Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1031 Liên thủ

“Ai?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thủ tọa Không Chấp Thiền Đường, Hư Độ đại sư!”

Trong số các hòa thượng Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu từng giao thủ cùng Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện.

Thực lực đối phương trong võ giả cùng cấp chỉ có thể coi là trung bình khá, không yếu nhưng cũng chẳng quá mạnh.

Nhưng Hư Độ lại khác, dù sao Sở Hưu cũng không nhìn ra thực lực hắn nông sâu thế nào, rõ ràng đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Chân Đan, có đủ tư cách và trình độ khiêu chiến cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Hư Ngôn vẫn hơi do dự, hắn hành sự trầm ổn, trước nay không thích làm việc quá mạo hiểm.

Theo hắn thấy chuyện lần này của Sở Hưu có phần mạo hiểm.

Dù sao một người của nhánh Ẩn Ma chạy tới Đại Quang Minh Tự muốn liên thủ với hắn giết một võ giả cũng trong nhánh Ẩn Ma, chuyện này Hư Ngôn nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Có điều ngay lúc này một giọng nói lại vang lên: “Ta đáp ứng vấn đề này, phật gia ta đã ngứa mắt với lão già Viên Thiên Phóng kia từ lâu rồi.

Thời gian trước hắn cùng đám đồ đệ không ngờ còn ép cả Tây Thương Lưu gia chuyên bán linh tửu không nhịn được phải dời nhà, đúng là nực cười!

Ta chưa từng thấy thế lực võ lâm nào đàng hoàng hơn Lưu gia, cả gia tộc chỉ chuyên bán linh tửu sinh sống. Gia tộc như vậy mà hắn cũng ức hiếp, súc sinh!”

Hư Độ kéo tăng bào, bên hông treo hồ lô rượu, khí thế hung hăng đi vào, vẻ mặt đầy căm phẫn.

Hư Ngôn bất đắc dĩ vỗ đầu một cái nói: “Hư Độ sư huynh, sao ngươi lại biết chuyện này? Một gia tộc nhỏ như Lưu gia xảy ra chuyện ngươi cũng biết, ngươi quan tâm tới tin tức giang hồ từ bao giờ vậy?”

Hư Độ tùy ý xua tay nói: “Đừng quan tâm chuyện làm sao ta biết, Phật môn ta dùng lòng tư bi quan tâm tới mọi chuyện trong thiên hạ.

Sở Hưu, ngươi phụ trách dẫn lão già kia ra, phật gia ta chặn đường chơi hắn một vố, hai người chúng ta liên thủ giết chết lão già này!”

Lúc này Hư Độ vẻ mặt phẫn nộ, cứ như Viên Thiên Phóng có thù giết cha với hắn. Không biết vì hắn ghét ác như cừu hay vì đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng hại hắn không có rượu uống.

Thấy Hư Độ đã đáp ứng, lúc này Hư Ngôn cũng hết cách. Giờ đang trước mặt Sở Hưu, chẳng lẽ hắn lại làm Hư Độ mất mặt?

Hơn nữa trong Đại Quang Minh Tự ngoại trừ phương trượng ra vốn lấy thủ tọa Tam Đại Thiền Đường làm chủ.

Nếu không phải bản thân Hư Độ không đáng tin cậy, với thực lực của Hư Độ, khi phương trượng Hư Từ cùng thủ tọa Hư Vân và Hư Tĩnh bế quan, đáng lý phải do Hư Độ chấp chưởng Đại Quang Minh Tự.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Vậy khi có kế hoạch chi tiết ta sẽ phái người báo cho Hư Độ đại sư.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp cáo từ đi khỏi.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Hư Ngôn mới oán hận nói: “Hư Độ sư huynh, sao ngươi lại đáp ứng nhanh như vậy? Sở Hưu chạy tới đây liên thủ với Đại Quang Minh Tự ta rõ ràng có ẩn tình gì đó.

Huống chi đối phương còn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma, dẫu sao cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn mới được, sao ngươi lại đáp ứng ngay như vậy, thiếu thận trọng quá!”

Hư Độ lắc đầu nói: “Ngươi ấy, suy nghĩ nhiều quá. Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, nhánh Ẩn Ma thiếu một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, vậy với Đại Quang Minh Tự nói riêng hay võ lâm Chính đạo nói chung có lợi hay không có lợi?”

Hư Ngôn nói: “Đương nhiên có lợi. Đừng nói thiếu đi một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù thiếu một võ giả Ma đạo bình thường cũng là có lợi cho võ lâm Chính đạo.

Ma bớt một phần, Chính tăng một phần, Ma không thắng Chính, trước nay luôn như vậy.”

Hư Độ nhún vai nói: “Vậy là được, nghĩ nhiều thì có tác dụng gì?

Hư Ngôn sư đệ, không phải ta trách ngươi nhưng đôi khi ngươi nên quả quyết hơn một chút, lão già Viên Thiên Phóng kia đã làm náo loạn khắp võ lâm Bắc Yên rồi.

Tên tiểu tử Sở Hưu kia mặc dù không phải hạng tốt lành gì nhưng ít nhất cũng hiểu quy củ, nếu không lúc trước chắc ngươi đã chẳng ước định ba tháng với hắn?

Hơn nữa lão già Viên Thiên Phóng kia vừa xấu xa vừa dốt nát, đám đồ đệ ngu ngốc kia của hắn đã giày vò võ lâm Bắc Yên khổ tới không thể tả.

Đại Quang Minh Tự ta tự xưng là một trong những người dẫn đầu của võ lâm Chính đạo, đại tông môn đệ nhất Bắc Yên, chẳng lẽ lại để mặc đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng gây chuyện? Vậy các thế lực khác sẽ nhìn Đại Quang Minh Tự ta ra sao?

Giải quyết chậm một ngày, cũng là đả kích nặng nề đối với thanh danh của Đại Quang Minh Tự ta!”

Hư Ngôn kinh ngạc nhìn Hư Độ, không ngờ Hư Độ lại nhìn rõ lợi và hại trong chuyện này như vậy?

Giờ Hư Ngôn thật sự không rõ rốt cuộc Hư Độ muốn giết Viên Thiên Phóng là vì lợi ích của Đại Quang Minh Tự, hay đơn giản vì bản thân không có rượu

uống?

Còn Sở Hưu sau khi trở lại Trấn Võ Đường, lại phải nghĩ cách dẫn Viên Thiên Phóng ra khỏi Trấn Võ Đường.

Đối phương ở lỳ trong Yên Kinh Thành, một là Sở Hưu không muốn động thủ ở đây, động tĩnh quá lớn, hai là Sở Hưu sợ triều đình Bắc Yên nhúng tay vào.

Sở Hưu không hy vọng gì ở Hạng Long.

Hợp tác giữa y và Hạng Long giờ chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ thiếu nước triệt để lật mặt.

Dẫn Viên Thiên Phóng ra cũng rất đơn giản, Sở Hưu nhờ Thủy Vô Tướng hỗ trợ để một gia tộc nhỏ phối hợp một chút, khắc một trận pháp thượng cổ trong gia tộc đó. Sau đó y lừa đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng nói đây là chí bảo truyền thừa từ thời thượng cổ, không ai mở ra được.

Thủy Vô Tướng tinh thông trận pháp thượng cổ, đương nhiên hạng tôm tép này không mở ra được, thậm chí bọn họ nhờ cả Đoàn Cửu Ngao tới giúp cũng không mở ra được . Cho nên chỉ có thể nhờ Viên Thiên Phóng tự mình tới một chuyến.

Sau khi rời khỏi Yên Kinh Thành, tâm thần Viên Thiên Phóng luôn có cảm giác không yên, nhưng hắn lại không tìm ra ngọn nguồn.

Cảm giác của võ giả đều cực kỳ nhạy bén, đặc biệt là cường giả như Viên Thiên Phóng.

Ngày trước khi Thủy Vô Tướng còn tráng niên, tùy ý giết chóc tung hoành khắp giang hồ, cho nên khi đó cảm giác của Viên Thiên Phóng là nhạy bén nhất.

Nhưng giờ sau khi tuổi tác tăng thêm, tuy lực lượng khí huyết của Viên Thiên Phóng chưa suy yếu nhưng đã không tăng cường nữa.

Về phần cảm giác thật ra đã bắt đầu thoái hóa.

Cho nên Viên Thiên Phóng vẫn tưởng rằng trong trận pháp thượng cổ kia có chôn giấu hung vật hay cạm bẫy gì đó rất nguy hiểm, vẫn đang nghĩ nên làm cách nào phá trận.

Đúng lúc này bước chân Viên Thiên Phóng đột nhiên ngưng bặt. Cuối con đường kia có một hòa thượng lôi thôi lếch thếch, bên hông còn treo một hồ lô rượu, vẻ mặt tức giận nhìn hắn như có thù giết cha với hắn.

Thấy hòa thượng kia Viên Thiên Phóng lập tức biết đối phương là người của Đại Quang Minh Tự, hơn nữa thực lực còn không yếu, thậm chí hắn có cảm giác mơ hồ trong cơ thể kia ẩn chứa lực lượng kinh người.

Viên Thiên Phóng còn tưởng đối phương tới là vì hắn giết Tông Bình lần trước cho nên mở miệng nói: “Vị đại sư Đại Quang Minh Tự này...”

Có điều Hư Độ lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, gầm lên một tiếng rồi lao tới: “Viên lão ma, nhận lấy cái chết!”
Chương 1032 Vây giết Viên Thiên Phóng 1

Thực lực Hư Độ vẫn luôn là câu đố, ngay trong nội bộ Đại Quang Minh Tự cũng không biết vị thủ tọa Không Chấp Thiền Đường không đứng đắn này rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Ngày trước Chử Vô Kỵ từng giao thủ với Hư Độ, thậm chí ngay Chử Vô Kỵ cũng không đoán được thực lực Hư Độ.

Chẳng qua điểm duy nhất có thể khẳng định là Hư Độ đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Chân Đan, hơn nữa chiến lực kinh người, là loại cường giả có thể tranh phong với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Lúc này quanh người Hư Độ lấp loáng ánh phật quang, một pháp tướng Nộ Mục Kim Cương hiện lên sau lưng hắn, tiếp đó xuất quyền đánh xuống. Nộ Mục Kim Cương ngửa mặt gầm lên một tiếng, phật quang xung quanh hóa thành nộ diễm ầm đầm giáng xuống.

Viên Thiên Phóng hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, quanh người hắn là ma khí vô biên khuấy động phong vân, nháy mắt mây đen đã phủ kín bầu trời, thậm chí cách hơn mười dặm cũng cảm nhận được luồng sức mạnh hùng hồn này.

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần xuất thủ, uy thế không cách nào che giấu. Một số võ giả xung quanh run rẩy, vừa hiếu kỳ muốn tới xem thử, lại vừa không có can đảm này.

Cho dù đứng xem cũng phải có thực lực, với chút thực lực đó của bọn họ muốn tới xem trò hay, không khéo sẽ mất mạng.

Còn lúc này giữa trận đánh, trên không trung tám bàn tay lớn bằng ma khí tách ra tám phương vị đồng thời đánh xuống Hư Độ. Một tiếng nổ lớn vang lên, phật quang tiêu biến, pháp tướng Nộ Mục Kim Cương đã bị đánh nát.

Viên Thiên Phóng chắp tay trước ngực kết ấn, tám bàn tay lớn bằng ma khí ngưng tụ thành phương vị bát cực, chớp mắt hóa thành một lồng giam khổng lồ nhốt Hư Độ vào trong.

Viên Thiên Phóng đã nhìn ra thực lực hòa thượng này mặc dù kinh người nhưng vẫn chỉ là tông sư võ đạo, còn chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Mình có thể đánh được hắn.

Dù sao trên giang hồ không phải ai cũng là Trần Thanh Đế, có thực lực dùng cảnh giới Chân Đan xuất một quyền đánh bay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Viên Thiên Phóng không tiếp tục xuất thủ, hắn chỉ nghi hoặc: “Ta với Đại Quang Minh Tự các ngươi có đâu có thù oán gì? Ngươi ra tay với ta là có ý gì?”

Hư Độ cười lạnh nói: “Lão già kia, ngươi giết đệ tử Đại Quang Minh Tự ta còn bảo không thù oán gì? Đương nhiên tội kinh tởm nhất là hại phật gia ta không có rượu mà uống!”

Viên Thiên Phóng lập tức nhíu mày, ngươi không có rượu để uống thì liên quan gì tới ta?

Có điều không đợi Viên Thiên Phóng nói tiếp điều gì, phật quang quanh người Hư Độ lại ngưng tụ thành một pháp tướng Quan Âm, ngàn mắt ngàn tay. Phật quang vô tận bùng lên, chỉ trong chốc lát đã khiến bàn tay bằng ma khí của Viên Thiên Phóng tan rã.

Tiếp đó hai tay Hư Độ niết thành phật ấn, pháp tướng phía sau nhanh chóng biến thành Bất Động Minh Vương bốn mặt tám tay, theo sau Hư Độ ầm ầm đánh về phía Viên Thiên Phóng.

Viên Thiên Phóng cau mày, hòa thượng này rốt cuộc là ai? Sao lại biết nhiều võ đạo như vậy.

Võ giả Đại Quang Minh Tự bình thường đều chủ tu một loại võ đạo, tỷ như Tông Huyền chủ tu Minh Vương Ấn, tăng nhân Kim Cương Viện chủ tu đương nhiên là Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, luyện theo lực lượng Kim Cương.

Còn Hư Độ này thì ngược lại, võ đạo của hắn gần như là thiên biến vạn hóa, tu Kim Cương, luyện Bồ Tát Quan, giờ lại có cả Minh Vương Ấn.

Bái phật thì bái một thôi, Hư Độ lại đem lực lượng phật pháp thuộc tính khác nhau hòa là một thể, tên này rốt cuộc bao dung coi vạn phật bình đẳng hay vốn không coi mấy vị phật đà này ra gì?

Viên Thiên Phóng đã lâu không vào Trung Nguyên, lại thêm Hư Độ lúc thường cũng ít nổi danh, cho nên hắn không nhận ra Hư Độ. Nhưng Viên Thiên Phóng dám khẳng định, với thực lực này yếu nhất cũng là thủ tọa một viện trong Đại Quang Minh Tự.

Cho nên vừa ra tay chống lại, Viên Thiên Phóng còn vừa hừ lạnh nói: “Đại Quang Minh Tự các ngươi rốt cuộc đang có ý gì? Đừng tưởng lão phu không dám giết người!”

Hắn không nghĩ đối phương tới giết hắn chỉ vì một đệ tử. Nếu Đại Quang Minh Tự thật sự điên cuồng như vậy có lẽ đã không tồn tại được tới giờ.

Hư Độ không trả lời, vẫn tấn công như điên.

Thấy cảnh này, Viên Thiên Phóng hừ lạnh nói: “Được được được! Ngươi đã muốn đánh vậy đừng trách lão phu không nể mặt Đại Quang Minh Tự ngươi!”

Đã bao năm như vậy luôn là Viên Thiên Phóng nổi điên đuổi đánh người khác, đã bao giờ có cảnh người khác đuổi đánh hắn?

Dứt lời quanh người Viên Thiên Phóng bùng lên vô số ma khí, vòng xoáy ma khí khuấy động giữa không trung, tiếp đó cánh tay Viên Thiên Phóng niết thành quyền ấn ầm ầm đánh xuống. Mỗi lần đánh ra đều khiến một pháp tướng của Hư Độ tan nát, đánh tới mức hắn nhe răng trợn mắt.

Ngày trước Viên Thiên Phóng có thể giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn cùng cảnh giới võ đạo tông sư, về mặt thực lực Viên Thiên Phóng tuyệt đối không kém.

Hơn nữa người khác không biết truyền thừa chân chính của Viên Thiên Phóng là gì, hắn không kể cho bất cứ ai, kể cả Hình Tư Đồ.

Thập Phương Vô Cực Hám Thiên Ma Công của Viên Thiên Phóng là một môn ma công do chính hắn sáng tạo ra. Trong đó dung nhập vô số ma công thượng cổ cùng bí pháp ma công của Côn Luân Ma Giáo mà Viên Thiên Phóng thu thập suốt bao năm, uy lực cực kỳ cường hãn.

Đương nhiên cái tên này là tự hắn đặt. Theo Viên Thiên Phóng tên càng dài công pháp càng mạnh, môn ma công này của mình cũng xứng với cái tên này.

Ma uy ngập trời, hùng hồn mạnh mẽ, loại áp đảo về mặt lực lượng này khiến Hư Độ cũng không thể ngăn cản. Dù sao giờ hắn chưa phải cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Lúc này Viên Thiên Phóng lại đột nhiên có cảm giác nguy hiểm tới cực hạn, trái tim đập liên hồi, một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng.

Ngay khoảnh khắc đó Viên Thiên Phóng lập tức thay đổi mục tiêu, bứt lại phía sau. Vòng xoáy ma khí lại ngưng tụ thành mười cánh tay lớn, Viên Thiên Phóng đã xuất thủ toàn lực.

Tiếp đó hai tay Viên Thiên Phóng kết ấn, mười cánh tay lớn kia đồng thời niết ấn quyết, Thập Phương Thiên Ma Ấn!

Ngay khi Viên Thiên Phóng kết ấn, một mũi tên đen nhánh đã bắn ra. Những nơi nó đi qua thiên địa nguyên khí đều tịch diệt!

Mũi tên đen nhánh kia đánh vào Thập Phương Thiên Ma Ấn. Ma khí cũng là màu đen, nhưng màu đen trên mũi tên lại là một màu đen có thể xưng là cực hạn, là lực lượng của hủy diệt, tịch diệt.

Dùng một điểm phá cả mặt phẳng, chỉ trong chớp mắt Thập Phương Thiên ma Ấn đã lập tức sụp đổ, mười cánh tay bằng ma khí cũng tan rã. Ma khí quanh người Viên Thiên Phóng lại bùng lên, vòng xoáy ma khí khổng lồ ập tới bao vây lực lượng mũi tên kia vào trong nhưng vẫn ầm ầm vỡ vụn!

Nhưng may là vòng xoáy ma khí tuy vỡ vụn nhưng sức mạnh của mũi tên kia cũng đã bị tan rã.

“Sở Hưu!”

Viên Thiên Phóng cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ này, gương mặt đầy sát khí nhìn Sở Hưu phía sau.

Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Tuyệt kỹ mà ngày trước Độc Cô Duy Ngã đã dùng để hủy diệt Thiết Hoàng bảo. Mặc dù người ngoài không biết nhưng chuyện này không gạt được người trong nội bộ nhánh Ẩn Ma. Bọn họ đã sớm biết Sở Hưu nhận được một phần truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã lưu lại trong bí cảnh của nhánh Ẩn Ma.
Chương 1033 Vây giết Viên Thiên Phóng 2

Viên Thiên Phóng có thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại dám tấn công mình, hắn lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?

Mình rõ ràng là một trong những đại lão của nhánh Ẩn Ma, là một trong những người chấp chưởng toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Tên Sở Hưu kia cho dù có nổi tiếng cỡ nào cũng chỉ là một hậu bối, y có nghĩ tới hậu quả của hành động phạm thượng này không?

Đồng thời trái tim Viên Thiên Phóng cũng đập liên hồi.

Võ thuật của Độc Cô giáo chủ năm xưa quả thật cường đại tới mức người ta run rẩy.

Lúc trước Phương Kim Ngô chết dưới Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu, mặc dù thực lực hắn còn mạnh hơn Phương Kim Ngô nhiều nhưng cũng phải xuất thủ toàn lực mới ngăn được mũi tên này.

Hơn nữa vừa rồi là bị đánh lén, nếu hắn chậm một chút thôi, có lẽ không chết cũng bị trọng thương.

Ngay lúc Viên Thiên Phóng định nói gì đó, Hư Độ phía sau lại đã xuất thủ.

Sau lưng Hư Độ, Kim Cương Minh Vương, Bồ Tát Phật Đà, vô số hư ảnh lấp loáng.

Ngàn phật vạn pháp, chỉ có suy nghĩ trong đầu là vĩnh hằng!

Trong tiếng nổ, vô số hư ảnh phật đà ngưng tụ, phật quang chiếu rọi muôn nơi, bao phủ hoàn toàn Sở Hưu vào trong!

Còn lúc này Sở Hưu cũng xuất thủ.

Mặc dù y vừa dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, tiêu hao rất nhiều. Có điều giờ Sở Hưu đã không phải Sở Hưu khi giết Phương Kim Ngô, một mũi tên không khiến y kiệt sức được.

Thiên Ma Vũ chém xuống mang theo ma khí rít gào cùng lực lượng thôn tính quỷ dị, trong đó còn mơ hồ hiện lên hư ảnh quỷ đói không ngừng gào thét!

“Các ngươi muốn chết à!”

Hai mắt Viên Thiên Phóng đỏ thẫm, hắn không ngờ Sở Hưu lại to gan tới mức liên thủ với hòa thượng Đại Quang Minh Tự giết hắn. Rốt cuộc y định làm gì? Tự giết người trong cùng nhánh Ẩn Ma?

Lúc này bất luận Hư Độ hay Sở Hưu đều không trả lời Viên Thiên Phóng. Bọn họ tới là để giết người, nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì?

Cho dù là Hư Độ lúc thường luôn lắm miệng cũng chỉ xuất thủ, không nói một lời.

Ma khí ngập trời bộc phát như núi lửa, bao năm qua Viên Thiên Phóng tu luyện rất nhiều loại ma công, lực lượng căn cơ tích lũy đều cực kỳ kinh người.

Ma uy ngập trời chớp mắt đã phát tan lồng giam bằng phật quang.

Hơn nữa cánh tay Viên Thiên Phóng khẽ vươn ra hóa thành bàn tay lớn bằng ma khí, không ngờ lại trực tiếp nắm lấy lưỡi đao của Sở Hưu.

Có điều chỉ nháy mắt sau lực lượng quỷ đói bộc phát, cánh tay bằng ma khí trực tiếp bị thôn tính mất một nửa.

Nhưng lúc này tám cánh tay ma khí khác đã đồng thời đánh xuống, hoặc quyền hoặc chưởng hoặc chỉ pháp.

Mỗi cánh tay ma khí đều bao hàm biến hóa võ đạo khác nhau.

Tán tu Ma đạo quật quật khởi từ dân dã như Viên Thiên Phóng, mặc dù công pháp truyền thừa chưa chắc đã mạnh hơn Sở Hưu, nhưng số lượng công pháp trong tay hắn lại không kém gì Sở Hưu.

Ngay khi những bàn tay ma khí kia đánh xuống, quanh người Sở Hưu lóe lên từng luồng huyết ảnh. Huyết Ảnh Đại Pháp được thi triển, huyết ảnh đầy trời đón lấy tám cánh tay lớn kia. có kiếm khí đỏ máu ngập trời, có phật quang đỏ máu rực rỡ, có ánh sét đỏ máu ầm ầm đánh ra.

Võ đạo của các cường giả năm trăm năm trước lập tức được phát huy tới cực hạn, phá tan tám cánh tay bằng ma khí kia.

Sau lưng Viên Thiên Phóng, Hư Độ thu lại vẻ cười cợt trước đó, pháp tướng trang nghiêm. Trong ánh phật quang vô số phật ảnh hòa vào làm một, tiếp đó hắn xuất chưởng đánh ra, Vạn Phật Quy Nhất!

Ma khí cường đại quanh người Viên Thiên Phóng bị xuyên thủng, hắn bị thế chưởng đánh thẳng vào người, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Còn lúc này huyết ảnh vô biên kia cũng hợp lại làm một bám lên thanh Thiên Ma Vũ của Sở Hưu. Lưỡi đao đỏ máu chém ra, trực tiếp lưu lại một vết thương lớn trước ngực Viên Thiên Phóng, máu tươi phun thẳng ra ngoài.

Lúc này Viên Thiên Phóng có thể nói là cực kỳ thê thảm.

Phật quang nhập thể, luồng phật quang nóng rực kia như dung nham không ngừng ăn mòn phá hủy kinh mạch của hắn.

Năng lực khắc chế võ giả Ma đạo của cương khí Phật môn được phát huy tới mức cực hạn.

Hơn nữa một đao của Sở Hưu càng thêm quỷ dị, ngay khi chém hắn bị thương, trên miệng vết thương có một luồng lực lượng không ngừng thôn tính khí huyết của hắn, suy yếu lực lượng hắn.

Viên Thiên Phóng có thế nào cũng không ngờ lại có ngày mình bị hai võ giả cảnh giới Chân Đan ép tới mức này.

Cho dù ngày trước hắn thua trong tay lão đạo sĩ Long Hổ Sơn, hắn cũng không chật vật như vậy.

Hơn nữa lão đạo sĩ Long Hổ Sơn mà hắn thua cũng chẳng phải hạng phàm.

Mặc dù lão đạo sĩ đó không có danh tiếng gì trên giang hồ, nhưng hắn lại là đạo đồng thân cận với lão thiên sư.

Nói cách khác, hắn đã hầu hạ lão thiên sư cả đời, tuy tuổi tác nhỏ hơn lão

thiên sư nhưng không nhỏ hơn bao nhiêu.

Bị một vị như vậy đánh trọng thương không mất mặt, nhưng giờ đối mặt với hai hậu bối Sở Hưu và Hư Độ liên thủ, hắn lại bị ép tới mức này. Trong khoảnh khắc hung tính của Viên Thiên Phóng đã bị kích thích.

Chỉ chớp mắt sau, gương mặt Viên Thiên Phóng xuất hiện từng ma văn đỏ máu, ma khí trên người hắn cũng xen lẫn màu đỏ máu, khí tức trở nên vô cùng hung ác.

Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Lão già này học được cả Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp cơ à? Rốt cuộc là tên nào tiết lộ thứ này ra ngoài?”

Sở Hưu hỏi: “Đây là một bộ phận của Huyết Thần Ma Công của ngươi?”

Lục Giang Hà gật nhẹ đầu, lại lắc đầu nói: “Đây là một môn bí pháp mà bản tôn nghiên cứu ra để phối hợp với Huyết Thần Ma Công, có thể phát động lực lượng khí huyết trong cơ thể ở mức lớn nhất, dung nhập ma khí, uy lực đủ khiến trời đất biến sắc, có điều cuối cùng bị ta phong ấn từ bỏ.

Nguyên nhân là khi nghiên cứu môn công pháp này, bản tôn đi vào cực đoan. Huyết Thần Ma Công vốn có năng lực khôi phục kinh người, gần với Bất Diệt Ma Đan của giáo chủ.

Nhưng môn bí pháp này lại tiêu hao khí huyết của người sử dụng, so với việc dùng môn bí pháp này liều mạng chẳng bằng trực tiếp thiêu đốt tinh huyết bỏ trốn, chờ khôi phục lại quay về báo thù.

Xem ra ngày trước Huyết Ma Đường bị cướp bóc triệt để, tới thứ này cũng bị tuôn ra ngoài.

Tiểu tử, ngươi cẩn thận chút, thứ này ngay bản tôn cũng chưa từng sử dụng, có điều hiệu quả diễn ra cực kỳ kinh khủng.”

Sở Hưu thầm bĩu môi.

Nói trắng ra là Lục Giang Hà này sợ chết, không muốn liều mạng với người ta cho nên mới phong ấn môn bí pháp như vậy.

Có điều hiệu quả của bí pháp này cũng hết sức rõ rệt.

Một lão ma cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần như Viên Thiên Phóng bắt đầu liều mạng, uy thế quả thật kinh khủng.

Mười cánh tay khổng lồ bắt đầu sản sinh biến hóa.

Sau cánh tay không ngờ lại hình thành từng ma ảnh khổng lồ, chỉ trong chớp mắt phạm vi vài chục dặm đã hóa thành một phiến ma vực!

Luồng ma uy cường đại kia trực tiếp áp chế thân hình Hư Độ, khiến hắn không ngừng lui lại phía sau. Ma ảnh gầm lên đánh xuống, phật quang quanh người Hư Độ dần dần tan rã, mắt thấy đã sắp không ngăn cản nổi.

Sở Hưu tay niết phật ấn, Hoán Nhật Đại Pháp được thi triển hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng cũng tỏa ra phật quang vô tận, muốn dùng phật quang ngăn cản ma uy đầy trời này.
Chương 1034 Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Phú

Nhưng ma ảnh ép xuống, uy lực của Đại Nhật Như Lai cũng không chống nổi, bị phá tan!

Lục Giang Hà cười hắc hắc trong đầu Sở Hưu nói: “Bản tôn đã nói gì nào? Đây là bí pháp do bản tôn sáng tạo ra năm xưa, cho dù hơi gân gà nên bị phong ấn nhưng uy lực cũng cực kỳ bất phàm.

Còn nữa, trước đó bản tôn đã nói rồi mà, ngươi đánh lén thì đánh lén, dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn làm gì, giữ thực lực lại dùng tuyệt kỹ cuối cùng không được à?”

“Im miệng!”

Sở Hưu mắng Lục Giang Hà một câu, kẻ này quá lắm lời, Sở Hưu vừa động thủ hắn đã bắt đầu lên tiếng chỉ huy trong đầu Sở Hưu.

Có điều đấu pháp của kẻ này quá hèn mọn, những đối thủ trước kia của Lục Giang Hà hầu hết đều bị hắn làm cho hao tổn đến chết, không như Sở Hưu chuyên dùng đấu pháp cương mãnh bá đạo, vừa ra tay đã là trực tiếp bộc phát tấn công.

Lúc này Hư Độ cũng không chịu nổi nữa mở miệng nói: “Ta nói này Sở Hưu, không phải phật gia ta lâm trận bỏ chạy mà là lão già này quá mạnh. Ngươi đâu có nói hắn còn thủ đoạn thế này?”

Sở Hưu dám khẳng định Hư Độ chắc chắn còn tuyệt kỹ ẩn giấu.

Có điều nhìn bộ dáng này của Hư Độ rõ ràng hắn không định lấy tuyệt kỹ này ra liều mạng với Viên Thiên Phóng.

Đối với Đại Quang Minh Tự, giết Viên Thiên Phóng quả thật phù hợp với lợi ích lâu dài của bọn họ.

Nhưng giờ Viên Thiên Phóng đã trọng thương, thậm chí bắt đầu dùng bí pháp liều mạng. Sau này kết cục của Viên Thiên Phóng chắc chắn không chỉ là trọng thương, không còn lực lượng tiếp tục làm loạn trên đất Bắc Yên này nữa, như vậy đã phù hợp với lợi ích của Đại Quang Minh Tự.

Cho nên lúc này dù hắn lui lại cũng không mất mát gì, không đáng để liều mạng.

Về phần Sở Hưu ư, chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.

Gương mặt Sở Hưu không hề thay đổi, nói thật y mượn tay Đại Quang Minh Tự chỉ là muốn tìm cái cỡ, thêm một tầng bảo hộ mà thôi.

Giết người vẫn phải dựa vào bản thân.

Dưới ma uy kia, Sở Hưu tản đi phật quang trên người, quanh thân thể y bỗng toát ra một luồng lực lượng cực kỳ quỷ dị.

Hai tay y kết ấn. Ấn quyết đó phức tạp tới mức Lục Giang Hà chưa từng thấy, đồng thời trong miệng Sở Hưu niệm từng âm tiết, âm thanh không giống tiếng người, cực kỳ quỷ dị. Lục Giang Hà nghe được mà trong lòng toát ra ý

lạnh, không nhịn được run rẩy.

Giữa không trung vốn là khí tức của Viên Thiên Phóng dẫn phát ma khí mây đen khổng lồ, nhưng lúc này tất cả đều hóa thành một màu đen kịt.

Phương viên mười mấy dặm, nhật quyệt tiêu tán, hóa thành một màn đêm đen thuần túy.

Hư Độ run rẩy nhìn về phía Sở Hưu, lại nhìn lên không trung, rốt cuộc đây là thứ gì? Khí thế hung ác kia đã vượt qua ma khí của Viên Thiên Phóng, như có hung vật thượng cổ gì sắp được thả ra.

Ngay cả Viên Thiên Phóng cũng thấy lạnh buốt trong lòng, luồng lực lượng này đã khiến hắn đã dốc sức liều mạng mà vẫn cảm thấy sợ hãi!

Đúng lúc này một tiếng khóc vô cùng thê lương hàng lâm, không giống tiếng người nhưng lại mang theo một uy lực quỷ dị thấm sâu vào lòng người. Hư Độ gương mặt tái mét, buộc phải niệm kinh văn ngăn cản.

Viên Thiên Phóng đứng mũi chịu sào thậm chí còn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như người chết.

Tiếng khóc kia vẫn còn tiếp tục, trong thế giới đen nhánh đó, từng giọt mưa máu rơi xuống, như ông trời đang than khóc.

Dưới làn mưa máu đó, ma khí quanh người Viên Thiên Phóng tan rã, bản thân hắn cũng giãy dụa không ngừng. Nhưng trong tiếng kêu khóc như ma chú kia giãy dụa càng lúc càng yếu, tới sau hoàn toàn không còn hơi thở. Cuối cùng một giọt mưa rơi xuống, thân hình Viên Thiên Phóng như hóa khí, chớp mắt đã theo làn gió tan thành bụi bay đi!

Mưa máu ngưng rơi, màn đêm tiêu tán.

Hư Độ hoảng sợ nhìn Sở Hưu. Lúc này Sở Hưu vẫn đứng đó nhưng khí thế trên người hư ảo bất định, đặc biệt là ánh mắt y, một ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào của nhân loại, chỉ có vẻ hung ác vô cùng, có thể nói là quỷ dị tới cực điểm.

Mãi một lúc sau hai mắt Sở Hưu mới khôi phục bình thường, nhưng lúc này một cảm giác mệt mỏi tới cực hạn cũng lan khắp người hắn.

Nhìn khung cảnh trước mắt, thậm chí ngay Sở Hưu cũng không ngờ uy lực của môn công pháp này lại cường đại đến thế.

Đây là uy lực cực hạn khi bảy bộ Đại Bi Phú hợp nhất, Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Phú!

Ngày trước Sở Hưu chỉ đọc qua thức mở đầu của môn công pháp này đã bị phản phệ, Giờ y thực sự sử dụng, Viên Thiên Phóng trực tiếp bị giết tới mức không còn cả tro cốt, nhưng lực lượng phản phệ cũng vô cùng kinh khủng.

Vừa rồi khi y thi triển, lực lượng của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc đi thẳng vào đáy lòng y, đó là lực lượng chí âm chí tà, có thể coi là tập hợp tất cả hung ác của thế gian vào một thể.

Có thể nói chỉ cần sơ ý một chút thôi, người sử dụng sẽ rơi vào đó, trở nên điên cuồng, biến thành một con rối hung ác không còn chút tình cảm gì, chỉ biết phá hoại hết thảy, giết chóc hết thảy.

Hơn nữa cuối cùng Sở Hưu dường như còn cảm giác được, có vẻ luồng lực lượng mà Độc Cô Duy Ngã để lại cho y lần trước phát động một chút mới ngăn chặn được phản phệ của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc.

Tóm lại không tới thời điểm mấu chốt tốt nhất không nên dùng công pháp này.

Lục Giang Hà giờ mới phản ứng lại, hắn kinh hãi nói: “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Đây là bảy thức Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú hợp nhất? Ngươi đã gom đủ môn công pháp tà môn này?”

Cho dù là năm trăm năm trước Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú cũng hết sức nổi tiếng, có rất nhiều người muốn tập hợp đầy đủ môn công pháp này nhưng mãi vẫn không ai làm được.

Không ngờ tới Sở Hưu, bảy thức công pháp hợp nhất lại dựng nên uy thế khiến cả Lục Giang Hà cũng thấy không rét mà run.

Hư Độ nhìn Sở Hưu, gương mặt không còn nụ cười, chỉ có vẻ kiêng kỵ sâu đậm.

Thậm chí hắn đã nghĩ liệu có nên ra tay với Sở Hưu ngay bây giờ không.

Bởi vì giờ hắn mới phát hiện, so với Sở Hưu, tên Viên Thiên Phóng kia chẳng khác nào cặn bã!

Nếu để Sở Hưu tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hắn thật sự không tưởng tượng nổi uy thế của Sở Hưu sẽ lớn tới mức nào, e rằng khi đó ma diễm sẽ phủ kín bầu trời.

Có điều Hư Độ vẫn không động thủ, bởi vì hắn cũng không nắm chắc.

Vừa rồi chỉ là dư âm của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc thôi mà cũng khiến Hư Độ khó mà chịu nổi, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Hơn nữa không thể không nói Sở Hưu đã dọa hắn phát sợ.

Mặc dù lực lượng cấp bậc này người bình thường không cách nào khống chế, giờ Sở Hưu chắc chắn đã kiệt sức; nhưng hắn vẫn không dám đặt cược, vạn nhất Sở Hưu còn dư lực thì sao?

Nửa ngày sau, Sở Hưu mới cười cười nói: “Chúc mừng Hư Độ đại sư giết chết Viên Thiên Phóng. Dùng cảnh giới Chân Đan giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chiến tích này đủ cho Hư Độ đại sư bước vào mười hạng đầu Phong Vân Bảng.”

Hư Độ cau mày nói: “Nhưng người là do ngươi giết.”

Sở Hưu vẫn mỉm cười đáp: “Cái này không quan trọng, Viên Thiên Phóng đã chết tới mức không còn cặn bã nữa rồi. Giờ nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta. Ta nói ai giết thì là người đó giết.

Ta tặng chiến tích này cho Hư Độ đại sư, khi trở về nhánh Ẩn Ma ta cũng có thể trả lời.

Tuy chỉ theo nhu cầu thôi nhưng trận chiến này hợp tác với đại sư cũng rất sảng khoái.”
Chương 1035 Thanh toán 1

Trong Đại Quang Minh Tự, Hư Ngôn vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hắn có phần lo lắng.

Mặc dù trước giờ biểu hiện của Hư Độ luôn có vẻ không đáng tin cậy, có điều dẫu sao hắn cũng là thủ tọa một trong Tam Đại Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự. Vạn nhất hắn gặp bất trắc, đây sẽ là tổn thất rất lớn đối với Đại Quang Minh Tự.

Hư Ngôn từng muốn tới hỗ trợ, có điều Hư Độ lại cười nhạo nói thực lực của hắn có tới cũng chỉ thành cản trở, chẳng giúp được gì. Hư Ngôn nghe vậy tức giận không đi nữa, nhưng giờ càng lúc càng lo lắng.

Mấy canh giờ sau, cảm giác được Hư Độ đã trở về, Hư Ngôn chạy thẳng ra cổng hỏi ngay: “Kết quả ra sao?”

Gương mặt Hư Độ có vẻ rất kỳ quái, nói khẽ: “Viên Thiên Phóng chết rồi, xương cốt cũng chẳng còn.”

Hư Ngôn thở dài một tiếng, chết rất tốt. Nhánh Ẩn Ma thiếu một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, khu vực Bắc Yên này cũng có thể yên ổn một thời gian.

Hư Độ tiếp tục nói: “Sở Hưu nói, hắn không muốn chiến tích giết Viên Thiên Phóng, để lại cho ta.”

Hư Ngôn nghe vậy lại càng vui mừng. Mặc dù tới cảnh giới bọn họ đáng lẽ không nên quan tâm tới thanh danh nữa, nhưng thực tế người thật sự làm được như vậy có được mấy ai?

Giết chết Viên Thiên Phóng, chiến tích này đủ khiến Hư Độ nổi danh trên giang hồ, thậm chí bước vào mười hạng đầu Phong Vân Bảng.

Có điều lúc này Hư Ngôn lại phát hiện Hư Độ có điểm không đúng.

Dựa theo tính cách Hư Độ, sau khi trở về đáng lẽ hắn sẽ trắng trợn khoác loác trận chiến đó gian nan cỡ nào, mình cường đại ra sao, đến mức miệng không khép lại được.

Thế nhưng giờ gương mặt Hư Độ chẳng có vẻ gì là đắc ý, thậm chí còn trầm mặc không nói năng gì.

“Hư Độ sư huynh, ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

Hư Độ thở dài một tiếng nói: “Sư đệ, lần này hình như ta làm sai rồi.”

Hư Ngôn cau mày nói: “Ngươi làm sai điều gì?”

Hư Độ nhìn lên không trung lẩm bẩm: “Ta đột nhiên phát hiện so với tên Sở Hưu kia, Viên Thiên Phóng chẳng là cái thá gì.

Hy vọng suy nghĩ của ta là sai, nếu không tương lai ta sẽ phải hối hận.”

Hư Ngôn kinh ngạc, không hiểu ý Hư Độ rốt cuộc là sao.

Lúc này Sở Hưu cũng đã trở về Trấn Võ Đường, hơn nữa sau khi trở về Trấn Võ Đường chuyện đầu tiên y làm chính là bế quan, bế quan ngay lập tức.

Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc có uy lực quá lớn, rút gần hết mọi lực lượng trong người Sở Hưu, bất luận chân khí hay tinh thần lực.

Thậm chí hiện giờ Sở Hưu vẫn có cảm giác khí tức hung ác quỷ dị đó vẫn luôn tồn tại trong đầu y, âm thầm ảnh hưởng tới y.

Đương nhiên bên này y bế quan nhưng những chuyện khác cũng không thể bỏ qua được.

Sở Hưu liên thủ với Hư Độ giết chết Viên Thiên Phóng, hành động quá nhanh, nhanh tới mức đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng không kịp phản ứng.

Cho nên trước khi Sở Hưu bế quan y đã trực tiếp lệnh cho đám người Mai Khinh Liên xuất thủ, giải quyết toàn bộ lũ này.

Không có Viên Thiên Phóng, đám người này chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, không làm được việc gì.

Lúc này trong một gia tộc nhỏ tại khu vực Yến Đông.

Đoàn Cửu Ngao đang hùng hùng hổ hổ chờ đợi trong phòng khách.

Trận pháp của gia tộc nhỏ này xảy ra vấn đề, khiến hắn cũng không mở ra được, bất đắc dĩ chỉ có thể truyền tin mời Viên Thiên Phóng đến. Chắc chắn khi Viên Thiên Phóng đến lại mắng chửi hắn kém cỏi rác rưởi, chút việc nhỏ này cũng không làm xong.

“Ta nói này Tôn lão đầu, trong trận pháp kia của các ngươi rốt cuộc có cái gì? Ta cho ngươi biết, vạn nhất đồ trong đó quá kém, vậy đừng trách ta trở mặt!”

Đoạt đồ của người khác còn ghét bỏ đồ của người ta không tốt, chuyện kỳ quặc như vậy cũng chỉ Đoàn Cửu Ngao mới làm được.

Gia chủ Tôn gia là một ông lão nhỏ con dáng vẻ khúm núm, gương mặt già nua hết sức cung kính nhưng trong lòng cười lạnh không thôi.

Hắn biết hết mọi chuyện, cũng rất tình nguyện phối hợp với Sở Hưu. So với Viên Thiên Phóng, rõ ràng hắn càng tin tưởng Sở Hưu.

Vị đại nhân kia trước đây dương danh trên chính đất Yến Đông này, lòng tin của hắn đối với Sở Hưu đương nhiên lớn hơn so với Viên Thiên Phóng.

Đúng lúc này vài võ giả canh cửa đột nhiên hoảng hốt chạy vào, Đoàn Cửu Ngao cau mày nói: “Sao vậy? Sư tổ của các ngươi tới à?”

Đám đệ tử kia vội vàng lắc đầu nói: “Không phải sư tổ, là thủ hạ tên Sở Hưu kia đánh tới cửa!”

Đoàn Cửu Ngao cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu đã nhận thua rồi bọn chúng còn dám tới tìm đường chết à?”

Dứt lời Đoàn Cửu Ngao đi ra ngoài, trước mặt hắn là Lã Phụng Tiên cùng một số võ giả vốn thuộc về Trấn Võ Đường như Đường Nha.

Đoàn Cửu Ngao cười lạnh nói: “‘Tiểu Ôn Hầu’ Lã Phượng Tiên? Sao nào, đến ra mặt giúp tên huynh đệ kia của ngươi à?

Ngươi không phải người của Trấn Võ Đường, tốt nhất đừng có xen vào chuyện này.

Tên Sở Hưu kia không dám lớn tiếng trước mặt sư phụ ta, ngươi mang nhiều người tới đây làm gì?

Diễu võ giương oai hay là...”

Hắn còn chưa dứt lời, Phương thiên họa kích trên tay Lã Phụng Tiên đã bộc phát một luồng ma khí mãnh liệt tới cực hạn. Một kích đập xuống tạo thành tiếng xé gió khiến người ta đinh tai nhức óc.

Đoàn Cửu Ngao không ngờ Lã Phụng Tiên nói ra tay là lập tức ra tay. Hắn hét lên một tiếng, cánh tay hiện lên từng luồng tơ máu, huyết khí cùng ma khí vô biên ngưng tụ thành bàn tay lớn ngăn cản trước người.

Nhưng dưới đòn này của Lã Phụng Tiên, bất luận hắn dùng công pháp võ thuật gì, tất cả đều ầm ầm tan vỡ!

Hơn nữa lần này trong tay Lã Phụng Tiên đang cầm không phải bảo binh bình thường mà là thần binh Vô Song!

Lực lượng hùng hồn xen lẫn cùng ma khí mạnh mẽ, ầm ầm bộc phát. Đó là lực lượng cực hạn, chỉ một chiêu thôi Đoàn Cửu Ngao đã bị đòn này của Lã Phụng Tiên nện cho nổ tung!

Không sai, thật sự là nện cho nổ tung!

Như quả cầu khí nổ tan tành, máu thịt bay đầy trời, cục diện kinh khủng tới cực điểm. Đám đệ tử của Đoàn Cửu Ngao đều choáng váng, ngây ra tại chỗ cả nửa ngày mới rú lên thảm thiết.

Đường Nha nhếch miệng, có vẻ giờ hắn mới biết thêm về người bạn thân này của Sở Hưu.

Vốn hắn còn lo lắng liệu Lã Phụng Tiên có vướng lòng dạ đàn bà, không hạ thủ giết người được; hay nhất định phải nói lý trước, muốn bọn họ chủ động thần phục, vân vân.

Kết quả giờ hắn mới phát hiện, Lã Phụng Tiên có nói lý, có dễ nói chuyện, nhưng đó chỉ là với người phe mình.

Đối với người ngoài, vị này rõ ràng cực kỳ hung ác ít lời, thậm chí lười hưởng thụ khoái cảm thắng lợi, khung cảnh tanh máu tới cực hạn.

Lã Phụng Tiên quay đầu lại nói với Đường Nha: “Đám còn lại giao cho các ngươi, đối phó với bọn chúng tốc độ các ngươi nhanh hơn ta.”

Đường Nha gật nhẹ đầu, nở một nụ cười gằn nói: “Không vấn đề.”

Dứt lời, đám thủ hạ xuất thân Thanh Long Hội như Đường Nha, giờ là võ giả tinh nhuệ trong Trấn Võ Đường lao nhao xuất thủ, vây giết đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng.

Cảnh tượng tương tự không chỉ xảy ra ở chỗ Đoàn Cửu Ngao mà ở khắp các nơi trên Bắc Yên.

Gần như chỉ trong một ngày, nhân thủ mà Sở Hưu bố trí các nơi đã hành động, chỉ chớp mắt đã giết sạch đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng, tiêu diệt triệt để, đoạt lại Trấn Võ Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK