Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871 Bí địa 2

Thấy hành động này của Sở Hưu, những người khác đều mắng thầm một tiếng.

Ai cũng biết Sở Hưu am hiểu đao pháp quyền chưởng chỉ ấn, nhưng trong số những thứ y am hiểu, chỉ không có kiếm pháp.

Một kẻ dùng đao tranh đoạt bí điển kiếm đạo với một đám dùng kiếm, hành động này của Sở Hưu rõ ràng là hại người không lợi mình.

Có điều mắng thì mắng, thấy hành động của Sở Hưu, bọn họ cũng liên tục xuất thủ, bắt đầu cắt đứt công pháp trên bức tường kia. Đám người đã bất kể có thu gom đủ hay không, cứ cướp trước một bộ phận hãng nói, cùng lắm thì sau này trao đổi với những người khác là được.

Giờ hang động này mặc dù không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, căn bản không chịu nổi lực lượng giao thủ của nhiều tông sư võ đạo như vậy.

Đám người sợ trực tiếp phá tan hang động, không ai được lợi, cho nên đều thu liễm lực lượng.

Lúc này trong lòng Sở Hưu đột nhiên nảy sinh ý tưởng khác, nghĩ ra điều gì đó.

Tất cả mọi người cho rằng trong hang động này thứ quý giá nhất hẳn là công pháp trên vách tường.

Nhưng bao năm như vậy, nhiều người của Thương Lan Kiếm Tông đã tu luyện công pháp này nhưng đều thất bại, người thành công chỉ có mình Thẩm Bạch, có thể thấy độ khó khi tu luyện công pháp này cao tới mức nào.

Còn theo những dấu vết trong lời nói của đệ tử Thương Lan Kiếm Tông mà suy đoán, vậy vị cường giả cho dù đã thành xương khô vẫn tràn ngập kiếm ý kia, hắn chỉ tiện tay lưu lại ít đồ đã trở thành Thương Lan Kiếm Tông một trong Thất Tông Bát Phái.

Người như vậy cho dù chết thật rồi cũng không thể coi như thi thể bình thường. Cũng như Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu chính là phật cốt của cao tăng Phật tông tạo thành.

Cho nên thân hình Sở Hưu lập tức hành động, lao thẳng tới bộ xương bừng bừng kiếm khí kia.

Mọi người ở đây sửng sốt, có người nhanh chóng phản ứng, định chặn đường, đáng tiếc đã muộn.

Có điều ngay lúc Sở Hưu đứng trước người bộ xương trắng kia, đang định thu nó vào hộp báu không gian. Y vừa chạm vào bộ xương trắng kia, chớp mắt sau kiếm khí đã thôn tính hết thảy, bao phủ tất cả mọi người trong hang động vào trong. Tới khi Sở Hưu mở mắt lần nữa, y đã đi tới một thế giới khác.

Xung quanh là một vách núi đầy cỏ dại, Sở Hưu lên tới rìa vách núi nhìn xuống. Bên dưới trăm trượng còn vài đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư mang vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.

Sở Hưu nhíu mày, xem ra mọi người trong hang núi đều bị cuốn vào đây. Có điều đây là đâu? Thế giới khác hay không gian riêng biệt?

Chắc hẳn các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông trước kia đều không phát hiện nơi này, có điều nghĩ lại cũng bình thường.

Theo lời đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông kia, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều được sáng lập nhờ một chút truyền thừa mà vị cường giả này lưu lại, có thể nói địa vị của hắn trong Thương Lan Kiếm Tông còn cao hơn bất cứ vị sư tổ nào.

Võ giả Thương Lan Kiếm Tông các đời tiến vào hang động này bế quan sinh tử chắc chắn đều tôn kính tới cực điểm, ai dám mạo phạm dù chỉ một chút. Chắc chắn không ai như Sở Hưu còn định thu người ta vào hộp báu không gian, cho nên không khiến bộ xương trắng này kích hoạt.

Nghĩ tới Thương Lan Kiếm Tông, Sở Hưu đột nhiên nhớ tới điều gì, y đột nhiên nhảy lên đại thụ cao nhất trên vách núi, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Rốt cuộc y cũng biết mình đang ở đâu.

Có vẻ mình vẫn ở Thương Lan Kiếm Tông, có điều không phải Thương Lan Kiếm Tông hiện tại mà là vạn năm trước. Là Thương Lan Kiếm Tông còn chưa bị người ta xuất kiếm chém thành sông Thương Lan!

Chuyện xuyên qua thời gian như vậy rất huyền bí, lực lượng vị cường giả lúc trước chẳng lẽ cường đại tới mức này, thủ đoạn lưu lại không ngờ cũng có thể khiến người ta trở lại vạn năm trước?

Sở Hưu không tin, nhưng mọi thứ xung quanh đều vô cùng chân thực, kể cả lực lượng của Sở Hưu cũng không bị áp chế bao nhiêu.

Vạn năm trước diện tích Thương Lan Kiếm Tông lớn hơn Thương Lan Kiếm Tông hiện tại ra nhiều, nhưng chỉ là một ngọn núi lớn, xung quanh là hàng loạt vách núi, đất đá lởm chởm. Sở Hưu không tìm được tung tích những người khác, càng không thấy được tung tích vị cường giả thượng cổ kia.

Có điều Sở Hưu tin chắc, đối phương đã để lại chuẩn bị như vậy, còn bắt bọn họ đến đây chắc chắn là có thâm ý.

Cho nên y cũng chẳng hoảng hốt, chỉ chậm rãi thăm dò ngọn núi. Trên đường Sở Hưu cũng gặp vài đệ tử kiếm phái khác, có điều bọn họ vừa thấy Sở Hưu lại lập tức bỏ chạy.

Giờ hưng danh của Sở Hưu thật sự vang dội, những đệ tử bình thường thấy y cũng rất e ngại.

Có điều cho dù bọn họ không trốn cũng không sao, Sở Hưu không phải kẻ rảnh rỗi không việc gì, cứ thấy người là giết.

Lúc này một bên khác của vách núi, Nhan Phi Yên đang mang theo một nữ đệ tử đẩy lùi đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang.

Xưa nay Việt Nữ Cung và Tàng Kiếm Sơn Trang có chút ân oán, cho nên dù lúc này không phát hiện bảo vật, hai bên cũng vì lời nói trên miệng mà xung đột tới động thủ.

Dùng một địch nhiều đánh lui đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang, Nhan Phi Yên cầm kiếm thở dài một tiếng.

Ngày xưa trong thời đỉnh phong của Việt Nữ Cung, Tàng Kiếm Sơn Trang chắc chắn không dám lớn lối như vậy.

“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

Nữ đệ tử sau lưng Nhan Phi Yên thấy nàng có vẻ mất hồn mất vía, không khỏi lo lắng.

Cung chủ trọng thương, giờ mọi việc đều cần Nhan Phi Yên gánh vác.

Đứng trên vách núi, Nhan Phi Yên dùng tay chỉnh lại mái tóc rối vì ra tay lúc vừa rồi, lắc đầu nói: “Không sao, Uyển Nhi không cần lo lắng.”

Nữ đệ tử vừa nói chính là Uyển Nhi xung đột với Sở Hưu ngay khi y vừa gặp người của Việt Nữ Cung lần đầu.

Khi đó thái độ Uyển Nhi cực kỳ kiêu căng phách lối, nhưng giờ mấy năm qua đi, Việt Nữ Cung dần dần suy yếu, Uyển Nhi cũng trưởng thành hơn không ít, thần sắc không còn vẻ cuồng vọng kiêu căng lúc trước nữa.

Nhìn Nhan Phi Yên, Uyển Nhi như định nói gì đó nhưng lại cố nhịn.

Thấy bộ dáng này của Uyển Nhi, Nhan Phi Yên không khỏi cau mày nói: “Uyển nhi, muội định nói gì? Đừng đông dài.”

Im lặng một lát, Uyển Nhi nói: “Lã công tử là người tốt.”

Nhan Phi Yên biến sắc, hạ giọng nói: “Đương nhiên ta biết hắn là người tốt. Những người kết bạn với Lã Phụng Tiên, không ai nói hắn không tốt.”

Uyển Nhi do dự một chút rồi nói: “Cho nên sư tỷ, tỷ tính toán Lã công tử như vậy có quá đáng quá không? Tỷ để Lã công tử làm chuyện đó, một khi xảy ra vấn đề, Lã công tử sẽ...”

Nhan Phi Yên quay người lại nhìn Uyển Nhi, trầm giọng nói: “Ta biết, những thứ này không cần muội nói ta cũng biết. Nhưng giờ sư phụ trọng thương, cho dù có thần y Phong Bất Bình trị liệu nhưng sư phụ luyện công xảy ra vấn đề, trong thời gian ngắn không thể khỏi hẳn được.

Sư phụ không gánh được, ta cũng không gánh được, không nghĩ cách khác chẳng lẽ muội muốn nhìn Việt Nữ Cung ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ư?”

“Nhưng sư tỷ có thể tới tìm Doanh Bạch Lộc công tử nhờ giúp đỡ mà. Chỉ cần Thương Thủy Doanh thị đưa ra một phần mười lực lượng cũng đủ giúp Việt Nữ Cung ta vượt qua giai đoạn gian nan này.”
Chương 872 Người tốt

Nhan Phi Yên cười khổ xoa đầu Uyển Nhi nói: “Đừng ngốc thế, thế gia đại tộc, đại phái đứng đầu sẽ bị bị một người chi phối.

Cho dù Sở Hưu và Phương Thất Thiếu là hảo hữu chí giao, nhưng Phương Thất Thiếu vẫn bị Kiếm Vương Thành ép phải giao thủ với Sở Hưu.

Doanh Bạch Lộc sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, nhưng Thương Thủy Doanh thị lại không. Một khi xảy ra vấn đề, Việt Nữ Cung ta sẽ đắc tội nặng nề với Thương Thủy Doanh thị. Thân là Thương Thủy Doanh thị đứng đầu Cửu Đại Thế Gia, gia tộc đó còn kinh khủng hơn tưởng tượng của muội nhiều.”

Uyển Nhi còn định nói gì đó nhưng lại bị Nhan Phi Yên cắt đứt: “Đi thôi, Uyển Nhi, ta biết mình đang làm gì. Ta có lỗi với Lã Phụng Tiên, nhưng ta lại không thể bỏ mặc Việt Nữ Cung được.

Ta nợ Lã Phụng Tiên, cho nên sau khi ta chống đỡ Việt Nữ Cung qua chuyện lần này, sau khi Việt Nữ Cung trở lại huy hoàng, ta sẽ dùng cả đời này trả lại hắn. Nhưng giờ, ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với hắn.”

Nói xong, Nhan Phi Yên trực tiếp mang Uyển Nhi đi khỏi.

Nhưng sau lưng Nhan Phi Yên, gương mặt Uyển Nhi vẫn mang theo vẻ lo lắng không thôi.

Trước kia sư tỷ rất lý trí, nhưng gần đây áp lực của sư tỷ quá lớn, ngược lại dần trở nên cố chấp.

Còn Uyển Nhi trước đây cố chấp nhưng giờ tuổi tác tăng lên, rèn luyện trên giang hồ nhiều, lại càng thành thục hơn trong quá khứ.

Lã công tử là người tốt, cái giá tính toán một người tốt rõ ràng nhỏ hơn tính toán một thế lực không trêu chọc nổi.

Nhưng sư tỷ lại quên một chuyện, mặc dù Lã công tử so với Doanh Bạch Lộc quả thật là thân đơn thế cô, nhưng những bằng hữu của hắn không ai là người dễ đối phó.

Mạc Thiên Lâm người thừa kế Thương Dương mạc gia, Tạ Tiểu Lâu đệ tử Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh, Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu người thừa kế Kiếm Vương Thành, đứng hạng hai Long Hổ Bảng.

Đám người này đều là thứ yếu. Kinh khủng nhất là chuyện rất nhiều người trên giang hồ đều biết, nhiều năm trước Sở Hưu và Lã Phụng Tiên đã là hảo hữu tương giao tâm đầu ý hợp.

So với những người khác, bọn họ còn cần tính thêm thế lực sau lưng phụ trợ. Nhưng Sở Hưu, không cần!

Cho dù không có cái mác nhánh Ẩn Ma, Sở Hưu cũng quá kinh khủng.

Uyển Nhi từng gặp mặt Sở Hưu, khi trẻ tuổi nàng không hiểu chuyện còn từng xung đột với Sở Hưu, kết quả để lại bóng tối rất nặng trong lòng nàng.

Sư tỷ tính toán Lã công tử, vạn nhất chọc giận Sở Hưu, chẳng lẽ hậu quả lại khá hơn chọc giận Thương Thủy Doanh thị?

Chuyện này Uyển Nhi không biết, nàng rất muốn khuyên can Nhan Phi Yên, nhưng đáng tiếc giờ Nhan Phi Yên đã không lọt tai lời khuyên của người khác.

Lúc này bên phía Sở Hưu, y đang dựa theo ký ức đi về phía sông Thương Lan.

Nghe nói sông Thương Lan do một vị cường giả xuất kiếm chém ra, không biết chừng lúc này tới đó sẽ có đầu mối gì?

Có điều không đợi hắn tới nơi, trên không trung lại vang lên tiếng nổ như sấm rền.

Giữa không trung mây mù tiêu tan, hai bóng người lặng lẽ đứng trong đó.

Một người trong đó mặc áo vài thô màu lam, thân hình thẳng tắp, thân thể tỏa ra kiếm ý kinh người.

Còn người còn lại mặc chiến giáp đỏ rực như máu, lộ ra cánh tay, trên chiến giáp mang theo đường vân đỏ máu kỳ dị. Ngay cánh tay hắn cũng có một hình xăm kỳ dị, khí thế tỏa ra nóng rực cuồng bạo.

Cả hai người đều không nhìn rõ được ngũ quan, tướng mạo như được che bằng một tấm lụa mỏng, căn bản không thể thấy rõ.

Võ giả mặc áo lam hẳn là vị cường giả kiếm đạo năm xưa, nhưng võ giả mặc chiến giáp lại khiến Sở Hưu có cảm giác quen quen. Không phải quen với người này mà là quen với khí tức trên người hắn.

Lúc này cường giả kiếm đạo kia lắc đầu nói: “Không làm người đường hoàng thì thôi, sao các ngươi nhất quyết phải làm chó trong cửa, thật đáng buồn?”

Bóng người mặc chiến giáp kia tức giận nói: “Chó trông cửa? Sỉ nhục Thiên Môn ta, ngươi muốn chết hay sao?”

Nghe câu này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lộ vẻ kinh hãi, bóng người mặc chiến giáp kia là thần tướng của Thiên Môn hay là môn chủ Thiên Môn?

Chẳng trách Sở Hưu cảm thấy khí tức quen thuộc. Y cũng từng thấy khí tức tương tự trên người La Thần Quân.

Cường giả kiếm đạo kia không ngờ lại gọi Thiên Môn là chó trông cửa, chuyện này khiến Sở Hưu hết sức kinh ngạc.

Đây không phải lời tốt đẹp gì. Có thể khiến cường giả chí cường của Thiên Môn làm chó trông cửa, như vậy phải mạnh mẽ tới mức nào?

Cường giả kiếm đạo kia lạnh lùng nói: “Đã làm còn không cho người ta nói hay sao? Chúng ta luyện võ tu thân, đường đường chính chính nhận được lực lượng của mình. Làm chó trông cửa cho người ta, khúm núm cúi đầu nhận được lực lượng, đúng là khiến người ta khinh thường!

Thiên Môn các ngươi coi những người khác như rơm rác, nhưng thật sự không biết chính xác ngươi mới là con sâu cái kiến.”

“Muốn chết à!”

Cường giả Thiên Môn kia nổi giận gầm lên một tiếng xuất quyền đánh ra.

Đường vân trên bộ giáp đỏ máu tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, như một vật sống, quấn chặt lấy cánh tay hắn. Chỉ trong chốc lát, hư không băng liệt, một quyền này thật sự có uy lực chấn vỡ sơn hà!

Quanh người cường giả kiếm đạo kia lại trải rộng kiếm khí, mỗi luồng kiếm khí đều ẩn chứa kiếm ý kinh người. Tiếp đó hắn xuất kiếm đâm ra, chỉ chớp mắt sau kiếm ý ngưng tụ thành một thanh trường kiếm khổng lồ, chém ra ngang trời, sau khi phá tan thế quyền của cường giả Thiên Môn còn trực tiếp chém cả Thương Lan Sơn thành hai nửa. Chỉ trong chớp mắt mặt đất tan vỡ, rung chuyển như động đất, trên mặt đất xuất hiện một vết rạn lớn!

Trước đó truyền thuyết nói sông Thương Lan do một cường giả kiếm đạo chém ra. Giờ rốt cuộc Sở Hưu cũng biết, nói chính xác hơn sông Thương Lan là dư âm từ một chiêu kiếm của cường giả kiếm đạo này.

Theo Sở Hưu, bất luận cường giả kiếm đạo hay cường giả Thiên Môn, thực lực bọn họ chắc chắn đã vượt qua trình độ Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong truyền thuyết.

Sở Hưu từng thấy không ít cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tỷ như trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Ma đạo giao chiến với cao thủ Ngũ Đại Kiếm Phái, tỷ như Đông Hoàng Thái Nhất, Ngụy Thư Nhai cùng La Thần Quân của Thiên Môn.

Những người này mạnh thì mạnh nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tạo ra lực sát thương cấp bậc như vậy được.

Lúc này trên không trung, hai người giao thủ tới mức trời đất u ám, thậm chí đã vượt qua mức độ ‘võ’, quả thật siêu phàm nhập thánh. Bọn họ cường hãn tới mức Sở Hưu tăng Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn vẫn không thể hiểu được.

Có điều điểm duy nhất Sở Hưu hiểu là cường giả kiếm đạo kia chiếm thượng phong, nhưng sao cuối cùng người chết lại là hắn?

Đúng lúc này, cường giả Thiên Môn kia bị áp chế tới cực hạn, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lấy một cái hộp từ trong ngực, đột nhiên mở ra. Một luồng hào quang tỏa ra, xoắn nát kiếm khí, đánh vào cơ thể cường giả kiếm đạo kia, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng từ không trung xuống.

Còn chỗ máu tươi cường giả kiếm đạo kia phun ra lại hóa thành một thanh kiếm nhỏ, như xuyên qua không gian, chớp mắt sau đã trực tiếp xuyên thủng người cường giả Thiên Môn kia!
Chương 873 Thế giới tinh thần 1

Cường giả kiếm đạo kia gần như đồng quy vu tận với cường giả Thiên Môn, có điều cuối cùng cường giả kiếm đạo chết trên Thương Lan Sơn, còn cường giả Thiên Môn sau khi thân thể bị xuyên thủng lại thất tha thất thểu bay về phương xa, không rõ tung tích, cũng không biết sống hay chết.

Sở Hưu ngẩn người, mọi chuyện kết thúc như vậy ư? Hai người cứ thế chẳng hiểu sao đồng quy vu tận rồi? Không, hẳn là một chết, một không rõ sống chết.

Đúng lúc này, một âm thanh hùng hồn lại vang lên giữa không trung.

“Người thừa kế kiếm ý của ta không cần giúp ta báo thù, chỉ có một chuyện cần ghi nhớ. Phá hủy Thiên Môn mới có thể bảo hộ Hạ Phàm Thiên tồn tại vĩnh viễn!”

Sở Hưu nhíu mày, sao vị cường giả kiếm đạo này trước sau bất nhất như vậy. Đầu tiên thì nói không cần giúp hắn báo thù, phía sau lại bảo phải hủy Thiên Môn? Độ khó của chuyện này còn lớn hơn, đây là việc ngay Độc Cô Duy Ngã còn chưa thể làm nổi.

Còn Hạ Phàm Thiên là cái gì? Y còn nhớ khi tiến vào bí cảnh Tiểu Phàm Thiên, y từng hỏi qua Thủy Vô Tướng về chuyện này.

Lúc trước Thủy Vô Tướng nói thời thượng cổ, trên đỉnh Thiên Thương Sơn cao nhất ở Tây Cực có một tấm đá dựng đứng, bên trên có viết ba chữ Thượng Phàm Thiên. Phàm Thiên Giới Bi kia vỡ vụn trở thành chìa khóa Tiểu Phàm Thiên, giờ Sở Hưu còn đang giữ không ít, sao giờ lại xuất hiện một Hạ Phàm Thiên?

Sở Hưu không hiểu những bí mật thượng cổ này, điểm duy nhất y biết là vị kiếm ý truyền thừa chân chính mà vị cường giả kia lưu lại đang ở đây!

Nói lại thì người của Thương Lan Kiếm Tông cũng thật ngốc, có thể nói bọn họ đã bỏ qua thứ quý giá nhất.

Truyền thừa vị cường giả kiếm đạo này lưu lại là công pháp kia ư? Thật ra không phải, công pháp mặc dù quan trọng, nhưng quan trọng hơn là người tu luyện công pháp, là kiếm ý mà hắn lĩnh ngộ ra.

Thương Lan Kiếm Tông qua nhiều đời như vậy nhưng không ai lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông, chỉ có mình Thẩm Bạch tình cờ luyện thành. Thật ra không phải công pháp quá khó mà do bọn họ không tìm được đường tắt nhập môn nhưng vẫn ngoan cố tu luyện, cứ như vậy xác suất thành công đương nhiên cực thấp.

Cũng như quyền ý của Trần Thanh Đế, nếu hắn trực tiếp ném quyền pháp cho Tạ Tiểu Lâu, có lẽ với tư chất Tạ Tiểu Lâu học cả đời cũng chỉ nhập môn mà thôi.

Nhưng nếu hắn đích thân dạy dỗ giao thứ này cho Tạ Tiểu Lâu, như vậy mới cam đoan Tạ Tiểu Lâu có thể tiếp nhận hoàn chỉnh truyền thừa của mình.

Truyền thừa kiếm ý của cường giả kiếm đạo này cũng vậy, có thể nói đây là thứ còn quý giá hơn kiếm pháp mà hắn lưu lại.

Nghĩ tới đây, Sở Hưu mau chóng đuổi về phía cường giả kiếm đạo kia ngã xuống.

Đến nơi Sở Hưu mới phát hiện, nơi này không có thi thể gì, trên mặt đất chỉ có ba thanh trường kiếm đang tỏa sáng rực rỡ trong suốt, lơ lửng trên không trung.

Trong đó một thanh đen như mực, tỏa ra tử ý, một thanh xanh thẳm rực rỡ tỏa ra sinh cơ. Thanh chính giữa lại là sương mù mông lung, không nhìn ra thuộc tính.

Có điều không đợi Sở Hưu động thủ, có người còn nhanh chân hơn y.

Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư không biết chui ra từ đâu, trường kiếm trong tay múa lên, thân thể cũng hóa thành kiếm quang, chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước ba thanh trường kiếm kia.

Nguyên thần của Sở Hưu ngưng thành cung, hóa thành tên. Diệt Hồn Tiễn được thi triển, tốc độ của mũi tên vô cùng nhanh chóng, tiếng xé gió vang lên, chỉ trong chớp mắt đã tới sau lưng Hàn Đình Nhất, ép hắn phải quay người lại xuất kiếm phòng ngự.

Kiếm quang chói mắt lượn lờ, kiếm ý lạnh lẽo bộc phát. Không ngờ Hàn Đình Nhất chỉ đơn thuần dùng lực lượng kiếm ý cũng mạnh mẽ chém tan Diệt Hồn Tiễn.

Sau khi xuất một chiêu, Sở Hưu lại nhíu mày, đòn vừa rồi khiến y có một cảm giác vừa chân thực vừa không chân thực. Tựa như vừa rồi mình bắn tên không phải xuất thủ bình thường mà là nhớ lại lúc mình xuất thủ trong quá khứ, thậm chí tinh thần lực cũng không tiêu hao.

Có vẻ y đã hiểu ra điều gì, không phải mình đi ngược lại vạn năm trước mà là vị cường giả kiếm đạo kéo bọn họ vào một thế giới tinh thần, một thế giới tinh thần do chính hắn xây dựng.

Xuất thủ ở đây, uy lực chiêu thức của Sở Hưu hay những người khác đều tới từ trí nhớ bọn họ. Nói đơn giản hơn trong trí nhớ bọn họ mạnh bao nhiêu thì trong thế giới tinh thần này mạnh bấy nhiêu. Trong chỗ này cho dù ngươi dùng công pháp thiêu đốt tinh huyết cũng không ảnh hưởng tới cơ thể.

Nếu thế giới tinh thần lực này có thể tùy ý tiến vào, vậy có thể coi là nơi rèn luyện võ thuật cực tốt.

Không biết Hàn Đình Nhất có phát hiện điểm không đúng không, hắn chỉ trợn mắt với Sở Hưu nói: “Sở Hưu, một tên dùng đao như ngươi tới đây làm gì?”

Vì sao hôm nay lại nhiều võ giả kiếm phái tới Thương Lan Kiếm Tông? Chính vì bọn họ biết bí bảo của Thương Lan Kiếm Tông sẽ liên quan tới kiếm, những võ giả khác không tập kiếm có tới đây thì ích lợi chi?

Chỉ có tên kỳ quái Sở Hưu, rõ ràng không dùng kiếm nhưng tại tới đây tham gia trò hay.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tham khảo, ai nói dùng đao thì không dùng kiếm được?”

Hàn Đình Nhất nghe vậy nổi nóng, Sở Hưu làm vậy rõ ràng là hại người không lợi mình, hắn cũng chẳng có cách nào.

Vừa rồi mặc dù chỉ giao thủ một chiêu nhưng Hàn Đình Nhất biết, chưa nói mình có thắng được Sở Hưu hay không, chí ít hắn không cách nào bức lui Sở Hưu trong thời gian ngắn.

Mà giờ những người khác cũng đang tới, còn trì hoãn nữa chắc chắn sẽ thành loạn chiến.

Cho nên Hàn Đình Nhất nói thẳng: “Tốt, ngươi muốn tham khảo thì được. Nơi này có ba luồng kiếm ý truyền thừa. Ngươi chọn một cái trước, hai cái còn lại về ta.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Như vậy không đủ, hai vị bằng hữu của tại hạ đều dùng kiếm, cho nên ta muốn cả ba!”

Gương mặt Hàn Đình Nhất không khỏi nổi giận. Không đợi hắn nói gì, hai bóng người khác đã lao về phía kiếm ý kia. Hai người này chính là Trình Đình Sơn cùng võ giả Phong Vân Kiếm Trủng. Ba người trực tiếp hỗn chiến.

Sở Hưu không xuất thủ, hắn có ra tay cũng chẳng thể thành ngư ông đắc lợi, có lẽ sẽ thành bốn người hỗn chiến.

Thương Lan Kiếm Tông chỉ lớn như vây, chốc lát sau đám người Phương Thất Thiếu cũng chạy tới. Thấy cảnh này, Phương Thất Thiếu không khỏi lắc đầu nói: “Vị cường giả này cũng thật là, chẳng phải truyền thừa kiếm ý à, sao lão nhân gia không cho thêm ít nữa, giờ làm sao đủ chia?”

Nói xong, Phương Thất Thiếu chọc Sở Hưu nói: “Sao nào? Trực tiếp cướp lấy?”

Có điều giờ Phương Thất Thiếu lại phát hiện Sở Hưu không trả lời hắn, chỉ nhìn không chớp mắt vào cuộc hỗn chiến ba người kia. Hắn không khỏi nghi hoặc, Sở Hưu đang sợ à? Không thể nào.

Với tính cách của Sở Hưu, đừng nói trước mắt y là ba tông sư võ đạo, cho dù trước mặt là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ cần có lợi ích, Sở Hưu cũng dám mưu tính một phen.

Ngay lúc Phương Thất Thiếu còn định nói gì, Sở Hưu đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi có biết đây là đâu không?”

Phương Thất Thiếu ngẩn người nói: “Đừng coi ta là kẻ ngốc được không? Nơi này là vạn năm trước. Không biết vị cường giả kiếm đạo kia rốt cuộc làm thế nào, không ngờ lại đưa được chúng ta về vạn năm trước. Chẳng lẽ hắn tu hành võ đạo có liên quan tới thời gian hay không gian?”
Chương 874 Thế giới tinh thần 2

Nghe Phương Thất Thiếu nói vậy, rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu vấn đề ở đâu.

Trước đó thấy ba người kia hỗn chiến, Sở Hưu liền cảm thấy có vẻ không đúng, bởi cả ba đều không ra tay toàn lực.

Sở Hưu đã nhìn thấu thế giới này rốt cuộc là sao, đây rõ ràng là thế giới tinh thần được người ta mô phỏng, cho dù ngươi có thiêu đốt tinh huyết cũng không ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài.

Cho nên khi xuất thủ không cần lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp vận dụng chiêu thức mạnh nhất của mình là được.

Nhưng ba người Hàn Đình Nhất ra tay luôn lưu lại đường sống, chẳng khác nào giao thủ ở bên ngoài.

Giờ Sở Hưu hỏi Phương Thất Thiếu một câu, rốt cuộc y cũng hiểu chỉ mình y phát hiện bản chất của thế giới này.

Những người người khác mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì đang riễn ra, nhưng hiển nhiên bọn họ đang nghĩ mình đang trong một thế giới, không ngờ cơ thể và tinh thần của mình đã ngăn cách.

Thật ra Sở Hưu phát hiện được điểm này chỉ là tình cờ.

Nếu Sở Hưu vẫn dùng công pháp bình thường, y chắc chắn không phát hiện được điểm này, bởi vì thế giới tinh thần này hệt như thật. Thật đến mức công pháp họ sử dụng đều bắt nguồn từ trí nhớ của họ, bắt nguồn từ bản thân họ.

Mãi tới lúc Sở Hưu vận dụng Diệt Hồn Tiễn, y mới cảm thấy không đúng, vì y không thấy tinh thần lực tiêu hao.

Thế giới này vốn là hư ảo, dùng tinh thần lực của bọn họ làm trung tâm. Đây là thứ căn bản nhất, cho nên thế giới này tuy mô phỏng được chân khí tiêu hao nhưng lại không cách nào mô phỏng biến hóa tinh thần lực.

Còn trong số mọi người ở đây ngoại trừ Sở Hưu, không ai tinh thông bí pháp tinh thần.

Có lẽ một thời gian sau bọn họ cũng nghĩ ra điểm này. Thế nhưng ít nhất tới giờ chỉ mình Sở Hưu đoán được điểm này.

Nhìn Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên, Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai người các ngươi có tin ta không?”

Lã Phụng Tiên ngẩn người, trực tiếp gật đầu nói: “Đương nhiên tin.”

Phương Thất Thiếu thì cười hắc hắc: “Tin thì tin, có điều phải xem ở đâu. Ví dụ nếu ngươi nói ngươi anh tuấn hơn ta, vậy chắc chắn không tin, lại ví dụ như...”

Sở Hưu không rảnh nghe Phương Thất Thiếu ví dụ tiếp, y trực tiếp truyền âm bí mật: “Tin ta thì lát nữa thiêu đốt tinh huyết, bộc phát ra lực lượng mạnh nhất của mình toàn lực xuất thủ, đồng loạt cướp lấy ba luồng kiếm ý kia. Thế giới này chỉ là thế giới tinh thần hư ảo, cho dù chúng ta thiêu đốt tinh huyết ở đây cũng không lan tới thế giới bên ngoài.”

Lời này của Sở Hưu quả thật kinh thế hãi tục. Thiêu đốt tinh huyết không cẩn thận sẽ khiến người ta bị thương nặng, ngươi nói nơi này là hư ảo thì là hư ảo chắc? Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, ai chịu trách nhiệm?

Cho nên Sở Hưu mới hỏi bọn họ có tin mình hay không. Chỉ khi bọn họ tin, ba người mình đồng loạt ra tay mới có thể ép lui ba người Hàn Đình Nhất. Nếu do dự vậy sẽ không hiệu quả.

Phương Thất Thiếu sửng sốt: “Hư ảo? Thú vị, còn chơi như vậy được à?”

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Không vấn đề, ta lấy được truyền thừa kiếm ý cũng vô dụng, cho nên phần của ta sẽ tặng cho Phi Yên.”

Dù sao cũng là y đưa ra ý tưởng, cho dù lấy được đồ xong muốn tặng ai là chuyện của mình nhưng Lã Phụng Tiên vẫn nói trước cho Sở Hưu, tránh xảy ra hiểu lầm không cần thiết.

Dù sao trước đó Sở Hưu và Việt Nữ Cung cũng có chút mâu thuẫn.

Ba người bọn Sở Hưu liên thủ bố trí, không mang theo Mạc Thiên Lâm, không phải bọn họ cố ý bài xích Mạc Thiên Lâm mà do thực lực Mạc Thiên Lâm quá thấp, nếu tùy tiện xuất thủ Ngoại Cương lại có vẻ quá giả.

Mặc dù Mạc Thiên Lâm cũng có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của hắn còn kém Phương Thất Thiếu và Lã Phụng Tiên một đoạn lớn.

Sở Hưu bên này âm thầm nhìn Lã Phụng Tiên, khẽ lắc đầu.

Lã Phụng Tiên làm gì cũng suy nghĩ vì Nhan Phi Yên, rõ ràng tình ý sâu đậm.

Thật ra Lã Phụng Tiên chính là người như vậy, hắn coi ngươi là bạn, vậy chắc chắn sẽ vì ngươi mà bỏ sống chịu chết, không tiếng mạng mình.

Còn giờ nếu hắn coi Nhan Phi Yên là người yêu, vậy tất cả những việc hắn làm cũng là bình thường.

Chỉ tiếc trong một số thời khắc, không phải ai cũng tiếp nhận hảo ý hay tình cảm của ngươi rồi trao lại phần mình, đại đa số sẽ coi như chuyện đương nhiên.

Sở Hưu Lã Phụng Tiên cùng Phương Thất Thiếu, ba người liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp xuất thủ. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt cả ba đã tràn ngập lực lượng khí huyết, không ngờ lại trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết.

Sở Hưu đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên đều có thực lực không kém hơn tông sư võ đạo. Ba người thiêu đốt khí huyết, uy thế vô cùng kinh khủng.

Cảm nhận được lực lượng từ ba người Sở Hưu, đám người Hàn Đình Nhất đồng loạt biến sắc.

Sở Hưu này điên rồi chắc? Không ngờ lại thiêu đốt tinh huyết trong thời điểm này. Đây chỉ là một truyền thừa kiếm ý, có cần phải vậy không? Huống hồ bản

thân hắn đâu dùng kiếm.

Còn Phương Thất Thiếu và Lã Phụng Tiên cũng vậy, chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ đều liều mạng như vậy sao? Hay mấy lão già bọn họ sợ chết quá mức?

Thế giới tinh thần này, Sở Hưu không cần lo lắng chuyện tiêu hao, cho nên lúc này y xuất thủ không trực tiếp vận dụng võ thuật nào khác mà muốn thử dùng võ thuật mà mình chưa thể khống chế: đao chiêu chí cường của Độc Cô Duy Ngã, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Thật ra Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc có tính là mình dùng được chiêu đao này không?

Ngày trước khi đối mặt với La Thần Quân, Sở Hưu đã dùng tới chiêu này, có điều khi đó bản thân Sở Hưu đang trong trạng thái hỗn độn, hơn nữa một đao này y chưa thật sự thi triển, chỉ là một thức mở đầu mà thôi.

Giờ trong thế giới tinh thần hư cấu này, Sở Hưu hoàn toàn không cần lo lắng chuyện phản phệ, không e ngại bất cứ chuyện gì. Y hoàn toàn có thể to gan lớn mật thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm này.

Tay nâng đao, một luồng khí tức huyền ảo bùng lên, tất cả mọi thứ trước mắt bắt đầu ngưng trệ, toàn bộ không gian như một tấm gương hiện lên trước mặt Sở Hưu.

Ánh mắt Hàn Đình Nhất đầy kinh hãi, vì mục tiêu của Sở Hưu là hắn!

Trong ba người này, thực lực Trình Đình Phong không quá mạnh, võ giả Phong Vân Kiếm Trủng kia Sở Hưu không hiểu rõ lắm, có điều hẳn không phải mấy vị tông sư võ đạo thanh danh lớn nhất trong Phong Vân Kiếm Trủng.

Cho nên Hàn Đình Nhất là người thực lực mạnh nhất trong ba người, đương nhiên Sở Hưu phải chọn hắn làm mục tiêu đầu tiên.

Dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, Hàn Đình Nhất chỉ cảm thấy thân thể bị giam cầm trong không gian xung quanh, mặc cho hắn giãy dụa ra sao cũng không thể tránh nổi.

Lúc này Hàn Đình Nhất như muốn phát điên.

Hắn thân là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, đương nhiên cảm nhận được lực lượng trong đao chiêu của Sở Hưu.

Nhưng chính vì vậy, hắn mới không thể hiểu nổi. Sở Hưu thiêu đốt tinh huyết toàn thân chém ra một đao chí cường này thật chẳng khác nào liều mạng. Không, nói đúng hơn là y đang liều mạng! Thế này rốt cuộc là sao?
Chương 875 Lừa

Mình với Sở Hưu đâu có thù oán gì lớn, chẳng qua là cướp đoạt truyền thừa kiếm ý này với y mà thôi, đây là chuyện rất bình thường cơ mà. Chuyện này đâu đáng để Sở Hưu nổi nóng như vậy, vừa ra tay đã liều mạng với mình?

Sở Hưu muốn liều mạng, nhưng hắn lại không muốn đồng quy vu tận với Sở Hưu ở đây.

Cho nên khoảnh khắc này, trên người Hàn Đình Nhất lóe lên ánh sáng trắng sắc bén.

Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư tập kiếm pháp, hiểu kiếm lý, thông kiếm ý, tu luyện theo đạo ngộ kiếm, căn cơ vô cùng vững chắc.

Hàn Đình Nhất đã lĩnh ngộ kiếm ý đồng thăng kiếm ý này lên tới cực hạn, đúc thành kiếm hồn bất diệt cũng riêng mình!

Tinh khí thần và khí huyết toàn thân hợp nhất, ánh mắt Hàn Đình Nhất không còn thần thái, nhưng trường kiếm trong tay lại rực sáng.

Một kiếm chém ra, uy lực giam cầm hư không của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm bắt đầu buông lỏng.

Nhưng lúc này đao của Sở Hưu cũng chém xuống, như một tấm gương. Bên ngoài là Sở Hưu chém vào, bên trong là Hàn Đình Nhất chém ra. Vụ nổ lặng lẽ lan truyền, không gian như bị xé nứt, tất cả như tấm kính vỡ nát.

Ánh mắt Hàn Đình Nhất khôi phục thần thái, nhìn thân thể mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Phép Kiếm Hồn này là kiếm kỹ cường đại mà giờ hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được, thậm chí chỉ sơ sót một chút thôi rất có thể sẽ bị phế bỏ võ công.

Huống chi cho dù không bị phế bỏ võ công, bản thân chắc chắn cũng bị phản phệ.

Thế nhưng giờ mình liều mạng một chiêu với Sở Hưu, thế nhưng bản thân lại không tổn hại chút nào, tình huống thế này là sao?

Lúc này Hàn Đình Nhất cũng thấy Sở Hưu rõ ràng đã thiêu đốt khí huyết kịch liệt nhưng vẫn lao về phía truyền thừa kiếm ý, không khỏi biến sắc.

Hàn Đình Nhất không phải kẻ ngu, sau khi thấy cảnh này lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Có điều lúc này đã chậm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu đoạt lấy truyền thừa kiếm ý màu đen vào tay. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, truyền thừa kiếm ý kia đã dung nhập vào cơ thể Sở Hưu.

Hơn nữa không riêng gì Sở Hưu, cả Lã Phụng Tiên và Phương Thất Thiếu đều vậy.

Thực lực Phương Thất Thiếu vốn đã sánh vai với một số tông sư võ đạo, hắn lại đối đầu với Trình Đình Phong. Dưới Nhân Quả Kiếm Đạo, Trình Đình Phong

vô thức tránh lui, khiến hắn nhận được truyền thừa kiếm ý làn sương mông lung kia.

Còn Lã Phụng Tiên lại trực tiếp lấy thần binh Vô Song ra. Chỉ một đòn đập xuống đơn giản tới cực điểm nhưng uy thế lại như kinh thiên động địa, cực kỳ kinh khủng, trực tiếp dọa lui võ giả của Phong Vân Kiếm Trủng. Hắn cũng thoải mái cầm được truyền thừa kiếm ý kia.

Vốn truyền thừa kiếm ý này có thể trực tiếp tiến vào tinh thần bọn họ, nhưng Lã Phụng Tiên lại vung tay, trực tiếp đưa truyền thừa kiếm ý vào cơ thể Nhan Phi Yên. Chuyện này khiến sắc mặt Nhan Phi Yên bỗng trở nên phức tạp.

Thấy Lã Phụng Tiên cùng Phương Thất Thiếu rõ ràng đang thiêu đốt tinh huyết nhưng lại chẳng việc gì, mọi người ở đây lập tức nhận ra mọi chuyện không đúng.

Ba người Thu Đông Ninh nhìn về phía đám người Sở Hưu, ánh mắt trở nên võ công âm trầm, tính sai rồi!

Ba người bọn họ đều là kẻ lão luyện trên giang hồ, người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lâu nhất cũng đã mười mấy năm. Thế nhưng giờ lại hay rồi, bị ba hậu bối liên thủ tính kế, thật quá mất mặt!

Đúng lúc, giữa không trung vang lên tiếng thở dài, mọi thứ trước mắt bọn họ như tấm gương, trực tiếp vỡ vụn.

Sau khi mọi người mở mắt ra, bọn họ vẫn trong hang động ở Thương Lan Kiếm Tông, ngay vị trí cũng không hề thay đổi.

Điểm duy nhất thay đổi là bộ xương trắng như bạch ngọc vốn tràn ngập kiếm ý lúc này đã hóa thành màu xám hoang tàn, theo làn gió lướt qua, không ngờ lại trực tiếp tan thành bột phấn.

Bình tâm xét lại, vị cường giả kiếm đạo này quả thật là người phúc hậu.

Có rất nhiều cường giả thượng cổ lưu lại truyền thừa, nhưng đồng thời họ cũng lưu lại đủ loại khảo hạch, kiểm tra xem ngươi có tư cách kế thừa truyền thừa của hắn hay không.

Hơn nữa những khảo hạch này đại đa số rất nguy hiểm, không để ý thậm chí không còn cả tính mạng.

Còn vị cường giả kiếm đạo này quả là phúc hậu trong số cường giả thượng cổ, hắn không để lại khảo hạch gì, chỉ bố trí một chút cảnh tượng năm xưa, nói cho hậu nhân báo thù cho hắn rồi ném truyền thừa lại, thậm chí không có ước thúc gì. Cho dù ngươi nhận được truyền thừa nhưng không báo thù cho hắn cũng chẳng sao.

Người phúc hậu như vậy bất luận xưa hay nay đều rất ít. Chỉ tiếc là những thế lực như Tọa Vong Kiếm Lư chỉ nhận được một chút tàn thiên của Vạn Kiếm Quy Tông, truyền thừa kiếm ý có giá trị nhát lại chẳng nhận được chút nào.

Nhìn ba người Sở Hưu, đám người Hàn Đình Nhất sắc mặt âm trầm bao vây lại.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Sao nào, nãy động thủ là giả, giờ muốn đánh thật à? Vậy tốt, chúng ta cũng phụng bồi tới cùng!”

Ba người Hàn Đình Nhất liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không xuất thủ, thậm chí không buông lời đe dọa gì, trực tiếp quay người bỏ đi.

Không phải bọn họ hèn nhất, chỉ là giờ ra tay thật sự không đáng.

Truyền thừa kiếm ý đều đã bị đám người Sở Hưu hấp thu vào cơ thể, bọn họ có giết chết Sở Hưu cũng không nhận được.

Quan trọng nhất là trong thế giới tinh thần vừa rồi mặc dù mọi thứ đều là hư ảo, nhưng hư ảo này lại căn cứ theo sự thật.

Chỉ khi đám người Sở Hưu có lực lượng đó, bọn họ mới phát huy được lực lượng cấp bậc như vậy trong thế giới hư ảo.

Lúc giao chiến vừa rồi bọn họ đã hiểu, cho dù trong thế giới hiện thực đám người Sở Hưu sử dụng thủ đoạn liều mạng đó, bọn họ cũng không ngăn cản nổi.

Cho nên đánh đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chưa nói đánh có thắng không, cứ miễn cưỡng giao chiến chắc chắn cuối cùng sẽ thành lưỡng bại câu thương.

Bên dưới Thương Lan Kiếm Tông còn một đám võ giả, bọn họ đều đang chờ kết quả.

Trong suy đoán của mọi người, những đại kiếm phái này cùng Sở Hưu chắc chắn sẽ có một trận đại chiến. Thế nhưng bọn họ đợi dưới chân núi bao lâu vẫn không nghe được động tĩnh gì. Không đến một canh giờ sau, người của mấy đại kiếm phái sắc mặt cau có đi khỏi, tình hình rốt cuộc là sao?

Một lát sau, đám người Sở Hưu cũng xuống núi, sau khi tới chỗ công người, bọn họ mới lấy mấy phần tàn thiên của Vạn Kiếm Quy Tông ra khắc dấu trao đổi.

Trước đó trong sơn động, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nhận được một chút tàn thiên của Vạn Kiếm Quy Tông. Mặc dù bọn họ cộng lại cũng không thu thập đủ Vạn Kiếm Quy Tông, có điều dù sao đây cũng là tàn thiên của một môn kiếm pháp chí cường, có tác dụng rất lớn đối với bọn họ, ít nhất cũng có thể tham khảo.

Ngay lúc đám người trao đổi tàn thiên kia, Sở Hưu lại đi về phía đám người Việt Nữ Cung.

Trước kia Sở Hưu có xung đột với Việt Nữ Cung, ấn tượng của y trong mắt đám người Việt Nữ Cung tuyệt đối không tốt.

Cho dù giờ nhờ quan hệ của Lã Phụng Tiên, Việt Nữ Cung và Sở Hưu đã không đối chọi gay gắt như lúc trước, có điều đám đệ tử Việt Nữ Cung vẫn vô thức e ngại và cảnh giác đối với Sở Hưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK