Giang hồ Chính đạo đã sớm có cảm ứng về chuyện Ma đạo phục hưng. Có điều giới giang hồ Chính đạo vốn không phải đoàn kết vững chắc, càng không có thứ gọi là minh chủ võ lâm. Khi Ma đạo chưa phát triển tới trình độ nhất định, đám người cho dù có kiêng kỵ cũng không liên thủ.
Còn sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Ma đạo coi như hoàn toàn bộc lộ nanh vuốt của bản thân, đánh dấu chuyện Ma đạo đã không vừa lòng với việc ẩn nấp trong bóng tối, định nổi lên mặt nước.
Ngũ đại kiếm phái cũng coi như trùng hợp, vốn định lợi dụng việc đả kích Ma đạo kiếm chác uy danh, không ngờ lại thật sự kéo thực lực chân chính của giới Ma đạo ra.
Giờ Lâm Diệp đứng hạng ba Long Hổ Bảng là một minh chứng rất tốt.
Người này trước đó không có danh tiếng gì, cứ như chui từ trong khe đá ra. Thế nhưng hắn vừa xuất thủ lập tức khiến mọi người chấn động, bước vào hai mươi hạng đầu trên Long Hổ Bảng, trong Tiểu Phàm Thiên còn lâm trận chém Tây Sở, vượt qua đại đa số tuấn kiệt trong thế hệ trẻ tuổi, đứng hạng ba Long Hổ Bảng.
Một người trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma đã có thực lực như vậy, có trời mới biết rốt cuộc nhánh Ẩn Ma còn ẩn giấu cường giả gì nữa.
Hơn nữa chưa nói tới nhánh Ẩn Ma, chỉ riêng thực lực của Bái Nguyệt Giáo cũng cường đại tới mức khiến các tông môn Chính đạo kinh hãi không thôi.
Đương nhiên những thứ này là chuyện của các đại phái, những môn phái nhỏ cùng võ giả tán tu chỉ quan tâm tới mấy chuyện linh tinh trên giang hồ.
Lúc này tại Ngụy Quận, phía sau núi của Thương Lan Kiếm Tông, Liễu Công Nguyên đứng trước sườn núi, sắc mặt già nua, như chỉ chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi, thành một ông lão gần đất xa trời.
Trong tông môn mơ hồ vang lên tiếng khóc lóc chửi mắng của các đệ tử, có điều Liễu Công Nguyên đều coi như không nghe thấy.
Trong Tiểu Phàm Thiên, tất cả các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tiến vào đều bỏ mình, không còn một người sống. Đây quả thật là đả kích chí mạng đối với Thương Lan Kiếm Tông.
Đậu Quảng Thần không nghe khuyên bảo, khư khư cố chấp muốn vào Tiểu Phàm Thiên, kết quả khiến đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tử thương phân nửa. Lúc này Liễu Công Nguyên không biết nên phẫn nộ hay bi thương mới đúng.
Có điều giờ cho dù hắn có phẫn nộ cũng vô dụng, đại địch của Thương Lan Kiếm Tông hắn đã đâu còn như xưa.
Đánh bại Tông Huyền, đứng hạng đầu Long Hổ Bảng. Thực lực Sở Hưu thậm chí đã vượt qua rất nhiều tông sư võ đạo. Cái thân thể già nua của mình cho dù có liều mạng cũng chẳng nắm được bao nhiêu phần thắng.
Cho nên đối mặt với đám đệ tử la ó muốn báo thù, Liễu Công Nguyên đều mặc kệ. Mặc dù trong lòng hắn đã cực kỳ căm hận Sở Hưu, nhưng Liễu Công Nguyên thậm chí không chửi mắng một lời.
Nhìn nơi bế quan của Thẩm Bạch, Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng.
Đây là hy vọng cuối cùng của Thương Lan Kiếm Tông, mình sẽ thủ hộ tới khi khí huyết suy bại, trước lúc thật sự chết đi.
Nếu Thẩm Bạch còn không xuất quan, Liễu Công Nguyên sẽ thiêu đốt chút sinh cơ cuối cùng của mình tới liều mạng với Sở Hưu.
Đến lúc đó, Thương Lan Kiếm Tông cũng coi như đi tới cuối cùng. Bản thân sống tạm một thời gian ngắn nữa hay tới liều mạng với Sở Hưu đều không quan trọng.
Thật ra trên giang hồ không ít người nhắc tới Thương Lan Kiếm Tông. Bọn họ đều cho rằng Thương Lan Kiếm Tông đã suy bại tới mức này, thậm chí đã không xứng đứng trong Thất Tông Bát Phái.
Chỉ có điều Liễu Công Nguyên dẫu sao cũng là tiền bối rất có uy danh trên giang hồ, vẫn còn một số danh tiếng cùng quan hệ, những người khác cũng không tiện làm gì quá đáng. Chính vì vậy Phong Mãn Lâu cũng không thay đổi lại danh sách Thất Tông Bát Phái.
Đứng một hồi trên sườn núi, cảm giác được tiếng nói trong tông môn nhỏ đi nhiều, Liễu Công Nguyên mới từ từ đi xuống.
Có điều sau khi Liễu Công Nguyên đi khỏỉ, nơi bế quan của Thẩm Bạch lại vang lên một tiếng kiếm minh rất nhỏ. mặc dù rất nhỏ nhưng lại quanh quản trên không trung, kéo dài mãi không tiêu tan.
Chút dư âm bên ngoài không quấy nhiễu tới Sở Hưu, lúc này y đang bế quan ở Quan Tây tu hành.
Lần bế quan này không tăng cường lực lượng bản thân của Sở Hưu, chủ yếu nhất là cảm ngộ.
Kinh nghiệm chiến đấu cùng Tông Huyền và Trương Thừa Trinh, hay Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ cũng dễ nói, thật ra khó tiêu nhất chính là đạo uẩn kia.
Bên trong đạo uẩn ẩn chứa đạo của thiên địa tinh túy nhất, cô đọng thứ hư vô mờ mịt như vậy thành thực thể, không thể không nói thời thượng cổ, thực lực Tam Thanh Điện thật sự quá mạnh, thậm chí đã cường đại tới mức khiến người ta run rẩy không thôi.
Nhìn thái độ của Tam Thanh Điện là biết, tiện tay là vung ra chín luồng đạo uẩn, tựa như thứ với bọn họ, lấy được đạo uẩn là dễ như trở bàn tay.
Sở Hưu bế quan gần tháng, lĩnh ngộ đạo uẩn hơn hai mươi ngày nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Vốn dĩ Sở Hưu cho rằng ngộ tính của mình coi như không tệ, thế nhưng mãi vẫn không thể hiểu thấu đạo uẩn này, chẳng lẽ do thuộc tính của mình và đạo uẩn này không hợp?
Suy nghĩ lại một chút cũng rất có thể. Đạo môn chú trọng thanh tịnh vô vi, nếu muốn cảm ngộ đạo uẩn này cũng yêu cầu Sở Hưu phải giữ tâm cảnh như vậy, có lẽ cả đời này y cũng chẳng cảm ngộ được đạo uẩn này.
Đúng lúc này, trong mật thất bế quan của Sở Hưu bùng lên làn sương đen, thân hình Mai Khinh Liên bước ra từ trong đó.
Sở Hưu biết Mai Khinh Liên tới tìm mình không có thói quen báo trước gõ cửa, cho nên lần bế quan này y mặc quần áo đàng hoàng.
Cặp mắt mỹ lệ của Mai Khinh Liên lóng lánh sắc thái lạ, đôi mắt không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, nhìn tới mức Sở Hưu âm thầm run sợ.
“Ta nói này, thánh nữ đại nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Mai Khinh Liên cười khẽ một tiếng nói: “Đương nhiên là nhìn kỳ tài vạn năm có một trong lịch sử rồi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trương Thừa Trinh mới là kỳ tài ngàn năm có một, ta không dám nói mình là vạn năm gì gì đó.”
Mai Khinh Liên duỗi ngón tay ngọc ra điểm nhẹ vào Sở Hưu nói: “Đừng có khiêm tốn, chữ ‘kỳ’ này của ngươi khác với chữ ‘kỳ’ của Trương Thừa Trinh. Nếu để người ngoài biết hạng nhất cùng hạng ba Long Hổ Bảng cùng là một người, có lẽ toàn bộ giang hồ sẽ sôi sục một hồi lâu.
Thậm chí có thể nói ngươi trêu cợt toàn bộ giang hồ. Chậc chậc, ngươi không phải kỳ tài thì ai mới là đây?”
Sở Hưu nghe vậy lập tức sửng sốt: “Thân phận Lâm Diệp được xếp hạng ba Long Hổ Bảng?”
Chuyện mình lên được hạng nhất Long Hổ Bảng, Sở Hưu không lấy làm lạ, dù sao y cũng đánh bại Tông Huyền ngay trước mặt mọi người.
Nhưng hắn thật sự không ngờ thân phận Lâm Diệp cũng bước lên hạng ba Long Hổ Bảng.
Dù sao khi sử dụng thân phận Lâm Diệp, đại đa số là y vận dụng Ma đạo giết người. Hư Hành bị y dùng bảy thanh ma đao chém trọng thương, Chân Dương Tử cũng chết dưới bảy thanh ma đao của y.
Lại thêm y xuất thân Ma đạo, Phong Mãn Lâu chắc chắn phải chèn ép y một chút về thứ hạng, cho là hắn vận dụng ngoại vật mới có thực lực như vậy, từ đó giảm bớt thứ hạng của y.
Chương 717 Phân chia lợi ích
Nhưng Sở Hưu không ngờ lần này Phong Mãn Lâu lại rất công bằng.
Mai Khinh Liên nói: “Thật ra Phong Mãn Lâu làm việc vẫn rất công bằng. Bọn họ không phải tông môn Chính đạo nhưng cũng không thể công khai đứng về phía Ma đạo chúng ta được.
Lần này có thể do Trương Thừa Trinh gây ra động tĩnh quá lớn hay đám tông môn Chính đạo đã nhận ra khí thế quật khởi của Ma đạo không thể chống đỡ, cho nên không tạo áp lực với Phong Mãn Lâu nữa, không động tay động chân vào danh sách kia.
Đây cũng là chuyện tốt, danh tiếng của ngươi trong giới Ma đạo càng lớn, làm việc trong Ma đạo càng thuận tiện!
Đúng lúc Sở Hưu đang định hỏi Mai Khinh Liên có ý gì, Mai Khinh Liên lại đột nhiên lộ vẻ nghiêm nghị nói: “An Lưu Niên là do ngươi giết?”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Có gì lạ à? Lục tiên sinh nói cho ngươi?”
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng nói: “Khi tiểu tử Lục Tấn kia không nói cho ta, ta đã đoán được rồi.
An Lưu Niên đâu phải kẻ ngu, dẫu sao cũng là người lão luyện trên giang hồ, cho dù tiến vào Tiểu Phàm Thiên cũng không thể bất cẩn để bị giết như vậy, lại còn chết vô thanh vô tức nữa chứ.
Hơn nữa mấy năm gần đây An Lưu Niên luôn kín tiếng giấu tài. Hầu hết thời gian hắn đều bế quan trong Quan Trung Hình Đường, trừ ngươi ra ta không nghĩ ra ai có lý do giết chết hắn.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Một tên gây trở ngại như vậy, làm thịt sớm càng tốt. thánh nữ đại nhân, ngươi mưu đồ tại Quan Trung Hình Đường lâu như vậy nhưng hành động có vẻ quá chậm. Nếu ta không ra tay, có mặt An Lưu Niên, chúng ta có muốn chiếm Quan Trung Hình Đường cũng chẳng dễ dàng gì.”
Mai Khinh Liên mày liễu dựng ngược, hừ lạnh nói: “Bước lên hạng nhất Long Hổ Bảng khiến ngươi kiêu ngạo vậy à? Còn chê ta chậm nữa?
Giới Ma đạo trước đó luôn hết sức kín tiếng nói chi nhánh Ẩn Ma chúng ta. Nếu ta hành động nhanh một chút, khiến những tông môn Chính đạo phát hiện chút dấu vết, rất có thể bọn chúng sẽ nhúng tay vào.
Còn giờ bất luận Minh Ma hay Ẩn Ma đều quyết định sẽ hành động. Cho dù ngươi không ra tay ta cũng sẽ suy nghĩ về chuyện này.”
Sở Hưu cười hai tiếng, nếu hắn nhớ không nhầm, lúc trước hắn đề nghị diệt trừ An Lưu Niên, Mai Khinh Liên còn cố kỵ Quan Tư Vũ cơ mà.
Có điều Sở Hưu cũng không chọc thủng lời của nữ nhân thích sĩ diện này, y thần sắc nghiêm túc nói: “Thánh nữ đại nhân, An Lưu Niên đã chết, nhánh Ẩn Ma chúng ta sớm muộn gì cũng kHống chế được Quan Trung Hình Đường. Cho nên giờ ta muốn hỏi một chút, vạn nhất có ngày chúng ta thật sự chiếm cứ Quan Trung Hình Đường, vậy Quan Trung Hình Đường này nên tính là của ai?
Ngươi? Ta? hay là toàn bộ nhánh Ẩn Ma?”
Đây là một chuyện hết sức mẫn cảm, có điều trước đó Sở Hưu không hề hỏi tới.
Mai Khinh Liên là Mai Khinh Liên, y là y, nhánh Ẩn Ma lại là nhánh Ẩn Ma.
Giữa các bên có quan hệ nhưng lại có độc lập riêng của mình, sau này phân chia thế lực ra sao là chuyện rất quan trọng.
Trước kia thực lực Sở Hưu không đủ, y cũng không có tư cách hỏi câu này.
Nhưng giờ Sở Hưu đã đứng đầu Long Hổ Bảng, hai thân phận Sở Hưu và Lâm Diệp hợp lại cùng nhau thậm chí đủ sánh ngang với một số tông sư võ đạo có danh tiếng trên giang hồ. Cho dù không có bất cứ ô dù gì, Sở Hưu cũng không sợ bất cứ ai. Chính vì vậy giờ y mới có tư cách mặt đối mặt với Mai Khinh Liên hỏi câu này.
Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Ngươi cũng thật thẳng thắn. Chẳng qua như vậy cũng tốt, nói trước luôn đỡ phải như đám tông môn Chính đạo dối trá, bên ngoài thì xưng huynh gọi đệ, bên trong lại đấu đá không ngừng.
Bên phía nhánh Ẩn Ma ngươi cứ yên tâm, thứ tự ngươi tranh được, nhánh Ẩn Ma sẽ k cần.
Nhánh Ẩn Ma không phải tông môn, nói chính xác hơn nó chỉ là một liên minh. Mọi người đều có thế lực riêng, liên hợp lại vì chung mục tiêu.
Cho nên dù ngươi không nhận được những ưu đãi hay tài nguyên như các tông môn kia nhưng cũng không cần lo lắng sẽ gặp bất công hay đối xử không tốt gì.
Trước mắt nhánh Ẩn Ma chỉ do những lão tiền bối Ma đạo rất có tư cách như Ngụy Thư Nhai tiền bối trấn giữ. Trừ phi có chuyện liên quan tới vinh nhục toàn bộ Ma đạo như Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma lần trước, bằng không nhánh Ẩn Ma sẽ không tùy tiện tụ tập.”
Nói xong, ánh mắt Mai Khinh Liên nhìn thẳng vào Sở Hưu, một luồng nhịp điệu lặng lẽ tỏa ra, kích động thần kinh của Sở Hưu.
Mai Khinh Liên chậm rãi mở miệng, giọng nói như nỉ non: “Về phần hai ta, ta cũng không dám nói chắc. Giờ ta ta có thể tin tưởng ngươi không?”
Tinh thần lực Sở Hưu cường đại tới mức nào? Thậm chí đã sánh được với đại đa số tông sư võ đạo.
Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp thi triển, tinh thần lực của Sở Hưu như một vòng xoáy, phá tan nhịp điệu kia.
Y nhíu mày, thản nhiên nói: “Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông quả thật bất phàm. Có điều thánh nữ đại nhân, ngươi đừng có dùng chiêu này trước mặt ta? Ngươi còn sợ ta không nói thật chắc?”
Mai Khinh Liên thần sắc nghiêm nghị nói: “Ta không nói đùa mà là nói thật. Sở Hưu, ta càng lúc càng không nhìn thấu được ngươi.
Thật ra thứ ta muốn rất đơn giản, chẳng qua là thanh danh cũng truyền thừa của Âm Ma Tông mà thôi.
Trước đó ngươi cười ta ẩn nấp trong Quan Trung Hình Đường lâu như vậy vẫn không tiến triển. ta thừa nhận chuyện này không liên quan gì tới tình cảnh của giới Ma đạo. Chẳng qua là ta không am hiểu quyền mưu cho nên trong một số quyết định có phần thiếu quyết đoán, bỏ qua rất nhiều cơ hội tốt.
Khi Âm Ma Tông còn tồn tại, ta là thánh nữ, bên trên có tông chủ, bên dưới có cả đống đệ tử. Những thứ này không đến phiên ta quan tâm, cũng không cần ta quan tâm.
Giờ Âm Ma tông chỉ còn lại mình ta, ta không ảo tưởng tới chuyện dùng sức mình mình dựng lại Âm Ma Tông, nhưng ta muốn lưu lại chút hương hỏa truyền thừa cho Âm Ma Tông.
Tiểu tử Lục Tấn kia giúp ngươi vô tư như vậy là vì muốn kết thiện duyên với ngươi, sau này Vô Tướng Ma Tông có liên thủ kết minh với ngươi cũng thuận tiện.
Giờ ta giúp ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi nắm lấy toàn bộ Quan Trung Hình Đường, liệu ngươi có thể giúp ta xây dựng lại một Âm Ma Tông trong nhánh Ẩn Ma hay không? Không cần quá cường đại, chỉ cần một thanh danh, một truyền thừa là được.”
Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, mục đích của nàng vẫn luôn đơn giản, nhưng nàng lại không biết suy nghĩ của Sở Hưu. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không thể hoàn toàn tin tưởng Sở Hưu.
Mai Khinh Liên có thực lực, nhưng nàng ẩn nấp bên người Quan Tư Vũ nhiều năm như vậy nhưng không gây dựng được bao nhiêu thế lực, thậm chí không giải quyết được An Lưu Niên. Chuyện này đủ chứng minh Mai Khinh Liên không am hiểu mấy chuyện âm mưu quyền thế, muốn xây dựng lại tông môn đã khó lại càng khó.
Một người có truyền thừa với một tông môn có truyền thừa là hai chuyện khác nhau. Mai Khinh Liên có thể sống một mình, nhưng nàng không có năng lực xây dựng, quản lý, xử lý mọi chuyện của một tông môn.
Bồi dưỡng người có năng lực cũng là một lựa chọn rất tốt. Mai Khinh Liên không cần khống chế một tông môn, nàng chỉ cần khống chế một người là đủ.
Sở Hưu đã từng là một trong số nhân tuyển như vậy. Có điều theo thực lực Sở Hưu càng ngày càng mạnh, thậm chí uy thế trong Quan Trung Hình Đường còn đến sau mà vượt trước. Giờ Sở Hưu đã hoàn toàn có tư cách ngồi ngang hàng với Mai Khinh Liên. Cho nên Mai Khinh Liên không nghĩ tới chuyện khống chế Sở Hưu nữa. Nàng chỉ nghĩ tới hợp tác.
Thậm chí lúc này tới phiên Mai Khinh Liên phải cẩn thận, bởi nàng cũng không dám chắc hợp tác với Sở Hưu, một kẻ mà tâm tư thâm trầm tới mức không ai đoán nổi ranh giới cuối cùng là đâu, rốt cuộc là phúc hay là họa?
Chương 718 Mây đen 1
Thật ra Sở Hưu đã có chút suy đoán về mục đích của Mai Khinh Liên từ lâu.
Còn sau khi nghe Lục tiên sinh kể về thân thế lai lịch của Mai Khinh Liên, y cũng đoán được đại khái. Mai Khinh Liên làm tất cả là vì tông môn ngày trước của mình, Âm Ma Tông.
Cho dù Mai Khinh Liên thực ra không muốn làm chủ một môn phái, chỉ muốn làm một thánh nữ, nhưng giờ Âm Ma Tông chỉ có mình nàng, chuyện này Mai Khinh Liên nhất định phải gánh vác.
Theo Sở Hưu, yêu cầu này cũng không có gì quá đáng. Thật ra từ đầu Mai Khinh Liên đã không hứng thú gì với quyền thế, cứ xem cách xưng hô của nàng với mình là biết.
Giờ Âm Ma Tông chỉ còn lại mình Mai Khinh Liên, nàng có thể tự gọi mình là tông chủ.
Nhưng thực tế bất luận Sở Hưu hay Lục tiên sinh, nàng đều bảo đối phương gọi mình là thánh nữ đại nhân. Cho nên thật ra trong lòng Mai Khinh Liên chỉ muốn làm một thánh nữ.
Lúc này Sở Hưu cũng nhìn Mai Khinh Liên, trầm giọng nói: “Thánh nữ đại nhân, ngươi sống trên giang hồ nhiều năm như vậy rồi, cũng chứng kiến đủ loại lòng người hiểm ác. Ngươi hẳn phải biết lời hứa vốn không đáng tin, bất luận chính hay tà đều như vậy.”
Mai Khinh Liên khẽ nhíu mày, đáng lẽ lúc này Sở Hưu phải nói mình đáng tin mới đúng chứ, sao y còn nói ngược lại vậy?
“Ý của ngươi là lời hứa của người khác không đáng tin cậy, lời hứa của Sở Hưu ngươi cũng không đáng tin cậy? Chẳng phải ngươi thường xuyên bảo mình nói lời giữ lời cơ mà.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay: “Nói lời giữ lời cũng phải xem tình huống ra sao, nếu có lợi ích bất cứ lời hứa nào cũng chẳng đáng tin cậy.
Ta đứng chung một chỗ với thánh nữ đại nhân có lợi ích, vậy ta đáng tin. Ngược lại nếu không có lợi ích, ta cần gì phải hại thánh nữ đại nhân cơ chứ?
Trong nhánh Ẩn Ma, Âm Ma Tông mặc dù chỉ còn trên danh nghĩa nhưng mạng lưới quan hệ vẫn còn. Nếu ta làm hại thánh nữ đại nhân, chắc chắn bản thân cũng không sống yên ổn trong nhánh Ẩn Ma được.
Hơn nữa sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, người trong nhánh Ẩn Ma chắc đều biết ta là người được thánh nữ đại nhân cùng Lục tiên sinh nâng đỡ. Nếu ta hại thánh nữ đại nhân ngươi, đó chính là lấy oán trả ơn, bất nhân bất nghĩa.
Cho dù trong giới Ma đạo, mọi người có thể tàn nhẫn với người ngoài, có thể không nói đạo nghĩa, nhưng với người mình tin rằng không ai lại muốn hợp tác với một tên tiểu nhân lấy oán trả ơn.
Có lợi ích, ta sẽ chỉ đứng cùng một bên với thánh nữ đại nhân chứ không hại
ngươi.”
Cho nên thật ra thánh nữ đại nhân có thể không lựa chọn tin tưởng ta, ngươi chỉ cần tin tưởng lợi ích là đủ.”
Nghe Sở Hưu nói nhiều như vậy, Mai Khinh Liên không khỏi hừ một tiếng nói: “Sở Hưu, công phu ngụy biện của ngươi cũng chẳng kém hơn thực lực rồi.”
Mặc dù ngoài miệng Mai Khinh Liên nói Sở Hưu ngụy biện nhưng trong lòng lại bất giác tán thành cái nhìn của Sở Hưu.
Hại nàng không có lợi gì đối với Sở Hưu, trừ phi Sở Hưu là loại ngu ngốc thích làm chuyện hại người không lợi mình, bằng không y không có ý do lừa gạt mình.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đây không phải ngụy biện mà là sự thật. Thánh nữ đại nhân, bên phía Quan Tư Vũ ngươi định làm sao?”
Sở Hưu nhớ mang máng trong cốt truyện gốc có vẻ Quan Trung Hình Đường sẽ phát sinh một thay đổi lớn. Thay đổi này liệu có liên quan tới Mai Khinh Liên không?
Sở Hưu cẩn thận nhớ lại kịch bản, định xem xem lần thay đổi lớn này liệu Quan Tư Vũ có chết hay không? Có thể vì mình xuất hiện mà ảnh hưởng tới cốt truyện gốc hay không.
Có điều nghĩ một hồi, gương mặt Sở Hưu lại đột nhiên biến sắc, trở nên hết sức khó coi.
Bởi vì y không ngờ lại chẳng nhớ nổi bất cứ chi tiết nào liên quan tới cốt truyện gốc kia nữa. Phải biết ban đầu khi quyết định gia nhập Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu còn cố tình nhớ lại những chuyện lớn liên quan tới Quan Trung Hình Đường. Không ngờ đến giờ y lại hoàn toàn không nhớ nổi.
Chuyện như vậy đặt trên người bình thường thì không có gì lạ. Nhiều việc xảy ra như vậy, ai mà nhớ hết được mọi chi tiết?
Nhưng đặt tới người Sở Hưu lại hết sức quỷ dị!
Phải biết Sở Hưu đã lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không đến mức đã gặp là không quên, tối thiểu với tinh thần lực cường đại tăng cường, trí nhớ của y phải gấp vài lần mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần người bình thường.
Bản thân y luôn ở Quan Trung Hình Đường, chắc chắn sẽ không quên ký ức liên quan tới Quan Trung Hình Đường mới đúng.
Nhưng sự thật là y lại đã quên, quên sạch sẽ, có nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhưng đây còn chưa phải chuyện kinh khủng nhất.
Vừa rồi Sở Hưu còn thử nhớ lại những cốt truyện gốc quen thuộc khác, thế nhưng y lại kinh hãi phát hiện phần lớn cốt truyện gốc khác đều trở nên hết sức mơ hồ. Y nhớ được thời gian nào nơi nào sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng lại không nhớ ra chi tiết liên quan tới chuyện đó, đặc biệt là những chuyện có liên quan tới người.
Với trí nhớ của Sở Hưu, đây là chuyện tuyệt đối không thể, đặc biệt là liên quan tới cốt truyện gốc, đây đều là thủ đoạn riêng của Sở Hưu. Sở Hưu yên thân lập mệnh, những chuyện khác y quên được, nhưng riêng chuyện này không thể quên được.
Thế nhưng giờ y đã quên, Sở Hưu dám khẳng định chắc chắn có vấn đề gì đó với mình.
Hơn nữa Sở Hưu còn kiểm tra lại một lần, ngoại trừ ký ức liên quan tới cốt truyện gốc, ngay cả ký ức trước khi trùng sinh cũng trở nên mơ hồ, không còn rõ nét nữa. Thế nhưng ký ức kiếp này của y lại cực kỳ rõ ràng, chuyện này vô cùng bất hợp lý.
Sở Hưu hiện tại lấy tư tưởng của ‘kiếp trước’ làm chủ, chứ không phải ‘kiếp này’ cho nên cho dù mơ hồ cũng phải là ký ức kiếp này mơ hồ mới đúng. Vì sao ký ức quan trọng trong kiếp trước lại trở nên mơ hồ?
Mai Khinh Liên ở bên kia vừa định nói gì đó lại thấy Sở Hưu ngây ra như phỗng, thậm chí thất hồn lạc phách, không khỉ lên tiếng hỏi: “Sở Hưu, ngươi sao vậy? Nghĩ gì mà mê mẩn thế?”
Sở Hưu bị câu hỏicủa Mai Khinh Liên làm cho bừng tỉnh, y trầm giọng nói với Mai Khinh Liên: “Thánh nữ đại nhân, phiền ngươi dùng Xá Nữ Đại Pháp kiểm tra tinh thần và nguyên thần của ta, xem xem có điểm gì lạ thường hay không?”
Trên giang hồ, Sở Hưu rất ít khi giao thủ với người cũng giỏi về bí pháp nguyên thần, cho khả năng y bị bí pháp nguyên thần làm trọng thương hay bị tính kế đều rất nhỏ. Có điều cũng phải để Mai Khinh Liên kiểm tra một lượt rồi mới chắc được.
Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông không tính là bí pháp nguyên thần, nhưng năng lực về mặt nguyên thần lại kinh khủng hơn cả võ giả chuyên tu đạo này.
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Trong Tiểu Phàm Thiên ngươi bị người ta dùng bí pháp nguyên thần ám toán à?”
Mai Khinh Liên biết trình độ của Sở Hưu về mặt nguyên thần và tinh thần lực, thậm chí vượt qua đại đa số tông sư võ đạo, không khác lắm so với nàng.
Nếu có người vô thanh vô tức để lại thương tích ngầm trên nguyên thần của Sở Hưu, vậy tu vi người này kinh khủng tới mức nào.
Sở Hưu lắc đầu nió: “Ta cũng không dám chắc, cho nên ta mới muốn nhờ thánh nữ đại nhân kiểm tra một hồi.”
Chương 719 Mây đen 2
Nói xong, Sở Hưu chủ động buông lỏng tâm thần, để Mai Khinh Liên dùng Xá Nữ Đại Pháp kiểm tra.
Mai Khinh Liên gật đầu, một luồng vận luật bùng lên, truyền vào trong đầu Sở Hưu.
Nửa ngày sau, Mai Khinh Liên mới lắc đầu nói: “Nguyên thần của tiểu tử ngươi cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không chút tổn thương, không có bất cứ vấn đề gì.
Đương nhiên cũng không loại trừ có người chôn giấu tai họa ngầm sâu trong nguyên thần của ngươi, có điều với thực lực của ta cũng không dò xét được, vậy thực lực người này chắc chắn không phải tông sư võ đạo mà là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần chuyên tu tinh thần lực.”
Sở Hưu nhíu mày, nếu thật sự như vậy mới càng phiền toái.
Y có thể khẳng định trạng thái hiện tại của mình tuyệt đối không đúng, nhưng lại không tìm ra rốt cuộc có điểm nào không đúng.
Thật ra ký ức về cốt truyện gốc trở nên mơ hồ cũng không quá tệ đối với Sở Hưu.
Mấy năm nay Sở Hưu ảnh hưởng tới quá nhiều việc, cũng dẫn tới đại đa số những chuyện hay người có liên quan tới Sở Hưu đều sản sinh ra hiệu ứng cánh bướm.
Trong cốt truyện gốc, Quan Trung Hình Đường gặp một chuyện lớn, còn giờ rốt cuộc chuyện lớn đó có diễn ra hay không, không ai nói chắc được.
Chỉ có điều chuyện này như một đám mây đen bao phủ trong lòng Sở Hưu, nhất thời nửa khắc không cách nào tản đi.
Có kẻ cường đại thật ra không đáng sợ, thứ đáng sợ là thứ không biết.
Mai Khinh Liên tùy ý khoát tay áo nói: “Được rồi, đừng nghĩ mấy thứ không đâu đó nữa. Có phải trong Tiểu Phàm Thiên áp lực của ngươi quá lớn, đến giờ còn chưa thư giãn được không?
Việc bế quan của ngươi cũng nên kết thúc, Ngụy Thư Nhai lão tiền bối bảo ngươi tới một chuyến, có việc tốt muốn giao cho ngươi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện tốt? Chuyện tốt gì vậy?”
“Đừng hỏi nhiều, cứ đi đi rồi biết.”
Nói xong, Mai Khinh Liên kéo Sở Hưu rời khỏi.
Sở Hưu kinh ngạc: “Ngươi cũng đi? Bên phía Quan Tư Vũ ngươi định giải thích ra sao?”
Mai Khinh Liên xua tay nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, bên phía Quan Tư Vũ ta tự có cách.”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu cũng không hỏi nhiều, trực tiếp che giấu khí tức, cùng Mai Khinh Liên rời khỏi đất Quan Tây, tới khu vực tiếp giáp giữa Quan Tây và Tây Sở.
Tới khuya, Mai Khinh Liên dẫn Sở Hưu tới một gian đại trạch. Một luồng khí tức tỏa ra, cánh cửa bật mở, Lục tiên sinh từ bên trong bước ra.
Thấy Sở Hưu và Mai Khinh Liên, Lục tiên sinh gật đầu nói: “Ngụy tiền bối đợi các ngươi đã lâu rồi, vào đi.”
Tòa đại trạch này danh nghĩa chỉ là một gian nhà của thương nhân bình thường, chủ nhân cùng hạ nhân bên trong đều là người bình thường, nhưng bọn họ thấy đám người Sở Hưu tới lại coi như không khí, chẳng hề kinh ngạc, bỏ qua tất cả bọn họ.
Lục tiên sinh mở một cửa ngầm, dẫn Sở Hưu và Mai Khinh Liên xuống dưới lòng đất. Bên dưới đại trạch này còn có bố trí, diện tích thậm chí lớn gấp mấy lần trên mặt đất.
Lúc này trong một đại đường dưới lòng đất, Ngụy Thư Nhai nheo mắt bưng một chén trà, như lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi.
Bộ dáng tuổi già sức yếu đó, có là ai cũng không ngờ hắn lại là một cường giả đỉnh cao Chân Hỏa Luyện Thần.
Còn bên cạnh hắn là Chử Vô Kỵ.
Chử Vô Kỵ không ngồi nghiêm chỉnh, hắn nhấc chân bắt chéo, tay vuốt ve một con vẹt trắng rất linh hoạt, thấy Mai Khinh Liên tới, con vẹt trắng này còn dùng giọng the thé hô lớn: “Mỹ nữ! Đại mỹ nữ!”
Chử Vô Kỵ cũng cười hắc hắc nói: “Là Tiểu Liên à, hai ta đã nhiều năm không gặp, vi huynh rất mong nhớ đó!”
Mai Khinh Liên chớp chớp hai hàng mi nói: “Chử Vô Kỵ, nếu ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, có tin ta bóp nát chim ngươi không?”
Trong nhánh Ẩn Ma đại đa số quen biết đã lâu, hầu hết đều từng hợp tác liên thủ.
Chử Vô Kỵ cùng Mai Khinh Liên quen biết nhau cũng không ít ngày, hắn cũng biết tính cách Mai Khinh Liên.
Nghe vậy Chử Vô Kỵ lập tức thu con vẹt lông trắng trong tay lại, nếu không Mai Khinh Liên sẽ thật sự bóp chết con chim trong tay hắn.
Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Tham kiến Ngụy tiền bối, Chử tiền bối.”
Chử Vô Kỵ bất giác vuốt vuốt hai nhúm ria mép của mình, đánh giá Sở Hưu rồi nói: “Không tệ, có tiền đồ hơn ta ngày trước nhiều, chiếm liền hai ghế trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng, trong lịch sử Long Hổ Bảng, ngươi là người độc nhất vô nhị đấy.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đúng là độc nhất vô nhị, có điều tại hạ cũng không dám so với Chử tiền bối.”
Mặc dù giờ Sở Hưu là người đứng đầu Long Hổ Bảng, nhưng y còn chưa ngông cuồng tới mức không để bất cứ ai vào trong mắt. Chử Vô Kỵ khi còn trẻ
chưa chắc đã kém hơn y.
Ngày trước đúng là Chử Vô Kỵ chỉ đứng thứ năm, nhưng sau khi gia nhập nhánh Ẩn Ma, thời gian này rốt cuộc thực lực hắn ra sao, hầu như không ai biết. Còn đến khi xuất hiện trên giang hồ, Chử Vô Kỵ đã là tông sư võ đạo, đương nhiên không thể ở lại trên Long Hổ Bảng nữa. Cho nên Long Hổ Bảng trực tiếp nhảy từ hạng năm Long Hổ Bảng lên thành tông sư võ đạo, nếu không có thời gian trống rỗng đó, trong vòng mười năm, Chử Vô Kỵ bước lên hạng nhất Long Hổ Bảng cũng không khó khăn gì.
Lúc này Ngụy Thư Nhai lại chậm rãi buông chén trà trong tay xuống nhìn Sở Hưu, gật đầu nói: “Sở Hưu tiểu tử, lần này ngươi làm không tệ, còn chém chết một tiểu mũi trâu của Thuần Dương Đạo Môn, đã nghiền, hả giận!”
Sở Hưu có thành hạng nhất Long Hổ Bảng hay không, Ngụy Thư Nhai đều không hề quan tâm. Tới cảnh giới của hắn, nhìn Long Hổ Bảng chẳng khác gì nhìn một trò đùa. Một đám trẻ ranh tranh cãi ầm ĩ, cái thứ như danh sách ấy đâu cần để ý. Với hắn chuyện này còn không quan trọng bằng việc Sở Hưu giết chết Chân Dương Tử.
Ngụy Thư Nhai không nói nhảm với Sở Hưu, hắn đặt chén trà xuống, thần sắc nghiêm nghị nói: “Sở Hưu tiểu tử, thật ra liên kết giữa ngươi và nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng không sâu. Nhưng giờ trên giang hồ ngươi đã thành người đại diện của nhánh Ẩn Ma chúng ta rồi, thậm chí một số võ giả Ma đạo thế hệ trước còn không nổi danh bằng ngươi.
Ngươi do Mai nha đầu cùng Lục Tấn tiểu tử đề cử tới, ngay cả Chử tiểu tử cũng đánh giá cao về ngươi. Ta tin rằng nhánh Ẩn Ma, thậm chí toàn bộ giới Ma đạo cũng không tìm ra người ưu tú hơn ngươi.
Cho nên giờ ta không quan tâm thân phận trước đây của ngươi ra sao, chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi có cam tâm tình nguyện gia nhập Ma đạo chúng ta, có cam tâm tình nguyện nâng lá cờ Côn Luân Ma Giáo bị vô số tông môn Chính đạo coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hay không?
Nếu ngươi đồng ý, những thứ nhánh Ẩn Ma có thể cho ngươi, ta đều có thể giúp ngươi nhận lấy.
Còn nếu ngươi không đồng ý, nể tình trước đây ta cũng không làm khó ngươi. Nhưng từ nay về sau Lâm Diệp sẽ là một người chết, trên giang hồ chỉ có Sở Hưu. Chỉ cần chính ngươi không lộ ra sơ hở, cũng không cần lo có ai biết thân phận chân chính của ngươi.
Giờ quyền lựa chọn trong tay ngươi, muốn chọn ra sao do chính ngươi quyết định.”
Sở Hưu không cần suy nghĩ trực tiếp nói: “Đúng là trước kia liên kết giữa ta và nhánh Ẩn Ma không sâu, nhưng giờ ta đã là Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma, như vậy liên kết có thể nói là rất sâu. Sở Hưu là ta, Lâm Diệp càng là ta!”
Chương 720 Lá cờ Ma đạo
Đám người Mai Khinh Liên cho rằng Sở Hưu đang tỏ thái độ, nhưng thực tế Sở Hưu đang nói thật về mình.
Sở Hưu là y, Lâm Diệp cũng vẫn là y.
Lúc mới đầu, kỳ thật Sở Hưu không muốn dựa vào Ma đạo.
Y đã không cách nào phục chế con đường Sở Hưu thật sự đã đi trong cốt truyện gốc, huống hồ cho dù Sở Hưu muốn phục chế y cũng không biết rốt cuộc bản thân đã trải qua những chuyện gì trong cốt truyện gốc.
Cho nên đối với Sở Hưu, ban đầu y chỉ theo đuổi vốn liếng cùng lực lượng để mình có thể sống sót, chưa từng nghĩ tới chuyện gia nhập vào Ma đạo.
Nhưng không biết tạo hóa trêu ngươi ra sao hay số mệnh nhân quả thế nào, của cuối cùng vẫn có quan hệ với Ma đạo, thậm chí tới giờ nhân quả liên kết giữa hắn và nhánh Ẩn Ma càng lúc càng sâu. Lá cờ phục hưng Côn Luân Ma Giáo này, y có không muốn chống cũng phải chống.
Còn lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người cũng bất giác thở phào một hơi, đặc biệt là Lục Tấn và Mai Khinh Liên.
Hai người bọn họ giao hảo với Sở Hưu, thế nhưng nếu cuối cùng Sở Hưu lựa chọn từ bỏ, vậy không chỉ chứng minh bọn họ nhìn người không tốt, còn tăng thêm nguy cơ bại lộ.
Đối với một số người, đặc biệt là những người luôn giấu mình trong bóng tối như nhánh Ẩn Ma, không thể làm bằng hữu còn sống, vậy chỉ có đường làm bằng hữu đã chết.
Ngụy Thư Nhai hài lòng gật đầu nói: “Nếu đã vậy thì ngồi xuống đi. Sở Hưu tiểu tử, lần này ta có chuyện cần ngươi xuất thủ, còn ban thưởng lại rất đơn giản. Cứ xem như quà ra mắt ta tặng ngươi đi. Nó là một cơ hội, một cơ hội có thể khiến ngươi tích lũy được đại lượng danh vọng tại nhánh Ẩn Ma chỉ trong thời gian rất ngắn.”
“Cơ hội gì?”
Trong đôi mắt mờ đục của Ngụy Thư Nhai lại toát ra vẻ sắc bén kinh người, lạnh lùng nói: “Một cơ hội đại diện cho Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, cơ hội báo thù!”
Sở Hưu lập tức giật mình nói: “Nhánh Ẩn Ma định ra tay với toàn bộ Chính đạo trên giang hồ?”
Ngày trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma mặc dù bị diệt nhưng lại tạo được uy thế không nhỏ.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma là thế lực đầu tiên sau Côn Luân Ma Giáo buộc các tông môn Chính đạo phải liên thủ vây giết.
Thật ra nếu luận thực lực, lúc trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma cùng những người dưới trướng bọn họ cộng lại cũng không mạnh bằng Bái Nguyệt
Giáo hiện tại.
Nhưng Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma khiến võ lâm Chính đạo kiêng kỵ như vậy là vì bọn họ thấy được uy thế phục hưng của Ma đạo.
Chỉ một tia lửa có thể trở thành đám cháy, Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chính là tia lửa đó, cho nên phải đập tắt triệt để trước khi thế lửa thiêu khắp đồng bằng bắt đầu.
Có điều mặc dù Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma bại, nhưng liên minh Ma đạo của bọn họ lại không phải vô nghĩa.
Tối thiểu lúc ấy khi Ma đạo suy thoái nhất, đám người Ngụy Thư Nhai lại nói cho toàn bộ những đệ tử Ma đạo ẩn nấp trong bóng tối trên giang hồ, Ma đạo còn sức đánh một trận!
Cũng chính vì trận chiến ấy, năm người Ngụy Thư Nhai dựng lại lá cờ Ma đạo sau khi Côn Luân Ma Giáo bị phá hủy, ý nghĩa bất phàm.
Còn Ngụy Thư Nhai tuy lúc đó còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng địa vị của hắn trong Ma đạo đã sánh được với Chân Hỏa Luyện Thần.
Ngụy Thư Nhai khoát tay một cái nói: “Ta tin rằng sớm muộn gì cũng có ngày giới Ma đạo ra tay với võ lâm Chính đạo, có điều không phải hiện tại. Ta còn chưa điên cuồng như vậy. Giờ mà động thủ không phải cơ hội cho ngươi, mà là tiễn ngươi tới cõi chết.”
Nói xong Ngụy Thư Nhai mỉm cười tự giễu nói: “Nói thẳng ra giờ giới Ma đạo chúng ta còn không đánh nổi những tông môn Chính đạo, có hơi hèn một chút cũng chẳng sao. Biết rõ có không địch nổi còn hung hăng lao tới, đó mới là ngu.”
Chử Vô Kỵ ở bên kia nói rất sâu xa: “Nhưng ngày trước trên Cửu Thiên Sơn, ngài cùng bốn vị tiền bối khác biết không địch lại nhưng vẫn làm.”
Ngụy Thư Nhai thản nhiên nói: “Đó là ngoại lệ, thế gian này nếu toàn người khôn khéo, vậy bất cứ thế lực nào cũng chia năm sẻ bảy cả.
Có đôi khi trong một thế lực cần có những người làm kẻ ngu, cho dù mất mạng cũng không tiếc.”
Ngụy Thư Nhai tùy ý vung tay lên nói: “Được rồi, không nói mấy thứ cũ rích này nữa, nói chính sự đi.
Sở Hưu tiểu tử, ta không bảo ngươi đi đối phó với những đại phái Chính đạo. Giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng chẳng có thực lực tìm chúng báo thù.
Ta nói báo thù là báo thù những thế lực tham gia vây công chúng ta trên Cửu Thiên Sơn.
Ngày trước những tông môn Chính đạo tiến đánh Cửu Thiên Sơn của ta, có vô số thế lực nhỏ phụ thuộc vào họ; bỏ đá xuống giếng tấn công liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn chúng ta; lấy đầu chúng ta tới chỗ tông môn Chính đạo đổi lấy tiền thưởng và thanh danh.
Trận chiến đó, chiến lực đứng đầu Cửu Thiên Sơn chúng ta đều bị tông môn Chính đạo giết chết, nhưng phần lớn đệ tử cấp thấp đều chết trong tay đám người này!
Lũ chúng nó dùng tài nguyên lợi ích với thanh danh kiếm được từ trận chiến ngày đó phát triển hưng thịnh, giờ cũng đến lúc nên trả giá rồi!”
Nói đến đây, trong mắt Ngụy Thư Nhai lóe lên tia sáng lạnh, lập tức khiến nhiệt độ trong cả gian đại điện giảm xuống một chút.
Ngày trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma gây dựng liên minh Ma đạo rầm rộ cỡ nào? Thế nhưng chỉ trong một đêm toàn bộ lập úp, trong Ngũ Đại Thiên Ma cũng chỉ còn lại mình hắn thực lực yếu nhất, tuổi tác nhỏ nhất, kéo dài hơi tàn tới nay.
Suốt bao năm tháng qua, Tụ Nghĩa Trang đương nhiên căm hận, có điều hắn vẫn luôn nhịn xuống, vì chưa tới lúc báo thù.
Còn giờ giới Ma đạo đã bắt đầu quật khởi, nhánh Minh Ma do Bái Nguyệt Giáo cầm đầu thậm chí dám gióng trống khua chiêng thu nhận đệ tử trên giang hồ, chống chọi lại đám tông môn Chính đạo. Nhánh Ẩn Ma mặc dù tạm thời ẩn nấp giấu tài nhưng không thể không có chút động tĩnh nào được.
Ngụy Thư Nhai nhìn Sở Hưu nói: “Sở Hưu tiểu tử, ta sẽ cho ngươi một danh sách, cũng sẽ giao ngươi một số nhân thủ. Dựa theo những thế lực trên danh sách này thanh trừ từng nhà một. Không cần biết quá trình, ta chỉ cần kết quả.
Ba trăm năm trước những thế lực này đều rất nhỏ, không có danh tiếng trên giang hồ. Nhưng ba trăm năm sau, mượn nhờ lợi ích sau trận chiến đó, có một số thế lực đã vượt xa năm xưa.
Có điều ta tin, với thực lực của ngươi, muốn giải quyết những chuyện này đều không thành vấn đề. Sau khi chuyện này thành công ta sẽ triệu tập nhánh Ẩn Ma mừng công cho ngươi, để ngươi ngồi vững với thân phận đệ nhất nhân trong giới trẻ nhánh Ẩn Ma!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ôm quyền trầm giọng nói: “Đa tạ Ngụy tiền bối.”
Đúng là Sở Hưu phải nói một tiếng đa tạ, cơ hội này mà Ngụy Thư Nhai trao cho hắn lần này quả thật rất lớn.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma có ý nghĩa phi phàm với nhánh Ẩn Ma, giờ Sở Hưu dẫn đầu báo thù cho Ngũ Đại Thiên Ma, thanh danh cùng uy vọng mà y nhận được quả thật không thể ước lượng.
Huống hồ sau chuyện này Ngụy Thư Nhai còn triệu tập toàn bộ nhánh Ẩn Ma mừng công cho y. Chuyện này quả thật là Ngụy Thư Nhai xây đài cho Sở Hưu, giúp y củng cố thân phận nhánh Ẩn Ma.
Từ đó trở đi, thân phận Lâm Diệp sẽ là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, không còn bất cứ điểm đáng ngờ nào.