Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1271 Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ

Lúc này tinh thần của Sở Hưu đã hoàn toàn đắm chìm trong ảo cảnh, nói chính xác hơn là đắm chìm trong thần vận từ nhát đao của Độc Cô Duy Ngã.

Vừa rồi Độc Cô Duy Ngã không sử dụng đao pháp như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, mà là chân ý đao đạo cực hạn, là võ đạo cường đại thuộc về Độc Cô Duy Ngã.

Sở Hưu có thể cảm giác được Độc Cô Duy Ngã lúc này thậm chí còn mạnh hơn lúc hắn dùng Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và Diệt Tam Liên Thành Tiễn, hủy diệt Thiết Hoàng Bảo!

Cũng từ trận chiến này trở đi, Độc Cô Duy Ngã mới thật sự chứng minh danh tiếng thiên hạ đệ nhất nhân của mình, Ninh Huyền Cơ không rời núi, toàn bộ giang hồ không ai ngăn cản được ma diễm ngập trời của Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng không đợi Sở Hưu cảm ngộ xong, ảo ảnh trước mặt lại đột nhiên tiêu tán.

Dù sao Huyết Hồng Đề cũng chỉ là khí linh, tuy có linh trí nhưng không cách nào suy nghĩ như người.

Nó chỉ phát hiện khí huyết của Độc Cô Duy Ngã trong máu của Sở Hưu, cho nên mới vô thức thả ảo ảnh này ra, thật ra cũng là so sánh.

Bây giờ so sánh đã xong, đúng là người trước mắt có một khí khí tức của Độc Cô Duy Ngã, đương nhiên ảo ảnh sẽ tiêu tan.

Sở Hưu quan sát trận đại chiến trong ảo ảnh, nhưng chỉ là ở thế giới tinh thần. Thế giới bên ngoài mới trôi qua một chớp mắt.

Ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ lão tổ sắc mặt không thể tin nổi ở phía đối diện, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, Huyết Hồng Đề đã bị y cất vào hộp báu không gian.

Một khắc sau, thân hình của y lao thẳng về phía Hoàng Phủ lão tổ, pháp tướng Phật Ma hiển hiện sau lưng, phật quang trấn áp, lửa diệt thế bùng lên kịch liệt, thiêu đốt vạn vật!

Hai loại lực lượng đồng nguyên nhưng hoàn toàn khác biệt được Sở Hưu sử dụng hết sức hòa hợp, không nhìn ra vết tích cưỡng ép nào.

Không có Huyết Hồng Đề, lại vừa hao tổn khí huyết và nguyên thần, lúc này e là Hoàng Phủ lão tổ còn không bằng những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần xuất thân Lục Đô, không thể ngăn được ngọn lửa diệt thế kia thiêu đốt.

Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói với Lục Giang Hà: “Chuẩn bị sẵn sàng, ta giúp ngươi tái tạo thân thể, nhiều khí huyết như vậy, không nên lãng phí!”

Lục Giang Hà nghe vậy lập tức sửng sốt, hắn không ngờ Sở Hưu lại nói với mình như vậy. Lúc trước Sở Hưu đã bảo hắn, sau khi Sở Hưu thật sự bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, y mới cho Lục Giang Hà ra.

Nhưng không đợi Lục Giang Hà tỉnh táo lại, Sở Hưu đã xuất đao chém tới,

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm được thi triển, dưới đao thế này tất cả đều ngừng lại. Hoàng Phủ lão tổ trơ mắt nhìn đao chiêu chém thân thể của mình thành hai đoạn, máu tươi lập tức bắn ra nhưng trong mắt hắn lại toát lên vẻ giải thoát.

Trận chiến này, cuối cùng vẫn bại, hắn cẩn thận cả đời, khi sắp chết mới đặt cược lớn, kết quả lại thua cuộc, còn thua rất thảm.

Nhưng Hoàng Phủ lão tổ lại không hối hận, thậm chí có thể nói hắn chết trong tay Sở Hưu nhưng không hối hận.

Thân là lão tổ của Hoàng Phủ thị, bao năm qua hắn vẫn luôn cẩn thận bảo vệ Hoàng Phủ thị, nhưng dù sao hắn cũng từng là võ giả tung hoành trên giang hồ. Đại gia tộc Hoàng Phủ thị nhốt hắn cả đời, trong lòng hắn cũng không cam tâm.

Đặc biệt là khi thương tích ngầm phát tác, hắn không cam tâm chờ chết trên giường, hắn muốn đặt cược một ván lớn!

Bây giờ tuy thua nhưng cũng là thua trong tay người đứng đầu thế hệ trẻ Sở Hưu, bị một người khuấy đảo phong vân trên giang hồ đánh bại, chết trong tay một đối thủ nổi tiếng thiên hạ, thật ra vẫn tốt hơn chết trong đau đớn trên giường bệnh nhiều.

Cái sau mới là giải thoát, cái trước là sỉ nhục đối với võ giả!

Đương nhiên rốt cuộc trong lòng Hoàng Phủ lão tổ đang nghĩ gì, Sở Hưu cũng không kịp nghĩ nhiều.

Thân thể Hoàng Phủ lão tổ bị chém thành hai nửa nhưng máu tươi này không thể lãng phí.

Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu trực tiếp bóp nát Huyết Hồn Châu, vận dụng Huyết Ma Thần Công, vô số máu tươi lao nhao tràn vào mảnh vỡ Huyết Hồn Châu.

Giữa không trung, vô số máu tươi vặn vẹo như vật sống, thậm chí không cần Sở Hưu vận dụng Huyết Ma Thần Công, chỗ máu tươi đó tự ngưng tụ thành một khối, không ngừng hấp thu lực lượng khí huyết của Hoàng Phủ lão tổ.

Đến lúc Hoàng Phủ lão tổ rơi xuống đất, hai nửa thi thể của hắn đã hóa thành thây khô.

Còn lúc này chỗ khí huyết kia cũng đã ngưng tụ lại với chiều cao cỡ một người bình thường, không ngờ còn tạo thành một hình người quỷ dị.

Một khắc sau, khối máu hình người quỷ dị đó lại trở nên sinh động như thật. Một hình người vóc dáng khôi ngô hiện ra từ máu tươi, cười như điên: “Ha ha ha! Rốt cuộc bản tọa cũng được thấy ánh mặt trời!”

Sở Hưu đen mặt ném cho hắn một bộ quần áo: “Mặc xong rồi hãng hưng phấn.”

Sau khi dùng máu tươi của Hoàng Phủ lão tổ tái tọa thân thể, đương nhiên Lục Giang Hà không có quần áo.

Cho nên mới xuất hiện cảnh tương khiến mọi người kinh ngạc, bọn họ chỉ thấy một người vóc dáng khôi ngô lõa thể ngửa mặt lên trời cười ha hả, cực kỳ biến thái, cũng cực kỳ cay mắt.

Thật ra Sở Hưu đã tính sẽ thả Lục Giang Hà ra từ sớm.

Trước đó Sở Hưu nói đợi khi mình có năng lực khống chế Lục Giang Hà, Sở Hưu mới thả hắn ra. Có lẽ là sau khi bản thân Sở Hưu đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng bây giờ Sở Hưu phát hiện mình cũng gần đạt tới mức khống chế Lục Giang Hà rồi. Chỉ cần không gặp loại biến thái với thực lực không nói lý như Khang Động Minh, trong cùng cấp đã ít người địch nổi Sở Hưu.

Hơn nữa nếu không tính tới bản thân mình, Sở Hưu cũng có thể khống chế Lục Giang Hà, vì còn có Thương Thiên Lương.

Chỉ còn người của Thương Thành vẫn còn, y có thể khống chế Thương Thiên Lương. Mà với thực lực của Thương Thiên Lương, muốn hàng phục Lục Giang Hà cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa lúc này phóng thích Lục Giang Hà, với đặc tính của Huyết Ma Thần Công, sức chiến đấu của mình hắn đã ngang với vài võ giả cùng cấp, hơn nữa còn là loại càng đánh càng mạnh.

Bên phía kia, Lục Giang Hà tái tạo thân thể xong chỉ nhìn Sở Hưu một cái rồi ngoan ngoãn đi giết địch.

Bây giờ hắn đang rất cần lực lượng khí huyết, chỉ hấp khí huyết của mình Hoàng Phủ lão tổ là chưa đủ, cảnh giới hiện tại của hắn mới chỉ có Chân Hỏa Luyện Thần sơ kỳ.

Phải biết trước đó Sở Hưu còn hấp thu khí huyết của Tôn gia lão tổ và Lục gia lão tổ, ngoài ra còn có vô số khí huyết của võ giả hai nhà, lúc đấy mới tái tạo thân thể. Lượng khí huyết mà hắn cần không ít hơn Sở Hưu.

Đương nhiên quan trọng nhất là bây giờ Lục Giang Hà không dám trêu chọc Sở Hưu.

Tuy trước đó Sở Hưu cũng từng suy nghĩ, tên tiểu tử Sở Hưu này thật đáng ghét, lúc bình thường không có việc gì làm là chế nhạo hắn, sau khi đi ra chắc chắn phải cho tiểu tử này đẹp mặt.

Nhưng lúc này rốt cuộc cũng tái tạo được thân thể, Lục Giang Hà lại không dám làm càn.

Thời gian hắn đi theo Sở Hưu không phải dài nhất nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh Sở Hưu, cho nên hắn biết được nhiều bí mật của Sở Hưu nhất.

Tiểu tử này có liên quan mật thiết với Độc Cô giáo chủ, trên người còn có rất nhiều bí ẩn đáng ngờ, đúng là hang động không đáy, sâu tới không lường được.

Bây giờ mình và Sở Hưu còn có chút tình nghĩa, nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng trêu chọc hắn thì hơn.

Trước đó khi còn ở Côn Luân Ma Giáo, thật ra Lục Giang Hà là kẻ không có tâm tư, còn chủ động tới chỗ Độc Cô Duy Ngã xin vị trí Ma Tôn.

Nhưng bị nhốt trăm năm, tính cách quái dị tự luyến của kiêu hùng ma đạo đã bị mài mòn thành ngu ngốc lắm lời. Lúc này mà hắn còn gây chuyện nữa mới là không có thuốc chữa.

Cho nên hắn không nói hai lời, lập tức đi giết người. Hành động ngoan ngoãn tới mức Sở Hưu cũng sửng sốt. Y còn tưởng Lục Giang Hà này còn không phục với không cam lòng gào thét vài câu.
Chương 1272 Đao ý 1

Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà là thích hợp nhất trong loạn chiến như lúc này, cho nên Sở Hưu mới nói một mình hắn đã bằng vài võ giả cùng cấp.

Tuy Sở Hưu cũng biết Huyết Thần Ma Công nhưng dù sao y cũng không phải người sáng tạo như Lục Giang Hà. Không thể không nói tuy cùng là Huyết Thần Ma Công nhưng khi Lục Giang Hà sử dụng, uy lực còn mạnh hơn Sở Hưu ba phần.

Chỉ thấy Lục Giang Hà xung phong giữa đám người, xung quanh hắn là từng luồng tơ máu, thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp, cứ giết được một người, hấp thu khí huyết của đối phương, cảm nhận được lực lượng mới, hắn lại cười lên điên cuồng. Dáng vẻ này còn biến thái hơn lúc hắn trần truồng hiện thân.

Ở đây có nhiều võ giả Ma đạo như vậy, nhưng nếu nói ai giống Ma đạo nhất, ngoài Lục Giang Hà ra thì không còn ai khác.

Thậm chí ngay cả Ngụy Thư Nhai cũng thấy hiếu kỳ, rốt cuộc Sở Hưu lôi đâu ra một người như vậy, thậm chí công pháp này còn có vẻ quen quen.

Hơn nữa bên phía Lục Giang Hà càng giết chóc thì thực lực càng mạnh, khi Huyết Thần Ma Công tái tạo lại thân thể, chỉ cần tình cảnh thích hợp, tốc độ khôi phục thực lực có thể coi là thần tốc.

Lần trước Lục Giang Hà đã thán phục, không ngờ Sở Hưu lại tự bố trí một trận giết chóc cực lớn, không ngờ lần này hắn cũng gặp được tình huống như vậy.

Có Lục Giang Hà nhúng tay, thế cục hoàn toàn xoay chuyển.

Đám người của Hoàng Phủ thị thấy lão tổ của mình đã bị giết, Hoàng Phủ Duy Minh và lực lượng trung kiên của Hoàng Phủ thị bi thương gầm lên một tiếng rồi trực tiếp dẫn người rời khỏi.

Xem ra bọn họ cũng biết suy nghĩ của Hoàng Phủ lão tổ.

Liều mạng một lần, kết quả lại thất bại, bọn họ còn ở lại đây thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Tình hình bên dưới đã ổn định nhưng vẫn còn Khang Động Minh và Hạng Sùng chưa giải quyết.

Sở Hưu đưa mắt nhìn Khang Động Minh, trầm giọng nói: “Ngụy lão, lui lại trước đã.”

Vừa rồi Ngụy Thư Nhai đỡ vài chiêu của Khang Động Minh, đã sớm không chịu nổi.

Nghe vậy lão lập tức lui lại phía sau vài bước, xoa cổ tay nói: “Già rồi, không dùng được nữa. Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, tới đời này trên giang hồ không có ai đơn giản cả.”

Ngụy Thư Nhai sống cả đời rồi, lão còn biết cả người chấp chưởng Ngũ Đại Kiếm Phái đời trước và đời này, nhưng đây là lần đầu tiên lão gặp người mạnh như Khang Động Minh. Phải nói là mạnh tới mức không nói lý.

Ngay sau khi Ngụy Thư Nhai lui lại, quanh người Sở Hưu tỏa ra một luồng ma khí tinh thuần tới cực hạn.

Luồng ma khí đó không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, âm tà giá rét, rõ ràng là ma khí nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ tự nhiên, tựa như bản thân nó là một loại lực lượng vốn phải tồn tại giữa thiên địa.

Thủ Chân Tử và Hư Ngôn cùng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Sở Hưu.

Luồng ma khí trên người Sở Hưu tinh thuần tới cực điểm, cũng cường đại tới cực điểm. Thậm chí luồng ma khí đó cường đại tới mức bọn họ không khỏi run rẩy!

Lục Giang Hà đang giao thủ với người khác cũng nhìn về phía Sở Hưu, âm thầm run sợ.

Lại là luồng lực lượng này! Lại là lực lượng của Bất Diệt Thiên Ma Điển của giáo chủ!

Sở Hưu rất lạ lẫm với lực lượng này, nhưng lại rất quen thuộc, cứ như nó vốn đã tồn tại trong cơ thể y.

Trước đó Lục Giang Hà có nói, bản thân hấp thu tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã đã từng để lộ ra lực lượng này. Nhưng Sở Hưu không có ấn tượng gì, sau đó y cũng không phát hiện trong cơ thể mình có loại lực lượng này.

Nhưng ngay lúc vừa rồi, y thấy hình ảnh lưu lại trong Huyết Hồng Đề, khi vận ma khí lần nữa, khí tức trong người lại bất giác chuyển hóa thành loại ma khí kinh khủng tinh thuần tới cực hạn này. Loại khí tức đó, loại lực lượng đó khiến cho người sử dụng là Sở Hưu cũng cảm thấy kinh hãi, cảm giác không khống chế được!

Chppứng kiến Sở Hưu thể hiện lực lượng này, Khang Động Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Cả đời này hắn chỉ hứng thú với kiếm đạo, thứ khiến hắn hứng thú cũng chỉ có kiếm đạo.

Nhưng lực lượng mà Sở Hưu sử dụng lúc này khiến hắn sửng sốt, xưa nay hắn chưa từng thấy lực lượng nào cường đại đến vậy.

Sở Hưu cầm Vô Nhị Thiên Đao trong tay, ma khí vô biên lượn lờ quanh thân đao.

Tinh thần lực của Sở Hưu đắm chìm trong ảo cảnh vừa rồi, khoảnh khắc Độc Cô Duy Ngã xuất đao không phải thi triển đao pháp mà chém ra đao ý.

Sở Hưu không phải thiên tài, không thể nhìn một lần mà lĩnh ngộ triệt để đao ý. Thậm chí đến bây giờ cảm nhận của y đối với đao ý trong nhát đao của Độc Cô Duy Ngã vẫn rất hỗn độn, không thể tìm được chân ý.

Nhưng không biết vì sao, y luôn có cảm giác mông lung, có thể nói là bản năng nhưng lại không phải, rất khó hình dung.

Men theo cảm giác mông lung này, Sở Hưu xuất đao chém xuống, một tiếng đao ngâm thanh thúy lập tức vang vọng đất trời.

Ma khí tung hoành trên không, mây đen phủ kín mặt trời!

Uy thế khi đao này chém xuống khiến cả Sở Hưu cũng bất ngờ, mọi người xu quanh cũng lao nhao biến sắc.

Đao mang lướt qua bầu trời, đao ngâm vang vọng trong lòng mọi người. Chỉ trong chớp mắt đao mang lóng lánh đã xé rách mây mù ma khí, gió bão vô viên bao phủ Khang Động Minh!

Khi còn ở hải ngoại, với tính cách của Khang Động Minh, hắn đã từng tử chiến với người khác nhiều lần. Đương nhiên hắn cũng không ý thức được bản thân đắc tội với người khác.

Nhưng tất cả những trận chiến trước đây đều không như hiện tại, nhát đao này gây ra áp lực cực lớn đối với hắn. Khang Động Minh rất ít khi cảm thấy áp lực.

Khoảnh khắc này, phong mang trên trường kiếm của Khang Động Minh nội liễm, nhưng một khắc sau quanh người hắn lại tỏa ra một luồng kiếm khí sắc bén hơn. Từ xa nhìn lại, không ai có thể thấy rõ thân hình của Khang Động Minh, chỉ có thể thấy một thanh thần kiếm tuyệt thế mang theo khí thế sắc bén ngập trời!

Dùng thân hóa kiếm, trảm thiệt tuyệt địa!

Mũi kiếm đâm thẳng lên trời, va chạm với đao mang. Chỉ trong chớp mắt đao kiếm tương giao, âm thanh va chạm thật quá chói tai, khiến cho tâm thần mọi người đều chấn động.

Chấn động va chạm quét qua, ánh sáng trận đạo lấp lóe trên hoàng thành nhưng ngay khoảnh khắc sau đã nổ ầm ĩ, trực tiếp vỡ vụn.

Đây là trận pháp tối thượng của hoàng cung Bắc Yên, không có lực lượng phá hủy hoàng thành nó cũng không khởi động.

Có thể nói đao vừa rồi của Sở Hưu và kiếm vừa rồi của Khang Động Minh đã có lực lượng phá hủy toàn bộ hoàng thành nên mới khiến trận pháp phát động. Kết quả trận pháp chỉ xuất hiện một chớp mắt đã không giữ nổi, trực tiếp bị đánh tan.

Lão tổ của hoàng tộc Hạng thị cũng không thể giữ bình tĩnh nổi.

Đây là đại trận tối thượng mà bọn họ bố trí từ khi Bắc Yên khai quốc, kết quả lại bị người ta đánh nổ. Cứ đánh tiếp không khéo toàn bộ Yên Kinh Thành cũng bị bọn họ phá hủy!

Trước đó hắn còn nói lần tranh đoạt hoàng vị này chỉ là chuyện nhỏ, không đổ máu nhiều như những lần trước.

Mà thực tế cũng vậy, tuy lần này hai bên đông người nhưng thực lực sàn sàn với nhau, ngược lại không dễ chết người.
Chương 1273 Đao ý 2

Song số cường giả xuất hiện trong lần này vượt qua những lần tranh đoạt hoàng vị trước kia. Nếu cứ để bọn họ đánh tiếp, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Còn lúc này, trong trận, Sở Hưu và Khang Động Minh đã cùng lùi lại phía sau.

Trên trường kiếm của Khang Động Minh xuất hiện một lỗ hổng. Trên Vô Nhị Thiên Đao của Sở Hưu cũng xuất hiện một lỗ hổng, thậm chí còn lớn hơn của Khang Động Minh. Hơn nữa bản thân Thiên Đạo Chiến Hạp là do vô số cơ quan tạo thành, lúc này xuất hiện một lỗ hổng, khi Thiên Đạo Chiến Hạp biến thành binh khí khác sẽ bị tổn thương nặng hơn, thậm chí không thể sử dụng.

Lực lượng của đao vừa rồi có thể nói là kinh thế hãi tục, thậm chí bản thân Sở Hưu cũng không biết mình thi triển ra sao.

Bây giờ y lại vận chuyển chân khí nhưng luồng ma khí tinh thuần tới cực điểm lại như biến mất vào hư không, chẳng hề xuất hiện trở lại. Cảm giác mông lung kia cũng theo đó biến mất.

Nhưng dù sao Sở Hưu cũng đã thi triển được đao vừa rồi. Y tự tay thi triển cho nên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, ký ức về đao đó đã khắc sâu trong xương cốt của Sở Hưu.

Tuy đao vừa rồi còn kém xa mưa máu khi Độc Cô Duy Ngã dùng Thính Xuân Vũ chém ra, nhưng thực tế trọng tâm của đao này không phải đao pháp mà là đao ý, cho nên uy lực có chênh lệch cũng rất bình thường, đao ý đúng là được.

Nếu Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ trong tay, không khéo cũng có thể chém ra một đao tương tự. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là y phải có thực lực như Độc Cô Duy Ngã.

Khi nhìn về phía Khang Động Minh lần nữa, thật ra ánh mắt Sở Hưu hơi lúng túng.

Luồng lực lượng vừa rồi đã biến mất, tuy vẫn còn nhớ về đao ý nhưng không có ma khí tinh thuần tới cực điểm kia thì y cũng không thể chém ra một đao với uy lực như vậy.

Còn lúc này Khang Động Minh tuy cũng vận dụng toàn lực nhưng nhìn bộ dáng hắn, hiển nhiên vẫn còn sức đánh một trận.

Nhưng ngay lúc này, chiến cuộc đã xuất hiện biến hóa. Không phải ai khác mà chính là bên phía Thương Thiên Lương.

Đúng là Thương Thiên Lương tiến bộ thần tốc, phải nói trước đó Sở Hưu đã xem nhẹ vị Th TVương thành chủ này.

Những người bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở địa phương như Lục Đô, có ai là người đơn giản? Chẳng qua trời sinh có thiếu hụt nên lúc trước sức chiến đấu của hắn mới yếu ớt, bị Rama đánh như bao cát.

Nhưng bây giờ Thương Thiên Lương đã cảm ngộ một thời gian dài, chỉnh lý lại võ đạo. Thực lực của hắn đã tiếp cận cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường.

Tuy Hạng Sùng dựa vào Cửu Long Ấn đã phát huy được lực lượng của Thiên Địa Thông Huyền, nhưng dù sao đây cũng chỉ là ngoại vật, vẫn còn kém một chút khi đấu với Thiên Địa Thông Huyền thật sự.

Ít nhất mỗi lần giao thủ, nội phủ của hắn đều bị chấn động, phản phệ cực lớn.

Quan trọng nhất là Hạng Sùng không dám vận dụng uy lực thật sự của Cửu Long Ấn.

Tiềm lực của Cửu Long Ấn vượt qua tưởng tượng của mọi người, tuy nó không phải thân binh nhưng có thể coi là thần khí.

Nó nối liền với long mạch của Bắc Yên, cho nên khi đối địch có thể phát huy lực lượng của long mạch.

Nhưng tương tự, một khi sử dụng quá độ, khiến cho áp lực của Cửu Long Ấn quá lớn hay bị tổn hại, vậy long mạch cũng bị hao tổn.

Cho nên nếu không phải thời khắc vạn bất đắc dĩ, Bắc Yên gần như không sử dụng loại sát khí như Cửu Long Ấn.

Bây giờ chỉ là tranh đoạt hoàng vị, Bắc Yên cũng chỉ thay một vị hoàng đế mà thôi, không ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ hoàng tộc Hạng thị.

Nhưng nếu Cửu Long Ấn bị tổn hại, Bắc Yên sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên đánh tới cuối cùng, Hạng Sùng đã không chịu nổi.

Hạng Sùng không phải người ngoan độc, xưa nay đều không phải. Hắn cũng không phải người quyết đoán.

Với tình hình hôm nay, nếu hắn hạ quyết tâm nâng đỡ Hạng Xung đăng cơ, thật ra hắn có rất nhiều lựa chọn, Sở Hưu còn nghĩ ra tới mấy thủ đoạn hạ cửu lưu.

Dù sao trước mắt hắn là người trực hệ của hoàng thất tay cầm Cửu Long Ấn, xét theo thân phận hắn có nhiều con đường hơn hẳn người ngoài như Sở Hưu.

Nhưng kết quả là Hạng Sùng tay cầm Cửu Long Ấn giao chiến trực tiếp với bọn Sở Hưu, có thể thấy rốt cuộc Hạng Sùng là người ra sao.

Còn bây giờ đã đến nước này rồi mà Hạng Sùng vẫn còn do dự, rốt cuộc có nên liều mạng cá chết rách lưới với đám người Sở Hưu hay không?

Đúng lúc này vị lão tổ của hoàng tộc Hạng thị lại thở dài một tiếng rồi nói: “Hạng Sùng, ngừng tay đi. Cửu Long Ấn không phải để ngươi dùng vào việc tranh đoạt hoàng vị.

Thua là thua, vì chuyện nhà của mình mà còn liên lụy tới thủ đoạn cuối của gia tộc hay sao?”

Lão tổ Hạng gia khuyên Hạng Sùng ngừng tay chứ không khuyên Sở Hưu, không phải vì hắn không muốn khuyên mà là vì hắn biết bên mình không khuyên được Sở Hưu, chỉ có thể khuyên Hạng Sùng.

Nếu trong hai bên không có một bên ngừng tay trước, e là hôm nay không giữ nổi hoàng cung Bắc Yên.

Nhìn những người còn đang chém giết bên dưới lại nhìn những thi thể đổ máu trên mặt đất, ánh mắt Hạng Sùng lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng cuối cùng hắn vẫn thu hồi Cửu Long Ấn, hét lớn với giọng không cam lòng: “Tất cả dừng tay!”

Sau khi Hạng Sùng dứt lời, Cung Phụng Đường của hoàng thất và cao thủ đại nội đều dừng tay. Khang Động Minh nghe câu này trực tiếp giơ số một với Hạng Sùng rồi quay người bỏ đi.

Hắn chỉ đáp ứng sẽ xuất thủ cho Hạng Xung một lần, bây giờ lời hứa đã hoàn thành, đương nhiên hắn sẽ rời khỏi.

Chứng kiến mọi người ở đây đều dừng tay theo mệnh lệnh của Hạng Sùng, Hạng Xung đã hoàn toàn điên cuồng.

“Hoàng thúc! Đừng ngừng lại! Chúng ta còn cơ hội! Còn cơ hội mà!”

Có những thứ nếu không được thì thôi, nhưng trước đây có được mà lại mất đi, cảm giác này còn khó chịu hơn bị giết.

Bây giờ Hạng Xung chính là như vậy.

Trước đó hoàng vị chỉ là thứ trong ảo tưởng của hắn, đương nhiên hoàng tử nào mà không có ảo tưởng như vậy. Nhưng thực ra xưa nay hắn không hy vọng xa vời mình sẽ được lên làm hoàng đế.

Kết quả bây giờ hắn đã thành thái tử, khoảng cách lên làm hoàng để chỉ có một bước. Không, nói chính xác hơn thì thậm chí còn chưa tới nửa bước.

Chỉ cần vươn tay lên là chạm được tới hoàng vị rồi, Hạng Xung tuyệt đối không chấp nhận được kết quả này.

Nhìn bộ dạng của Hạng Xung, Hạng Sùng không khỏi lắc đầu, nói với Hạng Lê: “Lần này chúng ta thua, hoàng vị là của ngươi. Từ nay trở đi Cung Phụng Đường hoàng thất sẽ hoàn toàn ủng hộ ngươi đăng cơ.

Nhưng dù sao Hạng Xung cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi có thể tha cho hắn một lần không?”

Hạng Lê cố nén cơn kích động trong lòng mình, lạnh lùng lắc đầu nói: “Hoàng thúc, ngài có thể lựa chọn chính xác như vậy đã làm ta rất vui mừng. Nhưng ta tuyệt đối không thể buông tha cho Hạng Xung.

Hoàng thúc, ngài thử nghĩ xem, nếu Hạng Xung lên làm hoàng đế, hắn có tha cho ta một mạng không?

Thả hắn đi chỉ là tự chuốc lấy phiền phức. Không phải ta máu lạnh mà quy củ là vậy!”

Hạng Sùng nghe vậy thở dài một tiếng.

Hắn không có tình cảm gì với Hạng Xung, thậm chí còn bất mãn vì Hạng Xung bố trí người vào Cung Phụng Đường của hoàng thất.
Chương 1274 Đại cục đã định

Hắn chỉ không muốn thấy người trong hoàng tộc Hạng thị tiếp tục giết chóc lẫn nhau, bây giờ nhìn lại, hóa ra mình quá ngây thơ rồi.

Nhưng chết thì chết thôi, đúng như Hạng Lê nói, đã tới mức không chết không thôi rồi, có để lại cũng là phiền toái.

Hạng Sùng chỉ nâng đỡ Hạng Xung theo như di chiếu mà Hạng Long lưu lại chứ không phải coi trọng hắn.

Nếu di chiếu của Hạng Long để lại bảo hắn nâng Hạng Lê lên làm hoàng đế, không khéo hắn sẽ ủng hộ Hạng Lê.

"Không! Không!"

Hạng Xung đã bị dọa tới mức ngây ngốc, nhưng chỉ giây lát sau hắn đã như phát điên, trực tiếp lao về phía Hạng Lê.

Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp vung tay lên, có hai đệ tử Trấn Võ Đường nhanh chóng ra tay, lôi Hạng Xung sang một bên đợi Hạng Lê xử lý sau.

Sở Hưu vỗ vai Hạng Lê nói: “Điện hạ, chuẩn bị lên ngôi thôi.”

Thật ra hành động của Sở Hưu là thiếu lễ phép, dù sao bây giờ thân phận của Hạng Lê đã được khẳng định, có thể lên ngôi bất cứ lúc nào. Một khắc sau hắn sẽ là đế vương của Bắc Yên, nhưng Sở Hưu làm vậy là cố ý.

Đứng trước lực lượng và quyền thế, có một số người không giữ nổi bản tâm, rất dễ lạc lối hay bành trướng, Hạng Xung chính là ví dụ điển hình.

Cho nên bây giờ Sở Hưu làm vậy cũng là nhắc nhở Hạng Lê, đừng quên hoàng vị của ngươi cướp được ra sao!

Thật ra Sở Hưu không cần cố ý nhắc nhớ như vậy, tuy lúc này Hạng Lê rất hưng phấn nhưng còn chưa hưng phấn tới mức choáng váng đầu óc.

Hạng Xung là từ không tới có, lại từ có về không. Còn Hạng Lê là từ có về không sau đó từ không lại về có.

Tuy chỉ là thứ tự nhưng đã khiến tâm lý của Hạng Lê thay đổi hoàn toàn.

Vì hắn đã nếm cảm giác mất mát, hắn không muốn phải nếm lại lần nữa.

Một vị lão tổ tông của hoàng tộc Hạng thị vung tay, trực tiếp gọi người tới quét dọn, thanh tẩy hoàng thành đã đánh tới mức hỗn độn.

Sau khi tẩy rửa, tuy vẫn còn nhiều chỗ tổn hại nhưng đã khá hơn trước rất nhiều.

Lão tổ tông của hoàng tộc Hạng thị thẳng tay ném di chiếu của Hạng Long sang một bên, dựa theo quy định của tổ tiên, bắt đầu tiến hành hàng loạt nghi thức rườm rà, bố trí cho Hạng Lê đăng cơ.

Di chiếu ư, khi ngươi còn sống có lẽ nó còn có chút ý nghĩa, nhưng giờ người đã lạnh, có ai lại coi trọng lời nói của một người đã chết?

Tuy Hạng Sùng có tôn trọng, nhưng sau khi tính toán thiệt hơn, hắn cũng từ bỏ.

Tới khi Hạng Lê mặc long bào ngồi lên hoàng vị, hắn vẫn thấy xây xẩm mặt mày.

Hắn thắng, không ngờ hắn lại thắng. Hoàng vị vốn đã mất đi lại trở về tay hắn, cảm giác này khiến Hạng Lê khó mà hình dung nổi.

Vuốt ve hoa văn trên ghế rồng, trước đó Hạng Lê còn cảm thấy ghế rồng này thật không bắt mắt, còn định đợi lúc đăng cơ sẽ đổi thành cái khác.

Còn bây giờ, sau khi thiếu chút nữa mất đi mà lại có được, Hạng Lê mới biết quý trọng thứ này.

Hạng Lê ổn định lại tinh thần, chuyện đầu tiên sau khi đăng cơ là quy hoạch lại thể chế quyền lực ở Bắc Yên, đây cũng là việc đầu tiên mà các hoàng đế làm.

Đối với các thế lực quân đội, Hạng Lê không động thay đổi gì.

Những người giữ trung lập mới là căn cơ cho hoàng triều Bắc Yên.

Tuy Hạng Lê biết bọn họ không giúp mình, nhưng tất cả những người bọn họ đều trung thành với Bắc Yên, vì lợi ích của bọn họ đã gắn liên với Bắc Yên.

Còn những người được Sở Hưu bố trí, bây giờ cũng trở về trong Trấn Võ Đường.

Còn đối với Cung Phụng Đường của hoàng thất, ngoài dự liệu là Hạng Lê vẫn để Hạng Sùng chấp chưởng.

Tuy trước đó Hạng Sùng đối đầu với hắn, thiếu chút nữa khiến hắn không lên được hoàng vị nhưng Hạng Lê nhìn nhận rất chính xác.

Đối phương chỉ làm theo di chiếu của Hạng Long nên mới muốn nâng Hạng Xung lên hoàng vị. Trên thực tế bản thân Hạng Sùng vẫn giữ trung lập, hắn mới là người quan tâm tới hoàng tộc Hạng thị.

Hơn nữa thực lực của Hạng Sùng cũng không yếu, hắn còn là trực hệ của hoàng tộc, có thể điều khiển Cửu Long Ấn, tiếp tục đứng trên vị trí này là thích hợp nhất.

Chuyện này ngay Hạng Sùng cũng thấy bất ngờ, vì hắn đã chuẩn bị bế quan trong Cung Phụng Đường hoàng thất, đổi sang người khác chấp chưởng.

Lúc này nghe Hạng Lê nói vậy, gương mặt Hạng Sùng rất phức tạp, cúi người gật đầu đáp ứng.

Đương nhiên trừ Cung Phụng Đường hoàng thất ra, chắc chắn Hạng Lê sẽ thu hồi những lực lượng mà Hạng Long giao cho hắn.

Ví dụ như những cao thủ đại nội, ngự lâm quân của hoàng thất. Trong đó Hạng Lê giao cho Hạng Võ quản lý ngự lâm quân.

Trước đây Hạng Lê không quan tâm tới Hạng Võ, có điều Sở Hưu từng nói với hắn, trong số hoàng tộc của Bắc Yên, người y coi trọng nhất chính là Hạng Võ. Người đáng để lôi kéo nhất cũng là Hạng Võ.

Hiện giờ Hạng Lê rất tin tưởng vào mắt nhìn người của Sở Hưu, cho nên hắn giao ngự lâm quân cho Hạng Võ. Cùng là người trong hoàng tộc Hạng thị, hắn không lo đối phương sẽ phản bội, còn có tác dụng lôi kéo.

Đương nhiên theo Sở Hưu thấy, chuyện này không mấy tác dụng.

Y chỉ vô tình nói với Hạng Lê, nếu Hạng Lê thật sự muốn lôi kéo Hạng Võ, y không cần giao Ngự Lâm Quân làm gì, ngươi cứ mua hết chuối tiêu trong Yên Kinh Thành ban cho Hạng Võ, không khéo hiệu quả còn tốt hơn.

Sau khi phong thưởng xong, Hạng Lê nhìn về phía Sở Hưu, hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Ta... trẫm quyết định tăng quy mô của Trấn Võ Đường. Từ nay về sau quy mô của Trấn Võ Đường ngang với toàn bộ quân đội.

Triều đình Bắc Yên khống chế giang sơn, Trấn Võ Đường thống lĩnh võ lâm Bắc Yên, giang hồ triều đình bắt đầu hòa làm một!

Từ nay trở đi Sở đại nhân là võ lâm chí tôn được Bắc Yên ta công nhận, cũng là trụ cột của Bắc Yên ta!”

Vừa nói xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.

Sở Hưu tốn bao công sức giúp Hạng Lê leo lên hoàng vị, chắc chắn không phải làm không công. Sau khi thành công y cũng sẽ nhận được một số thứ.

Nhưng không ai ngờ khẩu vị của Sở Hưu lại lớn đến vậy. Thứ y muốn là toàn bộ võ lâm Bắc Yên!

Muốn khống chế toàn bộ võ lâm Bắc Yên, chẳng lẽ Sở Hưu không sợ no chết à?

Sắc mặt đám người Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự đã đen kịt. Võ lâm Bắc Yên nằm dưới khống chế của Sở Hưu, bọn họ cũng biết tương lai nơi này không còn đất dung thân cho bọn họ.

Sở Hưu đứng ra, thần sắc bình tĩnh chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ.”

Hạng Lê không đổi ý, xem ra đầu óc của hắn còn khá tỉnh táo.

Hắn được Sở Hưu đẩy lên hoàng vị, đây là chuyện mọi người đều thấy.

Nếu lúc này Hạng Lê đổi ý, không những phải đối mặt với đòn phản công của Sở Hưu mà còn khiến các thế lực khác trong Bắc Yên cảm thấy thất vọng.

Đối với người đã nâng ngươi lên hoàng vị mà ngươi còn dám trở mặt, vậy sau này còn ai dám làm việc cho ngươi? Có thể hà khắc, có thể thiếu tình người, nhưng đó là trong tối. Nếu ngoài sáng cũng như vậy thì lấy đâu ra bằng hữu?

Thật ra lúc mới bắt đầu, thậm chí Hạng Lê còn định lập ma đạo thành quốc giáo Bắc Yên nhưng Sở Hưu đã cự tuyệt.

Ẩn ma là ma, Minh ma cũng là ma, rốt cuộc quốc giáo là ma nào?

Ngoài ra Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma nhưng mấy lão già Tư Đồ Khí cũng là người của nhánh Ẩn Ma. Thế lực do mình gây dựng mà bọn họ định hưởng ké? Nằm mơ?

Cho nên Sở Hưu chỉ muốn Hạng Lê cho Trấn Võ Đường địa vị tuyệt đối là được. Chỉ có Trấn Võ Đường mới là của riêng Sở Hưu.
Chương 1275 Chuẩn bị đột phá 1

Sau trận chiến tranh đoạt hoàng vị, thật ra Bắc Yên không hề rối loạn.

Ngoại trừ uy thế của Trấn Võ Đường tăng thêm một bậc, các thế lực khác không thay đổi gì. Đương nhiên hai bên Phật Đạo u ám rời khỏi.

Hạng Lê được Sở Hưu nâng lên hoàng vị, Trấn Võ Đường cũng trở thành chí tôn của giang hồ Bắc Yên, nếu hai nhánh Đạo Phật còn khăng khăng lưu lại ở Bắc Yên có thể sẽ bị Sở Hưu và triều đình Bắc Yên liên thủ chèn ép. Vậy thì phân đà này có tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, mọi người trở lại trong Trấn Võ Đường. Ngụy Thư Nhai nhìn Lục Giang Hà nghi hoặc nói: “Vị đồng đạo này là người phương nào? Vì sao xưa nay lão phu chưa từng gặp?”

Thân là lão nhân trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai quen biết hầu hết võ giả Ma đạo trong thiên hạ, bất luận là nhánh Minh Ma hay nhánh Ẩn Ma, thậm chí là một số võ giả tán tu Ma đạo, có lẽ chỉ trừ một số tán tu thực lực yếu kém. Nhưng lão lại thấy Lục Giang Hà rất lạ mặt.

Lúc này Lục Giang Hà còn chưa khôi phục tới đỉnh phong, sau khi hấp thu khí huyết của Hoàng Phủ lão tổ, thật ra hắn không hấp thu được bao nhiêu khí huyết thì trận chiến đã kết thúc, cho nên lúc này tu vi của hắn mới chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần trung kỳ mà thôi, còn kém xa thời đỉnh phong của hắn.

Lục Giang Hà nghe vậy ngạo nghễ nói: “Ai hỏi vậy? Bản tọa chính là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà năm trăm năm trước.”

Ngụy Thư Nhai chau mày nói: “Huyết Hải Ma Tôn? Trong Tứ Đại Ma Tôn có Huyết Hải Ma Tôn à?”

Lúc này Mai Khinh Liên lại như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô nàng đột nhiên nói: “Ngươi chính là đường chủ Huyết Ma Đường không giữ miệng nên đắc tội với giáo chủ, không có thực lực Ma Tôn mà vẫn muốn xưng Ma Tôn, Lục Giang Hà? Khi sư phụ giảng lịch sử Thánh giáo cho ta đã nhắc tới ngươi, nói ngươi là kẻ kỳ quái nhất trong lịch sử Thánh giáo!”

Vừa nghe câu này sắc mặt Lục Giang Hà lập tức đen kịt: “Tiểu nha đầu, đừng tưởng ngươi có dung mạo xinh đẹp thì ta không đánh ngươi!

Sao đám Âm Ma Tông các ngươi nhiều chuyện vậy? May là sư phụ ngươi chết rồi đấy, nếu không ông đây sẽ dạy dỗ cô ta đủ trăm lần, cho cô ta biết thế nào là kỳ quái!”

Mai Khinh Liên nói một câu đã đâm toạc chỗ đau của Lục Giang Hà, bây giờ hắn chỉ muốn đánh người.

Nhưng hắn ở cạnh Sở Hưu đã lâu, đã sớm nghi ngờ Sở Hưu và tiểu nha đầu của Âm Ma Tông có gian tình, nể mặt Sở Hưu... hay là nể nắm tay của Sở Hưu, hắn nhịn!

Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, ở đây chỉ cần là người xuất thân Côn Luân Ma Giáo đều lộ vẻ đã hiểu, hiển nhiên đều nhớ ra Lục Giang Hà là ai.

Dù sao lịch sử của Côn Luân Ma Giáo chỉ có vậy, một vị đường chủ đã được coi là cao tầng của Côn Luân Ma Giáo. Huống chi năm xưa Lục Giang Hà cũng rất nổi tiếng trong Côn Luân Ma Giáo. Đương nhiên cũng giống như lời Mai Khinh Liên đã nói, một kẻ kỳ quái như hắn, muốn không nổi tiếng cũng khó.

Bao năm qua, võ giả dưới trướng Côn Luân Ma Giáo có kẻ phản bội, có kẻ không chịu quản giáo nhưng chưa một ai kỳ quái như Lục Giang Hà, cũng vì hắn không giữ mồm giữ miệng nên bị Độc Cô Duy Ngã nhốt vào trong hạt châu năm trăm năm.

Sở Hưu ho khan một tiếng: “Huyết Hồng Châu giam giữ Lục Giang Hà bị ta tìm ra, chẳng qua có một số chuyện nên bây giờ mới thả hắn ra.”

Mọi người ở đây đều ra vẻ đã hiểu, hiển nhiên bọn họ cũng biết chuyện mà Sở Hưu nói là sao.

Với tính cách của Sở Hưu, nếu y không đủ tự tin, làm sao lại thả một kẻ không rõ địch ta như vậy?

Hơn nữa mọi người ở đây kể cả Ngụy Thư Nhai đều không cảm thấy có gì không đúng.

Côn Luân Ma Giáo là chuyện của năm trăm năm trước, bây giờ nếu Độc Cô Duy Ngã ra mặt, bọn họ lập tức quỳ xuống quy thuận, cùng giáo chủ chinh phạt thiên hạ.

Nhưng một đường chủ còn không đáng để bọn họ đối đãi như vậy, đặc biệt là loại người kỳ quái như Lục Giang Hà, bọn họ thật sự không tôn kính nổi.

Sau khi giải quyết xong chuyện tranh đoạt hoàng vị Bắc Yên, Ngụy Thư Nhai định dẫn Chử Vô Kỵ rời khỏi Bắc Yên, trở lại Đông Tề.

Sở Hưu vốn định để Ngụy Thư Nhai ở lại Bắc Yên, dù sao bây giờ Bắc Yên cũng đã là địa bàn của y.

Nhưng Ngụy Thư Nhai lại cự tuyệt, lão còn muốn về Đông Tề thu thập vài thứ, nói chính xác hơn là tập trung vài người.

Đối với những người khác trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai đã cảm thấy rất thất vọng.

Nếu nhánh Ẩn Ma dựa vào bọn họ, chắc đã bị người ta diệt từ tám đời.

May là lần này Sở Hưu quật khởi ở Bắc Yên, đám người Tư Đồ Khí lại hành động quá đáng như vậy, Ngụy Thư Nhai cũng không ngại trở mặt với bọn họ.

Lão định thay đổi thái độ thờ ơ với mọi chuyện trước đó, trắng trợn mời chào một số võ giả tán tu trong nhánh Ẩn Ma.

Những người này đều là hy vọng tương lai của nhánh Ẩn Ma, còn chưa thành loại già đời như bọn Tư Đồ Khí, đáng để bồi dưỡng.

Sau khi Ngụy Thư Nhai đi khỏi, Sở Hưu lấy Huyết Hồng Đề cướp được từ chỗ Hoàng Phủ lão tổ ra, hỏi Lục Giang Hà: “Có thể sửa lại mũi thương này

không?”

Lục Giang Hà lật xem hai lượt rồi nói: “Sửa thì sửa được, nhưng cần dùng xương cốt của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền làm vật liệu, ngươi lấy đâu ra thứ này?

Ta cũng có thể cho ngươi vài đề nghị, tới Phong Vân Kiếm Trủng xem thử xem, trong đó chôn giấu không chỉ một cường giả kiếm đạo đỉnh phong, chắc chắn không thiếu chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.”

Sở Hưu tức giận nói: “Đương nhiên trong đó chôn giấu cường giả kiếm đạo, cũng chôn giấu vô số vật đại hung.

Bây giờ mà ta tới Phong Vân Kiếm Trủng đào mộ có khác gì tự tìm đường chết?”

Lần trước lão già vô danh của Phong Vân Kiếm Trủng ra tay, trực tiếp lấy ra một kiếm hồn. Có trời mới biết rốt cuộc bên trong Phong Vân Kiếm Trủng còn những thứ gì. Với thực lực hiện giờ của Sở Hưu mà định tới Phong Vân Kiếm Trủng đào mộ thì chẳng khác nào chui đầu vào chỗ chết.

Lục Giang Hà nhún vai nói: “Thế thì chẳng còn cách nào khác, trừ đào mộ ra chẳng lẽ ngươi còn định làm thịt một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền à?”

Mai Khinh Liên ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cảm thấy bó tay.

Chẳng trách lúc trước sư phụ của cô nàng nói vị đường chủ Huyết Ma Đường này là người kỳ quái, bây giờ nhìn lại quả không sai, đúng là không đáng tin cậy tới cực điểm.

Sở Hưu cũng lười lảm nhảm vô nghĩa với Lục Giang Hà, y nói thẳng: "Thời gian tới đây lực lượng của Trấn Võ Đường sẽ lại phân bổ ra toàn bộ giang hồ. Tạm thời bỏ qua ân oán trước kia nhưng nếu bây giờ có kẻ nào dám phản kháng, trực tiếp giết chết không cần luận tội!

Có phiền toái thì đến gặp thẳng Lục Giang Hà, Lục Giang Hà không giải quyết được thì tới tìm Thương thành chủ nhờ hỗ trợ. Tóm lại thời gian tới cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được quấy rầy ta bế quan.”

Lục Giang Hà có hơi bất mãn nói: “Sở Hưu, ngươi coi bản tọa là tay chân à?”

Hắn đường đường là Huyết hải Ma Tôn, được rồi, cho dù danh hiệu này không được người khác thừa nhận nhưng chức vị đường chủ Huyết Ma Đường thì có. Năm xưa kể cả Tứ Đại Ma Tôn cũng không có tư cách sai khiến hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK