Rất nhiều người từng thấy chuyện vu oan giá họa, nhưng vu khống trắng trợn như Sở Hưu đúng là khiêu khích trí thông minh của tất cả mọi người ở đây.
Nụ cười trên mặt Hạng Long dần dần biến mất: “Sở Hưu, ngươi đang đùa với trẫm hay sao? Nhậm Thiên Lý đi theo trẫm nhiều năm như vậy, trẫm không tin hắn sẽ phản bội Bắc Yên.”
Với tính cách đa nghi của Hạng Long, nếu hắn không tin tưởng tuyệt đối, làm sao lại coi Nhậm Thiên Lý là tâm phúc được?
Đừng nói cấu kết Đông Tề, thậm chí hắn không tìm ra bất cứ lý do nào khiến Nhậm Thiên Lý phản bội.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nói vậy, bệ hạ không tin tưởng uy tín của ta rồi?”
Khóe miệng mọi người ở đây, kể cả đám người Mai Khinh Liên, đều giật giật.
Trên giang hồ hình như Sở Hưu không có uy tín gì đáng nói, ít nhất uy tín của y không hề đáng tiền.
Hạng Long hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi đừng hung hăng làm càn ở chỗ này. Trẫm biết ngươi và Nhậm Thiên Lý có ân oán, nhưng trẫm đã giải thích rồi, đó là hiểu lầm, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lời thật lòng thì sẽ khó nghe. Xem ra bệ hạ vẫn chưa tin ta.
Thôi, chia sẻ ưu phiền cho quân vương là bổn phận của thần tử. Nếu vậy, thần sẽ tự giải quyết.”
Dứt lời, nội lực chân hỏa bùng cháy quanh người Sở Hưu, y bước ra một bước, toàn bộ gian đại điện đều rung chuyển. Không ngờ Sở Hưu trực tiếp đánh về phía Nhậm Thiên Lý!
Mọi người ở đây không ai nghĩ Sở Hưu lại dám ra tay trước mặt Hạng Long, đúng là to gan tới cực hạn.
“To gan!”
Bắc Cung Bách Lý sắc mặt trầm xuống, bước ra một bước, thân hình đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu, xuất quyền đánh xuống như trường thương đâm tới, thậm chí không gian xung quanh khẽ vặn vẹo, phát ra tiếng nổ kinh người.
Bắc Cung Bách Lý và Sở Hưu không có thù hận, nhưng nơi này là hoàng cung của Bắc Yên. Sở Hưu ra tay ở dây, còn ngay trước mặt hắn, hắn không thể không để ý tới.
Sở Hưu cũng xuất quyền đánh ra, Sơn Hải Quyền Kinh trong Huyền Vũ Chân Công được thi triển, song quyền giao chiến, chỉ chớp mắt đã bộc phát ra uy lực cực hạn.
Vừa giao thủ một chiêu thôi, Sở Hưu đã biết vị cao thủ đệ nhất trong quân đội Bắc Yên, Bắc Cung Bách Lý quả thật danh bất hư truyền.
Đối phương là võ giả xuất thân từ quân đội, cơ thể được mài giũa rèn luyện tới mức kinh người, cho dù bây giờ Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thân nhưng so đấu về sức mạnh cơ thể vẫn không thắng được chút nào.
Nhưng bây giờ Sở Hưu không định đánh nhau sống chết với Bắc Cung Bách Lý, y ra tay chỉ để giết người!
Ngay lúc Sở Hưu giơ tay thi triển đủ loại công pháp trong Huyền Vũ Chân Công, phía sau y có hơn mười luồng huyết ảnh bay ra, cảnh tượng này khiến Hàn công công giật mình hét lớn:
“Hộ giá!”
Hàn công công kêu lên the thé, quanh người hắn cương khí âm tà tỏa ra, ngăn trước người Hạng Long.
Sở Hưu còn chưa phát điên tới mức giết Hạng Long trong hoàng cung Bắc Yên, những huyết ảnh kia chỉ lao về phía Nhậm Thiên Lý.
Ngũ Ương đạo nhân chỉ ra tay tượng trưng, ngăn cản một huyết ảnh, phần nhiều huyết ảnh vẫn trực tiếp giết về phía Nhậm Thiên Lý.
Cảm nhận được lực lượng cường đại của những huyết ảnh sau lưng, cảm nhận được lực lượng huyết sát đâm thẳng vào tâm thần, sắc mặt Nhậm Thiên Lý lập tức trắng bệch.
Vốn dĩ hắn còn tưởng trong hoàng cung thì Sở Hưu không dám làm càn, không ngờ Sở Hưu lại gan to bằng trời, dám ra tay trong hoàng cung, còn ngay trước mặt Hạng Long!
Trong lúc nguy cơ sinh tử, Nhậm Thiên Lý tay niết ấn quyết, cơ thể lực lượng bộc phát ra một luồng huyết khí cực hàn.
Đây không phải công pháp truyền thừa của nhánh Phương Kim Ngô mà là một bí pháp Ma đạo mà hắn tình cờ lấy được, không phải thiêu đốt tinh huyết mà là chiết xuống ra lực lượng âm hàn cho lực lượng khí huyết của bản thân.
Đồng thời trong ấn quyết của Nhậm Thiên Lý còn tỏa ra một luồng Phật quang, đây mới là bí pháp cương khí gần với Phật môn của sư môn.
Huyết khí âm hàn và Phật quang nóng bỏng kết hợp lại, một ấn đánh ra, có thể nói Nhậm Thiên Lý đã thi triển toàn bộ lực lượng.
Chỉ cần ngăn được đòn này, đợi đến lúc những cao thủ trong Cung Phụng Đường của hoàng thất Bắc Yên chạy tới, hắn sẽ được cứu.
Mắt thấy dưới ấn pháp này những huyết ảnh lao nhao sụp đổ, Nhậm Thiên Lý cũng thở phào một tiếng.
Nhưng một khắc sau, tiếng thở phào lại thành phun máu tươi. Không biết từ khi nào một huyết ảnh cầm kiếm đã xuất hiện sau lưng hắn, thanh kiếm bằng Huyết Sát xuyên qua người hắn, khiến Nhậm Thiên Lý hộc máu không ngừng.
Một tiếng vang nhỏ, huyết ảnh tan biến, thân hình Nhậm Thiên Lý cũng ngã xuống đất.
Lúc này, trong hoàng cung, một luồng khí tức cường đại truyền tới. Có cảnh giới Chân Đan, cũng có Chân Hỏa Luyện Thần, rõ ràng là những cường giả Cung Phụng Đường của hoàng thất đã chạy đến, nhưng bọn họ đến muộn một chút.
Nhậm Thiên Lý đã chết, Bắc Cung Bách Lý sắc mặt đen kịt thu tay lại.
Hắn đã ra tay ngăn cản nhưng Sở Hưu vẫn giết người được, hiển nhiên đây là chuyện rất mất mặt.
Nhưng Bắc Cung Bách Lý cũng rất bất đắc dĩ, hắn là võ giả xuất thân từ quân đội, võ đạo mạnh mẽ hùng hồn, cương mãnh tới cực điểm.
Nếu là ở bên ngoài, có chỗ cho hắn thi triển, hắn chẳng phải sợ Sở Hưu. Nhưng trong chỗ nhỏ hẹp này hắn còn phải lo cho Hạng Long, không thể phát huy toàn bộ thực lực. Hơn nữa đối mặt với đủ loại võ kỹ quỷ dị tầng tầng lớp lớp trong tay Sở Hưu, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Nhìn thi thể Nhậm Thiên Lý ở bên dưới, Hạng Long tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy. Hắn đẩy Hàn công công đang ngăn trước mặt ra, chỉ Sở Hưu tức giận nói: “Sở Hưu! Ngay trước mặt trẫm mà ngươi dám ra tay giết ngươi, ngươi thật to gan!”
Sở Hưu chắp tay thi lễ nói: “Bệ hạ thứ lỗi, thần biết bệ hạ nhớ tình xưa, không nỡ ra tay, cho nên thần mới ra tay thay cho bệ hạ.
Cái hạng vô sỉ thông đồng với nước khác này phải chém mới khiến trong lòng khoan khoái. Có chỗ vô lễ, mong bệ hạ chớ trách.
Hiện giờ thiên hạ đang đầy sóng gió, thần vừa trải qua một kiếp nạn, Đại Quang Minh Tự lại chẳng mất tới một cọng lông. Trong thời khắc quan trọng này mà tên tiểu nhân Nhậm Thiên Lý lại dám thông đồng với nước khác, nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình diệt trừ!”
Hàn công công lo lắng nhìn Hạng Long tức tới mức toàn thân run rẩy. Lúc này ánh mắt Hạng Long nhìn Sở Hưu đã mang theo sát khí không hề che giấu.
Nhưng một lúc sau, sát khí quanh người Hạng Long lại tản mát, hắn mệt mỏi phất tay nói: “Được rồi, các ngươi đi đi.”
Nghe câu này, những khí tức từ Cung Phụng Đường của hoàng thất mới đi khỏi.
Sở Hưu thi lễ với Hạng Long: “Nếu thế, thần cáo lui.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp dẫn người thong dong bỏ đi.
Sau khi đám người Sở Hưu đi khỏi, cả Ngũ Ương đạo nhân và Bắc Cung Bách Lý cũng cáo từ, lúc này Hạng Long mới đột nhiên nắm chén trà bên cạnh, quăng mạnh xuống đất, gầm lên như con sư tử phẫn nộ: “Khốn kiếp! Hắn dám uy hiếp trẫm! Hắn dám uy hiếp trẫm!”
Có ai không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Sở Hưu lúc vừa rồi? Dù sao Hạng Long cũng hiểu.
Đó không phải giải thích, mà là uy hiếp và cảnh cáo!
Trên giang hồ sóng gió đang dữ dội, không yên ổn. Với lực lượng mà Sở Hưu thể hiện ra lúc này, chỉ riêng Thanh Long Hội cũng đủ gây uy hiếp cho Bắc Yên.
Chương 1177 Phách lối 2
Y nói mình trải qua kiếp nạn lần này, ngăn chặn được hai nhánh Đạo Phật, mang ý nghĩa cho dù Bắc Yên dốc toàn lực xuất thủ, chưa chắc y đã thua.
Tương tự, Sở Hưu nhắc tới Đại Quang Minh Tự cũng mang ý uy hiếp.
Ít nhất Trấn Võ Đường còn coi là một bộ phận của Bắc Yên, còn Đại Quang Minh Tự vẫn luôn là vùng đất ngoài vùng giáo hóa. Đám hòa thượng kia cho dù ngoài mặt nghe theo quản lý nhưng cũng không nghe lệnh triều đình Bắc Yên.
Nếu Hạng Long còn trẻ một chút, còn nóng tính hơn bây giờ, không khéo sẽ trở mặt với Sở Hưu ngay lập tức.
Nhưng đáng tiếc, tuổi tác của hắn đã cao, lòng tin cũng không còn nhiều.
Trấn Võ Đường đã thành một bộ phận trong trật tự của Bắc Yên, ngang nhiên vạch mặt nhau, chưa nói tới chuyện không biết có hạ được Sở Hưu hay không, nhưng chắc chắn giang hồ Bắc Yên sẽ đại loạn, cũng sẽ ảnh hưởng tới triều đình.
Đặc biệt là bây giờ Hạng Long cũng không biết mình còn sống được bao lâu, hắn đã không còn nhiều thời gian.
Bắc Yên, không thể loạn!
Lúc này bên ngoài hoàng cung Bắc Yên, Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu không chớp mắt, nhìn tới mức Sở Hưu nổi da gà.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Mai Khinh Liên nói: “Ta phát hiện sau khi tái tạo thân thể, ngươi to gan hơn trước đây nhiều.
Giết người ngay trước mặt Hạng Long, thế mà ngươi cũng làm được. Ngươi không sợ Hạng Long trở mặt à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thật ra ta vẫn luôn to gan như vậy. Con người có thực lực mạnh mẽ cơ nào thì lá gan lớn cỡ đó, thế mới là bình thường.
Thực lực yếu mà lại to gan thì là không biết trời cao đất rộng.
Thực lực mạnh mà nhát gan thì là do dự thiếu quyết đoán, không làm được việc lớn.
Triều đình Bắc Yên thì sao? Hạng Long có chuyện phải e ngại chứ ta thì không.
Nếu hắn thật sự trở mặt, vậy lúc tin ta đã chết được đưa tới, hắn nên trở mặt ngay. Nhân lúc ta không có mặt trực tiếp cướp lấy Trấn Võ Đường, thế có phải đơn giản không?
Hắn không làm thế tức là hắn có e ngại, hắn không dám để Bắc Yên đại loạn.
Huống hồ cho dù Hạng Long trở mặt thật, không phải chúng ta không giết ra được. Chỉ cần không có cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ai ngăn được ta?”
Những lời này của Sở Hưu đúng là phách lối, nhưng y có thực lực này, cũng có tự tin.
Trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trừ vài vị đứng trên đỉnh cao thì Sở Hưu không đánh nổi, những người còn lại, Sở Hưu tin mình có thể đánh được.
Cho dù không đánh được, y cũng có thể trốn. Cho nên chỉ cần không có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu cũng không lo lắng.
Còn về Nhậm Thiên Lý, tên này nhất định phải giết.
Cho dù hôm nay hắn không có trong hoàng cung, Sở Hưu cũng sẽ tìm cơ hội giết chết hắn. Là báo thù, cũng là cảnh cáo.
Trong bất cứ thời điểm nào, vũ lực luôn là thủ đoạn cảnh cáo mạnh mẽ nhất.
Ngũ Ương đạo nhân chính là ví dụ điển hình, sau lần trước bị Sở Hưu dọa sợ, cho dù sau lưng là ý của Hạng Long, hắn cũng không dám động tới Trấn Võ Đường.
Ngược lại sau chuyện lần này, nếu Hạng Long lại muốn động tới Trấn Võ Đường, hắn cũng phải tính tới hậu quả.
Sau chuyện này, bên phía triều đình trực tiếp tuyên bố Nhậm Thiên Lý chết trong tay thích khách của Đông Tề, khiến cho Đông Tề gánh tội thay. Dù sao loại chuyện như vậy đâu phải lần một lần hai.
Bên phía triều đình Bắc Yên nói thế nào, Sở Hưu không quan tâm, trong Trấn Võ Đường còn cả núi sự việc cần y xử lý.
Trong thời gian Sở Hưu vắng mặt, tuy Trấn Võ Đường vẫn vận hành bình thường nhưng một số chuyện lớn lại bị gác lại. Giờ Sở Hưu đã về, đương nhiên những chuyện này cũng tới tay y. Hơn nữa Sở Hưu cũng cần tìm một chỗ thu xếp cho những người của Thương Thành.
Sở Hưu ở lại trong Trấn Võ Đường tới gần một tháng, trong thời gian một tháng này y gần như không có thời gian đi tu luyện, mãi tới một tháng sau y mới giải quyết tất cả các vấn đề, xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Sau khi Sở Hưu xử lý xong xuôi mọi chuyện, y mới bắt đầu nghĩ tới chuyện của mình, trong đó điều quan trọng nhất là binh khí của y.
Không thể không nói, lúc vừa nhận được Thiên Đạo Chiến Hạp, Sở Hưu còn khá kích động.
Dù sao về mức độ tinh diệu, có thể nói Thiên Đạo Chiến Hạp vượt xa Thiên Ma Vũ.
Kết quả khi sử dụng thực tế, Sở Hưu lại phát hiện Thiên Đạo Chiến Hạp đúng như Mạc Dã Tử đại sư đã nói, có thiếu hụt trí mạng không thể bù đắp được, đó là mức độ kiên cố.
Một món binh khí, cho dù có đủ loại tác dụng, đủ loại biến hóa không thể
tưởng tượng nổi, nhưng binh khí vẫn là binh khí, kiên cố mới là quan trọng nhất.
Đặc biệt là lần trước trong trận chiến với Lăng Vân Tử, khiến Sở Hưu nhận thức rõ rệt hơn về nhược điểm này.
Lăng Vân Tử tay không xuất thủ không ngờ lại trực tiếp đánh tan Thiên Đạo Chiến Hạp, cũng may kỹ thuật của Mạc Dã Tử đại sư cũng rất cao, không cơ quan linh kiện nào bị hư hại, sau này vẫn sử dụng được.
Nhưng tình huống như vậy là cực kỳ nguy hiểm, trong lúc liều mạng giao chiến, lệch một ly thôi cũng đi cả ngàn dặm, một sơ sẩy nhỏ thôi cũng có thể mất mạng.
Cho nên sau khi giải quyết xong chuyện bên phía Bắc Yên, Sở Hưu cũng định giải quyết vấn đề về Thiên Đạo Chiến Hạp, cũng tiện đường giải quyết một số thù hận, một thù hận rất nhỏ.
Mạc Dã Tử đại sư đã nói, nếu Thiên Đạo Chiến Hạp muốn đạt tới đỉnh phong thì buộc phải dùng Chấn Tinh Vẫn Thiết để chế tạo vật liệu chủ chốt.
Mà theo Mạc Dã Tử đại sư được biết, xưa nay chỉ có Lưu Quang Tà Nguyệt của Tàng Kiếm Sơn Trang là được chế tạo từ loại vật liệu Chấn Tinh Vẫn Thiết này, cho nên Sở Hưu định tới Tàng Kiếm Sơn Trang một chuyến.
Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện, Sở Hưu không thể để tâm tới Tàng Kiếm Sơn Trang được nữa.
Nói tới đây cũng trách Tàng Kiếm Sơn Trang tự mình xui xẻo.
Thật ra xưa nay quan hệ giữa Sở Hưu và Tàng Kiếm Sơn Trang không được hòa hợp, trang chủ Trình Đình Sơn đã xung đột với Sở Hưu tới vài lần.
Nhưng mấy lần đó chỉ là chuyện nhỏ, cho dù lần trước Trình Đình Sơn dẫn đường cho Huống Tà Nguyệt truy sát Sở Hưu, thật ra Sở Hưu cũng không để trong lòng.
Đôi khi Sở Hưu cũng rất rộng lượng.
Đương nhiên, chuyện này cũng do Sở Hưu có quá nhiều kẻ thù, thù oán lớn thì còn nhớ được, thù oán nhỏ thì tạm gác sang bên.
Chỉ có thể nói nếu không có Lưu Quang Tà Nguyệt, thậm chí Sở Hưu còn chẳng buồn gây sự với Tàng Kiếm Sơn Trang.
Nhưng bây giờ ư, lại có thêm một lý do để động tới Tàng Kiếm Sơn Trang.
Sở Hưu gọi đám người Mai Khinh Liên tới, thuật mọi chuyện lại cho bọn Mai Khinh Liên. Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tàng Kiếm Sơn Trang? Cái này thì dễ rồi, Tàng Kiếm Sơn Trang thế hệ này không có cao thủ gì, Trình Đình Sơn cũng rất tầm thường. Thứ duy nhất cần đề phòng là kiếm trận trong Tàng Kiếm Sơn Trang.
Đã bao năm qua, Tàng Kiếm Sơn Trang thu nhận vô số danh kiếm trong thiên hạ. Những kiếm phái khác là nổi tiếng vì kiếm khách, chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang là nổi tiếng vì bản thân danh kiếm. Nhưng kiếm trận do danh kiếm tạo thành đúng là khó đối phó.
Chương 1178 Tàng Kiếm Sơn Trang hoảng sợ
Nếu muốn động tới Tàng Kiếm Sơn Trang, nhất định phải ra tay nhân lúc kiếm trận chưa khởi động, bằng không kinh động tới kiếm trận sẽ là một phiền phức rất lớn.
Hay là thế này đi, ta chọn vài gương mặt mới trong Trấn Võ Đường, bảo bọn họ hóa trang thành người giúp việc hay đệ tử ngoại môn, nghĩ cách đi vào trong Tàng Kiếm Sơn Trang.
Sau đó nội ứng ngoại hợp, nghĩ cách đánh vào Tàng Kiếm Sơn Trang trước khi trận pháp khởi động.
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Sao phải phiền phức như vậy? Trực tiếp đưa thiếp cho Tàng Kiếm Sơn Trang, bảo bọn chúng giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra, ta sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ nữa.
Bằng không, hắn không đưa, ta sẽ tự đến lấy.”
Mai Khinh Liên ngạc nhiên, Bàng Hổ ở bên cạnh cũng gãi đầu, tự nhiên hắn cảm thấy Sở Hưu còn giống kẻ cướp hơn mình.
“Đơn giản thô bạo như vậy thôi à?” Mai Khinh Liên vẫn không thể tiếp thu được cách làm này.
Sở Hưu gõ bàn: “Đúng, đơn giản thô bạo vậy thôi.
Rõ ràng có thể dùng thực lực tuyệt đối để giải quyết vấn đề, vì sao cứ phải phức tạp hóa lên?
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, thực lực Tàng Kiếm Sơn Trang vốn ở cuối cùng, cho dù Thương thành chủ không ra tay, chúng ta cũng có thể tự giải quyết.
Trình Đình Sơn chịu giao kiếm thì coi như hắn thức thời, chúng ta cũng đỡ tốn sức.”
Mai Khinh Liên không hỏi là nếu Trình Đình Sơn không thức thời thì sao, với cách hành xử của Sở Hưu, đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng phương thức này vẫn làm cho Mai Khinh Liên khó lòng thích ứng, dù sao trên giang hồ cũng không mấy người như Sở Hưu, uy hiếp trắng trợn, đòi bảo vật của người ta.
Nhưng nghĩ kỹ lại, có vẻ như rất có lý. Cho nên Mai Khinh Liên dựa theo lời của Sở Hưu, trực tiếp phái người đưa thiếp tới Tàng Kiếm Sơn Trang, nói đúng như lời Sở Hưu, không thay đổi một chữ. Có thể nói thái độ phách lối tới cực điểm.
Tàng Kiếm Sơn Trang ở Đông Tề, khi Trình Đình Sơn thấy thiếp của Sở Hưu, phản ứng đầu tiên của hắn là phẫn nộ, tiếp đó là hoảng sợ.
Ban đầu ở Huyễn Hư Lục Cảnh, hắn tận mắt chứng kiến Sở Hưu thịt nát xương tan, lúc đó Trình Đình Sơn còn lấy làm may mắn.
Nhưng ai mà ngờ không tới một năm sau đã có tin Sở Hưu sống lại, hơn nữa thực lực còn cao hơn quá khứ.
Lúc đó Trình Đình Sơn cũng vô cùng hoảng sợ, tưởng Sở Hưu sẽ tới gây chuyện với mình.
Nhưng ai mà ngờ Sở Hưu tung hoành trên giang hồ nhưng chẳng hề tới tìm hắn. Chuyện này cũng khiến Trình Đình Sơn thở phào một tiếng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tấm thiệp này, tâm trạng Trình Đình Sơn lại như ngồi cáp treo, lên lên xuống xuống.
Cứ như vậy, Trình Đình Sơn cảm thấy cho dù mình không bị Sở Hưu giết chết chắc cũng bị y dọa chết.
Thở dài một tiếng, Trình Đình Sơn gọi một người hầu tới nói: “Tới Thủ Kiếm Các triệu tập chư vị trưởng lão nghị sự.”
Nói chính xác hơn, thật ra Tàng Kiếm Sơn Trang không chỉ có một tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan là Trình Đình Sơn, còn có những võ giả thế hệ trước.
Nhưng những võ giả thế hệ trước đã không thể ra tay nữa, không phải không muốn mà là không thể.
Tàng Kiếm Sơn Trang thu thập danh kiếm trong thiên hạ, trong đó có không ít thần binh.
Nhưng thần binh có kiếm linh, mà kiếm linh cũng có tư duy, cho nên nếu không cẩn thận làm kiếm linh hao tổn có thể khiến cho phẩm cấp của danh kiếm giảm sút.
Cho nên mỗi thế hệ Tàng Kiếm Sơn Trang đều có người bước vào Thủ Kiếm Các, dùng tâm huyết của bản thân để chăm sóc thần kiếm, bất luận cảnh giới ra sao cũng không cho phép ra ngoài, hầu kiếm tới cuối đời.
Người trong giang hồ đều nói trong Tàng Kiếm Sơn Trang thì kiếm còn quan trọng hơn người. Câu nói này không chỉ là trào phúng mà là sự thật.
Đương nhiên, thần binh có linh, Tàng Kiếm Sơn Trang làm vậy hơn ngàn năm không phải không được báo đáp.
Ít nhất tất cả danh kiếm thần binh trong Tàng Kiếm Sơn Trang đều cho phép Tàng Kiếm Sơn Trang sử dụng, giúp bọn họ bày kiếm trận, coi như có qua có lại.
Tuy Trình Đình Sơn là trang chủ nhưng chuyện này vẫn phải bàn bạc với các trưởng lão. Huống chi các trưởng lão này mới là thủ đoạn thật sự của Tàng Kiếm Sơn Trang, những danh kiếm thần binh kia đều do bọn họ chăm sóc, mức độ phù hợp với bọn họ là cao nhất. Một khi Tàng Kiếm Sơn Trang nguy cấp cần vận dụng kiếm trận, vẫn phải dựa vào các trưởng lão này.
Trong một gian phòng của Thủ Kiếm Các, Trình Đình Sơn ngồi bên dưới, sáu trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang ngồi một bên.
Sắc mặt bọn họ đều tái mét, thân thể gầy gò, hiển nhiên quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại thêm hao tổn khí huyết lâu ngày.
Thật ra mỗi đời lại có chừng trăm võ giả vào Thủ Kiếm Các hầu kiếm, nhưng
sau mấy chục năm chỉ còn lại sáu người này.
Tuy những võ giả bước vào Thủ Kiếm Các đều không thiếu tài nguyên tu luyện các thứ, thậm chí còn được ưu tiên cung ứng, nhưng thực lực người đi vào Thủ Kiếm Các vốn không đồng đều, lại thêm quanh năm suốt tháng bị hao tổn khí huyết, tuổi thọ rất ngắn, còn chưa tới cảnh giới Chân Đan đã chết gần hết, chỉ còn sáu người bọn họ sống được tới hiện tại.
Trình Đình Sơn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Chư vị trưởng lão, trước mắt đang là thời khắc Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta nguy nan nhất. Các vị cũng đã đọc tấm thiệp của Sở Hưu rồi đấy, thanh Lưu Quang Tà Nguyệt này, rốt cuộc chúng ta đưa hay không đưa đây?”
“Đương nhiên là không!”
Sáu trưởng lão đồng thanh đáp.
Một người trong đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta tôn kiếm lên đầu, hầu kiếm cả đời, kiếm chính là mạng sống của chúng ta!
Có người muốn đoạt mạng của ngươi, ngươi có cho hắn không?”
Trình Đình Sơn cười khổ nói: “Nhưng nếu không đưa, e là tên Sở Hưu kia sẽ đoạt mạng chúng ta thật.
Các vị trưởng lão, có lẽ các vị ở trong Thủ Kiếm Các đã lâu, không biết tin tức bên ngoài. Hung danh của tên Sở Hưu kia đã lan khắp giang hồ.
Vừa rồi Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ với Thuần Dương Đạo Môn đối phó với hắn, nhưng hắn vẫn chống được.
Kinh khủng nhất là bên phe hắn có một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, e là thực lực của đối phương đã đủ để hủy diệt Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta!”
Sáu vị trưởng lão này quanh năm sống trong Thủ Kiêm Các nên tư tưởng và cách làm việc có phần cực đoan, nhưng bọn họ không phải ngu ngốc.
Nếu chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, vậy Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ dùng kiếm trận là chặn được. Nhưng nếu là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, kiếm co mạnh nữa cũng chẳng mạnh bằng bậc chí tôn trên giang hồ như vậy.
Sau khi im lặng cả nửa ngày, một trưởng lão nói: “Chẳng phải Kiếm Vương Thành, Phong Vân Kiếm Trủng và Tọa Vong Kiếm Lư đều muốn kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta à?
Không thể đưa kiếm cho bọn họ, để bọn họ tự tìm đi. Nhưng có thể đưa kiếm trận cho bọn họ, nhờ bọn họ ra tay giúp chúng ta lần này.
Tuy Ngũ Đại Kiếm Phái không phải đồng khí liên chi, nhưng cũng không đến mức bỏ mặc.
Nghe nói Việt Nữ Cung bị chính tên Sở Hưu kia hủy diệt. Hôm nay nếu Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cũng bị hắn diệt trừ, vậy Ngũ Đại Kiếm Phái cũng mất mặt.
Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành có thể địch nổi Thiên Địa Thông Huyền. Phong Vân Kiếm Trủng thì ai biết bọn họ ẩn giấu thủ đoạn ra sao? Không biết lão yêu quái trong Tọa Vong Kiếm Lư đã chết hay chưa. Tuy bề ngoài ba phái này không có Thiên Địa Thông Huyền nhưng đều có tư cách đánh trận này.”
Trình Đình Sơn nghe vậy lập tức nói: “Nếu mấy vị trưởng lão tính toán như vậy, ta sẽ thu xếp.”
Thật ra đây cũng là đối sách trong lòng Trình Đình Sơn, chẳng qua hắn không nói ra thôi.
Vì suy nghĩ đầu tiên của hắn là trực tiếp nhận thua, giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra cho xong. Nhưng nếu làm vậy chắc chắn các đệ tử trong Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ bất mãn, cho rằng vị trang chủ của mình nhút nhát.
Còn bây giờ hắn kéo các vị trưởng lão đến, mọi người cùng quyết đinh, cho dù tốt xấu ra sao thì người chịu trách nhiệm cũng không chỉ có mình hắn.
Chương 1179 Thái độ của Ngũ Đại Kiếm Phái 1
Sau khi nhận được thiệp mời của Sở Hưu, Tàng Kiếm Sơn Trang không đáp lời, Sở Hưu cũng đoán được thái độ của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Thật ra Sở Hưu không lấy làm lạ trước thái độ của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Đối với những người giang hồ khác, kiếm chỉ là một món binh khí mà thôi, còn thái độ của Tàng Kiếm Sơn Trang với kiếm lại cực kỳ cố chấp, thậm chí cho rằng kiếm trong tay bọn họ còn quan trọng hơn con người.
Qua nhiều năm như vậy, xưa nay chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang dùng đủ mọi thủ đoạn thu thập danh kiếm trong thiên hạ, đã bao giờ có chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang đưa kiếm ra bên ngoài?
Cho dù có cũng phải là Tàng Kiếm Sơn Trang chủ động ban cho thế lực phụ thuộc để lôi kéo.
Ví dụ như Trường Sinh Kiếm Tông mà Sở Hưu tiêu diệt ngày trước, tuy đối phương là môn phái mới trong Thất Tông nhưng thực tế lại là phụ thuộc vào Tàng Kiếm Sơn Trang, Trình Đình Sơn cho hắn một thanh thần binh, thật ra vẫn là tự đưa cho phe mình.
Giờ Sở Hưu giở thái độ uy hiếp ra đòi, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang giao kiếm, vậy ngày sau Bái Nguyệt Giáo đến đòi, bọn họ có đưa không?
Không thể để bị uy hiếp, nếu không Tàng Kiếm Sơn Trang vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười, Tàng Kiếm Sơn Trang không sợ cũng tốt, đã vậy, mình cũng muốn xem xem rốt cuộc bọn chúng có thể kiên cường được tới mức nào.
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp gọi đám người Mai Khinh Liên tới, chuẩn bị dẫn một số tinh nhuệ Trấn Võ Đường cùng đi về Tàng Kiếm Sơn Trang, đồng thời Sở Hưu còn mang theo cả Thương Thiên Lương.
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi nói chỉ mình ngươi cũng có thể giải quyết Tàng Kiếm Sơn Trang à? Sao ngươi còn mang theo Thương lão tiên sinh làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta không sợ Tàng Kiếm Sơn Trang nhưng ta sợ có kẻ xen vào việc của người khác.”
“Xen vào việc của người khác? Với uy thế của ngươi hiện giờ con ai dám xen vào việc của người khác?”
“Còn Tam Đại Kiếm Phái, không thể không đề phòng được. Đừng quên Chính Ma Đại Chiến ngày trước.
Khác với hai nhánh Đạo Phật, quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm Phái mật thiết hơn bọn họ nhiều, lo trước khỏi họa.”
Ngay lúc bên phía Sở Hưu chuẩn bị động thủ, tam đại thế lực Kiếm Vương Thành đã nhận được tin của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Trong Kiếm Vương Thành, Thẩm Thiên Vương, Độc Cô Ly, Mạnh Dương Hà đều có mặt.
Thẩm Thiên Vương cười lạnh nói: “Lần này Tàng Kiếm Sơn Trang biết sợ rồi à? Khi xưa ta mượn tà kiếm của bọn chúng xem thử, lão già Trình Đình Sơn còn nhìn nhìn ngó ngó, cứ như sợ ta cướp đồ. Giờ xảy ra chuyện lại biến tới nhờ cậy Kiếm Vương Thành chúng ta à?”
Mạnh Dương Hà trầm giọng nói: “Vậy Kiếm Vương Thành chúng ta có tham gia chuyện lần này không? Lần trước đánh với Dạ Thiều Nam, Nhân Vương Kiếm đã bị hao tổn không nhỏ, nếu còn sử dụng ta sợ sẽ xuất hiện bị hư hại không thể chữa trị.”
Độc Cô Ly ở bên cạnh nói: “Cho dù không sử dụng Nhân Vương Kiếm, Kiếm Vương Thành chúng ta cũng phải lo chuyện này.
Thanh danh của Ngũ Đại Kiếm Phái vẫn đó. Tàng Kiếm Sơn Trang có thế nào đi nữa cũng là chuyện của chúng ta, không thể để Sở Hưu diệt Việt Nữ Cung xong lại diệt cả Tàng Kiếm Sơn Trang. Nếu không người trong giang hồ sẽ nhìn Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta như thế nào?”
Lần trước Sở Hưu giết Lâm Phong Nhã, gần như diệt sạch cả Việt Nữ Cung, nhưng bốn phái còn lại gần như không mở miệng.
Nguyên nhân rất đơn giản, lần trước là Việt Nữ Cung tự tìm đường chết.
Dù sao Ngũ Đại Kiếm Phái cũng không phải một tông môn, đồng khí liên chi thì hơi khoa trương nhưng có thể tính là liên minh.
Nếu Sở Hưu diệt Việt Nữ Cung là vì lợi ích thì chắc chắn bốn phái còn lại sẽ nhúng tay.
Nhưng Việt Nữ Cung kia bày âm mưu với bằng hữu thân thiết, huynh đệ sinh tử của Sở Hưu, bị diệt cũng là đáng đời, bọn họ cũng không có cớ nhúng tay vào.
Huống chi đám nữ nhân của Việt Nữ Cung vốn khiến người ta không ưa, ngay cả trong Ngũ Đại Kiếm Phái cũng không mấy ai thích bọn họ.
Lần này Sở Hưu ngang nhiên yêu cầu thần binh của Tàng Kiếm Sơn Trang, bọn họ có đủ lý do để xuất thủ. Quan trọng nhất là Tàng Kiếm Sơn Trang cực kỳ ‘hiểu chuyện’ không ngờ còn chủ động đưa đồ phổ kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang tới tay bọn họ.
Không sai, lần này Tàng Kiếm Sơn Trang không nói mấy lời như giúp ta ngăn cản ta cho các ngươi kiếm trận mà đồ phổ kiếm trận tới cùng lúc với thư cầu viện. Thái độ của họ rất khiêm cung, gần như nói mình đã cùng đường mạt lộ, mong các vị giúp đỡ.
Thái độ này khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.
Hơn nữa các phái khác đã thèm thuồng kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang đã lâu.
Kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang khác với các trận pháp khác, dùng kiếm
bày trận, dùng người ngự kiếm, cho dù ngươi không biết gì về trận đạo, chỉ cần ngươi là kiếm khách, ngươi có thể điều khiển kiếm trận.
Kiếm trận này do Tàng Kiếm Sơn Trang nghiên cứu cả ngàn năm mới có được, có thể nói là một trong những bí pháp của Tàng Kiếm Sơn Trang, những kiếm phái khác cũng có thể sử dụng. Điểm này cực kỳ hấp dẫn.
Thẩm Thiên Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ra tay thì cũng được thôi, quan trọng nhất là phải có chừng mực.
Ngươi cũng thấy uy thế của Sở Hưu rồi đấy, cho dù không tính nhánh Ẩn Ma sau lưng hắn, thế lực cũng cực kỳ kinh khủng.
Nếu bất cẩn, bị kéo sâu vào chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang này, vậy thì khó rồi.”
Đúng lúc này Phương Thất Thiếu lại thò đầu vào nói: “Chưởng môn, hay là để ta đi.”
Thấy Phương Thất Thiếu, sắc mặt Độc Cô Ly tối sầm xuống: “Ngươi không ở trong Kiếm Các ngoan ngoãn tu luyện đi, tới đây làm cái quái gì? Cút đi tu luyện cho ta!”
Bây giờ cứ thấy Phương Thất Thiếu là Độc Cô Ly nổi giận. Tuy thiên phú kiếm đạo của Phương Thất Thiếu đúng là rất kinh khủng, thậm chí hơn ngàn năm qua trong Kiếm Vương Thành không người nào có thiên phú kinh khủng như vậy.
Nhưng Kiếm Vương Thành lại không thể chấp nhận được tính cách của Phương Thất Thiếu, đặc biệt là với loại võ giả cứng nhắc cổ hủ như Độc Cô Ly.
So với Độc Cô Ly, Thẩm Thiên Vương bao dung với Phương Thất Thiếu hơn nhiều. Thẩm Thiên Vương vẫy tay rồi nói: “Qua đây nói thử xem nào, dựa vào đâu mà ngươi đòi đi? Vì ngươi và Sở Hưu là bằng hữu? Nếu ngươi nói có lý ta sẽ cho ngươi đi, bằng không ngươi ngoan ngoãn về Kiếm Các tu luyện đi, không có việc gì thì đừng chạy linh tinh.”
Phương Thất Thiếu đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tông chủ, đúng là ta với Sở Hưu là bằng hữu nhưng có bao giờ ta vì Sở Hưu là bằng hữu nên làm chuyện tổn hại tới lợi ích của Kiếm Vương Thành chưa?
Không phải ta nói khoác, ta và tên Sở Hưu kia cùng nhau trải qua nhiều trắc trở, kết giao bằng cả tính mạng, thậm chí ta đã từng cứu hắn.
Ta đi, ít nhất các ngươi không cần lo Kiếm Vương Thành sẽ bị kéo sâu vào chuyện này. Ta đi, dù sao Sở Hưu cũng sẽ nể mặt ta!
Đến lúc đó ta có đường né tránh, tiến lùi tùy ý, thân phận ta cũng không khiến Kiếm Vương Thành mất mặt, như vậy chẳng tốt hơn sao?”
Độc Cô Ly nhìn Phương Thất Thiếu với vẻ hoài nghi, hắn cực kỳ nghi ngờ Phương Thất Thiếu chỉ muốn mượn cơ hội này ra ngoài đi chơi.
Thẩm Thiên Vương trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, lần này phái ngươi đi.”
Chương 1180 Thái độ của Ngũ Đại Kiếm Phái 2
Không đợi Phương Thất Thiếu hưng phấn, Thẩm Thiên Vương đã nói tiếp: “Nhưng ta sợ tới lúc đó ngươi lại làm chuyện ngớ ngẩn gì, mất mặt Kiếm Vương Thành chúng ta. Bạch Tiêm của Hình Kiếm Đường hành xử trầm ổn, bảo hắn đi theo ngươi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện lập tức về Kiếm Vương Thành cho ta.”
Nghe Thẩm Thiên Vương nói vậy, sắc mặt Phương Thất Thiếu lập tức ỉu xìu.
Cùng lúc, trong Vô Tâm Kiêm Trủng ở Thập Vạn Đại Sơn, đây là một thâm cốc quanh năm suốt tháng bị sương mù bao phủ, không thấy ánh mặt trời nhưng lại có tiếng kiếm ngâm mơ hồ, thậm chí xuyên qua làn sương nặng nề, vang vọng khắp thiên địa.
Lúc này ở sâu nhất trong thâm cốc, từng thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, có thanh hoàn chỉnh, lại có những thanh kiếm gãy, sứt mẻ.
Nhưng bên cạnh những thanh kiếm này đều có một ngôi mộ, đây cũng là trung tâm của Vô Tâm Kiếm Trủng, là vùng đất Táng Kiếm nổi danh giang hồ.
Lúc này trong làn sương mù có vài bóng người đang ngồi, thân hình khô gầy cứng nhắc, như cái xác khô.
Yến Chi của Vô Tâm Kiếm Trủng đứng một bên, trầm giọng thuật lại mọi chuyện của Tàng Kiếm Sơn Trang. Nhưng trong Kiếm Trủng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, cứ như hắn đang báo cáo lại cho người chết.
Nửa ngày sau mới có một bóng dáng già nua đứng dậy, ho khan một tiếng nói: “Thôi, để ta đi chuyến này, mấy vị lão ca ca hành động bất tiện, không nên làm phiền.”
Hóa ra bóng dáng già nua vừa đứng dậy chính là người từng xuất thủ trong Chính Ma Đại Chiến trên Phù Ngọc Sơn, Vô Danh Lão Nhân phụ trách bảo vệ Kiếm Trủng.
Lúc này trong Kiếm Trủng lại có một âm thanh thăm thẳm: “Nếu phe bên kia có cường giả Thiên Địa Thông Huyền, ngươi không ngăn được. Để cho chắc chắn một chút, mang theo Phù U đi.”
Vừa dứt lời, một vầng hào quang lóe lên trong Kiếm Trủng, nó như một thanh kiếm nhỏ nhưng lại biến mất trong cơ thể Vô Danh Lão Nhân, chỉ trong giây lát đã không còn tăm hơi.
Vô Danh Lão Nhân gật đầu, cong lưng, chậm rãi bước ra khỏi Kiếm Trủng.
Trong Tọa Vong Kiếm Lư, Thẩm Bão Trần nhận được tin cũng nhíu mày thở dài nói: “Đúng là thời buổi rối loạn.”
Thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, hắn không thể ngồi yên nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang xảy ra chuyện. Huống chi chính hắn cũng cho rằng gần đây tên Sở Hưu này quá ngông nghênh.
Tọa Vong Kiếm Lư không định tham gia mấy chuyện linh tinh này nhưng cũng
không thể coi như không thấy.
Cho nên Thẩm Bão Trần phải đích thân đi một chuyến.
Nhưng trước khi đi, Thẩm Bão Trần do dự một chút, lại quay về trong nhà, lấy ra một cuộn sách, đặt vào trong hộp báu không gian.
Lúc trước vị võ giả Thiên Địa Thông Huyền bên phe Sở Hưu đánh với Rama hơn mười chiêu mà vẫn không chết, đã khiến vô số người trong giang hồ chú ý tới.
Tuy không ai biết rốt cuộc người này là ai nhưng có một vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, vậy hắn phải hành động cẩn thận hơn nữa. Tránh cho không cứu được Tàng Kiếm Sơn Trang mà ngược lại còn khiến mình lún sâu vào.
Ngay lúc mọi người đều hành động, bên lo lắng nhất vẫn là Tàng Kiếm Sơn Trang.
Không có tin gì báo về, Trình Đình Sơn cũng không biết rốt cuộc ba phái khác sẽ phản ứng ra sao?
Cho nên trong thời gian vừa qua, Tàng Kiếm Sơn Trang trực tiếp lệnh cho các đệ tử cảnh giác cao độ, thậm chí kiếm trận cũng luôn sẵn sàng khởi động.
Lúc này bên ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, Sở Hưu nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tàng Kiếm Sơn Trang, y nhíu mày nói: “Tàng Kiếm Sơn Trang định tử chiến đến cùng à?”
Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại cười ha hả nói: “Thằng nhóc, xem ra lực uy hiếp của ngươi còn chưa đủ rồi. Năm xưa khi giáo chủ còn tại thế, ngài muốn quan sát một món đồ mà Tàng Kiếm Sơn Trang cất giữ, trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang thế hệ đó còn tự mình mang thần binh trường kiếm, chủ động đưa đến Côn Luân Ma Giáo. Nhưng giáo chủ dùng đao, ngài cũng chướng mắt với mấy thứ ấy.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Bọn chúng không chủ động đưa ra, ta sẽ chủ động tới cửa lấy, kết quả cũng như nhau thôi. Sau chuyện lần này Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ sợ ta. Đương nhiên điều kiện là sau này trên giang hồ vẫn còn Tàng Kiếm Sơn Trang.”
Bên ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, Sở Hưu trắng trợn xuất hiện ngoài cửa chính, trầm giọng nói: “Trình trang chủ, Sở mỗ muốn mượn kiếm dùng một lát, chẳng hay Trình trang chủ có chịu giao bảo bối của mình không?”
Chỉ trong chớp mắt, tiếng nói của Sở Hưu đã vang vọng khắp Tàng Kiếm Sơn Trang, khiến tất cả võ giả trong Tàng Kiếm Sơn Trang run rẩy.
Trình Đình Sơn thở dài một tiếng, trong thời điểm này hắn thân là trang chủ, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể ra mặt.
Sau khi bảo người của Tàng Kiếm Sơn Trang chuẩn bị trận pháp, Trình Đình Sơn hít sâu một hơi, đẩy cửa ra ngoài, trầm giọng nói: “Sở đại nhân thứ lỗi, thần binh danh kiếm trong Tàng Kiếm Sơn Trang đều do tổ tiên tốn bao công sức thu thập được, xưa nay chưa từng có quy củ cho người ngoài mượn.”
Sở Hưu gật đầu: “À, không cho người ngoài mượn, vậy thì tốt, ta cướp luôn, vậy không phá hoại quy củ rồi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Trình Đình Sơn thiếu chút nữa hộc máu.
Không cho mượn thì cướp, tên Sở Hưu này còn nói thẳng ra như vậy, y có biết xấu hổ không?
Trình Đình Sơn vừa định nói gì tiếp nhưng Sở Hưu lại trực tiếp ngắt lời.
Sở Hưu sắc mặt âm trầm: “Trình trang chủ, cho dù trí nhớ ngươi có kém, nhưng cũng không đến mức quên hết ân oán giữa ta và ngươi đấy chứ?
Ngươi quên nhưng ta thì chưa!
Sở Hưu ta không phải người không nói lý. Ngươi giao kiếm ra, ân oán nhân quả giữa ta và ngươi coi như xóa bỏ.
Ngược lại, nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta độc ác.
Cho nên ta đang lấy làm lạ, ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám cự tuyệt điều kiện của ta?
Là vì đao của Sở Hưu ta không sắc, hay là Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi nghĩ đầu mình đủ cứng?
Trình Đình Sơn, ngươi nghĩ ta không dám diệt cả nhà ngươi chắc?”
Sát khí mãnh liệt ập tới, luồng khí thế cường đại đó khiến sắc mặt Trình Đình Sơn trắng bệch.
Bao năm qua, Sở Hưu đánh khắp giang hồ, có ai chưa giết qua, có tình thế nào chưa bao giết gặp?
Số người trực tiếp hay gián tiếp chết trong tay y nhiều không đếm xuể, Sở Hưu đã nói sẽ diệt cả nhà người ta, vậy chắc chắn y sẽ không để lại một người sống.
Đây không phải những thứ huyền diệu như ngôn xuất pháp tùy mà là sát khí sát ý kinh khủng đã tích lũy trên người y!
“Sở đại nhân, sát khí nặng như vậy là không tốt đâu. Chính Ma Đại Chiến lần thứ ba vừa mới kết thúc, tuy ngươi không thua nhưng cũng đâu có thắng. Ngày trước Bái Nguyệt Giáo thắng Chính Ma Đại Chiến lần thứ hai xong cũng chẳng phách lối như ngươi đâu.”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, thân hình Thẩm Bão Trần từ trên không hạ xuống, khí độ phi phàm.
Còn đi cùng Thẩm Bão Trần lại chính Vô Danh Lão Nhân của Phong Vân Kiếm Trủng. Đối phương không nói một lời đứng bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt như chỉ tới xem trò vui.
Sở Hưu nhíu mày, đúng như suy nghĩ của y, Ngũ Đại Kiếm Phái sẽ không ngồi nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt.
“Phách lối? Chuyện phách lối hơn còn ở đằng sau. Hai vị không nghĩ là chỉ hai
người các vị là ngăn được ta đấy chứ?”