Sở Hưu xuất hiện khiến tất cả mọi người chấn động, tuy chuyện khởi tử hoàn sinh được ghi chép trong vô số điển tịch, nhưng tận mắt chứng kiến Sở Hưu đã bị đánh thành tro bụi xuất hiện trở lại trước mặt mình, mọi người ở đây vẫn cảm thấy khó lòng tiếp thu.
Nhưng khó tiếp thu thì khó tiếp thu, trừ Lục Trường Lưu là người của nhánh Đạo môn, nhất định phải tới cứu viện Trường Vân Tử, những người khác suy nghĩ, không ai ra tay.
Thương Thủy Doanh thị xưa nay không quản chuyện này, chỉ cần Sở Hưu không động tới lợi ích của Doanh thị bọn họ, bọn họ cũng không đối địch với Sở Hưu.
Lữ Trạm Lô cũng vậy, hắn đại diện cho hoàng tộc Đông Tề, vốn khác hẳn người trong giang hồ, không quan tâm chính tà.
Hách Liên Trường Phong thì khác, hắn lại có một số suy nghĩ, dù sao hôm nay Sở Hưu còn mang theo danh hiệu đại long thủ của Thanh Long Hội.
Nhưng tuy hắn có vẻ lỗ mãng cảm tính nhưng lại là người luôn làm việc cẩn thận.
Loại người như Sở Hưu là khó dây nhất, hoặc là không đối địch với y, còn một khi đã là địch thủ, tốt nhất là một đòn giết chết, không thể cho y cơ hội.
Nhưng vấn đề bây giờ là tên Sở Hưu này thật quá quỷ dị, rõ ràng đã chết rồi nhưng giờ còn sống lại, chuyện này cũng khiến mọi người kiêng kị.
Còn Hoa Quỷ Bà Bà tuy thuộc nhánh Minh Ma nhưng lúc này quan hệ giữa hai nhánh Minh Ma và Ẩn Ma đã hòa hoãn lại, đặc biệt là Bái Nguyệt Giáo và nhánh Ẩn Ma.
Tuy tinh thần của ả có vẻ bất thường, nhưng lúc này cũng lười đi đắc tội với Sở Hưu.
Cho nên đám người cứ thế khoanh tay đứng nhìn, còn tiện đó nắm chắc thời gian đi cảm ngộ những vết tích mà Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã lưu lại.
Nếu không nhanh nhanh chóng chóng cảm ngộ, e là nơi này sẽ bị trận chiến của Sở Hưu và Trường Vân Tử đánh tan.
Lúc này trong trận chiến, người khác kinh hãi, Trường Vân Tử lại càng kinh hãi.
Nhưng sau đó không ngờ lại cười phá lên: “Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi!
Sở Hưu, hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện không thể giết được ngươi, khiến ngươi trở về từ cõi chết, nếu ngươi tiếp tục tham sống sợ chết trốn ở chỗ bí mật nào đó, không khéo đã chẳng có ai phát hiện ra ngươi.
Nhưng ngươi lại tiếp tục nhảy ra gây sóng gió, ngươi thật sự nghĩ rằng trên giang hồ này không ai làm gì được ngươi ư?
Tịnh Thiền Trí Tàng có thể giết ngươi một lần, ta cũng có thể giết ngươi!
Ngươi có thể phục sinh một lần , ta cũng có thể giết ngươi thêm một lần, xem xem lần này ngươi có phục sinh được nữa không?
Ta ngồi thiền trong Thiên Cương Điện bao năm, vốn tưởng rằng cuối cùng mình chỉ thành một tấm linh vị trong Thuần Dương Đạo Môn.
Nhưng trước khi chết, kéo tên tà ma ngoại đạo như ngươi đi kèm, trừ hại cho giang hồ, dương danh cho Đạo môn ta, cuộc đời của lão đạo ta đây cũng đáng giá!’
Sau khi Trường Vân Tử dứt lời, khí huyết trên người hắn bùng lên, Thuần Dương Cương Khí chói mắt cũng bộc phát quanh người hắn.
Ta dùng tâm huyết đốt Thuần Dương!
Khí huyết của Trường Vân Tử như nhiên liệu, thiêu cháy Thuần Dương Cương Khí nóng rực kia, trong luồng lực lượng cực hạn đó, tà ma tránh lui, ma khí tan rã.
Trường Vân Tử đã liều mạng, phải nói là từ khi biết thân phận của Sở Hưu, hắn đã không định sống sót.
Hai bên đã kết thù không chết không thôi, Trường Vân Tử xông xáo giang hồ bao năm, biết chuyện gì hòa giải được, chuyện gì không thể hòa giải.
Huống hồ cách làm việc của Thuần Dương Đạo Môn bọn hắn xưa nay không thỏa hiệp!
Thần binh trong tay Trường Vân Tử đã bị hủy hoại nhưng hắn tiện tay vung lên, lại rút một thanh Thuần Dương Kiếm từ Thuần Dương Cương Khí cường đại ra, xuất kiếm chém xuống, những nơi kiếm cương đi qua tất cả đều tan rã tịch diệt. Lực lượng Thuần Dương như ánh mặt trời giáng lâm, mang theo luồng sáng nhiệt cực hạn ép xuống đầu Sở Hưu, thậm chí khiến ma khí quanh người y bị trấn áp triệt để.
Vận dụng võ kỹ như vậy ở địa điểm này, tiêu hao chân khí nội lực gần như không thể bổ sung.
Nhưng Sở Hưu lại khác.
Vì y có một chút liên hệ kỳ diệu với Độc Cô Duy Ngã, cho nên từ đầu y đã khác với người bình thường.
Từ khi đi vào khoảng không gian này, lực lượng mà Độc Cô Duy Ngã để sót lại đã tràn vào cơ thể Sở Hưu, thay thể thiên địa nguyên khí, bổ sung lực lượng bị tiêu hao của y.
Có thể nói là lúc này Trường Vân Tử còn có thể phát ra lực lượng cường đại như vậy là vì hắn đã thiêu đốt khí huyết thay thế cho chân khí của bản thân.
Còn lúc này Sở Hưu lại có thể liên tục vận dụng võ kỹ cấp bậc Diệt Tam Liên Thành Tiễn, là vì hắn gian lận.
Thuần Dương Kiếm chém tới, Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, chiêu Phá Hải trong Thất Đại Hạn chém xuống, khí
thế và uy lực vô cùng cuồng bạo, khuấy động khiến không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, khiến cho những hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lưu lại liên tiếp tan vỡ.
Đao kiếm va chạm, bộc phát ra chấn động cực hạn, chỉ trong giây lát sau Thiên Đạo Chiến Hạp lại hóa thành Đại Dịch Chiến Kích, ma khí cuồng bạo tung hoành, va chạm với luồng Thuần Dương Cương Khí kia, uy lực tỏa ra khiến người khác kinh hãi.
Lực lượng hai bên giao thủ quả thật không khác gì thế giới bên ngoài, không hề thu liễm, nhưng trận chiến tiếp diễn, không chỉ Trường Vân Tử cảm thấy không đúng, thậm chí cả đám người Doanh Chiêu cũng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Trường Vân Tử thiêu đốt khí huyết bản thân mới có thể liên tục cung cấp Thuần Dương Cương Khí còn cường đại hơn ở thế giới bên ngoài.
Nhưng Sở Hưu thì sao? Thực chất y vẫn là cảnh giới Chân Đan, cho dù căn cơ thâm hậu, nhưng nội lực chân khí mà y tích lũy cũng không thể chịu được tiêu hao như vậy chứ?
Ở địa điểm này, đám người Doanh Chiêu không dám tiêu hao cương khí quá mức, tên Sở Hưu này lại có thể dùng chân khí hùng hồn đối địch mà đến giờ còn không bị rút khô, thế này là sao?
Thiêu đốt khí huyết để bộc phát Thuần Dương Cương Khí cực hạn, từ thời khắc này trở đi, Trường Vân Tử đã không định sống sót rời khỏi nơi này, nhưng hắn còn muốn kéo Sở Hưu đi theo.
Song vấn đề là tuy Sở Hưu khổ sở chống đỡ dường Thuần Dương Cương Khí đó, nhưng y vẫn không có vẻ gì là tiêu hao hết cương khí, ngược lại bản thân Trường Vân Tử lại cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình đã sắp khô kiệt.
Dù sao thì tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, lực lượng khí huyết chỉ có hạn.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ cho dù mình dốc hết toàn lực vẫn không thể khiến Sở Hưu lưu lại tại đây!
Trong một tích tắc này, Trường Vân Tử duỗi một bàn tay ra, khắc họa đạo văn trong hư không.
Đây chỉ là hai đạo văn rất đơn giản nhưng Trường Vân Tử khắc chúng lại như dùng hết tất cả sức lực.
Mỗi nét bút hạ xuống đều tiêu hao khí huyết tinh thần của bản thân Trường Vân Tử, gương mặt hắn lại già thêm một chút.
Sau khi khắc họa tất cả đạo văn, Trường Vân Tử đã lung lay như sắp đổ, dường như đứng cũng không yên.
“Thuần Dương! Trấn Ma!”
Đạo văn vốn có vẻ không đáng chú ý bay ra giữa không trung, ánh sáng nóng rực khiến mọi người như thấy vầng mặt trời.
Chương 1147 Huyết vũ thiên khốc diệt Thuần Dương 2
Những người đứng xung quanh quan chiến đều biến sắc, Doanh Chiêu hạ giọng nói: “Đây là Thuần Dương Đạo Văn năm xưa Lã Tổ lưu lại, mỗi đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều biết, thậm chí đạo văn đầu tiên mà bọn họ học chính là nó!”
Lữ Trạm Lô trầm giọng nói: “Ngươi đừng nói với ta là uy lực của đạo văn mà Lã Tổ để lại cường đại tới mức này đấy. Nếu đệ tử Thuần Dương Đạo Môn nào cũng biết, vậy người đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ chính là Thuần Dương Đạo Môn rồi, thậm chí toàn bộ võ lâm chính đạo cũng tôn Thuần Dương Đạo Môn làm người đứng đầu.”
Doanh Chiêu nhìn đạo văn gần như xuyên thủng cả thiên địa kia, lạnh nhạt nói: “Đúng là mỗi đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều biết, nhưng Thuần Dương Đạo Văn mà Trường Vân Tử vẽ ra gần như giống hệt đạo văn mà Lã Tổ để lại!
Đạo văn này được lưu lại trong Thiên Cương Điện, Trường Vân Tử bế quan trong Thiên Cương Điện mấy chục năm, e là đã sớm khắc đạo văn này vào tận xương cốt.
Nhưng chính vì vậy, khi hắn dùng đạo văn này, cũng là bỏ ra toàn bộ lực lượng của bản thân!”
Lữ Trạm Lô vuốt cằm nói: “Thứ Lã Tổ lưu lại thật bất phàm, nếu tên Sở Hưu này bị giết chết lần nữa, ngươi nói xem liệu hắn có thể sống lại hay không?
Mà hoàng tộc Đông Tề ta xưa kia cũng là hậu nhân của Lã Tổ, có thời gian phải tới Thuần Dương Đạo Môn ngồi một chút.”
Doanh Chiêu liếc Lữ Trạm Lô một cái, không nói gì.
Đám hoàng tộc này rất thích tìm một vị tổ tông trâu bò cho mình, nếu bọn họ là họ Ninh không khéo còn dám nói mình là họ hàng xa của Ninh Huyền Cơ.
Hơn nữa thấy Trường Vân Tử liều mạng ở đây, hắn thậm chí không hề có ý định ra tay, Lã Trạm Lộ mà dám tới Thuần Dương Đạo Môn, e là còn bị người ta đánh ra khỏi cửa.
Đạo văn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, luồng lực lượng gần như thay đổi quy tắc khiến Sở Hưu cảm giác thấy ma khí trên người y bị áp bức tới cực hạn.
Nếu không phải trong cơ thể y còn một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, cung cấp lực lượng tinh thuần, không khéo lúc này y còn không dùng được cả chân khí ma đạo.
Trấn Ma, trấn ma, vốn dĩ đây chỉ là khẩu hiệu của tông môn chính đạo mà thôi, nhưng dưới đạo văn này, nó lại như lực lượng ngôn xuất pháp tùy.
Nhưng hôm nay Sở Hưu không còn là Sở Hưu bị đánh lén, vội vàng không kịp trở tay như lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh.
Trường Vân Tử đã muốn liều mạng, vậy cũng phải xem xem, giờ rốt cuộc là
đạo cao một thước hay là ma cao một trượng!
Nghênh tiếp đọa ấn kia, hai tay Sở Hưu chậm rãi kết một thủ ấn, ma khí vô tận bay lên từ dưới chân Sở Hưu, ngay cả hai mắt của y cũng bị phủ kín một màu đen kịt.
Tiếng động kỳ dị như quỷ khóc thần gào quanh quẩn giữa khoảng không gian này, khiến mọi người tâm thần lay động, có cảm giác thê lương quỷ dị.
Thậm chí ngay cả người trong Ma đạo như Hoa Quỷ Bà Bà cũng không chịu được loại khí tức này, tựa như tất cả lực lượng cực ác trên thế gian hội tụ thành một.
Trong miệng Sở Hưu cũng thốt lên một chú văn kỳ dị chậm rãi, có tiết tấu. Sau khi chú văn đó kết thúc, Thuần Dương Đạo Văn cũng sắp rơi xuống, nhưng ngay lúc này, theo một tiếng kêu rên thê lương vang lên, chỉ trong nháy mắt, trời khóc, mưa máu đổ xuống!
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú!
Thuần Dương Đạo Văn như vầng mặt trời giáng xuống, lại bị cơn mưa máu kia chậm rãi dập tắt, đạo văn mang theo lực lượng quy tắc thậm chí cách Sở Hưu không tới một thước, ma khí toàn thân của y đã bị lực lượng Thuần Dương kia cưỡng ép dập tắt.
Nhưng cuối cùng đạo văn này vẫn không thể giáng xuống, nó hoàn toàn lụi tàn trong cơn mưa máu.
Sở Hưu sắc mặt tái nhợt, đi tới trước người Trường Vân Tử, chậm rãi nói: “Ngươi định trừ ma vệ đạo? Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng!”
Trường Vân Tử ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng ngay sau đấy, Thiên Đạo Chiến Hạp đã hóa thành Vấn Thiên Bá Thương, trực tiếp xuyên qua thân thể đã tiêu hao hết lực lượng của Trường Vân Tử.
Sau khi Trường Vân Tử bỏ mạng, tất cả mọi người như ngây ra tại chỗ.
Trong số những người ở đây, ngoài Lục Trường Lưu, chưa ai từng thấy Sở Hưu xuất thủ.
Tuy trận chiến ở Huyễn Hư Lục Cảnh được miêu tả lợi ích kỳ hùng vĩ, nhưng dù sao cũng là người khác miêu tả, trừ người trong cuộc ra, những người khác vẫn cảm thấy có phần khoa trương.
Nhưng lúc này tận mắt thấy Sở Hưu, đám người Doanh Chiêu lại cảm thấy trận chiến đó không hề khoa trương, thậm chí còn có phần khiêm nhường.
Phía bên Lục Trường Lưu đã ngừng lại, hắn thu tay, đương nhiên Thương Thiên Lương cũng không tấn công tiếp.
Trường Vân Tử không phải hảo hữu với Lục Trường Lưu, thực ra với tính cách nóng nảy của Trường Vân Tử, hắn cũng không thể làm bằng hữu với Lục Trường Lưu.
Nhưng dù sao cũng là người cùng nhánh Đạo môn, chứng kiếm Trường Vân Tử chết ở đây, Lục Trường Lưu vẫn cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa còn có Sở Hưu.
Ở đây chỉ có Lục Trường Lưu là người chứng kiến trận chiến ngày trước, người khác dùng thủ đoạn sống lại chắc chắn thực lực bản thân sẽ giảm sút, phải chậm rãi tu luyện trở lại mới được.
Nhưng Sở Hưu xưa nay không ra bài theo lối mòn, sau khi sống lại thực lực của y thậm chí còn mạnh hơn lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!
Lúc cuối nghe câu đạo cao một thước ma cao một trượng của Sở Hưu, trong lòng Lục Trường Lưu cũng cảm thấy hơi khó chịu.
May là Lục Trường Lưu không phải người tính cách cực đoan, hắn làm việc không nóng không lạnh, chuyện gì cũng có điểm cân bằng, cho dù là một số chuyện giữa hai bên chính ma cũng vậy.
Đúng lúc này, không gian xung quanh lại bá đạo vặn vẹo kịch liệt, những hình ảnh di tích vừa rồi còn được bảo tồn đã bắt đầu sụp đổ phạm vi lớn.
Mọi người ở đây đều biến sắc.
Uy lực từ trận chiến của Sở Hưu và Trường Vân Tử vừa rồi quá mạnh, e là đã hoàn toàn đảo loạn không gian vốn yếu ớt ở nơi đây.
Lần này thì tốt rồi, cái gì cũng không có, như Hách Liên Trường Phong vốn ngộ tính không quá xuất chúng, hơn nữa võ đạo không hợp với cả Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí hắn còn chưa cảm ngộ được thứ gì ra hồn.
Nhưng những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có một số thu hoạch, chứng kiến nơi này đã hoàn toàn sụp đổ, không còn thứ gì có giá trị, bọn họ trực tiếp cầm chìa khóa, truyền nội lực vào trong, thân hình xé rách hư không rời đi.
Không gian sụp đổ quá dữ đội, tốc độ cũng cực nhanh, bên phía Sở Hưu cũng không lo được gì khác, vội vàng bỏ đi.
Chỉ có Lục Trường Lưu còn hơi bận tâm về thi thể Trường Vân Tử, thở dài một tiếng, dùng phất trần cuốn lấy thi thể Trường Vân Tử rồi cũng rời khỏi nơi này.
Tuy Thương Thiên Lương và Thương Ỷ không cách nào phá vỡ hư không đi ra, nhưng có cao thủ như Thương Thiên Lương, hắn dựa vào tốc độ mà cơ thể bộc phát ra cũng đủ kinh người, trước khi không gian hoàn toàn sụp đổ đã chạy ra ngoài.
Đứng bên ngoài không gian sụp đổ, Thương Thiên Lương khẽ thở dài một tiếng nói: “Thằng nhóc kia thật không đơn giản, có thể dùng cảnh giới Chân Đan giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù trong điển tịch thời thượng cổ cũng không có mấy người.
Chương 1148 Ma cao một trượng
Lại nhìn thái độ của những người khác với hắn, trong thế giới bên ngoài, chắc hắn cũng là đại nhân vật.
Nhưng ta lại không ngờ bọn họ còn có bí bảo có khả năng phá vỡ không gian.
Nếu người ở thế giới bên ngoài có thể mở hoàn toàn không gian này, chúng ta sẽ được giải thoát.”
Trước đó Thương Thiên Lương vẫn nghĩ rằng đám người Sở Hưu vô tình lọt vào khoảng không gian này, nhưng nghe nói Sở Hưu muốn tìm di tích của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, hắn đã thấy nghi ngờ.
Mãi tới lúc bọn Sở Hưu rời khỏi, Thương Thiên Lương mới có thể xác định không phải đối phương tình cờ đi lạc vào. Bọn họ tới Lục Đô là có mục đích rõ ràng.
Nhưng Thương Thiên Lương cũng có thể đoán được, đối phương tới Lục Đô không phải theo cách cưỡng ép mở cửa.
Tuy bây giờ người trong Lục Đô đã nghèo đói tới mức này, nhưng một số điển tịch thượng cổ vẫn được bảo tồn rất hoàn chỉnh, ví dụ như nhánh của Thương Thiên Lương, hắn cũng hiểu được đôi chủ về mấy thứ như trận pháp.
Nếu đối phương thật sự có một tòa đại trận, hơn nữa còn được dịch chuyển tới cùng nhau, lại thêm Lục Đô chỉ lớn như vậy, đám chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như bọn họ tuy ở đây không có tác dụng gì nhưng dù sao cũng có thể cảm giác được một chút dị động trong thiên địa.
Cho nên hắn suy đoán, trên người bọn Sở Hưu có bí bảo riêng lẻ, loại chỉ có thể cho một người đi vào.
Cho dù hắn liều mạng giết Sở Hưu hay một trong số những người đó, đoạt lấy bí bảo này, thật ra cũng vô dụng.
Thương Thiên Lương không muốn chỉ có mình mình đi ra, hắn muốn mang theo cháu gái, mang theo tất cả mọi người trong Thương Thành cùng đi ra!
Thương Ỷ đứng ngây ra tại chỗ, cô không nghĩ nhiều như ông của mình, nhưng lúc này cô nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật thốt lên: “Ông, tên kia còn chưa đưa chỗ đan dược mà hắn hứa cho chúng ta!”
Nhớ tới đống đan dược chất cao như núi kia, Thương Ỷ lại thấy đau lòng, tên Sở Hưu kia thật không giữ chữ tín!
Thương Thiên Lương xoa đầu Thương Ỷ, lắc đầu nói: “Không cần tức giận vì chuyện này, con có thể bỏ qua cả sinh tử, sao lại không nghĩ thoáng trong chuyện này?
Con lừa hắn một lần, hắn cũng lừa chúng ta một lần, dù sao cũng không lỗ vốn.
Chỗ đan dược còn lại đã đủ cho chúng ta chống đỡ qua đợt bão đen sắp tới, thậm chí nếu tiết kiếm một chút, còn có thể qua được cơn bão đen lần sau.”
Thương Ỷ gật đầu, gương mặt nở một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười trong thời gian gần đây.
Trong Lục Đô, nụ cười là thứ cực kỳ hiếm thấy.
Khi mỗi ngày ngươi mở mắt ra đều không dám cam đoan liệu mình có sống qua được hôm nay hay không, nụ cười sẽ biến thành một thứ rất xa xỉ.
Lúc này ở thế giới bên ngoài, đám người lần lượt xuất hiện trong dãy núi hoang.
Có lẽ nơi này là điểm không gian yếu ớt nhất trong Lục Đô, cho nên bọn họ đều ra ngoài ở nơi này.
Lữ Trạm Lô và Hách Liên Trường Phong dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Sở Hưu một hồi, hai người trực tiếp quay người bỏ đi.
Hoàng thất Đông Tề và Sở Hưu không có thù, còn Hách Liên Trường Phong cũng không đoán được bây giờ rốt cuộc Sở Hưu tính là người của nhánh Ẩn Ma hay tính là người của Thanh Long Hội, cho nên bọn họ đều quyết định tạm thời không trêu chọc Sở Hưu, chỉ mang tin về, lặng lẽ theo dõi tình hình.
Hoa Quỷ Bà Bà mỉm cười yêu kiều, tiến tới nói: “Hóa ra đại long thủ là Sở Hưu danh chấn giang hồ. Chậc chậc, Sở đại nhân là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo chúng ta, người ta ngưỡng mộ lâu lắm rồi đấy. Chẳng hay Sở đại nhân có thời gian bàn luận võ đạo với người ta không? Đương nhiên là ở trên giường.”
Sở Hưu liếc qua Hoa Quỷ Bà Bà một cái, trực tiếp phun ra một chữ: “Cút.”
Đối với Hoa Quỷ Bà Bà, thật ra Sở Hưu không có cảm tình gì, vì y không thích giao tiếp với loại tinh thần không bình thường, dễ làm hỏng chuyện.
Hoa Quỷ Bà Bà này rõ ràng là loại người tinh thần không bình thường, lúc trước thì bà ta gan to bằng trời dám động tới đệ tử của những đại phái, mới gần đây còn dùng công pháp Nội Đan Phái cấm kỵ trước mặt Lục Trường Lưu và Trường Vân Tử, giờ còn tới trêu chọc Sở Hưu. Người tinh thần bình thường đã chẳng làm mấy chuyện như vậy, nếu không phải thực lực bà ta không tệ, e là đã bị người ta áp giải trên phố cho người người chứng kiến.
Hơn nữa La Sát Giáo thuộc nhánh Minh Ma, khác với Bái Nguyệt Giáo thuộc Minh Ma không có thù oán quá lớn với Côn Luân Ma Giáo, ngày trước tuy La Sát Giáo không tính là phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, nhưng trong thời khắc Côn Luân Ma Giáo nguy nan nhất bọn chúng đã từng bỏ đá xuống giếng, tiêu diệt một cứ điểm của Côn Luân Ma Giáo tại hoang mạc Tây Cực, đoạt được một số công pháp của Côn Luân Ma Giáo.
Thù hận này nhánh Ẩn Ma còn chưa quên, mâu thuẫn giữa hai bên cũng không nhỏ.
Chứng kiến thái độ của Sở Hưu như vậy, ánh mắt Hoa Quỷ Bà Bà không khỏi toát lên vẻ tức giận, nhưng mụ ta cũng không phát tác, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lắc mông bỏ đi.
Hoa Quỷ Bà Bà chỉ có vấn đề về tinh thần chứ không phải kẻ ngu.
Cảnh tượng Sở Hưu vừa giết chết Trường Vân Tử quả thật kinh người, mụ ta cũng bị hù dọa, nghĩ tới đây mụ lại hơi sợ.
Lúc này Doanh Bạch Lộc lại đi tới chào hỏi Sở Hưu một tiếng rồi nói: “Sở huynh, lúc trước nghe nói ngươi đồng quy vu tận với hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, ta còn thấy tiếc nuối.
Người tài năng xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ trên giang hồ lại bỏ mạng như vậy, chết khó hiểu như vậy, đúng là quá đáng tiếc.
Nhưng không ngờ Sở huynh không những không chết mà còn có thể đi tới bước này, được sống chung thời đại với ngươi không biết là chuyện may mắn hay bất hạnh nữa.”
Nếu là người khác nói những câu này có lẽ còn có ý dối trá, nhưng Doanh Bạch Lộc lại không.
Cho dù hắn biết trong thế hệ trẻ có rất nhiều người mạnh hơn hắn, nhưng xưa nay hắn không cảm thấy mình kém hơn người khác.
Hắn không mạnh bằng Sở Hưu nhưng nhân duyên của hắn tốt hơn Sở Hưu.
Hắn không mạnh bằng Trương Thừa Trinh nhưng hắn được nữ giới hoan nghênh hơn Trương Thừa Trinh.
Hắn cũng không mạnh bằng Tông Huyền nhưng hắn tinh thông những thứ như cầm kỳ thư họa, đầu óc tốt hơn tên Tông Huyền chỉ biết niệm kinh Phật.
Cho dù hắn thua người khác trên phương diện nào đó nhưng hắn vẫn có thể thắng trên phương diện khác, đây mới là vị công tử thiên hạ vô song, Doanh Bạch Lộc.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện may mắn hay bất hạnh này với mỗi người khác biệt, nhưng đối với Doanh huynh chắc chắn là chuyện may mắn. Vì chắc chắn ngươi cũng không muốn sinh sống cùng thời đại với một đám người tầm thường.”
Doanh Bạch Lộc suy nghĩ rồi cười nói: “Đúng vậy.”
Lúc này Doanh Chiêu cũng đi tới, nhưng hắn không nhiều lời, chỉ nói với Sở Hưu: “Cẩn thận, lần này thân phận của ngươi đã bại lộ, còn giết Trường Vân Tử, Thuần Dương Đạo Môn sẽ không từ bỏ đâu. Đám người muốn giết ngươi cũng sẽ không từ bỏ, nhánh Ẩn Ma chưa chắc đã bảo vệ được ngươi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Doanh gia chủ đã chỉ điểm, nhưng xưa nay ta đâu cần người khác bảo vệ.
Nghe Sở Hưu trả lời như vậy, Doanh Chiêu không nói gì thêm.
Qua nhiều năm như vậy, Thương Thủy Doanh thị vẫn duy trì lập trường trung lập, nếu không phải quan hệ của Doanh Bạch Lộc và Sở Hưu không tệ, hắn đã chẳng nói mấy lời vừa rồi.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, bên phía Lục Trường Lưu mới mang theo thi thể Trường Vân Tử rời khỏi Lục Đô.
Lục Trường Lưu nhìn Sở Hưu, ánh mắt không có ý hận hay ác ý, hắn chỉ thở dài một tiếng nói: “Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt, sao cứ nhất quyết phải dùng cách đánh đấm giải quyết vấn đề?
Ngươi giết Trường Vân Tử chỉ rước lấy càng nhiều phiền toái, giang hồ lại không yên bình.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lục chưởng giáo, ngài là cao nhân chân chính của Đạo môn, Đạo gia thanh tịnh vô vi, đáng tiếc có người lại thích lẫn trong hồng trần vẩn đục, nếu đã dính nhân quả thì sớm muộn gì cũng có ngày bị báo ứng.
Nói thô tục một chút, thì ra ngoài bươn trải, lúc nào cũng phải trả giá.
Từ ngày đầu tiên ngươi bước vào giang hồ, nếu ngươi đã giết ngươi, ngươi cũng phải chuẩn bị để bị giết.
Ta tin câu oa oan tương báo đến khi nào xong. Sau khi giết hết tất cả đối thủ, chẳng phải ân oán đã hết rồi ư?”
Chương 1149 Sở Hưu, chưa chết! 1
Thật ra Lục Trường Lưu vẫn coi là người phúc hậu, Sở Hưu nói tính cách của hắn là Đạo gia thanh tịnh vô vi, nhưng thật ra chỉ có Lục Trường Lưu tự biết, thật ra hắn sợ phiền toái, không muốn quản những chuyện linh tinh như vậy.
Hắn thật sự hy vọng giang hồ có thể yên ổn, tất cả mọi người an lành, nên luyện võ thì luyện võ, nên tu đạo thì tu đạo, vậy chẳng tốt hơn à? Sao cứ phải giết người?
Cho nên hắn không hiểu thái độ cực đoan của Thuần Dương Đạo Môn, càng không lý giải nổi loại người tam quan có vấn đề như Sở Hưu.
Lục Trường Lưu chỉ thở dài một tiếng, mang theo thi thể Trường Vân Tử quay người rời khỏi.
Lúc này Sở Hưu cũng định đi nhưng y đột nhiên phát hiện dưới đất có thêm một thứ.
Y bước tới xem xét, hóa ra là hai chiếc chìa khóa trước đó tiến vào Lục Đô, có điều lcú này trên đó dã có những vết rạn, rõ ràng đã hỏng.
Thấy cảnh này, Sở Hưu lập tức sửng sốt.
Vị trí này vừa rồi là của Lữ Trạm Lô và Hách Liên Trường Phong, hai viên chìa khóa này là họ ném lại?
Cầm lên xem thử, trên chìa khóa không có vết tích do chân khí chấn vỡ, ngược lại giống như tự nứt ra.
Sở Hưu lập tức lấy chìa khóa của mình trong không gian bí hạp ra, chiếc chìa khóa đó vẫn còn nguyên, không hề tổn hại.
Ban đầu Sở Hưu còn tưởng chìa khóa này có thể đi vào Lục Đô không hạn chế số lần, nhưng bây giờ y mới phát hiện, có vẻ như mình nghĩ sai rồi.
Món đồ do thế gia trận đạo như Chu gia và Vương gia tạo ra không thể có năng lực mạnh mẽ như vậy, mỗi lần xuyên qua không gian chiếc chìa khó sẽ chịu xung kích một lần, lúc trước Chu gia và Vương gia cũng không định đi vào nhiều lần, cho nên trước đây chắc hẳn bọn họ chế tạo chìa khóa theo cách thức dùng một lần.
Nhưng nếu vậy, vì sao chìa khóa của mình vẫn còn nguyên, không hề hư hại?
Sở Hưu có một suy đoán mơ hồ, y cầm chìa khó trong tay, bản thân lại đi về vị trí không gian yếu kém, một khắc sau thân hình của y lại chìm vào không gian, tới lúc mở mắt ra trước mắt đã hóa thành thế giới tràn ngập cát vàng!
Còn đến lúc trong đầu Sở Hưu có ý nghĩ rời khỏi, thân thể của y lại trở về địa điểm không gian yếu ớt lúc trước.
Sở Hưu thở dài một hơi, đã phát hiện ra điểm dị thường.
Là chiếc chìa khóa lấy được trong Huyễn Hư Lục Cảnh.
Trước đó Sở Hưu cầm chìa khó lấy được từ chỗ Chu gia cho nên y cũng không để ý, vẫn tưởng mình tiến vào Lục Đô là nhờ tác dụng của chìa khóa.
Nhưng mãi tới vừa rồi y mới hiểu, vốn không cần tới chìa khóa phá trận, y có thể xuyên qua vị trí không gian bạc nhược là nhờ tác dụng chìa khóa Thông Thiên.
Sở Hưu cũng không xác định được thứ này được làm từ cái gì, nhưng có thể khẳng định là nó có liên quen tới không gian, hơn nữa còn là chí bảo, bằng không Lăng Tiêu Tông đã không đặt nó cùng đống thần công bí pháp và thần binh lợi khí.
Trong Huyễn Hư Lục Cảnh, nguyên thần của Sở Hưu rơi vào Huyết Hồn Châu, chìa khóa Thông Thiên cũng theo y tiến vào trong đó, hơn nữa sau khi Sở Hưu tái tạo thân thể nó còn dung nhập vào thân thể của Sở Hưu.
Ban đầu Sở Hưu còn khá bận tâm, không hiểu sao trong cơ thể mình xuất hiện một thứ như vậy, liệu có xảy ra vấn đề gì không.
Nhưng sau đó Sở Hưu lại phát hiện có vẻ thứ này không có tác dụng phụ gì, Sở Hưu cũng chẳng để tâm đến nó nữa, không ngờ nó còn có tác dụng như vậy.
Sở Hưu suy nghĩ, trực tiếp đứng dậy trở lại trong Thanh Long Hội.
Ngay lúc Sở Hưu trở lại Thanh Long Hội, toàn bộ giang hồ đều xôn xao trước một tin tức.
Đủ loại tin tức, đủ loại lời đồn, tổng kết lại chỉ có bốn chữ: Sở Hưu chưa chết!
Sau bốn chữ này, lời ođòn khác lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Sở Hưu không chỉ chưa chết, hơn nữa thực lực còn tiến thêm một bước dài, không biết vì sao y luyện thành Chân Hỏa Luyện Thân, thực lực đủ để áp đảo cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Tới nay đã biết được Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội chết trong tay Sở Hưu, Trường Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay Sở Hưu.
Chuyện Giang Đông Tôn thị và Cao Bình Lục gia tuy không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là do Sở Hưu làm, nhưng thủ đoạn cay độc, phương thức quỷ dị đó lại cực giống thủ đoạn của Sở Hưu, hơn nữa Sở Hưu cũng có đủ lý do giết bọn họ.
Đám người bỏ đá xuống giếng với Sở Hưu lúc trước, kết quả sau không đến một năm, tất cả đều chết trong tay Sở Hưu, thực lực và thủ đoạn của y khiến người khác kinh hãi.
Đương nhiên đa số mọi người cũng biết, giang hồ này e là không yên bình nữa rồi.
Nếu Sở Hưu chưa chết, vậy những kẻ thù của y trong quá khứ phải làm sao?
Tu Bồ Đề Thiền Viện chưa thể giết chết Sở Hưu, chẳng lẽ bây giờ lại từ bỏ?
Sở Hưu còn giết chết Trường Vân Tử đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn. Trong Thuần Dương Đạo Môn, có thể nói địa vị của Trường Vân Tử gần với chưởng giáo, có lý nào Thuần Dương Đạo Môn lại bỏ
qua?
Hơn nữa trong số đó còn có thần tướng của Thiên Môn, chỉ nghĩ thôi mọi người đã cảm thấy khó lòng giải quyết.
Cho nên khi tin tức này lan truyền trên giang hồ, có người vui vẻ, lại có người âu sầu.
Vui vẻ đương nhiên là những người bên phía Sở Hưu.
...
Trong địa điểm bí mật của nhánh Ẩn Ma tại Đông Tề, Ngụy Thư Nhai khẽ híp mắt ngồi trên ghế dựa, như một ông lão đang phơi nắng nhưng thực tế toàn bộ mật thất chỉ có ánh nến mờ ảo, có vẻ rất âm trầm.
Chử Vô Kỵ ngồi bên cạnh Ngụy Thư Nhai, gương mặt âm trầm hiếm thấy: “Hôm nay lại có người thăm dò ta, muốn làm cho Ngụy lão ngài lấy truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo năm xưa ra, lại bồi dưỡng một người có thể giữ thể diện cho nhánh Ẩn Ma.”
“Lần này là kẻ nào?” Ngụy Thư Nhai chậm rãi nói.
Chử Vô Kỵ hừ lạnh nói: “Là Tư Đồ lão quái của Quỷ Minh Tông, tên kia ngày thường thì chẳng thấy bóng dáng đâu, đến lúc vớt lợi lộc thì nhanh như chớp. Toàn bộ Quỷ Minh Tông tính cả hắn cũng chẳng tới mười người, vốn đã định giải tán triệt để rồi, nhưng ai biết hắn lôi ở đâu ra một người trẻ tuổi thiên phú không tồi, lôi hết của cải nhà mình ra cho, giờ còn có ý đồ với Ngụy lão ngài.”
Nói đến đây, ngay cả Chử Vô Kỵ vốn rất ít khi nổi giận cũng cảm thấy không nhịn được.
Ngày trước khi bọn họ bồi dưỡng Sở Hưu, trừ nhánh của Ngụy Thư Nhai, chỉ có mình Vô Tướng Ma Tông bỏ chút sức lực, những người khác trong nhánh Ẩn Ma ai nấy sống chết mặc bây.
Còn Sở Hưu bị người khác giết chết chẳng khác nào tát thẳng vào mặt bọn họ, thế nhưng Ngụy Thư Nhai phải tính toán kỹ lưỡng tất cả mọi chuyện, trả giá rất lớn mời Dạ Thiều Nam đến, bọn họ mới chịu ra tay.
Bây giờ bọn họ thấy nhánh bên Ngụy Thư Nhai không có người kế thừa, lại có ý đô với Ngụy Thư Nhai, thật sự quá đáng.
Hơn nữa lý do của đám người kia cũng khá hợp lý, nhánh Ẩn Ma không có nhiều tài nguyên để bồi dưỡng nhiều người thừa kế, trước đó có Sở Hưu, bọn họ cũng không nói gì, nhưng bây giờ Sở Hưu đã không còn, cũng nên chuyển thành người khác chứ?
Chương 1150 Sở Hưu, chưa chết! 2
Ngụy Thư Nhai cũng hơi nản lòng thoái chí, chậm rãi nói: “Thôi, bọn chúng nói thì cứ nói, đang có biết bao nhiêu chuyện rồi, đều là người của nhánh Ẩn Ma, chẳng lẽ lại trở mặt với Tư Đồ lão quái à?
Lúc bồi dưỡng Sở Hưu, ta không đòi bất cứ tài nguyên nào ở chỗ bọn họ. Nếu bây giờ bọn chúng tự dùng sức mình bồi dưỡng được người thừa kế ưu tú, vậy sau khi lão già ta đây xuống mồ, những thứ đó cũng là của bọn chúng .
Nhưng bây giờ lão già ta đây vẫn còn sống, nếu bọn chúng còn nói mấy lời vớ vẩn ấy nữa thì bảo chúng tự tới chỗ ta mà đòi.”
Ngay lúc Chử Vô Kỵ định nói gì tiếp, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, một võ giả thủ hạ của Chử Vô Kỵ hết sức kích động cầm một bức thư, hưng phấn tới mức không nói thành lời.
Chử Vô Kỵ trách móc: “Còn ra thể thống gì không? Có chuyện gì mà ngươi kích động đến vậy? Phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma hay phương trượng Đại Quang Minh Tự rớt xuống hố xí?”
Vừa giáo huấn thủ hạ, Chử Vô Kỵ vừa cầm bức thư lên xem, một khắc sau, không ngờ cánh tay hắn cũng không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Ngụy Thư Nhai cũng thầm kinh ngạc, ngồi thẳng người dậy hỏi: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên tờ giấy đó ghi chép rất nhiều tin tức, nhưng lúc này Chử Vô Kỵ cũng chẳng lo nghĩ nhiều, hắn chỉ kích động thốt lên bốn chữ: “Sở Hưu, chưa chết!”
Ngụy Thư Nhai sửng sốt, sau đó hắn ngửa đầu lên trời cười phá lên, trong đôi mắt đục ngầu lấp lóe ánh sáng sắc bén.
...
Trong tổng đường của Quan Trung Hình Đường, Lã Phụng Tiên ngồi ở ghế dười, các chưởng hình quan như Tiêu Tập ngồi bên cạnh hắn, ghế chính là vị trí của đường chủ, trước đó là Quan Tư Vũ, sau này là Sở Hưu ngồi, cũng từng nâng đỡ Sở Nguyên Thăng lên vị trí này, còn bây giờ lại không một bóng người.
Lúc này Lã Phụng Tiên tạm thời giúp Sở Hưu ổn định Quan Trung Hình Đường, trên thực tế hắn đang làm công việc của đường chủ, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không ngồi vào vị trí này, dù chỉ một lần.
Tiêu Tập thở dài nói: “Là công tử, gần đây đám người xung quanh Hình Đường lại bắt đầu xôn xao, xưa này chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm, xem ra chúng ta lại phải nghĩ cách rồi.”
Thời gian vừa qua Lã Phụng Tiên hỗ trợ trấn giữ Quan Trung Hình Đường, đã được giới cao tầng trong Quan Trung Hình Đường như Tiêu Tập tán thành, ấn tượng của bọn họ đối với Lã Phụng Tiên thậm chí còn tốt hơn Sở Hưu.
Mị lực cá nhân của Lã Phụng Tiên rất cao, nếu buộc phải tổng kết, vậy chỉ có
hai chữ đơn giản: chân thành.
Đối với bằng hữu, Lã Phụng Tiên rất chân thành, hiện giờ hắn tới Quan Trung Hình Đường hỗ trợ cũng vậy, chỉ là hỗ trợ đơn thuần, không mang theo bất cứ lợi ích nào, chính vì vậy mới càng khiến người ta tin phục.
Lã Phụng Tiên cau mày nói: “Vốn dĩ ta chỉ lo tam đại quốc có ý đồ với Quan Trung Hình Đường, không ngờ qua cửa Diêm Vương thì dễ, mà tiểu quỷ lại rất khó chơi.”
Tiêu Tập cười khổ nói: “Đã bao năm rồi mà, thật ra tam đại quốc đã hiểu rõ tình hình, chỉ cần bọn họ không muốn gây ra đại chiến, vậy giữ lại Quan Trung Hình Đường vẫn rất hữu dụng, có thể giúp tình thế hòa hoãn lại.
Nhưng Quan Trung Hình Đường là vị trí kẽ hở giữa ba nước, lợi ích buôn lậu khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Trước đó có Quan đường chủ là người thừa kế của Sở Cuồng Ca đại nhân, tự tay xác lập trật tự của Quan Trung Hình Đường, có thể uy hiếp đám đạo chích kia.
Còn Sở Hưu đại nhân càng không cần nói, ai mà không biết tới tiếng dữ của ngài ấy?
Nói một câu không dễ nghe mong Lã công tử đừng để ý, tuy thanh danh của ngài cũng không nhỏ nhưng không sánh được với Quan đường chủ và Sở đại nhân. Cho nên kể cả lúc này có ngài trấn giữ, đám người kia vẫn nảy sinh ý đồ xấu.”
Lã Phụng Tiên cau mày, nhưng ngay lúc này một võ giả của Quan Trung Hình Đường lại không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, xông thẳng vào hô lớn: “Trên giang hồ có tin đồn, Sở Hưu đại nhân còn sống, hơn nữa còn giết chết Trường Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn!”
Vừa nghe câu này, toàn bộ tổng đường đang yên tĩnh lập tức xôn xao, Lã Phụng Tiên chỉ khẽ thở dài một tiếng, gương mặt mỉm cười.
Tiêu Tập ổn định lại tâm trạng, nhìn Lã Phụng Tiên vẫn bình tĩnh bên cạnh, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Lã công tử không ngạc nhiên à?”
Lã Phụng Tiên cười nói: “Thật ra ta vẫn có trực giác là thật ra Sở huynh chưa chết, bây giờ xem ra trực giác của ta vẫn rất chuẩn.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên cạnh xung quanh đã có một nhóm người chung lợi ích, có lẽ liên hệ giữa bọn họ không chặt chẽ, nhưng hiển nhiên Sở Hưu là tâm điểm của đoàn thể chung lợi ích này.
Nhánh Ngụy Thư Nhai là vậy, nhánh Ẩn Ma khiêm những cũng vậy, Trấn Võ Đường mà Sở Hưu bỏ công sức nhiều nhất cũng thế.
Thật ra trong số những thế lực dưới trướng Sở Hưu, nguy hiểm nhất hẳn là Trấn Võ Đường.
Trấn Võ Đường là để hợp tác với triều đình Bắc Yên, một ngày mà Sở Hưu vẫn còn Trấn Võ Đường thậm chí không cần nghe tuyên chỉ, tất cả mọi người chỉ nghe theo Sở Hưu, còn về triều đình Bắc Yên, đó là cái gì?
NHưng bây giờ Sở Hưu không còn, đương nhiên triều đình Bắc Yên cũng muốn nuốt trọn Trấn Võ Đường, cũng may thời khắc mấu chốt Ngụy Thư Nhai ra mặt cảnh cáo triều đình Bắc Yên một phen, chuyện này mới thôi.
Khi đó Ngụy Thư Nhai vừa mang theo nhánh Ẩn Ma đại náo khu vực Nam Man, tuy không khiến cho Tu Bồ Đề Thiền Viện thương tổn tới gân cốt nhưng cũng khá chật vật.
Triều đình Bắc Yên không muốn trêu chọc Ẩn Ma trong lúc Ngụy Thư Nhai đang nổi giận cho nên tạm thời bỏ qua việc này.
Nhưng thời gian từ từ trôi qua, uy hiếp của Ngụy Thư Nhai cũng không mấy tác dụng, triều đình Bắc Yên lại đang thử chiếm đoạt chèn ép Trấn Võ Đường.
Lúc này Bàng Hổ ngồi đối diện với Mai Khinh Liên, sắc mặt giận dữ nói: “Tên Nhậm Thiên Lý kia, sư phụ hắn đã bị Sở đại nhân làm thịt rồi mà hắn còn dám đứng đó phách lối, đúng là chán sống!”
Mai Khinh Liên cảm thấy nhức đầu, xoa trán nói: “Trước kia đương nhiên hắn không dám, nhưng bây giờ Sở Hưu không còn, hơn nữa hắn cũng chẳng phải kẻ ngu. Hắn dám làm thế là vì sau lưng của hắn có người, có toàn bộ triều đình Bắc Yên!”
Trước đây Mai Khinh Liên từng làm thánh nữ, cho dù thời gian trong Quan Trung Hình Đường, cô nàng chỉ gây ảnh hưởng tới một mình Quan Tư Vũ, giúp đỡ xử lý chút việc nhỏ trong Quan Trung Hình Đường.
Nhưng một khi dính tới cái nhìn đại cục, Mai Khinh Liên cũng thấy luống cuống.
Cô nàng không chọn cách xây dựng lại Âm Ma Tông là đúng, với năng lực của cô nàng, cho dù thật sự xây dựng lại Âm Ma Tông, cô cũng không chơi nổi.
Đúng lúc này, Đường Nha đi vào trong nhà, gương mặt tươi cười nói: “Hai vị, ta có một tin tốt và một số tin xấu cần nói cho các người. Muốn nghe cái nào trước?”
Bàng Hổ nhàm chán khoát tay nói: “Lúc này rồi mà ngươi còn hứng thú chơi trò này rồi à? Nói tin xấu trước đi, dù sao tình hình đã tệ tới mức này rồi, có tin xấu thì chẳng lẽ xấu nữa được sao.”