Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681 Thừa thế xông lên

Vương Dật Chi hơi chần chừ nói: “Tiền bối, vì sao không tìm cơ hội diệt hai phân điện còn lại? Cắt bỏ tất cả cánh chim của Cực Lạc Ma Cung trước, chắc uy hiếp sẽ ít đi nhiều.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lần này chúng ta thành công là vì Cực Lạc Ma Cung chủ quan, bọn chúng chỉ phái người truy sát lùng bắt ngươi chứ không nghĩ tới chúng ta lại chơi lớn đến vậy.

Chắc chắn trước khi chúng ta tấn công phân điện của Cực Lạc Ma Cung, bọn chúng đã đưa tin về tổng bộ. Chắc hẳn hiện tại bọn chúng đã nhận được tin, chúng ta tấn công phân điện còn ý nghĩa gì nữa? Trực tiếp thừa thế xông lên là được.”

Sở Hưu đoán không sai, đúng là bên phía Cực Lạc Ma Cung đã nhận được tin tức.

Công Tôn trưởng lão nhận được tin tức này, sau đó cực kỳ luống cuống.

Hắn cũng coi là người lão luyện trong Cực Lạc Ma Cung, kinh nghiệm giang hồ phong phú.

Trước đó phân điện của Minh Huyền Vũ bị diệt, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này nhận được tin tức mới, Công Tôn trưởng lão lập tức phản ứng lại, có người âm thầm bố trí đối phó với Cực Lạc Ma Cung bọn họ!

Trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, chỉ trong thời gian ngắn mà hai phân điện đã bị hủy diệt.

Tiểu tử tên Vương Dật Chi kia chắc chắn không phải may mắn, bị đuổi giết mấy năm mà như có thần linh trợ giúp, có thể gây ra sóng gió lớn đến vậy.

Vừa ra tay đã phế bỏ hai phân điện của Cực Lạc Ma Cung bọn họ, hành động này đã làm tổn thương gân cốt của Cực Lạc Ma Cung, tiếp theo đối phương sẽ làm gì?

Nghĩ đến đây, Công Tôn trưởng lão không dám tưởng tượng tiếp, cho dù chịu nguy hiểm mạo phạm, hắn cũng phải tới ngắt quãng nghiên cứu Chu Thiên Ma Thần Đại Trận của Nhan Bi Phong.

Nhưng không đợi Công Tôn trưởng lão gõ cửa mật thất bế quan của Nhan Bi Phong, Nhan Bi Phong lại tự mở cửa, đi từ trong ra.

Thấy Công Tôn trưởng lão sắc mặt hoảng hốt, Nhan Bi Phong không khỏi cau màu: “Đừng có hoảng, chuyện gì vậy?”

Lúc này trên mặt Nhan Bi Phong đầy mệt mỏi, nhưng còn có vẻ hưng phấn mơ hồ.

Nhưng Công Tôn trưởng lão không chú ý tới mà vội vàng thuật lại cho Nhan Bi Phong mọi chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua.

Sau khi Công Tôn trưởng lão nói xong, biểu cảm trên mặt Nhan Bi Phong lại không hề thay đổi.

“Chỉ có thế thôi à?”

Công Tôn trưởng lão sửng sốt, thế còn chưa đủ à?

“Cung chủ, đối phương vốn chỉ âm thầm hành động, bây giờ nếu bọn chúng chuyển từ tối sang sáng, chắc chắn sẽ còn có hành động lớn, chúng ta nên ứng phó ra sao?”

Nhan Bi Phong lạnh nhạt nói: “Ứng phó ra sao ư? Một kẻ tới thì giết một, hai kẻ tới thì giết một cặp!”

Công Tôn trưởng lão vô cùng kinh ngạc nhìn Nhan Bi Phong, không biết vì sao đối phương lại tự tin đến vậy.

...

Giữa trưa, những nơi khác đều là mặt trời chói chang, chỉ có sơn cốc nơi tổng bộ Cực Lạc Ma Cung là khung cảnh âm trầm, giữa không trung là một làn mây đen ma khí nồng đậm bao phủ, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Dọc đường đi, trên vách tường của sơn cốc cũng khắc họa đủ các pho tượng tà ác quỷ dị.

Có ma thần ăn thịt người, lại có quái vật thân thú đầu người, có thiên nữ nhảy múa, nhưng thiên nữ đó lại không có chi dưới, thay vào đó là thân nhện dữ tợn.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến đám người chiến ý bừng bừng bỗng thấy sợ hãi.

Trông Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung vốn không được hoan nghênh. Đừng nói là võ giả của tiểu môn tiểu phái như bọn họ, cho dù là những đại phái có giao lưu với Cực Lạc Ma Cung cũng rất ít khi đến đây.

Phía cuối của sơn cốc là một tòa thành lớn màu đen tọa lạc ở phía dưới, như một con thú lớn nằm rạp tại đó.

Nhan Bi Phong đứng trên tường, dáng vẻ nhàn nhã.

Nhìn vài vạn võ giả ở bên dưới, ánh mắt Nhan Bi Phong như thấy mấy vạn con kiến.

“Chậm, quá chậm. Bản tôn đã đợi các ngươi lâu như vậy, sao bây giờ các ngươi mới tới?”

Giọng nói của Nhan Bi Phong vang vọng trong sơn cốc, cũng vang vọng trong đáy lòng mọi người, khiến ai nấy bất giác phát lạnh.

Cực Lạc Ma Cung Nhan Bi Phong, toàn bộ Nam Vực ai ai cũng biết, đây là một kẻ điên.

Ác nhân chân chính không đáng sợ, đáng sợ là loại điên cuồng hỉ nộ bất thường như vậy.

Uy danh của Nhan Bi Phong, hay nên nói là tiếng xấu của hắn đã vang vọng khắp Nam Vực, lúc này khi thật sự đối diện với Nhan Bi Phong, các võ giả Nam Vực tại đây không ai không hoảng sợ.

Nhan Bi Phong nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới, lạnh nhạt nói: “Đã đánh tới trước cửa tông môn Cực Lạc Ma Cung của ta rồi, đừng che che giấu giấu nữa, bộc lộ thân phận đi.

Ta không tin chuyện này là do tên Vương Dật Chi kia gây dựng. Sức của một con kiến có lớn đến đâu cũng không nhấc nổi con voi.”

Gương mặt Vương Dật Chi lộ vẻ giận dữ khi bị sỉ nhục, nhưng trước mặt cường giả cảnh giới Võ Tiên, cho dù có thâm thù đại hận, hắn cũng không dám mắng tới một tiếng.

Huống chi Nhan Bi Phong nói đúng sự thật, trước chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, hắn quả thật là một con kiến.

Sở Hưu cũng không cố lộng huyền hư, trực tiếp tháo mặt nạ trên mặt mình xuống.

“Nhan cung chủ, lại gặp mặt.

Trước đây chẳng phải ngươi muốn bắt ta, thẩm vấn tung tích của Trần Thanh Đế ư? Bây giờ ta chủ động tới cửa rồi này, sao nào, có vui mừng không, bất ngờ không?”

Nhan Bi Phong ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu ở bên dưới, ánh mắt đầy lạnh lùng.

Hắn thật sự không ngờ người kích động mọi chuyện lại là Sở Hưu.

Mấy năm gần đây Cực Lạc Ma Cung đã chọc tới vô số người, có đại phái ở Nam Vực, cũng có cường giả tán tu, thậm chí có cả Cổ Tôn.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ người này lại là Sở Hưu, là một kẻ ở Đông Vực, thậm chí còn là võ giả chưa tới cảnh giới Võ Tiên.

Hơn nữa ấn tượng của Nhan Bi Phong về Sở Hưu cũng hết sức sâu sắc, hắn từng nghĩ tới chuyện giết Sở Hưu suốt một tháng!

Trước đó, trong động thiên phúc địa, Mộ Bạch Sương bố trí giết Phương Ứng Long, chỉ cần thành công thì Đông Vực đã là vật trong túi.

Kết quả trong trận chiến lần đó, không ai mắc sai lầm gì, chỉ có chính hắn gặp chuyện, bị một tiểu bối chưa tới cảnh giới Võ Tiên ngăn cản, dẫn tới hành động tiêu diệt Phương Ứng Long thất bại.

Tuy cuối cùng Mộ Bạch Sương không nói gì, đám người Đào Tiềm Minh cũng không trêu chọc gã điên Nhan Bi Phong này. Nhưng đối với Nhan Bi Phong, chuyện này vẫn là sỉ nhục!
Chương 1682 Vây công 1

Ngay khi Sở Hưu bộc lộ thân phận, không chỉ Nhan Bi Phong bất ngờ, đám người Vương Dật Chi càng bất ngờ.

Trước đó bọn họ cũng có suy đoán về thân phận của Sở Hưu, nhưng bọn họ đều cho rằng Sở Hưu là võ giả Nam Vực, chắc là cao thủ cường giả tán tu có thâm thù đại hận với Cực Lạc Ma Cung mới đúng. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ đối phương lại không phải võ giả Nam Vực mà là người Đông Vực.

Một võ giả Đông Vực chạy tới Nam Vực trừ ma vệ đạo cùng bọn họ, còn nói võ lâm Nam Vực thái bình gì đó. Khoảnh khắc này bọn họ đều có cảm giác bị lừa gạt.

Đương nhiên lừa thì lừa, bây giờ bọn họ đã không còn đường lui.

Nhan Bi Phong đứng trên tường thành cười ha hả nói: “Sở Hưu, đúng là ngươi khiến bản tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Ta còn đang phát sầu làm sao mới tới Đông Vực bắt ngươi về, không ngờ ngươi lại chủ động chạy tới cửa.

Nhưng ngươi cũng không cần cố lộng huyền hư ở đó, mau mời người đứng sau lưng ngươi ra đây.

Ngươi không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất giảo hoạt.

Chỉ dẫn theo một lũ rác rưởi như vậy mà dám tới gây chuyện với Cực Lạc Ma Cung ta, chắc chắn ngươi cũng tự biết đây là chuyện không thể.

Rốt cuộc người sau lưng ngươi là ai? Là Lăng Tiêu Tông, hay là vị sư phụ Cổ Tôn của ngươi?”

"Là ta!"

Phía chân trời, một luồng ma khí càng tinh thuần giáng lâm, Viên Không Thành dẫn theo vài trưởng lão cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Thiên Ma Cung hạ xuống, đứng bên cạnh Sở Hưu.

Ngay khoảnh khắc chứng kiến Viên Không Thành, những gia chủ chưởng môn của các tiểu thế lực ở Nam Vực lập tức xôn xao.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ viện binh của phe mình lại là Thiên Ma Cung, là Thiên Ma Cung cũng thuộc giới Ma đạo, là đại phái đỉnh cấp ở Nam Vực.

Có điều, tuy bọn họ thấy bất ngờ nhưng trong lòng vẫn vui mừng, có Thiên Ma Cung ra mặt, tỷ lệ thắng của bọn họ sẽ cao hơn nhiều.

“Viên Không Thành! Rốt cuộc Thiên Ma Cung các ngươi có ý gì?”

Nhan Bi Phong nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Lúc ở trong động thiên phúc địa, ngươi ngăn cản ta giết tiểu tử này, bây giờ ngươi lại phối hợp với hắn tính kế Cực Lạc Ma Cung ta, chẳng lẽ từ lúc đó các ngươi đã có ý định động thủ với Cực Lạc Ma Cung ta?”

Viên Không Thành lạnh nhạt nói: “Nào có tính kế gì? Rõ ràng là Cực Lạc Ma Cung các ngươi hoành hành vô kỵ, phá hoại quy củ của võ lâm Nam Vực, khiến cho mọi người phẫn nộ.

Thiên Ma Cung chúng ta và Cực Lạc Ma Cung các ngươi vốn cùng thuộc giới Ma đạo, Cực Lạc Ma Cung các ngươi phá hoại quy củ của Nam Vực, khiến cho toàn bộ giới Ma đạo thấy hổ thẹn!

Hôm nay Thiên Ma Cung ta ra tay không phải vì lợi ích riêng, mà vì thanh danh của toàn bộ giới Ma đạo!”

Viên Không Thành nói những lời này khiến những võ giả Nam Vực ở đây phải rửa mắt ngước nhìn.

Dù sao Thiên Ma Cung tuy tiếng tăm không xấu như Cực Lạc Ma Cung, nhưng thực tế cũng chẳng khá hơn chút nào.

Lúc này nghe Viên Không Thành nói như vậy, bọn họ cũng cảm thấy Thiên Ma Cung và Cực Lạc Ma Cung đúng là có chỗ bất đồng.

“Viên Không Thành, câu này là ngươi học của ai? Dối trá, dối trá tới cực điểm!”

Nhan Bi Phong cười khinh thường: “Xưa nay Thiên Ma Cung các ngươi luôn tự cho mình là Ma đạo chính thống, vốn ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung ta nào phải một hai ngày. Hôm nay ngươi ra tay thì cứ ra tay, cứ nói thẳng là tranh đoạt đệ nhất đạo thống Ma đạo với Cực Lạc Ma Cung ta, ta còn thấy coi trọng ngươi một chút.

Nhưng bây giờ ngươi lại âm thầm chơi âm mưu quỷ kế, nói mấy lời linh tinh ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt, dẫn một đống rác rưởi tới định tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung ta. Thiên Ma Cung các ngươi đúng là càng ngày càng kém!

Hôm nay các ngươi đã tới chui đầu vào chỗ chết, vậy tốt thôi, ta sẽ giúp các ngươi một tay!”

Viên Không Thành cau mày, vì hắn không hề nghe thấy chút sợ hãi nào trong giọng điệu của Nhan Bi Phong, chỉ có đôi phần ngạc nhiên, còn lại chỉ có tự tin.

Những người hắn dẫn tới đã đủ để đối phó với chiến lực cao cấp của Thiên Ma Cung, còn võ giả Nam Vực khác thì người đông thế mạnh, nếu thừa thế xông lên thì đúng như lời Sở Hưu đã nói lúc trước, Thiên Ma Cung bọn họ có thể không trả giá quá nhiều thương vong mà vẫn diệt trừ được Cực Lạc Ma Cung. Cho nên rốt cuộc hiện giờ Nhan Bi Phong lấy đâu ra tự tin giao chiến với đám người bọn mình?

Sở Hưu trầm giọng nói: “Viên cung chủ, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đã ra tay rồi thì chỉ có nước tấn công thôi. Chắc trong số những người mà ngươi mang tới có trận pháp sư? Ra tay phá trận pháp của Cực Lạc Ma Cung đi!”

Lúc này Nhan Bi Phong lại cười lạnh nói: “Bao năm qua, có lúc nào Cực Lạc Ma Cung ta còn phải dùng trận pháp đối phó với kẻ địch, phải chịu đòn bị động như vậy?

Chỉ có Thiên Ma Cung các ngươi dựa vào dư uy của lão già Tà Khâu Lương kia, chỉ thích co đầu rút cổ trong Thiên Ma Cung, trốn trốn tránh tránh không dám lộ diện!”

Sau khi Nhan Bi Phong dứt lời, hắn lập tức nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu và Viên Không Thành.

Tiếng quỷ thần kêu khóc vang lên, ma vụ đen kịt vô biên lập tức bao phủ lấy hai người.

Viên Không Thành trầm giọng nói: “Dựa theo ước định trước đó, Sở tiểu hữu, hy vọng các ngươi không làm ta thất vọng. Giết!”

Sau tiếng quát lớn của Viên Không Thành, võ giả dưới trướng hắn lao nhao quát lớn giết về phía đám người của Cực Lạc Ma Cung. Đồng thời các võ giả Nam Vực cũng được Vương Dật Chi dẫn dắt, tấn công võ giả của Cực Lạc Ma Cung.

Cùng lúc, quanh người Viên Không Thành bộc phát ra một luồng ma khí tinh thuần, xuất chưởng đánh xuống, Già Thiên Ma Thủ, xé rách tầng tầng ma vụ, trực tiếp chộp về phía Nhan Bi Phong!

Trong số cường giả cảnh giới Võ Tiên tại Nam Vực, Viên Không Thành là người tương đối trẻ, vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên không lâu. Trước đây Lục Tam Kim còn nói với Sở Hưu, Viên Không Thành chỉ có thực lực khoảng Võ Tiên nhị trọng thiên, nhưng thực tế Viên Không Thành đã đạt tới Võ Tiên tứ trọng thiên.

Còn Nhan Bi Phong bộc phát toàn lực có thể đạt tới Võ Tiên ngũ trọng thiên, tuy mạnh hơn Viên Không Thành, nhưng không phải không thể chiến thắng.

Quan trọng nhất là có hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, Sở Hưu và Thương Thiên Lương. Tuy không thể chiến đấu chính diện nhưng có thể quấy rối ở bên cạnh.

Dưới Già Thiên Ma Thủ này, ma vụ bị xé tan, nhưng xuất hiện trước mặt Viên Không Thành lại là một con ác quỷ dữ tợn, thân thể chỉ cao vài trượng nhưng há miệng lại tới cả trăm trượng, trực tiếp nuốt chửng Già Thiên Ma Thủ kia.

Ngay khoảnh khắc sau, xung quanh Nhan Bi Phong xuất hiện từng tòa ma cung, trong mỗi ma cung lại có một luồng ma khí lan tỏa, như muốn bao phủ lấy Viên Không Thành.

“Thương thành chủ, động thủ!”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu trực tiếp xuất hiện sau lưng Nhan Bi Phong, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra. Đao này giáng xuống, hư không không hề thay đổi, nhưng một luồng đao mang sắc bén tới cực hạn lại bay lên từ dưới người Nhan Bi Phong, xé rách ma vụ xung quanh hắn.
Chương 1683 Vây công 2

Thương Thiên Lương cũng xuất quyền đánh ra, dưới lực lượng khô vinh của hắn, thời gian cũng bị vặn vẹo. Ngay lúc ma vụ của Nhan Bi Phong bị chiêu đao của Sở Hưu xé rách, Thương Thiên Lương trực tiếp xuất quyền đánh lên người đối phương!

Sau khi luyện hóa máu của ma thần, thực lực của Thương Thiên Lương đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, đồng thời còn có lực lượng của ma thần gia trì, lại thêm lực lượng của chính hắn cũng rất lớn. Quyền này đánh ra, khuấy động hư không, kéo theo lực lượng thiên địa cực kỳ khủng khiếp, có thể tổn thương tới cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Nhưng trên người Nhan Bi Phong lại nổi lên một lớp giáp xương quỷ dị, màu trắng xám, kèm theo lực lượng tịch diệt tà ác, triệt tiêu lực lượng từ quyền của Thương Thiên Lương.

“Sức mạnh thật hùng hồn.”

Nhan Bi Phong quay sang nhìn Thương Thiên Lương, xuất quyền đánh xuống, ma khí đậm đặc như mực ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh bay Thương Thiên Lương ra ngoài, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Tuy trên lý thuyết lực lượng của Thương Thiên Lương có thể làm tổn thương Võ Tiên, nhưng dù sao hắn cũng không phải Võ Tiên chân chính.

Nhưng may là thân thể của Thương Thiên Lương cực kỳ cường hãn, còn có lực lượng ma thần gia trì, cho nên đối với hắn thì phun mấy ngụm máu cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao hắn chịu đòn tốt.

Cùng lúc đó, mười mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đột nhiên bắn khỏi tay Sở Hưu, ngọn lửa diệt thế vô biến lập tức bao phủ lấy người Nhan Bi Phong.

“Ngọn lửa diệt thế của Phạm Giáo? Chẳng trách lũ hòa thượng Phạm Giáo lại tới gây chuyện với ngươi, ngươi học cả bản lĩnh giữ nhà của Phạm Giáo, bọn chúng không tới gây chuyện với ngươi thì gây chuyện với ai?

Có điều ngọn lửa diệt thế của ngươi quá yếu, nếu đổi lại là điện chủ Shiva Điện của Phạm Giáo, Lợi Ma Thiên tới đây còn tạm được!”

Sau khi Nhan Bi Phong dứt lời, tay hắn niết ấn quyết, ác quỷ miệng lớn kia lại xuất hiện, há cái miệng rộng, nuốt chửng ngọn lửa diệt thế này, khiến nó tịch diệt.

Nhưng lúc này Nhan Bi Phong lại cau mày, chân đạp mạnh xuống đất, lập tức khiến mặt đất bên dưới vỡ tan. Một luồng đao mang cường đại bị hắn cưỡng ép giẫm nát.

Hóa ra Sở Hưu đã chém một đao Diệt Địa từ lúc nào chẳng hay.

Đao mang sắc bén mờ mịt vô tung, chợt hiện lên giữa không trung. Nhan Bi Phong đột nhiên đấm về phía sau một quyền, đao mang sắc bén cực hạn vừa xuất hiện va chạm với quyền của hắn, không ngờ lại khiến Nhan Bi Phong trở tay không kịp, lui lại phía sau vài bước.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm vô hình vô chất, ngày trước trong tay Đại La Thiên, chiêu đao này cực kỳ uy phong, giơ tay, đao chém, người chết.

Bây giờ Sở Hưu còn chưa thể làm được tới mức đó, cho nên đối với y, tính chất của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm dùng để đánh lén là có hiệu quả tốt nhất.

Ánh mắt Nhan Bi Phong toát lên vẻ âm trầm, hắn có thể cảm giác được, Sở Hưu lúc này thậm chí còn cường đại hơn Sở Hưu trong động thiên phúc địa!

Ngay lúc hắn định nói gì đó, Sở Hưu đột nhiên lớn tiếng nói: “Viên cung chủ, xong chưa? Còn kéo dài thêm thì ta không ngăn được đâu!”

“Vội cái gì? Ngươi thậm chí còn chưa dốc toàn lực mà kêu không ngăn được?”

Giọng nói rầu rĩ của Viên Không Thành vang lên phía sau, một khắc sau, những ma cung xung quanh hắn đột nhiên vỡ nát, một luồng ma khí cường đại trực tiếp xông thẳng lên trời!

Giữa không trung, ma khí mãnh liệt khuấy động phong vân, thậm chí tạo thành một vòng xoáy ma khí khổng lồ lớn tới vài trăm trường.

Từ trong vòng xoáy đó, một ma thủ như thông thiên triệt địa trực tiếp nhô ra. Bàn tay xòe rộng như Ngũ Chỉ Sơn, giam cầm Nhan Bi Phong một cách triệt để. Cùng lúc đó, bên trên ma thủ lấp lóe phù văn, nhưng phù văn này không phải ma văn của Ma đạo, mà là Phạn Văn Phù tỏa hào quang vàng óng và Trấn Ma Phù của giới Đạo môn!

Già Thiên Ma Thủ là thần thông chí cường mà hắn lĩnh ngộ được, không phải thần thông truyền thừa của Thiên Ma Cung, mà mang theo lý giải của chính hắn.

Cường giả có thể sáng tạo thần thông, cho dù trong cảnh giới Võ Tiên cũng không có mấy. Nhưng Viên Không Thành có thể ghi dấu ấn của bản thân lên một môn thần thông, dung nhập nó vào trận pháp, có thể nói là tài hoa tuyệt thế.

Dưới Già Thiên Ma Thủ, phong tỏa tất cả mọi lực lượng, một tay che trời, trong ma thủ này chính là một bầu trời!

Nhan Bi Phong nhìn Ngũ Chỉ Sơn lấp lóe phù văn kia, không khỏi cười lạnh nói: “Là Phạn văn của Thiên La Bảo Tự và phù văn Trấn Ma của Tam Thanh Điện.

Ngươi thân là người trong Ma đạo, khi sáng tạo thần thông lại khắc nhiều thủ đoạn nhắm vào võ giả Ma đạo như vậy, e là ngay từ đầu ngươi đã có ý đồ ra tay với ta rồi phải không?

Trong giới Ma đạo ở Nam Vực này, người duy nhất có thể uy hiếp Thiên Ma Cung của ngươi chỉ có Cực Lạc Ma Cung ta.”

Viên Không Thành lạnh nhạt đáp: “Nói chính xác hơn là cảnh giác. Cực Lạc Ma Cung các ngươi xưa nay không phải loại người lương thiện.

Từ khi cung chủ gặp bất trắc, không thể rời khỏi Thiên Ma Cung, Cực Lạc Ma Cung các ngươi không ngừng giở kế vặt.

Chuyện chính thống Ma đạo này, từ khi còn ở hạ giới vạn năm trước, Cực Lạc Ma Cung các ngươi đã luôn muốn tranh đoạt với Thiên Ma Cung ta. Sau khi tới Đại La Thiên, chỉ cần tìm được cơ hội, Cực Lạc Ma Cung các ngươi luôn cố tình gây sự.

Cung chủ đã già, không biết còn chống cự được bao lâu.

Đến lúc đó, ta nên cảnh giác nhất không phải những tông môn như Thiên Hạ Kiếm Tông mà là Cực Lạc Ma Cung các ngươi!

Đây mới là cách sử dụng chính xác của Già Thiên Ma Thủ, chúng đều được ta chuẩn bị cho ngươi đấy. Nhan Bi Phong, bất luận ngươi điên thật hay giả điên, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát!”

Viên Không Thành vừa dứt lời, trên năm ngón tay khổng lồ, ma khí, phật quang đạo uẩn vô tận đồng thời bộc phát.

Ma khí cung cấp lực lượng bản nguyên, phật quang và đạo uẩn cùng diệt trừ mọi lực lượng trong ma thủ, khiến Nhan Bi Phong lập tức rên khẽ một tiếng, buộc phải sử dụng lực lượng bản nguyên nhất của bản thân để ngăn cản.

Sở Hưu nhìn Viên Không Thành một hồi, trước đây vị lão huynh này khiến người ta có ấn tượng là tâm cơ không thâm trầm.

Kết quả bây giờ nhìn lại, xem ra vị này cũng chẳng dễ chung sống.

Lúc đầu Sở Hưu thuyết phục Viên Không Thành ra tay với Cực Lạc Ma Cung, hắn còn có vẻ do dự và kháng cự, hiện giờ nhìn lại, lúc đó hắn nào có kháng cự, rõ ràng là muốn mà còn ra vẻ mới đúng.

Đương nhiên, đối với Sở Hưu thì chuyện này cũng không quan trọng, dù sao mục tiêu của y là tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung, nhận lấy tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã. Mục tiêu của Viên Không Thành cũng là tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung, chuyện này thì đôi bên không có xung đột.

Hiện tại Nhan Bi Phong đã bị Viên Không Thành vây trong Già Thiên Ma Thủ, tiêu diệt từ từ. Sở Hưu cũng không cách nào nhúng tay vào, cho nên y trực tiếp đưa ánh mắt sang những võ giả khác của Cực Lạc Ma Cung.

Lúc này đám võ giả Nam Vực và Thiên Ma Cung đã bắt đầu tổng tấn công Cực Lạc Ma Cung, hai bên giao chiến ngang cơ.

Bên phía Nam Vực và Thiên Ma Cung nhân số đông đảo, còn Cực Lạc Ma Cung thì dựa vào địa lợi, trận pháp cạm bẫy vân vân, trong lúc nhất thời ngược lại không thua thiệt gì nhiều.
Chương 1684 Ta thích người thức thời

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thương thành chủ, hỗ trợ phá trận, giết vào đi!”

Có thể nói lực lượng khô vinh của Thương Thiên Lương là khắc tinh của trận pháp, phá trận còn nhanh hơn trận pháp sư.

“Mau lui lại phía sau!”

Thương Thiên Lương quát lên một tiếng, lĩnh vực quanh người bùng lên, lực lượng khô vinh đại thịnh, hễ là trận pháp trong lĩnh vực của hắn, tất cả đều phải vận chuyển quá tải, gấp mười, thậm chí gấp trăm lần; cuối cùng trực tiếp tự nổ!

Không có trận pháp bảo vệ, đám võ giả Nam Vực điên cuồng lao tới, lúc này bọn họ còn lưu lại chút sức lực nào, ai nấy dốc hết sức ra tay.

Hôm nay nếu Cực Lạc Ma Cung không bị tiêu diệt, tương lai kẻ chịu xui xẻo chính là bọn họ.

Sở Hưu bước lên bức tường của Cực Lạc Ma Cung, một võ giả cảnh giới Võ Tiên lao tới.

Phía sau hắn hiện lên một pháp tướng ma thần bốn tay, bốn thanh ma đao trong tay đồng thời chém về phía Sở Hưu, uy thế cực kỳ khủng khiếp.

Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu không mang theo chút ma khí nào, một đao chém ra lại khiến võ giả cảnh giới Võ Tiên của Cực Lạc Ma Cung trong lòng phát lạnh. Một khắc sau, lĩnh vực bùng lên quanh người hắn, nhưng không có chút tác dụng nào.

Lĩnh vực bị xé rách, ma thần bốn tay sau lưng hắn lập tức vỡ vụn!

Không đợi hắn kịp phản ứng, quanh người hắn đã bị một lĩnh vực sương mù mông lung bao phủ. Trong lĩnh vực này, bất cứ lực lượng nào cũng là hư ảo, bất cứ biến hóa nào cũng bị đàn áp!

Sở Hưu xuất quyền đập xuống, trực tiếp đánh đối phương hộc máu bay ngược lại.

Vốn dĩ lực lượng thân thể đã cực kỳ cường hãn, lại được lực lượng ma thần gia trì, hiện giờ thân thể của Sở Hưu còn mạnh hơn võ giả chuyên tu luyện thân thể như Chiến Võ Thần Tông. Ngoài Trần Thanh Đế, trong cùng cấp độ, chỉ xét riêng lực lượng thân thể, y không thua kém bất cứ ai.

“Ngươi có biết năm trăm năm trước Cực Lạc Ma Cung các ngươi đoạt được tinh huyết của một vị cường giả, bây giờ vật đó đang ở đâu?”

Sở Hưu không trực tiếp hạ thủ giết người mà mở miệng ép hỏi tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Cực Lạc Ma Cung nổi giận gầm lên một tiếng: “Khốn kiếp! Đi chết đi!”

Hai mắt hắn lóe lên màu đỏ sậm, cơ bắp quanh người gồ lên, một vệt ma văn xuất hiện trên làn da hắn.

Nhưng không đợi hắn bộc phá lực lượng xong, Sở Hưu đã xuất quyền đánh xuống.

Quyền phong khuấy động thiên địa, thế quyền trấn áp vạn vật.

Trong mắt võ giả Cực Lạc Ma Cung, lực lượng của quyền này dữ tợn như ma thần thượng cổ, chỉ có lực lượng đơn thuần nhưng lại là lực lượng không cách nào ngăn cản!

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền kia đã nổ tung thành một làn sương máu.

“Cái gì cũng không biết, còn cần ngươi để làm gì?”

Sở Hưu không buồn nhìn sang, trực tiếp quay sang phía một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khác của Cực Lạc Ma Cung.

“Hắn không biết, ngươi có biết không?”

Hiện tại Cực Lạc Ma Cung còn chưa thất bại, huống chi thân là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không mấy ai là loại hèn nhát mở miệng xin tha, đặc biệt là võ giả của đại phái như Cực Lạc Ma Cung.

Võ giả bị Sở Hưu để mắt tới lập tức thiêu đốt khí huyết. Lực lượng khí huyết cuồng bạo ngưng tụ thành một pháp tướng huyết ma

sau lưng hắn, gầm thét đánh về phía Sở Hưu!

Một tay kết ấn, giữa không trung vang lên tiếng quỷ thần than khóc, kèm theo đó là trời khóc đổ mưa máu hàng lâm. Ma thần khổng lồ xé rách hư không, một tay thò ra, trực tiếp kéo pháp tướng huyết ma kia vào hư không u ám vô tận.

Tổn thất tám phần mười lực lượng khí huyết, sắc mặt võ giả kia đã tái nhợt.

Một khắc sau, hắn quả quyết thiêu đốt nguyên thần, thần quang vàng chói trải rộng trên người hắn.

Nhưng không đợi hắn động thủ, hắn lại kinh hãi phát hiện trước mắt mình đã không còn tung tích của Sở Hưu.

Là ảo thuật!

Võ giả kia theo bản năng lan tỏa lực lượng nguyên thần, nhưng không đợi hắn điều tra, một luồng đao quang đã lướt qua cổ của hắn. Thi thể không đầu gần như đồng thời rơi xuống đất.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh hắn mới phản ứng lại, đây không phải ảo thuật mà là một đao với tốc độ cực hạn!

Sở Hưu lắc đầu nói: “Chẳng lẽ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chỉ ỷ lại vào cảm giác của mình ư? Thậm chí còn không tin vào ánh mắt của bản thân.”

Chỉ trong chốc lát đã giết liền hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Lần này tất cả võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhìn về phía Sở Hưu đều có vẻ hoảng sợ.

Thế này còn đánh thế nào?

Cho dù đặt ở đâu, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng coi như cường giả. Trong Cực Lạc Ma Cung, những người có thực lực cỡ này không phải trưởng lão cũng là điện chủ, lúc này lại bị Sở Hưu giết liền hai người như giết gà, tất cả mọi người đều thấy sợ hãi. Cho dù là người rắn rỏi đến đâu đi nữa cũng không muốn ra tay với Sở Hưu, làm vậy khác nào chịu chết.

Khi ánh mắt Sở Hưu chuyển sang phía võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong chiến trường, đối phương đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn lập tức hô lên: “Ta biết! Ta biết!

Tất cả các sự vụ lớn nhỏ trong Cực Lạc Ma Cung đều do ta xử lý. Cung chủ đã từng nghiên cứu tinh huyết của vị cường giả năm xưa, ta biết nó ở đâu!”

Người Sở Hưu đang nhìn chính là vị Công Tôn trưởng lão của Cực Lạc Ma Cung, phụ trách hỗ trợ Nhan Bi Phong xử lý các loại tạp vụ.

Hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chết dưới tay Sở Hưu đều đang tuổi tráng niên, tuy bọn họ biết không địch nổi nhưng vẫn liều mạng đối đầu với Sở Hưu.

Còn Công Tôn trưởng lão này tuy đã già nhưng còn tiếc mạng hơn hai cường giả vừa rồi.

Hắn giúp Nhan Bi Phong quản lý Cực Lạc Ma Cung đã nhiều năm, là người hiểu rõ nhất về tình hình trong Cực Lạc Ma Cung.

Đắc tội với nhiều người như vậy, chỉ cần Nhan Bi Phong mà chết, toàn bộ Cực Lạc Ma Cung sẽ sụp đổ.

Bây giờ Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung bố trí cục diện tất sát, bọn họ không thể tránh nổi, nhưng hắn còn chưa muốn chết.

Sở Hưu liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Không tệ, rất thức thời, ta cũng thích người thức thời. Dẫn đường đi.”

Lúc này Công Tôn trưởng lão lại thận trọng nói: “Sở đại nhân, trong Cực Lạc Ma Cung không chỉ có thứ ngài muốn, còn có tích lũy của Cực Lạc Ma Cung hơn vạn năm nay.

Chỉ cần ngài đáp ứng một điều kiện của ta thôi, ta sẽ giao tất cả cho Sở đại nhân!”

"Ồ? Điều kiện gì?"

Công Tôn trưởng lão nhìn Vương Dật Chi còn đang điên cuồng giết chóc võ giả Cực Lạc Ma Cung, lạnh lùng nói; “Chỉ cần sau chuyện này Sở đại nhân có thể để ta giết chết tên tiểu tử kia, ta sẽ nói tất cả những gì mình biết!”

Tuy trong mắt những người khác, kể cả Nhan Bi Phong, Công Tôn trưởng lão có nhiều con cháu như vậy, chết mất một đứa cũng không có gì lớn, nhưng chỉ chính hắn biết, cháu trai bị giết là đứa cháu mà hắn thương yêu nhất.

Mối thù giết người thân không đội trời chung, hắn có thể trơ mắt nhìn Cực Lạc Ma Cung bị hủy diệt nhưng lại không thể ngồi nhìn kẻ thù của mình uy phong như vậy.

Hơn nữa theo Công Tôn trưởng lão thấy, Sở Hưu nâng Vương Dật Chi lên chẳng qua chỉ là lợi dụng thân phận của hắn mà thôi.

Bây giờ Cực Lạc Ma Cung đã sắp bị hủy diệt, Vương Dật Chi cũng thành vô dụng. Chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy, chắc chắn Sở Hưu sẽ đáp ứng.

Gương mặt Sở Hưu mang nụ cười như có như không, điềm nhiên nói: “Không ngờ Công Tôn trưởng lão cũng là người sảng khoái như vậy. Không thành vấn đề, ta đáp ứng.”
Chương 1685 Ta lừa ngươi đấy 1

Có Công Tôn trưởng lão dẫn đường, lúc này Sở Hưu mới thuận lợi đi vào Tàng Bảo Các của Cực Lạc Ma Cung.

Địa điểm cực kỳ quan trọng đối với Cực Lạc Ma Cung như vậy, tuy cũng được trận pháp thủ hộ, nhưng không phải loại trận pháp tấn công mà là trận pháp phòng ngự.

Trận pháp này mới là khó đối phó, rất tốn thời gian, cho dù Thương Thiên Lương thi triển lĩnh vực khô vinh cũng vô dụng.

Bây giờ có Công Tôn trưởng lão dẫn đường, Sở Hưu dễ dàng vào được bên trong, cũng thấy đủ thứ kỳ kỳ quái quái.

Cực Lạc Ma Cung nghiên cứu con người, bao gồm khí huyết, thân thể, thậm chí nguyên thần, từng tạo ra rất nhiều quái vật và những thứ không thể hiểu được.

Sở Hưu không thể hiểu được điều này, Cực Lạc Ma Cung không phải ma, rõ ràng là điên rồi.

Nếu bọn chúng thật sự có mục tiêu thì cũng thôi, nhưng thực tế là bọn chúng chỉ có một số ý tưởng lớn mật, sau đó bắt đầu tùy tiện giết chóc, lấy máu thịt tiến hành thí nghiệm, không thành công thì vứt bỏ, đổi sang thí nghiệm cái khác.

Vạn nhất thành công, tạo ra quái vật mà mình sử dụng được hay bí pháp gì đó thì coi như mình được lợi.

Sở Hưu giết không ít người, cho nên sẽ không giả nhân giả nghĩa chỉ trích Cực Lạc Ma Cung lạm sát kẻ vô tội. Nhưng cách làm này của Cực Lạc Ma Cung rõ ràng là tự tìm đường chết.

Cảm thấy ánh mắt của Sở Hưu có vẻ không đúng, Công Tôn trưởng lão buộc phải giải thích: “Sở đại nhân, thật ra ta không tham gia vào những hành động đó của Cực Lạc Ma Cung. Nội bộ Cực Lạc Ma Cung cũng có vài lưu phái, có người nhất quyết muốn nghiên cứu những bí pháp quỷ dị kia, có người thành thật tu luyện ma công, ta là loại sau.

Hơn nữa lúc đầu Cực Lạc Ma Cung ta cũng không như thế này, chẳng qua đời sau làm loạn, bóp méo truyền thừa trọng tâm của Cực Lạc Ma Cung ta nên mới biến thành như hiện tại.

Truyền thừa trọng tâm của Cực Lạc Ma Cung ta chỉ bao gồm hai chữ: Tạo Hóa!

Ma tồn tại trong thiên địa này, không có vướng bận như hai nhánh Đạo Phật mà có muôn vàn khả năng.

Thiên ma vạn tướng, Tạo Hóa của Cực Lạc Ma Cung cũng có thể có mọi loại biến hóa.

Nhưng đạo này quá khó khăn, có rất ít đệ tử của Cực Lạc Ma Cung có thể đạt tới võ đạo trọng tâm này, thậm chí là không có.

Cho nên về sau Cực Lạc Ma Cung mới biến thành bộ dạng như hiện tại, chỉ biết chơi mấy thủ đoạn bí thuật tà ác quỷ dị, nhưng lại quên mất trọng tâm của võ đạo Cực Lạc Ma Cung ta.”

Công Tôn trưởng lão vừa nói vừa mở cửa lớn của mật thất cuối cùng: “Trong này là nơi cất giữ quý giá nhất của Cực Lạc Ma Cung ta, tinh huyết của vị cường giả kia được cất giữ tại đây.”

Nói đoạn, Công Tôn trưởng lão lấy ra một bình ngọc, tinh huyết trong đó có tới tám giọt, còn nhiều hơn cả Thiên Ma Cung.

Công Tôn trưởng lão nói: “Sư môn trưởng bối đã từng nói về truyền thuyết của vị cường giả này. Mấy năm nay cung chủ và các võ giả khác cũng thử luyện hóa tinh huyết này, nhưng ai cũng thất bại, thậm chí còn dùng để tiến hành các thí nghiệm khác. Không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại.

Lúc đầu có hơn mười giọt, còn bây giờ chỉ còn lại có vậy.

Nhưng cung chủ đời trước của Cực Lạc Ma Cung ta đã từng nói, trong tinh huyết này có một luồng tử khí, dẫn tới không cách nào luyện hóa.

Nghe nói vị cường giả lúc trước chưa chết mà bị phong ấn trong Lăng Tiêu Tông. Vậy vì sao trong tinh huyết này lại sinh ra tử khí, đúng là rất kỳ quái.’

Sở Hưu nhíu nhíu mày, tử khí?

Y không hỏi nhiều mà đưa mắt nhìn sang những bảo vật khác trong mật thất.

Tuy Sở Hưu nói với Viên Không Thành, chỉ cần tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, nhưng bây giờ bảo vật bày ra trước mắt, Sở Hưu còn chưa ngu ngốc tới mức chỉ ngoan ngoãn lấy đi tinh huyết, bỏ qua những thứ khác.

Nhưng đảo qua một lượt, Sở Hưu vẫn không phát hiện có thứ gì đáng để y lấy.

Những tài nguyên tu luyện bình thường thì hiện giờ Sở Hưu cũng không thiếu. Để thể hiện sự ‘rộng lượng’ của mình, y để lại cho Viên Không Thành là được.

Còn những thứ khác, không thể không nói, bảo vật của Cực Lạc Ma Cung thì đa số là người khác không dùng được.

Bao gồm máu thịt xương cốt của hung thú, thậm chí còn có đại não, kỳ quái nhất là còn có nguyên thần có người sống bị phong ấn.

Sở Hưu lấy cái này về cũng vô dụng, nhưng chính giữa mật thất lại có một món đồ thu hút sự chú ý của y.

Đó là một viên đan dược màu đen đặt trong hộp ngọc.

Nói chính xác hơn không phải màu đen mà đang lưu chuyển, cứ như thể lỏng.

“Đây là cái gì?”

Công Tôn trưởng lão nói: “Đây là Tạo Hóa Ma Chủng. Vạn năm trước khi còn

ở hạ giới, cung chủ thế hệ cuối cùng của Cực Lạc Ma Cung ta đã chỉnh sửa chế tạo ma chủng này.

Nhưng tuy hắn để lại thứ này nhưng không nói cho người dưới, cho nên đời sau không biết đây là cái gì, nghiên cứu rất lâu vẫn không có thành quả.

Dù sao cũng là thứ mà sư tổ lưu lại, chúng ta vẫn luôn cất giữ.”

Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu, trực tiếp cất nó vào trong lòng.

Y cũng không biết thứ rốt cuộc này có tác dụng gì, nhưng ngay khoảnh khắc thấy thứ này, luồng ma khí đến từ Nguyên Thủy Ma Quật trong cơ thể y lại xao động.

Ngoại trừ lần y đối phó với uy hiếp từ Đinh Đầu Thất Tiễn của Quân Vô Thần, luồng ma khí này giúp y nắm giữ Pháp Thiên Tượng Địa, nó chưa từng có động tĩnh gì. Không ngờ lúc này nó lại xao động, chuyện này rất hiếm có, cho nên bất luận có hữu dụng hay không, cứ lấy đã rồi nói.

Đảo mắt một lượt, rốt cuộc không thấy thứ gì hữu dụng, Sở Hưu mới hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, không tệ, ta phải đi đây.”

Công Tôn trưởng lão lập tức mỉm cười nói: “Vậy Sở đại nhân, có thể giúp ta giết chết tên tiểu tử Vương Dật Chi kia không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không giết, vì sao lại giết? Tiểu tử kia rất nghe lời, giúp ta một đại ân, ta giết hắn sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm của ta ở Nam Vực.

Ngoài ra, vừa rồi ta đã nói chỉ là ta phải đi đây chứ không phải là ngươi có thể đi.”

Công Tôn trưởng lão trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu, giọng nói run rẩy: “Sở đại nhân, ngươi làm vậy là có ý gì? Rõ ràng vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta! Ta cũng giúp ngươi một chuyện lớn mà!”

Sở Hưu vẫn mỉm cười nói: “Đúng là ta đáp ứng ngươi, nhưng ta không định làm theo. Đối với loại tà ma ngoại đạo như ngươi thì cần gì nói tới đạo nghĩa giang hồ.”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, Thần Vực lập tức triển khai quanh người, chớp mắt đã bao phủ lấy Công Tôn trưởng lão.

Trong Cực Lạc Ma Cung, Công Tôn trưởng lão có thực lực không mạnh, hắn có địa vị cao là vì thâm niên và năng lực xử lý công việc của mình.

Lại thêm hiện tại tuổi tác của hắn đã cao, lực lượng bản thân bắt đầu suy yếu, bị nhốt trong Thần Vực của Sở Hưu không thể trốn thoát, thậm chí không thể thiêu đốt tinh huyết nguyên thần.

Sở Hưu mặt không biểu cảm xuất quyền đánh ra, đối phương miệng phun máu tươi, khí tức suy yếu. Chỉ hai quyền là xương cốt vỡ vụn, cương khí tan tác.

Tới khi Sở Hưu đánh ra quyền thứ ba, trong mật thất chỉ còn một làn sương máu lơ lửng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK