Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331 Mua chuộc

Nửa canh giờ sau, Chử Vô Kỵ và toàn bộ giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường đã tập trung trong phòng họp.

Sở Nguyên Thăng muốn Sở Hưu ngồi trên ghế chủ nhưng Sở Hưu lại từ chối.

Với địa vị của y hiện giờ, không cần một cái ghế để được tôn trọng.

Trên thực tế, với thế lực mà Sở Hưu nắm giữ, đối với y thì có Quan Trung Hình Đường cũng được mà không có cũng không sao.

Ngày trước Sở Nguyên Thăng chưa từng phụ y, đương nhiên y cũng không phụ Sở Nguyên Thăng. Cho nên chỉ cần y còn sống một ngày, Quan Trung Hình Đường vẫn luôn mang họ Sở.

Trong bóng tối thì là họ Sở của Sở Hưu, ngoài sáng thì là họ Sở của Sở Nguyên Thăng.

Huống chi Sở Hưu cũng rất kính nể vị Sở Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca, nhưng kính nể thì kính nể, cả đời này Sở Hưu cũng không làm theo Sở Cuồng Ca.

“Thương vong của Quan Trung Hình Đường ra sao?” Sở Hưu hỏi.

Tiêu Tập trầm giọng nói: “Ba ngàn người chết, hơn vạn người bị thương. Quan Trung Hình Đường không có ưu thế gì khi chém giết trên chiến trường như vậy.”

Sau khi nói xong Tiêu Tập ngẩng đầu lên quan sát Sở Hưu cẩn thận rồi nói: “Đại nhân, bên phía Bắc Yên có thể điều viện quân đến không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Rất khó, thực lực của Bắc Yên chỉ có thế, Trấn Quốc Ngũ Quân đã được phái đi, còn điều nữa thì chỉ có ngự lâm quân bảo vệ Yến Kinh Thành và hoàng cung.”

Các võ giả Quan Trung Hình Đường ở đây đều biến sắc.

Không có viện binh, bọn họ lấy gì ra giữ Quan Trung Hình Đường?

Đừng nhìn thực lực của Quan Trung Hình Đường còn tạm được, nhưng đây là chiến tranh giữa các nước! Một nhánh quân đội do cả nước dốc hết lực lượng bồi dưỡng không phải thứ mà Quan Trung Hình Đường có thể ngăn cản được.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Bên phía Bắc Yên không thể đưa viện binh đến nhưng chúng ta có thể nghĩ cách ở phía Đông Tề, để cho Đông Tề thay đổi mục tiêu tấn công.

Quan Trung Hình Đường không phải địa điểm nòng cốt, Ngụy Quận có Giang Sơn Các cầm đầu, biên giới giữa Bắc Yên và Đông Tề cũng là khu vực giao tranh của hai bên. Thật ra đối với Đông Tề thì vị trí của Quan Trung Hình Đường là có cũng được mà không có cũng không sao.”

Tiêu Tập cười khổ nói: “Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta làm sao thì bên phía Đông Tề mới đổi ý?”

Sở Hưu suy nghĩ rồi nói: “Nhiều năm qua Quan Trung Hình Đường vẫn luôn là trung tâm buôn bán giữa ba nước, chắc các vị chưởng hình quan cũng thường xuyên buôn lậu nhỉ?”

Sắc mặt đám người Tiêu Tập đều hơi đổi, Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Không cần căng thẳng, năm xưa khi làm chưởng hình quan ở Quan Trung Hình Đường, ta cũng thường xuyên làm như vậy. Người không vì mình trời tru đất diệt, ai mà không động tới cái chuyện lời lãi kinh người như vậy?

Các ngươi ở Quan Trung Hình Đường lâu hơn ta, nhiều năm qua có vị đại nhân Đông Tề hay hoàng tộc quyền quý gì nhúng tay vào chuyện làm ăn buôn lậu của các ngươi không? Các ngươi có thể liên hệ với bọn họ không?”

Tiêu Tập nghe vậy gật đầu nói: “Có thể liên hệ được, nhưng thưa đại nhân, bây giờ đang là thời điểm chiến tranh giữa Đông Tề và Bắc Yên, cho dù liên hệ được bọn họ, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào chuyện này.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Yên tâm đi, ngươi chỉ cần liên hệ là được. Chỉ cần nhận được đủ lợi ích, có bán nước thì bọn họ cũng làm.

Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, liên hệ với bọn họ là được. Ta sẽ không ra mặt, dù sao thân phận của ta rất mẫn cảm, nhưng ta sẽ âm thầm chỉ dẫn cho ngươi nên nói ra sao.”

Nghe Sở Hưu nói vậy tuy Tiêu Tập vãn nghi hoặc nhưng cũng đành đáp ứng.

Bọn Tiêu Tập ở Quan Trung Hình Đường nhiều năm, đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ.

Người của Đông Tề muốn buôn lậu đồ tới Bắc Yên, đội buôn nhỏ thì lén lén lút lút, đội buôn lớn thì tạo quan hệ với tuần tra viên, còn một số thứ hết sức mẫn cảm thì phải tạo quan hệ với chưởng hình quan mới được.

Cho nên bọn Tiêu Tập cũng quen biết không ít người có quyền có thế trong triều đình Đông Tề.

Nhưng trong thời điểm quan trọng như vậy, những người này cũng không muốn gặp Tiêu Tập. Nhưng cách làm của Sở Hưu rất thô bạo, trực tiếp uy hiếp bọn họ. Nếu bọn họ không đến mình sẽ giao nộp chứng cứ buôn lậu của bọn họ trong những năm gần đây lên cho triều đình Đông Tề, đặc biệt là những món hàng cấm bọn họ buôn lậu tới Bắc Yên.

Cho nên tuy đám người này rất phẫn nộ, nhưng họ vẫn ngoan ngoãn tới gặp.

Đương nhiên bọn họ không ngu ngốc tới mức vào địa giới của Quan Trung Hình Đường mà tìm một nơi tiếp giáp giữa Đông Tề và Quan Trung Hình Đường, gặp mặt Tiêu Tập ở đấy.

Trong quán trọ của một trấn nhỏ, Tiêu Tập đã bao toàn bộ quán trọ. Hắn ngồi đối diện với vài người mặc hoa phục, già trẻ lớn bé có cả, nhưng ai nấy sắc mặt tức giận.

Trong đó có người lạnh lùng nói: “Tiêu đại nhân, chuyện này là ngươi không đúng rồi.

Lúc trước chúng ta đã hợp tác nhiều lần, cũng coi như có chút tình cảm.

Các ngươi đi theo Sở Hưu và Bắc Yên, bây giờ bị đại quân tiến đánh, giờ định

liên lụy tới chúng ta là có ý gì?”

Tiêu Tập biết thân phận của những người trước mắt, bọn họ đều là giới quyền quý trong Đông Tề, thậm chí là hoàng tộc.

Ví dụ như người vừa nói chuyện, hắn là Hoài Vương Lữ Xương Long của Đông Tề, thuộc chi phụ của hoàng tộc, tuy được phong vương nhưng không có thực quyền. Cho nên phần lớn thời gian hắn chỉ kiếm tiền, hưởng lạc.

Tiêu Tập xua tay nói: “Xin chư vị bớt giận, chư vị không muốn gặp ta, ta cũng chẳng có cách nào nên mới phải làm như vậy.

Chắc chư vị cũng biết tình cảnh của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Lần này ta tới đây thật ra là muốn nhờ chư vị hỗ trợ.”

Đám người Lữ Xương Long vội vàng lắc đầu nói: “Dừng lại, Tiêu đại nhân, không phải ngươi không biết chuyện của chúng ta. Chúng ta làm sao bàn tới đại sự như vậy được?”

Tiêu Tập cười ha hả nói: “Chư vị đều là người có tiếng trong triều đình Đông Tề, làm sao lại không nói được?

Chư vị yên tâm, đã là nhờ người, đương nhiên Quan Trung Hình Đường ta cũng rất có thành ý.

Sau khi Quan Trung Hình Đường yên bình trở lại, chư vị có buôn lậu đồ ta cũng không lấy tới một đồng.

Hơn nữa chỉ cần chư vị đáp ứng giúp Quan Trung Hình Đường ta một lần, những thứ này đều là của chư vị.”

Nói xong Tiêu Tập trực tiếp mở hộp báu không gian, bên trong là vàng bạc châu báu chất đống như núi.

Tuy với võ giả thì những thứ này không mấy tác dụng, nhưng đây vẫn là tiền của.

Sở Hưu định hối lộ bọn họ những thứ này, khiến Tiêu Tập cực kỳ tiếc rẻ.

Thấy những thứ này, đám người Lữ Hạo Xương thật sự động tâm.

Nhưng bọn họ vẫn lắc đầu một cái nói: “Tiền tuy tốt đấy, nhưng bây giờ Quan Trung Hình Đường các ngươi đang đứng về phía Bắc Yên. Giúp các ngươi chẳng khác gì bán nước, tiền bán nước cũng chẳng dễ gì nhận được.”

Lúc này bên tai Tiêu Tập lại vang lên giọng nói của Sở Hưu.

Y sửng sốt một chút rồi cười hỏi: “Ta hỏi chư vị một câu, chư vị cho rằng Bắc Yên có thể chiếm đoạt Đông Tề được không?”

Mọi người ở đây lập tức bật cười, Lữ Xương Long khinh thường nói: “Đại Tề ta có vùng đất Trung Nguyên trù phú, anh hùng hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho dù bệ hạ có đưa ra vài quyết định sai lầm, đám mọi rợ Bắc Yên cũng đừng hòng nuốt lấy Đại Tề ta.”

Tiêu Tập cười nói: “Nếu vậy, sao chư vị phải lo chuyện bán nước hay không bán nước? Đừng nói lần này Quan Trung Hình Đường chúng ta chỉ tự vệ, cho dù thật sự muốn chư vị bán nước, mua một lần bán một lần, Đông Tề cũng chẳng có vấn đề gì đúng không?

Nếu đã vậy, thi thoảng bán một lần cũng đâu có gì lớn!”
Chương 1332 Kế sách phá giải tình thế 1

Sở Hưu luôn tin tưởng trong thiên hạ này cũng có người có thể giữ vững giới hạn cuối cùng của bản tâm, nhưng đa số là loại vì lợi ích trước mắt mà bán cả tính mạng mình.

Đám người này còn không quan tâm tới tính mạng mình, nói chi chuyện bán nước. Có đủ lợi ích thì thi thoảng bán một lần cũng đâu có gì lớn?

Sở Hưu bảo Tiêu Tập nói ra câu này, có thể nói là nhắm đúng nội tâm của đám người.

Dù sao cũng chỉ là giúp một chuyện nhỏ mà thôi, huống hồ với sức ảnh hưởng của bọn họ cũng không thể ảnh hưởng tới chiến lược thật sự của Đông Tề.

Cho dù để Bắc Yên thắng trận lần này, nhưng với thực lực của Bắc Yên, bọn họ cũng không cách nào chiếm lấy Đông Tề. Đã vậy họ còn sợ gì nữa?

Lữ Xương Long là người đầu tiên bật cười nói: “Chúng ta và Tiêu đại nhân quen biết đã lâu, nếu Quan Trung Hình Đường gặp tai vạ thì chuyện làm ăn sau này của chúng ta cũng bị ảnh hưởng! Ta sẽ góp chút sức mọn vào chuyện lần này.”

Có Lữ Xương Long đi đầu, những người khác cũng lao nhao mở miệng, rồi thoải mái nhận hối lộ của Quan Trung Hình Đường.

Đám người quyền quý Đông Tề như Lữ Xương Long, hoặc không có thực quyền, hoặc là hoàng tộc rác rưởi không có thiên phú võ đạo, hoặc là vương hầu rác rưởi lập đại công khi khai quốc nhưng đời con cháu chỉ biết ăn no rồi ngồi chờ chết.

Bảo bọn họ làm chính sự khéo chẳng được tác dụng gì, nhưng bọn họ lại rất giỏi chuyện móc nối với người ngoài như vậy.

Cho nên sau khi trở lại Đông Tề, bọn họ cũng bàn bạc một chút, thay nhau dâng quà lên cho Lữ Hạo Xương.

Lữ Hạo Xương thích gì? Đơn giản là nữ nhân và một số đồ chơi kỳ quái mà thôi.

Có người dâng lên mỹ nữ tuyệt sắc mà bọn họ bồi dưỡng, cũng có người dâng thần điểu bắt được từ Thập Vạn Đại Sơn. Con chim này dáng như diều hâu, lông xanh màu đỏ tính cách hiền lành, có thể nói tiếng người.

Thấy những thứ này, Lữ Hạo Xương cũng chẳng hề cự tuyệt, nhận đồ rồi an ủi Nam Cung Vệ Vũ vừa bị đánh bại, bảo hắn nghỉ ngơi, dứt khoát quên bẫng luôn khu vực Quan Trung Hình Đường.

Thật ra Lữ Hạo Xương không phải ngu ngốc, hắn làm hoàng đế nhiều năm, tuy rất bình thường nhưng không mê muội.

Đám người này đột nhiên dâng nhiều mỹ nữ với dị bảo cho hắn, nếu nói trong này không có mưu kế gì, Lữ Hạo Xương tuyệt đối không tin.

Cho nên hắn âm thầm tìm hiểu, trước đây đám người này từng buôn lậu qua Quan Trung Hình Đường, cho nên lo Quan Trung Hình Đường bị phá hủy.

Nhưng sau khi biết chuyện, Lữ Hạo Xương không vạch trần cũng chẳng trừng phạt bọn họ, ngược lại còn giả bộ không biết, vui vẻ nhận quà của họ, thỏa mãn yêu cầu của họ.

Nước trong thì không có cá, chỉ cần Đông Tề yên ổn, quan tâm nhiều làm gì?

Huống chi nếu chặt đứt việc buôn lậu của bọn họ, bọn họ cũng nghèo tới rớt mùng tơi, lần sau mà có chuyện thì còn ai dâng mỹ nữ với dị bảo cho mình?

Cách nhìn nhận ngu ngốc của Lữ Hạo Xương đã cứu vớt Quan Trung Hình Đường. Quân đội Đông Tề tập trung gần Quan Trung Hình Đường đã rút lui, chuyện này cũng khiến Quan Trung Hình Đường rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Tuy bên phía Quan Trung Hình Đường không có vấn đề gì, nhưng Sở Hưu cũng không nóng lòng trở lại Bắc Yên.

Thắng thua ở một nơi không thể quyết định hướng đi của toàn bộ chiến cuộc. Trên thực tế bây giờ Sở Hưu đang khá nhức đầu.

Mọi chuyện đã phát triển tới giai đoạn chiến tranh giữa các nước, có giết một hai người cũng chẳng giải quyết được.

Cho dù bây giờ Sở Hưu tìm được cơ hội chém chết vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền Lăng Vân Tử cũng vô dụng. Đông Tề đã cổ động phân nửa giới Chính đạo trong khu vực, có người thì thật sự muốn trừ ma vệ đạo, còn có người vì lợi ích các bên.

Ngoài ra còn triều đình Đông Tề, chiến tranh đã bắt đầu, đừng nói Lăng Vân Tử chết, cho dù toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn bị hủy diệt, triều đình Đông Tề cũng không ngừng tay.

Chiến tranh giữa các quốc gia không phải trò trẻ con.

Sở Hưu không thể ngồi nhìn Bắc Yên bị diệt vong, cũng không thể ngồi nhìn lợi ích của mình bị tổn hại. Cho nên bây giờ y phải nghĩ ra một cách phá giải tình thế hiện tại.

Ở lại Quan Trung Hình Đường hai ngày, Sở Hưu suy nghĩ rất nhiều, ngắm nhìn bốn phía, đúng là không thể mượn được lực lượng ở chỗ nào.

Thật ra Sở Hưu cũng có một số mối quan hệ trên giang hồ, ví dụ như hắn kết bạn với Tạ Tiểu Lâu, hoàn toàn có thể đưa ra một số lợi ích, nhờ Thiên Hạ Minh của Trần Thanh Đế xuất thủ.

Nhưng rất đáng tiếc, một Thiên Hạ Minh không thể ảnh hưởng tới chiến cuộc. Nếu Trần Thanh Đế là cường giả Thiên Địa Thông Huyền còn tạm.

Bên phía Đông Tề, tuy hắn cũng có thể nhờ Mạc gia xuất thủ, nhưng thực lực của Thương Dương Mạc gia chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao.

Cho nên sau khi suy nghĩ một lượt, nếu không thể tìm được trợ thủ trong võ

lâm Trung Nguyên, sao không đưa ánh mắt ra xa hơn, ví dụ như hải ngoại?

Nghĩ tới khu vực hải ngoại, thật ra là vì Giang Sơn Các.

Từ xưa võ lâm hải ngoại và võ lâm Trung Nguyên tuy có liên lạc nhưng đôi bên ít khi giao lưu.

Song cho dù thực lực võ lâm hải ngoại không cường thịnh bằng võ lâm Trung Nguyên, nhưng chắc chắn bọn họ cũng không quá kém.

Khu vực hải ngoài có thể có cường giả như Khang Động Minh, ngay cả Giang Sơn Các từng bị đuổi giết như chó mất chủ cũng dựa vào tài nguyên của hải ngoại mới quật khởi được.

Còn có Chung Thần Tú, thật ra tính kỹ thì hắn cũng là võ giả hải ngoại.

Mọi người đều nghe đại danh của Đông Hải Tự Tại Thiên, tuy không ai biết rốt cuộc Đông Hải Tự Tại Thiên là hòn đảo hay là gì, nhưng đã thêm hai chữ Đông Hải, vậy chắc chắn là ở ngoài biển.

Có một cỗ lực lượng cường đại như vậy, vì sao không mượn dùng?

Nhưng Sở Hưu không biết tình hình hải ngoại, may mà có người biết. Ví dụ như Đệ Lục Thiên Ma Tông.

Tuy Đệ Lục Thiên Ma Tông ở Nam Hải xa xôi, nhưng Nam Hải và Đông Hải đều là biển, Sở Hưu tin rằng bọn họ cũng có một số thông tin.

Hơn nữa Sở Hưu cũng muốn tới Đệ Lục Thiên Ma Tông thăm dò một chút, liệu Đệ Lục Thiên Ma Tông có thể giúp đỡ không.

Chuyện trước mắt đã biến thành đại chiến giữa hai giới Chính Ma, thậm chí còn liên quan tới chiến tranh giữa ba nước.

Hai nhánh Minh Ma và Ẩn Ma đều đã xuất thủ, nhưng còn thiếu Đệ Lục Thiên Ma Tông đứng trung lập.

Sau khi căn dặn đám người Sở Nguyên Thăng mọi chuyện vẫn tiến hành như trước nhưng phải cẩn thận; Sở Hưu đi thẳng tới Đệ Lục Thiên Ma Tông ở Nam Hải.

Đệ Lục Thiên Ma Tông chỉ ở gần khu vực Nam Hải, nhưng thực chất là trên một hòn đảo nhỏ quỷ dị bên bờ Nam Hải.

Nói nó quỷ dị là vì xung quanh hải đảo này được trận pháp bao phủ, người bình thường có tìm cũng không tìm ra được.

Đương nhiên Sở Hưu không phải người bình thường, y muốn gặp người của Đệ Lục Thiên Ma Tông thì trực tiếp tỏa khí tức của bản thân ra. Nửa canh giờ sau là Y Ba Tuần tự mình dẫn người tới nghênh tiếp.

“Sở đại nhân đến thăm là vinh hạnh ba đời cho tông môn chúng ta. Nào nào, vào trong tông, bày tiệc thiết đã Sở đại nhân đã rồi nói.”
Chương 1333 Kế sách phá giải tình thế 2

Thái độ của Y Ba Tuần rất khách khí, nhưng trong sự khách khí này lại có vẻ giả dối.

Sở Hưu như cười như không nói: “Y tông chủ, chúng ta coi như người quen lâu ngày, không cần chơi hư chiêu như vậy! Ta tới vì sao, chắc ngươi cũng biết.

Đã biết thì ngươi cũng hiểu bây giờ ta không có thời gian dự tiệc hay dùng cơm. Bên phía Bắc Yên sắp bén lửa tới nơi rồi.”

Y Ba Tuần cười khổ nói: “Sở đại nhân, không phải Đệ Lục Thiên Ma Tông không muốn giúp đỡ mà là chúng ta ở khu vực Nam Hải.

Nam Hải rất gần Nam Man, bây giờ bên đó đã có tin tức đưa tới, ngươi có biết ai tới không?”

Tâm thần Sở Hưu hơi động nói: “Rama?”

Y Ba Tuần cười khổ nói: “Đúng vậy, chính là Rama. Đối phương không tới tìm Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta mà trực tiếp in dấu phật ấn trên mặt biển. Uy thế đó như thiêu đốt cả đất trời, một phật ấn mà bốc hơi mất không biết bao nhiêu nước biển. Ba ngày liền Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta đều bị bao phủ trong hơi nước.

Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta còn chưa ra tay, Rama đã đến cảnh cáo. Nếu Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta thật sự xuất thủ, còn chưa đến Bắc Yên đã bị người của Tu Bồ Đề Thiền Viện xử đẹp rồi.”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, hiện giờ giang hồ chính là như vậy, Chính Ma dính líu lẫn nhau.

Bên phía Tây Sở, võ lâm Chính đạo đồng ý ra tay nhưng bị Bái Nguyệt Giáo ngăn cản.

Phía nam thì Đệ Lục Thiên Ma Tông cũng muốn hỗ trợ nhưng bị Tu Bồ Đề Thiền Viện uy hiếp.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã hiểu chỗ khó xử của Y tông chủ, cho nên lần này ta tới không yêu cầu Đệ Lục Thiên Ma Tông ra tay. Ta tới tìm Y tông chủ nhờ ngài giúp một chuyện nhỏ.”

Nghe Sở Hưu nói không ép Đệ Lục Thiên Ma Tông của mình ra tay, Y Ba Tuần lập tức thở phào một tiếng rồi hỏi: “Chẳng hay Sở đại nhân muốn ta làm gì?”

“Rất đơn giản, ta chỉ muốn nhờ Y tông chủ đi theo ta một chuyến tới Đông Hải mà thôi.

Tạm thời không thể trông cậy vào thế lực võ lâm Trung Nguyên, cho nên ta muốn mượn sức thế lực võ lâm ở hải ngoại, giáng một đòn nặng sau lưng Đông Tề.

Chỉ cần Đông Tề lui binh, tất cả đều dễ giải quyết.

Nhưng ta không hiểu nhiều về thế lực ở khu vực hải ngoại, cho nên đành đến nhờ Y tông chủ giúp đỡ.

Nam Hải Đông Hải đều là biển, phải nhờ người quen như Y tông chủ mới đáng tin cậy.”

Y Ba Tuần cười khổ nói: “Đúng là Nam Hải và Đông Hải gần nhau, nhưng ta mới tới khu vực Đông Hải có vài lần. Tuy không hiểu rõ nhưng cũng biết đôi chút. Ta có thể đi cùng Sở đại nhân lần này.

Nhưng Sở đại nhân, ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn. Cho dù ngươi có tới Đông Hải, rất có thể sẽ tay trắng đi về.

Võ giả ở hải ngoại rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong võ lâm Trung Nguyên. Ngươi muốn bảo bọn họ tiến vào Trung Nguyên, còn đối địch với đại quốc như Đông Tề, rất khó!”

Sở Hưu híp mắt nói: “Trước kia bọn họ không đến là vì không có đủ lợi ích.

Giang Sơn Các đang sống yên ổn ở hải ngoại, vì sao bây giờ lại về Trung Nguyên? Chẳng phải vì có đủ lợi ích hay sao?

Y tông chủ chỉ cần dẫn đường là được, mọi chuyện cứ để ta lo.

Dẫu có khó khăn đi nữa cũng phải thử một lần. Không thử sao biết không được?”

Sở Hưu đã không nghe khuyên bảo, Y Ba Tuần cũng không nhiều lời.

Võ lâm hải ngoại và võ lâm Trung Nguyên là hai khu vực tách biệt. Cho nên đừng nhìn Sở Hưu rất nổi tiếng trong võ lâm Trung Nguyên, nhưng tới hải ngoại chưa chắc tiếng tăm đó có tác dụng gì.

Khu vực Đông Hải và Nam Hải có sự khác biệt rất lớn, mà điểm chênh lệch lớn nhất chính là nhân số.

Khu vực Nam Hải nhiều gió bão, khí hậu nóng bức, hoàn cảnh ác liệt, cho nên những thế lực có thể cắm rễ ở Nam Hải đều Côn Luân Sơn thực lực khá mạnh, ví dụ như Đệ Lục Thiên Ma Tông, cho nên nhân số cũng ít.

Còn khí hậu của Đông Hải lại ôn hòa hơn nhiều, thiên địa nguyên khí dồi dào, còn có vô số hải đảo to to nhỏ nhỏ, có người thường, cũng có võ giả. Thậm chí rất lâu trước đó còn có người dựng nước ở Đông Hải, nhưng đáng tiếc đảo quốc có quá nhiều biến số, chưa được mấy năm đã bị hủy diệt.

Trước mắt một số thế lực ở Đông Hải nằm trong tay các tông môn thế gia, một phần khác lại trong tay các cường giả đơn độc, chiếm cứ một đảo, tự phong làm vương, nhưng thường không lâu dài, số người giữ được đến đời thứ ba đã ít càng thêm ít. Còn nếu giữ được đến đời thứ ba trở lên đương nhiên cũng thành tông môn hoặc thế gia.

Sở Hưu và Y Ba Tuần muốn đi đường mau chóng nên trực tiếp lên thuyền tới Đông Hải.

Trên thuyền của Đệ Lục Thiên Ma Tông có bố trí trận pháp, tốc độ còn nhanh hơn võ giả Chân Hỏa Luyện Thần chạy hết tốc lực, quan trọng nhất là đỡ tốn sức, không cần dừng lại.

Bằng không cho dù võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể điều động vận dụng lực lượng thiên địa bất cứ lúc này, họ cũng không thể đi trên nước trong thời gian dài được.

Khi tới gần Đông Hải, Sở Hưu hỏi: “Y tông chủ, bây giờ thế lực có thực lực mạnh nhất ở khu vực Đông Hải là của vị nào?”

Y Ba Tuần nói: “Sở đại nhân định bắt tay vào thuyết phục từ thế lực lớn nhất? Ý tưởng này cũng không sai, khu vực Đông Hải có rất nhiều hải đảo, cũng có vô số thế lực, từ dưới lên trên không bằng từ trên xuống dưới.

Nhưng thực ra người có thực lực mạnh nhất Đông Hải lại không phải thế lực lớn nhất. Chuyện này có hơi khác so với Trung Nguyên.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ồ? Vì sao?”

Y Ba Tuần lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng hàng ngàn hàng vạn năm qua vẫn luôn như vậy.

Có lẽ là vì võ giả ra đời ở Đông Hải luôn đối mặt với biển rộng vô biên vô tận, trong lòng càng hướng về thiên địa nhiều hơn hướng về quyền thế.

Cho nên bao năm qua, hầu hết chí cường giả của khu vực Đông Hải đều là võ si, khó mà gặp mặt.

Ví dụ như vị thiên hạ đệ nhất đương thời, thiên chủ Đại Tự Tại Thiên Chung Thần Tú chính là người như vậy. Mọi người chỉ biết hắn ở nơi sâu nhất trong Đông Hải, nhưng cả đời chưa từng gặp hắn.

Còn có vị Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh, Sở đại nhân cũng từng gặp hắn, biết thực lực của hắn. Tên này cũng là người như vậy.”

Sở Hưu trầm ngâm nói: “Nói vậy trong số những người quyền thế lớn nhất Đông Hải hiện giờ không có ai là cường giả Thiên Địa Thông Huyền?”

Y Ba Tuần gật đầu nói: “Đúng vậy.

Hơn nữa khu vực Đông Hải cũng chia thành hai phần, một phần là vùng biển gần với lục địa Đông Tề tên là Thanh Phong Hải, có nhiều hải đảo, ít sóng gió, thích hợp cho bách tính và võ giả sinh sống.

Vùng biển sâu hơn tên là Liệt Phong Hải, thường xuyên có sóng gió càn quét. Một số hải đảo hơi nhỏ sẽ bị gió bão bao phủ, chỉ có đảo lớn hoặc võ giả với thực lực cường đại mới có thể sinh sống. Thậm chí hoàn cảnh nơi đó còn ác liệt hơn khu vực Nam Hải của chúng ta.

Cho nên lần này Sở đại nhân không cần nghĩ tới thế lực bên Liệt Phong Hải. Các thế lực trên vùng biển đó thường tự cung tự cấp, hơn nữa họ cách Đông Tề quá xa, sẽ không động tâm đâu.

Thế lực ở Thanh Phong Hải đông đảo, đại đa số các thế lực cũng có buôn bán qua lại với Đông Tề, thậm chí có một số người thường xuyên đi buôn qua lịa giữa Trung Nguyên và hải ngoại. Những người này đáng để cân nhắc.”
Chương 1334 Võ lâm hải ngoại

“Vậy thế lực mạnh nhất Thanh Phong Hải là của ai?”

“Đảo chủ Chí Tôn Đảo, Thần Nhãn - Hoắc Hành Tôn, Hoắc lão gia.” Y Ba Tuần không hề do dự trực tiếp nói ra cái tên này.

“Thực lực rất mạnh, thế lực cũng rất lớn à?”

Đối phương đã dám đặt tên hòn đảo của mình là Chí Tôn Đảo, tức là chuẩn bị xưng tôn nơi hải ngoại này?

Lúc này gương mặt Y Ba Tuần lại lộ vẻ quái dị: “Tuy đối phương cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần nhưng thực lực không phải quá mạnh. Đừng nói bây giờ hắn đã già, cho dù là lúc còn trẻ, trong cùng cảnh giới hắn cũng chỉ là hạng bình thường, ít nhất là ta không có gì phải sợ.

Hơn nữa xét kỹ ra thì thế lực của hắn cũng không phải quá mạnh, thế lực riêng của hắn không có bao nhiêu, nhưng những thế lực gián tiếp liên quan tới hắn lại có thể xưng bá cả Thanh Phong Hải!”

Sở Hưu bỗng cảm thấy hứng thú với vị Hoắc ngũ gia này: “Các thế lực ở vùng hải ngoại này thật thú vị, người như vậy cũng có thể xưng bá cả vùng biển rộng lớn Thanh Phong Hải ư?”

Y Ba Tuần nói: “Hoắc Hành Tôn có uy thế như vậy, thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì ánh mắt của hắn.

Hoắc Hành Tôn biệt hiệu là Thần Nhãn. Thần Nhãn này không phải là hắn tu luyện đồng thuật kinh thiên động địa gì mà là chỉ mắt nhìn người của hắn. Hơn nữa mọi người gọi hắn là Hoắc ngũ gia không phải vì hắn xếp hạng năm mà vì hắn có năm đứa con nuôi.”

Nói đến đây Y Ba Tuần còn tặc lưỡi cảm thán hai tiếng: “Lúc trước nghe tới chuyện này ngay cả ta cũng phải cảm thán. Vị Hoắc ngũ gia này hoặc là đại tông sư tinh thông đạo về bói toán, hoặc là có dị bảo gì đó trên người. Đôi mắt của hắn thật quá thần diệu.

Con cháu của Hoắc Hành Tôn không ai thành tài, nhưng năm nghĩa tử mà hắn thu nhận ai nấy đều là rồng phượng trong chốn người.

Đại nghĩa tử của hắn, Kiếm Si - Cừu Thiên Nhai là chí cường giả kiếm đạo, năm mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đánh khắp Thanh Phong Hải mà không ai là đối thủ. Nếu Khang Động Minh sinh sớm hai mươi năm, danh hiệu Đông Hải Kiếm Thánh đã chẳng rơi vào đầu của hắn.

Nhưng Cừu Thiên Nhai yêu kiếm đến si dại, hơn nữa còn thích động võ thử kiếm. Thanh Phong Hải không có đối thủ của hắn, hắn bèn tới Liệt Phong Hải, nghe nói đánh bại vài vị đảo chủ hải đảo, thậm chí cuối cùng còn muốn khiêu chiến Chung Thần Tú. Nhưng từ đó trở đi không thấy tung tích của hắn, rất nhiều người nói cho dù hắn không chết trên tay Chung Thần Tú thì cũng chôn thây trong vùng biển vô biên kia.

Nghĩa tử thứ hai của Hoắc Hành Tôn là đảo chủ Thần Binh Đảo, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, được tôn là Đông Hải đệ nhất chiến tướng, Bách Lý Phá Binh, có thể dùng cơ thể đấu với thần binh. Thần Binh Đảo không phải nơi chế tạo thần binh mà là nơi mai táng thần binh.

Nghĩa tử thứ ba của hắn là chủ nhân của hạm đội lớn nhất Đông Hải, hạm đội thương long, Phó Long Khiếu, tu vi Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong. Toàn bộ Thanh Long Hội chỉ có hạm đội Thương Long của hắn là chắc chắn trăm phần trăm không gặp sự cố gì khi đi qua đi lại giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải.

Nghĩ tử thứ tư của hắn tên là Nạp Lan Hải, cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng tên này tương đối xui xẻo. Trước đây hắn từng có xung đột với Khang Động Minh, kết quả bị Khang Động Minh xuất kiếm chém đứt hai chân, bây giờ đang ẩn cư trong một hòn đảo nhỏ. Một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần không có đôi chân, tuy vẫn còn tu vi nhưng sức chiến đấu cũng giảm sút nhiều.

Còn nghĩa tử thứ năm của hắn à, Sở đại nhân cũng biết người này. Hắn là các chủ của Giang Sơn Các, Triệu Nguyên Phong. Nghe nói hắn đã trở thành Nhiếp Chính Vương của Vệ Quốc.

Trước đây khi Giang Sơn Các mới tới hải ngoại, bọn họ chẳng khác nào chó mất chủ, còn nảy sinh xung đột với một số thế lực hải ngoại, trong đó có thế lực thuộc hạ của Hư Ngôn.

Khi đó Triệu Nguyên Phong còn rất trẻ, chưa phải người có tiếng nói trong Giang Sơn Các. Nhưng hắn lại dám một thân một mình tới Chí Tôn Đảo bàn bạc điều kiện với Hoắc ngũ gia. Khi đó Hoắc ngũ gia đã coi trọng hắn, không chỉ chấm dứt ân oán giữa hai bên mà còn nhận Triệu Nguyên Phong làm nghĩa tử.

Giang Sơn Các có thể đặt chân ở hải ngoại, trong đó không chỉ có sự nỗ lực của bản thân Triệu Nguyên Phong, còn có uy danh của Hoắc ngũ gia nâng đỡ.”

Nghe Y Ba Tuần thuật lại cặn kẽ mọi chuyện về Hoắc ngũ gia, Sở Hưu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, y chưa từng nghe tới người này.

Có thể nhận một vị đại nhân vật làm nghĩa tử là may mắn, nhưng nhận tới năm, nếu còn nói là may mắn, e là vận may của vị Hoắc ngũ gia này cao bằng trời rồi.

Chẳng trách có người gọi hắn là Thần Nhãn, với năng lực nhìn người của hắn, có gọi là thần cũng không sai.

Nhưng Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn kinh ngạc nói: “Ta nhớ trước đây Khang Động Minh là khách khanh của Giang Sơn Các. Hắn đã đánh nghĩa tử thứ ba của Hoắc Hành Tôn thành cụt chân thì hai bên phải có thù lớn chứ, sao Giang Sơn Các còn dám dùng Khang Động Minh?”

Y Ba Tuần cười ha hả nói: “Sở đại nhân cũng từng giao thủ với Khang Động Minh rồi đấy, nếu nói trên giang hồ hiện tại hắn là đệ nhất nhất dưới cảnh giới

Thiên Địa Thông Huyền, e rằng vẫn chưa đủ?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, mô tả về loại quái vật này như vậy đương nhiên chưa đủ. Đây là quái thai duy nhất mà y từng gặp rõ ràng có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng lại không chủ động bước lên.

Y Ba Tuần nhún vai nói: “Trong Thanh Phong Hải, tuy chưa chắc Khang Động Minh đã là vô địch nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Thực lực năm nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn tuy mạnh nhưng cũng không thể vô dục vô cầu. Hơn nữa thực lực của Khang Động Minh hết sức cường đại, liều mạng giao chiến với hắn mới là lỗ vốn.

Hơn nữa Triệu Nguyên Phong chỉ là nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn chứ không phải con trai ruột, cho nên bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì với vị nghĩa huynh Nạp Lan Hải này.

Một nghĩa huynh không có tình cảm gì với một khách khanh gần như vô địch trong Thanh Phong Hải, bên nào có lợi hơn?

Đương nhiên khi đó toàn bộ Thanh Phong Hải cũng chỉ có Triệu Nguyên Phong dám dùng Khang Động Minh làm khách khanh.

Triệu Nguyên Phong là nghĩa tử thứ năm của Hoắc Hành Tôn, hắn không cần băn khoăn quá nhiều. Những thế lực khác lại sợ đắc tội với Nạp Lan Hải, đắc tội với Hoắc ngũ gia, nên cho dù Khang Động Minh chủ động tới tận cửa, bọn họ cũng không dám dùng.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, trong lúc bọn họ nói chuyện, chiến thuyền đã đi tới vùng biển Đông Hải, tiến thẳng tới hòn đảo lớn nhất Đông Hải, Hạo Thiên Đảo.

Hạo Thiên Đảo là hòn đảo lớn nhất Đông Tề, tính cả Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải, chẳng khác nào một lục địa nhỏ.

Hạo Thiên Đảo không thuộc về thế lực nào, tất cả mọi người đều có thể lên đảo buôn bán trao đổi sinh sống. Hơn mười danh gia ở Thanh Phong Hải và tinh nhuệ do các thế lực lớn phái đến tạo thành liên minh, cùng giữ gìn trật tự trên Hạo Thiên Đảo.

Y Ba Tuần dẫn Sở Hưu tới Hạo Thiên Đảo cũng là để tìm hiểu tin tức.

Dù sao hắn cũng là người của Nam Hải, lần gần nhất hắn đến Đông Hải đã là vài năm trước, không biết tình hình Đông Hải có gì thay đổi không.
Chương 1335 Chúc thọ Hoắc ngũ gia 1

Sở Hưu và Y Ba Tuần vừa tới Hạo Thiên Đảo đã cảm nhận được khác biệt giữa nơi này và võ lâm Trung Nguyên. Trong đó điểm khác biệt lớn nhất không phải cách ăn mặc và ngôn ngữ mà là bầu không khí.

Trong võ lâm Trung Nguyên, đại đa số đều là người của tông môn và thế gia, những người qua lại trên giang hồ cũng thường kéo bè kết phái.

Tới Đông Hải này thì tông môn thế gia chỉ là một bộ phận, ngoài ra còn có liên minh lỏng lẻo giữa các hải đảo. Số võ giả tán tu qua lại các hải đảo cũng không ít, cho nên chuyện này tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ, có thể nói ngươi nhìn đâu cũng thấy một số võ giả buôn bán trao đổi các loại thiên tài địa bảo, thậm chí cả công pháp bí tịch.

Một số vật mà võ lâm trưởng lão cho rằng không thể tùy ý truyền thụ, tới đây thì chỉ cần ngươi trả giá đủ cao là mua được. Đương nhiên tin tức cũng vậy.

Hơn nữa đám buôn tin giang hồ ở khu vực hải ngoại này đúng là không có liêm sỉ.

Phong Mãn Lâu thì ít nhất còn để ý một chút, với một số bí mật họ chỉ bán cho một người. Tới hải ngoại này thì chỉ cần ngươi trả đủ tiền, không gì họ không dám nói.

Sở Hưu và Y Ba Tuần đi tới một con đường lớn trên đảo, tìm cửa hàng treo bảng hiệu buôn tin, trực tiếp đi vào.

Bên trong có không ít người đang thăm dò đủ thứ tin tức, Sở Hưu nhìn quanh một chút rồi thản nhiên nói: “Có phòng riêng không?”

"Có có."

Một võ giả đầu trâu mặt ngựa lập tức tới nghênh đón, nịnh nọt dẫn hai người Sở Hưu vào một gian phòng riêng.

Cảnh giới thực lực của hắn mới có Tiên Thiên, đương nhiên không nhận ra cảnh giới của Sở Hưu và Y Ba Tuần.

Nhưng đã làm nghề buôn tin giang hồ, bất luận là trong võ lâm Trung Nguyên hay hải ngoại, phải dựa vào ánh mắt.

Dù sao theo hắn thấy hai vị này đều là người bất phàm.

“Hai vị, chẳng hay hai người cần tin tức ra sao?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tất cả những chuyện đại sự xảy ra ở Thanh Phong Hải trong mấy năm gần đây.”

Người buôn tin kia cười khổ nói: “Ngài nói vậy là làm khó tiểu nhân rồi. Thanh Phong Hải lớn như vậy, theo những người buôn tin chúng ta thấy thì ngày nào cũng có đại sự xảy ra, rốt cuộc đại sự này ở cấp bậc gì?”?

Sở Hưu không nói gì mà trực tiếp lấy ra một thỏi tử kim, ném lên bàn.

Thấy thỏi tử kim kia, ánh mắt tên buôn tin lập tức sáng bừng lên, cất thỏi tử

kim vào lòng, không biết móc từ chỗ nào ra một cuốn sách dày nói: “Hai vị muốn tin tức gì, chỗ ta đều có.”

Đối với người ở khu vực hải ngoại, tử kim hết sức khan hiếm.

Khu vực hải ngoại có rất ít quặng tử kim, cho dù có thì một phần là ở dưới mặt biển, muốn khai thác cực kỳ khó khăn. Cho nên ở hải ngoại sức mua của tử kim còn lớn hơn ở Trung Nguyên nhiều. Sở Hưu chi như vậy đã là bạo tay, đừng nói bảo hắn lấy tin tức mấy năm gần đây, cho dù đòi tin tức trăm năm trước hắn cũng tìm ra được.

Sở Hưu và Y Ba Tuần lật xem nửa ngày, cũng hiểu được đại khái tình hình ở hải ngoại.

So với tình hình lên lên xuống xuống của võ lâm Trung Nguyên mấy năm qua, khu vực hải ngoại khá yên bình.

Hoắc Hành Tôn có danh tiếng rất lớn trong khu vực hải ngoại, lại thêm mấy nghĩa tử của hắn, có nói Chí Tôn Đảo là chí tôn hơi hải ngoại cũng không đủ. Những người khác đều sống dưới uy thế và quy củ này, đương nhiên không có sóng gió gì.

Y Ba Tuần khép quyển sổ lại nói: “Ít ngày nữa vị Hoắc ngũ gia này sẽ tới đại thọ ba trăm tám mươi tuổi. Tính hắn thích náo nhiệt, cũng thích khoe khoang, cách vài năm là lại tổ chức mừng thọ một lần, gọi tất cả nghĩa tử về, cũng mời tất cả các thế lực lớn ở khu vực Thanh Phong Hải, tổ chức một cuộc vui lớn.

Có thể nói đây là thời điểm các thế lực ở Thanh Phong Hải hội tụ đầy đủ nhất. Trong tình thế này, nếu Sở đại nhân có thể được Hoắc ngũ gia ủng hộ, cũng có thể tập hợp toàn bộ Lục Trường Lưu Lục Cửu Thanh Phong Hải.”

Nghe Y Ba Tuần nói như vậy, sắc mặt Sở Hưu khá kỳ quái.

Hoắc Hành Tôn này đã tận ba trăm tám mươi tuổi, không mấy võ giả Chân Hỏa Luyện Thần sống được tới tuổi này.

Theo lý luận thì võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có bốn trăm năm tuổi thọ. Nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi, một khi võ giả cảnh giới này qua hai trăm tuổi, thân thể bắt đầu xuống dốc, thật ra khoảng ba trăm tuổi đã bắt đầu cảm giác được mình đã gần đến mức dầu hết đèn tắt, sắp hết tuổi thọ.

Hơn nữa ba trăm tuổi còn chưa chết, vẫn có sức chiến đấu, đây là chuyện rất ly kỳ. Ví dụ như Thủ Chân Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Vị Hoắc ngũ gia này đã gần bốn trăm tuổi mà vẫn sống thoải mái như vậy, cũng coi là thọ.

Y Ba Tuần như nhìn ra nghi hoặc của Sở Hưu, hắn cười nói: “Kể từ khi đại nghĩa tử Cừu Thiên Nhai của Hư Ngôn thành danh, hầu như hắn không bao giờ động thủ với người khác.

Sau này hắn lại thu liền bốn vị nghĩa tử, ngươi cho rằng hắn còn cơ hội đánh với người khác ư?”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, chuyện này cũng rất hợp lý.

Vị Hoắc ngũ gia này sống an nhàn sung sướng trong thời gian dài như vậy, có năm nghĩa tử, tung hoành ngang dọc khắp Thanh Phong Hải, ít khi phải liều mạng chém giết với người khác, đương nhiên trong người không có nhiều thương tích ngầm, sống lâu một chút cũng rất bình thường.

Nhưng Sở Hưu vẫn cảm thấy thiếu tự nhiên, bây giờ y tương đối mẫn cảm với mấy chuyện mừng thọ.

Có thể nói chỉ cần y tham gia ngày mừng thọ, hầu như không có kết quả tốt. Chính y cũng nghi ngờ có phải số mệnh mình tương khắc với tiệc mừng thọ hay không?

Nhưng lần này Sở Hưu thật lòng muốn tìm người ở hải ngoại để liên thủ, không phải tới gây chuyện.

Cho nên Sở Hưu hỏi người buôn tin: “Ngươi có biết vị Hoắc ngũ gia kia thích thứ gì không? Trong các buổi lễ mừng thọ trước, các thế lực ở Thanh Phong Hải dâng tặng thứ gì?”

Người buôn tin cười khổ nói: “Với thân phận của Hoắc ngũ gia thì có kỳ trân dị bảo nào mà ngài ấy không lấy được? Hơn nữa Hoắc ngũ gia không chuyên tâm tu luyện võ đạo, ngài ấy cũng chướng mắt với các loại công pháp điển tịch. Cho nên chuyện này là ngài hỏi khó tiểu nhân rồi.”

“Vậy các ngươi tặng quà mừng thọ ra sao? Tặng lung tung à?”

Người buôn tin nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Cứ chọn bừa thôi, đương nhiên phải chọn món nào thật quý giá.

Thật ra các thế lực võ lâm ở Thanh Phong Hải cũng có vài lời oán hận về chuyện Hoắc ngũ gia thường xuyên tổ chức lễ mừng thọ.

Tuy Hoắc ngũ gia nói ngài ấy tổ chức tiệc mừng thọ là để mọi người chung vui, không tặng quà cũng được.

Nhưng lão nhân gia có thể nói thế chứ ai dám không tặng? Hơn nữa tặng quà nhỏ cũng không được.

Người ta đưa quà quý, ngươi đưa quà bình thường cũng được, nhưng phải xem thực lực của tông môn ngươi.

Một đảo chủ nho nhỏ chỉ đưa một bộ tranh chữ thì Hoắc ngũ gia cũng không bắt bẻ điều gì. Nhưng ngươi là đại đảo chủ mà cũng đưa một bộ tranh chữ, ngoài miệng thì Hoắc ngũ gia không nói nhưng thật ra trong lòng không vui, tiếp đó ngươi sẽ gặp xui xẻo.

Mọi người ganh đua so sánh, các thế lực cũng chẳng dám giấu dốt, cho nên khoản chi tiêu này cũng rất lớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK