Đám người Trình Đình Sơn nghĩ không sai, lúc này đúng là Sở Hưu không dễ chịu gì.
Ngay khi Huống Tà Nguyệt xuất hiện, Sở Hưu đã biết hắn muốn làm gì, cho nên y cực kỳ quyết đoán xuất thủ trước, dốc toàn lực đẩy lùi đối phương, kiếm thời gian cho mình bỏ trốn.
Nhưng y lại không ngờ thần tướng Thiên Môn lại cường đại tới mức này.
La Thần Quân rất mạnh, Huống Tà Nguyệt này cũng rất mạnh. Nếu tất cả các thần tướng Thiên Môn xuất hiện trong giang hồ, không khéo có thể bao trọn Phong Vân Bảng.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu cho dù là Viên Thiên Phóng cũng phải xuất thủ toàn lực mới ngăn cản được, thậm chí không dám có chút sơ sót nào. Chỉ sơ sót chút thôi kết quả sẽ là trọng thương!
Thế nhưng tới tay Huống Tà Nguyệt, hắn lại rất dễ dàng đỡ được. Thấy cảnh này Sở Hưu nào còn tâm tư đối đầu.
Lúc này tốc độ của Sở Hưu đã tăng lên tới cực hạn. Nội Phược Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vốn sở trường về tốc độ, có điều tốc độ này chuyên dùng để dịch chuyển nhanh chóng khi chém giết, nếu sử dụng thời gian dài sẽ tiêu hao cương khí rất lớn.
Nhưng giờ Sở Hưu ỷ vào lực lượng nội tình thâm hậu, y đã vận dụng Nội Phược Ấn tới cực hạn, trực tiếp dùng để bỏ trốn. Tốc độ đó khiến y chẳng khác nào hóa thành vệt sáng, nếu không nhìn kỹ còn không thấy rõ được bóng dáng Sở Hưu.
Có điều Sở Hưu vẫn cảm nhận được sát khí cực hạn sau lưng mình. Tốc độ Huống Tà Nguyệt không ngờ chẳng kém gì y, thậm chí còn nhanh hơn!
Nửa canh giờ sau, phía sau lưng Sở Hưu đã xuất hiện một luồng sáng. Huống Tà Nguyệt cười lạnh nói: “Chạy, ngươi chạy nữa đi? Vốn ta còn định nghiên cứu ngươi một chút rồi giữ lại mạng cho ngươi, coi như nể mặt mấy lão già trong nhánh Ẩn Ma.
Nhưng giờ ta không muốn nghiên cứu người sống nữa, nghiên cứu xác chết cũng được!”
Ánh trăng ngưng tụ trong tay Huống Tà Nguyệt, ánh trăng rực rỡ nhu thực chất, không ngờ lại ngưng tụ thành một thanh Viên Nguyệt Loan Đao, bị hắn nắm trong tay.
Tiếp đó một đao chém xuống, toàn bộ không gian như bị cắt lìa. Dưới thế đao này tốc độ của Sở Hưu có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng không gian bị xé rách. Nếu Sở Hưu tiếp tục chạy, vậy trước khi y chạy khỏi phạm vi thế đao của Huống Tà Nguyệt, thân thể y sẽ bị chém thành hai nửa.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu quay đầu, rút đao, chém!
Thế đao ngập trời, sóng dữ càn quét muôn nơi, như muốn xé tan thôn tính vạn vật trong thiên hạ!
Thất Đại Hạn Phá Hải!
Hai thế đao cường đại va vào nhau khiến toàn bộ không gian như ngưng bặt. Nhưng một khắc ấy tiếng nổ đã bùng lên, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phá tan, mặt đất cũng hóa thành một vết đao sâu dài chừng trăm trượng.
Thế đao của Huống Tà Nguyệt bị phá, hắn đứng tại chỗ cau mày: “Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn? Sau đại kiếp nạn thượng cổ môn đao pháp này đã biến mất mới đúng, sao còn có người biết?”
Huống Tà Nguyệt có vẻ dễ dàng, nhưng lúc này Sở Hưu lại chẳng hề dễ chịu gì.
Trong đợt va chạm vừa rồi, lực xung kích khổng lồ đã xé nứt kinh mạch y. Cũng may có Bất Diệt Ma Đan nhanh chóng chữa trị lại cơ thể y nên mới không khiến Sở Hưu hộc máu tại chỗ.
Một đao Phá Hải không tác dụng, trong lòng Sở Hưu lập tức trầm xuống.
Thực lực Huống Tà Nguyệt đúng là sâu tới không giới hạn, cho dù mình dốc toàn lực xuất thủ không ngờ cũng không làm gì được đối phương.
Đánh, tạm thời không đánh lại.
Chạy, có vẻ cũng không chạy nổi đối phương.
Bao lâu nay đây là lần đầu tiên Sở Hưu gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Còn lúc này Huống Tà Nguyệt lại như bị hành động chống trả của Sở Hưu chọc giận.
Tay hắn niết ấn quyết, ánh trăng lấp loáng quanh người, tạo thành một vầng trăng sáng mông lung giữa không trung.
Tiếp đó Huống Tà Nguyệt cắn nát đầu ngón tay, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ khiến ánh trăng hóa thành một vầng trăng máu, ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Trăng máu giữa bầu trời giáng lâm.
Uy thế đó như trời long đất lở, bao phủ phạm vi ngàn trượng quanh người Sở Hưu, áp lực cường đại còn phong tỏa không gian, khiến Sở Hưu thậm chí không có đường né tránh.
Hít sâu một hơi, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu toát lên một luồng ma khí cực kỳ tinh khiết.
Ánh mắt Lục Giang Hà đột nhiên co rụt lại, hắn nhận ra nó. Đó là lực lượng thuộc về Độc Cô giáo chủ, có điều luồng lực lượng này hiện giờ rất nhạt, ngoại trừ người theo Độc Cô Duy Ngã vài chục năm như hắn, những người khác chắc chắn không nhận ra.
Thậm chí ngay bản thân Sở Hưu cũng không chú ý tới biến hóa trong lực lượng bản thân. Một đao đó chém ra, toàn bộ không gian đều dừng lại, như hóa thành một bức tranh. Dưới nhát đao này của Sở Hưu bức tranh bị chém
thành hai nửa, vầng trăng máu của dần dần sụp đổ!
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!
Huống Tà Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lần này hắn kinh ngạc thật sự. Sở Hưu biết cả Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, y rốt cuộc là ai? Truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã ư?
Một đao này nếu do Độc Cô Duy Ngã xuất ra, e rằng có thể thật sự chặt đứt không gian, chặt đứt lực lượng hồng trần trên thế gian.
Nhưng do Sở Hưu xuất ra lại yếu hơn rất nhiều.
Một đao đó mặc dù cũng khiến vầng trăng máu do Huống Tà Nguyệt ngưng tụ sụp đổ, nhưng bản thân y cũng phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị phản phệ nghiêm trọng, lực lượng trong người đã tiêu hao tới cực hạn.
Có điều ngay lúc này quanh người Sở Hưu lại toát lên một làn sương màu nồng đậm, Huyết Thần Ma Công được y phát động tới cực hạn, không ngờ lại thiêu đốt tinh huyết đổi lấy lực lượng cho bản thân.
Hai tay kết ấn, miệng Sở Hưu thốt ra từng chú văn. Chỉ trong chớp mắt, thiên địa biến sắc, mơ hồ vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc.
Đây là thức mở đầu của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú!
Thức công pháp này trước nay chưa ai từng gom đủ, Huống Tà Nguyệt cũng không biết chi tiết về nó. Đột nhiên cảm giác thấy uy thế này, ngay cả Huống Tà Nguyệt cũng phải biến sắc.
Trước đó bất luận Diệt Tam Liên Thành Tiễn hay Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu đều liên quan tới thực lực bản thân y, không phát huy ra uy lực vốn có. Huống Tà Nguyệt không e ngại.
Nhưng trước mặt Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, Huống Tà Nguyệt lại cảm thấy luồng uy hiếp cực kỳ cường đại, lực lượng này đủ làm thương tổn tơi căn nguyên của hắn!
Huống Tà Nguyệt vô thức lui về phía sau một khoảng, nhưng ngay lúc này sương máu càng nồng đậm bùng nổ, một luồng huyết ảnh nhanh chóng bay ra, chớp mắt đã không thấy tăm tích. Khung cảnh thiên địa biến sắc vô cùng kinh khủng lập tức tản đi.
Sắc mặt Huống Tà Nguyệt tối sầm lại, hắn lại bị Sở Hưu đùa bỡn!
Vừa rồi chẳng qua chỉ là một thức mở đầu của công pháp mà thôi, Huống Tà Nguyệt cho rằng đối phương muốn liều mạng, thực tế Sở Hưu lại định chạy trốn.
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Huống Tà Nguyệt hóa thành luồng sáng lập tức đuổi theo phía huyết ảnh kia.
Ngay sau khi Huống Tà Nguyệt đi được nửa khắc đồng hồ, mặt đất vốn bị hai người giao chiến hóa thành một đống hỗn đột lại đột nhiên rung động.
Một cái kén máu hiện lên trong đó, cuối cùng huyết khí tiêu tán, lộ ra gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Sở Hưu.
Chương 1052 Truy sát
Đi ra từ trong kén máu, Sở Hưu không hề trì hoãn chút nào lập tức chạy theo hướng ngược lại, đi được hơn mười dặm, tìm một nơi thuận tiện ẩn nấp, đào một cái hang sau đó tiến vào trong bế quan tu luyện.
Huống Tà Nguyệt cho rằng Sở Hưu đùa bỡn hắn, nhưng thực tế Sở Hưu còn lưu lại một mưu kế sâu hơn.
Huyết ảnh lúc trước là thật, là một huyết ảnh trong Huyết Ảnh Đại Pháp, bị Sở Hưu nhịn đau cắt đứt liên hệ giữa mình và nó, để huyết ảnh kia mang theo một phần khí huyết của bản thân chạy trốn.
Chính vì trên huyết ảnh kia có khí huyết của Sở Hưu, cho nên khí tức giống hệt Sở Hưu, mãi tới khi lực lượng khí huyết tiêu hao hết mới dừng lại.
Liên tục vận dụng chiêu thức có uy lực hùng hồn như Diệt Tam Liên Thành Tiễn, Phá Hải, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, tiêu hao cũng cực lớn. Thân thể Sở Hưu đã gần tới mức dầu hết đèn tắt.
Cho dù y vận dụng Huyết Thần Ma Công thiêu đốt tinh huyết có thể cưỡng ép sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú cũng vô dụng, vì dùng chiêu này xong y cũng không nắm chắc thắng được Huống Tà Nguyệt.
Cho nên y chỉ đành vận dụng một số thủ đoạn nhỏ để bảo vệ tính mạng mình.
Cắt đứt một huyết ảnh, để nó làm mồi nhử bỏ chạy, bản thân lại dung nhập vào trong kén màu từ Huyết Thần Ma Công để ẩn nấp.
Trước đó Sở Hưu từng thiêu đốt khí huyết, cho nên trong khu vực giao chiến khí huyết của y cực kỳ nồng đậm. Sở Hưu phong tỏa bản thân trong kén máu, Huống Tà Nguyệt tuyệt đối không thể cảm giác được khí tức của y, chỉ có thể cảm giác được luồng khí huyết vẫn còn giữ lại. Cho nên hắn không hề nghi ngờ mà trực tiếp đuổi theo huyết ảnh kia.
Sở Hưu thở dài một hơi, y đã rất ít khi gặp cảnh chật vật như vậy.
Hơn nữa lúc này Sở Hưu rốt cuộc cũng hiểu chỗ tốt của Bất Diệt Ma Đan và vì sao nó lại gọi là Bất Diệt Ma Đan.
Đổi lại là người khác bị tiêu hao và phản phệ như Sở Hưu, e rằng đã sớm gặp Diêm Vương.
Nhưng Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể Sở Hưu lại tỏa ra một luồng lực lượng, giữ lại chút căn nguyên bản mạng cuối cùng của Sở Hưu, không để nó bị hao tổn.
Thậm chí có thể nói cho dù hiện giờ Sở Hưu thật sự dùng tay trần tới liều mạng với Huống Tà Nguyệt, Bất Diệt Ma Đan cũng sẽ bảo vệ chút chân linh cuối cùng của Sở Hưu bất diệt.
Chính nhờ đặc tính luôn giữ lại chút sinh cơ cuối cùng này của Bất Diệt Ma Đan, Sở Hưu mới dám chơi như vậy. Bằng không chỉ riêng thức mở đầu của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú vừa rồi cũng đủ khiến Sở Hưu bị ép khô tới triệt để.
Dùng thời gian một ngày cộng thêm vô số đan dược, đương nhiên không phải Hồi Huyết Đan mà Trấn Võ Đường tự sản xuất mà là đan dược chữa thương đặc chế Sở Hưu lấy được từ chỗ thần y Phong Bất Bình. Lúc này Sở Hưu mới khôi phục được chín thành tiêu hao và thương phế.
Thời gian một ngày khôi phục được như hiện tại đã là cực hạn, đó là còn nhờ Bất Diệt Ma Đan tăng cường hiệu quả, một thành còn lại cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn mà được, có điều cũng không ảnh hưởng tới chiến đấu tiếp đó.
“Thiên Môn, Huống Tà Nguyệt!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, y chưa bao giờ chịu thiệt nặng như vậy!
Mặc dù giờ Sở Hưu hận Huống Tà Nguyệt tới nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn không thể không thừa nhận thực lực Thiên Môn thật sự quá kinh khủng.
Phải biết lúc trước Thiên Môn thiếu chút nữa bị Độc Cô Duy Ngã diệt môn, môn chủ Thiên Môn bị giết chết, cửu đại thần tướng bị giết tám, phế bỏ một!
Thế nhưng dưạ vào một phế nhân như vậy, năm trăm năm sau Thiên Môn đã khôi phục lại đỉnh cao, nội tình này thật sự kinh khủng, đổi lại thành tông môn khác có lẽ mất cả ngàn năm cũng chẳng làm được.
Sau khi hồi phục, Sở Hưu lập tức ra khỏi hang động bế quan.
Trong bí cảnh này không thể để chậm trễ được, ai biết bí cảnh có thể kiên trì được bao lâu?
Sau đại kiếp nạn thượng cổ, bí cảnh không gian đơn độc như vậy đã cực kỳ không ổn định, rất dễ sụp đổ.
Cho nên bí cảnh này có hạn chế về thực lực, cường giả vượt qua một mức nhất định tiến vào sẽ khiến cho bí cảnh sụp đổ.
Thậm chí cho dù không có cường giả nào tiến vào, vạn nhất có người động chạm vào trận pháp bên trong không khéo cũng khiến bí cảnh sụp đổ. Cho nên Sở Hưu càng phải nắm chắc thời gian, tiếp tục thăm dò.
Có điều vừa đi ra Sở Hưu đã cảm giác có người đến.
Y nhìn về phía đối phương, đối phương cũng ngạc nhiên đứng cách Sở Hưu trăm trượng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng một khắc sau người kia lập tức quay người bỏ chạy, khóe miệng Sở Hưu lại nở một nụ cười gằn.
Người mà Sở Hưu gặp chính là Đoàn Thiên Lang!
Vừa rồi Sở Hưu bị đuổi giết thê thảm, tâm trạng không tốt. Ngay lúc này lại gặp phải Đoàn Thiên Lang, chỉ có thể nói là hắn quá xui xeo.
Lúc này Đoàn Thiên Lang cũng cho rằng mình quá xui xẻo.
Từ khi bước vào bí cảnh này đến giờ hắn còn chưa lấy được thứ gì tốt.
Thanh Long Hội chỉ có hai người đến là hắn và Bộ Thiên Nam, sau khi dịch
chuyển ngẫu nhiên hai người đương nhiên cũng tách ra.
Thời gian vừa rồi hắn cũng phát hiện vài di tích, có điều đều bị người khác chiếm mất.
Người tiến vào nơi này mặc dù có cạnh tranh nhưng quan hệ giữa các bên lại cực kỳ rắc rối, sau khi cạnh tranh cũng có thể liên thủ, không hề có trở ngại .
Tỷ như Ngũ Đại Kiếm Phái hay Cửu Đại Thế Gia, đây là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng danh tiếng của Thanh Long Hội trên giang hồ trước nay luôn không tốt, lại có một kẻ điên điên khùng khùng như Bộ Thiên Nam làm đại long thủ, tiếng tăm Thanh Long Hội chẳng khác mấy so với Ma đạo.
Bởi vậy người khác liên thủ với ai cũng được, nhưng sẽ không liên thủ với hắn.
Cho nên hai ngày này Đoàn Thiên Lang thậm chí không kiếm được thứ gì hữu dụng, giờ lại gặp phải kẻ thù Sở Hưu, quả thật là xui xẻo trong xui xẻo.
Tốc độ của Nội Phược Ấn được Sở Hưu phát động tới cực hạn, thân hình hắn hóa thành tàn ảnh lao thẳng về phía Đoàn Thiên Lang.
Không tới nửa khắc đồng hồ sau khoảng cách đôi bên đã từ trăm trượng rút ngắn tới còn mười trượng. Thiên Ma Vũ chém ra, ma khí ngập trời mang theo khí huyết sát kinh người ầm ầm chèm xuống, uy thế hùng hồn vô song.
Đoàn Thiên Lang vội vàng quay người, một trảo đánh ra, không khí trong phạm vi vài chục trượng ngưng tụ bao lấy thế đao của Sở Hưu, muốn bóp nát chiêu đao này.
Nhưng lực lượng của chiêu đao này quá mạnh, phá tan Niết Không Thần Trảo của Đoàn Thiên Lang, ma khí tàn dư lập tức đánh bay Đoàn Thiên Lang!
Ngày trước Đoàn Thiên Lang truy sát Sở Hưu, một đòn Niết Không Thần Trảo của hắn cũng buộc Sở Hưu phải dùng toàn lực ngăn cản. Nhưng giờ một đao tiện tay của Sở Hưu thôi hắn cũng phải vận dung toàn lực ngăn cản, hơn nữa còn không ngăn được.
Người lên kẻ xuống tự có trời định, giờ Sở Hưu và Đoàn Thiên Lang đã hoàn toàn đổi vai, cảm giác báo thù cũng không tệ...
Chương 1053 Ta có lòng tin 1
Chỉ một đao thôi Đoàn Thiên Lang đã cảm thấy nguy cơ sinh tử.
Hắn biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn tới mức này.
Đoàn Thiên Lang cắn răng, trong lúc Sở Hưu còn chưa chém ra đao thứ hai, quanh người hắn đã cháy lên một luồng lực lượng khí huyết hùng hồn, không ngờ lại chủ động thiêu đốt tinh huyết bỏ trốn.
Sở Hưu thấy vậy cười lạnh một tiếng, thiêu đốt tinh huyết trước mắt y, Đoàn Thiên Lang đang tự sát đấy à?
Huyết Thần Ma Công được thi triển, tất cả mọi lực lượng khí huyết xung quanh bất kể Sở Hưu hay người khác đều nằm trong khống chế của y.
Chỉ trong chớp mắt, Đoàn Thiên Lang lập tức cảm thấy thân thể như sôi trào, không ngờ khí huyết bản thân lại không chịu khống chế của mình nữa!
Tiếp đó quanh người Sở Hưu bay ra từng luồng huyết ảnh mang theo khí tức kinh người đánh về phía hắn. Đoàn Thiên Lang chợt cắn răng, thân thể bao phủ trong một luồng hào quang màu xanh biếc, thân hình hắn như du long lượn vòng, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Sở Hưu nhíu mày, thu hồi Huyết Ảnh Đại Pháp.
Lần này y thật sự không ngờ Đoàn Thiên Lang còn thủ đoạn như vậy.
Tốc độ này thậm chí không khác lắm so với lúc Huống Tà Nguyệt đuổi giết y.
Lục Giang Hà cười hắc hắc nói: “Tiểu tử này sợ ngươi quá đây mà.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Nói vậy là sao?”
Lục Giang Hà nói: “Tiểu tử này dùng bí thuật bí truyền Thanh Long Hóa Thân của Thanh Long Hội. Có điều bí sở trường thật sự của bí thuật này là áp sát chém giết, cực kỳ cương mãnh cường đại, nhưng phản phệ cũng không nhỏ, cho nên trước nay chỉ võ giả bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mới có thể tu luyện.
Chiêu vừa rồi chính là Thanh Long Xuất Hải, trong nháy mắt tăng cường tốc độ tới cực hạn, như thanh long rời biển giương móng vuốt, máu nhuộm đỏ thẫm cả biển xanh.
Có điều giờ hắn lại bỏ qua nửa chiêu sau chủ động tấn công, chỉ thi triển thức mở đầu để bỏ trốn, cho nên mới có thể dùng tu vi cảnh giới Chân Đan miễn cưỡng vận dụng được.
Chẳng qua hắn làm vậy cho dù có chạy thoát cũng chẳng chịu nổi luồng lực lượng này, không chết cũng trọng thương.
Một môn bí pháp mà người thường không tu luyện được, nhưng hắn lại tu luyện trước một phần nhỏ chỉ để chạy trốn. Tiểu tử này khéo nằm mơ cũng sợ ngươi giết hắn, cho nên không học cái khác, học thẳng bí pháp bỏ trốn này trước.”
Không thể không nói Lục Giang Hà phân tích quả thật không sai, lúc trước Đoàn Thiên Lang nghĩ như vậy thật.
Hắn nịnh bợ lấy lòng Bộ Thiên Nam một hồi lâu, khó khăn lắm mới khiến Bộ Thiên Nam cao hứng giao bí pháp Thanh Long Hóa Thân cho hắn. Thế nhưng hắn lại không học được, chuyện này khiến Đoàn Thiên Lang hết sức buồn bực.
Có điều do lo lắng Sở Hưu sẽ đến trả thù cho nên hắn cắn răng học trước nửa thức này để bỏ trốn, không ngờ hôm nay lại dùng tới thật.
Sở Hưu nhíu mày, tiếp tục đuổi theo con đường bỏ trốn của Đoàn Thiên Lang.
Môn bí pháp này của Đoàn Thiên Lang chắc chắn không thể duy trì lâu dài, y không tin Đoàn Thiên Lang có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Có điều đuổi liền mười dặm, dấu vết càng lúc càng mờ nhạt, chuyện này khiến Sở Hưu khá kinh ngạc, tên Đoàn Thiên Lang này thật dai sức, còn chịu được tới giờ.
Sở Hưu không định đuổi tiếp, bởi phía trước có một ngọn núi dựng đứng như thanh trường kiếm, bên trên lờ mờ tỏa ra chấn động giao thủ, Sở Hưu rất quen thuộc với một khí tức trong đó.
Có Phương Thất Thiếu, có Lã Phụng Tiên, còn có Trương Thừa Trinh và Tông Huyền.
Bốn người này gặp nhau, trùng hợp như vậy à?
Sở Hưu trực tiếp từ bỏ chuyện truy sát Đoàn Thiên Lang không biết đã chạy tới đâu, trực tiếp leo lên ngọn núi cao kia. Ngọn núi này càng lên cao càng dốc đứng, vách đá như cố ý tạo thành, hình dạng đúng như một thanh trường kiếm.
Đến khi Sở Hưu lên tới đỉnh núi, bốn người đang giao thủ trên đó.
Tông Huyền niết Minh Vương Ấn đang giao chiến kịch liệt với Lã Phụng Tiên.
Thực lực Lã Phụng Tiên tuy không yếu nhưng hắn thăng cấp lên cảnh giới Chân Đan chậm hơn Tông Huyền một chút, hơn nữa tuy có thần lực trời sinh nhưng lại không cường đại bằng lực lượng nội tình của Tông Huyền. Cho nên dù Lã Phụng Tiên cầm thần binh Vô Song trong tay nhưng vẫn bị Tông Huyền áp đảo.
Còn bên Phương Thất Thiếu lại náo nhiệt hơn nhiều, hắn vừa đánh với Trương Thừa Trinh vừa kêu loạn cả lên, không biết năng lực lắm mồm bộc phát hay định dùng ngôn từ công kích quấy rối Trương Thừa Trinh.
“Này này này, Trương Thừa Trinh, ta bảo rồi, ngươi đừng có quá đáng, nơi này do ta tìm thấy trước. Ngươi đường đường Tiểu Thiên Sư lại ra tay cướp đồ của người khác à?”
“Mẹ nó chứ, ngươi còn dùng binh khí? Thắng Tà của ngươi xếp hạng mười trên Danh Kiếm Phổ, Kinh Nghê của ta mới hạng hai mốt. Ngươi cầm nó mà không biết xấu hổ à? Có giỏi thì đặt binh khí xuống, chúng ta giao chiến công bằng!”
“Ta nhổ vào! Cái đồ mặt trơ trán bóng! Ngươi đánh vào đâu đó? Ngươi làm đạo sĩ không được tìm nữ nhân còn ghen tị hạnh phúc nửa dưới của ta à?”
Mặc dù Phương Thất Thiếu vừa đánh vừa kêu loạn, có vẻ khí thế hung hăng nhưng lại bị Trương Thừa Trinh áp chế cực kỳ thê thảm, chênh lệch thực lực của hai người khá rõ ràng.
Lúc này Sở Hưu tới, bốn người giao thủ không hẹn mà cùng ngừng tay nhìn về phía Sở Hưu.
Tông Huyền mặt không biểu cảm, Trương Thừa Trinh nhíu mày, Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên lại lộ vẻ vui mừng.
Phương Thất Thiếu cười to: “Ha ha ha! Sở huynh, ngươi đến đúng lúc lắm, chúng ta cùng vây công tên đạo sĩ mặt trơ trán bóng này đi!”
Quang minh chính đại nói chuyện vây công như vậy, không biết rốt cuộc Phương Thất Thiếu mặt trơ trán bóng hay Trương Thừa Trinh mặt trơ trán bóng nữa!
Sở Hưu không động thủ, chỉ đi tới hỏi: “Tình hình ra sao? Tìm được bảo bối à?”
Phương Thất Thiếu chỉ lên đỉnh núi nói: “Nơi này là chỗ thử kiếm của đại phái kiếm đạo thượng cổ, Thiên Hạ Kiếm Tông. Đương nhiên không phải là thử binh khí mà là kiểm tra bản thân kiếm khách.
Trên đó có một con rối bảo hộ, ngày trước khi Thiên Hạ Kiếm Tông còn tồn tại chỉ cần kiếm khách thông qua kiểm tra của con rối kiếm, vậy sẽ nhận được một món bảo vật trong cơ thể con rối kiếm. Nhận được nó sẽ có tư cách xuống hành tẩu giang hồ, còn bảo vật đó sẽ là thủ đoạn giữ mạng của kiếm khách thông qua khảo nghiệm.
Những thứ này đều được ghi chép lại trong điển tịch của Kiếm Vương Thành ta. Nơi này là một trong rất nhiều chỗ chỗ thí luyện của Thiên Hạ Kiêm Tông, trên đó còn ba con rối kiếm giữ được hoàn hảo, bên trong chắc chắn có bảo vật. Vừa rồi chúng ta không đủ người, nhưng giờ đủ rồi!”
Hai đấu hai bọn họ đánh không lại bọn Trương Thừa Trinh, giờ ba đánh hai, Phương Thất Thiếu chẳng ngại ngùng gì.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai người các ngươi đi giết con rối kiếm, đoạt lấy bảo vật, ta ngăn cản bọn họ.”
Phương Thất Thiếu sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu cũng thay đổi.
Huynh đệ ngươi giờ tâm địa bành trướng tới vậy à? Đây là Trương Thừa Trinh cũng Tông Huyền đấy, không phải hạng tôm tép gì đâu.
Có điều thấy vẻ nghiêm nghị của Sở Hưu, Phương Thất Thiếu không nhiều lời, trực tiếp kéo Lã Phụng Tiên cùng lên giết con rối kiếm.
Sở Hưu không phải người thích nói đùa, đặc biệt là trong trường hợp này, chắc chắn y sẽ không nói đùa.
Chương 1054 Ta có lòng tin 2
Nhưng giờ Sở Hưu đã nói vậy, cũng tức là y có nắm chắc nhất định ngăn cản được hai người kia.
Trương Thừa Trinh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi không nghĩ rằng sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan chỉ có Sở Hưu ngươi tiến bộ, chúng ta đều dậm chân tại chỗ đấy chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, nhưng ta có lòng tin về chính ta!”
Trương Thừa Trinh cười cười nói: “Rất trùng hợp, ta cũng rất có lòng tin về bản thân.”
Dứt lời Trương Thừa Trinh còn chưa xuất thủ, Tông Huyền đã đấm ra một quyền, phật uy hùng hồn chấn động thiên địa!
Đối với người như Tông Huyền, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, ngươi muốn chiến, vậy chiến thôi. Hắn không quan tâm chuyện vây công gì đó.
Hơn nữa gần đây trong Đại Quang Minh Tự hắn tiếp xúc với Hư Độ tương đối nhiều. Lần trước hai bên liên thủ giết chết Viên Thiên Phóng, Hư Độ đã đánh giá về Sở Hưu cực cao, thậm chí khiến Tông Huyền vốn không có lòng háo thắng cũng không nhịn được muốn xem xem giờ rốt cuộc Sở Hưu đã mạnh tới mức nào.
Trương Thừa Trinh nheo mắt, không vội vàng ra tay.
Đầu tiên cứ để Tông Huyền thử xem rốt cuộc thực lực Sở Hưu cao tới mức nào.
Sở Hưu có kiêu ngạo của y, Trương Thừa Trinh cũng có kiêu ngạo của mình!
Ngày trước trong Long Hổ Bảng, Trương Thừa Trinh xưng bá hạng nhất đã hơn mười năm, trong toàn bộ thế hệ trẻ chỉ có Tông Huyền tranh phong được với hắn.
Mặc dù này có thêm Sở Hưu nhưng hắn vẫn áp chế được bao người như vậy, trở thành người đầu tiên bước vào cảnh giới cảnh giới Chân Đan, còn ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan.
Nhưng một thời gian tiếp đó, Thiên Sư Phủ phong tỏa sơn môn, hắn đã rất ít khi xuất thủ. Còn Sở Hưu lại giết chết một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, vang danh thiên hạ.
Cho nên cứ như vậy toàn bộ giang hồ chia thành hai phái. Một phái cho rằng trong thế hệ trẻ kinh khủng nhất đã là Sở Hưu, y đã có thực lực vượt cấp giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng một phái khác lại cho rằng Sở Hưu giết chết được cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là nhờ quỷ kế. Nếu xét theo thực lực chân chinh, Tiểu Thiên Sư tích lũy hùng hồn vẫn hơn một bậc.
Những người này tranh luận qua lại, nhưng người trong cuộc lại chẳng hề để ý.
Bất luận Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh đều không hề để ý tới suy nghĩ của người khác về mình. Trong lòng bọn hắn chỉ có một suy nghĩ giống nhau, đó là xưa nay mình không hề yếu hơn kẻ khác!
Lúc này Sở Hưu và Tông Huyền đã giao thủ.
Hai người đều đi theo con đường mạnh mẽ cuồng bạo, trực tiếp dùng sức đấu sức, hùng hồn cương mãnh.
Ngày trước Tông Huyền từng giao thủ với Sở Hưu, hắn đã yếu hơn Sở Hưu một bậc.
Nhưng sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan, Tông Huyền lập tức trở lại Đại Quang Minh Tự khổ tu. Hơn nữa ba người Hư Từ, Hư Vân thay nhau chỉ điểm cho hắn. Đệ tử Đại Quang Minh Tự bình thường đương nhiên không được hưởng đãi ngộ này.
Đặc biệt là Hư Độ, vị này mặc dù có vẻ không đáng tin cậy nhưng lý giải về mặt võ đạo của hắn lại là khai phá một lối đi riêng, khiến Tông Huyền hưởng lợi không nhỏ.
Lúc này khi Tông Huyền xuất thủ sau lưng có phật quang vô tận ẩn hiện, có Trấn Ngục Minh Vương, có Bất Động Minh Vương, vài chục hư ảnh Minh Vương quay sau lưng hắn, theo chưởng ấn của Tông Huyền đánh xuống Minh Vương phẫn nộ, trừ tà hàng ma!
Chiêu này của Tông Huyền thậm chí đã có phong độ của Hư Độ khi đối mặt với Viên Thiên Phóng, cảnh tượng cũng là ngàn vạn thần phật hợp nhất, điểm khác biệt là Tông Huyền chỉ tu luyện một lực lượng Bất Động Minh Vương mà thôi.
Ánh mắt Sở Hưu đột nhiên tỏa ra huyết mang vô tận, trên Thiên Ma Vũ huyết khí và ma khí bùng lên, một đao chém xuống, vệt sáng máu kéo dài lên Thiên Ma Vũ, một đao này như có máu thịt, có linh hồn.
Sương máu ma vụ bùng lên, nghênh tiếp Minh Vương Ấn của Tông Huyền!
Huyết Thần Ma Công là võ công mà Lục Giang Hà tự hào nhất, tác dụng của nó không chỉ đơn giản là bản cường hóa của Ma Huyết Đại Pháp.
Tác dụng chủ yếu của Ma Huyết Đại Pháp là dẫn động khí huyết của đối phương trong khi chiến đầu cùng hấp thu khí huyết của đối phương tiến hành tu luyện, có thể nói là một công pháp tốc thành.
Nhưng tác dụng của Huyết Thần Ma Công không ở chữ ‘ma’ mà ở chữ ‘thần’, ý chỉ khả năng vận dụng lực lượng khí huyết.
Lực lượng khí huyết là căn cơ của võ giả, là bản nguyên của tất cả thần hình, khi một đao của Sở Hưu chém xuống, lực lượng khí huyết của Sở Hưu trực tiếp kéo dài tới Thiên Ma Vũ. Trong cảm giác của Sở Hưu, Thiên Ma Vũ như hòa thành một cùng Sở Hưu.
Lực lượng khí huyết hùng hồn bùng lên, hư ảnh Minh Vương vỡ tan thành
từng mảnh. Một âm thanh chấn động kịch liệt lan ra, thậm chí khiến Phương Thất Thiếu và Lã Phụng Tiên đang chém giết cùng con rối kiếm cũng phải đưa mắt nhìn sang.
Phương Thất Thiếu lẩm bẩm: “Nhân đao hợp nhất? Không thể nào? Cái loại võ đạo như Sở Hưu cũng có thể đạt tới nhân đao hợp nhất?”
Khi võ giả và binh khí phù hợp tới mức độ nhất định sẽ xuất hiện biến hóa này, uy thế cũng càng cường đại.
Tỷ như kiếm tu Ngũ Đại Kiếm Phái như Kiếm Vương Thành, bọn họ coi kiếm như mạng, theo đuổi cảnh giới nhân kiếm hợp nhất chân chính.
Không chỉ là về mặt lý tưởng mà là nguyên thần thân thể hợp nhất, kiếm còn người còn, kiếm hỏng người chết.
Tỷ như Phong Vân Kiếm Trủng, ngày trước sau khi những cường giả Phong Vân Kiếm Trủng ngã xuống, kiếm linh cũng theo bọn họ tiêu vong, cùng mai táng bầu bạn với bọn họ.
Người khác đạt tới cảnh giới này Phương Thất Thiếu còn tin được, nhưng cái tên Sở Hưu này tu luyện võ đạo vô cùng phức tạp, thế mà cũng đẩy đao đạo của bản thân tới trình độ này? Thật không công bằng!
Lúc này giữa trận chiến, sau khi một đao chiếm ưu thế, quanh người Sở Hưu bùng lên từng đường tơ máu, một làn sương máu bao bọc lấy thân thể y. Mỗi đao chém ra làn sương máu lại đậm thêm một phần, cuối cùng không ngờ lại bao bọc toàn thân Tông Huyền vào trong. Lực lượng huyết sát trong đó không ngừng ăn mòn phật quang của Tông Huyền.
Ánh mắt Tông Huyền lóe lên phật quang, pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật bùng lên sau lưng, tỏa ra từng luồng phật quang trắng bậc muốn phá tan làn sương máu kia, đáng tiếc vẫn vô dụng.
Muốn đối phó với võ giả như Tông Huyền thật ra rất đơn giản nhưng cũng rất khó khăn.
Đơn giản là chỉ cần Ngươi nội tình của ngươi vượt qua đối phương, vậy không cần suy nghĩ bất cứ biến hóa này, trực tiếp dùng cứng đấu cứng là đánh bại được hắn.
Nhưng khó khăn là trong số võ giả cùng cấp ai dám cam đoan lực lượng nội tình của mình so được với Tông Huyền?
Rất không may, Sở Hưu chính là một trong số đó.
Thâý Tông Huyền đã bị ép tới cực hạn, rốt cuộc Trương Thừa Trinh cũng xuất thủ.
Thân thể lấp loáng ánh sét, Ngũ Lôi Chính Pháp được thi triển, thiên lôi đánh xuống trừ tà phá ma, làn sương máu kia chớp mắt đã bị lôi đình đánh tan.
Quanh người Trương Thừa Trinh lấp loáng ánh sét, tiện tay vung lên, các loại lôi pháp Thần Tiêu Thiên Lôi, Tử Tiêu Thần Lôi, âm Cực Dương Lôi được hắn thi triển. Một bên sườn núi lập tức bị lôi đình bao phủ!
Trương Thừa Trinh vừa ra tay, ngay cả Sở Hưu cũng phải rung động.
Thậm chí Phương Thất Thiếu bên trên sắc mặt đã khá khó coi.
Chương 1055 Đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ!
Nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi động thủ với hắn Trương Thừa Trinh không dùng toàn lực, thậm chí không dùng tới bảy phần sức mà hắn đã phải chống cự gian nan như vậy. Chuyện này quá đả kích người ta.
Trong thời gian một năm khi Thiên Sư Phủ phong tỏa sơn môn, Trương Thừa Trinh cực ít khi xuất hiện trong mắt người giang hồ. Đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ toàn lực sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan, uy thế quả thật kinh người.
Sở Hưu phất tay, huyết ảnh vô biên bay ra từ cơ thể y, có kiếm khí ngập trời, có tay niết phật ấn, có thi triển lôi pháp đỏ máu, đồng loạt tấn công Trương Thừa Trinh.
Vô số võ thuật biến ảo đánh tới, chuyện này khiến Trương Thừa Trinh nhíu mày.
Bởi vì một huyết ảnh đang thi triển chính lôi pháp của Thiên Sư Phủ nhà hắn.
Mặc dù lôi pháp kia đều được thi triển từ huyết khí, có điều Trương Thừa Trinh dám khẳng định đây tuyệt đối là phương thức sử dụng lôi pháp của riêng Thiên Sư Phủ.
Tay trái Trương Thừa Trinh lấp lóe âm lôi màu đen, tay phải lại là dương lôi rực rỡ ánh sáng.
Lôi là dương, đình thuộc âm.
Đạo về lôi pháp là võ giả cường đại do lực lượng âm dương chính tông của Doanh gia diễn biến ra!
Tiếp đó âm lôi dương lôi hợp nhất trong tay Trương Thừa Trinh. Chỉ trong chớp mắt giữa không trung bừng bừng sấm sét, mây sét vô biên bao phủ sườn nũi. Một tiếng nổ lớn vang lên, không biết bao nhiêu lôi đình trút xuống, như lôi xà múa lượn, uy thế vô cùng kinh khủng.
Đúng lúc này, Tông Huyền vẫn luôn bị Sở Hưu áp chế lập tức kết thành một phật ấn phức tạp. Một luồng phật quang bé nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chỉ là một điểm hào quang màu vàng nhưng lại diễn hóa thành Vô Lượng Phật Quốc, nhưng trong đó trấn áp toàn bộ phật quốc không phải phật đà mà là một vị Trấn Ngục Minh Vương!
Giới tử tu di, phật pháp vô lượng!
Chỉ trong chớp mắt phật quốc xuyên thủng làn sương máu vô biên, bao phủ lấy người Sở Hưu.
Bất luận Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền trước đây đều từng đứng trên đỉnh cao của thế hệ trẻ trong giang hồ.
Mặc dù thời gian vừa qua thanh thế bọn họ dựng lên không cường đại bằng Sở Hưu, nhưng không nghĩa là bọn họ yếu hơn Sở Hưu.
Hai người đều dốc toàn lực xuất thủ, ngay Phương Thất Thiếu cũng lẩm bẩm: “Mẹ nó! Lần này có vẻ Sở huynh chơi hơi lớn rồi. Lã huynh, chúng ta có nên quay lại cứu người không?”
Lã Phụng Tiên nhìn thoáng qua phía dưới rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, tiềm lực của Sở huynh còn mạnh hơn tưởng tượng của ngươi.”
Thời gian vừa qua Lã Phụng Tiên vẫn luôn ở bên cạnh Sở Hưu. Hắn cũng đã chứng kiến thực lực Sở Hưu rốt cuộc mạnh tới mức nào, ngay cường giả như Viên Thiên Phóng cũng bi Sở Hưu đánh ngã.
Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đúng là rất mạnh, chí ít Lã Phụng Tiên hắn không phải đối thủ, nhưng không nghĩa là Sở Hưu không phải đối thủ của bọn họ.
Những ai đi theo bên cạnh Sở Hưu một thời gian dài chắc chắn sẽ vô thức hình thành một loại ảo giác, đó là bất cứ lúc nào, bất luận gặp phiền phức gì, chỉ cần Sở Hưu đến là đều giải quyết được!
Đây không phải chỉ là tín nhiệm, còn là niềm tin mà chiến tích gần như bất bại của Sở Hưu trong thời gian dài gây dựng trong lòng họ.
Còn lúc này trong trận, áp lực lên người Sở Hưu đã đạt tới cực hạn.
Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh có nói là rồng phượng trong chốn người cũng chẳng quá đáng. Bọn họ đều là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, đều có thực lực thâm sâu khó lường.
Lúc này hai người xuất thủ toàn lực, áp lực thậm chí còn lớn hơn lúc Sở Hưu đối mặt với Phương Kim Ngô.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, Sở Hưu bất kể lực lượng của mình còn chưa khôi phục tới đỉnh cao. Trên Thiên Ma Vũ bùng lên một luồng khí tức huyền ảo, chớp mắt sau cả thiên địa này đều ngưng bặt, ma đao chém ra như coi vùng trời này như một bức tranh, mạnh mẽ xé tan!
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!
Ma đao cực hạn này chém vỡ Vô Lượng Phật Quốc, lại phá tan mây sét đầy trời. Trên sườn núi thậm chí lưu lại một vết đao khổng lồ dài tới mấy trăm trượng, có vẻ vô cùng kinh khủng.
Còn lúc này thật ra trên sườn núi cách chỗ bọn Sở Hưu giao thủ không xa đã có võ giả các phái tụ tập, bọn họ đứng đó quan chiến.
Thấy ba người Sở Hưu giao chiến, đám người này đều hít một hơi lạnh.
Bọn hắn cũng là cảnh giới Chân Đan, nhưng chứng kiến tiểu bối như Sở Hưu thể hiện ra thực lực như vậy, ai nấy đều có cảm giác mấy năm nay mình sống trong bụng chó.
Chuyện khiến bọn họ kinh hãi nhất là Sở Hưu có thể dùng một địch hai, ngăn cản thế công của Trương Thừa Trinh và Tông Huyền. sau chuyện này e rằng vị trí đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ sẽ thật sự đổi chủ.
Còn lúc này cảm thụ của Sở Hưu cũng không được tốt cho lắm.
Đao pháp như Hồng Trần Phiêu Phiểu Trảm, Sở Hưu chém ra một đao đã tiêu hao cực lớn, thêm đao nữa khéo hắn sẽ bị ép khô.
“Này, hai người các ngươi còn chưa thịt được con rối kiếm kia à? Tiếp nữa ta không chịu nổi đâu.” Sở Hưu hô về phía đỉnh núi.
Lã Phụng Tiên nghe vậy lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng bản thân tấn công con rối kiếm. Phương Thất Thiếu nghe vậy lại bĩu môi nói: “Đừng có giục, đây là con rối mà Thiên Hạ Kiếm Tông đặc chế chuyên kiểm tra đệ tử, khác với mấy thứ mà Huyền Vũ Môn làm ra.
Mẹ nó thứ này gian lận! Vật liệu chế tạo con rối này còn có thể hấp thu chân khí. Đổi lại là ngươi lên đây trong thời gian ngắn cũng chẳng giải quyết được.”
Mặc dù nói vậy Phương Thất Thiếu vẫn nắm chắc thời gian tấn công con rối kiếm kia.
Ngay lúc Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền định tiếp tục xuất thủ, một bóng người lại đột nhiên nhảy từ dưới lên, quát lên chói tai: “Sở Hưu! Ta tới đánh với ngươi!”
Bóng người đột nhiên xuất hiện chính là Diệp Thiên Tà. Lúc này tay hắn cầm Huyết Giao Thương, gương mặt mang đầy hưng phấn. Quan trọng nhất là thực lực của hắn, không ngờ đã đạt tới cảnh giới Chân Đan.
Giờ mới qua hơn một ngày, cho dù trước đó tu vi Diệp Thiên Tà đã như nước chảy thành sông nhưng giờ hắn đột phá cảnh giới Chân Đan xong không buồn bế quan ổn định tu vi, chắc chắn Diệp Thiên Tà đã kiếm được lợi lộc gì trong bí cảnh, có thể nói là một trong những người may mắn nhất.
Có điều lúc này thấy Diệp Thiên Tà xuất thủ, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đều cau mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.
Bọn họ biết ý đồ của tên Diệp Thiên Tà này là gì.
Đơn giản là thấy lúc này Sở Hưu đã kiệt sức cho nên định nhân cơ hội chiếm lợi mà thôi.
Bọn họ không quan tâm tới danh tiếng, còn Diệp Thiên Tà từ khi bước vào giang hồ tới giờ, thứ hắn quan tâm nhất chính là danh tiếng.
Giờ Sở Hưu vừa giao chiến với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền một trận, rõ ràng đang kiệt sức, thực lực đã suy yếu rất lớn.
Lúc này Diệp Thiên Tà ra tay với Sở Hưu, một khi hắn chiến thắng, mặc dù người trong giang hồ không ngu ngốc tới mức cho rằng Diệp Thiên Tà mạnh hơn so với Sở Hưu, Trương Thừa Trinh và Tông Huyền nhưng chí ít hắn cũng có thể kiếm lợi từ chỗ ba người, khiến thanh danh mình trên giang hồ được khuếch đại.
Thủ đoạn này không vẻ vang gì, thậm chí là bỉ ổi. Ít nhất theo Trương Thừa Trinh và Tông Huyền là vậy.
Mặc dù bọn họ không dám nói mình quang minh chính đại gì như cũng khinh thường dùng thủ đoạn này kiếm lấy thanh danh. Cho nên ngay khi Diệp Thiên Tà xuất thủ, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng tay.
Sở Hưu đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tên Diệp Thiên Tà này thèm danh tiếng tới phát điên rồi, còn định coi y làm đá kê chân. Hắn vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, tâm địa đã bành trướng quá mức rồi à?
Huyết khí vô biên hội tụ, chỉ trong chớp mắt ma khí đỏ máu bùng lên trùng trùng điệp điệp, như một dòng sông đánh xuống, kèm theo đó là tiếng quỷ đói kêu khóc mơ hồ.
Diệp Thiên Tà vừa rồi còn có vẻ dũng mãnh phi thường cầm thương xông tới, chỉ duy trì được không tới một hơi thở đã trực tiếp bị Sở Hưu xuất đao chém bay ra ngoài!