Đinh Khai Sơn phát triển võ quán Khai Sơn suốt mấy chục năm tại Thông Châu Phủ, cũng coi như kẻ lão luyện trên đất này, đi đâu cũng được hoan nghênh, cho dù tới tam đại gia tộc Thông Châu Phủ cũng vậy.
Vị thủ hạ tâm phúc của tam công tử Lý gia chính là đệ tử của hắn. Đinh Khai Sơn tới Lý gia chỉ cho người thông báo một tiếng, tam công tử Lý gia liền tự thân tới nghênh đón hắn.
Chỉ chốc lát sau một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn lãng, thân mặc cẩm bào đi tới, chắp tay với Đinh Khai Sơn rồi cười nói: “Đinh quán chủ tới nơi này, tại hạ không nghênh đón từ xa, mong ngài thứ lỗi.”
Đinh Khai Sơn vội đáp: “Tam công tử đừng nói vậy chứ. Một ngày ngươi bận trăm công ngàn việc, giờ còn bỏ thời gian ra đón tiếp lão già ta đây, đây quẩ thật là vinh hạnh cho lão hủ.”
Người trẻ tuổi kia chính là tam công tử Lý gia, Lý Chiêu.
Thái độ của Đinh Khai Sơn với Lý Chiêu rất khách khí, đừng nhìn giờ gia chủ Lý gia đã chết, thực ra trong Thông Châu Phủ này không ai dám coi thường Lý gia.
Ngày trước, khi gia củ Lý gia chưa chét, tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ sắp xếp lần lượt là Thẩm gia, Lý gia, Sở gia.
Nào ngờ lão gia chủ Lý gia tuổi mới qua lục tuần, thậm chí còn nhỏ hơn so với Đinh Khai Sơn hắn một chút lại gặp rủi ro khi luyện công, cuối cùng không trị nổi mà bỏ mình.
Khi đó Lý gia không có võ giả Tiên Thiên, ai cũng tưởng Lý gia sẽ suy sụp, nào ngờ ba người con trai của Lý gia lại đồng loạt đứng ra chống đỡ mọi chuyện trong gia tộc, bất luận thực lực hay thủ đoạn đều cực kỳ xuất sắc, được mọi người xưng là Lý gia tam hổ.
Trước mắt trong ba huynh đệ này ngoại trừ Lý Chiêu còn ở Cảnh giới Thối Thể, lão đại cùng lão nhị của Lý gia đều đã là Cảnh giới Ngưng Huyết, nếu tương lai bọn họ đều bước chân vào Tiên Thiên, vậy tại Thông Châu Phủ này Lý gia có thể khiêu chiến cả Thẩm gia.
Trong phòng tiếp khách, Lý Chiêu cho người rót cho Đinh Khai Sơn một chén trà rồi hỏi: “Lần này Đinh quán chủ tới có việc gì vậy?”
Đinh Khai Sơn cười nói: “Tam công tử có biết lão nhị của Sở gia, Sở Hưu không?”
Ánh mắt Lý Chiêu lộ vẻ âm trầm nói: “Đương nhiên là biết, nói trắng ra ta còn chút khúc mắc nhỏ với tên Sở Hưu này đấy!”
Lúc trước Sở Hưu giết người của Lý gia tại Nguyên Bảo Trấn, khiến Lý gia hắn mất mặt, quan trọng nhất là Lý Kinh cũng do hắn đề bạt, việc này tương đương với làm hắn mất mặt.
Lý Chiêu vốn cũng có ý trả thù, có điều đại ca và nhị ca hắn sau khi biết chuyện này lại cảnh cáo hắn, bảo hắn không được vọng động.
Trước mắt Lý gia bọn họ không có võ giả Tiên Thiên, làm việc phải kín
kẽ, có thể không gây chuyện thì tận lực không gây chuyện.
Lý Chiêu mặc dù tuổi trẻ nóng tính nhưng không phải người không phân biệt tốt xấu, cho nên hắn cũng ráng nhịn chuyện lần này. Có điều sau đó hắn cũng dạy cho Lý Kinh kia một bài học, vứt tên Lý Kinh đó sang một bên.
Hắn không tức vì Lý Kinh gây chuyện, mà tức vì sau khi gã gây chuyện không ước đoán được thực lực và tính cách đối phương, rõ là rác rưởi.
Nghe nói Lý Chiêu còn có khúc mắc với Sở Hưu, Đinh Khai Sơn kinh ngạc một hồi, có điều hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ thuật lại tranh chấp giữa Sở Hưu và cháu ngoại hắn rồi nói thẳng ra.” Tam công tử, giờ chỗ khoáng thạch đó đang ngay trong tay ta, nếu ngươi muốn giờ lấy bạc ra đi.
Ngươi cũng không cần sợ đắc tội với Sở gia, chuyện này là chúng ta nhắm vào tiểu tử Sở Hưu kia, bên phía Sở gia tự có con gái ta xử lý, không liên lụy tới Lý gia ngươi đâu. Giờ chỉ xem tam công tử ngươi có dám nhận không thôi.”
Ánh mắt Lý Chiêu lóe sáng, hắn cũng có nghe nói chuyện nội đấu đời này của Sở gia, nhưng trong Lý gia, huynh đệ bọn họ vẫn luôn hòa thuận cho nên hắn cũng chỉ coi là trò cười mà thôi.
Thật không ngờ nội bộ Sở gia đã lục đục tới nước này, đây quả thật là đẩy đối phương vào trong hố, thậm chí không tiếc làm lợi cho người ngoài.
Là người được lợi, Lý Chiêu đã cực kỳ thèm khát đống khoáng thạch của Sở gia.
Trình độ rèn đúc binh khí của Sở gia thật quá rác rưởi, luyện chế binh khí nhất chuyển nhị chuyển cũng dễ thất bại, quả thật lãng phí chỗ vật liệu tốt đó. Còn đổi lại thành Lý gia bọn họ, xác suất thành công gần như trăm phần trăm, thậm chí có luyện chế binh khí tam chuyển cũng được.
Cho nên Lý Chiêu không nói hai lời, trực tiếp nhận lời: “Đinh quán chủ, ta nhận chỗ khoáng thạch đó. Năm vạn bảy ngàn cân, ta ra giá bảy vạn lượng bạc. nhiều hơn so với giá thị trường một vạn ba ngàn lượng.
Trong đó một vạn lượng là giá thêm vào, ba ngàn lượng còn lại coi như tại hạ mời Đinh quán chủ uống rượu.”
Đinh Khai Sơn cười ha hả nói: “Ha ha! Được! Tam công tử thật sảng khoái! Cứ phái người võ quán của ta lấy khoáng thạch là được!”
Nhìn Lý Chiêu, Đinh Khai Sơn không khỏi cảm thán, người của Lý gia quả thật quyết đoán, khá hơn con gái hắn nhiều.
Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nha đầu kia chỉ nghĩ tới Sở gia lỗ hay không, chẳng buồn hỏi người cha là hắn có thiếu bạc hay không.
Từ xưa tới nay nghèo văn giàu võ. Võ quán Khai Sơn của Đinh Khai Sơn thanh danh vang dội tại Thông Châu Phủ, thu mỗi đồ đệ học phí mỗi tháng ít nhất cũng phải hai lượng, nhiều thì lên tới mười lượng.
Mà võ quán Khai Sơn của hắn có chừng trăm học sinh, bình quân mỗi tháng hắn cũng thu được gần ngàn lượng bạc.
Nhưng Đinh Khai Sơn dẫu sao cũng là võ giả, mặc dù biết mình không còn hy vọng gì bước vào Tiên Thiên, nhưng dẫu sao cũng phải mua chút dược liệu tu dưỡng khí huyết, kéo dài tuổi thọ. Hắn cũng không muốn chết sớm.
Đây là khoản chi tiêu tương đối lớn, bất luận lúc nào Đinh Khai Sơn cũng đều thiếu tiền.
Cho nên bảy vạn lượng bạc này, Đinh Khai Sơn chỉ định đưa năm vạn năm ngàn lượng cho Sở gia, dù sao bên phía Sở gia chỉ ghi chép có năm vạn hai ngàn cân khoáng thạch, thêm ba ngàn lượng so với giá thị trường đã đủ cho bàn giao lại cho Sở gia rồi.
Đến lúc Lý Chiêu trở lại trong đại sảnh, lão đại Lý gia Lý Thừa cùng lão nhị Lý Vân đều đang ở trong đó, thấy Lý Chiêu trở về, Lý Thừa bèn hỏi: “Tam đệ, Đinh Khai Sơn tới tìm đệ làm gì vậy? Hắn là một lão hồ ly, không thấy thỏ không thả chim ưng, qua lại với hắn cũng ta cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.”
Lý Chiêu cười hai tiếng nói: “Đại ca, lần này huynh sai rồi, lão già họ Đinh kia đem lợi lộc tới cho chúng ta đấy.”
Nói xong Lý Chiêu thuật lại mọi việc cho đại ca và nhị ca của mình.
sau khi nghe xong, Lý Thừa cùng Lý Vân đều cau mày, cuối cùng Lý Thừa trầm giọng nói: “Tam đệ, chuyện này đệ làm việc hơi lỗ mãng rồi. Giờ chúng ta không nên có xung đột gì với bên Sở gia kia.
Lúc trước phụ thân bất ngờ bỏ mình, Lý gia ta có thể kiên trì được ngoại trừ bản thân ba huynh đệ chúng ta dốc sức quản lý, cũng nhờ Thẩm gia cùng Sở gia không động thủ với chúng ta.
Vị gia chủ Thẩm gia Thẩm Mặc vừa tiếp nhận chức vị gia chủ đã chém liền vài vị trưởng lão giữ gìn sự vụ Thẩm gia, căn bản không có công sức tới quản chuyện bên ngoài.
Còn lão già Sở Tông Quang kia không biết vì sao suốt ngày bế quên, chẳng hiểu đang giở trò quỷ gì, nhưng cũng coi như không thấy Lý gia ta.
Chính nhờ vậy Lý gia chúng ta mới kiên trì được tới hiện tại. Vạn nhất chuyện này chọc phải Sở Tông Quang, vậy sẽ rất khó xử lý.”
Lý Chiêu lại chẳng quan tâm lắc đầu nói: “Đại ca yên tâm đi, lão già họ Đinh kia đã nói hắn làm việc này chỉ là để cháu ngoại mình đoạt được vị trí gia chủ mà thôi. Bên phía Sở gia tự có người gánh vác, không chọc tới Sở Tông Quang đâu.”
Lý Thừa suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy nói vậy nhưng huynh vẫn thấy không yên lòng. Ngày mai đệ tự đi một chuyến, sau khi tới lấy chỗ khoáng thạch đó thì dẫn đội buôn đưa tới Thanh Nguyên Trấn. Phân phó cho quản sự nơi đó trực tiếp chế tạo chỗ khoáng thạch đó thành binh khí đi.”
Lý gia am hiểu chế tạo binh khí, hơn nữa không chỉ có cửa hàng tại
Thông Châu Phủ, ở Thanh Nguyên Trấn gần Yến Quốc cũng có.
Dù sao nếu qua lại Thương Mang Sơn mà còn mang theo đại lượng binh khí quý giá, bị lũ giặc tại đó cướp một lần tổn thất sẽ rất lớn, cho nên binh khí bán ở bên Yến Quốc thường là vận chuyển vật liệu từ Ngụy Quận này sang rồi trực tiếp chế tạo tại Thanh Nguyên Trấn, thuận tiện nhanh chóng hơn hẳn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Chiêu dẫn người tới võ quán Khai Sơn lấy chỗ khoáng thạch kia.
Lúc này Lưu Hữu Thành của đội buôn Sở gia cũng khóc lóc tới tìm Sở Hưu.
Lúc này Sở Hưu đang tu luyện, bị Lưu Hữu Thành cắt đứt như vậy, y cau có nói: “Rốt cuộc xảy ra việc gì? Chuyện đội buôn ta đã giao cho các ngươi, kết quả giờ xảy ra chuyện các ngươi lại tới tìm ta. Ta dùng các ngươi còn có ích lợi gì?”
Lưu Hữu Thành mặt như đưa đám nói: “Nhị công tử, chuyện lần này chúng tôi không giải quyết nổi.
Ngài cũng biết chuyện chúng tôi bàn việc làm ăn với thương nhân lớn của Yến Quốc mà. Nhưng kết quả bên gia tộc lại bán chỗ khoáng thạch sản xuất được trong tháng này cho người khác.
Nếu vụ làm ăn này hỏng việc, bồi thường tiền cho họ chỉ là việc nhỏ, sau lưng đối phương là một thế gia không nhỏ của Yến Quốc, chúng ta bội ước như vậy sẽ mất hết thanh danh, còn muốn giao dịch trong Thanh Nguyên Trấn đã khó lại càng thêm khó.”
Sở Hưu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, đám người Sở gia kia vẫn chưa chịu thôi ư? Lần này lại tới ai?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát cơ.
Nếu đám người này không phá đám Sở Hưu, để y thuận lợi nắm được vị trí người thừa kế gia chủ, nhận được tài nguyên của Sở gia, bước lên cảnh giới Tiên Thiên. Lúc đó y sẽ rời khỏi Thông Châu Phủ, vị trí gia chủ để lại ai thích ngồi thì ngồi.
Nhưng kết quả là đám người này hết kẻ này tới kẻ khác nhảy ra gây sự, càng lúc lại càng quá đáng, giờ thậm chí không tiếc hao tổn lợi ích của Sở gia cũng muốn hại y, đúng là tự tìm đường chết!
“Ai làm?”
Cảm nhận được sát khí trong mắt Sở Hưu, Lưu Hữu Thành run lên lẩy bẩy, vội vàng nói: “Là nhị phu nhân, nhị phu nhân bán chỗ khoáng thạch đó cho phụ thân của phu nhân, Quán chủ võ quán Khai Sơn, Liệt Kim Thủ Đinh Khai Sơn.
Có điều tiểu nhân nghe nói Đinh Khai Sơn chuyển tay bán chỗ khoáng thạch đó cho Lý gia. Sáng sớm hôm nay tam công tử Lý gia đã dẫn người tới võ quán Khai Sơn lấy hàng rồi.”
“Lý gia?”
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ khó hiểu.
Y cũng từng nghe nói tới ân oán giữa người của Lý gia và Sở gia. Trong
Thông Châu Phủ địa vị của Thẩm gia là siêu nhiên, nhưng Lý gia và Sở gia lại là hai thế lực đối địch, kết quả nhị phu nhân lại đem chỗ khoáng thạch bán cho Lý gia, bà ta không sợ chọc giận Sở Tông Quang à?
Cho dù thế nào, chuyện này không thể bỏ qua được, Sở Hưu trực tiếp cầm Nhạn Linh Đao bên cạnh mình, gọi đám Mã Khoát, cùng tới võ quán Khai Sơn.
Xung đột
Chương 27 Xung đột
Trước cửa võ quán Khai Sơn, Lý Chiêu tùy ý chỉ huy hạ nhân vận chuyển chỗ khoáng thạch kia.
Bọn đại ca lo lắng quá mức rồi, tên Sở Hưu kia chắc còn đang vò đầu bứt tai không nghĩ cách đối phó với người nhà, làm gì còn thời gian tới gây sự với mình?
Lý Chiêu đang nghĩ như vậy lại thấy trong một con phố khác, một thanh niên tay cầm Nhạn Linh Đao, người mặc cẩm bào dẫn theo một đám võ giả khí thế hùng hổ đi tới.
Lý Chiêu cau mày, lập tức nhận ra người trước mắt chính là Sở Hưu, hắn từng gặp mặt vài lần.
Có điều Sở Hưu lúc này so với Sở Hưu trong ấn tượng của hắn quả thật như hai người hoàn toàn khác biệt, khí thế cũng hoàn toàn bất đồng.
Sở Hưu gẩy gẩy đống xe khoáng thạch thản nhiên nói: “Cầm đồ của ta rồi định cứ thế mà đi à? Lý tam công tử, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi đấy!”
Lý Chiêu cười hai tiếng nói: “Sở Hưu, ta thấy ngươi cuồng vọng quá mức rồi đó! Đồ của ngươi ở đâu? Chỗ khoáng thạch này đều do ta mua được từ chỗ Đinh quán chủ, thành đồ của ngươi từ lúc nào?”
Sở Hưu híp mắt lạnh giọng đáp: “Lý Chiêu, nếu hôm nay ngươi dám mua đống khoáng thạch này vậy chắc cũng biết chuyện nội bộ Sở gia. Có một số việc không phải thứ như ngươi có thể xen vào. Ta không có thù gì với ngươi, ngươi thật sự định kết thù với ta vì chỗ khoáng thạch này?”
Nghe xong lời này, thần sắc Lý Chiêu lập tức âm trầm xuống: “Không có thù gì? Sở Hưu, trí nhớ của ngươi quá kém rồi đó.
Lúc đầu ở Nguyên Bảo Trấn, ngươi giết thủ hạ của ta cũng chẳng khác nào đánh lên mặt ta, ngươi quên nhanh vậy ư?”
Nói thật, Sở Hưu đã quên khuấy mất chuyện này.
Khi đó y chỉ vừa xuyên việt, ký ức hai kiếp dung hợp, lại có kẻ mù mắt chọc tới cửa, đương nhiên Sở Hưu sẽ ra tay hơi nặng một chút.
Có điều đám người đó đều chỉ là hạ nhân, có giết cũng giết. Với thực lực Sở gia, Lý gia cũng chẳng dám vì một hạ nhân mà tới gây phiền toái với y. Chỉ có điều Sở Hưu thật không ngờ đám đó lại là người của Lý Chiêu.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Một đám hạ nhân chẳng biết quy củ mà thôi, ngươi quản giáo không được thì để ta dạy bảo giúp ngươi. Ta hỏi một
câu cuối cùng, chỗ khoáng thạch này ngươi thật sự không định nhường lại cho ta?”
Lý Chiêu cười lạnh một tiếng nói: “Lý gia ta dùng tiền mua khoáng thạch, sao lại phải giao cho ngươi?”
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nguy hiểm, y không nói thêm lời nào, chỉ cười khẽ hai tiếng.
Nhưng tiếng cười vừa thốt lên, Sở Hưu trực tiếp rút đao khỏi vỏ chém về phía Lý Chiêu.
Lưỡi đao xé gió, ẩn hàm sát cơ nồng nặc, Lý Chiêu vốn không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay như vậy.
Có điều mặc dù hắn là công tử thế gia nhưng sau khi lão gia chủ Lý gia chết, hắn cũng từng dẫn người của Lý gia đi buôn, từng giao thủ với một số giặc cướp, kinh nghiệm thực chiến cũng không kém.
Ngay khi Sở Hưu xuất đao chém tới, Lý Chiêu trực tiếp cầm trường kiếm bên hông chặn lại, kiếm chưa rời vỏ nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Lý Chiêu cảm thấy một luồng lực lượng cực lớn đánh tới. Vỏ thanh trường kiếm bằng gỗ lim lộng lẫy ầm ầm vỡ vụn, ngay cả tay phải cầm kiếm của hắn cũng tê rần, thân hình không khỏi lui lại.
“Sao lực lượng của hắn lại mạnh như vậy?”
Lý Chiêu cũng thầm kinh hãi, cùng là Cảnh giới Thối Thể, công pháp Sở gia vốn không chú trọng lực lượng, nhưng một đao vừa rồi của Sở Hưu thậm chí khiến hắn có cảm giác không tiếp nổi.
Có điều vậy vẫn chưa xong, Nhạn Linh Đao trong tay Sở Hưu như một con rắn hung ác tỏa ra sát cơ lạnh lẽo, thế đao âm độc tà dị, thường xuyên chém ra từ những vị trí không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần Lý Chiêu bất cẩn một chút thôi không khéo sẽ bị thanh đao kia chọc thủng một lỗ.
Huyết Đao Kinh vốn là võ công âm độc của tà phái, tính chất âm tà ngoan độc được Sở Hưu phát huy tới cực hạn.
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên leng keng, hơn mười chiêu qua đi, Lý Chiêu cũng bị Sở Hưu ép cho không ngừng lui lại phía sau.
Kiếm pháp gia truyền của Lý gia là Tế Vũ Kiếm, kiếm pháp linh hoạt, thế đao liên miên bất tuyệt như mưa phùn, uy năng cũng không tệ.
Nhưng vấn đề là giờ hắn đang bị Sở Hưu ép tới mức chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, còn thi triển kiếm pháp gì được?
Đúng lúc này, một sơ hở trên người Lý Chiêu bị Sở Hưu phát hiện, cước bộ hắn đã bắt đầu phù phiếm, Nhạn Linh Đao trong tay Sở Hưu hóa thành một luồng sáng đỏ dữ tợn, một đao chém bay thanh trường kiếm trong tay Lý Chiêu, mắt thấy đao phong sắp chém thẳng tới cổ Lý Chiêu, lúc này trong võ quán Khai Sơn lại đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai: “To gan!”
Thân hình Đinh Khai Sơn đã xuất hiện ngoài cổng võ giả, tung người lao tới trước Lý Chiêu, đưa tay phải ra, trực tiếp nắm lấy Nhạn Linh Đao của Sở Hưu!
Đôi tay vốn trắng trẻo tinh tế lúc này thô to đen kịt, mu bàn tay nổi gân xanh cực kỳ kinh khủng.
Thế đao của Sở Hưu chém lên tay Đinh Khai Sơn không ngờ chỉ vang lên tiếng leng keng của sắt thép chạm nhau, thậm chí không làm đứt da đối phương.
Đây chính là Liệt Kim Thủ, tuyệt kỹ thành danh của Đinh Khai Sơn, danh hiệu đó không phải khoa trương, đôi tay hắn thật sự có thể đánh vỡ sắt thép nghiền nát đá cứng.
Nhìn Sở Hưu, Đinh Khai Sơn hừ lạnh một tiếng: “Dám động thủ đả thương người trước cửa võ quán Khai Sơn của ta, ngươi có còn để ta vào mắt không?”
Sở Hưu thu đao lui lại phía sau, ánh mắt lộ ra sắc lạnh.
Vừa rồi đao của y bị Đinh Khai Sơn nắm chặt, sức mạnh của hắn lớn tới mức y không thể tiến thêm chút nào.
Đinh Khai Sơn này bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết đã lâu như vậy, sợ rằng đã sớm lên tới đỉnh phong, Huyết Đao Kinh của Sở Hưu có tàn nhẫn hơn nữa, Tụ Lý Thanh Long có bất ngờ thế nào, giờ cũng khó lòng chém được hắn.
“Đinh quán chủ, ngài cũng thật nhọc lòng vì đứa cháu ngoại nhỉ.”
Sở Hưu lạnh giọng nói: “Có điều chuyện của Sở gia chỉ là của Sở gia, một người ngoài như ngươi nhúng tay vào sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp dẫn người bỏ đi, cực kỳ gọn ghẽ linh hoạt.
Đã không giết được người, không lấy được đồ, vậy cũng chẳng cần nhiều lời. Có điều chuyện hôm nay chắc chắn chưa ngừng lại ở đây!
Lý Chiêu phía sau vẫn còn kinh hãi, hắn nhìn Đinh Khai Sơn hỏi: “Đinh quán chủ, tên Sở Hưu này thi triển đao pháp gì, sao lại tà môn quỷ dị
như vậy? Vừa rồi nếu không nhờ Đinh quán chủ xuất thủ, ta cũng gặp nguy rồi.”
Đinh Khai Sơn sắc mặt âm trầm nói: “Không biết, có điều chắc chắn không phải võ công của Sở gia, hơn nữa xem con đường âm tà quỷ dị như vậy cũng chắc chắn không phải võ công chính phái.”
Đinh Khai Sơn cũng coi như kẻ giang hồ lão luyện, cũng từng chứng kiên không ít thứ.
Tính cách một người có liên quan nhất định tới võ công của hắn, mặc dù không phải tuyệt đối nhưng lời này cũng có đôi chút đạo lý.
Sở Hưu này có thể luyện loại đao pháp âm tà quỷ dị như vậy tới mức lô hỏa thuần thanh, rõ ràng bản thân y cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Giờ Sở Sinh muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế với Sở Hưu còn khó hơn tranh đoạt với lão đại Sở gia Sở Khai.
Còn lúc này, bên phía Sở Hưu, Mã Khoát vác trọng kiếm lẩm bẩm: “Sở công tử, sao ngươi không đánh cùng lão già kia? Lão già ấy mặc dù là Cảnh giới Ngưng Huyết, nhưng cũng đã sáu bảy mươi tuổi rồi mà?
Tuổi tác lớn vậy còn không bước vào Tiên Thiên, khí huyết chắc đã sớm suy bại, không khéo ngươi có thể chém được hắn đấy.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đừng coi thường Đinh Khai Sơn, hắn quản lý võ quán Khai Sơn đã vài chục năm, tài nguyên trong tay không ít, lại thêm gần đây không liều mạng quyết đấu cùng ai, cho nên bảo dưỡng khí huyết không tệ, vẫn giữ được cảnh giới Ngưng Huyết đỉnh phong, không bị suy giảm bao nhiêu.
Hơn nữa võ quán Khai Sơn kia có chừng trăm người, nếu thật sự đánh nhau, chỉ mười mấy người chúng ta là không đủ.”
Con đường võ đạo phát triển tới cực hạn có thể lấy một địch vạn, thậm chí địch cả mười vạn. Những cường giả chí cường trên giang hồ có thể đối địch cả quân đoàn, nhưng đối với võ giả cấp bậc như Sở Hưu, cảnh giới đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết.
Lúc này ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh nói: “Có điều lần này không giết được hắn, không phải lần sau không thể!
Lão già Đinh Khai Sơn đã không định an tâm dưỡng lão, nhất quyết phải xen vào việc này, vậy ta cho hắn đi dưỡng lão trước thời hạn luôn.”
Sở Hưu quay đầu lại nói với Mã Khoát: “Ngươi dẫn người về trước đi.”
Mã Khoát nghi ngờ nói: “Sở công tử, ngươi định làm gì vậy?”
“Đương nhiên là về Sở gia rồi, hai mẹ con Sở gia chân ngoài dài hơn chân trong, lại dám bán tài nguyên của Sở gia ta cho người ngoài. Ta không tin chuyện đến nước này rồi ông già nhà ta còn bỏ mặc được!”
Sở Hưu tin rằng Sở Tông Quang cho dù không muốn quản lý nhưng cũng không thể chịu nổi chuyện như vậy.
Hơn nữa Sở gia không phải Sở gia của mình Sở Tông Quang, hai mẹ con Sở Sinh làm ra việc như vậy, những người khác của Sở gia cũng sẽ không cho phép.
Cho nên Sở Hưu lập tức trở về Sở gia, nhờ Trần quản gia báo cho Sở Tông Quang, đồng thời kinh động cả những trưởng lão Sở gia cùng các quản sự khác.
Trong phòng nghị sự của Sở gia, Sở Hưu đứng ngay chính giữa thuật lại mọi chuyện, sắc mặt bi phẫn nói: “Phụ thân đại nhân, chư vị trưởng lão, ngày trước Sở gia ta vừa tới Thông Châu Phủ, phải trải bao gian khổ mới chống chọi lại chèn ép của Lý gia, đặt chân tại Thông Châu Phủ.
Kết quả giờ có người chân ngoài dài hơn chân trong, bán đồ của Sở gia cho Lý gia, thật chẳng khác nào đào nền móng Sở gia ta!”
Đám trưởng lão Sở gia liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Sở Hưu diễn kịch rất nhập tâm, bộ dáng như có thâm thù đại hận cùng Lý gia, nhưng đám lõi đời bọn họ sẽ không tin.
Lúc Sở gia đang gây dựng, Sở Hưu ngươi còn chưa ra đời, còn giả bộ bi phẫn nỗi gì?
Có điều nếu đúng như lời Sở Hưu nói, mẹ con Sở Sinh bán chỗ khoáng thạch tinh luyện của Sở gia cho Lý gia, như vậy đây là chuyện rất lớn. Bọn họ sẽ không chấp nhận bất cứ chuyện gì làm tổn hại lợi ích của Sở gia.
Đại phu nhân Sở gia cùng Sở Khai đều lộ vẻ vui mừng.
Dù sao hai mẹ con bọn họ cũng vui lòng chứng kiến Sở Hưu cùng Sở Sinh cùng chết với nhau, hai kẻ đó lưỡng bại câu thương càng tốt.
Kế hoạch
Chương 28 Kế hoạch
Trong phòng nghị sự Sở gia, bầu không khí trầm trọng áp lực, Sở Tông Quang nhíu mày, hắn ghét nhất là chuyện như vậy. Hắn biết tâm tư của Sở Hưu, nhưng nếu mẹ con Sở Sinh thật sự làm ra việc như vậy, hắn cũng tuyệt đối không thể tha thứ.
Sở Tông Quang nhìn sang phía mẹ con Sở Sinh nói: “Các ngươi làm vậy thật ư?”
Nhị phu nhân đứng dậy giả bộ ủy khuất nói: “Đương nhiên là không rồi, người khác không tin thiếp, chẳng lẽ lão gia ngài cũng không tin thiếp ư? Sao thiếp lại làm chuyện tổn hại lợi ích Sở gia như vậy được? Chỗ khoáng thạch đó đúng là thiếp bán, nhưng thiếp bán cho phụ thân thiếp mà.”
Sở Tông Quang cau mày nói: “Vậy rốt cuộc vì sao đống khoáng thạch đó lại chạy tới chỗ Lý gia?”
Nhị phu nhân đáp: “Võ quán Khai Sơn của phụ thân thiếp cần một lượng binh khí, toàn bộ Thông Châu Phủ chỉ có binh khí Lý gia tốt nhất, nhưng những binh khí tam chuyển trở lên của Lý gia đều trực tiếp chế tạo bên Thanh Nguyên Trấn của Yến Quốc, đó mới là trân phẩm. Lại có liên quan tới cả thiếp nữa nên cho dù Lý gia có một số binh khí trân tàng, họ cũng sẽ không bán cho phụ thân thiếp.
Cho nên phụ thân thiếp chỉ có thể nghĩ cách khác, bán chỗ khoáng thạch đó cho Lý gia, như vậy mới khiến Lý gia đồng ý giúp ông ấy rèn binh khí.
Có điều thiếp là người của Sở gia, cho dù Đinh Khai Sơn là phụ thân thiếp, thiếp cũng không làm tổn hại lợi ích của Sở gia.”
Nói xong, nhị phu nhân trực tiếp lấy ngân phiếu ra, giao năm vạn năm ngàn lượng bạc tới tay Sở Tông Quang rồi lại ra vẻ ủy khuất nói: “Năm vạn hai ngàn cân khoáng thạch, bán theo giá cao nhất trên thị trường cũng chỉ được năm vạn ba ngàn lượng, nhưng nơi này lại thêm vào ba ngàn lượng, còn nhiều hơn giá cao nhất bên ngoài rồi.
Khoáng thạch Sở gia ta mặc dù đem tới Yến Quốc sẽ bán được nhiều hơn, nhưng lượng khoáng thạch này đủ để đội buôn đi một lượt, thiếp bán cho phụ thân thiếp, thương đội bớt được thời gian, như vậy chẳng tốt sao?
Huống hồ lão gia cũng đừng quên, lúc trước khi Sở gia vừa tới Thông Châu Phủ, phụ thân thiếp cũng giúp-đỡ Sở gia không ít. Không có công lao thì cũng có tốn công tốn sức chứ?”
Nhìn nhị phu nhân bày trò nơi đó, Sở Hưu lập tức cau mày.
Xem ra nhị phu nhân không phải không có chuẩn bị, bà ta đã nghĩ rất cẩn thận.
Chỉ có điều bà ta có kiếm cớ thế nào cũng không thay đổi được sự thật chỗ khoáng thạch kia đã rơi vào tay đám người Lý gia, Sở Tông Quang chẳng lẽ lại coi như không thấy?
Nhưng kết quả lại là đám trưởng lão Sở gia khi chứng kiến chỗ ngân phiếu lại im lặng không lên tiếng, dẫu sao lần này Sở gia cũng không thua thiệt gì.
Còn Sở Tông Quang bên kia lại chỉ nhíu mày, nhị phu nhân lôi Đinh Khai Sơn ra thật sự khiến hắn khó xử.
Dù sao lúc trước Sở gia đặt chân được tại Thông Châu Phủ cũng dựa khá nhiều vào Đinh Khai Sơn.
Mặc dù về sau Sở gia cũng bồi dưỡng lại Đinh Khai Sơn rất nhiều, nhưng Sở Tông Quang không thể đánh mất thể diện đi trách mắng vị nhạc phụ của mình được.
Cho nên hắn chỉ hừ lạnh hai tiếng rồi nói: “Được rồi, chuyện này ngừng ở đây. Sở Hưu, ngươi cũng đừng nhìn chăm chăm vào chuyện này nữa.”
Sở Tông Quang nói với Sở Hưu xong lại chuyển ánh mắt sang phía nhị phu nhân, thản nhiên nói: “Cả ngươi cũng thế, đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ gì.
Lý gia cùng Sở gia chúng ta dẫu sao cũng không phải người cùng đường, chuyện này coi như thôi, nếu sau này các ngươi lại có liên hệ gì với Lý gia, ta sẽ không dễ dàng tha thứ đâu!”
Sau khi nói xong, Sở Tông Quang lại giải tán đám người, bản thân cũng trực tiếp rời đi.
Hai mẹ con Sở Sinh thản nhiên rời khỏi, khi qua trước mặt Sở Hưu còn mỉm cười đắc ý với y, nhưng sắc mặt Sở Hưu vẫn lạnh băng không đổi.
Quyết định của Sở Tông Quang hôm nay khiến Sở Hưu thật muốn chửi thề.
Tư thông với địch mà cũng có thể bỏ qua, cứ như Sở gia này thật sự chẳng phải của Sở Tông Quang.
Sau khi rời khỏi đại trạch Sở gia, Sở Hưu trở về. Mã Khoát thấy Sở Hưu về bèn cười ha hả: “Sở công tử, cha ngươi phạt nặng hai mẹ con kia chưa?”
Sở Hưu lắc đầu khiến Mã Khoát sửng sốt, không dám tin nói: “Chuyện
thế này mà cha ngươi cũng mặc kệ, rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?”
Ngay cả người thô kệch như Mã Khoát còn biết chuyện hai mẹ con Sở Sinh làm là tối kỵ.
Có thể nội đấu, đừng nói loại gia tộc nhỏ như Sở gia, những đại gia tộc đỉnh phong trên giang hồ còn nội đấu ác liệt hơn, người thừa kế mỗi đời trừ phi có năng lực vượt xa tất cả những kẻ khác, còn không đều là đời đời thấy máu.
Nhưng vấn đề là nội đấu có một điều kiện tiên quyết, đó là không được phép làm tổn hại lợi ích nhà mình.
Cách làm của hai mẹ con Sở Sinh mặc dù dùng lời ngụy biện cùng ngân phiếu chứng minh mình không làm tổn hại lợi ích Sở gia, nhưng lại tổn hại lợi ích Sở Hưu.
Lợi dụng người ngoài để lừa người mình, Sở Hưu chẳng lẽ không phải người của Sở gia?
Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: “Giờ ta cũng không hiểu nổi rốt cuộc vị phụ thân đại nhân kia nghĩ thế nào nữa. Có điều chuyện này tuyệt đối chưa dừng lại ở đây đâu. Cho người chuẩn bị một chút, ta muốn ra tay với tên Lý Chiêu kia!”
Mã Khoát nghi ngờ nói: “Để Hàn lão đại xuất thủ à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, chúng ta tự xuất thủ! Lần này không chỉ ra tay với Lý Chiêu, càng phải bức ép Lý gia, nếu không cứ theo trình tự bình thường ta tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế gia chủ Sở gia.”
Hiện giờ Sở Hưu cũng đã nhìn ra Sở Tông Quang rất không thích bản thân, cho dù đứa con hắn yêu thích nhất là Sở Thương đã tàn phế, Sở Tông Quang vẫn không ưa bản thân mình.
Đám người trong Sở gia cũng chỉ là những kẻ ánh mắt thiển cận, chỉ biết nhìn lợi ích trước mắt.
Sở Hưu đã không còn kiên nhẫn chơi với họ nữa, y muốn dùng tốc độ nhanh nhất nhận lấy vị trí này. Như vậy hoặc lập tức xử lý lão đại Sở Khai cùng lão tam Sở Sinh, hoặc lập công lao lớn đến mức không người nào vượt qua được, chỉ có thế y mới nắm được vị trí người thừa kế.
Lý gia trước mắt chính là một cơ hội như vậy, ra tay với Lý Chiêu chỉ là bắt đầu, diệt Lý gia mới là mục tiêu chân chính của Sở Hưu!
Ngày trước Lý gia cùng Sở gia có nhiều khúc mắc như vậy, nếu Sở Hưu hoàn toàn hủy diệt Lý gia, vậy công lao này ai mà sánh được?
Mặc dù thực lực cá nhân y không thể so với Lý gia, nhưng Sở Hưu lại có lòng tin thông qua chuyện này kích động toàn bộ lực lượng Sở gia.
Mã Khoát đứng bên cạnh nhún vai, dù sao giờ bọn họ cũng nhận bạc của Sở Hưu, làm việc cho Sở Hưu, đương nhiên y nói gì mình làm nấy.
Huống hồ giờ bọn họ hợp tác với Sở Hưu cũng không tệ, nếu Sở Hưu có thể ngồi lên vị trí người thừa kế gia tộc, quyền lực trong tay cũng càng lớn, lợi ích cho bọn họ cũng càng nhiều.
“Đúng rồi, Sở công tử, ngươi có biết tuyến đường của đội buôn Lý gia không? Nếu không thám thính ra thì để ta báo với Hàn lão đại một tiếng, để bọn họ lưu ý giúp ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: “Không cần, chuyện này ta tự có cách.”
Nói xong Sở Hưu gọi Cao Bị tới nói: “Giúp ta để ý tình huống tên Lý Kinh của Lý gia, thuật lại tin tức của hắn cho ta.”
Trước đó nếu Lý Chiêu không nhắc lại chuyện này, Sở Hưu suýt nữa cũng quên mất chuyện xảy ra ở Nguyên Bảo Trấn.
Nhưng giờ Lý Chiêu đã nhắc, Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra cách.
Tại Lý gia, Lý Kinh chỉ là một nhân vật nhỏ, mặc dù hắn được Lý Chiêu tán thưởng nhưng dẫu sao cũng chỉ là một hạ nhân, thậm chí không phải là quản sự, tình huống hành tung của hắn đều không là bí mật gì.
Lúc này Lý Kinh đang ngồi uống rượu trong một quán rượu nhỏ.
Trong Lý gia, những người như Lý Kinh nếu uống rượu trong quán của bản thân Lý gia mở đương nhiên sẽ được ưu đãi. Có điều giờ hắn lại cố tình tránh những nơi này, chọn một quán rượu nhỏ do thương nhân mở, ý định tránh những hạ nhân khác của Lý gia thấy mình, coi hắn như trò cười, chế giễu hắn.
Lý Kinh là người có dã tâm, từ nhỏ đã vậy.
Mặc dù hắn là hạ nhân của Lý gia, nhưng hắn lại không cam tâm làm hạ nhân cả đời như vậy.
Rất nhiều người có chí khí như vậy, nhưng đại đa số lại chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Lý Kinh lại không như vậy, hắn là người có can đảm bắt tay vào làm, cho nên trong Lý gia hắn rất khắc khổ, rất chăm chỉ.
Mặc dù hắn không muốn làm hạ nhân, nhưng nếu cả hạ nhân cũng không làm được, vậy làm sao trở thành người trên người?
Ôm suy nghĩ này, Lý Kinh dùng thời gian rất ngắn bộc lộ hết tài năng
trong số các hạ nhân, được Lý tam công tử tán thưởng, nhưng chuyện ở Nguyên Bảo Trấn lại như cơn ác mộng, trực tiếp phá hủy mọi thứ của hắn.
Quản sự Lý gia, Lý Thông do hắn mà bị Sở Hưu làm nhục, cho nên khi trở lại Lý gia bèn giận chó đánh mèo, trút hết căm phẫn lên hắn.
Lý tam công tử cũng vì chuyện này nói hắn làm việc không đủ trầm ổn, khiển trách hắn một hồi, mặc dù chỉ là răn dạy nhưng thực tế lại mang ý rằng hắn đã bị tam công tử chán ghét. Cho nên thời gian vừa qua trong Lý gia, Lý Thông không hề lưu tình làm khó hắn, toàn bộ Lý gia không ai chịu ra mặt cho hắn.
Giờ Lý Kinh cũng không biết bản thân nên đi hận ai.
Nên hận Sở Hưu làm nhục hắn; hay hận Lý Thông chỉ biết sợ mạnh hiếp yếu, không dám gây sự với Sở Hưu lại chỉ trút giận lên hắn; hay hận Lý Chiêu không hề lưu tình vứt bỏ bản thân mình?
Ngay lúc Lý Kinh uống đã hơi say, một người đột nhiên đi tới bên cạnh hắn: “Lý Kinh, công tử nhà ta mời ngươi qua một chuyến, nhỏ giọng chút, đừng to tiếng.”
Nói xong, người kia trực tiếp đặt tay lên vai Lý Kinh, lực lượng đó khiến Lý Kinh lập tức minh bạch bản thân không thể phản kháng nổi.
Chuyện này khiến Lý Kinh nhanh chóng tỉnh rượu, hắn nhỏ giọng nói: “Công tử nhà ngươi rốt cuộc là ai? Ta chỉ là một tiểu nhân vật không ra hồn, hắn tìm ta làm gì?”
“Ngươi đi thì biết!”
Người kia trực tiếp ném một khối bạc vụn ra, cưỡng ép Lý Kinh rời khỏi quán rượu. Có điều cả hai không đi xa, hắn bị dẫn lên tầng hai một gian khách sạn.
Đẩy cửa phòng bước vào, trong phòng chỉ có một công tử trẻ tuổi mặc áo cẩm bào màu vàng kim, trên bàn đặt một thanh Nhạn Linh Đao, một đĩa lạc cùng một bình hoàng tửu.
Ngay khi thấy người này, ánh mắt Lý Kinh phủ đầy kinh hãi.
“Sở Hưu! Lại là ngươi!”
Phản bội
Chương 29 Phản bội
Đối với Sở Hưu, Lý Kinh đương nhiên mang theo ý hận.
Lúc trước nếu không phải hắn đoạt hộp báu của mình, sau này làm gì có nhiều chuyện như vậy?
Nhưng sau ý hận, từ tận đáy lòng Lý Kinh lại dâng lên nỗi sợ.
Thông Châu Phủ chỉ lớn như vậy, mọi chuyện lớn nhỏ diễn ra đều không giấu được, hắn đã sớm biết mọi hành động của Sở Hưu trong thời gian vừa qua.
Vị nhị công tử Sở gia vốn bị người ta coi là rác rưởi này thời gian vừa qua lại làm những việc khiến người khác cực kỳ kinh ngạc, thậm chí được mọi người bên ngoài bình phẩm là người duy nhất trong bốn đứa con của Sở gia có thể sánh được với Lý gia tam hổ.
Dù có thế nào, địa vị của Sở Hưu cũng cao hơn hắn rất nhiều, chuyện lần trước cũng khiến hắn nhận thức một hiện thực, đó là hạ nhân rốt cuộc chỉ là hạ nhân, cho dù sau lưng hắn có chỗ dựa là Lý tam công tử, nhưng chỉ cần hắn thất sủng, địa vị của hắn thậm chí còn chẳng bằng hạ nhân thấp nhất trong Lý gia.
Sở Hưu nhìn bộ dạng căng thẳng của Lý Kinh, bảo người khép cửa phòng lại, chỉ cái ghế bên bàn rồi thản nhiên nói: “Ngồi đi!”
Nhìn Lý Kinh từ từ ngồi xuống, Sở Hưu cũng không thúc giục, y chỉ lặng lẽ ngồi nhai lạc, thi thoảng nhấp một ngụm hoàng tửu trong chén, mãi tới khi bầu không khí căng thẳng tới cực hạn, y mới thản nhiên nói: “Có phải giờ ngươi đang rất hận ta không?”
Lý Kinh cúi đầu không nói, Sở Hưu cũng chẳng buồn để ý tới hắn, trực tiếp trầm giọng nói: “Hận ta cũng là phải thôi, ta có thể nhìn ra ngươi không phải kẻ chịu làm người thường cả đời, nhưng nghe nói sau chuyện lần trước ngươi sống cũng không được tốt.”
Lý Kinh cười khổ nói: “Chuyện này chẳng phải nhờ Sở Hưu công tử ngươi ban tặng à? Trước mắt công tử Sở Hưu là người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Sở gia, ta lại chỉ là một hạ nhân thất thế của Lý gia. Giờ cho dù công tử Sở Hưu có giết ta, chắc Lý gia cũng chẳng ra mặt giúp đâu.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi thấy rõ đấy. Con người quan trọng nhất là phải tự biết vị trí của bản thân, đáng tiếc rất nhiều người không nhìn ra điểm này. Trước kia ngươi cũng thế, giờ ngược lại tiến bộ hơn lúc trước một chút.”
Lý Kinh nghi hoặc nhìn Sở Hưu, vốn hắn còn tưởng Sở Hưu định trả thù
mình, nhưng giờ xem tình hình có vẻ không phải như vậy.
Suy nghĩ kỹ thêm, nếu Sở Hưu thật sự muốn trả thù chính mình, lúc ở Nguyên Bảo Trấn mình đã chẳng sống nổi rồi, vậy hôm nay y gọi mình tới là có ý gì?
Lý Kinh còn đang nghi hoặc, Sở Hưu ở đối diện đã ném ra một quyển sách rồi thản nhiên nói: “Công pháp bí truyền Sở gia Man Ngưu Kình, nội công cấp bậc nhất chuyển. Mặc dù cấp bậc thấp nhất nhưng hiệu quả rèn luyện gân cốt khí huyết không tệ. Ít nhất cũng có thể khiến ngươi nhập môn võ đạo.”
Nói xong Sở Hưu lại ném ra một bao thuốc bộ cùng một bình đan dược nói: “Mười phần Bổ Khí tán, chắc ngươi cũng nghe tên rồi. Có điều với lương của ngươi ở Lý gia, một năm cùng lắm mua được một phần mà thôi.
Trong bình là ba viên Ngưng Huyết Đan. Nghe tên chắc ngươi cũng hiểu công dụng, với thân phận của ngươi có tiền cũng chẳng mua được thứ này.”
Nhìn ba thứ đặt trên mặt bàn, Lý Kinh trợn tròn hai mắt, ánh mắt toát lên vẻ khao khát.
Đối với võ giả bình thường, những vật này chỉ rất phổ thông, nhưng đối với hạ nhân chỉ học qua một chút công phu quyền cước bình thường, vừa bước vào Cảnh giới Thối Thể như Lý Kinh, những thứ này lại là một cơ hội, một cơ hội để hắn thực sự trở thành võ giả!
Sở Hưu đẩy ba món đồ về phía Lý Kinh, trầm giọng nói: “Ta muốn tuyến đường đi buôn lần sau của Lý Chiêu, thực lực đội ngũ của hắn, càng cẩn thận càng tốt. Phải báo cho ta trước khi hắn lên đường một hôm.”
Lý Kinh nghe vậy thân thể run rẩy, hắn chợt nhớ ra một việc, hôm qua dường như tam công tử có xung đột với tên Sở Hưu này. Mặc dù hắn không biết chi tiết nhưng dường như hai bên đã động thủ.
Liên tưởng tới hành động hiện giờ của Sở Hưu, y muốn làm gì cũng chẳng khó đoán.
Khóe miệng Lý Kinh giật giật, khó nhọc nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả!”
Sở Hưu trực tiếp ngắt lời Lý Kinh, đẩy thanh Nhạn Linh Đao của mình lên trước, đặt song song với công pháp cùng đan dược.
“Cơ hội chỉ tới có một lần, quyền lựa chọn cũng chỉ có một!”
Lý Kinh cắn răng, không nói hai lời vội vàng nhét đống công pháp đan dược vào trong ngực, lảo đảo rời khỏi khách sạn.
Mã Khoát từ phòng bên đi ra, không hề khách khí nắm một vốc lạc nhét vào mồm, vừa nhai vừa nói: “Sở công tử, sao ngươi biết tên này sẽ làm theo? Vạn nhất hắn tiết lộ chuyện này cho Lý gia thì sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Dã tâm của con người rất đáng sợ, ngươi đừng nhìn tên Lý Kinh này là hạ nhân, hắn tuyệt đối không phải loại người chịu cúi đầu trước kẻ khác đâu. Hắn không hề trung thành gì với Lý gia, những thứ ta cho hắn là giúp hắn thoát ly khỏi Lý gia, hay nói đúng hơn là lý do cho hắn phản bội Lý gia.”
Mã Khoát không hiểu lắc lắc đầu: “Lòng người thật phức tạp. Lúc đầu ta chẳng qua chỉ là một tiểu tử chăn trâu bình thường tại Ngụy Quận Bắc Địa này, nguyện vọng lớn nhất trong đời chẳng qua là được ăn thịt bò.
Nếu không phải một đám binh sĩ chó chết giết trâu của ta, khiến ông đây không còn đường sống, sao ông đây phải lên núi làm giặc làm cướp?
Có điều như vậy cũng không tệ, giờ ông đây muốn ăn bao nhiêu thịt bò thì ăn, ăn tới phát chán ra rồi.”
Sở Hưu đẩy chỗ lạc còn lại cho Mã Khoát, cầm đao ra ngoài, thản nhiên nói: “Cùng một đạo lý mà thôi, con người trên đời này chỉ có hai loại nhu cầu, ăn thịt, cùng ăn thịt ngon hơn.”
Mã Khoát gãi gãi đầu, cảm thấy những lời của Sở Hưu thật khó hiểu, có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, nếu ngươi đã chán ăn thịt bò, vậy để ta bảo chưởng quỹ quán rượu không cần đem thịt bò kho tương tới cho ngươi hàng ngày nữa.”
Sắc mặt Mã Khoát lập tức cau có, vội vàng nói: “Công tử Sở Hưu, ta nói đùa thôi mà, ngài đừng coi là thật! Không ăn thịt lấy sức đâu ra giết người của Lý gia?”
...
Đêm xuống, trong đại trạch Lý gia, Lý Chiêu đắc ý nói với đại ca cùng nhị ca: “Đệ đã nói đây không phải chuyện lớn gì mà, đám người Sở gia kia đã quen nội đấu quá rồi, chỉ giỏi kéo chân người một nhà, còn sức đâu để ý tới chúng ta.”
Lão nhị Lý gia Lý Vân đột nhiên nói: “Đúng rồi, tam đệ, nghe nói đệ đã giao thủ cùng tên Sở Hưu kia? Đệ thua à?”
Sắc mặt Lý Chiêu trầm xuống, gật đầu nói: “Đúng, là đệ bại. Tên Sở Hưu quả thật rất kỳ quái, thực lực của hắn chắc cũng là Cảnh giới Thối Thể đỉnh phong, nhưng lực lượng lại cao tới kinh người.
Còn cả đao pháp kia cũng cực kỳ tà dị, hung mãnh tàn nhẫn, căn bản không cho đệ cơ hội hoàn thủ. Hơn nữa đệ cảm thấy hắn còn chưa dùng toàn lực. Dù sao cũng phải để ý tới tên Sở Hưu này một chút. Trong Sở gia không ít kẻ rác rưởi, không ngờ tên rác rưởi nhất này tới khu mỏ Nam Sơn một chuyến lại xoay người như vậy.”
Lý Thừa đứng bên cạnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai khi lên đường tới Yến Quốc bảo Trung thúc đi cùng với đệ.”
Ngày trước khi Lý gia cường thịnh nhất còn mạnh hơn Sở gia không ít, chỉ riêng môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết đã có tới sáu người.
Chỉ tiếc sau khi lão gia chủ Lý gia bỏ mình, những môn khách khi kẻ đi người ở. Người ở chỉ có mình Trung thúc.
Nguyên nhân là do lúc trước Trung thúc bị lũ cướp vây công, thân thụ trọng thương, chính do lão gia chủ Lý gia cứu lấy hắn, cho nên hắn cám ơn ân cứu mạng của Lý gia, trở thành đại quản gia của Lý gia, còn đổi tên thành Lý Trung. Trong thời khắc Lý gia khó khăn nhất hắn cũng không bỏ đi.
Lý Chiêu kinh ngạc nói: “Không cần đâu, giờ Thương Mang Sơn đã có quy củ, chỉ cần nộp phí qua đường là đi qua được, đâu cần Trung thúc đi cùng đệ?”
Lý Thừa nói: “Nghe huynh đi, cho an toàn.”
Thấy đại ca đã nói như vậy, Lý Chiêu cũng không tiếp tục tranh luận, hắn gật đầu nói: “Vậy thì được, để em sai người chuẩn bị, xác định tuyến đường ngày mai.”
Đến lúc Lý Chiêu an bài xong sự vụ và tuyến đường đi buôn cùng sắp xếp mọi người trong đội buôn, Lý Kinh nấp cuối đám người ánh mắt lộ vẻ âm trầm.
“Tam công tử, đừng trách ta, lúc trước nếu ngươi chịu ra mặt giúp ta, ta đã chẳng đi tới nước này!”
...
Trong tiểu viện của Sở Hưu, Cao Bị cầm tình báo Lý Kinh âm thầm đưa tới, mang bộ mặt sầu thảm nói: “Công tử, hay chúng ta ngừng lại đi, bên phía Lý gia thực lực quá mạnh, lần chạy thương này có chừng trăm người, đều là tinh nhuệ trong đội buôn của Lý gia. Trong đó còn có đại quản gia Lý Trung, hắn là võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết đấy.”
Mã Khoát nhận tình báo lật xem rồi cười nhạo nói: “Tiểu tử ngươi đừng có nhát vậy được không? Nên học tập công tử nhà ngươi một chút, ngươi chỉ học được một thành của công tử nhà ngươi cũng đủ ăn cả đời rồi.”
Cười nhạo Cao Bị xong, Mã Khoát đưa mắt sang nhìn Sở Hưu: “Sở công tử, ta sẽ giải quyết đội buôn của Lý gia cho ngươi. Các huynh đệ dưới trướng ta chỉ có mười mấy nhưng ai cũng là kẻ từng thấy máu rồi, có giao thủ cùng đám quân chính quy triều đình Bắc Yên hay đám đại phái giang hồ Bắc Yên cũng không hề yếu kém; giải quyết đội buôn trăm người của Lý gia cũng chẳng vấn đề gì.
Giờ chỉ xem bên phía ngươi, đại quản gia Lý gia mặc dù là Cảnh giới Ngưng Huyết, nhưng chênh lệch giữa Cảnh giới Thối Thể cùng Cảnh giới Ngưng Huyết cũng không lớn. Chỉ là một quản gia của Lý gia lẽ nào còn mạnh hơn lão già Đinh Khai Sơn của võ quán Khai Sơn?”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh, thật ra cho dù là Đinh Khai Sơn y cũng có sức đánh một trận, đương nhiên cơ hội thắng rất nhỏ. Tụ Lý Thanh Long của y chỉ có một đao, một đao qua đi không làm hắn bị thương, Sở Hưu cũng không còn cơ hội.
Mấy tháng nay tu luyện võ đạo, Sở Hưu cũng có chút cảm ngộ.
Võ đạo vốn là kỹ thuật giết người, không chém giết làm sao chiến bộ? Cũng như ông bố hờ Sở Tông Quang của y, bế quan tới hơn mười năm cũng chẳng thay đổi gì.
Gõ gõ vỏ đao trên bàn, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Kế hoạch vẫn như trước, rạng sáng ra khỏi thành, đánh cướp đội buôn Lý gia!”
Tăng nhân nhóm lửa của Đại Quang Minh Tự
Chương 30 Tăng nhân nhóm lửa của Đại Quang Minh Tự
Sáng sớm hôm sau, đội buôn Lý gia đã ra khỏi thành, kéo theo từng dãy xe đồ trùng trùng điệp điệp, ngoại trừ khoáng thạch còn cả những đặc sản khác của Ngụy Quận.
Bên cạnh Lý Chiêu có thêm một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu không tóc, mặc y phục võ sĩ quần ngắn áo ngắn, sắc mặt trầm tĩnh, sau lưng đeo một cây côn thép to cỡ cánh tay, người này chính là đại quản gia Lý Trung của Lý gia.
Trên giang hồ rất ít võ giả dùng côn làm binh khí, không phải vì côn yếu mà vì muốn luyện côn tới khi đủ mạnh rất khó.
Luyện kiếm luyện đao đều đi theo con đường sắc bén, võ giả xuất thân quân trận đại đa số dùng thương, khí thế vô song.
Duy chỉ có võ giả dùng theo con đường võ đạo lực lượng nặng nề, tu luyện ban đầu không dễ, lực sát thương thấp, kém hơn so với đao kiếm một chém mất mạng, thương đâm một nhát thủng một lỗ.
Nhưbg côn pháp vận dụng tới cực hạn, một côn đập xuống nện người thành thịt nát, uy năng cũng chẳng kém hơn những binh khí khác.
Lý Chiêu dẫn người hành tẩu trên con đường nhỏ tại Thương Mang Sơn, thần sắc bình tĩnh thoải mái, trên đường luôn miệng lĩnh giáo Lý Trung về vấn đề võ thuật.
Đúng lúc này, phía trước vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Lý tam công tử, lấy đồ của ta rồi định cứ thế mà đi à?”
Trong rừng rậm thân hình Sở Hưu chậm rãi bước ra, bọn Mã Khoát lặng lẽ bao vây đám người Lý Chiêu.
Ngay khi chứng kiến Sở Hưu, Lý Chiêu quả thật kinh ngạc, có điều nhìn kỹ lại thấy bên phía Sở Hưu không ngờ chỉ có vài chục người, nhân số chỉ bằng nửa đội buôn bọn họ, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Nhìn Sở Hưu, Lý Chiêu cười lạnh nói: “Sở Hưu, Sở Tông Quang đã nói chuyện này ngừng ở đây, không cho ngươi gây chuyện nữa. Thế mà giờ ngươi còn dám tới gây sự với ta, xem ra ngươi định tự rước lấy phiền toái rồi!”
Sở Hưu rút thanh Nhạn Linh Đao bên hông mình ra, chậm rãi bước về phía đội buôn, giọng điệu điềm nhiên nói: “Sở Tông Quang nói vậy, nhưng ta không bỏ qua như vậy được!”
Lý Chiêu lập tức cau mày: “Định cướp à? Ngươi muốn chết phải không?”
Mặc dù nói vậy nhưng Lý Chiêu lại cảm giác không đúng, vừa rồi Sở Hưu lại dám gọi thẳng tên Sở Tông Quang, hơn nữa bên phía y ít người hơn. Sở Hưu này cuồng vọng đến mức nào mới định dùng chút người này tới cướp đội buôn Lý gia bọn họ, y lấy đâu ra tự tin như vậy?
Có điều Sở Hưu trước mắt đã xuất thủ, bên phía hắn đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói.
Lý Chiêu trực tiếp vung tay, lạnh giọng nói: “Lên hết cho ta!”
DỨt lời, đám người trong đội buôn Lý gia rút binh khí ra, cùng giằng co với đám Mã Khoát.
Mã Khoát mang thanh trọng kiếm cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Đám nhóc! Ăn không uống không chỗ Sở công tử lâu như vậy rồi, giờ cũng đến lúc chúng ta bỏ sức ra làm việc. Hôm nay phải để Sở công tử chứng kiến, các huynh đệ chúng ta cho dù ăn có hơi nhiều, nhưng giết người vẫn cực kỳ lưu loát!”
Dứt lời, Mã Khoát cùng đám giặc cướp dưới tay lập tức lao vào chiến đấu cùng đám người đội buôn dưới trướng Lý Chiêu.
Người dưới tay Mã Khoát mặc dù ít nhưng bọn họ đều là dư nghiệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước, trên tay mỗi người đều dính máu, thậm chí còn từng giao thủ với quân đội Bắc Yên. Mặc dù nhân số chỉ bằng nửa Lý gia, nhưng vừa tiến tới đã chế ngự đối phương.
Mã Khoát cùng Lý Chiêu cũng lập tức giao đấu, hai người bọn họ một dùng trọng kiếm, một dùng kiếm dài bình thường, thế đao cũng một nhẹ một nặng.
Luận theo căn cơ thật ra là võ giả xuất thân thế gia như Lý Chiêu chiếm thế thượng phong, dù sao Lý gia cũng coi như thế gia cỡ nhỏ, không thiếu tài nguyên cho Lý Chiêu tu luyện, còn Mã Khoát chỉ là một nhân vật nhỏ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu mà thôi.
Chỉ có điều kinh nghiệm thực chiến của Mã Khoát cao hơn Lý Chiêu không ít, hai bên lại đánh ngang tài ngang sức.
Lý Trung nhảy xuống ngựa, lấy thanh côn thép đặt phía sau ra, nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở công tử, ngươi định vạch mặt với Lý gia ta hay sao? Ta biết tính của gia chủ Sở gia, hôm nay ngươi tới cướp chúng ta như vậy, ta dám chắc gia chủ Sở gia không hề hay biết. Giờ ngươi thối lui, ta có thể coi như không xảy ra chuyện gì.”
“Vậy nếu ta không lui thì sao?” Sở Hưu mang đao theo, trầm giọng nói.
Lý Trung cầm thanh côn thép trong tay chỉ về phía Sở Hưu, giọng nói lạnh lùng đáp: “Hôm nay nếu Sở công tử không lùi, vậy ta chỉ có thể
đánh gãy chân ngươi, đưa ngươi về Sở gia.
Giết ngươi sẽ khiến gia chủ Sở gia tức giận, nhưng lần này do ngươi cố tình vi phạm mệnh lệnh gia chủ Sở gia gây sự với Lý gia ta, phế bỏ ngươi cũng là hợp tình hợp lý.”
“Hay cho câu hợp tình hợp lý!”
Sở Hưu trực tiếp rút đao chém tới, lạnh giọng nói: “Giờ ta giết sạch các ngươi ở đây cũng là hợp tình hợp lý!”
Huyết Đao rời vỏ, khí thế cực kỳ cuồng bạo, lưỡi đao lạnh lẽo như tỏa ra sắc máu dữ tợn.
Lý Trung thừ lạnh một tiếng, côn thép trong tay múa ngang như tát nước không lọt, một loạt tiếng leng keng vang lên. Đao côn tương giao, Sở Hưu lập tức cảm giác được một luồng lực lượng cực mạnh đánh tới khiến hai tay y run rẩy.
Lý Trung múa thanh côn thép trong tay thản nhiên nói: “Cảnh giới Thối Thể với nước chỉ chênh nhau một cảnh giới, nhưng chênh lệch đó lại là từ trong ra ngoài.
Mặc dù ta không biết vì sao sức lực ngươi lại mạnh hơn võ giả Cảnh giới Thối Thể cùng đẳng cấp, nhưng không cô đọng khí huyết, căn cơ gân cốt có mạnh hơn nữa cũng vô dụng!”
Dứt lời, Lý Trung đột nhiên quát lớn một tiếng, cây côn thép trong tay mang theo uy áp mạnh mẽ ầm ầm nện xuống, thân hình Sở Hưu lay động, lui lại phía sau, nhưng côn thép của Lý Trung lại đột nhiên lắc một cái, cây côn không ngờ lại như trường thương đâm về phía Sở Hưu, hình dáng như quỳ lạy trước phật, đâm liền ba lần.
Sở Hưu vội vàng dựng thẳng đao ngăn cản, nhưng ba nhát đâm này khiến y liên tục lui lại phía sau ba bước, cánh tay run rẩy, khí huyết trong cơ thể chấn động, gương mặt y bị nghẹn tới đỏ bừng, có điều hai mắt Sở Hưu lại bừng lên ánh lạnh.
Đây mới là lực lượng Cảnh giới Ngưng Huyết nên có, Thối Thể là từ ngoài vào trong, Ngưng Huyết lại là từ trong ra ngoài. Từ bên ngoài không thấy được lực lượng khí huyết bộc phát, nhưng lúc giao thủ chấn động từ lực bộc phát của khí huyết lại cực kỳ rõ ràng.
Lúc này Sở Hưu nhìn chằm chằm vào cây côn thép trong tay Lý Trung, ánh mắt lộ ra sắc lạ: “Phục Hổ Hàng Ma Côn! Không ngờ Lý quản gia ngươi lại xuất thân từ Đại Quang Minh Tự, hơn nữa giờ còn làm hạ nhân cho Lý gia.”
Kiếp này Sở Hưu không có kiến thức gì, nhưng kiếp trước Sở Hưu lại nhớ không ít lai lịch của võ công bí thuật.
Mặc dù sau khi trọng sinh, ký ức hai kiếp dung hợp khiến cho ký ức kiếp trước của Sở Hưu đôi lúc sẽ mơ hồ, nhưng vừa rồi chỉ giao thủ vài chiêu y đã nhận ra Lý Trung đang sử dụng võ thuật bắt buộc của võ tăng Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự, Phục Hổ Hàng Ma Côn!
Trên giang hồ có vô số chùa miếu truyền thừa theo mạch Phật Môn, nhưng thật sự đứng trên đỉnh phong lại chỉ có hai nhà, một nam một bắc, nên được gọi là Nam Bắc Nhị Phật Tông.
Trong đó Nam Phật Tông là Tu Bồ Đề Thiền Việt chuyên tu pháp, Bắc Phật Tông là Đại Quang Minh Tự chuyên luyện thể.
Công pháp nhập môn của Đại Quang Minh Tự chính là bộ Phục Hổ Hàng Ma Côn này cùng với Kim Cương La Hán Quyền.
Chẳng trách Lý Trung này luôn để đầu trọc, hơn nữa còn dùng binh khí côn sắt rất hiếm thấy trên giang hồ như vậy, xuất thân của hắn là môn phái đỉnh phong trên giang hồ Đại Quang Minh Tự, chuyện này quả thật vượt ngòai dự đoán của Sở Hưu.
Lý Trung sắc mặt bình tĩnh nói: “Lúc trước ta chỉ là một tăng nhân nhóm lửa thậm chí không có pháp hiệu trong Đại Quang Minh Tự, không dám xưng là đệ tử Đại Quang Minh Tự, cũng không muốn khiến Đại Quang Minh Tự mất mặt.
Sở Hưu, ngươi đã biết lai lịch của ta, giờ còn định khư khư cố chấp nữa ư?”
“Khư khư cố chấp? Chẳng qua là một bộ Phục Hổ Hàng Ma Côn mà thôi, còn không dọa nổi ta!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp nghiêng người lao tới, đao pháp Huyết Đao được y thi triển cực kỳ âm tà, lưỡi đao chém tới từ các phương vị không thể tưởng tượng nổi, tất cả đều nhắm vào bộ vị trí mạng của Lý Trung.
Có điều đệ tử Phật Tông coi trọng nhất chính là căn cơ, Lý Trung trước kia cho dù chỉ là tăng nhân nhóm lửa nhưng cũng đắm chìm trong võ thuật nhập môn Phục Hổ Hàng Ma Côn cả vài chục năm, phòng ngự tới hất nước không lọt, căn bản không cho Sở Hưu cơ hội áp sát.
Lúc này thần sắc Lý Trung cũng trở nên trang nghiêm, đao pháp của tên Sở Hưu này thật quá âm tà quỷ dị, cho dù là hắn cũng phải phòng ngự cực kỳ cẩn thận, nếu không một khi tên Sở Hưu kia áp sát, côn pháp của hắn không thi triển được, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng đúng này, chiến cuộc bên phía Mã Khoát lại xảy ra biến hóa.
Đám thủ hạ của Mã Khoát đối đầu với người trong đội buôn của Lý gia, kết cục chính là tàn sát. Bên phía Mã Khoát cũng chiếm cứ thượng phong khi đối chiến với Lý Chiêu, mắt thấy Lý Chiêu sắp không địch nổi, Lý Trung càng lúc càng lo lắng.
Phục Hổ Hàng Ma Côn công thủ nhất thể, vô cùng trầm ổn, thế nhưng lúc này bản thân Lý Trung lại không giữ được trong lòng ổn định, cứ tiếp tục như vậy bên phía Lý Chiêu sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên Lý Trung sau khi hất một đao của Sở Hưu ra, côn pháp cực kỳ lưu loát chuyển thủ thành công, ầm ầm đập về phía Sở Hưu, Liệt Địa Hàng Ma!
Sở Hưu nheo mắt, Nhạn Linh Đao trong tay đánh lệch cây côn thép, khiến côn thép nện xuống đất, chìm vào vài tấc, đập nổ thành một lỗ nhỏ.
Lưỡi đao màu máu lướt theo cây côn, mang theo ánh lửa chói mắt chém về phía Lý Trung. Sát cơ sắc máu dữ tợn đã áp sát nhưng Lý Trung lại như đã sớm ngờ tới, hắn trực tiếp buông lỏng cây côn thép, hai quyền giao nhau như một ấn phật, đập xuống giữa đầu Sở Hưu!
Kim Cương La Hán, Trấn Ma Tru Tà!
Mấy chục năm nay, Lý Trung không chỉ luyện mỗi bộ Phục Hổ Hàng Ma Côn mà còn Kim Cương La Hán Quyền!
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại không tránh không né, ngược lại tiến thẳng tới, mặc cho quyền kia đánh vào lồng ngực hắn, tay áo hắn lóe lên một vệt sáng bạc, chỉ trong khoảnh khắc đã phủ kín tầm mắt Lý Trung!
Khoái đao rời vỏ, Tụ Lý Thanh Long!
Lý Trung có thế nào cũng không ngờ nổi Sở Hưu còn ẩn giấu một thanh đao, một thanh đao nhanh tới cực hạn!
Đến lúc hắn kịp phản ứng lại, trước mắt đã bị lưỡi đao lấp lánh ánh bạc lấp đầy, tiếp đó trong tầm nhìn chỉ còn một màu máu, chính là máu của hắn, còn cả một bộ thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất!
Sai một ý niệm, vạn sự giai hưu