Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366 Thiên Mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử! (1)

Khi Sở Hưu tìm tới Lã Phụng Tiên và Mạc Thiên Lâm, hai người đã khôi phục gần xong thể lực.

Có điều lúc trước Lã Phụng Tiên vận dụng bí pháp xông khỏi trận pháp, tổn thương tới nguyên khí cho nên mới chỉ tạm thời khôi phục chút chân khí, thân thể còn cần sau này ra ngoài điều dưỡng một chút mới có thể khôi phục đỉnh phong.

Thấy Sở Hưu tìm tới, Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Sở huynh, ngươi không gặp đám dị thú kỳ quái kia à?”

Sở Hưu gật đầu: “Có gặp, ta giải quyết hết rồi, còn có chút thu hoạch.”

Nói xong, Sở Hưu lấy nửa trái tim ra cho họ nhìn, đồng thời thuật lại việc mình gặp phải sau khi tiến vào Thông Thiên Tháp. Dù sao đều là người mình, ngoại trừ trận bàn, Sở Hưu không giấu diếm gì khác.

Mạc Thiên Lâm nghe xong không còn gì để nói, người với người mà chênh lệch cũng quá lớn.

Bọn họ tiến vào nơi này xong gặp phải trận pháp, lại bị dị thú truy sát, vô cùng chật vật. Nào ngờ bên phía Sở Hưu lại có không ít thu hoạch.

Mạc Thiên Lâm cũng thuật lại những gì hắn gặp phải sau khi tiến vào nơi này, đặc biệt nhấn mạnh chuyện Lã Phụng Tiên giúp Sở Hưu giải quyết ân oán với Việt Nữ Cung.

Sở Hưu nghe xong trầm giọng nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, cám ơn.”

Y cùng Lã Phụng Tiên từng sóng vai chiến đấu, không cần mấy lời hứa hẹn cảm kích dối trá, chỉ hai chữ đã đủ biểu đạt hết thảy.

Sở Hưu quả thật không nhìn lầm, trở thành bằng hữu với Lã Phụng Tiên chắc chắn hắn sẽ không để ngươi chịu thiệt.

Mặc dù Sở Hưu không để một Việt Nữ Cung đã xuống dốc vào trong mắt, có điều đúng như Lã Phụng Tiên đã nói, y có thể không quan tâm chuyện mình thêm một kẻ địch, nhưng bớt đi một vẫn tốt hơn.

Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Ai cũng nói đám nữ nhân của Việt Nữ Cung không nói lý, mấy đệ tử khác thì đúng là vậy, có điều Nhan Phi Yên không hổ danh người duy nhất đáng được coi trọng của Việt Nữ Cung. Lã huynh nói một tiếng, nàng lập tức đáp ứng.”

Sở Hưu ý vị thâm trường cười cười nói: “Mạc huynh, đừng coi thường nữ nhân kia, Nhan Phi Yên tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó. Không phải nàng dễ nói chuyện mà là nàng biết ước lượng lợi ích được mất.

Nếu không phải ta thể hiện đủ thực lực, Lã huynh cũng cho thấy đủ thực lực, ngươi nghĩ nàng ta sẽ bỏ qua đơn giản như vậy sao? Thể diện không phải người khác cho mà phải do chính mình tranh thủ.”

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Giao tiếp cùng đám các ngươi rõ là phức tạp.”

Hàn huyên vài câu, Sở Hưu hỏi: “Đúng rồi, Tạ huynh đâu? Các ngươi không thấy hắn à?”

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Sau khi vào chúng ta đã không gặp rồi. Có điều cũng không cần lo lắng, thực lực tên kia mạnh hơn ta, trên người lại có bảo vật Trần minh chủ giao cho để giữ mạng, không dễ xảy ra chuyện đâu.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, chỉ vào trận pháp đằng sau: “Các ngươi có thấy thứ phía cái này không?”

Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên sủng sốt: “Phía sau? Mặt sau cái này có đồ à?”

Sở Hưu nó: “Đừng quên, nơi này là Thông Thiên Tháp, là nơi tu hành của Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ. Không phải nơi quan trọng chẳng lẽ Thông Thiên Võ Tông lại vô duyên vô cớ bố trí trận pháp tại đây hay sao?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạc Thiên Lâm và Lã Phụng Tiên mới phản ứng lại.

Chỉ những nơi hết sức quan trọng mới bày trận pháp cạm bẫy cùng các thứ thủ hạ. Vừa rồi bọn họ bị truyền tống đến đây, thiếu chút nữa bỏ qua chuyện này.

Tòa trận pháp trước mắt vô hình vô chất, ba người Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc nó lớn cỡ nào cho nên chỉ có thể tìm kiếm xung quanh.

Sau khi vòng qua trận pháp, một cánh cửa đá bằng bạch ngọc không lớn lắm xuất hiện trước mắt ba người.

Sở Hưu xuất chưởng đánh tới, thận trọng đánh mở cửa đá, bên trong có vẻ không có gì nguy hiểm.

Sau khi bọn Sở Hưu tiến vào mới phát hiện nơi này dường như là chỗ ở một người, khắp nơi bày bừa lộn xộn.

Đám người Sở Hưu cẩn thận quan sát một chút, ngoại trừ mấy thứ tạp vật linh tinh ra, nhiều nhất là điển tịch, có điều không phải võ công mà là những thứ liên quan tới bói toán, trận đạo, thậm chí có một số thứ bọn Sở Hưu cũng không hiểu.

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Đây chắc là nơi ở của một vị đại sư Thông Thiên Võ Tông chuyên nghiên cứu trận đạo hay bói toán ngày trước, e là không có bí tịch võ công rồi.”

Mấy người ở đây đều không dùng được những thứ liên quan tới trận đạo, bói toán như vậy. Thiên Hạ Minh cùng Quan Trung Hình Đường không có người tinh thông bói toán cùng trận đạo, cho nên giao cho Mạc Thiên Lâm để hắn mang về Mạc gia. Mạc gia thân là đại tộc, trong gia tộc có cung phụng vài trận pháp sư, có thể dùng tới những thứ này.

Sau khi ba người đi vào sâu hơn, khung cảnh nơi đó lại khiến cả ba sửng sốt.

Chỗ sâu nhất nơi này lại là một khay tròn hình dáng như tế đàn, một thân hình lưng còng xếp bằng ngay chính giữa.

Nhìn kỹ, thân hình còng lưng đó đã thành hài cốt, trước mặt hắn là một phiến đá bạch ngọc, ngón tay còn dừng trên phiến đá, dùng máu tươi viết lên một hàng chữ. Có điều lúc này màu chữ đã là đen kịt.

Ba người hai mặt nhìn nhau, vị đại sư bói toán của Thông Thiên Võ Tông không ngờ lại chết sở đây, hắn dùng sức mạnh để bói toán thôi diễn hay sao?

Người trong giang hồ không nhiều người chuyên nghiên cứu đạo về bói toán, nhưng cũng không đến nỗi ít, chỉ có điều không mấy ai được xưng là đại sư. Nguyên nhân rất đơn giản, ít người chuyên nghiên cứu bói toán có thể sống lâu được, có một số người tuổi thọ thậm chí còn không bằng người bình thường.

Đầu tiên là đạo về bói toán quá hao phí tinh thần cùng tinh huyết, khó mà bù đắp được.

Điểm thứ hai có phần huyền ảo, theo truyền thuyết bói toán tiết lộ thiên cơ, đương nhiên sẽ bị trời cao căm ghét, cho nên những người tu luyện bói toán đều bị giảm thọ hoặc chết oan chết uổng.

Cho nên giờ trên giang hồ những người có thể xưng là đại sư bói toán bản thân cũng là cao thủ võ đạo, hơn nữa không tùy tiện ra tay bói toán, một khi thôi diễn phải trả giá là chính tuổi thọ của mình.

Đám người vây quanh bộ hài cốt, xem trên phiến đá bạch ngọc viết gì.

Kiểu chữ trên đá xiêu xiêu vẹo vẹo, tạo cho người ta một cảm giác hết sức quái dị, dường như dùng hết sức lực cuối cùng mới miễn cưỡng viết ra.

Chỉ có tám chữ: Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, thế này là sao? Người của Thông Thiên Võ Tông bói toán đoán mệnh cho giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã à?

Giờ nhắc tới Ma Chủ, ai cũng trực tiếp nghĩ tới giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã.

Hơn nữa Độc Cô Duy Ngã cũng quả thật chưa từng bại một lần, cho dù ngày trước hắn đại chiến với Ninh Huyền Cơ rồi không rõ tung tích nhưng cũng không chứng minh được là Độc Cô Duy Ngã đã bại.
Chương 367 Thiên Mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử! (2)

Có điều sau đó đám người nhanh chóng phản ứng lại, có vẻ không đúng lắm.

Thông Thiên Võ Tông là tông môn thời thượng cổ, sau đại kiếp nạn thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông đã bị hủy diệt. Còn Độc Cô Duy Ngã là giáo chủ Ma Giáo cả vạn năm sau. Sao đại sư bói toán của Thông Thiên Võ Tông lại bói toán thôi diễn về một người ở vạn năm sau được?

Mạc Thiên Lâm chần chừ: “Tu luyện đạo bói toán lên tới đỉnh phong thật sự thôi diễn được chuyện vạn năm sau à?”

Lã Phụng Tiên ở bên cạnh nói: “Bói toán vốn là thôi diễn chuyện tương lai, cũng có người thôi diễn ra chút dấu vết của đại kiếp nạn thượng cổ. Bằng không sao các tông môn thượng cổ lại chế ra hộp báu để bảo toàn công pháp các thứ.

Có điều thời gian thôi diễn có lên tới vạn năm được không, điểm này chắc không ai biết. Nhưng vấn đề là vị đại sư bói toán này dùng tính mạng mình bói về một người cả vạn năm sau làm gì? Lúc đó Thông Thiên Võ Tông đã bị hủy diệt, còn nghĩa lý gì nữa?

Liệu có phải đại sư bói toán này thôi diễn về Ma Giáo thời thượng cổ không?

Ba mạch đạo phật ma được truyền thừa từ thượng cổ tới giờ, vạn nhất hắn thôi diễn Ma Chủ thời thượng cổ thì sao?”

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Giờ vẫn có không ít điển tịch thời thượng cổ, nhưng thiếu thốn càng nhiều, trong đó không ghi chép gì liên quan tới Ma Giáo.

Có điều trong lịch sử, từ sau đại kiếp nạn thượng cổ, Ma Giáo vẫn luôn chia năm sẻ bảy, các loại tông môn Ma đạo xuất hiện tầng tầng lớp lớp, song không ai thành chúa tể chân chính.

Mãi tới hơn ngàn năm trước Độc Cô Duy Ngã chấp chưởng Côn Luân Ma Giáo mới khiến quần ma trong thiên hạ cúi đầu, uy danh lan khắp thiên hạ, từ đó mới có danh hiệu Ma Chủ.

Hơn nữa theo truyền thuyết, trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo còn có Vô Căn Thánh Hỏa thiêu đốt. Tam đại ma binh của Côn Luân Ma Giáo đều được rèn đúc trong Vô Căn Thánh Hỏa. Sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, một số dư nghiệt Ma Giáo cũng hô hào khẩu hiệu cái gì mà Thánh Hỏa bất diệt, Ma Chủ bất tử. Rất giống với ‘Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử’ mà vị đại sư này thôi diễn.

Chậc, thiên mệnh bất bại, mệnh cách này là bá đạo nhất, có lẽ xưa nay trong thiên hạ này ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã, không ai gánh nổi mệnh cách này.”

Mạc Thiên Lâm thở dài, nhưng có vẻ không coi thứ này ra gì.

Bọn họ đều là tiểu bối giang hồ, Côn Luân Ma Giáo lại bị hủy diệt từ lâu, Ma Chủ chết hay chưa cũng không liên quan tới họ. Có điều bọn họ lại thấy đáng tiếc, nơi này không có thứ gì tốt.

Thế nhưng lúc này Mạc Thiên Lâm lại thấy không đúng, không phải nơi này không đúng mà là Sở Hưu có vẻ không đúng.

Từ khi nhìn thấy mấy chữ này, Sở Hưu không nói một lời nhìn chằm chằm vào tám chữ kia, như đang ngẩn ra.

Mạc Thiên Lâm đẩy đẩy Sở Hưu, kinh ngạc: “Sở huynh, ngươi phát hiện điều gì à?”

Bị Mạc Thiên Lâm đụng vào như vậy, Sở Hưu mới như bừng tỉnh, y lắc đầu nói: “Không có, chẳng qua ta muốn xem xem mấy nét chữ này có gì dị thường không thôi.”

Sở Hưu cũng hết sức nghi hoặc về chuyện vì sao mình lại sa vào trong tám chữ kia.

Hai người còn lại đều rất bình thường, vì sao chỉ có mình như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới thân thể này?

Dù sao trong cốt truyện gốc, thân thể này cũng thành giáo chủ Ma Giáo, cũng xứng với xưng hô như vậy.

Có điều theo như cốt truyện gốc, Ma Chủ này còn kém xa so với Độc Cô Duy Ngã thiếu chút nữa thống nhất giang hồ, ma uy thôn thiên, thậm chí có thể nói là cách biệt như trời với đất.

Hơn nữa thiên mệnh bất bại là mệnh cách gần như không thể tổn tại từ sau thời thượng cổ. Ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã ra, Sở Hưu không nghĩ còn ai gánh được loại mệnh cách này.

Mọi người không phát hiện thứ gì, định bỏ đi. Lúc này Sở Hưu lại cầm phiến đá bạch ngọc nói: “Ta giữ lại thứ này, không chừng sau này có tác dụng. Dẫu sao cũng do một vị đại sư bói toán lưu lại.”

Những người khác không ý kiến gì. Đây chỉ là một phiến đá bạch ngọc bình thường, giống vật liệu chế tạo Thông Thiên Tháp. Sở Hưu muốn cất giữ, bọn họ sẽ không tranh đoạt với Sở Hưu.

Quay lại vơ vét một lượt, sau khi đi ra ngoài, nhìn làn sương trước mặt, Mạc Thiên Lâm rầu rĩ nói: “Nơi này nhiều sương mù như vậy, không thấy rõ phương hướng, lạc đường chỉ là thứ yếu, vạn nhất giẫm vào cơ quan cạm bẫy gì đó thì sao?”

Sở Hưu cười cười, tùy ý chỉ một hướng rồi nói: “Đi theo ta sang bên này, không sai đâu.”

Mạc Thiên Lâm nghi ngờ: “Vì sao?”

Sở Hưu chỉ chỉ vào đầu: “Trực giác.”

“Ai cũng bảo nữ nhân có trực giác, Sở huynh ngươi cũng có à?” Mạc Thiên Lâm lại trêu chọc một câu, có điều vẫn đi theo hướng Sở Hưu chỉ.

Dù sao bọn họ cũng chẳng biết đi đâu, tùy tiện tìm một hướng là được.

Sở Hưu cũng không biết chi tiết cụ thể trong cốt truyện gốc, có điều dùng phương pháp ngốc nhất cũng có thể tính ra, kiến trúc hình tròn như Thông Thiên Tháp, nơi quan trọng nhất chắc chắn là trung ương.

Người khác không tìm được hướng trung ương, nhưng Sở Hưu chôn giấu trận pháp Ngũ Hành ở bốn phía xung quanh, có thể tùy tiện tìm ra phương vị.

Giờ y đã hội hợp cùng Lã Phụng Tiên, hai người liên thủ cho dù gặp thất thúc, Sở Hưu cũng dám đánh một trận.

Đám người đi về phía trước chừng một khắc đồng hồ, càng đi làn sương càng nhạt, cuối cùng lại thấy một tòa tháp hình tròn đứng sừng sừng ở đó.

Tòa tháp hình tròn này quả thật là bản thu nhỏ của thất thúc, có điều trên cửa có viết mấy chữ kho vũ khí.

Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu, lẩm bẩm: “Sở huynh, trực giác của ngươi thật chuẩn, còn chuẩn hơn nữ nhân.”

Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi đang khen ta hay đang mắng ta thế?”

Bên này Sở Hưu vừa dứt lời, lại thấy cánh cửa trực tiếp bị đánh mở, một thân hình từ trong lao ra, người này chính là Đường Nha.

Mà lúc này sau lưng Đường Nha, ba mũi tên cương khí vô hình như nối liền thành một mạch bắn thẳng về phía Đường Nha.

Hai thanh đoản đao trong tay Đường Nha bộc phát ra cương khí mãnh liệt mới miễn cưỡng ngăn cản được mũi tên thứ nhất. Lúc hắn muốn cản mũi tên thứ hai, thanh đoản đao lại ầm ầm vỡ vụn, Đường Nha cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay lúc hắn định dùng bí pháp để ngăn cản mũi tên thứ ba, một luồng đao mang đen nhánh lướt qua tạo thành một tiếng nổ vang, trực tiếp dùng cương khí chém rơi mũi tên cương khí kia.

Sở Hưu đi tới cau mày nói: “Tình huống ra sao? Bên trong có người à?”

Thấy người tới là Sở Hưu, Đường Nha thở phào nhẹ nhõm: “Người của Hạ Hầu thị cùng Sầm Phu Tử đều ở bên trong, còn có Việt Nữ Cung cùng không ít người khác.

Người của Hạ Hầu thị muốn độc chiếm đồ trong kho vũ khí, dùng sức một mình áp chế Sầm Phu Tử, còn tiện tay thanh lý không ít người. Nhạn Bất Quy còn đang ngăn cản bên trong, nhưng có lẽ hắn cũng không cản được mấy mũi tên của võ giả Hạ Hầu thị Thiên Nhân Hợp Nhất kia.”

Đường Nha không phải Lã Phụng Tiên, bên ngoài Lã Phụng Tiên có thể đỡ một mũi Đoạt Phách Thập Tam Tiễn của thất thúc, nhưng đổi lại võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Đường Nha, đáon chừng thất thúc chỉ dùng một mũi Đoạt Phách Thập Tam Tiễn thôi cũng dễ dàng giết chết được họ.
Chương 368 Ba tên hòa thượng không có nước uống

Chỉ có điều Đoạt Phách Thập Tam Tiễn chỉ có mười ba mũi tên, trước đó ở ngoài đã lãng phí mất một. Đối với những tiểu nhân vật như Đường Nha đương nhiên không cần lãng phí tên, chỉ dùng cương khí ngưng tụ thành tiễn bắn ra. Cho dù như vậy Đường Nha cũng cực kỳ hao phí sức lực, nếu không phải Sở Hưu xuất thủ kịp thời, lần này Đường Nha không chết cũng phải trọng thương.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đồ tốt đều ở trong, không thể để người Hạ Hầu thị chiếm hết được, đi vào, đồng loạt ra tay!”

Nói xong đám người Sở Hưu tràn vào kho vũ khí.

Diện tích kho vũ khí trong Thông Thiên Tháp không nhỏ, chừng trăm trượng, thân tháp trụi lủi, chính giữa là một cây cột đồng xanh lớn, mỗi chạc cây trưng bày hộp báu to to nhỏ nhỏ kiểu dáng bất đồng, có là kẻ ngốc cũng biết đồ tốt nằm trong đó.

Có điều ngoại trừ nhánh cây đồng xanh bên dưới cùng đã trống, hộp báu bên trên vẫn còn. Không phải bọn họ không muốn lấy đi mà do bên dưới đã đánh loạn với nhau, hết sức lộn xộn, ai cũng muốn đoạt bảo, không phân rõ địch ta.

Trong đó thất thúc đang gia tộc cùng Sầm Phu Tử.

Đoạt Phách Thập Tam Tiễn của hắn còn thừa lại chín, trường kiếm trong tay Sầm Phu Tử cũng có vết mẻ, hiển nhiên là bị thất thúc làm tổn hại.

Bên phía thất thúc cũng không dùng Đoạt Phách Thập Tam Tiễn nữa mà chỉ ngưng tụ cương khí thành mũi tên giao thủ với Sầm Phu Tử. Nhưng cho dù như vậy Sầm Phu Tử cũng bị áp chế, thất thúc rõ ràng định mài chết đối phương.

Còn bên dưới Hạ Hầu Vô Giang đang gia tộc với Nhan Phi Yên.

Thật ra xét theo thực lực, Nhan Phi Yên còn mạnh hơn Hạ Hầu Vô Giang mới phải.

Nhan Phi Yên bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên sớm hơn Hạ Hầu Vô Giang rất nhiều, hơn nữa Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung cũng là vô cùng cường đại khi một đấu một, Hạ Hầu Vô Giang tuyệt đối không dám đón đỡ chính diện.

Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang lại dựa vào Ngự Thần Thuật đối phó với Nhan Phi Yên. Hắn không trực tiếp dùng Ngự Thần Thuật với Nhan Phi Yên mà cưỡng ép lấy tinh thần lực khống chế hai nữ đệ tử Việt Nữ Cung làm bia đỡ.

Đấu pháp này mặc dù vô sỉ nhưng lại khiến Nhan Phi Yên sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tay toàn lực, ngược lại bị Hạ Hầu Vô Giang áp chế.

Còn những đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái, những võ giả tán tu cùng thủ hạ của Sở Hưu thì giao thủ lộn xộn, muốn đoạt hộp báu trên gốc cây đồng xanh kia.

Nhưng kết quả lại là không ai lấy được thứ gì. Chỉ cần có người áp sát gốc cây đồng xanh, mũi tên của thất thúc sẽ bắn tới, cũng như Đường Nha vừa rồi thiếu chút nữa trọng thương.

Lúc này đám người thấy bọn Sở Hưu tiến vào, những người khác đều thầm hô không tốt.

Cục diện trước mắt đã đủ loanm, nếu đám người Sở Hưu nhúng tay vào chẳng phải loạn càng thêm loạn?

Sở Hưu đánh mắt với Lã Phụng Tiên, hai người lập tức lao thẳng tới gốc cây đồng xanh ở trung ương.

Nhưng lúc này, thấy động tác của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, Sầm Phu Tử cùng thất thúc không hẹn mà cùng thu tay, một luồng kiếm mang cùng mũi tên vô hình bắn về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, ngăn cản trước mặt bọn họ.

Đừng nhìn thất thúc và Sầm Phu Tử đánh nhau kịch liệt như vậy, bọn họ không thể để Sở Hưu ngư ông đắc lợi được.

Nhìn hai người ngăn cản trước mặt, Sở Hưu nhíu mày nói: “Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng nhấc nước uống, ba hòa thượng không có nước uống.

Ví dụ này mặc dù không thỏa đáng, có điều nếu ba bên chúng ta cứ kiên trì như vậy, chẳng ai chiếm được lợi lộc gì.

Không ai biết Thông Thiên Tháp sẽ mở bao lâu. Thời gian tới lại có bao nhiêu người tới? Chúng ta cũng không biết. Chẳng bằng ba bên chúng ta chia đều những thứ này?”

Sầm Phu Tử lại khá động tâm, hắn trầm giọng nói: “Chia thế nào? Đồ đều đặt trong hộp báu, chẳng lẽ còn phải mở ra xem xét hay sao? Hơn nữa bên trên cùng chắc chắn là vật quý giá nhất Thông Thiên Tháp này, vậy thứ đó để cho ai? Những thứ này đều phải bàn bạc trước mới được.”

Lần này tới Thông Thiên Tháp là chuyện vui bất ngờ đối với Sầm Phu Tử. Về phần thù hận đối với Sở Hưu, sau khi chứng kiến thực lực Sở Hưu hắn cũng định buông bỏ.

Nếu thực lực Sở Hưu không đủ, còn không có Quan Trung Hình Đường làm hậu thuẫn, Sầm Phu Tử không ngại giết y báo thù cho đồ đệ.

Nhưng giờ thì sao? Đừng nói hắn không giết Sở Hưu, có cố giết thì cũng gây ra hậu hoạn không ngừng, không có lời.

Đúng như Sở Hưu đã nói trước đó, Sầm Phu Tử có rất nhiều đồ đệ. Vì một đồ đệ mà làm ảnh hưởng tới bản thân, không đáng!

Cho nên trước mặt dựa theo lời Sở Hưu, ba bên chia đều, chỉ cần không khiến hắn chịu thiệt, Sầm Phu Tử cũng đồng ý.

Mà lúc này đám võ giả tán tu nghe Sở Hưu nói vậy lại lo lắng không thôi.

Trước mắt đang hỗn chiến, đám võ giả tán tu còn có thể nhân lúc chiến loạn thừa cơ vớt vát chút lợi lộc.

Nhưng nếu ba bên thật sự đạt thành hiệp nghị, chia đều những thứ trong đó, vậy bọn họ thậm chí chẳng uống được tí nước canh nào.

Thế nhưng ngay lúc này, Hạ Hầu Vô Giang lại bứt khỏi đám võ giả Việt Nữ Cung, lạnh lùng nói: “Sầm trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không định báo thù cho đệ tử nữa à? Ba Sơn Kiếm Phái dẫu sao cũng là một trong Thất Tông Bát Phái, thanh danh hiển hách tại Tây Sở.

Sầm Phu Tử ngươi cũng coi là người có số má trong võ lâm Tây Sở. Nếu đồ đệ ngươi biết Sầm Phu Tử mình không chỉ không báo thù cho mình mà còn hợp tác với kẻ thù của mình, e là hắn có nằm dưới cửu tuyền cũng không cam lòng!”

Sầm Phu Tử da mặt giật giật, mặc dù Hạ Hầu Vô Giang nói thật, hắn làm vậy cũng là khích bác Sầm Phu Tử ra tay với Sở Hưu. Nhưng bị nói toạc ra trước mặt bao người như vậy cũng khiến sắc mặt Sầm Phu Tử u ám.

Đặc biệt là chuyện hôm nay, nếu bị đám võ giả tán tu lan truyền ra ngoài, Sầm Phu Tử cam đoan ngay ngày hôm sau trên giang hồ sẽ có lời đồn đại nói Sầm Phu Tử hắn sợ Sở Hưu; đệ tử của mình bị Sở Hưu giết chết thế nhưng hắn đứng trước mặt Sở Hưu lại không dám nói năng gì, còn muốn hợp tác cùng y.

Những lời đồn đại lung tung trên giang hồ trước nay luôn có ba phần thật bảy phần giả, khó nghe đến đâu cũng có. Có trời mới biết chuyện của mình sẽ bị tuyên truyền thành ra thế nào.

Sở Hưu nói dối, thật ra y ngây ngẩn là vì ngay khi nhìn vào tám chữ kia, thần chí của y như bị lôi kéo vào trong, không thể tự kiềm chế.

Sở Hưu như thấy được thứ gì đó, lại như không thấy gì. Đó là một loại cảm giác hết sức kỳ quái, rất không tự nhiên. Mãi tới vừa rồi Mạc Thiên Lâm đụng vào y một cái mới khiến Sở Hưu thoát khỏi trạng thái kỳ dị đó.
Chương 369 Không tiếc mọi giá (1)

Hạ Hầu Vô Giang châm ngòi khiến Sầm Phu Tử vốn đã khá động tâm lại lộ vẻ do dự.

Sở Hưu nhìn sang Hạ Hầu Vô Giang, hai mắt lạnh lùng lóe lên sát khí.

So với hồi Thần Binh Đại Hội, Hạ Hầu Vô Giang hiện tại đã trưởng thành hơn không ít, tối thiểu cũng cao minh hơn nhiều so với lúc cổ động một đám ô hợp đến giết mình.

Thời điểm đó Hạ Hầu Vô Giang chỉ là một thằng hề có thân thế và thiên phú không tệ mà thôi, một thiếu gia ăn chơi không làm được việc lớn. Riêng việc hắn vì một nữ nhân mà đắc tội tới cùng với Mạc Thiên Lâm, hậu đại của một trong Cửu Đại Thế Gia, là có thể thấy cách hành xử vừa phách lối vừa ngây thơ tới mức nào.

Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang đã đủ làm kẻ địch của Sở Hưu, đủ khiến y coi trọng.

Sở Hưu nhìn Sầm Phu Tử trước mặt, thản nhiên nói: “Sầm trưởng lão, cơ hội Thông Thiên Tháp chỉ có một, ngươi định tay không quay về hay sao?

Theo ta được biết mặc dù ngươi là trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, nhưng tư cách trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái rất đơn giản, chỉ cần là Thiên Nhân Hợp Nhất, tuổi tác hơn năm mươi là được trao tặng tư cách trưởng lão, cho nên đãi ngộ cũng không giống với các trưởng lão môn phái khác.

Nhận được cơ duyên Thông Thiên Tháp lần này chí ít cũng vượt qua tài nguyên mà môn môn cung cấp cho ngươi trong mấy năm!”

Những lời này của Sở Hưu quả thật khiến Sầm Phu Tử động tâm.

Đừng nhìn cái danh hiệu trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái nghe rất kêu, thực tế lại chẳng hề đáng tiền.

Nếu như ở những môn phái khác, trưởng lão đều là võ giả trưởng bối đức cao vọng trọng, là trụ cột vững vàng của môn phái.

Còn Ba Sơn Kiếm Phái lại không có nhiều yêu cầu như vậy, chỉ cần đủ thực lực, đủ tuổi tác là được phong trưởng lão, nhưng đãi ngộ cũng chẳng hề cao.

Cho nên Sầm Phu Tử rất coi trọng cơ duyên Thông Thiên Tháp này, rốt cuộc lấy danh hay lấy lợi, Sầm Phu Tử vẫn đắn đo không ngừng.

Có điều ngay lúc này Hạ Hầu Vô Giang lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Sầm trưởng lão, lần này mọi thứ trong Thông Thiên Tháp Hạ Hầu thị từ bỏ, tất cả đều thuộc về ngươi!

Chỉ cần ngươi liên thủ cùng ta và thất thúc giết chết Sở Hưu, lần tranh đoạt trong Thông Thiên Tháp này Hạ Hầu thị lập tức buông tay!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngẩn, không ai ngờ nổi sát tâm của Hạ Hầu Vô Giang đối với Sở Hưu lại lớn đến như vậy, thậm chí sẵn sàng từ bỏ bảo vật trong Thông Thiên Tháp.

Thật ra đối với Hạ Hầu Vô Giang, bảo vật trong Thông Thiên Tháp mặc dù hấp dẫn, nhưng hắn vẫn không để tâm lắm, không như Sầm Phu Tử..

Bản thân hắn là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Hạ Hầu thị, phụ thân lại là gia chủ Hạ Hầu thị, đại lượng tài nguyên Hạ Hầu thị đều đổ vào người hắn.

Mặc dù Hạ Hầu thị sẽ không dốc hết tài nguyên vào mình Hạ Hầu Vô Giang, có điều trong số giới trẻ của Hạ Hầu Vô Giang, hắn vẫn chiếm cứ phân nửa tài nguyên.

HƠn nữa Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị vô cùng đặc thù, khiến cho chín thành đệ tử Hạ Hầu thị không thể phân tâm tu luyện công pháp khác. Cho nên lần tới Thông Thiên Tháp này, cho dù Hạ Hầu thị nhận được công pháp cũng chưa chắc sẽ tu luyện mà đem nộp lên cho gia tộc, đổi lấy những phần thưởng khác.

Dùng những thứ mình bỏ qua lúc nào cũng được để đổi lấy cái mạng của Sở Hưu, giao dịch này theo Hạ Hầu Vô Giang là rất đáng giá!

Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, cán cân trong lòng Sầm Phu Tử lại nghiêng sang một bên, cầm trường kiếm trong tay đứng về phía thất thúc.

Giết Sở Hưu báo thù chỉ là phụ, quan trọng nhất là Hạ Hầu thị không lấy đồ trong Thông Thiên Tháp nữa, Sở Hưu lại bị bọn họ liên thủ giết chết, Việt Nữ Cung không có cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, những võ giả tán tu kia không đáng để lo. Cứ như vậy đồ tốt chẳng phải đều là của mình? Vấn đề đơn giản như vậy còn cần lựa chọn hay sao?

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía Sầm Phu Tử, thản nhiên nói: “Sầm trưởng lão, chúng ta vốn đã bỏ qua thù hận, nhưng giờ ngươi lại nhặt nó lên. Lát nữa ngươi sẽ biết, đây là quyết định cực kỳ sai lầm.”

Sầm Phu Tử thản nhiên nói: “Sở Hưu, ngươi giết đệ tử ta, thù hận lớn như vậy làm sao lão phu buông bỏ được? Giang hồ có ân oán giang hồ, nếu hôm nay ngươi không chết, vậy thù hận giữa chúng ta coi như chấm dứt.”

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Hôm nay nếu ta không chết, vậy kẻ chết là ngươi!”

Không biết vì sao, Sầm Phu Tử nghe được sát ý trong lời Sở Hưu, trong lòng dấy lên từng cơn ớn lạnh.

Có điều sau đó hắn lại cười lạnh một tiếng: “Cuồng vọng!”

Hắn cũng coi như lão nhân trên giang hồ, hôm nay lại bị một kẻ hậu bối như Sở Hưu hù dọa? Đúng là nực cười!

Thất thúc bên cạnh lấy một mũi tên ra, đặt lên cung lớn rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa, mâu mau ra tay giải quyết thôi!”

Dứt lời, mũi tên của thất thúc đã rời cung, tốc độ nhanh tới cực hạn, như sấm sét lóe lên, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Sở Hưu!

Tốc độ của mũi tên kia vô cùng nhanh chóng khiến cho dù Sở Hưu bộc phát tốc độ của Nội Phược Ấn cũng không cách nào né tránh.

Quan trọng nhất là y có né tránh cũng vô dụng.

Ngay khi mũi tên Đoạt Phách của thất thúc rời dây cung, Sở Hưu đã cảm thấy linh hồn mình như bị khóa chặt, bất luận mình chạy đến đâu mũi tên kia cũng đuổi theo không hề từ bỏ.

Cho nên Sở Hưu chỉ có thể chống đỡ!

Ma đao rời vò, ma khí âm u cùng huyết khí kết hợp, lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát, A Tỳ Đạo Tam Đao liên tục chém ra, đao thứ nhất vừa tiếp xúc với cương khí trên mũi tên đã ầm ầm sụp đổ, đao thứ hai mặc dù xé rách cương khí nhưng đao mang lại đã vỡ vụn.

Mãi tới đao thứ ba, Thiên Ma Vũ của Sở Hưu mới đánh lên mũi tên của thất thúc, làm phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Mũi tên vỡ vụn, thân hình Sở Hưu cũng lui lại ba bước, thậm chí cánh tay run rẩy.

Ngưng thần quan sát thất thúc, Sở Hưu cau mày.

Thất thúc này quả thật là một trong những người mạnh nhất trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mà y từng gặp, đã tiếp cận cảnh giới tông sư võ đạo như Thiên Tội đà chủ, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông.

Hơn nữa Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của thất thúc quả thật cường hãn kinh người, đời này hắn chỉ tu luyện mười ba mũi tên, phương pháp tu luyện vô cùng cực đoan, có điều mỗi mũi tên đều đại biểu cho lực lượng toàn thân hắn tập trung lại. Cùng cấp với hắn đoán chừng không mấy ai ngăn được toàn bộ mười ba tiễn này, giao thủ với kẻ địch như vậy Sở Hưu cũng thấy khó giải quyết.

Còn lúc này thất thúc cũng kinh ngạc chẳng kém gì Sở Hưu.

Uy năng Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của mình mạnh mẽ nhường nào, bản thân hắn cũng biết. Trước đó Lã Phụng Tiên ngăn cản được một mũi tên đã khiến thất thúc hết sức kinh ngạc, không ngờ hiện tại Sở Hưu cũng có thể thoải mái ngăn tên, những tuấn kiệt thất thúc này từ đâu chui ra vậy?

Thậm chí bản thân thất thúc cũng không thể không thừa nhận, cho dù là Hạ Hầu Vô Giang cũng kém một bậc so với Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.
Chương 370 Không tiếc mọi giá (2)

Sau khi thất thúc xuất thân, Sầm Phu Tử không tiếp tục do dự, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng tử điện, trực tiếp chém về phía su.

Nhưng Sở Hưu đứng bên cạnh Lã Phụng Tiên lại ra tay trước, trường kích trong tay bộc phát ra ánh sáng như vầng trăng máu, Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm ầm ầm nện xuống, vung lên như ma thần, cuồng bạo hung mãnh vô cùng, kết hợp cùng dung mạo tuấn mỹ tính cahcs ôn hòa tạo thành một cảnh tượng tương phản, không ngờ lại đánh ngang cơ với Sầm Phu Tử.

Hơn nữa lúc này đám người Mạc Thiên Lâm cũng giao chiến với Hạ Hầu Vô Giang cùng đám đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Bên phía Việt Nữ Cung, Uyển Nhi kích động nói: “Sư tỷ, giờ mọi người đều đang vây công tên Sở Hưu kia, chúng ta cũng góp một tay đi.”

Nhan Phi Yên cau mày nói: “Không được, trước đó ta đã đáp ứng với Lã Phụng Tiên, kết thúc ân oán giữa Việt Nữ Cung cùng Sở Hưu. Giờ ta đổi ý thì thanh danh Việt Nữ Cung có còn hay không?

Ta biết Uyển Nhi muội tức giận vì Sở Hưu bóp nát kiếm của muội. Có điều tính cách cùng cách hành xử của muội cũng cần thay đổi, Việt Nữ Cung ta đã không còn là Việt Nữ Cung trước kia nữa. Trước kia muội có làm vậy cũng chẳng sao, nhưng giờ người trên giang hồ chưa chắc sẽ nể mặt Việt Nữ Cung ta.

Bọn họ đánh phần bọn họ, chúng ta đi tranh đoạt hộp báu trong kho vũ khí là được. Uyển Nhi, sau khi về ta sẽ cho người chế tạo lại cho muội một thanh kiếm khác.”

Nghe Nhan Phi Yên nói vậy, Uyển Nhi cũng đành bĩu môi, gật nhẹ đầu.

Trong số các đệ tử trẻ tuổi trong Việt Nữ Cung, uy danh của Nhan Phi Yên rất cao, thậm chí còn cao hơn một chút so với các sư trưởng Việt Nữ Cung.

Đương nhiên không chỉ vì thực lực của nàng mà còn vì nàng thật tâm chiếu cố tới các sư muội của mình, không hề kết bè kéo phái hay bất công gì. Trong mắt một số sư trưởng Việt Nữ Cung, Nhan Phi Yên chính là người thừa kế chức vị cung chủ đời sau.

Có điều giờ Việt Nữ Cung muốn đoạt lấy những bảo vật trong kho vũ khí cũng chẳng dễ dàng gì.

Những võ gia môn phái nhỏ hay tán tu ở đây mặc dù thực lực yếu nhưng số lượng lại rất nhiều, còn có những người như Doãn La Hoa, mặc dù hơi yếu nhưng vẫn là Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù Nhan Phi Yên thực lực kinh người, những võ giả Việt Nữ Cung khác cũng không yếu, nhưng cũng chẳng dễ lấy được bảo vật trong kho binh khí, hai bên giao chiến lại càng hỗn loạn.

Mà lúc này, giữa trận, thất thúc lại cầm một mũi tên lên, cương khí lưu chuyển, như cuồng phong xoay quanh mũi tên.

Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của thất thúc chỉ có mười ba mũi, trước đó Lã Phụng Tiên đỡ được một mũi, bị Sở Hưu đỡ được một mũi, khi đối phó với Sầm Phu Tử chỉ dùng ba mũi tên đã hoàn toàn áp chế Sầm Phu Tử. Tám mũi tên còn lại cho dù hắn không giết chết được Sở Hưu cũng phải khiến Sở Hưu trọng thương.

Một Sở Hưu trọng thương, không đáng lo.

Ngưng thần quan sát, ánh mắt thất thúc bùng lên một luồng sáng chói mắt, như một vầng thái dương cỡ nhỏ, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Mũi tên rời dây cung, cuồng phong quẩn quanh mũi tên như thu hút thêm lực lượng thiên địa, khi bắn tới trước người Sở Hưu đã biến thành cơn lốc lớn hơn mười trượng, uy hế kinh người.

Sở Hưu không lùi mà tiến, tay nắm Trí Quyền Ấn, lĩnh vực cương khí tỏa ra khiến cơn lốc kinh người kia cũng phải chậm lại, bị thế đao của Sở Hưu chia cắt, cuối cùng mới chém mũi tên kia xuống.

Có điều không đợi Sở Hưu thở dốc lấy hơi, một tiếng nổ lại vang lên, mũi tên thứ hai đã tới trước mặt y!

Mũi tên của thất thúc rời vỏ, đoạt phách truy hồn, hắn chỉ còn tám mũi tên, chỉ cần trong tám mũi tên này đánh trọng thương Sở Hưu, y sẽ không cách nào rời khỏi Thông Thiên Tháp nữa!

Mũi tên thứ nhất bị Sở Hưu thi triển Trí Quyền Ấn khó nhọc ngăn cản, nhưng mũi tên thứ hai đã bắn tới trước người.

Nếu nói mũi tên đầu tạo nên cuồng phong là lực lượng cuồng bạo, vậy mũi tên thứ hai lại là sắc bén không gì sánh kịp.

Mũi tên vừa tới trước người, Sở Hưu đã cảm thấy áp lực cường đại đánh tới, lực lượng sắc bén như muốn xuyên thủng người Sở Hưu.

Quát lên một tiếng chói tai, Sở Hưu trực tiếp niết thành Đại Kim Cương Luân Ấn đánh về phía trước, hai tay kết ấn riêng bị, từng ấn từng ấn đánh ra, chớp mắt đã đánh ra hơn mười chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn!

Trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, mỗi chiêu mỗi thức đều tiêu hao nội lực không nhỏ, Đại Kim Cương Luân Ấn là ấn pháp đầu tiên Sở Hưu nắm giữ, uy năng không tệ nhưng mức độ tiêu hao so với những ấn pháp khác đã coi là thấp, cho nên thức võ thuật này cũng được Sở Hưu sử dụng vô cùng thuần thục.

Có điều giờ chỉ trong chớp mắt Sở Hưu bạo phát ra hơn mười ấn pháp, cũng khiến y tiêu hao cực lớn.

Cuối cùng mũi tên kia bị Sở Hưu cưỡng ép đánh nát, nhưng hổ khẩu y đã rịn ra máu tươi, thậm chí ngay cả hai tay cũng khẽ run.

Nhìn thất thúc, Sở Hưu nhíu mày.

Giờ mới chỉ là mũi tên thứ hai mà thôi, bên phía thất thúc còn tới sáu mũi tên chưa bắn, mình có ngăn được hết đống tên này không vẫn là ẩn số. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị thất thúc làm cho hao tổn tới chết!

Cho nên ngay sau khi ngăn cản mũi tên vừa rồi, Sở Hưu lập tức niết Nội Phược Ấn, thân hình hóa thành một luồng tàn ảnh phóng về phía thất thúc.

Đối với Sở Hưu hiện giờ, y chỉ có một cơ hội, đó chính là áp sát cận chiến với thất thúc.

Võ công của thất thúc đều tập trung vào cung tên, cho dù không sử dụng Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, hắn cũng có thể dùng nội lực cương khí hóa thành mũi tên vô hình tấn công, còn lại Sở Hưu chưa từng thấy thất thúc thi triển công phu quyền cước nào khác.

Huống hồ cho dù hắn biết cũng chẳng sao, Sở Hưu không tin thất thúc có thể tu luyện Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn tới trình độ này mà võ công quyền cước khác cũng kinh khủng như vậy được.

Thấy Sở Hưu lao tới, khóe miệng thất thúc nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Trên giang hồ rất ít võ giả dùng cung tên làm binh khí, thậm chí đến mức hi hữu.

Bởi vì loại binh khí này quá cực đoan, thậm chí cực đoan tới mức nếu khoảng cách xa không ai địch nổi, có điều một khi bị người ta áp sát cận chiến rất có thể sẽ bị một chiêu giết chết.

Thất thúc từ thất thúc đã bắt đầu chuyên tâm tu luyện Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của mình, hắn có thể tu từ thất thúc tới giờ, đã trải qua vô số trận ác chiến mà không chết, đương nhiên cũng có thủ đoạn của mình.

Những người khác sẽ chọn tu luyện thêm công phu quyền cước để gia tăng năng lực cận chiến, nhưng thất thúc thì không. Hắn chọn cách càng cực đoan để tu luyện Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn.

Không muốn kẻ địch áp sát, thật ra rất đơn giản. Chỉ cần bắn chết đối phương trên đường lao tới, không cho đối phương chút cơ hội nào là được.

Ngay khi thân hình Sở Hưu lao tới thất thúc, đột nhiên lấy ba mũi tên khoác lên cây cung lớn của mình, ba mũi lên lấp loáng ba luồng lực lượng khác biệt, trong đó một mũi như có ánh chớp lấp lóe, một mũi hàn khí kinh người, quanh thân có mảnh băng ngưng tụ, cây cuối cùng lại nóng rực như lửa, ngay cả nguyên khí trong thiên địa cũng như đang thiêu đốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK