo Tự, nhưng chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại đẩy Sở Hưu ra?
Nếu bọn họ làm vậy sẽ dính đủ thứ tiếng xấu, tổn hại thanh danh trên giang hồ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của thần binh.
Trước thì yêu cầu liên thủ, tới lúc phát hiện có gì không đúng lại xé bỏ ước định, Thiên La Bảo Tự cần thể diện, mà thể diện này, Thiên La Bảo Tự buộc phải gánh.
Dịch Quy Tà của Thiên Hạ Kiếm Tông lắc đầu, giọng nói không mang chút tình cảm nói: “Hôm nay là thời cơ tốt, có Phạm Giáo trợ giúp, chúng ta có thể bớt đi rất nhiều sức lực.
Pháp Tịnh đại sư chớ trách, Thiên Hạ Kiếm Tông ta xưa nay luôn làm việc ngay thẳng, bất luận có phải âm mưu quỷ kế hay không, cũng không quan tâm có phải bỏ đá xuống giếng hay không, có thể dùng một phần sức để giải quyết, sao phải dùng tới ba phần?”
Trác Bất Phàm của Chiến Võ Thần Tông bước lên trước một bước, khiến toàn bộ đỉnh núi đều chấn động.
“Pháp Tịnh đại sư, thế này là các ngươi thiếu suy nghĩ rồi. Thiên La Bảo Tự là thế lực đứng đầu Thiền tông, sao phải liên thủ với loại người như tên Sở Hưu này? Chẳng lẽ chỉ vì đối phó với một mình Phạm Giáo mà các ngươi không quan tâm tới chuyện gì khác à?”
Âu Dương Thánh của chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ cao ngạo.
Không phải ngông cuồng mà là vẻ cao ngạo từ tận xương tủy.
Theo hắn thấy, mình không cần giải thích, cho dù đối phương là Thiên La Bảo Tự, hắn cũng không cần giải thích.
Gương mặt Tân Già La nở nụ cười lạnh lẽo, Thiên La Bảo Tự cho rằng liên thủ với Sở Hưu là giải quyết được mình, nhưng thực tế bọn họ lại tự chuốc lấy phiền toái, một phiền toái rất lớn!
Lúc này ở phía xa, trên một ngọn núi nhỏ, Phương Dật Chân từng giao thủ với Sở Hưu đang ngồi xếp bằng ở đó, nheo mắt, dùng năng lực cảm giác quan sát trận chiến ở phía trước.
Trong tay hắn còn cầm một cái đùi gà, thi thoảng lại cắn một cái, như đang
xem trò hay.
Nhưng trong Trung Châu ngoài yêu quỷ ra không có bất cứ vật sống nào, không biết hắn lấy đâu ra cái đùi gà này.
Lúc này bên cạnh bỗng có tia sáng lóe lên, đột nhiên xuất hiện hai người.
Một người tướng mạo thanh tú anh tuấn, đạo uẩn thiên thành, chính là Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan.
Còn một người thanh niên mặc đạo bào thủy vân, tướng mạo tuấn tú mạnh mẽ, khí tức trên người trầm ổn như dãy núi.
Người này được giang hồ tôn là đệ nhất trong thế hệ trẻ của Đạo môn ở Đại La Thiên, Hứa Quy Sơn, đệ tử chân truyền của Đạo Tôn Tam Thanh Điện, Đạo môn ba ngàn pháp, thông hiểu hai ngàn chín!
Thấy hai người xuất hiện, Phương Duật Chân không ngạc nhiên, hắn chỉ nói: “Hứa sư huynh, ngươi tới muộn mất rồi, bên kia sắp đánh đến nơi rồi.
Mà này, Ngân Linh Tử đạo huynh, đã lâu không gặp. Thu hoạch thế nào? à, có ăn đùi gà không?”
“Xin chào Phương đạo huynh.”
Ngân Linh Tử xua tay, khéo léo từ chối cái đùi gà của Phương Dật Chân.
Phương Dật Chân lắc đầu nói: “Mà cũng không thể trách ngươi chướng mắt với món ăn khác được. Vị Lâm sư thúc của Linh Bảo Quan các ngươi có tay nghề không chê vào đâu được. Món phượng hoàng giương cánh hắn làm lần trước khiến gần một năm sau ta ăn thịt mà cứ như nhai sáp nến vậy.”
Hứa Quy Sơn trầm giọng nói: “Được rồi, đừng nghiên cứu cái đùi gà của ngươi nữa, tình hình chiến đấu ra sao rồi?”
Phương Dật Chân cắn một miếng đùi gà rồi mới nói: “Lúc trước Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã tính kế lẫn nhau một hồi, bây giờ đang chuẩn bị lật bài.
Thiên La Bảo Tự tìm được Sở Hưu của Đông Vực làm trợ thủ, nhưng Sở Hưu cũng gây ra đủ thứ chuyện, kéo theo không ít kẻ thù, bây giờ phải xem lựa chọn của Thiên La Bảo Tự.
Nhưng ta từng giao thủ với Sở Hưu kia rồi, người này, không đơn giản.’
Ngân Linh Tử cũng gật đầu nói: “Ta cũng từng tiếp xúc với Sở huynh vài lần, đúng là hắn rất không đơn giản. Mỗi lần gặp hắn, thực lực của hắn đều tiến bộ rất lớn, khiến người ta cực kỳ ngạc nhiên.”
Phương Dật Chân híp mắt nói: “Nếu đã vậy, phải gọi là kinh hãi mới đúng.”
Chương 1734 Hết sức căng thẳng 2
Hứa Quy Sơn nói: “Không cần xem, Thiên La Bảo Tự không có quyền lựa chọn, cho dù Sở Hưu có dẫn tới nhiều nhân quả hơn nữa, Thiên La Bảo Tự vẫn sẽ gánh.”
“Vì sao?”
“Vì Thiên La Bảo Tự còn cần thể diện, có thể bại trận nhưng không thể mất mặt. Chuyện này thì Tam Thanh Điện chúng ta cũng vậy.”
Phương Dật Chân phun cái xương gà trong miệng ra, tổng kết lại: “Chết đến nơi mà còn sĩ diện.”
Bên phía bọn họ vừa dứt lười, Pháp Tịnh cũng thở dài một tiếng nói: “Nếu chư vị thí chủ không muốn thối lui, vậy Thiên La Bảo Tự ta đành phải đắc tội thôi.
Dù sao giữa Thiên La Bảo Tự ta và Sở thí chủ có minh ước, Thiên La Bảo Tự hứa hẹn, trừ phi thế giới cực lạc sụp đổ, Linh Sơn rơi xuống, bằng không tuyệt đối không đổi ý!”
Sau khi Pháp Tịnh dứt lời, hai mắt luôn khép chặt của hắn đột nhiên mở ra, nhưng không để lộ hai con ngươi mà xuất hiện trước mắt mọi người lại là Tịnh Liên Phật Quang rực rỡ chói mắt!
Ngay khoảnh khắc này, Pháp Tịnh thể hiện uy thế cực kỳ hùng mạnh, cho dù cảnh giới chỉ có Võ Tiên nhất trọng thiên nhưng khí thế mà hắn thể hiện lại ngang với Đào Tiềm Minh của Đại Thiên Môn ở Nam Vực.
Võ giả của Thiên La Bảo Tự, cho dù mới bước vào cảnh giới Võ Tiên cũng vượt xa loại phàm tục.
Ánh mắt Tân Già La cũng lóe lên vẻ nghiêm nghị, ánh sáng mặt trời sau lưng cũng càng ngày càng chói mắt.
Thật ra trước đây hắn chưa từng giao thủ với Pháp Tịnh.
Trong Thiên La Bảo Tự, Hóa Sinh Các có chiến lực mạnh nhất, Tịnh Liên Phật Quang khắc chế công pháp của Phạm Giáo bọn họ. Cho nên bên Phạm Giáo, Shiva Điện với chiến lực mạnh nhất chính là đối thủ thường gặp của Hóa Sinh Các.
Nhưng hắn từng nghe tên Pháp Tịnh, đối phương là người thừa kế Hóa Sinh Các đời sau, đã luyện hóa Tịnh Liên Phật Quang vào hai mắt mình, bình thường luôn nhắm, mở ra là chư tà tránh lui, cực kỳ khủng khiếp.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại nói với Pháp Tịnh: “Pháp Tịnh đại sư, ngươi giúp ta ngăn cản đám người Trác Bất Phàm, để ta đối phó với Tân Già La!”
“Tân Già La là Võ Tiên, cho ta một lý do!”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Võ Tiên thì sao? Đâu phải ta chưa từng giết!
Đám người Trác Bất Phàm chủ yếu nhắm vào ta, bọn chúng có thể ra tay đánh giết ta, nhưng nếu là Pháp Tịnh đại sư xuất thủ, bọn chúng sẽ không làm
như vậy, Pháp Tịnh đại sư có thể kéo dài thời gian lâu hơn.
Chỉ cần ta giết chết Tân Già La, bọn chúng thấy không còn cơ hội bỏ đá xuống giếng nữa, đương nhiên sẽ thối lui.
Còn Pháp Tịnh đại sư đối mặt với Tân Già La sẽ là lãng phí.
Tuy Tịnh Liên Phật Quang của Hóa Sinh Các có năng lực khắc chế công pháp của Phạm Giáo, nhưng đều là khắc chế các công pháp theo hướng âm tà quỷ dị.
Công pháp Thái Dương Thần Cung của Tân Già La tuy cũng thoát thai từ công pháp của Phạm Giáo nhưng lại mạnh mẽ hùng hồn, không mang tính âm tà quỷ dị. Tịnh Liệt Phật Quang không tạo được nhiều tác dụng.”
Ánh mắt Pháp Tịnh lấp lóe Tịnh Liên Phật Quang, do dự khoảng ba giây rồi trầm giọng nói: “Ngươi có chắc mình giết được Võ Tiên không?”
“Không chắc thì ta đã chẳng làm.”
Pháp Tịnh khẽ gật đầu, ngay sau đó thân hình hắn khẽ động, lao thẳng về phía đám người Trác Bất Phàm.
Thấy Pháp Tịnh ngăn trước mặt bọn họ, đám người Trác Bất Phàm cũng hơi kinh ngạc, nhưng bọn họ lại không hề kháng cự.
Đối với bọn họ, chỉ cần nhân cơ hội này giải quyết Sở Hưu mà thôi, trên thực tế, không ai trong số bọn họ có thâm thù đại hận với Sở Hưu.
Chiến Võ Thần Tông là vì lợi ích của hai vực, Thiên Hạ Kiếm Tông ngoài lợi ích của hai vực còn có quan hệ với chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn.
Còn Âu Dương Thánh, hắn chỉ tới vì được nhờ vả mà thôi.
Cho nên bọn chúng chỉ bỏ đá xuống giếng chứ không phải chỉ nhắm vào Sở Hưu, không quyết tử chiến tới cùng với y, bởi vì không đáng.
Cho nên lúc này Sở Hưu định tới tử chiến với Tân Già La, nếu Sở Hưu chết trong tay Tân Già La, bọn họ càng thoải mái.
Khi Tân Già La thấy không ngờ Pháp Tịnh lại đi cản đường đám người Trác Bất Phàm, tặng mình lại cho Sở Hưu, gương mặt hắn không khỏi lộ vẻ giận dữ.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Pháp Tịnh làm vậy là có ý gì? Cho rằng mình không xứng giao thủ với hắn hay sao?
Bên phía khác, Pháp Tịnh đã giao thủ với đám người Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm lực lượng thân thể cực hạn kinh người, tựa như ma thần, mỗi quyền đánh ra đều có lực lượng phá núi lấp biển.
Âu Dương Thánh cường hãn hơn, Thuần Dương Cương Khí nóng rực như thiêu đốt toàn bộ khoảng không này, bản thân hắn chỉ kém cảnh giới Võ Tiên một chút thôi,không biết vì sao sau khi tới Trung Châu lại không đột phá.
Cường đại nhất lại là Dịch Quy Tà của Thiên Hạ Kiếm Tông.
Người này có thực lực mạnh mẽ không khác gì cường giả Võ Tiên chân chính, trường kiếm trong tay chém ra, khuấy động lực lượng quy tắc.
Nhưng không biết vì sao, cảnh giới của hắn không phải Võ Tiên.
Ba người này, mỗi người đều có thực lực đối đầu với võ giả cảnh giới Võ Tiên nhất trọng thiên, lúc này liên thủ, nếu không phải họ không có ý tử chiến với Pháp Tịnh, không chừng uy thế còn khủng khiếp hơn nữa.
Sở Hưu nhìn Tân Già La lạnh nhạt nói: “Tân điện chủ đừng nhìn nữa, đối thủ của ngươi là ta.”
“Sở Hưu, ngươi muốn chết à!”
Sở Hưu nheo mắt lạnh nhạt nói: “Hôm nay ngươi đã nói câu này mấy lần rồi, nhưng phải tới cuối cùng mới biết được là ai đang muốn chết!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, y đột nhiên quát lớn: “Lão lục, sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp! Thương thành chủ, sử dụng lực lượng khô vinh, giúp ta tăng cường lực lượng! Khinh Liên, thiêu đốt tâm hỏa! Lã huynh, giúp ta chút sức!”
Sau khi hét xong lời này, những người khác đều không hiểu gì cả, nhưng đám người Lã Phụng Tiên lại hiểu ý Sở Hưu.
Lục Giang Hà hùng hùng hổ hổ thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, lực lượng khí huyết cường đại lập tức tràn vào thân thể Sở Hưu.
Hắn phát hiện mình sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp chỉ để chạy trối chết, nhưng mỗi lần liều mạng chắc chắn đều là vì Sở Hưu.
Với trình độ Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp của Sở Hưu hiện nay, hắn có thể tùy tiện khống chế lực lượng đồng nguyên.
Huyết mang vô tận dung nhập vào thân thể Sở Hưu, y giơ tay niết ấn quyết, một ma ảnh khủng khiếp hiện lên trước mặt y, vô hình vô chất nhưng lại thiên biến vạn hóa.
Tạo Hóa Thiên Ma!
Cùng lúc, Lã Phụng Tiên cũng thi triển Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, ma ảnh khổng lồ hiển hiện sau lưng, lực lượng ầm ầm bộc phát, nhưng lại dung nhập vào Tạo Hóa Thiên Ma kia.
Sở Hưu cũng giống Lã Phụng Tiên, đều tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, loại lực lượng này cũng là đồng nguyên, Sở Hưu cũng có thể hấp thu.
Sau khi hư ảnh Tạo Hóa Thiên Ma tiếp tục lớn mạnh, lĩnh vực khô vinh bùng lên quanh người Thương Thiên Lương, Tạo Hóa Thiên Ma dung hợp lực lượng ba người bắt đầu bùng cháy, lực lượng bộc phát ngập trời!
Cuối cùng Mai Khinh Liên tay niết ấn quyết, lực lượng Hồng Liên Nghiệp Hỏa bộc phát, dung hợp vào thân thể Tạo Hóa Thiên Ma đen nhánh, một đóa hồng liên hiển hiện trong ma ảnh đen nhánh, như giao cho nó linh hồn chân chính.
Chương 1735 Mọi người gom củi đốt lửa to
Tạo Hóa Thiên Ma ngửa mặt lên trời gào thét, ma uy xông thẳng tới tận chân trời!
Những hành động liên tiếp đó tuy nói thì chậm nhưng thực tế cả bốn người ra tay cùng lúc với Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.
Sở Hưu và đám người Thương Thiên Lương chém giết cùng nhau từ hạ giới lên Đại La Thiên, thậm chí Sở Hưu còn tu luyện cùng một loại võ kỹ với Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên, đương nhiên hiểu rất rõ đối phương.
Hơn nữa lúc bình thường khi Sở Hưu không bế quan, y sẽ trao đổi võ đạo với bọn họ, không phải chỉ bảo đơn thuần mà là giao lưu xác minh với nhau, mức độ ăn ý vượt xa người bình thường.
Khi năm người tập hợp lực lượng tạo thành pháp tướng Tạo Hóa Thiên Ma chân chính xuất hiện, Tân Già La thật sự kinh hãi.
Thật ra bí pháp liên thủ hợp kích không mới mẻ gì ở Đại La Thiên, đại phái nào cũng có.
Ví dụ như Hướng Tưởng và Trần Cửu Long lúc trước, thậm chí có thể liên thủ sử dụng thần thông, chuyện này rất bình thường.
Nhưng lực lượng của năm người này hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có thể tổ hợp với nhau mà không có bất cứ bài xích nào, đúng là rất ly kỳ.
Nhưng ngay sau đó Tân Già La cười lạnh nói: “Năm tên rác rưởi chưa tới Võ Tiên, có hợp lực cũng chẳng chịu nổi một đòn!”
Phương Dật Chân ở phía xa quan chiến lại cực kỳ hứng thú: “Thật sáng tạo, còn có thể làm được chiêu này cơ à. Đạo môn ta có nhiều bí pháp như vậy, cũng thuộc cùng chi phái, sao không thử một lần?”
Hứa Quy Sơn trầm giọng nói: “Mấu chốt nhất khi kết hợp lực lượng không phải bí pháp mà là người, phải tin tưởng lẫn nhau, lực lượng mới có thể tập hợp vào cùng một chỗ.”
Nói đến đây, Hứa Quy Sơn nhìn về phía Phương Dật Chân: “Ngoài thần thông ra, công pháp của Tam Thanh Điện thì ngươi biết, ta cũng biết, theo lý thuyết thì lực lượng của ngươi và ta có thể phối hợp lại, nhưng ngươi có tin tưởng ta không?”
Phương Dật Chân cắn đùi gà, lúng túng nói: “Sư huynh, ngươi hay nói mấy lời khiến người khác không biết nên đáp ra sao, như vậy không tốt đâu.”
Hứa Quy Sơn không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn về phía chiến tường.
Lúc này trong trận chiến, nghe câu đánh giá rác rưởi của Tân Già La, Sở Hưu không nói gì.
Y chỉ nhắm mắt lại, một khắc sau xung quanh Tạo Hóa Thiên Ma bùng lên ma khí mãnh liệt, không ngờ lại như tạo thành diện mạo của Sở Hưu, tựa như người thật, sinh động như thật.
Nhưng chuyện khiến Tân Già La càng thấy không ổn là không ngờ hắn lại cảm thấy một luồng chân ý trong ma ảnh giống Sở Hưu kia.
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng đây là pháp tướng do lực lượng ngưng tụ lại, nhưng hắn lại cảm nhận được khí tức như người thật.
Tuy Tân Già La không biết chuyện này có ý nghĩa ra sao, tuy hắn luôn nói Sở Hưu muốn chết.
Nhưng thực tế hắn cũng biết Sở Hưu không thể tự chui vào chỗ chết được. Đối phương dám ra tay với mình, vậy chắc chắn có lá bài tẩy, ít nhất là lá bài tẩy có thể làm Võ Tiên bị thương!
“Động thủ!”
Theo tiếng quát chói tai của Tân Già La, những võ giả Phạm Giáo dưới trướng hắn điên cuồng lao tới, bắt đầu giao thủ với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự.
Đồng thời, Tân Già La ở phía sau tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt, quanh người hắn bùng lên ánh sáng mặt trời chói mắt, một pháp tướng thần phật bốn tay kỳ dị ngưng tụ trong ánh mặt trời, sau lưng có ngàn con rắn lớn quay quanh, có vẻ cực kỳ to lớn bắt mắt.
Trước đây Tân Già La là cung chủ của Thái Dương Thần Cung, võ đạo mà hắn chủ tu cũng là của chi pháp Thái Dương Thần Cung.
Sau đó Tân Già La bắt đầu tiếp quản Vishnu Điện, đương nhiên hắn cũng phải tu luyện bí pháp của Vishnu Điện.
Thái Dương Thần chính là một trong những hóa thân của Vishnu, tuy thuộc tính của hai bên bất đồng nhưng có chung nguồn gốc.
Trong Tam Tướng Thần của Phạm Giáo, Brahma nắm giữ sáng tạo, Sở huynh quản lý hủy diệt, còn Vishnu sở hữu cân bằng.
Giữa sinh và tử, nắm giữ một cân bằng kỳ diệu.
Pháp tướng Vishnu nâng mặt trời, có thể mang tới ánh sáng và sinh cơ, nhưng cũng có thể thiêu đốt mặt đất, khiến mọi thứ hủy diệt.
Lực lượng của Vishnu điện chính là như vậy, không phải sinh không phải tử mà nắm giữ một cân bằng giữa sinh tử.
Trong Trung Châu không có mặt trời, nhưng theo pháp tướng của Tân Già La hiển hiện, lực lượng xung quanh không ngừng ngưng tụ, ảnh hưởng tới lực lượng quy tắc, tạo thành một vầng thái dương rực rỡ trong vùng đất Trung Châu này.
Thật ra điểm cường đại thật sự của cảnh giới Võ Tiên không phải là lực lượng đơn thuần mà là lực lượng khống chế quy tắc này!
Mọi người ở đây còn đang thán phục thực lực của Tân Già La, bên phía Sở Hưu đã hành động.
Pháp tướng Tạo Hóa Thiên Ma giơ tay, một thanh ma đao do ma khí hội tụ tạo thành, tiếp đó lưỡi đao chém xuống, đao mang ma khí vô tận che khuất
hư không. Ngay khoảnh khắc sau đao mang bị cắt đứt, để lộ ra một vầng trăng sáng rực!
Trong Trung Châu không có mặt trời, càng không có mặt trăng.
Nhưng hôm nay, ở cùng một địa điểm, bọn họ lại thấy cả mặt trời và mặt trăng.
Đặc biệt là khi ánh trăng kia xuất hiện, cả Pháp Tịnh và Dịch Quy Tà, Trác Bất Phàm, Âu Dương Thánh đang giao thủ với hắn, không ngờ mọi người ai cũng có cảm giác tim đập nhanh, thân thể cũng bất giác giảm cường độ giao thủ, đưa mắt nhìn về phía Sở Hưu.
Thần thông, đó là lực lượng của thần thông.
Bọn họ đều là người của đại phái, bản thân cũng là cường giả trong cùng cấp độ, tương lai chắc chắn sẽ trở thành Võ Tiên. Bọn họ không lạ lẫm gì về thần thông, thậm chí bản thân bọn họ cũng sở hữu thần thông.
Có điều, tuy cùng là thần thông, nhưng vẫn có chia mạnh yếu.
Bọn họ cảm giác được lực lượng rất cường đại trên ánh trăng kia, thậm chí cường đại tới mức khiến người ta run rẩy.
Chỉ trong tích tắc, lực lượng ngưng tụ, ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu thân hình Tân Già La.
Tới thời khắc này mọi người mới thấy rõ, đây đâu phải ánh trăng gì, rõ ràng là một ánh đao, một ánh đao sắc bén rõ ràng ngang với ánh trăng!
Trong ánh trăng phản chiếu đó, lực lượng cường đại từ trên trời giáng xuống, hàng lâm trên người Tân Già La.
Hắn kinh hãi phát hiện, lực lượng kia đang xé rách thân thể của hắn, còn hắn không cách nào phản kháng.
Pháp tướng Vishnu tay nâng mặt trời đang vỡ vụn, mặc cho ánh sáng mặt trời rực rỡ cỡ nào cũng không thể chống lại luồng lực lượng kia.
Thân thể Tân Già La bị xé rách, ánh mặt trời bùng lên quanh người hắn, nhưng luồng lực lượng này vô hình vô chất, cho dù hắn bộc phát lực lượng bản thân tới mức lớn nhất cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ bị xé rách của bản thân chứ không cách nào ngăn cản.
Tân Già La gầm lên một tiếng, quanh người hiện lên vô số Phạm văn chói mắt, nhưng ngay sau đó thân thể hắn hiện lên từng vết máu. Giữa ánh mắt mọi người, thân thể hắn như bị lăng trì, trực tiếp nổ tung!
Nhưng cùng lúc, pháp tướng Tạo Hóa Thiên Ma mà Sở Hưu ngưng tụ cũng xuất hiện vụ nổ như Tân Già La.
Sở Hưu quát lớn: “Thu hồi lực lượng!”
Đám người Lã Phụng Tiên dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi lực lượng, nhưng pháp tướng Tạo Hóa Thiên Ma như một lỗ đen, không ngừng hấp thu lực lượng của bọn họ.
Sở Hưu trực tiếp niết ấn quyết, phun ra một ngụm máu tươi, như một lưỡi đao sắc bén trực tiếp cắt đứt liên hệ với Tạo Hóa Thiên Ma.
Ngay tiếp đó, Tạo Hóa Thiên Ma và thân thể Tân Già La đồng thời vỡ vụn!