Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151 Nhậm chức

Những lời này của Ngụy Cửu Đoan thật ra cũng bằng như không nói.

Quy củ ngoài sáng nếu ai phạm vào, đương nhiên không cần hắn nói Quan Tư Vũ sẽ không tha cho bọn hắn.

Nhưng quy củ ngầm thì ai nói mới tính?

Có điều hiện Sở Hưu chỉ mới đến, người lãnh đạo trực tiếp nói thế nào thì là thế đó, y cũng chẳng phản bác trực tiếp chắp tay nói: “Xin tuân theo sự dạy bảo của đại nhân.”

Thấy thái độ này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hài lòng gật đầu. Hắn chỉ sợ Sở Hưu này được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào lại không rõ địa vị bản thân, giờ xem ra y cũng tự hiểu lấy mình.

Địa vị của Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường rất cao, bởi hắn là con trai của Sở Cuồng Ca, mọi người ai cũng nể mặt hắn, đối xử lễ độ với hắn.

Nhưng tương tự nếu Sở Nguyên Thăng nhúng tay quá mức vào quyền lực Quan Trung Hình Đường, những người cầm quyền cao trong tay như chưởng hình quan Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ thấy bất mãn.

Ngụy Cửu Đoan nhìn sang năm chưởng tuần sát sứ khác nói: “Từ nay về sau Sở Hưu chính là đồng liêu của các ngươi, đặc biệt là Vệ Hàn Sơn cùng Khương Đào Nhiên, địa bàn của hai ngươi sát bên Sở Hưu, bình thường phải giúp đỡ lẫn nhau đôi chút.”

Trong hai người này Khương Đào Nhiên chính là một người trung niên sắc mặt nghiêm túc có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nghe vậy hắn cười với Sở Hưu rồi chắp tay một cái nói: “Sở huynh, sau này hai ta là đồng liêu rồi>“

Sở Hưu bên này cũng đứng lên chắp tay đáp lễ.”

Về phần Vệ Hàn Sơn bộ dáng lại trẻ tuổi hơn nhiều, bề ngoài chỉ hơn ba mươi nhưng cũng đã có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Có điều hắn bước vào cảnh giới này sớm hơn Khương Đào Nhiên nhiều, tuổi tác thực tế cũng đã quá bốn mươi, có điều trông cũng tương đối trẻ.

Đối mặt với Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn có vẻ tùy ý hơn nhiều, chỉ chắp tay gọi một tiếng Sở huynh, không mấy nể mặt.

Một võ giả Ngoại Cương cảnh đi cửa sau vào, hắn không việc gì phải đối xử bình đẳng.

Ngụy Cửu Đoan ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, hôm nay đến

đây thôi. Mọi người về khu vực của mình tuần tra đi. Sở Hưu, ngươi ra sau hậu đường nhận quần áo cùng lệnh bài tuần sát sứ rồi tới nhậm chức đi.”

Sở Hưu chắp tay một cái, cùng các tuần sát sứ khác lui lại.

Những người khác cũng chẳng có ý bắt chuyện với Sở Hưu, giữa bọn họ không có xung đột lợi ích gì nhưng rõ ràng với xuất thân và thực lực hiện giờ của Sở Hưu còn chưa đủ tư cách khiến bọn họ tán thành.

Sau khi nhận quần áo cùng lệnh bài, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi tổng đường Quan Tây, tiến về Kiến Châu Thành ở Kiến Châu Phủ.

Đất Quan Tây không như Bắc Yên đất rộng của nhiều, cho nên không chia thành các quận mà chỉ có một số châu phủ. Kiến Châu Phủ dưới trướng Quan Trung chính là một trong số đó, Kiến Châu Thành là trung tâm của Kiến Châu Phủ, xung quanh có hơn mười thành nhỏ cũng thuộc sự quản lý của Kiến Châu Phủ.

Lúc này trong phòng nghị sự của đường khẩu Tuần Sát Sứ, cánh cửa lớn khép chặt, bốn bộ đầu Ngoại Cương cảnh ngồi đó trầm mặc không nói một lời.

Bốn người bọn họ chính là bốn bộ đầu giang hồ nhanh nhất trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm chết tất cả các bộ đầu bộ khoái đều nằm dưới sự quản lý của bọn họ.

Một nam tử mặt có vết sẹo màu đỏ khoảng hơn bốn mươi tuổi cười hắc hắc nói: “Chư vị, đừng im lặng mãi thế. Bên phân đường đã đưa tin tới, tân nhiệm tuần sát sứ sắp tới nhậm chức, chúng ta nên thương lượng xem làm thế nào mới phải chứ?”

Đối diện hắn là một bộ đầu giang hồ hơn năm mươi tuổi vừa lau trường đao trong tay mình, vừa thản nhiên đáp: “Thương lượng cái gì? Cấp trên đã phái một vị đại nhân tới vậy chúng ta cứ tiếp tục nghe lệnh làm việc là được, không thì ngươi muốn làm gì?

Ngũ Tư Bình, ta biết ngươi có dã tâm, nhưng ngươi không thật sự nghĩ rằng cấp trên sẽ để ngươi làm tuần sát sứ đấy chứ?

Quan Trung Hình Đường giờ không phải như trước, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cho dù Phương Chính Nguyên đại nhân mất đi, tuần sát sứ tân nhiệm cũng không tới phiên võ giả Ngoại Cương cảnh như ngươi.

Trong Tập Hình Ti có vô số cường gỉả, tùy ý lấy một người ra cũng có thể đảm nhiệm chức vụ tuần sát sứ này.”

Ngũ Tư Bình kia hừ lạnh một tiếng nói: “Đỗ Quảng Trọng, ngươi đừng có ngắt lời ta! Ngươi biết ý ta không phải như vậy mà!

Thời gian này không có tuần sát sứ tới, tất cả thuế thu chúng ta chỉ giao sáu thành, bốn thành khác là chúng ta chia đều.

Chuyện này mặc dù là ta đề nghị trước nhưng ba ngươi đều đã thò tay ra cầm, trước mắt nếu tân nhiệm tuần sát sứ tới chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra. Hơn nữa lần sau thu thuế chúng ta đưa hết đi hay tiếp tục giữ lại?”

Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ, mặc dù không thuộc về ba nước lớn nhưng cũng có các loại thuế má.

Đặc biệt đất Quan Trung Hình Đường vốn là chính giữa ba nước, giao dịch cực kỳ phồn hoa, thuế má chính là khoản thu lớn để phát triển Quan Trung Hình Đường.

Bình thường mà nói việc thu thuế này đều do các bộ đầu giang hồ cấp thấp nhất thu thập rồi giao cho tuần sát sứ, sau đó tuần sát sứ lại giao cho phân bộ Hình Đường, cuối cùng phân bộ mới giao cho tổng đường. Còn tổng đường cũng chỉ giữ lại một bộ phận, phần còn lại phải chia đều giao cho ba nước.

Cho nên theo lý mà nói những bộ đầu giang hồ tầng chót như bọn họ, thậm chí cả tuần sát sứ các loại đều không được tham ô giữ lại một tơ một hào, tất cả đều phải giao lên cho tổng đường, sau đó lại do tổng đường dựa theo cấp bậc phân phát các loại tài liệu cùng tài nguyên tu luyện.

Làm vậy mặc dù có phần phiền toái hơn một chút nhưng lại đảm bảo được tính công chính nghiêm minh của Quan Trung Hình Đường.

Bốn người trước mắt âm thầm tham ô thuế má, đã phạm vào đại kỵ.

Đỗ Quảng Trọng đột nhiên dừng động tác lau trường đao trên tay, nhỏ giọng kinh hãi nói: “Ngươi điên rồi à? Lúc không có người giám thị chúng dùng chút thủ đoạn nhỏ còn được, giờ cấp trên đã phái một tuần sát sứ đại nhân tới ngươi còn dám làm thế, chán sống rồi à?”

Ngũ Tư Bình lạnh giọng nói: “Lão Đỗ, xem ra ngươi nhát gan quá rồi. Ngươi nhìn thủ hạ tuần sát sứ khác xem, ai mà không có chút thu nhập màu xám.

Chỉ có tên Phương Chính Nguyên ngoan cố không biết ứng biến kia mới kéo chân chính ta thành nghèo mạt rệp thôi!

Ngày trước ta có một huynh đệ kết nghĩa làm trong tổng bộ Hình

Đường, hôm qua hắn sai người đưa tin nói cho ta biết vị tuần sát sứ kia không phải xuất thân bộ đầu giang hồ mà là do đại hiệp Sở Nguyên Thăng tiến cử tới, căn bản chưa từng có kinh nghiệm từng trải gì trong Quan Trung Hình Đường chúng ta.

Một kẻ ngoại lai mà thôi, bốn chúng ta liên thủ chỉ cần bên ngoài chuẩn bị cho tốt, mấy khoản thu ngầm chẳng phải mặc chúng ta sửa chữa hay sao?

Thậm chí chỉ cần bốn chúng ta phối hợp tốt, thậm chí chẳng cần nể mặt đối phương cũng không thành vấn đề!

Một người ngoài đòi làm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường chúng ta, ngay chút xíu kinh nghiệm cũng không có, tưởng dễ vào Quan Trung Hình Đường như vậy sao?”

Đỗ Quảng Trọng vấn hơi do dự: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả!”

Ngũ Tư Bình trực tiếp ngắt lời hắn, đưa mắt nhìn sang hai người còn lại nói: “Tần Phương, Lưu Thành Lễ, ý hai ngươi ra sao?”

Hai người khác suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: “Làm đi!”

Nếu tuần sát sứ mới tới là ma cũ trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ còn không có gan giở trò như vậy, có điều người tới lại chỉ là một ngoại nhân không có kinh nghiệm tư lịch gì trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ cũng cảm thấy có can đảm hơn hẳn.

Ngũ Tư Bình đưa mắt nhìn sang phía Đỗ Quảng Trọng, cười lạnh nói: “Lão Đỗ, bốn chúng ta là một thể. Chuyện này nếu ngươi không đáp ứng chính là chặn đường tài lộ của ba chúng ta, hậu quả ra sao ngươi cũng biết rồi đấy. Đừng quên vị Phương đại nhân kia trước đây chết thế nào. Giờ Quan Trung Hình Đường cũng không phải Quan Trung Hình Đường trước kia!”

Nghe giọng nói mang chút sát khí của Ngũ Tư Bình, sắc mặt Đỗ Quảng Trọng hơi đổi.

Đỗ Quảng Trọng là ma cũ trong Quan Trung Hình Đường, cha hắn cũng là bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.

Còn Ngũ Tư Bình này khi còn trẻ tuổi là đạo tặc độc hành giết người như ngóe, về sau bị bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường bắt được mới cam tâm tình nguyên hối cải, lựa chọn gia nhập nghe lệnh Quan Trung Hình Đường.

Đã nhiều năm như vậy hắn có hối cải không Đỗ Quảng Trọng không biết, nhưng tính cách hung ác vẫn chẳng sửa được bao nhiêu.

Hơn nữa đúng như Ngũ Tư Bình nói, Quan Trung Hình Đường giờ đã không phải Quan Trung Hình Đường trước kia nữa. Thân là người sống lâu năm trong đường, hắn cảm giác rõ ràng nhất.

Dưới ánh mắt ba người Ngũ Tư Bình, Đỗ Quảng Trọng đành phải chật vật gật nhẹ đầu.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một võ giả tiến tới nói: “Đại nhân, tân nhiệm tuần sát sứ đại nhân đã vào thành.”

Ngũ Tư Bình nhếch miệng cười nói: “Đi thôi, tới nghênh đón vị đại nhân ‘mới tới này’. Ba vị xin nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút, dù sao sau lưng vị đại nhân này có ‘chỗ dựa’.

Sau khi tuần sát sứ đời trước Phương Chính Nguyên chết, toàn bộ quyền hành của đường khẩu tuần sát sứ đều nằm trong tay bốn người bọn họ. Đúng như Ngũ Tư Bình nói trước đó, bọn họ muốn ngó lơ tuần sát sứ mới tới cũng rất dễ dàng.

Có điều hắn sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp như ra oai phủ đầu, Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường. Dù sao người ta là tuần sát sứ còn bọn họ chỉ là bộ đầu giang hồ, quan hơn một cấp đè chết người, cũng phải giả bộ đôi chút mới được.

Trong Kiến Châu Thành, Sở Hưu cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, mặc y phục võ sĩ màu đen, bên trái thêu tiêu chí một cặp đao kiếm giống hệt đao kiếm dựng ở cổng Quan Trung Hình Đường, đại cũng là đại biểu cho thân phận tuần sát sứ của Sở Hưu.

Chưởng hình quan quản lý một phương như Ngụy Cửu Đoan cũng có quần áo như vậy, có điều tiêu chí đao kiếm của hắn được thêu bên phải. Bởi vì thiên hạ đều tôn bên phải cao hơn nên ý là chức vị bọn họ cao hơn tuần sát sứ một cấp.

Còn người Tập Hình Ti lại thêu tiêu chí đao kiếm trước ngực màu đỏ, khác với những võ giả Quan Trung Hình Đường khác.

Có điều tới cấp bập Ngụy Cửu Đoan có mặc gì cũng tùy, thân là người cầm quyền cấp cao nhất tại Quan Trung Hình Đường chỉ dưới đường chủ Quan Tư Vũ, toàn bộ Quan Trung có mấy ai không biết bọn họ?

Sở Hưu không hỏi đường khẩu tuần sát sứ ở đâu, vì rất đơn giản. Thân là chúa tể đất Quan Trung, đường khẩu tuần sát sứ chắc chắn ở trong thành.

Quả nhiên lúc Sở Hưu tới đường khẩu tuần sát sứ , bốn bộ đầu giang

hồ Ngoại Cương cảnh đã chờ hắn ở đây. Thấy tiêu chí đao kiếm trên áo Sở Hưu, bốn người Ngũ Tư Bình cùng nhau thi lễ với Sở Hưu: “Xin ra mắt đại nhân!”

Sở Hưu nhảy xuống ngựa nói: “Không cần đa lễ, các ngươi là tất cả bộ đầu giang hồ trong đường khẩu tuần sát sứ à?”

Ngũ Tư Bình vừa định trả lời, có điều chờ tới lúc hắn cảm nhận được khí tức của Sở Hưu, lại lập tức sửng sốt, đám người đại tổng quản cũng đồng dạng.

Ngoại Cương? Tuần sát sứ mới tới chỉ là Ngoại Cương cảnh, đùa gì vậy?

Ra oai phủ đầu
Chương 152 Ra oai phủ đầu

Trước đó tuy bọn Ngũ Tư Bình thấy Sở Hưu trẻ tuổi nhưng cũng không mấy để ý.

Ngự Khí Ngũ Trọng, trong đó Nội Cương, Ngoại Cương là một loại thể nghiệm, Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một thể nghiệm khác, tới Thiên Nhân Hợp Nhất lại là một loại thể nghiệm khác nữa. Một đại cảnh giới bao hàm ba loại thể nghiệm cùng năm cảnh giới nhỏ.

Khi võ giả bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, tinh khí thần trong cơ thể hợp nhất đạt tới cực hạn, sau khi ngưng tụ Tam Hoa trên đỉnh thọ nguyên sẽ gia tăng nhiều, cũng có tác dụng giảm bớt già yếu.

Cho nên võ giả sau khi bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh lúc càng trẻ tuổi, sau này bề ngoài lại càng trẻ.

Đôi khi hai võ giả cùng tuổi cùng cảnh giới như bề ngoài một thanh niên một trung niên chính là vì hai người bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh với tuổi tác khác nhau.

Cho nên lúc vừa thấy Sở Hưu, đám người đều vô thức nghĩ ràng Sở Hưu bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh rất sớm nên mới trẻ tuổi như vậy. Kết quả đến lúc đối phương xuống ngựa tới gần, cảm nhận khí tức trên thân Sở Hưu, bốn người mới giật mình. Tên này đâu phải sớm bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh gì, căn bản là chưa tới cảnh giới này!

Hảo hữu của hắn tại tổng đường chỉ nói cho hắn tuần sát sứ tân nhiệm là người ngoài chứ không nói tới tuần sát sứ tân nhiệm chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh!

Phát hiện này lập tức khiến Ngũ Tư Bình cảm thấy vô cùng ức chế, thậm chí trong thâm tâm còn thấy không cam lòng cũng uất ức.

Vừa rồi Đỗ Quảng Trọng còn nói với hắn, cho dù tuần sát sứ đời trước Phương Chính Nguyên mất đi, Hình Đường cũng không để hắn làm tuần sát sứ, vì hắn chỉ có vu vi Ngoại Cương cảnh.

Kết quả lời này vừa nói xong, cấp trên lại phái một võ giả Ngoại Cương cảnh tới làm tuần sát sứ, lại còn là kẻ không có bất cứ kinh nghiệm tư lịch gì ở Quan Trung Hình Đường. Chẳng qua đối phương được ‘Quan Trung Đại Hiệp’ Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Hình Đường nên mới một bước lên thẳng tuần sát sứ? Ngũ Tư Bình cảm thấy rất bất công, cũng hết sức bất mãn.

Sở Hưu thấy dáng vẻ bốn người cũng đoán được đối phương đang

nghĩ gì, y chỉ thản nhiên nói: “Chư vị, có vấn đề gì không?”

Ngũ Tư Bình cố gắng cưỡng ép tâm tình trong lòng, chắp tay với Sở Hưu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi, mời đại nhân vào.”

Sở Hưu cùng Ngũ Tư Bình tiến vào phòng nghị sự, trực tiếp ngồi trên ghế chủ, lấy thư lệnh của mình ra giao cho bốn người rồi nói: “Tại hạ Sở Hưu, từ hôm nay trở đi tiếp nhân chức vị tuần sát sứ, đây là thư lệnh được Quan đường chủ cùng Ngụy đại nhân ký, mấy vị có thể xem xem.”

Ngũ Tư Bình cười cười nói: “Thứ này còn giả được hay sao? Thuộc hạ Ngũ Tư Bình, tham kiến đại nhân.”

Nói xong Ngũ Tư Bình đứng dậy thi lễ với Sở Hưu.

Ba người còn lại cũng cùng nhau dứng lên: “Thuộc hạ Đỗ Quảng Trọng, Lưu Thành Lễ, Tần Phương, tham kiến đại nhân.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Chư vị xin đừng khách khí, ta cũng chỉ vừa tới, còn cần những bộ đầu giang hồ lão luyện như chư vị hỗ trợ.”

Đám người Đỗ Quảng Trọng đánh mắt cho nhau, vị tuần sát sứ đại nhân này có vẻ rất dễ nói chuyện, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng không có biểu hiện hung hăng vênh vào gì.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Có điều cũng do ta mới tới, cho nên không hiểu tư liệu tuần tra dưới trướng.

Theo ta được biết tuần sát sứ chủ yếu phụ trách động tĩnh khu vực dưới dưới sự quản lý của mình, thời gian vừa qua có điểm lạ thường nào không?”

Ngũ Tư Bình lắc đầu nói: “Sóng êm gió lặng, không có bất cứ dị thường nào.”

Sở Hưu nghe vậy đôi mắt lập tức nhíu lại: “Một tháng qua trong khu vực này không có tuần sát sứ trấn giữ, mấy thành thị xung quanh cũng chỉ có một con đường buôn bán duy nhất. Ngươi lại nói với ta thời gian vừa qua không có điểm lạ thường nào?”

Ngũ Tư Bình thản nhiên nói: “Không có là không có, đây là chuyện tốt mới đúng. Chẳng lẽ đại nhân còn muốn khu vực của chúng ta xảy ra chuyện gì ư?”

Ba người Đỗ Quảng Trọng đều kinh ngạc nhìn Ngũ Tư Bình, vừa rồi kẻ nói không ra oai phủ đầu với tuần sát sứ là ngươi, kết quả giờ chính ngươi lại nhảy ra đối chọi với Sở Hưu đại nhân. Thật sự khiến bọn họ khó hiểu.

Thật ra Ngũ Tư Bình nghĩ rất đơn giản, nếu tuần sát sứ mới có tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh , vậy đương nhiên hắn phải ẩn nhẫn, âm thầm thi triển chút thủ đoạn là được.

Kết quả đối phương lại chỉ là Ngoại Cương, điều này khiến hắn vừa bất mãn, vừa to gan hơn chút.

Hắn thấy vị tuần sát sứ mới này chẳng qua chỉ là kẻ dựa quan hệ mà thôi, nhờ Sở Nguyên Thăng đề cử mới ngồi được lên vị trí này, như vậy việc gì Ngũ Tư Bình hắn phải e ngại đối phương?

Mặc dù địa vị Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường rất cao nhưng lại không thể nhúng tay vào sự vụ cụ thể tại Hình Đường, bởi như vậy sẽ phá hoại nghiêm trọng quy củ của Hình Đường, khiến một số người trong Hình Đường bất mãn.

Trong quá khứ Sở Nguyên Thăng xếp người vào Quan Trung Hình Đường thì thôi, phần lớn thời điểm hắn đều vô ý và có hảo tâm.

Nhưng những người được xếp vào Hình Đường cứ chịu uất ức gì lại tới tìm Sở Nguyên Thăng ra mặt, cứ như thế thì Quan Trung Hình Đường này rốt cuộc là của Sở Nguyên Thăng hắn hay là của Quan Tư Vũ?

Sở Nguyên Thăng mặc dù là người đơn thuần nhưng việc tiến lui cơ bản vẫn biết, chuyện này trước nay hắn chưa từng nhúng tay vào.

Vứt bỏ tầng thân phận Sở Nguyên Thăng, Ngũ Tư Bình không cảm thấy mình kém gì đối phương.

Sở Hưu nhìn Ngũ Tư Bình nửa ngày, nghiêng đầu sang phía bọn Đỗ Quảng Trọng nói: “Khu vực các ngươi quản lý cũng sóng êm gió lặng?”

Ba người do dự một chút rồi cùng gật nhẹ đầu.

Bốn người bọn họ có chung nhược điểm trong tay đối phương, hơn nữa vừa rồi còn đạt thành hiệp nghị, giờ đương nhiên phải có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.

Thấy cảnh này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lộ ra sắc lạnh.

Thân là kẻ bề trên, cấp dưới quá đoàn kết thật ra không phải chuyện tốt lành gì, vì như vậy dễ phát sinh tình cảnh dối trên gạt dưới.

Ngày trước cũng do Sở Hưu quá thân cận với bọn Quỷ Thủ Vương nên Thiên Tội đà chủ mới mở miệng châm ngòi ly gián, đáng tiếc cuối cùng lại thất bại.

Nhưng chẳng qua đó là do thủ đoạn của hắn không mấy cao minh còn đám người Sở Hưu cùng Quỷ Thủ Vương đều không phải kẻ ngốc, tuy

không vạch trần việc này nhưng lúc làm việc cùng nhau cũng cảm thấy có khoảng cách nhất định.

Giờ lại cực kỳ châm chọc, tới phiên Sở Hưu gặp phải tình huống như vậy. Chỉ có điều lúc này y lại đổi thành kẻ bề trên, đám thủ hạ còn ác hơn không ngờ dám liên hợp lại ngay trước mặt y tỏ thái độ chống đối. Chẳng lẽ bộ đầu giang hồ tại Quan Trung Hình Đường đều to gan như vậy?

Chẳng qua lúc này Sở Hưu cũng không phát tác, y chỉ thản nhiên nói: “Sóng êm gió lặng thì tốt, vậy chứng minh sau này công việc của ta sẽ rất nhẹ nhàng. Đi thôi, tất cả các ngươi đi xuống đi.”

Thấy thái độ này của Sở Hưu, khóe miệng Ngũ Tư Bình nhếch lên thành một nụ cười, chắp tay với Sở Hưu nói: “Vậy thuộc hạ xin cáo từ.”

Cục diện như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Phản ứng của Sở Hưu chỉ có ba loại, loại thứ nhất là lập tức trở mặt, nhưng làm vậy kẻ mất mặt sẽ là chính hắn. Dù sao bề ngoài thì bọn Ngũ Tư Bình đều hoàn thành công việc rồi, ngươi còn định làm gì nữa?

Loại thứ hai là dùng thân phận đè ép, nhưng cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Bọn họ đều là kẻ lão luyện trong Quan Trung, bộ đầu giang hồ Ngoại Cương cảnh đâu dễ xử trí, tối thiểu Sở Hưu không có tư cách này mà phải báo cáo lên phân bộ Hình Đường Quan Tây, sau khi có đủ chứng cứ mới có thể ra tay.

Đừng nói thái độ của bọn họ không có sơ sót gì, cho dù bọn họ có chửi bới Sở Hưu ầm ĩ cũng là tội không đáng chết, cùng lắm là không còn là thủ hạ dưới trướng Sở Hưu mà thôi. Dù sao thứ nên cầm bọn họ cũng đã cầm, bọn họ dời nơi này tới nơi khác vẫn là bộ đầu giang hồ, còn Sở Hưu sẽ khiến Ngụy Cửu Đoan có ấn tượng không có năng lực, thậm chí không quản nổi thủ hạ của mình.

Về phần loại cuối cùng đó là giống như bây giờ, xem như không xảy ra chuyện gì, cố nhịn chuyện này.

Ra khỏi cửa lớn đường khẩu tuần sát sứ, Đỗ Quảng Trọng nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm vậy có quá đáng quá không?”

Ngũ Tư Bình cười lạnh nói: “Quá đáng ggì mà quá đáng? Chúng ta chỉ giúp vị tuần sát sứ đại nhân ‘trẻ tuổi’ này nhận thức một hiện thực mà thôi, đó là nơi này rốt cuộc do ai định đoạt!

Hắn không làm khó dễ chúng ta, chúng ta sẽ giúp hắn xử lý thỏa đáng mọi việc trong khu vực quản lý, hắn cứ ngồi yên đó nhận công lao là được rồi.

Nếu hắn thật sự không biết điều, vậy chúng ta cũng sẽ cho hắn biết tay, để hắn biết nước ở Quan Trung Hình Đường này sâu tới mức nào!

Hôm nay các ngươi cũng thấy thái độ vị tuần sát sứ đại nhân này rồi đấy. Hắn cũng không phải đồ ngốc, biết nín nhịn như vậy, các ngươi còn lo lắng cái gì?”

Ba người Đỗ Quảng Trọng cũng gật đầu, cảm thấy Ngũ Tư Bình nói cũng có lý.

Chỉ tiếc bọn họ lại không hiểu rõ Sở Hưu, lúc bình thường quả thật Sở Hưu rất nhẫn nại. Nhưng trên đầu chữ nhẫn có chữ đao, y nhẫn nhịn chẳng qua là muốn thanh đao kia càng thêm mạnh mẽ, càng thêm sắc bén mà thôi.

Đêm xuống, Sở Hưu trực tiếp ở lại trong đường khẩu tuần sát sứ, đương nhiên Sở Hưu ra ngoài mua một căn đại trạch cũng được, dẫu sao Quan Trung Hình Đường cũng không có yêu cầu chưởng hình quan cùng tuần sát sứ bắt buộc phải ở lại trong đường khẩu.

Một bộ đầu Cảnh giới Ngưng Huyết trực đêm dẫn Sở Hưu tới chỗ ở của y đồng thời bố trí một số đồ vật sinh hoạt cho y rồi vội vàng rời khỏi.

Đổi lại lúc bình thường, đường khẩu tuần sát sứ có một vị đại nhân mới tới, loại tiểu bộ khoái như hắn nhất định phải nhân cơ hội nịnh bợ một chút, nhưng giờ hắn lại không dám.

Toàn bộ đường khẩu tuần sát sứ chỉ lớn như vậy, bộ khoái qua lại đều biết vị đại nhân mới tới này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, hơn nữa còn là kẻ ngoại lai không thể trấn áp được cục diện, ngược lại bị bọn Ngũ Tư Bình liên hợp áp chế.

Mặc dù nghe đồn bị đại nhân này chịu thiệt trước mấy vị bộ đầu nhưng cũng chẳng phải người mà tiểu bộ khoái như hắn đắc tội được. Cho nên thái độ của hắn vẫn khá cung kính, chỉ có điều không dám nói nhiều với vị tuần sát sứ đại nhân mới này, nếu không một khi bị bọn Ngũ Tư Bình đại nhân biết được sẽ còn ra sao?

Hắn chỉ là một tiểu bộ khoái bình thường, lúc này cũng đã quyết định không đắc tội cả hai bên cũng không đi nịnh bợ ai cả. Tranh đấu giữa các vị đại nhân không liên quan tới đám tép riu như hắn.

Có điều sợ cái gì cái đó lại đến, tiểu bộ khoái này vừa định đi đã lại

nghe Sở Hưu ở phía sau hạ giọng nói: “Đừng vội đi, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”

Phân hóa
Chương 153 Phân hóa

Nghe lời này của Sở Hưu, tiểu bộ khoái kia sắc mặt như đưa đám: “Đại nhân, tôi thật sự không biết gì hết.”

Sở Hưu nói: “Ngươi biết ta muốn hỏi ngươi cái gì mà còn nói không biết gì hết?”

Tiểu bộ khoái kia sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, ngài và Ngũ Tư Bình đại nhân tôi đều không chọc vào nổi, ngài cần gì phải làm khó tiểu nhân như vậy?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đã biết không thể trêu vào còn lắm lời vô dụng như vậy làm gì? Giờ Ngũ Tư Bình không có ở đây nhưng ta đang ở trước mặt ngươi.

Đóng cửa lại, yên tâm đi, ngươi nói gì ta cũng tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên nếu ngươi không nói vậy là đang chọc tới ta rồi.”

Tiểu bộ khoái kia trợn mắt há hốc mồm, vị địa nhân này rõ ràng không chịu nói lý, hắn còn biết làm sao được?

Cho nên tiểu bộ khoái kia đành ngoan ngoãn đóng cửa, bất đắc dĩ nói: “Đại nhân muốn hỏi gì xin cứ hỏi, thuộc hạ mới gia nhập Quan Trung Hình Đường không được mấy năm, cũng chỉ mới tới dưới trướng Phương đại nhân được mấy tháng thôi, không biết nhiều đâu.”

Sở Hưu nói: “Yên tâm, ta sẽ không hỏi những thứ khiến ngươi khó xử đâu. Hơn nữa tốt nhất ngươi đừng tính toán âm mưu gì. Không phải chỉ mình ngươi trực đêm trong đường khẩu tuần sát sứ, những câu ta hỏi ngươi ta cũng sẽ hỏi những người khác, nếu hai người các ngươi nói không giống nhau, hậu quả ngươi tự biết rồi đấy.”

Tiểu bộ khoái kia lập tức im lặng, đừng nhìn vị đại nhân mới tới này tuổi còn rất trẻ nhưng tâm tư lại cực kỳ thâm sâu, tối thiểu mình không thể giở trò gì trước mặt y.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Không cần căng thẳng, ta cũng không hỏi gì bí ẩn đâu. Bốn vị bộ đầu giang hồ Ngoại Cương cảnh Ngũ Tư Bình có xuất thân lai lịch ra sao, quan hệ bản thân như thế nào?”

Nghe Sở Hưu hỏi vậy, tiểu bộ khoái kia cũng thở dài một hơi, loại chuyện này toàn bộ đường khẩu tuần sát sứ đều biết, quả thật không phải vấn đề bí ẩn gì.

Cho dù giờ là tại đường khẩu, tiểu bộ khoái kia vẫn nhỏ giọng nói: “Trong số bốn vị bộ đầu đại nhân Đỗ Quảng Trọng đại nhân là người

sống lâu trong Quan Trung Hình Đường, từ đời cha hắn đã là bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.

Ngũ Tư Bình đại nhân lúc còn trẻ nghe nói xuất thân giặc cướp, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người như ngóe. Kết quả khi động thủ tại Quan Trung bị Hình Đường bắt được, ngược lại lựa chọn gia nhập làm việc cho Hình Đường.

Về phần hai vị đại nhân Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương xuất thân lại cực kỳ phổ thông, đều là người Quan Trung bình thường, lúc còn trẻ thiên phú không tồi nên được tuyển bạt đến Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng, làm từ bộ khoái cấp thấp nhất lên, giờ đã trở thành bộ đầu giang hồ.

Về phần quan hệ giữa bọn họ, thuộc hạ cũng không biết được. Chỉ biết Ngũ Tư Bình đại nhân thực lực mạnh nhất, bình thường đối xử với các huynh đệ thủ hạ đều cực kỳ hào sảng, rất được lòng mọi người.

Đỗ Quảng Trọng đại nhân lại có vẻ không ưa vẻ giang hồ trên người Ngũ Tư Bình đại nhân, cho nên hai bên không hợp nhau cho lắm, từng có cãi vã nhưng không xảy ra xung đột gì lớn.

Cồn hai vị đại nhân Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương ở Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy cũng có những thủ hạ trung thành với mình. Bình thường họ cũng không quá thân cận với ai, cũng không xung đột với người khác.”

Sở Hưu xoa xoa cằm, thái độ bốn người trước đó hiển nhiên là định liên hợp lại với nhau định đè ép hắn, thậm chí muốn bỏ qua hắn. Có điều giờ nghe tiểu bộ khoái này nói lại thấy quan hệ giữa bốn người có vẻ cũng không được tốt, chỉ là không quá xấu mà thôi.

Kết quả giờ mình vừa đến cả bốn lại cùng liên hợp nhắm thẳng vào mình. Chuyện như vậy quả thật rất kỳ lạ, chắc chắn có nguyên nhân khiến bọn họ làm vậy, có thể là lợi ích, cũng có thể là… uy hiếp chung!

Chuyện này giờ Sở Hưu cũng không suy nghĩ sâu thêm chỉ nói với tiểu bộ khoái kia: “Ngươi đi đi.”

Nghe lời này của Sở Hưu, tiểu bộ khoái mới như trút được gánh nặng rời đi.

Sáng sớm hôm sau Sở Hưu ngồi một mình trong đường khẩu tuần sát sứ nhưng cả ngày chỉ ngồi không, cơ bản không có việc gì.

Quan Trung Hình Đường đương nhiên không nhàn rỗi như vậy nhưng cơ cấu của Quan Trung Hình Đường là từ thấp tới cao, bộ khoái tầng chót tuần tra trong khu vực một khi phát hiện có chuyện lập tức báo cáo lại cho bộ đầu giang hồ cấp trên. Còn bộ đầu giang hồ nếu tự giải quyết được thì tự giải quyết, nếu không giải quyết được thì báo lên cho tuần sát sứ giải quyết.

Bình thường mà nói cho dù gặp vấn đề bộ đầu giang hồ tự giải quyết được cũng phải báo cáo lên cho tuần sát sứ bên trên, nhưng giờ Ngũ Tư Bình lại cắt đứt mọi tin tức truyền lên, tự mình xử lý, tự mình giải quyết, căn bản không báo cáo lại cho Sở Hưu. Sở Hưu có hỏi hắn chỉ cần nói sóng êm gió lặng là được. Sở Hưu làm gì được hắn?

Bốn người bọn họ đều làm việc tại đường khẩu này hơn mười năm, uy tín đã thâm căn cố đế, chỉ cần bọn họ không mở miệng, Sở Hưu có muốn vượt qua bọn họ trực tiếp chỉ huy những bộ khoái tầng chót cũng khó. Nói đơn giản hơn thì bọn họ muốn cô lập Sở Hưu.

Tuần sát sứ vẫn là tuần sát sứ nhưng lại chỉ là một tuần sát sứ không có thực quyền gì.

Lúc này trong một gian phòng của đường khẩu tuần sát sứ, bốn người bọn Ngũ Tư Bình đều có mặt, trước mặt còn bày chút rượu thịt, có vẻ cực kỳ thoải mái.

Mỗi bộ đầu giang hồ đều có nơi làm việc trong đường khẩu. Đây chính là thư phòng làm việc của Ngũ Tư Bình nhưng lúc này lại bị hắn coi như quán rượu.

Đỗ Quảng Trọng cầm chém rượu nói: “Chúng ta làm vậy có quá đáng không?”

Ngũ Tư Bình cười khinh thường: “Lão Đỗ, ngươi nhát gan quá, bao năm qua trong Quan Trung Hình Đường không phải không có tuần sát sứ bị người dưới cô lập. Năng lực của ngươi không đủ bị kẻ dưới áp chế ngươi còn trách được ai? Sở Hưu này cũng chẳng phải đồ đệ Quan đường chủ, sợ cái gì?”

Đỗ Quảng Trọng cau mày nói: “Ta không nói điểm này, Sở Hưu kia dẫu sao cũng dựa vào quan hệ với Sở đại hiệp gia nhập Quan Trung Hình Đường. Chúng ta làm vậy có phải mất mặt Sở đại hiệp không?”

Ngũ Tư Bình híp mắt nói: “Lão Đổ, đừng nói nhảm nhiều vậy nữa. Giờ Quan Trung Hình Đường do ai quản lý ngươi cũng biết mà. Sở đại hiệp cũng là người có chừng mực, vì sao người hắn tiến cử lại không thể bị cô lập? Mấy năm nay Sở đại hiệp tiến cử nhiều người vào Quan Trung Hình Đường rồi nhưng ngươi có thấy hắn giúp ai nữa không? Sở đại

hiệp cũng tự hiểu lấy chứ...

Còn nữa, lão Đỗ, chuyện đã làm rồi thì đâu còn đường quay đầu lại. Tiền thuế lúc trước đáng lẽ phải nộp lên không phải đã rơi trong túi ngươi à? Hôm qua ngươi cũng đắc tội vị tuần sát sứ đại nhân kia cơ mà. Sao nào, giờ lại muốn quay đầu à? Quá muộn rồi!”

Đỗ Quảng Trọng hừ lạnh nói: “Ai bảo ta hối hận? Ta chỉ bảo các ngươi cẩn thận một chút, đừng bành trướng quá mức thành ra lớn chuyện mà thôi. Nếu thật sự không nể mặt nể mũi vậy chẳng tốt cho ai đâu!”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Đỗ Quảng Trọng cũng âm thầm lắc đầu, mấy năm nay không khí trong Quan Trung Hình Đường thật sự thay đổi rất nhiều.

Hắn thừa kế nghiệp cha, lúc mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, Sở Cuồng Ca còn đảm nhiệm chức đường chủ, lúc đó Quan Trung Hình Đường tuyệt đối không phải như bây giờ.

Có thể nói uy thế của Quan Trung Hình Đường trước mắt còn mạnh hơn lúc trước mấy lần thậm chí mười mấy lần, nhưng trong nội bộ lại thay đổi rất nhiều. Loại người đến sau như Ngũ Tư Bình đã không còn bao nhiêu cảm phục cùng kính sợ đối với Sở cự hiệp.

Ngũ Tư Bình đối diện cười âm hiểm nói: “Không hối hận thì tốt. Nào, uống rượu đi.”

Đúng lúc hắn nâng chén, bên ngoài đột nhiên có người tới gõ cửa, một tiểu bộ khoái đi tới nói: “Mấy vị đại nhân, tuần sát sứ đại nhân muốn mời Đỗ Quảng Trọng đại nhân qua một chuyến.”

Ngũ Tư Bình cau mày nói: “Mời mình lão Đỗ thôi à?”

Người kia nhanh chóng gật đầu.

Đỗ Quảng Trọng nghi hoặc nói: “Mời ta qua làm gì?”

Ngũ Tư Bình tùy ý khoát tay nói: “Chắc là thấy bốn chúng ta liên hợp có phần khó giải quyết cho nên định ra tay chi rẽ đây mà. Lão Đỗ ngươi tự hiểu đấy, nên nói thì nói, không nên nói đừng nói. Dù sao chỉ cần thái độ cung kính, cứ tùy ý trả lời qua loa vài câu là được rồi.”

Đỗ Quảng Trọng nghi hoặc gật nhẹ đầu, mặc dù không hiểu vì sao Sở Hưu lại mời mình đến nhưng hắn vẫn theo chân tiểu bộ khoái bước ra ngoài.

Sau khi hắn đi khỏi Tần Phương mới cau mày nói: “Không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Ngũ Tư Bình không buồn để ý nói: “Yên tâm đi, lão Đỗ này ngày thường cẩn thận chặt chẽ qua mức nhưng cũng là người sống tại Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, sớm đã biết điều. Hắn biết nên nói gì, không nên nói gì.

Đợi lát nữa hắn về hỏi xem Sở Hưu kia nói gì với hắn là được. Chắc cũng chẳng có trò gì mới đâu. Nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu nào.”

Lúc này Đỗ Quảng Trọng đã đi tới trước thư phòng của Sở Hưu, gõ cửa một cái rồi nói: “Sở đại nhân, thuộc hạ đã đến.”

“Vào đi.” Giọng nói của Sở Hưu vang lên từ trong thư phòng.

Sau khi Đỗ Quảng Trọng đẩy cửa bước vào lại phát hiện Sở Hưu đang ngồi trong thư phòng lau chùi thanh trường đao màu đỏ rực rõ cực kỳ mỹ lệ của mình.

“Đóng cửa lại, ngồi xuống đi.” Sở Hưu không ngẩng đầu lên nói.

Đỗ Quảng Trọng nghi hoặc, hắn còn tưởng Sở Hưu ra vẻ cao thâm nên đóng cửa lại ngồi xuống, chuẩn bị xem xem Sở Hưu đang giở trò gì.

Kết quả hắn ngồi vậy suốt nửa canh giờ Sở Hưu vẫn chỉ lau thanh Hồng Tụ Đao của mình. Thậm chí thân đao đã được lau tới bóng loáng, có thể dùng như gương soi được rồi, đối phương vẫn không nói một câu.

Cứ như vậy hồi lâu, Đỗ Quảng Trọng cũng không chịu nổi nữa, hắn không nhịn được mở miệng nói: “Sở đại nhân tới tìm ta có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì vậy ta đi đây. Đường khẩu tuần sát sứ còn không ít chuyện cần ta xử lý đấy.”

Sở Hưu nghe vậy mới ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Đỗ bộ đầu gấp gáp lắm à? Yên tâm đi, sắp xong rồi.”

Nói xong Sở Hưu lại cúi đầu lau Hồng Tụ Đao trong tay, lần này lại suốt nửa canh giờ, mãi tới lúc Đỗ Quảng Trọng thật sự không nhịn nổi Sở Hưu mới chủ động nói: “Nghe nói Đỗ bộ đầu cũng dùng đao?”

Đỗ Quảng Trọng nghe vậy sửng sốt, vô thức đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy Đỗ bộ đầu hiểu thế nào về đao?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Đỗ Quảng Trọng sửng sốt không hiểu Sở Hưu hỏi vậy là có ý gì, hắn đành đáp qua lóa: “Binh khí thôi, luyện từ nhỏ đến lớn còn hiểu với không hiểu gì?”

Sở Hưu cầm Hồng Tụ Đao trong tay đặt lên bàn, trầm giọng nói: “Binh

khí cũng có lên, thần binh thất chuyển trở lên sau khi bồi dưỡng lâu ngày sẽ sinh ra linh tính. Linh tính này không phải do thiên địa giao phó mà do người sử dụng giao cho.

Kiếm là đứng đầu trăm thứ binh khí, có âm có dương, biến hóa ngàn vạn.

Đao chính là vua của trăm thứ binh khí, đi theo vương khí, theo đường bá đạo, sắc bén vô song, thẳng tiến không lùi!

Đây là cái nhìn của ta về đao.”

Ly gián
Chương 154 Ly gián

Những lời giải thích về đao này của Sở Hưu khiến Đỗ Quảng Trọng cảm thấy cực kỳ mới lạ, mặc dù hắn là người lâu năm ở Quan Trung Hình Đường nhưng đáng tiếc cả phụ thân lẫn gia gia hắn đều chỉ là bộ khoái cấp thấp, thậm chí còn không tới Ngoại Cương cảnh. Tới hắn đã là người mạnh nhất Đỗ gia bao năm qua.

Võ giả cấp bậc này trên giang hồ chỉ có thể coi là không tệ, coi như vừa bước vào cánh cửa võ đạo, lý giải với một số đạo lý võ đạo vẫn cực kỳ thô thiển. Đối với hắn mà nói, đao chỉ là đao, còn là gì được?

Giờ nghe Sở Hưu nói vậy, Đỗ Quảng Trọng lại như lĩnh ngộ được điều gì, trầm tư một hồi.

Một lát sau hắn mới đột nhiên nhớ ra, rốt cuộc mình đang làm gì?

Hắn không nhịn được nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, một canh giờ này rốt cuộc ngài muốn làm gì? Không thể chỉ là bàn đao bàn kiếm với ta đấy chứ?”

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không sao, ngươi đi được rồi.”

Lời này của Sở Hưu khiến Đỗ Quảng Trọng sửng sốt, sau đó lại lập tức nổi giận.

Nếu không phải Sở Hưu có thân phận tuần sát sứ, hắn đã sớm trở mặt với đối phương.

Tự nhiên gọi mình tới rồi để không cả nửa canh giờ, nói mấy câu rồi đuổi đi. Thế này là sao? Đang trêu hắn chắc?

Đỗ Quảng Trọng hừ lạnh một tiếng, bất mãn quay người bỏ đi.

Ngay khi Đỗ Quảng Trọng quay người, Sở Hưu thu đao vào vỏ, ánh mắt lộ vẻ sắc bén không kém hơn thanh Hồng Tụ Đao vừa bị y lau sáng bóng.

Lúc này trong phòng của Ngũ Tư Bình, ba người Ngũ Tư Bình đã hơi nóng ruột.

Trước đó bọn họ chỉ cho rằng Đỗ Quảng Trọng tới vờ vịt vài câu với Sở Hưu, chắc sẽ nhanh về.

Kết quả đã đi một canh giờ, rốt cuộc hai người nói những gì? Cho dù có lá mặt lá trái cũng đâu cần nhiều thời gian như vậy?

Ngũ Tư Bình ngược lại cũng phái thủ hạ tâm phúc tới xem, đáng tiếc không thu được kết quả gì. Thư phòng Sở Hưu khép chặt cửa, hắn không nghe được gì. Chuyện này càng khiến Ngũ Tư Bình nghi ngờ.

Đúng lúc này Đỗ Quảng Trọng đã trở về, Ngũ Tư Bình vội vàng nói: “Lão Đỗ, tên Sở Hưu kia nói gì với ngươi?”

Đỗ Quảng Trọng vô thức nói: “Không nói gì cả.”

Lời này vừa nói ra ánh mắt cả ba người Ngũ Tư Bình cùng Lưu Thành Lễ, Tần Phương đều trở có vẻ bất thiện.

Sở Hưu gọi hắn vào thư phòng mật đàm cả canh giờ, kết quả giờ Đỗ Quảng Trọng lại bảo Sở Hưu không nói gì, trả lời vậy chẳng qua loa quá à?

Cảm nhận được ánh mắt ba người, Đỗ Quảng Trọng vội vàng nói: “Ta thật sự không nói gì mà, vị Sở đại nhân kia chỉ tìm ta tới nói vài thứ liên quan tới đao pháp mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, Ngũ Tư Bình lập tức cười lạnh một tiếng đáp: “Trước kia ta thật sự không nhìn ra lão Đỗ ngươi lại lý giải đao pháp cao thâm đến vậy, cao thâm tới mức ngay cả tuần sát sứ đại nhân mà cấp trên phái xuống cũng phải tự mình lĩnh giáo cớ đấy. Nhưng quan trọng là những lời này chính ngươi tin được sao?”

Đỗ Quảng Trọng hết sức bất đắc dĩ, vội vàng nói: “Ngươi nghe ta giải thích đã…”

Ngũ Tư Bình trực tiếp vung tay ngắt lời Đỗ Quảng Trọng nói: “Lão Đỗ, bốn người chúng ta giờ là có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng, bất luận Sở Hưu kia hứa hẹn gì với ngươi cũng chỉ là lời nói xuông mà thôi.

Tham ô tiền thuế là tội lớn, không ai nói ra thì thôi, một khi lộ chuyện chúng ta đều xong đời. Tên Sở Hưu kia cũng chẳng gánh nổi ngươi!

Giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tên Sở Hưu kia rốt cuộc đã nói gì với ngươi? Hay nên nói rốt cuộc hắn hứa hẹn điều kiện gì với ngươi?”

Đỗ Quảng Trọng lúc này đã như phát điên nói: “Sở Hưu thật sự không nói gì với ta, cũng chẳng hứa hẹn gì cả. Ngươi bảo ta nói gì với ngươi đây?”

Ngũ Tư Bình cười lạnh một tiếng nói: “Được được được, Đỗ Quảng Trọng, ta đã coi thường ngươi rồi. Mới đó thôi đã quyết định quy hàng vị đại nhân mới tới này. Ngươi chuẩn bị chơi trò đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đấy à?

Vậy chúng ta cùng xem xem, xem cuối cùng ai mới là người cười!”

Nói xong Ngũ Tư Bình trực tiếp cười lạnh một tiếng, quay người rời đi. Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương cũng nhìn chằm chằm vào Đỗ Quảng Trọng một hồi rồi cũng bỏ đi.

Bất kể ở đâu, kẻ phản bội luôn là người bị căn hận nhất.

Hiển nhiên giờ bọn hắn đang nghĩ Đỗ Quảng Trọng này là một kẻ phản bội.

Nhìn ba người bỏ đi, trong lòng Đỗ Quảng Trọng lập tức trầm xuống, có vẻ lớn chuyện rồi, hiểu lầm này khó mà giải thích rõ ràng nổi.

Lúc này hắn chợt nhớ lại hành động lúc trước của Sở Hưu, chẳng hiểu sao lại bảo hắn tới nhưng lại không nói một câu, cuối cùng chỉ trò chuyện vài lời không ra ngô ra khoai rồi lại đuổi hắn về, không phải do Sở Hưu cố ý đấy chứ?

Nghĩ tới đây trong lòng Đỗ Quảng Trọng lập tức phát lạnh.

Nếu quả thật như vậy tên Sở Hưu này thật sự quá đáng sợ. Không nói một lời, không hứa hẹn một câu đã khiến bốn người bọn họ xuất hiện vết rạn.

Đỗ Quảng Trọng hồn bay phách lạc, giờ trong đầu hắn chỉ suy nghĩ rốt cuộc mình nên làm sao mới có thể giải thích rõ ràng với bọn Ngũ Tư Bình được.

Nhưng vấn đề mấu chốt nhất là nãy giờ hắn vẫn nói thật, Sở Hưu căn bản không nói gì với hắn, giờ hắn lại quay sang bảo Sở Hưu hứa hẹn lôi kéo mình, bọn Ngũ Tư Bình sẽ tin chắc?

Cứ như vậy Đỗ Quảng Trọng đắn đo cả đêm, không biết nên giải thích ra sao.

Trước mắt bốn người là châu chấu trên một sơi dây thừng, không có quan hệ lợi ích lẫn nhau nhưng có nhược điểm riêng của mình, nếu bọn họ trở mặt vì nguyên nhân không ra ngô ra khoai thế này, chỉ mình Sở Hưu có lợi!

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Quảng Trọng mới bước từ chỗ mình ở ra đã đụng ngay Sở Hưu.

Do chuyện ngày hôm qua, Đỗ Quảng Trọng đã đoán ra mình bị Sở Hưu tính kế, cho nên sắc mặt cũng chẳng vui vẻ gì. Không ngờ Sở Hưu lại tiến tới chào hỏi: “Đỗ bộ đầu dậy sớm thật, hôm nay tới tổng đường Quan Trung với ta đi.”

Đỗ Quảng Trọng cau mày nói: “Đến đó làm gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đi làm gì không cần ngươi để ý, chẳng lẽ ta còn ăn thịt ngươi được sao?”

Đỗ Quảng Trọng vừa định kiếm cớ cự tuyết, Sở Hưu đã trầm giọng nói: “Đừng có cự tuyệt, đừng quên giờ ta là tuần sát sứ, ta lệnh cho ngươi tạm thời bỏ qua công việc dưới tay xuống, chẳng lẽ không được/”

Đỗ Quảng Trọng cắn răng nói: “Đương nhiên là được!”

Quan hơn một cấp đè chết người, cho dù cái danh tuần sát sứ của Sở Hưu không có thực quyền gì, bọn họ cũng bằng mặt không bằng lòng với y, chuẩn bị cô lập y. Nhưng dẫu sao y cũng là tuần sát sứ, nếu thật sự trở mặt bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt.

Nghe Đỗ Quảng Trọng đáp ứng, Sở Hưu cho người kéo hai con khoái mã tới, đi theo Đỗ Quảng Trọng cùng tiến về Quan Trung.

Sau khi bọn họ đi khỏi, lập tức có tâm phúc báo cáo toàn bộ tình hình cho Ngũ Tư Bình.

Ngũ Tư Bình gọi hai người Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương tới, cười lạnh nói: “Hôm qua Đỗ Quảng Trọng vừa mật đàm với Sở Hưu xong, hôm nay đã theo Sở Hưu tới Quan Trung. Giữa chúng không có giao dịch, ai mà tin nổi?”

Lưu Thành Lễ chần chờ nói: “Hôm qua ta đã suy nghĩ rồi, lão Đỗ đâu phải kẻ ngu, hắn gia nhập dưới trướng Sở Hưu có lợi lộc gì? Bốn người chúng ta cùng nắm nhược điểm của nhau, nếu hắn gia nhập dưới trướng Sở Hưu vậy tương đương với đưa nhược điểm bản thân vào tay Sở Hưu. Đến lúc đó Sở Hưu muốn làm gì hắn thì làm, chẳng lẽ hắn lại làm vậy?

Cho nên ta cảm thấy trong chuyện này chắc có chút hiểu lầm. Hôm nay hắn cùng Sở Hưu về Quan Trung cũng là do lệnh của Sở Hưu, dù sao giờ Sở Hưu là tuần sát sứ, bên ngoài chúng ta cũng không cách nào kháng lệnh hắn được.”

Ngũ Tư Bình hừ lạnh một tiếng: “Thật hay giả cứ nhìn là biết, bên tổng đường ta có huynh đệ. Ta sẽ báo tin cho bên đó để ý tới Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng, xem xem chuyện này rốt cuộc là ta hiểu lầm hay Đỗ Quảng Trọng thật sự phản bội chúng ta!”

Quan Trung chỉ lớn như vậy, nếu dựa vào người đưa thư truyền tin, đến lúc đó chuyện gì cũng nguội rồi.

Cho nên tại Quan Trung này các đường khẩu tuần sát sứ đều có trận pháp truyền tin cho nhau. Chỉ có điều trận pháp tiêu tốn khá lớn, ngoại trừ những tin tức quan trọng cần dùng trận pháp truyền tin, những tin tức không quan trọng lắm vẫn cần dựa vào nhân lực.

Chỉ có điều giờ Ngũ Tư Bình đã quyết định cô lập Sở Hưu, đương nhiên không cần cố kỵ những quy củ kia nữa, trực tiếp lấy của công dùng vào việc riêng.

Lúc này Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng cũng đang trên đường, Đỗ Quảng Trọng nhịn cả nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi Sở Hưu: “Hôm qua ngươi cố ý à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là cố ý rồi.”

Đỗ Quảng Trọng sửng sốt, hắn không ngờ Sở Hưu lại nói thẳng ra không hề che giấu như vậy.

Sở Hưu đã nói rõ như vậy, Đỗ Quảng Trọng cũng chẳng che che lấp lấp nữa, hắn trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ Sở đại nhân nghĩ chỉ chút thủ đoạn cỏn con này mà ly gián được chúng ta hay sao?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chẳng phải giữa các ngươi đã xuất hiện vết rạn rồi sao?

Ta biết các ngươi không phục ta, một kẻ ngoại lai như ta dựa vào đâu mà đòi ngồi lên vị trí này. Có đổi lại là ta, ta cũng không phục.

Nhưng làm người phải tự biết lấy mình. Chỉ bằng tâm cơ của bốn kẻ các ngươi mà định cô lập ta, ngươi nghĩ có thành hay không?”

Đỗ Quảng Trọng cười lạnh nói: “Nước ở Quan Trung Hình Đường sâu lắm, đất Quan Trung hội tụ võ giả giang hồ ngũ hồ từ hải, Quan Trung Hình Đường đương nhiên cũng vậy.

Trong lịch sử có tuần sát sứ bị thuộc hạ cô lập, thậm chí có cả chưởng hình quan bị thuộc hạ cô lập cơ!

Quan Trung Hình Đường có quy củ của mình, không phải nơi khác chỉ cần biết chém chém giết giết là ngồi lên chức cao được.”

Sở Hưu không tranh luận, y chỉ mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, chúng ta rửa mắt đợi xem.”

Dọc đường không hề nói chuyện, mấy ngày qua đi Sở Hưu cùng với Đỗ Quảng Trọng đi vào Quan Trung Thành. Có điều sau khi tới Quan Trung Thành, Sở Hưu chỉ tùy ý dạo một vòng trong Hình Đường rồi dẫn Đỗ Quảng Trọng tới tìm Sở Nguyên Thăng.

lần trước Sở Nguyên Thăng bị người ta đuổi giết cực kỳ chật vật, còn chưa hết bàng hoàng. Thời gian vừa qua hắn đều nghỉ ngơi trong nhà, thấy Sở Hưu đến đây, có người uống rượu cùng, tâm trạng Sở Nguyên Thăng cũng không tệ.

“Huynh đệ lần này tới đây là do khu vực bên kia có chuyện gì à?”

Sở Hưu đưa chút lễ vật mua được cho hạ nhân rồi cười nói: “Không có chuyện gì đâu, tất cả đều thuận lợi. Có điều tiểu đệ đứng vững được tại Quan Trung Hình Đường tất cả đều là nhờ đại ca hỗ trợ, cho nên hôm nay tiểu đệ đến đây muốn cảm tạ đại ca. Đúng rồi, vị này là thuộc hạ của ta, bộ đầu giang hồ Đỗ Quảng Trọng, cũng cực kỳ kính ngưỡng đại ca. Ta sợ hắn không biết đường nên dẫn hắn tới.”

Đỗ Quảng Trọng bên cạnh Sở Hưu thần sắc kích động chắp tay hành lễ với Sở Nguyên Thăng: “Bái kiến Sở đại hiệp!”

Nghi kỵ
Chương 155 Nghi kỵ

Bình tâm tĩnh khí xem xét lại, Đỗ Quảng Trọng vẫn tương đối tôn kính Sở Nguyên Thăng. Thế nhưng tôn kính này không bắt nguồn từ Sở Nguyên Thăng mà bắt nguồn từ phụ thân hắn, Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca.

Khi Đỗ Quảng Trọng vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường, Sở Cuồng Ca còn tại vị. Nhân cách mị lực của vị Sở cự hiệp kia quả thật hết sức cao đẹp, cho dù loại tiểu bộ khoái không có tư cách tiếp xúc với Sở Cuồng Ca như Đỗ Quảng Trọng cũng sinh lòng kính ngưỡng. Trong lòng hắn Quan Trung Hình Đường khi đó mới là thời kỳ đỉnh phong.

Hiện giờ Sở Cuồng Ca đã chết, di trạch của hắn đã chuyển tới người Sở Nguyên Thăng, Đỗ Quảng Trọng vẫn rất tôn kính nhưng không được đến mức như Sở Cuồng Ca.

Cũng tỷ như nói giờ nếu Sở Nguyên Thăng bảo hắn nghe lệnh Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng đương nhiên sẽ đáp ứng, nhưng có làm theo thật không lại là ẩn số.

Vốn Sở Nguyên Thăng còn tưởng Sở Hưu có chuyện gì cần nhờ, kết quả Sở Hưu chỉ cùng Đỗ Quảng Trọng tới ăn một bữa rồi đi, khiến Đỗ Quảng Trọng cũng không hiểu nổi rốt cuộc Sở Hưu có ý gì.

Nhưng Sở Hưu lại biết, chuyện y dẫn Đỗ Quảng Trọng qua lại trong Quan Trung Thành chắc chắn sẽ có người truyền tin cho Ngũ Tư Bình.

Đối phương dẫu sao cũng là kẻ lõi đời làm việc tại Quan Trung Hình Đường hơn mười năm, chắc chắn có không ít quan hệ.

Sở Hưu đoán không sai, sau khi Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng rời khỏi Quan Trung Thành, lập tức có một võ giả trung niên viết hết những việc hai người làm trong thành, truyền tới đường khẩu tuần sát sứ.

Người này cũng giống như Ngũ Tư Bình ngày xưa, xuất thân trộm cướp giang hồ.

Chỉ có điều Ngũ Tư Bình là bị Quan Trung Hình Đường bắt lấy mới bị ép đầu hàng, còn hắn lại do chuyện Ngũ Tư Bình mà được dẫn dắt, lựa chọn chủ động gia nhập Quan Trung Hình Đường tẩy trắng. Cho nên hai người cũng trở thành hảo hữu.

Thiên phú thực lực của hắn tốt hơn Ngũ Tư Bình một chút, được Tập Hình Ti lựa chọn, gia nhập trong Tập Hình Ti. Còn Ngũ Tư Bình lại phải làm từ tiểu bộ khoái bình thường làm lên.

Quan hệ của hai người cũng không tệ, mỗi lần Ngũ Tư Bình tới Quan Trung Thành, hai người đều tụ họp một phen, cho nên chuyện đơn giản

như lợi dụng chức quyền truyền tin này, hắn cũng không từ chối.

Hắn cũng biết tình hình bên Ngũ Tư Bình, biết người bằng hữu này tính cách kiêu ngạo không chịu cúi đầu, dã tâm lại cực lớn, vị tuần sát sứ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh trước kia còn chẳng trấn áp được đối phương chớ nói chi vị tuần sát sứ Ngoại Cương cảnh hiện tại.

Có điều hắn cũng tình cờ nghe được tin về Sở Hưu khi những người khác nói chuyện.

Mặc dù Long Hổ Bảng truyền khắp giang hồ nhưng những võ giả không còn trẻ tuổi như hắn lại chẳng mấy để ý. Vả lại trên Long Hổ Bảng Sở Hưu không phải trong nhóm nổi danh nhất cho nên khi biết thân phận Sở Hưu hắn cũng sửng sốt. Thật không ngờ địa vị đối phương lại chẳng nhỏ, là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, chẳng trách đối phương vừa gia nhập Hình Đường đã được phong cho làm tuần sát sứ.

Ngũ Tư Bình chắc còn chưa biết thân phận Sở Hưu cho nên hắn cũng muốn khuyên Ngũ Tư Bình cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng coi Sở Hưu như võ giả Ngoại Cương cảnh trẻ tuổi bình thường. Đối phương không phải dựa vào quan hệ với Sở Nguyên Thăng mà ngồi lên vị trí hiện tại.

Cho nên hắn lại viết tin, chuẩn bị truyền cho Ngũ Tư Bình. Nào ngờ trận văn trên trận pháp lóe sáng một cái rồi đột nhiên tắt rụi.

“Bị hỏng à?” Võ giả này cau mày, hắn cũng không mấy lo lắng, chỉ thu lại phong thư có viết thân phận chân chính của Sở Hưu, ra ngoài tìm trận pháp sư của Quan Trung Hình Đường sửa chữa.

Trận pháp truyền tin được sử dụng thường xuyên cho nên có hỏng cũng không phải việc lớn gì, tìm trận pháp sư tới sửa là được. Chỉ có điều thời gian sửa chữa hơi lâu, mấy ngày đã là nhanh, có khi phải mất cả tháng.

Nhưng cũng không quan trọng, dù sao trong Quan Trung Hình Đường không phải chỉ có một trận pháp truyền tin như vậy.

Chỉ có điều mỗi trận pháp truyền tin kia là có thể sử dụng thoải mái, những cái khác hắn không dùng được. Cho nên phong thư này tạm thời không thể đưa đến tay Ngũ Tư Bình.

Lúc này ở Quan Tây, trong đường khẩu tuần sát sứ dưới tướng Sở Hưu.

Ngũ Tư Bình cầm tin tức Quan Trung Thành truyền lại, sắc mặt âm trầm gọi hai người Lưu Hữu Thành cùng Tần Phương tới, ném bức thư tới trước mặt bọn họ, hừ lạnh nói: “Các ngươi xem đi, tên Đỗ Quảng Trọng kia đã triệt để đầu nhập vào Sở Hưu rồi!

Sở Hưu tự dẫn hắn tới gặp Sở Nguyên Thăng, chắc hẳn dùng điểm này dụ hắn đứng về phía mình, mà tên ngu ngốc kia lại còn đáp ứng nữa!

Lưu Hữu Thành cùng Tần Phương cùng cau mày, lần này bọn họ không tiếp tục hoài nghi nữa.

Bọn họ đều quen biết Đỗ Quảng Trọng đã hơn mười năm, biết bình thường người này kính trọng nhất là đường chủ Quan Trung Hình Đường trước đây, Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca.

Giờ nếu Sở Hưu lợi dụng Sở Nguyên Thăng để Đỗ Quảng Trọng gia nhập dưới trướng mình cũng rất có khả năng.

Vấn đề mấu chốt nhất là liệu Đỗ Quảng Trọng có nói sạch những gì bọn họ đã làm lúc trước ra không?

Ngũ Tư Bình thần sắc lạnh lùng nói: “Không quản được nhiều đến vậy, nếu chuyện kia lộ ra chúng ta đều gặp phiền toái lớn!”

“Vậy ngươi định xử lý ra sao?” Lưu Thành Lễ hỏi.

Ngũ Tư Bình không trả lời hắn, chỉ nói: “Đừng quên chúng ta đã đốt sổ sách rồi, chuyện lúc trước không lưu lại chứng cứ.”

Tần Phương sắc mặt âm trầm nói: “Đúng là không có chứng cứ nhưng bản thân Đỗ Quảng Trọng đã là nhân chứng rồi! Hắn biết hết những thứ ghi trên sổ sách, đến lúc đó vừa thẩm tra vừa đối chiếu, muốn tra ra cũng rất đơn giản.”

Võ giả có tinh thần lực cường đại, trí nhớ đương nhiên cũng tốt hơn người bình thường nhiều, muốn nhớ hết một quyển sổ ghi chép căn bản không thành vấn đề.

Trên thực tế hắn làm như vậy cũng chỉ để đề phòng bất trắc, trực tiếp đốt sạch toàn bộ số sổ sách.

Ánh mắt Sở Nguyên Thăng lộ ra sát khí: “Vật chứng đã bị chúng ta đốt sạch, nếu nhân chứng cũng bị chúng ta giết há chẳng phải không còn chứng cứ rồi sao?”

“Ngũ Tư Bình! Ngươi điên rồi phải không?”

Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trực tiếp dứng dậy, ánh mắt kinh hãi.

Ý tứ của Ngũ Tư Bình rất rõ ràng, hắn muốn giết Đỗ Quảng Trọng!

Trong Quan Trung Hình Đường có nội đấu, tứ đại chưởng hình quan đều có cạnh tranh, còn dưới trướng Ngụy Cửu Đoan có nhiều tuần sát sứ như vậy đương nhiên cũng có cạnh tranh, tranh công tranh quyền,

tranh tài nguyên.

Quan trọng là cho dù có nội đấu thế nào cũng chỉ có mức độ thôi. Tự tiện giết đồng liêu là tối kỵ trong Quan Trung Hình Đường!

Cho dù bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường phạm phải sai lầm cũng phải bắt giữ áp tải về phân đường hoặc tổng bộ Quan Trung Hình Đường, định tội xong mới được xử trí, không được phép tùy tiện giết chóc chứ nói chi vô duyên vô cớ giết chết một đồng liêu.

Ngũ Tư Bình ngẩn đầu lên, thần sắc âm trầm nói: “Ta không điên! Chẳng qua đây là biện pháp giải quyết tốt nhất thôi.

Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chết thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết ẩn tình hay sao?

Giết người mà thôi, có gì lạ đâu. Chúng ta đều là bộ đầu giang hồ, bố trí một hiện trường giết người hoàn hảo không chút dấu vết có gì khó đâu?

Hai người các ngươi nhát gan không dám làm thì cứ giao cho ta. Ta đã sớm ngứa mắt với lão gìa Đỗ Quảng Trọng kia rồi!”

Nói xong Ngũ Tư Bình trực tiếp quay người bỏ đi, để lại Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương phía sau liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ bất đắc dĩ. Bọn họ không ngăn nổi Ngũ Tư Bình.

Ngày xưa Ngũ Tư Bình chính là trộm cướp trên giang hồ, kẻ trộm có thành thần trộm hay không hoặc là dựa vào kỹ thuật, hoặc là dựa vào bạo lực.

Trên giang hồ đa số giặp cướp chỉ chặn đường đội buôn, còn loại trộm cướp độc hành như Ngũ Tư Bình lại tìm cơ hội giết người cướp của. Thậm chí nếu có cơ hội chuyện diệt môn hắn cũng từng làm.

Sau này hắn bị Quan Trung Hình Đường bắt được, cũng thu liễm hung tính không ít. Có điều giờ xem ra bên trong Ngũ Tư Bình kia vẫn chỉ là tên Ngũ Tư Bình ngày trước, điên cuồng, tàn nhẫn!

Trên đường trở về Đỗ Quảng Trọng khá thất vọng mất mát. Không phải vì Sở Hưu mà bởi vì Sở Nguyên Thăng.

Lúc còn trẻ hắn đã coi Sở Cuồng Ca như thần tượng, hy vọng mình có thể trở thành người như Sở Cuồng Ca. Thậm chí trong lòng hắn Sở cự hiệp chẳng khác nào thần linh.

Kết quả sau này tuổi tác dần lớn, hắn cũng biết trong giang hồ đầy những chém giết lợi ích này, có được một Sở Cuồng Ca đã là may mắn rất lớn cho thiên hạ rồi.

Vị Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng này mặc dù kế thừa di trạch của Sở Cuồng Ca nhưng theo Đỗ Quảng Trọng lại quá bình thường. Thậm chí bình thường tới mức hắn không thấy được cái bóng của Sở Cuồng Ca trên người Sở Nguyên Thăng.

Sở Hưu đi bên cạnh hỏi: “Sao vậy? Thấy Sở Nguyên Thăng không kế thừa được y bát của Sở cự hiệp nên ngươi thấy thất vọng à?”

Đỗ Quảng Trọng vội vàng nói: “Ta đâu có tư cách gì mà thất vọng.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Thật ra cũng bình thường thôi. Mỗi người đều khác nhau, cho dù Sở Nguyên Thăng là con trai Sở cự hiệp cũng vậy thôi.

Trên giang hồ này có rất nhiều kẻ cần người như Sở cự hiệp, nhưng cũng có rất nhiều kẻ không muốn người như Sở cự hiệp xuất hiện.

Nếu Sở Nguyên Thăng giống phụ thân mình, vậy hắn đã chẳng sống được tới hiện tại. Cho dù có Quan Trung Hình Đường che chở cũng vậy thôi.”

Đỗ Quảng Trọng cảm khái, nhưng không đợi hắn cảm khái xong Sở Hưu đã nói: “Đỗ bộ đầu, thật ra bây giờ ngươi nên lo cho chính ngươi trước đi. Trước đó ngươi với ba người Ngũ Tư Bình chỉ có vết rạn nhưng giờ vết rạn đó cũng sắp vỡ nát ra rồi.

Ta không biết các ngươi có ước định gì cho nên ta cũng rất tò mò. Sau khi các ngươi phân liệt, Ngũ Tư Bình sẽ đối phó ngươi ra sao.”

Đỗ Quảng Trọng nghe vậy biến sắc, vội vàng hỏi lại: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu cười cười nói: “Đỗ bộ đầu, nghĩ lại những chuyện ngươi làm khi đến Quan Trung Thành đi.”

Đỗ Quảng Trọng sắc mặt mờ mịt, hắn làm cái gì? Hình như hắn chẳng làm gì cả.

Vả lại dọc đường Sở Hưu cũng chẳng lôi kéo gì hắn. Huống hồ hắn cũng đã bị bọn Ngũ Tư Bình hiểu lầm là được Sở Hưu lôi kéo rồi, cho dù Sở Hưu thật sự lôi kéo hay uy hiếp hắn, hắn cũng đã chuẩn bị để trả lời qua loa cho xong chuyện. Nhưng vấn đề là Sở Hưu lại không nói gì.

Thấy bộ dáng này của Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu không khỏi lắc đầu nói: “Đỗ bộ đầu, ngươi là người quá ngay thẳng. Ngay thẳng tới mức ta cũng ngại tính kế.

Ngươi không làm gì, nhưng trong mắt bọn Ngũ Tư Bình ngươi lại làm rất nhiều việc.

Một khi hạt giống nghi kỵ nảy mầm sẽ khiến người ta liên tưởng tới rất nhiều chuyện.”

Sở Hưu vừa nói vậy, sắc mặt Đỗ Quảng Trọng lập tức trắng bệch.

Hắn ngã cùng một chỗ tới hai lần, lúc này Đỗ Quảng Trọng đã khóc không ra nước mắt.

Hoàn thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK