Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1171 Tâm ma 2

Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế này là sao? Lẽ nào chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn lại tu luyện ma công?

Tịch Vân Tử thấy cảnh này đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lẩm bẩm: “Sư huynh, chẳng lẽ huynh còn chưa buông được chuyện kia ư?”

Trong toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn chỉ có mình Tịch Vân Tử biết vì sao trước đây sau khi kế vị chưởng giáo, Lăng Vân Tử vẫn luôn bế quan. Không chỉ vì cân bằng các thế lực trong Thuần Dương Đạo Môn mà còn vì hắn từng tẩu hóa nhập ma, không phải vấn đề tu luyện mà là tâm ma.

Trong quá khứ Lăng Vân Tử một mình một kiếm hủy diệt tông môn Ma đạo, giết sạch không trừ một ai, chuyện này đã được các tông môn chính đạo đưa lên thành giai thoại.

Nhưng thật ra chỉ có mình Lăng Vân Tử tự biết, hắn giết nhầm người.

Không phải ai trong Ma đạo cũng là kẻ ác, đại đa số tông môn Chính đạo đều là ngụy quân tử, liệu có mấy người thật sự lương thiện?

Trong đó co rất nhiều nhân quả, khó mà nói rõ được, nhưng trong trận chiến kia, người đáng giết Lăng Vân Tử đã giết, không đáng giết, hắn cũng giết.

Đương nhiên trận chiến đó đem đến cho hắn vinh dự và danh tiếng rất lớn, nhưng cũng kéo theo tâm ma mà hắn không thể vứt bỏ.

Cho nên sau khi tiếp quản Thuần Dương Đạo Môn, hắn đã bắt đầu bế quan trong thời gian dài, tiếng thì là tu luyện nhưng thực tế là trấn áp tâm ma.

Vốn dĩ Tịch Vân Tử cho rằng đã nhiều năm như vậy rồi, sư huynh đã phá tan tâm ma, nhưng không ngờ hắn vẫn chưa thể buông bỏ chuyện năm xưa.

Chẳng qua tâm ma đã bị Lăng Vân Tử trấn áp triệt để, thậm chí hắn còn có thể vận dụng một phần lực lượng.

Thiên địa vạn vật, có dương thì có âm, thuần dương là chính, tuyệt âm là tà?

Chuyện này ngay cả Lăng Vân Tử cũng không rõ, ngược lại nếu hắn biết rõ, vậy tín ngưỡng của hắn đối với Thuần Dương Đạo Môn có thể sẽ sụp đổ.

Tâm ma đó sinh ra trong cơ thể hắn, lực lượng cũng là lực lượng mặt trái thuộc về hắn.

Một chính một tà, một âm một dương, vừa vặn tạo thành đại đạo trụ cột nhất trong thiên địa này!

Lăng Vân Tử và tâm ma của hắn cùng xuất hiện, hai thanh kiếm điều động lực lượng của toàn bộ thiên địa, lực lượng âm dương thuần túy nhất.

Chỉ trong chớp mắt, phong vân biến ảo. Nếu lúc này có người đứng xa nhìn lại thậm chí thấy được mây đen và bầu trời trên không trung ngưng tụ thành hình thái cực.

Chiêu kiếm này khiến tất cả mọi người đều choáng váng, rõ ràng đây là uy

lực của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí Rama đối mặt với đòn thế này cũng không dám coi thường.

Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hưu lập tức lóe lên huyết quang.

Huyết quang như thông thiên triệt địa, cột máu khổng lồ bộc phát ra thậm chí có thể thấy rõ từ cách xa hơn mười dặm.

Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu đã chết lặng.

Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp là do hắn sáng tạo ra, kết quả hắn chưa dùng tới một lần, ngược lại Sở Hưu lại thường xuyên sử dụng.

Có Bất Diệt Ma Đan, Sở Hưu không phải e ngại điều gì, công pháp liều mạng như vậy nhưng y không cần suy nghĩ đã lập tức vận dụng.

Dưới huyết mang ma khí vô tận, nhát đao của Sở Hưu chém ra, khiến hư không ngưng đọng, đao thế như xuyên thủng cả thiên địa.

Rất nhiều người từng nghe tới uy thế của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, dù sao đây cũng là đao pháp được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã năm xưa.

Nhất đao phá pháp, ánh sáng đạo uẩn quanh người Lăng Vân Tử bùng lên, phát huy lực lượng tới cực hạn, rốt cuộc cũng tránh được đao chiêu giam cầm.

Nhưng đao thế của Sở Hưu không hề dừng lại mà theo khe hở của lực lượng âm dương, trực tiếp chém lên thân thể tâm ma của Lăng Vân Tử.

Lực lượng âm dương là đại đạo của thế gian, đại diện cho cân bằng cực hạn, nhưng bản thân Lăng Vân Tử lại không thể đạt tới cân bằng thật sự. Hiển nhiên thân thể tâm ma của hắn có sức mạnh yếu hơn bản thể.

Dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, thân thể tâm ma không ngừng sụp đổ, nhưng quanh người Sở Hưu cũng bị Thuần Dương Kiếm Khi chém trúng, tiếng nổ liên tiếp. Song dưới tác dụng của Bất Diệt Ma Đan, vết thương nhanh chóng được chữa trị. Dường như trận đánh giằng co này phải xem ai là người thất thủ trước!

Sở Hưu có thể giao chiến với Lăng Vân Tử tới mức này, thật ra đã vượt qua dự liệu của rất nhiều người.

Sau khi Sở Hưu sống lại, trận chiến của y với Trường Vân Tử không có nhiều người qua sát. Hơn nữa tuy tin tức đã được tiết lộ ra ngoài nhưng những người đó không miêu tả tỉ mỉ kết quả của trận chiến đó.

Cho nên cho dù mọi người trong giang hồ đều biết sau khi sống lại thực lực của Sở Hưu tiến bộ rất nhiều, còn luyện thành chân hỏa luyện thân, nhưng vẫn chưa hiểu rõ về cảnh giới của y.

Cho nên lúc này bọn họ mới thấy rốt cuộc Sở Hưu đã mạnh mẽ tới mức nào, nếu thật sự giao chiến sinh tử, cho dù là mười vị đứng đầu Phong Vân Bảng cũng phải tính xem rốt cuộc liệu bản thân có bị Sở Hưu liều mạng giết chết hay không!

Dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, hóa thân tâm ma của Lăng Vân Tử ầm một tiếng, trực tiếp nát bấy.

Bản thân Lăng Vân Tử cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Tâm ma tuy là tâm ma nhưng lại là tâm ma của Lăng Vân Tử, thứ nó sử dụng cũng là lực lượng của Lăng Vân Tử.

Hôm nay hóa thân tâm ma của hắn bị phá vỡ, tương đương với bản thân Lăng Vân Tử bị trọng thương.

Còn phía đối diện, Sở Hưu còn thảm hại hơn Lăng Vân Tử.

Tuy có Bất Diệt Ma Đan, vừa rồi cơ thể y có thể đối kháng với Thuần Dương Kiếm Khí, nhưng trên thực tế của Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp và Bất Diệt Ma Đan đã moi móc gần hết lực lượng và khí huyết của y.

Trước mắt Sở Hưu vẫn có thể đứng đây giằng co với Lăng Vân Tử, tất cả là nhờ nghị lực của chính y. Nếu lúc này y ngã, mọi hành động trước đó đều hóa thành hư vô.

Lau máu tươi trên khóe miệng, khí tức trên người Lăng Vân Tử suy yếu tới cực điểm, nhưng không biết vì sao tuy khí tức bản thân y rất yếu ớt nhưng lại mơ hồ tương hợp với thiên địa.

Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu, ho khan một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới nói: “Ngươi chém hóa thân tâm ma của ta, tuy làm ta trọng thương nhưng cũng là giúp ta.

Đây chẳng phải nhân quả thì là gì, ai nói rõ được đây?

Sở Hưu, sau ngày hôm nay, nhân quả tạm gác lại, là kết thúc hay cuối cùng sẽ có một trận chiến, tất cả dựa theo ý trời.”

Dứt lời, Lăng Vân Tử trực tiếp vung tay, dẫn tất cả đệ tử Thuần Dương Đạo Môn và người trong Đạo môn rời khỏi.

Hắn đã trọng thương, huống hồ nếu không đi, e là Thuần Dương Đạo Môn sẽ bị người của Thanh Long Hội công phá, mọi chuyện sẽ rất bết bát.

Những người ở đây sắc mặt khác nhau, có một số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã nhìn ra, e là Lăng Vân Tử sắp đột phá!

Năm xưa Lăng Vân Tử cũng là nhân vật tài hoa kinh thế trong Thuần Dương Đạo Môn. Mấy chục năm nay hắn không tiến thêm một bước, tâm ma kia là một nguyên nhân rất quan trọng.

Kết quả trận chiến lần này Sở Hưu chém tâm ma của Lăng Vân Tử, lại gián tiếp giúp Lăng Vân Tử một tay.

Bây giờ tuy hắn đã trọng thương nhưng sau khi dưỡng thương xong, có lẽ chuyện bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chỉ là nước chảy thành sông.
Chương 1172 Ma xui quỷ khiến

Cho nên mới nói trận chiến lần này tuy Thuần Dương Đạo Môn không thể diệt trừ Sở Hưu, báo thù cho Trường Vân Tử, nhưng cũng gián tiếp thúc đẩy Lăng Vân Tử đột phá. Rốt cuộc là thua thiệt hay là được lợi, không ai nói rõ được.

Đương nhiên đối với Sở Hưu, cho dù y biết kết quả cuối cùng sẽ như vậy, y cũng không có cách nào.

Thực lực của Lăng Vân Tử quá mạnh, đã đạt tới cấp độ nửa bước Thiên Địa Thông Huyền. Nếu Sở Hưu tấn công bản thể của hắn, chưa chắc đã làm hắn trọng thương.

Nhưng ngược lại chém hóa thân tâm ma có liên kết chặt chẽ với hắn lại đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa hóa thân tâm ma bị hủy diệt thì Lăng Vân Tử cũng bị thương.

Cho nên dẫu Sở Hưu biết hành động của mình sẽ giúp Lăng Vân Tử nhưng y chỉ có thể làm như vậy.

Thiếu đi sức công của Đạo môn, áp lực bên phe Sở Hưu cũng giảm thiểu.

Rama khẽ lắc đầu, chỉ nói một chữ: “Đi!”

Sau khi Rama dẫn những người trong nhánh Phật tông như Tu Bồ Đề Thiền Viện đi khỏi, người bên phe Sở Hưu cũng thở dài một tiếng.

Có thể nói bọn họ phải phòng ngự lực lượng mạnh gấp mấy lần mình, tuy có đại trận hộ tông của Thanh Long Hội bảo vệ, nhưng áp lực đó vẫn khiến bọn họ khó lòng chịu nổi.

Có thể nói nếu không phải Thuần Dương Đạo Môn lui bước trước, chỉ thêm một thời gian ngắn nữa thôi, thủ hạ của Sở Hưu cũng sẽ bại trận.

Thấy người trong hai nhánh Đạo Phật đều đã rút lui, mọi người ở đây cũng trợn tròn hai mắt.

Sở Hưu thắng? Không đúng, như vậy không tính là thắng nhưng dù sao cũng đỡ được kiếp nạn lần này, khiến Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn lui bước, chiến tích như vậy đã rất kinh người.

Trên ngọn núi nhỏ xa xa, Phương Thất Thiếu cười hì hì với Độc Cô Ly bên dưới: “Lão Tổ, ta nói rồi mà! Lần đánh cược này ta thắng rồi nhé, ha ha ha!”

Độc Cô Ly mặt không biểu cảm nói: “Sau khi trở về Kiếm Vương Thành, vào Kiếm Các bế quan nửa năm. Không chỉ tu luyện kiếm đạo, chủ yếu là kiềm chế tính cách của ngươi. Tương lai ngươi sẽ nhận chức chưởng môn, không giấu được cảm xúc vui buồn thì còn ra thể thống gì?”

Phương Thất Thiếu trợn tròn hai mắt nhìn Độc Cô Ly: “Lão tổ, vừa rồi ta cược thắng mà?”

Độc Cô Ly nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Đúng là ngươi thắng, nhưng lão phu không giữ chữ tín.

Cho ngươi thêm một bài học, sống trên giang hồ này, hoặc ngươi mạnh hơn người khác, hoặc ngươi vô sỉ hơn người khác.

Ngươi không mạnh bằng lão phu, cũng không vô sỉ bằng lão phu, vậy ngoan ngoãn cút về bế quan tu luyện cho ta!”

Phương Thất Thiếu nghe vậy, sắc mặt chẳng khác nào gặm phải phân, còn lại loại ăn vào phun ra rồi lại phải nuốt về.

Lúc này ở giữa sân, Sở Hưu nhìn thoáng qua những người dưới tay mình, bây giờ bọn họ ai nấy đều có vết thương, số người chết cũng không ít.

Những người này đều là tinh nhuệ của Sở Hưu trong Trấn Võ Đường và Quan Trung Hình Đường. Hiện giờ mất đi nhiều người như vậy, Sở Hưu cũng thấy đau lòng.

Đương nhiên trước mắt không phải lúc đau lòng, Sở Hưu trầm giọng nói: “Phong tỏa sơn môn, báo cho Đoan Mộc Thiên Sơn và Nhậm tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông, lập tức rút lui.”

Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn đã quay về. Lúc này bọn họ mà không đi, gặp phải hai nhóm người này giữa đường, bị người ta diệt sạch thì đúng là oan uổng.

Sau khi bố trí cẩn thận mọi việc, Sở Hưu lập tức dẫn người trở lại Thanh Long Hội, bắt đầu phong tỏa sơn môn, cứu chữa thương binh.

Mai Khinh Liên sắc mặt mỏi mệt đi tới, cô nàng vừa định nói gì với Sở Hưu, nhưng không ngờ Sở Hưu lại trực tiếp ngã thẳng vào lòng Mai Khinh Liên.

Mai Khinh Liên lập tức giật nảy mình, ôm Sở Hưu lắc đầu, lớn tiếng nói: “Này, không phải ngươi lại chết lần nữa đấy chứ?”

Không trách Mai Khinh Liên căng thẳng như vậy, thật sự là tình hình hiện giờ Sở Hưu thật quá đáng sợ, hơi thở đã yếu ớt tới mức cực hạn, thậm chí không cảm nhận cẩn thận thì không thể phát hiện được sinh cơ trong thân thể y.

Ngụy Thư Nhai vội vàng đi tới kiểm tra rồi thở phào nhẹ nhõm: “Không việc gì, tiêu hao quá độ thôi. Người bình thường mà như hắn chắc đã phế bỏ, nhưng trong cơ thể thằng nhóc này có Bất Diệt Ma Đan, có thể bảo vệ chân linh của hắn bất diệt. Chỉ cần có đủ thời gian, tự hắn sẽ hồi phục.”

Nghe Ngụy Thư Nhai nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ Sở Hưu chính là đầu não của bọn họ, nếu Sở Hưu thật sự có chuyện, bọn họ cũng không biết phải làm sao.

Còn bên này, Sở Hưu phong tỏa Thanh Long Hội nhưng sóng gió trên giang hồ vẫn chưa lắng lại.

Hai nhánh Đạo Phật bố trí chiến trận hùng vĩ như vậy nhưng Sở Hưu vẫn gánh được, hơn nữa còn dùng cách này, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng những người khác cũng không thể không bái phục Sở Hưu. Nếu đổi

lại là thế lực khác, e là bọn họ không thể làm được như Sở Hưu. Hành động của y đúng là đánh cược không đếm xỉa tới tính mạng, tuy cuối cùng Sở Hưu cược thắng.

Bên phía Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng bị tổn thương đôi chút, nhưng không nặng, đa số là tổn thất về trận pháp.

Bọn họ về kịp lúc, Sở Hưu cũng rút lui kịp thời.

Hơn nữa ngoài điểm này ra, rốt cuộc trên Phong Vân Bảng cũng có biến hóa cực lớn.

Trong đó biến hóa lớn nhất là vị trí thứ nhất trên Phong Vân Bảng đổi chủ, từ Doanh thị Doanh Tam Thư biến thành Thuần Dương Đạo Môn Lăng Vân Tử.

Trong trận chiến với Sở Hưu, Lăng Vân Tử đã thể hiện thực lực của bản thân, hiển nhiên chỉ thiếu nửa bước là đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Còn sau khi bị Sở Hưu chém hóa thân tâm ma, việc hắn đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chỉ còn là vấn đề thời gian, cho nên thứ hạng đệ nhất Phong Vân Bảng cũng là xứng đáng. Hơn nữa hắn cũng không ngồi trên vị trí này bao lâu, dù sao sau khi đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn sẽ lên trên Chí Tôn Bảng.

Còn lại, thay đổi lớn tiếp theo chính là Sở Hưu, y được Phong Mãn Lâu đặt lên vị trí thứ sáu trên Phong Vân Bảng.

Thật ra đến giờ vẫn không ai nói rõ được sức chiến thật sự của Sở Hưu rốt cuộc ra sao, y có quá nhiều thủ đoạn, không ai biết cực hạn của y là ở đâu.

Dù sao trong trận chiến giữa y và Lăng Vân Tử, đa số mọi người đều cho rằng Lăng Vân Tử vẫn mạnh hơn Sở Hưu một chút.

Sở Hưu liều mạng cũng chỉ chém được một hóa thân tâm ma của Lăng Vân Tử, lúc đó nếu tiếp tục đánh thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết được. Chẳng qua khi đó Lăng Vân Tử đã không còn thời gian, còn đánh nữa thì bên phía Thuần Dương Đạo Môn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng chuyện khiến Phong Mãn Lâu khổ não là vị Thiên Địa Thông Huyền mà Sở Hưu tìm tới, rốt cuộc nên bố trí ra sao.

Theo lý mà nói bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sẽ có tư cách đứng trên Chí Tôn Bảng, nhưng chỉ là tư cách, không phải vị Thiên Địa Thông Huyền nào cũng có thể trở thành võ lâm chí tôn.

Dù sao điều kiện đầu tiên để trở thành võ lâm chí tôn là ngươi phải có thế lực đủ để đứng trên đỉnh cao của giang hồ.

CHo nên rốt cuộc nên đánh giá Thương Thiên Lương ra sao? Hắn là người của nhánh Ẩn Ma hay là cao thủ tán tu ẩn cư lâu năm? Đây là một câu đố, thậm chí bọn họ còn chẳng biết tên của Thương Thiên Lương.

Toàn bộ giang hồ, những người duy nhất biết về Thương Thiên Lương chính là bọn Lục Trường Lưu.

Nhưng cho dù biết lai lịch của Thương Thiên Lương, đám người kia vẫn không nói ra ngoài.

Lục Trường Lưu không nói ra đơn giản là vì hắn không muốn mấy chuyện lặt vặt đó dính vào người, nói ra còn nhức đầu hơn.

Còn Hoa Quỷ Bà Bà không nói ra vì sau khi rời khỏi Lục Đô mụ đã về La Sát Giáo, tranh chấp trong võ lâm Trung Nguyên cách mụ quá xa.

Còn Lục Trường Lưu và Hách Liên Trường Phong không nói là vì bọn họ cũng có mưu kế riêng.

Theo hai người kia nghĩ, Sở Hưu có thể đi vào không gian Lục Đô lần nữa, còn lừa được một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không khéo bọn họ cũng có thể.

Cho nên thời gian gần đây bọn họ vẫn đang nghiên cứu thứ này, muốn xem xem có thể làm như Sở Hưu không, kiếm một tay chân Thiên Địa Thông Huyền ra ngoài làm bảo tiêu.

Đương nhiên, nếu bọn họ thật sự mang được một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ra ngoài, không khéo lúc đó người hối hận nhất lại chính là bọn họ.

Dù sao không phải ai trong Lục Đô cũng đặc biệt như Thương Thiên Lương, có thứ mà mình để tâm đến.
Chương 1173 Giấc mơ kỳ quái 1

Lúc này dẫu bên ngoài đầy mưa gió và những lời bàn tán sôi nổi, nhưng Sở Hưu vẫn hoàn toàn không hề hay biết, vì bây giờ y đang nằm mơ.

Giấc mơ đó rất kỳ lạ, không ngờ y lại mơ tới đủ loại ý ức kiếp trước trên địa cầu, vô cùng chân thật, nhưng cuối cùng, y lại mơ tới hai người.

Một là Độc Cô Duy Ngã từng xuất hiện trong ảo giác của y, đứng trong biển máu vô biên, tựa như ma thần, quanh người bị cảm xúc tiêu cực tới cực hạn bao phủ, như hóa thành chủ nhân của biển máu Hoàng Tuyền này, vô số ác linh kêu la thảm thiết dưới chân hắn.

Nhưng cùng lúc, còn thấy được một cảnh tượng khác.

Độc Cô Duy Ngã bị trói trong một cung điện khổng lồ, xiềng xích hình rồng quấn quanh tứ chi và eo của hắn, quấn chặt lại, như sợ hắn bỏ trốn.

Đồng thời, trong cung điện còn có đủ loại lực lượng đánh lên người hắn, băng phong lôi hỏa âm dương, tầng tầng lớp lớp.

Nhưng lúc này Độc Cô Duy Ngã lại đứng đó cười ha hả, đó là một tiếng cười đầy ngạo nghễ và mỉa mai, cực kỳ phóng khoáng.

Tuy người này và Độc Cô Duy Ngã trong biển máu có gương mặt giống hệt nhau nhưng lại như hai người khác hẳn.

Đang lúc Sở Hưu chuẩn bị áp sát lại xem xem cung điện giam cầm hắn trông như thế nào, y lại đột nhiên bừng tỉnh.

“Sở công tử! Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!”

Mục Tử Y ngồi bên cạnh Sở Hưu, thấy Sở Hưu tỉnh lại, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Sở Hưu day đầu, nhận chén nước mà Mục Tử Y đưa tới uống một hơi cạn sạch, ho khan một tiếng rồi nói: “Đã bao lâu rồi? Trên giang hồ có biến cố gì không?”

Mục Tử Y nói: “Đã mười ngày rồi, biến cố thì không. Sau trận chiến Thanh Long Hội, không phải Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện không tổn thất gì. SAu khi trở lại tông môn, bọn họ không có hành động gì khác, thậm chí Thuần Dương Đạo Môn đã bắt đầu phong tỏa sơn môn, không gặp khách.”

Sở Hưu gật đầu, không khác mấy so với dự đoán của y, chỉ cần mình đỡ được qua lần này, hai nhánh Đạo Phật sẽ không ra tay lần nữa.

Nhưng lúc này tuy Sở Hưu đã tỉnh nhưng thân thể y vẫn trong trạng thái tiêu hao quá độ.

Không thể không nói, Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp mà Lục Giang Hà nghiên cứu ra đúng là rất mạnh, nhưng tiêu hao cũng cực kỳ kinh người.

Chỉ có kẻ luyện thành Bất Diệt Ma Đan như Sở Hưu mới dám chơi như vậy, đổi thành Lục Giang Hà khéo dùng chiêu này xong lại phải chuẩn bị tái tạo thân thể.

Cho nên sau khi tỉnh lại, Sở Hưu vẫn phải tốn thời gian dưỡng thương mới được.

Thấy Sở Hưu định bế quan, Mục Tử Y ngoan ngoãn đi ra, những người khác còn đang đợi tin của Sở Hưu.

Nhưng sau khi Mục Tử Y đi khỏi, Sở Hưu lại đưa tinh thần vào trong Huyết Hồn Châu, nói với Lục Giang Hà đang ngẩn ngơ: “Rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã là người thế nào? Đừng nói mấy lời tâng bốc kia, ta đang hỏi tính cách thật sự của hắn.”

Cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi lưu lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức Sở Hưu, thậm chí Sở Hưu có thể khẳng định, đó không phải là giấc mơ mà là một số liên hệ trong cõi u minh khiến y thấy hình ảnh đó.

Chính vì vậy Sở Hưu mới thấy nghi hoặc.

Hai Độc Cô Duy Ngã, một người chìm trong biển máu Hoàng Tuyền, một người bị khóa trong cung điện, bị lực lượng thiên địa đánh đập tra tấn. Mặc dù bọn họ là một người nhưng khí tức tỏa ra lại hoàn toàn khác biệt.

Hơn nữa chuyện y thấy nghi hoặc hơn nữa là ai có thể giam cầm cường giả như Độc Cô Duy Ngã?

Trong số những người bên cạnh Sở Hưu, người duy nhất từng thấy Độc Cô Duy Ngã chính là Lục Giang Hà, Sở Hưu chỉ có thể tới hỏi hắn.

Lúc này Lục Giang Hà đang đứng đó ngây ngẩn, Sở Hưu vừa nói xong, thiếu chút nữa hắn đã sợ run lên.

Không biết có phải vì bị kìm nén trong Huyết Hồn Châu năm trăm năm không, có đôi khi Lục Giang Hà rất lắm mồ, khiến Sở Hưu chỉ thấy phiền phức. Cho nên đôi lúc Sở Hưu trực tiếp dùng tinh thần lực che đậy Huyết Hồn Châu .

Trong thời gian đó, Lục Giang Hà chỉ đứng đó ngẩn người, không biết rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng thỉnh thoảng hắn lại đứng đó cười lạnh, cười ha hả, thậm chí là cười khúc khích.

Lục Giang Hà trừng mắt với Sở Hưu một cái rồi tức giận nói: “Chẳng phải ngươi đã hỏi câu này rồi à? Đương nhiên tính cách của giáo chủ rồi, bá đạo quyết đoán, cơ trí vô song, còn gì nữa?”

Sở Hưu nói: “Ta không hỏi ngươi cái này mà hỏi tính cách bản thân hắn khi đối xử với người khác, ví dụ như âm tàn hay độc ác, hẹp hòi hay hào sảng, phóng khoáng hay âm trầm?”

Lục Giang Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Khó mà nói, tính cách của giáo chủ đâu dễ đoán như vậy/ Thậm chí trong mắt đa số võ giả của Thánh giáo, có thể nói giáo chủ là con người hoàn hảo.

Ngươi hỏi rốt cuộc giáo chủ có âm tàn độc ác không? Chuyện này cũng khó mà nói được, vì trong Côn Luân Ma Giáo có không ít người được giáo chủ cứu, ví dụ như Vô Tâm Ma Tôn chẳng hạn.

Nhưng với người ngoài à, xét tới thủ đoạn phá gia diệt môn thì giáo chủ còn là tổ tông của thằng nhãi nhà ngươi. Câu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết không phải nói chơi thôi đâu, nói sau một lời thôi là diệt cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi. Mấy chuyện như vậy không phải giáo chủ chưa từng làm.

Còn ngài ấy có hẹp hòi không ấy, ta cảm thấy ngài ấy hơi keo kiệt, không thì vì sao ta lại bị nhốt ở đây.”

Sở Hưu liếc nhìn Lục Giang Hà một cái, không nói gì. e là tới tận bây giờ vị này vẫn chưa ý thức được rốt cuộc mình sai ở đâu. Lúc trước Độc Cô Duy Ngã không giết hắn đã là hào sảng lắm rồi.

Lục Giang Hà tiếp tục nói: “Còn giáo chủ có phóng khoáng hay không thì phải xem là với ai. Ví dụ như giáo chủ rất tán thưởng Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành, thậm chí khi Cố Khuynh Thành chết ngài ấy còn nói đáng tiếc ba lần liên tục.

Khi đối mặt với lời khiêu chiến của Ninh Huyền Cơ cũng vậy, tuy lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ kia đúng là có tài, nhưng lúc đó thực lực của Chân Vũ Giáo cũng không mạnh mấy.

Chỉ cần giáo chủ nói một câu thôi, Côn Luân Ma Giáo có thể dễ dàng hủy diệt cả Chân Vũ Giáo, từ đó ảnh hưởng tới thực lực mà Ninh Huyền Cơ phát huy. Nhưng giáo chủ không làm như vậy, còn ra lệnh cưỡng chế Thánh giáo không cho phép tới gây sự với Chân Vũ Giáo.

Nhưng trong một số thời điểm, giáo chủ cũng là người bụng dạ cực kỳ hẹp hòi. Nếu có người hô hào khẩu hiệu trừ ma vệ đạo đến gây sự với giáo chủ, giáo chủ sẽ phế bỏ võ công, lột sạch quần áo, còn bêu ra trước cổng Côn Luân Ma Giáo.”

Nhìn Sở Hưu một chút, Lục Giang Hà nói: “Cho nên câu hỏi của ngươi vốn không có câu trả lời, đến cảnh giới của giáo chủ đương nhiên là hành động tùy tâm rồi. Tính cách của ngươi quyết định cả theo tâm trạng của người. Nhưng so với giáo chủ, ngươi cũng có một ưu thế, ngươi vô sỉ hơn giáo chủ.”

“Câu cuối cùng không cần nói, dư thừa.”

Bỏ lại một câu, tinh thần của Sở Hưu trực tiếp rời khỏi Huyết Hồn Châu.

Lục Giang Hà nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã là Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Duy Ngã mà y nhìn thấy trong giấc mơ cũng có thể là Độc Cô Duy Ngã. E là tạm thời y sẽ không tìm được đáp án.
Chương 1174 Giấc mơ kỳ quái 2

Trong mắt những người khác, có lẽ có một người sẽ có một ngàn gương mặt, lập trước khác biệt cũng sẽ nhìn ra tính cách bất đồng.

Sở Hưu dứt khoát không nghĩ tới mấy chuyện linh tinh đó nữa, trước hết cứ dưỡng thương đã rồi tính.

Có Bất Diệt Ma Đan, thương thế của Sở Hưu hồi phục cực nhanh.

Chỉ mất có nửa tháng, y đã khôi phục gần tới đỉnh phong.

Sau khi xuất quan, hàng loạt người đang chờ Sở Hưu.

Tuy trận chiến ở Thanh Long Hội đã qua nhưng dư ba vẫn còn, xử lý như thế nào vẫn cần Sở Hưu đưa ra ý tưởng.

Thấy Sở Hưu xuất quan, Ngụy Thư Nhai là người đầu tiên cười nói: “Nhóc Sở Hưu, ngươi không việc gì thì tốt rồi. Bên phía lão phu không cần ngươi lo, ngươi thắng trận chiến này, bên nhánh Ẩn Ma cũng dễ bàn cả thôi.”

Thật ra vấn đề nội bộ của nhánh Ẩn Ma là dễ giải quyết nhất.

Trước đó bọn Tư Đồ Khí ra vẻ Sở Hưu sẽ liên lụy tới toàn bộ nhánh Ẩn Ma, thậm chí dám chạy tới chỗ Sở Hưu lải nhải.

Nhưng bây giờ Sở Hưu có chiến tích như vậy, tất cả mọi người còn ai dám lên tiếng.

Đặc biệt là Thương Thiên Lương, hắn là uy hiếp cỡ đầu đạn hạt nhân.

Vì không ai biết rốt cuộc Thương Thiên Lương là người của nhánh Ẩn Ma hay là cường giả mà Sở Hưu mời từ nơi nào tới.

Nếu là trường hợp trước còn dễ bàn, mọi người đều thuộc nhánh Ẩn Ma, vẫn phải theo quy củ. Nhưng nếu là trường hợp sau, đối phương chỉ là người của Sở Hưu, vậy sẽ rất phiền toái.

Ngoài Ngụy Thư Nhai ra, bên phía nhưngx nhóm người khác cũng không quá phiền phức.

Trước đó Quan Trung Hình Đường bị nhiều người ngấp nghé, nhưng sau khi chiến tích của Sở Hưu xuất hiện, đám người kia đã bị dọa tới mức không dám có hành động gì, thậm chí có vài kẻ trực tiếp bỏ trốn.

Bên phía Thanh Long Hội bị tổn thất một chút do tấn công Thuần Dương Đạo Môn, nhưng không nặng, thậm chí danh tiếng của Thanh Long Hội còn vang dội hơn cả trước đây.

Trước đây khi Thanh Long Hội trong tay Bộ Thiên Nam, thật ra họ chỉ có uy hiếp với một số thế lực nhỏ trong giang hồ, không ảnh hưởng mấy tới các đại phái thật sự.

Dù sao Thanh Long Hội chưa từng có chiến tích lớn, thậm chí tiếng tăm của mình Bộ Thiên Nam còn át cả Thanh Long Hội.

Còn bây giờ sát thủ trong tổng bộ Thanh Long Hội và ba mươi sáu phân đà

Thiên Cương cùng xuất hiện, còn dám tấn công Thuần Dương Đạo Môn, uy thế đó khiến người ta không thể không chú ý tới. Đồng thời toàn bộ giang hồ cũng thấy được thực lực chân chính của Thanh Long Hội, coi như trận chiến lần này đã kiếm được uy danh.

Còn về Trấn Võ Đường, Sở Hưu định nhân cơ hội về Trấn Võ Đường.

Phiền toái của Trấn Võ Đường không ở người khác, mà chính là ở triều đình Bắc Yên, ở vị kiêu hùng Hạng Long.

Có lẽ đối phương muốn giải quyết Trấn Võ Đường không phải chỉ một hai ngày rồi, nhân lúc cái tin Sở Hưu ‘đã chết’ truyền tới, hắn muốn tiện đà giải quyết luôn cái đuôi lớn khó vung đi Trấn Võ Đường.

Lúc này Thương Thiên Lương cũng lại gần, thần sắc nghiêm túc nói: “Sở Hưu, thực hiện lời hứa của ngươi đi. Mang một số người trong Thương Thành ra ngoài.”

Trước đó Sở Hưu đã từng nói chỉ cần Thương Thiên Lương giúp y ngăn lần này, Sở Hưu sẽ vào trong không gian Lục Đô, mang thêm một số người của Thương Thành ra ngoài.

Thời gian vừa qua, Thương Thiên Lương vẫn luôn canh cánh chuyện này, chỉ có điều Sở Hưu còn chưa tỉnh, hắn cũng không tiện tới giục. Nhưng bây giờ rốt cuộc Sở Hưu cũng tỉnh, vậy nên thực hiện lời hứa.

Với Sở Hưu, đây chỉ là chuyện nhỏ, mang một số người của Thương Thành ra ngoài cũng không phải chuyện lớn.

Cho nên y và Thương Thiên Lương trở về Thương Thành một chuyến, mang một phần mười cư dân trong Thương Thành ra ngoài.

Một phần mười này không phải tâm phúc của Thương Thiên Lương, cũng không phải cường giả, ngược lại đều là những người già trẻ em và kẻ yếu. Những người này ở Lục Đô mới là nguy hiểm nhất, cho nên Thương Thiên Lương muốn mang bọn họ ra đầu tiên.

Cư dân trong Thương Thành được Sở Hưu bố trí ở Bắc Yên.

Tuy bên phía Đông Tề có Thanh Long Hội nhưng nơi này giang hồ rộng lớn có quá nhiều thế lực, có phần không an toàn.

Còn ở Bắc Yên thì chỉ có mình Đại Quang Minh Tự có thể gây phiền toái cho Sở Hưu.

Đương nhiên Sở Hưu cũng có âm mưu riêng, chỉ cần khống chế được đám người Thương Thành này, vậy Thương Thiên Lương cũng chỉ có nước để y sử dụng. Cho nên đương nhiên y phải bố trí những người này ở nơi mà mình chắc chắn nhất.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Sở Hưu bắt đầu dẫn đám người Mai Khinh Liên trở lại Trấn Võ Đường ở Bắc Yên.

Trở lại Bắc Yên, khi tới Yến Kinh Thành, Sở Hưu lại phát hiện phòng vệ trong Yến Kinh Thành có vẻ nghiêm ngặt hơn hẳn trước đó, lượng binh sĩ đi tuần trên phố cũng nhiều hơn không ít.

Mai Khinh Liên nói: “Trước khi ngươi bộc lộ thân phận, vị hoàng đế bệ hạ của Bắc Yên đã có vài vấn đề.

Bệnh cũ của hắn tái phát, gọi vô số danh y giang hồ tới, Phong Bất Bình của Trấn Võ Đường cũng đến, Chu Tước Các cũng có vài vị đại sư đan đạo tới, nhưng đều bó tay không làm gì được.

E là đại nạn của vị bệ hạ kia đã sắp đến. Ngươi cũng biết mà, không ai là không sợ chết, đặc biệt là những người có địa vị cao. Cho nên bây giờ tình hình đang khá căng thẳng.”

Sở Hưu kinh ngạc: “Bết bát tới vậy cơ à? Tuy Bắc Yên không có căn cơ thâm sâu như Đông Tề nhưng vẫn tích lũy được không ít chứ. Chắc trong đó phải có một số thứ như đan được cửu chuyển gì đó chứ?”

Mai Khinh Liên chỉ nói bốn chữ: “Bổ quá không tiêu.”

Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu đã hiểu ngay.

Không phải Bắc Yên không có thần đan cửu chuyển kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có không ít, nhưng vấn đề là Hạng Long không chịu nổi những thứ này.

Những đan dược có thể kéo dài tuổi thọ ít nhất cũng từ lục chuyển trở lên.

Đối với võ giả thì thứ này không là gì, nhưng đối với người bình thường già nua như Hạng Long thì dược lực của thứ này quá cường đại, hắn không thể nào chịu nổi. Thậm chí có thể nói nếu dùng nó, chết còn nhanh hơn.

Thật ra đôi lúc trong thiên hạ có những chuyện rất công bằng.

Độ khó khi quản lý một quốc gia chắc chắn sẽ hơn là quản lý một tông môn. Nếu đã chọn làm hoàng đế đương nhiên phải từ bỏ võ đạo, từ bỏ lực lượng của bản thân.

Khi xưa khi thiên hạ đang chiến loạn, có không ít hoàng thất tiểu quốc cũng tu luyện võ đạo, vì quốc gia của bọn họ quá nhỏ, chỉ cỡ một quận mà thôi, có gì khó quản lý cơ chứ?

Nhưng với đại quốc diện tích lớn như Đông Tề Bắc Yên, hoàng đế của một nước mà bỏ bê triều chính, ngược lại đi tu luyện, vậy ngươi chính là hôn quân.

Muốn tu luyện võ đạo, cũng được thôi, thoái vị tới Cung Phụng Đường của hoàng thất tu luyện, đổi sang người khác có thể tập trung xử lý triều chính lên ngôi.

Lã Phụng Tiên ở bên cạnh nói: “Vị bệ hạ này quá háo thắng, dã tâm quá lớn. Nếu bây giờ hắn còn đang tráng niên, có lẽ với tam đại quốc cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

Lần này về Bắc Yên, Lã Phụng Tiên cũng đi cùng.

Lúc trước Lã Phụng Tiên vẫn luôn trấn giữ Quan Trung Hình Đường, nhưng bây giờ nguy cơ của Quan Trung Hình Đường đã được giải quyết, Lã Phụng

Tiên của không muốn ở lại đó.

Một là Lã Phụng Tiên vốn không có quan hệ gì với Quan Trung Hình Đường, hai là hắn cũng không giỏi xử lý mấy sự vụ phức tạp kia. Cho dù Sở Hưu giao Quan Trung Hình Đường cho hắn, Lã Phụng Tiên cũng sẽ từ chối.
Chương 1175 Vu oan trước mặt mọi người

Sở Hưu nghe vậy thản nhiên đáp: “Kiêu hùng đương thời, đế hoàng bá nghiệp, mấy thứ này đều được xây từng mạng người mà ra. Thật ra cho dù Hạng Long là người tầm thường đi nữa, trừ phi thiên hạ thống nhất làm một, giang hồ không còn, không thì nơi nào cũng là loạn thế.”

Dứt lời, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười khó lòng nắm bắt: “Đi thôi, tới thăm vị bệ hạ kia một chút.”

Tu luyện thành công chân hỏa luyện thân khiến thực lực tiến thêm một bước dài, còn dùng sức mình đối phó với cả Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn trong Chính Ma Đại Chiến lần thứ 3, uy thế của Sở Hưu đã cực kỳ kinh người.

Bây giờ, Sở Hưu đối mặt với Hạng Long đã không cần phải tính kế cẩn thận như xưa nữa.

Hạng Long lo Sở Hưu thành cái đuôi to không vung nổi, lần này Sở Hưu tới là để nói với Hạng Long, lo lắng của ngươi đã thành sự thật.

Ngoài hoàng cung, thái giám thân cận của Hạng Long, Hàn công công đích thân đứng đó đợi nghênh tiếp Sở Hưu. Vừa gặp nhau, gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Hàn công công đã nở nụ cười: “Sở đại nhân kháng cự được hai nhánh Phật Đạo, uy danh chấn động giang hồ, ta xin chúc mừng Sở đại nhân.”

Sở Hưu cười nhạt nói: “Chẳng qua là mạng đổi mạng thôi, có phải chuyện tốt gì đâu. Nếu Hàn công công có hứng thú, lần sau ta sẽ dẫn ngươi theo.”

Nụ cười trên mặt Hàn công công cứng đờ nói: “Sở đại nhân nói đùa, loại hoạn quan như ta làm sao làm được chuyện lớn như vậy. Bệ hạ còn đang chờ Sở đại nhân ở trong. Sở đại nhân, mời ngài.”

Sở Hưu gật đầu, dẫn đám người Mai Khinh Liên vào trong hoàng cung.

Hơn một năm không gặp, lúc này gương mặt Hạng Long đã khô héo, trông còn già yếu hơn trước nhiều.

Quan trọng nhất là Sở Hưu có thể cảm giác được trên người Hạng Long có luồng mộ khí, một luồng mộ khí đậm đặc. Hiển nhiên vị bệ hạ này không cố được bao lâu nữa.

Lúc này trong hoàng cung còn có người khác, một trong Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên, đại tướng quân Đông Sơn Quân, Cuồng Đồ Bắc Cung Bách Lý. Ngoài ra còn có đại tướng quân Bắc Úy Quân - Nhậm Thiên Lý và Ngũ Ương đạo nhân.

Ánh mắt những người này nhìn về phía Sở Hưu rất khác biệt.

Bắc Cung Bách Lý là không quan tâm, với thực lực và địa vị của hắn, người ta sẽ không tùy tiện kết thù. Trước đó khi tiếp nhận Trấn Võ Đường, tuy hắn từng tiếp xúc với Sở Hưu nhưng hai bên không có thù hận.

Nhưng ánh mắt Nhậm Thiên Lý nhìn về phía Sở Hưu lại đầy e ngại và sợ hãi.

Thù giết cha không đội trời chung, giết sư phụ cũng vậy.

Nhưng nói tên Nhậm Thiên Lý này nhát gan cũng được, nói hắn láu cá cũng đúng. Lúc đầu khi biết tin Phương Kim Ngô chết, lựa chọn đầu tiên của Nhậm Thiên Lý không phải báo thù mà là nấp ở đằng xa, sợ Sở Hưu tới giết hắn diệt cỏ tận gốc.

Nhưng lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, khi đó Sở Hưu đã chẳng buồn để ý tới hắn, huống hồ khi đó Sở Hưu còn chưa trở mặt triệt để với Hạng Long, nếu tùy tiện động tới một vị đại tướng quân của triều đình là thiếu khôn ngoan.

Nhưng chỗ chết người là sau khi Nhậm Thiên Lý nghe tin Sở Hưu đã chết, hắn nghĩ Sở Hưu đã chết thật.

Cho nên hắn chủ động bị mê hoặc, hay nên nói là nhận ý chỉ của Hạng Long, không ngờ lại có ý đồ chiếm đoạt Trấn Võ Đường.

Tuy cuối cùng hắn không thành công, nhưng lại đắc tội rất nặng với Sở Hưu.

Lúc trước nghe tin Sở Hưu chưa chết, Sở Hưu thật sự bị hù dọa. Nếu không phải lần này Hạng Long triệu kiến Sở Hưu trong hoàng cung, thậm chí Nhậm Thiên Lý không có dũng khí đối mặt với Sở Hưu.

Còn về Ngũ Ương đạo nhân ở bên cạnh, ngược lại hắn không sợ hãi, thậm chí còn thở dài một tiếng, có vẻ hơi đắc ý.

Lúc trước nghe tin Sở Hưu đã chết, không phải hắn không có ý đồ với Trấn Võ Đường, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách bỏ qua.

Một là vì trước đây Âm Sơn Phái của Ngũ Ương đạo nhân cũng là phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo. Hắn biết đám hung đồ ma đạo kia là người thế nào.

Trước mắt tuy Sở Hưu đã chết nhưng Ngụy Thư Nhai vẫn còn sống. Hắn không tới cướp đoạt Trấn Võ Đường có một phần là vì e ngại Ngụy Thư Nhai.

Còn một nguyên nhân khác là vì rốt cuộc Ngũ Ương đạo nhân cũng thấy rõ Hạng Long là người ra sao.

Trước ki Sở Hưu lớn mạnh, hắn lôi kéo Sở Hưu thành lập Trấn Võ Đường, trấn áp võ lâm Bắc Yên.

Đợi tới khi Trấn Võ Đường lớn mạnh, hắn lại bắt đầu chèn ép Trấn Võ Đường.

Đừng nhìn hiện giờ Hạng Long có vẻ rất tin tưởng hắn, rất trọng dụng hắn. Nhưng một khi Ngũ Ương đạo nhân lớn mạnh, thậm chí lớn mạnh tới cùng cấp bậc với Sở Hưu, khi đó người bị chèn ép lại chính là hắn.

Cho nên Ngũ Ương đạo nhân không những không ra tay đối phó với Trấn Võ Đường, ngược lại âm thầm đưa tin cho bọn họ. Bây giờ nhìn lại, nước đi này của mình hết sức chính xác.

“Sở Hưu, trẫm nghe chuyện về ngươi rồi. Lúc trước nghe nói ngươi gặp bất trắc, trẫm cũng rất đau lòng.” Hạng Long mỉm cười nói.

Sở Hưu tùy ý hành lễ với Hạng Long rồi nói: “Cho nên bệ hạ định giao Trấn Võ Đường mà ta một tay gây dựng cho người khác?”

Sắc mặt Hạng Long lập tức cứng đờ, đồng thời đôi mắt cũng toát lên vẻ tức giận.

Sau khi biết Sở Hưu chưa chết, còn dùng sức một mình mình vượt qua thế vây công của hai nhánh Đạo Phật liên thủ, Hạng Long vốn định đặt cho Sở Hưu một bậc thang để đi xuống, dù sao nếu kiếm nể mặt thì cả hai bên đều không tốt.

Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại không biết điều như vậy, nói toạc ra ngay trước mặt mọi người.

Hạng Long cố nén lửa giận trong lòng, ngược lại gương mặt mỉm cười đáp: “Hiểu lầm mà thôi. Hiện giờ Trấn Võ Đường đã là bộ phận quan trọng của Bắc Yên ta, chuyên giám sát khống chế võ lâm Bắc Yên. Ngươi không còn, trẫm cũng lo Trấn Võ Đường sẽ như rắn mất đầu nên mới nghĩ ra cách như vậy thôi.

Giờ Sở Hưu, ngươi đã trở về, vậy chức đại đô đốc của Trấn Võ Đường vẫn là của ngươi, không ai cướp được. Thậm chí trẫm có thể cam đoan, chỉ cần trẫm còn sống một ngày, không ai dám động tới vị trí đại đô đốc Trấn Võ Đường của ngươi!”

Sở Hưu thầm cười lạnh một tiếng, ra vẻ thi lễ với Hạng Long: “Nếu vậy, xin đa tạ bệ hạ.”

Đúng lcú này, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “ĐÚng rồi, bệ hạ, thần còn một chuyện cần bẩm báo.”

“Chuyện gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thần tố cáo đại tướng quân Bắc Úy Quân, Nhậm Thiên Lý thông đồng với nước khác, cấu kết với Đông Tề bán tình báo và lợi ích của Bắc Yên ta. Tội đáng chém!”

Vừa nghe câu này, Nhậm Thiên Lý run lên lẩy bẩy, vội vàng bước ra quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi ngậm máu phun người! Ta cấu kết với Đông Tề bán Bắc Yên bao giờ?

Trước mặt bệ hạ, mọi chuyện đều phải có chứng cứ!”

Tuy hắn biết chắc chắn Sở Hưu sẽ không bỏ qua cho hắn nhưng hắn không ngờ Sở Hưu lại dám đổi trắng thay đen, dội nước bẩn lên đầu hắn!

Nhậm Thiên Lý vốn là người của Bắc Yên, năm xưa sau khi xuất sư hắn đã gia nhập triều đình Bắc Yên, làm việc tới tận bây giờ.

Nhiều năm như vậy, căn cơ lợi ích của hắn đều ở Bắc Yên, hắn ăn no rửng mỡ hay sao mà đi cấu kết với Đông Tề.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chứng cứ? Ta chính là chứng cứ!

Với tiếng tăm của Sở Hưu ta trên giang hồ, chẳng lẽ còn vu oan cho ngươi hay sao?

Bệ hạ, ta giúp ngài tìm ra cái loại chân ngoài dài hơn chân trong tay này, rốt cuộc ngài tin ta hay là tin hắn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK