Đi tới trước mặt Nhan Phi Yên, Sở Hưu thản nhiên nói: “Có thể nói riêng vài lời không?”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, ra hiệu cho các nữ đệ tử Việt Nữ Cung như Uyển Nhi rời khỏi rồi hạ giọng hỏi: “Sở đại nhân định hỏi gì?”
Sở Hưu vừa nhìn bầu trời vừa trầm giọng nói: “Ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và Lã huynh rồi đấy.
Mặc dù người ngoài nhìn vào, Lã huynh đi gần với loại người Ma đạo như ta, lại không làm chuyện hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thật ra hắn là người tốt. Là người ngươi đối tốt với hắn một phần, hắn sẽ trả lại ngươi mười phần.
Đáng tiếc trên thế gian này, người tốt thường sống không lâu. Nếu ta không quen biết Lã huynh, đương nhiên ta cũng lười động tới mấy chuyện thế này.
Nhưng với quan hệ giữa ta và Lã huynh, có một số việc ta không thể không quản.
Nhan cô nương, ta khuyên ngươi một câu, sau này làm việc gì cũng phải nghĩ kỹ rồi hãy làm.
Đường giang hồ còn xa, đường đời cũng còn dài, thủy triều lên xuống là chuyện hết sức bình thường. Đừng vì tông môn là liên lụy tới cả bản thân mình.
Xưa nay trên giang hồ, những chuyện tính toán tường tận nhưng lại chẳng có thu hoạch cũng không hiếm thấy.”
Nhan Phi Yên nhíu mày một cái nói: “Mấy câu này của ngươi, ta không hiểu.”
Sở Hưu cười cười nói: “Có hiểu hay không trong lòng ngươi tự biết. Nhan cô nương, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người rời khỏi, để lại Nhan Phi Yên nhìn theo bóng lưng y, ánh mắt lấp loáng ánh sáng khó hiểu.
Sau khi Sở Hưu trở về, bọn họ đã sắp xếp xong tàn quyển của Vạn Kiếm Quy Tông, cho Sở Hưu một phần, cũng cho Mạc Thiên Lâm một phần.
Nói lại thì Mạc Thiên Lâm mới là người may mắn nhất, chỉ đảo qua một vòng đã nhận được một tàn quyển của kiếm pháp chí cường như vậy.
Lã Phụng Tiên nhìn Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi vừa nói gì với Phi Yên?”
Sở Hưu cười ha hả nói: “Không có gì, dù sao cũng là người quen, nghe nói Việt Nữ Cung xảy ra chút vấn đề, ta hỏi tình hình gần đây của Việt Nữ Cung mà thôi.”
Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi đề tài: “Đúng rồi, sau này tốt nhất đừng để đám người Thủy Vô Tướng rời khỏi ngươi, những người này có thể giúp ngươi rất nhiều việc.”
Đám người Thủy Vô Tướng mới thật sự trung thành với Lã Phụng Tiên, hay nên nói không phải bọn họ trung thành với Lã Phụng Tiên mà là trung thành với truyền thừa của Ôn Hầu trên người Lã Phụng Tiên.
Dù sao loại nào cũng được, đám người Thủy Vô Tướng dẫu sao cũng là người từ thời thượng cổ, mặc dù vạn năm qua bị phong ấn dưới đất nhưng cũng sống một thời gian dài, cũng có chút kinh nghiệm.
Sở Hưu tin tưởng chuyện Nhan Phi Yên, đám người Thủy Vô Tướng chắc chắn sẽ nhìn ra điểm không đúng, cũng có thể nhắc nhở Lã Phụng Tiên.
Có điều với tính cách của Lã Phụng Tiên, nhìn thì hiền lành, nhưng một khi hắn đã quyết định, không ai có thể thay đổi, cho nên Sở Hưu không cần hỏi cũng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu mang đám người Thủy Vô Tướng bên cạnh, một khi xảy ra vấn đề gì, chí ít bọn họ có thể giúp đỡ một chút.
Mọi người trò chuyện thêm một lát, sau đó Sở Hưu mang người trực tiếp đi khỏi, chuẩn bị trở về Bắc Yên.
Trên đường đi, Sở Hưu còn nghiên cứu truyền thừa kiếm ý mà y nhận được.
Tổng cộng ba luồng truyền thừa kiếm ý, thực ra đều là lĩnh ngộ của vị cường giả kia đối với kiếm đạo, không phân cao thấp.
Trong đó kiếm ý mà Lã Phụng Tiên trao cho Nhan Phi Yên đại biểu cho sinh cơ. Kiếm ý màu đen mà Sở Hưu được truyền thừa lại đại biểu cho giết chóc và tử vong. Dù sao bản thân kiếm cũng là binh khí, hễ là binh khí đều phải mang theo khí huyết sát hung ác mới có thể trưởng thành.
Kiếm ý mà Phương Thất Thiếu nhận được mới là thú vị nhất, đó là một truyền thừa kiếm ý không có thuộc tính nhưng lại đại biểu cho lý giải của cường giả kiếm đạo kia đối với bản nguyên kiếm đạo, có thể nói là quý giá nhất trong ba truyền thừa kiếm ý này.
Sở Hưu nhíu mày, y cầm Thiên Ma Vũ trên tay, chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng màu đen đã bao phủ toàn bộ Thiên Ma Vũ. Đao khí màu đen lan tràn, bay lượn quanh người Sở Hưu. Thậm chí trong số những võ giả đi theo Sở Hưu, có người dùng đao, thanh đao trong tay họ không ngừng run rẩy, như bị đao khí kia dẫn dắt.
Tản đi lực lượng, Sở Hưu thu hồi Thiên Ma Vũ.
Ai nói dùng đao thì không lĩnh ngộ được truyền thừa kiếm ý?
Con đường võ đạo vốn là trăm sông đổ về một biển, Sở Hưu biết rất nhiều võ đạo, cho nên võ đạo của y không giới hạn ở đao, càng không giới hạn ở kiếm, chỉ truy cầu võ đạo cực hạn.
Sau khi trở lại Bắc Yên, Sở Hưu hỏi qua Mai Khinh Liên, thời gian vừa rồi có thể nói võ lâm Bắc Yên cực kỳ yên ổn, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Mai Khinh Liên vươn tay nói: “Tới Thương Lan Kiếm Tông một chuyến có gì tốt cầm về không? Đừng ăn mảnh đấy nhé.”
Sở Hưu đưa bản sao chép tàn quyển Vạn Kiếm Quy Tông cho nàng rồi nói: “Đúng là nhận được đồ tốt, đáng tiếc đó là truyền thừa, không đưa cho người
khác được. Đây là tàn quyển của công pháp Thẩm Bạch từng tu luyện, là một môn kiếm kỹ chí cường.”
Mai Khinh Liên lật vài lần rồi ném sang một bên, có là kiếm kỹ chí cường nàng cũng chẳng hứng thú.
Nàng không phải Sở Hưu, không có tinh lực tu luyện nhiều công pháp phức tạp như vậy.
Mai Khinh Liên chỉ cần tu luyện Xá Nữ Đại Pháp tới cực hạn là được. Còn về những thứ khác, nàng không dư thừa tinh lực mà tu luyện kiếm đạo gì đó.
Sở Hưu cũng không tiêu hóa hoàn toàn truyền thừa kiếm đạo mà vị cường giả kia lưu lại.
Thứ này y nhất định phải lĩnh ngộ, sửa chữa thành võ đạo thích hợp cho bản thân, cho nên rất hao phí thời gian.
Sau khi bố trí mọi việc xong, Sở Hưu lập tức tiến vào bế quan.
Nửa tháng sau, không đợi Sở Hưu xuất quan, Triệu Thừa Binh đã tới tìm hắn, nói là có chuyện bẩm báo.
Sở Hưu ra khỏi mật thất hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Thừa Binh trầm giọng nói: “Là Thẩm Trường Minh của Thẩm gia trang, hắn nói tìm được một người có quan hệ với đại nhân ngài.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Có liên quan tới ta? Ai cơ?”
Triệu Thừa Binh nói: “Là một đệ tử Tụ Nghĩa Trang ngày trước bàn luận một số chuyện liên quan tới ngài, bị Thẩm Trường Minh phát hiện sau đó dẫn tới đây.”
Sở Hưu nhíu mày, hóa ra là chút chuyện nhỏ như vậy ư?
Sau khi Nhiếp Nhân Long bỏ mạng, Tụ Nghĩa Trang đã bị hủy diệt, mặc dù còn không ít đệ tử Tụ Nghĩa Trang lưu lạc bên ngoài, nhưng Sở Hưu không hề để ý.
Không có Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang chỉ là năm bè bảy đảng mà thôi, không có uy hiếp gì.
Cho nên một số đệ tử Tụ Nghĩa Trang đều âm thầm mắng chửi y, thật ra cũng không quan trọng gì. Thẩm Trường Minh mang đối phương tới đây đúng là chuyện bé xé ra to.
Đương nhiên Sở Hưu không thể nói như vậy, làm vậy quá đả kích tinh thần làm việc của đối phương.
Cho nên y đành đáp: “Mang đối phương tới đây.”
Một lúc lâu sau, Triệu Thừa Binh mang theo Thẩm Trường Minh đến. Khi thấy Sở Hưu, Thẩm Trường Minh trực tiếp cúi người hành lễ, dùng giọng điệu nịnh bợ nói: “Chúc mừng đại nhân giương oai tại Ngụy Quận, ngay cả Ngũ Đại Kiếm Phái cũng thất bại tan tác bỏ chạy dưới tay ngài.”
Chương 877 Cảnh cáo 2
Chuyện ở Thương Lan Kiếm Tông đã lan truyền khắp giang hồ, Thương Lan Kiếm Tông có trọng bảo, khiến cả Ngũ Đại Kiếm Phái đồng loạt ra tay. Thế nhưng cuối ngoại trừ những người có quan hệ tốt với Sở Hưu như Phương Thất Thiếu cùng Việt Nữ Cung được Lã Phụng Tiên giúp, những người khác thậm chí không kiếm được chút lợi lộc nào, chuyện này quả ngoài dự liệu.
Đương nhiên đối với phần lớn mọi người trong giang hồ, đây chỉ là chuyện cho bọn họ bàn tán linh tinh, không phải chuyện lớn gì. Nhưng giờ Thẩm Trường Minh là thủ hạ của Sở Hưu, đương nhiên phải chú ý tới chuyện này.
Tính cách Thẩm Trường Minh khác với vị huynh trưởng Triệu Thừa Binh chết trong tay Nhạn Bất Quy, khác biệt như ngày và đêm.
Người trước tính cách chính trực ương ngạnh, người sau lại cực kỳ khôn khéo, mượn gió bẻ măng, có thể nói là điển hình cho không cần thể diện.
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Được rồi, không cần nói mấy lời ca ngợi ấy nữa. Nghe nói ngươi bắt một người của Tụ Nghĩa Trang? Do đối phương nói xấu ta?
Lần sau không cần để ý tới chuyện như vậy. Thiên hạ này thiếu gì người mắng chửi Sở Hưu ta, thêm hắn cũng chẳng nhiều. Chỉ cần hắn không đứng trước mặt ta mắng, vậy không cần quan tâm.”
Thẩm Trường Minh vội vàng nói: “Đại nhân, người này không chỉ nhục mạ ngài mà còn để lộ một chút tin tức.
Ngày trước ngài dùng thân phận Ma đạo Lâm Diệp giết chết thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Nhân Long đã từng cưỡng ép mời một đại sư bói toán ở Bắc Yên là Viên Cát tới bói hành tung của ngài.
Kết quả không chỉ bói ra tung tích của ngài, dường như còn bói được một số thứ khác liên quan tới thân phận ngài. Tại hạ nghe được cảm thấy có vẻ hữu dụng nên mang đối phương tới đây.”
Sở Hưu nhíu mày, giờ y đang cực kỳ mẫn cảm đối với những chuyện phát sinh trên người mình. Nghe xong lời này, Sở Hưu lập tức nói: “Dẫn người kia lên đây cho ta.”
Thẩm Trường Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Hắn tốn công tốn sức mang người tới vốn là để tranh công.
Giờ nếu Sở Hưu muốn gặp đối phương, vậy chắc chắn là có công rồi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Trường Minh mới dẫn một người cao to khoảng hơn ba mươi tuổi, có thực lực Tiên Thiên đi tới.
Ngay khi thấy Sở Hưu, người cao to kia lộ vẻ kinh hãi, thân thể không tự chủ được run lên bần bật, trong lòng không ngừng chửi mắng cái miệng không biết điều của mình.
Lúc trước hắn thật sự là võ giả Tụ Nghĩa Trang, thậm chí còn là người hầu thân cận của Nhiếp Nhân Long.
Nhưng giờ Nhiếp Nhân Long đã chết, Tụ Nghĩa Trang cũng mất, hắn không trung thành với Nhiếp Nhân Long tới mức báo thù cho vị trang chủ này.
Chỉ có điều từ tâm phúc của trang chủ Tụ Nghĩa Trang biến thành tán tu giang hồ, trong lòng người này cũng thấy mất cân bằng.
Cho nên khi qua lại với một số tán tu khác, hắn còn chửi mắng Sở Hưu. Một là để phát tiết, hai là để thể hiện thân phận bản thân.
Mặc dù hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng hắn dẫu sao cũng từng là đệ tử đại phái, chính hắn lại ra sức tuyên dương, cho nên trong số võ giả tán tu, hắn thật sự có chút tiếng tăm.
Chính vì vậy, ngoài chửi mắng Sở Hưu ra, hắn còn thường xuyên nói khoác mấy thứ linh tinh trong Tụ Nghĩa Trang.
Hơn nữa chính do hắn lắm miệng nói ra mấy thứ linh tinh này, kết quả bị người của Thẩm gia nghe được, báo cáo lên cho Thẩm Trường Minh. Thẩm Trường Minh thấy có cơ hội lợi dụng được, lập tức bắt lại mạng tới chỗ Sở Hưu.
Sở Hưu lạnh lùng quan sát người cao to kia, giọng điệu bình thản: “Biết gì thì mau nói ra đi, ta không muốn lãng phí thời gian.”
Người cao to kia run rẩy nhìn Sở Hưu: “Nếu ta nói ra, Sở đại nhân có thể tha cho ta một mạng không?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, giờ ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Thứ hai, hạng người như ngươi, ngay cả hứa ta cũng lười, ngươi nghĩ ta cần phải cam kết gì với ngươi hay sao? Thứ ba, ngươi chỉ cần biết, nếu ngươi không nói, ngươi sẽ chết rất khó coi, vậy là đủ.”
Người cao to kia toàn thân lạnh buốt, không dám nói nhảm linh tinh nữa, hắn run rẩy nói: “Lúc trước sau khi Sở đại nhân ngài giết chết Nhiếp Đông Lưu, trang chủ... À không! Là Nhiếp Nhân Long muốn điều tra tung tích của ngài, hắn cưỡng ép vị đại sư bói toán ở Bắc Yên là Viên Cát tới tính toán hành tung của ngài.
Có điều trong quá trình bói toán dường như xảy ra chút vấn đề. Viên Cát đại sư kia hộc máu đương trường, còn nói ngài là người không tồn tại gì gì đó, dù sao cũng rất kỳ quái.
Còn lại tôi thật sự không biết. Đại nhân, ngài cứ coi tôi là cái rắm cũng được, xin hãy thả tôi đi!”
Gã cao to kia vẻ mặt cầu xin, rõ ràng đã sợ muốn chết.
Nếu hắn thật sự làm chuyện gì khiến người người oán trách, có bị giết cũng chẳng sao, dù sao đời này coi như đáng giá.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là do không giữ được miệng mà chết, vậy có xuống Địa Ngục hắn cũng không cam tâm.
Sở Hưu nhíu mày, thế nào gọi là người không tồn tại?
“Vậy Viên Cát kia giờ đang ở đâu?”
Gã cao to kia vội vàng nói: "Ở Tây Sở!
Viên Cát kia tính toán hành tung của đại nhân xong lập tức trốn sang Tây Sở. Sau này Nhiếp Nhân Long còn muốn tìm hắn, thế nhưng lại không tìm được.”
Sở Hưu trầm tư một lát, trong ánh mắt càng lúc càng kinh hãi của gã cao to kia, Sở Hưu khoát tay áo một cái nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Gã cao to kia như trút được gánh nặng, vội vàng chạy ra ngoài.
Động viên khen ngợi Thẩm Trường Minh một phen, Sở Hưu suy nghĩ một hồi, chuẩn bị tới Tây Sở một chuyến, gặp Viên Cát này một lần.
Chuyện liên quan tới bí mật trên người mình, Sở Hưu muốn nghiên cứu càng sớm càng tốt. Đáng tiếc y không hề có đầu mối gì.
Giờ khó khăn lắm mới có manh mối, Sở Hưu cũng định tới thăm dò một phen.
Sau khi bàn giao một tiếng cho đám người Mai Khinh Liên, Sở Hưu một thân một mình lên đường tới Tây Sở.
Không phải y không muốn mang theo những người khác mà là Tây Sở không phải địa bàn của y, mang nhiều người theo cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa giờ đất Tây Sở quá loạn, quá nguy hiểm, mang nhiều người ngược lại là vướng víu.
Giờ trên giang hồ, nơi rối loạn nhất thật ra chính là Tây Sở.
Sau khi Bái Nguyệt Giáo quật khởi, Dạ Thiều Nam nghênh ngang xuất thủ, liên tục đánh bại lão thiên sư của Long Hổ Sơn cùng Thần Tăng - Rama của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trong tình huống Quân Vô Thường môn chủ Thiên Môn không mấy khi đặt chân trên giang hồ, Chung Thần Tú thiên chủ Tự Tại Thiên như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Dạ Thiều Nam chính là người mạnh nhất trên giang hồ này.
Để đề phòng Ma đạo quật khởi trở lại, những thế lực như Đại Quang Minh Tự lao nhao tây tiến, ngăn cản sự phát triển của Bái Nguyệt Giáo.
Cho nên hiện tại nơi rối loạn nhất trên giang hồ chính là Tây Sở, cao thủ tụ tập, thế cực hết sức căng thẳng, chạm nhẹ thôi cũng bốc cháy bừng bừng.
...
Tại Tây Sở Giang Châu Phủ, đây chỉ là một châu phủ nhỏ, phải nói trên khắp Tây Sở không có thành thị gì lớn, thứ nhiều nhất chính là châu phủ nhỏ như vậy.
Giang Châu Phủ nổi danh là vì nó ở gần Long Hổ Sơn, cho nên danh tiếng tương đối lớn.
Bình thường những du khách tới Long Hổ Sơn dâng hương hay võ giả tới Thiên Sư Phủ đại đa số đều ở lại trong Giang Châu Phủ.
Có điều sau khi Long Hổ Sơn phong sơn, bất luận du khách dâng hương hai
võ giả tới bái kiến đều không được vào, Giang Châu Phủ cũng không còn vẻ phồn hoa lúc trước nữa.
Chương 878 Viên Cát đại sư
Lúc này trong một quán rượu ở hẻm nhỏ ven đường của Giang Châu Phủ, một đám tán tu giang hồ đang ngồi nghỉ ngơi tránh mưa.
Tây Sở ẩm ướt nhiều mưa, thời tiết như vậy rất thường gặp. Đám võ giả tán tu giang hồ này đương nhiên không bằng những võ giả xuất thân tông môn có sư trưởng đốc thúc tu hành, cho nên lúc này cũng lười trốn trong nhà khổ tu, ngược lại ngồi đây bàn tán chút chuyện linh tinh trên giang hồ.
“Các huynh đệ có nghe nói không, gần đây Bái Nguyệt Giáo hình như lại đánh nhau với các tông môn Chính đạo rồi, nghe nói khốc liệt lắm.”
“Đương nhiên có nghe. Có lời đồn đại tế ti của Bái Nguyệt Giáo xuất thủ, vừa đối mặt đã yểm chết một tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn. Chậc chậc, thật thảm khốc, người ta còn chưa kịp phản ứng đã thành một cái xác khô rồi.”
“Có điều đám tông môn Chính đạo kia cũng không phải ăn chay. Nghe nói có một vị lão tổ lấy thân táng kiếm trong Phong Vân Kiếm Trủng, vốn đã quyết định không bước chân vào giang hồ nữa mang kiếm rời đi, nhưng lúc này hắn cũng mang theo một thanh kiếm gãy quyết định rời núi so vài chiêu với Dạ Thiều Nam.”
“Nghe nói Chân Vũ Giáo cũng vậy. Trong Chân Vũ Giáo còn một vị lão tổ từng được Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ chỉ điểm cũng xuất quan.”
“Thật hay giả vậy? Từng được Ninh Huyền Cơ chỉ điểm? Vậy người này chẳng phải hơn năm trăm tuổi rồi sao? Trừ lão thiên sư ra, trên giang hồ còn có người bối phận lớn như vậy ư?”
“Ai mà biết được? Có điều căn cơ những đại phái Chính đạo kia chắc chắn rất bất phàm, e rằng võ lâm Tây Sở chúng ta sẽ không yên ổn được nữa rồi.”
“Mặc kệ nó, gần đây thật xúi quẩy. Lão tử định tới tìm Viên Cát đại sư tính toán xem, có chọc phải thứ gì bẩn thỉu không.
“Viên Cát đại sư ra giá cao như vậy, ngươi trả được à?”
“Hắc hắc, gần đây Thiên Sư Phủ phong tỏa sơn môn, số khách hành hương cùng võ giả tới đây ít đi nhiều. Viên Cát đại sư ra giá rẻ hơn lúc trước nhiều.”
Ngay lúc đang tán gẫu linh tinh, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Viên Cát mà các ngươi nhắc tới đang ở đâu?”
Giọng nói kia truyền tới, đám người ngồi đó lập tức giật nảy mình.
Không biết từ lúc nào, một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu đen, hông đeo trường đao đen nhánh, đang ngừng chân bên ngoài quán rượu nhìn bọn họ.
Bên ngoài trời còn mưa như trút nước, nhưng những giọt mưa rơi xuống người hắn lại như tự động chia cắt thay đổi phương hướng. Dường như những giọt mưa kia đều có linh tính, cố ý tránh né hắn.
Điểm kinh hãi nhất là quanh người hắn căn bản không có chút khí tức nào truyền ra, như vậy mới càng khiến người ta kinh ngạc.
Đám tán tu giang hồ này mặc dù thực lực yếu nhưng không phải kẻ ngốc. Vị này xem ra là cao thủ trong cao thủ, bọn họ vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Viên Cát đại sư đang ở đạo quan dưới chân núi Long Hổ Sơn. Vị đại nhân này, có cần chúng ta dẫn đường cho ngài không?”
“Đa tạ, không cần.”
Dứt lời, người trẻ tuổi mặc áo choàng đen kia bước ra một bước, lại như súc địa thành thốn, chớp mắt đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng, vài bước sau đã biến mất trong làn mưa.
Mọi người ở đây đồng thời thở phào một tiếng.
Một vị cường giả như vậy tạo cho họ áp lực quá lớn.
Có điều ngay sau đó mọi người lại nghi hoặc, mới trẻ như vậy đã có tu vi cỡ đó, vị này chắc chắn không phải hạng vô danh.
Có người đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Ta nhớ ra rồi! Hắn là Sở Hưu, Sở Hưu của nhánh Ẩn Ma! ~
Có điều, nghe nói giờ hắn đang hợp tác với triều đình Bắc Yên, Thẩm Phi Ưng hành lập Trấn Võ Đường trấn áp võ lâm Bắc Yên, hơn nữa lại vừa đẩy lùi người của vài đại kiếm phái tại Ngụy Quận. Hắn xuất hiện ở Tây Sở làm gì?”
Từ hạng nhất Long Hổ Bảng lên tới Phong Vân Bảng. Giờ Sở Hưu đã không phải người vô đanh, trong tình huống không tận lực giấu diếm dung mạo, có bị người ta nhận ra cũng rất bình thường.
Trong quán rượu, đám người liếc mắt nhìn nhau, lao nhao lắc đầu.
Đám người bọn họ tương đối thích thú với những chuyện linh tinh trên giang hồ, cũng biết quan hệ giữa nhánh Ẩn Ma của Sở Hưu cùng Bái Nguyệt Giáo ra sao.
Cho nên mới nói, mặc dù đều là người trong Ma đạo, nhưng ma của Sở Hưu cùng ma của Bái Nguyệt Giáo rất khác nhau.
Giờ Sở Hưu xuất hiện ở đây lại khiến đám người giang hồ Tây Sở có cảm giác loạn càng thêm loạn.
Đương nhiên có loạn nữa cũng không liên quan gì tới những võ giả tán tu giang hồ dưới tầng chót như bọn họ, cùng lắm là cho bọn họ thêm chút đề tài nói chuyện phiếm mà thôi.
Lúc này Sở Hưu nhận được tin tức chính xác của Viên Cát, cũng lập tức đi về phía Long Hổ Sơn.
Thật ra ban đầu trong quán rượu, Sở Hưu nghe bọn họ bàn luận chuyện linh tinh trên giang hồ một hồi lâu rồi mới xuất hiện.
Mặc dù trước khi tới Sở Hưu đã nghe ngóng tình hình Tây Sở một phen, nhưng giờ thế cục ở Tây Sở thiên biến vạn hóa, những thứ Sở Hưu nghe được không rõ ràng như những thứ đám người bản địa Tây Sở biết.
Y cũng không ngờ tình thế võ lâm Tây Sở lại kịch liệt tới nước này, của ác đại môn phái đã gần như dốc hết thủ đoạn, dường như Đại chiến chính ma lần thứ hai sắp bộc phát.
Có điều chuyện này không liên quan tới y, thật ra y còn hy vọng Bái Nguyệt Giáo tiếp tục cường thịnh.
Không có Bái Nguyệt Giáo ở bên ngoài thu hút hỏa lực, đám võ giả xuất thân nhánh Ẩn Ma như bọn họ cũng chẳng thoải mái được như hiện giờ.
Dưới chân núi Long Hổ Sơn có rất nhiều đạo quan, những đạo quan này không thuộc về Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, nhưng đều là người thân cận trong nhánh đạo môn của Thiên Sư Phủ. Những người mở đạo quan ở đây một là đại biểu cho ý thân cận, thậm chí thần phục Thiên Sư Phủ, hai là mong nhận được che chở của Thiên Sư Phủ, thuận tiện kiếm chút tiền hương hỏa ké Thiên Sư Phủ.
Đạo quan của Viên Cát nằm trong số đó, hơn nữa còn rất nổi danh.
Mặc dù thực lực hắn không ra sao, nhưng kỹ thuật bói toán của Viên Cát rất có tình độ. Tại Bắc Yên vốn ít võ giả Đạo môn, hắn chính là đại sư bói toán đứng đầu, cho dù tới Thiên Sư Phủ, xung quanh là vô số võ giả Đạo môn, hắn vẫn rất nổi danh.
Thậm chí sau khi tới Tây Sở, Viên Cát còn từng nhận được lời mời từ Thiên Sư Phủ, tới trong Thiên Sư Phủ thảo luận trao đổi một số tâm đắc về thuật bói toán thiên cơ.
Đạo quan của Viên Cát không có tên, chỉ có bảy chữ lớn viết trên bảng hiệu: Tính không sót chuyện trong ba ngày!
Câu nói này vô cùng phách lối, có điều treo lâu như vậy vẫn không bị người ta tháo xuống, đây coi như bản lãnh của hắn.
Lúc này trong đạo quan, Viên Cát đang nhíu mày uống trà.
Bên ngoài mưa to, Thiên Sư Phủ lại phong tỏa sơn môn. Chuyện làm ăn của hắn cũng không tốt.
Lúc bình thường, Viên Cát sẽ đóng cửa đạo quan, tới cùng những tiểu thiếp kia vui chơi quên trời đất, xem xem có tạo được em bé, phá số mệnh ngũ tệ tam khuyết trong chi của hắn không.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác tâm thần không yên.
Hắn phiền muộn đặt chén trà xuống, định bói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài đạo quan.
“Viên Cát đại sư định tính cho mình, hôm nay có họa sát thân không hả?”
Chương 879 Cướp người 1
Viên Cát giờ đang rất muốn vả vào miệng mình.
Rõ ràng là hắn ra ngoài không xem hoàng lịch, buổi sáng quên không tính trước cho mình một quẻ, bằng không làm sao lại đụng phải Sở Hưu.
Ấn tượng của Viên Cát đối với Sở Hưu phải nói là cực kỳ sâu sắc.
Dù sao kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện bói toán tới giờ đã bao năm rồi nhưng chưa từng thấy ai quỷ dị như Sở Hưu, tất cả mọi thứ về bản thân bị người ta cưỡng ép tẩy đi.
Giờ hắn chạy trốn tới Tây Sở chính là vì không muốn xen vào những việc linh tinh giữa Sở Hưu và Nhiếp Nhân Long. Sau khi Nhiếp Nhân Long chết thậm chí hắn còn vỗ tay khen hay, không ngờ vị khác lại tìm tới cửa.
Bước vào trong đạo quan, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Viên Cát đại sư, có vẻ ngươi cũng nhận ra ta à?”
Nhìn Sở Hưu, Viên Cát nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Sở đại nhân, chuyện này trước không liên quan tới lão đạo ta, tất cả đều do tên Nhiếp Nhân Long kia ép thôi.
Đao của hắn gác trên cổ ta, không bói, Nhiếp Nhân Long sẽ đoạt mạng của ta, ta không thể không bói.
Cho nên cuối cùng ta chỉ bói cho hắn một lần duy nhất rồi lập tức chạy tới Tây Sở, chính là vì không muốn trợ trụ vi ngược.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nhưng ngươi cũng biết, chính vì ngươi tiết lộ hành tung của ta cho nên lần đó thiếu chút nữa khiến ta mất mạng.”
Viên Cát âm thầm khinh thường trong lòng, ngươi lừa ai chứ? Mặc dù khi đó hắn đã không ở Bắc Yên nữa nhưng hắn cũng biết, trận chiến đó rõ ràng là Sở Hưu đại khai sát giới, trực tiếp đánh giết đám võ giả đuổi giết mình rồi thong dong rời khỏi Bắc Yên.
Có điều mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Viên Cát đại sư vẫn ra vẻ sợ hãi tới cực điểm, cầu khẩn: “Sở đại nhân, ta thật sự rất bất đắc dĩ, người trong giang hồ đâu thể làm theo ý mình? Nếu ta không làm như vậy, tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long không chỉ giết ta, mà còn định giết cả nhà ta.”
“Cả nhà ngươi là chỉ mười mấy tiểu thiếp kia của ngươi à?”
Viên Cát lúng túng mỉm cười, có điều lúc này hắn cũng đã nhìn ra, Sở Hưu hẳn không định giết hắn, bằng không y đã chẳng nói nhảm nhiều như vậy với mình, một đao nhanh gọn là giải quyết xong vấn đề.
Cho nên Viên Cát trong lòng ôm cảm giác may mắn nói thẳng: “Sở đại nhân muốn gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần lão đạo ta làm được chắc chắn sẽ không chối từ.”
Sở Hưu hơi ngạc nhiên nói: “Ồ, ngươi cũng là người tự biết lấy mình đấy.”
Viên Cát cười khổ nói: “Những người tu luyện đạo bói toán như ta vốn luôn
tin tưởng vào nhân quả. Nhân hôm nay, quả ngày khác. Từ ngày trước ta bói toán hành tung của Sở đại nhân ngươi cho Nhiếp Nhân Long, ta đã chuẩn bị sẵn cho chuyện hôm nay.
Ngày trước ta bói cho người khác, chỉ cần tính ra gần nhất đối phương có chuyện đại sự gì, vậy chắc chắn sẽ cố gắng xem nhẹ, sợ nhiễm phải nhân quả. Nhưng chuyện hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi.
So với giãy dụa, chẳng bằng chịu đựng.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi nhìn thoáng thật, ta chỉ định hỏi ngươi một việc mà thôi. Nghe nói ngày trước khi ngươi giúp Nhiếp Nhân Long bói về ta, ngươi đã nói ta là người không tồn tại. Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Viên Cát sửng sốt nói: “Ta thấy có một bàn tay lớn xóa đi mọi thứ liên quan tới Sở đại nhân. Có điều chuyện này không phải do cường giả trong nhánh Ẩn Ma các ngươi làm ra hay sao?”
Sở Hưu cau mày nói: “Cường giả trong nhánh Ẩn Ma làm ra? Ngươi có ý gì?”
Viên Cát nói: “Ngày trước lúc ta bói ra cảnh tượng đó ta cũng rất kinh ngạc. Có điều sau đó ta biết Sở đại nhân ngươi có hai thân phận, cho nên ta cũng có suy đoán, liệu có phải cường giả trong nhánh Ẩn Ma che giấu thân phận của ngươi nên mới vận dụng thủ đoạn đặc thù xóa đi mọi thứ về ngươi, đề phòng đại sư bói toán như ta tính ra thân phận của ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không ai làm được như vậy, hơn nữa cường giả có thể che giấu cả thiên cơ vậy thực lực phải mạnh tới mức nào?”
Viên Cát chần chừ nói: “Không ai làm được như vậy? Nói thật, lão đạo ta cũng chưa từng thấy cường giả cấp bậc này, có điều theo ta nghĩ nếu đạt tới cấp bậc của Dạ Thiều Nam giáo chủ Bái Nguyệt Giáo chắc có thể làm được.”
Sở Hưu liếc nhìn Viên Cát một cái nói: “Nếu nhánh Ẩn Ma có cường giả sánh được với Dạ Thiều Nam, vậy còn cần gọi là nhánh Ẩn Ma hay sao?”
Suy nghĩ một hồi, Sở Hưu lại nói: “Giờ nếu ta để ngươi bói về ta lần nữa, liệu ngươi có tính được điều gì không?”
Viên Cát nghe vậy sắc mặt tái đi, vội vàng lắc đầu nói: “Vị cường giả ra tay che giấu thiên cơ kia có thực lực quá mạnh, quả thật cao tới tận trời. Phản phệ một lần thôi lão đạo ta đã phải dưỡng thương mất mấy tháng rồi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “A, vậy là ngươi không muốn tu dưỡng thời gian lâu hơn?”
Viên Cát nghe vậy lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại nói: “Đại nhân xin đợi chút, ta sẽ bắt đầu thôi diễn ngay đây.”
Nói xong, Viên Cát trực tiếp niết thành ấn quyết, một luồng khí tức huyền ảo tỏa ra từ người hắn, luồng lực lượng đó gần như Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu nhưng lại không phải.
Trong thiên cơ hư ảo mơ hồ, Viên Cát lại chứng kiến bàn tay khổng lồ xóa đi hết thảy, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cười khổ một tiếng, Viên Cát bất đắc dĩ nói: “Sở đại nhân, kết quả vẫn giống nhau như đúc, chỉ cần thôi diễn về ngươi, chắc chắn sẽ bị phản phệ.”
Sở Hưu ném cho Viên Cát một bình đan dược, y cau mày suy nghĩ, không biết có nên nói thêm một số bí ẩn cho Viên Cát không.
Về mặt bói toán, mặc dù Viên Cát không phải đứng đầu trên giang hồ, nhưng hắn cũng là nhất lưu.
Cao cấp hơn hắn chỉ có những người như Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự.
Với thực lực của Sở Hưu hiện tại, cũng chỉ có hắn mới có thể giúp mình giải quyết nghi hoặc trong lòng.
Nhưng những thứ này liên quan tới bí mật sâu xa nhất của Sở Hưu, cho dù mình dùng phương thức uyển chuyển nhất nói với hắn, không đề cập tới chuyện chuyển sinh cũng rất kinh khủng rồi. Cho nên sau khi nói xong, liệu mình có nên giết người diệt khẩu không?
Bên kia Viên Cát nuốt viên đan dược, đột nhiên rùng mình một cái, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đầy hung quang của Sở Hưu, hắn không khỏi run rẩy, trong lòng thấp thỏm, lo lắng không thôi.
Nửa ngày sau, Sở Hưu đột nhiên nói: “Viên Cát đại sư, ngươi là người Bắc Yên?”
Viên Cát ngẩn người nói: “Đúng vậy.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bị ép rời quê hương thật ra là chuyện bất đắc dĩ, sống bên ngoài đâu tốt bằng ở quê hương? Giờ Nhiếp Nhân Long ép ngươi rời khỏi Bắc Yên đã chết. Viên Cát đại sư ngươi có thể yên tâm trở về Bắc Yên, không phải lo chuyện gì.”
Viên Cát không quan tâm khoát tay nói: “Không sao, lão đạo ta sống ở Tây Sở rất...”
Viên Cát còn chưa dứt lời đã phải nghênh tiếp với ánh mắt lạnh lùng của Sở Hưu, chữ tốt cuối cùng bị hắn gắng gượng nuốt xuống.
Sở Hưu nói thẳng: “Ta cũng chẳng lấp lửng nữa. Viên Cát đại sư, có một số chuyện bí ẩn cần thỉnh giáo ngươi, có điều chuyện này quá mức bí mật, ta sợ ngươi không giữ được mồng miệng. Dù sao người thật sự giữ bí mật được, chỉ có người chết.
Con người của ta thật ra cũng hay làm theo đạo lý. Ngươi giúp ta, ta cũng không đành lòng giết ngươi, cho nên ngươi trực tiếp gia nhập dưới trướng Trấn Võ Đường của ta đi, đãi ngộ không kém hơn so với lúc ngươi ở Tây Sở này đâu. Hơn nữa ngươi ngồi ngay dưới mí mắt ta, ngươi an tâm, ta cũng yên tâm.”
Chương 880 Cướp người 2
Nghe xong lời này, Viên Cát lập tức biến sắc. Nói thực, hắn thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì tới Sở Hưu.
Sở Hưu là ai? Y là hung đồ ma đạo đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, tương lai chắc chắn cũng là một ma đầu.
Còn chuyện y liên thủ với triều đình Bắc Yên thành lập Trấn Võ Đường, mình cũng nghe được. Trong giới võ lâm Bắc Yên, Trấn Võ Đường này cũng đầy tiếng xấu, bị toàn bộ giang hồ Bắc Yên phỉ nhổ.
Giờ mặc dù mình không tính là võ lâm Chính đạo, nhưng không nghĩa là mình muốn ở chùng một chỗ với ma đạo.
Có điều Viên Cát đại sư nào dám cự tuyệt, tay Sở Hưu vẫn chưa hề rời khỏi Thiên Ma Vũ trên hông y!
Ngay lúc Viên Cát đại sư chấp nhận số phận chuẩn bị đáp ứng, bên ngoài lại vang lên một tiếng hừ lạnh nói: “Viên Cát đạo huynh, ngươi yên tâm, dưới Long Hổ Sơn ta không ai có thể dẫn ngươi đi được!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Viên Cát đầu tiên là vui mừng, có điều tiếp đó lại lập tức biến sắc.
Hắn quen người vừa tới, đúng là hảo hữu của hắn tại Thiên Sư Phủ.
Nhưng vấn đề là giờ mình đã chấp nhận số phận rồi hắn mới tới, có phải chậm quá rồi không?
Cho nên Viên Cát không nói gì, chỉ lặng lẽ nấp trong góc đợi nhìn kết quả.
Một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu trắng bước vào đạo quan, vẻ mặt giận dữ nhìn Sở Hưu.
Thiên Sư Phủ đã phong tỏa sơn môn, nhưng phong tỏa sơn môn không có nghĩa là không đạo sĩ nào được bước ra khỏi Thiên Sư Phủ một bước.
Cho nên vẫn có một số đạo sĩ ra khỏi Thiên Sư Phủ, tới các vùng xung quanh Long Hổ Sơn mua một chút lương thực vận chuyển về Thiên Sư Phủ.
Đạo sĩ này chính là chấp sự Trương Toàn Tông của Thiên Sư Phủ, không phải trực hệ Trương gia nhưng cũng là tông sư võ đạo của Thiên Sư Phủ. Lần này tới phiên hắn phụ trách dẫn đệ tử xuống núi mua sắm lương thực.
Khi Trương Toàn Tông còn chưa phải tông sư võ đạo, Viên Cát và hắn là hảo hữu, cho nên khi không ở lại Bắc Yên được, hắn lập tức tới nương tựa vào Trương Toàn Tông. Đối phương cũng hết lòng giúp đỡ, trực tiếp giúp hắn xây dựng một đạo quan dưới chân Long Hổ Sơn. Có Thiên Sư Phủ che chở, Viên Cát sống rất thoải mái.
Lần này Trương Toàn Tông mang đệ tử xuống núi mua đồ, hắn thân là tông sư võ đạo đương nhiên không đích thân phụ trách những chuyện này, hắn chỉ tiện đường xuống núi. Sống trên núi lâu ngày buồn chán, hắn mới tới chỗ Viên Cát đánh cờ, không ngờ lại gặp cảnh này.
Trương Toàn Tông nhìn Sở Hưu hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ta biết gần đây thanh danh của ngươi trên giang hồ đang rất lớn, nhưng ngươi đừng quên nơi này là nơi nào!
Cho dù Thiên Sư Phủ ta giờ đang phong tỏa sơn môn nhưng cũng không phải nơi ngươi có thể tùy ý giễu võ giương oai được!”
Tay phải Sở Hưu nắm lên chuôi đao, lạnh nhạt đáp: “Nực cười! Viên Cát đại sư không phải người của Thiên Sư Phủ các ngươi, hắn là người Bắc Yên. Giờ ta muốn dẫn hắn về quê, có vấn đề gì chắc? Rốt cuộc là ta có vấn đề hay là Thiên Sư Phủ các ngươi quá mức bá đạo?”
Trương Toàn Tông nhìn về phía Viên Cát đại sư, lúc này Viên Cát đại sư lại không dám nói một câu, sắc mặt vô tội.
Trưong Toàn Tông nhìn về phía Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Ngươi dẫn người hay cướp người đây? Ta vẫn nói câu đó thôi, Thiên Sư Phủ không phải nơi cho ngươi tùy ý giễu võ giương oai!”
Sở Hưu nắm lấy chuôi đao, trầm giọng nói: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn dẫn người đi thì sao? Muốn cản ta ư? Bảo Trương Thừa Trinh đến đây còn tạm. Ngươi, e là không đủ tư cách!”
Thật ra đại đa số đạo sĩ Long Hổ Sơn đều có tính tình rất tốt, chuyện này cũng có liên quan tới tính tình lão thiên sư.
Mặc dù thực lực lão thiên sư cường đại, nhưng tính cách khiêm nhượng, cho nên đệ tử Long Hổ Sơn cũng vậy, không quá ương ngạnh.
Chỉ có điều giờ trong lòng Trương Toàn Tông đang rất phẫn nộ, phẫn nộ tới mức thiếu chút nữa thôi mà mất đi lý trí. Trong chuyện này không chỉ vì Sở Hưu, mà còn có nguyên nhân từ Bái Nguyệt Giáo.
Sau khi Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo mất tích, Thiên Sư Phủ dần dần có xu thế trở thành đứng đầu Tam Đại Đạo Môn.
Đặc biệt là tới sau này, những cường giả chí cường cùng thời với lão thiên sư đều đã chết hết, lão thiên sư cũng bước lên hạng năm trên Chí Tôn Bảng, trở thành một trong những người mạnh nhất trong thiên hạ.
Với thực lực như vậy, Thiên Sư Phủ đã có thể trở thành võ lâm chí tôn. Chỉ có điều Thiên Sư Phủ tình nguyện khiêm nhượng. Thế nhưng trong lòng các đệ tử đều có chút kiêu ngạo.
Kết quả chuyện Dạ Thiều Nam lại hung hăng tát lên mặt Thiên Sư Phủ.
Đánh bại lão thiên sư trước mặt mọi người, bức ép Thiên Sư Phủ phong tỏa sơn môn một năm, đây tuyệt đối là sỉ nhục đối với Thiên Sư Phủ, một sỉ nhục rất lớn!
Thiên Sư Phủ có phần giống tông môn nhưng cũng có phần giống thế gia. Có điều dưới sự dẫn dắt của lão thiên sư, toàn bộ Thiên Sư Phủ vinh nhục có nhau. Sỉ nhục của Thiên Sư Phủ cũng là sỉ nhục của bản thân mỗi đệ tử.
Dạ Thiều Nam dùng thực lực bản thân đánh tới cửa thì cũng thôi. Sở Hưu
ngươi chỉ là một hậu bối giang hồ, mặc dù có chút danh tiếng trên giang hồ nhưng lại dám làm càn trước cửa Thiên Sư Phủ, dựa vào cái gì?
Trương Toàn Tông thấy tay Sở Hưu đã nắm trên chuôi đao nhưng bản thân lại chẳng hề lui bước. Một thanh trường kiếm mang theo hoa văn sấm sét được hắn nắm trong tay, quanh người ánh sấm bừng bừng, một kiếm chém ra, thế đao như sấm đánh, mang theo tiếng nổ rền vang, thậm chí ngay cả lực lượng lôi đình bên ngoài cũng bị hắn thu hút tới, hóa thành mưa kiếm lôi xà chém về phía Sở Hưu.
Viên Cát thấy Trương Toàn Tông không ngờ lại nóng nảy tới mức ra tay như vậy, đang định ngăn cản, đáng tiếc đã chậm.
Võ giả Tây Sở dù sao cũng chưa thể lý giải Sở Hưu, một là thời gian Sở Hưu ở Tây Sở quả thật rất ít, phải nói là y mới chỉ tới Tây Sở hai lần mà thôi.
Thứ hai là trong trận chiến dương danh của Sở Hưu lúc trước, cơ bản không có thế lực Tây Sở tới tham gia.
Nhưng ở Đông Tề và Bắc Yên, Sở Hưu có thể nói là hung danh hiển hách. Mặc dù y còn trẻ tuổi nhưng đã có thể sánh vai với những tông sư võ đạo thế hệ trước.
Trương Toàn Tông mặc dù cũng là tông sư võ đạo, nhưng Viên Cát biết trong Thiên Sư Phủ người bạn thân này của hắn thật ra không xuất sắc gì cho cam. Không sánh bằng Trương Đạo Linh chấp chưởng Thiên Sư Phủ thì thôi, cũng không bằng Trương Hi Linh chép sách trong Kim Quang các, càng không sánh nổi Lôi Thần Quân - Huyền Long Tử mặc dù tính cách điên cuồng nhưng lại có thiên phú tuyệt thế.
Đổi lại mấy vị kia có lẽ còn kiềm chế được Sở Hưu, nhưng Trương Toàn Tông ư? Hắn kém không chỉ một chút.
Ngay khoảnh khắc Trương Toàn Tông xuất kiếm, Sở Hưu cũng ra tay.