Không có cảm giác khó chịu hay ghê tởm, thậm chí giờ trong lòng hắn còn thấy thoải mái. Nhìn kẻ ức hiếp mình đang nằm trên mặt đất, cánh tay cầm kiếm của hắn run khẽ, không phải sợ hãi mà là hưng phấn.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Ôi chao, biểu hiện của tiểu tử này không tệ. Sao lần đầu giết người mà vẫn trấn tĩnh được như vậy?”
Trước đó Lục Giang Hà còn có ý kiến về chuyện Sở Hưu lựa chọn Diệp Tiêu, cho là Diệp Tiêu quá mềm yếu, cả thực lực thiên phú đều tệ. Nhưng giờ nhìn lại, với tâm tính của tiểu tử này hắn có tiềm lực đi lên con đường Ma đạo.
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta luôn tin nhân tính bản ác. Có một số người bị đè ép quá lâu, chôn sâu ác niệm trong đáy lòng nhưng lại khiến nó càng ngày càng mạnh mẽ.
Diệp Tiêu này rất giỏi nhẫn nhịn, vì ông bố tàn phế sắp chết kia mà làm tới mức này xem như đứa con chí hiếu. Nhưng càng như vậy ác niệm trong lòng hắn càng mạnh.
Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ. Giờ việc ta làm chỉ là thả nó ra mà thôi.”
Lúc này bên ngoài, mọi người sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng lại, la ó ầm ĩ.
Có thế nào bọn họ cũng không dám tin Diệp Tiêu vẫn luôn nhẫn nhịn mặc cho bọn họ ức hiếp lại phản kích, hơn nữa vừa ra tay lập tức giết chết Diệp Đình, giết nhị công tử Diệp gia bọn họ. Hắn điên rồi à?
Tiếng hét của đám người lại khiến Diệp Tiêu bừng tỉnh.
Nhìn trường kiếm nhuốm máy, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh đánh về phía những kẻ khác.
Chuyện giết người này trước lạ sau quen, đã giết một người sau đó sẽ rất trôi chảy.
Có công pháp do Sở Hưu giao cho, mặc dù giờ Diệp Tiêu vẫn là Cảnh giới Ngưng Huyết nhưng rõ ràng đã không cùng cấp bậc với những kẻ khác, chẳng khác nào đồ sát nghiêng về một bên.
Trưởng bối của Diệp gia phẫn nộ quát: “Nghiệt chướng! Sao ngươi dám!”
Hắn là trưởng bối hộ tống cho đám tiểu tử này nhưng giờ lại khiến nhị công tử bỏ mạng, trưởng bối Diệp gia có thể tưởng tượng được sau khi về Diệp gia mình sẽ bị trừng phạt ra sao.
Thậm chí lúc này hắn đang hối hận, vì sao vừa rồi khi Diệp Đình làm khó dễ, sỉ nhục Diệp Tiêu, mình không ra tay ngăn cản?
Nếu mình ngăn cản không chừng Diệp Tiêu đã không nổi điên, không giết người.
Thanh Phong Lạc Diệp Kiếm của Diệp gia có thế đao nhẹ nhàng sắc bén. Lúc này trưởng bối Diệp gia vận dụng nó lại khiến kiếm quang tung hoành vô cùng lộng lẫy.
Đối phương là đã đạt tới Tiên Thiên, cho dù Diệp Tiêu có công pháp hỗ trợ nhưng lực lượng bản thân không bằng đối phương, cho nên chỉ vài chiêu thôi đã rơi xuống thế hạ phong.
Ngay lúc trưởng bối Diệp gia định thừa thắng xông lên bắt giữ triệt để đối phương, Diệp Tiêu lại đột nhiên cất kiếm áp sát. Tay trái hắn hắn lóe lên một luồng sáng sắc bén, như thanh long rời biển, khiến người ta không kịp phản ứng lại.
Sau ánh sáng lạnh, trưởng bối Diệp gia đứng tại chỗ che cổ rỉ máu, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn thanh đoản đao trong tay Diệp Tiêu.
Diệp gia bọn họ vốn luôn dùng kiếm, rốt cuộc ai dạy cho Diệp Tiêu đao pháp kinh khủng này?
Trưởng bổi Diệp gia đã không còn suy nghĩ được nữa, một khắc sau thi thể của hắn đã ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Tiêu quay đầu lại, ánh mắt các đệ tử Diệp gia khác đều lộ vẻ hoảng sợ, lao nhao bỏ trốn.
Ngay cả trưởng bối Diệp gia cảnh giới Tiên Thiên cũng đã chết, bọn họ lấy gì ra ngăn cản đây?
Nhưng lúc này, phía sau bọn họ, Diệp Tiêu đã giết tới đỏ cả mắt. Trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ, giết!
Theo Sở Hưu, lần đầu tiên giết người của Diệp Tiêu cũng tạm được.
Chủ yếu là thời điểm ra tay ngây người hơi nhiều, có cảm giác như đang mê man. Nếu không phải động thủ của hắn quá yếu thậm chí rất dễ bị thương.
Sau khi giết sạch tất cả mọi người, Diệp Tiêu cũng kiệt sức ngồi trên mặt đất nhìn hai tay dính đầy máu tươi cùng thi thể ngoài chùa miếu. Hắn đờ người ra, như không thể tin nổi chuyện này lại do mình làm.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng ngây ra nữa. Còn một bước cuối cùng, giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích.
Có điều trước khi hủy thi diệt tích ngươi dùng Ma Huyết Đại Pháp hấp thu khí huyết trên thi thể người khác đi.
Lực lượng khí huyết này đủ cho ngươi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, còn lại chứa đựng trong cơ thể chờ sau này dùng để tu luyện.
Với người khác ngươi cứ nói mình bị truy sát, tới lúc nguy cấp mới đột phá.”
Khóe miệng Diệp Tiêu giật giật, có điều hắn vẫn làm theo lời Sở Hưu nói, dùng Ma Huyết Đại Pháp hấp thu khí huyết, thiêu hủy cả thi thể hàng hóa lẫn miếu hoang.
Lúc này Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại nghi hoặc: “Ngươi để khí huyết ấy cho tiểu tử này, không dùng à?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Đám rác rưởi này còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù lấy khí huyết của chúng cũng có làm được gì?”
Lục Giang Hà lắc đầu nói: “Giờ phút này rồi còn chọn lựa nỗi gì. Ma Huyết Đại Pháp tái tạo cơ thể là quá trình góp gió thành bão. Đầu tiên chậm rãi ngưng tụ thành thân thể, sau đó lại nghĩ cách bổ sung khí huyết cho thân thể đó, cuối cùng chậm rãi hồi phục tới đỉnh cao.”
“Nhưng làm vậy sẽ tốn bao lâu? Ta đã chậm trễ mất nửa năm rồi, giờ không còn thời gian chơi cái trò ấy.
Ta đã nói rồi, giờ đã cần làm thì làm lớn một phen.
Đó là cách ngươi dùng Huyết Thần Ma Công tái tạo cơ thể chứ không phải cách ta muốn dùng.
Thứ ta cần không phải tu tu bổ bổ sau đó khôi phục tới đỉnh cao mà là phá đi rồi lập lại, trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Lục Giang Hà lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn biết muốn tái tạo cơ thể tới đỉnh phong cần bao nhiêu lực lượng khí huyết, Sở Hưu cũng biết.
Gom góp nhặt từ từ, y lấy đâu ra nhiều khí huyết như vậy. Y còn không có cả cơ thể, còn đi phá gia diệt môn được hay sao?
Có điều Sở Hưu không nói kế hoạch của y ra sao, Lục Giang Hà cũng không lắm miệng hỏi tiếp.
Lúc này Diệp Tiêu đang định đi khỏi, nhưng Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Tự đâm mình hai đao.”
Diệp Tiêu sửng sốt: “Cái gì?”
Sở Hưu hừ nhẹ: “Ngươi không nghĩ cứ thế chạy về là xong đấy chứ?
Diệp Đình là nhị công tử của Diệp gia, hắn chết ngươi lại không chết, ngươi nghĩ xem gia chủ Diệp Khôn sẽ nghĩ sao?
Hơn nữa gặp phải cướp bóc mà người khác đều chết ngươi lại không chết còn có thể, nhưng trên người ngươi thậm chí không có chút thương thế nào, như vậy quá giả. Đừng coi người của Diệp gia là kẻ ngốc.”
Diệp Tiêu cắn răng nhưng vẫn hạ thủ được, trực tiếp đâm vào bụng hai đao, thiếu chút nữa xuyên qua người, lượng lớn máu tươi chảy ra.
Một đao trong đó thậm chí gần sát nơi yếu hại. Nếu không phải Ma Huyết Đại Pháp có thể khống chế khí huyết lưu thông, không khiến Diệp Tiêu mất máu quá nhiều mà chết, không khéo hắn còn chẳng sống được mà về đến Diệp gia.
Mấy ngày sau, Diệp Tiêu mang hơi thở cực kỳ mỏng manh, trông như sống dở chết dỡ miễn cưỡng leo lên cánh cửa của Diệp gia, không kịp nói một câu đã hôn mê bất tỉnh.
Lần này hắn không giả bộ mà là bất tỉnh thật.
Khi đi là một đám người, lúc về chỉ còn một kẻ nửa sống nửa chết, toàn bộ Diệp gia lập tức rối loạn, tay chân luống cuống cứu chữa cho Diệp Tiêu.
Sau khi Diệp Tiêu được cứu tỉnh, mọi người trong Diệp gia như Diệp Khôn vây quanh người hắn, vội vàng hỏi: “Diệp Đình đâu? Những người khác trong Diệp gia đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chương 1097 Khả năng diễn xuất
Nghe đám người Diệp Khôn hỏi như vậy, trong lòng Diệp Tiêu không khỏi nguội lạnh.
Giờ mình đang trọng thương, thế nhưng đám người Diệp gia không buồn hỏi đến hắn, chỉ lo cho an nguy của Diệp Đình.
Đương nhiên giờ Diệp Tiêu cũng biết địa vị của mình trong gia tộc ra sao, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Là lũ thổ phỉ!
Khi chúng ta trở về từ Giang Đông có mua sắm một chút đặc sản của Giang Đông nên bị lũ cướp kia để mắt tới.
Những người khác đều bị lũ cướp giết hết rồi, chỉ có ta mau mắn trốn thoát!”
Nói thật, theo Sở Hưu, khả năng diễn xuất của tiểu tử Diệp Tiêu này thật quá kém, cảm xúc không đủ, không chân thực, ít nhất cũng kém xa mình.
Gặp tình huống như hiện tại đáng lẽ ra Diệp Tiêu nên giả vờ trong lòng vẫn còn e ngại, đau đớn không nỡ tưởng tượng lại khung cảnh lúc trước, kèm theo một chút buồn bã, như vậy mới là hoàn mỹ.
Nhưng giờ biểu hiện của hắn quá bình tĩnh, cảm xúc cũng quá bình thản.
Chẳng qua trước giờ bộ dáng của Diệp Tiêu trước mắt mọi người trong Diệp gia vẫn luôn bướng bỉnh quật cường, hành xử cũng chất phác cho nên không ai nghi ngờ.
Diệp Khôn nghe con trai mình bị lũ giặc cướp giết chết, thân hình loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Lão đại Diệp Lăng vội vàng đỡ phụ thân, trong ánh mắt đau buồn còn thoáng vẻ vui mừng.
Nhị đệ của hắn trước nay không chịu yên phận, luôn muốn thay vào chỗ của hắn. Giờ tên nhị đệ kia đã không còn cơ hội nữa rồi.
“Là lũ cướp đường nào? Diệp gia ta thề không chết không thôi với chúng!” Diệp Khôn tức giận gầm lên.
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Không biết. Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Diệp gia, thậm chí còn không biết gì về các thế lực xung quanh, càng không nhận ra lũ cướp kia là ai.”
Những người khác ở đây cũng gật nhẹ đầu. Lũ cướp kia không thể nào chỉ ngồi yên một chỗ, Diệp Tiêu không nhận ra cũng rất bình thường.
Đúng lúc này Diệp Lăng đột nhiên hỏi: “Nhị đệ đã chết, thất thúc lão luyện thành thục như vậy cũng đã chết, vậy sao ngươi trốn được?”
Nghe Diệp Lăng nói vậy những người khác mới phản ứng lại, có vẻ không đúng lắm.
Diệp Đình thân là nhị công tử Diệp gia, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, trên người cũng có chút thủ đoạn giữ mạng. Trưởng bối dẫn đầu của Diệp gia cũng là lão thất trong chi phụ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa kinh nghiệm phong phú. Thế nhưng hắn cũng đã chết.
Nếu nói ai có thể trốn được vậy nên là hai người đó mới đúng, sao lại tới phiên Diệp Tiêu?
Diệp Tiêu ho khan một tiếng, lấy thanh đoản đao mà Tôn Trường Minh đưa cho hắn nói: “Lúc ở Tôn gia ta nói chuyện rất hợp với đại công tử Tôn gia Tôn Trường Minh, cho nên Tôn công tử cho ta thanh bảo binh này.
Đám cướp kia không ngờ trong tay hạng nhãi nhép như ta cũng có một bảo binh như vậy. Bọn chúng bất cẩn bị ta chém đứt binh khí xông ra ngoài. Hơn nữa trong lúc bị đuổi giết ta cũng đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, có vậy mới trốn thoát được.”
Diệp Khôn cầm đoản đao trong tay Diệp Tiêu lên xem, chuôi đao quả thật có ấn ký của Tôn gia, đây là binh khí do Tôn gia tự mình chế tạo.
Còn lúc trước Diệp Tiêu hôn mê nên mọi người không để ý, giờ hắn đã tỉnh, mọi người cũng nhận ra thực lực của hắn. Diệp Tiêu này không ngờ đã bước lên cảnh giới Tiên Thiên, chuyện này khiến đám người kinh ngạc một hồi.
Trong gia tộc nhỏ như Diệp gia, hai mươi mấy tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên đã là đối tượng để gia tộc dốc sức bồi dưỡng.
Hôm nay Diệp Tiêu không dựa vào lực lượng của gia tộc không ngờ cũng bước qua cánh cửa này, quả thật là họa phúc đi liền cùng nhau.
Diệp Khôn cầm thanh đoản đao trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi tạo được quan hệ không tệ với Tôn Trường Minh Tôn công tử thật không?”
Diệp Tiêu cười khổ nói: “Chuyện này làm sao đệ tử lừa gạt mọi người được? Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, gia chủ cứ hỏi thăm những gia tộc khác cũng tham gia tiệc mừng thọ là biết ngay mà.”
Diệp Khôn suy nghĩ, giao lại thanh đoản đao trong Diệp Tiêu nói: “Nếu Tôn công tử đã xem trọng ngươi như vậy, ngươi cũng phải thể hiện tốt một chút. Lần sau gặp lại Tôn công tử đừng khiến hắn mất mặt.
Từ hôm nay trở đi chuyện đi buôn trong gia tộc sẽ có phần của ngươi. Có gì không hiểu cứ hỏi những người khác trong gia tộc.”
Mọi người ở đây lập tức ngẩn người, không ai ngờ Diệp Khôn lại giao quyền lực quan trọng như vậy cho Diệp Tiêu.
Đương nhiên cũng có nhiều người thấy được Diệp Khôn đang nịnh bợ Tôn Trường Minh. Người thừa kế Giang Đông Tôn thị bọn họ để ý tới người Diệp gia, đây là chuyện cực tốt, đương nhiên phải lợi dụng một chút rồi.
Quay đầu lại, Diệp Khôn lạnh lùng nói: “Dẫn người tới nơi xảy ra chuyện xem xem có tìm được chút dấu vết nào để lại không.
Nếu tra ra là đám thổ phỉ nào hạ thủ, Diệp gia ta thề không chết không thôi với chúng.”
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Tiêu mới thở phào một hơi.
Vừa rồi hắn vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ một khi mình bị phát hiện, những người khác trong Diệp gia sẽ xuất đao chém chết mình.
“Đừng căng thẳng, chuyện thế này sau từ từ sẽ thuần thục, lần thứ nhất lúc nào cũng vậy.” Giọng nói của Sở Hưu vang lên trong đầu Diệp Tiêu.
Sắc mặt Diệp Tiêu lập tức tái đi: “Còn lần nữa sao?”
Sở Hưu nói rất sâu xa, ngươi nói dối một lần, vậy sẽ phải dùng vô số lơi fnói dối để bù đắp.
Ngươi giết một người, về sau đương nhiên cũng có vô số người tới muốn giết ngươi. Yên tâm, thời điểm này sẽ không quá xa.”
Nối xong, Sở Hưu chưa có động tĩnh gì, Lục Giang Hà đã cười hắc hắc nói: “Bản tôn dám đánh cược năm xưa lần đầu ngươi giết người nói dối, chắc chắn đã trấn định hơn tiểu tử này nhiều.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì ngươi là kẻ mặt dày tim đen, vượt xa iểu tử này. Dạng người như ngươi không vào Ma đạo đúng là uổng phí.”
Sở Hưu khẽ lắc đầu, thật ra suy nghĩ ban đầu của y là phân rõ giang hồ cùng Ma đạo, ai mà ngờ càng lún càng sâu.
Bên phía Diệp gia, sau khi Diệp Tiêu khỏi bệnh, địa vị của hắn ở Diệp gia đã thay đổi rất lớn, lên cao tới gần với đệ tử chi chính, phải nói là gần với đại công tử Diệp Lăng.
Dựa vào công pháp và võ kỹ Sở Hưu cho hắn cùng với chỗ khí huyết tích lũy được, tu vi Diệp Tiêu tiến triển cực nhanh.
Sự nghiệp cùng thực lực đồng thời khuếch đại, đi tới đâu cũng được người người kính ngưỡng, cảm giác này khiến Diệp Tiêu thấy như đang nằm mơ, thậm chí khiến hắn vui quên cả đất trời, thiếu chút nữa quên luôn sự tồn tại của Sở Hưu.
Nhưng buổi tối một tháng sau, Sở Hưu lại đột nhiên nói với Diệp Tiêu: “Ngươi phải chuẩn bị cho tốt.”
“Chuẩn bị cái gì?” Diệp Tiêu vẻ mặt mờ mịt.
“Chuẩn bị giết cha con Diệp Khôn hay diệt toàn bộ Diệp gia!”
Chương 1098 Lòng người hiểm ác 1
Bất luận giết cha con Diệp Khôn hay diệt Diệp gia, Diệp Tiêu đều chưa từng nghĩ tới.
Hắn giết Diệp Đình là vì trước đó Diệp Đình đã ức hiếp hắn, hận ý bao năm bị Sở Hưu dẫn phát, rốt cuộc biến thành sát khí.
Nhưng đại công tử Diệp Khôn cùng Diệp Lăng đâu có ức hiếp gì hắn, giờ hắn còn đang giao hảo với Diệp gia cơ mà, sao lại phải giết người.
Lần đầu tiên Diệp Tiêu nảy sinh cảm giác kháng cự rõ ràng với lời của Sở Hưu.
“Vì sao lại phải giết gia chủ cùng đại công tử?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Làm quản sự mấy ngày, được người ta gọi vài tiếng đại nhân là chẳng biết đông tây nam bắc hướng nào nữa rồi hả?
Ngươi không giết bọn họ, sớm muốn gì bọn họ cũng chèn ép ngươi tới cùng.
Vì sao hiện giờ ngươi có thể ngóc đầu lên trong Diệp gia? Dựa vào thực lực của ngươi ư? Sai rồi, chẳng qua là nhờ cáo mượn oai hùm mà thôi.
Hai cha con Diệp Khôn cho rằng Tôn Trường Minh coi trọng ngươi nên mới bỏ công bỏ sức vào người ngươi. Thế nhưng ngươi không phát hiện sao, thời gian qua biểu hiện của ngươi càng bắt mắt, ngươi không thấy thái độ của bọn họ đối vơis ngươi cũng xảy ra biến háo rất nhỏ à?”
Diệp Tiêu mờ mịt nói: “Biến hóa gì? Ta vẫn làm việc thôi, gia chủ giao nhiệm vụ gì ta cũng hoàn thành cả.”
“Đúng vậy, ngươi hoàn thành rất tốt, đã đè cả Diệp Lăng xuống.
Hắn mới là người thừa kế của Diệp gia, mới là đại công tử Diệp gia. Dựa vào cái gì mà ngươi lại làm tốt hơn người thừa kế Diệp gia?”
Diệp Tiêu nghe vậy lập tức định phản bác, có điều lời còn chưa ra khỏi miệng đã lập tức nghẹn lại.
Hắn không phải kẻ ngu, làm sao không hiểu việc công cao hơn chủ?
“Nếu không có chuyện Tôn Trường Minh coi trong ngươi, biểu hiện của ngươi ưu tú như vậy cũng chỉ là một đệ tử chi phụ mà thôi, tương lai sẽ là quản sự của Diệp gia, trụ cột vững chắc của Diệp gia. Chỉ vậy mà thôi.
Nhưng giờ Tôn Trường Minh đang rất coi trọng ngươi. Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là Tôn Trường Minh có thể dùng thân phận Giang Đông Tôn thị nhúng tay vào sự vụ trong Diệp gia, cưỡng ép nâng ngươi lên vị trí giáo chủ Diệp gia!
Diệp gia là của trực hệ Diệp gia, là Diệp gia của Diệp Khôn cùng Diệp Lăng, chứ không phải Diệp gia của Diệp Tiêu ngươi.
Ra tay trước là mạnh, ra tay sau là tai ương. Chẳng lẽ ngươi nhất định phải đợi bọn họ làm khó dễ ngươi rồi mới động thủ hay sao?”
Lời nói của Sở Hưu không ngừng đả kích thế giới quan của Diệp Tiêu. Có lẽ
hắn còn không dám tin lòng người lại hung ác tới mức này.
Mà thực tế hắn cũng không tin, bởi vi lúc trước mặc dù Diệp Đình luôn ức hiếp hắn nhưng Diệp Lăng lại qua giúp hắn.
Trong mắt hắn gia chủ Diệp Khôn cũng là người chí công vô tư, hắn thật sự không tin Diệp Khôn sẽ nghĩ như vậy.
Cho nên Diệp Tiêu nói thẳng: “Tiền bối, nếu ngài bảo ta làm chuyện gì khác thì được thôi. Nhưng nếu chỉ dựa vào suy đoán như vậy mà muốn ta giết tộc nhân của mình, xin thứ cho ta không làm được!”
Sở Hưu cũng không cưỡng ép, y chỉ cười cười nói: “Không làm được? Lời này ta chỉ nói một lần thôi, ta chờ ngày ngươi có thể làm được. Nhưng ta mong rằng khi đó ngươi đừng hối hận.”
Diệp Tiêu này còn quá trẻ, cách nhìn nhận cũng quá đơn giản.
Người ta có đấu đá thế nào cũng là cha con huynh đệ, còn Diệp Tiêu hắn chỉ là một đệ tử chi phụ mà thôi.
Ngày trước Diệp Lăng muốn giúp Diệp Tiêu đơn giản là muốn trêu ngươi tên đệ đệ kia của mình đồng thời tỏ phong thái chiêu hiền đãi sĩ mà thôi.
Về phần Diệp Khôn, thân là gia chủ cho dù có tư tâm cũng không thể để lộ ra ngoài mặt được. Còn trong bóng tối, hắn đại biểu cho chi chính của Diệp gia, đương nhiên suy nghĩ trong lòng thiên vị con của mình rồi.
Cho dù không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Sở Hưu nhưng Diệp Tiêu vẫn lưu ý một chút. Thế nhưng vừa để ý kỹ hơn hắn lập tức phát hiện một số điểm đáng ngờ. Thái độ của cha con Diệp Khôn đối với hắn quả thật không bình thường.
Mấy ngày sau, Diệp gia tổ chức họp bàn.
Diệp Khôn ngồi trên ghế chủ nhức đầu xoa xoa trán nói: “Chắc các ngươi cũng biết, Giang Đông Tôn thị cùng Cao Bình Lục gia trở mặt.
Giờ hai bên chẳng những không hòa giải, ngược lại xung đột càng lúc càng kịch liệt, chiến hỏa đã lan xuống bên dưới.
Diệp gia ta cung ứng khoáng thạch cho Giang Đông Tôn thị bao năm như vậy, hai bên đã là có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh.
Nhưng Tưởng gia trong Tế Châu Phủ lại nương tựa vào Lục gia, hai nhà chúng ta cùng trong Tế Châu Phủ, chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Cho nên gần đây những đội buôn đi đường phải cẩn thận một chút, Diệp Tiêu.”
Diệp Tiêu tinh thần phấn chấn, vội vàng đáp: “Có đệ tử.”
Đội buôn hiện đang do hắn quản lý, cho nên Diệp Tiêu còn tưởng Diệp Khôn sẽ cho hắn thêm một chút nhân thủ, đề phòng Tưởng gia động tới đội buôn của mình.
Nào ngờ Diệp Khôn lại nói: “So với đội buôn, khu mỏ mới là căn cơ của Diệp gia ta, cho nên thời gian tới ngươi tới khu mỏ quặng giúp nhị thúc trấn thủ mỏ quặng đi.
Bên đội buôn ta sẽ phái thêm một số người có kinh nghiệm trong gia tộc tới quản lý.”
Diệp Tiêu vừa nghe xong câu này sắc mặt lập tức tái đi.
Hắn không phải kẻ ngốc. Mặc dù trên danh nghĩa mỏ quặng của Diệp gia đúng là quan trọng hơn đội buôn, nhưng trong mỏ quặng đã có một vị võ giả đời trước của Diệp gia bảo vệ, thậm chí ngay Diệp Khôn cũng phải gọi người này là nhị thúc.
Mình thân là một tiểu bối, tới đấy cũng chẳng làm được gì. Rõ ràng Diệp Khôn đang tước đoạt quyền lực của hắn!
Có điều hắn cũng không dám phản bác Diệp Khôn ngay trước mặt, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Những đệ tử Diệp gia khác nhìn Diệp Tiêu, sắc mặt đều lộ vẻ kỳ lạ.
Thời gian vừa qua Diệp Tiêu cực kỳ bắt mắt, nhưng làm người tốt nhất nên khiêm nhượng một chút, đừng quá phách lối.
Giờ thì hay rồi, bị đánh về nguyên hình.
Diệp Tiêu uất ức thu dọn hành lý đến mỏ quặng, thật ra kết quả đã được định sẵn từ trước.
Mỏ quặng mặc dù là căn cơ của Diệp gia, nhưng trước nay luôn là nơi dưỡng lão của Diệp gia.
Trước kia Diệp Lăng phụ trách mỏ quặng cũng chỉ thi thoảng tới một chuyến, chủ yếu là do một số người nhiều tuổi trong nhà ở lại tại đó.
Một đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất như Diệp Tiêu lại bị phái tới mỏ quặng dưỡng lão, ý nghĩa của điều này đã rất rõ ràng.
Sau khi Diệp Tiêu đi khỏi, Diệp Khôn mới thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Diệp Lăng kinh ngạc nói: “Thưa phụ thân, có gì đáng tiếc ạ?”
Diệp Khôn lạnh nhạt đáp: “Diệp gia ta không phải không chứa chấp được người. Nhưng Diệp Tiêu đầu tiên được công tử Tôn gia coi trọng, tiếp đó lại thể hiện thực lực như vậy. Không đè hắn xuống, không biết tương lai Diệp gia sẽ là của ai.”
Nói đến đây Diệp Khôn còn trừng mắt với Diệp Lăng một cái: “Nếu ngươi làm việc hiệu quả hơn một chút, đè tên Diệp Tiêu kia xuống, vi phụ cần gì làm kẻ ác như vậy?”
Diệp Lăng vẻ mặt phiền muộn. Ai mà ngờ Diệp Tiêu trước đó bình thường không có gì lạ, thậm chí sống khá uất ức, sau khi đi Tôn gia một chuyến tu vi lại đột nhiên tăng vọt lên, khiến cả hắn cũng thấy áp lực.
Bị điều tới mỏ quặng một tháng, Diệp Tiêu đã nín nhịn tới sắp phát điên.
Chương 1099 Lòng người hiểm ác 2
Từng nếm thử mùi vị của lực lượng và quyền thế, không ai có thể buông bỏ.
Hơn nữa Diệp Tiêu còn cảm thấy cực kỳ uất ức và không cam lòng.
Thời gian vừa qua hắn cẩn thận dẫn đội buôn của Diệp gia qua lại giữa các vùng của Đông Tề, tốc độ nhanh hơn hẳn so với đám người cũ của Diệp gia chỉ thích kéo dài công việc.
Thế nhưng giờ hắn lập được nhiều công lao như vậy mà lại bị đầy tới nơi này. Vì sao lại thế?
Giọng nói của Sở Hưu vang lên âm u bên tai hắn: “Giờ ngươi tin lời ta nói rồi chứ? Nếu giờ ngươi trở lại Diệp gia không khéo còn chuyện đáng ngạc nhiên đang chờ ngươi đấy.”
Diệp Tiêu cắn răng một cái, lần này rốt cuộc nghe lời Sở Hưu, không từ mà biệt, lén lút trở về Diệp gia.
Sau khi trở lại Diệp gia, đầu tiên hắn tới xem phụ thân mình.
Bao năm như vậy Diệp Tiêu vẫn lấy tiền tháng của mình để duy trì sinh mạng cho phụ thân. Có thể nói toàn bộ Tế Châu Phủ đều biết chuyện của Diệp Tiêu. Mặc dù có kẻ nói hắn ngốc nhưng không thể không thừa nhận hắn là người còn chí hiếu.
Có điều sau khi trở về Diệp gia, trở lại tiểu viện của mình, hắn lại phát hiện trong sân nhà mình không một bóng người, không còn nha hoàn hầu hạ, phụ thân hắn đương nhiên cũng không.
Diệp Tiêu trong lòng trầm xuống, hắn vội vàng ra ngoài kéo một hạ nhân của Diệp gia lớn tiếng hỏi: “Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta đi đâu rồi?”
Hạ nhân của Diệp gia sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: “Diệp Tiêu công tử, sao ngài lại ở đây?”
“Ta hỏi ngươi, phụ thân ta đi đâu rồi?”
Hạ nhân kia thấy hai mắt Diệp Tiêu đỏ ngầu, giật nảy mình vội vàng đáp: “Nửa tháng trước phụ thân ngài đã qua đời rồi.”
Diệp Tiêu sửng sốt lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng ta đã căn dặn nha hoàn chăm sóc cho phụ thân ta, mỗi tháng ta đều dưa tiền cho họ cơ mà, sao phụ thân lại mất được? Vì sao không ai nói với ta?”
Hạ nhân kia rụt cổ lại nói: “Sau khi ngài đi, đại công tử bèn giảm tiền cung ứng mỗi tháng của ngài xuống như trước đây. Chút tiền đó vốn không đủ nuôi dưỡng nhiều nha hoàn như vậy, nói chi là thuốc chữa thương. Còn vì sao lại không nói với ngài, chuyện này ta cũng không rõ.”
Diệp Tiêu thất hồn lạc phách đứng đó, hắn không ngờ mình nhẫn nhịn lại đổi lấy kết cục như vậy!
Lúc này tin tức hắn trở về cũng bị Diệp Lăng biết được.
Diệp Lăng nổi giận đùng đùng đi tới nói: “Không có mệnh lệnh của gia tộc, ai cho phép ngươi tự ý rời vị trí?”
Diệp Tiêu hai mắt đỏ bừng nói: “Vì sao lại giảm tiền cung ứng hàng tháng của ta? Vì sao phụ thân ta xảy ra chuyện lại không nói cho ta?”
Diệp Lăng cau mày nói: “Trước ngươi còn là quản sự của đội buôn, giờ tới mỏ quặng chỉ mang danh quản sự mà thôi, ta để tiền cung ứng hàng tháng của ngươi về như trước có gì sai? Huống hồ giờ Diệp gia ta cùng Tưởng gia đang có nhiều mâu thuẫn, làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện linh tinh của ngươi?”
Diệp Tiêu hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp quay người rời đi, chỉ để lại Diệp Lăng sau lưng hừ lạnh một tiếng nói: “Đi? Tự tiện bỏ vị trí, lát nữa về trong tộc chịu phạt!”
Ngoài phố dài, hai mắt Diệp Tiêu đỏ bừng lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao?”
Giọng nói của Diệp Tiêu vang lên âm u bên tai Diệp Tiêu: “Vì sao ư? Vì ngươi không phải con trai của gia chủ, bởi vì sự tồn tại của ngươi đã cản đường một số người.
Ngươi còn tưởng mỗi vị gia chủ đều chí công vô tư, chỉ nghĩ cho toàn bộ gia tộc thôi chắc? Nếu Diệp Khôn có suy nghĩ như vậy, Diệp gia hiện giờ đã chẳng có bộ dáng như hiện tại.
Tiểu tử, ngươi còn chưa thấy rõ ư? Phụ thân ngươi bị trọng thương tàn phế vì gia tộc, còn cái ngươi gọi là gia tộc chỉ có lúc đầu ném ra ít tiền, sau này có buồn hỏi đến không? Vốn bản tính bọn họ đã là lạnh nhạt bạc bẽo từ xưa rồi.
Giờ ngươi đã biết ngươi nên làm gì chưa?”
Diệp Tiêu hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt lấy kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Giết!”
Trong đại đường của Diệp gia, đạo kiếm nghe Diệp Lăng báo cáo chuyện Diệp Tiêu trở về xong, không khỏi cau mày nói: “Con trai, lần này con làm vậy càn rỡ quá rồi.
Ta vừa tước bỏ vị trí quản sự đội buôn của Diệp Tiêu, con đã lập tức giảm tiền lương tháng của hắn xuống khiến cho phụ thân hắn bị bệnh chết, làm vậy sẽ khiến những người khác trong tộc chỉ trích đấy.
Nên biết tương lai con cũng sẽ là gia chủ, trong mấy chuyện nhỏ như vậy nên phóng khoáng một chút, không thể để người ta bắt bí được.”
Diệp Lăng vội vàng nói: “Vâng thưa phụ thân, con làm vậy đúng là quá nôn nóng. Có điều giờ hắn đã không quản quản sự, nếu vẫn nhận lương của quản sự thì lãng phí quá.”
Ngay lúc Diệp Lăng còn định nói gì đó, Diệp Tiêu đột nhiên đi vào trong đại đường.
Diệp Lăng hơi kinh ngạc, thủ vệ bên ngoài đâu? Lại lén đi uống rượu à? Sau này mình lên lảm gia chủ phải quản lý cho kỹ đám người này mới được, không thể để chúng làm việc bừa bãi như hiện giờ được.
Diệp Lăng đi tới hừ lạnh nói: “Giờ mới biết về thỉnh tội? Chưa được gia tộc đồng ý đã tự tiện rời khỏi vị trí, lại ngay lúc quan hệ giữa Diệp gia ta cùng Tưởng gia đang căng thẳng như vậy, ngươi có biết...”
Diệp Lăng còn chưa dứt lời, một vệt sáng lạnh đã lướt qua cổ hắn.
Khoảng cách quá gần, đao lại quá nhanh, thậm chí khi đầu Diệp Lăng bay lên không hắn mới nhận ra. Vì sao thi thể bên dưới kia lại giống mình như vậy?
“Diệp Tiêu!”
Diệp Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, có thế nào hắn cũng không dám tin, Diệp Tiêu lại dám giết chết con trai cả của hắn ngay trước mặt hắn như vậy.
Nhưng lúc này Diệp Khôn cũng không lo được chuyện khác, lập tức hành động. Trên tay hắn không có binh khí, trực tiếp hội tụ chân khí toàn thân xuất trảo đánh về phía Diệp Tiêu.
Đoản đao bảo binh đã bị Diệp Tiêu nắm trong tay, nhưng hai bên chênh lệch một cảnh giới, hắn có thể đánh lén giết chết Diệp Lăng, nhưng lại không nắm chắc xử lý được Diệp Khôn, cho dù có bảo binh trên tay cũng vậy.
Nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm giết người, hung tính cũng bị kích thích triệt để.
Hắn không tránh không lùi, cứng rắn nhìn chưởng thế của Diệp Khôn đánh lên lồng ngực. Tay phải Diệp Tiêu vung lên, khí huyết từ cơ thể Diệp Lăng ngưng tụ bám lên tay hắn như lưỡi đao, không ngờ lại xuyên qua chân khí hộ thể của Diệp Khôn, cắm vào trong ngực hắn.
Với thực lực hiện tại của Diệp Tiêu, muốn phóng nội lực ra ngoài cũng không được, nói chi dùng Hóa Huyết Thần Đao.
Cho nên hắn chỉ có thể vận dụng toàn bộ lực lượng, đem lực lượng khí huyết ngưng tụ trong tay, dùng thủ đao giết chết Diệp Khôn.
Nhưng cái giá phải trả là hắn phải chịu một chưởng của Diệp Khôn, bị đánh tới mức kinh mạch vỡ vụn.
Diệp Tiêu phun ra một ngụm máu, gương mặt nhìn Diệp Khôn mỉm cười hung ác: “Quên không nói với ngươi, con trai thứ hai của ngươi Diệp Đình cũng do ta giết!”
Sau đó Diệp Tiêu từ từ rút tay khỏi người Diệp Khôn, thân thể ngã ngồi trên mặt đất, sức lực toàn thân như bị rút sạch.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Giờ nếu ta là ngươi, ta sẽ mau mau chóng chóng hấp thu hết khí huyết trên người hai cha con Diệp Khôn, sau đó bỏ trốn.
Người của Diệp gia không phải kẻ ngu. Mặc dù ngươi không gây động tĩnh quá lớn, có điều chỉ cần có ai tình cờ phát hiện thôi, hôm nay ngươi không thể ra khỏi Diệp gia.”
Chương 1100 Thế gian không có thuốc hối hận
Diệp Tiêu cắn răng dùng Ma Huyết Đại Pháp hấp thu khí huyết sau đó định bỏ đi.
Nhưng Sở Hưu lại nói: “Mang theo đầu hai tên kia đi.”
Diệp Tiêu sửng sốt hỏi: “Vì sao?”
“Đương nhiên vì diệt Diệp gia! Chỉ với tình trạng nửa sống nửa chết hiện giờ của ngươi lấy đâu ra lực lượng diệt Diệp gia?”
Mặc dù Diệp Tiêu không biết Sở Hưu có ý gì, nhưng giờ hắn đã phát hiện, chỉ cần mình làm theo lời vị tiền bối này sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lúc trước nếu mình nghe lời vị tiền bối này, không chừng phụ thân đã không chết.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà nhìn Diệp Tiêu ở bên ngoài cực kỳ thuần thụt cắt đầu người rồi bỏ trốn, không khỏi tặc lưỡi thở dài: “Tiểu tử này thích ứng nhanh thật.”
Có điều lúc này hắn lại đột nhiên chyển giọng: “Lúc trước ngươi cố ý à?”
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Cố ý gì?”
Lục Giang Hà nheo mắt nhìn Sở Hưu nói: “Trước đó nếu ngươi nói hết tiền căn hậu quả với tiểu tử Diệp Tiêu kia, lại cưỡng ép hắn nghe lời ngươi, không khéo phụ thân hắn đã không phải chết.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ngươi nói không sai, đúng là ta cố ý, không trải qua trắc trở làm sao trưởng thành được đây?
Người sống trên đời này, thứ gì cũng mua được, chỉ có thuốc hối hận là không mua được.
Cơ hội lựa chọn chỉ có một, ta đã nói mọi chuyện cho hắn, nhưng hắn lại lựa chọn sai lầm, vậy không thể trách người khác được.
Hắn gặp được ta là cơ duyên của hắn, ta mượn nhờ hắn để tái tạo lại thân thể, mọi thứ ta cho hắn trong quá trình này đều là thù lao.
Nhưng nếu hắn không tự mình nắm bắt được cơ duyên này, vậy không thể trách những người khác được.
Con người, dẫu sao cũng phải học cách lựa chọn, đúng không?”
Lục Giang Hà im lặng không nói gì. Giờ hắn mới phát hiện tên Sở Hưu này đúng là lạnh lùng tới cực hạn.
Trừ những hảo hữu của mình, thái độ của Sở Hưu đối với người khác luôn là ai cản ta thì chết, ai đối nghịch với ta thì chết. Người khác ư, thích chết thì chết, liên quan gì tới y?
Kể cả tiểu tử bên ngoài kia cũng vậy.
Trước đó Lục Giang Hà còn tưởng Sở Hưu định bồi dưỡng tên tiểu tử này
theo hướng đệ tử.
Nhưng giờ xem ra, có lẽ Sở Hưu có ý tứ như vậy thật nhưng vạn nhất trong quá trình bồi dưỡng tiểu tử này không chịu được, vậy hắn chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo.
Lúc này ở bên ngoài, Diệp Tiêu cắt bỏ hai đầu người sau đó vội vàng rời khỏi Diệp gia.
Không thể không nói Diệp gia quản lý quá mức lỏng lẻo, hạ nhân tuần tra ban đêm đều cực kỳ biếng nhác. Diệp Tiêu lại là người trong gia tộc, tin tức hắn trở về lúc trước không mấy ai biết, cho nên không ai ngăn cản, khiến hắn thuận lợi rời khỏi Diệp gia.
“Tiền bối, giờ chúng ta đi đâu đây?” Diệp Tiêu vô thức hỏi Sở Hưu tiếp theo phải làm gì.
“Ngươi có biết Tưởng gia đối nghịch với Diệp gia ở nơi này không?”
“Đương nhiên có biết.”
“Ném hai cái đầu này vào trong biệt viện của Tưởng gia, sau đó không cần ngươi lo. Chuyện tiếp theo Tưởng gia sẽ giải quyết giúp ngươi.”
Diệp Tiêu sửng sốt, có điều tiếp đó hắn lập tức hiểu ý Sở Hưu, không khỏi run lên một cái.
Do tranh đấu giữa Giang Đông Tôn thị và Cao Bình Lục gia nên Tưởng gia cùng Diệp gia đã như nước với lửa. Giờ Tưởng gia thấy đầu của hai cha con Diệp gia, làm sao lại không hành động được? Nhân cơ hội này diệt trừ Diệp gia mới là quan trọng nhất.
Đến lúc đó còn ai quan tâm hai cha con Diệp gia chết ra sao nữa?
Diệp Tiêu chợt phát hiện điểm mạnh nhất của vị tiền bối này không phải võ công mà là khả năng tính toán đại cục và lòng người.
Chỉ nhẹ nhàng lập kế đã vận dụng thù hận giữa hai nhà giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
Có lẽ ngay chính hắn cũng là quân cờ bị vị tiền bối này điều khiển, bị tính toán thao túng.
Diệp Tiêu không dám nghĩ tới những thứ sâu xa hơn, cũng không thể nghĩ. Chí ít làm theo vị tiền bối này hắn có thể nhận được đầy đủ lợi ích là được.
Chuyện tiếp theo đúng như Sở Hưu đã đoán, hai cha con Tưởng gia phát hiện đầu của cha con Diệp Khôn, lập tức xuất thủ, mang người trực tiếp hủy diệt Diệp gia.
Nhận được tin tốt như vậy, Tưởng gia đâu quan tâm tới chuyện lạ hay không lạ, diệt trừ Diệp gia, bọn họ cũng tiện tới Cao Bình Lục gia tranh công.
Khi Diệp gia bị hủy diệt, Diệp Tiêu đang trong quán rượu cách đó không xa quan sát.
Nhìn Diệp gia nuôi nấng chính mình bị mình gián tiếp hủy diệt, trong lòng Diệp Tiêu ngổn ngang vô số cảm xúc.
Có điều hắn cũng nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, hỏi: “Tiền bối, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Sở Hưu từ tốn đáp: “Tới Giang Đông tìm Tôn Trường Minh.
Gia tộc của ngươi bị hủy, còn bị hủy trong tranh đấu giữa Tôn gia cùng Lục gia, giờ ngươi chỉ có thể tới gia nhập chỗ hắn.
Việc ta cần ngươi làm chỉ có một, đó là trở thành tâm phúc của Tôn Trường Minh!
Chuyện này ta sẽ giúp ngươi thực hiện, ngươi chỉ cần cam đoan không để lộ sơ hở là được.
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, nhìn lướt qua gia tộc của mình lần cuối cùng rồi quay người đi khỏi.
Nửa tháng sau, trong Giang Đông Tôn thị.
Diệp Tiêu vẻ mặt buồn đau thuật lại cho Tôn Trường Minh chuyện của Diệp gia. Trong miệng hắn, Diệp gia kiên định đứng về phía Tôn gia cho nên mới bị người ta tiêu diệt.
So với lúc trước, diễn xuất của Diệp Tiêu đã tốt hơn nhiều, mặc dù còn chưa tới mức như Sở Hưu được Lục Giang Hà gọi là trợn mắt nói láo, nhưng chí ít Tôn Trường Minh cũng không nhận ra có điểm gì không đúng.
Nghe vậy hắn lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Cao Bình Lục gia, các ngươi khinh người quá đáng!”
Thời gian này Tôn gia cùng Cao Bình Lục gia mâu thuẫn không ngừng, thậm chí càng lúc càng kịch liệt.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai nhà đều không muốn từ bỏ công pháp trong tay mình.
Trong những thứ nhận được từ Huyễn Hư Lục Cảnh, công pháp mà Tôn gia và Cao Bình Lục gia nhận được là một trong những thứ quý giá nhất.
Tôn gia muốn công pháp này là vì Hàn Băng Chân Khí của Tôn gia tuy không yếu nhưng cũng chẳng mạnh.
Bao năm như vậy, Tôn gia dựa vào một môn công pháp không quá mạnh như vậy đào tạo được vài vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ có thể nói là sản nghiệp do Tôn gia khiêm nhượng ẩn nhẫn gây dựng không yếu, lại thêm tổ tiên che chở.
Nhưng nếu có thể nhận được một bộ công pháp từ cửu chuyển trở lên, cải thiện võ đạo của Tôn gia, vậy sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.
Còn nguyên nhân khiến Cao Bình Lục gia không từ bỏ là vì trong công pháp này có một phần liên quan tới thương pháp, có thể dung hợp vào võ đạo của họ. Bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua.
Còn vì sao bọn họ không liên thủ cùng học tập môn công pháp này? Nguyên
nhân rất đơn giản, không thế lực nào muốn phơi bày hạch tâm công pháp của bản thân cho người khác.
Một khi bị người ta tìm được hạch tâm công pháp, cho dù không tu luyện cũng có thể căn cứ theo công pháp tính toán ra nhược điểm. Điều này khác gì giao nhược điểm vào tay kẻ khác, đương nhiên Tôn gia và Lục gia không đồng ý.
Tôn Trường Minh vỗ vỗ lên vai Diệp Tiêu rồi nói: “Diệp gia các ngươi xảy ra chuyện là vì Tôn gia ta. Từ nay về sau ngươi đi theo cạnh ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Ài, chuyện này cũng không phải lần đầu. Tôn gia ta và Cao Bình Lục gia không ngừng xung đột, đã ảnh hưởng tới một số gia tộc phụ thuộc bên dưới.
Thời gian trước Tôn gia ta luôn khiêm nhượng, số lượng gia tộc phụ thuộc kém xa Lục gia. Phương diện này đúng là thiệt thòi.”
Lúc này Diệp Tiêu đột nhiên sửng sốt, sau đó hắn trực tiếp mở miệng nói: “Công tử, tại hạ có một kế có thể giải quyết chuyện này.”