Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301 Công tâm

Sở Hưu nhìn Lã Đồng, lắc đầu cười nói: “Ta không uy hiếp ngươi, bản thân ta cũng là phản đồ của Thanh Long Hội, nếu ta tới Thanh Long Hội vạch trần chuyện của ngươi, chẳng phải tự chui đầu vào rọ à?

Lần này thật ra chỉ muốn nói cho ngươi một bí mật mà thôi, một bí mật mà một người từng làm, một bí mật mà ngay chính ngươi cũng không biết. Nó có liên quan tới đại ca ngươi Trình Bất Húy.”

Vốn dĩ Lã Đồng không muốn nhiều lời với Sở Hưu, tay hắn đã đặt lên chuôi kiếm.

Có điều khi hắn nghe thấy chuyện này có liên quan tới đại ca hắn Trình Bất Húy, cánh tay Lã Đồng lại bất giác buông lỏng, lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ thần bí nữa, rốt cuộc ngươi định nói gì?”

Sở Hưu chậm rãi nói: “Ta cũng từng là sát thủ Thanh Long Hội, biết sát thủ Thanh Long Hội ra sao. Trừ giết người chỉ có tu luyện, quả thật như một thanh đao, không có tình cảm riêng.

Ngươi sống tại Thanh Long Hội lâu hơn ta, có lẽ đã giết người tới mức bản thân mình còn không đếm hết. Nhưng ngươi có biết, trong số những người ngươi từng giết, có cả phụ thân của đại ca ngươi không?”

Lã Đồng nghe vậy không khỏi chấn động, quát khẽ: “Ngươi nói bậy! Khi ta phản bội Thanh Long Hội mới chỉ có Nội Cương cảnh, lấy gì mà giết phụ thân đại ca?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đúng là thực lực Trình Bất Húy rất mạnh, nhưng ai quy định cha nhất định phải mạnh hơn con?

Đã bao năm như vậy ngươi có từng nghe Trình Bất Húy nói tới thân thế mình không? Chắc một lần cũng không hả? Bởi vì đây là chuyện thương tâm của hắn.

Trình Bất Húy xuất thân Bá Kiếm Sơn Trang tại Tung Dương Phủ, An Nhạc Quận, Đông Tề. Tên nghe thì bá đạo đó, chỉ sai lệch một chữ so với Tàng Kiếm Sơn Trang, nhưng thực tế lại chỉ là một điền trang nhỏ có mấy chục người thôi. Trang chủ Trình Nam Hải cũng chỉ có tu vi Nội Cương cảnh.

Ban đầu, lúc ngươi nhận được nhiệm vụ giết Trình Nam Hải, Trình Bất Húy còn đang lưu lãng giang hồ. Hắn là con trai độc nhất, cũng là người có thiên phú thực lực xuất sắc nhất Bá Kiếm Sơn trang trong suốt bao năm qua. Cho nên Trình Nam Hải không đành lòng để hắn hao phí cả đời trong Bá Kiếm Sơn Trang, để hắn ra ngoài xông xáo giang hồ.

Kết quả đến lúc Trình Bất Húy trở lại Bá Kiếm Sơn Trang, ngươi cùng đám sát thủ khác đã diệt môn Bá Kiếm Sơn Trang rồi.

Chính vì việc này, Trình Bất Húy mới dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, muốn san bằng những chuyện bất bình trong thiên hạ.

Chậc chậc, nói tới điểm này ta cũng phải kính nể Trình Bất Húy đấy. Đổi lại là người khác gặp chuyện như vậy khéo đã trực tiếp nhập ma,

tốt hơn một chút cũng đi lên con đường báo thù.

Thế nhưng Trình Bất Húy lại không muốn những người khác dẫm lên vết xe đổ của bản thân, đi theo con đường hành hiệp trượng nghĩa. Tâm cảnh này quả khiến người ta bái phục.

Nhưng vấn đề là ban đầu Trình Bất Húy không biết ai là người giết cả nhà hắn, hắn cũng không có năng lực tìm ra người đó. Còn giờ kẻ thù đang ngay trước mắt, ngươi nói xem, nếu Trình Bất Húy biết chuyện này, hắn sẽ làm thế nào?

Ban đầu lúc hủy diệt Bá Kiếm Sơn Trang chính ngươi tự tay giết chết Trình Nam Hải. Ngươi nói xem, Trình Bất Húy sẽ nể tình huynh đệ tha cho ngươi, từ nay nhất đao lưỡng đoạn mỗi người một ngả, hay sẽ giết ngươi?”

Gương mặt Sở Hưu mỉm cười trêu tức, thân hình lại theo tiếng cười biến mất không thấy đâu, chỉ để lại Lã Đồng đứng đó, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng dậy sóng.

Thế gian này thứ khó cân nhắc nhất chính là lòng người, thứ dễ bị lợi dụng nhất cũng là lòng người.

Dùng dao giết người vô cùng đơn giản, nhưng dùng tâm giết người, dẫu không thấy máu nhưng lại tàn khốc hơn vô số lần.

Giang Đông Ngũ Hiệp cùng Sở Hưu thật ra cũng không có thù hận gì lớn. Đáng tiếc bọn họ cố chấp cản đường y, vậy Sở Hưu cũng chỉ có thể dùng hết thủ đoạn loại trừ bọn họ.

Muốn trách, vậy chỉ có thể trách Thu Đông Mậu. Nếu Thu Đông Mậu không lợi dụng năm người này, vậy bọn họ đã chẳng đứng đối lập với y.

Chỉ có điều tính cách Sở Hưu vẫn luôn như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng.

Giang Đông Ngũ Hiệp mặc dù là một chỉnh thể, những mỗi người đều có suy nghĩ, đều có lỗ thủng trong tâm cảnh. Sở Hưu đã gieo mầm vào ba lỗ thủng, chỉ thiếu một người. Có điều người này không phải Trình Bất Húy mà là Liễu Khanh Khanh.

Thật ra Sở Hưu vẫn khá kính nể Trình Bất Húy, người này thật sự là hiệp khách.

Gia tộc bị diệt, hắn không bị cừu hận che phủ hai mắt mà lựa chọn dấn thân vào giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, hoàn thành ước nguyện trong cuộc đời. Có thể nói trong năm người, chỉ có hắn mới là hiệp khách chân chính.

Hành động của Đổng Tương Nghi tuy theo hiệp nghĩa nhưng chỉ nhắm tới thành quả và lợi ích mà thôi. Trong lòng Lã Đồng không có hiệp nghĩa, hắn chỉ đang báo ân, Trình Bất Húy bảo hắn hành hiệp trượng nghĩa nên hắn mới đi hành hiệp trượng nghĩa. Nếu Trình Bất Húy nhập ma giết người, hắn cũng sẽ giết người.

Về phần Ngô Thiên Đông, tâm tính nóng nảy ngây thơ, bởi vì cái gọi là hiệp nghĩa giang hồ mới đi kết bái với bọn Trình Bất Húy. Lúc đó nếu hắn gặp đám giặc cướp sơn tặc gì đó, không chừng giờ cũng là kẻ giết người không chớp mắt.

Về phần Liễu Khanh Khanh, cô nàng chỉ là một nữ nhân, không có chí hướng gì lớn, nhưng lại không cam tâm phục tùng vận mệnh. Tất cả mọi hành động của cô ta đều là mù quáng theo đuôi mà thôi.

Cho nên bất luận hiện tại hay trong cốt truyện gốc, Trình Bất Húy đều có thể coi là hiệp khách chân chính, một hiệp khách tâm cảnh hầu như không lỗ thủng, gần như Sở Cuồng Ca.

Đáng tiếc trên giang hồ này nếu muốn làm đại hiệp chân chính, vậy tấm lòng hiệp nghĩa thực ra chỉ là phụ, quan trọng nhất vẫn là thực lực cùng thế lực.

Sở Cuồng Ca có thể trở thành cự hiệp, trong đó công lao lớn nhất không ở tấm lòng hiệp nghĩa của hắn mà là do hắn có tu vi tông sư võ đạo, lại còn là đỉnh cao trong giới tông sư, hơn thế nữa còn có Quan Trung Hình Đường làm hậu thuẫn.

Rõ ràng những thứ đó Trình Bất Húy đều không có, cho nên kết cục của hắn sẽ khá thê thảm, cho dù không có Sở Hưu cũng vậy.

Biến mất trong rừng rậm, Sở Hưu lẳng lặng chờ Liễu Khanh Khanh đến.

Ba người Đổng Tương Nghi đều đã gặp Sở Hưu, có điều cả ba đều không nói ra, cho nên theo Liễu Khanh Khanh, Sở Hưu thậm chí còn chẳng đuổi theo, hay không dám đuổi theo. Cho nên cô nàng cũng to gan hơn giải quyết vấn đề của bản thân. Đương nhiên phía xa còn có Ngô Thiên Đông thần sắc quái dị ngồi canh gác giúp.

Đúng lúc này, Liễu Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy trước người mình có động tĩnh, cô nàng bất giác nắm chặt trường kiếm trong tay, lại nghe một giọng nói thản nhiên truyền tới: “Liễu cô nương, tỉnh táo chút. Nếu ta muốn đánh lén ngươi đã chẳng đứng được tới giờ.”

Liễu Khanh Khanh lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi cũng có gan đuổi theo cơ đấy! Có điều ngươi cũng quá coi thường ta, đúng là ta không phải đối thủ của ngươi nhưng cùng là Tam Hoa Tụ Đỉnh, ta không đến mức không đỡ nổi một chiêu của ngươi lập tức bị giết chết đâu!”

Những lời này của Liễu Khanh Khanh không phải cuồng vọng, mặc dù cô nàng là nữ tử nhưng thực lực bản thân cũng không kém.

Cô nàng vốn xuất thân từ một gia tộc nhỏ, có chút căn cơ võ đạo, sau khi biết bọn Trình Bất Húy, Trình Bất Húy lại dạy cô ta không ít thứ trong việc tu luyện. Tới Đổng Tương Nghi lại xuất thân từ Cao Lăng Đổng gia, dạy cô nàng thêm về nội công căn cơ, ngay cả Lã Đồng vốn thiếu kiên nhẫn cũng dạy cho không ít kỹ thuật giết người. Cũng không biết có phải do cả ba đều đã quan hệ với cô nàng không.

Xông xáo giang hồ đã bao năm, Liễu Khanh Khanh cũng đã giết không ít người. Lúc này đối mặt với Sở Hưu, cô nàng cũng chẳng hề bối rối,

định xuất thủ cùng gọi người.

Có điều lúc này Sở Hưu lại nói: “Liễu cô nương, không cần nhạy cảm như vậy. Ta đã nói rồi, ta không định đánh lén ngươi, lần này mục tiêu của ta chỉ là Thu Đông Mậu.

Thật ra nói cũng đến nực cười, ta cùng Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi vốn không có thù hận gì, kết quả lại vì một người ngoài mà đứng đối lập, không phải quá hài hước sao?

Ta đã nói Thu Đông Mậu hạ độc Thu Chấn Thanh mà các ngươi không tin, chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa vậy. Quan trọng nhất là các ngươi bỏ bao công sức như vậy hộ tống Thu Đông Mậu tới Mạc Lưu Thành, các ngươi định làm gì? Có lợi lộc gì? Vậy ta có thể nói thẳng cho ngươi, không cần suy nghĩ, Thu Đông Mậu không cho được các ngươi thứ gì đâu.

Thái tử chỉ coi trọng thân phận con tư sinh của Thu Chấn Thanh mà thôi, muốn lợi dụng điểm này khống chế Phi Mã Mục Trường. Còn giờ Thu Chấn Thanh đã chết, Phi Mã Mục Trường cho dù có chọn trường chủ mới cũng chẳng tới phiên Thu Đông Mậu. Có thể nói người này giờ đã là bỏ đi, hắn có thể giữ được vinh hoa phú quý trong nửa đời sau đã là không tệ rồi, các ngươi liều mạng như vậy, rốt cuộc được gì chứ?”

Liễu Khanh Khanh nhíu mày, cuối cùng lại không động thủ với Sở Hưu, vì lời nói của Sở Hưu quả thật đánh trúng một số suy nghĩ trong nội tâm cô nàng.

Cùng Trình Bất Húy xông xáo giang hồ bao năm như vậy, Liễu Khanh Khanh đã cảm thấy mệt mỏi. Dù sao cô ta cũng là nữ nhân, không có tín niệm như Trình Bất Húy cũng chẳng kiên cường như nam nhân.

Từ những hành động của cô nàng có thể thấy Liễu Khanh Khanh muốn gả cho một cường giả, một nam nhân khiến cô ta có cảm giác an toàn, không muốn phiêu bạt giang hồ nữa.

Người này ban đầu là Trình Bất Húy, sau lại biến thành Đổng Tương Nghi, đương nhiên lần với Lã Đồng là ngoại lệ.

Giờ Ngô Thiên Đông đang theo đuổi cô nàng, nhưng Ngô Thiên Đông ngoại trừ thật lòng đối tốt với Liễu Khanh Khanh, những mặt khác đều chẳng bằng Trình Bất Húy và Đổng Tương Nghi. Cho nên Liễu Khanh Khanh vẫn cảm thấy không muốn, còn chưa đáp ứng Ngô Thiên Đông.

Mà lần này hộ tống Thu Đông Mậu cũng khiến cô nàng nảy sinh ý nghĩ liệu có được Thái tử mời chào không, nhưng Liễu Khanh Khanh không dám nói với những người khác.

Trình Bất Húy ghét nhất là làm chó săn cho người khác, cho dù người này là Thái tử. Đổng Tương Nghi cũng không phải người chịu khom lưng uốn gối. Lã Đồng lại chỉ một lòng theo Trình Bất Húy, Trình Bất Húy bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.

Cho nên Liễu Khanh Khanh chỉ nói với Ngô Thiên Đông chuyện này, nhưng đáng tiếc Ngô Thiên Đông lại là một kẻ không biết nghĩ sâu nghĩ xa, chỉ biết bảo sao làm vậy, chuyện này hắn cũng định nghe lời Trình Bất Húy.

Nhìn bộ dáng Liễu Khanh Khanh, Sở Hưu biết hắn đã nói trúng trọng tâm. Bởi vì trong cốt truyện gốc, Liễu Khanh Khanh cũng là người như vậy.

Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Ta vừa châm ngòi cũng vừa là mời chào. Bên phía Thái tử điện hạ không đáng tin cậy, nhưng ta có thể giới thiệu các ngươi cho Nhị hoàng tử Đông Tề, mặc dù vị này thân phận không hiển hách như Thái tử, nhưng năng lực và thanh danh đều hơn xa Thái tử.

Ngươi cũng không cần trả lời ta vội, ta và Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi không có thù hận, cho nên ta sẽ cho các ngươi chút thời gian. Đây cũng là cơ hội cuối cùng, hy vọng các ngươi nắm được.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, Liễu Khanh Khanh ngây ra tại chỗ thậm chí quên cả việc giải quyết của mình, sắc mặt biến đổi không ngừng. mãi tới khi Ngô Thiên Đông bên kia lớn tiếng gọi một câu, Liễu Khanh Khanh mới nhớ ra mình đang định làm gì.

Vở kịch mở màn
Chương 302 Vở kịch mở màn

Trình Bất Húy dựa người vào gốc cây, lau sạch thanh trọng kiếm trong tay mình.

Thanh trọng kiếm này chính là binh khí gia truyền của Bá Kiếm Sơn Trang của hắn, tên là Khinh Nhạc, cũng là bảo binh ngũ chuyển duy nhất của Bá Kiếm Sơn Trang. Khi hắn ra ngoài hành tẩu giang hồ, phụ thân đã giao thanh kiếm này cho hắn, để hắn mang nó xông pha ra thế giới bên ngoài.

Sau này Trình Bất Húy từng tiêu diệt một tên ác tặc, tìm được một khối Huyền Nguyên Trọng Thiết từ chỗ hắn, thứ này không có năng lực gì đặc biệt, chỉ cứng rắn và nặng nề, một khối lớn cỡ móng tay cũng phải nặng vài cân.

Trình Bất Húy tìm một đại sư luyện khí, dung nhập khối Huyền Nguyên Trọng Thiết vào trong Khinh Nhạc, khiến Khinh Nhạc từ bảo binh ngũ chuyển thành lục chuyển.

Thanh kiếm này theo hắn từ nhỏ, mặc dù Bá Kiếm Sơn Trang không còn, phụ thân cũng đã mất, nhưng chỉ cần Khinh Nhạc vẫn còn, hắn vẫn có cảm giác mọi người đều còn sống, nhìn hắn hành hiệp trượng nghĩa, hoàn thành lý tưởng trong lòng mình và trả thù!

Lau kiếm xong, Trình Bất Húy nhìn qua sắc trời, mặc dù trong rừng rậm sương mù khá dày nhưng đã có dấu hiệu nhạt bớt. Hắn vừa định gọi mọi người lên đường, đi thêm vào ngày là tới Mạc Lưu Thành. Có điều thấy trạng thái của mọi người, Trình Bất Húy lại nhíu mày.

Thật ra hắn không phải người tinh tế, ngược lại khá thô hào.

Có điều chỉ là thô chứ chẳng phải ngốc. Hắn cũng cảm nhận được trong thời gian này mọi người có vẻ không đúng, ai nấy như tâm sự nặng nề, đứng ngồi không yên.

Những người khác thì cũng thôi, nhị đệ của hắn Đổng Tương Nghi luôn có tâm tư rất sâu, không thích giao lưu cùng những người khác, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh không dính lấy nhau, cũng có thể là cãi nhau.

Nhưng đã bao năm như vậy Lã Đồng vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, bất luận lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo, tâm như chỉ thủy, nhiều năm rồi chưa từng thay đổi.

Nhưng giờ Lã Đồng lại có vẻ ấp úng muốn nói lại thôi, như có chuyện gì muốn hỏi hắn, thế nhưng mỗi lần Lã Đồng đều không mở miệng.

Trình Bất Húy có hỏi ngược lại, nhưng kết quả Lã Đồng lại luôn nói mình không việc gì.

Không khí quái dị này khiến Trình Bất Húy rất không thích ứng. Hắn buộc trọng kiếm lại sau lưng, thở dài một hơi, gần đây luôn có cảm giác tâm thần không yên.

Trước đó hắn cũng thấy biểu hiện của Sở Hưu trong quán trọ, đối phương tuyệt đối là loại người không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Thế nhưng giờ đã mấy ngày rồi nhưng Sở Hưu chưa từng xuất hiện, giống như những lời hắn nói trong quán trọ chỉ là để dằn mặt. Chuyện này rất không bình thường.

Trình Bất Húy cũng từng nghe cách hành xử của Sở Hưu, dù sao đối phương cũng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hơn nữa ở cả Bắc Yên cùng Đông Tề đều có chút thanh danh.

Từ những gì được miêu tả trên Long Hổ Bảng, không khó nhận ra Sở Hưu mặt ngoài thì kiên nghị quả quyết, nhưng mặt trái lại tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn độc. Khi làm sát thủ tại Thanh Long Hội hai tay đã dính đầy máu tươi, sau này cho dù gia nhập Quan Trung Hình Đường nhưng cũng giết không ít người trên đất Quan Trung.

Hơn nữa trên Thần Binh Đại Hội, y giết người cũng chẳng cố kỵ điều gì. Kẻ rơi vào tay y không chết thì cùng tàn phế, chỉ có mình Yến Đình Đình bình an vô sự. Nhưng đó cũng là nhờ đại tế tửu Tiêu Bạch Vũ của Tắc Hạ Võ Viện ra tay mới cứu được mạng cho Yến Đình Đình, bằng không ngay cô nàng này cũng khó thoát khỏi cái chết.

Một người như vậy chỉ giao thủ một lần cùng bọn họ, bỏ lại một lời ác độc rồi rút lui, Trình Bất Húy có thế nào cũng không tin.

Cho nên thời gian càng dài, hắn càng lo nghĩ, thậm chí giờ Trình Bất Húy chỉ hy vọng Sở Hưu xuất thân đánh lén bọn họ, hao tâm tổn trí nghĩ cách giết Thu Đông Mậu, như vậy mới xem như bình thường.

Thở dài một hơi, Trình Bất Húy phủi sạch suy nghĩ trong đầu, dạo gần đây có vẻ hắn hay nghi thần nghi quỷ.

Sở Hưu dù sao cũng là người của Quan Trung Hình Đường, không khéo giữa đường y nhận được tin gì của Quan Trung Hình Đường, có việc quan trọng cần gấp rút về xử lý nên không kịp đuổi giết bọn họ, đây cũng là chuyện rất bình thường.

Cho nên Trình Bất Húy nói thẳng: “Thu dọn đồ đạc, còn mấy ngày nữa là đến Mạc Lưu Thành rồi. Đến đó chúng ta lại nghỉ ngơi một chút. Nhị đệ, đệ cũng có thể tắm rửa thoải mái rồi.”

Trình Bất Húy bông đùa một câu nhưng không khiến Đổng Tương Nghi bật cười, khóe miệng hắn chỉ giật giật, miễn cưỡng ứng phó đôi chút.

Ngay lúc Trình Bất Húy định nói gì đó, trong sương mù, một bóng người màu đen đột nhiên bước ra, dùng giọng chế nhạo nói: “Trình đại hiệp, trước đó trong quán trọ ta đã nói rồi mà. Chuyện này còn chưa xong đâu, trò hay chân chính còn chưa bắt đầu. Đời này ngươi không đến Mạc Lưu Thành được rồi.”

Thấy Sở Hưu, Trình Bất Húy biến sắc, hắn lập tức rút thanh trọng kiếm sau lưng mình ra, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, xem ra ngươi cũng không còn kiên nhẫn nổi rồi. Thời gian vừa qua ngươi không xuất thủ chắc cũng biết chỉ bằng sức mình ngươi chắc chắn không đánh lại năm huynh đệ

chúng ta, có cố cưỡng ép tấn công cũng chẳng ý nghĩa gì. Thu tay lại đi.”

Sở Hưu mỉm cười quái dị nói: “Năm huynh đệ? Trình đại hiệp, ngươi coi bọn họ như huynh đệ, nhưng e là bọn họ không coi ngươi như huynh đệ đâu.

Có phải ngươi rất hiếu kỳ vì sao thời gian vừa qua ta không xuất thủ đúng không? Thật ra ta đã xuất thủ, không tin ngươi hỏi đám huynh đệ tỷ muội của ngươi đi, bọn họ có ai chưa từng gặp ta? Hơn nữa còn có người đáp ứng âm thầm làm nội ứng cho ta. Bởi vì thứ ta có thể cho họ hơn xa tên đại ca nhà ngươi. Ngươi có tin không?”

Lời này vừa nói ra, Trình Bất Húy vô thức quay đầu nhìn lại bốn người, thấy cả bốn mặt đều hơi đổi sắc, trong lòng Trình Bất Húy lập tức trầm xuống.

“Lời Sở Hưu vừa nói, đều là thật?” Trình Bất Húy trầm giọng nói.

Không đợi đám người trả lời, Sở Hưu đã cười nói: “Chư vị, các ngươi tốt nhất đừng nói dối, bằng không ta cũng chẳng để ý thuật lại chuyện ta từng nói với các người cho mọi người cùng nghe đâu.

Ta đã cho các ngươi cơ hội, đây cũng là cơ hội cuối cùng. Giao Thu Đông Mậu ra đây, các ngươi vẫn là Giang Đông Ngũ Hiệp. Bằng không, thứ chờ đợi các ngươi là gì, chắc các ngươi cũng hiểu.

Hơn nữa, đừng quên trong các ngươi đã có người của ta. Lấy một địch năm ta đánh không lại, nhưng lấy hai địch bốn thì sao? Người nấp trong bóng tối lực sát thương còn lớn hơn ta.”

Lời của Sở Hưu khiến cả bốn người biến sắc, giữa bọn họ cũng không biết rốt cuộc Sở Hưu nói gì với những người khác, nhưng bọn họ biết Sở Hưu nắm giữ bí mật ẩn sâu nhất trong nội tâm mình, có trời mới biết Sở Hưu moi chuyện đó từ đâu ra.

Suy bụng ta ra bụng người, bọn họ đều cho là mình sẽ không làm nội ứng cho Sở Hưu, nhưng những người khác thì sao?

Đổng Tương Nghi lòng mang tính toán khác, hắn cũng sẽ nghĩ ràng người khác có tính toán riêng, nếu Sở Hưu dùng danh lợi mua chuộc, liệu những người khác có đáp ứng không?

Lã Đồng hổ thẹn với Trình Bất Húy thì lại cho rằng những người khác cũng có chuyện đen tối không muốn người khác biết, nếu Sở Hưu lấy ra uy hiếp, hắn có quyết tâm dù chết không thỏa hiệp, nhưng những người khác có sao?

Còn Ngô Thiên Đông, những người khác đã quan hệ với Liễu Khanh Khanh vậy mà còn giấu diếm hắn, chuyện này khiến trong lòng Ngô Thiên Đông đã có oán hận. Có điều hắn không muốn mất đi Liễu Khanh Khanh cho nên vẫn giấu trong lòng không nói ra.

Tâm trạng phức tạp nhất trong số họ là Liễu Khanh Khanh, lần trước Sở Hưu dùng chuyện gia nhập dưới trướng vào Nhị hoàng tử để dụ dỗ cô nàng, khiến cô ta suy nghĩ. Thế nhưng giờ cô nàng chưa nghĩ xong, Sở Hưu đã nói có người đã đáp ứng, người này rốt cuộc là ai? Vậy rốt cuộc mình đáp ứng hay không đây?

Bốn người vẻ mặt phức tạp nghi ngờ nhìn xung quanh, không ai nói một lời. Thấy cảnh này, ánh mắt Trình Bất Húy càng lộ rõ vẻ không dám tin tưởng.

Huynh đệ tỷ muội tương giao cùng hắn đã hơn mười năm, không ngờ đều bí mật gặp mặt trao đổi với Sở Hưu sau lưng hắn. Hơn nữa còn có người đã thành nội ứng, chuyện như vậy dù thế nào Trình Bất Húy cũng không dám tin, cũng không muốn tin.

Nhưng thần sắc bốn người đã đủ chứng minh, Sở Hưu không hề nói dối!

Sở Hưu duỗi một ngón tay ra, quơ quơ trước mặt nói: “Ta đã nói rồi, cơ hội chỉ có một. Ngươi rốt cuộc có giao Thu Đông Mậu ra hay không?”

Thu Đông Mậu trốn sau lưng năm người, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

Hắn thật không ngờ Sở Hưu lại chơi chiêu này, âm thầm vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy cưỡng ép phân liệt Giang Đông Ngũ Hiệp.

Mặc dù giờ bọn họ đều đứng chung một chỗ, nhưng chuyện phân liệt đã là tất nhiên.

Trừ Trình Bất Húy ra, bốn người còn lại đều nghi ngờ lẫn nhau, rốt cuộc là ai đáp ứng đường khẩu của Sở Hưu, trở thành nội ứng của y?

Ở đây chỉ có Trình Bất Húy không nghi ngờ, không phải vì hắn thật sự tin tưởng bốn người mà là hắn không dám nghi ngờ!

Nếu người đại ca là hắn đi chất vấn bốn người còn lại, vậy Giang Đông Ngũ Hiệp bọn họ sẽ thật sự phân liệt.

Trình Bất Húy nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở mắt, ánh mắt bừng lên vẻ kiên định nói: “Thu Đông Mậu là con trai của ân công, chúng ta đã đáp ứng sẽ hộ tống hắn tới Mạc Lưu Thành. Đương nhiên sẽ không giao hắn ra.

Hơn nữa ta không tin các huynh đệ kết nghĩa lại phản bội ta! Giang Đông Ngũ Hiệp từ khi kết nghĩa luôn là một chỉnh thế, tới giờ cũng vậy!”

Sở Hưu lắc đầu: “Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không quý trọng, vậy đừng trách ta!”

Dứt lời ma khí quanh người Sở Hưu bùng lên, ma khí nồng nặc trên Thiên Ma Vũ không ngờ lại ngưng tụ thành một thân hình Ma Thần mơ hồ, theo nhát đao của Sở Hưu chém ra, ma uy cực hạn bộc phát, trong ma uy này không ngờ còn ẩn chứa môt chút uy nghiêm của Thần tính!

A Tỳ Ma Đao, Vĩnh Đọa Vô Gian!

Vừa ra tay, Sở Hưu đã trực tiếp chém ra đao cuối cùng của A Tỳ Đạo Tam Đao, đó là ma đao cực hạn, có thể xưng là kẻ phán xét nơi Luyện Ngục, ma khí tinh khiết thậm chí quấy nhiễu tâm thần đối thủ!

Ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ nghiêm nghị.

Trong số những người ở đây thực lực của hắn mạnh nhất, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất, thậm chí từng đối đầu với đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhưng thế đao của Sở Hưu vẫn khiến hắn vô cùng áp lực, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Trình Bất Húy tay cầm Khinh Nhạc, trọng kiếm giương lên thế như ngàn quân.

Cương khí toàn thân nội liễm trong đó, một kiếm đánh ra như chém núi lấp biển!

Trở mặt
Chương 303 Trở mặt

A Tỳ Đạo Tam Đao phản phệ quá lớn, trước mắt với lực lượng của Sở Hưu có thể thoải mái sử dụng hai đao đầu, nhưng khi dùng đao cuối vẫn tạo thành phản phệ không nhỏ.

Ma đao uy thế vô cùng cường đại va chạm cùng trọng kiếm của Trình Bất Húy, một luồng sóng chấn động với uy năng vô cùng kinh người bùng phát, chấn động cương khí đó khiến những võ giả yếu kém như Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh đều kinh hãi khiếp vía.

Dưới lực xung kích đó, mặt đất dưới chân hai người Sở Hưu cùng Trình Bất Húy đều bị vụ nổ cương khí tạo thành cái lỗ sâu hoắm cùng vết rạn lan ra xung quanh, nhưng không ai lùi bước.

Nhìn Sở Hưu, ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ nghiêm nghị. Thực lực cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Con đường võ đạo của hắn là lấy lực lượng làm chủ, cùng cấp độ hiếm người đỡ được một nhát trọng kiếm của hắn.

Thế nhưng giờ Sở Hưu không chỉ chặn mà thậm chí có thể dùng lực lượng đơn thuần đối chọi lại với hắn, chuyện này thật quá kinh người.

Hơn nữa xem con đường võ đạo của Sở Hưu, rõ ràng y không chỉ dùng sức mạnh!

Trình Bất Húy vung thanh trọng kiếm trong tay lên, liên tục chém ra, uy thế mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi run sợ. Nhưng Sở Hưu lại dùng lực lượng sức bật của A Tỳ Đạo Tam Đao cùng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết tạm thời tạo thành cục diện ngang cơ với Trình Bất Húy.

Bọn Đổng Tương Nghi cau mày, đồng thời tấn công về phía Sở Hưu. Lấy năm địch một, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã áp đảo Sở Hưu, có điều càng đánh mọi người càng cảm thấy không đúng.

Vốn năm người bọn họ liên thủ xông xáo giang hồ, hợp tác vô cùng ăn ý, thế nhưng giờ xuất thủ lại vô cùng mất tự nhiên.

Bên này Trình Bất Húy vừa xuất kiếm đánh bay Sở Hưu, vốn nên do Đổng Tương Nghi liên thủ với Lã Đồng lực sát thương mạnh nhất nối tiếp thế công của Trình Bất Húy, thế nhưng hai người bọn họ khi xuất thủ đều lưu lại chút sức phòng bị đối phương, thậm chí tinh thần còn đề phòng Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh phía sau.

Chính vì vậy dẫn tới tiết tấu của cả hai không đúng, thậm chỉ còn không bằng lúc trước trong quán trọ hai người phối hợp ăn ý giáp công Sở Hưu. Lúc này cả hai bị Sở Hưu nắm được sở hở, trực tiếp lấy Trí Quyền Ấn phong tỏa không gian, A Tỳ Ma Đao tiếp tục chém ra, ngược lại đánh cho cả hai không ngừng lui lại phía sau.

Vốn Trình Bất Húy một đối một với Sở Hưu còn có thể ngang cơ, thế nhưng giờ cả năm xuất thủ ngược lại bị Sở Hưu ép cho bó tay bó chân, nguyên nhân thật ra vì giữa năm người bọn họ đã xuất hiện nghi ngờ và rạn nứt!

Nói chính xác hơn là bốn người trong đó không tín nhiệm lẫn nhau, Trình Bất Húy ngược lại vẫn cố tin tưởng những người khác, hắn cho rằng huynh đệ kết bái với mình sẽ không âm thầm ra tay với mình, nhưng những người khác lại không có dũng khí tin tưởng người còn lại liệu có đầu quân cho Sở Hưu không?

Dù sao suy bụng ta ra bụng người, những gì Sở Hưu nói với bọn họ đã khiến tâm cảnh của họ dao động. Đến lúc gặp lại Sở Hưu còn nói có người đã thành nội ứng. Rốt cuộc có người đáp ứng thật không, điểm này không ai dám chắc.

Cho nên vạn nhất có người thật sự làm nội ứng cho Sở Hưu, từ đó phản bội, đánh lén trong khi đang giao chiến. Như vậy kết cục của bọn họ chỉ có cái chết!

Không ai muốn lấy tính mạng mình ra đặt cược, bốn người Đổng Tương Nghi cũng vậy.

Năm người liên thủ vây công một mình Sở Hưu, thế nhưng càng đánh càng khó chịu, càng đánh càng vướng tay vướng chân, khiến Trình Bất Húy không khỏi nhíu mày.

Hắn quát khẽ một tiếng nói: “Bốn người bọn đệ mang Thu công tử trốn trước, ta đoạn hậu!”

Bốn người Đổng Tương Nghi liếc mắt nhìn nhau, không còn cách nào, bọn họ đành phải dẫn Thu Đông Mậu rời khỏi.

Sở Hưu xuất một đao mang theo ma khí lạnh lẽo quỷ dị bức lui Trình Bất Húy rồi cười nói: “Trình Bất Húy, chẳng lẽ ngươi không sợ nội ứng trong bốn người kia ra tay ám sát Thu Đông Mậu ư?”

Một người một kiếm, lúc này Trình Bất Húy còn bùng phát sức mạnh còn kinh khủng hơn kèm theo khí thế mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm xông pha, đủ để đối kháng chính diện với Sở Hưu.

“Nội ứng? Ta không tin! Trong số các huynh đệ kết bái của ta không có nội ứng, cũng không ai phản bội tín ngưỡng của chúng ta năm xưa!”

Trình Bất Húy giọng điệu kiên định, không hề bị Sở Hưu ảnh hưởng. Thanh Khinh Nhạc trong tay hắn vô cùng trầm ổn, mặc cho thế đao của Sở Hưu cường đại ra sao cũng không phá nổi phòng ngự của hắn.

Gương mặt Sở Hưu mỉm cười trêu tức: “Trình đại hiệp quả nhiên nghĩa khí. Ngươi tin tưởng bọn họ nhỉ, thậm chí trong lòng bốn người kia cũng chỉ có Trình đại hiệp ngươi là người có thể tin tưởng không điều kiện. Nhưng đáng tiếc, giữa bốn người bọn họ lại không làm được như với ngươi.”

Trình Bất Húy biến sắc, đúng là hắn có thể tin tưởng những người khác, những người khác cũng có thể tin tưởng hắn. Nhưng giữa bọn họ với nhau thì sao? Điểm này ngay Trình Bất Húy cũng không dám cam đoan trăm phần trăm.

Chỉ có điều giờ Trình Bất Húy chẳng kịp nghĩ nhiều như vậy, tay nắm Khinh Nhạc trong tay, vứt hết những tạp niệm ra sau đầu, Trình Bất Húy toàn lực giao chiến với Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu cũng chẳng hề nóng vội, trò hay còn ở phía sau. Bí mật và ân oán ẩn giấu trong Giang Đông Ngũ Hiệp đủ cho bọn họ hoàn toàn phân liệt, trong lúc này Sở Hưu cũng chẳng cần liều mạng, chỉ cần đẩy nhẹ thôi là được.

Mà ở một bên khác, Đổng Tương Nghi cùng mấy người cũng mang theo Thu Đông Mậu rời khỏi.

Có điều mọi người vừa đi được hơn mười dặm, Lã Đồng bèn dừng lại nói: “Các ngươi dẫn người đi trước, ta quay lại giúp đại ca.”

Đối với Lã Đồng mà nói, thanh danh Giang Đông Ngũ Hiệp cũng chẳng quan trọng, thậm chí tên Thu Đông Mậu này cũng không nốt, chỉ có Trình Bất Húy mới là quan trọng nhất.

Mặc dù giờ Trình Bất Húy một mình một kiếm thực ra có thể giao chiến ngang cơ với Sở Hưu, có điều hắn vẫn không yên tâm về Trình Bất Húy, muốn trở về cứu viện.

Có điều lúc này Ngô Thiên Đông lại cau mày: “Tam ca, đại ca đủ sức ngăn cản Sở Hưu, ngươi về làm gì? Chẳng lẽ ngươi có mục đích khác?”

Lời nói của Ngô Thiên Đông mang theo vẻ nghi kỵ khiêu khích nồng đậm, chỉ thiếu đường nói thẳng Lã Đồng chính là nội ứng, giờ về không phải giúp Trình Bất Húy mà là đi giết hắn.

Nếu là ngày trước Ngô Thiên Đông chắc chắn sẽ không nói ra những lời này. Có điều giờ nghĩ lại chuyện Lã Đồng lại cũng có quan hệ với Liễu Khanh Khanh, lại còn là Liễu Khanh Khanh chủ động, trong lòng Ngô Thiên Đông khó chịu như nuốt phải con ruồi, không khỏi dâng lên cảm giác căm ghét Lã Đồng.

Hơn nữa lúc thường quan hệ giữa Lã Đồng với những người khác cũng không tốt. Dù sao trong lòng hắn chỉ có Trình Bất Húy mới là quan trọng nhất, ngay toàn bộ cái gọi là Giang Đông Ngũ Hiệp này trong mắt hắn cũng không quan trọng nốt.

Cho nên phần lớn thời điểm Lã Đồng đều lạnh lùng, không nói nhiều, không thân mật với những người khác. Lúc thường chuyện này cũng không sao, nhưng vào thời điểm này mọi thứ mâu thuẫn đó lại ầm ầm bộc phát.

Lã Đồng vừa định đi lại quay người về, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngô Thiên Đông lạnh lùng nói: “Ngươi nói vậy là sao? Ngươi đang nói ta là nội ứng hay sao?”

Ngô Thiên Đông hừ lạnh một tiếng nói: “Đây không phải ta nói mà là ngươi tự nói.”

Ánh mắt Lã Đồng lóe lên một luồng sát khí, Trình Bất Húy chính là vảy ngược của hắn, những người khác nói gì hắn cũng được nhưng tuyệt đối không thể chất vấn lòng trung thành của hắn đối với Trình Bất Húy!

Trong tay Lã Đồng lóe lên một vệt sáng màu đỏ máu sắc bén, Tị Huyết Kiếm đã nằm ngang trên cổ Ngô Thiên Đông, lạnh lùng nói: “Còn nói

hươu nói vượn, ta sẽ giết ngươi!”

Liễu Khanh Khanh thấy vậy vội vàng nói: “Tam ca! Huynh làm gì vậy? Mau bỏ kiếm xuống!”

Đổng Tương Nghi bên cạnh cũng vội vàng nói: “Lão tam! Đừng làm vậy, giờ không phải lúc làm loạn!”

Lã Đồng lạnh lùng nói: “Ta không làm loạn, đang có chuyện gì chính các ngươi cũng hiểu mà. Sở Hưu rốt cuộc lấy được nhược điểm gì trên người các ngươi, mà khiến các ngươi đồng ý làm nội ứng cho hắn?

Đổng Tương Nghi, nếu không có đại ca, một tên công tử nghèo hèn như ngươi làm sao có thanh danh như hiện giờ? Thế nhưng ngươi luôn khiêu khích quyền uy của đại ca. Nếu không phải tuổi ngươi lớn hơn, đại ca lại muốn năm người chúng ta kết nghĩa, ngươi nghĩ ngươi có tư cách làm nhị ca của ta chắc?

Đừng nghĩ rằng ta không biết những tính toán với mưu kế trong lòng người. Ở đây ngươi là người có thể là nội ứng nhất!”

Đổng Tương Nghi mặt mày biến sắc, hắn hừ lạnh nói: “Lão tam, ngươi điên rồi à? Sao lại cắn người linh tinh như vậy? Nếu ta là nội ứng vừa rồi ta đã sớm xuất thủ rồi, còn cùng ngươi liên hợp vây công Sở Hưu được à?”

Lã Đồng không để ý tới hắn mà nhìn chằm chằm sang phía Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh, lạnh lùng nói: “Còn hai ngươi nữa, nếu ngày xưa không có đại ca, hai người các ngươi một chỉ là tán tu vừa bước vào giang hồ, một chỉ là vật thông qua gả cho một tên rác rưởi.

Giờ các ngươi phản bội đại ca, vong ân phụ nghĩa, cho dù đại ca bỏ qua cho các người, kiếm của ta cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”

Ngô Thiên Đông sắc mặt không chút sợ hãi, ngược lại bước lên một bước, lạnh giọng nói: “Có giỏi ngươi giết ta đi! Giờ nói như thể ngươi là người tốt, vừa rồi sao lúc Sở Hưu nói ngươi không đứng ra phản bác? Ngươi dám nói lấy lương tâm ra nói mình không làm gì thẹn với đại ca, thẹn với mọi người không?”

Mặc dù Ngô Thiên Đông không biết Sở Hưu nói gì với Lã Đồng, có điều giờ xem mỗi người đều có bí mật riêng không muốn nói ra. Tất cả mọi người đều như vậy, ngươi có gì mà nghĩ mình cao thượng hơn, có tư cách gì mà đi nói người khác như vậy?

Giờ bốn người đều ôm tâm tư riêng, tình cảm huynh đệ ngày thường đã hoàn toàn không còn, không nể mặt ai, giữa mỗi người cũng đầy mâu thuẫn và không tín nhiệm.

Hơn nữa giờ Trình Bất Húy còn không có mặt tại đây, không ai ngăn cản trấn áp được họ.

Thu Đông Mậu phía sau định lên tiếng khuyên can, đáng tiếc cuối cùng hắn lại không mở miệng.

Thu Đông Mậu còn khá có nhãn lực, giờ bốn người Giang Đông Ngũ Hiệp này đang đầy mùi mâu thuẫn, quả thật từ huynh đệ biến thành kẻ thù, hắn thì làm gì được đây? Nếu tùy tiện mở miệng rất có thể cả bản thân cũng bị liên lụy.

Thu Đông Mậu cũng nhìn ra, trong Giang Đông Ngũ Hiệp, người thật sự muốn báo ân mang hắn tới Mạc Lưu Thành chỉ có mình Trình Bất Húy. Nhưng giờ Trình Bất Húy không có ở đây, vậy tốt nhất là hắn nên im lặng kín tiếng một chút.

Huynh đệ phân liệt
Chương 304 Huynh đệ phân liệt

Khi bốn người Đổng Tương Nghi sắp nội đấu đến nơi, Trình Bất Húy vẫn đang giao chiến với Sở Hưu, có điều càng đánh hắn càng kinh hãi.

Thật ra hai người đều chưa dốc toàn lực liều mạng, trong đó Trình Bất Húy thì chỉ muốn ngăn cản Sở Hưu, cho bốn người khác có thời gian chạy trốn.

Bên phía Sở Hưu cũng không muốn liều mạng, vì không cần.

Giang Đông Ngũ Hiệp đã rạn nứt, việc Sở Hưu phải làm chỉ là cho thêm một mồi lửa, khiến chuyện này cháy càng kịch liệt là được, không cần tranh đấu sống chết cùng Trình Bất Húy.

Cho nên giờ Sở Hưu động thủ cùng Trình Bất Húy, nói y giao chiến cùng Trình Bất Húy còn chẳng bằng nói y mượn cơ hội giao chiến với Trình Bất Húy tôi luyện cảnh giới bản thân, để mình tiếp cận với cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên gần thêm một bước.

Cảnh giới không đồng nghĩa với sức chiến đấu, điểm này trên giang hồ đều đã công nhận.

Cảnh giới dễ nói nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ phức tạp, nó liên quan tới cả võ công võ thuật mà người đo tu luyện, hoàn cảnh bên ngoài, vũ khí… Cho nên không thể nào phân chia tỉ mỉ được.

Có điều đối với phần lớn võ giả giang hồ, hầu hết trong số bọn họ đều là sức chiến đấu ngang với cảnh giới bản thân, chỉ có tên biến thái như Sở Hưu, gần như mỗi giai đoạn sức chiến đấu đều luôn nằm ngang cảnh giới bên trên, cho nên giờ y cũng cần đi mài giũa lại cảnh giới hiện tại cùng lĩnh ngộ cảnh giới tiếp theo.

Ngược lại, Trình Bất Húy đã có thực lực đỉnh phong trong Ngũ Khí Triều Nguyên, chỉ kém một cơ hội là đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nếu Trình Bất Húy sớm lựa chọn đầu quân vào một thế lực nào đó, thu hoạch được đại lượng tài nguyên, không khéo hắn đã bước vào cảnh giới đó.

Trọng kiếm trong tay Trình Bất Húy liên tiếp chém ra, trên thân kiếm không có chút cương khí nào tiết ra ngoài, nhưng lực lượng nội liễm này lại nghiền ép tất cả, ngay cả Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng không cách nào chống đỡ, có thể coi là lực lượng cực hạn.

Cảm giác được bọn Đổng Tương Nghi đã trốn đủ xa, Trình Bất Húy quát lên một tiếng chói ta, Khinh Nhạc trong tay bùng lên một luồng chấn động cường đại, lực lượng ầm ầm như núi lở đánh bay Sở Hưu ra ngoài, bản thân cũng nhân cơ hội lập tức bỏ trốn, muốn hội họp cùng đám người Đổng Tương Nghi.

Phủi phủi tro bụi trên quần áo, Sở Hưu nhìn bóng lưng rời đi của Trình Bất Húy, thản nhiên nói: “Giờ đã định đi à? Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi.”

Lúc này, Trình Bất Húy bức lui Sở Hưu xong lập tức theo dấu bọn Đổng Tương Nghi.

Trình Bất Húy vốn cho rằng lúc này bọn họ đã đi rất xa, nào ngờ mới được hơn mười dặm đã thấy cảnh giương cung bạt kiếm của bọn Đổng Tương Nghi.

Thấy vậy, Trình Bất Húy không khỏi phẫn nộ quát lớn: “Các ngươi làm gì vậy?”

Đổng Tương Nghi hừ lạnh nói: “Đại ca, lão tam điên rồi, nhìn ai cũng nghĩ là nội ứng của Sở Hưu, thế nhưng bản thân hắn lại không chịu nói rốt cuộc Sở Hưu nói gì với mình.”

Lã Đồng nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Đại ca, đệ tuyệt đối không phản bội huynh, nhưng những người khác không thể lưu lại, bọn họ đã có tâm tư khác. Nội ứng của Sở Hưu có thể là một người, cũng có thể là ba người!”

Ngô Thiên Đông hừ lạnh nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói mình sẽ không phản bội đại ca? Có giỏi ngươi thử nói xem rốt cuộc Sở Hưu nói gì với ngươi mà khiến ngươi kiêng kỵ như vậy?”

Lã Đồng cắn chặt răng không nói, hắn sẽ không phản bội Trình Bất Húy, nhưng những chuyện Sở Hưu nói với hắn, hắn thật sự không dám nói ra!

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu lại vang lên phía sau: “Chuyện này ta có thể làm chứng, Lã Đồng không phản bội Trình Bất Húy, nội ứng của ta không phải hắn, chẳng qua do hắn hổ thẹn với Trình đại hiệp ngươi thôi!”

Lã Đồng đột nhiên trợn trừng hai mắt, cầm kiếm chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Im miệng!”

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, nhưng nụ cười này trong mắt Lã Đồng không khác gì ma quỷ.

“Trình đại hiệp, ngày xưa Bá Kiếm Sơn Trang bị người ta diệt môn, người ra tay chính là Thanh Long Hội. Về phần người sai khiến Thanh Long Hội ra tay, ngươi chưa bao giờ tra ra.

Có điều kẻ thù giết cha ngươi giờ lại đang đứng ngay trước mặt ngươi đấy. Vị tam đệ này của ngươi từng là sát thủ Thanh Long Hội, ngày trước người xuất kiếm chém đầu cha ngươi Trình Nam Hải, chính là Lã Đồng!”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh sửng sốt. Tin tức này thật sự quá chấn động, khiến mọi người nhất thời không tiêu hóa kịp.

Làm huynh đệ hơn mười năm, vậy mà chỉ giây lát lại hóa thành kẻ thù giết cha. Biến hóa đó khiến cả Trình Bất Húy cũng ngây ra tại chỗ, ánh mắt không dám tin tưởng.

“Lời hắn nói, là thật?” Trình Bất Húy nhìn Lã Đồng, giọng run run hỏi.

Lã Đồng ánh mắt sầu thảm, hắn muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng lại

gật nhẹ đầu.

Lúc này Ngô Thiên Đông lại đột nhiên nói: “Vừa rồi ngươi còn nói chúng ta đều là nội ứng, nhưng giờ hóa ra ngươi là hung thủ sát hại phụ thân đại ca, giờ chẳng lẽ còn định giết cả đại ca hay sao?”

“Câm miệng!” Lã Đồng quát lớn, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thiên Đông đã kèm theo chút sát khí.

Sở Hưu vỗ vỗ tay nói: “Đừng để ý, vị tứ đệ này của ngươi phẫn nộ thế cũng bình thường thôi ấy mà. Người ta theo đuổi một cô nàng bao năm, kết quả cô ta lại có quan hệ với tất cả các ngươi. Mà toàn bộ Giang Đông Ngũ Hiệp ai ai cũng biết, chỉ mình hắn không biết. Mấy người các ngươi có từng coi hắn là huynh đệ không? Người ta có oán hận cũng bình thường, bình thường thôi!”

Lời này vừa nói ra, gương mặt Liễu Khanh Khanh vừa giận dữ vừa xấu hổ. Dẫu sao cô nàng cũng là nữ tử, những chuyện năm xưa mặc dù đều do cô nàng chủ động, nhưng tự mình biết và bị Sở Hưu nói toạc ra tại đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ngô Thiên Đông sắc mặt đỏ ngầu, ánh mắt lộ ra ý hận vì bị sỉ nhục.

Trước đó Sở Hưu không nói ra, hắn còn có thể giả ngu, nhưng giờ Sở Hưu nói tọac tất cả, hắn thậm chí không cách nào giả ngu được nữa.

Vừa nghĩ tới khi trước mình xum xoe tán tỉnh Liễu Khanh Khanh, ba người khác đều đứng nhìn, e là trong lòng bọn họ bản thân mình chắc chẳng khác gì ngu ngốc?

Ngô Thiên Đông càng nghĩ càng tức giận, hắn chỉ thẳng và Trình Bất Húy, nghiêm nghị nói: “Đại ca, mấy năm nay ta kính ngươi như cha. Ban đầu lúc ta theo đuổi ngũ muội, nếu ngươi nói cô ấy là nữ nhân của ngươi, sao ta có thể có suy nghĩ không an phận đối với cô ấy?

Thế nhưng các ngươi ai ai cũng biết nhưng đều không nói, rốt cuộc các ngươi có coi Ngô Thiên Đông ta là huynh đệ không? Các ngươi đều coi ta là ngu ngốc phải không?”

Trình Bất Húy hơi biến sắc, thật ra hắn không nghĩ đến mức như vậy, theo hắn mọi chuyện lúc trước chẳng qua chỉ là hiểu nhầm, nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hắn vốn không hề có ý định cưới Liễu Khanh Khanh.

Về sau Ngô Thiên Đông thích Liễu Khanh Khanh, chẳng lẽ hắn lại đi nói với Ngô Thiên Đông, Liễu Khanh Khanh là nữ nhân của hắn, cũng là nữ nhân của Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng hay sao? Nếu vậy chắc năm người bọn họ đã sớm tan rã rồi.

Còn Đổng Tương Nghi và Lã Đồng, bọn họ không nói đơn giản là vì không để chuyện này trong mắt, chỉ đơn giản như vậy thôi.

“Còn ngươi nữa! Liễu Khanh Khanh! Có phải trong mắt ngươi ta cũng ngu ngốc lắm không?” Ngô Thiên Đông chỉ vào Liễu Khanh Khanh quát lên chói ta, phải biết ngày thường hắn chưa bao giờ lớn tiếng với Liễu Khanh Khanh.

Gương mặt Liễu Khanh Khanh nổi lên chút giận dữ, thực tế từ đầu cô nàng đã không để ý tới Ngô Thiên Đông, kể cả Ngô Thiên Đông có tỏ tình cô ta cũng sẽ cự tuyệt.

Dù sao so với Trình Bất Húy cùng Đổng Tương Nghi, Ngô Thiên Đông thật sự kém quá xa, so sánh như vậy đương nhiên Liễu Khanh Khanh thấy kháng cự.

Mãi tới về sau Liễu Khanh Khanh mới phát hiện mình không thể thành đôi với Trình Bất Húy và Đổng Tương Nghi, mới bắt đầu thử tiếp nhận Ngô Thiên Đông, không ngờ giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nhưng Liễu Khanh Khanh cũng không nghĩ là mình có lỗi với Ngô Thiên Đông, bởi vì trước giờ cô nàng chưa từng đáp ứng Ngô Thiên Đông điều gì.

Đổng Tương Nghi cau mày nói: “Tứ đệ, tình yêu nam nữ chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng lẽ vì chút chuyện cỏn con này mà đệ định trở mặt cùng đại ca và chúng ta hay sao?”

Sở Hưu ở bên cạnh gật đầu nói: “Không sai, tình yêu nam nữ chỉ là chuyện nhỏ, tranh quyền đoạt lợi mới là đại sự.

Đổng Tương Nghi, trước đó ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi muốn mượn tên tuổi Giang Đông Ngũ Hiệp để giương danh giang hồ, sau đó quang minh chính đại trở lại Cao Lăng Đổng gia.

Nhưng chỉ cần Trình Bất Húy còn sống, hắn sẽ mãi mãi la đại biểu cho Giang Đông Ngũ Hiệp . Đổng Tương Nghi ngươi chỉ là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, vĩnh viễn không có ngày nổi danh!

Chẳng bằng giờ ngươi ta liên thủ đi? ta giúp ngươi trừ khử Trình Bất Húy cùng những người khác, bêu danh thế nào ta cũng gánh cho ngươi.

Từ nay về sau, Giang Đông Ngũ Hiệp lấy ngươi làm chủ, tất cả thanh danh bọn Trình Bất Húy lưu lại đều là của ngươi!”

Thấy đám người Trình Bất Húy nhìn lại, Đổng Tương Nghi quát lên chói tai: “Nói hươu nói vượn! Ta định tranh đoạt quyền lợi cùng đại ca bao giờ? Có năm người chúng ta, Giang Đông Ngũ Hiệp mới là Giang Đông Ngũ Hiệp. Không có đại ca, Giang Đông Ngũ Hiệp mới thật sự không còn!”

Trong số đám người, Đổng Tương Nghi thật ra là kẻ không sợ Sở Hưu nhất. Bởi vì mặc dù Sở Hưu nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng đó chỉ là ý nghĩ, không có chứng cứ, hắn hoàn toàn có thể phủ nhận.

Thật ra phủ nhận như vậy nhưng Đổng Tương Nghi cũng có khoảnh khắc động tâm, có điều chỉ trong chớp mắt mà thôi rồi bị hắn dập tắt hoàn toàn.

Người chứ nào phải cỏ cây, ai lại vô tình được đây?

Đổng Tương Nghi đúng là ham danh ham lợi, kể cả việc hành hiệp trượng nghĩa của hắn cũng là vì danh lợi.

Nhưng hắn dù sao cũng kết bái với Trình Bất Húy nhiều năm, tương giao nhiều năm, hắn biết Trình Bất Húy là người như thế nào. Cho dù hắn có ham công danh lợi lộc hơn nữa lúc này cũng chẳng thể liên thủ cùng Sở Hưu giết đại ca của mình. Mặc dù hắn quả thật rất muốn có thanh danh của Trình Bất Húy.

Chỉ có điều ánh mắt đám người Trình Bất Húy nhìn về phía Đổng Tương Nghi đã có vẻ phức tạp.

Không ai là kẻ ngu, bọn họ đều biết Đổng Tương Nghi tâm tư sâu kín, hay có ý đồ lợi dụng. Chỉ có điều không ai trong bọn họ ngờ nổi Đổng Tương Nghi lại muốn nhiều như vậy.

Lúc này Sở Hưu nói ra, bọn Trình Bất Húy liên tưởng lại những hành động của Đổng Tương Nghi khi ở chung với bọn họ. Đúng là có một số thời điểm Đổng Tương Nghi muốn đoạt danh tiếng của Trình Bất Húy, có điều lúc đó mọi người không để ý tới mà thôi.

Bởi vì bản thân Trình Bất Húy không quan tâm danh lợi cho nên những người khác cũng không lắm miệng. Nhưng giờ theo họ thấy, chỉ sợ từ trước khi kết bái, Đổng Tương Nghi đã mang theo tâm tư khác.

Sát cơ hiện
Chương 305 Sát cơ hiện

Rạn nứt giữa Giang Đông Ngũ Hiệp bị Sở Hưu châm ngòi, không ngừng lan rộng, ngay cả Thu Đông Mậu phía sau nghe được cũng lộ vẻ hoảng sợ.

Tại Đông Tề này thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp khá lớn, hơn nữa đều là danh tiếng tốt. Thậm chí có người công bố nếu có người trong Giang Đông Ngũ Hiệp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, kết hợp với thanh danh Giang Đông Ngũ Hiệp tích lũy mấy năm gần dây, vậy sẽ là Tụ Nghĩa Trang của Đông Tề.

Chỉ tiếc giờ người trên giang hồ sẽ không được thấy cảnh đó nữa rồi. Mỗi lời của Sở Hưu đều như mũi đao đâm sâu vào trong lòng đám người, vết rạn đã không cách nào sửa chữa.

Lúc này Lã Đồng nhắm mắt lại như đã chuẩn bị tốt tâm lý. Hắn dùng giọng nói kiên quyết nói với Trình Bất Húy: “Đại ca, cái mạng của Lã Đồng ta là do huynh cứu. Ngày trước trong Thanh Long Hội, ta chưa từng có cảm giác mình là người, chỉ thấy mình như một thanh kiếm, một công cụ giết chóc không có tình cảm.

Mãi tới sau khi gặp huynh, ta mới biết thế nào là ‘người’!

Bá Kiếm Sơn Trang là do Thanh Long Hội ra tay tiêu diệt, phụ thân huynh cũng do ta giết, Sở Hưu nói không sai.

Mọi chuyện đều đã xả ra, thứ ta có thể làm chỉ là dùng mạng đền lại. Sau khi giúp đại ca dọn hết chướng ngại ta sẽ tự sát. Đời sau, chúng ta lại làm huynh đệ!”

Dứt lời, Tị Huyết Kiếm trong tay Lã Đồng bùng lên một luồng huyết quang mông lung, thậm chí nhuộm cả nửa người hắn thành màu đỏ máu.

Lã Đồng này không ngờ lại chọn cách thiêu đốt tinh huyết liều mạng, chuyện kế tiếp khiến người ta kinh hãi là Lã Đồng chẳng ngờ lại không ra tay với Sở Hưu mà cầm kiếm chỉ thẳng vào Đổng Tương Nghi!

Mãi tới lúc này mọi người mới hiểu chướng ngại mà Lã Đồng nói là có ý gì. Chướng ngại này không phải Sở Hưu mà là Đổng Tương Nghi!

Lã Đồng tính cách cực đoan cố chấp, đôi khi cho dù là Trình Bất Húy cũng không ngăn được hắn.

Lúc này theo Lã Đồng, hắn đã không phải nội ứng, hơn nữa đã mang ý liều mình, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh thực lực thấp cho dù có là nội ứng cũng chẳng sao. Hơn nữa sau khi việc này qua đi bọn họ cũng không còn quan hệ gì với Giang Đông Ngũ Hiệp nữa rồi.

Nếu vậy xét lại, Đổng Tương Nghi bị nói toạc dã tâm mới là kẻ có uy hiếp lớn nhất với Trình Bất Húy. Hơn nữa trước đó Đổng Tương Nghi cũng từng lộ ra dã tâm của bản thân.

Giờ Lã Đồng đã quyết định, hắn muốn liều mạng giết chết Đổng Tương Nghi. Nếu hắn chết thì cũng thôi, nếu hắn không chết vậy sẽ tự

vẫn tại chỗ, đem mạng mình đền cho đại ca!

Thấy cảnh này Trình Bất Húy biến sắc, vội vàng lớn tiếng nói: “Đừng!”

Chỉ tiếc Lã Đồng bướng bỉnh quật cường, một khi hắn đã qưyết định đôi khi cả Trình Bất Húy cũng không khuyên nổi, nói chi giờ đã quyết chí liều mình.

Trình Bất Húy trong lòng lo lắng, định ra tay ngăn cản.

Nói thật ra khi Trình Bất Húy biết Lã Đồng chính là kẻ thù giết cha, trong lòng hắn cũng rất phức tạp.

Có điều Trình Bất Húy bao dung rộng lượng, nhanh chóng nghĩ tới điểm mấu chốt.

Thanh Long Hội chỉ là tổ chức sát thủ, tất cả sát thủ Thanh Long Hội đều chỉ là thanh kiếm lưỡi đao trong tay cố chủ, là binh khí giết chóc không có tình cảm. Kẻ thù chân chính của hắn thật ra vẫn là người thuê sát thủ Thanh Long Hội chứ không phải Lã Đồng.

Khi đó cho dù Lã Đồng không xuất thủ, Thanh Long Hội cũng sẽ phái sát thủ khác ra tay tiêu diệt Bá Kiếm Sơn Trang, cho nên chuyện này chỉ là trùng hợp và hiểu lầm mà thôi.

Có điều tuy Trình Bất Húy nghĩ thoáng, nhưng Lã Đồng lại không nghĩ thoáng được như vậy, nhất quyết muốn dùng mạng sống của mình phải trả lại, tội gì phải vậy?

Thế nhưng Trình Bất Húy vừa định động thủ, Sở Hưu đã xuất hiện ngăn cản trước người hắn, mặt không biểu cảm nói: “Trình đại hiệp, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, không thể để ngươi làm gián đoạn được. Giờ đối thủ của ngươi là ta!”

“Cút ngay!”

Trình Bất Húy quát lên chói tai, hai mắt đỏ bừng, bùng lên sát khí mãnh liệt.

Lúc trước đối đầu với Sở Hưu có thể nói là vì bảo vệ Thu Đông Mậu, nói cao thượng hơn là vì tín niệm trong lòng mình.

Còn giờ, hắn thật sự muốn giết chết Sở Hưu!

Chỉ vài lời nói của Sở Hưu đã khiến Giang Đông Ngũ Hiệp triệt để phân liệt, cho dù hôm nay họ không chết cũng chẳng thể quay lại như lúc trước được.

Hơn nữa cũng do tên Sở Hưu này mà tam đệ mới quay sang liều mạng với nhị đệ, đây là chuyện Trình Bất Húy tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.

Cho dù Đổng Tương Nghi thật sự có dã tâm, chỉ cần hắn không động thủ, Trình Bất Húy cũng không muốn vứt bỏ tình huynh đệ giữa bọn họ mấy năm nay.

Nhưng chỉ vài lời đơn giản của Sở Hưu lại hại huynh đệ bọn họ tương tàn, triệt để phân rã. Lúc này Trình Bất Húy không nổi sát tâm với Sở Hưu sao được?

Trọng kiếm Khinh Nhạc bùng lên uy thế vô biên vô tận, từng tiếng nổ xé tan không khí, một thế đao mạnh lực trầm chém thẳng xuống đầu Sở Hưu, mang theo uy thế cường đại không gì sánh nổi.

Lúc trước giao thủ với Trình Bất Húy, thật ra Sở Hưu cũng không dùng toàn lực, có điều lần này y cũng động sát cơ!

Bức màn đã kéo ra, nếu Giang Đông Ngũ Hiệp đã quyết tâm muốn ngăn cản y, Sở Hưu cũng sẽ không nương tay.

Thật ra y vẫn luôn tán thưởng loại người như Trình Bất Húy. Đáng tiếc tán thưởng là tán thưởng, y sẽ tuyệt đối không làm người như Trình Bất Húy, hơn nữa tán thưởng không có nghĩa là Sở Hưu sẽ hạ thủ lưu tình.

Ngay lúc Trình Bất Húy xuất thân, Trí Quyền Ấn cũng được thi triển, lưới che thiên địa, phong tỏa không gian.

Trọng kiếm của Trình Bất Húy chém lên lưới cương khí của Trí Quyền Ấn, khó khăn lắm mới nhích lên được, tốc độ chậm chạp tới cực hạn.

Cùng lúc đó Thiên Ma Vũ trên tay Sở Hưu lại trở nên vô cùng quỷ dị, ma khí cường đại cùng Huyết Luyện Thần Cương màu đỏ máu dung hợp đan xen lẫn nhau, chém ra một chiêu A Tỳ Ma Đao quỷ dị!

Có điều lần này Sở Hưu không dùng thế đao cường đại mà trực tiếp dẫn ma khí của A Tỳ Ma Đao nhập thể, hóa thành thế đao quỷ dị tác ác chém về phía Trình Bất Húy.

Trước đó khi giao thủ, Sở Hưu không chỉ tôi luyện cảnh giới bản thân, cũng là quen thuộc với lộ tuyến võ đạo của Trình Bất Húy.

Thật ra võ đạo của Trình Bất Húy không mạnh, bất luận nội công hay chiêu thức đều chỉ là loại phổ thông bình thường.

Dù sao hắn xuất thân từ Bá Kiếm Sơn Trang, chỉ là một điền trang nhỏ mà thôi. Mấy năm gần đây Trình Bất Húy không bái sư, cũng không gia nhập dưới trướng các thế lực khác. Lực lượng của hắn đều thông qua chém giết trên giang hồ mà có được, đơn giản trực tiếp, lấy lực phá vạn pháp.

Còn võ đạo của Sở Hưu lại phức tạp hơn Trình Bất Húy nhiều, có thể nói là kỳ dị biến hóa đa đoan, nên bá đạo thì bá đạo, nên quỷ dị thì quỷ dị.

Phật quang mà Trí Quyền Ấn bày ra còn chưa tiêu tán, A Tỳ Ma Đao của Sở Hưu đã mang theo cương khí huyết sắc chém tới, thế đao quỷ dị biến ảo, hai thứ kết hợp lại càng có cảm giác thần dị.

Trình Bất Húy mặt đầy sát khí, thân kiếm Khinh Nhạc trên tay bùng lên ánh sáng rực rỡ, trên thân trọng kiếm như có trọng lượng ngàn quân, tiếp tục đấu cứng, không để ý tới nội lực bản thân đọ sức với Sở Hưu.

Dưới lực lượng thuần túy đó, bất luận phong tỏa không gian của Trí Quyền Ấn hay ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao đều lần lượt vỡ vụn!

Dưới công kích liên tiếp đó, mặc dù thế công của Sở Hưu nhanh chóng bị phá tan nhưng thực tế bên tiêu hao lớn hơn lại là Trình Bất Húy. Bởi

lúc này hắn đã rất nóng nảy. Bên kia Đổng Tương Nghi và Lã Đồng đã bắt đầu giao thủ.

Lã Đồng thật sự không sợ chết, hay nên nói lần này hắn đã chuẩn bị chịu chết vì Trình Bất Húy.

Cho nên khi giao thủ với Đổng Tương Nghi, hắn tấn công liều cả mạng sống, đánh cho Đổng Tương Nghi vốn thực lực cao hơn hắn một chút không ngừng lui lại phía sau, căn bản không dám chọi cứng với Lã Đồng.

Dù sao Lã Đồng cũng đã quyết tử, nhưng Đổng Tương Nghi hắn còn chưa muốn chết!

Đổng Tương Nghi vừa ngăn cản Lã Đồng vừa hô lớn: “Tứ đệ! Ngũ muội! Lão tam điên rồi, các ngươi giúp ta!”

Ngô Thiên Đông cùng Lâm Khai Vân ánh mắt đều lộ vẻ do dự, , nhưng không ai ra tay.

Ngô Thiên Đông không nhúc nhích vì hắn vẫn oán hận hai người kia, giờ thấy bọn họ đánh nhau sống chết như vậy, Ngô Thiên Đông thậm chí còn có cảm giác khoái trá, đương nhiên hắn sẽ không tiến tới.

Hơn nữa giờ Lã Đồng đã bắt đầu liều mạng, nếu tùy tiện xuất thủ rất có thể sẽ bị Lã Đồng trong cơn phẫn nộ chém chết.

Liễu Khanh Khanh bên cạnh cũng vậy, hôm nay cô nàng đã quá mất mặt rồi, không muốn đứng ra mất thêm thể diện nữa. Huống hồ cho dù giờ cô nàng không biết xấu hổ, với thực lực của cô ta có xông lên cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa cô nàng nghĩ nhiều hơn Ngô Thiên Đông, giờ mọi người đã nghi kỵ lẫn nhau. Sở Hưu cũng đã nói toạc tâm tư Đổng Tương Nghi, mặc dù không có chứng cứ nhưng Đổng Tương Nghi đúng là có dã tâm.

Đại ca chắc chắn sẽ không ra tay giết Đổng Tương Nghi, giờ Lã Đồng ra tay giúp chẳng tốt hơn sao? Giải quyết một người lại khiến đối phương đeo tất cả tội danh, còn mình có thể thành anh hùng bi thương, có thể nói là một mũi tên bắn trúng ba con chim.

Đương nhiên trên thực tế Trình Bất Húy không suy nghĩ phức tạp như Liễu Khanh Khanh. Giờ điều duy nhất hắn muốn làm là cứu Đổng Tương Nghi đồng thời khiến Lã Đồng tỉnh táo hơn.

Cho nên khi Sở Hưu bám dính lấy ngăn cản, Trình Bất Húy nổi nóng trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, chỉ chớp mắt trên thanh Khinh Bạc đã phủ một ngọn lửa màu đỏ máu.

Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật.

Chú giải: Sự vận chuyển của trời đất rất mạnh (không lúc nào nghỉ), người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ.

Khôn mang trọng trách của đất, người quân tử nhờ đức đầy mà dung chở được vạn vật.

(Đại Tượng truyện).

Thế đao của Trình Bất Húy không có nhẹ nhàng, chỉ có khí thế của địa khôn, trầm ổn cùng… bá đạo!

Một kiếm chém xuống, ma khí của Sở Hưu ầm ầm vỡ vụn, kiếm còn chưa rơi xuống đất mà toàn bộ mặt đất đã bị đòn thế của Trình Bất Húy chém ra một bết kiếm sâu hoắm!

Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui, nhưng lúc này Trình Bất Húy đã nổi sát tâm, thậm chí đã thiêu đốt tinh huyết, đâu thể nào để Sở Hưu trốn thoát dễ dàng như vậy?

Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi lên Khinh Nhạc, máu tươi đỏ sẫm ngưng tụ thành một phù văn quỷ dị khiến chuôi kiếm Khinh Nhạc lại bùng lên lực lượng vạn quân. Một kiếm chém ra, tất cả mọi thứ xung quanh như đều bị nhát chém này lôi kéo, tạo thành một cơn gió lốc cương khí khổng lồ quanh người Trình Bất Húy.

Đây là võ công tuyệt kỹ cuối cùng của Trình Bất Húy, cũng là võ thuật hắn không muốn sử dụng nhất, bí pháp Ma đạo, Khôn Tự Kiếm Quyết!

Tuyệt cảnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK