Bên ngoài Lăng Tiêu Tông, Tần Bách Nguyên không đi khỏi mà thủ hộ tại đó.
Tuy Sở Hưu đã vào trong Linh Tiêu Cảnh, nhưng hắn vẫn không nhịn được nhớ tới những lời sư phụ của hắn từng nói, trong Linh Tiêu Cảnh phong ấn tồn tại khủng khiếp.
Nếu là đệ tử nhà mình, Tần Bách Nguyên còn yên tâm một chút, hắn cũng sợ Sở Hưu không nhịn được đi vào trong tìm tòi
Tuy thực lực của Sở Hưu hiện tại không thể
Đúng lúc này, bên trong Linh Tiêu Cảnh lại có một luồng chấn động lực lượng cường đại lan tới.
Tần Bách Nguyên thân là tông chủ đời trước, đã dạy bảo vô số đệ tử, gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã lập tức phân biệt được đây chính là chấn động khi ngưng tụ lĩnh vực, chính thức bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Khoảnh khắc đó Tần Bách Nguyên lập tức cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi.
Sở Hưu đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không có gì là lạ.
Trước đó tu vi mà Sở Hưu thể hiện đã là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, thậm chí về mặt lực lượng nội tình, y đã vượt qua đại đa số cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tần Bách Nguyên bực mình là bên này Sở Hưu vừa đánh bại đệ tử Lăng Tiêu Tông bọn họ, kết quả lại mượn động thiên phúc địa của Lăng Tiêu Tông bọn họ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cảm giác này thật sự khó chịu.
Lúc này trong Linh Tiêu Cảnh, lực lượng quanh người Sở Hưu bắt đầu co vào rồi lại bành trướng, một tầng lĩnh vực như sương mù mông lung lan tỏa quanh người y, từ một trượng, mười trượng, cuối cùng mở rộng tới trăm trượng.
Trong lĩnh vực sương mù mông lung này, quy tắc không gian bị vặn vẹo, tất cả đều bị tiêu diệt, thiên địa rối loạn, âm dương điên đảo, chỉ có mình Sở Hưu mới là chân thần duy nhất trong lĩnh vực!
Thiên Hồn cười tủm tỉm nhìn Sở Hưu nói: “Không tệ, rất không tệ, ta biết mà, cho dù tất cả những ký ức trước đây đều bị thanh tẩy nhưng ngươi vẫn là hóa thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, tốc độ lĩnh ngộ như vậy mới là bình thường.”
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Lĩnh vực mà Độc Cô Duy Ngã ngưng tụ ngày trước giống với ta à?”
Thiên Hồn lắc đầu nói: “Không giống, Độc Cô Duy Ngã ngưng tụ thành Vạn Ma lĩnh vực. Chắc ngươi đã từng tới Nguyên Thủy Ma Quật, khi lĩnh vực của Độc Cô Duy Ngã mở ra, trong lĩnh vực chính là Nguyên Thủy Ma Quật, chẳng qua là Nguyên Thủy Ma Quật của riêng Độc Cô Duy Ngã!”
Nghe Thiên Hồn nói vậy, Sở Hưu cũng thầm hoảng sợ.
Không ngờ hoàn cảnh của Nguyên Thủy Ma Quật có thể sáng tạo bằng sức người, rốt cuộc lĩnh vực của Độc Cô Duy Ngã khủng khiếp tới mức nào?
“Nhưng ngươi không cần lo lắng, con đường mà ngươi đi đã khác với Độc Cô Duy Ngã an bài.
lĩnh vực mà ngươi ngưng tụ lúc này tuy không thể sánh bằng lĩnh vực của Độc Cô Duy Ngã, nhưng rốt cuộc tương lai nó sẽ trưởng thành tới mức nào, chuyện này thì không ai biết.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nhưng lĩnh vực của y nên đặt tên ra sao?
Lĩnh vực của Sở Hưu có thể nói là khác với hầu hết các lĩnh vực mà võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngưng luyện ra, không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, chẳng lẽ gọi là lĩnh vực Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn?
Tuy số lượng từ tương đối nhiều, có vẻ khá cường đại, nhưng cũng khá khó đọc. Suy khi suy nghĩ, Sở Hưu quyết định trực tiếp gọi nó là Thần Vực, mình là chân thần điều khiển mọi thứ trong lĩnh vực, cho nên gọi là Thần Vực.
“Đúng rồi, chuyện về Thiên Môn, ngươi biết được bao nhiêu?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Thiên Hồn lập tức phản ứng lại: “Ngươi có thù oán với Thiên Môn?”
Sở Hưu nheo mắt gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, thù oán lớn! Môn chủ Thiên Môn thế hệ này thiếu chút nữa giết ta, đương nhiên nếu không có hắn ta cũng không cách nào đi tới Đại La Thiên.”
Thiên Hồn lắc đầu nói: “Đám chó gác cửa này đúng là tự tìm đường chết.”
“Chó gác cửa?”
Thiên Hồn nói: “Trước đó Thiên Môn coi như người giữ cửa, còn bây giờ chỉ là một con chó gác cửa mà thôi, còn là loại chó phản bội chủ nhân.
Thật ra lai lịch của Thiên Môn rất đơn giản, ngày trước người ở hạ giới lên Đại La Thiên bắt buộc phải đả thông một cánh cửa, mà cánh cửa đó chính là Thiên Môn.
Người trong Đại La Thiên không muốn đối mặt với đại kiếp nạn thượng cổ khủng khiếp kia, sau khi tới Đại La Thiên, bọn họ cũng lo lực lượng của đại kiếp nạn thượng cổ sẽ lan tràn tới Đại La Thiên.
Cho nên bọn họ bố trí trận pháp ở Đại La Thiên và Thiên Môn, phong tỏa thông đạo, hơn nữa bố trí phong ấn khó tưởng tượng nổi ở Thiên Môn.
Người thủ hộ Thiên Môn đời thứ nhất là người giữ cửa đã mang ý quyết tử, sư đồ người nhà của bọn họ đều được đưa tới Đại La Thiên, được an bài đường ra, bọn họ thì mang ý thập tử vô sinh quyết tâm thủ hộ Thiên Môn dưới hạ giới.
Nhưng sau đó, tuy đại kiếp nạn thượng cổ rất đáng sợ nhưng vẫn lưu lại chút sinh cơ, đặc biệt là Hạ Phàm Thiên và Tiểu Phàm Thiên dung hợp, tái tạo thành thế giới mới, đại kiếp nạn cũng tiêu tán theo.
Những người giữ cửa của Thiên Môn đời trước đều rất bình thường, giám thị hạ giới, đề phòng đại kiếp nạn xảy ra, cứ cách một thời gian là dùng trận pháp truyền tin.
Nhưng mấy đời sau, người giữ cửa Thiên Môn đã không còn liên quan gì tới người giữ cửa đời trước, đương nhiên bọn họ cũng có suy nghĩ khác.”
Nói đến đây, Thiên Hồn cười lạnh một tiếng nói: ”Từ xưa tới nay, mọi chuyện luôn có định số, chỉ có lòng người là không cách nào đánh giá.
Đám người Đại La Thiên kia tính sót điểm này, người thủ vệ Thiên Môn những đời tiếp theo đã không cam tâm làm người giữ cửa đơn thuần nữa, cho nên bọn họ đóng con đường liên thông tới thượng giới, phong tỏa triệt để trận pháp, nhưng lại lợi dụng động thiên phúc địa mà Thiên Môn lưu lại năm xưa để tiến hành tu luyện.
Hơn nữa Thiên Môn là nơi liên thông giữa hai giới cho nên thiên địa nguyên khí cực kỳ dư dả, đây là bảo địa hàng thật giá thật.
Từ đó trở đi Thiên Môn không có người giữ cửa, chỉ có môn chủ và Cửu Đại Thần Tướng Thiên Môn.”
Sở Hưu nói: “Cho nên người của Thiên Môn thu thập chìa khóa Thông Thiên chỉ là không muốn người ngoài phát hiện bí mật của bọn chúng, cũng tức là không muốn người của hạ giới tới Đại La Thiên, để người Đại La Thiên biết tình huống trong Thiên Môn?”
Thiên Hồn gật đầu nói: “Đại khái là như vậy, Thiên Môn đơn phương ngắt đứt trận pháp, ngăn cản tin tức, cho nên đến bây giờ bên phía Đại La Thiên vẫn không biết tình hình Thiên Môn ra sao, còn tưởng người thủ vệ mà bọn họ lưu lại gặp bất trắc.
Chỉ có điều đám người kia tự tìm đường chết, năm trăm năm chọc phải Độc Cô Duy Ngã bị tàn sát gần hết, bây giờ bọn chúng lại trêu chọc ngươi, đây đúng là số mệnh.”
Sở Hưu cau mày nói: “vậy năm trăm năm trước, vì sao Độc Cô Duy Ngã không trực tiếp hủy diệt Thiên Môn, ngược lại còn lưu lại cho Thiên Môn một đường sinh cơ?”
Đây cũng là điều Sở Hưu nghi ngờ nhất, Độc Cô Duy Ngã không phải loại lòng dạ đàn bàn.
Thiên Hồn nói: “Rất đơn giản, vì hắn muốn lưu lại Thiên Môn tiếp tục làm chó canh cửa.
Tuy Thiên Môn là lũ chó canh cửa đã phản bội chủ nhân, nhưng sự tồn tại của bọn chúng cũng là cần thiết.
Phong ấn của Đại La Thiên và Thiên Môn là do những cường giả hạ giới năm xưa bố trí, phong ấn này có thể bảo trì một ngàn năm hay vài ngàn năm
nhưng không thể giữ mãi được.
Chương 1617 Lai lịch của Thiên Môn 2
Cho nên vì bản thân mình, Thiên Môn cũng phải gia cố phong ấn này liên tục.
Một khi Thiên Môn bị hủy diệt, theo thời gian trôi qua phong ấn sẽ buông lỏng, Đại La Thiên và hạ giới sẽ lại liên thông, sẽ khiến cho thiên địa nguyên khí của Đại La Thiên dung nhập vào hạ giới.”
“Đây chẳng phải chuyện tốt ư? Ít nhất đối với hạ giới đây là chuyện tốt.”
Thiên Hồn cười lạnh nói: “Có lẽ lúc mới bắt đầu đây là chuyện tốt cho hạ giới, nhưng một thời gian sau, khi thiên địa nguyên khí của Đại La Thiên củng cố triệt để thông đạo, khi đó Đại La Thiên và hạ giới sẽ liên thông hoàn toàn. Đến lúc đó võ giả Đại La Thiên có thể xuống hạ giới, võ giả hạ giới cũng có thể lên Đại La Thiên.
Nghe thì không tệ, nhưng ngươi nghĩ hai bên sẽ chung sống hòa bình ư?
Khi đó Độc Cô Duy Ngã đã biết đến sự tồn tại của Đại La Thiên, nhưng khi đó hắn vừa mới bình định giang hồ, dưới hạ giới duy ngã độc tôn, hắn có thể tới Đại La Thiên, nhưng làm sao hắn có thể khoan dung cho võ giả Đại La Thiên xuống hạ giới?
Cho nên hắn mới lưu lại chút sinh cơ cho Thiên Môn, để bọn chúng tiếp tục làm chó canh cửa.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, nếu là như vậy mọi chuyện đều có thể hiểu được.
Lúc này thần sắc Thiên Hồn lại trở nên nghiêm nghị nói: “Ngươi có thù oán với Thiên Môn, muốn hủy diệt Thiên Môn cũng được, đơn giản là giết một đám chó canh cửa mà thôi, muốn giết thì cứ giết.
Nhưng trước khi ngươi có thực lực tuyệt đối, tốt nhất ngươi đừng động tới Thiên Môn.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Vì Đại La Thiên và hạ giới liên thông? Yên tâm, trước khi lợi dụng xong lực lượng của Đại La Thiên, ta sẽ không làm chuyện này.”
Tuy Sở Hưu thù rất dai, rất muốn diệt trừ Thiên Môn, nhưng chưa nói bây giờ y chưa có lực lượng hủy diệt Thiên Môn, cho dù có, y cũng tạm thời không làm như vậy.
Bây giờ y đang khống chế một con đường kết nối giữa Đại La Thiên và hạ giới, nếu phong ấn của Thiên Môn nới lỏng dần tới thiên địa nguyên khí của Đại La Thiên chảy vào hạ giới, thậm chí liên kết lưỡng giới, vậy Sở Hưu còn ưu thế gì nữa?
Cho nên y nhất định phải chuyển hóa triệt để ưu thế thành thực lực, sau đó mới cân nhắc chuyện động vào Thiên Môn.
Thiên Hồn Diệt Địa nói: “Không phải vì nguyên nhân này mà vì trong Thiên Môn có một luồng bản nguyên, bản nguyên dương cực!
Chuyện này là Độc Cô Duy Ngã tới Đại La Thiên rồi mới biết.
Trận pháp bình thường không thể phong tỏa hai thế giới, trung tâm trận pháp của Thiên Môn có một luồng bản nguyên dương cực thuộc về Tiểu Phàm Thiên năm xưa.
Trước đây Độc Cô Duy Ngã mà biết điều này, chắc chắn hắn sẽ tiêu diệt triệt để Thiên Môn, cho dù liều mạng khiến trận pháp hư hại, khiến hai giới liên thông cũng nhất quyết đoạt lấy luồng bản nguyên kia. Đáng tiếc cuối cùng không có cơ hội.
Đây là chuyện Độc Cô Duy Ngã chưa làm được, nhưng ngươi có cơ hội làm được.
Bản nguyên Dương Cực nằm ở chính giữa thông đạo, một nửa liên thông tới trận pháp Đại La Thiên, một nửa liên thông với trận pháp hạ giới.
Cho nên nếu tương lai ngươi tu luyện tới mức có thể thoải mái hủy diệt Thiên Môn, vậy nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp, hơn nữa các định khu vực phong ấn ở Đại La Thiên, cũng là nơi không có cường giả trấn giữa trong Đại La Thần Cung, trực tiếp ra tay hủy diệt Thiên Môn, đoạt lấy bản nguyên dương cực về tay.
Nhớ cho kỹ, ân oán chỉ là phụ, bản nguyên dương cực mới là quý giá nhất.”
Thiên Hồn nhắc tới bản nguyên vài lần, sắc mặt còn cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy tầm quan trọng của bản nguyên.
Ba luồng bản nguyên là có thể đạt được tư cách đi vào Trường Sinh Thiên, nếu có nhiều bản nguyên hơn thì sao?
Sở Hưu không hỏi chuyện này mà ghi nhớ trong đáy lòng.
Tất cả mọi nghi vấn của Sở Hưu đều được Thiên Hồn giải đáp, nhưng y vẫn không buông lỏng, ngược lại cảm thấy trên người bị tròng lên một lớp gông xiềng càng nặng nề.
Trước đó Sở Hưu luôn cảm thấy dường như mình và Độc Cô Duy Ngã có liên hệ nhất định, chỉ không biết rốt cuộc mối liên hệ này là gì.
Còn bây giờ Sở Hưu đã biết, nhưng áp lực trên người y lại càng lớn.
Đối với Độc Cô Duy Ngã, Thiên Hồn và Sở Hưu đều là một phân thân mà hắn phân hóa ra, có nhiệm vụ riêng của mình.
Kết quả bây giờ hai cỗ phân thân này không những không hoàn thành nhiệm vụ của mình mà còn sinh ra ý thức riêng, đương nhiên hắn không thể chấp nhận được.
Thu hồi ‘thứ’ của mình, là chuyện rất bình thường.
Nhưng đối với Sở Hưu và Thiên Hồn, đây cũng là chuyện bọn họ không thể chấp nhận được.
Thiên Hồn thì ít nhất còn có ký ức của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, Sở Hưu lại chẳng có cái gì.
Kết quả bây giờ có người nói cho y, thật ra y chi là một bộ phận của kẻ khác, bây giờ kẻ đó muốn nuốt sống y để khôi phục trạng thái hoàn hảo, đương nhiên Sở Hưu sẽ không đồng ý.
Độc Cô Duy Ngã náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên, không biết sẽ thoát khỏi trói buộc của Hoàng Tuyền Thiên vào lúc nào. Khi đó Độc Cô Duy Ngã sẽ khủng khiếp hơn năm trăm năm trước dùng sức mình mình giao chiến với toàn bộ Đại La Thiên, thời gian lưu lại cho Sở Hưu đã không còn nhiều.
Trong thời gian còn lại, Thiên Hồn nắm chắc thời gian truyền toàn bộ võ đạo mà Sở Hưu có thể tiếp nhận trong cảnh giới này vào đầu của y, khiến y có thể bớt đi nhiều bình cảnh trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Bảy ngày sau, Linh Tiêu Cảnh lại mở cửa, bọn Lục Tam Kim đã ở ngoài Linh Tiêu Cảnh chờ Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu từ trong đi ra, mang theo khí thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Lục Tam Kim lập tức trợn tròn hai mắt nói: “Sở huynh, ngươi đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Thế nào, kỳ lạ lắm à?”
Lục Tam Kim sắc mặt kỳ quái lắc đầu nói: “Không lạ, đương nhiên không lạ.”
Liên tưởng tới thực lực trước đây của Sở Hưu, bây giờ y bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không có gì lạ.
Nhưng trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà Sở Hưu đã có chiến lực như vậy, bây giờ y đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Đứng cạnh Sở Hưu, cho dù Lục Giang Hà luôn có tâm trạng tốt cũng cảm thấy hơi thất bại.
Tần Bách Nguyên ở bên cạnh thản nhiên nói: “Muốn nói chuyện phiếm thì ra ngoài trước đã, Lăng Tiêu Tông ta không giữ chư vị.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh nhếch miệng, lão già Tần Bách Nguyên này thật nhỏ mọn, rõ ràng là thấy Sở huynh bước vào cảnh Thiên Địa Thông Huyền nên tức tối.
Đám người rời khỏi Lăng Tiêu Tông, lúc này Sở Hưu mới hỏi: “Trong thời gian ta vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện, người của Hàn Giang Thành có tới gây sự với các ngươi không?”
Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Không hề, trong Lăng Tiêu Tông, người của Hàn Giang Thành cũng không dám động thủ.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Lục huynh, sau khi trở về ngươi nên báo cho các chủ, phải chuẩn bị kỹ càng.
Khi Kỳ Vô Hận giao chiến với ngươi, cho dù ngay trước mặt Lăng Tiêu Tông hắn cũng dám nổi sát tâm, có thể thấy giữa Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đã không còn con đường nào khác.”
Thật ra Sở Hưu không thèm để ý chuyện Hoàng Thiên Các bị tiêu diệt.
Chương 1618 Người của Phạm Giáo tới
Nhưng ở Đại La Thiên này y không có bất cứ căn cơ nào, bây giờ cơ nghiệp mà y xây dựng ở Nam Man đều là dựa vào tấm da hổ Hoàng Thiên Các.
Nếu Hoàng Thiên Các bị hủy diệt, kết cục của Sở Hưu cũng rất rõ ràng.
Cho nên Hoàng Thiên Các không thể bị hủy diệt, ít nhất là trong thời gian này không thể bị diệt.
Sau khi về Thương Ngô Quận, cảm giác cấp bách muốn tăng cường thực lực lại càng nặng nề.
Y trực tiếp tới tìm Mai Khinh Liên hỏi: “Gần đây võ giả Thánh Giáo ta tu luyện ở Đại La Thiên ra sao rồi?”
Mai Khinh Liên tặc lưỡi thở dài nói: “Tiến bộ rất nhanh! Tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn ở hạ giới không chỉ mười lần.
Không riêng gì bọn họ, cho dù những người có lực lượng nội tình như chúng ta cũng nhanh chóng tích lũy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thời gian còn lại cố gắng bố trí càng nhiều đệ tử Thánh Giáo vào Đại La Thiên tu luyện.”
Mai Khinh Liên sửng sốt: “Nhưng chẳng phải như vậy sẽ có nguy cơ bại lộ à?”
Cô vẫn nhớ trước đó Sở Hưu đã dặn dò cô, phải để từng nhóm người một vào Đại La Thiên tu luyện, ưu tiên tâm phúc tinh nhuệ, nhất định phải cẩn thận. Vì sao bây giờ Sở Hưu lại đổi ý?
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sự tình khẩn cấp, thời gian không chờ ta.”
Câu nói này của Sở Hưu khiến Mai Khinh Liên càng nghi ngờ, dưới hạ giới tuy Côn Luân Ma Giáo chưa tới mức hùng bá giang hồ nhưng lực lượng cũng đủ để không ai dám trêu chọc.
Trong thời điểm như vây, còn cái gì không đợi mình? Chẳng lẽ Sở Hưu còn muốn hùng bá toàn bộ Đại La Thiên hay sao?
Mai Khinh Liên còn định hỏi gì đó, nhưng Sở Hưu lại nói thẳng: “Những chuyện còn lại ngươi cứ xem xét bố trí, ta phải bế quan một thời gian đã, không có chuyện gì quá quan trọng thì đừng gọi ta. Có chuyện quan trọng thì tới tìm Ngụy lão bàn bạc trước đã, nếu Ngụy lão cũng không giải quyết được thì mới tới tìm ta.”
Sau khi căn dặn mấy câu như vậy, Sở Hưu lập tức bế quan, khiến Mai Khinh Liên chẳng hiểu gì cả.
Sau khi Sở Hưu tới Lăng Tiêu Tông, y có vẻ cực kỳ nôn nóng lo lắng, cứ như có uy hiếp gì đó sắp tới.
Nhưng Mai Khinh Liên tới hỏi dò Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên lại không có chuyện gì xảy ra, ngược lại chuyến đi lần này cực kỳ thuận lợi, áp đảo hoàn toàn người của Hàn Giang Thành trong trận đánh cược võ đạo, Sở Hưu còn nhân cơ hội đó bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Mai Khinh Liên cảm thấy khó hiểu, cô nàng dứt khỏa không nghĩ nhiều nữa mà phái người an bài những chuyện linh tinh.
Sở Hưu có thể bế quan bỏ mặc mọi chuyện, nhưng cô thì không.
Ngay lúc Sở Hưu yên lặng bế quan, trong Lăng Tiêu Tông lại có một vị khách tới tìm Lệnh Hồ Tiên Sơn.
Đó là một tăng nhân kỳ quái mặc tăng bào màu vàng, mặt mày hõm sâu, mũi cao ngất, trông không giống người Trung Nguyên nhưng lại rất tuấn tú, những đường cong trên mặt như đao tước rìu đục, khiến người ta có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.
Trên cổ hắn còn đeo một chuỗi phật châu lớn, mỗi viên phật châu đều lớn bằng nắm tay, tỏa ra ánh kim nóng bỏng.
Một lát sau Lệnh Hồ Tiên Sơn đi vào đại điện tiếp khách, cười lạnh nói: “Hóa ra là Tân Già La Tân huynh, Phạm Giáo các ngươi rất ít khi rời khỏi Tây Vực, sao lại rảnh rỗi tới chỗ ta làm khách?”
Hòa thượng ăn mặc kỳ quái này chính là cung chủ Thái Dương Thần Cung trực thuộc Vishnu điện của Phạm Giáo, Tân Già La.
Lệnh Hồ Tiên Sơn từng tới du lịch Tây Vực, cho nên dựa theo thông lệ hắn cũng chính thức tới bái kiến đại phái Tây Vực Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự.
Nhưng so với đám hòa thượng cứng nhắc của Thiên La Bảo Tự, hắn trò chuyện thân thiết với người của Phạm Giáo hơn, cũng làm quen với không ít bằng hữu trong Phạm Giáo. cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung Ma Lợi Kha chết trong tay Sở Hưu cũng là một trong những bạn tốt của hắn.
Tân Già La bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không họ Tân.”
Lệnh Hồ Tiên Sơn không quan tâm gật đầu nói: “Gọi quen rồi, Tân huynh tới tìm ta có chuyện gì? Nghe nói ngươi chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ Vishnu điện?”
Tân Già La đã bỏ cuộc không sửa cách gọi của Lệnh Hồ Tiên Sơn nữa nhưng nghe vậy vẫn lộ vẻ đắc ý: “Đã không kém bao nhiêu, nhưng hiện tại ta chưa bước vào cảnh giới Võ Tiên, đợi tới khi ta chính thức bước vào cảnh giới Võ Tiên, lão điện chủ sẽ thoái vị, truyền chức vị điện chủ Vishnu điện cho ta.”
Lệnh Hồ Tiên Sơn cười lớn nói: “Vậy thì thật đáng mừng, Tân huynh hậu tích bạc phát, đột phá cảnh giới Võ Tiên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa Thái Dương Thần Cung được ngươi dẫn dắt đã trở thành thần cung lớn nhất trong Vishnu điện, gần như không có ai dám tranh giành chức vị điện chủ đời sau với ngươi. Bây giờ ngươi cứ thanh thản chờ tiếp nhận chức vị điện chủ là được.”
Tân Già La cười khổ lắc đầu nói: ”Chính vì ta chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ cho nên phiền toái cũng nối tiếp nhau tới. Chuyện vốn không phải của Thái Dương Thần Cung ta cũng rơi xuống đầu ta.
Không dối gạt Lệnh Hồ huynh, lần này ta tới Đông Vực thật ra chỉ để tìm một
người.”
"Tìm ai?"
“Cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, Ma Lợi Kha.”
Tìm kiếm Đại Hắc Thiên Thần Cung là chuyện mà các cung chủ Phạm Giáo thay nhau thực hiện, thấy đã sắp tới thời điểm chuyển giao mà Ma Lợi Kha vẫn chưa về Phạm Giáo, người của Phạm Giáo bắt đầu liên lạc với Ma Lợi Kha.
Kết quả bọn họ sử dụng bí pháp liên hệ với Ma Lợi Kha nhưng phát hiện có làm thế nào cũng không thể liên hệ được. Lúc này bọn họ mới thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, cho nên phái người cũng trong Vishnu điện, hơn nữa còn chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ là Tân Già La đi tìm kiếm.
Lệnh Hồ Tiên Sơn vỗ đầu một cái nói: “Ma Lợi Kha à, thời gian trước khi Lăng Tiêu Tông ta và Hoàng Thiên Các tiến hành tỷ võ, ta đã gặp hắn, còn hàn huyên với hắn một thời gian.”
Tân Già La vội vàng hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Ma Lợi Kha đi đâu?”
Lệnh Hồ Tiên Sơn nhún vai nói: “Cái này thì ta không biết, hắn luôn thần thần bí bí. Ta hỏi hắn đến Đông Vực làm gì, hắn cũng không nói với ta, dù sao sau đó hắn cũng biến mất.”
Tân Già La nhíu mày, nếu ngay cả địa đầu xà như Lệnh Hồ Tiên Sơn cũng không biết tin, vậy chuyện này khó làm rồi.
Lúc này Lệnh Hồ Tiên Sơn lại nói: “Các ngươi không tìm được Ma Lợi Kha? Dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa với ảo thuật cường đại ngưng ảo thành thật của hắn, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn, ngay cả ta cũng không chắc chắn mình có giết được hắn không. Đừng lo lắng, hắn sẽ không sao đâu.
Mà này, lúc trước ta đã thấy có người thi triển ảo thuật của Ma Lợi Kha, tên này không nhận đệ tử trong Đông Vực chúng ta đấy chứ? Nếu gặp hắn ngươi phải cảnh cáo một chút, nếu Phạm Giáo các ngươi tới Đông Vực truyền đạo là phạm vào đại kỵ, nếu thật sự có chuyện, đừng trách ta không nể tình.”
“Cái gì? Có người sử dụng ảo thuật của Ma Lợi Kha? Là ai?”
“Truyền nhân của Cổ Tôn, khách khanh của Hoàng Thiên Các, quận trưởng Thương Ngô Quận, Sở Hưu.”
Chương 1619 Tập kích 1
Sau khi đến Lăng Tiêu Tông, sắc mặt Tân Già La vốn luôn tươi sáng nhưng lúc này đã trở nên âm trầm.
Hắn dám khẳng định chắc chắn tên Sở Hưu kia kia có vấn đề!
Lệnh Hồ Tiên Sơn nói Sở Hưu biết ảo thuật của Ma Lợi Kha, có thể là Ma Lợi Kha truyền cho hắn. Đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Xưa nay công pháp Phạm Giáo không thể truyền ra ngoài, hơn nữa ảo thuật của Ma Lợi Kha mang đậm đặc điểm cá nhân, thậm chí các đệ tử Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung khác cũng chưa từng học. Theo lời Ma Lợi Kha thì trọng tâm trong ảo thuật của hắn chỉ truyền cho đệ tử mà hắn cho rằng có tư cách nhận y bát của mình.
Còn một người ngoài, cho dù là thiên phú của hắn tốt đến đâu đi nữa cũng không thể học được ảo thuật của Ma Lợi Kha.
Tuy Lệnh Hồ Tiên Sơn không dám khẳng định ảo thuật mà Sở Hưu sử dụng là thuộc về Ma Lợi Kha, nhưng theo hắn nói thì giống tới tám phần mười.
Nhưng đừng nói tám phần mười, cho dù chỉ giống năm phần, Tân Già La cũng muốn tới xem xét.
Còn về thân phận quận trưởng Hoàng Thiên Các của đối phương, Tân Già La không hề e ngại.
Tuy đều là đại phái đỉnh phong ở Đại La Thiên, nhưng thực lực đôi bên chênh lệch rất lớn.
Với thực lực của Phạm Giáo, tùy tiện phái một điện tới cũng có thể hủy diệt Hoàng Thiên Các. Cho dù là Hoàng Thiên Các trong thời đỉnh phong nhất cũng không dám tới khiêu chiến Phạm Giáo.
...
Ban đêm, trong mật thất bế quan ở Thương Ngô Quận, quanh người Sở Hưu bao phủ trong lớp sương mù mông lung, theo thổ nạp của bản thân y, lực lượng nội tình nhanh chóng tăng trưởng theo một tiết tấu kỳ dị.
Thiên Hồn có tất cả ký ức của Độc Cô Duy Ngã, đương nhiên cũng có những cảm ngộ của hắn đối với võ đạo.
Tuy những cảm ngộ võ đạo này là của năm trăm năm trước, nhưng Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước cũng hết sức cường đại rồi.
Lại thêm trên người Sở Hưu đang có không ít công pháp liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, cho nên Thiên Hồn dạy cho y một số phương pháp tu luyện, Sở Hưu cũng có thể kế thừa hoàn mỹ.
Nhưng Thiên Hồn cũng khuyên bảo Sở Hưu, y có thể sử dụng công pháp thuộc về Độc Cô Duy Ngã, thậm chí có thể yên tâm sử dụng, nhưng không thể sử dụng toàn bộ.
Vì y phải đi ra một con đường mới, nhất định phải là con đường không giống
với Độc Cô Duy Ngã mới có thể chiến thắng Độc Cô Duy Ngã.
Nếu không, Sở Hưu chỉ đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, cho dù y tu luyện tới cấp độ của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, lại thả Thiên Hồn ra, vậy cũng chỉ là hai ‘món đồ cổ’ năm trăm năm trước.
Còn người mà bọn họ phải đối mặt lại là Độc Cô Duy Ngã nghỉ ngơi dưỡng sức trong Hoàng Tuyền Thiên, đoạt được bản nguyên Ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên, võ đạo bản thân đã diễn hóa tới trình độ nào không biết. Khi đấy, nếu y vẫn đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, y và Thiên Hồn chắc chắn phải thua.
Ngay lúc Sở Hưu dồn tất cả tinh lực vào tu luyện, bên ngoài phủ quận trưởng đột nhiên tỏa ra một luồng sáng kim, ánh sáng trận đạo lưu chuyển, bộc phát lực lượng cường đại nhất của trận pháp.
Hai mắt Sở Hưu đột nhiên mở ra, có người xâm nhập phủ quận trưởng, hơn nữa còn đi được vào trong!
Trước đó tuy phủ quận trưởng có trận pháp, nhưng chỉ là một phủ quận trưởng mà thôi, đương nhiên không bố trí trận pháp quá tốt.
Cho nên Sở Hưu lệnh cho Viên Cát đại sư cho dù có bận rộn cũng phải tranh thủ thời gian bố trí một trận pháp ở sâu bên trong phủ quận trưởng, phải là trận pháp truyền thừa từ Thiên Khốc Ma Tôn.
Lúc này, chỉ một trận pháp có phản ứng, chứng tỏ đối phương đã vô thanh vô tức phá vỡ vài trận pháp, mãi tới tòa trận pháp được truyền thừa từ Thiên Khốc Ma Tôn thì đối phương mới bị ngăn cản.
Thân hình Sở Hưu khẽ động, trực tiếp phá vỡ cửa lớn của mật thất bế quan, xuất hiện bên ngoài phủ quận trưởng.
Lúc này ở phía đông của phủ quận trưởng, Tân Già La đứng trên không trung, nhìn trận pháp tỏa sáng trước mắt, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Phải biết, với thực lực của hắn, chỉ một trận pháp ở phủ quận trưởng, hắn căn bản không để trong mắt.
Có ai ngờ trong phủ quận trưởng này lại có một trận pháp nhạy bén như vậy, ngay lúc hắn chuẩn bị phá trận, nó đã khởi động.
Sở Hưu nhìn hòa thượng kỳ quái trước mắt, lông mày chợt nhíu lại.
Hiện giờ y đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên có thể cảm nhận được thực lực của đối phương.
Mạnh, rất mạnh!
Cường đại tới cỡ này, Sở Hưu chỉ cảm nhận được trên người một võ giả cùng cấp độ, đó là Dạ Thiều Nam.
E là đối phương chỉ cách cảnh giới Võ Tiên có một bước.
“Ngươi là người phương nào, sao dám tự tiện xông vào phủ quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các ta/”
Tân Già La không trả lời Sở Hưu, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ma Lợi Kha đang ở đâu?”
Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không thay đổi nhưng trong lòng chợt căng thẳng.
Đối phương đến vì Ma Lợi Kha!
Thật ra Sở Hưu đoán từ trước sẽ có ngày này.
Ma Lợi Kha thân là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lại là cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, hắn mất tích, Phạm Giáo không thể không có chút phản ứng nào.
Mà đến bây giờ Phạm Giáo mới tìm tới cửa đã coi là muộn.
Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không hề thay đổi, y chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ma Lợi Kha cái gì? Ta không biết hắn là ai, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
Lúc trước chỉ có đám người Từ Phùng Sơn thấy Sở Hưu giết Ma Lợi Kha, còn bây giờ tuy bọn họ không phải tâm phúc của Sở Hưu nhưng lại không dám đối nghịch hay khiêu chiến Sở Hưu. Hơn nữa bọn họ đều không phải người nhiều lời, cho nên người ngoài không biết chuyện này.
Tuy Sở Hưu không biết vì sao Tân Già La có thể tìm tới cửa, nhưng Sở Hưu có thể xác định đối phương không biết Ma Lợi Kha đã chết, thậm chí không biết chuyện Ma Lợi Kha từng đại chiến với mình.
Nếu không, đối phương sẽ không hỏi Sở Hưu Ma Lợi Kha đang ở đâu mà vừa gặp mặt đã ra tay giết người.
Tân Già La lạnh lùng nói: “Còn không thừa nhận à? Ảo thuật thuộc về Phạm Giáo ta, thuộc về Ma Lợi Kha, rốt cuộc là từ đâu tới?”
Hóa ra sơ hở là đây!
Sở Hưu hơi nhíu mày, nhưng y có chết cũng không thừa nhận: “Ngươi là người của Phạm Giáo? Đúng là nực cười? Dựa vào đâu mà ảo thuật gì cũng là của Phạm Giáo nhà các ngươi?
Ta thân là truyền nhân của Cổ Tôn, công pháp của chi phái ta là sư tổ các đời thu thập nghiên cứu ra, ta biết ảo thuật có gì kỳ lạ?
Hòa thượng Phạm Giáo, nơi này không phải Tây Vực của các ngươi mà là Đông Vực, là Hoàng Thiên Các, bây giờ ngươi đang vượt giới đấy!”
Tân Già La cười lạnh nói: “Lấy vị sư tôn của ngươi với Hoàng Thiên Các ra dọa ta?
Đúng là Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên khó đối phó, nhưng hắn có khó đối phó hơn nữa cũng chỉ có một mình mà thôi. Phạm Giáo ta sao phải e ngại một Võ Tiên?
Còn Hoàng Thiên Các, bản thân bọn chúng đã là nửa sống nửa chết rồi, ngươi còn lôi chúng ra dọa ta, đúng là nực cười!
Nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy theo ta về Phạm Giáo, phun hết những gì ngươi biết ra!”
Chương 1620 Tập kích 2
Sau khi Tân Già La dứt lời, hắn trực tiếp chộp về phái Sở Hưu, cương khí vàng óng ngưng tụ thành bàn tay lớn che khuất bầu trời, khoảnh khắc này toàn bộ phủ quận trưởng đều bị kinh động.
Ánh sáng này không phải phật quang bình thường, trong một nháy mắt, rõ ràng đang đêm tối nhưng bọn họ lại như thấy được... thái dương!
Sở Hưu không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay như vậy, không phải hắn cuồng vọng mà là tự tin, tự tin tới cực đoan.
Đúng như hắn đã nói, Hoàng Thiên Các và một vị Cổ Tôn, hắn thật sự không để trong mắt.
Sắp tới Tân Già La sẽ tiếp nhận chức vị điện chủ Vishnu Điện, hắn không cho phép nhiệm vụ trong tay mình có bất cứ sơ sót nào.
Cho dù Sở Hưu thật sự không liên quan tới Ma Lợi Kha, vậy cũng phải thẩm vấn rồi mới biết!
Bàn tay khổng lồ mang theo lực lượng thái dương chộp về phía Sở Hưu. Một khắc sau, lĩnh vực sương mù mông lung đã lan tràn từ cơ thể Sở Hưu, che phủ bàn tay khổng lồ đó.
Thấy Sở Hưu sử dụng lĩnh vực, khóe miệng Tân Già La không khỏi nở nụ cười lạnh.
Xem ra Sở Hưu là loại võ giả vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền lão luyện, kinh ngạc chiến đấu phong phú, thật ra rất ít khi sử dụng lĩnh vực.
Không phải lĩnh vực không đủ mạnh mà khi đối mặt với võ giả cùng cấp, ngươi có lĩnh vực, ta cũng có lĩnh vực, hai bên đều lý giải sâu sắc về lĩnh vực, muốn nhắm vào đó phá giải hết sức dễ dàng.
Nhưng ngay sau đó, Tân Già La lại lập tức biến sắc.
Chỉ thấy trong lĩnh vực của Sở Hưu, tất cả mọi thứ đều vặn vẹo.
Đây không phải vặn vẹo không gian mà là quy tắc thiên địa vặn vẹo.
Âm dương rối loạn, ngũ hành điên đảo, bất cứ lực lượng nào vào trong đây đều bị bóp méo phân hóa sau đó thôn tính. Thứ duy nhất bình thường chính là Sở Hưu ở chính giữa lĩnh vực.
Đúng là lực lượng của Tân Già La hết sức khủng khiếp, bàn tay khổng lồ nóng bỏng đó chống cự tận ba giây trong lĩnh vực, tới gần Sở Hưu ba trượng mới bị vặn vẹo tịch diệt triệt để.
“Đây là lĩnh vực gì?”
Đừng nhìn Tân Già La có vẻ ngoài trẻ tuổi, trên thực tế tuổi tác của hắn cũng xấp xỉ Lệnh Hồ Tiên Sơn.
Hắn qua lại trong Đại La Thiên nhiều năm nhưng xưa nay chưa từng thấy lĩnh vực kỳ quái như vậy.
“Lĩnh vực có thể giết ngươi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay y chém ra, phong mang lẫm liệt lướt qua bầu trời, trực tiếp chiếu sáng toàn bộ phủ quận trưởng.
Một ấn phù Phạn văn xuất hiện trước mặt Tân Già La, dễ dàng cản đao vừa rồi của Sở Hưu.
Hắn nhíu mày nói: “Đúng là một đao sắc bén! Nhưng đáng tiếc...”
Hắn còn chưa dứt lời, phía sau lưng hắn, Thương Thiên Lương đã đấm ra một quyền, lực lượng khô vinh vặn vẹo thời gian bốn mùa, khiến lực lượng tiêu tán theo thời gian.
Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, thật ra hắn đã nghe thấy từ sớm, chẳng qua định tìm thời cơ đánh lén mà thôi.
Nhưng đáng tiếc, lực lượng nội tình của Tân Già La quá mạnh, cho dù Thương Thiên Lương đánh lén cũng không thành công.
Phía sau hắn bùng lên ánh sáng mặt trời rực rỡ, khiến tất cả mọi thế công đều không còn chỗ che thân. Lực lượng nóng rực đó trực tiếp đánh văng Thương Thiên Lương ra ngoài.
“Có thể ảnh hưởng tới thời gian? Lực lượng kỳ quái!”
Không đợi Tân Già La cảm thán xong, sâu trong phủ quận trưởng, một cột lửa xông thẳng tới tận trời, trực tiếp ập xuống người Tân Già La!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa thái dương nóng bỏng quanh người Tân Già La lập tức bị áp chế tới tịch diệt.
Đây là ngọn lửa của thiên địa hàng thật giá thật, còn ngọn lửa thái dương của Tân Già La không phải là tiếp dẫn từ mặt trời xuống.
Hắn bị cột lửa khổng lồ này quất bay, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không nói hai lời, trực tiếp quay người bỏ đi. Nhưng trước khi đi, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, ánh mắt bao hàm thâm ý.
Tuy dựa vào Ngụy Thư Nhai điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa tạm thời đánh lui Tân Già La, nhưng thần sắc Sở Hưu lại không mấy hưng phấn, vì điều này đại biểu cho phiền toái sắp tới.
Lúc này Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai đều đi tới hỏi: “Tên vừa rồi có lai lịch ra sao?”
Sở Hưu nói: “Hắn là người của Phạm Giáo, tới đây vì chuyện Ma Lợi Kha bị giết lần trước. Chuyện này khá phiền phức.”
Ngụy Thư Nhai tới Đại La Thiên đã lâu, lão cũng biết phân bổ thế lực trong Đại La Thiên, cho nên Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Nếu người của Phạm Giáo đã tới, vậy đúng là khá phiền phức.
Với lực lượng của Phạm Giáo hiện tại, Hoàng Thiên Các căn bản không cách nào chống lại. Nếu đối phương trực tiếp phái đại lượng võ giả tới, chúng ta
không thể chống nổi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Bây giờ chúng ta lại không cần lo đối phương sẽ phái đại lượng võ giả tới.
Quy củ của Đại La Thiên nhiều hơn ở hạ giới, các đại phái chung sống bình an vô sự đã lâu, sẽ không tùy tiện đi tới địa bàn của người khác chứ đừng nói tới chuyện phát động đại quân.
Tây Vực và Đông Vực cách nhau rất xa, nếu Phạm Giáo muốn đánh tới, khu vực trung ương là Đại La Thần Cung, nếu bọn chúng muốn theo đường này thì chẳng khác nào đắc tội với tất cả các tông môn ở Đại La Thiên.
Cho nên bọn chúng chỉ có thể đi xuyên qua Nam Vực hoặc Bắc Vực, nhưng chính vì vậy, bọn chúng cũng phải giải thích với các tông môn trong hai vực này.
Hơn nữa, hiện giờ Phạm Giáo cũng không nhàn nhã gì. Tuy thực lực của bọn chúng rất cường đại, nhưng ở Đại La Thiên này, bọn chúng đã đấu với Thiên La Bảo Tự hơn một vạn năm.
Nếu bên phía Phạm Giáo dám động thủ với ta trên quy mô lớn, vậy Thiên La Bảo Tự chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này xuất thủ. Cho nên Phạm Giáo không dám phát động đại quân đâu.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Ngụy Thư Nhai cũng yên tâm hơn một chút.
Đối với những chuyện như thế này, ánh mắt Sở Hưu thường nhìn rất xa. Khi còn ở hạ giới y cũng rất am hiểu lợi dụng mối quan hệ giữa các thế lực để giải quyết khó khăn của mình.
Nếu y nói Phạm Giáo sẽ không tấn công quy mô lớn, vậy chắc hẳn là không.
Nhưng Sở Hưu lại nhíu mày nói: “Có điều, tuy Phạm Giáo không tấn công quy mô lớn nhưng ngẫu nhiên phái một người tới cũng đủ làm cho chúng ta khó chịu.
Phạm Giáo có rất nhiều cao thủ cường giả, vị này còn chưa tới cảnh giới Võ Tiên, mà trong nội bộ Phạm Giáo, ba vị điện chủ đều là Võ Tiên, đó là chưa nói tới vị giáo chủ Phạm Giáo, nghe nói là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên cửu trọng.”
Phạm Giáo tìm tới cửa, đúng là Sở Hưu thấy rất khó giải quyết.
Đặc biệt là với thực lực của Phạm Giáo, phái một người ra cũng khiến Sở Hưu khó mà chịu nổi.
Nhưng tạm thời Sở Hưu không có biện pháp nào tốt, cách duy nhất là tăng cường phòng ngự, sau đó binh đến tướng chắn, nước lên thì đất chặn.
Sau khi căn dặn các đệ tử khác cảnh giác, Sở Hưu lại tới tìm Viên Cát đại sư, bảo hắn bố trí thêm vài trận pháp trong phủ quận trưởng để đề phòng vạn nhất.
Còn lúc này ở bên ngoài Thương Ngô Quận, Tân Già La nhìn vết đốt trên tay mình, không khỏi nhíu mày.