Thời gian gần đây trong các bộ lạc man tộc ở khu vực Nam Man, bộ lạc Hắc La rất ngông nghênh, thậm chí có thể nói là ai ai cũng biết.
Không biết bộ lạc này nổi cơn điên gì mà liên tục chỉ trích những bộ lạc khác tôn thờ tà thần, chỉ có bộ lạc Hắc La bọn họ mới thờ cúng chân thần, sau đó coi chuyện này là cái cớ, điên cuồng đánh chiếm những bộ lạc khác.
Quan trọng nhất là thực lực của bộ lạc Hắc La đột nhiên tăng vọt lên, khiến người ta không thể hiểu nổi.
Vị trí của bộ lạc Hắc La ở phía ngoài Nam Man, còn vị trí của bộ lạc Lỗ Nặc ở sâu trong Nam Man, thật ra trước đây hai bên chưa từng tiếp xúc.
Cho nên khi bộ lạc Hắc La đánh tới cửa, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không khỏi sững sờ, không biết đối phương đang giở trò quỷ gì.
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không giống những tộc trưởng bộ lạc man tộc khác.
Hầu hết các tộc trưởng bộ lạc man tộc khác đều cao to lực lưỡng đầy bắp thịt, còn tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc vóc dáng cao gầy, cũng không quen mặc chiến giáp, ngược lại mặc áo đen bằng gấm do nhân tộc sản xuất, như tế ti.
Nghe người bên dưới báo cáo, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ bộ lạc Hắc La định thống nhất Nam Man hay sao? Đúng là lớn lối!
Bộ lạc Lỗ Nặc ta không phải tiểu bộ lạc mặc người ta ức hiếp, nếu bộ lạc Hắc La dám đến, vậy đừng hòng đi khỏi!”
Nói đoạn tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc lập tức dẫn người xung phong.
Trận chiến này Sở Hưu không xuất thủ, nhưng hắn đi theo phía sau bộ lạc Hắc La, nếu bộ lạc Hắc La còn thiếu một chút mới tiêu diệt được đối phương thì y ra tay giúp đỡ cũng không muộn.
Nhưng sau khi thấy chiến sĩ của bộ lạc Lỗ Nặc ra mặt, Sở Hưu lại đột nhiên cau mày.
Không phải vì những chiến sĩ man tộc của bộ lạc Lỗ Nặc quá mạnh mà vì những thứ trên tay bọn họ không đúng.
Sở Hưu đã dùng thân phận của Hoàng Thiên Các chuyển cho bộ lạc Hắc La không ít chiến giáp binh khí, kết quả bên phía bộ lạc Lỗ Nặc, binh khí và chiến giáp của bọn họ lại càng nhiều, hơn nữa chất lượng còn cao hơn thứ Sở Hưu chuyển cho bọn Hắc Kiệt.
Xưa nay man tộc luôn rất đơn giản, không có bày binh bố trận gì cả, trực tiếp xông lên đánh, lần này cũng như vậy.
Nhưng lần này thực lực của hai bên chênh lệch không nhiều, đánh tận nửa canh giờ vẫn không phân thắng bại, nhưng hai bên đều tử thương nặng nề.
Đúng lúc này, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc thấy người bên mình thương vong nghiêm trọng, hắn lập tức hô lớn: “Đại tế ti!”
Sau khi tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc vừa dứt lời, đại tế ti của bộ lạc Lỗ Nặc nấp sâu trong bộ lạc lập tức mở trận pháp. Chỉ trong chớp mắt trong chiến trường hễ là chiến sĩ của bộ lạc Lỗ Nặc, quanh người đều được bao phủ bởi một quầng sáng màu bạc trắng, còn quanh người các võ giả bộ lạc Hắc La bị phủ một lớp khí đen, không ngừng hấp thu lực lượng của bọn họ.
Thần sắc Sở Hưu hơi động, đây không phải loại lực lượng mà man tộc có thể sử dụng được, là trận pháp của nhân tộc, còn là trận pháp được chế tạo riêng cho man tộc!
Tuy vóc dáng của tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc khá gầy nhưng lực lượng lại lớn tới kinh người.
Thanh trường đao màu bạc trắng trong tay hắn chém xuống, không ngờ lại tạo thành tiếng long ngâm.
Rõ ràng thanh đao này là một thần binh cực phẩm, lần trước sau khi cây chùy bằng xương thú của Hắc Kiệt bị chém vỡ, y cũng kiếm cho hắn một cây chùy thần binh hạ phẩm.
Không phải Sở Hưu hẹp hòi mà chùy vốn là binh khí hiếm thấy, trừ phi đặc chế còn không đã ít càng thêm ít.
Chiến chùy khổng lồ và trường đao yếu ớt va chạm nhưng lại khiến chiến chùy của Hắc Kiệt sứt mất một vệt dài, bản thân hắn cũng bị luồng khí kình sắc bén trên lưỡi đao đánh hộc máu.
Đúng lúc này, đao mang như vầng trăng sáng trút xuống, đao ý cường đại không gì không phá trực tiếp đẩy lui tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc.
Thực lực của tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc này cũng không bình thường, với thực lực của Sở Hưu hiện tại, muốn giải quyết hắn cũng không phải chuyện đơn giản.
Thật ra vừa rồi Sở Hưu định phối hợp với Hắc Kiệt vây công hắn, nhưng cuối cùng Sở Hưu lại bỏ qua ý tưởng này.
Bây giờ y là thần sứ, sao thần sứ lại vây công kẻ khác được?
Quan trọng nhất là y muốn tạo cho đám người Hắc Kiệt một ấn tượng, đó là tới thời khắc mấu chốt chỉ có mình Sở Hưu mới có thể cứu bọn họ.
Hắc Kiệt đầu tiên là thi lễ với Sở Hưu, tiếp đó vẻ mặt hổ thẹn nói: “Thần sứ đại nhân, là Hắc Kiệt vô dụng.”
Sau đó Hắc Kiệt căm tức nhìn tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc, tức giận nói: “Không ngờ bộ lạc Lỗ Nặc các ngươi lại dùng trận pháp của nhân tộc!
Trận pháp nhân tộc là thứ chúng ta tuyệt đối không học được, dùng được trận pháp chứng tỏ các ngươi đã cấu kết với nhân tộc!”
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc cũng cười lạnh đáp: “Ngươi còn nói ta? Bên cạnh ngươi là ai? Chẳng phải trợ thủ nhân tộc à? Chẳng trách bộ lạc Hắc La các ngươi phát triển nhanh chóng như vậy, hóa ra là cấu kết với nhân tộc!”
Hắc Kiệt cười lạnh nói: “Thần sứ đại nhân vượt ngoài vạn vật, ngài ấy không chỉ là nhân tộc!”
“Thần sứ cái gì? Hắc Kiệt, ta thấy ngươi bệnh không nhẹ rồi!”
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc hừ lạnh một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh, vung tay, trực tiếp cho người của bộ lạc Lỗ Nặc rút lui, hơn nữa mở rộng trận pháp bao phủ toàn bộ bộ lạc.
Không phải tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc sợ bọn Sở Hưu, mà là nếu tiếp tục giao chiến thì tổn thất quá lớn.
Thực lực của hai thế lực ngang nhau, thực lực của thần sứ cũng sâu không lường được, tiếp tục đánh thì bộ lạc Lỗ Nặc bọn họ cũng có mối nguy diệt tộc.
Còn bên kia, Sở Hưu cũng không có biện pháp gì.
Sở Hưu không am hiểu phá trận, cấp bậc của trận pháp này không thấp, nếu Sở Hưu trực tiếp dùng lực phá chật, y sẽ rất chật vật.
Trong Thương Ngô Quận cũng có trận pháp sư, nhưng Sở Hưu không muốn bọn họ biết chuyện ở đây, cho nên y cũng không định gọi người của Thương Ngô Quận tới.
Hắc Kiệt thấy cảnh này không nhịn được hỏi: “Thần sứ đại nhân, bây giờ bộ lạc Lỗ Nặc đã đứng trong trận pháp, chúng ta làm sao bây giờ?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không vội, có thể tấn công nhưng như vậy sẽ khiến chiến sĩ của bộ lạc Hắc La tổn thất nặng nề.
Cứ bao vây ở đây là được, liên tục vận hành trận pháp sẽ tiêu hao rất lớn, bộ lạc Lỗ Nặc không giữ được bao lâu đâu.”
Thấy Sở Hưu còn suy nghĩ cho chiến sĩ của bộ lạc Hắc La, trong lòng Hắc Kiệt vô cùng cảm động.
Lúc này Sở Hưu lại không để tâm tới chuyện này, y đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết lần trước man tộc bạo động là có chuyện gì không?”
Từ khi lên làm quận trưởng tới giờ, mọi chuyện Sở Hưu làm chỉ vì lợi ích của chính y, quận trưởng đời trước chết thế nào thì liên quan gì tới y? Y không có nghĩa vụ báo thù cho người tiền nhiệm.
Nhưng y nhớ Lục Tam Kim đã từng nói, hình như trong đợt bạo động của man tộc lần trước, có Hàn Giang Thành tham dự.
Liên tưởng tới bộ lạc Lỗ Nặc có rất nhiều trang bị và trận pháp, Sở Hưu không khỏi nghi ngờ.
Hắc Kiệt biết thân phận của Sở Hưu, còn tưởng y định chỉ trích gì nên vội vàng nói: “Thần sứ đại nhân, lần trước bộ lạc Hắc La chúng ta không tham gia bạo động.”
Chương 1527 Nguyên nhân man tộc bạo động 2
Sở Hưu nói: “Ta biết các ngươi không tham gia, ta chỉ hỏi tình hình thôi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Hắc Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra quận trưởng đời trước cũng không tồi, khi hắn còn sống cũng không quấy nhiễu Đế La Sơn Mạch, ngược lại còn trao đổi với chúng ta khá nhiều thứ, giá cả cũng khá công bằng.”
Nhưng lần đó không biết có chuyện gì xảy ra, rất nhiều bộ lạc bị xúi giục, hơn nữa nguyên nhân của mỗi bộ lạc đều khác. Đám người hợp lại một chỗ, cực kỳ lộn xộn, không hiểu sao lại động thủ.
Hình như người của Hoàng Thiên Các ra tay giết người của các bộ lạc trước, sau đó là một trận hỗn chiến, mấy bộ lạc đồng thời ra tay, trong lúc loạn lạc không ai biết quận trưởng đời trước bị ai giết.”
Nghe Hắc Kiệt nói xong, Sở Hưu cũng có thể xác định chuyện man tộc bạo động lần trước cho dù không phải Hàn Giang Thành xuất thủ cũng có bóng dáng thế lực khác.
Với đầu óc của đám man tộc này, bọn họ không thể giở thủ đoạn hợp tung liên hoành như vậy được.
“Ngươi dẫn người canh gác ở đây, không cần liều mạng với bộ lạc Lỗ Nặc, chỉ cần giữ bọn chúng ở đây là được. Ta về Nam Anh Phủ phủ chuyến.”
Nếu trong chuyện này có bóng dáng Hàn Giang Thành tác quái, vậy Sở Hưu muốn tiêu diệt bộ lạc Lỗ Nạc rất có thể sẽ có kẻ ra mặt ngăn cản. Hắn phải ngăn chặn những kẻ đó kịp thời mới được.
Y nhất định phải diệt trừ bộ lạc Hắc La, nếu lối đi xuống hạ giới ở nơi này, vậy Sở Hưu phải chiếm cứ khu vực này.
Lúc này trong bộ lạc Lỗ Nặc, đại tế ti của bộ lạc Lỗ Nặc hỏi: “Tộc trưởng, vì sao không ra tay tiếp? Thực lực của thần sứ bộ lạc Hắc La mạnh đến vậy sao, ngay cả ngài cũng không đánh lại?”
Trong các bộ lạc khác, địa vị của đại tế ti thường cao hơn tộc trưởng, nhưng trong bộ lạc Lỗ Nặc, do tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc đa mưu túc trí nên địa vị của hắn lại cao hơn đại tế ti.
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc sắc mặt đen kịt nói: “Ta không nhìn ra thực lực của tên kia, tuy chưa thật sự giao thủ nhưng trực giác nói với ta kẻ đó rất nguy hiểm, giống như những con Cổ Lang trong rừng, tuy vóc dáng không lớn nhưng lại có thể xé xác hổ báo.
Huống chi, cho dù ta địch được hắn, đám người của bộ lạc Hắc La kia cứ ra tay như lên cơn điên vậy, ta không muốn bộ lạc Lỗ Nặc bị tổn thất quá lớn.
Đám ngoại tộc Hàn Giang Thành gian xảo kia đã lấy được nhiều thứ từ bộ lạc Lỗ Nặc chúng ta rồi, giờ cũng đến lúc bọn chúng bỏ công bỏ sức ra.
Sử dụng trận pháp mà bọn chúng để lại lúc trước, báo tin cầu viện, để bọn chúng tới giúp chúng ta.
Nếu bọn chúng không đến, ta sẽ tung tin bọn họ lập mưu giết chết quận trưởng tiền nhiệm của Hoàng Thiên Các, để Hàn Giang Thành bọn họ và Hoàng Thiên Các không chết không thôi!”
Ánh mắt tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc lộ vẻ âm độc.
Hắn làm việc không giống man tộc mà càng giống nhân tộc, không coi trọng chữ tín hay vinh dự như những man tộc khác.
Lúc này trong Lăng La Quận gần với Thương Ngô Quận, một tòa tháp cao trực thuộc Hàn Giang Thành, một chấp sự Hàn Giang Thành đọc tin mà bộ lạc Lỗ Nặc đưa tới, hắn lập tức nổi giận nói: “Đám mọi rợ đáng chết! Hắn coi Hàn Giang Thành ta là cái gì? Tay chân của bọn chúng sao? Còn bảo Hàn Giang Thành chúng ta tham gia vào tranh chấp nội bộ của man tộc bọn chúng, đúng là nực cười!”
Trong bộ lạc Lỗ Nặc còn có không ít võ giả cao tầng của Hàn Giang Thành, thấy tin tức này, sắc mặt mọi người đều khá khó coi.
Hàn Giang Thành là đại tông môn, nhưng cũng là tiểu tông môn.
Lý do là vì phạm vi thế lực của Hàn Giang Thành còn không bằng một phần ba của Hoàng Thiên Các.
Tám phần mười tông môn ở Đại La Thiên đều được truyền thừa hơn vạn năm, từ thời thượng cổ. Số tông môn mới quật khởi trong vòng mấy trăm năm gần đây như Hàn Giang Thành rất ít, cho nên Hàn Giang Thành chỉ có thể cướp đoạt địa bàn của các đại tông môn như Hoàng Thiên Các, Lăng Tiêu Tông.
Trước đó Lăng La Quận thuộc về Lăng Tiêu Tông, còn bây giờ Hàn Giang Thành muốn biến Thương Ngô Quận thành của bọn họ.
Những năm gần đây, có thể nói là thực lực của Hoàng Thiên Các càng ngày càng tệ, sức khống chế của Hoàng Thiên Các đối với Thương Ngô Quận cũng từ từ giảm sút, cho nên Hàn Giang Thành bố trí ở Thương Ngô Quận đã không phải một hai năm, bộ lạc Lỗ Nặc được bọn họ ủng hộ nên mới phát triển được như vậy.
Sau khi nhận được tin này, tất cả võ giả trong Hàn Giang Thành đều nổi giận.
Nếu không có bọn họ, bộ lạc Lỗ Nặc có khác gì đám man tộc khác, ăn lông ở lỗ trong rừng! Chính nhờ Hàn Giang Thành bọn họ, bộ lạc Lỗ Nặc mới có thể đi tới nước này.
Kết quả bây giờ bộ lạc Lỗ Nặc lại quay ngược lại ép bọn họ ra tay, không nghĩ đám mọi rợ trông thì thật thà này cũng rất gian trá giảo hoạt!
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn võ giả trung niên ngồi ghế thủ tọa.
Người kia mặc đạo bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Hàn Giang Thành không có quận trưởng, nhưng đối phương là người chấp chưởng toàn bộ Lăng La Quận, tương tự cũng là người lập mưu gây ra bạo động của man tộc. Hắn là trưởng lão của Hàn Giang Thành, Diệp Thiên Thanh.
Diệp Thiên Thanh có hai thân phận, hắn là hậu bối, con cháu của thành chủ Hàn Giang Thành hiện tại, Diệp Duy Không.
Còn một thân phận khác là đệ tử ký danh của cường giả Cổ Tôn, Tinh Hà Tán Nhân Mạnh Tinh Hà.
Tu vi thực lực của hắn được hai vị cường giả Võ Tiên Diệp Duy Không và Mạnh Tinh Hà dạy bảo, cực kỳ bất phàm.
Lúc này thấy tin tức kia, Diệp Thiên Thanh trầm giọng nói: “Đúng là nên dạy dỗ đám mọi rợ lòng tham không đáy này một chút.
Phải cho bọn chúng biết, làm người tuyệt đối không thể tham lam vô độ được.
Nhưng có dạy bảo cũng là chuyện sau này, nên xuất thủ thì vẫn phải xuất thủ.
Trong tất cả các bộ lạc ở Nam Man, không mấy nơi chịu quy thuận Hàn Giang Thành chúng ta như bộ lạc Lỗ Nặc.
Nếu bây giờ chúng ta trơ mắt nhìn bộ lạc Lỗ Nặc bị hủy diệt, muốn bồi dưỡng ra bộ lạc Lỗ Nặc thứ hai cũng khá tốn công tốn sức.
Tạm thời giải quyết kẻ địch của bọn chúng đi đã, sau đó chờ Hàn Giang Thành ta hoàn toàn khống chế Thương Ngô Quận rồi mới tính sổ với đám mọi rợ kia!”
Những võ giả Hàn Giang Thành khác nghe vậy gật nhẹ đầu, lúc đó võ giả đang đọc tin đột nhiên nói: “Trưởng lão, trước đó chúng ta đi vào Nam Man đều là qua Nam Anh Phủ.
Nhưng nghe nói gần đây quận trưởng mới đã thu hồi Nam Anh Phủ vào phạm vi của Hoàng Thiên Các, hay là chúng ta đi vòng qua Nam Vực?”
Diệp Thiên Thanh vung tay nói: “Đi vòng qua Nam Vực thì cho dù với tốc độ của chúng ta cũng chậm trễ hơn mười ngày, khi chúng ta tới nơi thì bộ lạc Lỗ Nặc đã bị diệt tộc rồi.
Ta cũng nghe nói về vị quận trưởng mới ở Thương Ngô Quận, gần đây hắn rất nổi tiếng trong Đông Vực, truyền nhân của Cổ Tôn, còn đánh bại Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông ngay trước mặt mọi người.
Nhưng dù sao tiểu tử này vẫn còn trẻ tuổi, hắn tưởng ai cũng là gia sư Tinh Hà Tán Nhân hay sao? Không ngờ chức vị nào cũng dám nhận.
Hắn không nên tới Thương Ngô Quận này, mà không ngờ Hoàng Thiên Các lại phái một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới Thương Ngô Quận, đủ chứng minh hiện tại Hoàng Thiên Các đã suy yếu rồi."
Chương 1528 Hàn Giang Thành, Diệp Thiên Thanh
"Từ khi lão các chủ quy ẩn, Hoàng Thiên Các Song Hùng bất hòa, lứa trung niên không ai gánh vác, thế hệ thanh niên chỉ có Lục Tam Kim không tệ, mà cũng chỉ là không tệ thôi.
Hoàng Thiên Các đã không có gì đáng lo, các ngươi cũng không cần để ý tới thân phận truyền nhân của Cổ Tôn gì cả, cứ đi thẳng qua Nam Anh Phủ, ta xem hắn làm được gì nào!”
Không phải Diệp Thiên Thanh kiêu ngạo, mà là hắn tự tin.
Thật ra lúc đầu Hàn Giang Thành chỉ tính xâm chiếm địa bàn Thương Ngô Quận từng bước một. Nhưng có lẽ quận trưởng đời trước tuổi tác đã cao, cứ từ từ nhường nhịn, không hề có ý liều mạng với Hàn Giang Thành.
Cách làm này lại khiến Hàn Giang Thành tăng cường khí thế, không ngờ cuối cùng lại bố trí giết chết quận trưởng tiền nhiệm.
Sau này Lý Vô Tướng đích thân ra tay, khiến đám người Diệp Thiên Thanh thấp thỏm một hồi, thậm chí định mời Diệp Duy Không xuất thủ.
Kết quả Lý Vô Tướng không trực tiếp trở mặt với bọn họ chỉ tàn sát vài bộ lạc man tộc trút giận. Chuyện này cũng khiến Hàn Giang Thành thấy được tình hình của Hoàng Thiên Các.
Không phải Hoàng Thiên Các không muốn vạch mặt mà là không thể vạch mặt!
Đã nắm chắc được tình tiết này, đừng nói là Sở Hưu, cho dù là người hành tẩu như Lục Tam Kim hay cường giả Thiên Địa Thông Huyền lão luyện như Giải Anh Tông đến đây, bọn họ cũng chẳng e ngại.
Trong Nam Anh Phủ, đám người Từ Phùng Sơn vẻ mặt ngây ngốc, không biết Sở Hưu gọi bọn họ đến đây làm gì.
Sở Hưu là quận trưởng vô trách nhiệm nhất mà bọn họ thấy. Nhưng đồng thời, mặc dù giai đoạn trước hành động ủy quyền của Sở Hưu khiến bọn họ chưa thích ứng được, song về sau bọn họ cũng thấy toàn bộ man tộc trong Thương Ngô Quận đều yên phận, bọn họ còn cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Có điều lần này Sở Hưu lại gọi tất cả mọi người, bao gồm cả các võ giả trong phủ quận trưởng của Thương Ngô Quận tới Nam Anh Phủ này, bọn họ cũng thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ Sở Hưu định tiêu diệt đám man tộc kia à?
Từ Phùng Sơn cả gan nói: “Đại nhân, chúng ta định làm gì đây?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Người của Hàn Giang Thành sẽ vượt qua biên giới, Thương Ngô Quận là phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta, sao có thể để đám người Hàn Giang Thành kia nói tới là tới được?”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, Từ Phùng Sơn hỏi: “Người của Hàn Giang Thành sẽ vượt qua biên giới? Vô duyên vô cớ, bọn họ tới Thương Ngô Quận của chúng ta làm gì? Đại nhân nhận được tin ở đâu vậy?”
Sở Hưu chỉ vào đầu mình nói: “Trực giác.”
Mọi người ở đây đều ích lợi, nhưng không ai dám nói nửa câu.
Thật ra Sở Hưu không lừa bọn họ, đúng là y dựa vào trực giác.
Đám man tộc kia một khi chiến đấu, có thể nói không chết không thôi. Kết quả bộ lạc Lỗ Nặc đánh được nửa trận là ngừng, còn khởi động trận pháp phòng ngự. Nếu không có chỗ dựa liệu bọn chúng có làm thế không?
Lại liên tưởng tới cái chết của quận trưởng tiền nhiệm và chỗ trang bị của bộ lạc Lỗ Nặc, Sở Hưu chắc tới chín phần mười là Hàn Giang Thành sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Đối với Sở Hưu mà nói, có thể tìm được đường về hạ giới trong phạm vi của bộ lạc Lỗ Nặc hay không, thật ra không quan trọng. Quan trọng là con đường về hạ giới nằm trong khu vực Nam Man, cho nên toàn bộ khu vực Nam Man đều bị Sở Hưu coi là địa bàn của mình, không cho phép người khác nhúng tay vào, Hàn Giang Thành cũng không được!
Đám người Từ Phùng Sơn lộ vẻ bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc Sở Hưu định làm gì nhưng đành phải chờ ở đây theo Sở Hưu.
Nhưng ngay ngày hôm sau Kha Sát đã vội vàng tới báo cáo: “Đại nhân, có đệ tử báo cáo, quả nhiên người của Hàn Giang Thành đã vượt qua biên giới tới đây, lúc này đã vào khu vực Nam Anh Phủ!”
Đám người Từ Phùng Sơn lập tức sửng sốt, Hàn Giang Thành tới thật rồi.
Đồng thời mọi người vô thức nhìn về phía Kha Sát, tiểu tử này thành tâm phúc của Sở đại nhân từ bao giờ? Hình như thời gian qua Sở đại nhân làm gì cũng dẫn hắn theo.
Phát hiện ánh mắt của đám người, Kha Sát lại cười khổ một tiếng.
Hắn có tự nguyện làm tâm phúc đâu, hắn bị ép.
Sở Hưu không quan tâm tới suy nghĩ của đám người, y vung tay nói: “Động thủ!”
Biên giới Nam Anh Phủ, Diệp Thiên Thanh nhìn Nam Anh Phủ đổ nát, không khỏi lắc đầu nói: “Hoàng Thiên Các đã hủ bại rồi, một châu phủ tiếp giáp với khu vực Nam Man như vậy, đáng lẽ rất có tác dụng, kết quả Hoàng Thiên Các lại bỏ hoang, đúng là lãng phí.
Tương lai Hàn Giang Thành chúng ta tiếp quản nơi này sẽ tiến hành buôn bán trao đổi với man tộc trên quy mô lớn, vừa tăng cường thực lực bản thân, vừa kiềm chế đám mọi rợ thô kệch kia!”
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Cho dù tương lai Thương Ngô Quận thuộc về Hàn Giang Thành các ngươi thì bây giờ nơi này vẫn do ta quản lý!”
Diệp Thiên Thanh thấy Sở Hưu dẫn hơn tăm võ giả tinh nhuệ của Hoàng Thiên Các tới đây, hắn không khỏi cau mày.
Trước đó đã có người nhắc hắn, vị quận trưởng mới của Thương Ngô Quận không phải người hiền lành.
Tuy Diệp Thiên Thanh khá khinh thường Sở Hưu, nhưng hắn cũng kín tiếng hơn không ít, chỉ dẫn theo mười mấy người, dù sao cũng đủ giải quyết chuyện bên bộ lạc Lỗ Nặc rồi.
Kết quả, không ngờ Sở Hưu lại xuất hiện ở đây như đang chờ sẵn, sao hắn biết mình sẽ tới đây?
Diệp Thiên Thanh chỉ hơi ngạc nhiên một hồi, sau đó cười lớn đáp: “Quận trưởng Thương Ngô Quận, Sở Hưu, Sở tiểu hữu?
Bần đạo từng nghe danh Sở tiểu hữu, nói lại thì ngươi và ta cũng cùng nguồn gốc.
Sở tiểu hữu là truyền nhân của Cổ Tôn, còn ta là đệ tử tục gia của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, có thể nói đều là truyền nhân của Cổ Tôn.
Hoàng Thiên Các đã ra sao, Sở tiểu hữu ở đó một thời gian chắc cũng thấy rõ.
Mục nát tới tận cùng rồi, lầu cao cũng sắp sụp!
Tông môn như vậy, đâu còn hy vọng gì nữa.
Chẳng bằng Sở tiểu hữu gia nhập Hàn Giang Thành ta đi, Hàn Giang Thành chúng ta có thể cho ngươi nhiều hơn Hoàng Thiên Các nhiều!”
Sở Hưu nhíu mày, Diệp Thiên Thanh này đúng là kỳ quái, rõ ràng là mình đến chất vấn hắn, kết quả hắn lại đi mời chào mình.
Nếu đổi lại là trước kia, không khéo Sở Hưu đã lập tức đáp ứng. Dù sao giữa y và Hoàng Thiên Các chỉ có trao đổi, bên nào ra giá cao hơn thì y đi theo bên đấy.
Nhưng hiện giờ đã biết con đường đi về hạ giới nằm tại khu vực Nam Man, vậy Sở Hưu buộc phải nắm lấy chức vị quận trưởng Thương Ngô Quận này, còn phải nắm trong tay vĩnh viễn.
Sở Hưu cười lớn, Diệp Thiên Thanh cũng cười, hắn còn tưởng Sở Hưu đã động tâm.
“Truyền nhân của Cổ Tôn? Ngươi cũng xứng, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”
Nụ cười của Diệp Thiên Thanh dần dần biến mất: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Hưu bước lên trước một bước, mặt không biểu cảm nói: “Ta nói, ngươi mà xứng tự xưng là truyền nhân của Cổ Tôn? Xưa nay Cổ Tôn chỉ có một truyền nhân, những người khác đều là kẻ bị đào thải, chỉ là rác rưởi!
Ngươi chỉ là một đệ tử tục gia, thậm chí còn không bằng truyền nhân chính thức bị đào thải, thứ như ngươi mà xứng dát vàng lên mặt như vậy à?
Ngoài ra, nơi này do ta quản lý, bất luận ngươi là người của Hàn Giang Thành hay tông môn đại phái gì, nếu còn không rút lui thì để mạng lại ở đây!”
Chương 1529 Tái chiến Thông Huyền 1
Thân là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng là người trong giới cao tầng của Hàn Giang Thành, còn là hậu bối của thành chủ Diệp Duy Không, trên người có nhiều hào quang như vậy, lúc còn trẻ Diệp Thiên Thanh cũng là thiên tài kiệt xuất, nhưng những lời nói của Sở Hưu lại đâm trúng chỗ đau của hắn, khơi gợi lên tự ti trong lòng hắn năm xưa.
Với quan hệ giữa Diệp Duy Không và Mạnh Tinh Hà năm xưa, Diệp Duy Không cũng từng có ý muốn giới thiệu đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Diệp gia là Diệp Thiên Thanh cho Mạnh Tinh Hà, xem xem hắn có thể trở thành truyền nhân của Cổ Tôn hay không.
Nhưng kết quả là không hợp cách, thậm chí còn không cho hắn cơ hội thử nghiệm.
Mạnh Tinh Hà nể mặt Diệp Duy Không mới nhận hắn làm đệ tử ký danh, nhưng thực tế không dạy hắn bí pháp của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, chỉ dạy cho hắn một số võ đạo thông dụng mà thôi.
Đây là chuyện Diệp Thiên Thanh canh cánh cả đời, lúc này bị một truyền nhân của Cổ Tôn ‘chính quy’ như Sở Hưu chế nhạo, lửa giận trong lòng Diệp Thiên Thanh lập tức bộc phát.
“Tiểu tử, con thuyền lớn Hoàng Thiên Các đã sắp chìm, ngươi vẫn cứng đầu không chịu nghe lời, đúng là tự tìm đường chết!”
Sau khi Diệp Thiên Thanh dứt lời, Sở Hưu đã động thủ.
Đao mang lẫm liệt như muốn xẻ đôi thiên địa này, trực tiếp chém về phía hắn.
“Không lùi thì để mạng lại, lấy đâu ra lắm lời linh tinh như vậy?”
Tuy Sở Hưu thấp hơn Diệp Thiên Thanh một cảnh giới, nhưng thật ra Diệp Thiên Thanh không quá coi thường Sở Hưu, hắn luôn coi Sở Hưu như võ giả cùng cấp.
Dù sao hắn cũng từng là đệ tử ký danh của Cổ Tôn, biết điều kiện chọn truyền nhân của những Cổ Tôn kia hà khắc tới mức nào.
Nhưng sau khi Sở Hưu chém ra đao này hắn mới phát hiện, hóa ra mình vẫn coi thường Sở Hưu.
Loại lực lượng này nội tình này, loại đao ý cường đại này, ngoài không có lĩnh vực ra thì đâu khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?
Phất trần trong tay Diệp Thiên Thanh quét ra, bầu trời vốn quang đãng đầy ánh sao lập tức phủ đầy sương tuyết.
Gió rét lẫm liệt hóa thành kiếm khí gào thét ập tới, lĩnh vực phô bày, chỉ trong chớp mắt sát khí đã tung hoành khắp nơi.
Cùng lúc, đám người Từ Phùng Sơn cũng giao thủ với người của Hàn Giang Thành.
Thật ra về mặt thực lực, người bên Thương Ngô Quận cũng không mạnh.
Từ Phùng Sơn thì già rồi, Thẩm Phong thì bình thường, Kha Sát có lực lượng cường đại nhưng võ kỹ đơn giản, chỉ có Tần Chung miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng bên Thương Ngô Quận nhiều người, tiến hành vây công, chưa chắc đã sợ phe đối thủ.
Đối mặt với một võ giả cảnh giới yếu hơn mình mà phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên Thanh lại là bộc phát lĩnh vực của bản thân, tuy làm vậy có vẻ ỷ thế hiếp người, nhưng hiển nhiên hiệu quả là cao nhất.
Chỉ tiếc là, hắn gặp phải Sở Hưu.
Dưới tác dụng của Phá Trận Tử, lĩnh vực vốn lạnh lẽo băng hàn trúng một đao của Sở Hưu, bị một lực lượng càng thêm lạnh lẽo âm hàn trực tiếp xé rách.
Diệp Thiên Thanh thầm kinh ngạc, hắn tu luyện lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến tình huống quỷ dị như vậy, lĩnh vực của mình lại bị người trước mặt cưỡng ép xé rách!
Một đao mang theo khí thế sắc bén lẫm liệt giáng xuống, phất trần trong tay Diệp Thiên Thanh lại xoay chuyển, cương khí cường đại hóa thành từng tơ kiếm nhỏ bé quấn quanh lưỡi đao của Sở Hưu.
Sắt thép cứng rắn do tôi rèn cả trăm lần hóa thành mềm mại như sợi chỉ, mỗi luồng kiếm khí đều sắc bén tới cực điểm nhưng lúc này ngưng tụ thành một khối, hóa thành hình phất trần, luồng lực lượng này nhu hòa tới cực hạn song lại vô cùng cứng cỏi.
Ngọn lửa diệt thế lại bùng lên trong tay Sở Hưu, men theo tơ kiếm lan về phía Diệp Thiên Thanh.
Đao ý Phá Tự Quyết trực tiếp chém ra, vô số tơ kiếm đồng thời bị cắt đứt, một đao chí cường này cũng men theo tơ kiếm chém về phía Diệp Thiên Thanh.
Lực lượng và nội tình cường đại của Sở Hưu khiến Diệp Thiên Thanh biến sắc.
Rốt cuộc đây là quái vật gì? Đây là lực lượng mà cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần có được ư?
Nghe đồn Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông là quái vật, mới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà lực lượng nội tình có thể sánh vai với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Còn Sở Hưu trước mặt lại đánh bại cả Hiên Viên Vô Song, e là lực lượng và nội tình của hắn còn quái vật hơn cả quái vật.
Đao ý Phá Tự Quyết chém xuống, trước mặt Diệp Thiên Thanh có vô số băng
giá ngưng tụ thành tấm thuẫn, kết quả còn không ngăn cản đao ý Phá Tự Quyết được tới một giây.
Đao ý sắc bén chí cường lướt qua thiên địa, tiếng băng đá tan vỡ vang lên, thân hình Diệp Thiên Thanh cũng bị đao này của Sở Hưu chém nát.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức xoay người, tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ngăn trước mặt.
Thân hình Diệp Thiên Thanh vừa bị chém vỡ lập tức hóa thành từng mảnh băng vụn, nhưng sau lưng Sở Hưu, trong tay Diệp Thiên Thanh lại cầm một binh khí gấp khúc như trường kiếm đâm về phía Sở Hưu!
Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn xoắn vặn, thân hình Diệp Thiên Thanh lại tiêu biến, hóa thành một đống vụn băng rơi xuống.
Cùng lúc đó, trái phải lại có bóng dáng Diệp Thiên Thanh đánh tới, tay niết hai loại ấn quyết đập về phía Sở Hưu.
Sở Hưu thở dài một tiếng, quả nhiên đám cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền xuất thân đại phái này đều không dễ đối phó, cho dù ở Đại La Thiên hay ở hạ giới đều vậy. Đến cảnh giới này không ai là kẻ yếu, ai cũng có chút bản lĩnh giữ nhà.
Ban đầu Sở Hưu còn tưởng Diệp Thiên Thanh này am hiểu ảo thuật, kết quả y thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới cực hạn mà vẫn không phát hiện có gì không đúng.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật đẩy lên đỉnh phong thậm chí có thể nhận ra chút sơ hở của đại tông sư ảo thuật đỉnh cao Ma Lợi Kha, kết quả bây giờ y vẫn không nhìn thấu Diệp Thiên Thanh, chứng tỏ không phải hắn sử dụng ảo thuật.
Tuy lĩnh vực của Diệp Thiên Thanh đã bị Sở Hưu chém vỡ, nhưng tất cả hơi nước trong thiên địa này đều có thể ngưng tụ thành băng, trở thành hóa thân của hắn.
Lĩnh ngộ thiên địa rồi dung nhập vào thiên địa, Diệp Thiên Thanh ẩn nấp trong thiên địa này, nhưng chỉ cần trong thiên địa này còn chút hơi nước, Sở Hưu đừng hòng tìm ra thân thể thật sự của hắn!
Thấy hai bên trái phải đồng thời đánh tới, Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, tay niết ấn quyết, ma khí cường đại quanh người quét qua.
Giữa không trung vang lên tiếng quỷ khóc thần gào, trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm.
Trong cơn mưa máu vô biên, tất cả đều tịch diệt tan rã, chỉ còn một khu vực không hề thay đổi.
“Tìm ra ngươi rồi!”
Giữa không trung, ma thần xé rách hư không, trực tiếp vồ về phía khoảng đất trống đó.
Trong khu vực đó, thân hình Diệp Thiên Thanh hiển hiện, nhìn về phía bàn tay ma thần đang chộp về phía mình, ánh mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Dưới Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, mọi biến hóa của hắn đều không thể che thân.
Diệp Thiên Thanh khép ngón tay làm kiếm, hàn ý vô biên xung quanh ngưng tụ thành thanh trường kiếm băng đá khổng lồ, không ngừng hấp thu hàn ý và hơi nước xung quanh, chớp mắt đã tăng vọt lên hơn mười trượng.
Chương 1530 Tái chiến Thông Huyền 2
“Chém!”
Sau tiếng quát chói tai của Diệp Thiên Thanh, trường kiếm băng đá khổng lồ kia ầm ầm đánh xuống nhưng lại bị bàn tay ma thần phá tan.
Nhưng quanh Diệp Thiên Thanh lại bao phủ trong một tầng lĩnh vực cực hàn, sương tuyết đầy trời, trường kiếm băng đá khổng lồ liên tiếp chém xuống, cuối cùng cũng đánh tan được bàn tay ma thần trước khi nó tới người mình.
Lĩnh vực của hắn không cách nào bao phủ Sở Hưu, nhưng bao phủ chính mình lại không thành vấn đề.
Nhưng đối mặt với võ kỹ cấp bậc Đại Bi Chú, Diệp Thiên Thanh ứng phó cũng rất vất vả.
Sở Hưu nheo mắt, thực lực của Diệp Thiên Thanh trước mắt mới là trình độ vốn có của cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Bất luận lực lượng hay nội tình, khả năng khống chế lực lượng võ kỹ đều ở tiêu chuẩn trung bình.
Giao chiến với đối thủ như vậy, Sở Hưu mới có thể phóng thích lực lượng thật sự chứ không phải như lúc chiến đấu với Ma Lợi Kha, rõ ràng có thực lực nhưng lại không phát huy được bao nhiêu, mỗi chiêu đều nguy hiểm tới cực điểm.
Trên Phá Trận Tử, ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh và nội lực chân hỏa màu vàng bạc đồng thời cháy lên, đao thế Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém xuống, đao ý ngưng đọng hư không, chấn động lực lượng cường đại trực tiếp ép xuống đầu Diệp Thiên Thanh.
Giao thủ với Sở Hưu vài chiêu, Diệp Thiên Thanh thậm chí không chiếm được chút thượng phong nào mà còn có cảm giác bị áp đảo, đây là chuyện Diệp Thiên Thanh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tay hắn niết đạo ấn, sau lưng hiện lên một pháp tướng tựa như ma thần thượng cổ, quanh người tỏa ra hàn ý kinh khủng, tuy không thấy rõ gương mặt nhưng trong nhịp hô hấp lại có đại lượng gió rét tuôn ra.
Tuy Diệp Thiên Thanh luôn mặc đạo bào, tay cầm phát trần, ăn mặc như đạo sĩ, nhưng thực tế võ đạo của hắn vốn không liên quan gì tới Đạo môn. Hắn mặc như vậy là vì chấp niệm năm xưa không được Mạnh Tinh Hà lựa chọn, đệ tử tục gia cũng là đệ tử.
Trên thực tế võ đạo truyền thừa của hắn là võ đạo của Hàn Giang Thành, phát huy lực lượng băng hàn tới cực hạn.
Nhìn chung tất cả các đại tông môn ở Đông Vực, bất luận là Lăng Tiêu Tông hay Hoàng Thiên Các, võ đạo đều theo hướng mạnh mẽ hùng hồn tới cực điểm, mà Hàn Giang Thành cũng vậy.
Pháp tướng Băng Thần sau lưng Diệp Thiên Thanh tránh khỏi trói buộc của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, trực tiếp chắp tay trước ngực, nắm lấy nhát đao Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm sắc bén tới cực hạn kia.
Dưới đao này của Sở Hưu, hai tay pháp tướng Băng Thần võ vụn thành từng mảnh, nhưng một khắc sau trên pháp tướng lại có bốn cánh tay nhô ra, quyền chưởng ấn chỉ, hóa thành bốn loại võ kỹ, đồng thời tấn công về phía Sở Hưu!
Thu đao kết ấn, sau lưng Sở Hưu hiện lên pháp tướng Song Diện Phật Đà!
Đại Hắc Thiên Ma Thần bên trái tướng mạo phẫn nộ dữ tợn, trong con mắt thứ ba trên đỉnh đầu, ngọn lửa diệt thế vô biên bùng lên.
Pháp tướng Đại Nhật Như Lai bên phải dáng vẻ trang nghiêm, tay niết Đại Quang Minh Ấn, phật quang nóng rực như vầng mặt trời giáng thế, chiếu rọi vạn cổ.
Hai ngọn lửa thuộc tính bất đồng hợp nhất, va chạm với pháp tướng Băng Thần của Diệp Thiên Thanh, lập tức bộc phát ra chấn động khổng lồ, khiến mặt đất dưới chân lấy hai người làm trung tâm, bị lực lượng nóng rực hòa tan, lại bị lực lượng băng hàn đóng băng triệt để, sau mấy lượt luân chuyển thậm chí hóa thành tro bụi.
Đám người Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành như Từ Phùng Sơn lao nhao lui lại phía sau, sắc mặt sợ hãi nhìn cảnh tượng hai người giao thủ.
Đặc biệt là đám người Từ Phùng Sơn, trừ Kha Sát ra, bọn họ chưa thật sự chứng kiến Sở Hưu xuất thủ toàn lực.
Khi giết Tôn Càn Thành, Sở Hưu chỉ dùng một chiêu.
Khi giết Ma Lợi Kha lại có ảo ảnh ngăn cản, bọn họ chỉ thấy kết quả chứ không thấy quá trình.
Nhưng bây giờ chứng kiến lực lượng và nội tình thật sự của Sở Hưu, quả thật là cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng.
Pháp tướng đối chiến, Diệp Thiên Thanh và Sở Hưu đều đã vận dụng toàn lực, thật ra Diệp Thiên Thanh cũng bị ép xuống hạ phong, nhưng sắc mặt hắn đã âm trầm như nước.
So đấu lực lượng nội tình với một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, với một hậu bối nhỏ tuổi hơn mình nhiều, thế nhưng kết quả lại là ngang nhau. Vinh quang lắm ư? Đây là sỉ nhục!
Pháp tướng của hai người tiêu tán, Diệp Thiên Thanh nhíu mày nói: “Đúng là ta đã xem thường ngươi rồi, trước đó ta cho rằng Hoàng Thiên Các phái ngươi tới Thương Ngô Quận làm quận trưởng là vì Hoàng Thiên Các không có người, bây giờ nhìn lại, ngươi thật sự xứng đáng với chức vụ này, thậm chí còn mạnh hơn đại đa số quận trưởng của Hoàng Thiên Các.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Cho nên ngươi đã biết khó, định rút lui?”
Diệp Thiên Thanh cười ha hả nói: “Lui? Ý của ta là ngươi đã có tư cách để ta sử dụng thủ đoạn này thôi!”
Nếu đổi lại là người khác, đã đánh tới nước này rồi mà còn không vượt qua được, chẳng bằng trực tiếp rút lui. Hoặc là đi vào khu vực Nam Man từ hướng Nam Vực, không cần phải liều mạng với Sở Hưu ở đây.
Nhưng Diệp Thiên Thanh lại khác, hắn là người trong Diệp gia của Hàn Giang Thành, còn là đệ tử tục gia của Tinh Hà Tán Nhân - Mạnh Tinh Hà, trong toàn bộ Đông Vực này Diệp Thiên Thanh cũng là cường giả rất nổi danh. Lúc này nếu hắn rút lui dưới tay Sở Hưu, thanh danh của hắn cũng chịu đả kích nặng nề.
Đối với hắn mà nói bộ lạc Lỗ Nặc bị tiêu diệt chỉ là thêm chút phiền toái, bao công sức hắn bỏ ra bồi dưỡng bộ lạc Lỗ Nặc đều uổng phí.
Nhưng nếu lúc này hắn rút lui, tổn thất lại là thanh danh của hắn!
So với tồn vong của bộ lạc Lỗ Nặc, hắn càng coi trọng tiếng tăm của mình hơn.
Võ giả Hàn Giang Thành khác thấy dáng vẻ này của Diệp Thiên Thanh, cũng rất bất đắc dĩ.
Bọn họ cũng biết tính cách của Diệp Thiên Thanh, chuyện này có khuyên cũng vô dụng, một khi hắn đã quyết tâm là không ai cản nổi.
Bọn họ đành phải chờ đợi, nếu bên phía Sở Hưu không chống được phải rút lui trước thì tốt, nếu không bọn họ còn chưa đánh xong thì người bên mình đã chết sạch rồi.
Đạo bào thêu đám mây trên người Diệp Thiên Thanh có vẻ vô cùng lộng lẫy, nhưng lúc này Diệp Thiên Thanh lại xé rách đạo bào trên người mình, để lộ ra một bộ chiến giáp màu băng lam bó sát người, bên trên trải rộng ma văn kỳ dị.
Chỉ trong nháy mắt, ma văn trên chiến giáp bắt đầu nhấp nháy, thậm chí ma văn đó lan tràn lên gương mặt hắn, khiến khí chất toàn thân hắn thay đổi.
Vị cường giả này khí chất vốn tiên phong đạo cốt, nhưng lúc này lại tỏa ra một luồng khí tức âm hàn hung tợn.
Một khắc sau, thân hình Diệp Thiên Thanh lao tới như quả đạn pháo, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, khi hắn xuất quyền đánh ra, tất cả hơi nước hàn khí quanh người Sở Hưu đều ngưng tụ lại, tựa như lồng giam bao phủ lấy Sở Hưu vào trong.
Phá Trận Tử quét ngang ra, băng đá vỡ vụn, Diệp Thiên Thanh trực tiếp dùng nắm đấm đấu cứng với lực lượng của Phá Trận Tử, chỉ trong chớp mắt vô số mảnh băng vỡ càn quét qua như cơn bão, không ngờ lại đánh lui Sở Hưu hơn mười trượng.
“Phương thức chiến đấu của thượng cổ ma thần?”
Sở Hưu khẽ cau mày, y chưa từng gặp tình cảnh như đối phương lúc này.