Sở Hưu cũng chẳng muốn nói gì về tâm trạng đắc thế rồi lên mặt của Hạng Xung.
Người trẻ tuổi, kiến thức còn ít, rất bình thường. Sau này lên lên xuống xuống nhiều lần rồi sẽ quen.
Cho nên Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nói: “Chẳng hay điện hạ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Hạng Xung thoải mái ngồi bên trên Sở Hưu, không hề có vẻ chiêu hiền đãi sĩ và thận trọng lúc trước.
Hắn vung tay lên nói: “Sở đại nhân, người nổi tiếng không nói mấy lời mờ ám. Hôm nay hai nhánh Đạo Phật đã vào thành, e là tương lai Trấn Võ Đường sẽ không dễ sống.
Bản cung và Sở đại nhân quen biết đã nhiều năm, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ Sở đại nhân. Nhưng đây là quyết định của phụ hoàng, ta cũng không có cách nào khác.
Nhưng Sở đại nhân yên tâm, chỉ cần ngươi chịu phò tá bản cung, tạm thời giải thể Trấn Võ Đường, gia nhập dưới trướng cung thái tử của ta. Chờ tương lai bản cung kế thừa đại thống, bản cung sẽ nghĩ cách giúp ngươi xây dựng lại Trấn Võ Đường. Hơn nữa bản cung tin thời gian này sẽ không quá dài.
Sở đại nhân, nhớ lại nhiều năm trước ngươi còn trên Long Hổ Bảng, chưa nổi danh giang hồ, bản cung đã muốn mời chào Sở đại nhân, nhưng Sở đại nhân lại cự tuyệt.
Bây giờ Sở đại nhân đã nổi danh giang hồ nhưng bản cung cũng từ một hoàng tử thất thế biến thành người thừa kế Đại Yên. Chẳng hay tới giờ bản cung đã có tư cách mời chào Sở đại nhân chưa?”
Khi Hạng Xung nói câu này, trong lòng đã cực kỳ khoan khoái.
Khi hắn chưa trở thành thái tử, Sở Hưu còn cảm thấy Hạng Xung không tệ.
Vị hoàng tử này bị Hạng Lê chèn ép nên không dính phải tính kiêu căng của hoàng thất, ngược lại có vẻ hào sảng phóng khoáng của giang hồ.
Bởi vì khi đó Hạng Xung rất ưa thích giang hồ, ở Bắc Yên hắn bị Hạng Lê chèn ép, bản thân không thấy được hy vọng. Hắn chỉ hận mình không thể làm một du hiệp trên giang hồ chứ không phải sinh trong gia đình đế vương, ngày ngày phải nơm nớp lo sợ, không thấy được tự do và hy vọng.
Nhưng bây giờ câu nói của Hạng Long đã khiến hắn lật mình, trở thành người thừa kế, người khống chế đế quốc trong tương lai. Chênh lệch này lớn tới mức tâm trạng Hạng Xung thay đổi, thậm chí cả Hạng Long cũng không ngờ lại có biến hóa như vậy.
Bởi vì theo kế hoạch của Hạng Long, Hạng Xung chỉ cần đứng nhìn ba bên Đạo Phật Ma hỗn chiến, tổn thương nguyên khí. Giang Sơn Các phục quốc, trở thành tấm bình phong ngăn cản Đông Tề, còn Hạng Xung chỉ cần yên ổn kế thừa hoàng vị là được.
Ai ngờ bây giờ tâm trạng Hạng Xung đã bành trướng tới mức mời chào Sở Hưu, thậm chí còn đưa ra lời hứa như vậy.
Tâm trạng Hạng Xung đã vặn vẹo, trong suy nghĩ của hắn những kẻ coi thường hắn, gia nhập dưới trướng hoàng huynh Hạng Lê đều là loại đáng ghê tởm. Chờ tới ngày hắn đăng cơ, chắc chắn phải thanh toán với đối phương.
Sở Hưu à, chưa tính là ghê tởm nhưng trước đây hắn mời chào Sở Hưu nhưng bị từ chối. Nó như cây gai đâm vào ngực của hắn, chuyện đó khiến hắn cảm thấy Sở Hưu đang coi thường hắn.
Bây giờ hắn đã trở thành thái tử, còn Sở Hưu lại gặp nguy cơ tứ phía. Lần này mình mời chào y có từ chối nữa không? Có dám từ chối không?
Nhìn Sở Hưu ở bên dưới, gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười. Đó là nụ cười học từ phụ thân Hạng Long của hắn, như đã tính toán kỹ càng mọi chuyện. Chỉ có điều nụ cười này đặt lên mặt Hạng Xung có vẻ không được tự nhiên.
Sở Hưu không tức giận, y chỉ lạnh nhạt nói: “Mấy ngày trước điện hạ được lựa chọn làm thái tử nên hưng phấn quá mức, ngủ mơ quá nhiều rồi à? Chuyện này không hay đâu, sau này Bắc Yên còn cần điện hạ chống đỡ, phải chú ý chăm sóc thân thể.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, nụ cười trên mặt Hạng Xung cứng đờ.
Hắn biết Sở Hưu nói vậy là có ý gì, y đang ám chỉ hắn nằm mơ giữa ban ngày!
Hạng Xung “cạch” một tiếng đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm, nhưng lời đã ra đến miệng mà hắn vẫn nuốt về.
Tuy niềm vui được lên làm thái tử khiến hắn hưng phấn quá mức, nhưng hắn còn chưa tới mức choáng váng.
Hắn không biết tính toán của phụ thân hắn, nhưng sau đó có trưởng bối trong hoàng hộc Hạng thị nói cho hắn.
Thế lực của Sở Hưu đã đáng ngại tới mức Hạng Long không dám trở mặt, cần dẫn hai nhánh Đạo Phật vào liên thủ kiềm chế. Đương nhiên Hạng Xung cũng không có tư cách trở mặt với y, bằng không người mất mặt chính là Hạng Xung.
Cho nên hắn chỉ cố gắng nén cơn thịnh nộ xuống, cười ha hả nói: “Được được được! Sở đại nhân không hổ là Sở đại nhân, chẳng khác nào Sở đại nhân mấy năm trước, không hề thay đổi chút nào!
Nhưng Sở đại nhân không thay đổi chứ bản cung đã không phải bản cung của mấy năm trước.
Lúc đó bản cung có muốn cầu cạnh một vị tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan cũng tốn bao nhiêu công sức. Còn hôm nay đã có thiên hạ đệ nhất kiếm thánh tới làm sư phụ cho bản cung, thậm chí còn có cường giả cảnh giới Chân
Hỏa Luyện Thần chủ động tới gia nhập!
Nghe nói vị này còn là người quen cũ của Sở đại nhân, vừa hay hôm nay mời ra gặp mặt.
Lý tiền bối, mời ngài ra đây.”
Hạng Xung vừa dứt lời, một bóng người từ bên trong đi ra, không phải ai khác mà chính là Lý Thu Dịch vừa mới trốn khỏi tay Sở Hưu!
Gặp lại Lý Thu Dịch, Sở Hưu cũng sửng sốt.
Nữ nhân này ba lần bảy lượt trêu chọc Sở Hưu, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt y. Rốt cuộc là mụ không sợ chết hay có chỗ dựa nào?
Ánh mắt của Sở Hưu lập tức lạnh đi: “Lý Thu Dịch, lần trước ta để ngươi chạy thoát, ta lười đuổi giết ngươi là mộ tổ nhà ngươi tỏa khói xanh rồi. Bây giờ ngươi còn dám xuất hiện ở Bắc Yên, ai cho ngươi cái gan này? Ai cho ngươi dũng khí này? Ai!”
Sau trận chiến ở Đại Hắc Thiên Ma Giáo lần trước, có thể nói Lý Thu Dịch đã bị Sở Hưu đánh cho phát sợ.
Loại áp đảo hoàn toàn về mặt lực lượng đó khiến mụ cảm thấy bất lực, cuối cùng phải vận dụng bí pháp mới trốn thoát được, thậm chí thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Nếu không được người khác cứu, lại tình cờ hóa giải tâm ma, không chừng tu vi của mụ đã bị phế bỏ.
Cho nên lúc này Lý Thu Dịch đối mặt với Sở Hưu, tuy dũng khí trước đó vẫn còn nhưng nghe tiếng quát của Sở Hưu, sắc mặt mụ vẫn không khỏi tái đi.
Lúc này Hạng Xung lại nói: “Sở đại nhân, bây giờ Lý tiền bối là cung phụng của cung thái tử ta. Bản cung không quan tâm tới ân toán năm xưa của các ngươi, bây giờ nếu ngươi định ra tay với Lý tiền bối ở đây là không để bản cung trong mắt!
Sư phụ!”
Sau tiếng gọi của Hạng Xung, vị Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh xuất hiện sau lưng y từ lúc nào không hay, vẫn ôm kiếm, vẫn bộ dạng đờ đẫn đó.
Hắn không có sát ý với Sở Hưu, thậm chí không có cả địch ý. Nhưng Sở Hưu dám cam đoan nếu mình ra tay ở đây, vị Đông Hải Kiếm Thánh này cũng sẽ xuất kiếm.
Sở Hưu nhìn về phía Hạng Xung, nheo mắt.
Những người ở với Sở Hưu lâu năm đều biết, một khi Sở Hưu có biểu cảm như vậy là lúc y định tính kế bẫy người hay giết người.
Những kẻ mắt híp thường rất đáng sợ.
Chương 1222 Con người sẽ thay đổi 2
“Tốt lắm, xem ra thái tử điện hạ đã tính trước? Nhưng ta vẫn muốn khuyên thái tử điện hạ một câu. Có một số kẻ không thể dùng được, loại người gây hại đến chủ, dùng xong sẽ rất thê thảm.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.
Có Khang Động Minh, Sở Hưu không giết được Lý Thu Dịch.
Danh hiệu Đông Hải Kiếm Thánh của Khang Động Minh không phải khoác loác mà là đánh ra. Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư, Thẩm Thiên Vương của Kiếm Vương Thành liên tục thua dưới tay hắn, có thể thấy tu vi kiếm đạo của đối phương cao tới mức nào.
Tuy đối phương không thể sánh bằng Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành năm trăm năm trước, nhưng ít nhất trong võ lâm đương thời, không mấy người có thể thắng hắn về mặt kiếm đạo.
E là người như Khang Động Minh, cả đời trừ kiếm đạo ra trong đầu không có thứ gì khác. Có trời mới biết rốt cuộc Hạng Long ra điều kiện gì mà khiến hắn chịu ở Bắc Yên, kè kè bên người Hạng Xung làm sư phụ.
Chỉ có điều, Sở Hưu muốn giết người, đừng nói một Đông Hải Kiếm Thánh không cản được, cho dù là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành năm trăm năm trước xuất hiện cũng không cản được!
Nhưng lúc này trong cung thái tử, Hạng Xung lại chẳng buồn để ý tới lời uy hiếp của Sở Hưu, chỉ cho là đối phương muốn tìm lại thể diện mà thôi.
Hạng Xung nói với Lý Thu Dịch: “Lý tiền bối cứ yên tâm, chỉ cần ngươi phụ tá bản cung, tên Sở Hưu kia không động được vào ngươi đâu.”
Lý Thu Dịch gật đầu cứng nhắc, mụ là người giang hồ thảo mãng, cho dù gia nhập nhánh Ẩn Ma cũng luôn hành động lẻ loi, vẫn chưa thích ứng với chuyện lễ tiết.
Nhưng lúc này một công tử áo trắng mặt mày như ngọc tướng mạo tuấn tú lại từ bên trong đi ra, hết sức tự nhiên ôm eo Lý Thu Dịch cười nói với Hạng Xung: “Xin điện hạ yên tâm, bây giờ ngài là người được thiên mệnh lựa chọn. Chắc chắn vợ chồng chúng ta sẽ đứng về phía ngài.”
. . .
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu gọi Mai Khinh Liên tới thuật lại mọi chuyện rồi hỏi: “Sao con mụ Lý Thu Dịch kia lại dính líu tới tên Hạng Xung?”
Mai Khinh Liên cũng sửng sốt, nàng cũng biết nữ nhân Lý Thu Dịch kia, nhưng có lẽ là cùng dấu đẩy nhau, Mai Khinh Liên chỉ tiếp xúc với Lý Thu Dịch vài lần nhưng không để ý tới đối phương. Bây giờ nghe tin Lý Thu Dịch gia nhập dưới trướng Hạng Xung, Mai Khinh Liên lập tức phái người đi điều tra.
Trấn Võ Đường ngày nay đã không phải Trấn Võ Đường năm xưa, có không ít người gia nhập, tuy năng lực thu thập tin tức vẫn kém Phong Mãn Lâu, nhưng
ít nhất vẫn rất có tác dụng trong phạm vi Yên Kinh Thành.
Nửa ngày sau, Mai Khinh Liên đã thu được tình báo từ chỗ người hầu của cung thái tử. Sắc mặt Mai Khinh Liên khá kỳ quái nói: “Lý Thu Dịch gia nhập làm thuộc hạ của Hạng Xung là vì nam nhân của mụ.”
Sở Hưu nghe vậy càng ngạc nhiên: “Lý Thu Dịch có nam nhân?”
Tuy Lý Thu Dịch này trông vẫn còn phong vận, nhưng hình như tuổi tác đã không nhỏ.
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Ngươi còn nhớ xuất thân của Lý Thu Dịch không? Khi còn trẻ mụ từng bị nam nhân bội tình bạc nghĩa cho nên sau này thái độ của mụ với đàn ông con trai luôn không được tốt.
Nhưng lần trước mụ bị ngươi đánh trọng thương, lại tình cờ gặp được đời sau của người từng làm mụ tổn thương. Hắn là khách khanh của Hạng Xung, tên là Lâm Phong Ngọc, tướng mạo giống hệt tổ tiên.
Chính Lâm Phong Ngọc đã cứu Lý Thu Dịch, hơn nữa do tướng mạo của Lâm Phong Ngọc nên tâm ma của Lý Thu Dịch đã được giải thoát, còn nảy sinh tình ý với đối phương. Lâm Phong Ngọc còn hứa hẹn, mình sẽ trả món nợ tình của tổ tiên.
Từ đó trở đi, Lý Thu Dịch rất nghe lời Lâm Phong Ngọc, mụ chạy tới gia nhập dưới trướng Hạng Xung cũng là vì Lâm Phong Ngọc.”
Sau khi nghe tình báo của Mai Khinh Liên, sắc mặt Sở Hưu không thể tin nổi.
Trước đó y đã có vô số phỏng đoán, ví dụ như lần trước Lý Thu Dịch chịu thiệt cho nên nhân lúc y đang bị Hạng Long chèn ép tới gây chuyện với y.
Hoặc những đại lão khác trong nhánh Ẩn Ma bất mãn với y nên liên thủ tạo áp lực, ở đằng sau chống lưng cho Lý Thu Dịch.
Nhưng có thế nào y cũng không ngờ Lý Thu Dịch xuất hiện bên cạnh Hạng Xung là vì một nam nhân.
Sở Hưu sắc mặt kỳ quái nói: “Nếu ta đoán không sai, chắc tuổi tác Lý Thu Dịch đã không nhỏ? Nam nhân kia mới bao nhiêu tuổi? Trâu già gặm cỏ non à?”
Mai Khinh Liên tùy ý xua tay nói: “Đương nhiên không nhỏ rồi, dù sao cũng lớn hơn ta nhiều.
Lâm Phong Ngọc kia là loại rác rưởi, hơn hai mươi tuổi mới dựa vào đan dược mà tổ tiên để lại xung kích lên cảnh giới Tiên Thiên. Tổ tiên Lâm gia bọn họ còn khá uy phong chứ đến thế hệ hắn đã xuống dốc triệt để rồi, cả gia tộc chỉ còn lại mình hắn. Cho nên hắn gia nhập làm môn khách của một hoàng tử thất thế như Hạng Xung.
Hơn nữa không phải ta coi thường Lý Thu Dịch, trước đây mụ bị nam nhân đá, kết quả bây giờ mụ lại dây dưa với đời sau của người đó, đúng là chỉ nhớ lúc ăn chứ không nhớ lúc chịu đòn. Nam nhân kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, sớm muộn gì cũng lừa mụ thêm một lần nữa.
Bây giờ Lý Thu Dịch có làm chuyện gì ta cũng không thấy lạ. Chữ tình này đúng là hại người, có thể khiến người ta mất cả lý trí.
Nữ nhân Lý Thu Dịch kia vốn đã cực kỳ cố chấp, cũng chẳng thông minh mấy, giờ thì thành ngu ngốc rồi.”
Sở Hưu nghi ngờ hỏi: “Làm sao ngươi biết Lâm Phong Ngọc không phải người tốt?”
Mai Khinh Liên cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta tìm hiểu được tin tức ra sao? Những tình tiết chi tiết này đều là Lâm Phong Ngọc nói với Hạng Xung, bị thủ hạ của phủ thái tử nghe thấy rồi bán cho do thám của Trấn Võ Đường.
Bây giờ Lý Thu Dịch cực kỳ nặng tình với hắn, kết quả ngoảnh đi ngoảnh lại hắn đã bán luôn Lý Thu Dịch. Nam nhân không có ai là người tốt cả.”
Sở Hưu vuốt mũi nói: “Đừng đánh cả người vô tội, trước mặt ngươi vẫn còn một nam nhân đấy.”
Mai Khinh Liên nhướn mày, liếc hắn một cái nói: “Ý ngươi là gì? Ngươi là người tốt chắc? Chắc chắn những người chết trong tay ngươi không nghĩ vậy đâu.”
Ánh mắt Mai Khinh Liên nhìn sang đầy phong tình, thậm chí Sở Hưu cũng bị ảnh hưởng.
Y kinh ngạc hỏi: “Xá Nữ Đại Pháp của ngươi đã đột phá?”
Mai Khinh Liên nhướn mày nói: “Dung mạo bà đây tuyệt thế vô song, liên quan quái gì tới công pháp?”
Sở Hưu lại vuốt cằm, rất sáng suốt không tranh luận với Mai Khinh Liên về vấn đề này. Chỉ cần là nữ nhân, không ai không tự tin về dung mạo của bản thân.
Trên phương diện này cái nhìn của nam nhân rất thoáng, dù sao trên giang hồ không mấy ai sống bằng cái mặt.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Phương Thất Thiếu. Hắn cho rằng mình tuấn tú ngang với Lã Phụng Tiên, luôn cảm thấy mình rất đẹp.
Sở Hưu gõ bàn nói: “Đã nhiều phiền phức lắm rồi, có thêm một Lý Thu Dịch cũng chẳng quan trọng, thậm chí Lý Thu Dịch không thể coi là phiền toái.
Ta rất ít khi nhìn sai người, nhưng không thể không nói ta đã nhìn lầm tên Hạng Xung này. Dục vọng của hắn đối với quyền thế đã tới mức vặn vẹo rồi.”
Chương 1223 Bán nước
Mai Khinh Liên nói: “Từ một hoàng tử có ít hy vọng kế vị nhất nhảy lên thành thái tử, hơn nữa không bao lâu sau sẽ được kế thừa hoàng vị. Cái bánh lớn như vậy rơi xuống đầu, nếu tính cách Hạng Xung không vặn vẹo thì tâm cơ của hắn còn sâu hơn cả Hạng Long.”
Ngay lúc Sở Hưu đang định nói gì đó, bên ngoài bỗng có người tới báo cáo, nói là Hạng Lê tới chơi.
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Hắn tới làm gì? Chẳng lẽ hắn còn hy vọng chúng ta giúp hắn leo lên ngai vàng?”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngoài chuyện đó ra thì hắn còn tới tìm chúng ta làm gì? Hơn nữa, vì sao chúng ta không thể nâng hắn lên ngai vàng?”
Gương mặt Mai Khinh Liên lập tức ngạc nhiên, nói thật, cô nàng cũng không ngờ Sở Hưu lại to gan như vậy.
Tới giờ Mai Khinh Liên vẫn cho rằng thật ra Sở Hưu chỉ muốn tự về mà thôi, bảo vệ quyền thế và cơ nghiệp Trấn Võ Đường ở Bắc Yên.
Ai ngờ suy nghĩ của Sở Hưu còn khoa trương hơn, y định nhúng tay vào tranh chấp hoàng vị của Bắc Yên.
Phải biết nếu Sở Hưu làm như vậy, đối thủ của y không chỉ là Hạng Long mà là toàn bộ hoàng tộc Bắc Yên, triều đình Bắc Yên!
Mai Khinh Liên còn định nói gì đó, nhưng Sở Hưu đã trực tiếp xoay người rời khỏi.
Mai Khinh Liên ở sau lưng lắc đầu, không định khuyên nhủ Sở Hưu.
Sở Hưu đã làm quá nhiều chuyện to gan rồi, thêm một chuyện nữa cũng vậy thôi.
Trong phòng nghị sự, Hạng Lê vừa thấy Sở Hưu đã chạy thẳng tới, không ngờ hắn lại nắm tay Sở Hưu hô lớn: “Sở đại nhân! Cứu ta! Cứu ta!”
Sở Hưu nhíu mày, chân khí chậm rãi tỏa ra cố định thân hình Hạng Lê, tách hắn ra.
Y không quen để một nam nhân nắm tay mình.
“Điện hạ đừng kích động, trời còn chưa sụp đâu, ngươi cũng chưa chết, vội cái gì?”
Sau khi để Hạng Lê ngồi xuống ghế bình tĩnh lại, Sở Hưu mới quan sát Hạng Lê lúc này.
Mới mấy ngắn ngủi nhưng y suýt nữa không nhận ra Hạng Lê.
Trước đó tuy Hạng Lê khá kiêu căng nhưng vẫn có vẻ phóng khoáng của hoàng thất.
Nhưng bây giờ thân thể Hạng Lê như gù đi, râu tóc không được cắt tỉa, rối tung như ổ quạ.
Lại thêm thường xuyên mất ngủ nên hai mắt hắn đầy tơ máu, hốc mắt lõm sâu, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Thời gian vừa qua, đúng là Hạng Lê đã bị ép tới mức muốn phát điên.
Hoàng vị trông ngóng bao năm lại bị Hạng Xung đoạt mất, hắn cũng biết một khi Hạng Xung ngồi vũng trên vị trí này, chắc chắn người đầu tiên hắn đem ra khai đao chính là mình.
Bao năm qua, hắn chèn ép Hạng Xung đâu phải một hai lần, đương nhiên hắn biết vị thập tam đệ này thù hận mình tới mức nào. Một khi Hạng Xung leo lên hoàng vị, mình làm gì còn đường sống?
Hơn nữa, xưa này chuyện chém giết tranh đoạt hoàng vị không thể giữ thể diện được.
Phụ hoàng của hắn còn giết chết cả ca ca ruột thịt cùng cha cùng mẹ, đừng nói tới Hạng Xung.
Mấy ngày qua, Hạng Lê cũng đã chứng kiến thói đời ấm lạnh ra sao.
Những thế lực, quân đội, quan văn rồi hoàng tộc quyền quý đáp ứng sẽ quy thuận hắn, ngay khi hắn thất thế tất cả đều quả quyết bỏ rơi hắn, quay sang gia nhập dưới trướng Hạng Xung. Còn hắn lại không có cách nào.
Vốn dĩ Hạng Lê còn định mượn rượu giải sầu trong phủ của mình, kết quả hắn tình cờ nghe tin Sở Hưu và Hạng Xung nảy sinh xung đột. Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, mình đã từng hợp tác với Sở Hưu. Cho dù bây giờ Sở Hưu cũng bị Hạng Long chèn ép nhưng trước mắt người duy nhất có thể cứu mình, cũng dám tới cứu mình chỉ có Sở Hưu.
Cho nên Hạng Lê không kịp chờ đợi, trực tiếp chạy tới cửa, bỏ qua tôn nghiêm, bỏ qua hết thảy, vừa thấy Sở Hưu đã như bắt được cỏ cỏ cứu mạng, tóm chặt lấy không chịu buông tay.
Hạng Lê hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, tuy bây giờ ta còn chưa chết, nhưng tương lai sống hay chết còn chưa biết được.
Hôm nay ta tới là đã dự tính trường hợp xấu nhất. Chỉ cần Sở đại nhân cứu ta một mạng, ta có thể giao tất cả những gì ta tích lũy được cho Sở đại nhân!”
Trước mặt Sở Hưu, thậm chí Hạng Xung đã không tự xưng là bản vương.
Bây giờ, đối với hắn không gì quan trọng hơn giữ được mạng.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Điện hạ không cần buồn lo vô cớ như vậy. Ta đã nói rồi, trời còn chưa sập, Hạng Xung cũng chưa kế vị đâu.
Ngươi ngóng tổng vị trí thái tử đã hơn mười năm, bây giờ đánh mất như vậy, chẳng lẽ ngươi lại cam tâm?
Chỉ muốn giữ mạng thôi, đúng là quá yếu đuối.”
Nói đến đây, giọng nói của Sở Hưu như ẩn chứa ma lực gì đó, khiến Hạng Lê nghe được hai mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
“Điện hạ, ngươi có muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, leo lên
hoàng vị của Bắc Yên không?”
Hạng Lê sửng sốt nửa ngày rồi run rẩy nói: “Leo lên hoàng vị của Bắc Yên? Ta có còn cơ hội không? Đây là mệnh lệnh của phụ hoàng.
Tất cả mọi người đã gia nhập dưới trướng Hạng Xung, hắn còn có Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh làm sư phụ, hắn còn được Cửu Long Ấn gia trì.
Chỉ trong một đêm hắn đã có mọi thứ của thái tử, ta lấy gì ra đấu với hắn? Lấy gì ra tranh với hắn?”
Sở Hưu đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hạng Lê nói: “Ta không cần ngươi đấu với hắn, cũng không cần ngươi tranh với hắn. Những thứ đó cứ giao cho ta là được.
Ngươi chỉ cần làm theo lời dặn của ta, ta cam đoan sẽ đưa ngươi lên hoàng vị.
Đương nhiên điều kiện bắt buộc là ngươi phải nghe lời. Nếu ngươi chỉ là một đống bùn nhão thì ta có cố đến đâu cũng không dán được lên tường đâu.”
Lời nói của Sở Hưu như mang theo ma lực nào đó, khiến cho tâm trạng hoảng loạn của Hạng Lê bỗng ổn định lại.
Hạng Lê nhìn Sở Hưu, giọng nói vãn hơi run rẩy: “Sở đại nhân, có thật là ngài có thể giúp ta lấy lại hoàng vị?”
“Ngươi tin ta là được!”
Hạng Lê vẫn còn nghi ngờ nói: “Nhưng Sở đại nhân, vì sao ngài lại làm vậy? Ngài sẽ nhận được cái gì?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bắc Yên không phải Bắc Yên của một mình phụ hoàng ngươi, cũng không phải Bắc Yên của mình hoàng tộc Hạng thị.
Hạng Xung được tất cả mọi thứ của phụ hoàng ngươi, đương nhiên cũng phải kiên quyết chấp hành chính sách của phụ hoàng ngươi.
Cho nên hắn làm hoàng đế sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của ta, ta rất không vui.
Nâng đỡ ngươi lên hoàng vị, ta cũng sẽ giúp ngươi trấn giữ Bắc Yên.
Giang sơn là của ngươi.
Giang hồ, là của ta.”
Những lời tuyên ngôn bừng bừng dã tâm, thậm chí có thể nói là trắng trợn bộc lộ dục vọng như vậy lại khiến Hạng Lê càng an tâm.
Bây giờ, đừng nói Sở Hưu chỉ muốn hắn chia sẻ giang sơn Bắc Yên không thuộc về hắn, cho dù Sở Hưu muốn lên làm hoàng đế, chỉ cần cho hắn cuộc sống phú quý cả đời, Hạng Lê cũng sẽ đồng ý.
Không ai muốn chết cả, Hạng Lê không muốn chết cho nên cho dù bán rẻ mọi thứ, chỉ cần sống được, hắn cũng chịu.
Cho nên Hạng Lê không cần suy nghĩ, trực tiếp gật đầu đáp ứng: “Chỉ cần Sở đại nhân giúp ta đoạt được đế vị, ta có thể đáp ứng mọi yêu cầu!
Giang sơn Bắc Yên này, bình thường họ Hạng, một nửa họ Sở!”
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười.
Mai Khinh Liên còn ở bên ngoài nghe động tĩnh, đương nhiên không phải nghe lén mà là quang minh chính đại đứng nghe.
Lúc này nghe Hạng Lê nói vậy, bán nước lưu loát như thế, cô nàng không khỏi lắc đầu.
Thủ đoạn của Sở Hưu còn quá đáng hơn người của Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Người ta chỉ dẫn dắt tâm ma, còn Sở Hưu thì hay rồi, cho dù người ta không có tâm ma, y cũng có thể kéo người ta vào trong Ma đạo.
Chương 1224 Thuyết phục 1
Thật ra Hạng Lê tới rất đúng lúc, vì cho dù hắn không tới, Sở Hưu cũng sẽ tới tìm hắn.
Kế hoạch của Hạng Long là chèn ép Trấn Võ Đường, còn Hạng Xung là người thừa kế của hắn, bây giờ quan hệ giữa hai bên đã rạn nứt, chắc chắn sẽ kiên quyết thực hiện chính sách của Hạng Long.
Chuyện Sở Hưu tự lật đổ hoàng tộc Hạng thị lên làm hoàng đế rất không thực tế, cho nên vị trí phá cục chính là ở chỗ Hạng Lê.
Sở Hưu gõ bàn một cái rồi trầm giọng nói: “Chắc điện hạ vẫn nhớ ngày trước ta từng thu xếp một số người trong nhánh Ẩn Ma vào trong nội bộ của Bắc Yên?”
Có thể coi là Sở Hưu khá cảnh giác, năm xưa khi y và Hạng Long trở mặt lần đầu, Hạng Xung không chịu giúp y, y đã liên hệ với Hạng Lê, nhờ Hạng Lê bố trí một số người của nhánh Ẩn Ma tiến vào triều đình Bắc Yên.
Đến lúc lật bàn, những người này sẽ có tác dụng rất lớn.
Hạng Lê gật đầu lia lịa nói: “Ta vẫn luôn bố trí chuyện này, tới nay đã sắp xếp không ít người.
Nhưng trước mắt ta đang thất thế, đám khốn kiếp kia đều quay sang phía Hạng Xung. Bây giờ thế lực thủ hạ của ta ít tới mức đáng thương, đã không thể sắp xếp người của nhánh Ẩn Ma vào những vị trí khác trong Bắc Yên.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không sao cả, những người đó có nguy cơ bị phát hiện không?”
Hạng Lê lắc đầu nói: “Tuyệt đối không, những kẻ tự mình hạ lệnh bố trí cũng không biết người ta sắp xếp vào là ai. Khi đó bọn chúng vẫn khá nghe lời, cũng không hỏi hay tìm hiểu.
Bây giờ ta đã thất thế, e là bọn chúng đã quên sạch chuyện này rồi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy không còn vấn đề gì nữa, bây giờ điện hạ cứ trở về là được.”
Hạng Lê ngạc nhiên nói: “Không còn gì nữa à?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Không thì điện hạ định làm gì? Ẩn nấp ám sát, bây giờ ngươi làm được không? Tới liều mạng với thế lực dưới trướng Hạng Xung, ngươi làm được không?”
Hạng Lê cười ngượng ngùng rồi nói: “Đương nhiên không làm được.”
Bây giờ lực lượng trên tay hắn chỉ còn một chút xíu, hầu như không làm được gì, không thì hắn đã không tới xin Sở Hưu giúp đỡ.
Sở Hưu nhún vai: “Nếu đã không làm được, vậy ngoài ngồi yên tại chỗ ra, điện hạ còn làm được gì?
Điện hạ, ngươi chỉ cần trở về diễn kịch là được. Cứ tiếp tục ra vẻ thất thế, tâm tro ý lạnh là được, đừng làm người khác nghi ngờ. Ta tin rằng với năng lực diễn kịch của điện hạ, sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Hạng Lê đành lén lút trở về, mặc dù trong lòng hắn vẫn hơi thấp thỏm nhưng trước mắt ngoài tin tưởng Sở Hưu ra, hắn cũng không còn cách nào.
Đợi sau khi Hạng Lê đi khỏi, Mai Khinh Liên mới bước tới nói: “Ngươi nghiêm túc đấy à? Định đẩy Hạng Lê lên hoàng vị?”
“Đương nhiên, không thì ta nói với hắn nhiều lời như vậy làm gì?”
Sở Hưu vung tay, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: “Nên hành động thôi, Hạng Long đã xuất chiêu, chúng ta không thể ngồi chờ chết được.”
“Làm gì đây?”
Mai Khinh Liên cũng cực kỳ dứt khoát, nếu Sở Hưu đã có tính toán những người khác trong Trấn Võ Đường chỉ có thể phối hợp. Dù sao Sở Hưu mới là nòng cốt của toàn bộ Trấn Võ Đường.
“Rất đơn giản, giúp ta điều tra xem gần đây Ngũ Ương đạo nhân đang làm gì.”
. . .
Lúc này Ngũ Ương đạo nhân đang chuẩn bị chạy trốn. Không sai, đúng là chạy trốn.
Thời gian gần đây Ngũ Ương đạo nhân rất khiêm nhường, nói chính xác hơn không phải hắn không muốn ngông nghênh mà là hiện thực không cho phép. Gần nhất Bắc Yên rối loạn, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, với chút căn cơ của Ngũ Ương đạo nhân và Âm Sơn Phái, hắn cũng chẳng thể ngông nghênh nổi.
Thật ra Ngũ Ương đạo nhân gia nhập Bắc Yên từ rất sớm, thậm chí khi triều đình Bắc Yên liên thủ với giang hồ Bắc Yên, Ngũ Ương đạo nhân đã gia nhập trong Bắc Yên.
Vì Bắc Yên là một trong tam đại đế quốc đương thời, cũng là đất nước duy nhất chịu hợp tác giang hồ, hơn nữa bất luận chính ma dân dã gì, ai tới cũng không cự tuyệt.
Về sau Hạng Long trở mặt với giang hồ Bắc Yên, Ngũ Ương đạo nhân vẫn chọn đi theo Hạng Long, nguyên nhân chỉ có một. Hắn không còn đường nào để đi.
Âm Sơn Phái đắc tội với Côn Luân Ma Giáo tương đương đắc tội với nhánh Ẩn Ma. Hơn nữa do vấn đề đạo thống, bọn họ còn bị Đạo môn chán ghét, chĩa mũi kiếm vào. Giang hồ rộng lớn nhưng nếu Âm Sơn Phái to gan khai sơn lập phái, không biết lúc nào Đạo môn và nhánh Ẩn Ma sẽ tới gây chuyện.
Cho nên khi Hạng Long hứa hẹn Âm Sơn Phái có thể trở thành quốc giáo của Bắc Yên, hắn vẫn luôn theo sát bên cạnh Hạng Long.
Nhưng đáng tiếc, đừng nhìn Ngũ Ương đạo nhân tuổi tác không nhỏ, hắn lại bị Hạng Long bày mưu xoay như chong chóng, bị cái bánh vẽ của Hạng Long
câu tới mười mấy năm.
Từ đầu thái độ của Hạng Long đối với những tông môn võ lâm là lợi dụng. Xưa nay hắn không coi đối phương là người mình.
Cho dù Ngũ Ương đạo nhân đợi cả đời cũng chẳng thể nhận được vị trí quốc giáo mà mình mong muốn.
Cũng may Sở Hưu giúp hắn thấy suy nghĩ thật sự của Hạng Long.
Sau lần trước vào triều, Ngũ Ương đạo nhân chứng kiến thủ đoạn của Hạng Long, phản ứng đầu tiên là bỏ trốn.
Vũng nước Bắc Yên càng ngày càng đục, đã không còn đất dung thân cho Âm Sơn Phái.
Ba nhánh Đạo Phật Ma, Âm Sơn phái có thù với hai nhánh, nơi này có khác gì vùng đất Tu La?
Huống chi Hạng Long đã sắp chết, thái độ của tân hoàng sau khi đăng cơ ra sao cũng là một ẩn số. Lúc này còn không đi thì đợi đến lúc này.
Khi đệ tử kia thông báo Sở Hưu tới chơi, Ngũ Ương đạo nhân còn sửng sốt, hắn vô thức tưởng Sở Hưu tới gây chuyện với mình.
Tuy hắn tự thấy thời gian vừa qua mình không đắc tội với Sở Hưu. Thậm chí ngày trước khi những người khác đều bỏ đá xuống giếng với Sở Hưu, Âm Sơn Phái của hắn vẫn giữ trung lập. Nhưng với tiếng tăm của Sở Hưu, đúng là y đột nhiên tìm tới cửa sẽ khiến người ta cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng Sở Hưu đích thân tới, hắn không thể không gặp, đành phải cho người dẫn Sở Hưu vào nghênh tiếp.
Thấy mấy đệ tử Âm Sơn Phái bận rộn dọn dẹp đồ đạc ở đây, Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngũ Ương đạo trưởng định rời khỏi đây à?”
Ngũ Ương đạo nhân cười khổ nói: “Không đi thì làm gì được nào? Chẳng lẽ ở đây cho người ta ghét thêm? Tự đi vẫn tốt hơn là bị người khác đuổi đi.
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Chẳng lẽ đạo trưởng bỏ được cơ nghiệp mà mình gây dựng ở Bắc Yên suốt mấy năm qua?”
Thật ra Âm Sơn Phái cũng chẳng có cơ nghiệp gì ra dáng trên đất Bắc Yên này. Dù sao khi Âm Sơn Phái quy thuận triều đình Bắc Yên, bọn họ chỉ âm thầm đi tới, không giống Trấn Võ Đường của Sở Hưu, trực tiếp xuất hiện trước ánh sáng.
Nhưng bao năm qua, đệ tử Âm Sơn Phái đã quen với Bắc Yên, bảo bọn họ đi khỏi, thậm chí ngay cả Ngũ Ương đạo nhân cũng không biết nên đi đâu.
Ngũ Ương đạo nhân lạnh nhạt nói: “Không nỡ thì thế nào đây? Chẳng lẽ Sở đại nhân không cảm giác được hoàn cảnh của Bắc Yên hiện giờ?
Phải nói là bây giờ phiền toái của Sở đại nhân mới là lớn nhất, chẳng lẽ Sở đại nhân không lo lắng ư?”
Chương 1225 Thuyết phục 2
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Có phiền toái gì thì giải quyết phiền toái đó. Chẳng lẽ người sống mà còn phải nhịn tiểu đến chết?
Ngũ Ương đạo nhân, bây giờ ngươi mà đi thì trên giang hồ không có đất cho ngươi dung thân đâu.
Có lẽ có, nhưng rất phiền phức, chẳng bằng ngươi ở lại Bắc Yên đi.
Hoàng vị thuộc về ai, kẻ thắng người bại ra sao, tất cả vẫn là ẩn số cơ mà.”
Ngũ Ương đạo nhân không phải kẻ ngốc, vừa nghe Sở Hưu nói xong câu này, hắn lập tức cả kinh: “Ngươi định nhúng tay vào tranh chấp hoàng vị?”
Sở Hưu trực tiếp gật đầu nói: “Không thì sao? Ngồi chờ chết không phải phong cách của ta.”
Ngũ Ương đạo nhân há miệng định nói gì đó nhưng không thốt lên được một chữ.
Tuy hắn rất muốn nói Sở Hưu thật to gan, nhưng chuyện to gan như thế Sở Hưu cũng đã làm, mà không chỉ một hai lần. Hơn nữa lần nào y cũng thành công.
Một lần là lỗ mãng, hai lần là to gan, đến lần thứ ba thì rõ ràng là đã tính toán từ trước.
Sở Hưu trực tiếp vung tay nói: “Ngũ Ương đạo nhân, ta không lừa ngươi. Ta định nhúng tay vào tranh chấp hoàng vị của Bắc Yên, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ.
Đương nhiên ta không cưỡng ép. Nếu ngươi tin ta, ngươi cứ ở lại Bắc Yên. Chúng ta liên thủ, tương lai trong triều đình Bắc Yên cũng có chỗ cho ngươi.
Nếu ngươi sợ không đánh nổi, ta cũng có thể hiểu. Nhưng sau khi rời khỏi Bắc Yên, e là cuộc sống của Âm Sơn Phái sẽ không được tốt lắm đâu.”
Ngũ Ương đạo nhân cắn răng suy nghĩ, thật ra hắn cũng đang đắn đo.
Trước đây khi đối địch với Sở Hưu, có thể nói hắn đã bị Sở Hưu đánh tới mức phát sợ, cho dù có tin Sở Hưu đã chết, hắn cũng không dám bỏ đá xuống giếng với Trấn Võ Đường.
Chính vì e ngại một người, ngươi cũng nảy sinh lòng tin khó hiểu đối với hắn.
Nếu người khác nhắc tới chuyện này, chắc chắn Ngũ Ương đạo nhân sẽ từ chối ngay mà không cần suy nghĩ. Nhưng Sở Hưu đề cập tới, chuyện này rất đáng suy nghĩ.
Lúc này Sở Hưu lại nói: “Nếu Ngũ Ương đạo nhân đáp ứng liên thủ với ta, vậy chúng ta là người cùng phe, ta có thể cho ngươi một lời hứa. Ân oán năm xưa giữa Âm Sơn Phái các ngươi và Côn Luân Ma Giáo, trực tiếp xóa bỏ.”
Ngũ Ương đạo nhân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi nói thật chứ? Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma?”
Năm xưa Âm Sơn Phái đắc tội với Độc Cô Duy Ngã, cũng là đắc tội với Côn Luân Ma Giáo.
Lúc trước Âm Sơn Phái không bị hủy diệt hoàn toàn đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi. Nhưng ân oán năm xưa vẫn còn, nhánh Ẩn Ma vẫn không chịu buông tha cho Âm Sơn Phái.
Nếu lần này thù hận được giải quyết, thậm chí có thể nói Âm Sơn Phái đã bỏ qua được một nửa nhân quả.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta là người thừa kế của toàn bộ nhánh Ẩn Ma, ngươi nói xem lời ta nói có thể đại biểu cho nhánh Ẩn Ma không?
Hơn nữa cho dù có người phản đối cũng không sao. Ở đây phải xem thực lực, bây giờ trong nhánh Ẩn Ma, sau lưng ta chính là Ngụy lão, thực lực của chúng ta là mạnh nhất. Cho nên ta nói thế nào là thế đấy.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Sở Hưu, Ngũ Ương đạo nhân cắn răng nói: “Vậy thì được. Bần đạo đánh cược ván này, hy vọng Sở đại nhân đừng khiến ta thất vọng!”
Sở Hưu cười nhạt nói: “Xin đạo trưởng cứ yên tâm, những người hợp tác với ta chưa một ai thất vọng.”
Ngũ Ương đạo nhân không nói nhảm, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ ngươi có kế hoạch gì? Bước đầu tiên của chúng ta ra sao?”
Sở Hưu giơ một ngón tay ra nói: “Đương nhiên phải có kế hoạch rồi, nhưng phải thực hiện từng bước một.
Bước đầu tiên là ngươi phải gia nhập vào bên Hạng Xung.
Ai cũng biết thù hận giữa ngươi và ta, ngược lại không mấy người biết hiệp nghị ngầm giữa chúng ta.
Bây giờ ngươi tới nương tựa chỗ Hạng Xung là hợp tình hợp lý, không ai tìm được điều gì đáng ngờ.”
Rất nhiều người biết quan hệ giữa Sở Hưu và Ngũ Ương đạo nhân.
Ban đầu Hạng Long bảo Ngũ Ương đạo nhân tới Trấn Võ Đường kiềm chế Sở Hưu, kết quả là Ngũ Ương đạo nhân bất lực, không thắng được Sở Hưu, Trấn Võ Đường cũng thành thế lực riêng của Sở Hưu, hai bên coi như kết thù kết oán.
Bất cứ ai cũng không ngờ Ngũ Ương đạo nhân lại bị Sở Hưu đánh sợ, thậm chí hai bên âm thầm hợp tác một lần, thù hận kia cũng chẳng còn.
Cho nên khi Ngũ Ương đạo nhân tới cửa gia nhập, Hạng Xung hết sức hưng phấn, trực tiếp kéo tay Ngũ Ương đạo nhân vào trong phòng nói: “Đạo trưởng chịu tới giúp bản cung, quả là may mắn của bản cung. Trước đây bản cung đã rất ngưỡng mộ đại danh của đạo trưởng.”
Tuy bây giờ đã có không ít người hướng vào Hạng Xung, nhưng đây chỉ là số ít người trong triều đình Bắc Yên.
Thật ra những người kia không thật sự quy thuận, chỉ có thể nói là bọn họ tán thành vị trí thái tử Bắc Yên của Hạng Xung, tới lấy lòng hắn mà thôi.
Nếu ngày hôm sau Hạng Long đổi người khác lên làm thái tử, những người đó cũng sẽ bỏ đi ngay lập tức, chẳng khác nào Hạng Lê bây giờ.
Còn lần này Ngũ Ương đạo nhân tới nương tựa theo cách của môn khách, đây là người mình, thái độ của Hạng Xung với hắn cũng hết sức nhiệt tình.
Gương mặt già nua âm trầm của Ngũ Ương đạo nhân ra vẻ tươi cười: “Điện hạ khách khí, vốn dĩ bần đạo luôn làm việc cùng bệ hạ.
Bây giờ bệ hạ đã giao chức vị thái tử cho điện hạ, đương nhiên bần đạo cũng sẽ đế phò tá cho điện hạ. E là bên phía bệ hạ đã không cần tới bần đạo rồi.”
Ngũ Ương đạo nhân nói câu này mang ý là bây giờ Hạng Long đã sắp chết, đương nhiên mình phải thay đổi chỗ dựa, mà Hạng Xung là lựa chọn rất tốt.
Phương thức biểu lộ trung thành trắng trợn như vậy lại khiên Hạng Xung rất hài lòng, hắn thích loại người thành thật như vậy.
“Đạo trưởng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối ta sẽ mở tiệc thiết đãi đạo trưởng.”
Sau khi tiễn Ngũ Ương đạo nhân đi, lại có khách khanh của Hạng Xung tới, chính là tên Lâm Phong Ngọc bị Sở Hưu đánh giá là cỏ non trong trâu già gặp cỏ non. Hắn bước đến, hạ giọng nói: “Điện hạ, Âm Sơn Phái và lão đạo sĩ này không phải hạng dễ đối phó, ngài phải cẩn thận.”
Đương nhiên Lâm Phong Ngọc không nhìn ra sơ hở của Ngũ Ương đạo nhân, hắn chỉ đang lo lắng địa vị của mình sẽ bị Ngũ Ương đạo nhân kia ảnh hưởng mà thôi.
Hắn là môn khách của Hạng Xung, thực tế từ khi Hạng Xung còn là thập tam hoàng tử, hắn đã là môn khách của Hạng Xung.
Đương nhiên điều này cũng chứng minh trong quá khứ hắn thê thảm tới mức nào, chỉ có thể tới làm môn khách cho một vị hoàng tử thất thế.
Tuy bây giờ thập tam hoàng tử trở thành thái tử nhưng hắn vẫn có cảm giác nguy cơ. Hắn thấy mình mới là thống lĩnh khách khánh của điện hạ, dù sao mình là người mắt sáng thức thời hơn hết, gia nhập với điện hạ đầu tiên.
Đương nhiên, nếu không có Lý Thu Dịch, thậm chí hắn đã chẳng có chức vị như hiện giờ. Một võ giả Tiên Thiên mà thôi, e là đã bị Hạng Xung đá đi từ lâu.
Mà thực tế cũng vậy, bây giờ Hạng Xung giữ hắn lại, còn cho hắn chức vị không thấp, cũng là nể mặt Lý Thu Dịch.