Nghe có người tán dương Sở Hưu như vậy, sắc mặt Trần Kim Đình càng ngày càng đỏ, càng lúc càng tức giận.
Lần trước trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bị Sở Hưu sỉ nhục như vậy khiến hắn vô cùng xấu hổ phẫn nộ.
Sau khi trở lại Không Sơn Cốc, hắn còn muốn sư phụ nhà mình ra tay báo thù giúp, có điều lại bị sư phụ răn dạy một hồi.
Phương Kim Ngô không phỉ trẻ con, không vì chút việc cỏn con đó mà ra tay đánh nhau.
Cho nên sau đó cơn tức này vẫn chôn sâu trong đáy lòng Trần Kim Đình.
Lúc này nghe vậy Trần Kim Đình không nhịn nổi nữa, hắn hừ lạnh nói: “Chỉ bằng tên Sở Hưu kia cũng xứng đặt song song với Tiểu Thiên Sư? Ta nhổ vào! Hắn là cái quái gì? Chẳng qua là tên phản chủ, hạng tiểu nhân vô sỉ mà thôi!
Mấy năm nay Sở Hưu làm biết bao chuyện xấu, ai mà chẳng biết?
Ngày trước Sở Hưu là người của Thanh Long Hội, kết quả nửa đường phản bội gia nhập Quan Trung Hình Đường.
Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ, Quan lão gia của Quan Trung Hình Đường hết sức coi trọng kẻ này, thế nhưng hắn lại âm thầm gia nhập nhánh Ẩn Ma, âm mưu làm loạn Quan Trung Hình Đường.
Giờ hắn lại liên thủ với triều đình thành lập Trấn Võ Đường, cam tâm làm chó săn cho triều đình, khiến toàn bộ võ lâm Bắc Yên không còn ngày bình yên nữa.
Phản bội hết lần này tới lần khác, đúng là nô lệ cho bốn nhà, không còn lễ nghĩa liêm sỉ gì. Kẻ như vậy cũng xứng sánh vai với Tiểu Thiên Sư?”
Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, tên này đúng là dám nói.
Với hung danh của Sở Hưu trong võ lâm Bắc Yên, mặc dù có không ít người muốn mắng chửi y, số người lén lút mắng chửi lại càng nhiều, nhưng không mấy ai dám lên tiếng chửi mắng ngay trước mặt mọi người như vậy.
Bạch Vô Kỵ cũng ngẩn người, mặc dù hắn cố ý khích bác Trần Kim Đình, nhưng hắn cũng không ngờ Trần Kim Đình lại làm vậy, thế này chẳng khác nào đắc tội nặng nề với Sở Hưu.
Có điều sau đó Bạch Vô Kỵ cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Trần huynh, ngươi uống nhiều quá rồi. Nơi này là Yên Kinh Thành, là địa bàn của tên Sở Hưu kia cùng triều đình. Đừng nói mê nữa!”
Trần Kim Đình cười lạnh nói: “Địa bàn của triều đình? Địa bàn của Sở Hưu? Nực cười! Thiên hạ vốn là của người trong thiên hạ, từ bao giờ lại thành của triều đình với của Sở Hưu?”
Câu này của Trần Kim Đình nếu đặt ở nơi khác có vẻ còn có chút giá trị, có cảm giác hào hùng phóng khoáng.
Nhưng giờ hắn nói vậy ở đây lại khiến người ta cảm thấy hắn đang đi trên đường tự tìm cái chết, lại càng đi càng xa.
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở, một võ giả trẻ tuổi dẫn người đi tới tức giận nói: “To gan! Trần Kim Đình, ngươi dám sỉ nhục Sở đại nhân như vậy à!”
Võ giả trẻ tuổi này đã có thực lực Nội Cương cảnh, bên cạnh còn một số võ giả thực lực không mạnh.
Thấy người trẻ tuổi kia, Trần Kim Đình cười lạnh một tiếng nói: “Ta tưởng ai, hóa ra là kẻ cam tâm tình nguyện làm chó săn cho người ta, Thẩm Minh Dương.
Phụ thân ngươi phản bội huynh đệ, vì quyền thế tiền đồ mà làm chó săn cho Sở Hưu, hôm nay ngươi cũng chẳng biết xấu hổ chạy ra làm chó, đúng là vô liêm sỉ!”
Thẩm Minh Dương này chính là con trai của Thẩm Phi Ưng bang chủ Cự Linh Bang. Trước đó hắn cũng từng quen biết với đám người Trần Kim Đình.
Lúc này này không biết Trần Kim Đình uống quá nhiều hay thật sự không để Thẩm Minh Dương trong mắt, mắng chửi rất hung hăng.
Thẩm Minh Dương cười lạnh nói: “Ta làm chó cho Sở đại nhân tối thiểu còn sống được, không như ngươi. Lần trước bị Sở đại nhân chỉ thẳng mặt dạy bảo ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngươi có dám nói nửa chữ không? Giờ lại chạy tới đây lén lút chửi bới Sở đại nhân, chẳng phải còn chẳng bằng con chó?”
Trần Kim Đình lửa giận bừng bừng, trực tiếp hét lớn một tiếng, tay niết ấn quyết, đánh thẳng về phía Thẩm Trường Minh.
Ngay khoảnh khắc hắn xuất thủ, Bạch Vô Kỵ cách hắn gần nhất vốn có thể ngăn cản, nhưng hắn không những không hành động, ngược lại khóe miệng nở một nụ cười nhẹ khó lòng nhận ra.
Thực lực Trần Kim Đình còn mạnh hơn Thẩm Trường Minh nhiều, dưới một quyền này mặc dù Thẩm Trường Minh dốc toàn lực phòng thủ những vẫn bị đánh cho hộc máu, va nát cánh cửa sau lưng.
Thảm Trường Minh nhe răng trợn mắt đứng dậy. Hắn chịu một quyền này nhưng tương lai Sở đại nhân chắc chắn sẽ đền bù hắn gấp mười gấp trăm lần.
Ngay lúc Trần Kim Đình định xuất thủ tiếp, thân hình Đường Nha lại xuất hiện bên cạnh hắn, một thanh Long Vĩ Truy Hồn Tiêu nhẹ nhàng đặt lên cổ Trần Kim Đình, khiến thân thể hắn cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi mắng chửi thoải mái lắm đúng không? Đánh cũng hả hê lắm nhỉ? Đi thôi, giờ tới Trấn Võ Đường với ta, chẳng phải ngươi muốn mắng chửi Sở đại nhân à? Vậy được, ta cho ngươi cơ hội, muốn chửi thế nào thì chửi.”
Mọi người ở đây trong lòng lạnh buốt, tiến vào Trấn Võ Đường vậy còn ra được nữa sao?
Trong số bọn họ cũng có người muốn khuyên can, có điều khi thấy gương
mặt mỉm cười cùng ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo của Đường Nha, đám người chẳng ai còn tâm tư lên tiếng giúp Trần Kim Đình.
Tên ngu ngốc này không giữ được miệng của mình, bọn họ cũng chẳng giúp được.
Đường Nha lạnh nhạt nói: “Chư vị đều thấy rồi đấy, là tên Trần Kim Đình này sỉ nhục Sở đại nhân trước, sau đó đả thưởng Thẩm công tử của Cự Linh Bang.
Trấn Võ Đường làm theo quy củ, Sở đại nhân cũng nói theo đạo lý.
Vấn đề này chúng ta chiếm lý! Ai tới cũng không nói được nửa chữ ‘sai’.”
Nói xong Đường Nha trực tiếp mang theo Trần Kim Đình quay người bỏ đi, những người khác không ai dám nói một lời.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lao nhao quay người rời khỏi.
Sau lưng Trần Kim Đình có chỗ dựa, Sở Hưu cũng chẳng phải hạng dễ đối phó. Hai người bọn họ đấu đá là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi tốt nhất đi chỗ khác.
Lúc này trong Trấn Võ Đường, Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu ngồi đó nheo mắt nhàn nhã chờ đợi, không nhịn được hỏi: “Ta nói này, không phải ngươi định bắt Trần Kim Đình đổi lấy Đại Bi Phú đấy chứ?”
Sở Hưu mở to mắt thản nhiên đáp: “Dẫu sao hắn cũng là đệ tử quan môn của Phương Kim Ngô, chẳng lẽ không đáng giá bằng một bộ ma công à?
Chuyện này có rất nhiều người nhìn vào, là Trần Kim Đình ra tay trước, bên không chiếm lý cũng là hắn. Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia có lý do gì mà lải nhải?”
Thật ra Sở Hưu muốn bắt Trần Kim Đình chỉ cần dẫn hắn ra là được, muốn ra tay thế nào thì ra tay thế đó, căn bản không cần phí sức.
Hắn mất nhiều công sức tính toán hạng tôm tép như Trần Kim Đình thật ra là muốn tìm một lý do hợp lý mà thôi.
Đúng như Đường Nha nói trước đó, Trấn Võ Đường làm theo quy cr, Sở Hưu cũng nói đạo lý.
Giờ quy củ hay đạo lý đều đứng về phía y, không ai nói được có gì không đúng. Phương Kim Ngô muốn người, vậy hoặc là đánh, hoặc lấy thứ gì đó ra đổi.
Hơn nữa Sở Hưu dám cam đoan, Phương Kim Ngô sẽ không chọn cách đánh.
Không phải Phương Kim Ngô không dám mà là hắn cố kỵ triều đình Bắc Yên.
Mặc dù Trấn Võ Đường là của Sở Hưu, nhưng cũng là của triều đình, thậm chí bản thân Trấn Võ Đường đường xây dựng ở trung tâm Yên Kinh Thành.
Chương 917 Khống Hồn
Nếu Phương Kim Ngô dám trực tiếp động thủ tại Trấn Võ Đường, vậy tức là đang coi thường Sở Hưu, còn là khiêu khích triều đình Bắc Yên.
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Nếu ngươi chỉ muốn đổi một bộ ma công, có lẽ tên Phương Kim Ngô sẽ đáp ứng.
Chỉ có điều ngươi cũng biết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khó đối phó đến mức nào rồi đấy. Đặc biệt là với tình hình hiện tại của Phương Kim Ngô, ngươi cưỡng ép hắn giao Đại Bi Phú ra, phải cẩn thận hắn sẽ trả thù sau này.
Dù sao không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực, với tuổi tác như Phương Kim Ngô, không ai trên giang hồ muốn dây vào kẻ như vậy.
Phương Kim Ngô đã không còn nhỏ tuổi, hơn nữa nếu bước lên cảnh giới cao hơn Chân Hỏa Luyện Thần đó đã là truyền thuyết giang hồ, chí tôn trên võ lâm.
Cho nên giai đoạn này Phương Kim Ngô thật sự không để ý tới chuyện gì, nếu có ai chọc tới hắn, hắn có làm chuyện cá chết rách lưới gì đó cũng rất có thể.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng: “Không dây vào được? Sống không dây được chẳng lẽ chết còn không dây nổi sao?”
Mai Khinh Liên âm thầm giật mình, có điều nàng chưa kịp mở miệng hỏi kỹ hơn, bên kia Đường Nha đã dẫn Trần Kim Đình vào.
Ngày trước trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Trần Kim Đình có Nhậm Thiên Lý ở bên cạnh, cho nên cũng cực kỳ tự tin, cho dù đối mặt với Sở Hưu cũng dám đối đáp như thường.
Nhưng lúc này hắn một thân một mình bị Sở Hưu bắt được, cảm nhận được luồng sát khí lạnh băng quanh người cùng ánh mắt chế giiễu của đám người Đường Nha, hai tay Trần Kim Đình run run, gắng gượng nói: “Sở Hưu, ngươi định làm gì? Ngươi biết sư phụ ta là ai rồi đấy, nếu ta xảy ra chuyện gì ở chỗ ngươi, tương lai sư phụ ta và sư huynh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sở Hưu bước từng bước một tới, ánh mắt bình thản hờ hững nhìn xuống Trần Kim Đình, như đang nhìn một món hàng.
“Ha ha.”
Cười khẽ hai tiếng, Sở Hưu giơ tay lên đỉnh đầu Trần Kim Đình, không dùng chút sức lực gì, chỉ một hành động nhẹ nhàng đó lại khiến Trần Kim Đình sợ tới mức sụp đổ.
“Đừng giết ta! Ta sai rồi, Sở đại nhân, Trần Kim Đình a sai thật rồi! Là ta ngu ngốc mới nói mấy lời ấy, van xin ngươi tha cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!”
Nhìn Trần Kim Đình vẻ mặt hoảng sợ nước mắt chảy dài, Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Tên này có thật là đệ tử quan môn mà Phương Kim Ngô thu nhận
không? Lão già kia cho dù tuổi cao mắt mù cũng không tới mức thu nhận một tên như vậy làm đệ tử quan môn chứ?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Phương Kim Ngô xuất thân tán tu, rất bình thường thôi. Không phải ai cũng biết cách nhìn người, hơn nữa trước mặt Phương Kim Ngô tên này cũng chẳng tỏ ra kém cỏi như vậy.
Trong lòng hắn chỗ dựa lớn nhất là Phương Kim Ngô, cho nên khi ở trước mặt Phương Kim Ngô thái độ hắn luôn rất tự tin.
Nhưng tới trước mặt ta, chỗ dựa của hắn ở quá xa cho nên hắn mới bại lộ bản tâm và bản tính.
Sự thật chứng minh Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu vẫn rất đáng tin cậy, chí ít bọn họ không đặt loại người như hắn vào Long Hổ Bảng.”
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu, trong đó Long Hổ Bảng có nhiều sai sót nhất, một số người dựa vào quan hệ mới có tên trên bảng.
Nhưng thực tế ngoại trừ những người dựa vào quan hệ để có tên trên bảng, những thứ hạng còn lại thật sự rất đáng tin cậy.
Ví dụ như Long Hổ Bảng thật ra không chỉ xem xét thực lực mà còn xem năng lực.
Cho dù mười tám tuổi ngươi đã có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng ngươi thậm chí không xuất thủ tới một lần, cũng không làm được chuyện lớn gì, vậy ngươi cũng không được bước vào Long Hổ Bảng.
Ngược lại nếu ở Tiên Thiên ngươi đã nổi danh khắp giang hồ, vậy Long Hổ Bảng cũng chấp nhận cho tên ngươi vào danh sách.
Với xuất thân của Trần Kim Đình, tin chắc phân lâu của Phong Mãn Lâu ở Bắc Yên đã chú ý tới hắn từ lâu, thế nhưng trên Long Hổ Bảng vẫn không có bóng dáng hắn, chuyện này đã đủ nói rõ hết thảy.
Lúc này Bàng Hổ cũng lắc lư đi tới, thấy bộ dáng này của Trần Kim Đình, hắn không khỏi cười lạnh nói: “Lúc trước ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tiểu tử này chẳng phải cứng rắn lắm à? Sao giờ hèn nhát vậy?
Ha ha, hóa ra chỉ được cái vỏ bên ngoài mà thôi.
Có điều tên tiểu tử này mà cũng đáng một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, đúng là không rẻ.”
Bên kia Trần Kim Đình nghe vậy lập tức thở phào một cái.
Nếu Sở Hưu vì Đại Bi Phú, vậy hắn còn cơ hội sống sót, hắn chỉ sợ vì hành động sỉ nhục của mình mà Sở Hưu muốn giết mình.
Có điều không đợi Trần Kim Đình thở phào xong, Sở Hưu chợt giơ tay lên bắt lấy đỉnh đầu Trần Kim Đình. Chỉ trong chớp mắt một luồng tinh thần lực cường đại bộc phát, truyền vào trong đầu Tư Đồ Kình!
Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ cùng giật nảy mình.
Chẳng phải Sở Hưu muốn dùng mạng tên này đổi lấy Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú à? Giờ y đang làm gì? Định giết người à?
“Đừng xem thường hắn, giá trị của hắn không chỉ là một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, còn giá trị bằng cả tính mạng sư phụ hắn!”
Dứt lời trong mắt Sở Hưu ngưng tụ thành vực sâu không đáy, kéo thẳng thần hồn Trần Kim Đình vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, rơi vào hắc ám vô biên.
Tinh thần lực của Sở Hưu trước nay vẫn rất cường đại, mặc dù y không chủ tu tinh thần lực nhưng y dám nói cho dù tông sư võ đạo của Hạ Hầu thị đứng trước mặt, y cũng có thể dùng bí pháp tinh thần giao chiến.
Lần trước Viên Cát đại sư vận dụng Xá Thần Ngọc thi triển thuật Tam Sinh Chiếu Ảnh với Sở Hưu, tinh thần lực của Sở Hưu lại đột nhiên tăng cường một quãng. Chuyện này sau đó Sở Hưu mới phát hiện.
Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện lĩnh ngộ của bản thân đối với tinh thần lực lại tăng thêm một bậc, cứ như trong lúc mơ mơ màng màng đốn ngộ được rất nhiều đạo lý, chuyện này càng quỷ dị.
Sở Hưu cũng từng nghĩ tới liệu chuyện này có liên quan tới dị tượng trên người mình không, có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã hay không. Có điều cuối cùng y không đưa ra được kết luận.
Còn giờ Sở Hưu lại dùng đốn ngộ về tinh thần lực đó lên người Trần Kim Đình.
Đối với việc tu luyện tinh thần lực, Sở Hưu không có lý luận hoàn chỉnh, chỉ là tu luyện tới đâu dùng đến đấy.
Lúc này Sở Hưu không phá hủy tinh thần Trần Kim Đình mà là cải tạo, Y cưỡng ép đắp nặn ra một ‘bản sao’ trong tinh thần lực của đối phương. Bản sao đó là hồn của y, thần của y, theo khống chế của Sở Hưu!
Đây không phải công pháp mà là một cách dùng sau khi tinh thần lực của Sở Hưu đột phá, nhất định phải điều khiển tới mức nhập vi mới có thể làm được.
Do thứ này Sở Hưu lĩnh ngộ ra trong lúc mơ mơ màng màng, tạm coi là đốn ngộ, dù sao cũng không có tên, Sở Hưu chỉ tùy ý gọi nó là thuật Khống Hồn.
Thuật Khống Hồn nhất định phải điều khiển tới mức nhập vi, đồng thời nếu tinh thần lực của đối phương quá mạnh hay tâm chí cứng cỏi sẽ dẫn tới phản phệ, khiến thuật Khống Hồn thất bại.
Đương nhiên phản phệ này không phải phản phệ Sở Hưu mà là phản phệ người bị thi triển thuật Khống Hồn. Kết quả sẽ là nguyên thần bị xé rách, trực tiếp biến thành người thực vật.
Sở Hưu thi triển được thuật Khống Hồn với Trần Kim Đình chỉ vì đối phương quá kém cỏi, tâm chí cực kỳ yếu ớt, cho nên thuật Khống Hồn này của sẽ không thất bại, cũng không xuất hiện tác dụng phụ.
Nửa ngày sau, khi Sở Hưu nhấc tay ra khỏi dầu Trần Kim Đình, gương mặt Trần Kim Đình đã không còn vẻ hoảng sợ, chỉ còn vẻ kính sợ.
Hắn quỳ sát dưới chân Sở Hưu run lên lẩy bẩy, đó không phải sợ hãi mà là
kính sợ tới Sở Hưu, kính Sở Hưu như thần!
Chương 918 Làm lớn chuyện 1
Thuật Khống Hồn không phải triệt để biến đối phương thành con rối mà là lưu lại dấu ấn không cách nào xóa nhòa trong lòng đối tượng, nhưng người này vẫn còn tư duy bình thường. Thậm chí chỉ cần Sở Hưu không ở bên cạnh, hắn không có bất cứ thay đổi gì so với lúc bình thường.
Sở Hưu ném cho Trần Kim Đình một cái bình nhỏ, Trần Kim Đình lập tức cung kính cất vào trong lòng.
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Cái gì vây?”
“Đoạn Trường Cổ!”
Bình Đoạn Trường Cổ này chính là Đoạn Trường Cổ mà Yến Đình Đình đã hạ độc hại y lúc ở Thần Vũ Môn.
Đoạn Trường Cổ bị Sở Hưu nuốt vào đương nhiên không dùng được nữa, bình Đoạn Trường Cổ này là do đám người Đường Nha quét dọn thi thể, tìm được trên người Yến Đình Đình.
Mặc dù điều kiện sử dụng của thứ này vô cùng hà khắc, có điều một khi dùng được sẽ có tác dụng rất lớn.
Mai Khinh Liên thấy Đoạn Trường Cổ này, có vẻ cũng hiểu Sở Hưu định làm thế nào. Có điều chuyện này càng khiến nàng kinh ngạc, tính cách Sở Hưu còn điên cuồng hơn lúc y chưa thành tông sư võ đạo!
Đúng lúc này có người từ ngoài vào thông báo, nói là Nhậm Thiên Lý tới.
Sở Hưu cười cười, bảo đám người Đường Nha dẫn Trần Kim Đình đi rồi mới cho Nhậm Thiên Lý vào.
Nhậm Thiên Lý nổi giận đùng đùng đi tới tức giận nói: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì vậy? Ta không đồng ý giúp ngươi giao dịch Đại Bi Phú, ngươi bèn bắt sư đệ ta lại, ngươi đang định kết thù không chết không thôi với nhánh của chúng ta à?”
Mới mấy ngày trước thôi Nhậm Thiên Lý từ chối Sở Hưu, kết quả giờ bên phía Trần Kim Đình xảy ra chuyện, có là kẻ ngu cũng biết trong này chắc chắn có vấn đề.
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Nhậm Thiên Lý, nói chuyện phải theo đạo lý, đi ra ngoài hỏi thăm chút xem lúc đó sư đệ nhà ngươi đang làm gì, vì sao bị ta bắt lại?
Sỉ nhục ta trước mặt mọi người thì thôi, còn đánh bị thương Thẩm Phi Ưng công tử của Cự Linh Bang, chẳng lẽ ngươi không biết à?”
Nhìn Nhậm Thiên Lý, gương mặt Sở Hưu lộ vẻ lạnh lùng, giọng trầm trầm nói: “Trần Kim Đình nói giờ Cự Linh Bang làm chó cho ta, hắn nói không sai, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!
Nơi này là Yên Kinh Thành, là địa bàn của Trấn Võ Đường ta, thế nhưng hắn đứng trên địa bàn của ta chửi bới ta, đánh chó của ta!
Nhậm Thiên Lý, vị sư đệ kia của ngươi nghĩ ta tốt tính hay cho rằng ta là kẻ mắt mù tai điếc?”
Nhậm Thiên Lý nghe vậy lập tức im lặng, không còn vẻ vênh váo hung hăng lúc mới vào.
Chuyện này có rất nhiều người chứng kiến, đương nhiên hắn không thể không biết.
Nói thật, hắn đang rất tức giận.
Ngày thường Trần Kim Đình tương đối trầm ổn, sao hôm nay lại bốc đồng như vậy.
Nơi này là Yên Kinh Thành, là địa bàn của Sở Hưu. Thế nhưng ngay dưới mí mắt Sở Hưu hắn lại dám chửi bới như vậy, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Trong quá khứ đúng là Trần Kim Đình thường xuyên tới Yên Kinh Thành, dù sao nơi này có sư huynh hắn là đại tướng quân Trấn Quốc Ngũ Quân, làm chỗ dựa cho hắn.
Nhưng vấn đề là Yên Kinh Thành to lớn này không phải chỉ mình hắn có tiếng nói.
Nghĩ tới đây, Nhậm Thiên Lý không khỏi hòa hoãn lại nói: “Sở Hưu, ta biết ngươi muốn Đại Bi Phú, chuyện này cũng do Trần Kim Đình không đúng. Ngươi thả người ra, ta lấy Đại Bi Phú cho ngươi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tiền trao cháo múc. Muốn người thì đem Đại Bi Phú tới đây đã.”
Nhậm Thiên Lý cắn răng nói: “Đại Bi Phú đang trong tay sư phụ lão nhân gia, ngươi nhất quyết muốn sư phụ ra mặt hay sao?”
Thật ra Nhậm Thiên Lý vốn không muốn nói chuyện này cho Phương Kim Ngô.
Tính cách Phương Kim Ngô không phân rõ phải trái, Trần Kim Đình xảy ra chuyện trong địa bàn của hắn, nếu Phương Kim Ngô biết chuyện này chắc chắn lại nói hắn không chăm sóc cho sư đệ mình.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đồ đệ gây chuyện, sư phụ tới nhận người chẳng hợp tình hợp lý à?”
Nhậm Thiên Lý nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Sở Hưu, ngươi thật sự muốn làm lớn chuyện hay sao? Không thể nể mặt ta chút à?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chuyện này ta chiếm lý, sao ta phải sợ lớn chuyện?
Còn nể mặt à? Nhậm tướng quân, mấy ngày trước cũng ở Phi Phượng Lâu, ngươi có nể mặt ta không?”
“Được được được! Sở Hưu, ngươi làm rất tốt!”
Sắc mặt Nhậm Thiên Lý đổi thành âm trầm, trực tiếp vung tay áo quay người bỏ đi.
Sở Hưu lại chẳng hề sợ hãi, y không sợ Phương Kim Ngô đến, chỉ sợ Phương Kim Ngô không đến.
Nếu Phương Kim Ngô không đến, y còn diễn tiếp màn kịch này thế nào được?
Bên này Nhậm Thiên Lý cau có đi khỏi Trấn Võ Đường, lập tức bị một đám người nhìn thấy, khiến bọn họ xôn xao không thôi.
Yên Kinh Thành chỉ lớn bằng vậy, tin tức Sở Hưu bắt Trần Kim Đình không gạt được người khác.
Bản thân Trần Kim Đình chỉ là hạng tôm tép, nhưng sư phụ hắn lại có lai lịch rất lớn.
Cho nên mọi người đều đang nhìn, nhìn xem rốt cuộc Sở Hưu định xử lý chuyện này ra sao.
Sau đó Nhậm Thiên Lý tới, ai cũng cho rằng Sở Hưu chắc chắn sẽ nể mặt Nhậm Thiên Lý, sau khi Nhậm Thiên Lý lấy ra chút đền bù, y sẽ thả Trần Kim Đình ra. Nhưng không ai ngờ Nhậm Thiên Lý cũng không đòi được người.
Nếu Nhậm Thiên Lý đã thất bại, tiếp theo tới ai ra mặt, chuyện này mọi người đều hiểu.
Trong mấy ngày tiếp theo, bên phía Sở Hưu cũng chẳng yên tĩnh, vài đám người lần lượt tới, đều vì chuyện này.
Người tới đầu tiên lại là Hạng Võ.
Sau khi vào cửa, Sở Hưu không cho người dâng trà lên cho Hạng Võ mà bảo người mang một khay chuối tiêu tới. Hắn biết Hạng Võ thích nhất là thứ này.
Cầm một quả chuối lên, Hạng Võ không ăn mà dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sở Hưu nói: “Ta nói này Sở huynh, lần này ngươi làm vậy có ác quá không? Chẳng phải chỉ là một bộ Đại Bi Phú thôi à, ngươi định kết thù không chết không thôi với nhánh của Phương Kim Ngô à?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Không phải ta muốn kết thù không chết không thôi với nhánh bọn hắn mà là Trần Kim Đình làm việc quá đáng, dám sỉ nhục ta tại Yên Kinh Thành, còn đánh người của ta, thế là có ý gì?”
Hạng Võ cũng gật nhẹ đầu, nói thật nếu hắn gặp phải chuyện như vậy cũng chẳng nhịn nổi.
Đừng nhìn Hạng Võ lúc thường không có gì uy nghiêm, thậm chí còn có vẻ thiếu đứng đắn, nhưng thực tế chỉ có người của Tây Lang Quân chứng kiến bộ dáng của vị tướng quan này khi nổi giận. Lúc đó mới thật sự kinh khủng.
“Hầu gia, lần này ngươi tới đây không phải nói giúp cho tên Trần Kim Đình kia đấy chứ?” Sở Hưu hỏi.
Hạng Võ khoát tay áo nói: “Ta có rảnh đến đâu cũng chẳng ra mặt nói giúp cho hắn, là lão đại bảo ta tới.”
Sở Hưu nheo mắt, y biết Hạng Võ nói lão đại là ai. Người có thể khiến Hạng Võ gọi lão đại chỉ có một, đó là đệ nhất nhân trong quân đội Bắc Yên, đại tướng quân Đông Sơn Quân, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Cuồng Đồ - Bắc Cung Bách Lý.
Người này có thanh danh cực lớn trong quân đội Bắc Yên, nhưng trong mắt triều đình Đông Tề hay Tây Sở lại kinh khủng chẳng khác nào ma thần.
Bắc Cung Bách Lý được người ta gọi là Cuồng Đồ nhưng không thật sự điên cuồng.
Có danh hiệu như vậy là do khi xưa Bắc Cung Bách Lý lãnh binh, hiếu sát thành tính, dưới tay hắn trước nay không có tù binh, một khi kẻ địch chiến bại lập tức giết sạch.
Chương 919 Làm lớn chuyện 2
Cho nên khi Bắc Cung Bách Lý ra tay giết địch, chỉ cần phe địch sa vào thế yếu lập tức tan tác bỏ trốn. Bởi vì một khi bọn họ thua, thứ đang chờ bọn họ chính là một chữ ‘chết’.
Người này sát tính cực nặng, thậm chí nặng tới mức ngay cả Hạng Long cũng không chịu nổi.
Cho nên sau khi chiến tranh giữa Bắc Yên và Đông Tề kết thúc, mặc dù Bắc Cung Bách Lý vẫn luôn lãnh binh, có điều hắn rất ít khi ra khỏi Yên Kinh Thành. Trừ phi có hành động lớn nếu không triều đình Bắc Yên sẽ không phái một đại sát khí như vậy ra mặt, chỉ để hắn bảo hộ Yên Kinh Thành.
“Bắc Cung đại tướng quân có gì căn dặn?”
Hạng Võ ăn một miếng chuối tiêu rồi mới nói: “Tính cách lão đại thật ra rất không thích xen vào việc của người khác, có điều nhiện vụ hiện giờ của hắn đang là thủ hộ Yên Kinh Thành, còn Trấn Võ Đường cũng đang trong Yên Kinh Thành.
Ngươi từng thấy sự kinh khủng của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần rồi đấy, cho nên lão đại chỉ hy vọng các ngươi tốt nhất đừng động thủ trong Yên Kinh Thành. Nếu không một khi lớn chuyện, hắn không thể không ra tay!”
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy nhờ ngài chuyển lời, Bắc Cung tướng quân cứ yên tâm, ta còn chưa tự đại tới mức định so chiêu với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên điều kiện kiên quyết là Phương Kim Ngô kia không hùng hổ ép người.”
Hạng Võ gật đầu nói: “Không có việc gì lớn, lão đại để ta tới thông báo cho ngươi một câu mà thôi, ngươi tự biết là được.”
Nói xong, Hạng Võ đột nhiên nhìn rổ chuối tiêu trên bàn: “Ta nói này, các ngươi chắc không thích ăn cái này đâu nhỉ. Để ta cầm đi nhé, đỡ lãng phí.”
Sở Hưu che đầu khoát tay, ra hiệu Hạng Võ tùy ý.
Người lên tới địa vị cao thường rất cố chấp, tâm chí cực kỳ kiên định.
Còn chỗ cố chấp của Hạng Võ chính là ăn chuối tiêu?
Sau khi Hạng Võ đi khỏi, Sở Hưu lại nghênh đón một người khác, chính là thái giám trong hoàng cung đi ra.
Lão thái giám này mặc áo xanh lá, mái tóc chải chuốt cẩn thận, gương mặt luôn mang nụ cười cứng nhắc, trông rất giả, khiến người ta không rét mà run.
“Ta là Trương Các, làm việc cho đại nội, phụ trách quản lý đám trẻ hầu hạ bệ hạ.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Hóa ra là Trương tổng quản của đại nội, thất kính thất kính.”
Lão thái giám trước mặt tuy nói chuyện khách khí nhưng thực ra cũng là tông sư võ đạo, hơn nữa thân phận còn là tổng quản đại nội, phụ trách quản lý tất cả thái giám trong cung.
Có điều Sở Hưu từng nghe nói trong hoàng cung có vẻ còn có cường giả khác cũng là thái giám, có lẽ còn đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hầu hạ mấy đời đế vương Bắc Yên rồi. Mặc dù hắn không quan tâm tới những chuyện khác nhưng bối phận lại là lớn nhất.
Gương mặt Trương Các không hề thay đổi biểu cảm nói: “Lần này ta tới đây là theo ý của bệ hạ.
Bệ hạ muốn hỏi Sở đại nhân một chút, ân oán giữa ngươi và Phương Kim Ngô kia không cách nào giải quyết ư?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Không phải ân oán giữa ta và hắn, mà là hắn nhất quyết muốn sống mái với ta.
Tên Trần Kim Đình kia sỉ nhục ta làm chó săn cho triều đình. Ta là chó săn cho triều đình, vậy hắn coi triều đình thế nào đây? Như vậy cũng là sỉ nhục triều đình, ta không thể nhẫn nhịn được.”
Trương Các gật đầu nói: “Nếu vậy chỉ cần Sở đại nhân tự biết rõ giới hạn là được. Phương Kim Ngô dù sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nơi này lại là Yên Kinh Thành, bệ hạ không muốn lớn chuyện hơn nữa, gây thêm phiền toái.
Nói xong Trương Các trực tiếp đi khỏi.
Trong thiên hạ ngày nay khi những cường giả đỉnh phong có tên trên Chí Tôn Bảng như Dạ Thiều Nam không tùy tiện xuất thủ, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần đã là cao thủ trong cao thủ.
Một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần có lực phá hoại kinh khủng, đặc biệt là kẻ không có lập trường như Phương Kim Ngô.
Chính vì hắn không có lập trường, chỉ là tán tu, không có thù hận với Ma đạo, có giao hảo với võ lâm Chính đạo, không có uy hiếp với triều đình, cho nên không ai muốn trêu chọc tới hắn, ngược lại lấy lòng đủ kiểu, chỉ mong đối phương đứng về phía mình.
Cho nên giờ Sở Hưu đối đầu với Phương Kim Ngô, những người biết chuyện này đều không coi trọng Sở Hưu, cho rằng y làm vậy là thiếu khôn ngoan.
Nhưng đáng tiếc Sở Hưu vẫn làm như vậy, hơn nữa chuyện này đúng là do tên Trần Kim Đình kia không giữ được mồm miệng, cho nên không ai nói được gì.
Hạng Long cùng Bắc Cung Bách Lý chỉ cho người tới nói một câu, bảo Sở huynh phải chủ ý phân tấc, đừng làm gì quá đáng. Dù sao giờ Sở Hưu đang đứng cùng một chỗ với triều đình, bọn họ không giúp cũng được, nhưng nếu phá rối vậy sẽ thành quá đáng.
Hơn mười ngày sau, ngoài cửa Yên Kinh Thành, Nhậm Thiên Lý không mặc chiến giáp, chỉ khoác trường bào màu vàng lẳng lặng chờ đợi.
Hắn đang đợi Phương Kim Ngô.
Mặc chiến giáp, Nhậm Thiên Lý sẽ là đại tướng quân Bắc Úy Quân. Không mặc chiến giáp, hắn chỉ là đệ tử Phương Kim Ngô.
Rốt cuộc bản thân có thân phận ra sao, chuyện này Nhậm Thiên Lý nhìn rất rõ.
Nửa canh giờ sau, ngoài thành có ba người tới, bóng dáng mỗi người đều như rút ngắn mặt đất, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nhậm Thiên Lý.
Chính giữa là một ông lão tướng mạo nghiêm trạng, mặc áo gấm hoa văn mây trắng, mái tóc bạc trắng chỉ chuốt tỉ mỉ, nhìn bộ dáng có vẻ là loại người cực kỳ nghiêm túc cứng nhắc.
Trên người hắn không có chút khí tức nào, nhưng Nhậm Thiên Lý đứng trước mặt hắn lại bất giác cúi đầu.
Cho dù giờ hắn đã là đại tướng quân Bắc Yên, hắn vẫn không quên sự khắc nghiệt của Phương Kim Ngô khi dạy hắn học võ lúc trước.
Còn bên trái Phương Kim Ngô là một người trung niên có cảnh giới tông sư võ đạo, chính là Hoàng Phủ Duy Minh của Hoàng Phủ thị.
Không phải hắn tới để giúp Phương Kim Ngô đối phó với Sở Hưu mà là tới làm người thuyết phục Sở Hưu, coi như tạo chút áp lực cho Sở Hưu, khiến y thả người.
Đất Bắc Yên chỉ có chừng đó người cao tuổi, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lừa bọn họ bao năm như vậy thật ra đã chết từ lâu.
Trong số những người còn lại, lão tổ Yến Tây Bình Diêu Hoàng Phủ thị có quan hệ không tệ với Phương Kim Ngô.
Cho nên sau khi nghe được chuyện này lão tổ Hoàng Phủ thị cũng phái Hoàng Phủ Duy Minh tới tỏ thái độ.
Một tông sư võ đạo là đủ, chuyện này khá nhỏ, hay nên nói ân tình của Phương Kim Ngô còn chưa đủ khiến lão tổ Hoàng Phủ thị đích thân xuất thủ.
Bên còn lại của Phương Kim Ngô là một lão hòa thượng dáng vẻ già yếu, gương mặt đầy nếp nhăn, mặc tăng bào rách rưới. Mặc dù hắn cũng có thực lực tông sư võ đạo có điều khí tức đã bắt đầu suy yếu, có thể cảm nhận rõ ràng vẻ già nua trong cơ thể gầy gò đó.
Người này là hảo hữu của Phương Kim Ngô, lão tăng Tinh Viễn của Bồ Đề Viện Đại Quang Minh Tự, là cao thủ đời trước của Bồ Đề Viện.
Tịnh Viễn cùng Phương Kim Ngô thật ra là người cùng thế hệ, thậm chí hắn còn nhỏ tuổi hơn Phương Kim Ngô.
Có điều hắn không phải cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho nên giờ dáng vẻ đã rất già rất yếu, nhìn qua thậm chí còn già hơn Phương Kim Ngô.
Trong Đại Quang Minh Tự, những võ giả tuổi thọ sắp cạn sẽ lựa chọn bế quan tu luyện, mỗi ngày chỉ làm hai chuyện, một là chỉ đạo một số đệ tử vô cùng nhập một, hai là đọc kinh phật, biên soạn chỉnh lý lại võ công.
Chương 920 Đòi người
Trong bầu không khí yên tĩnh bình hòa đó, tông sư võ đạo Đại Quang Minh Tự khi tuổi tác đã cao thường đều sống hết tuổi thọ chết già. Bọn họ còn sống lâu hơn những tông sư võ đạo của môn phái khác nhiều.
Cũng như Tịnh Viễn lúc này, tuổi thọ hắn đã gần ba trăm.
Mặc dù trên lý luận, tông sư võ đạo có thể sống tới ba trăm tuổi, có điều đại đa số mọi người đều bị vết thương cũ tái phát hay thân thể khi luyện công có thương tích ngầm gì đó, sống kém hơn con số này nhiều. Còn tông sư võ đạo của Đại Quang Minh Tự có gần nửa là sống được tới lúc hao hết tuổi thọ.
Tịnh Viễn đã hơn mười năm chưa từng bước ra khỏi Đại Quang Minh Tự một bước, nhưng lần này lão bằng hữu tới mời, Tịnh Viễn cũng đồng ý phá lệ một lần.
Có điều Tịnh Viễn không mang thân phận Đại Quang Minh Tự tới uy hiếp Sở Hưu, hắn chỉ muốn làm người hòa giải mà thôi, để hai bên cùng tỉnh táo lại.
Hắn biết tính tình Phương Kim Ngô không tốt, cũng nghe nói Sở Hưu ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Cho nên hắn chỉ muốn khuyên nhủ đối phương, cố gắng khiến Sở Hưu không ra tay giết người. Hắn không muốn lão bằng hữu của mình gặp cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Tham kiến sư phụ, Tịnh Viễn tiền bối, Hoàng Phủ huynh, không ngờ mọi người đều tới.”
Nhậm Thiên Lý cung kính chào hỏi một lượt, có điều không đợi hắn nói tiếp, Phương Kim Ngô đã hừ lạnh một tiếng: “Kém cỏi!
Tên đại tướng quân nhà ngươi càng lúc càng chẳng ra gì, lúc trước chẳng phải ngươi nói với ta ngươi có quyền thế nhường nào trong quân đội Bắc Yên. Thế nhưng giờ thậm chí không bảo vệ được sư đệ của mình, ngươi làm cái chức đại tướng quân này còn ra cái gì nữa?”
Nhậm Thiên Lý nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng. Hắn biết sư phụ mình trước nay không chịu nói lý.
Có điều Nhậm Thiên Lý vẫn rất thận trọng giải thích: “Sư phụ, không phải con không muốn cứu sư đệ mà là khi đó con không cách nào cứu được!
Trong Trấn Võ Đường của Sở Hưu có hắn cùng Xích Diện Thiên Vương - Bàng Hổ của Kỳ Liên Trại, còn cả Mai Khinh Liên thánh nữ Âm Ma Tông. Ba vị tông sư võ đạo ở đó, con không thể trắng trợn cướp người về được.
Huống chi Trấn Võ Đường là do bệ hạ đích thân quyết định thành lập, địa vị không dưới Trấn Quốc Ngũ Quân của. Con không thể lệnh bọn họ binh lính ra tay với Sở Hưu được. Nếu thật sự đối chọi sẽ thành triều đình Bắc Yên tự giết lẫn nhau, bệ hạ sẽ không thích.”
Phương Kim Ngô lại hừ lạnh một tiếng nói: “Ngại cái ngày sợ cái kia. Ngươi làm đại tướng quân như vậy rõ là uất ức, chẳng bằng về Không Sơn Cốc bế quan tu võ với ta!”
Nhậm Thiên Lý bị Phương Kim Ngô nói vậy cũng không dám nhiều lời nhưng trong lòng càng lúc càng uất ức.
Rõ ràng là tên Trần Kim Đình kia không giữ được mồm miệng, sao sư phụ lại chỉ mắng mình?
Hơn nữa muốn Nhậm Thiên Lý về Không Sơn Cốc càng là chuyện không thể.
Đại trượng phu sinh ra trên thế gian, ai chẳng cầu danh lợi.
Trong triều đình Bắc Yên, hắn là đại tướng quân được vạn người kính ngưỡng, thống lĩnh Bắc Úy Quân, uy phong vô cùng, không ai sánh nổi.
Mặc dù trở về Không Sơn Cốc, hắn có nhiều thời gian tu luyện hơn, có thể tránh chuyện mâu thuẫn lục đục nội bộ, tập trung luyện võ. Nhưng Nhậm Thiên Lý không muốn sống kiểu khổ tu đó nữa.
Tinh Viễn bên cạnh khuyên nhủ: “Phương huynh, chuyện đã tới nhước này rồi, ngươi có răn dạy Nhậm tướng quân cũng vô dụng. Mau mau tới Trấn Võ Đường dẫn người về, tránh xảy ra chuyện!”
Nghe Tịnh Viễn nói vậy, Phương Kim Ngô mới hừ lạnh một tiếng nói: “Dẫn ta tới Trấn Võ Đường!”
Nhậm Thiên Lý thở dài một tiếng, lập tức dẫn đám người Phương Kim Ngô tới Trấn Võ Đường.
Thời gian này Sở Hưu và nhánh của Phương Kim Ngô mâu thuẫn rất lớn, cho dù trong Yên Kinh Thành không ai không biết mặt Phương Kim Ngô; nhưng có thể khiến Nhậm Thiên Lý đại tướng quân Bắc Úy Quân đích thân dẫn đường, ngoài Phương Kim Ngô còn ai vào đây nữa?
Đám người lập tức xốc lại tinh thần, đi theo sau lưng bốn người kia tới Trấn Võ Đường.
Lúc này trong Trấn Võ Đường, Sở Hưu cũng nhận được tin, đã sớm đứng chờ.
Không tới nửa khắc sau, bên ngoài có uy áp cường đại đánh tới, bầu trời phủ đầy mây đen, thậm chí sấm chớp đùng đùng vô cùng kinh khủng.
Phương Kim Ngô đứng ngoài Trấn Võ Đường, sắc mặt âm trầm chẳng khác nào sắc trời bên trên.
Những người xung quanh chưa từng thấy cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đều lao nhao cảm thán.
Chỉ một suy nghĩ thôi cũng ảnh hưởng tới khí hậu thời tiết xung quanh, uy thế này quả thật thần kỳ.
Nhìn cánh cửa Trấn Võ Đường đóng chặt, gương mặt Phương Kim Ngô lộ vẻ tức giận.
Hắn dám chắc Sở Hưu đã biết hắn tới, thế nhưng y thậm chí không buồn mở cửa. Thái độ ngó lơ này khiến Phương Kim Ngô hết sức phẫn nộ.
Hắn tiến tới một bước, chấn động vô hình lan tràn, ập thẳng về phía cửa lớn
của Trấn Võ Đường.
Mắt thấy cửa lớn Trấn Võ Đường sắp bị đánh nát, cửa đột nhiên bật mở, một luồng đao mang dẫn theo ma khí ngất trời ầm ầm hạ xuống, hoàn toàn ngăn cản chấn động kia.
Sở Hưu bước ra ngoài cửa, cười lạnh nói: “Phương lão tiền bối thật nóng tính, ngươi tới nhà người ta làm khách lại gõ cửa như vậy à?”
Phương Kim Ngô lạnh lùng nói: “Làm khách? Ta không tới làm khách cái quái gì cả. Sở Hưu, ngươi bắt đệ tử của ta, còn ép lão phu đích thân tới đây, chẳng lẽ ngươi nghĩ lão phu tốt tính như vậy à?”
Sở Hưu lạnh nhật đáp: “Phương lão tiền bối, gọi ngươi một tiếng tiền bối là do tuổi tác và bối phận của ngươi, nhưng ngươi đừng có mà quá đáng!
Tên đệ tử kia của ngươi làm việc gì chẳng lẽ ngươi không biết ta? Chẳng những nhục mạ ta trước mặt mọi người ngay trong Yên Kinh Thành, còn đánh bị thương thủ hạ của ta. Có còn coi vương pháp ra gì không, có còn làm theo quy củ không?”
Phương Kim Ngô sắc mặt lạnh lẽo nói: “Đệ tử ta làm sai tự có ta dạy dỗ, một tên tiểu bối như ngươi lại muốn ta đích thân tới nhận ngươi, đúng là to gan tới không giới hạn. Bảo Ngụy Thư Nhai tới còn tạm được!”
Phương Kim Ngô thật ra không phẫn nộ chuyện Sở Hưu Sở Hưu bắt Trần Kim Đình. Hắn tức giận việc Sở Hưu to gan tới mức muốn mình đích thân tới nhận người.
Thân là võ giả thế hệ trước, thật ra tính cách Phương Kim Ngô cực kỳ cứng nhắc. Hắn thấy Sở Hưu có nổi danh hơn nữa thì đã sao? Vẫn chỉ là một tiểu bối vừa vào đời mà thôi.
Trong nhánh Ẩn Ma chỉ có Ngụy Thư Nhai mới có tư cách ngang hàng với hắn.
Thậm chí đừng nói Sở Hưu, ngay cả Bắc Cung Bách Lý đệ nhất nhân trong quân đội Bắc Yên, hắn cũng không để trong mắt.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù thực lực Bắc Cung Bách Lý rất cường đại, nhưng tuổi tác không lớn, tối thiểu vẫn là tiểu bối so với Phương Kim Ngô.
Hành động lấy tuổi ra dọa, cho rằng bối phận của mình có thể miệt thị tất cả võ giả này cũng không hiếm thấy trên giang hồ. Được người ta tâng bốc đã lâu bèn cho rằng ai ai cũng phải nể mặt lão tiền bối là hắn. Còn giờ gặp phải kẻ không chịu nể mặt như Sở Hưu, đương nhiên hắn sẽ thấy tức giận.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Lá gan của ta lớn? Xem ra Phương lão tiền bối vẫn chưa hiểu rõ ta rồi.
Hôm nay ta bảo ngươi tới nhận người chứ không phải đến cãi nhau. Nếu Phương lão tiền bối ngươi không muốn nhận lại đồ đệ. Vậy được, giờ ta làm thịt hắn, cho hắn xuống dưới kia trước đợi lão tiền bối ngươi.”