Bách Lý Phá Binh lên thuyền trở về Thần Binh Đảo.
Tuy Bách Lý Phá Binh không giỏi xây dựng thế lực, nhưng nhân số dưới trướng hắn cũng không ít.
Phái những người này ra cũng có chút tác dụng.
Đúng lúc này, trên mặt biển bỗng có cơn sóng cao tới vạn trượng.
Cơn sóng kia cực kỳ khủng khiếp, chẳng khác nào biển gầm. Chỉ trong chớp mắt con thuyền lớn của Bách Lý Phá Binh đã bị lật tung.
Bách Lý Phá Binh rơi xuống nước, nhưng cương khí quanh người của hắn xoay một vòng, tách làn nước biển vô tận ra. Khoảnh khắc này Bách Lý Phá Binh lập tức hô thầm không tốt.
Chiếc thuyền lớn của hắn được chế tạo bằng thủ pháp luyện khí, tám phần của con thuyền là kim loại, còn khắc vô số trận pháp, thậm chí có đi qua Liệt Phong Hải cũng không thành vấn đề.
Đại đa số Thanh Phong Hải luôn sóng êm gió lặng, sao lại có sóng lớn như vậy, thậm chí lật ngược thuyền của hắn?
Bách Lý Phá Binh đạp nước đi tới, thân hình từ từ bước lên mặt nước, khoảnh khắc này hắn đột nhiên biến sắc.
Trong phương viên hơn mười dặm, vô số tường nước bao phủ ngăn cách, tựa như một nhà giam.
Cho dù ngu ngốc đến đâu cũng có thể đoán ra, hắn đã trúng mai phục.
Lúc này trên tường nước xuất hiện vết nứt, Sở Hưu bước từ trong ra, đạp nước đi tới.
Ngay khi thấy Sở Hưu, Bách Lý Phá Binh lập tức hiểu ra.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ hung thủ lại là Sở Hưu!
“Sở Hưu! Sao lại là ngươi? Vì sao ngươi lại giết lão tứ? Vì sao ngươi lại đối địch với Chí Tôn Đảo chúng ta? Chỉ vì chúng ta không đồng ý hợp tác với Sở Nguyên Thăng? Vì nghĩa phụ muốn thu ngươi làm nghĩa tử?”
Bách Lý Phá Binh hiểu ra nhưng lại càng thấy mơ hồ, vì không hợp lý.
Sở Hưu không thể nhỏ nhen tới mức vì chút xung đột nhỏ mà ra tay giết người?
“Ngươi muốn biết lắm ư?”
Sắc mặt Bách Lý Phá Binh đầy âm trầm, gật nhẹ đầu.
“Xuống địa ngục, cùng nghĩ với tứ đệ của ngươi đi!”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu bùng lên nội lực chân hỏa nóng rực, thậm chí còn xen lẫn ngọn lửa diệt thế màu đen.
Một quyền đánh ra, cả thiên địa xung quanh cũng vang lên tiếng nổ lớn như sấm rền.
Xuất quyền, trấn thiên địa, toái sơn hà!
Bách Lý Phá Binh nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người tỏa ra cương khí màu trắng chói mắt, bám quanh người hắn.
Hắn không có binh khí nhưng toàn thân hắn đều là binh khí!
Hai quyền va chạm, chỉ trong khoảnh khắc chấn động lực lượng cường đại đã như gợn sóng lan khắp bốn phía.
Dùng hai người bọn họ làm trung tâm, một vòng nước xoáy vô tận bộc phát, hậm chí giọt nước ở trung tâm cũng hóa hơi.
Bách Lý Phá Binh biến sắc, cũng như trong lễ mừng thọ của Hoắc Hành Tôn, hắn không ngăn được uy thế từ quyền này của Sở Hưu!
Thân hình lui lại phía sau, chiến giáp trên cánh tay đã bị đánh vỡ, sắc mặt Bách Lý Phá Binh cũng trắng bệch.
Nhưng Sở Hưu vẫn mặt không biểu cảm xuất quyền đánh xuống, chỉ sử dụng lực lượng cực hạn!
Từng quyền nối tiếp nhau, bộ chiến giáp của Bách Lý Phá Binh đã bị đánh tan thành từng mảnh, bản thân hắn cũng bị Sở Hưu đánh tới hộc máu.
Bách Lý Phá Binh gầm lên một tiếng, khí huyết bùng lên quanh người, khống chế lực lượng thiên địa xung quanh, xuất quyền đánh ra. Sóng biển vô tận tạo thành một con cự long màu máu, gầm thét lên đánh về phía Sở Hưu!
Đối mặt với quyền này, Sở Hưu cũng đáp trả một quyền.
Quyền đó đánh ra, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!
Chân hỏa luyện thân rèn luyện thân thể mình, không dựa vào thiên địa, dùng lực lượng của bản thân mà sánh vai với cả thiên địa này.
Quyền này của Sở Hưu chính là quyền ý mà Trần Thanh Đế từng lĩnh ngộ ra, phải nói là mỗi võ giả chân hỏa luyện thân đều có thể lĩnh ngộ quyền ý này.
Nhưng Sở Hưu là loại tu luyện tốc thành, cho nên bây giờ y mới lĩnh ngộ được quyền ý không dựa vào thiên địa, phát huy lực lượng của bản thân tới cực hạn này.
Trong cùng cấp, nếu chỉ xét tới tu vi thân thể thì trừ Trần Thanh Đế, không ai có thể địch nổi Sở Hưu.
Thủy long đỏ máu nát bấy, khí huyết vô biên bị lực lượng của quyền này phá tan, biến thành làn sương máu lơ lửng xung quanh.
Sắc mặt Bách Lý Phá Binh đầy phức tạp.
Từ khi Sở Hưu xuất quyền hắn đã biết mình sẽ thua.
Hắn không thể ngăn cản uy thế của quyền này, thậm chí có thể nói uy thế của quyền này chính là lực lượng cực hạn mà hắn luôn theo đuổi.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, có thế nào hắn cũng không ngờ được hắn lại chết dưới một quyền như vậy.
Khi quyền của Sở Hưu đánh xuống, Bách Lý Phá Binh lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn đập vào cơ thể mình. Chỉ trong khoảnh khắc, trước mắt hắn đã phủ kín sắc máu, giây lát sau đã không còn hơi thở.
Quyền vừa rồi của Sở Hưu đã phá tan toàn bộ phòng ngự của hắn, thậm chí phá nát xương cốt toàn thân hắn.
Lúc này dưới mặt biển, con chiếc thuyền của Bách Lý Phá Binh đã nổi lên, nhưng người trên thuyền đều táng thân dưới đáy biển.
Do có trận pháp nên sóng gió trên biển lớn tới mức vượt quá lẽ thường, ngoài cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Bách Lý Phá Binh, không ai có thể đạp lên mặt nước trong hoàn cảnh này.
Tiện tay vứt thi thể Bách Lý Phá Binh lên boong tàu, Sở Hưu đi khỏi trận pháp màn nước, con thuyền của Bách Đông Lai đang đỗ ở đó chờ y.
Thấy lần này Sở Hưu lại giải quyết Bách Lý Phá Binh nhanh chóng như vậy, tuy Bách Đông Lai vẫn hơi ngạc nhiên, nhưng đã có Nạp Lan Hải lần trước, hắn cũng có thể tiếp nhận được.
“Sở đại nhân, tiếp theo là tìm cơ hội diệt trừ Phó Long Khiếu?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu có thể diệt trừ Phó Long Khiếu là tốt nhất.
Nhưng đã có hai người chết, Phó Long Khiếu có ngu ngốc đến đâu cũng có thể đoán ra là chúng ta đang nhắm vào hắn. Chắc không có cơ hội đâu.
Nhưng không sao, với lực lượng của chúng ta hiện giờ, trực tiếp tấn công Chí Tôn Đảo cũng không thành vấn đề.”
Bách Lý Phá Binh gật nhẹ đầu, hiện giờ hắn đã phục.
Chỉ trong thời gian ngắn đã xử lý hai nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, kế hoạch lần này của bọn họ chắc chắn tới chín phần mười.
Đến ngày hôm sau, con thuyền và thi thể của Bách Lý Phá Binh cũng được người khác tìm ra.
Chúng nằm trên khu vực biển không quá vắng vẻ, có không ít thuyền bè qua lại.
Con thuyền sắt lớn của Bách Lý Phá Binh rất nổi tiếng trong khu vực Thanh Phong Hải, mọi người thấy thuyền của hắn đỗ ở đó không nhúc nhích còn âm thầm bực bội. Kết quả đến lúc bọn họ leo lên thuyền xem xét lại thấy thi thể của Bách Lý Phá Binh. Lúc này đám người mới xôn xao, toàn bộ Thanh Phong Hải như ong vỡ tổ.
Trước đó khi Nạp Lan Hải chết, còn có nhiều người không biết tin.
Dù sao Nạp Lan Hải cũng được người của Hoắc gia phát hiện.
Nhưng lần này thi thể của Bách Lý Phá Binh lại bị người ngoài phát hiện, cũng có người tung tin về cái chết của Nạp Lan Hải. Lần này toàn bộ khu vực Thanh Phong Hải đều thấy bàng hoàng, cũng có người nhìn ra đây là hành động nhắm vào Hoắc ngũ gia. Thanh Phong Hải sắp thay đổi hoàn toàn!
Đóng
Chương 1352 Chân tướng phơi bày
Lúc này trong Chí Tôn Đảo, Hoắc Hành Tôn và Phó Long Khiếu nhìn thi thể Bách Lý Phá Binh dưới đất, toàn thân không rét mà run.
Hôm qua Bách Lý Phá Binh còn kiểm tra thi thể của Nạp Lan Hải với bọn họ, kết quả hôm nay chính hắn cũng thành thi thể. Ai mà chịu nổi đả kích như vậy?
“Có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là sao?”
Hoắc Hành Tôn chỉ muốn nổi điên.
Cuộc đời của hắn quá thuận lợi, kể từ khi nhận được đôi Thần Nhãn, hắn chỉ cần đặt cược, khi tiền đồ của đối phương rộng mở cũng là lúc lợi ích ùn ùn kéo về phía hắn.
Còn khi hắn có thế lực nhất định rồi bắt đầu bồi dưỡng nghĩa tử như Cừu Thiên Nhai, mọi chuyện chém giết tranh đấu đều do đám nghĩa tử của hắn làm, hắn chỉ phụ trách ngồi mát ăn bát vàng.
Vị lão tiền bối giang hồ gần bốn trăm tuổi này, còn không trải qua nhiều cực khổ bằng một võ giả tán tu lần mò trên giang hồ vài năm.
Thuận buồm xuôi gió cả đời cũng không phải chuyện tốt. Có thiệt thòi cũng phải thiệt thòi từ sớm, tuổi trẻ không trải qua gian nan trắc trở, đến lúc già thì một chút áp lực cũng đủ dọa chết người.
So với Hoắc Hành Tôn, Phó Long Khiếu lại bình tĩnh hơn nhiều.
Ở Thanh Phong Hải thì hắn còn có thể dựa vào uy thế của Hoắc Hành Tôn, nhưng tới Liệt Phong Hải, hắn phải dựa vào thực lực và thủ đoạn của mình.
Phó Long Khiếu trầm giọng nói: “Nghĩa phụ, bây giờ đã xác định được đám người này đang nhắm vào các thế lực Chí Tôn Đảo chúng ta.
Hơn nữa đối phương tuyệt đối không phải một người.
Một người thực lực có mạnh hơn, có thể giết nhị ca và lão tứ, nhưng không thể làm chuyện này mà không gây ra chút động tĩnh nào.
Lão tứ bị Phương Thiên Họa Kích giết chết, nhị ca lại bị đánh bại trong phương diện mà mình am hiểu nhất, bị hung thủ dùng lực lượng tuyệt đối đánh gãy xương cốt toàn thân.
Cho nên đối phương có ít nhất hai cường giả, hơn nữa còn có thế lực cường đại giúp bọn họ che giấu động tĩnh.
Hoắc Hành Tôn đã hoàn toàn luống cuống: “Rốt cuộc là ai có mâu thuẫn với chúng ta? Bao năm qua lão phu đâu có đắc tội với cường giả bậc này?
Ài, biết thế hôm mừng thọ ta nên tìm một vị đại sư bói toán tính quẻ cho, thời giờ bất lợi rồi.”
Phó Long Khiếu nhíu mày, thời khắc này hắn bỗng cảm thấy vị nghĩa phụ của mình cũng chỉ có vậy.
Trước đó thanh danh Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn được tung hô quá nhiều, sau khi biết Hoắc Hành Tôn muốn nhận mình làm nghĩa tử, thậm chí hắn còn cực kỳ vui mừng, cho rằng cuối cùng mình cũng có ngày ngóc đầu dậy.
Thật ra hắn không để ý tới điều, hắn có thành tựu ngày hôm nay không phải vì Hoắc Hành Tôn nhận hắn làm nghĩa tử, ngược lại thành tựu của bọn hắn đã đẩy Hoắc Hành Tôn lên địa vị bây giờ.
Chẳng qua trước đây Hoắc Hành Tôn luôn rất bình tĩnh, bình tĩnh như nắm giữ mọi thứ trong tay. Bộ dạng lúc này của Hoắc Hành Tôn lại khiến Phó Long Khiếu không kịp thích ứng.
Hắn kho khan một tiếng rồi nói: “Nghĩa phụ, trước mắt địch trong tối mà ta ngoài sáng, lúc này cứ bảo vệ Chí Tôn Đảo thật vững chắc là được.”
Không đợi Hoắc Hành Tôn nói gì, đột nhiên có một hạ nhân từ ngoài vào báo cáo: “Lão gia, Bách Đông Lai các chủ Thiên Nhất Thủy Các, Khấu Thần Thông minh chủ Kinh Đào Minh, Long Thiên Anh hội chủ Kình Thiên Hội tới chơi.”
Phó Long Khiếu cau mày nói: “Bọn họ tới làm gì?”
Hoắc Hành Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là biết tin lão nhị đã chết nên tới phúng viếng.
Mấy năm qua đám người này còn khá ngoan ngoãn, đặc biệt là Lục Trường Hà, hắn nhường không ít chuyện làm ăn của Kình Thiên Hội cho Hoắc gia ta.”
Phó Long Khiếu nhếch miệng, đấy không phải Long Thiên Anh nhường lại mà là người của Hoắc gia ngươi dùng thủ đoạn cướp đoạt.
“Nghĩa phụ, đừng khinh địch, đám người đó không ai dễ đối phó đâu.
Khấu Thần Thông có thù với nhị ca, nhị ca chết rồi, hắn không đốt pháo ăn mừng là tốt lắm rồi, sao có thể tới phúng viếng?
Còn tên Bách Đông Lai kia, đừng nhìn hắn giả bộ hào sảng, thực ra hắn là người tâm tư thâm trầm, giỏi nhất là miệng cười mà tay giấu đao, cẩn thận thì hơn.”
Hoắc Hành Tôn nghi ngờ nói: “Không thể nào? Mấy năm qua Bách Đông Lai đều rất ngoan ngoãn, mỗi lần mừng thọ hắn là người tặng quà giá trị nhất dưới các ngươi.”
Hoắc Hành Tôn vẫn rất tin tưởng ánh mắt mình, nhưng hắn quên rằng mình chỉ có thể thấy thành tựu tương lai của một người chứ không thấy trong lòng người đó đang nghĩ điều gì.
Phó Long Khiếu thầm cười khổ, càng như vậy mới càng có vấn đề.
Bách Đông Lai không phải nghĩa tử của ngươi, vì sao mỗi lần hắn đều tặng quà giá trị như vậy?
Mang theo tâm tư cảnh giác, Phó Long Khiếu đi theo sau lưng Hoắc Hành Tôn ra bên ngoài.
Trong đại sảnh, ba người Bách Đông Lai đều đang ở đây.
Thấy hai người Hoắc Hành Tôn đi ra, Bách Đông Lai vội vàng đứng dậy nói: “Ngũ gia, nghe nói Bách Lý đảo chủ xảy ra chuyện rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Hoắc Hành Tôn sắc mặt âm trầm, xua tay nói: “E là có người thấy lão nhân gia ta khống chế Đông Hải quá lâu, cho nên định nhảy ra gây chuyện!
Đúng rồi, lần này ba người các ngươi tới đây làm gì?”
Bách Đông Lai bước lên một bước nói: “Nghe nói Bách Lý đảo chủ xảy ra chuyện, chúng ta muốn tới thăm, thuận tiện phúng viếng một chút.
Hơn nữa ta có một tin tức muốn báo cho ngũ gia.”
"Tin tức gì?"
Bách Đông Lai lại bước gần thêm một bước: “Thiên Nhất Thủy Các chúng ta thường có đội thuyền thu mua các vật liệu, qua lại giữa các hải vực. Khi Bách Lý đảo chủ bị hại, tình cờ có một đội thuyền của Thiên Nhất Thủy Các chúng ta đi qua cách chỗ Bách Lý đảo chủ bị hại không xa, cũng phát hiện ra vài thứ.”
Hoắc Hành Tôn nghe vậy lập tức bước tới nói: “Hả? Các ngươi phát hiện ra điều gì?”
Bách Đông Lai trầm giọng nói: “Chúng ta phát hiện, kẻ giết Bách Lý Phá Binh, chính là... chúng ta!”
Sau khi dứt lời, sắc mặt Bách Đông Lai lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn.
Một thanh kiếm nhỏ đỏ thắm đã xuất hiện trong tay hắn từ lúc nào không hay.
Thanh kiếm này chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng lại như đúc từ dung nham, sức nóng lan tỏa như vặn vẹo cả không khí xung quanh.
“Lão già mà không chịu chết kia, ngươi cũng biết mình khống chế Đông Hải quá lâu cơ đấy. Thế thì mau mau thoái vị đi!”
Tiểu kiếm đỏ thắm xuyên qua không gian, xé rách cương khí hộ thể của Hoắc Hành Tôn, một khắc sau là có thể đâm vào bộ ngực hắn.
Lúc này ngay cả Phó Long Khiếu cũng không phản ứng kịp.
Phó Long Khiếu quản lý Thương Long Hạm Đội, cũng thấy rất nhiều chuyện. CHo nên cũng như Sở Hưu, hắn nhanh chóng phát giác tính cách của Bách Đông Lai là tâm cơ thâm trầm, là kẻ khẩu Phật tâm xà, không ngoan ngoãn kính cẩn như hắn thể hiện.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ Bách Đông Lai lại có ý đồ giết chết Hoắc Hành Tôn, còn dám động thủ ngay trên Chí Tôn Đảo.
Trước đó bọn họ còn đang suy đoán rốt cuộc kẻ giết người là ai, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới Bách Đông Lai.
Lúc này có ngăn cản cũng không kịp, nhưng ngay lúc này phía trước hắn lại có một quả cầu hiện lên.
Quả cầu đó như đúc từ sắt thép, bên trên lóng lánh kiếm khí sắc bén tới cực điểm, chỉ trong khoảnh khắc đã phá tan thanh kiếm nhỏ màu đỏ thắm kia!
Chương 1353 Ảnh 1
Bách Đông Lai đột nhiên ám sát khiến Hoắc Hành Tôn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Hoắc Hành Tôn sống sung sướng an nhàn hơn trăm năm rồi, cho dù bảo hắn đơn đả độc đấu chính diện với Bách Đông Lai, hắn cũng không phải đối thủ của Bách Đông Lai, chứ đừng nói tới ra tay ám sát đột ngột như vậy.
May là hắn còn một lá bài tẩy trên người, chính là quả cầu kia.
Đây là Kiếm Hoàn, Kiếm Hoàn mà Cừu Thiên Nhai đưa cho Hoắc Hành Tôn.
Vận dụng kiếm khí vô biên trong đan điền hội tụ thành Kiếm Hoàn, đây là thủ đoạn mà đại tông sư kiếm đạo thời thượng cổ thường sử dụng.
Khi đối địch thì phun Kiếm Hoàn từ trong đan điền ra, kiếm khí vô biên bộc phát, lực sát thương vô cùng kinh khủng.
Nhưng tới cuối cùng, thủ đoạn này cũng bị từ bỏ, vì quá lãng phí thời gian.
Muốn ngưng tụ một viên kiếm hoàn là phải tính bằng năm.
Một hai năm còn nhanh, bình thường phải mất mấy năm mới ngưng tụ thành công. Hơn nữa một khi Kiếm Hoàn bị hỏng, không chỉ thời gian mấy năm bị lãng phí mà nguyên khí của bản thân cũng tổn thương. So sánh như vậy thì sức chiến đấu tăng cường thêm cũng không có lợi.
Cho nên về sau phương thức tu luyện kiếm hoàn dần dần bị đào thải.
Ngày trước, không biết Cừu Thiên Nhai kiếm đâu ra phương pháp tu luyện Kiếm Hoàn này, hắn lại không định sử dụng, lưu lại cho Hoắc Hành Tôn làm bảo vật hộ thân.
Thiên phú kiếm đạo của hắn có thể nói là vô song, người khác tốn mấy năm mới ngưng tụ được kiếm hoàn, hắn chỉ mất có một năm đã hoàn thành, hơn nữa liều mình chấp nhận nguy hiểm tổn thương nguyên khí cắt đứt nó ra, giao cho Hoắc Hành Tôn, để hắn giữ lại bảo vệ tính mạng, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Nhìn viên kiếm hoàn lấp lóe kiếm khí sắc bén kia, Hoắc Hành Tôn thở hổn hển, nhìn Bách Đông Lai, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận: “Bách Đông Lai!
Ngươi dám ám sát lão phu, muốn chết ư?
Được được được, hôm nay lão phu sẽ giúp ngươi một tay, không chỉ các ngươi phải chết mà toàn bộ Thiên Nhất Thủy Các của các ngươi từ trên xuống dưới đều bị tru di toàn tộc!”
Hoắc Hành Tôn đứng đó kêu gào điên cuồng, Phó Long Khiếu lại chẳng có vẻ hưng phấn, thậm chí hắn còn cảm thấy một chút bất an mơ hồ.
Bách Đông Lai thật quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không như ám sát thất bại. Rốt cuộc hắn còn chỗ dựa nào?
Phó Long Khiếu nhanh chóng biết được, Sở Hưu và Y Ba Tuần đã bước vào đại sảnh, y tặc lưỡi lắc đầu nói: “Bách tiên sinh, ta nói rồi mà, chiêu này của ngươi không có tác dụng đâu.
Hoắc Hành Tôn sống tại Thanh Phong Hải nhiều năm như vậy, chắc chắn không chỉ một kẻ muốn đoạt mạng hắn, cũng không chỉ một người dùng thủ đoạn ám sát này. Kết quả bây giờ hắn vẫn sống rất thoải mái, sao lại không có thủ đoạn giữ mạng cho được?”
Bách Đông Lai cười nói: “Thử một chút thôi mà, nếu may mắn giết chết hắn, chúng ta cũng đỡ tốn công.”
Lúc này bất luận là Hoắc Hành Tôn hay Phó Long Khiếu đều nhìn Sở Hưu với vẻ kinh hãi, đồng thời trong mắt đầy sắc thái không thể tin tưởng.
Rõ ràng Sở Hưu đã đi khỏi, y quay về từ lúc nào?
Hoắc Hành Tôn chỉ Sở Hưu, ngón tay run rẩy nói: “Lão nhị và lão tứ đều bị ngươi giết? Vì sao? Chỉ vì lúc đó ta không đáp ứng ngươi tấn công Đông Tề nên ngươi muốn diệt sạch cả Chí Tôn Đảo chúng ta?
Sở Hưu, ngươi thật quá ác độc! Thủ đoạn thật quá tàn nhẫn!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên cũng có nguyên nhân này, nhưng còn nguyên nhân khác là ngươi đòi làm cha ta, chuyện này khiến ta rất khó chịu.
Đương nhiên nếu ngươi biết người cha trước của ta chết thế nào, ngươi sẽ cảm thấy an ủi hơn nhiều.
Người muốn làm cha ta, thường có kết cục tương đối thảm.”
Hoắc Hành Tôn trọn tròn hai mắt, hắn không ngờ Sở Hưu lại ra tay trả thù vì một lý do nực cười như vậy.
Hắn thu nhận nghĩa tử nhiều năm, không phải không có ai từ chối.
Ví dụ như năm xưa hắn còn nói với Khang Động Minh muốn nhận Khang Động Minh làm nghĩa tử, Khang Động Minh không đồng ý rồi thôi, đâu có như lần này, còn dẫn tới một trận chiến diệt môn?
Lúc này Sở Hưu lại cười ha hả một tiếng nói: “Đùa thôi, Sở Hưu ta còn chưa hẹp hòi đến vậy. Võ lâm Trung Nguyên đều biết Sở Hưu là người rộng lượng nổi tiếng.
Nhưng Hoắc ngũ gia, nếu ngươi không muốn giúp ta, vậy ta chỉ còn cách tìm đường khác. Vừa hay Bách tiên sinh đưa ra điều kiện kiến ta rất hài lòng, tương tự thì ta cũng có thể thực hiện được điều kiện mà hắn đưa ra. Đó là hủy diệt đám Chí Tôn Đảo các ngươi!”
Hoắc Hành Tôn cắn răng nói: “Ngươi quay lại giết Bách Đông Lai ngay đi! Lão phu đáp ứng ngươi sẽ lập tức tập kết toàn bộ lực lượng Thanh Phong Hải, giúp ngươi tấn công Đông Tề!”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người ở đây kể cả Phó Long Khiếu cũng không nhịn được quay sang nhìn Hoắc Hành Tôn.
Sở Hưu sửng sốt một hồi rồi cười ha hả: “Hoắc ngũ gia, đã mấy trăm tuổi rồi, đừng có ngây thơ như vậy được không?
Đã giết phân nửa số người rồi, đao cũng rời vỏ rồi, giờ ngươi bảo ngừng tay á, có được không?
Nước đổ khó hốt, mệnh trời khó trái.
Hôm nay ngươi chết cũng là do mệnh trời!”
Có lẽ ý thức được mình đã rơi vào đường cùng, Hoắc Hành Tôn không hoảng hốt hay kinh hãi như lúc trước.
Hắn lạnh lùng nói: “Muốn giết lão phu ư, ngươi tưởng đơn giản vậy sao?”
Thần kinh của Phó Long Khiếu ở bên cạnh đã căng thẳng tới cực hạn, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Không sai, hắn định chạy trốn, thậm chí còn không có ý định mang theo Hoắc Hành Tôn.
Mấy năm nay hắn đã báo đáp Hoắc Hành Tôn đủ rồi, hắn không muốn ở lại đây chờ chết với Hoắc Hành Tôn!
Sở Hưu, Y Ba Tuần, Bách Đông Lai, Khấu Thần Thông.
Có tận bốn vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù ra tay tấn công Chí Tôn Đảo cũng đủ rồi.
Đặc biệt là Sở Hưu, một mình hắn còn kinh khủng hơn ba người còn lại cộng vào, thế này còn đánh gì nữa, đánh thế nào được?
Lúc này Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông cũng tự lấy ra một cái ống hình tròn, xoay nhẹ, chỉ trong chớp mắt ánh sáng đã xuyên qua phòng ốc, chiếu thẳng tới chân trời.
Các đội tàu của Thiên Nhất Thủy Các và Khang Động Minh mai phục xung quanh đã từ bốn phương tám hướng ập tới, chuẩn bị hủy diệt Chí Tôn Đảo triệt để!
Sở Hưu trầm giọng nói: “Kiếm Hoàn? Thứ này rất thú vị, giao cho ta, ba người các ngươi đừng để Phó Long Khiếu bỏ chạy.”
Thần sắc mọi người ở đây đều rất nhẹ nhõm, chuyện đã tới nước này là mười phần chắc chín rồi.
Khấu Thần Thông vốn có thù với đám người Hoắc gia của Chí Tôn Đảo, cho nên hắn trực tiếp thi triển cương khí, lao về phía Phó Long Khiếu.
Y Ba Tuần và Bách Đông Lai chậm rãi đi theo sau, chặn tất cả các hướng mà Phó Long Khiếu có thể né tránh.
Ngay lúc Phó Long Khiếu định liều mạng, Hoắc Hành Tôn lại nhanh chóng vung tay lên, máu tươi vẩy xuống, hắn trực tiếp vẽ một phù văn giữa không trung, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chứng tỏ đã tập luyện vô số lần.
Sở Hưu đấm ra một quyền, nhưng viên kiếm hoàn lại tỏa ra kiếm khí sắc bén, không ngờ lực lượng trong đó lại có thể đối chọi chính diện với Sở Hưu mà không lùi một bước.
Chỉ chậm trễ một nháy mắt thôi, nhưng toàn bộ Chí Tôn Đảo đã bắt đầu lắc lư, tựa như gặp động đất.
Chương 1354 Ảnh 2
Bách Đông Lai đột nhiên nghĩ ra điều gì, quát lớn: “Mau ra tay giải quyết Phó Long Khiếu!”
Hắn vừa dứt lời đã thấy vô số mũi tên Ngũ Hành Cương Khí bắn về phía mình.
Lực lượng trên mũi tên đó là thiên địa nguyên khí tinh thuần nhất, ẩn chứa lực lượng đơn thuần tới cực hạn.
Hơn nữa những mũi tên kia được chế tạo từ chất liệu của thần binh, đám người Bách Đông Lai cũng không thể chống chọi quá lâu.
Lúc này Hoắc ngũ gia lại hét lớn: “Ảnh! Mau ra tay! Giết hắn!”
Sau khi tiếng hô của Hoắc ngũ gia vừa dứt, một mũi tên lập tức bắn về phía Sở Hưu.
Nhưng ngay khi chứng kiến mũi tên kia, sắc mặt Sở Hưu lập tức thay đôi.
Không phải vì mũi tên kia quá mạnh, mà là Sở Hưu quá quen thuộc với mũi tên kia.
Trên mũi tên đen nhánh xen lẫn lực lượng tịch diệt cực hạn, chính là Diệt Tam Liên Thành Tiễn!
Ngọn lửa diệt thế bùng lên quanh người Sở Hưu, đấm ra một quyền, va chạm với Diệt Tam Liên Thành Tiễn của đối phương. Một tiếng nổ lớn vang lên, người diệt thế trực tiếp dẫn nổ lực lượng tịch diệt.
Trước kia luôn là Sở Hưu dùng thức tiễn pháp này đối phó với người khác, nhưng khi tới phiên y là đích ngắm, y mới biết rốt cuộc lực lượng trong Diệt Tam Liên Thành Tiễn bá đạo nhường nào.
Chỉ có thể dùng lực lượng đơn thuần triệt tiêu, tất cả mọi biện pháp khác đều không thể làm lực lượng tịch diệt tan rã triệt để.
Lúc này Sở Hưu cũng thấy bộ dáng người bắn Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Đây là một nam nhân vóc dáng cao gầy, toàn thân hắn phủ trong tấm áo đen, khương mặt cũng che kín bằng khăn đen, cứ thế đứng trong góc tối. Nhưng ma khí cường đại trên người hắn khiến ai cũng choáng váng, ngay cả Phó Long Khiếu cũng vậy.
Trước đây tuy hắn cũng nghe loáng thoáng hình như bên người nghĩa phụ còn một vị nghĩa tử âm thầm bảo vệ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy vị này, không ngờ vừa ra tay đã có uy thế kinh người như vậy.
Người mặc áo đen này là nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, nhưng cũng có thể nói không phải. Hắn là cái bóng của Hoắc ngũ gia, cái bóng vẫn luôn nấp trong bóng tối.
Những nghĩa tử khác đều là Hoắc ngũ gia chủ động tìm ra, chỉ có Ảnh là được Hoắc ngũ gia tình cờ cứu giúp.
Lúc đó Ảnh đang trôi dạt trên biển, được Hoắc ngũ gia cứu. Nhưng khi đó Ảnh đã trọng thương, thậm chí không sống được bao lâu.
Hoắc Hành Tôn thấy ánh sáng trên người hắn lúc sáng lúc tối, hiển nhiên nếu sống được thì tương lai hắn sẽ là cường giả, không sống được thì đương nhiên không cần nói nhiều.
Sau đó tuy Hoắc Hành Tôn triệu tập rất nhiều danh y chữa trị nhưng thương thế của Ảnh vẫn không thể khỏi hẳn, hàng ngày phải ngủ đông trong thời gian dài mới giữ được tuổi thọ.
Cho nên hắn chủ động xin nấp dưới mặt đất của Chí Tôn Đảo ngủ đông. Từ đó trở đi hắn trở thành cái bóng của Hoắc Hành Tôn, bảo vệ cho toàn bộ Chí Tôn Đảo. Chỉ một mình Hoắc Hành Tôn mới biết bí pháp đánh thức hắn.
Mỗi lần Ảnh ra tay là lại tiêu hao tuổi thọ không còn nhiều của mình. Nhiều năm qua Hoắc Hành Tôn vẫn thuận buồm xuôi gió, cho dù gặp kẻ địch nhưng chưa từng có kẻ địch nào uy hiếp được tính mạng hắn.
Không ngờ hôm nay lại là lần đầu tiên hắn vận dụng toàn bộ thủ đoạn, đối mặt với tình thế nguy cẩp sống còn!
Nhưng lúc này Sở Hưu lại không quan tâm tới Hoắc Hành Tôn, ngược lại nhìn chằm chằm vào Ảnh, trầm giọng nói: “Ngươi học được Diệt Tam Liên Thành Tiễn từ đâu?”
Sát chiêu chí cường của Độc Cô Duy Ngã, Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại xuất hiện trong tay một người ngoài, chuyện này khiến Sở Hưu rất kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi.
Trước đây Ngụy Thư Nhai đã nói, Độc Cô Duy Ngã lưu lại rất ít truyền thừa, Diệt Tam Liên Thành Tiễn cũng là Độc Cô Duy Ngã lưu lại trong ảo ảnh.
Còn lại tất cả võ kỹ hay lực lượng mà Sở Hưu nhận được có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã đều là nhờ vào cơ duyên và tình cờ.
Kết quả tại khu vực hải ngoại lại có người sử dụng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, hỏi sao Sở Hưu không kinh hãi cho được?
Bởi vì chuyện này đã dính tới một vấn đề, đó là có phải đối phương tìm ra thi thể của Độc Cô Duy Ngã không?
Độc Cô Duy Ngã sống hay chết, đối với những người khác đã rất quan trọng, đối với Sở Hưu lại càng quan trọng.
Chuyện này liên quan tới việc, rốt cuộc Sở Hưu là ai?
Lúc này Sở Hưu cũng chẳng buồn quan tâm Hoắc Hành Tôn ra sao, y chỉ muốn hỏi từ miệng Ảnh, rốt cuộc hắn học được Diệt Tam Liên Thành Tiễn ở đâu?
Lúc này Hoắc Hành Tôn lại gào thét: “Ảnh! Ra tay giết hắn đi! Giết tên khốn kiếp này đi!”
Tuy Hoắc Hành Tôn cứu mạng Ảnh, nhưng hắn thậm chí không đoán được gốc gác và lai lịch của Ảnh.
Hắn cũng chỉ cần biết Ảnh vì báo ơn cứu mạng của mình, sẽ làm cái bóng cho mình cả đời, như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa lúc này chấn động bên ngoài đã ngừng, không ngờ dưới đất hiện lên từng khe hở, từng con rối cơ quan bằng kim loại từ dưới đất chui lên, khoảng hơn trăm con.
Những con rối cơ quan này tay cầm cung tên, có con lại cầm đao cầm thương. Những mũi tên mang theo lực lượng ngũ hành tinh thuần tới cực hạn kia chính là do những con rối này bắn ra.
Sắc mặt Bách Đông Lai đột nhiên thay đổi: “Là Thiên Cơ Đảo! Hóa ra tiền thân của Chí Tôn Đảo là Thiên Cơ Đảo!”
Trước đó Bách Đông Lai đã nghi ngờ Chí Tôn Đảo có gì đó quái lạ, bây giờ nhìn lại, quả là vậy!
Thiên Cơ Đảo là một hòn đảo lớn của hải ngoại trong thời thượng cổ, bọn họ đã phát huy con đường về con rối cơ quan tới cực hạn, thậm chí sử dụng vật liệu thần binh chế tạo con rối có thể đối phó với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Sau này nghe đồn Thiên Cơ Đảo rơi vào trong hải nhãn, bây giờ xem ra Thiên Cơ Đảo bị Hoắc Hành Tôn đoạt được, không biết hắn dùng thủ đoạn gì bố trí lại nên biến thành Chí Tôn Đảo hiện giờ.
Trên Thiên Cơ Đảo vẫn còn nhiều con rối cơ quan có thể sử dụng. Nếu một đấu một thì đám rối này còn không đánh nổi võ giả cảnh giới Chân Đan, nhưng lúc này hơn trăm con rối cơ quan đồng loạt ra tay, uy thế đó đã có thể uy hiếp tới cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
“Các ngươi tưởng bao năm qua lão già ta không có chút thủ đoạn, chỉ có thể để mặc cho các ngươi làm thịt chắc?
Những năm qua ta cho người sửa chữa phân nửa con rối cơ quan. Không hổ là tác phẩm của Thiên Cơ Đảo, lực lượng của mỗi con rối có thể sánh với cảnh giới Chân Đan, mấy trăm con rối cơ quan, cho dù chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền tới đây, lão phu cũng không sợ!”
Nhìn đám con rối cơ quan kia, Bách Đông Lai nghiến răng nghiến lợi nói: “Bao năm qua, có nhiều người dâng tặng một số vật liệu chế tạo thần binh, còn có đủ thứ linh thạch. Cho dù ngươi không dùng hết nhưng vẫn nhận sạch.
Bây giờ nhìn lại, hóa ra ngươi nhân cơ hội tiệc mừng thọ thu thập vật liệu, sửa chữa lại những con rối của Thiên Cơ Môn này!”
Hoắc Hành Tôn vuốt râu đắc ý nói: “Bây giờ ngươi mới nghĩ ra à? Quá muộn rồi!
Không khéo còn có một ít vật liệu và linh thạch trong đám rối này là ngươi dâng tặng đấy!”
Thật ra Hoắc Hành Tôn chỉ nói cho đã nghiền chứ tâm tư của hắn không thâm trầm như Bách Đông Lai tưởng tưởng.
Chương 1355 Truyền thừa của Ma Giáo
Hoắc Hành Tôn thích tổ chức tiệc mừng thọ là vì tích cách thích khoe khoang của bản thân hắn mà thôi.
Nhưng tổ chức mừng thọ nhiều lần, trong tay hắn cũng tích lũy đủ thứ vật liệu, dùng cũng không hết.
Cho nên hắn mới nghĩ tới chuyện hình như bên dưới hòn đảo của mình còn chôn một đống đồng nát sắt vụn. Hắn thử cho người đi sửa, không ngờ lại sửa được thật.
“Lên hết cho ta!”
Hoắc Hành Tôn vừa dứt lời, đám rối cơ quan đã điên cuồng lao về phía đám người Bách Đông Lai.
Thực lực của từng con rối cơ quan thì không ra sao, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nhiều con rối cơ quan cùng nhau lao tới, cũng không dễ đối phó.
Lúc này Sở Hưu đã bắt đầu giao thủ với Ảnh thần bí kia.
Đối phương tuyệt đối là võ giả trong giới Ma đạo, nói chính xác hơn tất cả truyền thừa của hắn đều đến từ Côn Luân Ma Giáo!
Khí tức trên người đối phương, võ kỹ khi đối phương xuất thủ, tuyệt đối là người thừa kế tiêu chuẩn của Côn Luân Ma Giáo. Thậm chí so với Sở Hưu, hắn còn giống người thừa kế Ma đạo hơn.
Sở Hưu vừa giao thủ vừa nói: “Rốt cuộc tu vi của ngươi là từ đâu tới? Ngươi có quan hệ gì với Côn Luân Ma Giáo không? Ngươi có biết thân phận của ta không? Trước mắt người chấp chưởng thế lực còn sót lại của Côn Luân Ma Giáo chính là ta!”
Sở Hưu nói nhiều như vậy nhưng Ảnh lại như không nghe thấy, khi ra tay vẫn hết sức mãnh liệt, không hề lưu thủ.
Thấy cảnh này, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đã không hỏi được, vậy cứ bắt hắn lại rồi chậm rãi điều tra, dù sao y có vô số thủ đoạn để ép cung!
Lúc này Sở Hưu cũng không lưu thủ nữa, lực lượng tâm ma bắt đầu áp chế lực lượng của Tà Nguyệt Đao, ánh đao mang theo ma khí lạnh lẽo chém xuống, huyết nguyệt vặn vẹo giữa không trung, thôn tính tất cả.
Nhưng ngay lúc này, ma khí mãnh liệt ngưng tụ quanh người Ảnh, khi hắn xuất chưởng đánh xuống, bàn tay ma khí khổng lồ giữa không trung như muốn xé tan thiên địa, trực tiếp nắm lấy vầng trăng máu, đè xuống đất đánh nát!
Thiên Ma Chưởng!
Ánh mắt Sở Hưu co rụt lại.
Đối phương sử dụng võ kỹ Thiên Ma Chưởng của Độc Cô Duy Ngã trong thời kỳ đầu.
Khi ở trong Nguyên Thủy Ma Quật, Độc Cô Duy Ngã đã dùng chưởng pháp này đánh nát gốc cây lớn quỷ dị kia, Sở Hưu đã quan sát cẩn thận vết tích Thiên Ma Chưởng, chắc chắn không sai.
Nhưng theo như lời Lục Giang Hà, Thiên Ma Chưởng là võ kỹ Độc Cô Duy Ngã sử dụng trong thời kỳ đầu, sau này hắn chỉ truyền cho Vô Tâm Ma Tôn, người khác cũng không biết.
Bây giờ Ảnh còn dùng được cả Thiên Ma Chưởng, hiển nhiên có liên hệ rất sâu tới Côn Luân Ma Giáo.
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, Tà Nguyệt Đao lại chém xuống, ngưng đọng hư không, thời không ngừng lại.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, chớp mắt đã phá tan tất cả, ép thẳng về phía Ảnh.
Ma khí quanh người Ảnh bùng lên, ma khí cường đại dẫn dắt lực lượng xung quanh tạo thành một vòng xoáy ma khí khổng lồ, trực tiếp phá tan nóc nhà bên trên.
Nhưng dưới chiêu Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chí cường của Sở Hưu, vóng xoáy ma khí cũng bị xé rách, ma khí cuống bạo tản mác khắp nơi.
Một khác sau, pháp tướng Ma Phật hiển hiện quanh người Sở Hưu, nửa pháp tướng Đại Nhật Như Lai niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn trấp áp xuống, nửa pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần lại mở con mắt thứ ba, vô số ngọn lửa diệt thế đen nhánh phun trào, bao phủ về phía Ảnh.
Phật quang trấn áp, ngọn lửa diệt thế xâm nhập, dưới uy thế này Ảnh bị bao phủ hoàn toàn, khí tức trên người cũng bị ép xuống cực hạn.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị bắt lấy hắn, khí tức trên người Ảnh lại càng lúc càng nhạt nhòa, trở nên mờ ảo tới cực hạn, một luồng ma khí ngất trời đột nhiên bộc phát.
Một ma ảnh hiện lên sau lưng hắn, mông lung như thượng cổ ma thần!
Kỳ dị nhất là trước ngực ma thần đó là một cái lỗ đen thui, vô biên vô hạn.
Tiếp đó hư ảnh ma thần niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt vô số ngọn lửa diệt thế đã bị lỗ đen trước ngực hắn hấp thu.
Ảnh thở dài một tiếng, khí tức trên người hắn càng mông lung.
Nếu xét theo căn cơ và lực lượng, đương thời không mấy người có tư cách so sánh với Sở Hưu, cho dù là Ảnh cũng vậy.
Trường cung ma khí ngưng tụ, Diệt Tam Liên Thành Tiễn trực tiếp bắn về phía Sở Hưu.
Sở Hưu nheo mắt nói: “Diệt Tam Liên Thành Tiễn? Ngươi còn kém lắm!”
Dứt lời, y cũng thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn tới.
Nhưng khác biệt là Ảnh chỉ bắn được một tên còn Sở Hưu lại bắn liền ba mũi!
Mũi thứ nhất, hai bên cùng biến mất, mũi thứ hai và mũi thứ ba theo sát phía sau.
Hư ảnh ma thần như ôm ấp thiên địa, ôm cả hai mũi tên vào ngực.
Chỉ trong chớp mắt, hai mũi tên đã bị hấp thu, hư ảnh ma thần cũng tan vỡ.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bó tay chịu trói đi, ngươi cũng thấy đấy, võ kỹ mà ngươi biết thì ta cũng biết, ngươi không biết thì ta cũng biết.
Xét theo căn cơ và lực lượng, ngươi còn kém ra nhiều lắm. Có đánh tiếp cũng là chịu chết thôi, đừng ép ta giết ngươi!”
Thân là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên Ảnh biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu.
Nhưng dường như hắn không có cảm xúc e ngại, quanh người lại tỏa ra ma khí nóng rực, tấn công Sở Hưu như phát điên.
Sở Hưu cau mày, giết đối phương thì đơn giản, nhưng giết hắn rồi thì đi đâu hỏi manh mối?
Hắn hỏi tâm ma trong đầu: “Ta giao tên này cho ngươi, lát nữa tìm cơ hội tiến vào trong lòng hắn chế tạo ảo ảnh. Phải moi bí mật giấu sâu nhất trong lòng hắn ra!”
Lần này tâm ma lại do dự một chút rồi nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Sở Hưu cau mày nói: “Chẳng phải lần trước khi đối phó với Huống Tà Nguyệt, ngươi chỉ tùy ý ra tay đã khơi được đau đớn sâu nhất trong lòng hắn à?”
Tâm ma làm một biểu cảm bất đắc dĩ: “Nhân loại các ngươi là phức tạp nhất, lực lượng tâm cảnh không phải dựa theo thế lực cá nhân mà là bản tâm.
Người có tâm cảnh cường đại thì cho dù là người bình thường ta cũng không làm gì được hắn. Nhưng tâm cảnh yếu ớt hay có sơ hở rõ ràng thì cho dù là cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng sa vào đó, khó lòng kiềm chế.
Huống Tà Nguyệt lần trước là trong tâm cảnh có sơ hở quá lớn, lớn tới mức ảnh hưởng tới hành động bên ngoài của hắn.
Còn tên này, cứ nhìn biểu hiện là biết, hắn là loại tâm cảnh cực kỳ cứng cỏi. Ta cũng không chắc mình có thành công không.”
“Ngươi nhất định phải thành công!
Bằng không ta giữ một thứ rác rưởi lại làm gì? Chẳng bằng ném cho bọn Viên Cát đại sư chậm rãi nghiên cứu!”
Nói xong Sở Hưu không để ý tới lời kháng nghị của tâm ma, trực tiếp lao về phía Ảnh.
Tuy tâm ma thầm mắng Sở Hưu vô sỉ, nhưng nó cũng phải chuẩn bị để ra tay.
Nó không phải người nhưng còn hiểu rõ lòng người hơn bất cư sai.
Sở Hưu nói vậy không phải uy hiếp, rất có thể y sẽ làm thật.