Sở Hưu muốn tới Vương gia lấy nửa bản đồ còn lại, đương nhiên cũng định thuận tay tiêu diệt Vương gia, cho nên khi y bảo Diệp Tiêu trở lại tổng bộ Thanh Long Hội, cũng bảo đám người Hàn Khốc và Tổng Tiếu dẫn người tới.
Đi ra ngoài một chuyến là lại diệt môn, không phải Sở Hưu tàn bạo mà là Thanh Long Hội nhất định phải giữ lực uy hiếp cường đại của mình.
Trước mắt, Thanh Long Hội vừa trải qua một trận nội chiến, Bộ Thiên Nam đã chết, y là đại long thủ tân nhiệm vừa thượng vị, toàn bộ giang hồ còn đang nhìn.
Không thể không nói, tiếng tăm của y không bằng Bộ Thiên Nam, khó tránh khỏi có người sẽ so sánh y và Bộ Thiên Nam.
Bây giờ Sở Hưu còn chưa muốn để lộ thân phận của mình, vì vậy chỉ có thể biểu hiện bá đạo một chút, ngươi động tới người của ta, ta sẽ diệt cả nhà ngươi!
SAu khi đám người Hàn Khốc Tống Tiếu tới nơi, Sở Hưu lập tức mang người tới Phù Dương Vương gia.
Lúc này trong Vương gia, Vương Đạo tông không thể tin nổi nhìn lão đạo nhân tướng mạo rất hiền lành, không ngờ đối phương lại là chưởng giáo của Chân Vũ Giáo, Huyền Thần Chân Nhân - Lục Trường Lưu.
Thật ra Vương Đạo Tông không nhận ra Lục Trường Lưu, tuy hắn là đại sư trận đạo nhưng cũng không có tư cách tiếp xúc với đại nhân vật như Lục Trường Lưu.
Vương Đạo Tông chỉ biết Quảng Ninh Chân Nhân của Chân Vũ Giáo, đối phương cũng am hiểu trận đạo, ngày trước Chân Vũ Giáo sửa chữa trận pháp từng mời Vương Đạo Tông tới giúp.
Lần này Vương Đạo Tông cũng báo tin cho Quảng Ninh Chân Nhân, không ngờ Lục Trường Lưu lại tự tới trước.
“Vương gia chủ, những gì ngươi nói trong thư có phải là thật không? Ngươi biết nơi sư tổ và Độc Cô Duy Ngã giao chiến lần cuối à?”
Lúc bình thường Lục Trường Lưu có vẻ rất bình tĩnh nhưng lúc này lại khá kích động.
Vương Đạo Tông vẫn coi nhẹ bí mật mà hai gia tộc bọn họ ẩn giấu, đặc biệt là với Chân Vũ Giáo.
Qua nhiều năm như vậy, Chân Vũ Giáo không hề từ bỏ tìm kiếm tin tức của sư tổ, sống phải thấy người, cho dù có chết cũng phải mang thi thể về, đương nhiên truyền thừa trong thi thể cũng hết sức quan trọng.
Ninh Huyền Cơ không mang theo công pháp của Chân Vũ Giáo, nhưng năm xưa tu vi của hắn đã thông thiên, hơn nữa lúc đó cũng không nhận đệ tử chân truyền trong Chân Vũ Giáo, cho nên truyền thừa của Ninh Huyền Cơ không
được lưu truyền đến giờ.
Bao năm qua đi, Chân Vũ Giáo vẫn không có manh mối gì, bây giờ khó khăn lắm mới nhận được một tin tức như vậy, cũng đáng cho hắn tự tìm tới.
Vương Đạo Tông vội vàng nói: “Làm sao tại hạ dám lừa ngài kia chứ? Tin tức cực kỳ chính xác, nhưng trước mắt chắc Thanh Long Hội cũng biết tin tức này, Vương gia chúng ta đã kết thù với Thanh Long Hội, xin chưởng giáo cứu Vương gia chúng ta một mạng, Vương gia xin dâng hai tay, đưa cả bản đồ và chìa khóa tiến vào không gian đó.”
Lục Trường Lưu nhíu mày, hắn không ngờ chuyện này còn liên quan tới Thanh Long Hội.
Nhưng nghĩ lại cũng rất bình thường, dù sao Lục Trường Lưu cũng từng lăn lộn trên giang hồ cả đời, có chuyện gì mà hắn chưa từng thấy?
Nếu Vương gia không gặp phiền toái, bọn họ có nỡ lấy bí mật này ra, nói cho hắn biết không?
Bao năm qua, Vương gia vẫn giấu bí mật này trong đáy lòng, bây giờ lấy ra chẳng qua là vì Thanh Long Hội uy hiếp mà thôi, mình cũng chỉ là tấm khiên đỡ đòn.
Nhưng Lục Trường Lưu cũng khá phúc hậu, hắn không vạch trần mấy tính toán vặt của Vương gia, cũng không trách đối phương đã lợi dụng mình mà lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, bần đạo đã cầm đồ của các ngươi, đương nhiên cũng sẽ ngăn chặn tai ương cho Vương gia.”
Vương Đạo Tông nghe vậy lập tức lấy nửa tấm bản đồ và một cái hộp chứa chìa khóa ra, lấy ra một chiếc chìa khóa không khác gì của Chu gia, giao cho Lục Trường Lưu.
Lục Trường Lưu kinh ngạc nói: “Ngươi còn làm ra nhiều chìa khóa như vậy à?”
Vương Đạo Tông cười khan hai tiếng: “Một chiếc chìa khóa chỉ có thể cho một người tiến vào, cho nên làm nhiều một chút. Chẳng qua chờ các cường giả khác tới, vừa vặn đưa cho bọn họ.”
Lục Trường Lưu lập tức biến sắc: “Cái gì? Ngươi còn báo tin này cho người khác?”
Lục Trường Lưu có thể tưởng tượng được nếu người khác cũng phát hiện ra truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, bọn họ sẽ chẳng quan tâm nó có thuộc về Chân Vũ Giáo không, chắc chắn là cùng tiến vào rồi tranh đoạt sau.
Không đợi Vương Đạo Tông nói gì thêm, một luồng sát khí đột nhiên hàng lâm khiến cho ánh mắt Vương Đạo Tông lộ vẻ hoảng sợ, hắn kinh hãi nói: “Người của Thanh Long Hội tới rồi!”
Lúc này bên ngoài Vương gia, Sở Hưu vừa tới gần gian nhà của Vương gia, chỉ thấy từng quầng sáng trận pháp lóe lên, hiển nhiên bọn họ đã cảm giác được sát khí của Sở Hưu, bắt đầu phòng ngự.
Sở Hưu nhíu mày: “Ai ô, trận pháp này thật mẫn cảm.”
Tống Tiếu ở bên cạnh nói: “Dù sao Vương Đạo Tông cũng lập nghiệp dựa vào trận pháp, cũng có chút năng lực, nghe nói trình độ trận đạo của hắn chỉ thiếu một chút là lên tới đại tông sư.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Như vậy không được, một trận pháp sư thì ngoan ngoãn đi nghiên cứu trận pháp là được, sao cứ nhất quyết muốn ngấp nghé truyền thừa võ đạo, đúng là lẫn lộn đầu đuôi.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay y hóa thành Đại Dịch Chiến Kích, ầm ầm chém xuống, khí thế mạnh mẽ bộc phát, chỉ thấy trận pháp phía trước Vương gia từ từ tan vỡ, đại trận của Vương gia thậm chí không đỡ nổi một chiêu của Sở Hưu.
Đúng lúc này, một luồng phát trần đảo qua, mang theo cương khí ngưng tụ, ngăn cản một đòn của Sở Hưu.
Thân hình Lục Trường Lưu xuất hiện ở ngoài cửa, trầm giọng nói: “Chư vị, phải biết khoan dung độ lượng, các người đã nhận được tin rồi, còn định đuổi tận giết tuyệt hay sao?”
“Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu!”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Lục Trường Lưu, lại liếc mắt nhìn Vương Đạo Tông đang tốn trốn tránh tránh sau lưng Vương Đạo Tông, lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tuy Vương gia tham lam hành động ngu xuẩn, nhưng không phải ai trong Vương gia cũng là kẻ ngu.
Bọn họ cũng biết bản thân không thể ngăn cản được Thanh Long Hội, xem ra bọn họ định tiết lộ tin tức, đổi lại sự giúp đỡ từ người khác.
“Ngươi nhận ra ta?”
Lúc này Lục Trường Lưu cũng quan sát Sở Hưu, sắc mặt nghi hoặc.
Đây là đại long thủ tân nhiệm của Thanh Long Hội - Lâm Huyết Y, vừa giết Bộ Thiên Nam để thượng vị?
Nhưng vấn đề là hắn không cảm nhận được khí thế Chân Hỏa Luyện Thần từ người Lâm Huyết Y, đối phương mới chỉ là cảnh giới Chân Đan.
Nhưng nếu vậy thì rốt cuộc Lâm Huyết Y làm sao dùng tu vi cảnh giới Chân Đan giết chết Bộ Thiên Nam?
Sở Hưu dùng giọng nói đã biến thành khàn khàn lên tiếng: “Chưởng giáo Chân Vũ Giáo, trên giang hồ có ai là không biết?
Nếu chỉ là tin tức liên quan tới Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ thì cũng chẳng đến mức khiến ta ra tay giết người.
Nhưng không ngờ Vương gia này lại to gan lớn mật, định giết người của Thanh Long Hội chúng ta diệt khẩu, để lại bọn họ thì uy nghiêm của Thanh
Long Hội để đâu?”
Lục Trường Lưu nhíu mày nhìn Vương Đạo Tông, Vương gia không kể cho hắn chuyện này.
Ngay lúc đó, xung quanh lại có từng khí tức bộc phát, ai cũng vô cùng cường đại.
Chương 1132 Ùn ùn kéo đến 2
Nhất là hai người đi đầu, một Chân Hỏa Luyện Thần, một Võ Đạo Chân Đan.
Trong đó một là người quen của Sở Hưu, Doanh Bạch Lộc, người còn lại là một võ giả trung niên xa lạ nhưng bộ dáng khá giống Doanh Bạch Lộc, tuy đã trung niên nhưng tướng mạo vẫn hào hoa phong nhã.
Sở Hưu cũng đoán được thân phận của đối phương, chắc người này là gia chủ thế hệ này của Thương Thủy Doanh thị - Doanh Chiêu.
Tin tức liên quan tới Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, Doanh gia cũng rất coi trọng.
Trước đó bọn họ định phái Doanh Tam Thư đến, nhưng gần đây Doanh Tam Thư đang bế quan cho nên Doanh Chiêu đích thân đến.
Về phần Doanh Bạch Lộc, bây giờ hắn đã chuẩn bị để tiếp nhận vị trí gia chủ, cho nên một khi Doanh gia gặp chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ gì, bất cứ ai đi xử lý đều mang theo hắn, cho hắn thêm kinh nghiệm.
Phía sau Doanh gia còn có một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mặc chiến giáo, khoác áo choàng đỏ, tướng mạo hung ác, cõng một thanh chiến đao.
Sau khi thấy Sở Hưu, gương mặt hắn lộ một biểu cảm kỳ dị, âm thầm cười lạnh nói: “Tên Bộ Thiên Nam lại bị một võ giả cảnh giới Chân Đan xử lý, đúng là rác rưởi.”
Từ cách ăn mặc và giọng nói của võ giả này, Sở Hưu cũng có thể nhận ra thân phận của hắn.
Người này chính là tử địch của Thanh Long Hội, tổng đường chủ Bạch Hổ Đường, Huyết Phong Thiên Đao - Hách Liên Trường Phong.
Nói lại thì vị này đúng là xui xẻo.
Thực lực của Bạch Hổ Đường không yếu, hơn nữa hiếu chiến như mạng, đúng là chiến tướng trời sinh.
Nhưng vị Hách Liên Trường Phong này rất không may, vừa vặn gặp phải Bộ Thiên Nam trong thời đỉnh phong, kết quả bị Bộ Thiên Nam đánh cho không thể hoàn thủ.
Sở Hưu nghe Đoan Mộc Thiên Sơn nói, lúc đó Bộ Thiên Nam bộc phát trạng thái điên cuồng khi dung hợp máu Thanh Long, đuổi giết hắn từ Đông Tề tới Tây Sở, đánh tới mức Hách Liên Trường Phong rơi từ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới cảnh giới Chân Đan, còn đánh gãy một nửa xương cốt toàn thân hắn, cực kỳ thê thảm.
Nhưng Hách Liên Trường Phong cũng coi là mạng lớn, kéo dài được tới lúc lực lượng Thanh Long của Bộ Thiên Nam tiêu hao hết, thậm chí bắt đầu cắn ngược, cũng như Sở Hưu lúc trước, hút hết máu huyết của Bộ Thiên Nam, chỉ để lại máu Thanh Long không thể khống chế.
Còn đánh nữa thì bản thân Bộ Thiên Nam cũng gặp nguy hiểm nên Hách Liên Trường Phong mới trốn được một mạng.
Nhưng thương thế của hắn cũng không nhẹ, từ đó trở đi Bạch Hổ Đường bèn gia nhập triều đình Đông Tề, hợp tác với họ, Hách Liên Trường Phong cũng luôn dưỡng thương.
Bây giờ hắn xuất hiện trở lại trong giang hồ không biết vì thương thế khá hơn, đã khôi phục tới đỉnh phong hay nghe tin Bộ Thiên Nam đã chết nên mới xuất quan.
Phía sau Hách Liên Trường Phong là vài người của triều đình Đông Tề.
Cầm đầu là một lão già mặc long bào bằng gấm.
Sở Hưu không nhận ra người này, may mà Tống Tiếu nhận ra, nói cho Sở Hưu. Người này là cao thủ trong hoàng thất Đông Tề, Cao Bình Vương - Lữ Trạm Lô, họ hàng gần của hoàng thất, đã bảo vệ hoàng tộc ba đời, phía sau hắn còn vài võ giả cảnh giới Chân Đan, đều là cao thủ trong Cung Phụng đường của hoàng thất Đông Tề.
Đều là người Đông Tề, kết quả Bạch Hổ Đường và hoàng thất Đông Tề lại chia thành hai nhóm đi tới, có thể thấy quan hệ giữa bọn họ không hòa thuận như vẻ ngoài.
Sau hoàng thất Đông Tề, lại có một người tới, thấy người này, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh khó lòng phát hiện.
Người này chính là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn, người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân - Trường Vân Tử, một trong những người từng bỏ đá xuống giếng đối phó với Sở Hưu!
Ngay khi thấy Trường Vân Tử, trong đầu Sở Hưu lập tức xuất hiện rất nhiều thủ đoạn giết người.
Không phải tâm tư của Sở Hưu hiểm ác, hắn chính là người như vậy.
Bại thì ghi hận trong lòng, thắng thì giết cả nhà ngươi.
Trong lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh đúng là hắn đã chịu thiệt, bị lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng liều mạng giết chết, lại bị cả đám người bỏ đá xuống giếng.
Sở Hưu bị vây trong Huyết Hồn Châu hơn nửa năm, ngoài chỉnh lý võ đạo bản thân, chuyện y làm nhiều nhất chính là tính toán xem nên làm như thế nào để giết chết đám người này, thậm chí y còn có rất nhiều phương án cho từng người.
Trong đó lão tổ Tôn gia và lão tổ Lục gia là đơn giản nhất, sơ hở của bọn họ cũng lớn nhất, nhưng Trường Vân Tử lại khá khó khăn.
Đối phương là người đứng đâù Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn, phần lớn thời gian đều ngồi trong Thiên Cương Điện, rất ít khi đi ra ngoài, không ngờ đối phương lại tự tới cửa nhanh như vậy. ĐƯơng nhiên đây cũng không phải nơi thích hợp để giết người bộc lộ thân phận.
Lục Trường Lưu nhìn đám người vừa tới, hạ giọng nói với Vương Đạo Tông: “Những người này đều do ngươi tìm tới?”
Vương Đạo Tông khẽ gật đầu, nhưng với tu dưỡng của Lục Trường Lưu, lúc này cũng không nhịn được muốn bóp chết hắn, thế này khác nào gây thêm phiền phức?
Nhưng lúc này Vương Đạo Tông thấy có nhiều người tới như vậy, lại thở phào một hơi, đồng thời cũng thấy may mắn vì mấy năm qua đã tạo quan hệ, đây đều là những thế lực lớn đứng đầu Đông Tề.
Có nhiều cảnh giới Chân Đan như vậy, còn có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Vương Đạo Tông cũng có thêm sức mạnh.
“Chư vị, Vương gia ta nguyện giao tất cả chìa khóa ra, chỉ xin chư vị bảo vệ cho Vương gia ta lần này, hơn nữa tấm bản đồ chỉ ra địa điểm không gian yếu kém có một nửa trong tay Thanh Long Hội!”
Nghe xong câu này, mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, thần sắc khác biệt.
Đúng lúc này, một giọng nói điệu đà tới chán ngấy đột nhiên vang lên: “Chìa khóa gì thế? Bản đồ gì vậy? Chư vị tụ tập ở đây chẳng lẽ có thứ tốt gì xuất thế? Mang theo nô gia được không?’
Một làn gió thơm ghê người thổi tới, một cô gái khoác lụa mỏng chậm rãi hạ từ trên không xuống.
Cô ta mặc một bộ áo ý nửa trong suốt, chiếc váy bên dưới xẻ dọc hai bên hông, chỉ khẽ cử động là lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.
Tuy bên trên của cô ăn mặc kín kẽ nhưng lớp áo rất mông lung, thậm chí có thể thấy hai hạt đậu đỏ dựng đứng trước ngực.
Kỳ dị nhất là gương mặt cô ta còn đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ đó là có hình thần nữ hết sức trìu tượng, như bất cứ lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, khiến người khác nhìn vào là không rời mắt đi nổi.
Doanh Chiêu của Doanh gia cau mày: “Hoa Quỷ Bà Bà, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Cô gái kia trợn mắt nhìn Doanh Chiêu một cái: “Đáng ghét, gọi người ta là Hoa Quỷ phu nhân thôi.
Mặt trời ở sa mạc Tây Cực nóng quá, người ta sợ phơi nhiều thì hỏng da nên chạy tới Trung Nguyên chơi, xem có tiểu tướng công đẹp trai nào chịu chung đêm xuân với người ta không.
Bên cạnh ngươi chắc là Doanh Bạch Lộc à? Đúng là một tiểu lang quân anh tuấn, hay là đi cùng tỷ tỷ nhé? Tỷ tỷ cam đoan sẽ cho ngươi vui tới mức quên cả trời đất.”
Ánh mắt Doanh Chiêu lập tức âm trầm: “Ngươi cùng bối phận với lão tổ nhà ta, còn giả bộ cái nỗi gì? Dám có ý đồ với Thương Thủy Doanh thị chúng ta, có tin ta diệt La Sát giáo các ngươi không?”
Chương 1133 Không giết không được
Nghe Doanh Chiêu nói vậy, Sở Hưu cũng biết vị trước mặt là ai.
Nhánh Minh Ma, thành viên của tám phái, một trong những cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần của La Sát Giáo, Hoa Quỷ Bà Bà.
Sở Hưu chưa từng tiếp xúc với người của La Sát Giáo vì đối phương ở sa mạc Tây Cực xa xôi, chắc Phương Thất Thiếu tiếp xúc nhiều với bọn họ, Sở Hưu mới thấy một võ giả La Sát Giáo ở Chính Ma Đại Chiến trên Phù Ngọc Sơn.
Hoa Quỷ Bà Bà có bối phận cực cao, đúng như Doanh Chiêu đã nói, bà ta cùng bối phận với lão tổ Doanh Tự nhà họ, nhưng tiếng tăm của bà ta lại cực kỳ thối nát.
Hoa Quỷ Bà Bà này tính cách dâm đãng, còn tu luyện một loại tà công song tu thái bổ, hấp thu nguyên dương của võ giả trẻ tuổi đã tẩm bổ bản thân, giúp mình duy trì thanh xuân đồng thời tăng cường tuổi thọ.
Ngày trước có không ít võ giả trẻ tuổi của đại phái bất cẩn bị đối phương mê hoặc, kết quả bị thái bổ tới mức phế bỏ.
Năm xưa hành động này khiến rất nhiều đại phái tức giận, thậm chí đánh tới hoang mạc Tây Cực, đòi La Sát Giáo trả lời, lúc này mới khiến Hoa Quỷ Bà Bà thu liễm một chút.
“Ai da, ai da, nô gia sợ quá mà.”
Hoa Quỷ Bà Bà vỗ ngực, tạo thành một cơn sóng nhỏ, nhưng trừ một số đệ tử Vương gia định lực yếu kém không nhịn được chăm chú quan sát, những người khác đều coi bà ta như không khí.
Đám người Trường Vân Tử đã từng này tuổi, có lòng mà không có sức, huống chi bọn họ cũng biết về Hoa Quỷ Bà Bà, đương nhiên không hứng thú với bà lão như vậy rồi.
Doanh Bạch Lộc si tình như thánh, đương nhiên cũng không bị dụ dỗ.
Về phần Sở Hưu, thứ mê hoặc nhục dục cấp thấp như vậy chẳng hề ảnh hưởng tới y, Xá Nữ Đại pHáp của Mai Khinh Liên còn mạnh hơn Hoa Quỷ Bà Bà gấp trăm lần.
Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh một chút, lấy nửa tấm bản đồ của mình ra, lạnh nhạt nói: “Nếu chư vị đã biết mọi chuyện, vậy ta cũng không nói nhiều, ta đồng ý lấy bản đồ ra cho chư vị cùng sử dụng, mọi người cùng thăm dò không gian đó.
Nhưng, ta nhất định phải diệt Vương gia! Không ai được phép động tới người của Thanh Long Hội ta mà còn được yên lành!”
Lục Trường Lưu thở dài: “Đại long thủ, theo ta biết người của Thanh Long Hội các ngươi không chết, ngược lại bên Vương gia chết rất nhiều người rồi, nên khoan dung độ lượng, Vương gia đã bị giáo huấn rồi, chuyện này ngừng ở đây thôi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Khoan dung độ lượng ư? Đây không phải phong cách của Thanh Long Hội chúng ta, bao năm qua chỉ có Thanh Long Hội ta giết người, từ bao giờ mà tới phiên người khác giết người của Thanh Long Hội ta?”
Lục Trường Lưu còn định nói gì, Trường Vân Tử ở bên kia đã hừ lạnh nói: “Lục chưởng giáo, ngươi nể mặt kẻ này quái rồi đấy, ngươi tưởng Thanh Long Hội các ngươi là Côn Luân Ma Giáo khi xưa chắc, muốn giết ai thì giết à?
Hôm nay có chúng ta ở đây mà ngươi còn định lạm sát người vô tội, đúng là nực cười!”
Thân là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện, Trường Vân Tử là người có tư cách lâu đời trong Thuần Dương Đạo Môn, cũng cực kỳ để ý tới thâm niên lịch duyệt.
Hôm nay nếu Bộ Thiên Nam ở đây có lẽ giọng điệu của hắn không cứng rắn như vậy, nhưng lúc trước tên Lâm Huyết Y này chỉ là hạng vô danh, hơn nữa mới chỉ cảnh giới Chân Đan.
Một võ giả cảnh giới Chân Đan mà nói khoác không biết ngượng, dám tuyên bố giết người trước mặt hắn, đúng là không tự biết mình.
Sở Hưu cười lạnh với Trường Vân Tử, y đang đeo mặt nạ nên không ai thấy nụ cười của y nhưng có thể cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ trong đôi mắt.
Sở Hưu bước ra một bước, dưới chân lập tức vang lên tiếng nổ như động đất, thân hình của y nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trường Vân Tử, xuất quyền đánh ra, thế như phá hải, Sơn Hải Quyền Kinh!
Trường Vân Tử không ngờ tốc độ của Sở Hưu lại nhanh chóng như vậy, uy thế của quyền này lại mạnh mẽ đến vậy.
Hắn không kịp xoay xở, đột nhiên rút thanh trường kiếm mang theo Thuần Dương Cương Khí nóng rực trong tay ra chặn ngang trước người. Thuần Dương Cương Khí như vầng mặt trời bộc phát nhưng bị một quyền của Sở Hưu đánh tan.
Nắm đấm đấu cứng với trường kiếm, toàn thân Sở Hưu tỏa ra nội lực chân hỏa màu vàng bạc.
Một quyền kia như phá núi mở đường, đánh cho Trường Vân Tử lùi từng bước một về phía sau, cánh tay cầm kiếm cũng bắt đầu run rẩy.
“Chân Hỏa Luyện Thân?”
Mọi người ở đây lập tức biến sắc.
Sau chuyện Trần Thanh Đế ở Huyễn Hư Lục Cảnh, còn có ai không biết sự kinh khủng của Chân Hỏa Luyện Thân? Có thể nói nó đã phát huy lực lượng của cơ thể tới cực hạn.
Bọn họ không ngờ ngoài Trần Thanh Đế còn có người dám đi theo con đường này, hơn nữa cũng thành công.
Những người này vốn không ngờ lại có người hoàn thành phương pháp Chân Hỏa Luyện Thân chỉ trong thời gian ngắn, chẳng khác nào gian lận.
Bây giờ cho bọn họ đã biết vì sao Lâm Huyết Y chỉ có cảnh giới Chân Đan mà giết chết được Bộ Thiên Nam, đối phương cũng giống như Trần Thanh Đế, đều là cường giả không thể xét theo cảnh giới.
Nghĩ đến đây, thần sắc mọi người đều nghiêm nghị.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy Lâm Huyết Y chỉ là cảnh giới Chân Đan, chắc lúc giết Bộ Thiên Nam đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó, nhưng bây giờ xem ra Thanh Long Hội đã xuất hiện một cường giả còn khó giải quyết hơn Bộ Thiên Nam.
Lúc này ở giữa sân, Trường Vân Tử bị một quyền đột ngột của Sở Hưu đánh cho ngây dại. Hắn thật sự không ngờ đối phương cũng là cường giả như Trần Thanh Đế.
Sau khi phản ứng lại, Trường Vân Tử tay niết dạo ấn định phản kích, nhưng một khắc sau Sở Hưu lại hóa quyền thành trảo, Giáp Cốt Long Trảo trong Huyền Vũ Chân Công đã được thi triển, trong tiếng long ngâm, cương khí hóa thành long trảo không gì không phá, chỉ chớp mắt đã bóp nát đạo ấn của Trường Vân Tử, sau đó xuất chưởng đánh xuống, Huyền Vũ Thần Chưởng khí thế hùng hồn, trực tiếp đánh bay Trường Vân Tử ra ngoài.
Thế công liên tiếp trực tiếp đánh cho Trường Vân Tử ngây dại, mỗi lần hắn nghĩ ra thế công ứng phó với Sở Hưu, Sở Hưu lại lập tức đổi sang loại vô cùng khác, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Nhìn những võ công chủ loại bất đồng nhưng được phối hợp hài hòa trong tay Sở Hưu, đám người cũng trợn tròn hai mắt.
Ở phía khác, Cao Bình Vương - Lữ Trạm Lô hỏi Hách Liên Trường Phong: “Bạch Hổ Đường các ngươi đã đấu đá với Thanh Long Hội bao lăm, ngươi có nhìn ra điều gì về Lâm Huyết Y không?”
Hách Liên Trường Phong lắc đầu: “Không nhìn ra, Chân Hỏa Luyện Thân vốn do Trần Thanh Đế tự sáng tạo, bây giờ xuất hiện người thứ hai, chúng ta cũng không hiểu nổi.
Hơn nữa ta có thể khẳng định là võ công của hắn không phải võ công của Thanh Long Hội, nhưng nhiều loại võ công phối hợp hết sức hòa hợp, không có bất cứ xung đột nào, uy lực cũng không kém hơn một số công pháp truyền thừa của Thanh Long Hội!”
Hách Liên Trường Phong vô thức sờ lên lồng ngực của mình.
Bạch Hổ Đường và Thanh Long Hội đời đời đối địch, ngày trước hắn từng đại chiến với Bộ Thiên Nam, cũng hiểu được khá nhiều về Thanh Long Hội, thậm chí còn biết nhiều hơn một số thành viên của Thanh Long Hội.
CHính vì vậy hắn mới thấy lạ, một kẻ không có truyền thừa võ công của Thanh Long Hội, như chui từ trong khe đá ra, rốt cuộc hắn làm thế nào mà lên
làm đại long thủ của Thanh Long Hội? Đúng là kỳ lạ.
Chương 1134 Thủ đoạn bỉ ổi 1
Xưa nay trên giang hồ có rất ít công pháp có thể giống như Huyền Vũ Chân Công, gần như dung nạp tất cả các loại hình võ đạo vào.
Huống chi cho dù có loại công pháp này, người tu luyện mà sử dụng cũng rất thiếu tự nhiên.
Sở Hưu có thể nhanh chóng nắm giữ Huyền Vũ Chân Công là vì bản thân y cũng là võ giả theo hướng như vậy.
Ít nhất thì lúc này Trường Vân Tử cũng khó mà thích ứng với phương thức chiến đấu như vậy, không ngờ vừa giao chiến đã rơi vào thế hạ phong.
Lục Trường Lưu thở dài, phất trần trong tay phẩy ra, đạo uẩn lan tỏa, lưu chuyển giữa không trung, nhìn như làn gió nhẹ phất qua nhưng lại dựng nên một bức tường trước mặt Sở Hưu, chặn thế công của y.
Tuy Tam Đại Đạo Môn không đến mức cùng tiến cùng lùi nhưng ít nhất Lục Trường Lưu cũng không thể đứng nhìn Trường Vân Tử bị Lâm Huyết Y đánh bại ngay trước mặt mình, mất hết thể diện.
“Đại long thủ, Thuần Dương Đạo Môn vốn hay nói chuyện kiểu này, ngươi không cần để ý, hôm nay chỉ cần ngươi không giết Vương gia, mọi chuyện đều dễ bàn.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn giết Vương gia thì sao?”
Lục Trường Lưu thở dài một tiếng: “Vậy ta chỉ có thể cùng Trường Vân Tử đạo huynh lĩnh giáo võ công của đại long thủ thôi.
Lão đạo sĩ ta không sợ bị người ngoài nói chúng ta lấy nhiều khi ít, dù sao ta cũng từng này tuổi rồi, không quan tâm tới tiếng tăm.”
Lục Trường Lưu luôn thích thở dài, thở đi thở lại, nếp nhăn trên hàng mi của hắn lại sâu hơn một chút.
Thế gian này có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, người khác không ra mặt, hắn đã đáp ứng với Vương gia, làm sao không ra mặt được đây?
Một là chưởng giáo Chân Vũ Giáo đứng trong mười hạng đầu của Phong Vân Bảng, một là võ giả Chân Hỏa Luyện Thần thế hệ trước của Thuần Dương Đạo Môn, một đấu một thì thắng bại còn chưa rõ, một đấu hai thì Sở Hưu không hề nắm chắc.
Nhưng đúng lúc này, y lại lấy nửa tấm bản đồ của Chu gia ra, nhìn mọi người ở đây rồi lạnh lùng nói: “Chư vị, đừng tưởng các ngươi đang xem trò vui.
Con người của ta làm việc rất có nguyên tắc, người không trêu vào ta, ta cũng chẳng chọc đến người.
Nhưng hôm nay Vương gia động tới người của Thanh Long Hội ta, nhất định phải cho ta một câu trả lời.
Các ngươi ra tay ngăn Lục chưởng giáo, chờ ta diệt Vương gia xong chúng ta sẽ cầm bản đồ cùng thăm dò nơi đó.
Bằng không, ta sẽ xé nát tấm bản đồ này, cùng lắm thì ai đi đường nấy, các ngươi tự đi mà tìm khắp Đông Tề!”
Nghe câu này, tất cả mọi người ở đây biến sắc.
Vị trí không gian yếu kém đâu phải công trình kiến trúc gì, không có bản đồ thì họ đi đâu mà tìm?
Lục Trường Lưu lạnh lùng nói: “Lâm Huyết Y! Ngươi dám?”
Sở Hưu cầm tấm bản đồ cười lạnh nói: “Các ngươi xem ta có dám hay không?
Hoa Quỷ Bà Bà, chắc ngươi còn không biết có chuyện gì đúng không?
Nói cho ngươi biết, dùng hai tấm bản đồ này là có thể tìm ra nơi đại chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, không khéo trong đó còn có truyền thừa của hai vị cường giả chí cường!”
Nghe xong câu này, ánh mắt Hoa Quỷ Bà Bà lập tức phát sáng, có thế nào thì bà ta cũng không ngờ hôm nay lại dính đến chuyện lớn như vậy.
Thật ra mục đích Hoa Quỷ Bà Bà đến Trung Nguyên đúng như bà ta đã nói, ở hoang mạc Tây Cực đến phát chán nên mới vào đi dạo.
Không ngờ lúc này bà ta lại cảm ứng được nơi này có khí tức của vài vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nên chạy tới xem, không nghĩ tới thật sự nhận được thu hoạch lớn.
Hoa Quỷ Bà BÀ cười khanh khách: “Đáng ghét, gọi người ta là Hoa Quỷ phu nhân nha.”
Nói xong, Hoa Quỷ Bà Bà lập tức ngăn trước mặt Lục Trường Lưu: “Lục chưởng giáo, đã lâu không gặp, vừa hay nô gia muốn lĩnh giáo với Lục chưởng giáo một phen, xem thực lực của nô gia có thụt lùi không.”
Dứt lời, Hoa Quỷ Bà Bà và Lục Trường Lưu lập tức giao thủ.
Võ công của La Sát Giáo cực kỳ quỷ dị, Hoa Quỷ bà Bà tuy tinh thần không bình thường nhưng dù sao bà ta cũng là lão quái vật cùng cấp bậc với lão tổ Doanh gia, tuy không phải Thiên Địa Thông Huyền nhưng sống lâu năm, tích lũy được không ít kinh nghiệm, ngăn chặn Lục Trường Lưu cũng không thành vấn đề.
Bên này Sở Hưu lại ngăn trước mặt Trường Vân Tử đang nổi giận, Thiên Đạo Chiến Hạp hóa thành đao thương kiếm kích, cứ thế đánh tới, áp chế Trường Vân Tử, khiến hắn từ từ lui về phía sau.
Nhân cơ hội này, đám người Hàn Khốc Tống Tiếu không nói một câu, lặng lẽ đánh về phía Vương gia.
Đám trận pháp sư của Vương gia đã bao giờ thấy cảnh tanh máu giết chóc như vậy?
Lại thêm những người Sở Hưu mang tới đều là tinh nhuệ của Thanh Long Hội, một khắc sau toàn trường chỉ còn hai âm thanh, một là tiếng giao thủ của
đám người Sở Hưu, một là tiếng kêu gào thảm thiết khi bọn Hàn Khốc Tống Tiếu giết chóc.
Sắc mặt đám người Doanh Chiêu đều trầm xuống, tuy bọn họ không tỏ thái độ tức là đồng ý bản đồ quan trọng hơn Vương gia, nhưng tận mắt chứng kiến Thanh Long Hội đại khai sát giới trước mặt mình, tâm trạng ai cũng không tốt.
Doanh Bạch Lộc ở một phía cũng nhíu mày, hiển nhiên hắn không thích loại giết chóc như vậy, hơn nữa hắn còn có cảm giác vì sao loại thủ đoạn này lại quen thuộc như vậy?
Lục Trường Lưu hạ giọng nói: “Thanh Long Hội xuất hiện một nhân vật còn khó chơi hơn Bộ Thiên Nam.”
Hách Liên Trường Phong nhíu mày gật đầu, sắc mặt lo lắng.
Thật ra trước đó Hách Liên Trường Phong e ngại nhất là Bộ Thiên Nam, thực lực của đối phương đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, gã đó đúng là người điên.
Nếu gặp tình huống ngày hôm nay, Bộ Thiên Nam cũng sẽ ra tay diệt Vương gia, thậm chí ai ngăn cản thì Bộ Thiên Nam giết kẻ đó, giết tới mức phát điên, giết tới mức không ai dám cản mới thôi.
Tuy mục đích của Lâm Huyết Y cũng giống Bộ Thiên Nam nhưng thủ đoạn lại khác biệt tới một trời một vực.
Bộ Thiên Nam chỉ biết chém chém giết giết còn Lâm Huyết Y lại hành động cực kỳ vô sỉ, lấy bản đồ ra uy hiếp bọn họ, đúng là hại người không lợi mình.
Thật ra loại người đầu óc ngu si như Bộ Thiên Nam rất dễ đối phó, nhưng Lâm Huyết Y không từ thủ đoạn mới là khó giải quyết.
Không tới nửa canh giờ, toàn bộ Vương gia đã bị tàn sát gần hết, chuyện này cũng khiến đám người ở đây thấy được thủ đoạn của Thanh Long Hội.
Không thể không nói, chỉ riêng phương diện giết người thì trên giang hồ có rất ít kẻ có thể sánh với đám sát thủ Thanh Long Hội, bọn họ đúng là cỗ máy giết chóc, sinh ra để giết người.
Doanh Chiêu lạnh lùng nói: “Lâm Huyết Y, ngươi giết đủ chưa?”
Sở Hưu ngừng giao thủ với Trường Vân Tử, cười ha hả nói: “Doanh gia chủ, đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, vừa rồi các ngươi đâu có ra tay ngăn cản.”
Nếu mấy vị trước mặt một lòng muốn cứu Vương gia, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi, kết quả bọn họ đều giữ im lặng, chờ khi Sở Hưu giết hết mới nhảy ra làm người tốt, đúng là giả tạo.
Doanh Chiêu hừ lạnh một tiếng, không hỏi nhiều, Sở Hưu cũng không trêu chọc bọn họ mà lấy bản đồ ra nói: “Chư vị, nối bản đồ lại đã, bây giờ chuyện này chỉ có chúng ta biết, nhưng ta hy vọng trước khi thấy không gian kia, tốt nhất đừng ai tiết lộ chuyện này, nếu khiến cho người khác tới, không chỉ số chìa khóa không đủ chia nhau, thậm chí có thể không lấy được bao nhiêu truyền thừa.”
Mọi người ở đây đều gật đầu, kể cả Trường Vân Tử đang hầm hừ.
Tin tức manh mối về Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ quá mê người, nếu nó lan truyền, e là toàn bộ giang hồ sẽ khuấy đảo.
Trước đây thực lực đám người bọn họ không chênh lệch nhiều, số chìa khóa cũng đủ dùng, ngoài một chút tranh chấp vì Sở Hưu giết người lúc trước, ngược lại bọn họ không cần lo lắng điều gì, cho nên cứ giữ số người biết chuyện như vậy là vừa vặn.
Đặt hai tấm bản đồ cùng nhau, mọi người ghi lại vị trí rồi lập tức tiến về phía đó.
Chương 1135 Thủ đoạn bỉ ổi 2
Đám người Hàn Khốc và Tống Tiếu cũng được Sở Hưu đuổi về Thanh Long Hội, giữ kín bí mật về chuyện hôm nay.
Vị trí được đánh dấu trên bản đồ là một ngọn núi hoang ở phía nam Đông Tề, diện tích không lớn, hơn nữa phong thủy cũng không được tốt cho nên không có thế lực võ lâm này đóng ở đó.
Nhưng khi tới nơi, đám người Sở Hưu cùng nhíu mày.
Không phải vì điều gì khác mà do nơi này quá lớn.
Ngày trước lão tổ Vương gia và lão tổ Chu gia chỉ vẽ bản đồ chính xác với khu vực trung tâm của núi hoang này, nhưng toàn bộ khu vực trung tâm lớn tới mức nào?
Đây lại không phải món đồ có hình có chất, có thể dùng mắt nhìn thấy, có lẽ trận pháp sư có thể dùng một số biện pháp xác nhận chính xác vị trí không gian yếu kém, nhưng những người ở đây không có năng lực này.
Bây giờ không còn cách nào, chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất là cầm chìa khóa đi lung tung thử vận may, biết đâu lại xuyên qua không gian, dù sao trong số bọn họ người thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan, có đủ tốc độ và thể lực.
Nghĩ như vậy, mọi người bắt đầu đi lung tung ở đây, hơn nữa không thể không nói cách thức ngốc nghếch này rất có hiệu quả, Doanh Bạch Lộc may mắn nhất, trong lúc cầm chìa khóa đi loạn, thân hình của hắn trực tiếp biến mất trong một khoảng không gian.
Thấy cảnh này, mọi người lập tức nhào về phía không gian đó, lần lượt tiến vào trong.
Sở Hưu bước vào không gian này, lập tức cảm thấy một cảm giác mê muội mãnh liệt bao phủ bản thân.
Dù sao đây cũng không phải dịch chuyển mà là dùng ngoại vật cưỡng ép phá vỡ không gian, đúng là cảm giác khá kém.
Đợi sau khi cảm giác choáng váng tiêu tan, Sở Hưu đưa mắt nhìn lên, lập tức cau mày.
Những người khác đã bị dịch chuyển ngẫu nhiên, phương viên vài dặm quanh vị trí của Sở Hưu không có bất cứ sinh cơ nào, đập vào mắt y là một hoang mạc, dõi mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy bão cát.
Trên trời là vầng mặt trời, hơi nước trong không khí ít tới mức đáng thương, khắp nơi đều hoang vu tĩnh mịch, đừng nói động vật, thậm chí không thấy một gốc thực vật nào.
Khiến Sở Hưu kinh ngạc nhất là thiên địa nguyên khí của nơi này mỏng manh tới cực hạn.
Võ giả thực lực càng mạnh thì càng mẫn cảm với thiên địa nguyên khí, vì đây là lực lượng của thiên địa, võ giả tới cảnh giới Chân Đan dùng Võ Đạo Chân Đan kết nối với thiên địa, điểm rõ rệt nhất là có thể điều động lực lượng thiên địa tăng cường lực lượng bản thân, hơn nữa khi đối địch còn có thể nhanh chóng luyện hóa thiên địa nguyên khí chuyển hóa thành chân khí của bản thân.
Nhưng ở nơi này thiên địa nguyên khí cực kỳ mỏng manh, e là võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ hít một cái là hút sạch thiên địa nguyên khí trong phạm vi vài trăm trượng, chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.
Ở nơi này, thật ra võ giả cảnh giới Chân Đan không mạnh hơn cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bao nhiêu.
Theo Sở Hưu thấy, rõ ràng đây là một tử địa, không có chút sinh cơ nào.
Trong sa mạc vô tận đó, mọi thứ như vô biên vô hạn, chỉ có một mình Sở Hưu đang đi lại.
Dọc con đường này, Sở Hưu vẫn không phát hiện bất cứ hơi người nào, thậm chí không thấy chút sinh cơ nào.
Nhưng trên đường hắn đã thấy một số di tích, có những phòng ốc bằng đá ảng bị cát vàng che phủ, bên trong còn có một số thi thể.
Có kiến trúc, có thi thể, chứng tỏ nơi này từng có người ở, nhưng trên thi thể không có binh khí, xương cốt cũng bị gió cát bào mòn, cho nên Sở Hưu cũng không biết những thi thể này khi còn sống có phải võ giả hay không.
Cứ như vậy thì thật khó giải quyết, nơi này rất rộng lớn, nhưng thậm chí không có một bóng người, khắp nơi đều là bão cát hoang mạc, bất cứ dấu vết nào cũng bị cát vàng bao phủ, Sở Hưu đi đâu tìm dấu vết mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lưu lại?
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên cảm giác được ở một phía có chấn động lực lượng yếu ớt, hơn nữa còn không phải những người mà y biết.
Sở Hưu lập tức đi về phía đó.
Cách xa vài dặm, hai nhóm người đang chém giết kịch liệt.
Những người này trông chẳng khác nào ăn mày, có vài người thậm chí không mặc quần áo mà là vài thứ do sợi thực vật bện thành.
Hai nhóm người có khoảng hơn ba mươi, trong đó một nhóm ít hơn, chỉ có khoảng mười người, xem tình hình đường như đã rơi xuống hạ phong.
Sở Hưu nheo mắt nhìn hai nhóm người này giao thủ kịch liệt, chắc những người này là cư dân bản địa của thế giới này, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác rõ ràng bọn họ đang sử dụng võ đạo, hơn nữa còn là một loại võ đạo phát triển hết sức cực đoan.
Trong cơ thể bọn họ có nội lực, thậm chí Sở Hưu còn cảm nhận được có vài người đã ngưng tụ ra Võ Đạo Chân Đan.
Nhưng phương thức chiến đấu của bọn họ lại cực kỳ cổ xưa, phát huy uy lực của quyền cước và cơ thể tới cực hạn, cách chiến đấu chẳng khác gì dã thú,
hung ác tàn nhẫn tới cực điểm, bỏ qua vố số kỹ xảo chiến đấu sặc sỡ, mục tiêu quan trọng nhất là giết địch.
Không phải bọn họ không dùng chân khí nhưng chỉ khi tới thời khắc mấu chốt , bản thân phải sử dụng sát chiêu hay bị uy hiếp tính mạng mới dùng chân khí nội lực ngăn cản, cứ như chân khí của bọn họ mà dùng một phần là ít đi một phần.
Ở thế giới bên ngoài, có tông sư võ đạo nào ra tay mà không phải cương khí bừng bừng, kiếm khí tung hoành? Đâu có như đám người này, chém chém giết giết chẳng khác nào dã thú, nếu bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ sỉ nhục tôn nghiêm của võ giả.
Hơn nữa khi đám người này giao chiến cũng rất thú vị, trong mắt bọn họ không có mấy sát khí nhưng lúc ra tay lại hận không thể chém cho đối phương cả ngàn cả vạn nhát.
Trong lúc chiến đấu, cho dù có bị thương nặng đến đâu cũng không nói một tiếng, ngược lại còn liều mạng với đối phương, hầu như ai cũng có dũng khí đồng quy vu tận với đối thủ, cứ như mỗi người đều là kẻ liều mạng.
Sở Hưu ở một bên quan sát cẩn thận, nhưng đúng lúc này bên đang chiếm ưu thế bỗng có người phát hiện ra điều gì, đột nhiên nhìn về phía Sở Hưu.
Nơi này đâu đâu cũng là cát vàng, không có chỗ nào để che giấu bản thân, Sở Hưu chỉ có thể thu liễm khí tức của bản thân tới cực hạn.
Nhưng dường như lực cảm của võ giả thổ dân ở nơi này cực kỳ nhạy bén, cho dù đang giao chiến kịch liệt, bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra Sở Hưu.
Ngay khi thấy Sở Hưu, đám người kia lại lên tiếng nói chuyện.
“Kẻ ngoại lai!”
Ánh mắt đám người này nhìn về phía Sở Hưu bừng sáng, trong ánh mắt không có sát ý nhưng lại có hưng phấn và tham lam! Bọn họ nhìn về phía Sở Hưu không khác gì nhìn một miếng thịt.
Đám người kia bèn chia ra một nửa, một nửa trong đó tiếp tục áo đảo đối phương, một nửa khác điên cuồng lao về phía Sở Hưu.
Sở Hưu cau mày, triển khai Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay, hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, xuất đao chém xuống, đao cương khổng lồ quét ngang, những võ giả đi trước trúng đòn, máu tươi bắn ra.
Sở Hưu nhíu mày, lần xuất đao tiếp theo chỉ dùng đao pháp đơn giản nhất giết chết kẻ địch chứ không sử dụng loại đao cương cường đại kia nữa.