Tuy Cực Lạc Ma Cung và Sở Hưu cùng là Ma đạo, nhưng Sở Hưu không có cảm giác tán đồng gì.
Trong mắt y, thật ra chỉ có hai loại người, một là người mình, hai là kẻ địch, xưa nay không phân Chính Ma.
Huống chi khi còn ở hạ giới, số võ giả Ma đạo chết trong tay y cũng không ít, số Ẩn Ma thậm chí còn nhiều hơn số Minh Ma.
Nhan Bi Phong khá hiếu kỳ về y, rồi thành nghi ngờ, sớm muộn gì Sở Hưu cũng phải giải quyết phiền toái này, cho nên hiện tại tên võ giả Cực Lạc Ma Cung này cũng phải chết!
Lúc này hắn đã bị Lục Giang Hà và các võ giả Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim liên thủ cuốn chặt lấy, không thể thoát thân nổi.
Vừa rồi Sở Hưu bá đạo áp đảo, trực tiếp phế bỏ hai tên, đánh một bỏ chạy, những chuyện này hắn đều tận mắt chứng kiến, hai chữ khủng khiếp cũng không đủ để miêu tả!
Lúc này chứng kiến ánh mắt đầy sát khí của Sở Hưu nhìn lại, hắn lập tức run rẩy, đột nhiên cắn răng, lá cờ lớn tỏa ra ma khí trong tay hắn ầm ầm bùng nổ, một luồng ma khí tinh thuần dung nhập vào cơ thể.
Cùng lúc đó, một luồng huyết khí bộc phát quanh người hắn, xen lẫn ma khí, tốc độ cũng tăng lên tới cực hạn, quả quyết sử dụng bí pháp huyết độn bỏ trốn.
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, lực lượng cường đại lập tức bao phủ võ giả vô danh kia, bàn tay ma thần xé tan khí huyết trên người hắn, kéo ngược hắn lại.
Cùng lúc đó, Lục Giang Hà cười gằn nói: “Tiểu tử, đã rơi vào tay bản tôn rồi mà còn đòi trốn? Nằm mơ à!”
Dứt lời, từng sợi tơ máu hiện lên quanh người Lục Giang Hà, trực tiếp bao phủ võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, chớp mắt đã biến hắn thành một cái kén máu.
Nhưng không đợi Lục Giang Hà kịp có hành động gì, đao mang sắc bén tới cực điểm đã ầm ầm chém xuống, trực tiếp giết chết võ giả Cực Lạc Ma Cung kia.
Lục Giang Hà vẻ mặt ngơ ngác, bất mãn nhìn Sở Hưu nói: “Quá đáng, ngươi lại cướp đầu người của bản tôn!”
Tuy nói như vậy nhưng Lục Giang Hà cũng không lãng phí, sợi tơ huyết khí điên cuồng hấp thu lực lượng khí huyết của đối phương.
Lúc này đám người Lăng Tiêu Tông đã trợn tròn hai mắt.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ nổi đám võ giả Nam Vực này thậm chí còn không chống cự được một khắc đồng hồ dưới tay Sở Hưu, tất cả đều chết
trong tay y.
Trước đó Hiên Viên Vô Song còn định đợi bọn họ lưỡng bại câu thương rồi mới ra tay, bây giờ nhìn lại thế này đâu phải lưỡng bại câu thương, phải là áp đảo hoàn toàn mới đúng.
Hiên Viên Vô Song nắm chặt hai tay, ánh mắt không thể tin nổi, sắc mặt cũng không thể tin nổi.
Tuy trước đó hắn bị Sở Hưu đánh bại rồi lại bị Lã Phụng Tiên đánh bại, có điều hai lần này tuy hắn bại nhưng vẫn không phục.
Hắn tự nhận là mình chưa phát huy tốt, nếu thật sự giao chiến thì thắng bại chưa rõ.
Kết quả hôm nay chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, hắn mới thật sự tuyệt vọng, thật sự không còn hy vọng.
Với sức chiến đấu mà Sở Hưu thể hiện lúc này, cho dù hắn có liều mạng cũng không đuổi kịp.
Đặc biệt là cú đấm của Pháp Thiên Tượng Địa, cho dù thế nào hắn cũng không đỡ nổi.
Nhưng Hiên Viên Vô Song vẫn không cam tâm!
Hắn cắn răng nói với Lâm sư thúc bên cạnh: “Lâm sư thúc, xuất thủ đi!”
Lâm sư thúc cau mày nói: “Vô Song, đừng làm loạn, trong thời điểm này mà còn xuất thủ, ngươi định chịu chết hay sao?”
“Ta bảo ngươi xuất thủ!” Hiên Viên Vô Song quát lên.
lâm sư thúc nhìn qua Hiên Viên Vô Song, hừ lạnh nói: “Hiên Viên Vô Song! Đừng quên bây giờ ngươi còn chưa phải tông chủ Lăng Tiêu Tông, với biểu hiện của ngươi hiện tại, ngươi nghĩ mình đủ tư cách lên làm tông chủ Lăng Tiêu Tông này sao?”
Sắc mặt Hiên Viên Vô Song đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu.
Đại tông môn đỉnh cấp như Lăng Tiêu Tông chắc chắn không chỉ có một người thừa kế, chẳng qua hắn là người ưu tú nhất trong số người thừa kế.
Vị Lâm sư thúc này là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, là trưởng lão chấp sự của Lăng Tiêu Tông, nể mặt ngươi thì nghe lời ngươi, không nể mặt ngươi thì ngươi làm gì được nào?
Lúc này Sở Hưu lại đi tới võ giả Cực Lạc Ma Cung bị y dùng Đại Nhật Như Lai ấn đánh trọng thương lúc trước.
Võ giả này đã bị Đại Nhật Như Lai Ấn của Sở Hưu đánh nát phân nửa sương cốt trên người, còn bị phật quang xâm nhập cơ thể, đã sớm mất đi chiến lực. Lúc này hắn nhìn thấy Sở Hưu chậm rãi đi tới, tuy trên người Sở Hưu không có nhiều sát ý nhưng hắn cũng biết Sở Hưu định làm gì.
Võ giả kia cũng là điện chủ một phân điện của Cực Lạc Ma Cung, tuy không mạnh bừng Minh Huyền Vũ nhưng cũng là người có số má. Tuy trong lòng hắn có e ngại, nhưng vẫn không mở miệng cầu xin.
Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định đuổi tận giết tuyệt ư? Cái giá phải trả khi không chết không thôi với Cực Lạc Ma Cung là thứ ngươi tuyệt đối không thể chịu được đâu!
Hơn nữa ngươi tốt xấu gì cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, cũng cần thể diện, trong thời điểm này ngươi ra tay với người không có chiến lực như ta, chẳng lẽ ngươi không sợ mất mặt, không sợ người khác nói là ngươi không giảng đạo nghĩa giang hồ à?”
Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Đuổi tận giết tuyệt? Ta đã giết một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Cực Lạc Ma Cung các ngươi, bây giờ có giết thêm một cũng có sao? Dù sao giết một cũng là giết, giết một cặp cũng là giết!
Huống chi Cực Lạc Ma Cung các ngươi cũng là loại hung ác tàn nhẫn, tàn sát kẻ vô tội ở Nam Vực, tàn sát man tộc, làm đủ chuyện táng tận thiên lương!
Loại tà ma ngoại đạo như ngươi thì cần gì nói tới đạo nghĩa giang hồ? Đi chết đi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, võ giả Cực Lạc Ma Cung còn chưa phản ứng lại đã bị Sở Hưu chém một đao bêu đầu!
Lục Giang Hà ở đằng sau sắc mặt kỳ quái, sao mấy lời này của Sở Hưu nghe quen tai vậy? Hình như chính là câu chửi của đám võ giả Chính đạo ở hạ giới mắng y.
Sau khi giết chết võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, Sở Hưu quay sang nhìn đám người của Lăng Tiêu Tông, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Một chữ này thốt lên, Hiên Viên Vô Song lập tức nổi giận, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Lâm sư thúc kia đã không nói hai lời, trực tiếp kéo hắn đi khỏi.
Cút thì cút, Lăng Tiêu Tông tuy là đại phái đệ nhất Đông Vực, nhưng mạng lại là của chính mình.
Uy thế của Sở Hưu đang cường thịnh, giết Thiên Địa Thông Huyền như giết gà, trong thời điểm này cút đi còn tốt hơn mất mạng.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp chém một đao, đao mang xé rách ngọn núi, lấy ra một viên tinh thể.
Đó là một viên tinh thể tự nhiên có hình dáng giống trái tim, Sở Hưu cầm trong tay cũng có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang rung động, rất có quy luật.
Hơn nữa sau khi Sở Hưu cầm thứ này, y lập tức cảm giác thấy động thiên phúc địa này cũng chấn động một chút. Vì vậy, Sở Hưu đã có thể xác định đây là hạt nhân của động thiên phúc địa này cũng là thứ chống đỡ toàn bộ nơi này.
Chương 1662 Cút thì cút! 2
Sau khi cất thứ này vào hộp báu không gian, Sở Hưu không vội hủy nó đi.
Thứ này là hạt nhân nhưng cũng là bảo vật, đương nhiên phải tìm một nơi an toàn nghiên cứu một phen rồi mới hủy.
Lục Tam Kim lại gần, lắc đầu nói: “Sở huynh, ta phát hiện mỗi lần ngươi xuất thủ, ta đều có cảm giác thất bại.
Vì sao ta cảm thấy ngươi bế quan khổ tu còn không lâu bằng ta, nhưng thực lực của ngươi lại tiến bộ nhanh chóng đến vậy?”
Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Chuyện này phải xem thiên phú, ngươi có cố cưỡng cầu cũng vô dụng.
Nhưng ngươi không cần lo lắng, thêm mấy lần là quen ngay thôi.”
Lục Tam Kim: ". . ."
Tuy đạo lý là vậy, nhưng sao hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng?
“Đúng rồi, Sở huynh, ngươi vừa từ phía đằng kia qua à? Có thấy bọn các chủ không? Ở đây ta cũng có thể cảm giác thấy chấn động cường đại do cường giả cảnh giới Võ Tiên giao thủ, chẳng lẽ nơi đó cũng có bảo bối gì?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Có thấy, bọn họ đang tranh đoạt một con mắt của ma thần thượng cổ để lại.
Bản thân tòa động thiên phúc địa này là do thân thể ma thần thượng cổ biến thành, còn ma thần thượng cổ này có ba con mắt, trong con mắt dọc ở giữa ẩn chứa năng lực cực kỳ cường đại cho nên khiến cho các cường giả cảnh giới Võ Tiên tranh đoạt.
Các chủ và Phương Ứng Long, Lệnh Hồ Tiên Sơn của Lăng Tiêu Tông đang tranh đoạt kịch liệt với các võ giả Nam Vực.
Nhưng đám võ giả Nam Vực kia ra tay đúng là hung ác, vị của Thiên Hạ Kiếm Tông kia xuất thủ chiêu nào cũng như muốn đoạt mạng người khác. Đúng là không khác gì giao chiến sinh tử.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Tam Kim lại cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi nói đám người Nam Vực kia ra tay như muốn giết người?”
“Đúng vậy, có chuyện gì à?”
Lục Tam Kim biến sắc nói: “Hỏng bét! Có lẽ đám người Nam Vực kia không muốn đoạt bảo mà muốn đánh trọng thương võ giả Đông Vực chúng ta, âm mưu làm loạn!
Chỉ là một động thiên phúc địa được khai phá mà thôi, trừ phát hiện bảo vật trong đó có thể tạo ra cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên, nếu không không thể nào khiến cường giả cảnh giới Võ Tiên liều mạng tranh đoạt được.”
Sở Hưu không phải người của Đại La Thiên, chỉ riêng Đông Vực thôi mà hắn còn chưa biết hết, nói chi Nam Vực.
Cho nên trước đó thấy nhiều người tranh đoạt như vậy, hơn nữa người của Nam Vực còn ra tay rất nặng, tuy Sở Hưu và Lục Giang Hà đều lấy làm lạ, nhưng bọn họ còn tưởng chuyện này là bình thường.
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi định tới giúp Phương Ứng Long? Các chủ cũng tham gia trận chiến đó, nhưng mục tiêu chủ yếu của bọn chúng không phải các chủ mà là vị đệ nhất nhân Đông Vực Phương Ứng Long.”
Lục Tam Kim trầm giọng nói: “Không phải giúp Phương Ứng Long mà là chúng ta tự giúp mình.
Thật ra từ xưa Đông Vực và Nam Vực đã có một số mâu thuẫn ngầm, khi còn sống lão các chủ đã kể cho ta những chuyện này.
Đông tây nam bắc tứ vực, hiện tại thực lực của Đông Vực yếu nhất, tình hình của Nam Vực tệ nhất.
Cứ như vậy, Nam Vực chắc chắn sẽ mất cân bằng. Hơn nữa các tông môn ở Nam Vực thì Ma đạo cực đoan, kiếm tông cố chấp, Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn quật khởi sau nhưng cũng không dễ đối phó, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Môi hở răng lạnh, tuy Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các chúng ta đấu đá với nhau đã lâu, nhưng hai bên đều không định hủy diệt hoàn toàn đối phương, chỉ muốn kiềm chế làm đối phương suy yếu mà thôi.
Nhưng nếu đổi lại là đám tông môn Nam Vực kia, bọn chúng sẽ ra tay diệt một thật. Cho nên Hoàng Thiên Các ta không thể bỏ mặc chuyện này được!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu như có suy nghĩ, chỉ không biết y đang nghĩ gì. Nhưng y vẫn đi theo Lục Tam Kim tới chỗ các cường giả cảnh giới Võ Tiên giao chiến.
Khi đám người Sở Hưu và Lục Tam Kim tới chiến trường, cảnh tượng nơi này đã khiến bọn họ sợ tới ngây người.
Sở Hưu chợt phát hiện, thật ra y có thể không tốn nhiều công sức đi tìm hạt nhân của động thiên phúc địa này, vì toàn bộ động thiên phúc địa này đã bị vài vị cường giả Võ Tiên đánh xuyên qua rồi!
Ngoài Viên Không Thành của Thiên Ma Cung không xuất hiện, không biết đi làm gì, tới tận bảy vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên giao thủ tại đây, uy thế không khác gì ngày tận thế.
Động thiên phúc địa này vốn không phải một thế giới thật sự mà chỉ là một tiểu thế giới được hình thành từ thi thể ma thần thượng cổ mà thôi.
Cho nên quy tắc của nơi này vốn đã không hoàn chỉnh, có sơ hở, có thiếu hụt.
Dưới thế công điên cuồng của mấy vị cường giả cảnh giới Võ Tiên này, tiểu thế giới vốn đã đầy vết rách, thậm chí làn sương mù đỏ máu trải rộng khắp động thiên phúc địa cũng bị xua tan sạch sẽ.
Bên phía Đông Vực thua kém về số lượng, hơn nữa vị đệ nhất cường giả Đông Vực Phương Ứng Long không biết gặp chuyện gì, hình như trước đó bị
tập kích thụ thương, hiện tại bị Mộ Bạch Sương áp đảo tới không ngẩng đầu lên được, nhờ có Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ chiến lực kinh người, lấy một địch hai, ngăn cản một Võ Tiên của Chiến Võ Thần Tông và Nhan Bi Phong nên mới miễn cưỡng chống cự được.
Bên phía Xung Thu Thủy tuy áp đảo được Đào Tiềm Minh, nhưng thắng thua trong trận chiến lần này vẫn phải xem hai vị cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên kia.
Lúc này trong tình thế hỗn chiến, cho dù là Lục Tam Kim dẫn người tới cũng vô dụng.
Các đệ tử khác của Lăng Tiêu Tông cũng có mặt, thậm chí bọn họ còn không xuất thủ, ai nấy căng thẳng quan sát thắng thua trong trận chiến.
Phương Ứng Long nhìn Mộ Bạch Sương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi thật to gan, không ngờ lại định gây ra đại chiến giữa Nam Vực và Đông Vực.
Đại La Thiên bình an vô sự một vạn năm, hôm nay các ngươi định phá hoại quy củ năm xưa, không sợ mọi người nổi giận à!”
Mộ Bạch Sương lạnh nhạt nói: “Chính vì cái quy củ này một vạn năm rồi không thay đổi, cho nên bây giờ mới cần thay đổi.
Đừng nghĩ quy củ đó quan trọng tới vậy, Đại La Thiên có bốn vực, có ai không phải quét tuyết trước cửa?
Bắc Vực thì Đạo môn độc tôn, với tính cách của Đạo môn, ngoài Đại La Thần Cung ra, bọn họ sẽ không quan tâm tới những chuyện khác.
Bên phía Tây Vực, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đấu đá nhau một vạn năm, giờ vẫn còn đấu, ngươi nghĩ bọn họ có thời gian để ý tới chuyện này?
Đông Vực đất rộng lắm của cải, Nam Vực cằn cỗi hiểm trở, tài nguyên thiếu thốn.
Hoàn cảnh tốt như vậy mà Đông Vực các ngươi không quý trọng, bây giờ cũng đến lúc đổi người rồi!”
Thiên Hạ Kiếm Tông xưa nay hành xử không hề che che giấu giấu, đây là suy nghĩ của bọn họ, cũng là việc bọn họ định làm.
Không có thù hận bẩn thỉu, chỉ có tương lai của hai vực, tương lai của tông môn.
Phương Ứng Long quát lên một tiếng chói tai, ngưng tụ chín con rồng lớn màu vàng quanh người, nhưng trên chín con kim long này đã mang theo từng vệt huyết văn.
Cửu long tề tụ, không ngờ lại tạo thành một trận thế, tiếng long ngâm bộc phát, thậm chí xé rách động thiên phúc địa, tạo thành một khe nứt lớn.
“Lệnh Hồ! Chuẩn bị rút lui!”
Chương 1663 Sở Hưu ra tay kịp thời
Phương Ứng Long hét lớn với Lệnh Hồ Tiên Sơn, bản thân đã theo đó trốn thoát.
Không thể đánh tiếp.
Đối phương đã nổi sát tâm, đây là một sát cục. Hắn mà chết thì đại chiến giữa Đông Vực và Nam Vực sẽ rất căng thẳng!
“Rút lui? Các ngươi không đi nổi.”
Thanh Lê Kiếm Giới của Mộ Bạch Sương bắt đầu thu về trong người, tất cả khí thế xung quanh hắn dần dần nội liễm, trên trường kiếm tỏa ra phong mang chói mắt, như vầng mặt trời hàng lâm.
Một cái bóng mờ hiện lên trên người Mộ Bạch Sương, giống hắn tới tám phần mười, nhưng hoàn toàn do kiếm khí ngưng tụ thành.
Hư ảnh đó đâm ra một kiếm, toàn bộ thiên địa đều bị kiếm này che lấp. Trên trời dưới đất đầu đâu cũng là kiếm khí, chớp mắt đã xoắn nát cửu long của Phương Ứng Long, kiếm khí thay thế quy tắc của thiên địa, khiến khe hở trước mặt Phương Ứng Long bị lấp đầy.
Một kiếm, phong thiên!
“Tư Không Già La, dốc toàn lực xuất thủ, Nhan Bi Phong mau dùng bí pháp Cực Lạc Ma Cung giết người đi!”
Mộ Bạch Sương vừa dùng kiếm khí cực mạnh phong tỏa vết rách, vừa truyền âm tới Tư Không Già La và Nhan Bi Phong.
Tuy giữa các võ giả Nam Vực cũng có không ít tranh chấp, nhưng lúc này cho dù là Nhan Bi Phong kiệt ngạo bất tuần, hành xử điên cuồng, hắn cũng chọn cách nghe chỉ huy của Mộ Bạch Sương.
Lực lượng trên người Tư Không Già La lập tức khuếch trương, khí huyết quanh người phình to, không ngờ chỉ chớp mắt đã hóa thành thân thể ma thần trăm trượng, xuất quyền đánh về phía Lệnh Hồ Tiên Sơn!
Chiêu này của Tư Không Già La rất giống với Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu, nhưng lại không phải cùng loại hình công pháp.
Pháp Thiên Tượng Địa là hấp thu thiên địa nguyên khí và mọi lực lượng xung quanh để bản thân ngưng tụ thành thân thể ma thần.
Còn chiêu này của Tư Không Già La lại không phải hấp thu lực lượng mà là bộc phát lực lượng khí huyết tới cực hạn, cũng là một loại thần thông.
Hai loại thần thông này đều có ưu khuyết, Pháp Thiên Tượng Địa uy lực mạnh hơn nhưng lực lượng hấp thu không phải thứ khống chế dễ dàng, chỉ sơ sót một chút thôi là phản ngược lại bản thân.
Còn công pháp của Tư Không Già La vận dụng lực lượng khí huyết, cho nên dễ khống chế hơn, nhưng cực hạn lại không cường đại bằng Pháp Thiên Tượng Địa.
Nhân lúc Tư Không Già La bộc phát, Nhan Bi Phong lập tức thoát thân.
Phía sau hắn, trong vô số ma cung, ma thần gầm thét nhưng lại đồng thời quỳ xuống bái lạy. Chỉ trong chớp mắt, trời đất sụp đổ, phong vân biến sắc!
Vạn ma triều bái!
Thần thông, Thần thông Ma đạo!
Tất cả mọi lực lượng trong thiên địa đều chuyển hóa thành ma khí mãnh liệt, một khắc sau đã trực tiếp lan tràn.
Không ai có tư cách để vạn ma triều bái, trừ phát hiện là ma chủ vô thương, Phương Ứng Long cũng vậy.
Khoảnh khắc này, Phương Ứng Long lập tức biến sắc.
Đúng là hắn là cường giả Võ Tiên bát trọng thiên, nhưng chiêu Cửu Long Tề Tụ vừa bị phá tan vừa rồi đã tiêu hao hết lực lượng của hắn.
Hắn thật sự không ngờ, Mộ Bạch Sương lại có thể dùng kiếm phí phong tỏa thiên địa, cưỡng ép phủ kín vết rách, còn khó khăn hơn hắn xé rách thế giới này!
Lực lượng còn sót lại của hắn đã không đủ để chống lại đòn này, ráng chống đỡ thì cho dù không chết cũng bị trọng thương.
Còn lúc này trọng thương có khác gì bị giết chết?
Ngay lúc Phương Ứng Long không còn cách nào, định bộc phát lực lượng khí huyết cuối cùng để ngăn chặn, hắn lại phát hiện một người ngăn trước mặt mình. Mà người đó, lại chính là Sở Hưu!
Động tác này của Sở Hưu khiến cả Lục Tam Kim cũng giật mình.
Tuy hắn đã nói với Sở Hưu, Phương Ứng Long mà chết thì môi hở răng lạnh, Hoàng Thiên Các thậm chí là toàn bộ Đông Vực sẽ gặp nạn.
Nhưng hiện tại đang là đại chiến của Võ Tiên, bọn họ thậm chí còn không thò tay vào được. Lúc này Sở Hưu ra tay rõ là tự chui đầu vào chỗ chết, thật sự khó hiểu.
Chỉ có Lục Giang Hà biết vì sao Sở Hưu lại ra tay.
Vì Sở Hưu cũng sợ môi hở răng lạnh, nhưng răng của y không phải Hoàng Thiên Các mà là cứ điểm Nam Man mà y thành lập.
Một khi Nam Vực bắt đầu tấn công Đông Vực, như vậy nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất chắc chắn là khu vực Nam Man. Đến lúc đó cứ điểm Nam Man của Sở Hưu có còn giữ nổi không?
Tuy Sở Hưu cũng có thể chọn cách phản bội, gia nhập dưới trướng vào tông môn Nam Vực, nhưng như vậy khác nào giao tương lai và tài sản của mình vào tay người khác. Chuyện như vậy là Sở Hưu không muốn làm nhất.
Y đã không muốn làm những chuyện này, vậy chuyện y có thể làm chính là giúp Phương Ứng Long vượt qua kiếp nạn này!
Từ trước tới nay, trong số võ giả mà Sở Hưu giao thủ, mạnh nhất chính là Tân Già La và Huyết Hà lão tổ, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, trong đó Huyết Hà lão tổ còn bị y giết chết.
Nhưng đây là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, hơn nữa còn là loại Võ Tiên ngũ trọng thiên như Nhan Bi Phong. Cho dù là Sở Hưu cũng cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên ngay khoảnh khắc Sở Hưu ra tay, y đã bộc phát lực lượng mạnh mẽ nhất.
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp được y thi triển, khí huyết ngập trời ầm ầm bộc phát, như một cột máu khổng lồ vắt ngang qua trời cao, cắm vào đông đảo lực lượng quy tắc của các cường giả.
“Lão Lục!” Sở Hưu đột nhiên quát lên chói tai.
Lục Giang Hà hiểu ý Sở Hưu, tuy hắn có phần không nguyện ý, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất kết ấn, cũng sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp.
Hai người đều biết Huyết Thần Ma Công, đương nhiên lực lượng có thể bổ sung cho nhau.
Sau khi Lục Giang Hà thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, trên người y cũng bộc phát ra cột máu ngập trời, nhưng lại kết nối với cột máu của Sở Hưu, truyền lực lượng vào người y.
Vạn Ma Triều Bái, khi luồng lực lượng đó tới trước mặt, quanh người Sở Hưu đã bị Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp nhuộm thành màu đỏ máu.
Nhưng tay y lại niết ấn quyết tỏa ra phật quang cực kỳ mỹ lệ và thuần túy, thánh khiết và rực rỡ vô cùng.
Một đóa hoa sen thập tự xuất hiện trong tay y, chỉ trong chớp mắt, phật quang rực rỡ, Phạn âm hàng lâm!
Thập Tự Liên Hoa Ấn vừa xuất hiện đã trực tiếp đối chọi với Vạn Ma Triều Bái, phật quang và ma khí va chạm, hai lực lượng đối lập không ngừng bành trướng giữa không trung, bùng nổ, hóa thành gió bão vô biên càn quét khắp nơi!
“Phương tông chủ! Còn không mau đi đi!”
Sở Hưu quay về phía Phương Ứng Long quát lớn, trên người y thậm chí xuất hiện một số vết rạn nứt mơ hồ.
Y thật sự không ngăn nổi, thần thông Vạn Ma Triều Bái của Nhan Bi Phong có uy lực mạnh mẽ hơn tưởng tượng của y, cho dù y sử dụng Thập Tự Liên Hoa Ấn khắc chế ma công nhưng vẫn không chống được quá ba giây.
Lúc này Phương Ứng Long đã không kịp suy nghĩ vì sao Sở Hưu lại giúp mình. Quanh người hắn bộc phát một làn sương máu, tay niết ấn quyết, một tòa Lăng Thiên Bảo Tháp như thông thiên triệt địa xuất hiện dưới chân hắn, lại một lần nữa xé rách động thiên phúc địa này.
“Rút lui!”
Sau khi hắn dứt lời, Lệnh Hồ Tiên Sơn lập tức thoát ly trận chiến, chui vào
khe hở. Đồng thời Xung Thu Thủy cũng vung tay, mang theo người của Hoàng Thiên Các bỏ chạy.
Phương Ứng Long phất ống tay áo, cương khí cường đại lan tràn, trực tiếp dẫn Sở Hưu và các đệ tử Lăng Tiêu Tông còn lại vào khe hở.
Một khắc sau, Lăng Tiêu Bảo Tháp tiêu tán, còn động thiên phúc địa cũng lung lay như sắp đổ, dường như sẽ vỡ vụn.
Chương 1664 Sở Hưu đại nghĩa lẫm nhiên 1
Trong động thiên phúc địa lung lay sắp đổ, Mộ Bạch Sương vung tay, kiếm khí phủ kín khe hở bị y thu hồi vào tay, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.
Cho dù hắn là cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên, nhưng lấy sức một mình phủ kín một động thiên phúc địa, một tiểu thế giới đầy vết rách cũng là chuyện cực kỳ tốn sức.
Nhan Bi Phong sắc mặt đen kịt như đáy nồi.
Sở Hưu!
Đòn phối hợp tuyệt sát liên tiếp kia, không ai có vấn đề gì, kết quả lại xảy ra chuyện ngay ở chỗ hắn. Tuy người khác không nói gì nhưng Nhan Bi Phong cũng thấy mất mặt.
“Người vừa rồi là ai?” Mộ Bạch Sương đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhan Bi Phong sắc mặt đen kịt không nói gì, Đào Tiềm Minh nói: “Là quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu. Nghe nói cũng là một vị truyền nhân của Cổ Tôn, có vẻ như lai lịch không nhỏ.”
Mộ Bạch Sương gật nhẹ đầu, nhưng không nói gì thêm.
Đào Tiềm Minh thân trọng hỏi: “Có đuổi không?”
Mộ Bạch Sương lắc đầu nói: “Bọn chúng đã chạy rồi, đuổi không kịp. Chúng ta một thân một mình vào Đông Vực truy sát là tự tìm đường chết. Đi thôi, động thiên phúc địa này sắp hỏng rồi.”
Kế hoạch vây giết Phương Ứng Long là do hắn nói ra, lúc này thất bại nhưng hắn không thấy chán nản gì.
Đối với Mộ Bạch Sương, làm chuyện gì cũng có ba phần ở người, ba phần ở thời cơ, ba phần ở kiếm trong tay hắn, phần cuối cùng là theo thiên ý.
Thiên ý không để Phương Ứng Long chết, Đông Vực đúng là không dễ gì chiếm cứ.
Mộ Bạch Sương vung tay, nhưng võ giả Nam Vực khác cũng nhân cơ hội này rời khỏi.
Những cường giả Võ Tiên bọn họ liều mạng giao chiến, đặt ở thế giới bên ngoài đủ để hủy diệt vài quận, còn trong động thiên phúc địa này thì xuyên thủng cả một động thiên phúc địa diện tích cực lớn, có thể thấy rốt cuộc lực lượng của bọn họ cường đại tới mức nào.
...
Trong Thương Nam Phủ, các võ giả còn lại của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều tập trung tại đây.
Đây đã là địa bàn Đông Vực, nếu bọn Mộ Bạch Sương dám đuổi theo, bên phía Đông Vực cũng có thể nhanh chóng cứu viện.
Nhưng lúc này Sở Hưu đang rất thảm, chống lại chiêu Vạn Ma Triều Bái kia, y tiêu hao rất lớn, đặc biệt là phương diện khí huyết.
Cường giả Võ Tiên ngũ trọng thiên, lực lượng đó, uy thế đó, vốn không cách nào chống cự.
Cho dù là Lục Giang Hà cũng thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, tập hợp lực lượng khí huyết của hai người, nhưng thực tế Sở Hưu không đỡ được chiêu này, y chỉ ngăn cản Nhan Bi Phong được ba giây, xem như cho Phương Ứng Long cơ hội lấy sức, bọn họ mới có thể trốn thoát.
Phương Ứng Long hít sâu một hơi, không ngờ lại trực tiếp thi lễ với Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, lần này nếu không có ngươi xuất thủ, e là ta không thể thoát khỏi sát cục của Nam Vực.
Phương Ứng Long ta nợ ngươi một ân tình, Lăng Tiêu Tông cũng nợ ngươi một ân tình.
Từ nay về sau, những ân oán mâu thuẫn nho nhỏ giữa ngươi và Lăng Tiêu Tông coi như xóa bỏ. Nếu Sở tiểu hữu cần Lăng Tiêu Tông ta ra tay, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích nòng cốt của Lăng Tiêu Tông, chỉ cần ta còn trên chức vụ Lăng Tiêu Tông, ta có thể đứng ra đáp ứng!”
Nghe Phương Ứng Long hứa hẹn như vậy, ngay cả Lục Tam Kim cũng hít một hơi lạnh, hắn cũng không ngờ Phương Ứng Long lại hào phóng tới mức này.
Tuy Sở Hưu ra tay ngay thời khắc mấu chốt, quả thật đã nghịch chuyển thế bại. Nhưng lời hứa này khác nào để toàn bộ Lăng Tiêu Tông nghe theo lệnh Sở Hưu một lần, trả giá đúng là rất lớn.
Hiên Viên Vô Song thậm chí trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói: “Tông chủ! Không thể!
Tên Sở Hưu kia là người của Hoàng Thiên Các, còn là loại lòng lang dạ thú. Ngài đáp ứng điều kiện như vậy, có trời mới biết tương lai hắn sẽ dùng vào chuyện gì.
Hơn nữa lúc trước trong động thiên phúc địa, tên Sở Hưu kia vốn không quan tâm ta là người Đông Vực, cưỡng ép uy hiếp chúng ta rút lui, một mình đoạt bảo. Lúc đó Lâm sư thúc cũng có mặt.
Từ chuyện này có thể thấy tâm tính của tên Sở Hưu kia.”
Hiên Viên Vô Song nói câu này, ngay cả người của Lăng Tiêu Tông cũng không thể chấp nhận nổi. Vị lâm sư thúc kia thậm chí còn kéo vai Hiên Viên Vô Song để hắn đừng nói tiếp.
Vừa rồi ai cũng thấy, nếu không có Sở Hưu ra tay ngay lúc mấu chốt, rất có thể Phương Ứng Long sẽ vẫn lạc.
Phương Ứng Long là ai? Là tông chủ của Lăng Tiêu Tông bọn họ, là đệ nhất cường giả của Đông Vực, Phương Ứng Long mà bỏ mạng, chưa nói bên Đông Vực ra sao, ít nhất Lăng Tiêu Tông sẽ sập.
Kết quả bây giờ ngươi lại lôi chuyện nhỏ này ra để chửi mắng Sở Hưu, thật sự rất quá đáng.
Quả nhiên, không đợi người khác lên tiếng, Phương Ứng Long đã quát lên chói tai: “Câm miệng cho ta!”
Hiên Viên Vô Song kinh ngạc nhìn Phương Ứng Long, lúc này ánh mắt Phương Ứng Long đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, đó là ánh mắt mà hắn chưa từng nhìn thấy.
“Lần này Sở tiểu hữu đã cứu ta một mạng, dựa theo đạo nghĩa giang hồ, ơn một vũng nước trả một dòng suối. Phương Ứng Long ta không làm được như vậy, đây đã là lời hứa cao nhất mà ta có thể đưa ra.
Bây giờ ngươi phản đối là có ý gì? Ngươi muốn để Lăng Tiêu Tông mang tiếng xấu, hay ngươi nghĩ mạng của Phương Ứng Long ta không đáng giá như vậy?”
Lần này Phương Ứng Long chịu hứa hẹn với tên Sở Hưu kia, một nguyên nhân là vì chính hắn.
Tuy Phương Ứng Long hắn không phải loại hào kiệt quang minh lỗi lạc, nhưng hắn cũng không phải loại tiểu nhân âm độc tàn nhẫn lấy oán trả ơn.
Khi Nhan Bi Phong thi triển Vạn Ma Triều Bái, Phương Ứng Long thật sự cảm nhận được một chút khí tức tử vong. Nếu Sở Hưu không ra tay ngay thời khắc mấu chốt, rất có thể lần này hắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Mạng của Phương Ứng Long hắn rất đáng tiền, cho nên Sở Hưu cũng đáng nhận được hồi báo như vậy.
Ngoài ra chuyện này cũng liên quan tới danh tiếng của Lăng Tiêu Tông.
Sở Hưu cứu hắn ngay trước mặt mọi người, có rất nhiều người chứng kiến. Nếu hắn không hậu đãi Sở Hưu mà keo kiệt so đo, vậy sau này toàn bộ Đông Vực, thậm chí toàn bộ Đại La Thiên sẽ nhìn nhận về Lăng Tiêu Tông như thế nào?
Lăng Tiêu Tông hắn có thể bị người khác nói là bá đạo, có thể bị người khác nói là ngang ngược, thậm chí có thể bị người khác nói là không giảng đạo lý, nhưng chỉ duy nhất không thể để người ta nói là không giảng đạo nghĩa.
Những chuyện này cộng lại, đổi lấy lời hứa cho Sở Hưu, rất đáng giá.
Chỉ đáng tiếc là Hiên Viên Vô Song khí lượng nhỏ mọn, đến thời điểm này rồi mà không thấy rõ, vẫn đắn đo những ân ân oán oán không coi là đại sự như vậy. Người như vậy, tương lai có thể chấp chưởng Lăng Tiêu Tông được không?
Chương 1665 Sở Hưu đại nghĩa lẫm nhiên 2
Đây là lần đầu tiên Phương Ứng Long cảm thấy thất vọng về vị đệ tử Hiên Viên Vô Song mà Lăng Tiêu Tông từng lấy làm kiêu ngạo.
Lúc này Sở Hưu cũng lạnh nhạt nói: “Hiên Viên huynh, nói chuyện thì nói chuyện, công kích cá nhân không phải thói quen tốt đâu.
Sở Hưu ta làm việc tự có quy củ, trong động thiên phúc địa ta bảo ngươi cút, muốn độc chiếm bảo vật cũng không sai, vì ta có thực lực.
Rõ ràng có thực lực độc chiếm bảo vật, dựa vào đâu mà bảo ta nhường? Nếu đổi lại là Hiên Viên Vô Song nhà ngươi có thực lực này, ngươi có nhường bảo vật cho ta không?
Còn ta cứu Phương tông chủ là vì đại nghĩa! Vì lợi ích của toàn bộ Đông Vực!
Võ giả Nam Vực lòng lang dạ sói, lập bẫy định diệt trừ Phương tông chủ, âm mưu đối với toàn bộ Đông Vực ta.
Ta thân là quận trưởng Thương Ngô Quận, cũng là một thành viên của Đông Vực, môi hở răng lạnh. Trong thời điểm này đương nhiên phải chú ý tới đại cục, chút ân oán mâu thuẫn giữa chúng ta nào có là gì?
Nếu có thể cứu mạng Phương tông chủ, có bảo ta lấy bảo vật mình mình đoạt được ra, ta cũng cam lòng!”
Câu nói này của Sở Hưu hiên ngang lẫm liệt, khiến các võ giả Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các vô cùng cảm động.
Phương Ứng Long thậm chí càng lúc càng thấy thất vọng về Hiên Viên Vô Song.
Người thừa kế lý tưởng của hắn phải như Sở Hưu, chuyện nhỏ thì phải tranh, đại sự thì lập trường kiên định, không vì chút ân oán nhỏ nhoi mà ảnh hưởng tới phán đoán của bản thân.
Đứng sau lưng Sở Hưu, Lục Giang Hà âm thầm bĩu môi, dáng vẻ như đang ghê tởm.
Hắn phát hiện, theo thực lực của Sở Hưu tăng cường, da mặt cũng càng ngày càng dày. Không đúng, hắn vốn chẳng cần thể diện rồi, lấy đâu ra da mặt?
Phương Ứng Long thở dài một tiếng nói: “Sở tiểu hữu có khí độ và ánh mắt như vậy là chuyện rất tốt.
Thật ra ta cũng phát hiện phản ứng và thái độ của các đại phái Nam Vực, nhưng ta không ngờ bọn chúng lại động thủ nhanh như vậy.
Sau chuyện này, tất cả các tông môn ở Đông Vực đều phải cảnh giác hơn, không thể để đám võ giả Nam Vực kia bắt được sơ hở.”
Sở Hưu đột nhiên nói: “Phương tông chủ, còn có Hàn Giang Thành nữa. Dù sao Hàn Giang Thành cũng là một thành viên của Đông Vực chúng ta. Ngươi cần nhắc nhở Diệp Duy Không một chút, trong thời điểm này đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất cái lớn.”
Lục Giang Hà không nỡ nghe tiếp, cứ tiếp tục như vậy thật ra Diệp Duy Không mới là thảm nhất.
Hắn vừa ra tay định hủy diệt Hoàng Thiên Các, kết quả bị Phương Ứng Long đánh trọng thương thì thôi, còn gặp chuyện như vậy, có thể thấy trong lòng hắn uất ức tới nhường nào.
Nếu Diệp Duy Không có cái nhìn đại cục, vậy chỉ có thể tiếp tục ôm nỗi uất ức về những ân oán đó chứ không thể báo thù.
Ngược lại nếu Diệp Duy Không nhất quyết xuất thủ, không khéo cuối cùng Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các sẽ trực tiếp liên thủ, trước diệt thù trong rồi mới đánh với giặc ngoài. Dù sao sau chuyện này phiền toái bên phía Hàn Giang Thành cũng được giải quyết.
Phương Ứng Long gật đầu nói: “Chuyện này thì ta hiểu. Khu vực Nam Man là địa phận của Sở tiểu hữu, rất gần Nam Vực, cho nên bên phía ngươi cũng phải phòng thủ cho tốt. Ta dẫn người về Lăng Tiêu Tông bố trí đã.”
Nói xong, Phương Ứng Long trực tiếp dẫn người của Lăng Tiêu Tông rời khỏi, Xung Thu Thủy cũng đưa người của Hoàng Thiên Các đi, chuẩn bị bố trí phòng thủ.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sở Hưu lập tức kéo Lục Giang Hà bế quan.
Hai người đều vận dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, khí huyết tiêu hao khá lớn, cần bổ sung kịp thời.
Một tháng sau, Sở Hưu đã bù đắp gần hết lượng khí huyết tiêu hao, bên ngoài cũng có tin đưa tới, phần mộ khổng lồ ở Nam Man đã hoàn toàn vỡ vụ, động thiên phúc địa trong đó cũng bị phá hủy.
Nhiều cường giả Võ Tiên ra tay như vậy, cho dù là một động thiên phúc địa diện tích không nhỏ cũng không chịu nổi.
Cho nên mới nói cho dù Sở Hưu không hao hết tâm cơ tìm kiếm hạt nhân của động thiên phúc địa này, mục đích của y cũng hoàn thành.
Đương nhiên Sở Hưu không phải không có thu hoạch gì, hạt nhân của động thiên phúc địa kia vốn đã là một bảo vật.
Tinh thạch tìm được ở tim của ma thần tỏa ra ánh sáng đỏ âm u. Cảm giác cẩn thận còn có thể nhận thấy một luồng khí huyết đầy sức sống.
Cầm thứ này nghiên cứu cả nửa ngày, cuối cùng Sở Hưu dứt khoát chọn cách thô bạo nhất, trực tiếp dùng cương khí xé rách, cuối cùng thứ xuất hiện trước mặt Sở Hưu là hai giọt máu tươi tỏa ra lực lượng kinh người!
Rõ ràng là chất lỏng nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất kỳ dị, như tinh thạch rắn chắc. Tuy bên ngoài không nhìn ra điều gì nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng khủng khiếp.
“Máu của ma thần!”
Sở Hưu không nhịn được trầm trồ.
Nếu Hiên Viên Vô Song biết trong đó là loại bảo vật này, chắc sẽ bực tức gần chết.
Ma thần thượng cổ đã biến mất không biết bao nhiêu năm, cho dù là trước đại kiếp nạn thượng cổ, võ giả cũng chưa từng được gặp.
Cho nên hiện giờ trên giang hồ chỉ lưu lại những chuyện linh tinh có liên quan, còn máu của ma thần này lại mang theo sinh cơ, nó thật sự tồn tại.
Sở Hưu không hề do dự, trực tiếp nắm lấy một giọt ném vào miệng, bắt đầu luyện hóa.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu như nuốt một ngọn núi lửa, lực lượng nóng rực bộc phát điên cuồng trong cơ thể y. Khoảnh khắc này thân thể Sở Hưu trở nên đỏ sẫm như máu, trên thân thể thậm chí xuất hiện từng vệt huyết văn rạn nứt!
Sở Hưu cũng không ngờ, chỉ là lực lượng của một giọt máu tươi mà lại mạnh mẽ tới vậy. Y phải vận dụng hầu hết lực lượng của mình mới có thể trấn áp, sau đó thăm dò cẩn thận, luyện hóa từng li từng tí một.
Hơn nữa luyện hóa tới cuối cùng, trong đầu Sở Hưu còn xuất hiện một ảo giác.
Ma thần ba mắt cường đại đi lại trong đại hoang, khi đó thiên địa hùng mạnh hơn bây giờ, có vô số con thú lớn trong truyền thuyết tung hoành trên mặt đất.
Ảo giác này sinh động như thật, khắc sâu vào đầu Sở Hưu, lại khiến y lĩnh ngộ Pháp Thiên Tượng Địa sâu hơn một tầng.
Ma thần thượng cổ là do thiên địa sinh thành, hình thức lực lượng của thần thông Pháp Thiên Tượng Địa vốn đã rất giống.
Cho nên hiện giờ Sở Hưu đã có thể khống chế Pháp Thiên Tượng Địa cực kỳ thuần thục, đẩy nó lên một cảnh giới mới.
Ba tháng sau, khoảnh khắc khi Sở Hưu xuất quan, y vừa đứng dậy, xung quanh y đã như có một gợn sóng lan tỏa, toàn bộ mật thất bế quan ầm ầm vỡ vụn.
Tiếng nổ này khiến mọi người trong phủ quận trưởng kinh ngạc, đám người Mai Khinh Liên lập tức xông tới, bọn họ còn tưởng có ai đánh lén.
Khi chứng kiến cảnh tượng của nơi này, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Bế quan thì bế quan, ngươi hủy phòng ốc làm gì? Không đột phá nên thẹn quá hóa giận à?”
Sở Hưu hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đừng nói linh tinh, ta đột phá nên không khống chế được lực lượng của mình.”
Đúng là lực lượng trong giọt máu ma thần kia rất khủng khiếp, không chỉ tăng cường lực lượng nội tình của Sở Hưu, thậm chí còn khiến thân thể của y
mang theo một chút lực lượng ma thần.
Thế nào là lực lượng của ma thần? Ma thần thượng cổ thiên sinh địa dưỡng, thân thể mạnh mẽ, được thiên địa nguyên khí tôi dưỡng nên cực kỳ cường đại.