Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791 Liên minh trừ ma

“Nhiếp trang chủ nói hay lắm!”

Bên dưới lập tức vang lên tiếng khen hay, đặc biệt là những võ giả của thế lực nhỏ, ai nấy hưng phấn kích động không thôi.

Mặc dù phần lớn bọn họ không hứng thú gì với chuyện vây giết hung đồ Ma đạo gì gì đó đó, nhưng lời hứa trước đó của Nhiếp Nhân Long lại khiến bọn họ động tâm.

Chưa nói tới thanh danh, hiện tại Sở Hưu chiếm cứ Quan Trung Hình Đường, một khi đánh tan Quan Trung Hình Đường, vậy tất cả bảo vật trong Quan Trung Hình Đường có một nửa là thuộc về bọn họ.

Về phần những đại phái ngồi trên ghế chủ kia, Đại Quang Minh Tự không quan tâm tới mấy thứ vụn vặt đó, Thần Vũ Môn cũng cần thể diện, đương nhiên không tranh đoạt mấy thứ lặt vặt đó với họ.

Chỉ có Cự Linh Bang được nhận vài phần.

Bang Cự Linh Bang, Cự Linh Thần Tướng - Phương Đại Thông là một người trung niên vóc dáng khôi ngô, nhìn như thô kệch nhưng thật ra tâm tư hết sức tỉ mỉ.

Thật ra lần liên minh Tụ Nghĩa Trang này, Phương Đại Thông có thể không đến.

Cự Linh Bang cùng Sở Hưu không có ân oán, hơn nữa Cự Linh Bang nhân số đông đảo, chuyên quản lý tiêu cục vận tải đường thủy, qua lại giữa ba nước, không phải thế lực thuộc về một nước nào.

Có điều theo Phương Đại Thông, chuyện lần này là một cơ hội cho Cự Linh Bang, một cơ hội khiến Cự Linh Bang dương danh trên giang hồ.

Cho tới nay, thực lực Nhân Hòa Lục Bang đều khá yếu, không được giang hồ coi trọng, cho nên mỗi nhà đều suy nghĩ kế sách phát triển riêng.

Trong đó Thiên Hạ Minh là mạnh nhất, Trần Thanh Đế dùng một cặp thiết quyền đánh hạ cả ngàn dặm giang sơn, cho dù Thiên Hạ Minh chỉ còn lại mình hắn cũng đủ chèo chống toàn bộ bang phái.

Tụ Nghĩa Trang rất giống với Thiên Hạ Minh, cũng dựa vào danh tiếng của Nhiếp Nhân Long để chèo chống. Chỉ cần Nhiếp Nhân Long không chết, Tụ Nghĩa Trang vẫn có chút danh tiếng trên giang hồ.

Phong Mãn Lâu chuyên về buôn bán tình báo, không cần thực lực quá mạnh.

Giang Sơn Các ở tận khu vực Nam Hải, nghe nói do một đám hoàng tộc nghèo đói dựng ra, rất ít khi tham gia tranh chấp trong võ lâm Trung Nguyên, thực lực không rõ.

Còn Cái Bang lại trải rộng khắp giang hồ, ngươi sẽ không bao giờ biết trong đám ăn mày lôi thôi lếch thếch kia, rốt cuộc ai là ăn mày thật, ai là cao thủ Cái Bang. Tóm lại thực lực của Cái Bang là một câu đố, chưa nói tới vị bang chủ chỉ chăm chăm bế quan kia, đã bao năm rồi Cái Bang chưa từng tập hợp.

Đếm lại sáu đại bang, thực ra thực lực yếu nhất, thậm chí không có cả mục tiêu, chỉ có Cự Linh Bang của hắn.

Đừng nhìn Cự Linh Bang có nhân số đông đảo, một khi có chuyện bất ngờ gì xảy ra, trong sáu đại bang phái, kẻ dễ bị xóa tên nhất chính là Cự Linh Bang.

Cho nên lần này Phương Đại Thông thậm chí không cần Nhiếp Nhân Long lên tiếng mời, hắn chủ dộng gia nhập liên minh, muốn đặt cược một phen kiếm danh tiếng, khiến Cự Linh Bang được gán mác tông môn Chính đạo.

Phương Đại Thông đứng đậy trầm giọng nói: “Ngày trước Ma đạo hại giang hồ chúng ta cả mấy trăm năm, chúng ta không thể quên giáo huấn này được. Cự Linh Bang ta mặc dù quật khởi từ dân dã, thế nhưng chúng ta cũng biết một khi giang hồ gặp nguy nan, cả thất phu cũng có trách nhiệm.

Nhiếp trang chủ đã triệu tập chúng ta về đây, vậy xin Nhiếp trang chủ tiếp nhận chức vị minh chủ, ban bố mệnh lệnh. Chúng ta sẽ nghe theo lệnh.”

Nhiếp Nhân Long nghe vậy khóe miệng lộ ra ý cười khó lòng phát giác.

Phương Đại Thông rất hiểu chuyện, kiệu sang mấy cũng phải có người nâng, Phương Đại Thông tự biết không có cơ hội leo lên chức vị minh chủ này, làm vậy coi như kết một thiện duyên.

Có điều ngoài ngoài miệng Nhiếp Nhân Long vẫn từ chối: “Nơi này có nhiều tông sư võ đạo nổi tiếng giang hồ, nhiều cao thủ đại phái như vậy, Nhiếp mỗ nào dám lỗ mãng.”

Hư Ngôn ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chuyện liên minh lần này là do Nhiếp trang chủ đề ra, vậy chức minh chủ này đương nhiên cũng do trang chủ đảm nhiệm. Đại Quang Minh Tự ta chỉ phụ trách động thủ thôi.”

Yến Hoài Nam ngược lại có ý đảm nhận chức minh chủ này, có điều thấy cả Phương Đại Thông và Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự đều tỏ thái độ như vậy, hắn cũng biết mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, đành nói: “Nhiếp trang chủ lên làm minh chủ, ta không ý kiến.”

Ngay lúc Nhiếp Nhân Long định khiêm tốn từ chối đôi chút rồi đáp ứng, cánh cửa lớn của Tụ Nghĩa Trang lại bị đẩy ra.

Nhiếp Nhân Long nhướn mày, rốt cuộc là ai không tuân thủ quy củ như vậy? Hắn đã căn dặn, khi liên minh đang tổ chức hội nghị không cho phép ai qưấy rầy!

Có điều sau khi cửa lớn bị đẩy ra, một mùi máu tanh gay mũi ập thẳng vào, Nhiếp Nhân Long lập tức cảm thấy trong lòng nặng nề, loáng thoáng đoán được điều gì.

Một khắc sau, ma khí bùng lên bên ngoài Tụ Nghĩa Trang. Chỉ trong chớp mắt mây đen ngập đầu, che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ Tụ Nghĩa Trang vào trong.

Sở Hưu tiện tay vứt hai bang chúng Tụ Nghĩa Trang bị Ma Huyết Đại Pháp hút

thành thây khô sang một bên, gương mặt mỉm cười nói: “Nghe ta nói này, đám Chính đạo các ngươi rõ là dối trá, một chức minh chủ cũng nhường tới nhường lui. Rõ ràng trong lòng ai cũng muốn làm, nhưng miệng cứ bảo không muốn.

Giờ các ngươi không cần phải tranh. Sở mỗ tự đưa người tới cửa, muốn giết ta, tới đây!”

Sở Hưu vừa dứt lời, trên tường rào của Tụ Nghĩa Trang, đám người Đường Nha thủ hạ Tụ Nghĩa Trang cùng những võ giả trong nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông lao nhao nhảy lên đầu tường, nhìn đám người Tụ Nghĩa Trang, sát cơ tỏa ra bốn phía.

Ma khí bên ngoài càng lúc càng cường đại, đây là trận bàn do Công Thâu Nguyên luyện chế, tác dụng không lớn nhưng lại có thể ngăn cách khí tức, đồng thời tỏa ra ma khí mãnh liệt, vừa áp chế đối thủ, vừa tăng cường lực lượng cho người sử dụng ma công.

Chỉ trong chớp mắt, liên minh Chính đạo vốn còn dõng dạc hùng hồn đã thành bên bị bao vây. Chuyện này khiến mọi người xung quanh không ai không choáng váng, vì sao mọi chuyện đột nhiên thay đổi như vậy?

Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Ngươi còn dám chủ động xuất thủ ư?”

Nhìn thấy kẻ thù giết con ‘chân chính’ Nhiếp Nhân Long chỉ hận không thể lập tức nuốt sống Sở Hưu. Hơn nữa hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại chọn cách chủ động xuất kích trong thời điểm này.

Trên giang hồ, y không chỉ đắc tội với võ lâm Bắc Yên, bên phía Đông Tề cũng đang tổ chức liên minh.

Phương pháp ứng đỡ của Sở Hưu hoặc là trốn, hoặc chống đỡ. Y chủ động xuất thủ như vậy chẳng lẽ không sợ Quan Trung Hình Đường bị người của liên minh Đông Tề trực tiếp tiêu diệt ư?

Huống hồ nơi này là Bắc Yên, y lấy đâu ra tự tin à dám chạy tới tận Bắc Yên làm càn? Chẳng lẽ y không sợ những tông môn Chính đạo Bắc Yên sẽ ra tay khiến y có đi không có về?
Chương 792 Tiễn ngươi lên đường! 1

Đột nhiên từ thợ săn biến thành con mồi, chuyện này khiến mọi người ở đây không ai thích ứng nổi.

Rõ ràng là bọn họ liên minh để vây giết Sở Hưu, thế nhưng Sở Hưu lại gan to bằng trời, dám đánh tới cửa.

Có điều sau đó đám người lập tức cười lạnh không thôi. Nơi này là Bắc Yên, Sở Hưu quang minh chính đại đánh tới, lớn lối như vậy, e rằng đã sớm bị các tông môn Chính đạo như Đại Quang Minh Tự phát hiện. Chỉ cần ngăn cản bọn họ một thời gian, chắc chắn đám người Sở Hưu không cách nào rời khỏi Bắc Yên!

Nhiếp Nhân Long lạnh giọng nói: “Sở Hưu, ngươi đã chủ động ra mặt chịu chết như vậy cũng hay, bớt bao công sức cho chúng ta! Trước tiên khiến đám người các ngươi nằm lại tại Bắc Yên, sau đó công phá Quan Trung Hình Đường, hốt gọn đám yêu nhân Ma đạo các ngươi trong một mẻ!”

Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười lạnh lùng nói: “Nhiếp trang chủ, con người ta đôi khi rất mềm lòng. Ngươi lớn tuổi như vậy rồi, lại mất con trong lúc trung niên, chắc chắn rất đau lòng. Cho nên ta định giúp ngươi một tay, tiễn ngươi xuống suối vàng đoàn tụ với con trai. Sao nào, vui không?”

Nhiếp Nhân Long sắc mặt đen kịt, hắn vừa định mở miệng chửi mắng gì đó, đã thấy Sở Hưu trực tiếp vung tay quát khẽ: “Giết!”

Dứt lời, đám người Ma đạo lập tức rút binh khí trong tay ra, được trận pháp gia trì lao thẳng về phía đám người bên dưới.

Mặc dù Ngụy Thư Nhai cùng triều đình Bắc Yên có thể ngăn cản một bộ phận lực lượng cho Sở Hưu, có điều nơi này dẫu sao cùng là Bắc Yên, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.

Vả lại, quan trọng nhất là Sở Hưu không biết tình hình liên minh bên Đông Tề rốt cuộc tới mức nào.

Chuyện đánh lén này chỉ dùng được một lần. Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, y sẽ phải đối mặt với một trận đánh ác liệt, cho nên bên phía Bắc Yên nhất định phải tốc chiến tốc thắng, y mới tiện trở về Quan Trung Hình Đường chuẩn bị.

Bên phía Sở Hưu mặc dù chế nhạo Nhiếp Nhân Long, có điều sắc mặt đám người Hư Ngôn cũng chẳng tốt mấy.

Hành động lần này của Sở Hưu là miệt thị toàn bộ võ giả Chính đạo Bắc Yên!

Đám người đang định xuất thủ, lại thấy ba bóng người ngăn cản trước người bọn Hư Ngôn.

Ba người xuất thủ chính là Mai Khinh Liên, Lục tiên sinh cùng Liễu Hồng Diệp.

Thực lực Mai Khinh Liên mạnh nhất, nàng trực tiếp đối mặt với Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự.

Xá Nữ Đại Pháp vô cùng quỷ dị, võ đạo của Mai Khinh Liên mặc dù không mạnh về đối kháng chính diện, nhưng công phu giao đấu co kéo lại là nhất lưu. Cho dù lực bộc phát khi xuất thủ của Hư Ngôn vô cùng kinh khủng, trong thời gian ngắn cũng không cách nào đẩy lùi Mai Khinh Liên.

Lục tiên sinh lại đối mặt với Yến Hoài Nam của Thần Vũ Môn.

Yến Hoài Nam có tên trên Phong Vân Bảng, cũng coi là nhân kiệt trong thế hệ này. Thần Vũ Môn có thể trở thành một trong Thất Tông Bát Phái thật ra đều nhờ một mình Yến Hoài Nam chống đỡ.

Có điều thực lực Lục tiên sinh cũng không kém, khi còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lục tiên sinh đã là cao thủ đỉnh phong trong cảnh giới này. Khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực của hắn thật ra đã vượt qua rất nhiều võ giả cùng cấp.

Thậm chí sau khi Lục tiên sinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, từ lâu hắn đã muốn tìm một cường giả có danh tiếng trên giang hồ để giao thủ, thử nghiệm thân thủ bản thân. Chỉ có điều bao lâu nay hắn vẫn không toại nguyện, giờ mới coi như đạt được mong muốn.

Người duy nhất bị đẩy xuống hạ phong là Liễu Hồng Diệp.

Mặc dù hắn cũng là tông sư võ đạo, có điều thời gian hắn bước vào tông sư võ đạo hơi ngắn, bản thân lại không phải người có thiên phú xuất chúng như Lục tiên sinh.

Hơn nữa do truyền thừa, võ đạo của Liễu Hồng Diệp cũng không cách nào sánh nổi Phương Đại Thông của Cự Linh Bang.

Sau khi giao thủ vài chiêu, hắn đã rơi xuống thế yếu, chẳng qua Sở Hưu cũng không yêu cầu nhiều ở hắn, chỉ cần Liễu Hồng Diệp giữ cho không bại trong thời gian ngắn là được.

Vô số ma khí điên cuồng tràn vào cơ thể Sở Hưu, lực lượng quanh người y đã tăng tới cực hạn. Hận Đao trong bảy thanh ma đao đã được Sở Hưu nắm trong tay, một đao chém ra, ma khí hùng hồn tràn vào, dẫn động hận ý vô biên ngập trời!

Tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay Sở Hưu đã vận dụng sát chiêu chí cường.

Trong lòng Nhiếp Nhân Long có ý hận, còn là hận ý vô biên.

Mối thù giết con không đội trời chung.

Lúc này Sở Hưu đứng ngay trước mặt Nhiếp Nhân Long, cho dù không dùng bảy thanh ma đao, Sở Hưu cũng có thể cảm giác được hận ý trên người Nhiếp Nhân Long. Cho nên lúc này vận dụng Hận Đao là lựa chọn tốt nhất.

Ngay lúc Sở Hưu xuất đao, Nhiếp Nhân Long lại cười lớn một tiếng.

Quanh người hắn bị hận ý của Hận Đao bao phủ, nhưng hắn lại không chọn chống cự ngược lại chủ động dung hợp hận ý trong lòng bản thân. Chỉ trong chớp mắt hai mắt Nhiếp Nhân Long đã trở nên đỏ thẫm, từng luồng ma khí tràn vào cơ thể. Ma khí mà đại trận tỏa ra vốn chuẩn bị cho võ giả Ma đạo như Sở Hưu, nhưng lúc này lại chủ động tràn vào cơ thể Nhiếp Nhân Long.

Một tiếng nổ lớn vang lên, quanh người Nhiếp Nhân Long bộc phát ma khí, thậm chí còn mạnh mẽ hơn Sở Hưu. Càn Khôn Lăng Vân Thủ được thi triển, không phải khuấy đảo thiên địa nguyên khí mà là ma khí vô biên.

Hai tay hắn múa lên, vô số ma khí ngưng tụa thành vòng khí xoáy, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu.

Hận Đao còn chưa chém xuống, thế đao đã bị xoắn nát. Thân hình Sở Hưu cũng bị xé rách trong luồng khí xoáy đó. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, Sở Hưu bị đánh bay hơn mười trượng.

Ổn định lại khí huyết đang sôi trào trong cơ thể, Sở Hưu thu hồi bảy thanh ma đao, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị.

Bảy thanh ma đao đã không tác dụng đối với Nhiếp Nhân Long, thậm chí thực lực bản thân Nhiếp Nhân Long không ngờ lại tăng lên nhiều , thậm chí còn mạnh hơn lúc trước hắn nhập ma.

Hai mắt đỏ thẫm nhưng vẫn duy trì lý trí, quanh người ma khí lượn lờ, Nhiếp Nhân Long còn giống giết trong Ma đạo hơn cả Sở Hưu. Hắn lạnh lùng nói: “Sở Hưu, những thứ này đều nhờ ơn ngươi cả đấy!”

Tẩu hỏa nhập ma là nguy cơ, nhưng cũng là cơ duyên may mắn.

Llần trước Nhiếp Nhân Long vì cái chết của Nhiếp Đông Lưu mà nhập ma, bản thân cũng bị thương rất nặng.

Nhưng sau khi khỏi hẳn, hắn lại thích ứng với lực lượng cường đại do nhập ma mang lại, đồng thời cũng thích ứng với thuộc tính ma khí.

Nhiếp Nhân Long không tu luyện ma công, nhưng sau khi trải qua một lần nhập ma mà không chết, ma tính của hắn đã thành trời sinh.

Mặc dù Hận Đao có thể dẫn phát hận ý trong lòng Nhiếp Nhân Long, nhưng sau khi Nhiếp Đông Lưu chết, Nhiếp Nhân Long nhập ma, hận ý đã đạt tới đỉnh cao. Dùng ngoại vật dẫn phát hận ý đương nhiên không đạt tới mức nhập ma. Cho nên giờ Hận Đao không có tác dụng gì đối với Nhiếp Nhân Long, thậm chí còn có thể khiến hắn tăng cường lực lượng.

Thu bảy thanh ma đao vào hộp báu không gian, Sở Hưu hơi nhíu mày. Tính sai, có vẻ y đánh giá thấp Nhiếp Nhân Long rồi.

Loại người xuất thân dân dã như Nhiếp Nhân Long, hễ có thể đi lên tới địa vị như ngày hôm nay, vậy đều là nhân kiệt đương thời, không ai là người đơn giản.
Chương 793 Tiễn ngươi lên đường! 2

Chuyện lần trước là kiếp nạn lớn đả kích nặng nề đối với Nhiếp Nhân Long, nhưng cũng là cơ duyên. Chịu được nó thì thực lực thăng tiến.

Nhiếp Nhân Long xuất chưởng đánh xuống, ma khí che khuất cả bầu trời. Bàn tay ma khí lớn hơn mười trượng ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.

Thân hình Sở Hưu lập tức phát động, liên tục biến ảo phương vị, nhưng bàn tay ma khí này vẫn đánh xuống, từng nhịp điệu kỳ dị tỏa ra, từng tia ma khí bị bàn tay lớn kia dẫn động, như lồng giam cầm tù Sở Hưu vào trong, cuối cùng trực tiếp bóp lại, như muốn ép Sở Hưu tới thịt nát xương tan.

Hai tay kết ấn, quanh người Sở Hưu bừng lên phật quang vàng kim, phạn âm vang vọng đất trời. Một hư ảnh Đại Nhật Như Lai vàng kim hiện lên sau lưng Sở Hưu, tỏa ra phật quang thánh khiết rực rỡ dưới bàn tay ma khí kia.

Hoán Nhật Đại Pháp!

Phật quang hàng ma chiếu rọi thiên địa, Sở Hưu cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ma khí kia. Có điều cảnh tượng này lại khiến những người khác thấy rất mất tự nhiên.

Rõ ràng Nhiếp Nhân Long mới là người lãnh đạo võ lâm Chính đạo Bắc Yên, còn Sở Hưu mới là hung đồ Ma đạo mà bọn họ định vây giết.

Thế nhưng Sở Hưu ra tay lại là phật quang thánh khiết, còn Nhiếp Nhân Long lại là ma khí ngập trời. Có nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên, cứ như thân phận đảo ngược.

Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu sắc mặt trắng bệch, bước từng bước một tới, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, hôm nay ngươi chủ động tới đây chịu chết, sau khi các Thiên Môn Chính đạo Bắc Yên tới đây, các ngươi không ai thoát nổi!”

Sở Hưu thở dài một hơi, thản nhiên đáp: “Yên tâm, những người khác sẽ không tới. Nhiếp trang chủ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư. Vì sao Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Hoàng Phủ thị giờ còn chưa tới?”

Nhiếp Nhân Long khẽ cau mày: “Nhánh Ẩn Ma xuất thủ ngăn cản bọn họ? Không đúng! Nhánh Ẩn Ma không thể điều động toàn bộ được, chẳng lẽ các ngươi định gây ra Đại chiến chính ma lần nữa ư?”

Đối với chuyện tấn công Quan Trung Hình Đường giết, Sở Hưu, Nhiếp Nhân Long đã suy nghĩ rõ ràng.

Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, nhưng y lại không cách nào đại biểu cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Cho dù Sở Hưu là người thừa kế chân chính của Côn Luân Ma Giáo, truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã, nhánh Ẩn Ma cũng không vì y mà liều mình, gây ra Đại chiến chính ma lần nữa.

Thân trong giang hồ bao năm, Nhiếp Nhân Long cũng biết, so với Bái Nguyệt Giáo độc tôn nhánh Minh Ma, thật ra nhánh Ẩn Ma không có người cầm đầu chân chính, hình thức của bọn họ giống với liên minh, nhưng lại là liên minh không có minh chủ.

Sở Hưu xảy ra chuyện, có lẽ những người trong chi của Ngụy Thư Nhai sẽ lo cho, nhưng những người khác có lẽ còn không nhúng tay vào.

Trừ phi có cường giả chân chính như Độc Cô Duy Ngã xuất hiện thống nhất Ma đạo, nếu không không ai có thể ra lệnh cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Nhiếp Nhân Long không biết rốt cuộc Sở Hưu dùng cách nào ngăn cản những thế lực võ lâm Bắc Yên. Thực ra ngay lúc hắn chuẩn bị lên dài, đám người Ngụy Thư Nhai đã xuất thủ.

Thời khắc này, trong Đại Quang Minh Tự, một đệ tử Đại Quang Minh Tự hốt hoảng chạy tới chỗ Hư Hành lớn tiếng bẩm báo: “Thủ tọa, bên ngoài có tin đưa về, Sở Hưu dẫn theo đại lượng võ giả Quan Trung Hình Đường cùng võ giả nhánh Ẩn Ma tiến vào Bắc Yên, không hề che giấu tung tích, lao thẳng về phía Tụ Nghĩa Trang!”

Hư Hành nghe vậy lập tức nổi giận, hừ lạnh nói: “Thật to gan! Hắn còn dám chủ động ra tay nữa cơ đấy! Triệu tập đệ tử Đạt Ma Viện, lập tức xuất phát!”

Có điều sau đó Hư Hành nghĩ tới điều giết, bèn hừ một tiếng nói: “Ta qua chỗ Hư Vân sư huynh nói một lời đã.”

Giờ hắn còn đang bị phạt bế quan, nếu tự tiện dẫn người ra ngoài động thủ, hậu quả e rằng không chỉ là phạt bế quan nữa.

Trong Không Chấp Thiền Đường của mình, Hư Hành vốn cho rằng sau khi mình báo cáo xong Hư Vân sẽ để mình cùng tới Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng sau khi Hư Vân nghe xong lại gọi một đệ tử tới nói: “Gọi Hư Độ tới, bảo hắn cùng ta tới Tụ Nghĩa Trang một chuyến.”

Hư Hành vội vàng nói: “Sư huynh, vậy ta...”

Hư Vân liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi tiếp tục bế quan trong Đại Quang Minh Tự, trong vòng một năm không ngăn chặn được sân niệm trong lòng, đừng nói ra ngoài Đại Quang Minh Tự, ngay chức thủ tọa Đạt Ma Viện ngươi cũng không cần làm nữa.”

Bổ nhiệm hay cách chức thủ tọa Lục Đại Võ Viện vốn phải do phương trượng đứng ra làm chủ, có điều trong Đại Quang Minh Tự Hư Vân cũng có quyền lực và năng lực này.

Nghe Hư Vân nói vậy, Hư Hành căn bản không dám phản bác một câu, chỉ u ám trở lại Đạt Ma Viện tiếp tục bế quan.

Một lúc lâu sau, Hư Độ uể oải đi tới trong thiện đường của Hư Vân, hắn vẫn mang theo hồ lô rượu, có điều lần này trong hồ lô rượu đựng nước đường thật.

“Theo ta tới Tụ Nghĩa Trang một chuyến.” Hư Vân trầm giọng nói.

Lần này Hư Độ không nói gì vô nghĩa, ngoan ngoãn theo Hư Vân rời khỏi Đại Quang Minh Tự.

Mặc dù đại đa số thời điểm hắn không đáng tin cậy, thiếu đứng đắn; có điều

trong những chuyện chính sự của Đại Quang Minh Tự, hắn sẽ không làm trễ nải

Chẳng qua Hư Độ vẫn vừa đi vừa nói: “Ta nói này, sư huynh, tiểu tử nhánh Ẩn Ma kia điên rồi à? Thời điểm thế này hắn không ngoan ngoãn trông coi Quan Trung Hình Đường, còn chạy tới Bắc Yên như vậy, chẳng lẽ ghét bỏ mình chết không đủ nhanh à?”

Hư Vân thản nhiên đáp: “Đừng coi người khác là kẻ ngu, có một số việc một khi xảy ra ắt có đạo lý riêng.

Không khéo chúng ta chẳng cần tới Tụ Nghĩa Trang, sẽ có người chủ động tới tìm chúng ta.”

Hư Độ xoa xoa cái đầu trọc, đang định nói gì đó, lại nghe một âm thanh đột nhiên truyền tới: “Hư Vân đại sư quả thật liệu sự như thần. Đã lâu không gặp, xem ra Vọng Niệm Thiên Đại Tự Tại Kinh của ngươi đã có tiến bộ.”

Ngụy Thư Nhai thân mặc áo đen nheo mắt đứng bên đường như một ông lão tầm thường đang phơi nắng, Chử Vô Kỵ đứng sau lưng hắn, ánh mắt sắc bén, không nói một lời.

Hư Vân nhìn về phía Ngụy Thư Nhai, miệng niệm phật hiệu nói: “A Di Đà Phật, hóa ra là Ngụy lão. Đã bao năm rồi, ngoại trừ Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma đây là lần thứ hai ngươi xuất thủ. Xem ra Sở Hưu quả thật là người ngươi coi trọng, khiến ngươi đích thân ra tay.”

Hư Độ kinh ngạc nhìn về phía Hư Vân, hắn biết tính cách vị sư huynh của mình, mặc dù hắn là hòa thượng nhưng lại rất không thích nói bốn chữ ‘A Di Đà Phật’. Chỉ khi thấy người mà hắn thật sự coi trọng, Hư Vân mới nói bốn chữ này.

Một ông lão trông như sắp xuống lỗ không ngờ lại kinh khủng tới vậy, khiến sư huynh coi trọng tới nước này?

Ngụy Thư Nhai tùy ý vung tay lên nió: “Nhánh Ẩn Ma xuống dốc suốt thời gian dài như vậy, tìm được một hạt giống tốt cũng chẳng dễ dàng gì.

Nếu đổi lại là Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự bị người ta nhắm vào như vậy, chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự các ngươi không xuất thủ hay sao?

Hư Vân, về đi, Ma đạo chúng ta bị võ lâm Chính đạo các ngươi chèn ép bao năm như vậy rồi, giờ cũng đã đến lúc ra ngoài phơi nắng.

Đông Tề, Bắc Yên, Tây Sở, nhánh Ẩn Ma chúng ta không chiếm nơi nào, chỉ cần một vùng đất trung lập như Quan Trung Hình Đường để được yên ổn, ngươi còn định ngăn cản?

Làm gì cũng để chút đường lui, chớ có quá đáng.”
Chương 794 Ngăn cản

Hư Vân lạnh nhạt nói: “Nếu nhánh Ẩn Ma đã xuống dốc, sao không tiếp tục xuống nữa đi? Ngụy lão, ngươi là người sống sót duy nhất trong trận chiến Cửu Thiên Sơn năm xưa, hẳn ngươi cũng biết mức độ tàn khốc của trận chiến lần đó.

Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma các ngươi đã chết bốn, những võ giả Ma đạo còn lại cũng tử thương vô số.

Lúc trước nếu các ngươi lựa chọn tiếp tục ẩn nấp chứ không phải ngang nhiên nâng cờ phục hưng Côn Luân Ma Giáo đã chẳng chết nhiều người như vậy.

Nấp dưới đất còn sống được, thò đầu lên, thì chết.

Ngươi mặc cho Sở Hưu làm vậy không phải đang giúp hắn mà là đang hại hắn.

Đến khi hắn thật sự chạm phải giới hạn cuối cùng của Chính đạo trên giang hồ, người ra tay không phải chỉ mình ta.”

Đôi mắt đang híp lại của Ngụy Thư Nhai chậm rãi mở ra, thần sắc vô cùng sắc bén, khí thế trên người cũng dần dần dâng lên, từ một lão già gần đất xa trời biến thành kiêu hùng Ma đạo khuấy động phong vân thiên hạ.

“Vì sao không ẩn nhẫn? Bao năm như vậy rồi, nhánh Ẩn Ma chúng ta luôn bị kẻ khác gọi là chuột chũi, ta sợ làm chuột chũi quá lâu rồi, sẽ thật sự thành một đám chuột nhắt hèn nhát ham sống sợ chết!

Nhân lúc lão già ta còn sống, lưu chút can đảm cho người trẻ tuổi, đứng ra làm gương. Nếu lão già ta mà chết, nhánh Ẩn Ma coi như không còn hy vọng, cho dù Độc Cô giáo chủ có phục sinh chắc cũng chướng mắt đám rác rưởi chúng ta.

Hư Vân, trong Đại Quang Minh Tự ta chỉ không chắc chắn đối phó được hai người, một là phương trượng của các ngươi, một chính là ngươi.

Nghe nói 《 Vọng Niệm Thiên Đại Tự Tại Kinh 》dung hợp tinh hoa hai tông Thiền Mật, hôm nay lão già ta cũng muốn lĩnh giáo một phen!”

Dứt lời, quanh người Ngụy Thư Nhai bừng bừng ma diễm, trong cơ thể nhìn như già nua đó lại bộc phát ra lực lượng kinh người, bước ra một bước, trời đất u ám, đấm ra một quyền, thần ma kinh sợ.

Hư Vân thở dài một tiếng, miệng đọc kinh văn, tiếng phạn âm vạng vọng quẩn quanh trong thiên địa, phật quang vàng kim bao phủ lấy người hắn, theo Hư Vân bước từng bước một tới, không ngờ lại diễn hóa thành một lĩnh vực.

Những nơi Hư Vân đi qua, tất cả đều hóa thành lĩnh vực, mỗi bước một phật thổ, mỗi bước một trọng thiên!

Hai người này, một là người sống sót duy nhất trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, đã từng dùng sức mạnh yếu ớt khuấy đảo phong vân giang hồ, đối đầu với toàn bộ võ lâm Chính đạo.

Bên kia lại là người tài hoa kinh thiên của Đại Quang Minh Tự những năm gần đây, thân là thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường nhưng uy danh còn hơn cả phương trượng. Uy thế giao thủ của hai người có thể nói là kinh thiên động địa.

Hư Độ thu lại hồ lô rượu, nhìn Chử Vô Kỵ cười hắc hắc nói: “Đừng đứng ngẩn ra đó, chúng ta cũng tranh thủ thời gian động thủ đi, đánh sớm xong sớm bớt lo.”

Dứt lời phật quang bao phủ thân thể Hư Độ, dáng vẻ vốn thiếu đứng đắn lúc này lại trở thành trang nghiêm, tay niết Hàng Ma Ấn, một ấn đánh ra, Phật Đà hàng ma, trấn áp vạn giới, uy thế cương mãnh hùng hồn vô song, hết sức kinh khủng.

Chử Vô Kỵ cũng cười lạnh một tiếng, một vầng trăng máu hiện lên phía sau, tay hắn không đao nhưng lại dùng vầng trăng máu đó làm lưỡi đao, chém tan thiên địa!

Hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cùng hai cao thủ Võ Đạo Chân Đan đỉnh phong giao thủ, uy thế rung chuyển đất trời, cho dù đánh tan một ngọn núi nhỏ cũng không có gì là lạ.

Lúc này cách hai giao thủ khoảng trăm dặm, Bạch Hàn Thiên thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng định dẫn người tới Tụ Nghĩa Trang, có điều hắn cũng bị người ta ngăn cản. Người ra tay chính là Bàng Hổ cùng Kỳ Liên Thiết Kỵ dưới trướng hắn.

Lần trước Tụ Nghĩa Trang liên thủ với võ lâm Yến Đông tiêu diệt Kỳ Liên Thiết Kỵ, thế nhưng Sở Hưu bày kế khiến Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhúng tay vào. Kết quả cuối cùng là Tụ Nghĩa Trang, Kỳ Liên Trại đều trọng thương, phe hưởng lợi duy nhất chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bạch Hàn Thiên nhìn Bàng Hổ, lạnh lùng nói: “Bàng Hổ, với chút lực lượng đó của Kỳ Liên Trại mà còn dám nhúng tay vào chuyện giữa võ lâm Bắc Yên cùng nhánh Ẩn Ma ư? Ngươi muốn chết phải không?”

Bàng Hổ cười lạnh một tiếng nói: “Muốn chết ư? Chỉ mình Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi e rằng còn chưa đủ tư cách khiến ta chết!

Lần trước là Lâm Diệp kia, sai rồi, là Sở Hưu giúp mỗ, họ Bàng ta là người thô kệch, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nói trắng ra là một lũ cướp.

Nhưng cho dù là lũ cướp cũng hiểu đạo nghĩa.

Lần trước người ta giúp ta, nếu lần này ta coi như không thấy, e là các huynh đệ này sẽ coi thường ta. Các ngươi nói xem, đúng hay không?”

“Đúng!”

Sau lưng Bàng Hổ, đám cướp Kỳ Liên Trại lao nhao hét lớn, khí thế hết sức bất phàm.

Bạch Hàn Thiên nhíu mày, hừ lạnh nói: “Không tự biết mình! Muốn tìm đường chết, ta giúp các ngươi!”

Tiếp đó Bạch Hàn Thiên vung tay, một loạt võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đồng loạt lao lên.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dẫu sao cũng là đại phái giang hồ đứng trong Thất Tông Bát Phái, vẫn có ưu thế hơn nhiều so với loại thế lực sơn tặc thổ phỉ như Kỳ Liên Trại.

Bắc Địa giao chiến ầm ầm, còn lúc này ở Yến Tây, ngoài cửa lớn Hoàng Phủ thị, vài ngàn binh sĩ Bắc Yên thân mặc giáp đen bao vây khu nhà của Hoàng Phủ Thị.

Giữa những binh sĩ là một tòa hắc long liễn cực kỳ hoa lệ, trên đó là một võ giả trung niên mặc mãng bào màu đen đang nằm, thần thái ung dung, vừa ngáp vừa chậm rãi bóc một quả chuối.

Thân tại Bắc Yên vẫn có thể ăn loại chuối tiêu chỉ có ở Nam Man Tây Sở, hành động xa xỉ đó đã gần với đế vương.

Thực tế người này cũng thật sự trong hoàng tộc, hắc long liễn hắn ngồi nói chính xác ra chỉ có hoàng đế mới được sử dụng. Có điều giờ Bắc Yên không tôn hắc long lên đầu nữa cho nên hắn ngồi hắc long liễn cũng không ai nói gì, bởi rất nhiều người Bắc Yên đều biết, trong hoàng tộc, ai có thể tạo phản chứ hắn thì không. Lý do? Hắn lười!

Người này thuộc hoàng tộc Bắc Yên, tên là Hạng Võ, có điều chỉ là hoàng tộc chi thứ, huyết mạch rất nhạt lại không được coi trọng. Thậm chí tước vị của hắn còn chỉ là hầu tước, đất phong lại ở Bắc Yên Lâm Bình Phủ, cho nên phong hiệu của hắn là Lâm Bình Hầu.

Hạng Võ khi còn nhỏ đã thể hiện thiên phú võ đạo kinh người, có điều do huyết mạch nên không được coi trọng bao nhiêu, bị tôn thất Bắc Yên coi nhẹ, khiến cho Hạng Võ lưu lạc vào giang hồ, bươn trải bao lâu mới có chút danh tiếng, lúc này hoàng thất Bắc Yên mới phát giác, lập tức triệu hồi vào hoàng cung.

Hạng Long không hổ là hùng chủ thế hệ này, sau khi phát hiện mình sơ sót lập tức chiêu hiền đãi sĩ với Hạng Võ, tự mình tìm một cường giả lão tổ trong hoàng tộc dạy bảo Hạng Võ, nhận làm hoàng đệ. Hạng Long còn giao Tây Lăng Quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân cho Hạng Võ thống lĩnh, phong hắn làm tướng, thậm chí tăng tước vị lên thành vương.

Có điều Hạng Võ lại cự tuyệt, đối với hắn mà nói, tước vị là thứ lão tổ tông lưu lại, không thể bỏ đi được.

Không biết tổ tông hắn mà biết hậu thế không muốn vương vị, cứ ôm khư khư cái chức hầu tước coi như bảo bối, liệu có tức tới mức hất tung cả quan tài lên không.
Chương 795 Hạng Võ 1

Hạng Võ được Hạng Long phái tới giải quyết Hoàng Phủ thị, lần này nghe nói ngay cả vị lão tổ Hoàng Phủ thị vẫn luôn bế quan ẩn cư cũng chuẩn bị ra mặt, cho nên Hạng Long mới phái Hạng Võ ra.

Ai cũng nói vị lão tổ Hoàng Phủ thị có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, có điều Hư Vân mặc dù chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng đã cách cảnh giới này không xa. Vị lão tổ hoàng tộc Bắc Yên đã từng nói, nếu nói về trị quốc thao lược, trong số đế vương Bắc Yên ít ai sánh nổi với Hạng Long.

Còn nói tới thiên phú võ đạo, đừng nói là hoàng tộc các đời Bắc Yên, cho dù đặt lên toàn bộ giang hồ, Hạng Võ cũng nằm trong nhóm đứng đầu.

Một Hạng Võ lại thêm áp lực từ triều đình Bắc Yên, người của Hoàng Phủ thị chỉ cần không điên hẳn nên biết lựa chọn ra sao.

Lúc này bên cạnh Hạng Võ, một tông sư võ đạo thần thái nho nhã, thân mặc chiến giáp, có tu vi tông sư võ đạo, bất đắc dĩ nói: “Hầu gia...”

Hạng Võ đưa một quả chuối cho hắn nói: “Chú ý địa điểm, gọi ta tướng quân.”

Người trung niên nho nhã kia đành nhận lấy trái chuối, mở miệng nói: “Tướng quân, lần này mặc dù bệ hạ quyết định hợp tác với tên Sở Hưu kia, nhưng chỉ bảo ngài ngăn cản Hoàng Phủ thị mà thôi. Thế nhưng giờ ngài bao vây toàn bộ Hoàng Phủ thị như vậy, có quá đáng quá không?”

Hạng Võ cắn một miếng chuối, thản nhiên đáp: “Quá đáng? Ngươi có biết vì sao bệ hạ lại phải hợp tác với tên Sở Hưu kia không? Nói chính xác hơn là hợp tác với nhánh Ẩn Ma, chính là vì đám người giang hồ này ra ngoài khuôn khổ, cho nên phải trừng phạt một chút, giáo huấn một hồi.

Đừng nói ta chỉ bao vây Hoàng Phủ thị, cho dù ta có quá đáng hơn nữa, bệ hạ cũng chẳng trách cứ ta, ngươi có tin không? Đúng rồi, lão Ân, ta nhớ hình như trước kia ngươi từng tiếp xúc với tên Sở Hưu này? Tiểu tử này gây ra chuyện như vậy cũng thật là nhân tài, ngươi thấy sao?”

Người trung niên nhìn như nho nhã này chính là thượng tướng Cưu Hổ - Ân La Hoa phụ trách trấn thủ Trấn Sơn Quân tại Yến Đông, cũng có thực lực tông sư võ đạo.

Ngày trước khi Sở Hưu làm sát thủ Thanh Long Hội diệt môn Diêu gia trang, từng có người của Trấn Sơn Quân ở đó. Có điều khi đó Sở Hưu chỉ là một sát thủ nhỏ trong Thanh Long Hội mà thôi, Ân La Hoa lại là thượng tướng quân sắp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Hắn chỉ hỏi thăm qua về Sở Hưu chứ chưa từng tiếp xúc.

Sau này Ân La Hoa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, được điều vào Tây Lăng Quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân làm phó tướng, không có giao tiếp gì với Sở Hưu nữa.

Cho nên Ân La Hoa chỉ lắc đầu nói: “Ngày trước thuộc hạ chỉ nghe nói về tên Sở Hưu kia mà thôi. Dù sao tên Sở Hưu kia cũng khá nổi danh trên đất Yến Đông.

Kẻ này ngày trước đã hành động tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn to gan quả quyết, vừa nhìn là biết không phải hạng phàm rồi.

Chỉ có điều trên giang hồ không thiếu gì nhân tài xuất sắc, nhưng muốn ngóc đầu lên lại cần chút may mắn.

Hôm nay tên Sở Hưu này có thể đi tới ngày hôm nay, cũng là nhờ may mắn.”

Hạng Võ cười hắc hắc hai tiếng nói: “May mắn? May mắn có thể khiến một người tạm thời lên vị trí cao, nhưng không thể giúp hắn cả đời.

Tên Sở Hưu này có thể đi tới ngày hôm nay không chỉ dựa vào may mắn, ta đang rất hiếu kỳ về người này.”

Lúc này Hạng Võ đột nhiên nhìn sang phía Ân La Hoa hỏi: “Ta nói này, lão Ân, sao ngươi không ăn đi? Thứ này do ta lệnh cho người thúc ngựa từ đất Nam Man đem về đấy, một quả còn quý hơn một bình Thiên Lý Phiêu Hương trong Túy Tiên Cư đấy, tráng dương bổ thận, tốt lắm đấy!”

Ân La Hoa nhìn quả chuối trong tay, vẻ mặt quái dị: “Ta nói này Hầu gia... À không, tướng quân. Ngươi đừng có lừa ta, mẫu thân ta là người Nam Man, khi ta còn bé còn từng ở đó một thời gian. Thứ đó ở đấy đâu đâu cũng có, chẳng đáng một đồng. Thổ dân nam di bản xứ còn coi thứ này như đồ ăn chính.”

Hạng Võ cười khinh thường cắt một miếng nói: “Ăn gì bổ nấy, biết không? Ta đã hỏi qua Ôn thái y, Ôn thái y nói vậy với ta. Ngươi nhìn thứ này màu vàng, to như vậy, lại dài như vậy, rõ ràng là bổ dương.”

Ân La Hoa nhìn quả chuối tiêu trong tay mình, thứ này khi còn bé hắn ăn thường xuyên, có điều giờ Hạng Võ nói vậy lại ăn chẳng nổi nữa, cũng thấy bó tay, chẳng biết nói gì tiếp.

Ngày trước khi Ân La Hoa làm thượng tướng tại Trấn Sơn Quân cũng nổi tiếng về thủ đoạn âm độc, bằng không hắn đã chẳng nhận được danh hiệu là Cưu Hổ.

Thế nhưng giờ được điều tới dưới tay Hạng Võ, hắn lại đột nhiên cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.

Chính vị đại tướng quân Tây Lăng dáng vẻ cực kỳ không đứng đắn này, mỗi khi mình nói ra kế hoạch của mình xong, hắn lại dùng lực lượng nghiền nát hết thảy, đồng thời phá hủy toàn bộ thế giới quan của Ân La Hoa.

Khi lực lượng cường đại tới một mức nhất định, quả thật có thể coi nhẹ bất cứu âm mưu quỷ kế nào.

Ngay lúc Ân La Hoa do dự, rốt cuộc mình có nên nể mặt hầu gia ăn quả chuối này hay không ăn, cánh cửa lớn của Hoàng Phủ thị đột nhiên bật mở. Một loạt đệ tử Hoàng Phủ thị đi ra, chừng hơn ngàn người, khí thế hung hãn.

Dẫn đầu là một ông lão mặc y phục màu vàng, râu tóc bạc trắng, dáng vẻ vô

cùng già nua nhưng thân hình ưỡn thẳng, một luồng khí thế không giận mà uy tỏa ra xung quanh.

Sau lưng ông lão kia là ba võ giả tông sư võ đạo, trong đó có một người Sở Hưu từng gặp trong Tiểu Phàm Thiên, Hoàng Phủ Duy Minh.

Trong Cửu Đại Thế Gia, Hoàng Phủ thị vẫn luôn kín tiếng, đương nhiên bọn họ kín tiếng là vì thực lực bản thân không mạnh, cho nên mới chọn cách ẩn nhẫn giấu tài.

Trên thực tế, trong thời đỉnh phong, Hoàng Phủ thị thậm chí từng tranh đoạt vị trí đứng đầu Cửu Đại Thế Gia với Thương Thủy Doanh thị.

Có điều giờ mặc dù Hoàng Phủ thị trong giai đoạn suy bại nhưng trong tộc vẫn có một vị lão tổ đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ, đồng thời còn có ba tông sư võ đạo thực lực không yếu. Thực lực này đặt trong Cửu Đại Thế Gia đã là rất mạnh, nhưng với Hoàng Phủ thị hiện giờ lại chưa đủ.

Vị lão tổ Hoàng Phủ thị trầm giọng nói: “Hóa ra là Hạng hầu gia, chẳng hay hầu gia có ý gì đây, còn phái binh bao vây Hoàng Phủ thị chúng ta. Thời gian này Hoàng Phủ thị chúng ta đâu làm gì vi phạm quy định của triều đình?

Cho dù triều đình muốn động tới Hoàng Phủ thị ta cũng phải có lý do chứ? Nếu không cho dù đánh tới đệ tử cuối cùng, chúng ta cũng nhất quyết phải đòi lại công bằng!

Kể cả hôm nay Hoàng Phủ thị ta không đòi được công bằng, ngày khác cũng có đồng đạo võ lâm đòi lại giúp Hoàng Phủ thị chúng ta!”

Lão tổ Hoàng Phủ thị không tin triều đình dám gây chiến mà không có lý do.

Đây không phải triều đình Bắc Yên làm việc theo quy củ mà là bọn họ không dám.

Ưu thế của triều đình là nhân số đông đảo, còn ưu thế của giang hồ là gì? Là nơi có người, chính là giang hồ!

Triều đình Bắc Yên quả thật có thế lớn, nhưng một khi triều đình làm gì quá đáng, chọc giận võ lâm Bắc Yên, khi đó toàn bộ võ lâm Bắc Yên sẽ liên hợp lại, thậm chí có thể trực tiếp thay đổi triều đại, khiến hoàng tộc Bắc Yên đổi họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK