Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1141 Tin tức về Độc Cô Duy Ngã 2

Cho nên thật ra Thương Ỷ còn quen thuộc với nơi đó hơn Thương Thiên Lương.

Không gian này không hoàn chỉnh nên ở đây cảm giác phương hứng của Sở Hưu rất kém, xung quanh không có thứ gì đối chiếu cho nên y cũng không nhận ra đông tây nam bắc.

Thương Thiên Lương và Thương Ỷ dẫn Sở Hưu theo một hướng, đi khoảng năm ngày mới tới nơi.

Khi tới nơi Sở Hưu mới hiểu vì sao Thương Thiên Lương lại nói nơi này rất nguy hiểm.

Đó là một khu vực khổng lồ bị xé nứt, xung quanh đều là sương mù mông lung, có thể thấy lờ mờ vết tích không gian bị xé rách.

Khí tức cuồng bạo bốc lên ở dây, Đại Hỏa bộc phát, cuồng phong gào thét, không khác gì địa ngục.

Thương Thiên Lương chỉ vào nơi này nói: “Chính là ở đây, nơi này cực kỳ nguy hiểm, những vết nứt không gian kia có thể di chuyển, thực lực hơi yếu hay sơ ý một chút chạm phải vết nứt không gian di động là có thể bị xé tan!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, cùng Thương Thiên Lương đi vào trong, Thương Thiên Lương của y cũng cất cao tới cực hạn, lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh xung quanh.

Thương Thiên Lương cũng vậy, hơn nữa hắn còn phải chiếu cố cho cháu gái, tuy Thương Ỷ cũng rất cảnh giác nhưng e là tốc độ của cô không theo kịp.

Ngay khoảnh khắc bước vào khu vực này, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng lực lượng đánh tới, nói chính xác hơn là lực lượng còn sót lại trong trận chiến giữa Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa.

Sở Hưu hết sức quen thuộc với luồng lực lượng này, tuy người ngoài nhìn vào thì cực kỳ cuồng bạo nhưng nó lại tương dung với lực lượng của Sở Hưu.

Trước đó khi giao thủ với Thương Thiên Lương, Sở Hưu tiêu hao không ít nội lực chân khí, thiên địa nguyên khí ở nơi này lại rất mỏng manh cho nên y không thể bổ sung.

Nhưng ở nơi này, nhưng lực lượng kia không tự chủ được tràn vào cơ thể y, hồi phục nội lực mà y đã tiêu hao.

Lúc này, rốt cuộc Sở Hưu cũng xác định được đây là nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ từng giao thủ.

Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu cũng nói: “Đúng là lực lượng mà giáo chủ đại nhân lưu lại, chậc chậc, không ngờ lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ lại cường đại tới mức này, giáo chủ không đồng quy vu tận với hắn đấy chứ?”

“Ngươi biết Ninh Huyền Cơ à?” Sở Hưu thuận miệng hỏi.

Lục Giang Hà nói: “Đương nhiên là biết rồi, ngươi đừng quên ngày xưa bản tôn là đường chủ Huyết Ma Đường, gần với Tứ Đại Ma Tôn, cường giả chí cường trong thời đó, có ai mà bản tôn không biết?”

Sở Hưu chỉ thuận miệng hỏi một câu, y còn tưởng tiên nhân như Ninh Huyền Cơ chắc chắn là cao nhân không xuất thế, không ngờ Lục Giang Hà còn biết đối phương.

“Vậy rốt cuộc Ninh Huyền Cơ là người ra sao?”

Sở Hưu vẫn rất hiếu kỳ về chuyện này, dù sao kết cục của Côn Luân Ma Giáo có thể nói là do đối phương tạo thành, nhưng ngoài Chân Vũ Giáo, phần lớn sự tích về Ninh Huyền Cơ đều là truyền thuyết, quá cao thượng, nghe rất giả tạo.

Lục Giang Hà dừng một chút, giọng điệu hơi khó xử: “Ngoài thực lực hùng mạnh ra, lão đạo sĩ đấy với Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết chẳng khác nào hai người.

Lúc trước bản tôn gặp xui xẻo trong tay hắn một lần, lão đạo sĩ ấy đánh ta liên tục ba ngày ba đêm, bản tôn muốn tự bạo tái tạo thân thể cũng không được, nguyên thần cũng bị hắn phong ấn.

Lão đạo sĩ kia còn bắt bản tôn trộm chó nướng cho hắn ăn, bản tôn đường đường là đường chủ Huyết Ma Đường không ngờ lại đi trộm chó của người ta, còn phải ăn trộm tới mức thần không biết quỷ không hay, không được trắng trợn cướp đoạt!

Nói đến đây Lục Giang Hà chỉ thấy khó chịu, hiển nhiên nhớ lại chuyện cũng cũng có cảm giác nghĩ mà kinh.

Những chuyện mà Lục Giang Hà nói tới rõ ràng là bí mật của giang hồ, trừ giới cao tầng như Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo, có lẽ khắp giang hồ chỉ có hắn biết.

Đương nhiên có thể lão thiên sư cũng biết, tuy khi đó lão thiên sư còn trẻ, chỉ là một tiểu đạo sĩ, nhưng khi đó Ninh Huyền Cơ còn chưa bị thần thoại hóa nghiêm trọng như bây giờ.

Dù sao Sở Hưu cũng nghe tới mức trợn mắt há hốc mồm, y ngẩn ra một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy rốt cuộc làm sao ngươi sống được?”

Lục Giang Hà hơi buồn bực trả lời: “Khi đó Côn Luân Ma Giáo ta còn chưa khuếch trương tới mức thành kẻ địch chung của võ lâm, Chân Vũ Giáo và Côn Luân Ma Giáo cũng chưa trở mặt.

Dù sao bản tôn cũng là cao tầng trong Côn Luân Ma Giáo, lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ cũng không dám giết ta như vậy.”

“Cho nên cuối cùng hắn thả ngươi đi?”

Lục Giang Hà rầu rĩ nói: “Không, là Hồng Liên Ma Tôn tới chuộc về.”

Nghe đến đó, Sở Hưu cố nén không chế giễu Lục Giang Hà, xem ra trước đây tên này không chỉ làm một chuyện ngu xuẩn.

Lúc này Thương Thiên Lương đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Rốt cuộc hai

vị cường giả giao thủ lúc trước có tu vi ra sao?

Bọn họ thật chẳng khác nào những người được ghi chép trong điển tịch của tộc như đạo tôn của Tam Thanh Điện, tông chủ của Lăng Tiêu Tông thời thượng cổ.”

Sở Hưu híp mắt: “Một vị trong đó là kẻ địch chung của võ lâm, thiếu chút nữa là dùng sức một mình hùng bá toàn bộ võ lâm, là nhân vật chỉ thiếu một bước là thật sự duy ngã độc tôn.

Vị còn lại là người kết thúc sự nghiệp duy ngã độc tôn của hắn.”

Thương Thiên Lương ngơ ngác, có vẻ không tưởng tượng nổi người có thể dùng sức một mình hùng bá toàn bộ võ lâm là nhân vật ra sao.

Tất cả truyền thừa của hắn đều đến từ ghi chép của tổ tiên, cho nên hiểu biết của Thương Thiên Lương đối với thế giới bên ngoài vẫn còn ở lại giai đoạn thượng cổ.

Dù sao trong thời thượng cổ thật sự không thể tưởng tượng nổi có ai mạnh tới mức như vậy.

Trong thời đại đó cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nếu có người muốn xưng bá giang hồ chắc chắn sẽ bị quần hùng cùng công kích.

Đúng lúc này, trước mặt Sở Hưu bỗng xuất hiện vài bóng người.

Thiên Đạo Chiến Hạp hiện lên, chỉ chớp mắt đã hóa thành Vấn Thiên Bá Thương, được y cầm trong tay.

Người xuất hiện đối diện Sở Hưu chính là Lữ Trạm Lô của Đông Tề, Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường và hai cha con Doanh Bạch Lộc

Bên cạnh bọn họ là vài người của thế lực thổ dân bản xứ, hiển nhiên không chỉ có Sở Hưu thông minh.

Nhưng những người bên cạnh bọn họ có vẻ rất yếu, mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới Chân Đan, đương nhiên ở đây thậm chí còn khó lòng phát huy thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất.

NHững võ giả thổ dân kia thấy Thương Thiên Lương sau lưng Sở Hưu, đều khẽ biến sắc, không ngờ cường giả như thành chủ Thương Thành cũng bị đám người ngoại lai này bắt được.

Đám người Lữ Trạm Lô không làm như Sở Hưu, bọn họ tùy ý bắt một người dẫn đường, đâu có như Sở Hưu, còn đánh thẳng tới nhà của người ta.

Khí tức bản thân Thương Thiên Lương ẩn giấu tới cực hạn, bọn họ không hề phát hiện hóa ra vị này là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn tưởng Sở Hưu cũng như bọn họ, tùy tiện bắt một thổ dân bản xứ tới dẫn đường.

Sau khi thấy người tới là Sở Hưu, mọi người cũng buông lỏng cảnh giới.

Bọn họ đều là người ngoại lai, trước khi thấy trọng bảo không ai thiển cận tới mức giao chiến ở nơi này.

“Đại long thủ có phát hiện gì không?” Doanh Chiêu lên tiếng hỏi trước.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta cũng vừa tới thôi, xem ra các vị còn tới sớm hơn ta?”
Chương 1142 Hoa Quỷ Bà Bà tự tìm đường chết

Doanh Chiêu cười khổ: “Tới sớm cũng vô dụng, nơi này cả không gian còn bị xé nứt, không tìm thấy đường cũng không thấy bất cứ phương hướng nào, chúng ta đi lung tung ở đây đã mấy ngày, ngoài khung cảnh hoang tàn này thì chẳng phát hiện ra thứ gì.”

Lúc này Thương Ỷ sau lưng Sở Hưu mới nói: “Không gian ở nơi này đã bị vặn vẹo, bình thường đi vào sẽ bị lạc ở đây. Lần trước ta và phụ thân đến đây, vị trí của chúng ta bị thay đổi lung tung, tình cờ tới khu vực trung tâm nhưng không dám đi sâu vào trong, dựa theo vị trí thay đổi lúc trước mới đi ra được.”

Con mắt Hách Liên Trường Phong lập tức sáng lên, bước lên một bước nhìn chằm chằm vào Thương Ỷ: “Tiểu cô nương, ngươi biết cách đi vào khu vực trung tâm? Đừng nói linh tinh đấy!”

Bạch Hổ Đường chủ tu duệ kim sát phạt, Bạch Hổ Sát Thần Cương còn ngưng tụ Huyết Sát Cương Khí tới mức cực hạn, lúc này sát khí trên người Hách Liên Trường Phong chỉ vô tình tiết ra cũng khiến toàn thân Thương Ỷ run rẩy.

Thấy cảnh này ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên vẻ tức giận nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Sở Hưu đã bước ra một bước, ngăn trước mặt Thương Ỷ, lạnh nhạt nói: “Hách Liên đường chủ, ngươi tỏa sát khí mạnh như vậy là dọa tiểu cô nương này đấy.

Cô ấy là người do ta dẫn tới, cô ấy nói biết thì chắc chắn là biết. Nếu ngươi nghi ngờ, ngươi có thể không đi, có ai ép ngươi đi đâu.”

Ánh mắt Hách Liên Trường Phong lóe lên ánh lạnh nhưng hắn vẫn cố nhịn, không phát tác.

Bạch Hổ Đường và Thanh Long Hội là kẻ địch đời đời kiếp kiếp, bất kể ai là đại long thủ, dẫu sao Hách Liên Trường Phong cũng thấy ngứa mắt với đối phương.

Nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác khó đoán đối với vị đại long thủ Thanh Long Hội vừa nhậm chức, hơn nữa đang ở nơi này cũng không nên động thủ, Hách Liên Trường Phong bèn cố gắng thu liễm tính cách nóng nảy của mình, nhẫn nhịn.

Sở Hưu bảo Thương Ỷ đi trước dẫn đường, bản thân ở đằng sau. Những người khác thấy cảnh này, bọn họ cũng không có cách nào khác, đành đi theo phía sau Sở Hưu xem có tìm được đường thật không.

Thương Ỷ thật sự biết đường tới trung tâm của nơi này, dù sao lúc đó cô cũng từng tới một lần.

Con người ở Lục Đô cực kỳ mẫn cảm đối với những nơi nguy hiểm, cô sợ lâm vào nguy hiểm như vậy một lần nữa nên nhớ rất kỹ về con đường này, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng thật sự dẫn bọn họ tới khu vực trung tâm.

Nhưng sau khi tới khu vực trung tâm, phía trước lại có chấn động giao thủ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi về phía trước. Hóa ra người đang giao thủ là Hoa Quỷ Bà Bà và Lục Trường Lưu, còn có ba người Trường Vân Tử.

Hoa Quỷ Bà Bà vừa miễn cường ngăn cản hai người vừa mắng chửi: “Hai lão già các ngươi có ý gì? Nếu không có ta liệu hai lão già không biết ứng biến các ngươi có tìm được đến nơi này không? Ta chỉ bảo mấy tên thổ dân này tìm đường mà các ngươi đã nổi điên rồi, nghĩ mình là thánh nhân thật à?”

Mọi người quan sát, quả thật bên phía đó có vài thi thể.

Sắc mặt mọi người bỗng lấy làm lạ, nghe ý của Hoa Quỷ Bà Bà, chắc bà ta đã cưỡng ép đám thổ dân bản xứ dẫn đường, còn Lục Trường Lưu và Trường Vân Tử rõ ràng không muốn làm như vậy cho nên đi theo bà ta tới đây.

Loại chuyện này rất giống phong cách của bọn họ, dù sao hai vị này xuất thân từ đại phái của Đạo Môn, có thể nói là danh môn chính phái chính thống nhất, không muốn làm chuyện trái lương tâm như vậy cũng rất bình thường.

Nhưng nếu chỉ vì Hoa Quỷ Bà Bà dùng tính mạng mấy người này để dò đường mà hai người bọn họ trực tiếp trở mặt, như vậy thì thật quá đáng, tuy hai vị này xuất thân chính đạo nhưng đâu phải trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Bằng không trước đó Sở Hưu tàn sát toàn bộ Vương gia, Trường Vân Tử và Lục Trường Lưu nên lao lên liều mạng với Sở Hưu rồi.

“Ngay trước mặt chúng ta mà dám dùng tà thuật thải bổ dương khí của Nội Đan Phái, sỉ nhục Đạo MÔn chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta mù rồi chắc?” Trường Vân Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoa Quỷ Bà Bà phát điên đáp: “Cái nơi quỷ quái này thiên địa nguyên khí mỏng manh tới mức chỉ còn một tầng, ta không thải bổ bọn chúng, lấy gì bổ sung lực lượng? Các ngươi còn đánh nữa à? Còn đánh nữa thì chẳng ai chơi được đâu!”

Nghe xong lời này, mọi người mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Hoa Quỷ Bà Bà mang theo vẻ khác lạ, vị này đúng là giỏi tìm đường chết.

Ngày trước Nội Đan Phái là một nhánh của Đạo môn, nhưng lại bị coi là sỉ nhục của Đạo môn, thậm chí là cấm kỵ của Đạo môn.

Nội Đan Phái nghe như một môn phái bình thường nhưng thực tế lại dùng phương phái thải bổ nam nữ âm dương chi khí để tu hành, cuối cùng thậm chí có thể âm dương hòa hợp, tạo ra Võ Đạo Chân Đan giả trong cơ thể, tuy không thể sánh được với Võ Đạo Chân Đan bình thường nhưng trong Nội Đan Phái có thể nói ai ai cũng có thể đạt tới tông sư võ đạo.

Lúc trước người tiêu diệt Nội Đan Phái không phải ai khác, chính là bản thân Đạo môn, vì nhánh này quá đen tối, bị bọn họ trực tiếp ra tay thanh lý môn hộ.

Hoa Quỷ Bà Bà kiếm được bí pháp Nội Đan Phái ở đâu không biết, lúc bình thường tự dùng thì thôi, bây giờ còn dám dùng ngay trước mặt hai vị chân

nhân Đạo môn, chẳng phải tự tìm đường chết à.

Đương nhiên Hoa Quỷ Bà Bà làm chuyện như vậy nào phải một hai lần, lúc trước ở Trung Nguyên bà ta trắng trợn dụ dỗ võ giả trẻ tuổi thải bổ tu luyện, nếu bà ta chỉ ra tay với người bình thường thì cũng thôi, còn dám động thủ với những đệ tử đại phái, cuối cùng khiến mọi người nổi giận, thậm chí còn liên lụy tới La Sát Giáo.

Thấy hai lão đạo sĩ ra tay không hề lưu tình, Hoa Quỷ Bà Bà vội vàng hô lớn với đám người Sở Hưu: “Các ngươi đừng đứng nhìn nữa, giúp ta ra tay ngăn hai lão già này lại, ta vừa dùng tinh thần lực liên hệ với người đi trước dò đường, trong đó có bảo bối đấy.”

Vừa nghe câu này, Lữ Trạm Lô ho khan một tiếng: “Hai vị, manh mối liên quan tới Ninh Huyền Cơ tiền bối đang ngay phía trước, các vị hao tâm tổn sức ở chỗ này, lát nữa sẽ rất bất lợi.”

Nghe xong câu này, Lục Trường Lưu và Trường Vân Tử mới dừng tay, nhưng đều hừ lạnh một chút, ánh mắt nhìn Hoa Quỷ Bà Bà có vẻ bất thiện.

Lục Trường Lưu có thể coi như tốt tình, ở bên ngoài Sở Hưu không hề nể mặt hắn, diệt sạch Vương gia ngay đương trường mà Lục Trường Lưu vẫn không thể hiện thái độ gì, có thể thấy lúc này Hoa Quỷ Bà Bà khiến lão già hiền lành này tức tới mức nào.

“Hoa Quỷ Bà Bà, rốt cuộc đằng trước có cái gì?” Doanh Chiêu hỏi.

Phía trước là một khu vực bị bao phủ bởi sương mù mông lung, trước đây Thương Ỷ và phụ thân của cô tới đây là trở về, cho nên cô chưa đi vào khu vực chính giữa.

Bị hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhắm vào, lúc này Hoa Quỷ Bà Bà cũng không dám càn rỡ nói linh tinh, bà ta không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Ta dùng tinh thân lực liên kết với tên thổ dân đi dò đường, nhưng chỉ được một thời gian ngắn là liên hệ tinh thần đứt đoạn.

Nhưng trước khi liên kết tinh thần đứt đoạn ta thấy hai bóng người, bộ dáng đó rất giống Ninh Huyền Cơ và Độc Cô giáo chủ!”

Vừa nghe câu này, tất cả mọi người đều chấn động, năm trăm năm qua đi, chẳng lẽ Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ thật sự không chết?
Chương 1143 Đột nhiên giết người 1

Hoa Quỷ Bà Bà nói mình thấy bóng dáng Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã, chuyện này không ai nghi ngờ.

Ngay tại lúc này, cho dù Hoa Quỷ Bà Bà không đáng tin cậy đến đâu đi chăng nữa, bà ta cũng không dám nói hươu nói vượn.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất cả thận trọng đến gần khu vực sâu nhất của sương mù.

Nhưng mọi người thấy không ngờ Thương Thiên Lương và Thương Ỷ cũng đi vào theo, ai nấy không khỏi nhíu mày, không biết rốt cuộc vị đại long thủ của Thanh Long Hội đang giở trò quỷ gì mà dẫn hai thổ dân vào, chẳng lẽ y cũng định dùng hai người đó để dò đường?

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, vừa bước vào trong làn sương mù đó, bọn họ lập tức bị một luồng lực lượng cực kỳ cường đại bao phủ vào trong.

Một khắc sau, bọn họ thấy từng bóng người xung quanh, không phải hai như Hoa Quỷ Bà Bà nói, mà là vô số!

Những bóng người kia một đen một trắng, cực kỳ mơ hồ, không thấy rõ thân hình nhưng bọn họ không ngừng giao thủ trong khoảng không gian vặn vẹo này, bóng người hiển hiện, thậm chí ngay bọn họ giao thủ ra sao cũng không rõ ràng, nhưng mọi người có thể cảm giác được luồng khí tức áp bách cường đại đó.

“Là tàn ảnh mà hai vị cường giả giao thủ năm xưa lưu lại!”

Không gian nơi này đã bị trận chiến của hai người Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ làm cho hoàn toàn méo mó, ngay cả một số quy tắc của thiên địa cũng xảy ra biến hóa.

Cho nên một số hình ảnh giao chiến của hai người lúc đó đã khắc sâu lại nơi này, tuy đã bị bóp méo tới không ra hình thù gì.

Nhưng ánh mắt mọi người ở đây lại sáng lên, bất luận bị vặn vẹo ra sao, đây cũng là thứ mà hai vị chí cường giả năm xưa lưu lại, cho dù chỉ là một chút khí tức thôi cũng đủ cho bọn họ chắt lọc ra đủ cảm ngộ võ đạo.

Nhưng lúc này mọi người lại nghe thấy từng âm thanh mơ hồ vang lên từ chỗ bóng mờ đó.

“Thằng nhãi Độc Cô, có giỏi thì đừng trốn! Chẳng lẽ ngươi sợ Đạo gia ta à?”

“Ô ô ô! Thằng nhãi Độc Cô nhà ngươi đúng là vô sỉ! Lại dùng chiêu này!”

“Mẹ nó! Sao lại làm vỡ không gian ở đây rồi? Nơi này cũng kém quá cơ!”

Những lời này lơ lửng trong không gian, vang lên loáng thoáng nhưng khiến Lục Trường Lưu lúng túng không thôi.

Theo như ghi chép trong điển tịch tông môn, sư tổ của bọn họ đúng là người như vậy, tính cách cực kỳ ác liệt.

Khi giao chiến Độc Cô Duy Ngã là người dữ tợn ít lời, gần như không lưu lại lời nói nào, ngược lại trong không gian này toàn bộ đều là tiếng kêu gào của Ninh Huyền Cơ.

Ánh mắt những người khác đều lóe lên vẻ không thể tin nổi, đây mà là Ninh Huyền Cơ à? Tiên nhân trong truyền thuyết sao lại như vậy? Sao có thể như vậy được?

Lục Trường Lưu ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện ở đây, mong chư vị không tuyên dương ra bên ngoài, bần đạo xin cảm ơn trước.”

Sắc mặt Doanh Chiêu khá kỳ quái nói: “E là chúng ta có nói ra cũng không ai tin, còn tưởng chúng ta đang chửi Chân Vũ Giáo của ngài.”

Sở Hưu không hành động gì, y chỉ đứng đó cảm ngộ khí tức và những ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại.

Ngay khoảnh khắc bước vào nơi này, Sở Hưu đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, khí huyết trong cơ thể của y như sôi trào, sinh ra từng luồng liên hệ với khí tức ở nơi này.

Đó là một cảm giác quen thuộc rất khó hiểu, không thể nói rõ được cũng không thể tả rõ được, dù sao nơi này cũng có lợi ích cực lớn đối với Sở Hưu, có thể tăng cường cảm ngộ võ đạo của y, đặc biệt là phương diện liên quan tới ma công.

Còn về luồng lực lượng này có phải do Độc Cô Duy Ngã lưu lại hay không, Sở Hưu đã không quản được nhiều như vậy, bây giờ thứ y cần chỉ có lực lượng.

Bên kia, những người khác đã chú ý tới biểu hiện của Sở Hưu, lúc này bọn họ mới phản ứng lại, lập tức bắt tay vào cảm ngộ lực lượng khí tức mà những vết tích hình ảnh lưu lại trong này.

Thông qua những âm thanh Ninh Huyền Cơ lưu lại vừa rồi, bọn họ cũng biết tuy Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ từng giao chiến ở đây nhưng nơi này không phải điểm cuối cùng của trận chiến.

Bọn họ chỉ dừng lại ở nơi này một thời gian sau đó lại đánh vỡ hư không, đi tới những nơi khác.

Nhưng tuy không thấy được sống chết của hai vị cường giả, càng không có truyền thừa, nhưng đối với bọn họ những hình ảnh này chính là một kho báu.

Có rất nhiều người muốn xem trận đại chiến giữa Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã, nhưng bọn họ không có cách nào xem được.

Không phải hai vị cường giả này ngăn cản mà do uy thế giao thủ của bọn họ thật sự quá mạnh, luồng dư chấn thậm chí khiến cho cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng không gánh chịu nổi, chỉ có thể né tránh đằng xa, nghe chấn động giao thủ của hai người, cường đại như dời sông lấp biển.

Còn bây giờ, những vết tích hình ảnh lưu lại ở nơi này tuy rất mơ hồ vặn vẹo nhưng nếu cảm ngộ cẩn thận có thể hiểu được rất nhiều thứ, tối thiểu thì đối với những võ giả cảnh giới Chân Đan và Chân Hỏa Luyện Thần ở đây đã rất đầy đủ.

Tất cả mọi người đắm chìm trong bầu không khí này, không biết từ khi nào Hoa Quỷ Bà Bà lại đi tới bên cạnh Sở Hưu, hơi ngạc nhiên hỏi: “Không ngờ đại long thủ ngươi cũng đi cảm ngộ ấn ký mà Độc Cô giáo chủ để lại?”

Không tính Sở Hưu thì trong số những người ở đây chỉ có mình Hoa Quỷ Bà Bà là xuất thân Ma đạo.

Những người còn lại cho dù là Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường, thật ra hắn cảm ngộ hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại cũng không có nhiều hiệu quả, vì tuy công pháp của hắn hung ác nhưng lại không thuộc Ma đạo, thậm chí trong đó còn có một ít vết tích của công pháp Đạo môn.

Nhưng Hoa Quỷ Bà Bà vô tình phát hiện ra không ngờ Lâm Huyết Y này lại cảm ngộ hình ảnh mà Độc Cô giáo chủ lưu lại.

Thanh Long Hội và Bạch Hổ Đường cung xuất thân từ Tứ Tượng Thần Tông, theo lý mà nói tuy công pháp có chỗ khác biệt nhưng đại thể vẫn là cùng một mạch, công pháp của Thanh Long Hội không dính dáng gì tới Ma đạo mới đúng.

Sở Hưu liếc mắt nhìn Hoa Quỷ Bà Bà một cái, lạnh nhạt nói: “Tại hại kiêm tu ma công, cũng khá ngưỡng mộ Độc Cô giáo chủ, không được à?”

Hoa Quỷ Bà Bà vẫn còn nghi hoặc, nhưng lúc này bà ta cũng không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ mấy thứ vô dụng này, lập tức nắm chắc thời gian bắt đầu cảm ngộ những vết tích hình ảnh kia.

Đúng lúc này, biến cố lại đột nhiên nảy sinh.

Một hình ảnh bên cạnh Lục Trường Lưu đột nhiên vỡ tan, không gian lập tức vặn vẹo.

Lục Trường Lưu một lòng chuyên tâm cảm ngộ lập tức giật nảy mình, lúc khẩn cấp quanh người hắn vang lên một tiếng long ngâm, cương khí vàng kim bao phủ thân thể, nhanh chóng vọt sang một bên như con du long.

Mọi người sửng sốt, lập tức phản ứng lại, những hình ảnh xung quanh bọn họ cũng có dấu hiệu không ổn định, bá đạo trở nên vặn vẹo.

Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Cẩn thận! Những vết tích hình ảnh này đã tồn tại mấy trăm năm, chúng ta đến đây làm đảo loạn lực lượng ở nơi này, những hình ảnh bên cạnh chúng ta đã không thể bảo tồn được nữa.”

Nghe câu này, mọi người lập tức sốt sắng.
Chương 1144 Đột nhiên giết người 2

Trừ Sở Hưu có ngàn vạn liên hệ với Độc Cô Duy Ngã cho nên hấp thu chân lý võ đạo mà những vết tích đó lưu lại hết sức thuận lợi, những người khác cảm ngộ chỉ thấy cực kỳ tăm tối khó hiểu, chỉ có Lục Trường Lưu nhanh hơn một chút, dù sao hắn là người của Chân Vũ Giáo, võ công vốn được kế thừa cùng một mạch với Ninh Huyền Cơ.

Những người khác tranh thủ thời gian chia ra, tìm những ấn ký hình ảnh còn chưa bắt đầu vặn vẹo tiếp tục cảm ngộ nhưng trong mắt Sở Hưu lại lóe lên ánh sáng lạnh.

Vừa rồi mới qua một thời gian ngắn nhưng Sở Hưu đã cảm ngộ gần hết ấn ký võ đạo trong những vết tích hình ảnh kia.

Thời gian còn lại, y dùng để giết người!

Sở Hưu đánh mắt ra hiệu với Thương Thiên Lương, thân hình lại đi về phía Trường Vân Tử.

Lúc này Trường Vân Tử cũng đang nắm chắc thời gian cảm ngộ, hắn cảm giác thấy Sở Hưu đi tới nhưng không mấy để ý.

Trong công pháp của Thanh Long Hội cũng ẩn chứa một chút của Đạo môn, bây giờ Sở Hưu muốn cảm ngộ võ đạo mà Ninh Huyền Cơ để lại cũng rất bình thường.

Nhưng ngay lúc này, Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu lại đột nhiên hiển hiện hóa thành Vấn Thiên Bá Thương mang theo khí thế phá thiên cường đại đột nhiên đâm thẳng về phía Trường Vân Tử.

Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều ngây dại.

Không ai hiểu rốt cuộc vì sao tên Lâm Huyết Y này lại nổi điên, đột nhiên ra tay với Trường Vân Tử?

Chẳng lẽ vì trước đó ở thế giới bên ngoài Trường Vân Tử ngăn cản y, không cho y giết người của Vương gia? Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ đó thì tên Lâm Huyết Y này thật quá lớn lối?

Lúc này Trường Vân Tử đang đắm chìm trong cảm ngộ, mọi cảnh giác của hắn đều đặt trong ấn ký hình ảnh kia. Hắn thật sự không ngờ lại có người đột nhiên ra tay với mình ngay thời điểm này.

Ngươi không tự đi cảm ngộ những ấn ký hình ảnh kia mà còn ngăn cản người khác, thế chẳng phải hại người không lợi mình à?

Trường Vân Tử giận dữ hét lên: “Lâm Huyết Y! Rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Sở Hưu không trả lời, Vấn Thiên Bá Thương đã đâm xuống, Trường Vân Tử vội vàng giơ tay niết đạo ấn nhưng lại bị nhát thương này trực tiếp đánh bay.

Trước đó mọi người chỉ tập trung cảm ngộ ấn ký hình ảnh kia, đợi lâu chút thôi cũng có thể khiến bọn chúng bá đạo vặn vẹo sụp đổ, càng không nói tới bây giờ Sở Hưu trực tiếp động thủ.

Sau khi nhát thương của y đâm xuống, một ấn ký hình ảnh bên cạnh Trường Vân Tử bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, dán chặt lấy Trường Vân Tử, trực tiếp xoắn nát Thuần Dương Cương Khí hộ thân của hắn, thiếu chút nữa cuốn cả thân thể hắn vào trong, vô cùng nguy hiểm.

Năm xưa Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã giao chiến có thể xé rách hư không, nhưng đối với võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, uy thế của thiên địa vẫn là thứ mà bọn họ không thể chống đỡ nổi.

Nhưng nguy cơ vừa mới qua đi, Trường Vân Tử còn chưa kịp thở phào, một bóng người đột nhiên lóe lên bên cạnh hắn!

Thương Thiên Lương dựng chưởng làm đao, tuy tay không nhưng trên chưởng này lại lóe lên vẻ sắc bén lẫm liệt, trực tiếp chém về phía Trường Vân Tử.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều bất ngờ.

Tất cả mọi người đều cho rằng hai cha con thổ dân này là Lâm Huyết Y mang vào định dùng tính mạng của bọn họ để dò đường, ai ngờ lão già thổ dân này lại là một cao thủ!

Hơn nữa ngay khoảnh khắc hắn xuất thủ, mọi người đều cảm giác được, tuy chỉ có thể phát huy lực lượng của cơ thể, nhưng khí tức đó lại là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hàng thật giá thật!

Trong nơi tử địa như vậy không ngờ lại sinh ra một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn liên thủ với Lâm Huyết Y giết Trường Vân Tử, tình huống này khiến mọi người ở đây càng thấy khó hiểu.

Thương Thiên Lương đột nhiên ra tay, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, kể cả Trường Vân Tử vừa thoát một kiếp cũng vậy.

Thủ đao lạnh lẽo sắc bén xé rách tất cả mọi thứ trước mắt, Trường Vân Tử bất chấp chuyện chân khí của bản thân tiêu hao, Thuần Dương Cương Khí quanh người bùng phát, từng luồng đạo văn lập tức chắn ngang trước người.

Nhưng nhát đao của Thương Thiên Lương lại xé tan toàn bộ những đạo văn kia, ầm một tiếng, trực tiếp chém bay Trường Vân Tử, chỉ trong chớp mắt máu tươi đã bắn ra.

Một đao đánh trọng thương Trường Vân Tử, Sở Hưu trực tiếp theo sát phía sau, Thiên Đạo Chiến Hạp hóa thành Vô Nhị Thiên Đao chém ngang tới, đao cương tung hoành tùy ý, lúc này y đã không quan tâm chuyện tiêu hao cương khí, những luồng khí tức của Độc Cô Duy Ngã có thể thay thế thiên địa nguyên khí bổ sung tiêu hao của y.

Trường Vân Tử tiên tục bị trọng thương, bị Vô Nhị đao pháp của Sở Hưu áp chế tới mức không ngẩng đầu lên nổi, hơn nữa Thương Thiên Lương ở bên cạnh cũng chuẩn bị ra tay tiếp.

Thương Thiên Lương ở Lục Đô cả đời, đã sớm thích ứng với hoàn cảnh chiến đấu như vậy, khi thật sự liều mạng chiến đấu, thậm chí thực lực của hắn

mạnh hơn một chút so với mọi người ở đây.

Trước đó Sở Hưu có thể bất phân thắng bại với Thương Thiên Lương, thậm chí mượn võ kỹ cường đại áp chế Thương Thiên Lương là vì y còn có chân khí nội lực của bản thân, còn sử dụng được.

Nhưng nếu y ở đây hơi lâu một chút, tiêu hao hết nội lực và chân khí, hơn nữa với hoàn cảnh không thể bổ sung của nơi này, khi đó Sở Hưu sẽ kém xa Thương Thiên Lương.

Đám người Doanh Chiêu còn chưa hiểu tình hình cho nên bọn họ tạm thời không ra tay.

Nhưng Lục Trường Lưu cũng cùng nhánh Đạo môn lại không thể nhìn Trường Vân Tử chết ở đây như vậy.

Hắn vội vàng lao về phía này, hô lớn: “Đại long thủ! Có chuyện gì thì từ từ rồi nói, sao cứ nhất quyết liều mạng ở nơi như thế này?”

“Thương thành chủ, ngăn hắn lại!”

Thương Thiên Lương trực tiếp thay đổi mục tiêu, ra tay chặn đường Lục Trường Lưu.

Ở đằng khác Trường Vân Tử đã bị thương, bị áp chế liên tục như vậy, Trường Vân Tử cũng bị đánh tới mức nổi giận.

Tới tận lúc này hắn vẫn cảm thấy khó hiểu.

Mình và Lâm Huyết Y này chỉ có chút xung đột ở thế giới bên ngoài thôi, nhưng vì sao vừa nhìn thấy mình là y như có thâm thù đại hận gì đó, nhất quyết không giết mình không thôi?

Trường Vân Tử cũng lười nghĩ tới chuyện này, ngày trước hắn cũng từng chém giết trong tầng chót giang hồ, xông xáo giang hồ từ khi là một tiểu đạo sĩ, qua nhiếu năm như vậy đã có vô số kẻ hung đồ ác tặc, tà ma ngoại đạo chết dưới tay hắn, cho dù hắn ngồi thiền trong Thiên Cương điện mấy chục năm nhưng Thuần Dương kiếm trong tay hắn vẫn có thể giết người!

Chỉ trong chớp mắt, Trường Vân Tử không quan tâm tới chuyện tiêu hao nội lực nữa, trường kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng thuần dương chói mắt, như vầng mặt trời giáng lâm.

Trường kiếm trong tay Trường Vân Tử phân ra thành ngàn vạn, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!

Vô số ánh kiếm Thuần Dương lấp lóe giữa không trung, Thuần Dương kiếm khí rậm rạp mang theo lực lượng thuần dương cực hạn chém thẳng về phía Sở Hưu!

Võ công của Thuần Dương đạo môn có thể coi là đại đạo chí giản.

Bất luận võ công ra sao, biến hóa như thế nào, thực chất nói thẳng ra chỉ có bốn chữ, Thuần Dương Cương Khí.
Chương 1145 Hắn, trở về

Võ giả của Thuần Dương Đạo Môn dùng Thuần Dương Cương Khí cường đại đơn thuần là có thể biến hóa thành ngàn vạn, trấn tà hàng ma, không gì không làm được.

Sở Hưu trước mắt tuy đã trải qua chân hỏa luyện thân, chỉ dùng cường độ cơ thể cũng có thể địch nổi cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí áp đảo một số ít Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng trên thực tế cảnh giới bản thân Sở Hưu vẫn là cảnh giới Chân Đan, cho nên về mặt cường độ nội lực cương khí vẫn kém hơn Trường Vân Tử rất nhiều.

Thuần Dương Cương Khí từ trên trời giáng xuống, quanh người Sở Hưu cũng có nội lực chân hỏa bốc cháy, lực lượng này đã có thể uy hiếp tới y.

Ngay cả Thương Thiên Lương cũng không nhịn được quay đầu nhìn sang.

Vốn dĩ hắn vẫn luôn cho rằng võ đạo ở thế giới bên ngoài trải qua một vạn năm phát triển, đã vượt qua thời kỳ thượng cổ, ít nhất thực lực của thằng nhóc này mạnh hơn võ giả cùng cấp ở thời thượng cổ.

Nhưng sau đó gặp những kẻ ngoại lai khác, hắn mới biết hóa ra phần lớn mọi người đều rất bình thường, chỉ có thằng nhóc này tương đối đặc biệt.

Thứ Trường Vân Tử thi triển trước mắt mới là uy lực của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường, cường độ của đòn này, nếu Thương Thiên Lương không sử dụng chân khí, chỉ có thể sử dụng cơ thể đón đỡ.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Trường Vân Tử, thật ra nếu có cơ hội, y không muốn bại lộ thân phận.

Nhưng lão đọa sĩ Trường Vân Tử này tuy đã già nhưng không hề yếu, trước khi đối phương bế quan tu luyện vài chục năm trước đã là đại nhân vật danh chấn giang hồ, là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân, thậm chí cả chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn cũng phải tôn kính.

Mấy năm gần đây hắn đọc Đạo kinh trong Thiên Cương điện, Thuần Dương Cương Khí toàn thân đã được hắn tinh luyện tới cực hạn, tuy lực lượng khí huyết không tăng trưởng nhưng Thuần Dương Cương Khí trong cơ thể lại càng thêm tinh thuần.

Đừng nhìn vừa rồi Sở Hưu có thể tập kích bất ngờ áp đảo được hắn, thực ra sau khi lão đạo sĩ này bắt đầu liều mạng còn gai góc hơn cả Bộ Thiên Nam.

Bộ Thiên Nam dung hợp với máu của Thanh Long có nhược điểm rõ ràng, còn lão đạo sĩ Trường Vân Tử này lại có Thuần Dương Cương Khí tinh thuần, không hề có nhược điểm!

Trong điều kiện không bại lộ thân phận, chỉ dùng lực lượng cơ thể tôi luyện bằng chân hỏa luyện thân và Huyền Vũ Chân Công không thể áp đảo được đối phương, hiện giờ y cũng phải vận dụng toàn lực.

Thiên Đạo Chiến Hạp bị Sở Hưu thu hồi, quanh người y, một luồng ma khí hùng hồn bộc phát.

Những người khác đều sửng sốt, đại long thủ của Thanh Long Hội còn biết ma công, thế này là sao?

Tuy Thanh Long Hội làm việc còn quá mức hơn một số tông môn Ma đạo, nhưng bọn họ đều có thể khẳng định, đặc biệt là Hách Liên Trường Phong cả đời đều dính líu với Thanh Long Hội, hắn có thể khẳng định trong công pháp truyền thừa của Thanh Long Hội tuyệt đối không có ma công.

Hoa Quỷ Bà Bà cũng lộ vẻ kinh ngạc, vừa rồi Lâm Huyết Y còn nói mình ngưỡng mộ Độc Cô giáo chủ, giờ xem ra là thật, y thật sự tu luyện ma công?

Lúc này ở trong trận, ma khí quanh người Sở Hưu đã cô đọng tới cực hạn, trong ánh sáng Thuần Dương kia, luồng ma khí màu đen cực kỳ bắt mắt.

Ma khí tinh thuần tới cực điểm cô đọng thành một cây cung lớn trong tay Sở Hưu, đồng thời hai bàn tay ma khí khổng lồ cũng huyễn hóa sau lưng Sở Hưu.

Một cánh tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây, luồng lực lượng tịch diệt từ cây cung tỏa ra khiến mọi người đều có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người ngây ra tại chỗ, như chưa kịp phản ứng lại.

Doanh Bạch Lộc lẩm bẩm: “Là Diệt Tam Liên Thành Tiễn! Là Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu!”

Thức võ kỹ này vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngày xưa Độc Cô Duy Ngã dùng tiễn pháp này hủy diệt Thiết Hoàng Bảo là chuyện mà rất nhiều đại phái đều biết, nhưng nó được đặt ở dưới đáy của đông đảo kinh văn điển tịch.

Mãi tới khi Sở Hưu khiến tiễn pháp này xuất hiện lại lần nữa trên giang hồ, hơn nữa dùng một mũi tên bắn chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần - Phương Kim Ngô, lúc này mới làm cho giang hồ biết tiếng, tới tận bây giờ, tiễn pháp này vẫn là một trong những võ kỹ đặc trưng của Sở Hưu.

Một tiếng nổ vang lên, mũi tên ma khí màu đen bắn ra, vô số đạo kiếm do Thuần Dương Cương Khí tạo thành lập tức tan rã dưới mũi tên tịch diệt này. Chỉ trong chớp mắt, mũi tên đã tới trước mặt Trường Vân Tử, còn lúc này trên đỉnh đầu Sở Hưu, vô số Thuần Dương Đạo Kiếm đã chém xuống!

Dùng công đấu công!

Thanh Thuần Dương Kiếm duy nhất trong tay Trường Vân Tử đâm ra, cương khí vàng kim bộc phát, nhưng chỉ chớp mắt đã bị phủ thành màu đen.

Lực lượng tịch diệt đang hủy diệt tất cả, cho dù là Thuần Dương Cương Khí thuần túy nhất thế gian cũng khó lòng thoát khỏi ăn mòn của lực lượng tịch diệt.

Gần như chỉ trong nháy mắt, thanh thần binh trong tay Trường Vân Tử đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đen, kiếm linh đã bị hủy diệt.

“Phụt!”

Trường Vân Tử trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ngụm máu tươi này của do hắn bức ra, máu tươi nóng rực vấy lên thân thanh Thuần Dương Kiếm, như lửa đun dầu, Thuần Dương Cương Khí bùng lên, cuối cùng cũng ép được lực lượng tịch diệt kia. Nhưng chỉ một khắc sau, thanh Thuần Dương Kiếm đã trực tiếp nát bấy, chỉ còn lại chuôi kiếm được Trường Vân Tử nắm trong tay, khiến hắn không nhịn được lui lại phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.

Còn lúc này, Sở Hưu đang bị vô số Thuần Dương Kiếm bao phủ, sau khi bắn ra một mũi tên, ma khí màu đen bùng lên quanh người y, đồng thời quanh người cũng toát ra luồng nội lực chân hỏa vô tận.

Ma khí màu đen và nội lực chân hỏa màu vàng bạc hợp thành một màu sắc lóng lánh mà mười phần quỷ dị.

Huyền Vũ Thần Chưởng đánh ra, đối chọi với đám Thuần Dương Kiếm chém xuống.

Nhưng số lượng Thuần Dương Kiếm quá nhiều, Huyền Vũ Thần Chưởng có tính diệu hơn nữa cũng không thể ngăn cản hoàn toàn.

Lượng Thuần Dương Kiếm còn lại bị Sở Hưu dùng thân thể trực tiếp đối chọi, ma khí và nội lực chân hỏa bị đè ép tới cực hạn, tấm mặt nạ sắt đen trên mặt y cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn nhỏ.

Thân thể Sở Hưu bị Thuần Dương Kiếm oanh kích, từ từ lui về phía sau. Đến khi y đỡ hết chỗ Thuần Dương Kiếm, mặt nạ trên mặt cũng ầm một tiếng, trực tiếp vỡ vụn.

“Sở Hưu!”

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hét lên, ánh mắt không thể tin nổi.

Tuy trước đó Sở Hưu đã dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, bọn họ cũng có suy đoán, nhưng khi Sở Hưu thật sự xuất hiện trước mạt bọn họ, bọn họ vẫn không giấu nổi cảm giác kinh ngạc của bản thân.

Sở Hưu không chết, không ngờ y vẫn còn sống!

Giờ khắc này, tất cả thắc mắc, tất cả bí ẩn đã được giải đáp.

Vì sao Lâm Huyết Y này muốn giết Trường Vân Tử, vì y là Sở Hưu!

Ngày trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, Trường Vân Tử là một trong số những người đã bỏ đá xuống giếng hạ Sở Hưu.

Thậm chí có thể nói là tuy đám người Trường Vân Tử không trực tiếp giết chết Sở Hưu, nhưng bọn họ chẳng khác nào hung thủ.

Tuy người giết Sở Hưu là Tịnh Thiền Trí Tàng, nhưng lúc đó trong Huyền Hư Lục Cảnh vẫn có không ít cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma.

Chỉ cần trong đó có một người rảnh tay hỗ trợ, Sở Hưu sẽ không chết.

Hơn nữa liên tưởng tới chuyện này, bọn họ cũng biết vì sao Bộ Thiên Nam lại chết, nhưng bọn họ vẫn lấy làm lạ, rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào giết chết Bộ

Thiên Nam, sau đó còn trở thành đại long thủ của Thanh Long Hội?

Lại nghĩ sâu hơn một chút, trước đó Giang Đông Tôn thị và Cao Bình Lục gia chết không rõ ràng, giờ xem ra quá nửa cũng do Sở Hưu gây ra.

Y trở về, nói chính xác hơn, Sở Hưu vẫn luôn náu mình trong bóng tối, như con rắn độc, không biết lúc này sẽ nhe chiếc nanh sắc bén thâm độc ra, khi ngươi phản ứng lại, độc đã thấm sâu tới tận xương tủy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK