Nhánh Phật tông thờ phụng vô số Phật Đà Bồ Tát nhưng không có ai quỷ dị như vậy. Tuy rất nhiều thứ chứng minh Đại Hắc Thiên Ma Giáo có liên quan tới Phật môn bọn họ, nhưng theo Tiêu Ma Kha, thứ này rõ ràng là Tà Thần.
Đúng lúc này, dị biến lại đột nhiên nảy sinh.
Ánh phật quang vừa rồi không hủy được tượng thần, còn tượng thần hấp thu chút phật quang đó không ngờ lại trở nên linh động, thân hình nhảy múa, trong mắt thứ ba tỏa ra ngọn lửa màu đen, chỉ chớp mắt đã lan tràn khắp đại điện.
Thấy cảnh này, Tiêu Ma Kha cũng ngơ ngác.
Thật ra hắn không phải người lỗ mãng, nếu cảm giác được bức tượng thần này có điểm nào không đúng, cho dù trong lòng hắn chán ghét Tà Thần đi nữa cũng không tùy tiện xuất thủ.
Nhưng trong cảm giác của hắn, tượng thần này chỉ được điêu khắc bằng đá bình thường, cũng như cánh cửa bên ngoài, chỉ thấm chút lực lượng tịch diệt mà thôi. Vì sao chỉ hấp thu phật quang của hắn mà lại có biến hóa như vậy?
Mà lúc này ngọn lửa màu đen chiếu rọi, đám người cũng nhìn thấy những thứ khác trong đại điện.
Vách đá bốn phía của đại điện khắc đầy phù điêu. Những phù điêu đó là từng cảnh tượng hóa thân của Shiva diệt thế. Lúc này dưới ngọn lửa màu đen, tất cả như sống lại, đánh về phía đám người.
Mọi người chưa từng gặp thứ gì quỷ dị như vậy, nếu nói là trận pháp vì sao không thấy chút ánh sáng trận đạo nào, vậy lấy gì ra phá trận?”
Không có đầu mối gì nên mọi người tự phát huy thân thủ, bắt đầu ngăn cản thứ quỷ dị này.
Nhưng lúc này trong cơ thể Sở Hưu lại rung động, đó là một lực lượng cực kỳ quen thuộc.
Nội dung trên một bức phù điêu khiến Sở Hưu thấy cực kỳ quen thuộc, trên đó khắc hình Shiva sử dụng mũi tên diệt thế bắn xuyên Tam Liên Thành.
Sở Hưu híp mắt lại, Diệt Tam Liên Thành Tiễn ngưng tụ, mũi tên tịch diệt bắn thẳng về bức phù điêu, chớp mắt đã phá tan nó.
Một luồng khí tức mờ ảo tới cực điểm ập về phía Sở Hưu. Chỉ trong khoảnh khắc, trước mắt Sở Hưu đã có vô số ảo ảnh.
Đó là cảnh tượng Shiva tay cầm ma cung hủy diệt Tam Liên Thành của tộc Atula.
Mũi tên kia mang theo hủy diệt và tử vong cực hạn, Tam Liên Thành được tôn là vĩnh viễn không bị công phá cũng bị hủy diệt dưới mũi tên này. Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với khi Sở Hưu lĩnh ngộ Diệt Tam Liên Thành Tiễn, quan sát Độc Cô Duy Ngã bắn một mũi tên diệt Thiết Hoàng Bảo.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã đã mang theo khí tức riêng của hắn, còn Diệt Tam Liên Thành Tiễn mà Sở Hưu thấy lại là tiễn pháp nguyên thủy nhất, tựa như truyền thuyết sử thi.
Sở Hưu lập tức dồn tất cả tinh thần lực vào đó, khắc họa tất cả thần vận của mũi tên vào trong đầu mình.
Tất cả mọi chuyện diễn ra trong đầu Sở Hưu, nhìn như dài dằng dẵng nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt.
Sở Hưu như hiểu ra điều gì, y vô thức nhìn về phía ba con mắt đang tỏa ra ngọn lửa màu đen của tượng thần Shiva. Một khắc sau, Sở Hưu trực tiếp lao về phía tượng thần.
Cảnh tượng Sở Hưu chạy về phía tượng thần khiến những người khác vô cùng ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Trước đó Tiêu Ma Kha động tới tượng thần kia nên mới có chuyện, bây giờ ngươi còn dám động vào nó?
Hư Tĩnh vừa định nói gì đó, Lý Thu Dịch đã ngăn trước mặt Sở Hưu, tức giận nói: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Ngươi lại làm bừa rồi, định chôn tất cả chúng ta ở đây chắc?”
Lý Thu Dịch đã ngứa mắt với hành động của Sở Hưu từ lâu, lúc này thấy y hành động như vậy, mụ còn tích cực ngăn cản Sở Hưu hơn cả Hư Tĩnh.
Hơn nữa trong số những người ở đây, tuy thực lực của Lý Thu Dịch chưa đến mức yếu nhất nhưng ngăn cản mấy bức phù diêu kỳ quái này lại gian nan nhất.
Lâm Thương Long thì khỏi cần nói, hiển nhiên thực lực của hắn đứng trên đỉnh cao của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Tiêu Ma Kha và Hư Tĩnh tu luyện theo đạo về nhân quả, tạm không bàn về sức chiến đấu, ít nhất cũng có thể ứng phó tình hình trước mắt, không khiến mình bị thương.
Tuy Y Ba Tuần rất ít khi ra tay trên giang hồ, nhưng giờ nhìn lại, thực lực của hắn cũng không yếu, cho nên trong mọi người ở đây chỉ có mình Lý Thu Dịch là khá chật vật.
“Tránh ra!” Sở Hưu lạnh lùng nói.
Trước nay y không có cảm tình gì với nữ nhân này. Lần trước còn ỷ vào việc mình là tiền bối trong nhánh Ẩn Ma tới nói này nói nọ với y, đúng là không biết điều.
Lý Thu Dịch giọng the thé đáp: “Sở Hưu! Đây là thái độ của ngươi à? Lần trước thiếu chút nữa ngươi khiến toàn bộ nhánh Ẩn Ma bị kéo vào, lần này ngươi vẫn hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy. Ngươi động tới tượng thần kia, vạn nhất lại gây họa thì sao?
Làm việc đừng quá khích, bất chấp hậu quả như vậy, vì tư lợi mà hành động lung tung. Ngụy Thư Nhai còn muốn ngươi tiếp nhận nhánh Ẩn Ma, ta thấy
hắn già quá hóa đồ đồ rồi, đúng là làm loạn!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh, nội lực chân hỏa bùng cháy trên tay y, đột nhiên giơ tay tát thẳng ra.
Nhìn thì y chỉ tát một cái nhưng ẩn chứa bên trong lại chưởng lực là Huyền Vũ Thần Chưởng trong Huyền Vũ Chân Công.
Cương khí tạo thành tiếng gió rít, chớp mắt đã xé tan cương khí hộ thân của Lý Thu Dịch. Có lẽ bản thân mụ cũng không ngờ Sở Hưu lại dám ra tay với mình ngay trước mặt người ngoài, trong lúc nhất thời không kịp đề phòng bị cái tát của Sở Hưu đánh bay, thiếu chút nữa bị ngọn lửa màu đen trên phù điêu đốt phải.
Ngoài Lâm Thương Long, mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha không ngờ quan hệ của hai vị này tệ tới mức đó, ra tay không hề cố kỵ.
Tuy Y Ba Tuần đã nghe một chút chuyện của nhánh Ẩn Ma nhưng hắn cũng không ngờ Sở Hưu nói trở mặt là trở mặt.
Nhìn Lý Thu Dịch, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Lúc thường Sở Hưu ta không đánh nữ nhân, trừ phi bản thân không nhịn nổi.
Ngươi cũng xứng gọi tên Ngụy lão? Ta làm việc ra sao cũng tới lượt ngươi khoa chân múa tay?
Lý Thu Dịch, đừng khiêu khích giới hạn của ta. Ta đã giết không chỉ một hai tên Chân Hỏa Luyện Thần, có gan ngươi cứ thử đi, xem ta có dám giết ngươi không?”
Nữ nhân này xưa nay chưa bao giờ tự hiểu lấy vị trí của mình rốt cuộc ra sao.
“Sở Hưu! Ta sẽ giết ngươi!”
Ăn một bạt tai trước mặt mọi người, Lý Thu Dịch lập tức điên cuồng.
Bao năm qua, có bao giờ mụ bị sỉ nhục như vậy?
Trên giang hồ, số võ giả nữ tính khá hiếm nên khi còn trẻ Lý Thu Dịch từng được không ít người trong giang hồ theo đuổi. Tính cách của mụ đa phần là vì quãng thời gian đó.
Hơn nữa vận may và thiên phú của mụ cũng không tệ, không ngờ lại dễ dàng tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trở thành một trong những đại lão của nhánh Ẩn Ma, tuy không có thế lực nào nhưng được rất nhiều tiểu bối trong nhánh Ẩn Ma đối xử cung kính.
Lại thêm trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, bất luận là Ngụy Thư Nhai hay những người khác đều không muốn tính toán với hạng nữ lưu, cho nên khiến mụ ta có ảo giác bản thân cao thâm khó lường.
Thấy Lý Thu Dịch định lao tới liều mạng với Sở Hưu, Y Ba Tuần lập tức ngăn mụ lại khuyên: “Bình tĩnh một chút, Sở tiểu hữu không phải kẻ ngốc, dù sao bây giờ hắn cũng ở đây, hắn cũng biết hậu quả khi động vào tượng thần kia. Hắn sẽ không làm chuyện tự tìm đường chết đâu.”
Chương 1202 Ta không đánh nữ nhân
Bề ngoài thì Y Ba Tuần nói như vậy, nhưng hắn lại âm thầm truyền âm cho Lý Thu Dịch: “Người của Phật môn còn ở đây, nơi này không phải chỗ trở mặt.
Đừng quên tên Sở Hưu này xưa nay không kính sợ gì ai, cũng không phải hắn chưa từng giết người của nhánh Ẩn Ma!”
Nghe Y Ba Tuần nói vậy, Lý Thu Dịch mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, không nhất quyết đòi động thủ với Sở Hưu nữa.
Chỉ có điều lúc này Y Ba Tuần lại âm thầm cười khổ, người của nhánh Ẩn Ma tự trở mặt, hắn lại đứng giữa khuyên can, thế này là sao?
Bên phía Sở Hưu, thấy Lý Thu Dịch không dây dưa nữa, Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay y hóa thành trường đao, đao mang cường đại trực tiếp chém lên một phù điêu. Chỉ trong chớp mắt ngọn lửa màu đen đã tràn ngập, thậm chí bao phủ thân thể Sở Hưu.
Thấy cảnh này Lý Thu Dịch thầm cười lạnh, lúc này thậm chí mụ chỉ hận Sở Hưu không bị ngọn lửa màu đen này đốt chết ngay lập tức.
Tuy Lý Thu Dịch là người của nhánh Ẩn Ma nhưng tận đáy lòng mụ không coi mình là người của nhánh Ẩn Ma. ĐỐi với mụ, bất luận danh phận truyền nhân của Hồng Liên Ma Tôn hay đại lão của nhánh Ẩn Ma thực chất đều là dát vàng lên mặt. Mụ hưởng thụ sự tiện lợi mà thân phận này mang tới nhưng xưa nay mụ không muốn trả giá vì thân phận này.
Nếu Sở Hưu trở thành người chấp chưởng nhánh Ẩn Ma, tương lai của mụ cũng chẳng tốt đẹp gì. Cho nên mụ thà để Sở Hưu chết ngay bây giờ, nhánh Ẩn Ma tiếp tục nửa sống nửa chết càng tốt.
Chỉ có điều suy nghĩ của Lý Thu Dịch chắc chắn sẽ thất bại.
Nội lực chân hỏa bộc phát quanh người Sở Hưu, ngăn cản những ngọn lửa màu đen kia.
Trong ngọn lửa màu đen cũng ẩn chứa lực lượng tịch diệt cực hạn, tương tự như Diệt Tam Liên Thành Tiễn, cho nên khả năng đề kháng lửa đen của Sở Hưu tương đối cao.
Dọc đường y vẫn chém vỡ từng tấm phù điêu nhưng trước mắt Sở Hưu không còn ảo ảnh sinh động như thật lúc vừa rồi, điều này cũng chứng minh suy đoán lúc trước của Sở Hưu.
Những tấm phù điêu này không chỉ được người khác truyền lực lượng hủy diệt mà còn ẩn chứa chân lý võ đạo của Đại Hắc Thiên Ma Giáo. Chỉ có sức mạnh cùng loại mới có thể dung hợp.
Trên trường đao của Sở Hưu lập tức cháy lên một ngọn lửa đen, không ngờ lại hệt như ngọn lửa mang lực lượng hủy diệt kia, thậm chí còn thuần túy hơn hẳn.
Đây là lực lượng của Diệt Tam Liên Thành Tiễn nhưng không phải là Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Nếu không phải vừa rồi Sở Hưu hấp thu chân lý võ đạo nguyên thủy trên phù điêu Diệt Tam Liên Thành Tiễn, y cũng không thể dùng riêng lẻ loại lực lượng này.
Một đao chém xuống, ngọn lửa diệt thế tịch diệt tất cả, trực tiếp đánh nát đầu tượng thần.
Trong chớp mắt, một ngọn lửa diệt thế càng cường đại tuôn trào từ tượng thần vỡ vụn, truyền vào cơ thể Sở Hưu.
Trong nháy mắt, trước mặt Sở Hưu lại xuất hiện ảo ảnh sinh động như thật kia.
Shiva bốn tay ba mắt nhảy múa trên bầu trời, dáng múa ưu nhã mỹ lệ tới mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Nhưng theo điệu nhảy của hắn, từng ngọn lửa diệt thế cũng hết sức mỹ lệ rơi xuống. Dưới chân hắn bùng cháy rồi bắt đầu tịch diệt, bắt đầu quy về hư vô. Vô số bóng dáng kêu la thảm thiết, né tránh, nhưng dưới thiên uy diệt thế, mọi hành động đều vô dụng.
Sau khi tất cả trở lại hư vô, ngọn lửa diệt thế kia lại có chồi non xanh lá hiện lên, đại diện cho sinh cơ!
Chỉ trong khoảnh khắc, Sở Hưu như hiểu ra điều gì đó.
Hủy diệt tới cực hạn chính là sinh cơ. Trong thiên địa bất cứ thứ gì cũng có hai mặt, vật cực tất phản, âm dương nghịch chuyển.
Lực lượng tịch diệt của Shiva thể hiện dưới hình thức ngọn lửa nhưng thực tế loại lực lượng này không liên quan gì tới ngọn lửa.
Nhưng bản thân lửa chính là thứ ẩn chứa hai loại sức mạnh sinh diệt.
Thời kỳ thượng cổ, loài người ngây thơ, sinh sống lam lũ, ngọn lửa có thể mang tới cho người ta sinh khí ấm áp.
Nhưng ngọn lửa cháy tới cực hạn cũng có thể đốt trụi bất cứ sinh cơ nào.
Lực lượng diệt thế của Shiva không phải là hủy diệt đơn thuần mà là sinh diệt cùng tồn tại!
Khi ảo ảnh trước mắt biến mất, ngọn lửa màu đen như vô cùng vô tận cũng biến mất, một số phù điêu vỡ tan tành, một số rạn nứt chi chít.
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Hưu. Bọn họ biết chắc chắn Sở Hưu đã lấy được gì đó trong bức tượng thần nhưng không ai hỏi nhiều.
Cơ duyên mà, ai lại tùy tiện nói cho người khác biết? Trong số những người ở đây, hoặc là có thù với Sở Hưu, hoặc là quan hệ với Sở Hưu chỉ như bèo nước gặp nhau, hay thậm chí còn không có quan hệ gì. Đương nhiên y sẽ không nói cho những người khác.
Mà cho dù Sở Hưu có nói cho bọn họ cũng vô dụng, bên trong phù điêu và tượng thần ẩn chứa chân lý võ đạo, nhưng phải dùng lực lượng đồng nguyên
mới có thể dẫn dắt chúng ra.
Nếu không cứ tùy tiện xuất thủ sẽ như Tiêu Ma Kha, khiến cho lực lượng bên trong thần tượng cắn ngược trở lại.
Sở Hưu nhìn bốn phía nói: “Y tông chủ, phải nhờ ngươi rồi. Đừng nói với ta đất tổ của Đông Tề lại chỉ có một đại điện như vậy.”
Sau khi ngọn lửa diệt thế màu đen biến mất, mọi người mới có thể quan sát xung quanh.
Nhưng điểm kỳ lạ là, trong đại điện trống rỗng, không có bất cứ lối ra nào. Cho dù Sở Hưu dùng tinh thần lực dò xét cũng không thấy có mật đạo gì, cứ như chỉ có một đại điện ở đây, như vậy rất không hợp lý.
“Ta không họ Y. Thôi được rồi, còn lại cứ giao cho ta, chư vị phối hợp một chút là được.”
Y Ba Tuần đi tới trong đại điện nói: “Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta vốn cùng một mạch, nếu ta không đoán sai bố trí ở nơi này cũng tương tự như Đệ Lục Thiên Ma Tông, có chung một thói quen.
Trong truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông có một loại trận pháp được bố trí bằng Phạn văn, nhét toàn bộ tông môn vào không gian trùng điệp, như vậy vừa tăng mức độ bí mật, vạn nhất có người đánh tới cũng dễ ẩn giấu thực lực.”
Sắc mặt những người khác đều khá quái dị, đã từng nghe Đệ Lục Thiên Ma Tông chia làm Dục Giới Lục Thiên, thì ra như vậy mang ý nghĩa sáu không gian trùng điệp.
Có điều cách làm này tuy bí ẩn nhưng lại khá lén lút, khác hẳn phong cách chế tạo hùng vĩ xa hoa của các đại tông môn ở võ lâm Trung Nguyên.
Chương 1203 Đại Hắc Thiên và Đại Nhật Như Lai 1
Y Ba Tuần đứng trong đại điện vỡ nát, tay niết ấn quyết, quanh người tỏa ra khí tức huyền ảo, phân bổ khắp nơi trong đại điện, không ngừng di chuyển, không ngừng tìm kiếm.
Đến cuối cùng, có ba vị trí trong đại điện có chấn động không gian, khiến không gian lay động như gợn sóng.
Y Ba Tuần vội vàng nói: “Chư vị, ba nơi này chính là cửa vào. Ta chỉ có thể tìm ra bọn chúng, muốn mở chúng ra phải có bí pháp đặc biệt mới được.
Trước mắt chúng ta không có pháp môn đi vào, chỉ có thể dựa vào các ngươi ra tay cưỡng ép công phá.”
Y Ba Tuần vừa dứt lời, Lâm Thương Long đã nhanh chóng đấm ra một quyền. Trong tiếng long ngâm, thế quyền trực tiếp đánh vỡ cánh cửa kia.
Sở Hưu cũng xuất đao chém xuống, nhát đao mang lực lượng tịch diệt chia cánh cửa thành hai nửa.
Cánh cửa cuối cùng bị phật ấn của Hư Tĩnh trực tiếp đánh vỡ.
NHìn ba cánh cửa, Y Ba Tuần nói: “Chư vị, trước mắt có ba cánh cửa, chúng ta tách ra thăm dò hay đi chung?”
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, đương nhiên phải cùng đi vào.
Nếu tách ra thăm dò, ai biết chỗ đối phương có cái gì, chỗ mình có cái gì? Làm vậy rõ là dựa cả vào vận may.
Những võ giả cấp thấp chịu chơi vận may chứ những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ở đây lại tin tưởng vào thực lực của bản thân hơn, chẳng thà phát hiện bảo bối rồi mới ra tay cướp đoạt.
Y Ba Tuần nhún vai, đi vào một cánh cửa trước, những người khác cũng theo chân hắn.
Trong cánh cửa là một hành lang dài, trên hành lang vẽ đủ loại đồ án, phong cách vô cùng kỳ dị.
Nhưng sắc mặt Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha lại trở nên rất khó coi, vì trên vách tường này vẽ rất nhiều tượng Phật của Phật tông, tuy những vị “Phật: kia đều rất kỳ dị. Nhưng dù sao chúng cũng rất giống tượng Phật của Phật tông, có thể thấy là cùng nguồn gốc.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhìn về một bức tranh trên vách tường, y kinh ngạc hỏi: “Y tông chủ, Phạn văn trên này có ý nghĩa gì?”
Y Ba Tuần như ngầm thừa nhận cách xưng hô này, không tiếp tục sửa cách gọi của Sở Hưu. Hắn nhìn thoáng qua bức tranh trên vách tường nói: “Đây là tên của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cũng là thần hộ pháp mà bọn họ thờ cúng. Đại Hắc Thiên Ma Thần. Đương nhiên đây chỉ là cách gọi mà Côn Luân Ma Giáo đặt cho bọn họ.
Nếu phiên dịch đúng theo Phạn văn này, khà khà.”
Y Ba Tuần đột nhiên cười một tiếng kỳ quái, nhìn về phía Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha, hạ giọng nói: “Phiên dịch theo Phạn văn hẳn là Bì Lư Già Na Phật. Đương nhiên hắn còn một cái tên khác, Đại Nhật Như Lai!”
Sở Hưu thấy hứng thú với bức tranh tường này chính là vì bức vẽ này giống Đại Nhật Như Lai tới tám phần. Hai phần khác biệt là vì Đại Nhật Như Lai trên vách tường có bốn tay, hơn nữa không phải pháp tướng Đại Nhật Như Lai uy nghiêm mà là nộ tướng mạo phẫn nộ có phần dữ tợn.
Trong công pháp Phật môn của Sở Hưu, thứ mạnh mẽ nhất là Hoán Nhật Đại Pháp của Đàm Uyên đại sư ngày trước, nhưng Sở Hưu đã rất ít khi sử dụng.
Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, e là Đàm Uyên đại sư trong thời đỉnh cao cũng không phải đối thủ của y. Môn công pháp này cũng không mấy tác dụng với Sở Hưu.
Nhưng khi thấy bức tranh trên tường, không hiểu sao y bỗng có cảm ngộ khó hiểu, như nghĩ ra điều gì, lại như không nghĩ ra cái gì.
Lúc này gương mặt tươi cười của Hư Tĩnh ở phía khác trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn! Làm sao lại phiên dịch loại tà thần này thành Đại Nhật Như Lai được?”
Y Ba Tuần thản nhiên đáp: “Tin hay không là tùy ngươi, bức tranh tường ngay đó, có mù cũng nhận ra liên hệ giữa nó và Đại Nhật Như Lai.
A, Tiêu Ma Kha đại sư lượng thứ, ta chỉ lấy ví dụ thôi, không phải nói ngươi.
Cho dù các ngươi không biết Phạn văn đi nữa, chắc chắn trong chùa của các ngươi cũng có một số điển tịch Phạn văn.
Nếu ngươi không tin cứ lưu lại những Phạn văn này, lúc về kiểm tra xem có giống Phạn văn miêu tả Đại Nhật Như Lai không.”
Sắc mặt Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đều khá âm trầm, nhưng sự thật bày ngay đó, bọn họ không tin cũng không được.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại nhìn chằm chằm vào Đại Nhật Như Lai kia, hay nên nói là bức tường vẽ Đại Hắc Thiên Ma Thần, ánh mắt trở nên cực kỳ quỷ dị, một bên tỏa ra phật quang chói mắt, một bên lại là ma diễm diệt thế.
Dường như y đã hiểu ra điều gì, Đại Hắc Thiên Ma Thần chính là Đại Nhật Như Lai, Đại Nhật Như Lai chính là Đại Hắc Thiên Ma Thần.
Một đại diện cho sinh cơ nóng bóng, một lại là tịch diệt âm trầm.
Cũng như ngọn lửa diệt thế kia, vật cực tất phản, song sinh nhất thể.
Truyền thừa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa quả thật bất phàm, vứt bỏ tất cả các biểu tượng phức tạp thì bản nguyên của nó vẫn là âm dương, sinh tử!
Y Ba Tuần kinh ngạc nói: “Sở đại nhân, Sở đại nhân!”
Sở Hưu khôi phục tinh thần, lơ đãng nói: “Không việc gì, đi tiếp thôi.”
Đám người tiếp tục tiến lên, tới hành lang cuối cùng là từng gian phòng. Chắc là chỗ ở của đệ tử Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa.
Đám người Sở Hưu dò xét lần lượt từng nơi, chỗ nào cũng là vườn không nhà trống. Đám người này chẳng khác gì khổ tu sĩ, trừ một số quần áo linh tinh, thậm chí không thấy đan dược tu luyện.
Xem ra năm xưa Đại Hắc Thiên Ma Giáo đã di rời khỏi Nam Man, nơi này cũng bị bọn họ vứt bỏ.
Nhưng mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, nơi này được xây dựng quá thô kệch. Đã là tổ địa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cho dù là hơn năm trăm trước bọn họ di chuyển toàn bộ giáo phái ra khỏi Nam Man, đi vào đất Trung Nguyên truyền giáo, nhưng cũng không thể vứt bỏ tổng bộ như vậy được?
Đám người tiếp tục đi về phía trước, cuối hành lang là một gian phòng, nói chính xác hơn là một cung điện cỡ nhỏ. Đám người đưa mắt nhìn nhau, nơi này hẳn là chỗ ở của người chấp thưởng Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa.
Y Ba Tuần nhìn thoáng qua cánh cửa kia, lắc đầu nói: “Có trận pháp cấm chế, cần nghĩ cách.”
Không đợi Y Ba Tuần nói hết lời, Lâm Thương Long ở bên cạnh đã đấm ra một quyền, đánh thẳng về phía cánh cửa kia.
Y Ba Tuần lập tức giật nảy mình, người của Thiên Môn điên cả rồi à? Bọn họ không sợ làm cho trận pháp gì đó khởi động, phá hủy đồ đạc bên trong à?
Nhưng may là trận pháp trên cánh cửa chỉ để khóa cửa, sau khi bị Lâm Thương Long xuất quyền đánh vỡ chỉ lóe lên ánh sáng tan vỡ chứ không có gì ảnh hưởng.
Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Nghĩ cách làm gì? Phiền phức!”
Y Ba Tuần nhìn Lâm Thương Long với ánh mắt quái dị, người của Thiên Môn luôn làm việc kiểu này? Đúng là kỳ quái.
Nhưng hắn cũng biết thực lực của thần tướng Thiên Môn, cũng không nổi giận. Đám người mở cửa lớn vào trong cung điện.
Trong cung điện này để khá nhiều đồ, ngoài quần áo còn có những thứ kỳ dị như tượng Phật tượng thần cỡ nhỏ. Đồng thời chỗ tượng này không phải khắc bằng đá như bên ngoài, tuy không biết là dùng loại tài liệu gì nhưng chúng tinh xảo hơn nhiều, bên trong ẩn chứa lực lượng tịch diệt không hề yếu kém.
Chương 1204 Đại Hắc Thiên và Đại Nhật Như Lai 2
Nhưng thứ này không có tác dụng gì, tượng Phật tượng thần này chỉ là tượng Phật tượng thần đơn thuần, để tế bái. Lực lượng tịch diệt cũng là nhờ tế bái thờ cúng trong thời gian dài nên lây nhiễm vào, không phải bảo bối gì.
Đúng lúc này trong lòng Y Ba Tuần hơi động, vô thức nhìn về một hướng.
Tuy công pháp mà hắn tu luyện không giống với Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng căn nguyên vẫn cùng một mạch, cho nên hắn rất mẫn cảm với lực lượng ở nơi đây.
Nhưng mọi người ở đây đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đặc biệt là Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha. Hai người bọn họ tu luyện đạo về nhân quả, năng lực cảm giác và tinh thần lực hết sức cường đại. Y Ba Tuần vừa có động tác, họ đã lập tức nhận ra.
Đã bị những người khác phát hiện, Y Ba Tuần cũng không buồn giấu diếm nữa, trực tiếp vung tay lên. Cương khí phá tan một vách tường, bên trong là từng ngăn chứa, để lộ một số bình bình lọ lọ, còn có vài thứ đồ linh tinh. Hiển nhiên đây là những món đồ tư nhân của chủ cung điện này.
Trong đó không có mấy thứ giá trị nhưng lại có một vật khiến bọn họ chú ý.
Đó là một thứ như cuộn sách, trên đó có chấn động tịch diệt mơ hồ, còn có một mùi máu tươi thoang thoảng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chăm vào đó, không ai đủ khả năng độc chiếm. Y Ba Tuần vẫy tay một cái, trực tiếp cuốn cuộn sách đó lại, đặt giữa đám người.
Sờ chất liệu của cuộn sách đó, Y Ba Tuần nhíu mày: “Được chế từ da người, hơn nữa còn là da của võ giả sở trường luyện thể, ít nhất cũng có cảnh giới Chân Đan, có thể bảo tồn vạn năm mà không hư hại.”
Mọi người ở đây vô thức nhíu mày, dùng da của võ giả cảnh giới Chân Đan làm cuộn sách, thật quá mạnh bạo.
Y Ba Tuần mở cuộn sách, bên trên ghi chi chít những Phạn văn.
Ở đây chỉ có mình Y Ba Tuần hiểu những thứ này, hơn nữa cho dù là hắn cũng thấy khó đọc.
Dù sao Đệ Lục Thiên Ma Tông được truyền thừa nhiều năm, đã bao đời nối tiếp. Ngay cả những điển tịch được viết hoàn toàn bằng Phạn văn cũng được đổi thành văn tự hiện tại, bảo hắn phân biệt vài từ ngữ còn được, còn đọc một đống Phạn văn như vậy, ngay cả hắn cũng thấy khó khăn.
Nửa ngày sau Lý Thu Dịch nổi nóng nói: “Trên này có ghi vài thứ? Là công pháp hay là gì?”
Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đã ngưng tụ tinh thần lực tới cực hạn, tất cả tâm thần đều đặt lên Y Ba Tuần.
Đương nhiên nếu xét theo tu vi về bói toán, Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha tuyệt
đối là đại tông sư, có tư cách đứng trên đỉnh cao của giang hồ này.
Cho nên tinh thần lực và cảm giác lực của bọn họ cũng vượt xa võ giả cùng cấp.
Hai người liên thủ dùng tinh thần lực giám sát, nếu Y Ba Tuần nói láo dù chỉ một chữ thôi cũng bị bọn họ nhận ra.
Đương nhiên Y Ba Tuần cũng không định nói dối vì thứ này vốn không phải bảo bối công pháp gì.
Y Ba Tuần buông cuộn sách xuống thở phào một tiếng nói: “Đây là nghi chép của người chấp chưởng Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa. Không phải nhật ký, chính xác hơn là ghi chép nhiệm vụ, những thứ trên đó rất kinh khủng.
Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nói chính xác hơn đây không phải một tông môn mà là một thế lực đến từ ngoại vực.”
Y Ba Tuần không nói, mọi người ở đây cũng biết chắc chắn thứ này không phải nhật ký.
Người đứng đắn ai lại viết nhật ký? Ai lại viết tiếng lòng ra thành Nhật ký? Viết ra rồi còn gọi là tiếng lòng?
Trừ một số người suy nghĩ đơn thuần, không đề phòng bất cứ ai, còn những cường giả ngồi trên cao có ai lại viết cái này?
Thấy Y Ba Tuần đứng đó cảm thán, Lý Thu Dịch không khỏi lo lắng: “Đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc ngươi có ý gì? Thế nào là đến từ ngoại vực?”
Y Ba Tuần nhìn Lý Thu Dịch một cái, Sở Hưu cũng nhìn Lý Thu Dịch một cái. Đúng là mụ già này không biết nói năng, hay nên nói là quá không biết điều.
Y Ba Tuần là tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông, quản lý cả một đại phái ma đạo đỉnh phong. Cho dù tính cả các môn phái trong Minh Ma và Ẩn Ma, hắn vẫn trong số những người đứng đầu.
Còn Lý Thu Dịch ngươi là cái thá gì?
Y Ba Tuần có thể đại diện cho toàn bộ Đệ Lục Thiên Ma Tông còn Lý Thu Dịch lại không thể đại diện cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Bây giờ mụ còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt Y Ba Tuần, chẳng qua Y Ba Tuần tốt tính, nếu đổi thành Sở Hưu chắc đã lại tát thẳng mặt thêm lần nữa.
Y Ba Tuần dừng một chút rồi nói: “Theo như cuộn sách này ghi lại, Đại Hắc Thiên Ma Giáo mà chúng ta vẫn gọi nói chính xác hơn hẳn là Phạn giáo, Shiva điện, Đại Hắc Thiên Thần Cung. Cho nên toàn bộ Đại Hắc Thiên Ma Giáo chỉ là một chi nhánh dưới trướng Phạn giáo mà thôi.”
Mọi người ở đây ngoại trừ Lâm Thương Long đều biến sắc.
Theo như lời Y Ba Tuần, như vậy thật quá kinh khủng.
Năm xưa Đại Hắc Thiên Ma Giáo bị Độc Cô Duy Ngã tùy ý tiêu diệt. Nhưng người ra tay là Độc Cô Duy Ngã. Nếu không có Độc Cô Duy Ngã thực lực Đại Hắc Thiên Ma Giáo sẽ ra sao? Hiển nhiên là trong nhóm nhưng tông môn đỉnh phong trên giang hồ.
Thế nhưng Đại Hắc Thiên Ma Giáo với thực lực như vậy cũng chỉ là cấp dưới của cấp dưới, chi nhánh trong chi nhánh của một tông môn. Chuyện này thật khó tưởng tượng.
Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha trầm tư không nói một lời. Bọn họ cũng từng thấy tên Phạn giáo trong điển tịch của tông môn. Trước đó bọn họ còn tưởng Phạn giáo là cách gọi khác của Phật môn thời thượng cổ, xem ra lại có hiểu lầm rồi. Phạn giáo là chỉ Phạn giáo, một môn phái độc lập.
Y Ba Tuần tiếp tục nói: “Theo cuộn sách này, Phạn giáo ở một nơi gọi là Đại La Thiên.
Ở đó, Phạn giáo và Thiên La Bảo Sát giao chiến, do nhiều loại nguyên nhân nên Phạn giáo rơi xuống hạ phong.
Người chấp chưởng Phạn Thiên Điện của Phạn giáo, Đại Phạn Thiên tìm được... từ này ta không hiểu nhưng chắc là chìa khóa nghịch chuyển gì đó, có thể khiến một số người về đất tổ, lấy thứ mà bọn họ cần.
Sau đó kế hoạch được thực hiện. Đại Hắc Thiên Ma Giáo, hay nói là Đại Hắc Thiên Thần Cung di chuyển toàn quân vào đất tổ. Nhưng bọn họ phát hiện đất tổ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đại La Thiên thời gian cấp bách, bọn họ không còn nhiều thời gian.”
“Sau đó thì sao?” Hư Tĩnh không nhịn được hỏi.
Y Ba Tuần chỉ vào cuộn sách nói: “SAu đó không còn nữa. Chuyện tiếp theo chắc các ngươi cũng biết mà. Đại Hắc Thiên Ma Giáo ra khỏi đất Nam Man, cuối cùng bị Côn Luân Ma Giáo hủy diệt.”
Mọi người ở đây thở dài một tiếng, ánh mắt đều lóe lên sắc thái lạ.
Nội dung cuộn sách này ghi lại không nhiều, hơn nữa Y Ba Tuần phiên dịch lại nên có nhiều chỗ mơ hồ, không rõ ràng.
Nhưng nội dung được ghi lại hết sức kinh khủng, liên quan tới một số bí ẩn thời thượng cổ.
Bọn họ không biết Phạn giáo nhưng lại biết Thiên La Bảo Sát. Thiên La Bảo Sát là đại phái Phật môn đỉnh phong thời thượng cổ, còn Phạn giáo này có thể giao chiến với Thiên La Bảo Sát, tuy rơi xuống hạ phong nhưng cũng có thể khẳng định chắc chắn Phạn giáo cùng cấp bậc với Thiên La Bảo Sát.
Quan trọng là chuyện này diễn ra từ năm trăm năm trước.
Chương 1205 Đại La Thiên
Năm trăm năm, Thiên La Bảo Sát chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ đang giao chiến với Phạn giáo, điều này mang ý nghĩa gì? Nghĩa là đại phái Phật môn thời thượng cổ Thiên La Bảo Sát vẫn tồn tại. Ít nhất năm trăm năm trước bọn họ vẫn tồn tại ở nơi tên là Đại La Thiên.
Thật ra tới giờ, đám người cũng rất tò mò về hướng đi của các tông môn và các cường giả thượng cổ sau đại kiếp nạn.
Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, bọn họ không tìm được chứng cứ trực tiếp chứng minh các tông môn thượng cổ đã đi đâu, chỉ có một số ghi chép riêng lẻ. Lại thêm bọn họ tự suy đoán, có thể nói đã đưa ra được một kết luận, đó là một số tông môn thời thượng cổ đã thật sự tránh được đại kiếp nạn.
Còn bây giờ trong cuộn sách này lại ghi chép chứng cứ trực tiếp nhất. Kế hoạch Khai Thiên của các tông môn thượng cổ đã thành công. Bọn họ tìm được một nơi tên là Đại La Thiên, hơn nữa có vẻ bọn họ sinh sống không tệ.
Kết luận sống không tệ rất đơn giản, bọn họ còn tâm tư đánh đấm lẫn nhau, còn có tâm tư thờ cúng thần phật, vậy chắc chắn là sống không tệ rồi.
Nếu cuộc sống sa sút tới mức như Lục Đô, vậy có sống cũng tốn công rồi, lấy đâu ra tâm tư đánh đấm với lạy Phật?
Hiển nhiên mọi người ở đây đều bị tin tức này làm cho chấn động, người duy nhất tỉnh táo một chút là Lý Thu Dịch và Lâm Thương Long.
Lý Thu Dịch bình tĩnh là vì vốn dĩ mụ chẳng quan tâm tới những thứ này. Đối với mụ mấy thứ bí ẩn linh tinh thời thượng cổ đều không quan trọng, quan trọng là chuyến đi lần này mụ sẽ kiếm được bao nhiêu lợi ích.
Còn Lâm Thương Long bình tĩnh như vậy lại khiến Sở Hưu cảm thấy nghi hoặc. Y vẫn luôn cảm thấy từ khi đi vào nơi này, Lâm Thương Long có vẻ như đã biết trước mọi chuyện. Hắn chỉ cần một thứ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cũng chỉ muốn lấy thứ đồ này, cái khác đều không quan trọng.
Mọi người đứng một lúc tiêu hóa tin tức vừa nhận được rồi mới quay lại thăm dò hai cánh cửa khác.
Trong cánh cửa thứ hai không có đồ gì hiếm, chỉ có từng cung điện nho nhỏ riêng lẻ. Trong mỗi cung điện đều có một bức tượng thần, bên trên còn có lư hương thờ cúng.
Nơi này lại rất bình thường, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều có những nơi như này, thờ cúng một số Phật Đà Bồ Tát.
Hơn nữa chuyện này còn gián tiếp chứng minh nhánh Phật môn có liên hệ thâm sâu với Phạn giáo, trong đó có một số vị thần rất giống với Phật Đà, Bồ Tát, hộ pháp của Phật môn.
Đến khi bước vào cánh cửa thứ ba, thứ xuất hiện trước mặt mọi người lại là một cánh cửa đồng lớn phủ kín trận pháp.
Trước đó kiến trúc xung quanh đều làm bằng loại đá đen bản địa, chỉ có nơi này được khóa bằng cửa đồng, hiển nhiên không phải vị trí bình thường.
Y Ba Tuần đi qua đi lại, quan sát một lúc lâu rồi nói: “Hư Tĩnh đại sư và Tiêu Ma Kha đại sư, phải nhờ hai vị rồi. Nơi này được bố trí trận pháp bảo vệ, nếu cố tình dùng sức phá hủy sẽ khiến nó phản ngược lại.
Chắc hai vị tinh thông trận pháp nhất rồi, trực tiếp dùng trận pháp trận, mở cánh cửa này ra.”
Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha cũng không nhiều lời, trực tiếp ra tay, sử dụng một số công cụ rất đơn sơ bố trí vài tòa trận pháp, va chạm với trận pháp trên cánh cửa đồng xanh, cuối cùng hủy diệt nó.
Xem ra lúc đầu người của Đại Hắc Thiên Ma Giáo cực kỳ vội vã, tuy bỏ chút công sức bố trí cánh cửa này nhưng cường độ trận pháp cũng không mạnh.
Đẩy cửa bước vào, thứ đập vào mắt mọi người là một tòa nhà tương tự như Tàng Bảo Các.
Hai mắt mọi người ở đây lập tức sáng bừng lên, bọn họ đang tìm chính nơi này!
Cho dù Đại Hắc Thiên Ma Giáo đi đến đây vội vàng đến mức nào đi nữa chắc chắn họ cũng phải xây dựng một nơi như vậy, để những vật phẩm quý giá ở đây, tránh cho lúc mang theo bên người lại xảy ra chuyện, bảo vật sẽ lưu lạc hoặc rơi vào tay người khác.
Mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, thân hình của Lâm Thương Long đã lao tới như đạn pháo, chớp mắt đã xuất hiện trong Tàng Bảo Các, chộp thẳng vào một vật.
Trước đó vị thần tướng Thiên Môn này có vẻ rất kín tiếng, ngoài Sở Hưu để ý tới hắn, những người khác thiếu chút nữa là quên mất hắn.
Lúc này Lâm Thương Long ra tay trước tiên, Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha cũng lập tức xuất thủ ngăn chặn.
Bất luận Lâm Thương Long muốn thứ gì, tóm lại không thể để Lâm Thương Long chiếm tiên cơ là được.
Hư Tĩnh tay niết phật ấn, ngay khoảnh khắc Lâm Thương Long hạ xuống, hắn đã chủ động bước vào một đóa kim liên, chớp mắt phật quang đã che kín người.
Cùng lúc đó, Tiêu Ma Kha niệm Phật kinh, tiếng Phật âm Phật xướng ngân vang, Phật ảnh mông lung hạ xuống, như trấn áp toàn thân hắn.
Lâm Thương Long hừ lạnh một tiếng, thân hóa đại long, thương lòng gầm hét giận dữ, chém giết giữa không trung!
Quyền ý cường đại tới mức kinh người xé tan hết thảy, trong tiếng long ngâm, kim liên vỡ vụn, phật ảnh cũng bị một quyền của Lâm Thương Long phá tan.
Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đều biến sắc, bọn họ không ngờ thực lực thần tướng Thiên Môn lại kinh khủng tới mức này. Hai người bọn họ cũng không ra tay ngăn cản.
Vốn dĩ Sở Hưu cũng định xuất thủ, nhưng khi thấy món đồ mà Lâm Thương Long cướp lấy, y lại ngừng chân.
Vị trí Lâm Thương Long lao tới chỉ có một thứ, đó là một cái hộp, trên hộp đặt một viên đá, trên đá lại có hoa văn hết sức phức tạp, vừa giống người khác khắc họa, nhưng cũng vừa giống trời sinh.
Sở Hưu rất quen thuộc với thứ này, chính là chìa khóa Thông Thiên trong đan điền của y.
Người của Thiên Môn tới đây là vì thứ này!
Hiển nhiên lúc trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, Huống Tà Nguyệt cũng nhắm vào thứ này. Dường như người của Thiên Môn có phương pháp thông tin nào đó, có thể biết được vị trí của thứ này.
Như vậy, lúc trước La Thần Quân xuất hiện trong giang hồ cũng là vì nó.
Lâm Thương Long vẫn luôn nói tới nhiệm vụ của Thiên Môn, rõ ràng nhiệm vụ của bọn họ là thu thập chìa khóa Thông Thiên này.
Lần trước chìa khóa rơi vào tay Sở Hưu khiến cho nhiệm vụ của Huống Tà Nguyệt thất bại cho nên mới tới lượt Lâm Thương Long xuất hiện trên giang hồ.
Nhưng điều khiến Sở Hưu kinh ngạc là rốt cuộc chiếc chìa khóa này là để làm gì?
Trước mắt Sở Hưu chỉ biết chìa khóa Thông Thiên có năng lực đi xuyên không gian, có thể giúp y phá vỡ rào chắn không gian, đi qua đi lại qua ốc đảo không gian.
Bây giờ xem ra chìa khóa Thông Thiên không chỉ có tác dụng đơn giản như vậy, chẳng lẽ nó thật sự giúp người ta thông thiên?