Sau khi bàn bạc xong, đám người ra khỏi hang núi, tới Thương Ngô Quận.
Tuy trên đường đi bọn Lục Giang Hà rất hiếu kỳ, nhưng chỉ âm thầm quan sát, không có cử chỉ gì như chưa từng trải việc đời.
Võ giả của bộ lạc Hắc La vẫn canh gác bên hoài, làm hết chức trách, thậm chí Lục Phi đích thân bảo hộ tại đây.
Khi thấy Sở Hưu đi ra, bên cạnh còn có một đống người, tuy Lục Phi thầm nghi hoặc không biết Sở Hưu tìm đâu ra những cường giả này. Rõ ràng nơi này đã bị người của bộ lạc Hắc La phong tỏa, những người này đi vào từ đâu? Nhưng cô không hỏi nhiều.
Tâm tư của cô nhiều hơn Hắc Kiệt, nhưng đối với vị thần sứ đại nhân này thì chỉ cần bộ lạc Hắc La nghe lời, bọn họ vẫn sẽ nhận được lợi ích.
Cho nên Lục Phi chỉ nhìn qua đám người Mai Khinh Liên rồi đặt tay lên trán cung kính thi lễ với Sở Hưu nói: “Tham kiến thần sứ đại nhân.”
Mai Khinh Liên ở sau lưng Sở Hưu cười nhẹ, truyền âm nói: “Nữ nhân dị tộc? Tuy da hơi đen, nhưng dáng dấp không tồi, Sở công tử đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?”
Sở Hưu truyền âm: “Đừng đùa, tinh thần lực của cô ta không yếu đâu, cẩn thận bị nghe lén truyền âm.”
“Hắc Kiệt đâu?”
Lục Phi nói: “Đang bàn bạc chuyện phân chia lãnh địa với những bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch.
Những bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch có thực lực không yếu, tuy bọn họ tôn thờ tà thần nhưng tạm thời bộ lạc Hắc La chúng ta không thể làm gì được chúng, đành phải hòa giải tạm thời.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đợi lúc nào Hắc Kiệt về, các ngươi không cần ra tay, ta có chuyện cần các ngươi làm.”
Lục Phi gật nhẹ đầu: “Tuân lệnh thần sứ đại nhân.”
Đám người Lục Giang Hà ở bên cạnh tấm tắc lấy làm lạ, rốt cuộc Sở Hưu giở thủ đoạn gì mà đùa bỡn đám man tộc ở Đại La Thiên xoay lòng vòng, khiến bọn họ cung kính phục tùng như vậy.
Hạ giới cũng có man tộc, nhưng khác với đám man tộc ở Đại La Thiên này, man tộc ở hạ giới không khác mấy so với người Trung Nguyên, hơn nữa thực lực cũng không bằng ở Đại La Thiên, khiến người ta không để ý tới.
Đám man tộc ở khu vực Nam Man thường nghe lời Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng đó là Tu Bồ Đề Thiền Viện trấn áp khu vực Nam Man hơn vạn năm mới đạt được thành quả như vậy.
Hơn nữa phương trượng các đời như Rama thường xuyên truyền bá phật pháp, bất tri bất giác khiến toàn bộ Nam Man quy thuận, phàm là tăng nhân của Tu Bồ Đề Thiền Viện tới bộ lạc Nam Man, đều được tiếp đón và đối xử lễ phép.
Nhưng Sở Hưu mới tới Đại La Thiên bao lâu, không ngờ lại làm được tới mức này, đúng là hiếm có.
Trên đường trở lại Thương Ngô Quận, đám người Từ Phùng Sơn ra nghênh tiếp, nhưng khi thấy bọn Lã Phụng Tiên, hắn cũng sửng sốt.
Sao vị đại nhân này ra ngoài một hồi lâu rồi dẫn về cả đống người như vậy?
Sở Hưu chỉ Mai Khinh Liên và Mục Tử Y nói: “Các nàng là thị nữ của ta, vị này là truyền nhân của Cổ Tôn thuộc chi phái Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, Lã Phụng Tiên, Lã huynh, là hảo hữu của ta.
Còn hai vị này là cường giả tán tu mà ta mời chào đến, Lục Giang Hà và Chử Vô Kỵ, làm khách khanh ở Thương Ngô Quận ta.”
Trước mắt thực lực của Thương Ngô Quận hơi yếu, lại không nhờ cậy gì bên tổng bộ Hoàng Thiên Các được, chỉ có thể tự nghĩ cách.”
Từ Phùng Sơn gật nhẹ đầu, không nghi ngờ gì.
Truyền nhân của Cổ Tôn à, thân phận rất tôn quý, bên cạnh có hai thị nữ cũng rất bình thường, đâu phải truyền nhân của Cổ Tôn nào cũng là khổ tu sĩ.
Còn với tuổi tác và cảnh giới của Lã Phụng Tiên, lại thêm Sở Hưu thừa nhận, vậy chắc chắn hắn là truyền nhân của Cổ Tôn.
Hai người còn lại, Chử Vô Kỵ trông rất bình thường, mà Lục Giang Hà bộ dáng hung ác dữ tợn, còn gật gù đắc ý dò xét khắp nơi, trông như võ giả tán tu có chút thực lực nhưng kiêu ngạo không chịu nghe lời, cũng là tay chân tốt.
Từ Phùng Sơn không phải người lắm mồm, hơn nữa trong Thương Ngô Quận, uy danh của Sở Hưu đã đạt tới đỉnh cao, thậm chí còn hơn cả quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm.
Ít nhất quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm sẽ không tùy tiện giết người, còn Sở Hưu, nếu ngươi không nghe lời, y sẽ ra tay giết người thật.
“Thời gian gần đây Thương Ngô Quận có chuyện gì không? Hoàng Thiên Các có chuyện gì không?”
Từ Phùng Sơn cười khổ nói: “Có, có rất nhiều chuyện.”
Vị quận trưởng này đi một chuyến là bao nhiêu ngày, phủ quận trưởng chẳng khác nào chỗ ở tạm thời của hắn, tuy bọn họ đều nhận được quyền lợi cực lớn, nhưng bọn họ thà không có quyền lực còn hơn phải mệt mỏi đến vậy.
"Ồ? Xảy ra chuyện gì sao?"
Sở Hưu lại không tự thấy có vấn đề gì, y chỉ đi có ‘hơn một tháng’ mà thôi,
chẳng lẽ trời còn sập được sao?
Từ Phùng Sơn nói: “Lần trước đại nhân giết Diệp Thiên Thanh, Hoàng Thiên Các không bàn giao cho Hàn Giang Thành, cho nên Hàn Giang Thành tập trung hỏa lực vào biên giới.
Lão các chủ đích thân tới Hàn Giang Thành, không biết nói gì ở đó nhưng cuối cùng cũng khiến Hàn Giang Thành rút lui. Nhưng nghe nói sắc mặt lão các chủ rất khó coi, sau khi về là trực tiếp bế quan.
Các chủ đưa tin tới nói, sau này làm việc nếu nhịn được thì cứ nhịn, đừng kích động như vậy.
Ngoài ra bên Lăng La Quận, sau khi ngài giết Diệp Thiên Thanh bọn họ đã phái một người chấp chưởng khác tới, còn khó giải quyết hơn Diệp Thiên Thanh.
Đối phương là đệ tử chân truyền của Diệp Duy Không, Băng Thần Quân - Kỳ Vô Hận.
Người này thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn, hơn nữa thực lực siêu quần, Diệp Duy Không bồi dưỡng hắn còn kỹ lưỡng hơn con trai ruột của mình, nghe nói sẽ là người nối nghiệp thành chủ Hàn Giang Thành.
Thời gian gần đây đội buôn qua lại giữa Thương Ngô Quận chúng ta và Lăng La Quận thường xuyên bị chặn lại, yêu cầu đưa tiền phụng dưỡng, đặc biệt là những đội buôn của Hoàng Thiên Các lại càng bị nhắm vào.
Hơn nữa đối phương còn từ từ xâm chiếm địa bàn của Thương Ngô Quận, thái độ phách lối tới cực điểm. Đại nhân không có mặt, chúng ta không dám xung đột với bọn họ.”
Sở Hưu còn chưa nói gì, Lục Giang Hà ở bên cạnh đã cười quái dị nói: “Ô ô ô, có người gây chuyện? Vừa hay, bóp chết bọn chúng, để bản tôn nếm thử máu tươi!”
Từ Phùng Sơn sắc mặt quái dị nhìn Lục Giang Hà, Sở đại nhân tìm đâu ra vị khách khanh thế này, sao lại không hiểu quy củ? Với chút thực lực của ngươi mà đòi bóp chết cường giả của Hàn Giang Thành?
Nhưng Sở Hưu không nói gì, Từ Phùng Sơn cũng không lắm mồm.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bây giờ bọn chúng đang ở biên giới?”
Từ Phùng Sơn gật đầu nói: “Vẫn luôn ở đó.”
Sở Hưu vung tay: “Được rồi, ngươi không cần để ý tới chuyện này, gọi người, để ta giải quyết.”
Côn Luân Ma Giáo ở hạ giới là căn cơ của Sở Hưu, những nơi y quản lý ở Đại La Thiên này cũng là căn cơ của y.
Không có khu vực Thương Ngô Quận này thì y lấy gì cam đoan lối đi ở Nam Man được an toàn? Không có khu vực Thương Ngô Quận này thì y lấy gì để bố trí võ giả hạ giới qua lại?
Hàn Giang Thành muốn gây chuyện, không chỉ động tới lợi ích của Hoàng Thiên Các mà còn động tới lợi ích của Sở Hưu.
Chương 1552 Đại La thiên phiền toái
Lúc này trong một thành trì tiếp giáp giữa Lăng La Quận và Thương Ngô Quận, con đường lớn đã bố trí thủ vệ lập trạm kiểm soát, chặn đường lái buôn qua lại.
Một người trung niên mặc chiến giáp màu băng lam ngồi trên tường, ánh mắt lim dim, tư thế không hề thay đổi, như một bức tượng.
Bên cạnh hắn, một võ giả Hàn Giang Thành thận trọng nói: “Đại nhân, hay là chúng ta rút người về đi, thành chủ đã nói Hoàng Thiên Các không cố được bao lâu nữa đâu, không cần ép Hoàng Thiên Các chó cùng rứt giậu, không cần phân cao thấp với tên Sở Hưu kia vào lúc này.”
Võ giả Hàn Giang Thành này chính là người từng đi theo bên cạnh Diệp Thiên Thanh, tận mắt chứng kiến sự khủng khiếp của Sở Hưu, cho nên hắn không muốn đối chọi với Sở Hưu vào lúc này.
Kỳ Vô Hận không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Cho dù Hoàng Thiên Các có suy yếu đến đâu đi nữa, cũng không biến thành một con chó chết. Đến lúc đó cần ra tay thì vẫn phải ra tay thôi.
Diệp Thiên Thanh chủ quan, không tìm hiểu tư liệu về đối phương mà đã động thủ, đã liều mạng còn bị giết, chết không có giá trị nào, đúng là ngu xuẩn!
Nếu Sở Hưu này đã quyết tâm làm việc cho Hoàng Thiên Các, tương lai chắc chắn sẽ là đại địch của Hàn Giang Thành chúng ta. Bây giờ phải thăm dò được thêm về hắn, tương lai có ra tay cũng chắc chắn hơn.
Nhưng đã hơn một tháng rồi, ta liên túc bức ép như vậy mà tên Sở Hưu kia vẫn không có phản ứng gì, thậm chí không phái người tới chất vấn. Thế này không phải là nhẫn nhịn nữa mà là nhu nhược!
Ngươi có chắc kẻ này đã tỏ thái độ cứng rắn tới cực điểm, kết cục còn giết Diệp Thiên Thanh không?”
Không đợi võ giả Hàn Giang Thành kia nói gì, Kỳ Vô Hận đột nhiên ngồi dậy, nhìn về con đường ở phía xa.
Tuy bây giờ nơi đó vẫn không một bóng người, nhưng hắn có thể cảm giác được khí tức của đối phương. Mạnh, rất mạnh.
Tại khu vực biên giới, đám người Từ Phùng Sơn và Thẩm Huy bất đắc dĩ đi theo sau lưng Sở Hưu.
Thật ra bọn họ không muốn đến, còn muốn khuyên Sở Hưu đừng đến.
Không phải bọn họ sợ chết mà sợ Sở Hưu giết luôn Kỳ Vô Hận, làm lớn mọi chuyện hơn nữa.
Tận mắt chứng kiến Sở Hưu giết chết Ma Lợi Kha và Diệp Thiên Thanh, đám người Từ Phùng Sơn cực kỳ tin tưởng vào sức chiến đấu của Sở Hưu, thậm chí tới mức mù quáng. Chỉ cần không gặp cường giả cảnh giới Võ Tiên, thậm chí bọn họ cho rằng Sở Hưu đủ sức đấu với bất cứ ai.
Nhưng vấn đề là, giết người thì đơn giản, nhưng giết người xong thì có đủ thứ phiền toái.
Lần trước Sở Hưu giết Diệp Thiên Thanh đã khiến Hoàng Thiên Các phải trả giá cực lớn mới ổn định được tình hình.
Sở Hưu còn định ra tay nữa, vạn nhất y giết Kỳ Vô Hận, chắc Hoàng Thiên Các cũng không dám chứa chấp một vị khách khanh hay gây chuyện như vậy.
Lục Giang Hà ở bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ, đúng là một đám nhát cáy.
Trước đó khi ở hạ giới, Sở Hưu đã kể cho hắn tình hình đại khái và phân bổ thế lực trong Đại La Thiên.
Dọc đường, Sở Hưu lại kể cho bọn họ chuyện liên quan tới Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành.
Lục Giang Hà nghe xong, cực kỳ khinh thường Hoàng Thiên Các.
Đường đường là đại phái truyền thừa vạn năm, kết quả lại không truyền thừa được uy thế của tổ tiên mà quen thói nhẫn nhịn, đối mặt với một thế lực mới nổi nhưng còn không dám đặt cược một lần, chỉ có thể không ngừng lui bước. Thế này không phải hèn nhát thì là gì?
Đứng trên cổng thành, Kỳ Vô Hận nhìn xuống Sở Hưu ở bên dưới, sắc mặt không hề thay đổi nói: “Ngươi chính là Sở Hưu đã giết Diệp Thiên Thanh? Truyền nhân của Cổ Tôn, không hổ là tuấn kiệt đương thời.“
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đệ tử chân truyền của Diệp thành chủ Hàn Giang Thành, người thừa kế Hàn Giang Thành trong tương lai, nhưng lại quá ngây thơ, chẳng khác gì trẻ con giận dỗi làm mấy trò vặt.
Hàn Giang Thành đã định bỏ qua chuyện này rồi, vậy chứng minh hiện giờ Hàn Giang Thành sẽ không gây chiến với Hoàng Thiên Các. Đã vậy, ngươi cố tình gây phiền phức cho đôi bên như thế này., có gì thú vị không?
Kỳ Vô Hận lắc đầu nói: “Nói thật, đúng là vô nghĩa.
Đánh rắn bảy tấc, giết người cũng phải thống khoái lưu loát một chút.
Nếu ta ngồi trên chức thành chủ của sư phụ, lúc này Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đã là chiến hỏa liên miên rồi.”
Đám người sau lưng Kỳ Vô Hận biến sắc.
Có lẽ trong Hàn Giang Thành chỉ có mình Kỳ Vô Hận dám nghi ngờ mệnh lệnh của Diệp Duy Không.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, Kỳ Vô Hận là người thừa kế của Hàn Giang Thành, không phải con rối chỉ biết khúm núm.
Nếu hắn còn không có ý tưởng và chủ kiến riêng, hắn đã chẳng thể làm người thừa kế chức thành chủ.
Quay đầu lại nhìn đám người xung quanh, Kỳ Vô Hận lạnh nhạt nói: “Nhưng dù sao ta cũng không phải sư phụ, cho nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của sư phụ thôi. Tạm thời ta sẽ không động tới Hoàng Thiên Các các ngươi.
Nhưng ngươi giết Diệp Thiên Thanh, giết quá lưu loát, Diệp Thiên Thanh cũng đáng chết, chết quá vô nghĩa.
Hiện giờ tới ta chấp chưởng Lăng La Quận, không thu chút lợi tức thì lòng người đi đâu?
Tuy chuyện này có hơi ngây thơ, nhưng không sao, hữu dụng là được.
Ngươi nói ta giận dỗi, đúng là ta giận dỗi đấy.
Người sống trên đời, không tranh bánh bao thì cũng phải trút một bụng tức. Hàn Giang Thành ta mất mấy trăm năm mới đi tới vị trí ngang với đại phái vạn năm các ngươi, nếu không cố gắng, vậy làm sao làm được?
Sở Hưu, Hoàng Thiên Các sa sút đã là tất yếu, ngươi không ngăn nổi, cũng đâu thể làm quận trưởng Thương Ngô Quận cả đời.
Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, kéo lùi biên giới hai quận về phía sau, đưa Nam Anh Phủ cho Lăng La Quận của ta, ta sẽ cho người triệt tiêu tất cả cửa ải, từ nay trở đi hai bên bình an vô sự.”
Lục Giang Hà kinh ngạc nhìn Kỳ Vô Hận, kẻ này đúng là người tài, cho dù ở hạ giới cũng là cường giả có thể chống đỡ một đại phái đỉnh phong.
Còn lúc này đám người Từ Phùng Sơn chỉ hận không thể khiến Sở Hưu đáp ứng.
Đổi một Nam Anh Phủ không có tác dụng gì, trước đó còn bị bỏ hoang, nhận được là Hàn Giang Thành lui bước, hiển nhiên đây là chuyện rất có lợi.
Nhưng đó là có lợi đối với Hoàng Thiên Các, nhưng lại không có lợi đối với Sở Hưu.
Nam Anh Phủ gần với khu vực Nam Man, đây là nơi y nhất định phải nắm giữ, tuyệt đối không thể nhường!
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn Kỳ Vô Hận, trầm giọng nói: “Nếu ta không muốn nhường Nam Anh Phủ thì sao?”
Kỳ Vô Hận hơi cau mày, chẳng lẽ tính cách tên Sở Hưu này lại ương ngạnh đến vậy? Đáng lý mình chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của y mới đúng, chỉ nhượng bộ một chút như vậy thôi mà y cũng không chịu?
“Nếu ngươi đã không chịu để Hàn Giang Thành chúng ta trút cơn bực tức này, vậy ta chỉ có thể tự tới tranh giành. Dù sao bao năm qua ta tranh đoạt cũng quen rồi!”
Sở Hưu xoay cổ, nắm lấy vỏ đao Phá Trận Tử, trầm giọng nói: “Thật tình cờ, ta cũng không quen ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, đao của y lập tức rời vỏ, đao ý sắc bén vặn vẹo hư không, khí thế sắc bén cường đại như muốn cắt đứt toàn bộ thiên địa này.
Phá Trận Tử dung hợp với Thính Xuân Vũ, mức độ sắc bén tăng cường, không chỉ có tác dụng quy nguyên tất cả mọi lực lượng mà còn tăng thêm lực lượng quy tắc xé rách.
Hai loại lực lượng kết hợp, trong cùng cấp độ không mấy người có thể chịu được đao này, cho dù đổi thành cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng như vậy.
Lục Giang Hà nháy mắt nhướn mày với đám Lã Phụng Tiên: “Đừng đứng không nữa, cùng ra tay đi, xem thử rốt cuộc võ giả ở Đại La Thiên ra sao!”
Chương 1553 Không thành công đành rút lui 1
Sở Hưu đã coi Thương Ngô Quận là tài sản riêng của y, không ai được phép động tới, kể cả Hàn Giang Thành.
Kỳ Vô Hận nhìn xuống Sở Hưu bên dưới, thậm chí y không buồn do dự, trực tiếp dốc toàn lực tấn công. Hắn cũng sững sờ.
Rốt cuộc kẻ này suy nghĩ như thế nào? Y thật sự không thèm để ý tới quan hệ giữa Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành, hay y chỉ là mãng phu, không biết ứng biến chỉ biết chém chém giết giết?
Nhưng lúc này Sở Hưu đã giơ đao chém tới, trên lưỡi đao mang theo khí thế sắc bén cường đại khiến Kỳ Vô Hận không thể không đối phó cẩn thận, đã không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Hắn đấm ra một quyền, tất cả mọi thứ xung quanh ngưng tụ thành băng, cứ như tất cả hơi nước trong không khí đều ngưng tụ thành khối băng, ngăn chặn một đao sắc bén vô song của Sở Hưu, nhưng tất cả đều bị cắt đứt.
Hàn khí lạnh lẽo giữa không trung hóa thành một con hàn băng cự long, nghênh tiếp một đao của Sở Hưu. Đuôi rồng quét qua, tuy vẫn bị đao này của cắt đứt không ít, nhưng đã ngăn cản thành công, khiến đao kia dừng lại giữa không trung.
Lúc này Kỳ Vô Hận lại giơ tay kết ấn, khoảnh khắc này Sở Hưu cảm thấy máu tươi trong cơ thể như cũng bị đóng băng.
E là Kỳ Vô Hận này đã lĩnh ngộ được một bộ phận lực lượng quy tắc!
Một khắc sau, trên người Sở Hưu bùng lên hai ngọn lửa khác biệt.
Nội lực chân hỏa trực tiếp bộc phát áp chế luồng hàn khí đóng băng khí huyết trong cơ thể.
Còn ngọn lửa diệt thế lại dọc theo con hàn băng cự long kia lan về phía Kỳ Vô Hận.
Một tiếng nổ lớn vang lên, hàn băng cự long trực tiếp nổ tung, mỗi mảnh vụn đều mang theo lực lượng giá rét cường đại tới cực điểm, ép cho Sở Hưu phải thi triển pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng, tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, hấp thu toàn bộ mảnh vỡ băng giá đó.
Kỳ Vô Hận lùi lại phía sau một bước, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Chẳng trách ngươi có thể giết chết Diệp Thiên Thanh, thật không hiểu ngươi tu luyện thế nào mà mới chừng đó tuổi đã có lực lượng và nội tình cường đại như thế.
Ngoài ra, ta cũng không thể nhận ra truyền thừa của ngươi, rốt cuộc ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn của chi phái nào?
Nhưng có thể khống chế loại lực lượng này thì Diệp Thiên Thanh chết cũng không oan.”
“Hắn đã không oan, vậy ngươi cũng không cần giải oan cho hắn!”
Diệt Tam Liên Thành Tiễn hiển hiện trong tay Sở Hưu, ngọn lửa diệt thế bùng cháy, mang theo lực lượng tịch diệt cực hạn bắn thẳng về phía Kỳ Vô Hận, uy thế cực kỳ khủng khiếp.
“Tuy lực lượng của ngươi rất quỷ dị, nhưng thứ này không đả thương được ta.”
Kỳ Vô Hận giơ ngón tay điểm ra, trông thì không trung không hề thay đổi nhưng hư không lại rung động, không ngờ trên Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại ngưng tụ một đóa hoa băng.
Chỉ trong giây lát, từ đóa hoa băng đó, không ngờ Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại bị đóng băng giữa không trung, lực lượng bị đông cứng.
Đây chính là một trong những bí kỹ của Hàn Giang Thành, Băng Thần Chỉ, được coi là có thể đóng băng bất cứ lực lượng nào.
Nhưng một khắc sau Kỳ Vô Hận lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Băng Thần Chỉ cũng không phải võ kỹ không cách nào phá giải, lực lượng bị đóng băng chắc chắn sẽ có một phần phản ngược lại, nhưng hắn không cảm thấy bất cứ lực lượng phản ngược nào, với thực lực của tên Sở Hưu này, tuyệt đối không thể như vậy được.
Một khắc sau, cảm giác nguy cơ lan tới, quanh người Kỳ Vô Hận hiện lên tầng tầng lớp lớp băng đá, bao phủ toàn thân hắn.
Một tiếng ầm lớn vang lên, không biết từ lúc nào một mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đã bắn thẳng tới lưng hắn, đâm lên tầng băng đá, lập tức làm dấy lên ngọn lửa diệt thế ngập trời.
Băng đá vỡ vụn, nhưng ngọn lửa diệt thế cũng bong tróc ra, ánh mắt Kỳ Vô Hận hết sức kinh hãi: “Ảo thuật! Ngươi còn am hiểu ảo thuật!”
Vừa rồi Sở Hưu đã sử dụng Huyễn Chân Quyết mà y học được từ chỗ Ma Lợi Kha, nhưng rất đáng tiếc, dù sao y cũng không phải cường giả chủ tu ảo thuật như Ma Lợi Kha, cho dù tinh thần lực dồi dào nhưng không thể thi triển tới trình độ cực kỳ tự nhiên, có thể ngưng ảo thành thật.
Lần trước Sở Hưu có thể phát hiện ra Diệt Tam Liên Thành Tiễn là vì y có Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Nhưng Kỳ Vô Hận ở phía trước không tu luyện bí pháp nguyên thần mà vẫn phát hiện ra, xem ra Sở Hưu cần tu luyện chiêu thức này nhiều hơn.
Nhưng Sở Hưu lại không biết lúc này Kỳ Vô Hận lại kinh hãi không ít hơn y.
Trước đó tất cả các võ kỹ mà Sở Hưu sử dụng đều là loại mạnh mẽ hùng hồn tới cực hạn, kết quả bây giờ y lại thi triển ảo thuật quỷ dị hung hiểm như vậy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Diệp Thiên Thanh đúng là quá rác rưởi, chết không có chút giá trị nào, thậm chí không moi được hết võ đạo cơ bản của Sở Hưu mà đã chết.
Ánh mắt Kỳ Vô Hận hiện lên hào quang u lam, hết sức kỳ dị.
Sở Hưu với thực lực như vậy đã đủ cho hắn sử dụng toàn lực, nếu chỉ thăm dò không khéo mình hơi chủ quan thôi là nối bước Diệp Thiên Thanh.
Khí tức cực hàn tỏa ra quanh người Kỳ Vô Hận, chỉ trong chớp mắt, khu vực Nam Man vốn nóng bức đột nhiên xuất hiện tuyết bay, cảnh sắc như băng giá ở Bắc quốc.
Sở Hưu sửng sốt, lĩnh vực? Hình như không phải.
Khoảng thiên địa này vẫn nằm trong quy tắc nguyên bản, nhưng Kỳ Vô Hận lại dùng lực lượng của bản thân khiến cho quy tắc tăng tốc, làm cho Nam Man đang mùa hè lại có tuyết rơi, nhưng như vậy có tác dụng gì? Thể hiện sự cường đại từ lực lượng nội tình của mình?
Không đợi Sở Hưu kịp phản ứng, trong tuyết rơi vô tận, một hình người lớn tới vài trăm trượng đã hiển hiện.
Quanh người là vô số bông tuyết bao phủ, xuất quyền đánh xuống, lực lượng băng hàn như muốn đóng băng nguyên thần!
Khoảnh khắc này Sở Hưu mới hiểu ra, chẳng trách Kỳ Vô Hận này được gọi là Băng Thần Quân, hắn dẫn dắt lực lượng của thượng cổ ma thần.
Thượng cổ ma thần trời sinh trời nuôi, bản thân bọn họ đã là một loại quy tắc thiên địa, cho dù hiện tại đã tiêu tán nhưng vẫn có ý chí lơ lửng giữa đất trời.
Thứ Kỳ Vô Hận sử dụng chính là loại lực lượng này.
Nhìn một quyền đủ để đóng băng nguyên thần giáng xuống, Sở Hưu tay niết ấn quyết, thân thể bao phủ trong ma khí tinh thuần tới cực điểm, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm,hư không bị xé nứt, ma thần khổng lồ dữ tợn trực tiếp nhô nửa người trên ra chộp về phía man tộc băng giá kia!
Thật ra tính nghiêm chỉnh thì Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú của Sở Hưu rất giống với lực lượng mà Kỳ Vô Hận sử dụng, hai bên vốn có cùng nguồn gốc.
Đại Bi Chú là dẫn dắt những lực lượng âm tà phản diện trong thiên địa hội tụ lại, sau đó trời khóc đổ mưa máu rồi ma thần được triệu hồi đều là cách thể hiện của một loại lực lượng được ngưng tụ mà thôi.
Đại Bi Phú sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật, loại lực lượng này nhập vào người một võ giả, cho nên sinh ra Đại Bi Phú.
Nếu luồng lực lượng này sinh ra trong thời thái cổ, không có ai đụng vào, không chừng cuối cùng cũng sẽ biến biến thành loại thân thể ma thần trời sinh trời nuôi này.
Chương 1554 Không thành công đành rút lui 2
Cho nên hai loại lực lượng này mà truy ngược về bản nguyên thì đều là cách thể hiện của ý chí thiên địa, hai bên va chạm, không ngờ lại bắt đầu giằng co.
Hiện tại chiến lực của Sở Hưu đã tăng cường, còn Kỳ Vô Hận cũng không phải hạng xoàng, ít nhất hắn cũng mạnh hơn Diệp Thiên Thanh nhiều, cho nên lúc này không ai làm gì được ai.
Nhưng khi Kỳ Vô Hận nhìn về phía những người khác, sắc mặt hắn lại sầm xuống.
Vì người của Hàn Giang Thành đang bị áp đảo hoàn toàn.
Trước đó Kỳ Vô Hận đã điều tra thực lực của Thương Ngô Quận, cuối cùng hắn đưa ra kết luận là ngoài Sở Hưu ra, những người khác chỉ là lũ ô hợp.
Chỉ có Tần Chung từng là người giữ cửa của Hoàng Thiên Các mới có chút trình độ, những người khác còn không chịu nổi một đòn.
Còn bên giờ bên cạnh Sở Hưu lại xuất hiện thêm vài người, không ngờ thực lực đều nổi trội trong cùng cấp độ, thậm chí có thể nói là đỉnh phong.
Gã to lớn tướng mạo hung ác kia, công pháp lại cực kỳ quỷ dị, có thể điều khiển lực lượng khí huyết, lúc này mới giao thủ chưa bao lâu nhưng đã có một võ giả Hàn Giang Thành bị hút sạch máu tươi.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng cầm Phương Thiên Họa Kích kia cũng có lực lượng nội tình cường hãn tới kinh người, không kém gì những anh tài tuấn kiệt của đại phái, thanh Phương Thiên Họa Kích múa lên, uy thế phải nói là vô song.
Còn hai cô gái trông thì mảnh khảnh yêu kiều, một người có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, công pháp quỷ dị vô cùng, mê hoặc tâm thần, còn có thể kích thích tâm ma.
Cô gái còn lại tuy yếu hơn một chút nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, cứ như thích khách ẩn mình trong bóng tối, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì kể cả võ giả Chân Hỏa Luyện Thần không đề phòng cũng có thể bị trúng chiêu.
Còn võ giả cuối cùng tuy trông bình thường nhất nhưng thực lực cũng ở mức tương đối cao trong cùng cấp độ, ít nhất đánh võ giả Hàn Giang Thành bọn họ là không có vấn đề gì.
Kỳ Vô Hận chỉ muốn trút cơn giận, kết quả càng đánh càng uất ức.
Hừ lạnh một tiếng, Kỳ Vô Hận trực tiếp rời khỏi trận chiến với Sở Hưu, quát lớn: “Rút lui!”
Do một nguyên nhân nào đó, tạm thời Hàn Giang Thành sẽ không gây chiến toàn diện với Hoàng Thiên Các, cho nên có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Kỳ Vô Hận không phải Diệp Thiên Thanh, đánh lên là chẳng để ý tới gì khác, cuối cùng bỏ mạng tại đó.
Nhìn Sở Hưu một hồi, cuối cùng Kỳ Vô Hận không nói gì, trực tiếp đóng cửa thành, rút lui vào trong.
Những võ giả Hàn Giang Thành xung quanh không nói một lời, vì tính kỹ ra thì hôm nay bọn họ là người kéo tụt hắn lại.
Kỳ Vô Hận còn chưa dùng tới lá bài tẩy, chưa phát huy thực lực thật sự, kết quả bọn họ đã không chịu nổi.
Nhưng lúc này Kỳ Vô Hận cũng chẳng để ý tới bọn họ, mà lập tức viết thư đưa về tổng bộ Hàn Giang Thành.
Tên Sở Hưu này, tương lai sẽ là đại địch của Hàn Giang Thành bọn họ.
Vì Sở Hưu làm hắn nhớ tới một người, một người mà không có hắn thì không có Hàn Giang Thành hiện tại, Mạnh Tinh Hà!
Năm xưa Mạnh Tinh Hà cũng như Sở Hưu hiện tại, dùng thân phận khách khanh gia nhập Hàn Giang Thành, xung quanh hắn tập trung hàng loạt cường giả tuấn kiệt, cuối cùng trợ giúp Hàn Giang Thành quật khởi.
Còn Sở Hưu bây giờ lại rất giống với Hàn Giang Thành năm xưa! Tuy còn trẻ mà thực lực đã vô cùng kinh khủng, đều là khách khanh của đối phương, đều là hảo hữu của truyền nhân tông môn này.
Bây giờ bên cạnh y lại có thêm nhiều cao thủ như vậy, cảnh tượng đó khiến Kỳ Vô Hận không thể không nhớ lại Hàn Giang Thành năm xưa.
Hàn Giang Thành nhờ đó mà quật khởi, Kỳ Vô Hận lo lắng tương lai cũng vì đó mà sụp đổ.
Thành công của Hàn Giang Thành có một thôi là đủ rồi, không cần môn phái khác sao chép lại lần hai.
Hắn thấy uy hiếp của Sở Hưu thậm chí còn lớn hơn Hoàng Thiên Các như đèn dầu sắp tắt!
Vàng thì ở đâu cũng sáng, Sở Hưu thì ở đâu cũng bị căm thù.
Lúc này Sở Hưu cũng không biết, một kẻ vốn không hề trung thành với Hoàng Thiên Các như hắn, thậm chí còn định đào góc tường của Hoàng Thiên Các, vậy mà lại bị nhận lầm là uy hiếp còn lớn hơn Hoàng Thiên Các.
Đương nhiên chuyện ở Đại La Thiên tạm thời không trong phạm vi suy tính của Sở Hưu, về hạ giới diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, khống chế con đường qua lại giữa hai thế giới, đây mới là chuyện cấp bách nhất đối với Sở Hưu.
Sau khi ở lại Thương Nam Phủ được một thời gian, Kha Sát tới báo cáo, nói Hắc Kiệt đã về.
Vừa nhận được tin, Sở Hưu lập tức gọi đám người Lục Giang Hà đang đi loanh quanh về, chuẩn bị tới hạ giới.
Thời gian ngắn như vậy, đương nhiên không phải để đám người Lục Giang Hà tu luyện, cho dù là Chử Vô Kỵ tính cách trầm ổn cũng đi dạo khắp nơi. Mai Khinh Liên và Mục Tử Y thậm chí còn mua không ít phấn son bột nước linh tinh, không biết các nàng tới xuyên qua thế giới khác mà lại mang loại ‘đặc sản’ này về thì người khác sẽ nghĩ ra sao.
Trong Nam Anh Phủ, Hắc Kiệt và Lục Phi đã ở đó chờ Sở Hưu.
“Bàn bạc chuyện chia cắt lãnh địa với những bộ lạc man tộc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch xong rồi à? Kết quả ra sao?”
Hắc Kiệt thi lễ với Sở Hưu nói: “Nhờ có lực lượng mà thần sứ đại nhân mang tới, bộ lạc Hắc La ta đã hoàn toàn sánh ngang với những đại bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch.
Tộc ta làm việc rất đơn giản trực tiếp, ngươi có thể đưa ra bao nhiêu thực lực thì được bấy nhiêu địa vị, cho nên toàn bộ khu vực gần Thương Ngô Quận đã nằm trong phạm vi quản lý của bộ lạc Hắc La chúng ta.”
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, như vậy bên phía man tộc này y không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần bộ lạc Hắc La không bị diệt là có thể giúp y bảo vệ nơi này.
Sau đó Sở Hưu trầm giọng nói: “Có chuyện cần mời tộc trưởng Hắc Kiệt và tế ti Lục Phi hỗ trợ, không phải ý chỉ của thần mà là chuyện riêng của ta.”
Hắc Kiệt vội vàng nói: “Bất luận có phải ý chỉ của thần không, chỉ cần thần sứ đại nhân ra lệnh, bộ lạc Hắc La chắc chắn muôn chết không chối từ!”
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu nói: “Là thế này, lực lượng của thần vô cùng cường đại, liên tục sáng tạo ra nhiều thế giới. Thánh Giáo của các ngươi là một trong số đó.
Trong thế giới khác ta cũng có cơ nghiệp, nhưng cần phải tiêu diệt một số thế lực không nghe lời, tạm thời hơi thiếu nhân thủ, cho nên muốn mời tộc trưởng và đại tế ti xuất thủ.”
Đám người Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu giả thần giả quỷ ở đây, ai nấy sắc mặt cổ quái. Cho dù là Lã Phụng Tiên phúc hậu nhất cũng không nhịn được muốn bật cười, nhưng hắn vẫn cố nhịn.
Thấy Sở Hưu lừa gạt đám người man tộc tới nước này, bọn Lục Giang Hà cũng thấy đồng tình.
Đương nhiên bọn họ không biết để chế tạo hình tượng thần sứ này, Sở Hưu đã tốn bao nhiêu công sức.
Dù sao, tuy đám man tộc này đầu óc thẳng thắn nhưng không phải ngu ngốc.
Hắc Kiệt và Lục Phi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu, không hề do dự đáp ứng.
Trước đó bọn họ đã bàn bạc, đối với vị thần sứ đại nhân này bọn họ chỉ có
thể phục tùng, không còn lựa chọn thứ hai. Trứ phi đối phương gây ra chuyện gì đó tổn hại tới bộ tộc của mình, bằng không bọn họ nhất định phải giữ nguyên thái độ hiện tại, có vậy mới tiếp tục nhận được lực lượng của thần.
Chương 1555 Ta khuyên ngươi quay đầu là bờ
Hiện giờ chỉ bị gọi đi làm tay chân mà thôi, đối với bọn họ thì đây cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Lục Giang Hà ở phía sau nói: “Chỉ dẫn theo hai người bọn họ là đủ à?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đừng coi thường bọn họ, lực lượng của Hắc Kiệt mà bộc phát toàn bộ thì không kém hơn cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chuyên tu luyện cơ thể đâu. Tuy giao thủ với võ giả cùng cảnh giới cũng không thắng thế, nhưng đánh ngươi vẫn rất dễ dàng.
Lục Phi là đại tế ti của bộ lạc Hắc La, trong tay có không ít bí pháp quỷ dị của man tộc, cũng có thể uy hiếp được cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”
Sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, Sở Hưu trực tiếp dẫn người tới con đường kia, trở lại hạ giới.
Hắc Kiệt và Lục Phi lần đầu tới hạ giới, cho dù bọn họ không mấy hiếu kỳ nhưng trong lòng cũng hết sức kinh hãi. Nhưng chỉ giây lát sau họ đã bình tĩnh lại, ít nhất cũng bình tĩnh hơn lúc đám người Lục Giang Hà vừa tới Đại La Thiên.
Đám người Lục Giang Hà suy nghĩ quá nhiều, cho nên lại càng hiếu kỳ.
Còn Hắc Kiệt và Lục Phi suy nghĩ hết sức đơn giản, Sở Hưu đã là thần sứ, còn thần linh lại không gì không làm được, vậy chế tạo mấy thế giới cũng đâu phải chuyện lớn lao gì?
Dù sao tất cả mọi chuyện mình không thể lý giải, cứ đẩy lên đầu thần linh là được.
Sau khi trở lại Côn Luân Sơn, Sở Hưu cho người bố trí chỗ nghỉ cho Hắc Kiệt và Lục Phi, rồi tới hỏi Ngụy Thư Nhai: “Ngụy lão, gần đây trên giang hồ có chuyện gì xảy ra không?”
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không có, Tu Bồ Đề Thiền Viện đang thu nhận đệ tử, xem ra bọn chúng không định đi mà định liều mạng.
Toàn bộ giang hồ đều biết hiện giờ chỉ là khoảnh lặng trước cơn bão.
Nhưng một thời gian tới chắc ngươi sẽ gặp không ít người quen. Các đại phái tốp năm tụm ba định tới Côn Luân Sơn, có một số đã đang trên đường.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ồ? Hóa ra ta đã coi thường bọn chúng rồi, ta trở về hai lần mà còn có người muốn động thủ? Chẳng lẽ bọn họ còn thủ đoạn nào à?”
Ngụy Thư Nhai vẻ mặt quái dị: “Có lẽ bọn họ tới không phải để động thủ.”
“Vậy đến làm gì?”
“Chắc là để khuyên ngươi, quay đầu là bờ.”
Ngụy Thư Nhai nói không sai, đúng là các đại phái tới không phải để gây sự với y, mà là để khuyên nhủ.
Người tới đầu tiên là Thương Thủy Doanh thị, hơn nữa Thương Thủy Doanh thị còn lôi kéo người của Mạc gia cùng đi.
Mấy năm không gặp, Mạc Thiên Lâm đã bước vào cảnh giới Chân Đan, trở thành gia chủ Thương Dương Mạc gia, còn để hai chùm ria mép, trông có vẻ thành thục hơn nhiều.
Vừa gặp Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm cười nói: “Sở huynh, hoan nghênh ngươi trở về.”
Mạc Thiên Lâm mỉm cười bước tới, nhưng khi tới gần Sở Hưu hắn lại hạ giọng truyền âm nói: “Thương Thủy Doanh thị ép ta phải tới. Vì Mạc gia nên ta đành phải đi theo. Nhưng lát nữa Sở huynh có làm gì đi nữa cũng không cần phải nghĩ tới ta.”
Sở Hưu thân thiện vỗ vai Mạc Thiên Lâm, gương mặt lại nở nụ cười hiếm có.
Thương Thủy Doanh thị nghĩ rất nhiều, còn biết lợi dụng quan hệ của Mạc Thiên Lâm, dù sao trên giang hồ ai cũng biết khi còn trẻ Mạc Thiên Lâm và Sở Hưu đã là hảo hữu.
Sở Hưu nhìn lão tổ Doanh thị nói: “Doanh lão tiên sinh tới Côn Luân Sơn của ta có chuyện gì cần làm? Không thể là tiếp đón ta trở về đấy chứ?”
Lão tổ Doanh gia hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể?”
“Nếu có thể mới là chuyện cười.” Sở Hưu mặt không biểu cảm nói.
Lão tổ Doanh gia cười lớn nói: “Không, đó không phải là chuyện cười.
Gặp mặt cười nói tan hận thù, hiện giờ Sở Hưu ngươi có thực lực như vậy.
Hai lần đại kiếp, ai cũng nghĩ rằng chắc chắn ngươi phải chết. Nói chính xác hơn là bọn họ nghĩ rằng ngươi đã chết, kết quả ngươi vẫn trở về.
Ta dám nói, trên giang hồ hiện tại không mấy thế lực dám đối địch với ngươi, Côn Luân Ma Giáo hoàn toàn có thể đặt chân trên giang hồ rồi.
Nếu đã như vậy, sao ngươi cứ nhất quyết đuổi tận giết tuyệt?
Sơn môn của Đại Quang Minh Tự đã bị hủy diệt, hay là ngươi tha cho bên Tu Bồ Đề Thiền Viện một lần đi?
Lão phu nguyện dẫn dắt toàn bộ võ lâm Chính đạo, cam kết sẽ kết thành đồng minh với toàn bộ giới Ma đạo. Từ nay về sau mọi người ai cũng bình an, không có chuyện Chính Ma đối lập nữa. Ngươi thấy sao?”
Sở Hưu chăm chú quan sát lão tổ Doanh gia một hồi, nhìn tới mức nụ cười trên mặt lão tổ Doanh gia hoàn toàn biến mất, lúc này y mới điềm nhiên nói: “Lời này của Doanh lão tiên sinh là quá đáng rồi.
Phần lớn thời điểm Thương Thủy Doanh thị các ngươi luôn duy trì trung lập, không chèn ép giới Ma đạo quá mức, như vậy không sai.
Nhưng ngày trước khi giới Ma đạo chúng ta bị chèn ép, sao không thấy các
ngươi tới hứa hẹn kết minh gì đó, sao không nói tiêu trừ tình thế Chính Ma đối lập?
Sở Hưu ta luôn làm việc theo một quy củ, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Người động tới ta một chút, ta diệt cả nhà người!”
Khóe miệng lão tổ Doanh gia giật một cái, kính ngươi một thước mà ngươi mới kinh một trượng, động tới ngươi một chút thì diệt cả nhà, thế mà là công bằng à?
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Tu Bồ Đề Thiền Viện ra tay với ta trong Huyễn Hư Lục Cảnh một lần, sau đó lại là kẻ cầm đầu tới Thánh Giáo ta định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Thù riêng thù chung đều có, không diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện thì Sở Hưu ta có mặt mũi nào đặt chân trên giang hồ?”
Lão tổ Doanh gia ra hiệu với Mạc Thiên Lâm, bảo hắn lên tiếng thuyết phục.
Mạc Thiên Lâm bị hắn uy hiếp tới đây, đương nhiên chỉ là âm thầm ra hiệu uy hiếp chứ không phải trực tiếp mở miệng uy hiếp.
Dù sao hắn cũng là hảo hữu của Sở Hưu, nếu mình gác đao lên cổ hắn uy hiếp, vậy tức là đắc tội rất nặng với Sở Hưu.
Nhưng cho dù như vậy Thương Thủy Doanh thị vẫn nói vài lời không nóng không lạnh uy hiếp vài câu, Mạc Thiên Lâm cũng đã nghe ra.
Tuy cùng là thế lực trong Cửu Đại Thế Gia, nhưng hiển nhiên Thương Thủy Doanh thị và Mạc gia, một bên trên trời, một bên dưới đất.
Mạc Thiên Lâm thấy ánh mắt của lão tổ Doanh gia, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chính vì hắn là hảo hữu của Sở Hưu nên hắn càng biết xưa nay Sở Hưu không phải người dễ khuyên nhủ. Y đã ra quyết định thì trừ phi y chết, bằng không không ai có thể thay đổi.
Nhưng Mạc Thiên Lâm cũng không tiện làm lão tổ Doanh gia mất mặt tại đây. Hắn đành đứng lên nói: “Sở huynh, đúng là chuyện này Tu Bồ Đề Thiền Viện không đúng.
Nhưng Sở huynh cũng là người rộng lượng, trong bụng tể tướng có thể chứa cả con thuyền, trên trán tướng quân có thể cưỡi ngựa, khí độ rộng rãi không ai sánh được, khiến ngàn vạn người trong giang hồ kính ngưỡng. Hay là cứ để chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, cứ thế cho qua đi.”
Nghe Mạc Thiên Lâm nói hươu nói vượn như vậy, Sở Hưu cũng không nhịn được vuốt cằm, mấy lời này là nói y à?
Lão tổ Doanh gia sắc mặt đen kịt, có là kẻ ngu ngốc cũng có thể nghe ra Mạc Thiên Lâm chỉ đang nói hươu nói vượn. Tìm khắp giang hồ này khéo không có ai nhỏ nhen hơn tên Sở Hưu kia, ngươi có chắc những từ ngữ đó là chỉ Sở Hưu không?
Bên phía Sở Hưu, không ít người cố nín cười, đặc biệt là Lạc Phi Hồng.
Cô là người quen biết với Mạc Thiên Lâm từ rất sớm, đừng nhìn hiện giờ hắn làm gia chủ, trông rất đĩnh đạc trầm ổn, nhưng năm xưa cũng là vị công tử phong lưu giận dữ rút kiếm tranh đoạt trong thanh lâu, cực kỳ thiếu đứng đắn. Lão tổ Doanh gia muốn lợi dụng hắn, đúng là nằm mơ.
"Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha!"
Đúng lúc này một tràng cười đột nhiên vang lên, như muốn cười ngất đi, cực kỳ ma tính, khiến sắc mặt lão tổ Doanh gia càng đen hơn trước.