Trong chuyện của Triệu Nguyên Phong, Sở Hưu cũng đã nhìn ra có vẻ như quan hệ giữa các nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn không được hòa thuận, còn chuyện bây giờ càng rõ ràng hơn.
Dựa theo thứ tự, Cừu Thiên Nhai mất tích, Bách Lý Phá Binh là người đứng đầu, cho nên có nói chuyện, có tặng quà thì cũng là hắn làm trước, kết quả lại bị Phó Long Khiếu hành động trước.
Hơn nữa bản thân Phó Long Khiếu cũng biết cách buôn bán, Thương Long Hạm Đội của hắn đi qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải, mỗi lần đều mang lại lượng tài nguyên buôn bán kếch xù.
Tuy Bách Lý Phá Binh cũng là chủ nhân một hòn đảo, nhưng hắn lại chỉ là mãng phu. Khi Nạp Lan Hải còn chưa bị Khang Động Minh phé bỏ hai chân, hắn còn có chút mưu tính, thanh danh và thủ đoạn. Nhưng rất đáng tiếc, sau khi bị chém đứt hai chân, hắn không thể gượng dậy được, ẩn cư trong một hòn đảo nhỏ vô danh, chỉ có vài hạ nhân hầu hạ, không thể coi là người có thế lực.
Cho nên trước mắt trong số các nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, người có thế lực mạnh nhất lại là Phó Long Khiếu.
Sau Phó Long Khiếu, Bách Lý Phá Binh và Nạp Lan Hải mới dâng quà tặng của mình lên. Nhưng so với món thiên tài địa bảo Hải Bồ Đề, quà tặng của bọn họ có vẻ kém hơn rất nhiều.
Bách Lý Phá Binh tặng một món thần binh, Sở Hưu nhìn thứ này cũng khẽ lắc đầu.
Làm con nuôi của người ta bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ hắn không nhận ra rốt cuộc trình độ của Hoắc Hành Tôn ra sao à? Cho dù ngươi đưa Thính Xuân Vũ cho Hoắc Hành Tôn, không khéo Hoắc Hành Tôn cũng chướng mắt, vì hắn không dùng đến.
Còn Nạp Lan Hải, món quà mà hắn dâng tặng càng kém, là một bộ tranh chữ do hắn viết.
Nhưng trên bức tranh chữ kia vẽ rất chi tiết, kiếm khí tung hoành. Hiển nhiên Nạp Lan Hải đã bỏ không ít công sức, thậm chí võ giả cảnh giới Chân Đan cầm bức tranh chữ này còn có thể dùng như bí tịch võ công, nhưng đối với Hoắc Hành Tôn, vẫn không có tác dụng gì.
Cho nên Hoắc Hành Tôn chỉ mỉm cười ôn hòa với hai người này, không vui vẻ như lúc Phó Long Khiếu tặng quà.
Sau khi ba người dâng quà tặng, những người bên dưới mới lần lượt đưa quà cho hạ nhân, sau đó để đối phương đọc tên.
Thật ra những người bên dưới tặng quà rất bình thường, không có gì vượt quá giới hạn, chỉ cần không quá tệ là được.
Cứ cách vài năm là Hoắc Hành Tôn lại tổ chức mừng thọ một lần, ai có nhiều của cải mà chuẩn bị lắm thiên tài địa bảo như vậy?
Khi tới lượt Sở Hưu, hạ nhân của Hoắc gia thấy món đồ Sở Hưu đưa cho, hơi sửng sốt.
Đó là một thứ trông như bản vẽ, nhưng khi thấy chú giải trên đó, người này kinh hãi tới mức thiếu chút nữa hét lớn.
Hắn ổn định lại cảm xúc rồi hô lớn: “Tiêu Tử Kỳ của Trường Hạp Đảo, dâng lên một bản vẽ thần binh!’
Sở Hưu đi theo Tiêu Tử Kỳ cầm thiệp mời, cho nên hạ nhân của Hoắc gia không nhận ra Sở Hưu, hắn chỉ đọc tên của Tiêu Tử Kỳ.
Nhưng vừa nghe câu này, mọi người ở đây như ong vỡ tổ.
Bản vẽ thần binh? Tiêu Tử Kỳ này làm gì vậy? Thứ này mà cũng lấy ra làm quà mừng thọ?
Cho dù là ở Trung Nguyên hay hải ngoại, bản vẽ thần binh đều là thứ quý giá tới cực điểm. Thậm chí có thể nói bản vẽ thần binh còn quý giá hơn cả thần binh.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì thần binh là không thể phục chế.
Chín thành chín tông sư luyện khí chế tạo được thần binh, nhưng nếu ngươi bảo họ chế tạo một thanh thần binh giống thanh trước như đúc, có thể nói là cực kỳ khó khăn, thậm chí còn có thể nói là không thể nào.
Chế tạo thần binh, vật liệu là một nguyên nhân, trình độ của luyện khí tông sư là một nguyên nhân khác, vận may cũng là một nguyên nhân khác nữa.
Cho nên mới nói thần binh không cách nào sản xuất hàng loạt, vì không ai có thể nói rõ về vận may.
Nhưng bây giờ Sở Hưu lấy ra bản vẽ Thiên Đạo Chiến Hạp, thứ này nằm giữa cơ quan và binh khí, chỉ cần có đủ vật liệu, chế tạo dựa theo miêu tả trên bản vẽ là trăm phần trăm sẽ là thần binh, có thể nói là loại có thể mô phỏng.
Thứ này cực kỳ quý giá, thậm chí trong lịch sử loại thần binh phỏng chế như Thiên Đạo Chiến Hạp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ nó không phải thần binh mạnh nhất, nhưng lại là ổn định nhất.
Cho nên một bản vẽ như vậy còn quý giá hơn một thanh thần binh.
Trước mắt Sở Hưu đã không cần Thiên Đạo Chiến Hạp, cho nên có lấy ra làm quà tặng cũng không vấn đề gì.
Quan trọng nhất là nếu sử dụng Thiên Đạo Chiến Hạp như binh khí bình thường, thậm chí nó còn yếu hơn đa số các thần binh khác.
Chỉ khi phối hợp với Huyền Vũ Chân Công, Thiên Đạo Chiến Hạp mới thật sự là Thiên Đạo Chiến Hạp.
Đương nhiên Sở Hưu sẽ không dễ gì giao Huyền Vũ Chân Công ra.
Lúc này thấy ánh mắt mọi người đều chuyển sang phía mình, Tiêu Tử Kỳ vội
vàng nói: “Chư vị, món quà này không phải ta dâng tặng mà là vị Sở đại nhân này đưa.”
Mọi người ở đây lại nhìn sang phía Sở Hưu, ở đây chỉ có số ít nhận ra hắn, đại đa số mọi người còn đang bực bội, rốt cuộc vị này là ai?
Lúc này vị các chủ Thiên Nhất Thủy Các Bách Lý Phá Binh mà Sở Hưu đã gặp lúc trước đứng ra nói: “Vị này là Sở Hưu Sở đại nhân vừa từ Trung Nguyên tới. Trên đất Trung Nguyên vị này là kiêu hùng Ma đạo uy danh hiển hách, thậm chí thống lĩnh võ lâm một nước.”
Nói đoạn, Bách Lý Phá Binh giới thiệu tóm tắt thân phận Sở Hưu, tuy là tóm tắt nhưng mọi người ở đây vẫn kinh ngạc không thôi, vị này quả là đại nhân vật.
Khu vực hải ngoại thực tế hơn đất Trung Nguyên nhiều, không có phân biệt Chính Ma rõ rệt, cho nên bọn họ cũng không có gì bất mãn với thân phận Ma đạo của Sở Hưu.
Đất Trung Nguyên chia làm hai giới Chính Ma, Sở Hưu khống chế nửa ma đạo, thậm chí còn nắm tất cả thế lực giang hồ trong một quốc gia, quả thật kinh thế hãi tục.
Bách Lý Phá Binh và Nạp Lan Hải đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc tên Sở Hưu này tới làm gì? Sao lại đưa quà tặng giá trị như vậy cho nghĩa phụ?
Bọn họ vô thức nhìn sang Hoắc Hành Tôn, lại phát hiện Hoắc Hành Tôn nhìn Sở Hưu tới ngây ngốc, như đang nhìn bảo bối hiếm thấy, thậm chí hai mắt như tỏa sáng.
Lúc này đúng là Hắn rất kích động, trong mắt hắn Sở Hưu thật sự là bảo bối, còn là loại bảo bối mà hắn chưa bao giờ thấy.
Thân là người có uy thế mạnh mẽ nhất Thanh Phong Hải, thậm chí có thể nói chỉ thiếu chút nữa thôi Hoắc Hành Tôn có thể nói thẳng mình là chủ nhân của toàn bộ khu vực Thanh Phong Hải.
Hắn có địa vị như hiện giờ là nhờ năm nghĩa tử, chuyện này Hoắc Hành Tôn chưa bao giờ phủ nhận.
Cho nên rất nhiều người nghi ngờ hắn tinh thông thuật bói toán, có thể là đại tông sư bói toán hoặc có bảo vật gì đó trên người. Nhưng thật ra tất cả mọi người đều đoán sai.
Hoắc Hành Tôn không biết thuật bói toán, hắn còn không tu luyện võ đạo chứ đừng nói tới thứ cao cấp như bói toán.
Hắn cũng không có dị bảo gì trên người, phải nói là vận may của hắn luôn không tốt, ngay cả mở hộp báu cũng không nhận được thứ gì hay.
Chương 1342 Tiên nhân vỗ đầu ta 2
Nhưng hắn có thể có ngày hôm nay lại là nhờ một cơ duyên, một cơ duyên rất lớn!
Hoắc Hành Tôn vốn không phải võ giả, hắn chỉ là con trai một ngư dân trên hòn đảo nhỏ, không liên quan gì tới võ đạo.
Nhưng khi còn bé, một chuyện đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của hắn.
Đó là khi hắn mới mười mấy tuổi, hắn đang phơi lưới đánh cá trên bờ thì có một người mặc áo trắng, dáng vẻ như tiên nhân đạp lên mặt nước đi đến. Trong ánh mắt kinh hãi của Hoắc Hành Tôn, người này hỏi hắn phương hướng.
Hoắc Hành Tôn chỉ hướng cho đối phương, tiên nhân kia vỗ lên đầu của hắn, rồi nói cảm ơn, bỏ đi.
Từ đó trở đi, Hoắc Hành Tôn cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng rắn chắc hơn nhiều, thậm chí hắn còn được một vị đảo chủ đi ngang qua coi trọng, thu làm tùy tùng.
Tới khi tu luyện võ đạo, hắn lại phát hiện thân thể của mình đã thay đổi.
Chỉ cần hắn tập trung tinh lực quan sát một người, hắn có thể chứng kiến ánh sáng trên người này, có sáng sủa, có u ám.
Sau này hắn từ từ tìm hiểu mới phát hiện người tỏa sáng thì ngày sau chắc chắn có thành tựu phi phàm, không biết ngày nào sẽ một bước lên trời.
Còn người u ám không khéo sẽ có lúc gặp xui xẻo, cho dù có oai phong cỡ nào cũng vậy.
Khi đó hắn mới phát hiện, mình có thể thấy vận may trong tương lai của mỗi người!
Vận may này hết sức mơ hồ, hơn nữa chỉ thấy được một lần. Hắn cũng không biết sau khi vận may của đối phương lên cao, liệu có hạ xuống không.
Nhưng nhìn nhiều rồi, hắn cũng có thể thông qua cường độ ánh sáng để phán đoán tương lai đối phương sẽ đi tới mức độ nào.
Cho nên hắn dựa vào cơ duyên này bám lấy những người trông có vẻ nghèo túng nhưng vận may tương lai đang đi lên, lấy được lòng tin của đối phương, chờ tới khi người này quật khởi thì mình cũng là nước lên thuyền lên. Cho nên dù thiên phú võ đạo của Hoắc Hành Tôn không quá xuất chúng, hắn sống cũng không tệ, cả cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Chuyện sau này đơn giản hơn nhiều, Hoắc Hành Tôn gặp Cừu Thiên Nhai khi còn niên thiếu, ánh sáng trên người Cừu Thiên Nhai khiến hai mắt Hoắc Hành Tôn đau âm ỉ, cho nên hắn quả quyết nhận Cừu Thiên Nhai làm nghĩa tử, bồi dưỡng hắn mấy chục năm, rốt cuộc cũng khiến Cừu Thiên Nhai đi tới đỉnh phong, đặt nền móng cho cơ nghiệp của Chí Tôn Đảo.
Sau này hắn lại gặp được đám người Bách Lý Phá Binh, đều nhận họ làm nghĩa tử khi bọn họ chưa nổi danh trên giang hồ.
Tuy ánh sáng trên người những người này ảm đạm hơn Cừu Thiên Nhai, nhưng đã là những người sáng nhất mà hắn từng thấy.
Dựa vào năng lực nhìn người này, Hoắc Hành Tôn mới lên tới địa vị ngày hôm nay.
Ánh sáng trên người con cháu của hắn hết sức ảm đạm, hiển nhiên sau này không thành đại nhân vật gì.
Cho nên người ngoài đồn là hắn đối xử với nghĩa tử còn tốt hơn con tai ruột, chuyện này là thật, vì hắn chỉ có thể dựa vào những nghĩa tử này. Đám con cháu hắn, cho dù là ruột thịt nhưng chẳng ai có thành tựu gì.
Đây là bí mật được Hoắc Hành Tôn cất sâu tận đáy lòng, ngay cả thê tử của hắn, con của hắn cũng không biết.
Từ trước tới nay, Hoắc Hành Tôn đều cho rằng mình là người được trời cao chiếu cố.
Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc truyền trường sinh!
Chắc chắn năm xưa hắn đã gặp tiên nhân trong truyền thuyết!
Hắn vẫn luôn lợi dụng cơ duyên mà tiên nhân ban cho, hôm nay hắn cảm thấy cơ duyên của mình lại đến rồi.
Trên người Sở Hưu, hắn cũng thấy ánh sáng, ánh sáng rực rỡ nhưng không giống đám người Bách Lý Phá Binh, cũng khác với Cừu Thiên Nhai.
Khoảnh khắc hắn vận tinh thần nhìn về phía Sở Hưu, hắn cho là mình đã thấy... mặt trời!
Lúc này Sở Hưu cũng không biết chỉ trong chớp mắt mà Hoắc Hành Tôn lại nghĩ nhiều như vậy.
Y tặng món quà quý giá như vậy là để thu hút sự chú ý của mọi người, còn bây giờ mục đích của y đã đạt được.
Nhưng lúc này Nạp Lan Hải lại nói một câu không nóng không lạnh: “Sở đại nhân từ Đông Tề xa xôi chạy tới Thanh Phong Hải chắc không đơn giản là chúc thọ cho nghĩa phụ?
Nghĩa phụ tổ chức mừng thọ nhiều lần như vậy, sao trước kia không thấy Sở đại nhân đến?”
Vừa nghe câu này, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Trước đó bọn họ còn chấn động trước thân phận của Sở Hưu, thật sự không nghĩ tới điều này.
Liên hệ giữa đất Trung Nguyên và khu vực hải ngoại chỉ là buôn bán trao đổi, nếu không muốn cắm rễ ở hải ngoại thì ai lại nhàm chán tới tặng quà cho Hoắc Hành Tôn?
Đừng nói là đất Trung Nguyên, cho dù Liệt Phong Hải gần Thanh Phong Hải nhất cũng không có ai đến.
Vừa rồi Phó Long Khiếu nói tiệc mừng thọ lần sau hắn sẽ mời các đại lão cường giả trong khu vực Liệt Phong Hải tới chúc thọ cho Hoắc Hành Tôn, đây đã là chuyện rất vẻ vang rồi.
Sở Hưu xua tay nói: “Không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, đúng là hôm nay tại hạ tới đây có chuyện cần bàn với Hoắc ngũ gia.
Chắc chư vị cũng nghe tới tranh chấp trong võ lâm Trung Nguyên.
Đông Tề gây ra chiến tranh giữa các nước, võ lâm Trung Nguyên đang dần rối loạn.
Lần này ta tới là muốn liên thủ với chư vị, tấn công Đông Tề từ phía sau.
Sống trên hải đảo lâu như vậy, chẳng lẽ chư vị không muốn lên bờ một lần?
Mọi người ở đây thần sắc khác nhau, không ai ngờ lần này Sở Hưu tới Đông Hải lại có tính toán lớn đến vậy.
Thật ra đa số võ giả đều biết tin tức về Đông Tề.
Võ giả trong khu vực Đông Hải có thể không quan tâm tới võ lâm Trung Nguyên, nhưng lại không thể không quan tâm tới chuyện buôn bán trao đổi.
Lần này Đông Tề gây ra chiến tranh giữa các nữa, liên lụy quá lớn, nơi nào cũng giới nghiêm, cho nên con đường buôn bán của Đông Hải cũng chậm hơn trước nhiều.
Một số tài nguyên tu luyện ở Trung Nguyên không thể sản xuất ở Đông Hải, phải nhờ buôn bán trao đổi giữa hai bên, kết quả bây giờ lại hết sức khan hiếm.
Trước khi người quản lý tuyến đường buôn bán này là Giang Sơn Các, kết quả bây giờ Giang Sơn Các đi vào Trung Nguyên dựng nước, đám thương nhân Đông Tề mất một khoản lớn, trong lòng đang vô cùng nóng ruột.
Nhưng lúc này Nạp Lan Hải lại lạnh lùng nói: “Mời Sở đại nhân về đi, võ giả khu vực Đông Hải chúng ta tự do tự tại quen rồi, không muốn dính vào sóng gió trong võ lâm Trung Nguyên. Cho dù ngươi đích thân tới cầu viện, chúng ta cũng không đáp ứng.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Sai, lần này ta tới đây không phải cầu viện, ta đã nói rồi, ta tới tìm người hợp tác.”
Không đợi Sở Hưu nói xong, Nạp Lan Hải đã xua tay nói: “Chúng ta cũng không muốn hợp tác.”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh, đã rất lâu rồi, không ai dám ngắt lời y!
Đúng lúc này, Hoắc Hành Tôn lại khoát tay áo nói: “Lão tứ, người từ xa tới là khách, để người ta nói hết đã.”
Nạp Lan Hải nghe nghĩa phụ nói vậy, cũng không tiện lên tiếng tiếp.
Chỉ có điều Nạp Lan Hải lại âm thầm bực bội, sao thái độ của nghĩa phụ đối với Sở Hưu lại hiền hòa như vậy? Phải biết trước đó nghĩa phụ cũng khá căm thù võ giả Trung Nguyên.
Hoắc Hành Tôn là bá chủ Thanh Phong Hải, là người chấp chưởng trong
ngầm, hắn lo nhất là có người làm dao động quyền thế của mình. Mà loại người này thường xuất hiện trong khu vực Trung Nguyên, dù sao khoảng cách giữa hai bên không xa.
Chương 1343 Ta muốn làm cha ngươi
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hoắc ngũ gia, cho dù ở Trung Nguyên hay ở hải ngoại, mọi người chỉ mong có hai chữ, đó là lợi ích.
Thứ cho ta nói thẳng, tuy thực lực của hải ngoại không yếu nhưng hiển nhiên cũng chẳng mạnh.
Cho nên nếu là lúc trước, khu vực hải ngoại dám gây chuyện với võ lâm Đông Tề thì khả năng lớn nhất là hao binh tổn tướng, bị người ta đánh ngược lại, thậm chí còn có thể phong tỏa tuyến đường buôn bán. Đến lúc đó bên chịu thiệt chỉ có hải ngoại.
Nhưng bây giờ lại khác, võ lâm Trung Nguyên đang chiến loạn. Chuyện này là do Đông Tề gây ra, bây giờ phòng tuyến của Đông Tề nhằm vào khu vực Đông Hải đã trống rỗng, chư vị nhân cơ hội này xuất thủ, chiếm cứ vài quận, thậm chí nắm giữ bờ biển Đông Tề, cũng không có gì khó.
Hơn nữa có triều đình Bắc Yên và toàn bộ thế lực Ma đạo ra tay kiềm chế. Ta cam đoan trong thời gian ngắn Đông Tề cũng không lấy đâu ra lực lượng quay lại phản kích, đây là chuyện mười phần chắc chín.
Chư vị, dù sao thì đánh người ngoài cũng tốt hơn nội chiến chứ? Huống chi có nội chiến thì mọi người cũng không kiếm lợi lộc gì.”
Nghe câu này của Sở Hưu, đa số mọi người ở đây đều động tâm.
Cũng phải nói, trước đây cũng có một số thế lực gần bờ biển lấn chiến vào võ lâm Trung Nguyên, chỉ có điều kết cục của họ rất thảm.
Trong đó không chỉ có nguyên nhân từ những thế lực võ lâm trong khu vực Trung Nguyên, còn có phòng ngự nghiêm ngặt của triều đình Đông Tề.
Dù sao khu vực hải ngoại chỉ có hải đảo, bọn họ không có một số loại tài nguyên, cần thông qua con đường buôn bán với Trung Nguyên mới kiếm được.
Tuy hải ngoại cũng có một số đặc sản nhưng đối với đất Trung Nguyên, chúng là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, muốn tìm ra thứ thay thế cũng rất đơn giản. Cho nên cứ như vậy, có thể nói là khu vực hải ngoại có khao khát rất lớn đối với đất Trung Nguyên.
Đương nhiên chuyện này phải xem ý kiến của Hoắc ngũ gia.
Rắn không thể không có đầu, nếu đám người hải ngoại xông lên như một đống cát, cho dù bây giờ khu vực bờ biển Đông Tề không có nhiều lực lượng phòng thủ, bọn họ cũng không thể đánh chiếm được.
Chỉ khi toàn bộ lực lượng ở khu vực hải ngoại liên kết với nhau, bọn họ mới có thể đánh phá phòng tuyến của Đông Tề.
Còn bây giờ trong toàn bộ hải ngoại, người có uy thế và danh vọng lớn nhất chỉ có vị Hoắc ngũ gia trước mắt.
Lúc này Nạp Lan Hải lại hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi nói còn hay hơn hát.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng không ai biết tình hình trên đất Trung Nguyên hay sao?
Thế lực Đông Hải chúng ta tiến đánh ranh giới bờ biển Đông Tề, tạo áp lực cho Đông Tề, nhưng người cuối cùng được lợi lại là ngươi.
Chuyện này chẳng khác nào chúng ta gánh áp lực cho ngươi, kết quả tới chỗ ngươi lại là hợp tác, đúng là nực cười!”
Sở Hưu nhíu mày.
Tên Nạp Lan Hải này vẫn luôn nhắm vào mình, trước đó Sở Hưu còn tưởng mình vô tình đắc tội với hắn, nhưng bây giờ xem ra người này chỉ đơn giản là tính cách âm u đa nghi, vô thức lên tiếng chất vấn bất cứ ai.
Loại người này bị Khang Động Minh chém đứt hai chân, Sở Hưu cũng chẳng thấy lạ.
Sở Hưu đã từng tiếp xúc với Khang Động Minh, đó là người chỉ chuyên tâm vào kiếm chứ không để ý tới gì khác. Với tính cách của Khang Động Minh, hắn sẽ không chủ động gây sự với bất cứ ai.
Chắc chắn trước đây Khang Động Minh ra tay với Nạp Lan Hải là vì tên này khăng khăng cản đường Khang Động Minh, mới khiến Khang Động Minh xuất thủ.
Thậm chí bây giờ Sở Hưu cũng không nhịn được muốn ra tay phế bỏ hai cái vai của hắn.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nạp Lan Hải đảo chủ nói câu này không đúng rồi, ta được lợi, chẳng lẽ chư vị không được lợi?
Làm một việc không thể nhìn người khác được lợi thế nào, người khác có được lợi bao nhiêu đi nữa thì cũng là của người khác. Đầu tiên phải xem rốt cuộc mình chịu thiệt hay được lợi, đúng không nào?
Nếu chư vị tấn công Đông Hải mà chỉ mình ta được lợi còn chư vị chịu thiệt, đó là ta lợi dụng chư vị.
Nhưng bây giờ nếu chư vị ra tay, cả ta và chư vị đều được lợi, theo nhu cầu cả thôi. Đây chẳng phải hợp tác thì là gì?”
Nạp Lan Hải còn định nói gì đó, Sở Hưu đã trực tiếp lên tiếng: “Xin hỏi, rốt cuộc người chấp chưởng Chí Tôn Đảo này là Hoắc ngũ gia hay là Nạp Lan Hải ngươi?
Xem ra lần này ta tặng quà mừng thọ sai người rồi, nên tặng cho Nạp Lan Hải đảo chủ chứ không phải tặng cho Hoắc ngũ gia.”
Nạp Lan Hải lập tức biến sắc, lúc này hắn mới nhận ra đúng là vừa rồi mình đã vượt quyền.
Hoắc ngũ gia còn chưa mở miệng, sau một tràng dài của Sở Hưu, ngay cả đám con cháu của Hoắc ngũ gia nhìn sang Nạp Lan Hải cũng có vẻ không tốt.
“Sở Hưu! Ngươi đừng ly gián quan hệ giữa ta và nghĩa phụ!”
Sở Hưu nhún vai nói: “Hoắc ngũ gia còn chưa cự tuyệt, ngươi đã thay hắn cự tuyệt. Ta nói vậy không phải ly gián, mà là sự thật.”
Ngay lúc Nạp Lan Hải còn định nói gì đó, Hoắc ngũ gia đã xua tay nói: “Được rồi, lão tứ, ngươi đừng nói nữa.”
Nạp Lan Hải sắc mặt âm trầm lui sang một bên, lúc này ánh mắt Hoắc ngũ gia nhìn về phía Sở Hưu đã vô cùng ‘hiền lành’.
“Bây giờ Sở tiểu hữu đang cần khu vực Đông Hải chúng ta xuất thủ?”
Sở Hưu không che giấu nói thẳng: “Nếu liều mạng, bên ta chưa chắc đã thua nhưng tổn thất lại rất lớn.
Liên thủ với võ giả khu vực Đông Hải tấn công Đông Tề, đánh từ hai mặt, chắc chắn Đông Tề sẽ thua.
Cho nên, nếu không cần võ giả khu vực Đông Hải xuất thủ, ta cũng không tự mình đến đây.”
Hoắc ngũ gia gật đầu nói: “Vậy thì tốt, chuyện này, lão phu đáp ứng!”
Câu này vừa nói ra, đừng nói người khác sửng sốt, ngay cả Sở Hưu cũng vậy.
Y không ngờ vị Hoắc ngũ gia này lại đáp ứng lưu loát như vậy.
Nhưng ngay lúc này, Hoắc ngũ gia lại đột nhiên nó: “Nhưng, lão phu còn một yêu cầu. Chỉ cần Sở tiểu hữu đáp ứng, lão phu sẽ lập tức tập kết nhân thủ, tấn công Đông Tề.”
"Yêu cầu gì?"
Sở Hưu cũng không ngạc nhiên về chuyện Hoắc ngũ gia đưa ra yêu cầu.
Nếu vị Hoắc ngũ gia này đáp ứng dễ dàng như vậy, Sở Hưu mới thấy ngạc nhiên.
Hoắc ngũ gia nhìn Sở Hưu, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng: “Sở tiểu hữu xuất thân hàn vi, nhưng tự mình đi tới hiện tại, hiển nhiên là tuấn kiệt đương thời, lão phu cũng nóng lòng không đợi nổi.
Trong khu vực hải ngoại này, lão phu cũng coi là có chút danh tiếng, có chút thế lực, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn Sở tiểu hữu nhiều.
Hay là thế này đi, hôm nay vừa hay có mọi người chứng kiến, lão phu thu ngươi làm nghĩa tử. Từ nay về sau mọi người là người trong nhà, không cần nói chuyện hợp tác với không hợp tác, người trong nhà gặp nạn chẳng lẽ lại không giúp?
Hơn nữa ngươi cũng không cần lo chuyện trở thành nghĩa tử của lão phu thì ngươi sẽ bị trói vào khu vực Đông Hải, tuy tuổi tác lão phu lớn rồi nhưng vẫn rất sáng suốt.
Cừu Thiên Nhai muốn theo đuổi cực hạn kiếm đạo, lão phu không ngăn cản. Triệu Nguyên Phong muốn về Trung Nguyên dựng nước, lão phu cũng không ngăn cản.
Sau khi giải quyết vấn đề về Đông Tề, nếu Sở tiểu hữu muốn về Trung Nguyên, lão phu cũng không ngăn cản.
Sở tiểu hữu, ngươi thấy sao?”
Gương mặt Hoắc ngũ gia vẫn nở nụ cười hiền hòa như đang chờ Sở Hưu cúi đầu bái lạy.
Nhưng hắn lại không phát hiện nụ cười trên mặt Sở Hưu đang từ từ biến mất.
Chương 1344 Không làm cha được thì trở mặt làm thù 1
Mọi người ở đây đều bất ngờ trước yêu cầu của Hoắc ngũ gia.
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Hoắc ngũ gia đã từng này tuổi rồi còn muốn nhận thêm một nghĩa tử, quan trọng nhất là vị nghĩa tử này kháC với những vị trước.
Trước đó, trong số những nghĩa tử mà Hoắc ngũ gia thu nhận, thực lực vốn có mạnh nhất hẳn là Phó Long Khiếu, khi đó hắn đã là cướp biển danh tiếng không nhỏ, đã tới cảnh giới Chân Đan, vô tình cướp bóc tới thuyền của Hoắc gia, nhưng lại được Hoắc ngũ gia coi trọng nhận làm nghĩa tử.
Nhưng bây giờ Sở Hưu đã là đại nhân vật danh chấn giang hồ, có thể nói địa vị của y không kém hơn Hoắc Hành Tôn bao nhiêu, bây giờ ngươi bảo muốn nhận người ta làm nghĩa tử, có nhìn thế nào cũng thấy đang cố ý chiếm lợi.
Bọn họ lại không biết Hoắc Hành Tôn đã thấy gì.
Trong mắt Hoắc Hành Tôn, thậm chí thành tựu tương lai của Sở Hưu còn cao hơn bây giờ, nhận y làm nghĩa tử thì tiền lời không thể tính nổi.
Nhưng Hoắc Hành Tôn lại không để ý tới một điều, đó là trong những giai đoạn khác nhau thì tư tưởng cũng khác biệt.
Bây giờ mà hắn bảo nhận chủ nhân Thương Long Hạm Đội Phó Long Khiếu làm nghĩa tử, Phó Long Khiếu cũng chưa chắc đã đồng ý, nói chi tới Sở Hưu?
Cha ruột của mình mà y còn lừa cho tới chết, càng không nói tới một gã muốn nhận y làm con nuôi.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp đứng dậy lạnh nhạt nói: “Xem ra Hoắc ngũ gia không muốn hợp tác với tại hạ rồi. Vậy thì thôi, tại hạ xin cáo từ.”
Hoắc Hành Tôn cau mày nói: “Sở tiểu hữu, với thế lực của lão phu tại Thanh Phong Hải này đâu có bôi nhọ ngươi? Ngươi không suy nghĩ gì đã lập tức cự tuyệt vậy?
Huống chi toàn bộ Thanh Phong Hải đều biết, Hoắc Hành Tôn của ta đối xử với nghĩa tử còn tốt hơn với con trai ruột. Nếu không có ta, ai trong bọn họ có thể đi tới ngày hôm nay?
Trong võ lâm Trung Nguyên, ngươi bị các tông môn Chính đạo bài xích, nhưng nếu ngươi nhận ta làm nghĩa phụ, toàn bộ Thanh Phong Hải đều là chỗ dựa cho ngươi!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hoắc ngũ gia, ta đã nói rồi, ta tới tìm người hợp tác chứ không phải nói năng khép nép xin được giúp đỡ. Huống chi ta cũng không có hứng tìm thêm một lão cha già cho mình.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt ba người Nạp Lan Hải đều trầm xuống.
Thế nào là tìm thêm một lão cha già? Sở Hưu nói câu này là chửi cả ba người bọn họ.
Lúc này lòng kiên nhẫn của Hoắc Hành Tôn cũng sắp mất sạch, hắn hừ lạnh nói: “Hợp tác? Chẳng lẽ ngươi còn muốn kết bái với lão phu hay sao?
Khu vực hải ngoại không giống đất Trung Nguyên các ngươi, lão phu không tin chuyện thỏa thuận gì đó, lão phu chỉ tin vào người mình.
Chỉ có người mình thì lão phu mới dám giúp đỡ vô điều kiện, bất luận bản thân chịu thiệt hay được lợi.
Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi định cự tuyệt lão phu thật đấy à?”
“Ha ha.”
Sở Hưu cười khẽ một tiếng, trực tiếp quay người bỏ đi, Y Ba Tuần đành theo sau phía sau y.
Lúc này sắc mặt Hoắc Hành Tôn đã đen kịt, hắn hừ lạnh nói: “Sở Hưu, hôm nay ngươi đi thì sau này không còn bất cứ cơ hội nào.
Trong Thanh Phong Hải này, lão phu không mở miệng thì ai dám giúp ngươi?”
Bước chân của Sở Hưu chợt ngừng, ngay lúc tất cả mọi người nghĩ rằng y chịu cúi mình.
Sở Hưu lại quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Làm người phải theo quy củ, chuyện đã không thành thì cũng không thể nhận quà được. Trả bản vẽ thần binh cho ta.”
Sắc mặt mọi người ở đây lập tức lộ vẻ kỳ quái.
Chuyện không thành thì đòi lại quà, có vẻ như người không theo quy củ là Sở Hưu mới đúng.
“Sở Hưu! Ngươi làm càn!”
Bách Lý Phá Binh hừ lạnh một tiếng, hắn đã ngứa mắt với Sở Hưu lâu rồi.
Vừa rồi kẻ này liên tục cự tuyệt nghĩa phụ, chắc chắn không phải người phe mình rồi. Cho nên hắn trực tiếp bước ra một bước, chiến giáp trên người tỏa ra một luồng lực lượng vô cùng cuồng bạo, như Thái Sơn áp đỉnh đập về phía Sở Hưu!
Bách Lý Phá Binh được tôn là Đông Hải đệ nhất chiến tướng, tu vi cơ thể của hắn có một không hai trên Đông Hải, cho dù tay không cũng có thể đấu cứng với thần binh.
Sau khi Cừu Thiên Nhai mất tích, hắn là đệ nhất cao thủ dưới trướng Hoắc Hành Tôn.
Sở Hưu mặt không biểu cảm, một quyền đánh ra, nội lực chân hỏa ầm ầm lan tỏa, nhuộm quanh người hắn thành màu vàng bạc lóng lánh.
Mang theo quyền ý mênh mông hùng hồn của Sơn Hải Quyền Kinh, Sở Hưu xuất quyền đánh ra, va chạm với quyền của Bách Lý Phá Binh. Một luồng chấn động cường đại lấy hai người làm trung tâm bộc phát ra xung quanh, trận pháp trong đại sảnh lập tức khởi động.
Khoảnh khắc hai quyền giao sau, Bách Lý Phá Binh đột nhiên biến sắc.
Một luồng lực lượng cường đại tới mức người ta run rẩy truyền lại, cho dù hắn vận dụng toàn bộ lực lượng vẫn không cách nào chống cự.
Chiến giáp trên người hắn cũng bị quyền của Sở Hưu đánh cho rạn nứt, thân hình không nhịn được lùi lại phía sau.
Cứ lùi một bước là dưới chân hắn lại xuất hiện một cái hố lớn, toàn bộ đại điện như gặp động đất.
Lùi liền chín bước, Bách Lý Phá Binh mới triệt tiêu được luồng lực lượng này, nhưng chiến giáp trên tay phải của hắn đã nát bấy!
Mọi người ở đây đều hoảng sợ nhìn Sở Hưu.
Không ai trong số võ giả hải ngoại này từng thấy Sở Hưu xuất thủ.
Cho dù có một số người biết tin tức về Sở Hưu, nhưng dù sao tin tức cũng chỉ là tin tức, không phải là bản thân y.
Lúc này thấy Sở Hưu chỉ dùng một quyền đã ép lui Đông Hải đệ nhất chiến tướng Bách Lý Phá Binh, còn khiến hắn chật vật như vậy, hỏi đám người không kinh hãi sao được?
Thấy Bách Lý Phá Binh chịu thiệt, Phó Long Khiếu và Nạp Lan Hải cũng định ra tay.
Nhưng lúc này Hoắc Hành Tôn lại hừ lạnh nói: “Đưa bản vẽ cho hắn, để hắn đi đi!”
Hôm nay là ngày đại thọ của hắn, hắn không muốn thấy máu vào lúc này.
Thấy nghĩa phụ đã lên tiếng, đám người Nạp Lan Hải buộc phải dừng tay, để Sở Hưu mang bản vẽ đi khỏi.
Nhìn bóng lưng Sở Hưu rời đi, sắc mặt Hoắc Hành Tôn cũng rất âm trầm, ngày hôm nay hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Hắn để Sở Hưu đi không chỉ vì không muốn có chuyện đánh nhau trong ngày mừng thọ của mình mà còn vì hắn có phần e ngại Sở Hưu.
Hắn còn chưa quên vầng sáng như mặt trời trên người Sở Hưu.
Thật ra nếu hôm nay Hoắc Hành Tôn lý trí một chút, cho dù Sở Hưu cự tuyệt yêu cầu thu nhận nghĩa tử của hắn, hắn cũng không cần kết bái với Sở Hưu, chỉ cần đáp ứng chuyện này, tạo mối thiện duyên cũng tốt. Dù sao hắn cũng đã thấy thành tựu trong tương lai của Sở Hưu không thể ước lượng được.
Nhưng rất đáng tiếc, con người sẽ thay đổi. Nếu là hơn một trăm năm trước hắn sẽ làm vậy, nhưng bây giờ cho dù biết rõ nguyên nhân hậu quả trong chuyện này, hắn cũng chẳng có mặt mũi đâu lấy lòng Sở Hưu sau khi y cự tuyệt mình.
Vì Hoắc Hành Tôn đã không phải Hoắc Hành Tôn của một trăm năm trước mà là chí tôn của toàn bộ Thanh Phong Hải, Hoắc ngũ gia!
Làm chí tôn tới trăm năm, nên trạng thái tâm lý của Hoắc Hành Tôn đã thay đổi rất nhiều.
Chương 1345 Dã tâm của Bách Đông Lai
Bách Đông Lai nhếch miệng nói: “Chẳng lẽ còn phải hỏi tại sao lại muốn trèo lên vị trí cao hơn à? Có người ngăn cản con đường của ta, còn không chịu tránh đường, thế thì đành phải nghĩ cách giải quyết thôi.”
Bách Đông Lai cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Được rồi, ta không lấp lửng nữa, nói rõ cho Sở đại nhân luôn. Ta muốn động thủ với Hoắc Hành Tôn không phải ngày một ngày hai.
Sở đại nhân mới tới khu vực Đông Hải không lâu, chắc cũng nghe đủ chuyện thần kỳ về Hoắc Hành Tôn. Đây đúng là chuyện đáng để tuyên dương, nhưng chắc chắn ngươi không biết những chuyện khác.
Chí Tôn Đảo của Hoắc Hành Tôn, hay nên nói là người của Hoắc gia hắn đã thành tai họa của khu vực Thanh Phong Hải này!”
“Ồ? Hoắc Hành Tôn định độc bá Đông Hải, khiến cho một mình hắn độc tôn?”
Bách Đông Lai cười lạnh nói: “Có lẽ hắn có ý định này nhưng dù sao tuổi tác cũng cao rồi, không còn sức làm như vậy.
Lũ người Hoắc gia cực kỳ ghê tởm, bọn chúng không trực tiếp chiếm đoạt ngươi, không đối chọi ngoài sáng. Ngược lại chúng điều động một số kẻ trực hệ trong Hoắc gia tới môn phái của ngươi, dùng hình thức ‘hỗ trợ’ nhúng tay vào sự vụ trong tông môn của ngươi, kiếm lấy lợi ích.
Trong Thiên Nhất Thủy Các của ta đã có vài chỗ bị người của Hoắc gia chiếm cứ.
Đám con cháu của Hoắc Hành Tôn không ai thành tài, cho nên nghĩ ra cách đáng kinh tởm như vậy, kiếm chỗ ăn cho đám đời sau của hắn.
Nhưng hắn tưởng tất cả mọi người chịu nén giận chắc?”
Sở Hưu nghe xong không khỏi lắc đầu, y cũng không biết nên mô tả Hoắc Hành Tôn như thế nào mới đúng.
Có bóc lột thủ hạ cũng phải biết chú ý chừng mực, ví dụ như Sở Hưu đang làm trong võ lâm Bắc Yên.
Ta lấy đồ của các ngươi nhưng cũng để lại cho các ngươi một số lợi ích thực tế, để các ngươi chứng kiến tiền cung phụng hàng tháng của các ngươi được tiêu vào đâu.
Tuy đám tông môn trong võ lâm Bắc Yên cũng tiếc rẻ, nhưng ít nhất bọn họ biết tiền cung phụng mà mình nộp là có hiệu quả, hơn nữa công khai niêm yết giá, chỉ có chừng đó.
Còn Hoắc Hành Tôn này thì hay rồi, không được bá đạo như Sở Hưu nhưng thực tế lại dùng dao cùn cắt thịt, hơn nữa ngươi còn không biết rốt cuộc hắn định cắt bao nhiêu.
Hành động này của Hoắc Hành Tôn chẳng khác nào hãm hại con cháu mình.
Tương lai sau khi hắn chết, nếu đám nghĩa tử của hắn không che chở cho con cháu của Hoắc gia, toàn bộ Hoắc gia sẽ chết rất thê thảm.
Sở Hưu gõ bàn nói: “Nếu vậy tên Hoắc Hành Tôn có thể duy trì Chí Tôn Đảo lâu như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng ta vẫn rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại tới tìm ta? Phải biết ta là người Trung Nguyên, hơn nữa ta cũng vừa tới Đông Hải thôi. Chẳng lẽ đây là ý tưởng ngươi đột nhiên nghĩ ra à?”
Bách Đông Lai hơi xấu hổ cười nói: “Đúng là ý tưởng lâm thời, nhưng nếu đại nhân chịu hỗ trợ, xác suất thành công của chuyện này cũng tăng nhiều.
Ngoài ra, nếu Sở đại nhân không trở mặt với Hoắc Hành Tôn, ta cũng không tới tìm ngươi.
Chí Tôn Đảo của Hoắc ngũ gia cắm rễ tại Thanh Phong Hải tới hơn trăm năm, uy thế quá lớn, lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên ta thậm chí không dám tìm người liên thủ, vì ta không biết rốt cuộc đối phương có bán đứng ta không.
Nhưng ta hết sức yên tâm về Sở đại nhân, vì ngươi là người ngoài, mà vừa rồi ngươi đã trở mặt với Hoắc Hành Tôn.
Với tính cách của Sở đại nhân, có thể nói ngươi đã từ bỏ ý định liên thủ với Hoắc Hành Tôn. Cho nên trong Thanh Phong Hải này, liên thủ với Sở đại nhân mới là đáng tin cậy nhất.”
Sở Hưu nheo mắt đánh giá Bách Đông Lai.
Không hổ là người khiến Sở Hưu có ấn tượng, tâm cơ của hắn quả thật thâm sâu.
Theo suy đoán của Sở Hưu, người này muốn động thủ với Hoắc Hành Tôn không phải ngày một ngày hai nhưng vẫn cố nhẫn nhịn tới bây giờ.
Vừa rồi trong đại sảnh, Sở Hưu còn vô thức nhìn qua Bách Đông Lai.
Khi đó Bách Đông Lai cũng cung kính tặng quà cho Hoắc Hành Tôn, ánh mắt nhìn Hoắc Hành Tôn vẫn rất kính trọng. Cho dù Sở Hưu nhìn sang phía hắn vào lúc nào, biểu cảm của hắn vẫn giống nhau như đúc.
Diễn kịch trong nhất thời không khó, khó nhất là diễn trong thời gian dài.
Nửa ngày sau, Sở Hưu mỉm cười nói: “Trong Thanh Phong Hải mà có dũng khí khiêu chiến Hoắc Hành Tôn, ta rất bái phục.
Ta thích hợp tác với người thông minh. Trong mắt ta Bách tiên sinh chính là người thông minh.”
Đối với Sở Hưu mà nói, chỉ cần tìm được người lôi kéo được võ giả trong khu vực Đông Hải tấn công Đông Tề, còn người này là ai cũng được.
Hoắc Hành Tôn không biết điều thì đổi sang người khác.
Tiếng tăm của Bách Đông Lai trong Thanh Phong Hải cũng không nhỏ, hơn nữa thanh danh của hắn không tệ, xem ra hắn vẫn luôn âm thầm tích lũy danh vọng vì ngày này.
Chỉ cần xử lý bên phía Hoắc Hành Tôn, Bách Đông Lai có thể leo lên trên, giúp y tập hợp các thế lực trong Thanh Phong Hải tấn công Đông Tề.
Thấy Sở Hưu đáp ứng, Bách Đông Lai cũng thở dài một tiếng.
Hắn nghĩ kế hoạch này không phải một hai năm rồi, lý do không thực hiện là vì thực lực còn kém.
Hoắc Hành Tôn xưng bá Thanh Phong Hải nhiều năm như vậy, thực lực bản thân hắn không đáng nhắc tới, nhưng thế lực mà hắn gián tiếp khống chế lại vô cùng cường đại, khiến cho Bách Đông Lai cũng không cách nào rung chuyển.
Còn bây giờ là lúc thế lực dưới tay Hoắc Hành Tôn trống vắng nhất.
Triệu Nguyên Phong tới khu vực Trung Nguyên tham gia tranh bá trong võ lâm Trung Nguyên, tình cờ Sở Hưu lại trở mặt với Hoắc Hành Tôn. Hắn có thể nhân cơ hội liên thủ tìm được một trợ thủ cường đại như Sở Hưu và Y Ba Tuần.
Có thể nói đây là kỳ ngộ ngàn năm có một, cho nên hắn cũng không để ý tới chuyện kế hoạch của mình chưa hoàn hảo, trực tiếp lôi kéo Sở Hưu động thủ.
Lúc này Sở Hưu lại trầm giọng nói: “Bách tiên sinh, bây giờ chúng ta đã liên thủ, ngươi thống kê một chút lực lượng trong tay ngươi. Ta không tin chỉ mình Thiên Nhất Thủy Các của ngươi mà dám ra tay phá hủy Chí Tôn Đảo.”
Bách Đông Lai cười nói: “Sở đại nhân liệu sự như thần, nếu chỉ có mình Thiên Nhất Thủy Các thì ta cũng không dám có ý đồ gì với Chí Tôn Đảo, ta còn chưa cuồng vọng tới mức này.
Thật ra trong khu vực Đông Hải này có rất nhiều người bất mãn với cách làm việc của Hoắc Hành Tôn, cũng có nhiều người âm thầm liên thủ với ta.
Ví dụ như minh chủ Kinh Đào Minh Khấu Thần Thông, người này xuất thân dân dã, liên kết với các hải đảo nhỏ tạo thành Kinh Đào Minh, tuy thực lực thủ hạ không phải mạnh nhất, nhưng nhân số lại là nhiều nhất.
Hắn và nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn Bách Lý Phá Binh có đại thù, từng bị Bách Lý Phá Binh đánh trọng thương, thần binh mà hắn dùng cũng bị Bách Lý Phá Binh phá hủy.
Trừ Khấu Thần Thông ra, Thiên Nhất Thủy Các ta cũng chiêu mộ không ít cao thủ trong giới tán tu. Tuy bây giờ bọn họ phân bổ khắp nơi trong Thanh Phong Hải, nhưng chỉ cần nhận được tin tức của ta, trong vòng bảy ngày bọn họ sẽ lập tức xuất hiện ở đây.
Đúng rồi, còn một người nữa chắc Sở đại nhân cũng rất quen thuộc, hội chủ Kình Thiên Hội - Long Thiên Anh, hắn cũng là người bên phe ta.
Kình Thiên Hội là thương hội lớn nhất thường qua lại giữa Thanh Phong Hải và Trung Nguyên, lượng hàng hóa buôn bán nhiều tới kinh người.
Trước kia Kình Thiên Hội có Thánh Tăng Đàm Uyên đại sư giúp đỡ, không gặp
nhiều trở ngại. Nhưng từ khi Đàm Uyên đại sư trở lại đất Trung Nguyên viên tịch, Kình Thiên Hội không có chỗ dựa, đã bị chèn ép rất nặng tay.
Người của Hoắc gia liên thủ với Triệu Nguyên Phong, đoạt mất không ít con đường buôn bán của Kình Thiên Hội, ép hắn từ một đại thương hội hạng nhất xuống thành hạng hai.
Thậm chí nếu không nể di trạch của Đàm Uyên đại sư, không khéo Long Thiên Anh cũng chẳng còn mạng sống.
Thiên Nhất Thủy Các chúng ta cũng có thứ cần thông qua Kình Thiên Hội mới lấy được, chúng ta liên thủ, chỉ mong có ngày lật đổ Chí Tôn Đảo.
Bây giờ Sở đại nhân đã đến, chắc Long hội chủ sẽ rất vui khi được gặp Sở đại nhân.”