Hàn công công cúi đầu, không nói thêm gì.
Tâm tư bệ hạ ra sao, hắn không thể tùy ý phỏng đoán được, tóm lại bệ hạ nghĩ là tốt vậy chắc chắn là tốt.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Sở Hưu cùng Ngũ Ương đạo nhân đi theo hai hướng, không buồn quay đầu, chia tách trong không vui.
Mặc dù cuối cùng Hạng Long không trách phạt ai nhưng rõ ràng bên chịu thiệt nặng nhất là Ngũ Ương đạo nhân.
Từ khi Sở Hưu bắt đầu xuống tay với Cự Linh Bang, Ngũ Ương đạo nhân đã lợi dụng vật mà tiên tổ Thần Vũ Môn lưu lại để thuyết phục Yến Hoài Nam.
Mắt thấy chỉ thiếu một bước nữa thôi la thành công, thế nhưng lại bị Sở Hưu quấy nhiễu, chuyện này cực kỳ khó chịu.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu chỉnh lý tỉ mỉ một số sự vụ gần đây trong Trấn Võ Đường, không có việc gì cần xử lý đặc thù.
Sự chú ý của Đại Quang Minh Tự không đặt bên Bắc Yên, những tông môn như Hoàng Phủ thị cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng bo bo giữ mình, không chạy tới gây sự với y.
Cho nên Sở Hưu cũng định lên đường tới Ngụy Quận.
Chuyến đi tới Ngụy Quận Sở Hưu không mang theo nhiều người, chỉ có Đường Nha cùng mười mấy tâm phúc thực lực không tồi. Về phần Mai Khinh Liên, nàng lưu lại thủ hộ Trấn Võ Đường.
Đối với thứ như kiếm pháp, Mai Khinh Liên không hứng thú. Nàng chỉ căn dặn Sở Hưu nếu có vật gì tốt đừng quên phần nàng là được.
Ngụy Quận, trong Thông Châu Phủ, Sở Hưu đi trên đường cái của Thông Châu Phủ, tâm trạng mang chút phức tạp.
Đây là nơi lập nghiệp của y, cũng là nơi y có rất nhiều bí mật cần che giấu.
Tỷ như thân phận Long Kỵ Cấm Quân của lão cha hờ, giờ cho dù bị người ta điều tra ra mình cũng chẳng cần lo lắng.
Với thân phận và địa vị hiện tại của Sở Hưu đã không cần phải sợ bên triều đình Đông Tề nữa, huống hồ quan hệ của y với nhị hoàng tử Đông Tề cũng không tệ.
Căn cứ theo tình báo trước đó của Sở Hưu, Thương Lan Kiếm Tông đã hoàn toàn phế bỏ.
Liễu Công Nguyên đã chết, Thẩm Bạch cũng đã chết, Đậu Quảng Thần cùng đám tinh nhuệ Thương Lan Kiếm Tông chết dưới tay Sở Hưu trong Tiểu Phàm Thiên, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đã hoàn toàn tan hoang.
Có thể nói Thương Lan Kiếm Tông hoang tàn sụp đổ rõ ràng là do Sở Hưu, nói y phá hủy Thương Lan Kiếm Tông cũng không quá.
Hôm nay Thương Lan Kiếm Tông đã bị loại khỏi Thất Tông Bát Phái, Sở Hưu tới cửa ép hỏi vài thứ cũng rất đơn giản.
Có điều khi Sở Hưu mang người tới Thương Lan Kiếm Tông lại thấy không đúng.
Chân núi Thương Lan Kiếm Tông rõ là nhiều người, vô số võ giả tụ tập ở đây. Nhìn bộ dáng này đâu chỉ có võ giả Bắc Yên, thậm chí có cả người bên Đông Tề.
Thấy cảnh này Sở Hưu lập tức cau mày, rốt cuộc Thương Lan Kiếm Tông xảy ra chuyện gì mà khiến nhiều người tới đây như vậy?
Chẳng qua những người khác thấy Sở Hưu tới còn kinh ngạc hơn chính Sở Hưu.
“Là Sở Hưu! Hắn mà cũng tới đây à?”
“Chuyện này cũng không lạ, dù sao ngày trước chính Sở Hưu là người giết chết Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông, hắn có phát hiện một số thứ cũng rất bình thường.”
“Nghe nói Sở Hưu hoành hoành không hề kiêng kỵ trên đất Bắc Yên, giết người tới mức máu chảy thành sông. Có huynh đệ nào ở Bắc Yên không, kể lại tình hình xem nào?”
Trong tiếng bàn luận của mọi người, Sở Hưu trực tiếp đi lên sơn môn Thương Lan Kiếm Tông. Có điều khi tới đỉnh núi, y lại phát hiện số võ giả ở đây còn nhiều hơn, thậm chí còn là võ giả đại phái, thực lực không yếu. Hơn nữa đại đa số là người trong Ngũ Đại Kiếm Phái, chỉ riêng số Sở Hưu biết cũng có không ít.
Trong đó có Vô Phong Kiếm - Trình Đình Phong của của Tàng Kiếm Sơn Trang, Không Minh Kiếm - Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư.
Một người trong đó nhìn trang phục hẳn là người của Phong Vân Kiếm Trủng, có điều Sở Hưu không biết hắn.
Thấy Sở Hưu tới, mọi người cùng nhìn sang phía Sở Hưu một chút, hơi cau mày, không ai có sắc mặt khá khẩm gì.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Sở Hưu: “A, Sở huynh, sao ngươi lại tới đây? Một tên dùng đao như ngươi tới đây làm gì?”
Sở Hưu quay đầu lại, vừa hay thấy Phương Thất Thiếu vác kiếm lên vai, phía mũi kiếm là bọc gà quay, chuôi kiếm là hai hồ lô rượu.
Thanh trường kiếm mà hắn gánh không như thanh kiếm trước đó, vỏ kiếm cùng chuôi kiếm đều có màu xanh thẳm, còn tỏa ra một luồng ý lạnh âm u, chưa rời vỏ đã thấy bất phàm.
Trước đó Sở Hưu cũng nghe tin, do Phương Thất Thiếu thăng lên hạng hai Long Hổ Bảng cho nên Kiếm Vương Thành đem thần binh trong môn phái, thần kiếm Kinh Nghê hạng hai mươi mốt trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, cho Phương Thất Thiếu.
Sở Hưu nhìn xung quanh một hồi, Phương Thất Thiếu lấy làm lạ: “Sở huynh
nhìn gì vậy?”
“Ta xem người khác của Kiếm Vương Thành có tới không. Nếu bọn họ thấy ngươi làm nhục thần kiếm như vậy chắc sẽ đánh ngươi tới mức uống rượu cũng chẳng được.”
Phương Thất Thiếu cười hắc hắc nói: “Đã cho ta rồi thì kiếm là của ta, có gãy vẫn là kiếm của ta, dẫu sao cũng là kiếm của ta. Ta muốn dùng thế nào thì dùng, bọn họ quản sao được.”
Nói xong, Phương Thất Thiếu ném một hồ lô rượu cho Sở Hưu nói: “Quên không nói, chúc mừng ngươi thăng cấp lên tông sư võ đạo, đừng quên trong đó chí ít cũng có một phần công lao của ta đấy!”
Phương Thất Thiếu đang nói tới lúc liên minh Đông Tề bao vây y, hắn và Sở Hưu đánh một trận công bằng.
Nhưng thực tế trận chiến đó chỉ khiến lĩnh ngộ của Sở Hưu đối với Thiên Tử Vọng Khí Thuật tăng thêm một cấp. Sở Hưu bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nên cảm tạ La Thần Quân mới đúng.
Nhìn ánh mắt Sở Hưu, Phương Thất Thiếu nhún vai: “Được rồi, không phải có một phần thì cũng có một chút chút chứ?”
Sở Hưu không trả lời, chỉ mở hồ lô rượu ra uống một hớp nói: “Sau lần đó về Kiếm Vương Thành ngươi có bị phạt không? Còn nữa, sao ngươi lại ở đây, người Kiếm Vương Thành không đi theo à?”
Phương Thất Thiếu mở bọc gà quay ra, xé một cái đùi gà đưa cho Sở Hưu nói: “Đương nhiên không bị phạt rồi, mấy lão già ấy nỡ phạt ta á? Chỉ có điều ngươi với Trương Thừa Trinh liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mấy lão già ấy cũng nóng nảy, cho dù không sánh bằng ngươi và Trương Thừa Trinh, tối thiểu cũng không thể rớt xuống dưới hạng ba được.
Bọn họ cũng biết giam ta cả ngày cũng vô dụng cho nên thả ta ra, để ta tìm kiếm cơ duyên và linh cảm bước vào tông sư võ đạo.”
Sở Hưu nhìn qua cánh tay cầm đùi gà của Phương Thất Thiếu, không nhận lấy mà xé một cái đù khác trên con gà.
Phương Thất Thiếu nhếch miệng nói: “Quái đản!”
“Ngươi còn chưa nói ngươi tới Thương Lan Kiếm Tông làm gì? Còn đám người này sao lại xuất hiện ở đây?”
Sở Hưu cắn đùi gà, đưa mắt nhìn sang đám người Trình Đình Phong.
Phương Thất Thiếu kinh ngạc: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi tới không phải vì bảo vật mà Thương Lan Kiếm Tông lưu lại hay sao? Nghe nói Thẩm Bạch nhận được bảo vật kia nên mới có thực lực khiêu chiến với ngươi.”
Nghe xong câu này Sở Hưu lập tức nhíu mày, cánh tay cũng vô thức dùng lực, đùi gà bị y cương khí vô tình lộ ra của y đánh nát.
Phương Thất Thiếu lại bĩu môi nói: “Lãng phí lương thực!”
Chương 867 Tin tức bất ngờ 1
Trước đó Sở Hưu luôn cho rằng những người khác không chú ý tới chuyện Thương Lan Kiếm Tông cùng Thẩm Bạch. Thực tế cũng thật sự như vậy, sau lần sóng gió đó, Thương Lan Kiếm Tông vẫn luôn bình an vô sự, sao tới giờ có vẻ như ai ai cũng biết chuyện?
Sau khi Sở Hưu hỏi rõ Phương Thất Thiếu, y mới hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lý do này cũng khiến Sở Hưu có cảm giác muốn chửi thề.
Ban đầu bí mật liên quan tới sau núi Thương Lan Kiếm Tông không bị ai phát giác, cũng chẳng ai quan tâm. Thực ra người tiết lộ bí mật này lại chính là bản thân Thương Lan Kiếm Tông.
Sau khi Thẩm Bạch chết, Thương Lan Kiếm Tông như rắn mất đầu, thậm chí không có chưởng môn, đệ tử thế hệ trước chết sạch, đệ tử thế hệ giữa đều đi theo Đậu Quảng Thần rồi chết trong tay Sở Hưu, cho nên giờ Thương Lan Kiếm Tông chỉ còn một số đệ tử trẻ tuổi thực lực chẳng ra sao.
Thương Lan Kiếm Tông mặc dù đã mất danh Thất Tông Bát Phái nhưng trong mắt một số người vẫn còn giá trị. Tỷ như sơn môn của Thương Lan Kiếm Tông cũng không tệ, là một bảo địa hợp phong thủy.
Cho nên một số thế lực Ngụy Quận, thậm chí thế lực cả Bắc Yên và Đông Tề cùng xâm lấn sang phía Thương Lan Kiếm Tông, mưu đồ chiếm đoạt sơn môn của Thương Lan Kiếm Tông.
Đệ tử còn sót lại của Thương Lan Kiếm Tông cũng luống cuống, đối mặt với với bầy sói bao vây, bọn họ chỉ có thể uy hiếp. Không biết ai là người nói ra đầu tiên, Thương Lan Kiếm Tông bọn họ còn thủ đoạn cuối là tổ địa sau núi. Chỉ cần đi ra khỏi đó chắc chắn luyện thành thần công, Thẩm Bạch chính là ví dụ. Nếu chọc giận bọn họ, bọn họ sẽ tới tổ địa sau núi bế quan tu luyện theo tiên tổ, khi xuất quan diệt sạch kẻ địch.
Tin tức này ban đầu chỉ để hù dọa mọi người, nửa thật nửa giả, cũng thật sự dọa lui không ít người.
Tuy những đệ tử này không biết bí mật chân chính của Thương Lan Kiếm Tông nhưng dẫu sao họ cũng là người của Thương Lan Kiếm Tông, cũng nghe loáng thoáng về truyền thuyết của Thương Lan Kiếm Tông. Hơn nữa Thẩm Bạch bế quan cũng không lừa được những người khác.
Nhưng sau khi tin tức này lan tới tai một số kẻ hữu tâm, bọn họ lại cảm thấy có vẻ không đúng.
Nếu Thương Lan Kiếm Tông có tổ địa như vậy thật, vì sao trước kia không ai tu luyện thành công kiếm kỹ của Thẩm Bạch? Trước đó bọn họ chỉ cho rằng đó là cơ duyên của mình Thẩm Bạch, giờ xem ra chẳng lẽ cơ duyên đó còn trong Thương Lan Kiếm Tông?
Đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông mặc dù nói nửa thật nửa giả, có điều thông qua những dấu vết trong lời nói của bọn họ cũng có thể suy đoán ra vài thứ. Có lẽ Thương Lan Kiếm Tông có một số thứ tốt thật.
Cho nên các đại tông môn, nhất là những kiếm phái đều phái người tới xem xét, bất kể thật hay giả, chí ít phải có kết quả. Cho nên cũng tạo thành cảnh tượng như y đang thấy.
Sau khi biết mọi chuyện, Sở Hưu cũng thấy bực bội. Y ra tay quá muộn, nếu đến sớm, những bí mật này của Thương Lan Kiếm Tông đã là của riêng y.
Thật ra lúc đầu Sở Hưu đã nhận ra Thẩm Bạch và Thương Lan Kiếm Tông không đúng. Có điều lúc đó y cho người tìm hiểu tin tức, Thương Lan Kiếm Tông không khiến những người khác trong võ lâm coi trọng, lại thêm Hạng Long bên phía Bắc Yên thúc giục quá, y mới định giải quyết xong chuyện bên Bắc Yên mới đến Ngụy Quận. Không ngờ tin tức lại bị tiết lộ.
Phương Thất Thiếu bên cạnh thấy sắc mặt Sở Hưu cau có, rất quyết đoán không lắm mồm, chỉ đứng đó uống rượu.
Lúc trước lấy thực lực của hắn còn có thể đọ sức mấy chiêu với Sở Hưu, nhưng giờ là thật sự không đánh nổi. Tốt nhất là đừng lắm mồm, lắm mồm dễ ăn đòn.
Có điều hắn không nói gì, Sở Hưu lại hỏi: “Vậy giờ tình huống ra sao? Có ai tìm ra thứ gọi là bảo vật của Thương Lan Kiếm Tông không?”
Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Nếu chỉ có một nhà tới vậy chắc chắn sẽ tìm được. Nhưng giờ có nhiều thế lực như vậy, ngươi cũng thấy đấy, ai ai cũng muốn độc chiếm, cho nên giằng co tại đây.
Ban đầu Tọa Vong Kiếm Lư cùng Phong Vân Kiếm Trủng tới trước, thế nhưng càng về sau người tới càng nhiều. Cứ xem đi, tiếp tục đợi nữa không biết còn bao nhiêu người tới nữa.”
Thật ra khi thấy Sở Hưu tới, người của các phái đã cảm thấy không để lâu nữa.
Để lâu nữa sẽ không đủ mà chia mất.
Có điều mọi người còn đang suy nghĩ nên giải quyết tình hình trước mắt ra sao.
Ngay lúc bọn họ suy nghĩ, có không ít người cũng lên núi, đều là những thế lực tương đối gần ở Đông Tề và Bắc Yên, trong đó có người của Thương Dương Mạc gia.
Thấy Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm áy náy nói: “Sở huynh, lần trước ta không thể thuyết phục lão tổ ra tay giúp đỡ, xin lỗi.”
Sở Hưu xua tay nói: “Mạc huynh không cần để ý. Ngươi có thể khiến Mạc gia không bỏ đá xuống giếng đã là giúp ta một đại ân rồi. Người trong giang hồ không thể làm theo ý mình, ta hiểu mà.”
Nói xong, Sở Hưu chỉ sang Phương Thất Thiếu đang gặm gà quay nói: “Ngươi nhìn hắn đi. Hắn cũng chẳng thấy áy náy gì. Người sống trên đời không cần xin lỗi bất cứ ai, chỉ cần xứng với chính mình là được.”
Phương Thất Thiếu vừa lau khóe miệng đầy mỡ vừa ngẩng đầu mờ mịt, sao lại lôi mình vào?
“Mạc huynh, ngươi có muốn uống một ngụm không? Gà quay mật ong của Thông Châu Phủ, hương vị không tồi đâu.” Phương Thất Thiếu giơ nửa con gà quay ra.
Mạc Thiên Lâm lui lại một bước, quả quyết lắc đầu nói: “Không cần đâu, Phương huynh tự hưởng thụ thôi.”
Thật ra trong số những người này, kẻ sống minh bạch nhất chỉ có Sở Hưu nhìn như lạnh lùng, cùng Phương Thất Thiếu nhìn như không đứng đắn.
Trận chiến lúc trước, Phương Thất Thiếu thấy rất rõ, hắn và Sở Hưu là bằng hữu cho nên hắn dùng sự cố gắng tối đa của mình giúp đỡ Sở Hưu. Cho dù không làm được tới mức tốt nhất nhưng hắn cũng không thẹn với lương tâm, hết lòng giúp đỡ, xứng với bản tâm của mình.
Hắn dù sao cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành, do Kiếm Vương Thành bồi dưỡng tới ngày hôm nay, không thể vì Sở Hưu mà liều mạng, thậm chí phản bội tông môn.
Phương Thất Thiếu làm được tới mức giới hạn trong khả năng của mình, như vậy đã đủ. Cho nên lúc gặp lại Sở Hưu, hắn vẫn rất tự nhiên.
Mặc dù quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Sở Hưu không được tốt, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện Phương Thất Thiếu tiếp tục coi Sở Hưu là bằng hữu.
Sở Hưu nhìn sang phía Mạc Thiên Lâm nói: “Lần này Mạc gia ngươi không có tông sư võ đạo tới à?”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Thực lực Mạc gia ta không mạnh, chỉ có mình lão tổ trong nhà là tông sư võ đạo, sẽ không tới tham gia chuyện như vậy.
Cho nên Mạc gia ta chỉ phái vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tới mà thôi, chủ yếu xem trò hay thôi.
Ta vừa đột phá cũng cần ra ngoài giải sầu, cùng cố tu vi một chút.”
Sở Hưu đã sớm nhìn ra, Mạc Thiên Lâm cũng bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Mặc dù với tuổi tác của Mạc Thiên Lâm bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã rất không dễ, nhưng đứng trước mặt Sở Hưu và Phương Thất Thiếu, hắn vẫn không kiêu ngạo nổi.
“Người của Ngũ Đại Kiếm Phái đã tới hết rồi à?” Sở Hưu nhìn Phương Thất Thiếu hỏi.
Phương Thất Thiếu lau miệng nói: “Không kém bao nhiêu, dù sao kiếm kỹ mà Thẩm Bạch thi triển quả thật bất phàm, nếu truyền thừa vẫn trong Thương Lan Kiếm Tông, vậy đáng tới một chuyến.
Cho nên Phong Vân Kiếm Trủng, Tọa Vong Kiếm Lư cùng Tàng Kiếm Sơn Trang đều phái một tông sư võ đạo. Ta vừa vặn ở gần đây cho nên bị tông môn phái tới!”
Chương 868 Tin tức bất ngờ 2
Phương Thất Thiếu nói vậy mang ý mặc dù hắn là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng có thể so với tông sư võ đạo.
Đương nhiên Phương Thất Thiếu nói lời này chỉ dùng giọng tự thuật chứ không phải khoe khoang.
Đối với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn chỉ khoe khoang trí tuệ của mình, khoe khoang vẻ anh tuấn của mình, chỉ không khoe khoang thực lực của mình. Lời hắn vừa nói chỉ là sự thật mà thôi.
“Người của Việt Nữ Cung không tới à?” Sở Hưu kinh ngạc hỏi.
Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Ai mà biết được? Mấy năm gần dây Việt Nữ Cung sa sút khá nặng nề, tính cách nữ nhân Lâm Phong Nhã kia lại cực kỳ cố chấp, mấy nhà khác trong Ngũ Đại Kiếm Phái đều không thích giao tiếp với các nàng, nể mặt nàng là nữ nhân cũng không tính toán gì.
Nhan Phi Yên thì không tệ, cô nàng này không phải hạng dễ đối phó. Có điều mặc dù nàng ta khá xinh đẹp nhưng thực lực hơi kém, có lẽ không tới đâu.”
Mặc dù Nhan Phi Yên cũng là một trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng so với Phương Thất Thiếu nàng vẫn kém rất nhiều. Những võ giả như Phương Thất Thiếu và Tông Huyền đều đã có thực lực đối kháng chính diện với tông sư võ đạo.
Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn bèn nói: “Có điều ta nghe được một tin đồn linh tinh từ đệ tử khác trong Kiếm Vương Thành.
Nói là Lã Phụng Tiên Lã huynh đang ở chung chỗ với nữ nhân Nhan Phi Yên kia.”
Sở Hưu sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không thể nào. Có quy củ của Việt Nữ Cung đó, Nhan Phi Yên sẽ không ở chung với bất cứ ai.
Ngày trước Doanh Bạch Lộc theo đuổi như thế Nhan Phi Yên còn chẳng đáp ứng, sao giờ lại ở chung với Lã huynh được? Ngươi thấy nàng là loại nữ nhân vì tình yêu mà mất đi lý trí hay sao?”
Sở Hưu nói vậy không phải chất vấn thực lực và mị lực của Lã Phụng Tiên, y chỉ không tin Nhan Phi Yên sẽ ở bên một nam nhân nào mà thôi, cho dù nam nhân này là tuấn kiệt trẻ tuổi tiền đồ vô hạn như Lã Phụng Tiên.
Trong lòng Nhan Phi Yên, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là tông môn. Ngày trước Doanh Bạch Lộc theo đuổi nàng bao lâu như vậy, si tình là thế. Kết quả Nhan Phi Yên vẫn nhẫn tâm cự tuyệt, từ điểm này có thể thấy ý tưởng và tính cách của Nhan Phi Yên.
Thế nhưng giờ Phương Thất Thiếu lại nói Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên ở bên nhau, chuyện này quả thật quái đản.
Mặc dù theo Sở Hưu, thành tựu tương lai của Lã Phụng Tiên thậm chí vượt xa Doanh Bạch Lộc, thế nhưng trong mắt những người khác rõ ràng giờ Doanh Bạch Lộc xuất sắc hơn Lã Phụng Tiên.
Phương Thất Thiếu cười hắc hắc “Tình yêu mà, ai mà nói chính xác được?”
Sở Hưu nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi mà cũng hiểu tình yêu à? Trừ lúc đạo thanh lâu ra, có lúc nào ngươi từng chạm vào nữ nhân?”
Phương Thất Thiếu đang muốn phản bác, nhưng lại bị câu này của Sở Hưu chặn cho không nói được thành lời.
Bình tâm xét lại, mặc dù Phương Thất Thiếu không anh tuấn nhưng cũng không xấu, lại thêm thân phận hắn là người thừa kế Kiếm Vương Thành, kiếm khách tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ, hẳn phải được nữ nhân hoan nghênh. Nhưng sự thật là cái miệng của hắn quá mất hình tượng, cơ bản không nữ nhân nào muốn nói chuyện phiếm với hắn, cẩn thận kẻo tức chết mất.
Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh thở dài nói: “Hỏi thế gian tình là vật chi...”
Câu tiếp theo của hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã thản nhiên nói: “Bài thơ này ta còn quen hơn ngươi. Chẳng phải bị nữ nhân đá à? Cũng hiểu thế nào gọi là tình, thế nào gọi là yêu chắc?”
Mạc Thiên Lâm cũng bị câu này của Sở Hưu chặn họng, có điều lúc này hắn lại đột nhiên thấy được gì đó, chỉ xuống dưới núi kinh ngạc hô lên: “Sở huynh, ngươi nhìn xem!”
Vừa rồi Sở Hưu còn đang thảo luận cùng Phương Thất Thiếu và Mạc Thiên Lâm về chuyện Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên, thế nhưng quay đi quay lại đã có một nhóm người lên núi, trong đó đại đa số là nữ tử cầm kiếm, chính là Nhan Phi Yên cùng võ giả Việt Nữ Cung. Trong số đó chỉ có một nam tử, chính là Lã Phụng Tiên.
Thấy cảnh này, Sở Hưu cau mày, chuyện này là thật?
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng thấy đám người Sở Hưu, hắn lập tức mỉm cười tới chào: “Sở huynh, Phương huynh, Mạc huynh, các ngươi tới sớm vậy.”
Chào hỏi nhau một tiếng xong, Sở Hưu nhìn đám người Việt Nữ Cung rồi hỏi Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, ngươi ở chung với Nhan cô nương à?”
Lã Phụng Tiên gật đầu rất tự nhiên: “Đúng vậy.”
Đối với Lã Phụng Tiên mà nói, nam nữ yêu nhau là chuyện rất bình thường, thoải mái thừa nhận là được.
Sở Hưu nhíu mày: “Nhưng quy củ Việt Nữ Cung thì sao? Ngươi cũng biết đệ tử Việt Nữ Cung tuyệt đối không gả ra ngoài, còn chưa nói tới Nhan Phi Yên là người thừa kế đời tiếp theo của Việt Nữ Cung.
Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Chuyện này ta cũng biết, cho nên Phi Yên nói trước mắt nàng chỉ đi cùng ta theo danh nghĩa, chờ đến lúc nàng giúp Việt Nữ Cung vượt qua giai đoạn gian nan, chọn ra một người thừa kế thích hợp, nàng mới để Việt Nữ Cung trục xuất nàng khỏi tông môn, chính thức đi cùng ta, đồng thời gả cho ta.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, không riêng gì Sở Hưu, cả Phương Thất Thiếu
cùng Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh cũng cau mày.
“Vậy thời gian vừa qua ngươi luôn giúp Việt Nữ Cung và Nhan Phi Yên?”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Cung chủ Lâm Phong Nhã của Việt Nữ Cung bị thương chưa khỏi, một số hạng ác tặc vô sỉ muốn nhân cơ hội này ức hiếp mấy cô gái Việt Nữ Cung nhưng đều bị ta ngăn cản.”
“Đám người Thủy Vô Tướng thì sao? Không đi cùng ngươi à?”
“Ta bảo bọn họ ở lại Việt Nữ Cung hỗ trợ, vừa vặn chuyện Thương Lan Kiếm Tông cả Ngũ Đại Kiếm Phái đều tới tham dự. Lâm cung chủ không thể đến, Phi Yên sợ thực lực không đủ, cho nên ta theo nàng tới đây.”
Mọi người còn đang nói chuyện phiếm, bên Việt Nữ Cung cũng như đang bàn bạc gì đó, Lã Phụng Tiên lại bị Nhan Phi Yên gọi về.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chư vị, các vị thấy sao?”
Phương Thất Thiếu hừ khẽ một tiếng nói: “Dùng mắt mà nhìn, dù sao ta cũng không tin nữ nhân Nhan Phi Yên lại vì một nam nhân mà để sư môn trục xuất mình khỏi Việt Nữ Cung, huống hồ với thiên phú thực lực của nàng, Việt Nữ Cung sẽ thả người chắc?”
Mạc Thiên Lâm chỉ cười khổ nói: “Chẳng lẽ tình yêu thật sự khiến người ta mê muội? Lã huynh lúc bình thường đâu có phải người thiếu lý trí.”
Sở Hưu không nói gì, ngược lại y cảm thấy Lã Phụng Tiên như vậy rất bình thường.
Thật ra Lã Phụng Tiên chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều quá dễ tin người.
Sở Hưu tin chắc nhân tính bản ác, cho nên y thường xuyên dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán một người.
Còn Lã Phụng Tiên lại vừa vặn ngược lại, hắn tin rằng nhân tính bản thiện. Chỉ cần ngươi không để lộ ác ý với hắn, hắn sẽ dùng lòng chân thành lớn nhất đối đãi với ngươi.
Trong cốt truyện gốc, Lã Phụng Tiên đã bị Nhiếp Đông Lưu lừa chạy quanh, cuối cùng nếu không nhờ vận may cơ duyên của Lã Phụng Tiên quả thật kinh người, có lẽ đã bị lừa chết rồi.
Giờ cũng vậy, mặc dù Sở Hưu không thể nói chắc như đinh đóng cột là Nhan Phi Yên đang lừa gạt Lã Phụng Tiên, có điều y thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Việt Nữ Cung giờ đang lúc suy yếu, Lâm Phong Nhã thụ thương, thực lực Nhan Phi Yên mặc dù không tệ nhưng cũng chỉ là không tệ, còn xa mới đạt tới mức so được với tông sư võ đạo.
Chương 869 Ác nhân
Nhưng Lã Phụng Tiên lại khác, cầm thần binh Vô Song trong tay, có truyền thừa Lã Ôn Hầu, hắn hoàn toàn có thể đối đầu với tông sư võ đạo. Có Lã Phụng Tiên ngược lại có thể giúp Việt Nữ Cung vượt qua thời khắc gian nan.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đột nhiên nghi hoặc: “Nếu Nhan Phi Yên đang lợi dụng Lã huynh, vậy sao nàng không tới tìm Doanh Bạch Lộc? Bất luận thực lực hiện tại hay thân phận bối cảnh, Doanh Bạch Lộc đều cao hơn Lã huynh mà.”
Thật ra chưa bàn tới thực lực, hai người chưa trực tiếp giao thủ bao giờ, nhưng xét theo bối cảnh, Thương Thủy Doanh thị chắc chắn chiếm ưu thế hơn một người thân đơn thế cô như Lã Phụng Tiên.
Nếu Nhan Phi Yên chỉ muốn lợi dụng Lã Phụng Tiên giúp Việt Nữ Cung vượt qua thời khắc nguy nan này, vậy Doanh Bạch Lộc mới là lựa chọn tốt hơn Lã Phụng Tiên. Dù sao người trước chung tình với Nhan Phi Yên đã lâu, thậm chí không cần hắn ra mặt, chỉ cần Thương Thủy Doanh thị nói một câu thôi, đám đạo chích kia sẽ lập tức lui bước.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết, có điều ta và Lã huynh mặc dù là bằng hữu nhưng cũng không tiện nói thêm gì vào lúc này, cứ xem mọi chuyện phát triển ra sao thôi.”
Một số thời khắc chính vì là bằng hữu cho nên mới càng không thể nói thêm điều gì.
Giờ nếu Sở Hưu tới nói với Lã Phụng Tiên, nữ nhân này chắc chắn có âm mưu với ngươi, vậy có lẽ còn chẳng làm bằng hữu được nữa.
Lúc này dưới núi càng lúc càng nhiều người, còn kéo dài nữa không biết sẽ có những ai tới.
Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư lên tiếng đầu tiên: “Chư vị, không nên kéo dài nữa, không ai biết Thương Lan Kiếm Tông rốt cuộc có bảo vật truyền thừa hay không. Để lâu nữa cho dù có bảo vật thật cũng không đủ chia cho người đến sau.”
Mọi người ở đây đều gật đầu, một hòa thượng gánh nước uống, nhưng nhiều hòa thượng lại chẳng còn nước mà uống.
Mọi người ở đây đồng ý xong, trực tiếp gõ cửa sơn môn Thương Lan Kiếm Tông.
Trong Thương Lan Kiếm Tông chỉ có hơn trăm đệ tử đang chờ, những người khác thấy nhiều người của đại phái lên núi như vậy, ai ai cũng có vẻ chăm chú quan sát, đều bị dọa chạy sạch.
Hơn trăm đệ tử này có thể nói là đệ tử thật sự trung thành với Thương Lan Kiếm Tông, vẫn còn thủ hộ tông môn.
Ở đây có nhiều tông sư võ đạo như vậy nhưng chỉ có một đệ tử khoảng hai mươi tuổi, thực lực mới cảnh giới Thiên Tiên bước ra, vẻ mặt kiên nghị nói: “Ta biết các ngươi đang ngấp nghé bảo vật ở tổ địa Thương Lan Kiếm Tông ta.
Thực lực của ta trong mắt chư vị tông sư võ đạo cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Nhưng ơn thụ nghiệp không dám quên, tình tông môn không thể vứt bỏ. Muốn đoạt được bảo vật Thương Lan Kiếm Tông, vậy bước qua thi thể ta trước đã!”
Đại phái tự có căn cơ của đại phái. Một đại phái đứng trong ca dao giang hồ không thể chỉ nhìn thực lực chưởng môn, còn phải xem căn cơ tinh thần của đại phái ra sao.
Tỷ như Thương Lan Kiếm Tông trước mắt, Liễu Công Nguyên, Thẩm Bạch, Đậu Quảng Thần, giới cao tầng của Thương Lan Kiếm Tông đã chết sạch, bản thân Thương Lan Kiếm Tông cũng bị loại bỏ khỏi ca dao giang hồ. Thương Lan Kiếm Tông đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Nhưng cho dù như vậy những đệ tử này vẫn đồng ý thủ hộ Thương Lan Kiếm Tông tới thời khắc cuối cùng, đây chính là căn cơ của đại phái.
Mọi người ở đây đều nhíu mày, cảm giác thật khó giải quyết.
Đệ tử này nói không sai, trước mặt các tông sư võ đạo đại phái bọn họ quả thật không khác gì con sâu cái kiến, tùy tiện giơ tay là ép chết được bọn họ.
Chỉ có điều chuyện giết người đoạt bảo nói thì dễ mà nghe thì khó. Dù sao bọn họ cũng là danh môn chính phái, nếu làm chuyện như vậy dù ít dù nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của tông môn.
Bọn họ vốn cho rằng một khi mình ra mặt, đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông này chắc chắn sẽ kinh hãi luống cuống mở cửa nghênh đón hoặc trực tiếp bỏ chạy. Không ai ngờ trong bọn họ lại còn người ngoan cố như vậy.
Thấy cảnh này, Sở Hưu cười hai tiếng nói: “Vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ, đã ham bảo vật còn sợ bẩn tay. Dối trá!”
Đám người Hàn Đình Nhất trợn mắt nhìn Sở Hưu, Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang tức giận nói: “Sở Hưu, một tên Ma đạo như ngươi nói lời này mà không thấy ngại hay sao?”
Khi liên minh Đông Tề tấn công Quan Trung Hình Đường, huynh trưởng Trình Đình Phong là Trình Đình Sơn trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang bị Sở Hưu đánh trọng thương, hai bên đã kết thù không nhỏ.
Sở Hưu thản nhiên: “Sao ta phải ngại? Ta muốn cướp thì quang minh chính đại xuất thủ mà cướp, ai như các ngươi, nhăn nhăn nhó nhó, giả vờ giả vịt!”
Trình Đình Phong đang muốn nói gì nhưng lại bị Hàn Đình Nhất kéo lại.
Giờ Sở Hưu chịu ra mặt làm kẻ ác, bọn họ cũng vui lòng chứng kiến.
Dù sao trên giang hồ tiếng xấu của Sở Hưu đã đủ lớn, có thối hơn nữa cũng chẳng có gì lớn.
Lúc này thấy Sở Hưu đứng ra, ánh mắt đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông đều lóe lên hận ý phức tạp.
Thù hận của Sở Hưu và Thương Lan Kiếm Tông bọn họ đã kết từ rất sớm, kể cả Thương Lan Kiếm Tông giờ bị diệt trong đó cũng một phần do Sở Hưu tạo thành.
Đương nhiên có một số người không nghĩ tới, nếu Thẩm Bạch không kết thù kết oán với Sở Hưu, vậy cho dù Thẩm Bạch không luyện được Vạn Kiếm Quy Tông nhưng đám người Đậu Quảng Thần cũng không cần phải chết, Liễu Công Nguyên cũng không chết sớm như vậy. Với thiên phú của Thẩm Bạch, đột phá tông sư võ đạo là chuyện sớm hay muộn, Thương Lan Kiếm Tông cũng sẽ không thê thảm như hiện tại.
Chỉ có điều mọi chuyện nào có nếu như, Thương Lan Kiếm Tông rơi xuống tình cảnh như hiện tại rõ ràng là có liên quan mật thiết tới Sở Hưu. Hơn nữa hung danh của Sở Hưu đã sớm lan truyền khắp giang hồ, những người khác e ngại thể diện, Sở Hưu lại chẳng cố kỵ, y sẽ giết người thật!
Cho nên khi thấy Sở Hưu đứng ra, một số đệ tử vốn có vẻ cực kỳ kiên định lúc này cũng không nhịn được run rẩy.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu thản nhiên nói: “Các ngươi muốn chôn cùng Thương Lan Kiếm Tông ư? Ta thấy không phải, phần lớn các ngươi đều sợ bị cuốn vào.
Sợ chết không có gì mất mặt, mạng người chỉ có một. Thương Lan Kiếm Tông đã không còn, các ngươi mất mạng vì nó có ý nghĩa gì đâu?
Giờ ta cho các ngươi một cơ hội.”
Nói xong, Sở Hưu vung tay lên, cương khí lưu chuyển, đất đá trên mặt đất không ngờ hóa thành một căn phòng.
“Từng người bước vào, nói hết mọi chuyện các ngươi biết ra. Nói xong có thể không chết.
Nhưng nên chú ý, lòng kiên nhẫn của ta rất có hạn. Các ngươi có một trăm người, nhưng ta chỉ muốn bỏ qua cho năm mươi người.
Những người còn lại cho dù có muốn nói cũng không còn cơ hội đâu!”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp chỉ tay vào một người, cương khí quét qua, cuốn hắn vào căn phòng. Có cương khí bao vây, không ai biết rốt cuộc hắn nói gì, chỉ mình Sở Hưu nghe được.
Một lúc lâu sau, người này bị ném ra, Sở Hưu lại ném người thứ hai vào.
Theo người vào càng lúc càng nhiều, những đệ tử Thương Lan Kiếm Tông đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng lo lắng không thôi.
Bọn họ vốn không biết người đi vào rốt cuộc ngoan cố tới cùng hay là nói hết mọi chuyện mình biết. Bọn họ cũng không biết lúc tới phiên mình liệu có còn danh ngạch sống sót hay không.
Mọi người đều có lúc mù quáng theo bầy đàn, tất cả mọi người không sợ chết, vậy dưới luồng dũng khí đó cho dù có sợ chết cũng chẳng nói ra.
Có điều một khi chia cắt thành từng cá thể, cảm giác ngờ vực không căn cứ sẽ xuất hiện trong lòng mọi người.
Bí địa 1
Chương 870 Bí địa 1
Chiêu này của Sở Hưu rất có tác dụng, ít nhất đối với đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông vừa rồi còn vô cùng kiên cường.
Theo nhân số càng lúc càng ít, những người còn lại trực tiếp sụp đổ, có một số đệ tử thậm chí kêu khóc chủ động xông lên nói: “Ta nói! Ta biết tất cả bí mật của Thương Lan Kiếm Tông!”
Sở Hưu tùy ý vung tay nói: “Được rồi, cái gì cần biết thì ta biết hết rồi. ta không cần người dẫn đường. Còn ở lại đây tự gánh lấy hậu quả.”
Sở Hưu vừa dứt lời, đám võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia đều bỏ trốn, chỉ còn lại võ giả ban đầu đứng ra.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, chiêu này của Sở Hưu thật sự độc ác, không ai thật sự không sợ chết. Y làm vậy là lý giải lòng người tới mức thấu triệt, đùa bỡn tới cực hạn.
Sở Hưu nhìn về phía võ giả duy nhất không đi, y thản nhiên nói: “Sao ngươi còn không đi? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết ư?”
Võ giả trẻ tuổi kia cười chua xót: “Sợ, sợ muốn chết, nhưng tin tức bí bảo trong tổ địa sau núi chính là ta làm lộ ra.
Ta không ngờ lời đồn nửa thật nửa giả này lại khiến nhiều người rình mò như vậy. Ta thẹn với sư tổ, còn mặt mũi nào bỏ trốn giữ mạng?”
Dứt lời, võ giả trẻ tuổi kia không ngờ lại trực tiếp vỗ một chưởng vào tâm mạch, tự vẫn đương trường.
Hành động này của hắn cũng coi như chuộc tội, vốn Thương Lan Kiếm Tông còn có thể lưu lại chút truyền thừa, nhưng sau khi hắn làm vậy, Thương Lan Kiếm Tông đã bị diệt sạch.
Thật ra những người ở đây, bất luận đại phái ưa sĩ diện hay Sở Hưu tâm địa âm độc, chỉ cần đám đệ tử này đừng ngăn cản bọn họ, ngoan ngoãn phối hợp, bọn họ sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Nhưng tin tức Thương Lan Kiếm Tông có bí bảo đã lan truyền từ sớm, chân núi còn có hàng loạt võ giả tán tu đang chờ kiếm lợi, chuyện này sớm muộn gì cũng truyền khắp giang hồ.
Đến lúc đó một số võ giả giang hồ chắc chắn sẽ cho rằng trên người đệ tử Thương Lan Kiếm Tông có công pháp tuyệt thế, chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn bắt bọn họ, muốn ép hỏi cho ra bí mật này.
Mặc dù không biết thật giả nhưng với phần lớn thế lực võ giả, thà giết lầm chứ không tha lầm mới là hành động sáng suốt. Có thể tưởng tượng tiếp theo Thương Lan Kiếm Tông sẽ gặp thảm trạng ra sao, thậm chí có thể không còn đệ tử nào sống sót.
Phía trước không còn ai chặn đường, Sở Hưu tới thẳng sau núi Thương Lan Kiếm Tông.
Những đệ tử kia đúng là có những kẻ cứng rắn không chịu khai, nhưng cũng có một số người ngoan ngoãn thuật hết tình hình cặn kẽ cho Sở Hưu.
Mặc dù không ai biết tình hình mật địa sau núi của Thương Lan Kiếm Tông, nhưng những đệ tử này ở đây nhiều năm như vậy, cũng nghe nói được một số lời đồn đại linh tinh thật thật giả giả. Sở Hưu nghe xong cũng hiểu sơ được mọi chuyện.
Ai mà ngờ truyền thuyết nghe như thần thoại của Thương Lan Kiếm Tông lại là thật?
Chỉ có điều bao năm như vậy, có vô số võ giả vào bế quan trong tổ địa sau núi, thậm chí có cả chưởng môn cùng đệ tử xuất sắc nhất Thương Lan Kiếm Tông. Thế nhưng tới nay chỉ mình Thẩm Bạch tu luyện thành công, có thể thấy điều kiện tu luyện công pháp này hà khắc tới mức nào.
Những người khác thấy hành động của Sở Hưu, cũng lao nhao đi theo.
Vừa rồi chỉ có Sở Hưu ép hỏi được chút tin tức, bọn họ đi theo Sở Hưu chắc chắn không sai.
Tổ địa sau núi Thương Lan Kiếm Tông không lớn, căn cứ theo lời đệ tử kia nói, nơi này hẳn phải có một đường hầm.
Chẳng qua chỉ chưởng môn mới biết phương thức mở đường hầm này. Giờ Liễu Công Nguyên và Thẩm Bạch đều đã chết, đương nhiên không ai biết cách mở đường hầm nữa.
Chẳng qua đối với võ giả như Sở Hưu, không có cách mở thì cưỡng ép mở ra là được.
Sở Hưu đạp mạnh một cái vệ phía trước, cương khí lập tức truyền xuống dưới, toàn bộ sau núi rung động.
Cảm nhận được lực lượng này, mọi người ở đây lao nhao biến sắc.
Trong số những tông sư võ đạo ở đây, bất luận Hàn Đình Nhất hay Trình Đình Phong, hay vị tông sư võ đạo của Phong Vân Kiếm Trủng; bọn họ đều kinh hãi phát hiện, về mặt căn cơ lực lượng, hậu bối Sở Hưu thậm chí đã hoàn toàn vượt qua bọn họ.
Trong bọn họ, người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lâu nhất đã tới hai mươi ba năm, thế nhưng về mặt căn cơ lực lượng vẫn không bằng Sở Hưu.
Đương nhiên bọn họ cũng không vì thế mà cho rằng mình không bằng Sở Hưu.
Đối với võ giả mà nói, căn cơ lực lượng chỉ là một bộ phận của thực lực, những cao thủ kiếm đạo bọn họ vốn chơi kỹ thuật, có trình độ kiếm thuật cao cường, một phần lực lượng thậm chí tới tay bọn họ có thể phát huy ra mười thành.
Cho nên bất luận cao thủ kiếm đạo thế hệ trước hay hậu bối như Phương Thất Thiếu, bọn họ không chủ tu lực lượng bản thân mà là lĩnh ngộ đối với kiếm đạo.
Lúc này Sở Hưu liên tiếp đạp lên mặt đất tiến tới, mặt đất nứt toác, một đường hầm phủ đầy cơ quan trận pháp hiện lên trước mặt mọi người, bị Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trực tiếp chém ra.
Mật đạo của Thương Lan Kiếm Tông không phải do cường giả ngày trước lưu lại mà do tiên tổ Thương Lan Kiếm Tông bố trí sau này. Trận pháp được gia trì trong đó không cường đại, không ngăn được vài đao của Sở Hưu.
Cửa vào mật đạo vỡ vụn, Sở Hưu không hề do dự, trực tiếp bước vào bên trong.
Nếu nơi này do Thương Lan Kiếm Tông xây dựng lúc sau, vậy chắc không có nguy hiểm gì mới đúng.
Từ miệng võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia, Sở Hưu cũng biết nơi này từng có các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tình cờ tiến vào, nhưng không ai gặp bất trắc gì, cho nên hẳn cũng an toàn. Sở Hưu không cần người khác dò đường, trực tiếp đi trước chiếm tiên cơ.
Thấy hành động này của Sở Hưu, những người khác cũng không cam lòng tụt hậu, tranh nhau tiến vào đường hầm.
Dưới đường hầm là một hang động cực sâu, khi Sở Hưu tiến vào, thứ y chứng kiến đầu tiên là một bộ xương trắng cực kỳ nổi bật.
Bộ xương trắng đó toàn thân trắng toát như bạch ngọc, mặc dù chỉ còn xương nhưng bên trên lại tỏa ra kiếm ý kinh người.
Có thể nói khi bộ xương trắng này còn sống, kiếm ý đã chìm sâu tới tận xương tủy, cho dù hôm nay chỉ còn một bộ xương vẫn tràn ngập kiếm ý!
Lúc này đám người Hàn Đình Nhất cũng tiến vào hang động, ngay khi chứng kiến bộ xương trắng kia, bọn họ còn chấn động hơn cả Sở Hưu.
Dù sao bọn họ cũng là kiếm khách, đương nhiên biết tu luyện tới nước này khó khăn cỡ nào.
Bộ xương trắng này khi còn sống chắc chắn là một vị cường giả tuyệt thế, tu vi kiếm đạo thông thiên triệt địa!
Có điều trong lúc bọn họ còn đang ngây ngẩn, Sở Hưu đã động thủ.
Mặc dù Sở Hưu không nhìn kỹ công pháp khắc trên vách tường, nhưng hẳn là bộ công pháp Thẩm Bạch nhận được lúc trước.
Mặc dù nhận được bộ kiếm pháp này của Thẩm Bạch, Sở Hưu cũng chỉ có thể lý giải tham khảo một chút, không có tác dụng trực tiếp. Có điều đây dù sao cũng là bí pháp kiếm đạo đỉnh cao, chỉ cần lấy được đã là lãi to rồi.
Theo triều đình của Sở Hưu chém xuống, một góc tường lớn bị y tách ra, ngay cả chữ viết công pháp trên đó cũng bị Sở Hưu thu vào túi.