Giới Ma đạo sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt vẫn luôn cúi đầu ẩn giấu thế lực.
Thế nhưng sau trận chiến Phù Ngọc Sơn này, thực lực giới Ma đạo đã bị công khai một phần, tất nhiên sẽ khiến võ giả Chính đạo cảnh giác, thậm chí căm thù.
Đến lúc đó giới Ma đạo sẽ chẳng sống dễ dàng như hiện tại.
Dù sao lúc trước Ma đạo mặc dù nhìn vẻ ngoài vẫn rất dễ ức hiếp có điều bên trong lại là ẩn giấu nội tình, bản thân có đủ lực lượng.
Còn giờ tông môn Chính đạo sẽ không tiếp tục bỏ mặc cho Ma đạo phát triển nữa, hạn chế hay chèn ép đều có. Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, đám người có thể khẳng định mâu thuẫn giữa hai giới Chính Ma chắc chắn sẽ bị kích thích, giang hồ e là không còn thái bình!
Đương nhiên chuyện này không quan trọng gì với những võ giả môn phái nhỏ hay tán tu. Bọn họ chỉ là người dưới chót giang hồ, không nhìn được xa như vậy, chỉ cần kiếm đủ lợi lộc trước mắt là được.
Lúc này Ma đạo thối lui, Ngũ Đại Kiếm Phái cũng nên bày tỏ đôi chút.
Phải biết cục diện lần này là Ngũ Đại Kiếm Phái bày ra, thế nhưng cuối cùng lại phát triển thành Đại chiến chính ma.
Chính ma không đội trời chung, mọi người có thể ra tay giúp ngươi, nhưng vì chuyện này mà hao binh tổn tướng, tử thương không ít người, nếu Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi không lên nói vài tiếng chẳng phải quá đáng lắm sao?
Đương nhiên nếu da mặt Ngũ Đại Kiếm Phái đủ dày, bọn họ có thể không thể hiện thái độ gì. Chỉ có điều nếu Ngũ Đại Kiếm Phái làm ra chuyện như vậy, bọn họ còn cần thanh danh nữa hay không?
Cho nên sau khi những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Thẩm Bão Trần rời khỏi, Hàn Đình Nhất chắp tay với mọi người nói: “Lần này chư vị giúp Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta cùng chống lại Ma đạo, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta vô cùng cảm kích.
Hễ là võ giả xuất thủ trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma lần này, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta đều có lễ vật. Những người giết chết được võ giả Ma đạo cũng có lễ nặng của Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta khen thưởng!”
Nội tình Ngũ Đại Kiếm Phái vốn không yếu, vẫn có thể lấy chút đồ ra làm lễ vạt, quan trọng nhất là phải tỏ thái độ.
Huống hồ với tông môn như Đại Quang Minh Tự, bọn họ vốn không quan tâm tới mấy thứ Ngũ Đại Kiếm Phái đưa ra, chỉ cần thái độ Ngũ Đại Kiếm Phái đủ thành khẩn là đủ rồi.
Có điều những võ giả tán tu hay môn phái nhỏ, Ngũ Đại Kiếm Phái chỉ tùy ý lấy ra chút đồ, tới tay bọn họ cũng là trân bảo, cho nên đám người này là hưng phấn nhất.
Hàn Đình Nhất cho người đi lấy đồ, bản thân hắn đích thân lấy ra những dị bảo quý hiếm được chuẩn bị từ trước, giao cho các võ giả đại phái, dựa theo chiến tích của họ để phân phối.
Hàn Đình Nhất không sợ những người này giả mạo chiến công gì đó, võ giả xuất thân đại phái, đa số đều cần thể diện.
Huống hồ Phù Ngọc Sơn chỉ lớn chừng đó, ai do ai giết, đại đa số mọi người đều chứng kiến, muốn giả mạo gần như không thể.
Hàn Đình Nhất lấy ra mấy hộp báu giao cho Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự chắp tay nói: “Lần này Đại Quang Minh Tự ra tay trượng nghĩa, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta vô cùng cảm kích!”
Lời này của Hàn Đình Nhất ngược lại là thật tâm thật ý. Trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, bên phía Đại Quang Minh Tự là bỏ nhiều công sức nhất, thật sự liều mạng chém giết đám hung đồ Ma đạo.
Về phương diện trừ ma vệ đạo, Đại Quang Minh Tự thật sự không hề tư tàng.
Có điều bên phía Đại Quang Minh Tự tổn thất cũng không nhỏ.
Ngoại trừ Tuệ Chân bị Sở Hưu giết chết, bên phía Đại Quang Minh Tự còn có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hy sinh, còn có vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng chung số phận.
Hư Ngôn chắp tay trước ngực, thần sắc nghiêm nghị nói: “Đại Quang Minh Tự ta xuất thủ không phải vì nghĩa khí, chỉ là trừ ma vệ đạo mà thôi.
Lần này cho dù không phải Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi chủ trì, nếu đổi thành giới Đạo môn, Đại Quang Minh Tự ta cũng sẽ không hề lưu thủ ra tay tru sát những hung đồ Ma đạo kia!”
Lời này của Hư Ngôn khiến Hàn Đình Nhất hơi xấu hổ, Hư Độ ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Ta nói này sư đệ, ngươi nói chuyện ngay thẳng như vậy sẽ làm người ta khó xử đấy.”
Hư Ngôn liếc hắn một cái nói: “Người xuất gia không nói dối, người Đại Quang Minh Tự ta trước nay đều ngay thẳng như vậy. Ta không nói được mấy lời khách sáo vờ vịt kia.”
Hư Độ xen vào như vậy, Hàn Đình Nhất lại càng lúng túng, đành bỏ lại hai câu khách sáo rồi quay sang phía những người khác.
Lúc tới phiên Sở Hưu, phần thưởng của y cũng do Hàn Đình Nhất đích thân trao cho.
Lần này Sở Hưu là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tới dây, đương nhiên y có tư cách nhận được đối đãi như vậy.
Nhìn Sở Hưu, thái độ của Hàn Đình Nhất không tệ, còn để cho Sở Hưu tự chọn lựa phần thưởng.
“Sở tiểu hữu, lần này ngươi thắng được hạng hai trên lôi đài. Hóa Huyết Thần Đao là phần thưởng của ngươi. Ngoài ra lần này ngươi cũng đứng về phía Chính đạo, ra tay giết chết Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo, loại trừ hung đồ Ma đạo độc ác này. Ngươi muốn đan dược, công pháp hay thứ gì khác?”
Thái độ của Hàn Đình Nhất đối với Sở Hưu tốt như vậy đương nhiên không phải vì nổi lòng yêu tài, hắn nhìn Sở Hưu với con mắt khác là vì thái độ của Sở Hưu lúc trước.
Quan Trung Hình Đường không tính Chính đạo nhưng cũng không phải Ma đạo. Nhưng trước đó Sở Hưu lại ra tay đứng về phía họ, còn giết chết Cửu Tương Tử danh tiếng khá lớn trong Ngũ Độc Giáo. Theo Hàn Đình Nhất, Sở Hưu là một thiếu niên hiệp nghĩa lòng mang chính khí, mặc dù làm việc khá cực đoan nhưng vẫn phân rõ đại nghĩa.
Hàn Đình Nhất thân là tông sư võ đạo, đương nhiên không tìm hiểu kỹ càng về tiểu bối như Sở Hưu, hắn chỉ nghe đồn mà thôi.
Người trong giang hồ đều đồn đại Sở Hưu tâm địa độc ác, làm việc quyết liệt không chừa đường lui, có điều giờ ấn tượng của Hàn Đình Nhất về Sở Hưu lại hoàn toàn ngược lại.
Tâm địa độc ác, làm việc cực đoan cũng không sao, thiếu niên nào không nông nổi? Người giang hồ chẳng phải luôn khoái ý ân cừu ư, chỉ cần đi đúng hướng đại nghĩa là được.
Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ Hàn tiền bối, phần thưởng của ta đã là Hóa Huyết Thần Đao, vậy chẳng bằng Hàn tiền bối giao cho ta cả bộ công pháp kết hợp với Hóa Huyết Thần Đao là Ma Huyết Đại Pháp? Vậy có được không?”
Hàn Đình Nhất cau mày nói: “Ngươi muốn Ma Huyết Đại Pháp? Không phải Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta keo kiệt không cho ngươi mà là Ma Huyết Đại Pháp tà ác dị thường, khi đối chiến thu nạp khí huyết đối phương dung hợp với ma khí tăng cường lực lượng bản thân, như vậy mới có tể không hạn chế sử dụng Hóa Huyết Thần Đao.
Võ công bậc này trong Ma đạo cũng xếp vào loại tà ác tới cực điểm, ta cho ngươi một là tổn thương tới thiên hòa, hai là sợ ngươi rơi vào Ma đạo.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hàn tiền bối, bản thân ta cũng học không ít ma công. Trong mắt ta người có chính tà chứ võ công không có chính tf. Cho dù ta có tu luyện ma công nhưng dùng nó vào Chính đạo, chém giết Ma đạo, vậy nó là võ công Chính đạo, huống hồ không ít người trong Chính đạo cũng tu luyện ma công.
Mà Hàn tiền bối cũng không cần lo ta rơi vào Ma đạo, trước đó ta đã tu luyện ma công, chẳng phải giờ vẫn tốt đó sao? Thân là võ giả, nếu bị công pháp làm ảnh hưởng, vậy rõ ràng là do tâm chí quá kém.”
Những người biết rõ tính cách Sở Hưu như Nhiếp Đông Lưu nghe vậy vẻ mặt cau có, trong lòng cười lạnh.
Sở Hưu ngươi đạo gì chẳng đi, chỉ không đi đường Chính đạo mà thôi!
Chẳng qua lúc này chẳng ai bóc mẽ Sở Hưu, bởi nếu làm vậy sẽ đắc tội cả
Hàn Đình Nhất cùng Ngũ Đại Kiếm Phái, còn dễ bị Sở Hưu gắn ngược lại mác ghen tị nói xấu.
Chương 442 Thu hoạch (1)
Những lời Sở Hưu vừa nói đại nghĩa lẫm liệt khiến Hàn Đình Nhất nghe còn gật gù thấy có lý.
Thật ra trên giang hồ ngoại trừ tông môn tương đối cực đoan như Phật môn, phần lớn các môn phái trong vol không dùng công pháp để đánh giá con người.
Võ công Ma đạo mặc dù quỷ dị nhưng lại có lực bộc phát cường đại, cho nên không ít võ giả thật ra đều lén lút học tập một số môn chủ coi như thủ đoạn ẩn giấu. Đây là chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa trong công pháp Ma đạo cũng bao hàm một số võ công Đạo môn hay Phật môn, đâu dễ phân biệt rõ ràng.
Lần này Sở Hưu coi như đứng về phái Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ, biểu hiện cũng không tệ. Về phần Ma Huyết Đại Pháp lưu lại tại Tọa Vong Kiếm Lư của bọn họ, thật ra ngoại trừ bị bỏ trong kho vũ khí cất kỹ, để bụi phủ đầy ra, còn lại không có tác dụng gì. Hàn Đình Nhất suy nghĩ rồi trực tiếp ném cả hai bộ công pháp cho Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, ngươi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, tiền đồ tương lai không thể ước lượng. Mặc dù giờ ngươi học được ma công nhưng ta không hy vọng sau này ngươi rơi vào trong Ma đạo.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, gương mặt ra vẻ quang minh lẫm liệt, về phần trong lòng y nghĩ thế nào, vậy người khác không thể biết được.
Sau khi trao quà xong, Ngũ Đại Kiếm Phái còn bố trí tiệc rượu muốn mời những võ giả tông môn Chính đạo ở lại dự tiệc.
Có điều Đại chiến chính ma vừa kết thúc, những tông môn Chính đạo cũng chứng kiến uy thế quật khởi của Ma đạo, chỉ một lòng muốn về tông môn bẩm báo chuyện nơi đây, còn thời gian đâu tiệc với rượu?
Cho nên phần lớn mọi người đều cáo từ rời khỏi. Sở Hưu cũng như vậy, y không muốn ngồi cùng một chỗ ăn cơm với đám võ giả tông môn Chính đạo. Đoán chừng số người ngứa mắt với hắn cũng không ít.
Mấy ngày sau, tình huống cụ thể trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma cũng lan khắp giang hồ, ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người đều là, giang hồ chỉ sợ không còn thái bình!
Dĩ vãng Ma đạo suy thoái, ngày tháng của những tông môn Chính đạo còn khá dễ chịu, có thời gian hay cơ hội thì chém giết hung đồ Ma đạo lạc đàn một chút kiếm chút thanh danh.
Nhưng giờ thì sao? Ma đạo đã triệt để quật khởi, một số lực lượng ẩn tàng trước kia cũng sẽ dần dần nổi lên trên mặt nước. Đến lúc đó xung đột giữa hai giới Chính Ma tăng lên, tóm lại không phải chuyện tốt lành gì.
Đương nhiên trong đó xui xẻo nhất hẳn là Tọa Vong Kiếm Lư, ngay rất nhiều người trong giang hồ đều cảm thấy Tọa Vong Kiếm Lư đáng thương.
Lần này trong Đại chiến chính ma, biểu hiện xuất sắc nhất không phải Ngụy Thư Nhai người sống sót cuối cùng trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, mà là Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo.
Bái Nguyệt Giáo ma uy ngập trời, Đông Hoàng Thái Nhất khiến cả thiên hạ kinh ngạc, cũng khiến người giang hồ thấy độ mức độ khủng khiếp của Bái Nguyệt Giáo.
Bái Nguyệt Giáo đời này có thể là mạnh nhất trong lịch sử, Đỗ Quảng Trọng tài hoa tuyệt thế, Bổ Thiên Tâm Kinh thiên hạ vô song, đứng trên vị trí võ lâm chí tôn, có thể nói là đệ nhất trong Ma đạo.
Đông Hoàng Thái Nhất lại là người mạnh nhất trong các đời Thần Vu Tế, Phần Thiên Bảo Giám hiện thế, áp đảo Độc Cô Ly, ma diễm ngập trời.
Còn vị đại tế sư thần bí nhất trong Bái Nguyệt Giáo, mặc dù số lần xuất thủ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng trong tay hắn lại nắm giữ thủ đoạn cường dại thần bí nhất trong Bái Nguyệt Giáo.
Có ba người này, cho dù thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn chưa trưởng thành, thực lực hiện tại của Bái Nguyệt Giáo cũng đủ kinh người.
Mà rất không may, Tọa Vong Kiếm Lư cũng ở Tây Sở, lại vừa vặn ở gần Bái Nguyệt Giáo.
Có một hàng xóm khủng khiếp như vậy, tin rằng ngày sau của Tọa Vong Kiếm Lư sẽ chẳng tốt lành gì.
Sở Hưu chẳng hề để tâm tới những lời đồn đại hay phân tranh trên giang hồ. Sau khi rời khỏi Phù Ngọc Sơn, Lục tiên sinh phái người truyền lời cho y, bảo Sở Hưu tự trở về Quan Trung Hình Đường là được, Ma đạo vừa gây dựng được danh tiếng lớn, lúc này ngược lại cần kín tiếng ẩn nấp một chút.
Cho nên Sở Hưu cũng không trì hoãn, trực tiếp về tới Quan Trung Hình Đường.
Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma ảnh hưởng không lớn tới Quan Trung Hình Đường, cho nên Quan Tư Vũ không hỏi nhiều.
Hơn nữa Sở Hưu càng gây dựng được thanh danh lớn bên ngoài, người của Quan Trung Hình Đường cũng dần chấp nhận Sở Hưu là người đại biểu cho Quan Trung Hình Đường ở bên ngoài, ngược lại không có nhiều tin đồn như lúc trước.
Sau khi trở lại phân bộ Quan Tây, hai người Quỷ Thủ Vương cùng Đậu Quảng Thần cùng tới báo cáo một số chuyện phát sinh gần nhất tai Quan Tây rồi nhanh chóng rời khỏi, không quấy rầy Sở Hưu tu hành.
Thật ra trong thời gian vừa rồi Quan Tây cũng không phát sinh đại sự gì.
Thực lực dưới trướng Sở Hưu đã đủ mạnh, tối thiểu cũng thừa sức trấn áp đất Quan Tây này.
Quan trọng nhất là thanh danh bản thân Sở Hưu, hay nên nói là hung danh đủ lớn. Cho dù Sở Hưu không có mặt ở Quan Tây, những thế lực võ lâm bên
dưới cũng không dám giở trò.
Sở Hưu ngồi trong thư phòng, lấy Hóa Huyết Thần Đao cùng Ma Huyết Đại Pháp vừa nhận được từ Tọa Vong Kiếm Lư ra xem xét cẩn thận.
Hai môn võ công này là công pháp bí truyền của Côn Luân Ma Giáo, cả hai hợp nhất lên tới chừng thất chuyển, tuyệt đối không kém.
Có điều sau khi xem xong, Sở Hưu cũng hiểu vì sao Hàn Đình Nhất lại chọn cất giấu Ma Huyết Đại Pháp, không muốn giao cho ai. Môn công pháp này quả thật vô cùng tà ác quỷ dị.
Hóa Huyết Thần Đao cùng Ma Huyết Đại Pháp thật ra lấy môn công pháp sau làm cơ sở.
Tác dụng của Ma Huyết Đại Pháp là dùng ma khí điều khiển máu tươi, không chỉ điều khiển chính mình mà còn điều khiển máu tươi của kẻ khác. Khi giao thủ thu nạp lực lượng khí huyết đối phương bổ sung khí huyết bản thân, có thể nói là vô cùng tà ác quỷ dị, tu luyện tới đại thành thậm chí trực tiếp hút đối phương thành thây khô cũng có thể.
Còn Hóa Huyết Thần Đao là công pháp diễn sinh từ Ma Huyết Đại Pháp, dùng huyết khí cường đại ngưng tụ thành đao chém ra. Ngươi ngưng tụ lực lượng khí huyết càng mạnh, thế đao này càng hung ác mạnh mẽ.
Hơn nữa Hóa Huyết Thần Đao có thể dùng khí huyết bản thân thi triển, dùng Ma Huyết Đại Pháp thi triển cũng được.
Trong tình huống bình thường có thể phối hợp cả hai, trước tiên lấy Ma Huyết Đại Pháp thu nạp huyết khí đối phương, sau đó lại lấy Hóa Huyết Thần Đao ngưng tụ huyết khí hóa thành đao giết địch, uy lực cường đại, lại không hao tổn lực lượng bản thân.
Ngược lại nếu không có Ma Huyết Đại Pháp, vậy Hóa Huyết Thần Đao chỉ có thể sử dụng huyết khí bản thân để đối địch, mặc dù uy lực không yếu, thậm chí còn mạnh hơn, nhưng lại làm thương hại tới bản thân, chỉ có thể dùng làm thủ đoạn liều mạng, không thể vận dụng lúc thường.
Hai môn công pháp này mặc dù tà ác quỷ dị nhưng lại cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Sở Hưu. Công pháp y tu luyện bất kể chính hay tà đều chỉ theo đuổi một điểm, đó là lực sát thương.
Đúng lúc này trong thư phòng Sở Hưu đột nhiên dâng lên một làn sương mù màu đen, Mai Khinh Liên mặc một bộ váy dài đỏ rực, khí chất diễm lệ tới cực điểm bước ra từ trong đó.
Chương 443 Thu hoạch (2)
Sở Hưu cũng phát hiện khi Mai Khinh Liên tới gặp mình có vẻ luôn thích mặc bộ váy đỏ rực như vậy, có vẻ kiều diễm lại không yêu mị, như vậy có ẩn ý gì hay sao?
Sở Hưu chắp tay nói: “Tin tức của thánh nữ địa nhân thật linh mẫn, ta vừa về ngươi đã tới cửa rồi.”
Mai Khinh Liên thản nhiên đi tới cái ghế bên cạnh Sở Hưu ngồi xuống dùng giọng nói lười biếng nói: “Ngươi không chủ động đến, vậy ta phải chủ động tới tìm ngươi thôi. :
Sở Hưu cười khổ nói: “Ta cũng muốn chủ động đến gặp ngươi, có điều ta lại sợ gây hiểu lầm. Quan lão gia dẫu sao cũng là cấp trên của ta, cứ tới tìm phu nhân của hắn, e là ảnh hưởng không tốt.”
Mai Khinh Liên duỗi ngón tay ngọc thon dài điểm nhẹ lên trán Sở Hưu, khinh thường nói: “Đừng tưởng ta không biết tính cách đám nam nhân các ngươi ra sao, phu nhân cấp trên có là cái gì? Cái gì mà đồ đệ với sự phụ, đồ đệ với sư nương, các ngươi chẳng phải thích mấy trò ấy nhất sao?”
Sở Hưu nhún vai một cái nói: “Đáng tiếc ta không có sư phụ, càng không có sư nương.”
Mai Khinh Liên cười lạnh nói: “Cũng may ngươi không có sư phụ, bằng không sư phụ ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi gạt chết.”
Sở Hưu nhún vai không phản bác, theo lý mà nói y không có cơ hội gạt sư phụ nhưng y đã từng lừa người nhà. Ông bố hờ của y cũng có thể hiểu là bị y lừa chết.
Trêu chọc Sở Hưu vài câu, Mai Khinh Liên nghiêm mặt nói: “Thật ra trước khi ngươi trở về tiểu tử Lục Tấn kia đã phái người báo lại chuyện Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma cho ta. Bất luận Ma Đạo Hội Minh hay Đại chiến chính ma ngươi đều làm không tệ.”
Sở Hưu thần sắc không đổi nói: “Đa tạ Thánh nữ đại nhân đã khích lệ, đã nhận lời nhờ vả thì phải làm hết sức mà thôi. Ta đã đại biểu cho Âm Ma Tông, vậy đương nhiên sẽ không khiến Âm Ma Tông mất mặt.”
Mai Khinh Liên trầm giọng nói: “Trong Ma Đạo Hội Minh, ngươi cũng thấy ân oán giữa nhánh Ẩn Ma và Minh Ma rồi đấy. Chuyện trước đó của ngươi với ta coi như giao dịch, giờ cũng coi như người mình. Ta cũng chính thức hỏi ngươi một câu. Ngươi, có nguyện ý đứng về phía nhánh Ẩn Ma chúng ta hay không?”
Trước đó Mai Khinh Liên quy Sở Hưu về phía nhánh Ẩn Ma, nhưng đó là Mai Khinh Liên nói, không phải Sở Hưu chính miệng thừa nhận.
Giờ Sở Hưu thấy được thực lực giữa Minh Ma và Ẩn Ma, cũng đã tham gia Ma Đạo Hội Minh, cũng đến lúc y nên tỏ thái độ.
Khác với Lục tiên sinh, Mai Khinh Liên từ đầu đã là một kẻ hết sức đa nghi, có
lẽ chuyện này có liên quan tới tao ngộ của Âm Ma Tông ngày trước.
Âm Ma Tông rơi xuống tình trạng hiện tại, chỉ còn một mình thánh nữ là nàng, Mai Khinh Liên có không đa nghi cũng không được.
Sở Hưu không hề do dự, cười khẽ hai tiếng rồi nói: “Ngày trước Thánh nữ đại nhân đã từng nói ta thuộc về nhánh Ẩn Ma. Từ đầu đã là vậy, mà về sau cũng là vậy.”
Mai Khinh Liên chớp chớp hàng mi thanh tú nói: “Nhìn thấy thực lực nhánh Minh Ma, ngươi không động tâm à?
Không nói những cái khác, ngươi đã chứng kiến thực lực Bái Nguyệt Giáo rồi đấy. Dạ Thiều Nam lúc này đã là nhân vật cấp bậc võ lâm chí tôn, Đông Hoàng Thái Nhất cùng đại tế ti của Bái Nguyệt Giáo cũng có thực lực vô cùng kinh khủng.
Nếu ngươi gia nhập Bái Nguyệt Giáo, đừng nói ngươi chỉ giết một giáo đầu võ tăng Đại Quang Minh Tự, cho dù ngươi có giết Minh Vương - Tông Huyền, Bái Nguyệt Giáo cũng dám đảm bảo cho ngươi.
Với thân phận truyền nhân tái thế Côn Luân Ma Giáo của ngươi cùng thứ hạng trên Long Hổ Bảng, muốn gia nhập Bái Nguyệt Giáo không phải việc khó khăn gì.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Con người ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có tự hiểu lấy mình.
Dạ dày lớn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu chén cơm, nếu không ăn no bể bụng sẽ thành kẻ ngu ngốc.
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo còn tại thế, Bái Nguyệt Giáo còn không ưa, nói chi giò Côn Luân Ma Giáo đã không còn.
Từ đầu ta đã biết, ta với Bái Nguyệt Giáo không phải người cùng đường.”
Mai Khinh Liên khá hài lòng với câu trả lời của Sở Hưu, nàng cũng không muốn cường giả trẻ tuổi mà nhánh Ẩn Ma bọn họ tìm ra và bồi dưỡng lại gia nhập dưới trướng thế lực khác.
Đây không phải vì nhánh Ẩn Ma không tự tin, chỉ có thể nói là Bái Nguyệt Giáo quá mạnh, thậm chí mạnh đến mức nhánh Ẩn Ma cảm thấy uy hiếp cường đại.
Đứng dưới cây đại thụ mà hóng mát, nếu Sở Hưu lựa chọn nương tựa nơi Bái Nguyệt Giáo, theo Mai Khinh Liên cũng là chuyện bình thường.
Bất kể Sở Hưu có phải truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo hay không, chỉ với hạng sáu Long Hổ Bảng của y, Bái Nguyệt Giáo sẽ rất vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu đã chính miệng nói ra những lời này, Mai Khinh Liên cũng không sợ Sở Hưu làm chuyện bội bạc gì.
Chuyện này không phải vì Mai Khinh Liên tin tưởng nhân phẩm của Sở Hưu, mà do nếu Sở Hưu đã đồng ý hứa hẹn, vậy nếu ngày sau y tới nương tựa vào Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu sẽ phải đối mặt với lòng căm thù và truy sát của toàn bộ nhánh Ẩn Ma!
Thật ra bên phía Sở Hưu không nghĩ nhiều như vậy, đối với y mà nó thân phận truyền nhân Côn Luân Ma Giáo vốn là giả, ở đâu chẳng như nhau?
Hơn nữa Sở Hưu thật sự không nghĩ tới việc gia nhập Bái Nguyệt Giáo.
Trước nay tính cách y luôn không thích đứng dưới người khác, cho dù hiện giờ gia nhập Quan Trung Hình Đường nhưng thực tế cũng chẳng trung thành gì với Quan Trung Hình Đường.
So với Quan Trung Hình Đường, Bái Nguyệt Giáo mặc dù cường đại hơn nhưng lại có nhiều trói buộc, nếu y gia nhập Bái Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ phải chịu khống chế.
Còn như hiện giờ, mặt ngoài y là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, mặt tối lại là tân tú Ma đạo trong nhánh Ẩn Ma. Y không phải người Âm Ma Tông cũng không phải người của Vô Tướng Ma Tông, chỉ có thể nói quan hệ giữa y và nhánh Ẩn Ma là hợp tác. Đã không bị quản lý mấy còn có thể lợi dụng đôi chút lực lượng của nhánh Ẩn Ma, cáo mượn oai hùm, như vậy đã rất không tệ, Sở Hưu cũng thích như hiện tại.
Đương nhiên trong chuyện này còn có liên quan tới Lưu Ly Kim Ti Cổ, thứ này xuất thân từ Bái Nguyệt Giáo, nếu Sở Hưu gia nhập Bái Nguyệt Giáo, rất có thể sẽ bị người ta phát giác ra điều gì đó.
Cho nên, dù Mai Khinh Liên không nói những lời này, Sở Hưu cũng không nghĩ tới chuyện gia nhập Bái Nguyệt Giáo.
Sở Hưu bèn hỏi: “Thánh nữ đại nhân, sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, nhánh Ẩn Ma chuẩn bị làm thế nào?”
Mai Khinh Liên thản nhiên đáp: “Ẩn nấp, ẩn nấp còn hơn cả lúc trước.
Lần Đại chiến chính ma này Ma đạo ta bộc lộ ra quá nhiều lực lượng, chắc chắn sẽ bị tông môn Chính đạo nhắm vào, hay nên nói là chèn ép và căm thù mới càng phù hợp.
Cho nên chúng ta phải làm việc khiêm tốn một chút, cho dù là Vô Tướng Ma Tông tạm thời cũng không định xuất hiện trong giang hồ gây chuyện nữa.
Hơn nữa lần này Bái Nguyệt Giáo đánh ra uy danh cực kỳ bắt mắt, giờ chính thành chính ánh mắt tông môn Chính đạo đều hội tụ ở Bái Nguyệt Giáo. Trời sập xuống đã có Bái Nguyệt Giáo đỡ lấy, cho nên nhánh Ẩn Ma chúng ta chỉ cần ẩn nấp là sẽ không việc gì.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Như vậy chẳng phải tới cuối cùng bên chịu thiệt lại là Bái Nguyệt Giáo vừa gây dựng được thanh thế lớn hay sao?”
Chương 444 Đường Nha lười biếng
Mai Khinh Liên cười lạnh nói: “Bái Nguyệt Giáo chịu thiệt? Tên Đỗ Quảng Trọng kia còn khôn khéo hơn bất cứ ai, Bái Nguyệt Giáo không có kẻ ngu, bọn chúng làm sao cam tâm đi làm bia ngắm được?
Nhánh Ẩn Ma chúng ta càng cần ẩn nấp, còn Bái Nguyệt Giáo lại càng thêm khoa trương. Nguyên nhân rất đơn giản, cái danh đại phái đệ nhất Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo ngày trước chỉ là lời đồn đại của mọi người mà thôi. Còn sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, thanh danh đệ nhất đại phái Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo đã được chứng thực.
Thanh danh tuy không nhìn không sờ được, nhưng đối với những đại phái đứng đầu lại vô cùng hữu dụng. Bằng không Ngũ Đại Kiếm Phái đã chẳng làm ra chuyện lớn như vậy để tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Bái Nguyệt Giáo đã gây dựng được thanh danh, ta dám khẳng định tiếp theo sẽ có vô số võ giả Ma đạo tới nương tựa chỗ Bái Nguyệt Giáo. Cho dù chỉ một phần trăm hay một phần ngàn số người đã không tệ, cũng coi như Bái Nguyệt Giáo kiếm lời rồi.”
Sở Hưu nghe vậy không khỏi lắc đầu. Bất luận Bái Nguyệt Giáo hay nhánh Ẩn Ma, những kiêu hùng Ma đạo tâm địa độc ác này đều là loại người đã thành tinh, tính toán thế nào cũng không để mình lỗ.
Nhánh Ẩn Ma ẩn nấp kín tiếng, không chủ động nhảy ra là để an toàn. Còn Bái Nguyệt Giáo khoa trương khuếch đại cũng là vì thanh danh lợi ích, dù sao hai bên đều không lỗ vốn là được.
Hàn huyên với Mai Khinh Liên thêm một số chuyện liên quan tới giới Ma đạo, sau đó Mai Khinh Liên trực tiếp rời khỏi
Nàng không thể rời khỏi đất Quan Trung quá lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Sau khi Mai Khinh Liên đi khỏi, Sở Hưu lại trải qua những ngày tháng nhàn nhã hiếm thấy. Không có ai đến quấy rầy, Sở Hưu tiếp tục bế quan tu hành, tu luyện cảnh giới cùng tôi luyện võ thuật bản thân.
Đặc biệt là hai môn võ công Ma Huyết Đại Pháp cùng Hóa Huyết Thần Đao. Vừa hay thời gian này Sở Hưu tập luyện làm quen đôi chút.
Hơn hai mươi ngày sau, Sở Hưu vẫn đang tu hành, mà trong đại đường viện của phân bộ Quan Tây, Đường Nha nhàn nhã phơi nắng, tay cầm một đĩa hạt dưa, ngồi đó cắn hạt say sưa.
Quỷ Thủ Vương đứng bên cạnh Đường Nha không khỏi lắc đầu nói: “Ta nói này, Đường Nha, ngươi là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, không về Kiến Châu Phủ đi còn ngồi ở phân bộ Quan Tây này làm gì? Còn nữa, ngươi cứ ngồi cắn hạt dưa với phơi nắng như vậy lấy đâu ra thời gian đi tu luyện?”
Quỷ Thủ Vương đã quen biết với Đường Nha nhiều năm, khi Thiên Tội đà chủ còn chưa tiếp quản phân đà Thiên Tội, hắn đã quen với Đường Nha. Có điều từ trước tới giờ Quỷ Thủ Vương chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc tên Đường Nha này đang nghĩ cái gì?
Theo lý mà nói, giờ bọn họ đi theo Sở Hưu, ít nguy hiểm hơn trước nhiều, địa vị lại nước lên thì thuyền lên, nên tận lực tu hành mới đúng.
Nhạn Bất Quy là loại võ si rồi, trong thế giới của hắn chỉ có hai chuyện: giết người và luyện kiếm, cho dù không có người thúc giục hắn cũng sẽ làm vậy.
Còn như Hỏa Nô và Lang Vương, bọn họ cũng cố gắng làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình, chỉ sợ không theo kịp bước chân của Sở đại nhân bị ném bỏ.
Về phần Quỷ Thủ Vương biết mình tuổi tác đã cao, không làm được mấy chuyện chém chém giết giết, nên hắn tận lực giúp đỡ Sở Hưu xử lý những chuyện tại Quan Tây, cũng là muốn chứng minh giá trị bản thân.
Trong số mọi người chỉ có Đường Nha đặc biệt nhất, làm chuyện gì cũng như chẳng chú ý, nhưng hết lần này tới lần khác, năng lực cùng thực lực của hắn lại là một trong những người giỏi nhất trong số mọi người. Hễ là nhiệm vụ Sở Hưu phân phó xuống, không gì hắn không làm được.
Thế nhưng giờ Sở Hưu bế quan không giao nhiệm vụ cho hắn, hắn lại ngồi phơi nắng cắn hạt dưa cả ngày, không buồn tu luyện.
Đương nhiên không phải Đường Nha lười biếng không muốn phát triển, chẳng qua so với thời gian tu luyện, thời gian hưởng thụ của hắn rõ ràng là quá dài.
Nghe vậy Đường Nha chỉ lười biếng đáp: “Kiến Châu Phủ có chuyện gì cơ chứ? Có thủ hạ ta quản lý là được rồi. Chỗ đó ít người đâu có nhiều người vui vẻ như bên phân bộ này? Huống hồ thời gian này đại nhân đang bế quan, ta ở đây cũng là đang bảo vệ giúp đại nhân.
Hơn nữa cuộc đời chỉ có vài trăm năm ngắn ngủi, cho dù tu luyện tới cảnh giới tông sư võ đạo, có ba trăm năm tuổi thọ thì đã sao? Lãng phí phần lớn thời giờ vào việc tu hành khô khan, chẳng đáng tiếc lắm sao?”
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Nếu võ giả trong thiên hạ đều có tâm tính như ngươi, vậy giang hồ đã thái bình rồi.”
Nói Đường Nha vài câu xong Quỷ Thủ Vương cũng chẳng buồn quản. Hắn biết cho dù Đường Nha là loại ôm thái độ tu luyện ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới nhưng hắn vẫn mạnh hơn so với Hỏa Nô cùng Lang Vương. Thậm chí cảnh giới cũng cao hơn đối phương.
Chẳng có cách nào, thiên phú tốt, ngộ tính tốt, có tùy hứng cũng vẫn mạnh hơn.
Đúng lúc này bên ngoài phân bộ Hình Đường lại có tiếng động ồn ào, Đường Nha cùng Quỷ Thủ Vương đứng dậy nhìn lại, hóa ra là một võ giả trẻ tuổi có cảnh giới Tiên Thiên muốn xông vào, đồng thời hô lớn: “Ta muốn gặp Sở đại nhân! Thả ta vào gặp Sở đại nhân!”
Người trẻ tuổi này nói giọng Bắc Yên đặc sệt, khiến cả Đường Nha và Quỷ Thủ Vương đều có cảm giác thân thiết.
Thật ra hai người bọn họ đều không phải người Bắc Yên, chỉ có điều sống tại Bắc Yên lâu như vậy, hai người cũng nhiễm khẩu âm Bắc Yên mà thôi.
Võ giả phụ trách trông coi phân bộ Quan Tây cũng có thực lực cảnh giới Tiên Thiên.
Một người trong đó cau mày nói: “Đây là phân bộ Hình Đường Quan Tây! Ngươi là ai? Vì sao lại muốn gặp Sở đại nhân? Nói đi, ta vào bẩm báo.”
Nhưng người trẻ tuổi này lại như đang hết sức nóng ruột, đầu đầy mồ hôi, kích động nói: “Không kịp nữa rồi, ta muốn gặp Sở đại nhân!”
Võ giả trông cửa kia cười lạnh một tiếng nói: “Nực cười! Nếu hạng A Miêu A Cẩu muốn gặp đại nhân ta cũng vào quấy rầy, vậy đại nhân nuôi đám người chúng ta còn ích lợi gì? Biết điều thì yên lặng! Dám gây sự ở phân bộ Quan Tây, chán sống rồi à?”
Giờ những bộ đầu giang hồ phân bộ Quan Tây nói chuyện cực kỳ cứng rắn, trên đất Quan Tây bọn họ gần như duy ngã độc tôn, ngoại trừ người do tổng đường phái xuống, những người khác ai dám không nể mặt họ?
Những bang phái thế gia ngày thường luôn phách lối, nhìn thấy bọn họ cũng phải khách khí cúi đầu.
Võ giả trẻ tuổi kia thấy đám người này không cho vào, không khỏi gầm lên một tiếng, không ngờ lại trực tiếp xuất thủ tấn công bốn người thủ vệ.
Bốn người phụ trách thủ vệ này đều là người có thâm niên trong Quan Trung Hình Đường, mặc dù thực lực không mạnh nhưng cũng không quá yếu. Không ngờ lấy bốn địch một vẫn bị người trẻ tuổi kia thoải mái đánh bại, chạy vào trong đại đường, vừa vặn gặp Quỷ Thủ Vương cùng Đường Nha.
Quỷ Thủ Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Dám làm càn trong phân bộ Hình Đường Quan Tây như vậy, đúng là to gan! Đường Nha, bắt hắn lại!”
Võ giả trẻ tuổi kia không biết có phải không nhìn ra thực lực Đường Nha không, còn định động thủ với Đường Nha. Kết quả Đường Nha chỉ điểm nhẹ mấy cái, vài luồng chỉ kình vô hình đánh vào cơ thể đối phương đã phong tỏa kinh ngạc, khiến võ giả trẻ tuổi kia ngã lăn ra đất.
Đường Nha hứng thú nhấc hắn lên cười hắc hắc` nói: “Ngươi là người môn phái nào? Có biết đây là đâu không? Hôm nay may là ngươi gặp ta đấy. Nếu gặp kẻ khác, tỷ như tên Nhạn Bất Quy kia, giờ ngươi đã thành đống thịt nát rồi!”
Võ giả kia kích động giãy giụa nói: “Không phải ta cố ý mạo phạm Sở đại nhân, ta thật sự có việc gấp! Không tin ngươi lấy thứ trong ngực ta giao cho Sở đại nhân, chắc chắn ngài ấy sẽ gặp ta!”
Thấy đối phương nói chắc chắn như vậy, Đường Nha cũng hiêu kỳ, thò tay vào áo hắn lục lọi một chút, móc ra một viên Cửu Long Tệ. Có điều viên Cửu Long Tệ này thiếu một góc, bên trên còn có ấn ký nhỏ bé, như dùng một vật sắc bén khắc họa ra, tương tự một thanh Phương thiên họa kích.
Chương 445 Nguy cơ của Lã Phụng Tiên (1)
Bị người khác ngắt đứt chuyện bế quan, Sở Hưu nhíu mày không vui, lần bế quan này y thu hoạch rất lớn, thậm chí có cảm giác đắm chìm trong đó.
Tu hành võ đạo là chuyện rất nhàm chán, tối thiểu với phần lớn võ giả là như vậy.
Đối với bọn họ mà nói, võ đạo chỉ là một con đường để bọn họ sinh sống, mặc dù buồn tẻ nhưng họ chỉ có thể kiên trì, khắc khổ tu luyện.
Có điều đối với một bộ phận võ giả, trong mắt bọn họ tu hành võ đạo lại là một loại hưởng thụ, mỗi khi đột phá một cảnh giới, bước lên phía trước một bước sẽ có cảm giác sảng khoái cực độ, trên giang hồ gọi những người này là võ si.
Sở Hưu không phải là võ si, có điều lần bế quan tu hành này lại cho hắn cảm giác võ si.
Khi tham gia Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu liên tiếp giao thủ thăm dò cùng Cửu Tương Tử và Diệp Thiên Tà, còn trong Đại chiến chính ma, hắn lại liên tiếp chém giết ba người Cửu Tương Tử, Hạ Hầu Vô Giang cùng Tuệ Chân, trước đó còn liên tục giao chiến với cao thủ Đại Quang Minh Tự cùng so đấu đạo về Nhân Quả với Phương Thất Thiếu. Những thứ này đối với Sở Hưu đều là kinh nghiệm, kinh nghiệm phong phú trên võ đạo.
Đương nhiên lần Đại chiến chính ma này mang tới rung động lớn nhất cho Sở Hưu vẫn là giao thủ giữa những tông sư võ đạo Chân Đan cảnh cùng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Trước đó mặc dù Sở Hưu không đến nỗi ếch ngồi đáy giếng nhưng kiến thức vẫn hơi ít, còn giờ y thật sự thấy được cao thủ cường giả đỉnh cao trên giang hồ xuất thủ sẽ ra sao, chuyện này mang tới thể ngộ kinh người cho Sở Hưu.
Cho nên trong thời gian này phần lớn thời giờ Sở Hưu đều dùng để bế quan tiêu hóa những kinh nghiệm cùng thể ngộ này, dần dần khiến y đắm chìm trong đó.
Lúc này bị người ta ngắt đứt bế quan, mặc dù Sở Hưu khá khó chịu nhưng vẫn xuất quan đi ra. Bởi vì y biết, bất luận Quan Trung Hình Đường hay Đường Nha đều không phải người liều lĩnh, nếu họ đã đánh động ngắt đứt chuyện bế quan của mình, vậy chắc chắn là có đại sự quan trọng hơn vừa diễn ra.
Ra khỏi mật thất bế quan, Sở Hưu trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quỷ Thủ Vương đưa viên Cửu Long Tệ kia cho Sở Hưu rồi nói: “Ngoài cửa phân bộ Quan Tây có một võ giả Bắc Yên tới, cố gắng xông vào, luôn miệng nói muốn gặp đại nhân ngài. Chúng ta hỏi hắn hắn lại không nói là chuyện gì, chỉ đưa vật này ra nói là đại nhân ngài nhìn thấy chắc chắn sẽ gặp hắn.”
Sở Hưu nhận lấy viên công tử kia, đây là tiêu chí của Cửu Phân Đường của y, hơn nữa bên trên còn vẽ một cây Phương thiên họa kích, khí tức này giống hệt với Lã Phụng Tiên lưu lại, vậy viên Cửu Long Tệ này chắc chắn đại biểu cho Lã Phụng Tiên.
Cầm viên Cửu Long Tệ, phản ứng đầu tiên của Sở Hưu chính là Lã Phụng Tiên xảy ra chuyện rồi!
Cho nên y trực tiếp nói với công tử: “Gọi người kia tới đây gặp ta, lập tức!”
Gương mặt Quỷ Thủ Vương lộ vẻ kỳ dị, xem ra người này không nói dối. Có điều kẻ này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là bằng hữu cũ của đại nhân tại Bắc Yên?
Sau khi võ giả kia được đưa tới đại sảnh, mặc dù hắn rất lo lắng nhưng vẫn nhìn sang phía Quỷ Thủ Vương và Đường Nha một chút.
Quỷ Thủ Vương cùng Đường Nha đều là kẻ mặt có nhãn lực, lòng có tâm tư, nhìn bộ dáng này của hắn lập tức biết có ý gì. Không cần Sở Hưu phân phó, cả hai trực tiếp đi ra cửa, tiện tay đóng cửa lại.
Võ giả trẻ tuổi kia trực ‘phập’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Sở Hưu hô lớn: “Sở đại nhân, van ngài mau cứu Lã đại ca!”
Sở Hưu giơ tay lên, một luồng chân khí nâng võ giả trẻ tuổi dậy, cau mày nói: “Nếu Lã huynh đã giao viên Cửu Long Tệ đó cho ngươi, vậy ngươi chắc chắn là người mà hắn cực kỳ tín nhiệm. Ngươi hẳn cũng biết quan hệ giữa ta và Lã huynh. Giờ cứ nói đi, rốt cuộc Lã huynh xảy ra chuyện gì?”
Dưới thái độ trấn định này của Sở Hưu, võ giả kia cũng bình tâm tĩnh khí, thuật lại mọi chuyện cho Sở Hưu.
Võ giả trẻ tuổi này tên là Trần Thăng, là võ giả tán tu bên đất Yến Tây của Bắc Yên, tuổi còn trẻ nhưng thực lực không yếu, có thể coi là tuấn kiệt trẻ tuổi bản xứ.
Lã Phụng Tiên cũng là người Yến Tây, ngày trước sau khi từ biệt ở Thông Thiên Tháp, Lã Phụng Tiên bèn tới Yến Tây gặp mặt bạn bè, đồng thời hồi hương thăm người thân, cũng tình cờ kết giao với Trần Thăng này.
Trần Thăng mặc dù làm người dễ xúc động nhưng lại có nhiệt huyết tuổi trẻ, lấy chuyện giúp người làm niềm vui, rất hợp khẩu vị của Lã Phụng Tiên, hai người nhanh chóng trở thành bằng hữu.
Hơn nữa nhân cách mị lực của Lã Phụng Tiên bày tại đó, Trần Thăng chỉ quen biết Lã Phụng Tiên vài ngày đã hoàn toàn coi Lã Phụng Tiên là đại ca gắn bó sinh tử, vô cùng kính nể. Mà trên phương diện võ đạo Lã Phụng Tiên cũng không tàng tư, chỉ điểm hắn không ít thứ.
Vốn dĩ nếu không có gì bất ngờ, Lã Phụng Tiên còn định ở lại bên Bắc Yên một thời gian rồi mới đi, có điều lúc này lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu.
Vì bằng hữu ngày trước, Lã Phụng Tiên bị kéo vào một thảm án diệt môn. Chuyện này vốn không thể nào do Lã Phụng Tiên làm, bất luận tính cách hay động cơ Lã Phụng Tiên đều không có lý do gì đi giết người diệt môn, nói thẳng ra hắn chỉ đơn giản là người qua đường mà thôi.
Thế nhưng không biết sự tình diễn ra thế nào, cuối cùng Lã Phụng Tiên lại thành hung thủ, thậm chí bị Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang ra mặt chỉ
trích, hiệu triệu võ lâm Bắc Yên truy sát Lã Phụng Tiên. Trong đó Tụ Nghĩa Trang còn xuất động một lực lượng rất lớn, thậm chí có không ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cứ như đã coi rõ Lã Phụng Tiên là hung thủ diệt môn, muốn giết hắn để dẹp yên cơn thịnh nộ của bách tính.
Trần Thăng hai mắt đỏ bừng nói: “Công phu của Lã đại ca cao cường, cho dù vô số kẻ muốn đuổi giết cũng không bắt được hắn. Có điều đối phương thật sự quá nhiều người, khi ta rời khỏi, Lã đại ca đã không kiên trì nổi, thụ thương. Cho nên hắn mới bảo ta tới tìm Sở đại nhân ngài.
Hắn nói chỉ cần ta đưa thứ này tới, Sở đại nhân chắc chắn sẽ không bỏ mặc.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu đầu nhưng trong mắt lại bừng bừng sát khí.
Nhiếp Đông Lưu!
Nói Lã Phụng Tiên giết người diệt môn? Sở Hưu căn bản không tin. Với tính cách của Lã Phụng Tiên, cho dù có người đắc tội với hắn cùng lắm hắn cũng chỉ giết kẻ thủ ác mà thôi, sẽ không gây họa tới người nhà.
Kẻ thích phá gia diệt môn là Sở Hưu chứ không phải Lã Phụng Tiên.
Hơn nữa sau khi nghe được cả Tụ Nghĩa Trang và Nhiếp Đông Lưu cũng có tham dự, Sở Hưu lập tức đoán được chuyện này là Nhiếp Đông Lưu cố ý hại Lã Phụng Tiên.
Tụ Nghĩa Trang không phải Quan Trung Hình Đường, chẳng lẽ chỗ nào có người chết bọn họ cũng phải nhúng tay?
Trên giang hồ chuyện phá gia diệt môn thật sự nhiều lắm. Tụ Nghĩa Trang quản hết chắc? Giờ Tụ Nghĩa Trang nhúng tay vào việc này rõ ràng là đối phương đang nhắm vào Lã Phụng Tiên!
Nhiếp Đông Lưu trước nay không phải kẻ rộng lượng, theo Sở Hưu thấy lần này Lã Phụng Tiên thật ra là bị y làm liên lụy.
Trước đây không lâu trên lôi đài Sở Hưu áp đảo hoàn toàn đả bại Nhiếp Đông Lưu, trận bại này quả thật hết sức nặng nề.