Bên trong đại điện, Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nhưng ai cũng nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn đang phẫn nộ tới mức nào.
Đệ Ngũ Xích Tùng ngồi bên dưới Quân Vô Thần, toàn bộ Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn chỉ có Đệ Ngũ Xích Tùng dáng ngồi chung với Quân Vô Thần khi hắn nổi giận như vậy.
Đệ Ngũ Xích Tùng cau mày khó hiểu: “Thế này rất không hợp lý, sao Chung Thần Tú lại đi cùng Sở Hưu được?
Nhân quả? Sao trên người tên Sở Hưu kia lại có nhân quả? Thậm chí khiến cho Chung Thần Tú đích thân ra tay bảo vệ hắn, rốt cuộc trên người hắn có nhân quả gì?”
“Đi, gọi Chư Thiên Hiểu đến đây.” Quân Vô Thần đột nhiên mở miệng nói.
Chư Thiên Hiểu là người duy nhất tinh thông bói toán thiên cơ trong Cửu Đại Thần Tướng, Quân Vô Thần muốn tính toán gì thì Đệ Ngũ Xích Tùng cũng đoán được.
Nhưng hắn vẫn khuyên nhủ: “môn chủ, Thiên Nhân Thất Toán và Thần Quỷ Tam Vấn của Chư Thiên Hiểu đều lưu lại để ứng phó khi phong ấn bộc phát.
Thời gian một năm tới là xếp hạng thần tướng, khi đó phong ấn sẽ bộc phát một lần. Có Thiên Nhân Thất Toán và Quỷ Thần Tam Vấn của Chư Thiên Hiểu thì chúng ta cũng biết được rốt cuộc phong ấn sẽ bộc phát vào lúc nào, gia cố trước, tránh cho lúc đó luống cuống chân tay.
Lúc này mà sử dụng thì hơn một năm tới Chư Thiên Hiểu cũng không khôi phục lại được.”
Quân Vô Thần không nói gì, chỉ nhìn Đệ Ngũ Xích Tùng một cái.
Chỉ là một cái nhìn nhưng Đệ Ngũ lập tức hiểu Quân Vô Thần có ý gì, bất đắc dĩ đành phải gọi Chư Thiên Hiểu tới.
Thần tướng Thiên Môn Chư Thiên Hiểu, còn gọi là thông hiểu chư thiên.
Trong Cửu Đại Thần Tướng, chiến lực của hắn gần như yếu nhất, nhưng mỗi lần xếp hạng thần tướng hắn vẫn giữ được vị trí không phải dựa vào thực lực mà dựa vào trình độ bói toán của mình.
Sau nhiều tính toán, cho dù chiến lực của hắn không đủ, hắn cũng không bị đào thải.
Hơn nữa năng lực của hắn rất đặc biệt, chắc chắn sẽ được Quân Vô Thần ưu ái hơn một chút, trừ phi trong thần tướng Thiên Môn lại xuất hiện một vị có năng lực tương tự hắn, thậm chí có thể thay thế hắn.
Không tới nửa khắc đồng hồ sau, Đệ Ngũ Xích Tùng dẫn một người mặc hoa phục béo mập trắng trẻo, gương mặt mỉm cười ấm áp đi vào. Hắn chính là Chư Thiên Hiểu.
Thấy Quân Vô Thần đang ở đó, Chư Thiên Hiểu vội vàng ghé qua nói: “Môn
chủ, ngài tìm ta?”
Quân Vô Thần trầm giọng nói: “Giúp ta tính một chút về tên Sở Hưu kia, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn có gì đặc biệt mà khiến cho Chung Thần Tú bảo vệ hắn vì nhân quả?”
Chư Thiên Hiểu gật nhẹ đầu, lập tức lấy ra những thứ phục vụ bói toán, còn có một bàn bát quái khổng lồ, tính toán thôi diễn trong đó.
Chỉ có tên của Sở Hưu chứ không có thêm gì khác, đây là loại tính toán thiên cơ khó khăn nhất.
Ngày trước khi Viên Cát đại sư tính toán về Sở Hưu còn cần một món đồ có liên quan tới y, có khí tức của y để tính toán. Nhưng bây giờ đổi lại là Chư Thiên Hiểu, hắn lại có thể lăng không diễn toán, không cần nhiều phiền toái, thậm chí đôi khi còn không cần cả tên tuổi.
Nửa ngày sau, Chư Thiên Hiểu cau mày nói: ”Không có gì không đúng, tên Sở Hưu kia vô cùng bình thường.
Điểm duy nhất không đúng là nếu ta tính toán không sai, có nhìn thế nào thì mệnh cách của tên Sở Hưu kia cũng chỉ như mệnh cách bình thường, thậm chí còn đoản mệnh. Có thể nói là chênh lệch rất lớn.
Nhưng hắn còn có thể sống tới bây giờ, còn có thành tựu như vậy, đúng là không hợp lý. Ông trời đang trêu chọc tay hay sao?
Đợi đã! Có điểm không đúng, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất!”
Trong thế hệ trẻ ngày nay, thậm chí có thể nói là trong số tất cả các võ giả trên giang hồ hiện tại, ai có tư cách khuấy động phong vân thiên hạ?
Trong đó xuất sắc nhất chính là Sở Hưu.
Tuy Sở Hưu và Thiên Môn là kẻ địch, nhưng có nói y là thiên tài tuyệt thế cũng không quá đáng.
Người như vậy, sao có thể là loại ma chết yểu bình thường được?
Chắc chắn trên người hắn có đại khí vận và đại nhân quả.
Đệ Ngũ Xích Tùng nghi hoặc hỏi: “Nghe ta nói này, có phải ngươi ngủ lắm quá nên bói toán có vấn đề, tính nhầm sang người khác không? Trong thiên hạ đâu có hiếm người tên là Sở Hưu.”
Chư Thiên Hiểu như bị sỉ nhục, thịt mỡ trên người run rẩy.
“Đệ Ngũ đại nhân, ngài có thể nói thực lực của ta kém nhưng ngài không thể nói ta bói toán không chính xác!
Trong thiên hạ này có rất nhiều người tên là Sở Hưu, nhưng chỉ có một tên Sở Hưu có nhân quả với Thiên Môn chúng ta!
Thiên Nhân Thất Toán của ta có thể tính toán bảy tầng nhân quả, cho dù không có tên tuổi, chỉ cần cho ta chút nhân quả thôi, đẩy tới bảy tầng thì ta cũng tính ra được.
Bảy tầng nhân quả này hoàn toàn chính xác với tên Sở Hưu kia, kết quả mà ta tính ra tuyệt đối không sai làm!”
Đệ Ngũ Xích Tùng cũng thấy nghi hoặc, thật ra hắn cũng tin thực lực của Chư Thiên Hiểu.
Trình độ bói toán của đối phương đủ sánh vai với Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự và Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Đặc biệt là Thiên Nhân Thất Toán và Thần Quỷ Tam vấn, hai môn này đều cực kỳ xuất chúng, mỗi khi sử dụng là phải tu dưỡng trong thời gian dài nhưng kết quả bói ra còn nhiều hơn hẳn hai vị kia.
Quân Vô Thần mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục bói đi.”
Chư Thiên Hiểu gật nhẹ đầu, gương mặt béo núc có vẻ rất nghiêm nghị.
Hắn lấy ra một cái bút lông, nhưng trên lông lại có màu máu đỏ tươi.
Ngón tay điểm nhẹ, trên cánh tay hắn xuất hiện một lỗ máu, không ngờ Chư Thiên Hiểu lại dùng bút lông chấm máu tươi của chính mình, vẽ một phù văn vặn vẹo dữ tợn trên không trung.
Đợi sau khi tất cả phù văn được vẽ xong, thân thể Chư Thiên Hiểu đã run lẩy bẩy, hai mắt trắng dã như quỷ nhập tràng, miệng thốt lên từng âm tiết mơ hồ như quỷ thần thì thào.
Một lát sau, một luồng khí tức âm tà quỷ dị trực tiếp bao phủ lấy Chư Thiên Hiểu, khiến cho toàn thân hắn trải đầy ma văn.
Thần Quỷ Tam Vấn của Chư Thiên Hiểu không phải công pháp bói toán chính thống của Đạo môn hay Phật môn mà là bí thuật của man tộc thời thượng cổ, nói chính xác hơn nó là tà thuật.
Trước thời thượng cổ sẽ là thời thái cổ.
Nghe nói trong thời đại đó tiên phật ở khắp nơi, thần ma hoành hành, lúc này cho dù bọn họ đã tiêu vong nhưng ý chí tự thân họ đã hòa vào thiên địa, bất tử bất diệt.
Yêu cầu của Thần Quỷ Tam Vấn là dùng máu tươi của mình làm vật tế, vẽ ra ma văn, khiến cho ý chí Ma Thần hay Tà Thần lượn lờ trong thiên địa kia nhập thể, có thể dò hỏi bọn họ.
Nhưng cái giá phải trả khi hiến tế tinh huyết và Tà Thần phụ thể quá lớn, cho dù Chư Thiên Hiểu có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không thể chịu nổi tiêu hao như vậy, cho nên mỗi lần sử dụng thường phải mất mấy năm mới tu bổ lại.
Quân Vô Thần và Đệ Ngũ Xích Tùng đứng đó nhìn Chư Thiên Hiểu bị quỷ nhập tràng, cảnh tượng rất nực cười nhưng thần sắc của bọn họ lại hết sức nghiêm túc.
Nửa ngày sau, Chư Thiên Hiểu đột nhiên ngừng rung động, ma văn trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngồi trên mặt đất.
Chương 1432 Thế lực hội tụ
Đệ Ngũ Xích Tùng vội vàng đi tới nâng hắn dậy, kinh ngạc hỏi: “Thế nào rồi?”
Đây không phải lần đầu tiên Chư Thiên Hiểu thi triển Thần Quỷ Tam Vấn, nhưng xưa nay chưa từng có chuyện như vậy.
Ý chí quỷ thần đó hết sức công bằng, chỉ cần huyết tế là tuyệt đối không đả thương tính mạng người sử dụng, trừ phi bản thân người sử dụng đã rất yếu nhưng vẫn cố sử dụng loại cấm thuật này.
Chư Thiên Hiểu vẻ mặt hết sức hoảng sợ, cứ như thấy chứ gì rất kinh khủng.
“Ta thấy một bàn tay lớn, hắn xóa đi mọi thứ liên quan tới tên Sở Hưu kia. Ta muốn thăm dò nên men theo cánh tay tìm người phía sau nó, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị phản ngược lại. Thậm chí ý chí Thần Ma mà ta mời đến cũng trực tiếp tiêu tan!”
Quân Vô Thần có phần chấn động, hiện tại hắn có thể khẳng định Sở Hưu này chắc chắn không phải loại phàm tục. Trên người hắn thật sự có nhân quả quỷ dị gì đó.
“Ngươi có tính ra chủ nhân của cánh tay kia là cường giả như thế nào không?” Quân Vô Thần hỏi.
Chư Thiên Hiểu cười khổ nói: “Vốn không thể thăm dò được, sự tồn tại của đối phương đã vượt qua tưởng tượng của ta.”
Quân Vô Thần gật nhẹ đầu vung tay lên nói: “Đi lĩnh một bình Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Sinh Hóa Đan, ngươi cũng không cần tham gia lần xếp hạng thần tướng tới đây.”
Chư Thiên Hiểu nghe vậy lập tức biến sắc, không cần nặng tay như vậy chứ?
Hắn không tính ra nhân quả của tên Sở Hưu kia mà thôi, kết quả mình mất cả tư cách xếp hạng thần tướng?
Thấy biểu cảm của Chư Thiên Hiểu, Quân Vô Thần biết hắn nghĩ sai nên thản nhiên nói tiếp: “Ta nói là lần này ngươi được giữ lại vị trí thần tướng, không cần tranh giành với bọn họ.”
Chư Thiên Hiểu nghe vậy thở dài một tiếng, định trách Quân Vô Thần nói chuyện quá chậm nhưng lại không có gan lên tiếng.
Sau khi Chư Thiên Hiểu đi khỏi, Đệ Ngũ thận trọng nói: “Môn chủ, xem ra trên người tên Sở Hưu kia còn có bí mật, còn được cả Chung Thần Tú che chở. E là bây giờ chúng ta không thể động đến hắn được.”
Quân Vô Thần gật nhẹ đầu, điềm nhiên nói: “Tạm thời không động vào được.”
Đệ Ngũ Xích Tùng khẽ cau mày, hắn ở cạnh Quân Vô Thần đã nhiều năm, là người hiểu rõ tính cách Quân Vô Thần nhất.
Quân Vô Thần chỉ nói tạm thời không động được, không có nghĩa là hắn sẽ vĩnh viễn không động tới Sở Hưu.
Nhưng trong chuyện này, Đệ Ngũ cũng không định khuyên nhủ.
Lần này Thiên Môn bọn họ đang uất ức tới cực điểm, bị người ta giết liền hai đại thần tướng, kết quả lại không làm gì được đối phương.
Đặc biệt là Sở Hưu còn giết chết La Thần Quân ngay trước mặt hắn, chuyện này khiến Đệ Ngũ cảm thấy tức tối không thôi, có thể nói chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua cho Sở Hưu.
Lúc này trên giang hồ, chuyện ở Côn Luân Sơn cũng gợi lên sóng gió ngập trời.
Trước đó các đại phái liên thủ lên Côn Luân Sơn, còn nói sẽ hủy diệt Ma Giáo. Lúc đó thanh thế của bọn họ lớn tới kinh người, ai cũng cho rằng lần này chắc chắn Sở Hưu sẽ không chịu nổi.
Nhưng ai mà ngờ được, Sở Hưu không những chống được mà còn có quan hệ với cường giả đệ nhất đương thời, Chung Thần Tú.
Thiên chủ Đại Tự Tại Thiên, tồn tại thần bí nhất, mạnh mẽ nhất trên khắp giang hồ, một mình ép lui môn chủ Thiên Môn, khiến cho liên minh Chính đạo lùi bước, có thể nói là thần tích.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Chung Thần Tú xuất thủ, nhưng lần ở trong Nguyên Thủy Ma Quật có khá ít người chứng kiến, hơn nữa chuyện lần đó cũng không quá lớn, chỉ được đồn đại qua miệng số ít cường giả. Còn lần này có tới mấy vạn võ giả nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt đã đồn khắp giang hồ.
Có thể nói lần này trên Côn Luân Sơn, người bắt mắt nhất không phải Sở Hưu mà là Chung Thần Tú.
Đương nhiên cũng không ai coi nhẹ Sở Hưu.
Phải biết Sở Hưu đã giao chiến với Lăng Vân Tử ngay trước mặt mọi người, tuy chưa phân thắng bại nhưng có thể nói là ngang tài ngang sức với Lăng Vân Tử.
Tuy bây giờ Sở Hưu còn chưa phải chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng với thực lực và thế lực của mình, y đã có thể ngồi vững trên vị trí chí tôn giang hồ.
Nếu không phải người của Phong Mãn Lâu e ngại thể diện của giới Chính đạo, không khéo họ đã trực tiếp đẩy Sở Hưu lên Chí Tôn Bảng.
Sau cơn sóng gió này, giới Ma đạo quật khởi đã thành sự thật, trên giang hồ cũng càng lúc càng nhiều võ giả chen chúc nhau gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
Còn một tháng sau, tất cả những người chấp chưởng các thế lực dưới trướng Sở Hưu đều lao nhao tới Côn Luân Sơn, chuẩn bị nghị sự, đồng thời cũng là bàn bạc thiết lập toàn bộ thể chế quyền lợi của Côn Luân Ma Giáo.
Trong quá khứ đỉnh Côn Luân Sơn đã bị phá hủy nhiều chỗ, nhưng thời gian vừa qua tất cả các đệ tử gia nhập Côn Luân Ma Giáo đều xây dựng lại tông môn, cho nên sau một tháng, cung điện chính của Côn Luân Ma Giáo đã được xây dựng xong.
Đương nhiên vẫn không có trận pháp mà chỉ có cung điện xuông, võ giả cảnh giới Chân Đan ra tay là đủ phá hỏng.
Bố trí trận pháp cho một cung điện rộng lớn như vậy không phải chuyện nhỏ, Viên Cát đại sư và vài trận pháp sư của Côn Luân Ma Giáo bố trí nhanh nhất cũng phải ba tháng mới xong được.
Lúc này trong cung điện chính, Sở Hưu ngồi trên ghế đầu, bên dưới y là đám người Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, Chử Vô Kỵ; ngoài ra còn có các võ giả trong nhánh Ẩn Ma như Tần Triều Tiên, Du Ma Nhai cùng một số võ giả thuộc Trấn Võ Đường; người của Thương Thành dưới trướng Thương Thiên Lương cùng với Sở Nguyên Thăng ; Đoan Mộc Thanh Sơn và Mục Tử Y của Thanh Long Hội vân vân.
Còn những người có quan hệ thân thiết với Sở Hưu như Lã Phụng Tiên, Lạc Phi Hồng cũng có mặt, thậm chí ngay cả hoàng tộc Bắc Yên cũng phái Hạng Võ tới dự lễ.
Có thể nói đây là lần đầu tiên các thế lực dưới trướng Sở Hưu quy tụ đông đủ như vậy, thậm chí chính y cũng không nghĩ tới, không biết từ lúc nào dưới tay mình đã hội tụ nhiều lực lượng đến vậy.
Trước đó những lực lượng này quá tạp, có lẽ một khi gặp nguy cơ Sở Hưu cũng khó lòng điều động toàn bộ bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ tập hợp dễ dàng hơn lúc trước nhiều.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ chính tại chỗ này, cũng đưa giới Ma đạo lên tới đỉnh cao.
Nhưng tương tự, chính ở nơi đây, Ma đạo chúng ta rơi thẳng xuống đáy cốc, ngủ say suốt năm trăm năm!
Trong số chư vị ở đây có những người vốn không xuất thân Ma đạo, nhưng cũng không sao.
Thế nào là chính? Thế nào là ma?
Giang hồ loạn lạc, thiên hạ phân tranh, bên thắng nói mình là chính thì bọn họ là chính, bên thắng nói mình là ma, vậy thì họ là ma.
Được chư vị tín nhiệm, Sở Hưu ta mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Nhưng bất luận là chính hay là ma, chỉ cần chư vị chịu đi theo Sở Hưu ta, ta có thể mang thắng lợi tới cho mọi người!”
Những người ở nơi này, bất luận chính hay ma đều có quan hệ không cạn với Sở Hưu, có thể nói lợi ích của mọi người đã buộc chặt vào Sở Hưu.
Đúng như Sở Hưu đã nói, bọn họ đi theo Sở Hưu không phải vì phân chia Chính Ma mà vì muốn làm phe thắng trong trận tranh đoạt trên giang hồ!
Chương 1433 Độc Cô Duy Ngã chuyển thế 1
Thể chế của Côn Luân Ma Giáo mà Sở Hưu chuẩn bị giống hệt Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước.
Những thế lực phụ thuộc như Xích Luyện Ma Tông, Âm Ma Tông của Mai Khinh Liên và Vô Tướng Ma Tông vẫn bảo lưu phong cách bản thân tông môn, chẳng qua phải thành lập một phân bộ trên Côn Luân Sơn, hơn nữa phái người lưu lại tại đây để đưa tin kịp thời.
Còn lại là những tổ chức không phải Ma đạo, ví dụ như Thanh Long Hội, cũng gia nhập trở thành tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo.
Như Sở Hưu đã nói, bất luận Chính Ma, chỉ cần đứng về phái Sở Hưu, Sở Hưu có thể mang chiến thắng tới cho bọn họ.
Ở chỗ này, thế lực gần với Chính đạo nhất chỉ có mình Quan Trung Hình Đường.
Nhưng Quan Trung Hình Đường là thế lực mà Sở Hưu thống lĩnh từ ngày đầu, thậm chí nói một lời không dễ nghe thì uy danh của Sở Hưu trong Quan Trung Hình Đường còn lớn hơn Sở Nguyên Thăng hay bất cứ thế hệ chưởng hình quan nào.
Nhưng lần này Sở Nguyên Thăng vẫn không hề do dự, đứng về phía Sở Hưu.
Nếu nói trước đó thái độ của Sở Nguyên Thăng đối với Sở Hưu còn có phần phức tạp, vậy bây giờ hắn chỉ thấy cảm kích Sở Hưu.
Bởi vì Sở Hưu giúp hắn báo mối thù giết cha.
Thù giết cha, không đội trời chung.
La Thần Quân giết Sở Cuồng Ca, mấy chục năm sau lại hủy lăng mộ của Sở Cuồng Ca, hành động này là thù chồng thêm thù, hận càng thêm hận.
Nhưng Sở Nguyên Thăng lại chẳng có cách nào vì đối phương là thần tướng Thiên Môn, là cường giả trong truyền thuyết.
Kết quả trước đây không lâu lại có tin tức đưa về, Sở Hưu giết chết La Thần Quân của Thiên Môn, dẫn tới chuyện Quân Vô Thần lên Côn Luân gây chuyện với y.
Sau khi biết tin này, Sở Nguyên Thăng say mèm nguyên ngày, sau khi tổ chức tế lễ Sở Cuồng Ca thì trực tiếp dẫn người lên Côn Luân Sơn.
Lúc này đừng nói Quan Trung Hình Đường trở thành phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, cho dù bảo Sở Nguyên Thăng trực tiếp gia nhập Côn Luân Ma Giáo, hắn cũng đồng ý.
Ngoài những thế lực này ra, những người còn lại trực tiếp trở thành đường khẩu trực thuộc Côn Luân Ma Giáo.
Trấn Võ Đường không cần đổi tên, nhưng từ Bắc Yên Trấn Võ Đường trở thành Côn Luân Ma Giáo Trấn Võ Đường, chuyện này thì bên Bắc Yên không có bất cứ ý kiến gì.
Đương nhiên bây giờ Sở Hưu sẽ không tiếp tục làm đường chủ Trấn Võ Đường, nhưng Trấn Võ Đường đã rất lớn, Sở Hưu không nghĩ được ai có thể chấp chưởng được Trấn Võ Đường.
Cho nên y trực tiếp chia thành ba người chấp chưởng Trấn Võ Đường, do ba người Đường Nha, Nhạn Bất Quy và Bàng Hổ cùng nhau quản lý.
Bên phía Chử Vô Kỵ, hắn dẫn theo một số thủ hạ trực thuộc Ngụy lão thành lập Ngũ Ma Đường, ngụ ý kỷ niệm Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước.
Đương nhiên vị trí đường chủ không thể là Ngụy lão, cho nên Chử Vô Kỵ sẽ đảm nhiệm.
Cung Phụng Đường dưới trướng Lạc Phi Hồng cũng gia nhập vào Côn Luân Ma Giáo, trở thành một trong những đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo.
Lục Giang Hà cũng xây dựng lại Huyết Ma Đường của mình, đang chọn đệ tử trong Côn Luân Ma Giáo.
Điều khiến Sở Hưu tương đối ngạc nhiên là Lã Phụng Tiên cũng đồng ý gia nhập Côn Luân Ma Giáo, thành lập một phân đường.
Thật ra với tính cách của Lã Phụng Tiên, hắn là người không am hiểu chuyện này nhất, bảo hắn ở lại trong Côn Luân Ma Giáo giúp đỡ Sở Hưu thì được, nhưng bảo hắn thành lập một phân đường, quản lý nhiều người như vậy, hắn không quen, cũng không am hiểu.
Nhưng bốn người dưới trướng Thủy Vô Tướng lại đề nghị Lã Phụng Tiên làm như vậy. Bọn họ đều là chiến tướng thuộc hạ của Lã Ôn Hầu năm xưa, Lã Phụng Tiên không am hiểu mấy chuyện này nhưng bọn họ lại rất am hiểu, cho nên Lã Phụng Tiên là người cầm đầu thành lập Ma Thần Đường.
Còn về phần Ma Tôn, Lục Giang Hà cũng xúi Sở Hưu bố trí Tứ Đại Ma Tôn, sau đó quang minh chính đại cho hắn làm Huyết Hải Ma Tôn, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, nhưng Sở Hưu lại cự tuyệt.
Lúc này dưới trướng Sở Hưu, cho dù là Thương Thiên Lương thực lực mạnh nhất cũng không thể sánh vai với Tứ Đại Ma Tôn năm xưa. Y mà đặt ra danh xưng Ma Tôn thì chỉ làm trò cười thôi.
Đợi sau khi ngươi có thực lực, cho dù ngươi không phong làm Ma Tôn gì đó, người ngoài cũng gọi ngươi là Ma Tôn.
Đây là cấu trúc phân bổ thế lực của Côn Luân Ma Giáo sau khi Sở Hưu trùng kiến. Đương nhiên không thể sánh với Côn Luân Ma Giáo năm xưa, cả thế lực phụ thuộc hay đường khẩu đều không đạt tới một phần mười của Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong.
Nhưng cũng không sao, Côn Luân Ma Giáo vẫn còn thời gian phát triển, còn trước mắt thứ Sở Hưu đang thiếu chính là thời gian.
Sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, thật ra Sở Hưu có thể yên tâm vung tay làm chủ nhân, các đường chủ phân đường và người chấp chưởng các thế lực sẽ tự xử lý những việc lặt vặt bên dưới.
Sau khi tất cả mọi người giải tán, Hạng Võ cũng tới cáo từ Sở Hưu: “Bên phía Sở đại nhân đã không còn chuyện gì, tại hạ cũng phải về báo cáo cho bệ hạ.
Nhưng bệ hạ vẫn hy vọng Trấn Võ Đường vẫn có thể lưu lại tại Bắc Yên, trợ giúp Bắc Yên trấn áp các thế lực trên giang hồ.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên Trấn Võ Đường sẽ lưu lại tại Bắc Yên, chỉ có số ít người trấn thủ trên Côn Luân Sơn.
Trước đây đâu mấy ai được lên Côn Luân Sơn, Hạng hầu gia không ở thêm à?”
Hạng Võ nhếch miệng lên nói: “Ta nói thật ngươi đừng mất hứng nhé, nơi này chỉ có ngọn núi tuyết trụi lủi, có gì thú vị, còn chả có chuối tiêu mà ăn.”
Sắc mặt Sở Hưu thoáng lộ vẻ quái dị, muốn tìm chuối tiêu trên Côn Luân Sơn còn khó hơn tìm Thiên Sơn Tuyết Liên.
Sau khi Hạng Võ đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp bế quan.
Những gì cần bố trí thì y đã bố trí sẵn, thời gian tới chắc sẽ không có ai tới gây chuyện, Côn Luân Ma Giáo cũng có thể yên tâm phát triển.
Lần này Sở Hưu bế quan, thật ra y cũng muốn tìm hiểu một chút về cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Hiện tại sức chiến đấu của Sở Hưu đã đạt tới đỉnh phong trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có thể nói là vô địch trong cùng cấp độ.
Nhưng Sở Hưu còn chưa chạm tới bình cảnh của Thiên Địa Thông Huyền, nói chính xác hơn Sở Hưu vốn không có manh mối gì về cảnh giới này.
So sánh giữa hai cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và Chân Hỏa Luyện Thần thì chênh lệch lớn nhất là một bên có thể mượn sức của thiên địa, một bên lại là khống chế một khoảng thiên địa.
Người trước thì phụ thuộc vào thiên địa, nước chảy bèo trôi, có thể phát huy được uy lực lớn đến mức nào là phải xem dựa hơi được thiên địa được bao nhiêu.
Còn tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền lại là từ mượn lực biến thành khống chế.
Khống chế một khoảng thiên địa, thậm chí thay đổi một số quy tắc, khiến cho bản thân trở thành chủ nhân của khoảng thiên địa này, đây mới là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Cho nên cửa ải của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là ở khống chế quy tắc. Điều này thì Sở Hưu tạm thời chưa có manh mối gì.
Trong phương diện này thì Sở Hưu chỉ có thể hỏi Thương Thiên Lương, nhưng Thương Thiên Lương lại trả lời là hắn cũng không biết.
Bất luận là quy tắc hay cửa ải bình cảnh của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngươi hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu.
Chương 1434 Độc Cô Duy Ngã chuyển thế 2
Ngươi có thể ngộ được nhưng không thể nói thành lời, cũng không cách nào miêu tả. Loại cảnh giới này vốn không thể phân tích được.
Đương nhiên tình hình hiện tại của Sở Hưu còn khá hơn Dạ Thiều Nam.
Dạ Thiều Nam muốn vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đáng tiếc đối với hắn cảnh giới bên trên không khác gì một làn sương mù. Còn Sở Hưu hiện tại chí ít còn có phương hướng, có vô số ví dụ đã thành công, y có thể lần lượt thử nghiệm.
Sở Hưu cứ thử nghiệm như vậy, kéo dài suốt năm tháng.
Thời gian năm tháng này, thể chế cơ bản của Côn Luân Ma Giáo đã được định hình, các thế lực phụ thuộc và các phân đường đã vận hành bình thường, thật ra cũng không khác mấy so với quá khứ.
Côn Luân Ma Giáo cách xa Trung Nguyên, các thế lực phụ thuộc vẫn hoạt động trong phạm vi trước kia, chẳng qua có thêm một số người ở lại trên Côn Luân Sơn để truyền tin mà thôi.
Lúc này trong mật thất bế quan tại cung điện chính của Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu ngồi xếp bằng dưới đất, quanh người không phát ra lực lượng nhưng tinh thần lại hoàn toàn trống rỗng, không ngừng suy đoán cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Đúng lúc này, cánh cửa mật thất bế quan bị gõ vang, tinh thần của Sở Hưu lập tức quy vị.
Sở Hưu mở mắt, vung tay, cương khí mở rộng cửa, để lộ thân hình Mai Khinh Liên.
“Sao vậy, đám võ lâm Chính đạo kia lại giở trò gì hay thần tướng Thiên Môn tới khiêu khích?”
Mai Khinh Liên sắc mặt kỳ quái nói: “Đều không phải. Gần đây Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng đưa tới một tin tức, tin tức rất kỳ quái.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ồ, tin tức gì?”
“Chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện!”
"Cái gì!?"
Trước đó Sở Hưu còn rất bình tĩnh nhưng sau khi nghe tin này y lại hết sức kinh ngạc, còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Mai Khinh Liên phía đối diện cũng có vẻ mất tự nhiên, vì cô cũng biết bố trí của Sở Hưu.
Rõ ràng mọi chuyện đều do Sở Hưu ngụy tạo lung tung, kết quả bây giờ lại thật sự xuất hiện một chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, đúng là không thể tưởng tượng nổi
Sở Hưu đi ra khỏi mật thất bế quan, vung tay lên, cương khí phủi sạch tro bụi trên quần áo, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chắc ngươi cũng biết chuyện này vốn do ta bố trí.”
Mai Khinh Liên cũng lấy làm lạ nói: “Chuyện này xảy ra trong một thị trấn nhỏ ở phía nam Đông Tề, đệ tử một tiểu thế gia bản xứ. Nam nay hắn vừa mới mười tám tuổi, hắn công bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, hôm nay rốt cuộc cũng thức tỉnh, muốn lên lại Côn Luân, nhận lại vị trí Ma Chủ của mình.
Trong lúc nhất thời, người theo như mây, thậm chí có lão tiền bối Ma đạo cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần gia nhập dưới trướng, hết sức cung kính với hắn.
Trước mắt người này đã làm dấy lên sóng gió không nhỏ ở phía nam Đông Tề, có lẽ một số tông môn Chính đạo đang thăm dò thật giả trong chuyện này.”
Sở Hưu cau mày: “Hắn nói mình là chuyển thế thì là thật à? Hơn nữa còn có lão tiền bối Ma đạo cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tin tưởng? Đối phương không gia nhập Ma Giáo chúng ta mà đi tin một kẻ không rõ lai lịch? Tiểu tử kia không phải con rối của hắn đấy chứ?”
Mai Khinh Liên cười khổ lắc đầu nói: “Cái này thì ta không biết. Có nhiều người tin tưởng như vậy là vì trên người hắn có mấy môn bí pháp của Côn Luân Ma Giáo, thậm chí còn có vài võ công độc môn mà giáo chủ sáng tạo ra trong thời kỳ đầu, ngay cả nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng không có.
Hơn nữa hắn còn lấy vỏ đao Thính Xuân Vũ của giáo chủ ra làm tín vật.
Quan trọng nhất là trước đây hắn chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, kết quả chỉ trong một đêm đã lên tới cảnh giới Chân Đan. Những thứ này tập trung lại đủ khiến người ta coi hắn là chuyển thế của giáo chủ.”
Sở Hưu nghe Mai Khinh Liên nói xong, ngay cả y cũng không thể thừa nhận đúng là đối phương rất giống chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã. Nói chính xác hơn thì còn giống hơn cả người mà Sở Hưu bịa ra.
“Ngươi có chắc đối phương nắm giữ võ công mà giáo chủ sáng tạo ra không? Vỏ đao Thính Xuân Vũ cũng là thật?” Sở Hưu vẫn thấy nghi ngờ.
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Chín phần mười là thật.
Vị lão tiền bối Ma đạo gia nhập dưới trướng hắn là truyền nhân trực hệ của Ma Vân Đường trong Thánh giáo ta năm xưa, là kiêu hùng Ma đạo cùng thời đại với Ngụy lão, nhưng quy ẩn giang hồ đã lâu, bảy tám chục năm nay chưa từng xuất thủ, ngay cả tông môn Chính đạo cũng không tới gây chuyện với hắn.
Đối phương thoái ẩn giang hồ khá sớm nên trừ bọn Ngụy lão ra, chúng ta không có giao tình gì với hắn, hơn nữa tính cách hắn cứng nhắc, cũng không ưa gì những tiểu bối’ trẻ tuổi’ trong Ma đạo như chúng ta.
Trước đó khi chúng ta định trùng kiến Thánh giáo, Nhậm tông chủ của Vô Tướng Ma Tông từng tới tìm hắn, kết quả bị hắn chửi mắng nói là thiên hạ này
trừ giáo chủ ra không ai có tư cách lên Côn Luân, cũng không ai có tư cách trùng kiến Ma Giáo vân vân.
Khi đó Nhậm tông chủ nghĩ lực lượng của Thánh giáo chúng ta đã đủ mạnh, thêm hắn cũng không nhiều thiếu hắn cũng không ít, nên không để ý tới hắn nữa, cũng không báo cáo lại chuyện này cho ngươi.
Nhưng Phương Vân Độ là truyền nhân trực hệ của Thánh giáo chúng ta, vẫn có chút nhãn lực, hắn không đồng ý với chúng ta nhưng lại quy thuận tiểu tử kia, có thể thấy những thứ trên người tiểu tử kia đều là thật.
Hơn nữa khi tin tức được đưa tới ta đã đến hỏi Lục Giang Hà, Lục Giang Hà cũng nói những võ kỹ kia đúng là võ kỹ của giáo chủ, nhưng là thứ giáo chủ sử dụng khi chưa thành danh, không nổi danh như Diệt Tam Liên Thành Tiễn hay Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.”
Mai Khinh Liên nói liền một lượt, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận đúng là đối phương rất giống chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, nhưng Sở Hưu vẫn nói thẳng: “Giả, cho dù có khá hơn thì cũng là nửa phần thật chín phần giả, nửa phần còn lại không xác định.”
Cái gọi là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã chỉ là cái bẫy mà y nói bừa ra thôi, ngay kể cả con số mười tám tuổi cũng là y thuận miệng bịa ra để rửa sạch hiềm nghi cho bản thân mà thôi. Dù sao lúc trước trên giang hồ, nếu nói ai giống chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã nhất, thật ra chính là Sở Hưu.
Bây giờ có người lại lôi thứ y bịa ra để nói mình là thật, đúng là tự đâm đầu vào mũi kiếm.
Còn nửa phần không xác định ở chỗ chắc chắn trên người đối phương có điều gì lạ, cũng có ẩn tình.
Vỏ đao Thính Xuân Vũ, một số công pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, lai lịch rất khả nghi.
Hơn nữa theo Sở Hưu, hành động này của đối phương có hai khả năng.
Một là đối phương thật sự có chỗ dựa, không sợ gì cả nên mới gióng trống khua chiêng để lộ thân phận.
Thứ hai là đối phương chỉ là loại ngu ngốc, đơn thuần tới cực điểm nên mới nghênh ngang tuyên bố thân phận, cứ như sợ người khác không biết.
“Đi bố trí một chút, chuẩn bị tới Đông Tề.”
Sở Hưu trực tiếp vung tay, hạ quyết định.
Bất luận đối phương là thật hay giả, hắn đã lấy ra được nhiều thứ thuộc về Độc Cô Duy Ngã như vậy thì chắc chắn có liên hệ gì đó với Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu phải tự tới quan sát.
Chương 1435 Giả làm thật, thật cũng là giả
Lúc này trong Thư Thành ở phía nam Đông Tề, đây vốn chỉ là một thành nhỏ hết sức bình thường ở phía nam, do ở gần khu vực Nam Man không đông người, chỉ có một số võ giả qua lại Thập Vạn Đại Sơn của Nam Man hái thuốc mới tới đây nghỉ tạm. Cho nên diện tích tòa thành cũng không lớn.
Nhưng lúc này có thể nói trong Thư Thành đã là quần ma loạn vũ, rất nhiều võ giả Ma đạo tụ tập ở đây muốn gia nhập dưới trướng ‘Độc Cô giáo chủ’ chuyển thế.
Tuy Sở Hưu xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo nhưng không phải ai cũng chọn đi theo y, dù sao trong giới Ma đạo có không ít người ngứa mắt với Sở Hưu.
Còn một điểm khác là hiện tại tuy Sở Hưu đang muốn phát triển thế lực của bản thân nhưng không phải loại tôm tép rác rưởi gì y cũng thu nhận.
Võ giả muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo thì hoặc có thực lực hoặc có tiềm lực, hoặc có năng lực.
Trong ba loại này chỉ cần ngươi có một là được, nhưng tương tự nếu ngươi không có cả ba loại này, vậy đừng hòng bước qua cửa lớn của Côn Luân Ma Giáo.
Có một số võ giả bị Côn Luân Ma Giáo đào thải, hoặc biết mình không phù hợp với yêu cầu của Côn Luân Ma Giáo nên tụ tập ở đây, chuyển sang gia nhập dưới trướng vị ‘Độc Cô giáo chủ’ này.
Lúc này trong một gian nhà lớn trong Thư Thành, một người trẻ tuổi dáng vẻ non nớt nhưng gương mặt hết ngạo nghễ đắc ý đang nghe thuộc hạ báo cáo, hắn lạnh nhạt vung tay nói: “Nói với những thực lực võ lâm ở Nam Vực, bản tôn cho bọn họ ba ngày để lựa chọn, hoặc gia nhập dưới trướng vào Thánh giáo ta, hoặc là chết. Ta không muốn nghe thấy lựa chọn thứ ba.”
“Tuân lệnh thưa giáo chủ!”
Thuộc hạ đồng loạt cúi đầu rời khỏi.
Người trẻ tuổi kia chính là kẻ tự xưng là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, trước đó hắn chỉ là Hàn Bình, con trai trưởng trong Hàn gia, một tiểu thế gia ở Thư Thành.
Thư Thành là một tòa thành nhỏ gần đất Nam Man, nào có thế gia gì lớn? Trong Thư Thành thực lực của Hàn gia đã có thể coi là đứng đầu nhưng phụ thân hắn cũng chỉ có cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mà thôi.
Toàn bộ Nam Bộ chỉ có ba quận, ba quận này đều không có danh tiếng gì trong nội bộ Đông Tề, có thể nói chỉ cần xuất hiện một vị tông sư võ đạo, chắc chắn sẽ là đại nhân vật.
kết quả chỉ trong một đêm Hàn Bình đã tăng vọt từ tu vi Tiên Thiên lên tới cảnh giới Chân Đan, còn tự xưng mình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, đã thức tỉnh. Chuyện này khiến toàn bộ Nam Vực, thậm chí là toàn bộ giang hồ chấn
động.
Lúc này một lão già râu tóc bạc trắng gương mặt nghiêm nghị đi tới, trầm giọng nói: “Giáo chủ, e là lần này ngài sơ sẩy rồi, tuy bây giờ ngài đã thức tỉnh nhưng thực lực còn chưa khôi phục hoàn toàn. Tuyên bố thân phận của mình sớm như vậy, khiến cho toàn bộ giang hồ đều biết, e là sẽ nguy hiểm.”
Lão già này là lão tiền bối Ma đạo đầu tiên gia nhập dưới trướng Hàn Bình, truyền nhân trực hệ của Ma Vân Đường, Phương Vân Độ.
Hàn Bình nghe vậy xua tay với vẻ không bận tâm: “Không sao, với thế lực của bản tôn năm trăm năm trước, Hư Vân của Đại Quang Minh Tự với Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn gì đó làm gì có dũng khí ra tay trước mặt bản tôn?
Còn tên Sở Hưu kia, hôm nay hắn dám chiếm cứ Côn Luân Sơn của bản tôn. Bây giờ bản tôn cho hắn một cơ hội, ta đã phái người đưa tin cho hắn, chỉ cần hắn đích thân dẫn người xuống núi tiếp đón bản tôn lên nhận lấy Côn Luân, bản tôn sẽ phong hắn làm một đường chủ.
Không tuyên dương thì ai mà biết cơ chứ, cũng như Phương lão, ta không tuyên bố thân phận thì làm sao ngươi biết thân phận của ta mà tới nương nhờ?”
Phương Vân Độ gật đầu nói: “Cái này thi đúng. Nhưng thừa giáo chủ, ta còn muốn hỏi một chút, ngày trước trong Ma Vân Đường của chúng ta có một số công pháp, nghe nói có thể hỗ trợ với Ma Phong Đường, bộ công pháp kia đã thất truyền. Chẳng hay giáo chủ có thể ban thưởng môn bộ công pháp đó, giúp thực lực lão hủ tiến bộ thêm một chút không?”
Lời này của Phương Vân Độ mang ý thăm dò.
Thật ra lúc đầu Phương Vân Độ hết sức tin tưởng đối phương là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế.
Trong tay hắn có không ít bí pháp độc môn của Độc Cô Duy Ngã, những thứ này đều được ghi chép trong điển tịch của Ma Vân Đường.
Lại thêm đối phương có vỏ đao Thính Xuân Vũ, có tín vật đích truyền của Côn Luân Ma Giáo. Điều tra cẩn thận hơn thì đối phương còn ra đời vào năm Giáp Thân mười tám năm trước, hơn nữa ngày ra đời trên trời còn có dị tượng hàng lâm. Khi đó toàn bộ Nam Vực phủ kín mây đen, mưa gió ầm ầm, một tia chớp tạo thành hình cầu đánh xuống trước cửa Hàn gia, những chuyện này đều chứng minh Hàn Bình bất phàm.
Nhưng người của Hàn gia quá nhút nhát, còn tưởng đây là điềm xấu nên mới đặt tên là Hàn Bình, ngụ ý là cả đời bình an, đừng có gặp bất trắc chết yểu.
Nhưng khi tin tức Hàn Bình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế lan truyền, mọi người mới nhớ lại hình như đây không phải điềm xấu gì mà dị tượng từ trên trời hạ xuống.
Những chuyện này là Phương Vân Độ tự mình điều tra được, lại thêm những thứ y công bố lúc trước nên Phương Vân Độ mới tin đối phương là giáo chủ chuyển thế.
Trong mắt loại võ giả Ma đạo cực kỳ cứng nhắc như Phương Vân Độ, hành động của đám người nhánh Ẩn Ma rõ là chối bỏ Thánh giáo.
Tên Sở Hưu kia là cái thá gì mà đòi trùng kiến Ma Giáo, leo lên Côn Luân? Đúng là chim cắt chiếm tổ chim khách!
Cho nên Phương Vân Độ cực kỳ khinh thường Sở Hưu, thậm chí còn có phần căm thù.
Còn sau khi tin tức Hàn Bình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế lan truyền, hắn chủ động tới cửa gia nhập dưới trướng, kiểm chứng những điều này, tiếp đó là trung thành tuyệt đối.
Nhưng Phương Vân Độ ở cạnh Hàn Bình càng lâu, hắn lại càng cảm thấy không đúng.
Có vẻ như Hàn Bình rất ít khi nhắc tới những chuyện liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, thậm chí hắn không hiểu nhiều về một số chuyện thông thường trong Côn Luân Ma Giáo, còn không biết nhiều bằng mình.
Hơn nữa phương thức làm việc của hắn quá rối loạn, cơ bản là nghĩ ra cái gì thì làm, chẳng có kết cấu gì.
Trình độ này là mà giáo chủ chuyển thế hay sao? Chuyện này khiến Phương Vân Độ rất nghi ngờ.
Tuy tên Sở Hưu kia không hiểu quy củ, chim cắt chiếm tổ chim khách nhưng thực lực và năng lực của y lại được mọi người công nhận. Ngay cả Phương Vân Độ cũng không thể phủ nhận điều này.
Nhưng vị Độc Cô Duy Ngã chuyển thế trước mắt lại quá kém, năng lực của hắn không cách nào so sánh với Sở Hưu.
Lần này Phương Vân Độ thật sự không nhịn nổi nên mới lên tiếng thăm dò.
Hàn Bình cũng không phải là quá ngu ngốc, hắn nghe ra giọng điệu của Phương Vân Độ có vẻ không đúng bèn thở dài nói: “Phương lão, không phải ta không muốn nói mà là ta cũng không nhớ ra.
Ta ngủ say năm trăm năm, mười tám năm trước cuối cùng chân linh mới chuyển thế, vài ngày trước mới thực sự thức tỉnh, tổn hại quá nghiêm trọng, thậm chí một số ký ức cũng bị tổn hại, quên đi rất nhiều thứ.
Nhưng Phương lão cứ yên tâm, đợi tương lai ta khôi phục thực lực, ký ức cũng theo đó khôi phục. Những thứ ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.
Bản tôn sẽ không quên công thần, cho dù bây giờ tên Sở Hưu kia có dẫn toàn bộ Côn Luân Ma Giáo quy thuận dưới tay ta, ta cũng chỉ cho hắn một chức đường chủ. Còn Phương lão sẽ là một trong Tứ Đại Ma Tôn tương lai!”