Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ mặc dù chỉ nói miệng là đồng khí liên chi nhưng chuyện nội đấu quả thật rất ít khi xảy ra.
Nếu không thể nội đấu vậy chỉ có thể chọn đối thủ lập uy thôi. Hai mạch Đạo Phật, Ngũ Đại Kiếm Phái không dám nghĩ tới, nếu đã lậy Ma đạo đã hoàn toàn suy yếu, sắp sụp đổ là lựa chọn không tồi.
Ngũ Đại Kiếm Phái không sợ chúng ta quấy rối là là sợ chúng ta không tới quấy rối. Có vậy bọn chúng mới thể hiện được thực lực bản thân, xem xem rốt cuộc phái nào mới có tư cách trở thành người đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo vẫn còn, ma diễm ngập trời, uy phong cỡ nào? Khi đó đám tông môn Chính đạo đừng nói trêu chọc chúng ta, thậm chí khẩu hiệu trừ ma vệ đạo cũng chỉ dám hô lén lút, đâu có bức bối như hiện giờ?
Đây là dương mưu, chúng ta không đi, uy danh Ma đạo giảm sút, lại bị người ta giẫm dưới chân lần nữa.
Chúng ta đi, vậy càng hợp tâm ý của Ngũ Đại Kiếm Phái, dù sao cũng là Ma đạo chúng ta chịu thiệt.”
Sở Hưu nhún vay: “Cuối cùng Ma đạo ta cũng chọn đi, chẳng phải sao?”
Mai Khinh Liên hừ lạnh nói: “KHông còn Côn Luân Ma Giáo nhưng tông môn Ma đạo vẫn còn, liên quan tới đạo thống Ma đạo, làm sao có thể lùi bước được? Chẳng phải Ngũ Đại Kiếm Phái muốn chứng kiến thực lực Ma đạo chúng ta sao? Vậy lần này chúng ta sẽ cho bọn chúng thấy, rốt cuộc thực lực Ma đạo chúng ta còn lại bao nhiêu!
Không có Côn Luân Ma Giáo, hai nhánh Minh Ma và Ẩn Ma của Ma Môn chúng ta liên thủ, cho dù không bằng hai mạch Phật Ma nhưng cũng chẳng dễ trêu vào!”
Sở Hưu nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, Minh Ma với Ẩn Ma là sao?”
Mai Khinh Liên chỉ vào Sở Hưu rồi chỉ vào mình nói: “Ngươi với ta là thuộc về nhánh Ẩn Ma, dấu vết Côn Luân Ma Giáo quá lớn, là loại mà tông môn Chính đạo nhất định phải tru sát, buộc phải mai danh ẩn tích trong chỗ tối cho nên gọi là Ẩn Ma. Đám Vô Tướng Ma Tông cũng thuộc nhánh Ẩn Ma.
Còn Minh Ma lại là tông môn như Bắc Nguyên Tà Cực Tông, Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo. Khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt bọn họ đã không còn liên hệ gì với Côn Luân Ma Giáo, cho nên có thể quang minh chính đại hành tẩu trên giang hồ, không sợ đám tông môn Chính đạo truy sát, có điều cũng có thể bị nhắm vào.
Trước đó nhánh Ẩn Ma có lời oán thán với Minh Ma, cho rằng bọn họ chối bỏ Ma đạo, cho nên hai bên luôn gay gắt như nước với lửa.
Nhưng giờ Ngũ Đại Kiếm Phái đã khiêu khích toàn bộ Ma đạo, cho nên hai mạch Ma đạo này cũng tạm thời buông bỏ thành kiến bản thân, chuẩn bị liên
thủ.
m Ma Tông ta chỉ còn lại mình ma, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ta không thể rời khỏi Quan Trung, cho nên lần này ngươi đại biểu m Ma Tông ta tới tham gia lần Ma Đạo Hội Minh này.
Đến lúc đó ngươi là đại biểu cho m Ma Tông ta, bất luận bỏ bao nhiêu công sức sau này cũng có lợi lộc chia về. Hơn nữa còn gia tăng uy danh của ngươi trong Ma đạo, dù sao đây cũng là công việc béo bở rồi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội tổ chức lúc nào? Ở đâu?”
Mai Khinh Liên nói: “Hai tháng sau, Tây Sở Phù Ngọc Sơn, có điều ngươi một tháng sau ngươi phải tới Cốt Mộc Sơn Trang cạnh Phù Ngọc Sơn tham gia Ma Đạo Hội Minh đã.”
Lúc này biểu cảm trên mặt Sở Hưu không đổi nhưng trong lòng đã dấy lên vô vàn sóng gió.
Hắn rốt cuộc cũng nhớ ra sự kiện lần này trong cốt truyện gốc, nó không tên là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mà là Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma tiếng tăm lừng lẫy.
Trước đó Mai Khinh Liên nói tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Sở Hưu còn thấy nghi hoặc, vì theo cốt truyện gốc mặc dù y có nghe nói tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội nhưng hẳn không lớn mới đúng.
Tới giờ Sở Hưu mới phản ứng lại, hóa ra trong cốt truyện gốc, lần này không gọi là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mà là Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma.
Nguyên nhân ra sao Sở Hưu cũng đoán được, chắc hẳn chuyện lần này Ngũ Đại Kiếm Phái gây ra quá lớn, lớn đến mức liên lụy toàn bộ hai phái Chính Ma, hai bên kịch chiến trên phòng nghị sự, cuối cùng biến cả Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội thành Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma.
Hơn nữa chuyện lần này lan khắp cả giang hồ, có thể nói là sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, đây là lần hai phái Chính Ma xung đột kịch liệt nhất.
Nếu như vậy, đây không phải công việc béo bở như Mai Khinh Liên nói, không phải chỉ là đại biểu m Ma Tông tới tham gia là nhận được lợi lộc, rất có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Có điều, mặc dù vậy Sở Hưu vẫn không muốn cự tuyệt.
Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù có nguy hiểm nhưng Đại chiến chính ma cũng có lợi ích rất lớn.
Chém giết giang hồ luôn tiến bộ lớn hơn bế quan khổ tu, Sở Hưu cũng phát hiện thực ra bên trong y là kẻ cực kỳ hiếu chiến. Mặc dù đôi khi y cũng vận dụng một số mưu kế nhưng đối với Sở Hưu mà nói, chỉ cần dùng nắm đấm và lưỡi đao giải quyết được, y sẽ lười động não.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, cây nói này thật ra là chân lý thông dụng trên giang hồ.
Trừ phi là người có đại khí vận, ngồi trong nhà mà thần công từ trên trời rớt xuống, còn lại chín thành chín người trên giang hồ muốn mạnh hơn vẫn phải tự ra tay chém giết.
Sở Hưu nhìn Mai Khinh Liên nói: “Làm sao ta tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội được đây? Dù sao giờ ta cũng là chưởng hình quan Quan Tây, tự tiện rời khỏi khu vực quản lý e là sẽ rất phiền phức.”
Mai Khinh Liên đứng dậy nói: “Cái này ngươi không cần quan tâm, để ta xử lý.
Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái muốn làm lớn chuyện, cực kỳ phô trương, phát ra không ít thiệp mời, đương nhiên cũng có phần của Quan Trung Hình Đường.
Đến lúc đó ta sẽ để ngươi đại biểu Quan Trung Hình Đường tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội.
Sau khi tới Ma Đạo Hội Minh ở Cốt Mộc Sơn Trang, ngươi tới tìm tiểu tử Lục Tấn của Vô Tướng Ma Tông trước đã, lần này chắc chắn hắn cũng đi.
Thực lực Vô Tướng Ma Tông vẫn khá mạnh trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, tiểu tử Lục Tấn lại nợ ân tình của ta. Ta đã báo cho hắn, lần này hắn sẽ nói cho ngươi cần làm gì.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu.
Với lực khống chế của Mai Khinh Liên đối với Quan Tư Vũ, nàng có làm được chuyện này cũng rất bình thường.
Mấy ngày sau, phần lớn thời gian Sở Hưu đều ở lại trong phân bộ Hình Đường tu luyện, còn chuyện Sở Hưu đai biểu cho Quan Trung Hình Đường tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội cũng nhanh chóng có mệnh lệnh của Quan Tư Vũ đưa xuống.
Đối với việc Sở Hưu làm đại biểu tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, phần lớn võ giả trong Quan Trung Hình Đường khá bất mãn, cho rằng Quan Tư Vũ quá mức thiên vị Sở Hưu.
Lần trước Thần Binh Đại Hội phái Sở Hưu tham gia cũng được, đường dây chẳng qua là lôi đài cho thế hệ trẻ tuổi tranh đoạt. Mà thế hệ trẻ tuổi trong Quan Trung Hình Đường không tìm ra ai mạnh hơn Sở Hưu.
Nhưng lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này lại là toàn bộ anh hào đại phái trên giang hồ tới làm người xem lễ. Chuyện này đại biểu cho thế lực tông môn sau lưng mình, là dịp tốt để tăng cường thể diện. Sở Hưu có năng lực tài đức gì mà đại biểu cho toàn bộ Quan Trung Hình Đường?
Vào Tây Sở
Chương 387 Vào Tây Sở
Luận thâm niên, tam đại chưởng hình quan còn lại đều lâu đời hơn Sở Hưu. Luận thực lực, mấy vị thực lực trong Tập Hình Ti có ai không mạnh hơn Sở Hưu? Kết quả Quan Tư Vũ lại cử Sở Hưu đi.
Trong số các chưởng hình quan còn lại, Tiêu Tập cùng Sở Tư Ma không nói gì, chỉ có n Bá Thông phản đối mãnh liệt nhất, còn cố tình viết vài phong thư gửi tới Quan Tư Vũ, bảo Quan Tư Vũ suy nghĩ cẩn thận lại. Song kết quả lại là bị Quan Tư Vũ ngó lơ, khiến n Bá Thông cũng không biết phải làm sao.
Sau khi được thông báo, Sở Hưu tạm thời an bài một số sự vụ ở Quan Tây rồi trực tiếp lên đường tới Tây Sở.
Thật ra cũng không có gì để an bài, Sở Hưu có thể nói là chưởng hình quan bá đạo nhất, sát tính nặng nề nhất đất Quan Tây này trong suốt bao năm qua.
Mặc dù cách thức làm việc của Sở Hưu bị các thế lực võ lâm Quan Tây lên án, âm thầm chửi rủa, nhưng chỉ cần một ngày Sở Hưu không chết, những thế lực võ lâm Quan Tây không ai dám khiêu khích uy nghiêm của Sở Hưu.
Hai đại tộc lớn nhất Quan Tây đều bị Sở Hưu tiêu diệt chỉ trong một ngày, vết máu của Vệ gia cùng Trương gia vẫn còn trong tổ địa của họ, chưa được tẩy sạch đâu. Ai dám nhảy ra chịu chết? Cho nên ngược lại Sở Hưu rất yên tâm về Quan Tây.
Sở Hưu chưa từng tới Tây Sở, có điều trong số ba nước lớn trong thiên hạ, Tây Sở là đặc biệt nhất.
Trong số hoàng triều thiên hạ, chỉ cần phân liệt vậy chắc chắn có Tây Sở, mặc dù danh tự không hẳn đã là Tây Sở, nhưng cũng đủ chứng minh Tây Sở là nơi không ổn định nhất Tây Sở, rất khó thống nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, đất Tây Sở khắp nơi đều là rừng thiêng nước độc, thậm chí là rừng rậm chưa khai phá. Trong đó có một số hung thú sinh sôi từ thời thượng cổ, toàn bộ Tây Sở có tới tám thành diện tích không thích hợp cho con người sinh sống, chỉ có những đại phái có thực lực có tự tin mới có thể khai tông lập phái ở đây, dựng nên một khu vực thanh tĩnh, thu hoạch những tài nguyên phong phú xung quanh để tu luyện.
Do nhân số thưa thớt cho nên thế lực hoàng triều Tây Sở cũng không lớn, nhưng võ đạo lại hết ức hưng thịnh, mặc dù không sánh bằng Đông Tề nhưng vẫn mạnh hơn Bắc Yên một chút.
Võ lâm phồn vinh mà hoàng triều suy yếu, lâu ngày thành ra triều đình Tây Sở rất ít khi tham gia tranh đấu giữa ba nước. Phần lớn thời gian là Đông Tề lớn mạnh thì liên hợp Bắc Yên chèn ép Đông Tề, còn tới khi Đông Tề chịu thiệt thì Tây Sở lại lập tức rút lui, có vẻ chẳng có chí tiến thủ gì.
Trên thực tế không phải Tây Sở không muốn đánh mà với lực lượng của Tây Sở, muốn tấn công hoàng triều Trung Nguyên là chuyện không thể, có thể giữ được hiện trạng như giờ đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Con đường tới Tây Sở khá chật hẹp, trên đường Sở Hưu thấy không ít võ giả cầm kiếm dáng vẻ vội vàng, hiển nhiên định tới tham dự Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội.
Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội trăm năm mới tổ chức một lần, trong đó không chỉ có cường giả trẻ tuổi quyết đấu cạnh tranh kiếm đạo, mà còn có cao thủ kiếm đạo cấp bậc tông sư tỷ thí, lại có tông sư kiếm đại của các đại phái công khai giảng đạo. Có thể nói chỉ cần các võ giả thất thúc chịu tới chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Hơn nữa lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội còn mở rộng điều kiện, tất cả mọi người trong giang hồ đều có thể tới xem, khiến cho càng nhiều võ giả tới tham gia náo nhiệt.
Sở Hưu trực tiếp đi thẳng tới Khánh Châu Phủ cách Phù Ngọc Sơn không xa. Mai Khinh Liên đã báo cho Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông, nếu vts đến đương nhiên sẽ báo cho hắn.
Cầm thiệp mời Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Sở Hưu tới thẳng Kiếm Ly Các tại Khánh Châu Phủ.
Kiếm Ly Các xem như một sản nghiệp tổng hợp cả quán trọ và quán rượu, có điều nghe tên là biết, nó chỉ tiếp đón người trong giang hồ. Mà trong thời kỳ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Kiếm Ly Các chỉ tiếp đón võ giả kiếm tu, những võ giả không phải kiếm tu chỉ khi cầm thiệp mời Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mới có tư cách bước vào. Về phần các võ giả tán tu? Chỉ có thể đứng ngoài cửa. Dù sao diện tích Kiếm Ly Các cũng chỉ có hạn.
Làm vậy khó tránh khỏi một số lời chỉ trích nhưng không ai dám gây sự, vì Kiếm Ly Các chính là sản nghiệp của Tọa Vong Kiếm Lư.
Trong số Ngũ Đại Kiếm Phái, thực lực Tọa Vong Kiếm Lư tuyệt đối xếp trong nhóm đầu.
Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư tu theo con đường ngộ kiếm, thông hiểu kiếm ý, kiếm lý, tu tập kiếm pháp, tiến hành theo chất lượng, căn cơ vô cùng vững chắc.
Cho nên từ khi Tọa Vong Kiếm Lư khai tông lập phái đến giờ vẫn luôn đứng trong Ngũ Đại Kiếm Phái. Trong lịch sử, môn phái này hoặc đứng đầu hoặc ở khoảng giữa trong Ngũ Đại Kiếm Phái, trước này chưa từng như Việt Nữ Cung, khi huy hoàng thì vô cùng cường đại, khi suy bại thì chẳng ra thể thống gì. Thực lực Tọa Vong Kiếm Lư vẫn luôn ổn định.
Hơn nữa lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này, Tọa Vong Kiếm Lư cũng có thực lực đăng quang lên làm thế lực đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Trước cửa Kiếm Ly Các, hai đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư mặc áo trắng chắp tay với Sở Hưu nói: “Vị bằng hữu này, không phải võ giả kiếm tu thì mong ngài đưa thiệp mời Thiên Hạ Kiếm Tông để vào Kiếm Ly Các.”
Thái độ của hai võ giả Tọa Vong Kiếm Lư này hết sức khách khí, dù sao Thiên、
Hạ Kiếm Tông có vô số cường giả qua lại, Ngũ Đại Kiếm Phái không muốn sinh sự, cho nên đệ tử được phái ra ngoài tiếp đãi đều là người khéo léo, không vì hành vi thái độ mà tạo thành hiểu lầm gì.
Sở Hưu đưa thiếp mời lên, một đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư xem xét rồi chắp tay nói: “Hóa ra là Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường, mời vào.”
Nói xong, đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư kia lập tức cao giọng nói: “Đại biểu Quan Trung Hình Đường Sở Hưu, Sở đại nhân tới!”
Dứt lời, bên trong lập tức có một Đông Tề Tọa Vong Kiếm Lư tới, dẫn Sở Hưu vào Kiếm Ly Các.
Đây không phải thái độ của Tọa Vong Kiếm Lư tốt, phục vụ chu đáo, mà là bị ép tới bất đắc dĩ.
Thời gian gần đây rất nhiều võ giả tới Kiếm Ly Các, giữa bọn họ có thù có oán, giữa các tông môn cũng có thù hận, thậm chí rất có thể còn vì nhìn đối phương thấy ngứa mắt.
Thân là võ giả, có mấy anh tính tình tốt? Động thủ là chuyện thường mà thôi. Mấy ngày nay lắm lúc vì một chỗ ngồi đã có vô số Việt Nữ Cung đánh nhau, cho nên võ giả Tọa Vong Kiếm Lư rút kinh nghiệm, hễ là người cầm thiệp mời tới đều do người của Tọa Vong Kiếm Lư đích thân bố trí vị trí, tránh cho chuyện ra tay vì tranh giành chỗ.
Lúc này trong Kiếm Ly Các không ít võ giả nhìn về phía Sở Hưu, ngoài trừ võ giả Đông Tề, những người còn lại chỉ nhìn Sở Hưu một chút rồi thu hồi ánh mắt.
Mặc dù Sở Hưu xuất thân Bắc Yên nhưng tại Bắc Yên y chỉ coi là nhân vật nhỏ, còn chưa từng tới Tây Sở, cho nên hai nơi này chỉ nghe tin đồn về y mà thôi. Ngược lại tại Đông Tề, danh tiếng của Sở Hưu lại là lớn nhất.
Ngay lúc đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư bố trí xong chỗ ngồi cho Sở Hưu, một võ giả trung niên ngồi đối diện với Sở Hưu lại vỗ mạnh bàn, hừ lạnh một tiếng.
Chương 388 Đại cừu nhân
Có một số người là bằng hữu khắp thiên hạ, tỷ như Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.
Còn có một số người kẻ địch khắp giang hồ, chính là Sở Hưu.
Võ giả trung niên này có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, sau lưng cõng hai thanh trường kiếm một đỏ một lam, không hề che giấu tỏa ra ác ý đối với Sở Hưu. Nhưng Sở Hưu chỉ thấy hắn quen mắt chứ không nhớ ra từng gặp đối phương ở đâu.
Đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư dẫn Sở Hưu vào bất đắc dĩ vỗ đầu một cái, chuyện này mấy ngày qua đã phát sinh không phải một hai lần rồi. Mỗi lần đều do đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư tới điều tiết, khiến bọn họ gặp phiền phức suốt mấy ngày nay.
Đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư kia vừa định nói gì, Sở Hưu đã thản nhiên nói: “Ngươi có thù với ta à? Có điều trên giang hồ này người muốn gây sự với Sở Hưu ta quá nhiều, muốn gây sự thì phiền xưng tên đi, nếu không ta không nhận ra ngươi đâu.”
Lời này của Sở Hưu khiến mọi người đều ngây ngẩn.
Đã thấy người cuồng vọng nhưng chưa từng thấy ai cuồng vọng như vậy. Tên Sở Hưu này rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người? Thậm chí không nhớ được tên kẻ thù nữa rồi?
Người trung niên kia sắc mặt cũng hết sức âm trầm, thật ra lần này hắn không muốn gây sự với Sở Hưu. Đây là địa bàn của Tọa Vong Kiếm Lư, vẫn phải nể mặt Tọa Vong Kiếm Lư. Hơn nữa trước khi tới sư phụ hắn đã dặn, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này nhất định phải ẩn nhẫn kín tiếng, bằng không từ lúc Sở Hưu tiến vào hắn đã làm khó dễ rồi.
Nào ngờ đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư lại vô tình dẫn Sở Hưu tới cạnh hắn, như vậy hắn không thể coi như không thấy được, cho nên mới vỗ bàn hừ lạnh một tiếng. Càng không ngờ là Sở Hưu thậm chí không biết hắn là ai.
Võ giả kia cắn răng lạnh lùng nói: “Thương Lan Kiếm Tông, Đậu Quảng Thần! Sở Hưu, ngươi đang cố ý sỉ nhục Thương Lan Kiếm Tông ta phải không? Ngươi phế sư đệ ta, món nợ này sớm muộn gì ta cũng sẽ thanh toán với ngươi!”
Sở Hưu vỗ vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra đối phương là ai, dù sao khi xưa Đậu Quảng Thần đã từng dẫn người giả bộ bao vây chặn đường y tại Thương Mang Sơn. Có điều khi đó Sở Hưu chưa thật sự đối mặt với Đậu Quảng Thần, chỉ nhìn thấy từ xa vài lần, cho nên không nhớ ra.
Sở Hưu thản nhiên ngồi xuống rồi nói: “Thẩm Bạch cũng rất khá, mặc dù hắn là bại tướng dưới tay ta có điều hắn vẫn mạnh hơn ngươi.
Chuyện này đổi lại là Thẩm Bạch, nếu hắn không muốn giết ta, vậy sẽ không đứng đó dựng râu trừng mắt làm mấy cái bộ dáng vô dụng đó đâu.
Ngược lại nếu Thẩm Bạch muốn giết ta, hắn cũng chẳng quan tâm nơi này có
phải địa bàn của Tọa Vong Kiếm Lư hay không, trực tiếp cầm kiếm giết tới.
Giờ Thẩm Bạch bị ta phế bỏ, Thương Lan Kiếm Tông các ngươi thậm chí không có ai ra dáng để đem ra, đúng là đáng buồn. Đại sư huynh là ngươi còn không quyết đoán bằng Thẩm Bạch, sư phụ ngươi chắc thất vọng lắm nhỉ?”
Trước đó Đậu Quảng Thần quả thật không định động thủ.
Thương Lan Kiếm Tông giờ đang sa sút dưới đáy thung lũng, hơn nữa hắn cũng mơ hồ cảm nhận được sư phụ đang trị liệu cho Thẩm Bạch, sư đệ hắn vẫn có chút hy vọng sống sót.
Cho nên lần này tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Liễu Công Nguyên đã căn dặn hắn kín tiếng ẩn nhẫn, lần này Thương Lan Kiếm Tông chỉ tới dự thính mà thôi.
Có điều, không thể không nói cái miệng của Sở Hưu đúng là quá cay độc, chỉ hai ba câu đã gợi cho lửa giận của Đậu Quảng Thần cháy bừng bừng.
Thật ra lời kích thích hắn là Sở Hưu nói câu hắn không bằng Thẩm Bạch, khiến Liễu Công Nguyên thất vọng.
Mặc dù toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều biết Liễu Công Nguyên dốc hết lực lượng Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng Thẩm Bạch, điểm này ngay đại sư huynh là hắn cũng ngầm thừa nhận, không có gì ghen ghét hay không phục.
Có điều những thứ này hắn có thể tiếp nhận nhưng lại không thể chấp nhận để người ngoài nói lại.
Hai thanh trường kiếm sau lưng Đậu Quảng Thần đồng thời rời vỏ, hàn băng kiếm khí cùng xích viêm kiếm khí dung hợp với nhau, vốn là thủy hỏa bất dung tới tay Đậu Quảng Thần lại biến thành hỗ trợ, uy thế cường đại bất phàm.
Ngày trước khi Sở Hưu còn Ngoại Cương cảnh, đối mặt với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Đậu Quảng Thần, y chỉ có thể né tránh khắp bốn phương như con chuột, hết sức chật vật.
Mà giờ đối mặt với cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, tâm cảnh của Sở Hưu đã có biến hóa rõ rệt. Thiên Nhân Hợp Nhất cũng chỉ thế mà thôi, không phải y chưa từng giết!
Sở Hưu ngồi ngay ngắn bất động, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn, hơn nữa do tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, khi thi triển võ công Phật môn, cương khí của y không ngờ lại mang theo ánh kim nhàn nhạt, tựa như có uy thế của Kim Cương.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm mang của Đậu Quảng Thần bị xé nứt, thân hình Sở Hưu sừng sững bất động, Đậu Quảng Thần lại bị ép lui lại phía sau ba bước, cái ghế dưới chân trực tiếp vỡ vụn.
Động tĩnh bọn họ gây ra quá lớn, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang phía Đậu Quảng Thần cùng Sở Hưu, gương mặt ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng có vượt cấp đánh ngã một võ giả bối phận cao hơn mình cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng Đậu Quảng Thần dẫu sao cũng là người thành danh đã lâu, là trụ cột vững chắc của Thương Lan Kiếm Tông, đại đệ tử của Liễu Công Nguyên, không ngờ giờ lại bị Sở Hưu tùy tiện đánh lui như vậy. Thế này có kém cỏi quá không?
Trên thực tế ngày trước Đậu Quảng Thần có thể được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử, còn trở thành người gần với Liễu Công Nguyên trong Thương Lan Kiếm Tông, đương nhiên không phải hạng tầm thường. Chỉ có điều Sở Hưu quá mạnh.
Sau khi tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, Sở Hưu coi như đã đền bù lại nhược điểm cuối cùng, trong số võ giả cùng cấp bậc, Sở Hưu hiện giờ đã không có kẽ hở.
Nội tình cường đại, nội lực thâm hậu cộng thêm tinh thần lực không hẳn là mạnh nhưng tuyệt đối không yếu, cuối cùng lại thêm cơ thể vô cùng cường đại khi tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực. Giờ trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, hầu như không ai địch nổi Sở Hưu. Cho dù là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, Sở Hưu cũng nắm chắc thắng được phần lớn số người.
Ngay lúc Đậu Quảng Thần thẹn quá hóa giận định ra tay lần nữa, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát cơ, một thanh trường kiếm hoàn toàn do lực lượng hàn băng ngưng tụ ầm ầm đánh tới, dựng trước người Sở Hưu cùng Đậu Quảng Thần.
Thanh trường kiếm kia dùng hơi nước trong không khí ngưng tụ thành, có thể nói là lực lượng thiên địa hóa kiếm, có thể làm được tới mức này, người ra tay thân phận ra sao cũng không cần nói nhiều.
Một bóng người bước xuống nhìn cục diện bên dưới, lạnh lùng nói: “Đánh đủ chưa? Muốn đánh chờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội bắt đầu tùy các ngươi đánh, Kiếm Ly Các của ta không phải nơi cho các ngươi giải quyết ân oán cá nhân!”
Võ giả bước xuống khí thế ngập trời, không ngờ lại là tông sư võ đạo.
Hơn nữa tướng mạo của hắn cũng hết sức kỳ quái, hơn bốn mươi tuổi, lông mày chữ bát, gương mặt nghiêm nghị, tướng mạo nhăn nheo trời sinh, khiến người ta có cảm giác hơi buồn cười.
Chương 389 Đại cừu nhân 2
Có điều người trước mắt mặc dù trông khôi hài nhưng không ai dám cười trước mặt hắn, vì vị này nổi danh tính khí không tốt.
Hắn chính là phong chủ Nam Kiếm Phong của Tọa Vong Kiếm Lư, Khổ Tâm Kiếm - Yến Bất Hợp, có thể nói là một tên quái thai hiếm thấy.
Đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư tâm tính trầm ổn, danh tiếng trên giang hồ trước nay đều không tệ.
Thế nhưng Yến Bất Hợp lại vừa vặn ngược lại, gặp ai cũng không hợp, tính khí lại cực kỳ nóng nảy, trong quá khứ đắc tội không ít người, nếu không phải sau này Tọa Vong Kiếm Lư thu lưu, Yến Bất Hợp rất có thể đã bị người ta đánh chết.
Có điều cho dù gia nhập Tọa Vong Kiếm Lư, tính cách Yến Bất Hợp vẫn không hề thay đổi, bá đạo mạnh bạo. Tọa Vong Kiếm Lư giao tiếp với người ngoài phải có cả cây gậy và cà rốt, còn Yến Bất Hợp này chính là cây gậy.
Sở Hưu xòe tay nói: “Yến tiền bối, có chư vị ở đây chứng kiến, không phải ta động thủ nhất. Đương nhiên một số kẻ nếu không phục muốn ra ngoài tái chiến, Sở Hưu cũng phụng bồi tới cùng.”
Đậu Quảng Thần ở một bên giận tới nỗi sắc mặt đỏ bừng, có điều giờ đang có Yến Bất Hợp, lại thêm uy thế của Đại Kim Cương Luân Ấn vừa rồi khiến hắn hết sức kinh ngạc, giờ cưỡng ép động thủ hắn cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Vừa nghĩ tới lời dặn của sư phụ nhà mình, Đậu Quảng Thần đành nhẫn nhịn cơn bực bội trong lòng lại, vung tay bỏ đi.
Thấy cảnh này, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đệ tử Thương Lan Kiếm Tông hiện giờ đã xuống dốc tới nước này rồi?
So với Sở Hưu, Đậu Quảng Thần là tiền bối giang hồ, còn là người có địa vị gần với Liễu Công Nguyên trong Thương Lan Kiếm Tông. Kết quả Đậu Quảng Thần chỉ có thể nén giận nhượng bộ dưới tay Sở Hưu, có thể nói là mất hết thể diện Thương Lan Kiếm Tông.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Đậu Quảng Thần. Thật ra y đang mong Đậu Quảng Thần không buồn để ý tới mọi thứ ra tay với y, như vậy y cũng có cơ hội để quang minh chính đại giết chết đối phương.
Chuyện này không phải do sát tính của Sở Hưu quá nặng mà kể từ khi y phế bỏ Thẩm Bạch, Sở Hưu và Thương Lan Kiếm Tông đã thành thù hận không chết không thôi. Đây cũng có thể coi là thù hận duy nhất mà Sở Hưu không cách nào làm lành.
Sở Hưu giết thất thúc, đánh bại Hạ Hầu Vô Giang vài lần, nhưng y chỉ đắc tội với chi của gia chủ Hạ Hầu Trấn mà thôi, không phải toàn bộ Hạ Hầu thị.
Còn Sở Hưu giết Minh Trần cũng chỉ đắc tội với chi của sư phụ Minh Trần, thậm chí không tính là toàn bộ Kim Cương Viện.
Nhưng Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch, lại là phế bỏ toàn bộ hy vọng tương lai của Thương Lan Kiếm Tông, đây là đại thù không chết không thôi. Cho nên khi đối mặt với đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, Sở Hưu không cần lưu tình, cũng không cần cân nhắc hậu quả, chỉ vài chữ: Giết là được.
Yến Bất Hợp nhìn Sở Hưu một hồi rồi lạnh nhạt nói: “Hạng sáu Long Hổ Bảng Sở Hưu, ta đã từng nghe nói về ngươi. Trong số tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng, ngươi là người có tần suất xuất hiện nhiều nhất, năng lực gây chuyện cũng không kém.
Có điều đây đang là trong địa bàn Tọa Vong Kiếm Lư của ta, nếu ngươi còn không thu liễm vậy đừng trách ta không nể mặt Quan Trung Hình Đường các ngươi!”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Lần này Yến tiền bối nói oan cho ta rồi, người không phạm ta, ta không phạm người. Mỗi lần đều là phiền phức tới tìm ta, ta chỉ có thể lựa chọn đánh trả mà thôi.”
Nhìn Sở Hưu một hồi, Yến Bất Hợp nói: “Hy vọng là vậy.”
Sau khi nói xong, Yến Bất Hợp trực tiếp quay người rời đi còn Sở Hưu tiếp tục ngồi xuống thảnh thơi dùng bữa. Có điều lần này không ai đưa mắt nhìn sang phía Sở Hưu nữa, vị này cũng chẳng phải hạng dễ chọc.
Lúc đêm khuya, trong phòng khách Kiếm Ly Các, ngoài cửa phòng Sở Hưu vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Sở Hưu mở cửa, một người trung niên tướng mạo lạ lẫm mặc áo trắng đứng đó, nhẹ giọng phun ra hai chữ: “Là ta.”
Vừa nghe thấy âm thanh này, Sở Hưu lập tức phản ứng lại, người này là Lục tiên sinh.
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Nơi này là Kiếm Ly Các, là địa bàn của Tọa Vong Kiếm Lư. Lục tiên sinh ngươi xuất hiện quang minh chính đại ở đây như vậy không sợ xảy ra chuyện gì à?”
Lục tiên sinh đóng cửa lại, cười hắc hắc chỉ chỉ lên mặt nói: “Nếu không có cả chút bảnh lãnh này, Vô Tướng Ma Tông ta đã sớm bị người ta tiêu diệt vô số lần rồi. Yên tâm đi, cho dù Yến Bất Hợp đứng ngay trước mặt ta cũng không nhìn ra sơ hở nào.
Thân phận ta giờ là Chính đạo tiêu chuẩn, hiệp khách tán tu Thương Dương Đông Tề, Tùng Đào Kiếm - Từ Tùng Đào.”
Sở Hưu hiếu kỳ nói: “Vậy Từ Tùng Đào thật đâu?”
Lục tiên sinh vung tay hời hợt nói: “Đương nhiên là chết rồi, chết tới cặn bã cũng chẳng còn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu không nói gì, thủ đoạn của Ma đạo trước nay luôn tàn nhẫn như vậy, Sở Hưu giả mạo truyền nhân Ma đạo cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Đừng nhìn thái độ của Lục tiên sinh với y giờ đang hết sức hòa ái khách khí,
nhưng thực tế thân là cao thủ Vô Tướng Ma Tông, Lục tiên sinh cũng là loại hung đồ Ma đạo giết người không chớp mắt.
Khoát tay, Lục tiên sinh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sở Hưu nói: “Ta không ngờ ngươi lại có quan hệ với Thánh nữ đại nhân, trước đó Thánh nữ đại nhân đã nói với ta lần Ma Đạo Hội Minh này do ngươi đại biểu Âm Ma Tông tham gia.
Chuyện tốt như vậy còn rơi xuống đầu ngươi, không phải ngươi gia nhập Âm Ma Tông đấy chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, có điều Âm Ma Tông tạm thời không có người, Thánh nữ đại nhân lại có việc không thoát thân được, cho nên bảo ta tới chuyến này.
Đúng rồi, Lục tiên sinh, thực lực Thánh nữ đại nhân trong nhánh Ẩn Ma rất mạnh à? Thân phận cũng rất đặc thù?”
Lục tiên sinh nói: “Thực lực tông sư võ đạo đương nhiên là mạnh rồi, hơn nữa không phải thân phận Thánh nữ đại nhân đặc thù mà là chính thân phận Âm Ma Tông đã rất đặc thù rồi.
Ngày trước trong số tông môn phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo, Âm Ma Tông là một trong những môn phái quan hệ gần gũi với Côn Luân Ma Giáo nhất, thậm chí tông chủ cùng Thánh nữ Âm Ma Tông còn có thể trở thành Ma sứ của Côn Luân Ma Giáo, địa vị thậm chí còn cao hơn Vô Tướng Ma Tông ta.
Chỉ có điều mấy năm gần đây Âm Ma Tông bị tông môn Chính đạo tàn sát gần hết, hơn nữa còn xuất hiện một phản đồ, khiến cho Âm Ma Tông thiếu chút nữa bị hủy diệt, chỉ còn lại mình Thánh nữ đại nhân.
Có điều cho dù chỉ còn lại Thánh nữ đại nhân, chỉ cần truyền thừa Âm Ma Tông vẫn còn, địa vị cũng còn đó.
Ngày trước Thánh nữ đại nhân đã từng giúp ta, lần Ma Đạo Hội Minh này chắc chắn ta sẽ không để ngươi chịu thiệt là được.
Thu dọn chút đi, giờ ngươi có thể cùng ta tới Cốt Mộc Sơn Trang, có điều thân phận của ngươi cũng phải che giấu một chút, đổi lại thân phận Ma đạo đi.
Mấy năm gần đây mạch Ma đạo đã không còn thuần túy, khó tránh khỏi xuất hiện một số gian tế phản đồ lẩn trong đó, Âm Ma Tông chính vì có phản đồ nên mới thiếu chút nữa bị hủy diệt.
Chương 390 Ma Đạo Hội Minh
Thân phận trên giang hồ của ngươi không tệ, không ai đi nghi ngờ chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường lại là truyền nhân Côn Luân Ma Giáo. Cho nên thân phận này nhất định phải che giấy, tránh cho bị người ta nhận ra, gây ra phiền toái không cần thiết.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, điểm này không cần Lục tiên sinh nói y cũng biết.
Thời đại này ngay người trong Chính đạo còn chẳng tin tưởng được, nói chi đám người Ma đạo âm tà tàn nhẫn.
Lục tiên sinh là người của Vô Tướng Ma Tông, cho nên chỉ cần Sở Hưu bộc lộ thân phận truyền nhân Côn Luân Ma Giáo, Lục tiên sinh sẽ không hại y. Nhưng những tông môn khác chưa hẳn đã có quan hệ mật thiết với Côn Luân Ma Giáo như vậy, thậm chí còn có nhiều nhánh Minh Ma từng phản bội Côn Luân Ma Giáo, chuyện gì chúng cũng làm được.
Sở Hưu lấy ra tấm mặt nạ sắt đen bị y mài bỏ tiêu ký Thanh Long Hội, đeo lên mặt, dùng giọng khàn khàn trầm trầm nói: “Tại hạ tân nhân Ma đạo, Lâm Diệp, ra mắt Lục tiên sinh.”
Gương mặt Lục tiên sinh nở một nụ cười đùa cợt: “Mặt nạ thép đen của Thanh Long Hội? Đây là đồ tốt, có điều tốt nhất ngươi đừng dùng mấy môn võ công nổi bật kia, nếu không người hữu tâm chắc chắn sẽ suy tính ra thân phận của ngươi.”
Ra khỏi Kiếm Ly Các, Sở Hưu theo Lục tiên sinh đi thẳng tới Cốt Mộc Sơn Trang.
Cái gọi là Cốt Mộc Sơn Trang thật ra chỉ là một sơn trang đã hoang phế, tên đã rất kỳ quái nhưng lai lịch lại càng kinh khủng.
Trong truyền thuyết, chủ nhân Cốt Mộc Sơn Trang là một đại hiệp chính đạo, do tu luyện một môn bí pháp Ma đạo khiến cho tẩu hỏa nhập ma, phải dùng máu tươi cùng thịt người luyện đan mới có thể duy trì sinh cơ.
Cho nên vị đại hiệp này vận dụng thanh danh bản thân mời rất nhiều người giang hồ tới Cốt Mộc Sơn Trang làm khách, kết quả những người giang hồ đó không ai còn sống rời khỏi Cốt Mộc Sơn Trang.
Hơn nữa những người bị giết ngoại trừ máu thịt dùng để luyện đan, xương cốt cũng được coi là vật liệu để gia cố toàn bộ Cốt Mộc Sơn Trang, đây là lý do của cái tên Cốt Mộc Sơn Trang.
Nghe nói sau này sự tình bại lộ, chủ nhân Cốt Mộc Sơn Trang bị đông đảo hiệp khách chính đạo tru diệt, Cốt Mộc Sơn Trang cũng trở nên hoang tàn. Nhưng do người chết tại đây quá nhiều, những người bị giết chết oan chết uổng, máu thịt bị luyện đan, xương cốt còn bị dùng làm vật liệu, cho nên cứ mỗi nửa đêm Cốt Mộc Sơn Trang lại vang lên kêu ma quỷ, vô cùng kinh khủng.
Sau khi Sở Hưu theo Lục tiên sinh tới Cốt Mộc Sơn Trang, y mới phát hiện nơi này quả thật kinh khủng.
Vốn sơn trang rách rưới âm trầm đáng sợ, nhưng lúc này kiến trúc sơn trang cũng hết sức kỳ quái, hoặc một màu đen kịt, hoặc một màu xám trắng quỷ dị, khiến người ta vừa nhìn đã thấy rợn người.
Khi tới gần Cốt Mộc Sơn Trang, Lục tiên sinh trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở tiểu hữu, ngươi là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, có điều lại không quen biết gì với người Ma đạo hiện tại. Giờ quan hệ trong Ma đạo còn phức tạp hơn ngày trước nhiều. Có điều chuyện này ngươi cũng không cần lo.
Ngươi chỉ cần biết, ngươi là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, thân phận tôn quý hơn đại đa số mọi người là được. Ngươi là đại biểu của Âm Ma Tông, người đứng sau lưng ngươi cũng mạnh hơn đại đa số mọi người ở đây, vậy là đủ.
Nhánh của Minh Ma và nhánh của Ẩn Ma chúng ta vốn không hòa thuận, đám người này lúc trước ham sống sợ chết ruồng bỏ Thánh giáo, mấy năm gần đây mặc dù tích cóp được không ít thực lực, nhưng Ẩn Ma chúng ta giấu mình trong bóng tối cũng không kém.
Muốn diệt giặc ngoài phải yên thù trong, cái gọi là Ma Đạo Hội Minh này thật ra là Ma đạo chúng ta lục đục nội bộ một phen trước đã, sau đó mới nhất trí đối ngoại.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, cáo mượn oai hùm, điểm này y cực kỳ am hiểu, cho dù Lục tiên sinh không chỉ điểm, Sở Hưu cũng minh bạch.
Đi vào trong Cốt Mộc Sơn Trang, hai võ giả áo đen đầu đội mặt nạ ác quỷ, có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh đột nhiên xuất hiện, quát khẽ: “Người tới là ai?”
Lục tiên sinh ném hai tấm lệnh bài ra, hai võ giả kia nhìn thoáng qua rồi lập tức giao lại lệnh bài cho Lục tiên sinh, chắp tay nói: “Hóa ra là đại biểu cho Vô Tướng Ma Tông cùng Âm Ma Tông, mời vào.”
Sở Hưu nhìn thoáng qua hai người này, hỏi: “Người giữ cửa là?”
Lục tiên sinh thản nhiên đáp: “Là người của Hải Nam Đệ Lục Thiên Ma Tông. Đệ Lục Thiên Ma Tông xem như trung lập trong Ma đạo, tính nghiêm chỉnh ra thì coi như nhánh Minh Ma, nhưng ngày xưa khi Thánh giáo ta bị hủy diệt bọn họ không lựa chọn phản bội, cũng không bỏ trốn sống tạm.
Những đại phái Chính đạo không động tới bọn họ là vì Đệ Lục Thiên Ma Tông ở đảo hoảng ngoài Hải Nam, rời xa đất Trung Nguyên, không có tiếng tăm gì tại đây. Đến khi Thánh giáo hoàn toàn bị hủy diệt bọn họ mới nhận được tin.
Cho nên Đệ Lục Thiên Ma Tông thật ra không có lỗi gì với Thánh giáo, nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng không có địch ý gì với họ.
Lần Ma Đạo Hội Minh này là do Đệ Lục Thiên Ma Tông chủ trì, nếu không đám Minh Ma và Ẩn Ma chúng ta ngồi chung một chỗ, không đợi được đến lúc Ngũ Đại Kiếm Phái ra tay, chính chúng ta đã tự đánh lẫn nhau rồi.”
Nói xong, Lục tiên sinh đã dẫn Sở Hưu vào Cốt Mộc Sơn Trang.
Lúc này Cốt Mộc Sơn Trang rách rưới đã được chỉnh lý thu dọn sạch sẽ, có điều bên trong vẫn toát lên vẻ âm trầm kinh người.
Trong đại sảnh Cốt Mộc Sơn Trang, ma khí quỷ dị lạnh lẽo trải rộng, toàn bộ đại sảnh chia làm hai phái, bên nhiều người là Minh Ma, còn bên ít người là nhánh Ẩn Ma.
Thấy Lục tiên sinh dẫn Sở Hưu tới, mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Lục tiên sinh vung tay, lộ ra tướng mạo mới có, lúc này mới có không ít người trong Ẩn Ma tới chào hỏi Lục tiên sinh.
Còn bên phía mạnh mẽ, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mặc trường bào xanh xanh đỏ đỏ đầy đồ án kỳ quái đột nhiên cười lên quái dị nói: “Lục Tấn, nghe nói lần trước ngươi đọ sức với Kính Hồ Sơn Trang, còn chịu thiệt, rốt cuộc vẫn không cướp được ma kiếm Trường Tương Tư, lần này định tới báo thù à?
Còn người bên cạnh là ai? Ma Đạo Hội Minh không phải ai muốn tham gia cũng được, ngươi mang một võ giả tiểu bối Ngũ Khí Triều Nguyên tới là có ý gì? Tới học việc à?”
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này quần áo hết sức kỳ quái, có điều tướng mạo mười phần tuấn mỹ yêu dị, thậm chí tuấn tú tới mức khiến người ta không biết nam hay nữ. Ngay cả giọng nói cũng mang theo chút the thé nữ tính, khiến người ta nghe xong có cảm giác nổi da gà.
Lục tiên sinh sắc mặt tối đen, hắn lạnh lùng nói: “Cửu Tương Tử, quản cho tốt chuyện Ngũ Độc Giáo của ngươi là được, ngươi mở miệng mỉa mai Vô Tướng Ma Tông ta mà không thấy ngại à? Ngày xưa Ngũ Độc Giáo các ngươi ham kiếm cổ của Phong Vân Kiếm Trủng, chẳng lẽ quên chuyện bị người ta một kiếm chém liền mấy trưởng lão rồi à?
Còn vị bên cạnh ta cũng không phải võ giả tiểu bối, hắn tên Lâm Diệp, là truyền nhân chính thống của Côn Luân Ma Giáo, lần này đại biểu cho Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh, thân phận này chẳng lẽ còn không đủ?”
Nghe xong lời này, gương mặt Cửu Tương Tử lộ ra thần sắc như cười như không: “Hắn đại biểu cho Thánh nữ Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh? Âm Ma Tông có nam từ bao giờ? Tiểu tử này không phải nhân tình của con ả kia đấy chứ?”