Trong tình huống không dính dáng gì đến mình, Lã Phụng Tiên lại nhìn nhận mọi việc rất minh bạch.
Bàn tay Sở Hưu nắm lên Thiên Ma Vũ, bước từng bước một về phía trước, lạnh lùng nói: “Bỏ qua? Chuyện này không dễ bỏ qua như vậy.
Lã huynh, đây không chỉ là chuyện của ngươi, Việt Nữ Cung hãm hại hảo hữu của Sở Hưu ta, có từng nghĩ tới thái độ của ta?
Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Nhan Phi Yên, nhưng ta muốn Việt Nữ Cung phải trả giá đắt.”
Lâm Phong Nhã cùng Nhan Phi Yên đồng thời biến sắc nói: “Sở Hưu! Ngươi muốn làm gì?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Làm gì à? Nhan Phi Yên, ngươi có nhớ lần trước ta đã cảnh cáo ngươi không? Bảo ngươi tự lo lấy thân mình đi, nhưng giờ xem ra ngươi coi lời cảnh cáo của ta như gió thoảng qua tai.
Nhân ngày trước quả hôm nay. Có một số sai lầm đã phạm vào thì phải gánh lấy hậu quả.
Việt Nữ Cung các ngươi chẳng phải muốn dùng con súc sinh kia che chở thêm trăm năm nữa ư? Vậy được, ta giết con súc sinh này đi, để Việt Nữ Cung các ngươi mất hẳn thủ đoạn này!”
Lúc này Cửu Vĩ Thiên Hồ vẻ mặt sợ hãi còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Lã Ôn Hầu có còn sống không, ánh mắt đầy ngây ngốc.
Liên quan quái gì tới mình?
Nó chỉ có giao dịch với tiên tổ Việt Nữ Cung mà thôi, đối phương hiến tế ai mình có biết đâu, sao giờ mình lại thành mục tiêu?
Trên Thiên Ma Vũ bừng bừng ma khí, khí tức hung ác hơn trước đây tới vài lần. Một đao chém xuống, Sở Hưu lao thẳng tới chém thẳng vào Cửu Vĩ Thiên Hồ kia. Toàn bộ đại điện đều bị ma khí kinh khủng của Sở Hưu nhuộm đen, trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Cửu Vĩ Thiên Hồ gầm lên phẫn nộ, Thiên Hồ ta không phát uy ngươi nghĩ ta là con mèo bệnh chắc ?
Thời kỳ thượng cổ, Cửu Vĩ Thiên Hồ là hung thú đứng trên đỉnh cao, sánh ngang với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Chỉ tiếc hung thú có cực hạn, một chủng tộc hung thú có mạnh hơn nữa cũng chỉ có giới hạn, còn võ giả nhân tộc lại không có giới hạn này.
Cho nên trong thời thượng cổ, nó vừa thấy cường giả như Lã Ôn Hầu là phải bỏ trốn ngay lập tức.
Thế nhưng khó khăn lắm nó mới thoát được đại kiếp nạn thượng cổ, vừa tỉnh lại đang muốn ăn vài người lót dạ lại đá phải tấm sắt, bị Hồng Liên Ma Tôn đoạt mất cơ thể, phong ấn tàn hồn làm thú nuôi.
Những cường giả mạnh hơn mình thì cũng thôi, kẻ như Sở Hưu trước kia nó vẩy đuôi cái cũng chết cả đống, giờ lại dám kêu gào đánh đánh giết giết trước mặt mình. Giờ khắc này Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.
Mặc dù hiện giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ còn lại tàn hồn, hơn nữa do không hấp thu được tinh khí thần từ Lã Phụng Tiên, nó còn trong trạng thái suy yếu nhất, có điều vẫn còn sức đánh một trận.
Chín cái đuôi cáo giương lên, khí tức hung ác ầm ầm bộc phát, quấn tới người Sở Hưu.
Mọi người ở đây thấy có vẻ không đúng lập tức lui sang một bên. Lúc này có là kẻ ngu cũng nhìn ra, Cửu Vĩ Thiên Hồ này có vẻ không phải kiếm hồn?
Trong truyền thuyết trường kiếm ngưng tụ ra kiếm hồn mặc dù có hình dáng khác nhau, nhưng điểm duy nhất có thể khẳng định là mỗi khi xuất thủ đều có kiếm khí tỏa ra tứ tán.
Còn Cửu Vĩ Thiên Hồ này ra tay lại chẳng hề giống kiếm hồn.
Trên Thiên Ma Vũ mang theo ma khí u ám vô tận ầm ầm chém xuống, chặt đứt chín cái đuôi kia.
Hơn nữa cùng lúc, trên Thiên Ma Vũ đột nhiên truyền tới một luồng lực lượng hấp thu thôn tính cường đại, không ngừng hấp thu lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ kia.
Đôi mắt đỏ tươi của Cửu Vĩ Thiên Hồ lóe lên sát khí, nổi giận gầm lên một tiếng, chín cái đuôi phình to, thậm chí phủ đầy đại điện. Sở Hưu chặt đứt một cái, cái khác lại lập tức mọc ra, ầm ầm đập xuống, thậm chí chấn động tới mức tay cầm đao của Sở Hưu không khỏi run rẩy.
Sở Hưu khẽ nhíu mày, nói thật, y đã coi thường con súc sinh này rồi.
Thứ này chỉ còn tàn hồn, thậm chí không còn cả cơ thể nhưng vẫn có lực lượng cường đại như vậy, quả không hổ danh khi còn sống là hung thú sánh vai với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Nhìn lại Lục Giang Hà thì biết, cũng là bị phong ấn tàn hồn nhưng Lục Giang Hà thậm chí không phát huy được chút thực lực nào, chỉ có thể chơi chút ảo thuật trong Huyết Hồn Châu.
Lúc này thấy Sở Hưu xuất thủ, Lâm Phong Nhã biến sắc quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi dám động tới kiếm hồn của Việt Nữ Cung ta, muốn chết à!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đừng giả bộ nữa, kiếm hồn cái quái gì? Một con súc sinh thú nuôi của Côn Luân Ma Giáo mà thôi.
Ta đã nói rồi, chuyện mình làm thì mình phải tự giả trá. Hôm nay con súc sinh này chết chắc rồi!”
Lâm Phong Nhã cắn răng một cái, không lo được thương thế bản thân nữa, trực tiếp cầm kiếm lao thẳng về phía Sở Hưu.
Cửu Vĩ Thiên Hồ là thủ đoạn ẩn giấu của Việt Nữ Cung bọn họ, có thể nói nếu không có Cửu Vĩ Thiên Hồ che chở, bao năm như vậy một khi Việt Nữ Cung bị suy yếu hay có cường địch tấn công, hầu như đều cần lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ ngăn cản.
Cho nên toàn bộ Việt Nữ Cung, kể cả Nhan Phi Yên cũng có thể chết, cung chủ là cô ta cũng có thể chết, chỉ có Cửu Vĩ Thiên Hồ không thể xảy ra truyện gì.
“Khởi động trận pháp!”
Lâm Phong Nhã quát lên một tiếng, trận pháp trong Việt Nữ Cung bắt đầu vận chuyển.
Thật ra đại trận hộ tông của Việt Nữ Cung không mấy mạnh mẽ, đã bao năm như vậy Việt Nữ Cung chưa từng có võ giả nào có năng lực về mặt trận pháp.
Cho nên đại trận hộ tông trước mắt cũng là nhờ tiên tổ Việt Nữ Cung năm xưa nhờ các đại sư trận đạo thiết kế giúp.
Có điều lúc này có chút sức nào thì dùng chút nấy, Lâm Phong Nhã không còn thủ đoạn gì khác.
Nhưng đúng lúc này, Thủy Vô Tướng lại cười lạnh một tiếng, hai tay lặng lẽ kết ấn. Tiếp đó ánh sáng trận pháp lóe lên, cơn bão kiếm khí quyét qua, không ngờ lại bắn thẳng về phía Lâm Phong Nhã cùng những người khác của Việt Nữ Cung.
Lâm Phong Nhã xoay sở không kịp, bị mấy luồng kinh khủng bắn vào cơ thể, thương thế còn chưa khỏi hẳn lại nặng thêm, lập tức hộc máu tại chỗ.
Không thể trách Lâm Phong Nhã thực lực quá yếu mà là nàng không ngờ trận pháp nhà mình lại thay đổi phương hướng tấn công bản thân.
Thủy Vô Tướng ngày trước dẫu sao cũng là quân sư đầu chó bày mưu tính kế cho Lã Ôn Hầu. Mặc dù cuối cùng hắn không ngăn cản được Lã Ôn Hầu khiến mọi người tức giận bị vây công, nhưng trong thời thượng cổ hắn cũng từng đấu trí với đám võ giả đại phái kia. Mấy cô ả Việt Nữ Cung định chơi âm mưu với hắn? Còn non lắm.
Nhân lúc đám người Lâm Phong Nhã bị trận pháp ngăn cản, ma đao trong tay Sở Hưu quét ra, thế đao chỉ chớp mắt đã dâng lên đỉnh phong. Một đao chém ra, thế đao khuấy động phong vân, đao kình mênh mông bát ngát, như biển gầm phá tan thiên địa, bao phủ thôn tính vạn vật!
Phá Hải trong Thất Đại Hạn vốn là một đao khí thế vô song, lại thêm Thiên Ma Vũ của Sở Hưu sau khi được đúc lại đã trở thành thần binh, còn có năng lực thôn tính vạn vật, tương hợp một phần với đao ý của Phá Hải. cả hai hợp lại làm một bộc phát ra uy lực còn lớn hơn trước.
Một đao này chém xuống, chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng tan nát. Lần này đống đuôi của nó không mọc lại được, chỉ có thể gào lên một tiếng thảm thiết.
Chương 987 Việt Nữ Cung hối hận 1
Trơ mắt nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ bị một đao Phá Hải của Sở Hưu đánh trọng thương, gương mặt Lâm Phong Nhã lộ vẻ không thể tin nổi.
Đây là thủ đoạn ẩn giấu của Việt Nữ Cung các nàng, giờ lại trọng thương thành như vậy dưới tay Sở Hưu, thế này còn coi là thủ đoạn ẩn giấu gì nữa?
Rốt cuộc Cửu Vĩ Thiên Hồ xảy ra vấn đề hay thực lực Sở Hưu quá mạnh, mạnh tới mức vượt ngoài tưởng tượng của các nàng?
Thực ra từ sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Lâm Phong Nhã đã lâu không bước ra ngoài giang hồ, vẫn luôn ở lại trong Việt Nữ Cung dưỡng thương.
Sở Hưu khuấy động phong vân trên giang hồ, nhưng với Lâm Phong Nhã chuyện này vẫn chỉ là tin đồn.
Bên này Sở Hưu giết ai đó, chém chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần gì đó, nghe thì vẫn nghe nhưng Lâm Phong Nhã không có ấn tượng trực quan về thực lực Sở Hưu.
Tới giờ Lâm Phong Nhã mới chứng kiến, quả thật cường đại tới mức khiến người ta run rẩy!
Đến lúc này Lâm Phong Nhã cùng Nhan Phi Yên mới đồng thời dâng lên cảm giác hối hận.
Các nàng không hối hận vì tính toán Lã Phụng Tiên, chỉ hối hận vì mình quá mức chủ quan, không tính tới quan hệ giữa Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hơn nữa không tính tới lực lượng của Sở Hưu lại cường đại tới mức này!
Lã Phụng Tiên thật sự có bằng hữu khắp thiên hạ, hễ là người kết giao với Lã Phụng Tiên, không ai nói hắn không tốt.
Cho dù Doanh Bạch Lộc và Lã Phụng Tiên không có mấy giao tình, chỉ coi là biết lẫn nhau.
Cho dù Lã Phụng Tiên đoạt người trong lòng hắn, nhưng không biết vì sao Doanh Bạch Lộc chỉ thấy thất vọng và đau buồn, nhưng lại không có hận thù gì.
Những thứ này Nhan Phi Yên và Lâm Phong Nhã đều biết, nhưng các nàng suy bụng ta ra bụng người, cho rằng giao tình này chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, chỉ khá hơn bạn nhậu một chút mà thôi.
Sau khi Lã Phụng Tiên bị hấp thu tinh khí thần, tu vi bị phế bỏ, mọi người lại không cùng tông môn thế gia, có ai muốn ra mặt giúp hắn nữa?
Giang hồ vẫn luôn thực tế như vậy, cho nên Lâm Phong Nhã và Nhan Phi Yên căn bản không nghĩ tới có người lại ra mặt cho kẻ ‘thân đơn thế cô’ như Sở Hưu. Cho dù trước đó Sở Hưu đã cảnh cáo, Nhan Phi Yên vẫn không để trong lòng.
Thế nên giờ hai người lại hối hận không thôi.
Không tính toán Lã Phụng Tiên cùng lắm là khiến kiếm hồn bị ngủ đông, Việt Nữ Cung bọn họ nghĩ cách khác là được.
Thế nhưng giờ tính kế Lã Phụng Tiên xong, cả thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của Việt Nữ Cung các nàng cũng hỏng!
Lúc này Nhan Phi Yên vừa ngăn cản kiếm trận vừa cầu xin Lã Phụng Tiên: “Phượng Tiên, giúp muội một chút, bảo Sở Hưu dừng tay đi!
Chuyện này là Việt Nữ Cung bọn muội không đúng, sau chuyện này huynh muốn gì muội cũng đáp ứng huynh. Sở Hưu muốn gì Việt Nữ Cung bọn muội cũng đáp ứng, chỉ xin huynh bảo hắn dừng tay lại!”
Nhưng lúc này ánh mắt Lã Phụng Tiên nhìn về phía Nhan Phi Yên lại như nhìn một người xa lạ, hắn lắc đầu nói: “Nhan cô nương, xin gọi ta là Lã Phụng Tiên.
Còn nữa, giờ Sở huynh đang ra mặt giúp ta, nếu ta bảo hắn dừng tay chẳng phải có lỗi với tâm ý của Sở huynh hay sao?
Có một số việc sai là sai, con người ta có thể tin tưởng một người, nhưng không thể tha thứ cho người đó.
Nếu ngươi nói trước cho ta tình hình thực tế, cho dù ta tới cầu xin Sở huynh, tới nhờ Tạ huynh, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp Việt Nữ Cung của ngươi vượt qua nguy cơ lần này.
Nhưng giờ, đã muộn rồi!”
Lã Phụng Tiên đa tình nhưng không phải kẻ ngu ngốc.
Từ sau khi hắn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, hắn đã chặt đứt tất cả mọi quan hệ với Nhan Phi Yên, hai bên mỗi người một ngả.
Thậm chí nếu Nhan Phi Yên thật sự định liều mạng uy hiếp Sở Hưu, Lã Phụng Tiên thậm chí sẽ có sát ý.
Nhan Phi Yên lựa chọn sai lầm, nàng không để ý tới giá trị lớn nhất của Lã Phụng Tiên, đó là mối quan hệ của Lã Phụng Tiên.
Sở Hưu không ưa Việt Nữ Cung, Tạ Tiểu Lâu không có quan hệ gì với Việt Nữ Cung. Nhưng chỉ cần Lã Phụng Tiên mở miệng, bọn họ đều sẽ nể mặt Lã Phụng Tiên ra tay giúp đỡ.
Bất luận thế lực hiện tại của Sở Hưu hay Thiên Hạ Minh ở Tây Sở xa xôi, muốn che chở một Việt Nữ Cung thật quá đơn giản.
Đáng tiếc Nhan Phi Yên, hay nên nói là Việt Nữ Cung lại lấy gùi bỏ ngọc, làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Còn này trong trận chiến, tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ bị một đao của Sở Hưu đánh trọng thương đã nổi điên.
Hai mắt nó đỏ thẫm, khí thế vô cùng cuồng bạo, chỗ chín cái đuôi đứt bùng lên chín luồng tinh thần lực như thực chất, duỗi ra vô hạn, cuối cùng không ngờ hóa thành một cái lưỡi lớn phủ kín trời đất ập thẳng xuống đầu Sở Hưu.
Cửu Vĩ Thiên Hồ am hiểu nhất là công kích tinh thần lực, chỉ có điều giờ nó
đang trong trạng thái tàn hồn, lúc trước đều là dùng lực lượng bản thân dẫn dắt lực lượng thiên địa tiến hành công kích, tàn hồn tiêu hao rất nhỏ.
Nhưng giờ nó đã bắt đầu tiêu hao lực lượng bản nguyên của tàn hồn, có thể thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ này giờ đã định liều mạng.
Thu đao kết ấn, Diệt Hồn Tiễn thi triển liên tục, tinh thần lực ầm ầm bắn ra, nhưng vài mũi tên liên tục vẫn không thể bắn rách tấm lưới tinh thần lực này được.
Lúc này Lục Giang Hà lại tùy ý nói: “A? Là Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức của tiểu tử Nam Cung Vô Minh à, ngươi còn học cả công pháp của Ma Tâm Đường cơ à!”
Sở Hưu không để ý tới Lục Giang Hà, nhưng đúng lúc này Lục Giang Hà lại cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Tiểu tử, chẳng bằng chúng ta giao dịch nhé? Ngươi dẫn còn súc sinh này vào trong ảo cảnh sau đó dùng tinh thần lực kết nối với Huyết Hồn Châu, kéo cả ta vào ảo cảnh, ta giúp ngươi thu phục nghiệt súc này, đơn giản bớt việc. Thấy sao?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi coi ta là ngu ngốc hay nghĩ ta không giết được con súc sinh này?
Một tàn hồn cường đại như vậy, tự ta giết được, sao phải cho ngươi nuốt vào hấp thu khôi phục thực lực?”
Diệt Hồn Tiễn không thể bắn thủng tấm lưới lớn này, Sở Hưu lại dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp liên hợp với Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức thi triển tới cực hạn, hoàn toàn dùng tinh thần lực đối chọi với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Thực lực súc sinh này quả không đơn giản, đã suy yếu tới nước này rồi mà vẫn còn thực lực như vậy.
Có điều đối với Sở Hưu mà nói, giải quyết nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thời gian càng dài, lực lượng Cửu Vĩ Thiên Hồ này càng yếu đi.
Chứng kiến càng lúc càng đen, Lục Giang Hà vội vàng nói: “Được rồi, coi như bản tôn nợ ngươi, ta lấy đồ ra đổi được chưa?”
“Giờ tất cả của ngươi đều là của ta, ngươi lấy gì ra đổi với ta?”
Lục Giang Hà cắn răng nói: “Kho báu bí mật của Thánh giáo ta, có đổi không?
Ngày trước phân đường của Thánh giáo ta trải rộng khắp giang hồ, đương nhiên có rất nhiều mật địa, không để hết trên Côn Luân Sơn.
Đây là những thứ do bản tôn đích thân chôn giấu, trừ bản tôn ra, không ai biết.
Ngươi cũng không cần lo chuyện ta nuốt tàn hồn kia xong sẽ uy hiếp ngươi. Huyết Hồn Châu trong tay ngươi. Đây là nhà tù, trừ phi ngươi chủ động đánh vỡ lồng giam thả bản tôn ra, để bản tôn nhận được một thân thể, nếu không bản tôn chỉ là một tàn hồn, không uy
hiếp được ngươi.”
Chương 988 Việt Nữ Cung hối hận 2
Thật ra Sở Hưu đang đợi chính câu này của Lục Giang Hà.
Mặc dù y ép được Huyết Thần Ma Công từ chỗ Lục Giang Hà, có điều y cũng biết trên người Lục Giang Hà chắc chắn còn rất nhiều bí mật hay lợi lộc khác.
Không ép khô hắn, không moi hết giá trị, chẳng phải lỗ quá à?
Cho nên sau khi nghe Lục Giang Hà nói vậy, thân hình Sở Hưu lập tức tiến tới nghênh đón, lực lượng nguyên thần phát huy tới tận cùng, triệt để dung nhập vào tấm lưới tinh thần lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ, kéo tàn hồn vào thế giới tinh thần của bản thân.
Cửu Vĩ Thiên Hồ thấy vậy cực kỳ khó hiểu.
Nhánh hung thú của nó có thực lực bản thân cường đại nhưng am hiểu nhất là tinh thần lực, thế nhưng giờ Sở Hưu lại chủ động kéo vào thế giới tinh thần, dùng sở đoản đánh sở trường, thế này chẳng phải tự tìm đường chết à?
Trong thế giới tinh thần như sương mù mông lung, thân thể Cửu Vĩ Thiên Hồ to lớn như che khuất bầu trời, chín cái đuôi bị Sở Hưu chặt đứt lúc này đã khôi phục, nó nhe răng cười dữ tợn với Sở Hưu.
Có điều lúc này bên cạnh Sở Hưu lại xuất hiện một người trung niên, xung quanh đầy máu tươi lơ lửng, đang cười lạnh với nó: “Con thú nhỏ này, lâu rồi không gặp, nhận ra bản tôn không?”
Ngay khi chứng kiến Lục Giang Hà, nụ cười trên miệng Cửu Vĩ Thiên Hồ dần dần biến mất, ánh mắt không ngờ lại lóe lên vẻ sợ hãi.
Nó sinh ra ở thời thượng cổ, muốn tránh né đại kiếp nạn thượng cổ nên vận dụng bí pháp ngủ say dưới đất. Có thể nói không sống một vạn năm thì chí ít cũng phải vài vạn năm.
Đã bao năm như vậy, ký ức nó không muốn nhớ lại nhất chính là những ngày tháng bị bắt làm thú nuôi trong Côn Luân Ma Giáo, bị tất cả mọi người vây xem đùa bỡn. Trừ vị giáo chủ thần bí tới cực điểm ra, hầu như không có ai nó chưa từng gặp.
Hơn nữa trong số những người này, Lục Giang Hà là kẻ tồi tệ nhất.
Người khác cùng lắm thấy lạ tới xem một chút. Dù sao Cửu Vĩ Thiên Hồ sau đại kiếp nạn thượng cổ đều đã chết hết, có lẽ đương thời chỉ còn một con này mà thôi.
Lúc đó mặc dù Côn Luân Ma Giáo đã hùng bá toàn bộ giang hồ, nhưng bọn họ chưa từng thấy hung thú sánh ngang với cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Có điều những người này chỉ xem mà thôi, không động tay động chân gì.
Chỉ có mình Lục Giang Hà ngày ngày giở đủ trò ra trêu chọc nó, lấy danh nghĩa là nghiên cứu hung thú khai phá công pháp mới. Thời gian đó nghĩ lại mà kinh.
Cho nên giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa thấy Lục Giang Hà lập tức thấy sợ.
Có điều sau cơn sợ, Cửu Vĩ Thiên Hồ lại đột nhiên nhớ ra, sao mình phải sợ?
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt mấy trăm năm rồi, những kẻ kinh khủng kia đều đã chết, cho dù kẻ trước mặt mình cũng chỉ là một tàn hồn như mình, sao phải sợ cơ chứ?
Cho nên Cửu Vĩ Thiên Hồ phẫn nộ gầm lên một tiếng, chín cái đuôi phía sau phình ra như che khuất bầu trời, khí thế cực kỳ kinh khủng.
Sở Hưu liếc nhìn Lục Giang Hà một cái nói: “Rốt cuộc ngươi có được hay không vậy? Ở bên ngoài có thể thoải mái khiến nó hao tổn đến chết, ngươi cứ nhất quyết bắt con súc sinh này vào đây, gây thêm phiền toái.”
Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Yên tâm đi, xưa nay bản tôn không làm chuyện không nắm chắc.”
Dứt lời hai tay Lục Giang Hà trực tiếp kết ấn, không có khí tức gì lạ nhưng trên đỉnh đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ lại tỏa ra một đóa sen đỏ.
Đóa sen kia đỏ thẫm như máu, ngay khi nó nở lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không ngừng suy yếu.
Sau khi hoa sen đỏ nở rộ, lực lượng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị áp chế tới mức gần như trống rỗng, thân thể cũng chỉ còn cỡ con chó con, còn có vẻ rất đáng yêu.
Sự cường đại của Côn Luân Ma Giáo ngày trước vượt xa so với mọi người tưởng tượng, nếu không phải người trong thời đại đó như lão thiên sư, người khác chỉ nghe tin đồn căn bản không cách nào hiểu nổi điểm cường đại chân chính của Côn Luân Ma Giáo.
Cùng là Thiên Địa Thông Huyền, giờ Dạ Thiều Nam đã có thể thắng cả Hư Từ lẫn Doanh Tự lão tổ Doanh gia liên thủ, điều này chứng minh bất luận cảnh giới nào cũng có chênh lệch rất lớn.
Ngày trước Côn Luân Ma Giáo cũng vậy, trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Tứ Đại Ma Tôn đều là cao thủ đỉnh cao.
Hồng Liên Ma Tôn tùy ý bắt sống Cửu Vĩ Thiên Hồ, giam lại như thú nuôi, trong chuyện này đương nhiên cũng cần chút thủ đoạn.
Bên trong tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị Hồng Liên Ma Tôn động chay động chân đề phòng nó ‘chạy loạn’.
Không sai, Hồng Liên Ma Tôn thậm chí không lo nó bỏ trốn, chỉ lo nó chạy loạn mà thôi.
Ấn quyết này ngoại trừ Hồng Liên Ma Tôn tự biết, chỉ có Lục Giang Hà biết.
Đương nhiên điều này không nghĩa là Lục Giang Hà và Hồng Liên Ma Tôn có quan hệ thân cận, chẳng qua do lúc trước Lục Giang Hà muốn nghiên cứu về Cửu Vĩ Thiên Hồ cho nên quấn lấy Hồng Liên Ma Tôn đòi được mà thôi, không ngờ giờ lại có đất dụng võ.
Lục Giang Hà trực tiếp vung tay, đóa sen đỏ vây chặt lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, cuối cùng biến thành lớn cỡ bàn tay, về tới tay Lục Giang Hà.
“Xong rồi!”
Sở Hưu nheo mắt, tên Ma Tôn giả lắm mồm này còn chơi kế với hắn.
Hắn vẫn luôn biết thủ đoạn này nhưng lại không nói, thậm chí nếu lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ này có mạnh hơn hiện tại, mạnh tới mức giết chết được Sở Hưu, Lục Giang Hà cũng không nói.
Sở Hưu chết Huyết Hồn Châu cũng không hỏng, vạn nhất rơi vào tay người khác không khéo còn có thể lừa được người này thả hắn ra thì sao, cho nên sao hắn phải nói?
Đương nhiên Sở Hưu không truy cứu chuyện Lục Giang Hà chơi mưu kế như vậy, chuyện này rất bình thường. Ngược lại với tính cách Lục Giang Hà, nếu hắn vẫn luôn thành thật mới gọi là lạ.
Đi ra từ thế giới tinh thần, khí tức Cửu Vĩ Thiên Hồ đã hoàn toàn tiêu tan, thậm chí Thiên Kiếm làm vật chứa kia cũng đã mất đi thần thái.
Thứ này lúc trước được dùng như vật chứa Cửu Vĩ Thiên Hồ, giờ không còn tàn hồn nữa, đương nhiên cũng mất đi giá trị.
Lúc này bên ngoài, Lâm Phong Nhã ngơ ngác chứng kiến tất cả, ánh mắt không thể tin nổi.
Kiếm hồn của Việt Nữ Cung các nàng cứ thế biến mất?
Ngay khoảnh khắc này, Lâm Phong Nhã thậm chí cảm thấy mình là tội nhân của Việt Nữ Cung, chắc chắn Việt Nữ Cung sẽ suy sụp trong thế hệ này của nàng.
Thật ra bất luận Lâm Phong Nhã hay toàn bộ Việt Nữ Cung đều đã đi vào ngõ cụt.
Việt Nữ Cung được truyền thừa từ rất lâu rồi, nhưng thực tế sư tổ mà Việt Nữ Cung thờ cúng lại không thật sự là sư tổ của các nàng, vì Việt Nữ vốn không định nhận đồ đệ.
Trong truyền thuyết Việt Nữ kiếm pháp thiên bẩm, chỉ dùng một cây gậy trúc mà đánh bại đại lượng cao thủ trên giang hồ, nhưng Việt Nữ Kiếm Điển lại không phải do Việt Nữ truyền lại mà chỉ là nàng tiện tay chỉ điểm một cô bé bị ức hiếp vài chiêu kiếm pháp, bản thân lại thong dong bỏ đi. Còn cô bé kia mới thật sự là sư tổ của Việt Nữ Cung.
Cho nên ban đầu Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung là không hoàn chỉnh, hơn nữa nó mang theo phán đoán của người đời sau, cách biệt quá xa so với kiếm pháp thiên bẩm của Việt Nữ. Chỉ có một số người tài hoa tuyệt thế mới có thể lĩnh ngộ ra chân lý chân chính của Việt Nữ Kiếm từ kiếm pháp không hoàn chỉnh này.
Chương 989 Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng
Cho nên thời kỳ đầu Việt Nữ Cung luôn trải qua như vậy, thực lực ra sao đều là tùy duyên.
Chỉ có điều không biết từ bao giờ, Việt Nữ Cung hành xử dần dần mang theo dã tâm, không muốn mọi việc tùy duyên chờ đợi đệ tử giỏi nữa mà muốn được như những tông môn khác, có lực lượng ổn định.
Sự tồn tại của Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là một quyết định sai lầm của Việt Nữ Cung.
Thủ đoạn của Việt Nữ Cung thật ra là Việt Nữ Kiếm Pháp, chỉ cần bỏ công sức tu luyện Việt Nữ Kiếm Pháp, muốn gì cũng có.
Kết quả Việt Nữ Cung lại đặt mọi thứ vào một ngoại vật như vậy, càng ngày càng không để ý tới việc nghiên cứu Việt Nữ Kiếm Điển, Việt Nữ Cung trở thành như vậy hoàn toàn do bọn họ gieo gió gặt bão.
Đương nhiên những thứ này Lâm Phong Nhã tuyệt đối không thừa nhận, cho dù thật sự là lỗi của nàng. Lúc này trong lòng nàng Sở Hưu kẻ phá hủy thủ đoạn bảo mạng của Việt Nữ Cung mới là kẻ cầm đầu.
“Sở Hưu! Việt Nữ Cung ta thề không chết không thôi với ngươi!”
Lâm Phong Nhã nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm khí bừng lên quanh người, thậm chí trong đó còn có một hư ảnh đỏ máu quay quanh mũi kiếm của nàng.
Một kiếm đó chém ra sắc bén kinh người, nháy mắt đã phá tan trận pháp, nhắm thẳng vào Sở Hưu.
Thấy Lâm Phong Nhã không ngờ lại thiêu đốt cả tinh huyết muốn giết mình, khóe miệng Sở Hưu không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung vốn là kiếm thiên bẩm, tâm cảnh càng đạm bạc càng tiếp cận với ý chí thiên địa này, càng phát huy được uy lực mạnh mẽ hơn.
Lúc này tâm cảnh Lâm Phong Nhã đã loạn, chỉ còn lại thù hận và giết chóc. Kiếm ý này đã đi ngược lại so với Việt Nữ Kiếm Điển, phát huy được uy lực chân chính mới là lạ.
Đương nhiên cho Lâm Phong Nhã đang trong thời đỉnh phong cũng không phải đối thủ của Sở Hưu, không có gì đặc biệt.
Thiên Ma Vũ mang theo ma khí lạnh lẽo ầm ầm chém xuống, bên trong có tiếng quỷ đói kêu rên mơ hồ, thôn tính kiếm khí. Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm của Lâm Phong Nhã đã bị chém tan, thậm chí thân thể cũng bị nhát đao này đánh bay ngược trở lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn về phía Lâm Phong Nhã, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí.
Y ra tay lúc này thật sự chỉ vì trút giận cho Lã Phụng Tiên, làm tới mức này thật ra đã đủ.
Có điều tính cách của Sở Hưu vốn là vậy, không làm thì thôi, đã làm phải làm
tới cùng.
Y hủy kiếm hồn của Việt Nữ Cung, khiến Việt Nữ Cung không còn thủ đoạn bảo mạng nữa, từ nay về sau chắc chắn không gượng dậy nổi.
Có điều chỉ không gượng dậy nổi thôi chưa đủ, Sở Hưu thậm chí còn muốn diệt trừ Việt Nữ Cung!
Dù sao cũng đã đắc tội nặng nề với Việt Nữ Cung, lúc này không ra tay, để lại một kẻ thù âm thầm hận thù mình, đây cũng là phiền toái.
Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, diệt trừ Việt Nữ Cung mọi chuyện mới xong xuôi.
Đương nhiên chuyện diệt môn như vậy Sở Hưu không thể tự động thủ. Dù sao Việt Nữ Cung còn có Nhan Phi Yên, Sở Hưu cũng phải suy nghĩ tới cảm xúc của Lã Phụng Tiên.
Có điều tuy không thể giết Nhan Phi Yên, nhưng với Lâm Phong Nhã, Sở Hưu lại không hề e ngại gì.
Mặc dù Sở Hưu rất ít khi giết nữ nhân, nhưng khi y thật sự muốn giết người, trong mắt y không phân chia nam nữ.
Ma khí lượn lờ trên Thiên Ma Vũ, ầm ầm chém về phía Lâm Phong Nhã. Ma khí trên lưỡi đao thôn tính tất cả, ánh đao chém tới đẩy Lâm Phong Nhã vào đường chết.
Có điều ngay lúc này một thanh trường kiếm lấp loáng Thuần Dương Cương Khí đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phong Nhã, một kiếm chia ba, ba luồng kiếm quang lại hòa vào một thể, ngăn cản thế đao của Sở Hưu, nhưng Thuần Dương Cương Khí cũng theo đó tiêu tán.
Lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu! Đừng tưởng lần Đại chiến chính ma này Ma đạo các ngươi trốn được một kiếp là có thể tùy ý giương oai, tông môn Chính đạo chúng ta không phải không có ai!”
Trong chuyện Việt Nữ Cung ẩn chứa quá nhiều thứ, lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra vài điểm không đúng.
Nếu đổi lại là người khác, lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn này chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Nhưng giờ người xuất hiện trước mặt hắn lại là Sở Hưu, Sở Hưu có đại thù với Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, hắn không có lý do gì không ra tay.
Hơn nữa dù nói thế nào Việt Nữ Cung cũng là tông môn Chính đạo, còn Sở Hưu lại là Ma đạo.
Hôm nay nhiều người ở đây như vậy, nếu để một tên Ma đạo như Sở Hưu lớn lối ở đây, đúng là nực cười!
Tôn Khải Lễ cùng Tôn Khải Phàm của Tôn gia liếc mắt nhìn nhau, cùng đi ra. Tôn Khải Lễ ho khan một tiếng nói: “Sở Hưu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ở đây có nhiều người như vậy, ngươi định diệt môn Việt Nữ Cung hay sao?”
Trước nay Giang Đông Tôn thị vốn luôn khiêm nhượng láu cá, bọn họ không như lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn kia, không trắng trợn đứng ra bảo hộ Lâm Phong Nhã. Có điều bọn họ đứng sau gây chút áp lực cho Sở Hưu cũng không vấn đề.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Ai da, trên tay Sở Hưu ta chỉ tha thứ cho duy nhất một người, người chết!”
Dứt lời lực lượng nguyên thần của stụ tập, Diệt Hồn Tiễn liên tiếp bén ra, nhắm thẳng vào lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn.
Hôm nay Lâm Phong Nhã chắc chắn phải chết, chỉ mấy tên gà đất chó sành này mà cũng đòi ngăn cản y? Nực cười!
Thật sự chọc giận Sở Hưu, ngay cả lão đạo sĩ này y cũng giết, dù sao y giết đâu chỉ một hai võ giả Thuần Dương Đạo Môn rồi!
Lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng, ba thanh đạo kiếm được hắn điều khiển ngưng tụ thành Tam Tài Kiếm Trận. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ đại điện đã được chiếu rọi một màu vàng rực.
Diệt Hồn Tiễn vốn là công kích tinh thần, nhưng Tam Tài Kiếm Trận quả thật thần dị, Thuần Dương Cương Khí xoắn vặn, diệt trừ chính thành uy lực của Diệt Hồn Tiễn, uy lực còn lại lão đạo sĩ có thể tùy ý nghênh tiếp.
Sở Hưu bước ra một bước, quanh người ngùn ngụt ma khí.
Một đao Phá Hải ầm ầm chém xuống, thế đao thôn tính hết thảy bao phủ toàn bộ đại điện, sắc bén mãnh liệt. Thế đao chưa tới, đao ý đã khiến mọi người âm thầm phát lạnh.
Đây có thể nói là nhát đao với lực lượng cực hạn, Tam Tài Kiếm Trận ầm ầm vỡ vụn, lão đạo sĩ cũng hộc máu lui lại phía sau.
Tôn Khải Phàm cùng Tôn Khải lễ cùng niết ấn pháp, chỉ chớp mắt cương khí hàn băng đã ngưng tụ thành thuẫn ngăn cản trước người lão đạo sĩ, giúp hắn chống cự đao ý ăn mòn kia.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thuẫn băng vỡ vụn, hơi lạnh vô biên ập về phía Sở Hưu như muốn đóng băng tất cả thiên địa nguyên khí trong khu vực này.
Sở Hưu mặt không biểu cảm bước ra một bước, Hoán Nhật Đại Pháp được thi triển, ma khí tiêu tán, chỉ có phật quang rực rỡ chiếu rọi khắp bầu trời.
Hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, chỉ chớp mắt đã xoắn vặn tất cả.
Từng chưởng liên tiếp đánh ra, lực lượng cực hạn ép tới mức hai huynh đệ Tôn ga từ từ lui lại phía sau, không khỏi biến sắc.
Lực lượng Sở Hưu này đã cường đại tới mức không nói lý.
Lùi liền mười trượng, một tiếng xé gió lên, hai người không khỏi biến sắc. Có điều không đợi bọn họ phản ứng lại, Diệt Hồn Tiễn đã xuyên thẳng vào đầu Lâm Phong Nhã. Sắc mặt vị cung chủ này lập tức tái nhợt, chớp mắt đã không
còn hơi thở, bị Sở Hưu bắn chết tại chỗ!
Chương 990 Kết thúc 1
Lâm Phong Nhã bỏ mạng khiến tất cả Việt Nữ Cung yên tĩnh lại, mọi người trợn tròn mắt há hốc mồm, thậm chí nhiều người còn không kịp phản ứng lại.
Việt Nữ Cung dẫu sao cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, là đại phái Chính đạo. Trong số những người được mời tới Nghênh Kiếm Đại Hội, đại đa số là võ giả Chính đạo, những người này cũng không định khoanh tay đứng nhìn.
Trước đó bọn họ còn nghĩ đầu tiên cứ để lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn cùng huynh đệ Tôn gia tiêu hao chút lực lượng của Sở Hưu, chờ tới bước ngoặt nguy hiểm bọn họ mới ra tay cứu Lâm Phong Nhã, ép Sở Hưu không dám tử chiến, như vậy mọi chuyện đều được giải quyết tốt đẹp.
Dù sao chín thành chín người ở đây đều là võ giả tông môn Chính đạo, để một tên vừa giương danh trong Đại chiến chính ma làm càn ở đây như vậy, bọn họ cũng mất mặt.
Nào ngờ Sở Hưu lại ra tay nhanh đến vậy, vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Không đợi bọn họ chuẩn bị xuất thủ, Lâm Phong Nhã đã bị giết.
Hơn nữa trước đó Sở Hưu lấy một địch ba, uy thế cực kỳ mạnh mẽ chẳng khác nào người cản giết người, phật cản giết phật. Một hai người thực lực bình thường đi lên chẳng qua chỉ là đưa đồ ăn mà thôi
Cho nên hôm nay Sở Hưu đứng trong đại điện Việt Nữ Cung trắng trợn giết chóc như vậy nhưng lại không ai dám ra mặt, trong sân vô cùng yên tĩnh.
Lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn sau khi bị thương cũng không ra tay tiếp nữa.
Đúng là hắn muốn diệt trừ tên tà ma Sở Hưu, nhưng Lâm Phong Nhã đã chết, những người khác lại không ra tay. Mình mình hắn lao lên có khác gì chịu chết?
Huynh đệ Tôn gia thậm chí lặng lẽ lùi sang một bên, còn hung hăng trừng mắt với Tôn Trường Minh, ý là sau đừng có tới gây sự với tên Sở Hưu này, bằng không hậu quả ra sao không đoán trước được.
Sở Hưu nheo mắt nhìn lướt qua mọi người xung quanh, uy thế khiến không ai dám đối mặt.
Cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, Phương Thất Thiếu chọc chọc Lạc Phi Hồng, nhỏ giọng truyền âm nói: “Này, không phải tên Sở Hưu kia giết tới phát nghiện, định xử lý hết tất cả mọi người ở đây đấy chứ?”
Nói thật ra, mặc dù số người tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội rất nhiều, nhưng không ai có danh tiếng lớn, thậm chí trên Phong Vân Bảng trừ Sở Hưu ra, bên tông môn Chính đạo thậm chí không có ai tới.
Việt Nữ Cung đã suy yếu tới nước này rồi, nể tình đối phương là tông môn Chính đạo, là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, các đại phái nhận được thiệp mời coi như nể mặt Việt Nữ Cung, phái võ giả nhàn rỗi tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội là được.
Cho nên những võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội đều là người có thực lực và địa vị nhất định nhưng không có danh tiếng gì.
Nếu Sở Hưu thật sự định giải quyết toàn bộ bọn họ, phối hợp với trận pháp bị Thủy Vô Tướng động tay động chân, quả thật không phải việc gì khó.
Lạc Phi Hồng bên cạnh nhún vai một cái rồi nói: “Ai mà biết được, dù sao ta thấy tên kia có thể làm như vậy lắm.”
May mà Sở Hưu còn chưa điên cuồng tới mức đó.
Nhiều tông sư võ đạo như vậy, nếu ép bọn họ quá đáng, khiến bọn họ từ bỏ thành kiến đồng loạt xuất thủ, sẽ gây ra phiền toái nhất định đối với Sở Hưu.
Quan trọng nhất là nơi đây là Đông Tề, chín thành võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội đều tới từ Đông Tề.
Một khi Sở Hưu thả một người chạy, đối phương tung tin ra ngoài nói Sở Hưu lừa giết tất cả các võ giả tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội, vậy trước khi Sở Hưu trở lại Bắc Yên chắc chắn sẽ bị truy sát vô cùng vô tận.
Có lẽ ngay Bái Nguyệt Giáo cũng chưa từng ngông nghênh như vậy, vừa đánh Đại chiến chính ma xong lại tới đây gây chuyện, còn gây chuyện lớn tới mức này.
Đám đệ tử Việt Nữ Cung nhìn Sở Hưu, vẻ mặt đầy hận ý nhưng không ai dám đi lên chịu chết.
Cung chủ của các nàng đã bị Sở Hưu giết chết, các nàng có lên cũng có ích lợi gì?
Lúc này Nhan Phi Yên vẻ mặt ngây dại đi ra, có vẻ vẫn chưa tin nổi mọi chuyện xảy ra trước mắt.
“Các ngươi nên thấy may mắn, ta coi như người thương hương tiếc ngọc, không giết nữ nhân!
Có điều Việt Nữ Cung các ngươi làm việc này thật sự quá đáng, vừa hay để người trong giang hồ phân xử.
Yên tâm đi, ngay ngày mai thôi mọi chi tiết trong chuyện ở Việt Nữ Cung này sẽ lan truyền khắp giang hồ.
Ta với Tề Nguyên Lễ phó lâu chủ Phong Mãn Lâu có quan hệ rất tốt, tin tức thú vị như vậy, tin chắc hắn sẽ vui lòng tuyên bố ra ngoài.”
Sở Hưu thong thả nói mấy lời này, Nhan Phi Yên lại đột nhiên run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đầy sợ hãi, giọng nói đầy căm hận: “Sở Hưu! Ngươi thật độc ác!”
Sở Hưu không giết các nàng nhưng cũng không để lại cho Việt Nữ Cung đường sống.
Lâm Phong Nhã đã chết, thủ đoạn giữ mạng kiếm hồn cũng chẳng còn, giờ Việt Nữ Cung đang trong thời kỳ suy yếu nhất.
Cho nên giờ hy vọng duy nhất của Việt Nữ Cung là thanh danh còn sót lại của Ngũ Đại Kiếm Phái cùng mối quan hệ tích lũy bao năm của tông môn Chính đạo.
Các nàng đều là nữ tử, dùng dung nhan khả ái của mình tới cửa xin giúp, có lẽ không ít người đồng ý giúp các nàng một tay.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại hoàn toàn dập tắt hy vọng này.
Sở Hưu khiến Phong Mãn Lâu lan truyền tất cả mọi chuyện, muốn phá hủy thanh danh của các nàng. Đến lúc đó không ai lại muốn giúp đỡ một Việt Nữ Cung tiếng tăm thối nát như vậy.
Hơn nữa bao năm như vậy rồi, Việt Nữ Cung cũng đắc tội với không ít người. Giờ những người đó biết thủ đoạn giữ mạng của Việt Nữ Cung đã bị phế bỏ, tiếng tăm đã thối nát, cho dù người ngoài không nhắm vào Việt Nữ Cung cũng không ai tới xen vào chuyện của người khác, nhưng những kẻ thù xưa liệu có buông tha cho Việt Nữ Cung?
Cho nên Nhan Phi Yên có thể tưởng tượng ra tiếp đó Việt Nữ Cung sẽ phải đối mặt với chuyện gì, đây rõ ràng là đẩy Việt Nữ Cung mau chóng diệt vong hơn.
Nhan Phi Yên đưa ánh mắt tuyệt vọng sang phía Lã Phụng Tiên, giờ người có thể cứu được Việt Nữ Cung, có thể khiến Sở Hưu thu tay chỉ có mình Lã Phụng Tiên.
Sở Hưu muốn trút giận cho Lã Phụng Tiên, giờ Việt Nữ Cung đã bị phế bỏ, Lâm Phong Nhã đã chết, chẳng lẽ nhất định phải hủy diệt Việt Nữ Cung hắn mới cam tâm hay sao?
Nhưng Lã Phụng Tiên chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng dậy, trong ánh mắt mong chờ của Nhan Phi Yên, hắn lại nói với Sở Hưu: “Sở huynh, chúng ta đi thôi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp vung tay dẫn mọi người nhanh chóng rời đi, khắp đại sảnh không ai dám chặn đường, cũng không ai dám nói một câu.
Thấy ánh mắt mong chờ của Nhan Phi Yên từ từ biến thành tuyệt vọng, Phương Thất Thiếu không khỏi lắc đầu nói: “Tính toán chi ly như vậy làm gì cơ chứ?”
Phương Thất Thiếu cùng Nhan Phi Yên thật ra quen biết cũng đã lâu.
Hai người đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trong Ngũ Đại Kiếm Phái, hơn nữa đều được bồi dưỡng như người thừa kế, cho nên đôi bên đã quen biết từ rất nhiều năm trước.
Thậm chí ngày trước Kiếm Vương Thành còn muốn tác hợp cho Phương Thất Thiếu cùng Nhan Phi Yên, có điều ngại với quy củ của Việt Nữ Cung nên đành bỏ qua.