Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816 Tiến thoái lưỡng nan 1

Phương Thất Thiếu ngăn trước người Bạch Tiềm cũng xoắn xuýt không thôi.

Hắn không có nhiều bằng hữu, Sở Hưu coi như một người, cho nên Phương Thất Thiếu thật sự không muốn Sở Hưu có xung đột gì với Kiếm Vương Thành.

Nếu môn phái nhỏ có đệ tử thực lực như Phương Thất Thiếu, vậy chắc chắn Phương Thất Thiếu nói gì cũng theo, chút ân oán nhỏ đó hoàn toàn có thể bỏ qua.

Nhưng Kiếm Vương Thành là tông môn cấp bậc ra sao? Một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, độc bá đất Tây Mạc hơn ngàn năm, thậm chí có thực lực tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái, trong môn phái có vô số cao thủ. Đối với tông môn như Kiếm Vương Thành, thể diện hết sức quan trọng.

Trong một số chuyện nhỏ, Kiếm Vương Thành có thể làm theo ý Phương Thất Thiếu. Nhưng khi chuyện liên quan tới thể diện của Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu có nói gì đi nữa cũng không mấy tác dụng.

Kiếm Vương Thành phạt cấm túc Phương Thất Thiếu thật ra cũng là sợ hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không ngờ Phương Thất Thiếu vẫn tới.

Nhìn Bạch Tiềm, Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Thủ tọa, chuyện đúng sai ta tạm không nói, giờ ngươi động thủ với Sở huynh, vạn nhất lần này Sở huynh không chết tương lai chắc chắn sẽ là đại địch của Kiếm Vương Thành chúng ta.

Ta rất không hiểu chuyện này, vì cái gọi là thể diện mà gây ra một kẻ thù lớn trong tương lai như vậy, có đáng hay không?

Thực lực và tiềm lực Sở Hưu ra sao ngươi cũng thấy rồi đó. Bất luận làm bằng hữu hay làm kẻ địch, ta dám nói thành tựu trong tương lai của hắn sẽ không kém gì Tịch Vân Tử.”

Bạch Tiềm lạnh lùng nói: “Thế thì sao? Vừa rồi nếu không có ngươi cản, Sở Hưu đã chết rồi, làm gì có tương lai?”

Phương Thất Thiếu cười khổ một tiếng nói: “Sở huynh sẽ không chết, thủ tọa, ngươi thu tay lại đi, coi như nể mặt ta được không?”

Người khác không biết Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nhưng Phương Thất Thiếu cũng tu luyện Nhân Quả Kiếm Đạo, đương nhiên biết.

Một kiếm vừa rồi cho dù hắn không ra tay ngăn cản, Sở Hưu cũng có thể dùng công pháp nhân quả kỳ dị kia né tránh.

Trước đó Phương Thất Thiếu chủ động ra tay ngăn cản chẳng qua chỉ là để tạo một nấc thang mà thôi. Hắn giúp Sở Hưu ngăn cản Bạch Tiềm, chuyện này qua đi, tương lai Kiếm Vương Thành cũng bớt đi một đại địch.

Mặc dù bình thường Phương Thất Thiếu không đứng đắn nhưng không nghĩa là hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Chỉ có điều giờ xem ra Bạch Tiềm không nghe theo lời khuyên của hắn, còn

tưởng hắn cố tình giúp Sở Hưu. Thật ra người Phương Thất Thiếu muốn giúp cũng là Kiếm Vương Thành!

Tu luyện Nhân Quả Kiếm Đạo một thời gian dài như vậy, mặc dù Phương Thất Thiếu không hiểu thiên cơ bói toán nhưng lại có một chút cảm ngộ mơ hồ đối với nhân quả, hay nên nói đó là một cảm giác hết sức kỳ dị.

Hắn có thể cảm nhận được, nếu Kiếm Vương Thành thật sự kết thù không chết không thôi với Sở Hưu, vậy tương lai hậu quả của Kiếm Vương Thành sẽ không tốt.

Bạch Tiềm khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói: “Thất Thiếu, chuyện bình thường ta có thể làm theo ý ngươi. Cho dù ngươi lén đem phôi kiếm của Hình Kiếm Đường ra ngoài đổi lấy rượu uống ta cũng không trừng phạt ngươi.

Nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của Kiếm Vương Thành, không phải chuyện ngươi có thể nhúng tay vào.

Bất luận ta hay những trưởng bối khác trong Kiếm Vương Thành đều không ép ngươi động thủ với Sở Hưu, đó là vì chúng ta nghĩ tới thể diện của ngươi, không muốn ngươi lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Nhưng chính ngươi lại không biết điều!”

Lời này của Bạch Tiềm đã rất nặng, chí ít qua bao năm như vậy, trưởng bối sư môn của Kiếm Vương Thành răn dạy Phương Thất Thiếu chỉ là tức hắn gây chuyện mà thôi, chưa bao giờ nói nặng đến vậy.

Lúc này Sở Hưu cũng lắc đầu nói: “Phương huynh, tránh ra đi, tông môn là tông môn, ngươi là ngươi. Thù hận nhân quả giữa ta và Kiếm Vương Thành tự có ta và Kiếm Vương Thành giải quyết. Ngươi không cần nhúng tay vào.

Huống hồ ngươi cũng thấy tình hình rồi đấy. Giờ số người muốn giết ta rất nhiều, bớt một Bạch Tiềm cũng chẳng ít!”

Nói thật Phương Thất Thiếu làm được tới mức này, Sở Hưu cũng rất cảm động.

Trên giang hồ phần lớn ngươi tuy có nhiều bằng hữu, nhiều huynh đệ nhưng thực tế trừ võ giả tán tu, phần lớn mọi người chỉ coi trọng tông môn hay gia tộc.

Phương Thất Thiếu bị kẹp giữa y và tông môn, nhưng không lựa chọn đứng về phía tông môn coi y là địch đã rất không tệ rồi. Giờ Phương Thất Thiếu lại có thể đứng ra nói chuyện giúp cho y, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Phương Thất Thiếu lắc đầu, không nói gì với Sở Hưu, chỉ hít một hơi thật sâu rồi nói với Bạch Tiềm: “Thủ tọa, nếu ngươi muốn thay Kiếm Vương Thành tìm lại thể diện, vậy được, thể diện này để ta kiếm lại.

Sở huynh giết đệ tử thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành, vị trưởng bối Kiếm Vương Thành như ngươi xuất thủ, còn cùng những người khác vây công Sở huynh. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến đám người giang hồ kia nói Kiếm Vương Thành chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không tuân thủ quy củ.”

Nói xong, Phương Thất Thiếu còn liếc sang đám người Vương Song Quân một cái nói: “Những kẻ khác không biết xấu hổ, nhưng Kiếm Vương Thành ta biết.”

Gương mặt Vương Song Quân lộ vẻ giận dữ, ngay cả Si Kiến vẫn luôn mỉm cười lúc này nét cười cũng vụt tắt, chỉ có điều hắn không dám nói thêm điều gì.

Vương Song Quân chỉ là tán tu, cho dù là người của thái tử nhưng không có nghĩa hắn là người của triều đình Đông Tề!

Bản thân Si Kiến có thực lực không tệ nhưng Đại Bàn Nhược Tự của hắn không sánh được với Kiếm Vương Thành, thậm chí không bằng bất cứ đường nào trong Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành.

Cho dù Phương Thất Thiếu mỉa mai ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không dám nói gì. Ngược lại Thẩm Bạch cảm thấy không quan tâm.

Sau khi Thẩm Bạch xuất quan, thấy được thói đời ấm lạnh ra sao, lại chứng kiến cái chết của sư phụ, tâm tính của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Nếu đổi thành Thẩm Bạch trước kia sau khi xuất quan chắc chắn sẽ tới tìm Sở Hưu báo thù, giao chiến công bằng một đối một, giết chết y rửa sạch sỉ nhục năm xưa.

Còn giờ Thẩm Bạch chỉ nhìn kết quả, mặc kệ quá trình. Chỉ cần giết chết Sở Hưu, giương oai cho Thương Lan Kiếm Tông, hắn cũng không ngại vây công Sở Hưu.

Bạch Tiềm cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Phương Thất Thiếu trầm giọng nói: “Ta sẽ một mình đánh với Sở huynh một trận. Bất luận thắng bại ra sao, chuyện này xem như kết thúc.”

Bạch Tiềm cau mày nói: “Ngươi định nương tay?”

Phương Thất Thiếu sắc mặt nghiêm túc nói: “Thủ tọa yên tâm, ta sẽ không nương tay trong chuyện này. Nếu ta lưu thủ chút nào, chẳng lẽ thủ tọa ngươi còn không nhận ra hay sao?”

Thấy bộ dáng này của Phương Thất Thiếu, Bạch Tiềm bèn gật đầu nói: “Được, vậy làm theo ý ngươi.”

Thật ra Bạch Tiềm vẫn muốn trực tiếp xuất thủ, giết chết Sở Hưu.

Không phải hắn không quan tâm tới lời chê bai ỷ lớn hiếp nhỏ, mà trong tình huống hiện tại không ai coi Sở Hưu là võ giả tiểu bối.

Có điều giờ xem ý Phương Thất Thiếu, nếu mình kiên quyết xuất thủ, không biết được hắn sẽ gây chuyện gì nữa, thôi cứ làm theo lời hắn.

Trong Kiếm Vương Thành, Bạch Tiềm nhìn Phương Thất Thiếu lớn lên, biết tính cách Phương Thất Thiếu ra sao.
Chương 817 Tiến thoái lưỡng nan 2

Mặc dù nhìn bề ngoài, Phương Thất Thiếu suốt ngày cười toe toét, không ra thể thống gì. Thậm chí trong Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu chẳng có chút uy nghiêm của đại sư huynh, nhưng một khi hắn nghiêm túc lại cứng đầu tới cực hạn, chín con trâu cũng chẳng kéo về nổi.

Đám người Vương Song Quân nhíu mày, Phương Thất Thiếu muốn một chọi một với Sở Hưu? Có điều chuyện này không quan trọng, mục tiêu của bọn hắn là giết Sở Hưu, hủy diệt Quan Trung Hình Đường. Tạm thời không giết Sở Hưu cũng chẳng sao, đi giết người khác là được.

Cho nên đám người Vương Song Quân bất giác nhìn sang phía bọn Chử Vô Kỵ, định ra tay.

Có điều lúc này, Phương Thất Thiếu lại đột nhiên nói: “Thủ tọa, giúp ta ngăn cản mấy người bọn họ.

Nói công bằng là nhất định phải công bằng. Ta ở đây ngăn chặn Sở Hưu một chọi một, nếu bọn họ lại đi đối phó với người khác khiến Sở huynh phân tâm, vậy chẳng phải ta thành đồng lõa ư? Như thế là không công bằng.”

Bạch Tiềm chẳng để tâm gật đầu.

Lập trường của Kiếm Vương Thành vốn không kiên định, từ đầu Kiếm Vương Thành tới không phải vì trừ ma vệ đạo gì, hắn tới chẳng qua là để giải quyết ân oán cá nhân mà thôi.

Chuyện sống chết của những người khác trong nhánh Ẩn Ma với sự tồn tại của Quan Trung Hình Đường chấp sự liên quan gì tới Kiếm Vương Thành? Kiếm Vương Thành không quan tâm.

Vương Song Quân tức giận nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi làm vậy chẳng phải bá đạo quá mức rồi à? Các ngươi không đi giết Sở Hưu, còn không cho phép chúng ta diệt trừ đám hung đồ Ma đạo khác à?”

Bạch Tiềm cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành ta bá đạo đấy, chẳng lẽ giờ các ngươi mới biết à? Nếu chư vị nghĩ mình có thực lực khiêu chiến Kiếm Vương Thành, vậy được, ta sẽ phụng bồi.

Vừa rồi Sở Hưu lấy một địch ba, ta cũng muốn thử một chút xem cảm giác lấy một địch ba ra sao!”

Vương Song Quân cùng Si Kiến đều giận tới mặt mũi đỏ bừng.

Bạch Tiềm thân là thủ tọa Kiếm Vương Thành, thực lực đương nhiên không yếu, nhưng bọn họ đâu phải hạng vô danh, chưa chắc không đánh nổi hắn.

Nhưng đối phương lại đem Kiếm Vương Thành ra dọa, đúng là không cần thể diện. Thế nhưng bọn họ quả thật không dám khiêu khích Kiếm Vương Thành.

Phương Thất Thiếu quay người lại nhìn Sở Hưu, thở dài một tiếng, có điều sau đó gương mặt lại lộ vẻ tươi cười: “Sở huynh, ngươi có biết không? Thật ra ta đã muốn giao thủ với ngươi từ lâu rồi. Dù sao trên giang hồ người tu luyện đạo nhân quả tới cảnh giới như hai ta thật ra rất hiếm.

Ta cùng tên Lý Phi Liêm không quen không biết, hơn nữa phi đao của hắn rời vỏ là muốn đoạt mạng người.

Nhưng ta với ngươi lại quá quen thân, bình thường không tiện động thủ, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội.”

Phương Thất Thiếu rút trường kiếm của mình ra, thần sắc nghiêm túc nhìn Sở Hưu nói: “Sở huynh, lần này ta sẽ không lưu thủ.”

Thiên Ma Vũ được Sở Hưu cầm trong tay, y trầm giọng nói: “Ta cũng thế.”

Lòng háo thắng ai ai cũng có. Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu quả thật là bằng hữu nhưng không nghĩa là giữa bằng hữu với nhau không có chuyện so đo mạnh yếu.

Những bằng hữu có thực lực chênh lệch quá xa với Sở Hưu như Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu còn chịu phục Sở Hưu, nhưng Phương Thất Thiếu lại khác.

Sở Hưu có thể có thực lực như hiện tại, Phương Thất Thiếu vui thay cho y. Nhưng Phương Thất Thiếu cũng không nghĩ rằng mình yếu hơn Sở Hưu.

Trường kiếm đâm ra, thế đao của Phương Thất Thiếu nhìn như nhẹ nhàng nhưng mỗi lần rung động lại như phù hợp với một quy luật nào đó của thiên địa.

Trường kiếm điểm nhẹ, chỉ chớp mắt Sở Hưu đã cảm thấy quanh người bị khóa chặt, giữa thiên địa vạn vật đều là kiếm. bất luận y xuất thủ từ phương hướng này, thế đao cũng sẽ trút xuống như cuồng phong vũ bão.

Một thời gian dài không gặp, kiếm đạo của Phương Thất Thiếu đã tiến thêm một bước!

Sau chuyện Tiểu Phàm Thiên, Phương Thất Thiếu không tiếp tục lưu lãng trên giang hồ nữa mà lựa chọn về Kiếm Vương Thành bế quan.

Tiểu Phàm Thiên là một cơ hội đối với võ giả thế hệ trẻ như Sở Hưu, một cơ hội khiến thực lực tăng mạnh. Không riêng gì Sở Hưu được lợi trong Tiểu Phàm Thiên, Phương Thất Thiếu cũng có không ít thu hoạch.

Thế đao nhập vi, lĩnh ngộ của Phương Thất Thiếu về Nhân Quả Kiếm Đạo không chỉ tăng cường, thứ gia tăng rõ rệt nhất là khả năng điều khiển lực lượng của hắn.

Xung quanh rõ ràng không có bất cứ kiếm khí nào, nhưng chỉ cần Sở Hưu có hành động gì, y sẽ lập tức chìm vào kiếm khí vô biên.

Ngay cả Thẩm Bạch cũng nhìn không chớp mắt quan sát Phương Thất Thiếu xuất thủ, đối với hắn mà nói đây cũng là một lĩnh vực không cách nào chạm tới.

Mặc dù Thẩm Bạch học được Vạn Kiếm Quy Tông nhưng chỉ đạt được tiểu thành. Hắn có thực lực hiện tại đại đa số là nhờ Vạn Kiếm Quy Tông chứ không phải như Phương Thất Thiếu, có lý giải cực hạn đối với kiếm đạo.

Khi Thẩm Bạch còn chưa bước chân vào giang hồ, lúc Sở Hưu bị phế bỏ, Phương Thất Thiếu đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương

Thành. Thậm chí trong toàn bộ giang hồ, xét riêng về kiếm đạo, hắn nói mình là thứ hai thì không ai dám nói mình là đệ nhất.

Giờ khắc này, trong thế hệ trẻ tuổi của kiếm đạo, vẫn không ai vượt qua được hắn!

Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Phương Thất Thiếu, đột nhiên mỉm cười nói: “Phương huynh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nếu thật sự động thủ, tuyệt kỹ của ta trước giờ không phải là Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Ngươi muốn lĩnh giáo Thiên Tử Vọng Khí Thuật của ta, e là phải thất vọng rồi.”

Dứt lời, bàn tay Sở Hưu nhanh chóng kết ấn, ấn pháp Khoái Mạn Cửu Tự Quyết được y liên tiếp kết thành chỉ trong nháy mắt, hệt như tàn ảnh, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Cửu Ấn Hợp Nhất, phật quang vô biên tỏa ra quanh người Sở Hưu, hào quang rực rỡ. Chín đại ấn pháp này như vòng quay không ngừng xoay tròn quanh người Sở Hưu, trực tiếp ép về phía Phương Thất Thiếu!

Chỉ trong chớp mắt, vô số kiếm khí bộc phát giữa thiên địa nhưng đều bị uy lực của Cửu Ấn Hợp Nhất đánh tan.

Trường kiếm của Phương Thất Thiếu điểm nhẹ, mỗi chiêu kiếm đều khóa chặt vào điểm yếu nhất trong ấn pháp của Sở Hưu, nhân quả tạo ra, mỗi kiếm đều phá tan một ấn pháp.

Chín ấn cùng đánh ra, Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu cũng được thi triển tới cực hạn, liên tục đánh tan chín ấn nhưng cánh tay hắn lại khẽ run.

Phương Thất Thiếu kinh hãi nhìn Sở Hưu, giọng điệu bực tức: “Ngươi bắt chước Tông Huyền! Không đúng! Ngươi còn biến thái hơn Tông Huyền!”

Ngày trước Phương Thất Thiếu đứng hạng ba trên Long Hổ Bảng, thật ra đã từng giao thủ với cả Trương Thừa Trinh và Tông Huyền.

Trương Thừa Trinh tạm không nói, tên đó là biến thái trong biến thái, không ngờ lại dùng tốc độ cùng kỹ xảo cực hạn để phá giải Nhân Quả Kiếm Đạo. Có lẽ trên khắp giang hồ này, chỉ mình Trương Thừa Trinh có thể làm được như vậy.

Còn bên phía Tông Huyền, Phương Thất Thiếu cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.

Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu quả thật đâm trúng Tông Huyền, thậm chí Tông Huyền còn lười ngăn cản hay phòng ngự, chỉ dùng hết lực lượng liều mạng, thậm chí dùng thương tích đổi thương tích. Nhưng Phương Thất Thiếu bị đánh tới mức chẳng còn cách nào.

Hắn đâm trúng Tông Huyền một kiếm, có lẽ Tông Huyền không sao, nhưng nếu hắn trúng một đòn Minh Vương Ấn của Tông Huyền, e rằng phải hộc máu đương trường.
Chương 818 Gặp nguy

Lúc này đối mặt với Sở Hưu, Phương Thất Thiếu cũng có cảm giác như vậy, tựa như bản tăng cường của Tông Huyền.

Không riêng gì lực phòng ngự cực kỳ kinh khủng, ngay lực bộc phát cũng cường đại tới cực điểm.

Sở Hưu cười cười, không nói một lời. Chỉ chớp mắt sau phật quang lại hóa thành ma khí ngập trời, Thiên Ma Vũ trong tay y chém ra, hận ý ngập trời, ma thôn thiên hạ!

Sở Hưu đã sắp khống chế hoàn toàn lực lượng của Hận Đao. Ngoại trừ không thể dẫn phát kịch liệt hận ý trong lòng đối phương như Hận Đao, uy lực hầu như không khác gì Hận Đao chân chính nhưng Sở Hưu lại không cần dùng lực lượng tinh thần áp chế, cho nên tiêu hao rất thấp.

Phương Thất Thiếu xuất kiếm đâm ra, chớp mắt hắn như có một loại liên hệ khó hiểu với thế đao của Sở Hưu. Bất luận đao của Sở Hưu chém về phía nào cũng đều bị Phương Thất Thiếu ngăn cản.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Sở Hưu đột nhiên lóe lên thần quang, năng lực Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn. Chỉ trong chớp mắt, trường kiếm của Phương Thất Thiếu chợt ngưng lại, quan hệ nhân quả đã bị Sở Hưu hoàn toàn đảo loạn!

Dùng đạo về nhân quả đối chiến với đạo về nhân quả, đây là phương thức ứng đối tốt nhất.

Kiếm của Phương Thất Thiếu là nhân, đánh lên người Sở Hưu là quả.

Nhưng giờ Sở Hưu lại cưỡng ép nhìn xuyên qua loại nhân quả này, lợi dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật thay đổi nhân quả, trực tiếp ép Phương Thất Thiếu thay đổi thế đao, nhưng lại tiếp tục bị Sở Hưu nhìn thấu.

Cảm giác này đè nén tới cực điểm, nhưng bất luận Sở Hưu hay Phương Thất Thiếu đều được lợi cực lớn.

Lần trước trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu và Phương Thất Thiếu đã từng dùng đạo về nhân quả đọ sức.

Có điều khi đó Sở Hưu yếu hơn Phương Thất Thiếu một chút, cho nên cuối cùng bên được lợi là Sở Hưu. Còn giờ trong trận giao đấu về nhân quả này, hai bên đều được lợi.

Bạch Tiềm cũng thấy cảnh này, khẽ gật đầu.

Hắn mặc kệ Phương Thất Thiếu tới làm gì, chỉ cần Phương Thất Thiếu tiến bộ trong trận chiến lần này, vậy đều là chuyện tốt.

Chỉ có điều những người khác chỉ thấy trận chiến giữa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu cực kỳ mất tự nhiên. Hai người bọn họ thay đổi chiêu thức thậm chí khiến những người đứng ngoài không hiểu nổi, kể cả tông sư võ đạo như Vương Song Quân cùng Si Kiến.

Bọn họ không thể không thừa nhận, tuấn kiệt thế hệ trẻ như Sở Hưu và Phương Thất Thiếu đã nắm giữ vài thứ mà tông sư võ đạo bình thường không hề có.

Loại tuấn kiệt anh tài này một khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tu vi chắc chắn sẽ tăng vọt tận trời!

Doanh Bạch Lộc phía sau cũng cẩn thận quan sát trận chiến, có điều xem một hồi, hắn lại âu sầu thở dài một tiếng.

Trong thế hệ này, trên giang hồ thiên tài tầng tầng lớp lớp, vượt xa các thời đại khác.

Trương Thừa Trinh ngàn năm có một, ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan.

Sở Hưu dùng sức mình mình khuấy động phong vân trên giang hồ.

Tông Huyền chỉ dùng một thức Minh Vương Ấn diễn hóa ra vạn pháp.

Còn đệ nhất nhân trong giới tu thế đao hệ trẻ, Phương Thất Thiếu.

Sinh cùng thời với bọn họ là chuyện may mắn, nhưng cũng là bất hạnh.

Lão quản gia Doanh thị, Phúc bá đứng sau lưng Doanh Bạch Lộc. Hắn nhìn Doanh Bạch Lộc từ nhỏ đến lớn, đương nhiên biết Doanh Bạch Lộc đang nghĩ điều gì.

Phúc bá mỉm cười nói: “Công tử, không cần nhụt chí. Trong thời hưng thịnh của võ đạo thế này ai ai cũng có thể tỏa hào quanh của mình. Lúc này công tử nhìn Sở Hưu và Phương Thất Thiếu, nhưng lại không biết hàng ngàn hàng vạn võ giả trẻ tuổi trong giang hồ cũng đang nhìn công tử đấy.”

Doanh Bạch Lộc cười cười, không nói một lời. Hắn chỉ cảm thán đôi chút mà thôi, Doanh Bạch Lộc hắn không phải người dễ nhụt chí như vậy.

Ngay lúc Sở Hưu và Phương Thất Thiếu đang giao chiến, chiến cuộc sau lưng rốt cuộc cũng xuất hiện biến hóa.

Bạch Tiềm ngăn được ba người Vương Song Quân nhưng không cản được những người khác, càng không khống chế được toàn bộ chiến cuộc.

Chử Vô Kỵ giao thủ với Tịch Vân Tử đã rơi xuống thế hạ phong, không phải vì tu vi của hắn không bằng Tịch Vân Tử mà do lực sát thương của Thuần Dương Kiếm quá lớn.

Dù sao đây cũng là bội kiếm của Lã Tổ năm xưa, Thuần Dương Kiếm đứng hạng năm trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, được Tịch Vân Tử dùng Thuần Dương Cương Khí tinh khiết tới cực điểm điều khiển. Lực lượng trừ ma diệt tà của thanh kiếm này đã được phát huy tới cực hạn.

Có điều bên phía Chử Vô Kỵ còn có thể tạm thời ngăn cản, Lục tiên sinh và Hư Dương Tử cũng đánh ngang tài ngang sức. Nhưng bên phía Liễu Hồng Diệp lại chẳng được lạc quan như vậy.

Trình Đình Sơn thân là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, tu vi căn cơ binh khí cùng thời gian đột phá tông sư võ đạo đều vượt xa Liễu Hồng Diệp. Cho nên Liễu Hồng Diệp ngăn cản được mười chiêu dưới tay Trình Đình Sơn đã rất khó nhọc, cuối cùng hắn bị một chiêu kiếm của Trình Đình Sơn đánh tan binh khí trong tay, bản thân cũng bị kiếm khí làm trọng thương, hộc máu bay ngược ra ngoài.

Còn Trình Đình Sơn thắng thế rồi cũng không lựa chọn đuổi giết Liễu Hồng Diệp mà quay người tấn công về phía Chử Vô Kỵ.

Hắn không nhận ra Liễu Hồng Diệp, chỉ nghĩ rằng Liễu Hồng Diệp là một tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma mới thăng cấp, thực lực rất yếu.

Giết hắn, bất luận thanh danh hay lực ảnh hưởng thực tế đều không lớn. Nếu giết được người có tiếng tăm lừng lẫy trong nhánh Ẩn Ma như Chử Vô Kỵ, mình mới nhận được càng nhiều thanh danh!

Cho nên Trình Đình Sơn trực tiếp xuất kiếm đánh về phía Chử Vô Kỵ, cùng Tịch Vân Tử đẩy vị này vào trong hiểm cảnh.

Trình Đình Sơn đột nhiên nhúng tay như vậy khiến Tịch Vân Tử khẽ cau mày.

Hắn không thích vây công như vậy, có điều Tịch Vân Tử còn không ngu ngốc tới mức vì công bằng mà quay sang đắc tội với Trình Đình Sơn. Hắn chỉ giảm tốc độ tấn công lại mà thôi.

Ở đây, người duy nhất giữ được ưu thế tuyệt đối chỉ có Mai Khinh Liên.

Xá Nữ Đại Pháp của nàng ảnh hưởng tới tinh thần nguyên thần, khi giao thủ cùng Hạ Hầu Trấn, Hạ Hầu Trấn thậm chí bị Xá Nữ Đại Pháp ảnh hướng tới mức không thể ngưng tụ tinh thần, giao chiến cực kỳ bức bối.

Có điều ngay lúc này một bóng người lại xuất hiện sau lưng Mai Khinh Liên. Cương khí cường đại ngưng tụ trong chưởng, trong đó còn kèm theo một lực lượng khí huyết hùng hồn, khắc chế Xá Nữ Đại Pháp mà Mai Khinh Liên thi triển.

Đòn tấn công đột ngột này vượt ngoài dự liệu của Mai Khinh Liên. Mặc dù lúc cảm nhận được lực lượng đó, quanh người nàng bùng lên khói đen lơ lửng, định tránh né; nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi lực lượng của thế chưởng này, bị đánh lui vài bước, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Người vừa đánh lén Mai Khinh Liên chính là Lạc Cửu Niên, lão tổ Lạc gia với sắc mặt hết sức âm trầm.

Lạc Cửu Niên hận Sở Hưu tới thấu xương, chính lão tổ Hoàng Phủ thị mang Lạc Phi Hồng đi, đảo loạn chuyện thông gia giữa Lạc gia và Doanh thị, khiến Lạc gia mất hết thể diện.

Chỉ có điều gừng càng già càng cay, Lạc Cửu Niên cũng biết thực lực của mình e rằng yếu nhất trong số những người này. Mặc dù bối phận của hắn cao, nhưng thực lực lại chẳng ra sao. Cho nên hắn không xuất thủ, còn đám người Mai Khinh Liên cũng không để ý tới.

Bên phía liên minh Đông Tề thật ra có không ít võ giả không xuất thủ, tỷ như Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường, người của Mạc gia, Tề Nguyên Lễ của

Phong Mãn Lâu. Cho nên mọi người cũng vô thức coi nhẹ lão tổ Lạc gia, không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay đánh lén, còn đánh trọng thương Mai Khinh Liên.
Chương 819 Viện quân 1

Sau khi Mai Khinh Liên trọng thương, Chử Vô Kỵ bị vây công rơi vào hiểm cảnh, người dưới trướng Sở Hưu cũng rơi xuống hạ phong. Gương mặt Hạ Hầu Trấn không khỏi nở một nụ cười, tất cả không khác lắm so với dự liệu của hắn.

Thực lực dưới trướng Sở Hưu chỉ có thế, chỗ dựa duy nhất của y là Ngụy Thư Nhai cũng bị thương sau trận chiến với Hư Vân, xem tình thế này hẳn đã trọng thương không ra tay được.

Còn những cường giả nhánh Ẩn Ma ẩn nấp trong bóng tối, Hạ Hầu Trấn cũng chẳng lo lắng gì.

Mọi chuyện đã tới nước này, nhánh Ẩn Ma cùng cường giả tông môn Chính đạo đã đạt thành một loại ăn ý. Hai bên sẽ không vận dụng lực lượng quá lớn, tránh gây ra Đại chiến chính ma quy mô lớn.

Nhìn một điểm mà biết toàn cục, thông qua lực lượng mà Sở Hưu thể hiện mọi người đã có thể biết thực lực nhánh Ẩn Ma rốt cuộc mạnh tới mức nào, đương nhiên không thể đem tất cả lực lượng ra đánh.

Nếu nhánh Ẩn Ma không nhịn được xuất thủ, vậy tức là Sở Hưu không qua được cửa lần này, cũng mang ý nghĩa nhánh Ẩn Ma thực chất vẫn suy yếu. Nếu đã vậy các ngươi cút về trong tối mà sống, những cường giả võ lâm Chính đạo khác cũng sẽ ra tay.

Lúc này bên phía Sở Hưu, y còn đang dùng phương thức giao thủ mất tự nhiên tới cực điểm đánh với Phương Thất Thiếu, ảnh hưởng tới đạo về nhân quả lẫn nhau, gây rối thế công của đối phương.

Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu đều thấy động tĩnh ở hướng khác, Phương Thất Thiếu không nhịn được nói: “Ta nói này Sở huynh. Tốt nhất ngươi thu tay lại, mang người rời khỏi Quan Trung Hình Đường đi. Chỉ cần ngươi trốn vào chỗ tối, võ lâm Chính đạo sẽ không đuổi tận giết tuyệt đâu. Còn tiếp tục như vậy thủ hạ của ngươi sẽ chết sạch đấy.”

Trong ấn tượng của Phương Thất Thiếu, mặc dù Sở Hưu làm việc cực đoan tàn nhẫn nhưng y đối đãi với người mình vẫn không tệ.

Thế nhưng giờ Sở Hưu lại khư khư cố chấp, theo Phương Thất Thiếu là rất thiếu khôn ngoan.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Thu tay ư? Đã đến nước này rồi làm sao thu tay lại được? Huống hồ người của ta đâu đã đến!”

Phương Thất Thiếu sửng sốt, đúng lúc này trận chiến bên kia lại xảy ra biến hóa mới.

Hạ Hầu Trấn đang định liên thủ với Lạc Cửu Niên xử lý triệt để yêu nữ Mai Khinh Liên, nhưng đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên. Khí tức vô cùng cường đại ập tới sau lưng hắn, mang theo ma khí ngập trời, uy thế đó ngay cả Hạ Hầu Trấn cũng phải khiếp sợ.

Ngự Thần Thuật dùng lực lượng nguyên thần dẫn dắt thiên địa, chỉ trong chớp mắt gió lớn bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, tốc độ bộc phát tới cực hạn, né tránh đòn này.

Một tiếng nổ lớn vang lên, sau lưng Hạ Hầu Trấn, một thanh Phương thiên họa kích lớn mang theo ma khí ngập trời đánh lên mặt đất, tạo thành một hố sâu lớn chừng mười thước cùng hàng loạt vết rạn lan ra khắp nơi. Có thể thấy lực lượng của đòn này kinh khủng tới cỡ nào, đánh lên thân thể con người sẽ ra sao.

“Lã Phụng Tiên! Sao lại là ngươi?” Hạ Hầu Trấn không thể tin nổi quát khẽ.

Người vừa xuất thủ chính là Lã Phụng Tiên tay cầm thần binh Vô Song, khí tức trên người đã tăng lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!

Hơn nữa lão tổ Hoàng Phủ thị còn dẫn theo bốn người Thủy Vô Tướng. Thời gian vừa rồi không biết bốn người dùng bí pháp gì, không ngờ đã tăng thực lực lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sơ kỳ.

Mặc dù bọn họ chỉ có bốn người nhưng cả bốn đều là cường giả thời thượng cổ, thực lực khoảng Chân Đan cảnh cùng Chân Hỏa Luyện Thần, khả năng khống chế lực lượng vượt xa võ giả cùng cấp. Bốn người vừa gia nhập trận chiến đã giết liền vài võ giả cùng cấp, rất bắt mắt.

Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích, vẫy tay với Sở Hưu, ra hiệu mình không tới quá muộn.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, y biết Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ tới, chẳng qua là tới lúc nào thôi.

Trong Tiểu Phàm Thiên, Lã Phụng Tiên giao chiến với Tông Huyền, cũng kiếm được không ít lợi ích trong đó. thực lực hắn tăng trưởng cũng hết sức rõ ràng. Chí ít lúc này hắn sử dụng thần binh Vô Song đã không tiêu hao nhiều như lúc trước.

Hạ Hầu Trấn nhìn Lã Phụng Tiên quát khẽ: “Lã Phụng Tiên! Ngươi biết thân phận thật của Sở Hưu là gì rồi đấy, hắn đang lừa ngươi! Mặc dù ngươi là bạn tốt của hắn, nhưng ngươi đâu phải người trong Ma đạo, cần gì lội vào vũng nước đục này giúp hắn? Ngươi có biết nếu hôm nay ngươi đứng về phía Sở Hưu, ngày sau ngươi sẽ đứng đối lập với toàn bộ võ lâm Chính đạo trên giang hồ không?”

Lã Phụng Tiên không quan tâm lắc đầu nói: “Ta đã đoán ra thân phận Sở huynh từ lâu rồi. Còn đứng đối lập với toàn bộ võ lâm Chính đạo ư? Hình như trước giờ ta chưa từng đứng về phía võ lâm Chính đạo. Đừng nhiều lời, bên phía Sở huynh tình thế nguy cấp, ta không thể để các ngươi tiếp tục làm càn nữa. Tại hạ cũng muốn lĩnh giáo Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị từ lâu rồi!”

Dứt lời, Lã Phụng Tiên trực tiếp lao thẳng về phía Hạ Hầu Trấn, Phương thiên họa kích Vô Song trong tay mang theo ma khí ngút trời chém ra, uy thế vô cùng cường đại.

Đối đầu với Lã Phụng Tiên, Hạ Hầu Trấn cũng rất đau đầu.

Trong thế hệ trẻ trên giang hồ, Lã Phụng Tiên quả thật không bằng đám người Sở Hưu Phương Thất Thiếu, nhưng không nghĩa là Lã Phụng Tiên yếu.

Hắn cũng xuất thân dân dã, dựa vào lực lượng bản thân bước lên Long Hổ Bảng, nhận được truyền thừa Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Lúc này hắn cầm một thanh thần binh cực kỳ hung hãn như Vô Song, uy lực cực kỳ kinh khủng, chọi cứng với tông sư võ đạo có vẻ cũng chẳng khó khăn gì.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đúng là thần dị, nhưng đối mặt với kẻ hoàn toàn dùng lực lượng đấu cứng như vậy, hắn vẫn thấy bất lực.

Còn lần này Lã Phụng Tiên chỉ mang tới bốn người, tuy thực lực không yếu nhưng không cách nào ảnh hưởng tới chiến cuộc.

Có điều thế cũng không sao, nhiều người sẽ tới sau.

Một cô gái thân mặc y phục võ sĩ màu trắng bó sát người, tôn lên dáng vẻ lung linh uyển chuyển, tay cầm trường thương đỏ máu từ xa thúc ngựa tới. Phía sau nàng là đại lượng võ giả, không tới hơn ngàn thì cũng phải vài trăm.

Hơn nữa vài trăm người này hầu như không có kẻ yếu, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Ngoại Cương.

Cô gái áo trắng bừng bừng khí khái này chính là Lạc Phi Hồng.

Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng rời khỏi Lạc gia sáng lập Bất Nhị Cung, cũng tạo được thanh danh trên giang hồ.

Hôm nay nàng giúp Sở Hưu chấp chưởng Cửu Phân Đường, có thanh danh bên phía Sở Hưu duy trì, lại có Mạc Dã Tử âm thầm giúp đỡ nàng. Cửu Phân Đường đã phát triển tới mức ngay chính Sở Hưu cũng không nhận ra.

Lạc Phi Hồng dẫn theo rất nhiều người, mặc dù thực lực không sánh nổi bốn người Thủy Vô Tướng mà Lã Phụng Tiên mang tới, nhưng bên nàng lại đông người.

Có những người của Cửu Phân Đường gia nhập, chiến cuộc lập tức nghịch chuyển, bên khổ sở chống đỡ đã là liên minh Đông Tề.

Nhảy xuống ngựa, Lạc Phi Hồng cầm trường thương đỏ máu Hồng Diên chỉ thẳng vào Lạc Cửu Niên, gương mặt tuyệt mỹ mang nụ cười âm trầm, thứ ẩn chứa trong đó chỉ có sát ý cùng căm ghét.

“Lão tổ tông, lâu lắm rồi không gặp. Ngươi không ngoan ngoãn ngồi trong Lạc gia bế quan đi, chui ra ngoài làm gì? Chán sống rồi, ngại mình chết không đủ nhanh à?”
Chương 820 Viện quân 2

Lạc Cửu Niên cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Lạc Phi Hồng nhưng chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nghiệt chủng!”

Thân là đệ tử Lạc gia, thế nhưung không hề để ý tới lợi ích của Lạc gia, vì tư lợi thậm chí thiếu chút nữa hủy diệt từ đường tổ địa của Lạc gia, khiến cả Lạc gia tổn thất nặng nề. Người như vậy không phải nghiệt chủng thì là gì?

Lạc Phi Hồng cười lạnh một tiếng ồi nói: “Nghiệt chủng? Lạc gia đã hủ bại tới mức như vậy rồi. Lạc Cửu Niên, ngươi thân là lão tổ của Lạc gia, công của ngươi là lớn nhất.

Mặc dù Lạc gia đối xử bất nghĩa với ta, nhưng ta không thể làm chuyện bất nhân với Lạc gia. Diệt trừ ngươi không khéo còn cứu được Lạc gia!”

Dứt lời, Lạc Phi Hồng trực tiếp mang huyết thương Hồng Diên đánh về phía Liễu Công Nguyên.

Sau chuyện Tiểu Phàm Thiên, Lạc Phi Hồng cũng bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Có điều vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã giao thủ với tông sư võ đạo, trên giang hồ này trừ Sở Hưu ra không mấy ai cuồng vọng như vậy. Giờ thêm một, chính là Lạc Phi Hồng.

Mặc dù Liễu Công Nguyên đã già, có điều tông sư võ đạo dẫu sao vẫn là tông sư võ đạo. Lạc Phi Hồng vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã ra tay giao chiến với hắn, quả thật quá nguy hiểm.

Lã Phụng Tiên đưa mắt ra hiệu cho hai người Thủy Vô Tướng và Viêm Xích Tiêu, âm thầm truyền âm cho bọn họ, nhờ bọn họ bảo vệ cho Lạc Phi Hồng.

Hai người kia mặc dù giờ cũng chỉ là Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều bọn họ dù sao cũng từng có thực lực cường đại, có vô số bí pháp trên tay, trong thời khắc mấu chốt giúp đỡ Lạc Phi Hồng một chút, muốn bảo vệ tính mạng nàng cũng không khó khăn gì.

Giữa đám người, Mạc Thiên Lâm thật ra cũng có mặt, nhưng hắn không có mặt mũi tới gặp Sở Hưu.

Như Lã Phụng Tiên, Lạc Phi Hồng ra tay giúp đỡ Sở Hưu, còn hắn thân là bằng hữu nhưng phải đứng đối lập với Sở Hưu. Thậm chí không thể làm như Phương Thất Thiếu, thay đổi kế hoạch của Bạch Tiềm. Chuyện này khiến Mạc Thiên Lâm hết sức hổ thẹn.

Lúc này chứng kiến trận chiến bên dưới, Mạc Thiên Lâm không nhịn được nói với một ông lão thân hình thẳng tắp, khí thế bất phàm: “Lão tổ, ngài cũng thấy thực lực của Sở huynh rồi đấy. Chỉ cần lần này hắn không chết, tương lai chắc chắn bay tận chín tầng trời!

Mạc gia ta vốn là trung lập, cần gì nghe lệnh của Hạ Hầu thị, ra tay với Quan Trung Hình Đường? Lão tổ, nếu giờ ngươi giúp Sở Hưu sẽ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chắc chắn sẽ nhận được hảo cảm của nhánh Ẩn Ma!”

Lão tổ Mạc gia, Mạc Thành Danh, thật ra không quá già. Mặc dù đã qua thời tráng niên nhưng khí huyết hắn còn chưa suy sút quy mô lớn, cho nên trong vẫn rất trẻ, vẻ ngoài mới năm mươi.

Lúc này nghe Mạc Thiên Lâm nói vậy, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Thiên Lâm, ta hiểu ý ngươi. Ngươi cùng Sở Hưu là bạn tốt nên muốn Mạc gia ta ra tay giúp Sở Hưu. Nhưng có một số việc ngươi không thể tùy tiện làm được.

Người trong giang hồ làm việc không theo ý mình. Tất cả mọi chuyện đều phải đặt gia tộc lên trên hết. Tình hình trước mắt còn chưa sáng tỏ, việc ta có thể làm tối đa là không bỏ đá xuống giếng mà thôi.

Ta cũng biết đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là nhận được nhiều lợi ích nhất, nhưng vạn nhất tuyết quá lớn tặng than xong lại khiến mình chết rét, vậy rất không đáng.

Học tập tên hảo hữu Tạ Tiểu Lâu của ngươi đi. Hắn với Sở Hưu cũng có quan hệ không tệ, nhưng Thiên Hạ Minh của Trần Thanh Đế vẫn không xuất thủ.”

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Lão tổ, ngươi sai rồi. Trước đó Tạ Tiểu Lâu đã nói với ta, hắn sẽ không ngồi yên bỏ mặc chuyện này cho nên Trần Thanh Đế nhất định sẽ xuất thủ. Nếu không vì sao giờ bên Tây Sở không có bất cứ thế lực nào tới?”

Mạc Thiên Lâm nói không sai, Tạ Tiểu Lâu vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng chỉ cần hắn công nhận ai là bằng hữu, hắn sẽ đối xử thật tâm với người đó.

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều là bằng hữu của hắn, cho nên Tạ Tiểu Lâu tuy rất ít khi cầu xin Trần Thanh Đế điều gì, lần này rốt cuộc cũng mở miệng.

Đồ đệ đã thỉnh cầu, Trần Thanh Đế không cự tuyệt, hắn chỉ mang theo mình Tạ Tiểu Lâu đi tới con đường bắt buộc phải qua nếu muốn từ Tây Sở sang Quan Trung Hình Đường. Tiếp đó hắn tùy ý dựng một cái lều, ngồi đó uống trà. Uống mấy ngụm lại thấy chưa đã nghiền, Trần Thanh Đế lại lệnh cho Tạ Tiểu Lâu chạy hơn mười dặm tới thị trấn gần đó mua hai vò rượu về.

Cứ thế hai ngày sau, hai nhóm người vừa vặn gặp mặt, trong đó một là người của Cao Lăng Đổng gia, một là Ba Sơn Kiếm Phái.

Cao Lăng Đổng gia là do hồi Khai Sơn Tế kết thù kết oán với Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên. Còn Ba Sơn Kiếm Phái thù hận với Sở Hưu càng lớn, lần trước Sở Hưu đã đánh tới cửa Ba Sơn Kiếm Phái, thiếu chút nữa giết chết Trần Kiếm Không.

Cho nên lần này nghe được tin Sở Hưu gặp nạn, Cao Lăng Đổng gia cùng Ba Sơn Kiếm Phái không có lý do gì không bỏ đá xuống giếng.

Trước đó bọn họ không hề liên lạc, lần này gặp mặt cũng là tình cờ.

Có điều hai bên đã gặp, thương thảo xong, lập tức dẫn người định liên thủ tới Quan Trung Hình Đường.

Chỉ có điều không đợi bọn họ cao hứng được bao lâu, đã thấy Trần Thanh Đế ngăn giữa đường, đang ngồi trong lều uống rượu.

Ngay khi thấy Trần Thanh Đế, bất luận Đổng Tề Khôn gia chủ Cao Lăng Đổng gia hay Trần Kiếm Không chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, đều đồng loạt biến sắc.

Trong Tây Sở, không ai muốn tiếp xúc với Trần Thanh Đế, bởi vì đây vốn không phải người có thể nói chuyện được!

Trần Thanh Đế cầm bát rượu, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười lạnh một tiếng rồi chỉ vào Đổng Tề Khôn nói: “Ngươi, cút về Cao Lăng!”

Lại chỉ Trần Kiếm Không nói: “Ngươi, cút về Ba Sơn đi!”

Đang trước mặt đại lượng đệ tử Cao Lăng Đổng gia cùng Ba Sơn Kiếm Phái. Trần Thanh Đế trực tiếp bảo bọn họ cút về, hành động sỉ nhục như vậy khiến gương mặt cả hai đỏ bừng, vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám phát tác.

Tính cách Trần Thanh Đế ra sao, bọn họ không lạ gì. Cho dù cả hai người gộp chung lại cũng chẳng đỡ nổi mấy quyền của Trần Thanh Đế!

Thấy hai người còn chưa chịu đi, Trần Thanh Đế nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi cút, các ngươi không nghe thấy ư? Ta không muốn nói lại lần thứ hai!”

Trần Thanh Đế đứng dậy, bước tới một bước, mặt đất vang lên một tiếng nổ lớn, như có động đất dấy lên. Uy thế đó khiến cả Đổng Tề Khôn cùng Trần Kiếm Không cùng tái mặt.

Đổng Tề Khôn không nói hai lời, lập tức dẫn người rút lui.

Khai Sơn Tế, Đổng Tề Khôn đã bị Trần Thanh Đế bóp cổ uy hiếp, nỗi sợ của hắn đối với Trần Thanh Đế là xuất phát từ tận sâu trong lòng.

Trần Thanh Đế là kẻ điên không cố kỵ bất cứ điều gì, hắn thật sự có can đảm ra tay giết hắn!

Chứng kiến Đổng Tề Khôn bỏ đi, Trần Kiếm Không không dám một mình đối mặt với Trần Thanh Đế uy danh chấn động Tây Sở, cũng đành u ám bỏ đi.

Môt câu dọa lui hai tông sư võ đạo, hai thế lực đứng đầu ca dao giang hồ. Uy thế của Trần Thanh Đế quả thật kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK